10h20 sángTần Lam nhận được xác một cô gái tự sát, được báo cáo là “nhảy từ tầng 9” tại khu trọ sinh viên.
Điều bất thường là: khi tử thi được đưa đến, nhiệt độ nội tạng vẫn giữ ở 34,5°C – cao bất thường sau hơn 6 tiếng tử vong.Cô gái tên là Trần Thiên Ân, sinh viên năm 4 Y học cổ truyền, từng là bệnh nhân trong chương trình điều trị thử nghiệm năm 2009, theo hồ sơ bị rò rỉ từ bệnh viện.Xác của Trần Thiên Ân được đưa đến trong tình trạng khá… kỳ dị: da tái xám, hai đồng tử mở trừng, nhưng không hề xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi – bất thường so với thời điểm tử vong được ghi nhận là gần 8 tiếng trước.Một đường khâu trong tim, rất khéo léo, bằng chỉ phẫu thuật vi sinh.
Nhưng không hề có vết mổ bên ngoài lồng ngực.Trên da bụng cô gái có một vết tròn bầm tím, giống hình con mắt.
Khi quét qua đèn cực tím, hiện lên ký hiệu cổ – một phần của vòng phong ấn Ngũ Giác Nhật.> "Người này không tự sát." – Cô thầm nghĩ.Bên dưới lớp biểu bì và mô cơ, trái tim nạn nhân có dấu khâu bằng chỉ vi sợi – loại chỉ không tồn tại trong bất kỳ phẫu thuật lâm sàng nào.Tần Lam kéo rộng lồng ngực, tay run nhẹ:> — “Không có vết mổ ngoài da, nhưng lại có dấu khâu bên trong tim.
Ai đã… khâu linh hồn cô ấy từ bên trong?”
Phần cơ timcó màu tím nhạt, không đông máu, vết khâu đâm xuyên qua hai buồng nhĩ.Dạ dày phát hiện bột thảo dược chưa tiêu, nghi có nguồn gốc từ bài thuốc cổ “Hồi Hồn Ẩn Phách”.Trên mô gan có vết rạn siêu nhỏ – giống như vết nứt do sóng điện từ cao tầng tác động vào thời điểm tử vong.Bên dưới xương sườn số 9, Tần Lam tìm được một mảnh gỗ nhỏ như bùa chú, dài chừng 3cm, khắc biểu tượng cổ: 兩魂一軀 (Lưỡng Hồn Nhất Cư) – "hai linh hồn, một xác thân".Một mảnh giấy nhỏ, bọc dầu, giấu trong dạ dày, chữ viết bằng mực bút kim:> "Tôi nghe thấy tiếng tim người khác đập trong mình.
Đêm qua, tôi mơ thấy mình đứng trong một căn phòng kín, mọi thứ đều lộn ngược.
Trên tường có ai đó gọi tôi bằng một cái tên không phải của tôi: Minh Tịnh."
21:05
Ký túc xá sinh viênCăn phòng nơi Trần Thiên Ân sống trước khi chết.
Cánh cửa màu nâu tróc sơn, số "903" treo lệch.
Hành lang vắng lặng, ánh đèn nhấp nháy từng nhịp, như tim người ngừng đập.Khi Tần Lam mở cửa, hơi lạnh ập ra, đèn phòng bật tắt bất thường.
Căn phòng chỉ rộng 18 mét vuông, nhưng Tần Lam có cảm giác mình vừa bước vào một… cỗ quan tài lớn.
Gương bị phủ vải đỏ ( theo tín ngưỡng cổ, dùng để phong ấn "hồn phản chiếu".)Vách tường sau kệ sách có dấu vẽ huyền học (biểu tượng vòng luân hồi cổ) dạng không phổ biến ở vùng Á Đông, trùng với ký hiệu trong hồ sơ thí nghiệm Hồn Chu Kỳ.Trên bàn học: 5 bức vẽ gương mặt phụ nữ, nhưng khi dùng đèn UV soi, hiện lên gương mặt thứ sáu, mờ nhòe, như ai đó cố giấu đi một danh tính.> [Ghi âm 02:11 AM]
Tiếng nước nhỏ từng giọt, kèm tiếng móng tay gõ lên kính
— “Ai đó đang trong tôi.
Ai đó…
đang mở mắt từ bên trong.”
Tiếng thở mạnh, tiếng cười rùng rợn nhỏ dần…
— “Tôi không còn là tôi nữa.
Hắn bảo tôi chỉ là… lớp da.
Lớp da được khâu lại cho hắn dùng tiếp…”
Tần Lam ngẩng lên, nhìn vào gương – gương đã được tháo vải.
Trong đó phản chiếu hình ảnh cô, đứng cạnh một người khác, bóng mờ, đôi mắt trống rỗng, đứng phía sau vai trái cô, mỉm cười với nét mặt Thiên Ân.Cô thở mạnh, quay phắt lại.
Không có ai.
Dưới gầm giường:Tần Lam phát hiện một rương gỗ nhỏ – bên trong có 7 con búp bê bằng đất nung.
Mỗi con được khắc tên người và kèm một đoạn tóc thật.
Một trong số đó khắc tên: “Trạch Hân”.Trên trán búp bê, vết máu khô in thành một chữ: 還 (Hoàn) – nghĩa là Trở lại.