Tâm Linh TẦNG ÂM

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
395256109-256-k555067.jpg

Tầng Âm
Tác giả: NguynThyTrang310
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tầng lam sẽ làm gì khi đối mặt với xác chết kỳ lạ những sự việc huyền bí gì sẽ xảy ra??​
 
Tầng Âm
Chương 1 - Tử Thi Không Mắt


Mưa rả rích ngoài cửa sổ phòng giám định, ánh đèn huỳnh quang trên trần bật tắt lập loè như cố báo hiệu điều gì đó không lành.

Tần Lam bước đến chiếc bàn inox lạnh lẽo, nơi thi thể một người đàn ông được phủ tấm vải trắng mỏng manh.Cô nhẹ nhàng lật vải lên, ánh mắt ngay lập tức dừng lại ở khuôn mặt người chết – một gương mặt mất đi vẻ yên bình thường thấy.

Da thịt tái nhợt nhưng căng căng như mới vừa chết, không có dấu hiệu phân hủy hay bầm tím.Nhưng điều làm cô rùng mình là đôi mắt – hay đúng hơn là khoảng trống sâu thẳm thay cho mắt người.

Hai hốc mắt rộng mở, đen thẫm như hố sâu hút vào vô tận.

Không có đồng tử, không có giác mạc, không còn bất kỳ mô mắt nào.Cạnh hốc mắt, các mô xung quanh hoàn toàn nguyên vẹn, không có vết máu hay vết rách, không một giọt dịch nhầy hay dấu hiệu viêm nhiễm.

Dường như đôi mắt bị “hút sạch” khỏi vị trí của nó một cách vô cùng tinh vi.Từng mạch máu nhỏ li ti dưới da vẫn căng phồng, các lớp mô mềm và xương ổ mắt hoàn toàn không bị tổn thương.

Môi trường thủy sinh đã không làm da thịt nhũn nát, càng làm rõ sự kỳ lạ hơn.Chiếc mũi hơi cong và đôi môi nhợt nhạt khép chặt lại, nhưng đôi má hóp sâu gợi lên một vẻ đau đớn âm thầm, như thể linh hồn còn kẹt lại trong cơ thể tàn phế này.Tần Lam cẩn thận dùng kẹp kim loại nhấc mí mắt để xem bên trong, nhưng chỉ là khoảng không không đáy, sâu thăm thẳm – không có cấu trúc mắt, không có giác mạc, không một dấu vết nào của nhãn cầu hay cơ mắt.Cô cảm nhận được luồng khí lạnh tuôn ra từ hốc mắt rỗng, lạnh hơn cả không khí trong phòng.

Tim cô đập mạnh hơn, một cảm giác vừa sợ hãi vừa tò mò trỗi dậy.— Đây không phải do phân hủy sinh học hay động vật cắn phá, — cô lẩm bẩm, mắt không rời thi thể. — Đây là hành động có chủ ý, và không thể là tai nạn.Găng tay của cô nhấc nhẹ một nhúm tóc ướt đẫm nước mưa dính trên đầu nạn nhân.

Mùi ẩm mốc và thuốc sát trùng pha trộn, trong không gian yên ắng chỉ nghe thấy tiếng mưa rơi và nhịp thở đều đều của chính mình.Cô gập sổ ghi chép, chuẩn bị cho phần khám nghiệm sâu hơn trong phòng thí nghiệm, nhưng trong lòng đã sục sôi một câu hỏi không lời đáp:

"Ai đã làm chuyện này?

Và tại sao lại khoét mắt người chết."

Căn phòng giám định yên tĩnh đến mức tiếng thở cũng trở nên nặng nề.

Tần Lam ngồi trước bàn làm việc, ánh đèn vàng hắt lên những trang hồ sơ dày cộp, ánh mắt không rời những con số, ghi chép và hình ảnh chụp X-quang của thi thể.Ngoài cửa sổ, cơn mưa đã ngừng, nhưng bầu trời vẫn u ám như muốn dồn nén một điều gì đó.Điện thoại cô rung lên.

Tin nhắn từ Hạ Du:

“Tôi có vài điều phải nói.

Gặp nhau ở quán cà phê cũ lúc 7 giờ tối.”

Tần Lam thở dài, biết buổi tối không hề nhẹ nhàng như cô mong đợi.Đêm xuống, quán cà phê nhỏ nằm khuất trong con hẻm vắng.

Hạ Du đã ngồi đó từ trước, ánh mắt anh đăm chiêu, khuôn mặt thiếu ngủ.— Có chuyện gì vậy? — Tần Lam hỏi, mắt dò xét.Hạ Du đưa cho cô một tập tài liệu photocopy mờ nhòe:

— Tôi kiểm tra lại hồ sơ, phát hiện một số điểm không khớp.

Người đàn ông này không có trong danh sách tử vong của bệnh viện địa phương.

Và còn lạ hơn nữa… tất cả hình ảnh chụp mắt đều biến mất hoặc bị xoá khỏi hệ thống máy chủ.Tần Lam cau mày, nắm chặt tập hồ sơ:

— Cái này… rõ ràng có dấu hiệu cố ý xóa dữ liệu.Anh nói tiếp, giọng thấp:

— Có ai đó muốn che giấu bí mật này.

Và có thể không chỉ là chuyện y khoa đơn thuần.Tần Lam nhìn lên, trong đầu chợt vang lên dòng tin nhắn đêm trước:

“Đừng mở mắt.”

Cảm giác một bóng ma vô hình đang lơ lửng quanh mình, nhưng cô biết, mình không thể rút lui.— Chúng ta phải tìm ra sự thật, dù nó có đáng sợ đến đâu đi nữa.Bên ngoài quán cà phê, gió thổi qua những tán cây, tạo ra những tiếng rì rào như tiếng thì thầm của những bí mật bị chôn giấu lâu ngày.
 
Tầng Âm
Chương 2- Bí Ẩn Tầng Hầm


Sáng hôm sau, Tần Lam trở lại bệnh viện pháp y với tâm trạng nặng trĩu.

Mưa đã ngớt, nhưng bầu trời vẫn xám xịt như áp lực đè nặng lên cô.Cánh cửa nặng của khu nhà xác kêu ken két khi cô mở ra, tiếng bước chân vang vọng trong hành lang trống trải.

Cô đến phòng lưu trữ hồ sơ cũ, nơi được xem là "kho tàng" những bí mật chưa từng hé lộ.Tay cô lướt qua các tập hồ sơ dày cộp phủ bụi, ánh mắt dừng lại ở một tập có đánh dấu màu đỏ: "Tử thi số 49 - Trần Gia Khang".Cô mở ra, từng trang giấy mỏng manh, chữ viết tay nguệch ngoạc cùng các bức ảnh đen trắng kèm theo.

Trong đó, có hình chụp rõ mặt nạn nhân, nhưng điều lạ lùng là trên mặt anh, đôi mắt được phủ kín bằng một lớp băng mỏng.Cô cảm thấy một luồng khí lạnh phả qua gáy khi đọc dòng ghi chú cuối trang:

"Người này chết vì xuất huyết nhãn cầu.

Mọi dữ liệu liên quan bị niêm phong."

Tần Lam nhấc điện thoại gọi Hạ Du:

- Có thể, tầng hầm của bệnh viện cũ vẫn còn một vài điều mà người ta cố tình giấu kín.

Chúng ta phải tìm hiểu.Chiều hôm đó, họ hẹn gặp nhau trước cửa khu nhà xác cũ, nơi bị bỏ hoang nhiều năm.Cánh cửa sắt rỉ sét được khóa chặt bằng chiếc khóa hàn chì cứng chắc.

Tần Lam cẩn thận lấy chìa khóa dự phòng từ trong túi, mở hé cánh cửa.

Một luồng không khí lạnh và ẩm mốc bốc lên, mùi đất và cỏ úa trộn lẫn với mùi hóa chất cũ kỹ.Bên trong, ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn pin lướt qua các ống nghiệm vỡ, tủ kính phủ bụi và những chiếc bàn thí nghiệm hoen rỉ.

Một căn phòng nhỏ nằm sâu trong góc tối, cửa đóng kín, có dán miếng giấy đã ngả màu với dòng chữ mờ nhạt:

"Phòng Thí Nghiệm 13 - Cấm Vào."

Tần Lam nhìn Hạ Du, ánh mắt cương quyết:

- Chúng ta sẽ phải vào đó.Họ đẩy cửa bước vào, không khí càng trở nên nặng nề, như thể có ai đó đang dõi theo từng bước chân họ trong bóng tối.

Bước vào Phòng Thí Nghiệm 13, không khí lạnh buốt lập tức bao trùm lấy Tần Lam và Hạ Du.

Đèn pin quét qua những giá kệ đầy bụi phủ, những lọ thuốc còn sót lại nhưng đã chuyển màu và vỡ vụn theo thời gian.Tần Lam chầm chậm tiến lại gần chiếc bàn thí nghiệm giữa phòng, nơi còn sót lại một chiếc hộp kim loại nhỏ, bị đóng cẩn thận bằng những lớp băng keo vàng úa.

Cô lấy găng tay, nhẹ nhàng mở nắp hộp.Bên trong là một tập hồ sơ nhỏ cùng một chiếc USB cũ kỹ, được bọc trong một lớp vải đen mỏng.

Cô cẩn thận tháo lớp vải ra, rồi nhấn nút để bật chiếc laptop cũ kỹ mang theo.Màn hình hiện lên dòng chữ chào mừng, nhưng ngay lập tức bị khóa bởi một mật khẩu phức tạp.Hạ Du gật đầu:

- Có lẽ đây là chìa khóa để mở ra bí mật của phòng thí nghiệm này.Tần Lam thở dài, bắt đầu nhập các mật khẩu thử nghiệm dựa trên những thông tin mà cô và Hạ Du đã thu thập được.Sau vài phút căng thẳng, màn hình bỗng hiện ra một tập tài liệu mang tên "Dự án Tầng Âm".Ánh mắt Tần Lam lóe lên một tia sáng kỳ lạ.

Cô mở tập tài liệu, những trang giấy kỹ thuật chứa đựng các thí nghiệm y học kỳ quái, cùng các hình ảnh chụp X-quang kỳ lạ về những cơ thể người được chỉnh sửa bất thường.Đặc biệt, một trang in đậm dòng chữ:

"Cải tiến khả năng nhận thức qua việc thay đổi cấu trúc não và giác mạc."

Tần Lam nhìn Hạ Du, giọng nói run nhẹ:

- Đây không chỉ là vụ án giết người đơn thuần nữa.

Có một tổ chức hoặc cá nhân đang tiến hành những thí nghiệm vi phạm đạo đức nghiêm trọng.Bỗng tiếng động nhỏ vang lên từ phía cửa ra vào, như có ai đó vừa lặng lẽ bước vào phòng.Cả hai người giật mình, ánh đèn pin quét dọc theo không gian trống trải, tìm kiếm bóng dáng lạ.Không có ai.

Chỉ có bóng tối dày đặc bao phủ cả căn phòng.Nhưng trong lòng, họ đều biết, mình không đơn độc.
 
Tầng Âm
Chương 3 - Dấu Vết Bị Xóa


Trời đổ mưa rả rích.

Tần Lam ngồi một mình trong phòng lưu trữ dữ liệu pháp y, ánh đèn vàng mờ mờ loang lổ trên tường như tàn dư từ một chiều không gian khác.

Gió rít khe khẽ qua khe cửa hở, mang theo mùi mốc lạnh ẩm như từ địa ngục tràn về.Cô đeo tai nghe, gõ lạch cạch trên bàn phím, cố truy cập lại hồ sơ tử thi số 1705 – người đàn ông không có mắt.Không có gì.

Trống rỗng.Toàn bộ bản sao xét nghiệm mô tả tổn thương nội tạng, ảnh chụp hiện trường, thậm chí hồ sơ hành chính đều đã bị xóa sạch.

Không để lại một ký hiệu, một dữ liệu tạm nào.Cô không tin.Mồ hôi rịn ra sau lưng.

Tay cô trượt đến bản log truy cập hệ thống, tim đập nhanh hơn.

Một dòng ghi chú lạnh tanh hiện lên, chỉ có thời gian – 03:03 sáng, và tên người dùng là một chuỗi số kỳ quái:> “C_0_R_N3_A_M0_R_T_I_S”— …Cornea mortis? — cô lẩm bẩm.

"Động mạch tử thần ở mắt."

Cô thoáng rùng mình.

Trong phòng bỗng vang lên tiếng tạch… tạch… – như có vật gì đó rơi từ trần nhà xuống sàn.Tần Lam bật dậy, quét đèn pin về hướng phát ra âm thanh.

Chỉ là một con gián đang bò qua đường ống dẫn nước cũ.

Nhưng… trên thân nó ướt đẫm thứ gì đó đặc quánh như máu đông.Tần Lam cứng người.

Cô khẽ bước đến chỗ ống nước, cúi xuống — và thấy một vết máu nhỏ, màu nâu đen, kéo dài theo mép tường.Không phải máu cũ.

Vừa rỉ ra chưa đầy 24 tiếng.

Hệ thống bị xóa.

Dữ liệu bị bóp chết.Nhưng thi thể không thể nói dối.

Máu cũng vậy.Cô quay về phòng bảo quản tử thi.Tử thi 1705 đã bị di chuyển đi đâu đó.

Nhưng khay inox nơi từng đặt thi thể vẫn còn vết lõm sâu, như thể ai đó đã giằng xé rất mạnh… hay tử thi ấy đã vùng vẫy ngay khi nằm đó.Trên thành khay, bằng một vật sắc, ai đó đã cào một dòng chữ:> “HỌ BIẾT TA NHÌN THẤY.”

Cổ họng Tần Lam khô lại.

Trong khoảnh khắc, cô cảm giác một ánh mắt mù lòa, vô hình, đang nhìn xuyên qua hộp sọ mình.Gió rít lên dữ dội khi Tần Lam và Hạ Du quay lại hiện trường – con sông khô nhỏ nơi tử thi được phát hiện.

Trời âm u, mây đen vần vũ như một tấm vải liệm khổng lồ.Mặt đất tại hiện trường vẫn còn dấu tích – lớp bùn khô nứt ra, nhưng khi Tần Lam dùng que sắt lật lên, bên dưới vẫn còn ẩm… và tanh.Từng chút một, cô tìm kiếm.

Tay chạm vào thứ gì đó – một vật cứng, mỏng, lạnh băng như da xác ướp.Là một mảnh phim âm bản, gần như tan chảy.Cô đưa lên ánh đèn, nhắm một mắt lại.

Ảnh hiện ra.Một căn phòng sơn trắng, giữa phòng là ghế sắt.

Một người đàn ông không rõ mặt, ngồi bất động.

Đôi mắt hắn bị khoét sâu – không phải rỗng, mà là bị nhồi thứ gì đó vào.Phía sau hắn là một tấm kính lớn – phản chiếu ánh đèn huỳnh quang và một người đứng quan sát, chỉ là cái bóng.Phía dưới ảnh có một hàng chữ bé xíu, nhưng khắc sâu vào tim Tần Lam:> “Ký ức cần có mắt để sống.

Hãy xé nó ra nếu muốn quên.”

Tần Lam bỗng cảm thấy đau nhói ở mắt trái, như có ai đó vừa khâu bên trong tròng mắt cô.

Cô loạng choạng lùi lại, tay che mặt, hít thở nặng nề.— Lam! — Hạ Du đỡ cô.— Có… gì đó… trong bức ảnh.

Không phải chỉ là hình ảnh.

Nó giống như một ký ức sống… bị phong ấn.Khi Hạ Du rọi đèn về phía bờ cống thoát nước gần đó, họ thấy một chiếc hộp gỗ nhỏ, như hòm tro cốt.Bên trong:

– Một mẫu mô người khô quắt, như nhãn cầu đã hóa đá.

– Một mảnh giấy cuộn tròn, mực đã loang.

Trên đó viết:> “Nếu kẻ đã chết vẫn còn mắt, thì hắn vẫn còn đang nhìn.”

Tần Lam quay đi, nhưng trước khi rời đi, cô nhìn lại mảnh đất ẩm… và nhìn thấy dấu chân trần nhỏ xíu, dài chưa đến 20cm, lấm đầy bùn —

hằn rõ trên đất.Nhưng ở hiện trường hôm đó… không hề có trẻ em nào.
 
Tầng Âm
Chương 4 - Người Gõ Ba Lần


Đêm rơi như tấm khăn liệm lớn trùm xuống bệnh viện.Tần Lam ngủ gục trên bàn, đầu gối lên tập hồ sơ đã bị gạch xóa bằng bút đỏ.

Giấc ngủ đến không êm đềm, mà kéo cô rơi vào một giấc mơ... hay chính xác hơn, một đoạn ký ức không thuộc về cô.Trong mơ, cô đứng trong hành lang tầng hầm bệnh viện cũ.

Tường phủ rêu xanh loang lổ, đèn trên trần nhấp nháy từng nhịp như tim người đang hấp hối.

Không có ai cả, nhưng tiếng bước chân vẫn vang lên – nặng nề, ướt át, như có ai vừa bước từ trong bồn máu ra.Phía trước, một cánh cửa sắt màu đen cháy từ bên trong, trên đó có dòng chữ khắc sâu:> “Gõ ba lần nếu muốn nhớ lại.”

Tần Lam không muốn gõ.Nhưng tay cô – không kiểm soát được, từ từ nâng lên.

Mắt cô nhìn tay mình như vật thể xa lạ.Cốc…

Cốc…

Cốc…Ngay sau tiếng gõ cuối, một tiếng thì thào như gió qua xương sườn vang lên từ bên trong:— Mắt em… không phải của em, Lam…Cô choàng tỉnh.

Hơi thở dồn dập.

Trán toát mồ hôi lạnh.

Bàn tay vẫn giơ lên giữa không trung, như vẫn muốn gõ.Căn phòng vẫn tối, chỉ có ánh đèn đỏ của tủ bảo quản thi thể phía góc đang nhấp nháy như mắt chết.Lạnh.Không khí xung quanh đột ngột lạnh đi bất thường.

Đồng hồ treo tường đứng yên ở 03:03.Tần Lam run rẩy đứng dậy, nhưng khi bước ra khỏi phòng, cô chợt nghe thấy tiếng gõ thật – ba lần – từ bên trong tủ lạnh chứa thi thể.Cốc.

Cốc.

Cốc.Cô quay lại, mắt mở to.

Tay cô đặt lên tay nắm inox lạnh như băng, nghe thấy tiếng thì thào sát tai mình:— Nếu mở ra… em sẽ thấy gương mặt cuối cùng mình từng nhìn…Cánh cửa inox mở ra.

Chậm rãi.

Từng chút một, như thể bên trong không muốn được mở, hoặc đang chờ đợi.Thi thể số 1705 đã biến mất.Không một vết máu, không giấy hồ sơ, chỉ còn một mảnh vải đẫm dịch nhầy màu vàng nâu, mùi tanh nồng như mùi tủy sống trộn với sắt gỉ.Tần Lam bước lùi lại, mắt đảo quanh phòng, mọi thứ tối như mực.

Nhưng khi cô quay lại phía bàn làm việc, cô thấy trên màn hình máy tính – có một video đang chạy.Không ai bật nó lên.

Không có ai trong phòng.Video run rẩy, nhiễu sóng, như đoạn băng cũ được khôi phục từ máy quay trăm năm trước.Trong video:> Một đứa trẻ khoảng 5 tuổi, ngồi trên bàn mổ.

Đầu nghiêng một bên.

Hai hốc mắt bị khâu chỉ đen.

Cơ thể nhỏ bé tím tái, nhưng…

đầu khẽ lắc, môi mấp máy.

Sau lưng nó là một người mặc áo blouse trắng không có mặt, thay vào đó là một mặt nạ gỗ rạn nứt với nụ cười ngoác rộng.

Tay người đó cầm một cái thìa inox và một con dao mổ.Tần Lam cứng đờ.Đứa trẻ trong video – giống hệt cô lúc nhỏ.

Từ nốt ruồi sau cổ, đến cánh tay hơi lệch phải do gãy năm bốn tuổi.

Không thể là ai khác.Cô lùi lại một bước.

Video bỗng dừng, phóng to khung hình.Trên nền tường phòng mổ, bằng máu đen, có một dòng chữ run rẩy:> “Con mắt ký ức không bao giờ là của mình.”

Đèn vụt tắt.Tiếng chuông điện thoại reo vang trong bóng tối.Tần Lam với tay, run rẩy áp máy vào tai.Giọng trẻ con thì thầm vọng ra, không rõ là nam hay nữ:— Mẹ ơi… con chưa chết đâu…

Đừng lấy mắt con…Điện thoại rơi xuống đất.Cô ngã quỵ.

Bên ngoài cửa sổ, mưa bắt đầu trút xuống như máu đông loãng từ bầu trời đen ngòm.
 
Tầng Âm
Chương 5 - Ký Ức Đã Bị Cấy Ghép


"Nếu ký ức không phải của mình, thì ký ức đó là của ai?"

Câu hỏi vang lên trong đầu Tần Lam như tiếng vọng trong hầm sâu không đáy.Sau đêm hôm đó, cô không ngủ được.

Mỗi lần chợp mắt, hình ảnh cặp mắt bị khâu đen của đứa trẻ lại hiện ra, miệng nó khẽ mấp máy nhưng không phát ra âm thanh.

Nó không nhìn bằng mắt – mà nhìn bằng ký ức.Tần Lam tìm đến phòng lưu trữ hồ sơ bệnh viện cũ – nơi từng là khu điều trị thần kinh thời chiến.

Cô phát hiện ra một hồ sơ bị kẹp lẫn trong hồ sơ pháp y năm 1998 – hoàn toàn không thuộc khoa pháp y, mà từ một bộ phận bí ẩn có mã "LIMBUS-13".Tài liệu viết tay, giấy ngả màu vàng úa, mực lem nhem.> Thí nghiệm Limbus-13: Cấy ghép ký ức người chết vào mô não sống.

Phương pháp: Lấy thùy thái dương từ tử thi trong vòng 12 tiếng sau khi tử vong.

Kết hợp với huyết thanh lưu trữ ký ức synapse (SRE-4).

Cấy vào bệnh nhân mất trí hoặc trẻ nhỏ.

Mục đích: Bảo tồn "ý thức ngắt kết nối" – fragment của linh hồn.Tần Lam đọc đến đây thì bàn tay bắt đầu run.Phía dưới là danh sách đối tượng thử nghiệm.

Dòng thứ ba… ghi tên:> Tần L... (bị gạch ngang một phần, nhưng vẫn rõ)

Tuổi: 5

Trạng thái: Thành công không rõ nguyên nhân.

Khả năng đồng hiện dị thường.

Có dấu hiệu nhiễu trí nhớ.Cô gần như buông rơi tập hồ sơ.Phía sau bản ghi chú là ảnh chụp MRI sọ não một đứa trẻ – với những đốm sáng bất thường ở vùng hippocampus, như ký ức bị cấy vào từ nhiều cá thể khác nhau.Cô lật mặt sau tấm ảnh – có ghi bằng tay:> “Đứa trẻ này không nhớ, nhưng tất cả những gì nó mơ thấy… là thật.”

Hạ Du tìm thấy cô trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê trong phòng hồ sơ.

Tần Lam không nói gì.

Chỉ đưa cho anh bản sao tài liệu về Limbus-13.— Em… nghĩ trong đầu mình có một phần của người chết — cô thì thầm.

— Hoặc là em là bản sao ký ức của một ai đó.

Không phải chính em.Hạ Du nhìn cô như thể cô vừa phát điên.

Nhưng ánh mắt anh sau đó trùng xuống.— Anh từng nghe về thí nghiệm này.

Ở bệnh viện cũ, người ta gọi đó là "Hành Lang Sống Lại."

— Có vài ca bệnh sau khi bị chết lâm sàng đã… hành xử như người khác hoàn toàn.

Có người mơ thấy ký ức không thuộc về mình.

— Một số không chịu nổi, đã cào rách mặt… hoặc móc mắt tự sát.Tần Lam chợt thì thầm:— Em từng mất trí nhớ một năm, lúc 6 tuổi…Họ quyết định thử vòng gọi hồn, nghi thức dân gian được thực hiện trong phòng pháp y cũ – nơi từng xảy ra các ca tử vong không rõ nguyên nhân.Giữa đêm, họ trải một vòng muối hình bát giác.

Chính giữa là mảnh phim âm bản cô tìm thấy, con dao mổ số hiệu 13, và một tấm kính soi mắt.Tần Lam đọc theo dòng chữ trong tài liệu cũ:> "Kẻ đang mang mắt kẻ khác, hãy gọi lại bóng dáng người đã nhìn trước đó.

Nếu họ trả lời, ngươi sẽ nhớ điều không nên nhớ.

Nếu họ im lặng… ngươi đã bị nhìn thấy."

Căn phòng tối om.

Đèn tắt.

Không gió.

Không động.

Nhưng mảnh kính trong tay Tần Lam mờ dần… và bắt đầu phản chiếu gương mặt khác.Một người phụ nữ.

Khoảng 30 tuổi.

Tóc dài, má lõm, mắt trái sẫm màu gần như đen đặc.Bà ta… giống Tần Lam kinh khủng, như hình ảnh cô bị kéo dài, vặn xoắn trong ác mộng.Và rồi trong gương, gương mặt ấy từ từ hé miệng – và nói chính xác giọng của Tần Lam:— Chúng ta đã chết một lần rồi…

Em chỉ là cái lõi rỗng chứa lại ký ức của chị…Tần Lam hét lên, ném vỡ kính.Ngay khoảnh khắc ấy, điện chớp sáng bừng lên một giây.

Trong góc phòng, một thi thể đã mất mắt đang ngồi co ro, quay đầu nhìn họ – nhưng rõ ràng không hề có mắt.Thi thể 1705.

Nhưng lần này, trên trán hắn có vết khâu, và bên dưới lớp da rạn vỡ là… một mắt người còn sống, vẫn chớp.
 
Tầng Âm
Chương 6 - Vết Rạch Ở Thùy Thái Dương


Sau nghi lễ vòng gọi hồn, Tần Lam không còn là chính mình.

Cô vẫn ăn, vẫn nói, vẫn làm việc, nhưng Hạ Du bắt đầu thấy có điều gì đó khác – một loại trầm tĩnh quá mức, ánh mắt dường như nhìn xuyên qua mọi vật như thể một người khác đang ở bên trong cô.Cô yêu cầu Hạ Du chụp MRI sọ não cho mình.Tại phòng y học hạt nhân, hình ảnh thu được khiến cả bác sĩ trực cũng rùng mình.

Trên ảnh, vùng hippocampus (hồi hải mã) của cô phát sáng dị thường, hiện rõ vết sẹo nhỏ hình chữ L ngay thùy thái dương trái – không hề có trong bất kỳ hồ sơ y tế nào từ trước.— Đây là… dấu hiệu từng phẫu thuật? – Hạ Du hỏi.— Không. — Bác sĩ lắc đầu. — Là vết rạch cổ truyền, từng được thực hiện trong các nghi thức "khai nhãn âm".

Người xưa tin rằng nếu rạch vùng não này đúng cách, sẽ mở ra "Cổng Ký Ức Âm Phủ" – giúp con người nhìn thấy ký ức của người chết.Tần Lam gần như không chớp mắt.

Giọng cô lạnh như dao mổ đặt trên đá:— Có thể một phần ký ức của người khác đã bị ghim vào não em qua nghi thức đó...Từ bao giờ cô không còn sợ nữa, mà bắt đầu tìm hiểu chính mình như một mẫu vật.

---

Cô trở về phòng mổ số 4 – nơi các tử thi từng được xử lý sau pháp y – và kiểm tra hộp lưu mẫu mô não của các ca chết não không rõ nguyên nhân từ năm 1997.Trong số hàng chục lọ mô ngâm formalin, cô tìm thấy một lọ ghi ký hiệu: "KÝ ỨC 1705-A | GHÉP VÒNG I | Thùy Thái Dương – nữ | 5 tuổi".Dưới đáy lọ có một dấu huyền phù cổ — hình con mắt chảy máu nằm trong tam giác lộn ngược.Lúc cầm lọ mô, cô cảm thấy… kỷ niệm không thuộc về mình ùa tới như sóng thần.> Tiếng gõ cửa vào đêm mưa.

Cánh tay nhỏ bé ôm lấy cổ người phụ nữ vừa sinh.

Bàn tay đeo găng đang cầm dao mổ rạch qua xương sọ… và tiếng ru con văng vẳng:

— Con đừng sợ… mắt con sẽ giúp người ta sống lại...Tần Lam nhận ra: những gì cô thấy trong mơ, những tiếng gọi mơ hồ… là ký ức thật – được truyền vào cô như một ổ cứng lưu ký ức tử thi.Cô lần theo tài liệu mật tìm được, đến một cánh cửa sắt cũ kỹ ở tầng hầm thứ 2 của bệnh viện – nơi đã bị niêm phong từ năm 2001.Bên trên cánh cửa có ghi dòng chữ mờ mực:> "Phòng Giải Phẫu Thứ 9 – Dành Cho Xác Chưa Buông"Hạ Du cùng cô phá khóa.

Bên trong, là một dãy bàn mổ lạnh ngắt, phủ bạt nhựa dính vết máu đen đã khô thành lớp.

Trên tường treo hàng chục tấm ảnh sọ não, kèm các biểu đồ ghi lại xung não trước – sau khi chết.Một bảng điều khiển gỉ sét ghi rõ:> Thí nghiệm SRE-V (Synapse Reconnect Experiment – Phiên bản V):

"Tái kích hoạt điện não vùng ký ức bằng huyết thanh từ người sống."

Và dưới cùng là lời cảnh báo viết bằng máu (rõ ràng không phải mực):> "Nếu nhớ lại quá nhiều, ký ức của ngươi sẽ bị nhấn chìm.

Và chính ngươi sẽ quên mình là ai."

Tần Lam bước vào giữa căn phòng, nơi đặt một chiếc ghế mổ cũ bằng thép, mặt ghế lõm xuống vì dấu tích ai đó bị trói lâu ngày.Trên sàn có hình vẽ tròn giống hệt sơ đồ não người nhìn từ đỉnh đầu.

Tại trung tâm, là chiếc hộp kính ghi dòng chữ:> “Chứa ký ức nguồn – bản gốc.”

Tần Lam không do dự.

Cô mở hộp.Bên trong là một quả cầu trong suốt – như mắt người – nổi lơ lửng trong chất lỏng bảo quản.Và khoảnh khắc mắt cô chạm mắt nó, ý thức cô bị kéo ngược vào quá khứ

---

TẦN LAM KHÔNG CÒN Ở ĐÂY.Cô thấy mình trong một căn phòng nhỏ, năm 1997.

Trên bàn là một cô bé năm tuổi đang khóc, và một người đàn ông mặc áo blouse – không có mặt.Người đàn ông đưa tay ra, cầm con dao mổ…> "Ký ức là hình phạt tồi tệ nhất, Tần Lam ạ.

Và em đã được ban tặng thứ đó… không phải một lần."

Tần Lam ngã xuống sàn.Mắt cô mở to.

Nhưng giờ đây… không còn chỉ là ánh mắt của cô.

Mà là ánh mắt của nhiều người đã từng chết…

đang nhìn qua cô…
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 7 - HỒ SƠ NỀN TỐI


Tần Lam ngồi trong kho tư liệu cũ tầng ba – nơi chứa hàng ngàn hồ sơ đã bị dán nhãn “Đóng vĩnh viễn”.

Căn phòng tối ẩm, trần mốc xám loang như da người chết, còn những tệp hồ sơ đóng bụi như phủ lớp tro.Cô đang tìm kiếm thứ gì đó cụ thể.

Một hồ sơ đặc biệt được đánh dấu bằng mực đỏ với ký hiệu:

"NX-099 | Lệ khí phân tách mô não | Không thể phân tích sinh hóa học."

Mở tập hồ sơ, cô thấy một ảnh chụp nội soi sọ não: mô não bị rách theo dạng xoắn ốc, xung quanh xuất hiện các chấm đen như nấm mốc – nhưng khi soi dưới kính hiển vi điện tử, chúng lại có cấu trúc giống… mạng lưới thần kinh sơ khai.> “Không phải nấm, không phải máu tụ, mà là... ký ức sống dưới hình thái khác,” – ghi chú của pháp y Vương Hạo, người đã biến mất sau cuộc mổ.Kèm theo ảnh là một tấm bản đồ cảm xạ, một phương pháp không ai còn sử dụng, đánh dấu bằng mực thẫm các điểm “trầm tụ linh thể” trên cơ thể người chết.Tần Lam cầm tấm bản đồ và rút ra một thi thể còn bảo quản trong hầm lạnh tầng âm 1:

Nạn nhân nam, 29 tuổi, tử vong trong tư thế co quắp – không nguyên nhân rõ ràng, nhưng có biểu hiện cứng tử thi bất thường: toan cơ trễ xuất hiện chỉ sau 10 phút.Khi lăn thi thể lên bàn mổ, cô lập tức cảm thấy có thứ gì đó ghìm tay cô xuống.Cô nhìn vào vùng ngực nạn nhân – nơi có một dấu bầm tím hình ngón tay cái — nhưng khi soi dưới ánh sáng cực tím, đó là một chuỗi ký tự cổ, giống chữ Phạn, được khắc vào mô mềm bằng sóng nhiệt.Tần Lam chuẩn bị dụng cụ: dao mổ chuyên dụng, chậu hứng máu đen, kính hiển vi bội quang, và lưỡi dao ngọc đen – vật chỉ được dùng trong những ca pháp y huyền học từ thời Pháp y Mẫn Cổ (trường phái Mông Cổ cổ truyền, giải mã linh khí tử thi).Cô bắt đầu mổ từ vùng xương ức – lưỡi dao cắt xuống da như rạch lớp cao su ẩm, mùi mỡ cháy và lưu huỳnh bốc lên.Mô cơ bên trong không hề chảy máu – mà rỉ ra chất nhầy xám, sền sệt, như chất hoạt dịch não.— "Không đúng...

Đây là dịch não tủy…" – cô thì thầm.Cô rạch tiếp lên đến vùng cổ họng.

Ở khí quản, một dải băng đen hiện ra — dài khoảng 10cm, không ăn vào mô.

Khi cô kéo ra, trên băng hiện chữ viết:> “TA ĐÃ VỀ.

NHƯNG KHÔNG PHẢI ĐỂ SỐNG.”

Cô lùi lại.

Đèn phòng mổ nhấp nháy.

Bóng của thi thể bỗng dài ra — không đúng với góc chiếu ánh sáng.

Trong khoảnh khắc đó, Tần Lam thấy mình không còn đứng một mình nữa.Một người đang nằm mổ trước cô.

Nhưng một người khác...

đang đứng sau cô.Cô cắn răng bật đèn phụ, gọi Hạ Du xuống ngay lập tức.Hạ Du mang đến một bộ phân tích DNA tốc hành.

Khi xét nghiệm phần dịch não tủy màu xám thu được trong lồng ngực nạn nhân, hệ thống hiển thị:

"Chuỗi DNA không khớp với mô tử thi.

Đoạn gen này thuộc về: Tần Lam (23 tuổi)."— Làm sao mô não em lại nằm trong người này được? – Hạ Du sửng sốt.Tần Lam im lặng.

Cô nhớ lại giấc mơ đêm qua:> Mình bị trói trên bàn mổ.

Một người không mặt đặt lưỡi dao ngọc lên thái dương cô.

Mùi tro người.

Tiếng kinh chú.

Và…

ánh sáng trắng từ một hộp sọ rỗng.Cô mở hộp sọ thi thể.

Xương đỉnh đầu không khớp như người thường – nó được hàn lại bằng chất dẻo sinh học.

Khi mở ra, cô phát hiện:Não người đã bị thay thế bằng một mô cấu trúc giống như mạng rễ thần kinh được cấy vào khoang sọ.Trên mô này có hàng ngàn mắt nhỏ li ti, giống như mắt của ruồi.

Chúng không sống, nhưng phản xạ ánh sáng theo cách không thuộc vật lý học.

> — “Đây không phải mô sinh học.

Đây là ‘mô ký ức' được tạo từ sóng não bị bóp nén.” – Cô lẩm bẩm, tay run run.Cô đặt mô dưới kính chiếu thiên nhãn – một loại thiết bị huyền học do Pháp y Vương từng sử dụng.Hình ảnh hiện ra khiến Hạ Du lặng người:Trong từng sợi dây thần kinh nhân tạo có hình ảnh một người đang khóc trong phòng mổ.

Người đó… là Tần Lam.Từng thớ mô não chứa cảnh cô bị mổ, bị xóa ký ức, bị ghi đè bởi ký ức khác.Hạ Du:

— Có thể em… không phải là em?Tần Lam nhắm mắt.

Trong bóng tối của trí não cô, một giọng nói xa lạ thì thầm:> “Cô là bộ nhớ dự phòng của chúng ta.

Là con chip cuối cùng nếu thể gốc thất bại.”> “Giờ cô đang bắt đầu khởi động lại.

Nhưng mọi thứ sẽ sụp đổ nếu cô biết sự thật…”

Trong tĩnh lặng, Tần Lam chợt hiểu.

Thí nghiệm Limbus-13 không nhằm giữ người chết sống lại.

Mà là tái tạo linh hồn từ ký ức người khác, và ghép chúng vào cơ thể mới.Cô chính là một trong những vật chứa.

Và thứ đang sống trong cô, có lẽ không chỉ là chính cô nữa...
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 8 - CÁNH CỬA GIẢI PHẪU KHÔNG MỞ HẾT


CHƯƠNG 15 – CÁNH CỬA GIẢI PHẪU KHÔNG MỞ HẾTThời gian: 02:17 sáng

Địa điểm: Phòng giải phẫu 03 – tầng hầm

Mã hồ sơ tử thi: 866 - Nữ, 19 tuổi - Trần Minh ThưKhông có dấu hiệu bạo lực.

Không xây xát.

Không tụ huyết.Nhưng thi thể của Minh Thư lại cho cảm giác “không đúng”.Tần Lam nhìn vào thi thể lần thứ ba trong đêm.

Thân hình gầy gò, làn da tái xanh như người bị rút sạch máu, dù kết quả xét nghiệm cho thấy nồng độ huyết sắc tố vẫn bình thường.

Đồng tử giãn tròn, không co rút – và đặc biệt là không có phản xạ võng mạc.Cô áp tai vào thành bụng – nghe thấy tiếng rung mơ hồ như ai đó đang thì thầm rất sâu bên trong nội tạng.> “Không phải cô ấy chết, mà là cái gì đó... trong cô ấy bị đóng kín.”

Tần Lam không rạch theo đường tiêu chuẩn.

Cô dùng dao thạch anh đen, một lưỡi dao không dẫn điện, có khả năng chém xuyên mô mà không làm đứt hệ thống dẫn truyền thần kinh phụ.Cô rạch một đường dọc xương ức – máu đen trào ra, mùi tanh ngái không giống mùi phân hủy mà giống... thứ máu người bị ếm.Lớp da bong tróc như giấy cũ.

Cô gỡ từng thớ cơ, tách phần xương sườn ra như mở nắp một chiếc hộp xương sống.Bên trong lồng ngực:Tim co rút nhẹ – vẫn co rút.Gan có vết cắt khâu bằng chỉ tóc người, chôn vào giữa hai múi là một viên đá đỏ, khắc rune cổ.Cô kéo một sợi chỉ ra khỏi dạ dày – đầu sợi chỉ nối với một mẩu giấy màu nâu đã ướt mềm, rữa máu:> “Mày phải giữ cửa.

Đừng để nó thoát.”

Tần Lam dùng máy phản hồi tín hiệu thần kinh tế bào chết – loại máy mà chỉ những pháp y được huấn luyện đặc biệt mới biết cách dùng.Cô chích vào trung tâm hạch thần kinh cổ tử thi.Tần số hồi đáp hiện lên màn hình như mạch não đang thức.Sau 30 giây:> “Tôi... không phải tôi... có ai khác ở trong đầu tôi.”

Cô quay người.

Tất cả đèn trong phòng mổ tự nhiên bật đỏ.

Tấm kính phản chiếu trên tường hiện ra hai hình bóng đứng sau cô – nhưng quay lại không thấy ai.4:00 sáng

Hạ Du mang theo bản quét MRI nội sọ của Minh Thư đến phòng mổ.> “Tần Lam, xem cái này đi.

Thùy trán trước có một cấu trúc lạ – giống... một con mắt thứ ba.”

Họ phóng lớn hình ảnh.

Rõ ràng có vật thể hình thoi, đường kính 1,6cm, gắn vào vùng điều khiển trí nhớ tạm thời.> “Nếu đúng như mình nghĩ, ai đó đã cấy một ‘bộ nhớ lạ’ vào trong đầu cô ấy.

Không phải ký ức... mà là ý thức ký gửi.”

Cô chiếu đèn siêu phổ tím vào vỏ não và dùng gương phản mộng – loại gương đồng đúc theo chuẩn nghi lễ chiêm linh của vùng Tây Bắc.Bên trong gương hiện lên cảnh:Minh Thư đứng giữa phòng gương – không phải một, mà là ba bản thể Minh Thư cùng lúc.

Một khóc, một cười, một ngồi bó gối lặng câm.Phía sau họ, một nữ bác sĩ mặc blouse trắng không rõ mặt, liên tục lặp lại một câu:> “Giải phẫu không phải để tìm nguyên nhân cái chết.

Giải phẫu là để mở cánh cửa cuối cùng.”

Hạ Du tháo nắp hộp sọ, kiểm tra thùy trán.

Anh chạm vào vùng bất thường.Một tia giật điện xuyên qua tay anh.

Cả hai người đều thấy đồng thời:Một bản sao của phòng mổ – nhưng tối đen, ánh sáng tím nhạt.Tần Lam đang nằm trên bàn mổ – bị chính cô mổ ra.Vị bác sĩ mặc áo blouse không mặt thì thầm:> “Cô là dao.

Nhưng ai là tay cầm dao?”

“Đừng nhìn thêm nữa... nếu cô còn muốn quay lại.”

Khi tỉnh lại, Hạ Du thấy mình đang nằm trên ghế phòng giải phẫu.

Tần Lam đang khóc – nhưng không có nước mắt.

Cô chạm tay lên má, thấy...

đó là máu.> “Minh Thư không phải nạn nhân.

Cô ấy là ‘vật chứa’.

Nhưng chứa cái gì?

Và tại sao lại chọn mình...

để xem?”

Trong tay Tần Lam – một mảnh mô não vẫn còn đập.
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 9 - DẤU VẾT CỦA HỒN MA TRONG MÁU


3h15 sángPhòng xét nghiệm chìm trong bóng tối lạnh lẽo, chỉ có ánh đèn LED trắng chói loá chiếu thẳng vào mẫu máu đặt trên bàn kính.

Không khí nặng nề, hơi thở của Tần Lam phả ra trắng đục trong không gian mát lạnh, từng giọt mồ hôi lạnh chảy xuống sống lưng cô dù phòng đã bật điều hòa.Ánh mắt cô dán chặt vào màn hình máy phân tích, nơi các tinh thể protein trong máu Minh Thư dưới kính hiển vi điện tử bắt đầu hiện lên đầy ma quái.Chúng không phải những phân tử bình thường mà là một “mạng nhện” đen tuyền, uốn lượn theo từng nhịp như đang thở, ánh sáng tím nhạt phát ra từ những cấu trúc ấy khiến toàn bộ mẫu máu như chứa một sinh vật đang thoi thóp sống.Tiếng máy rung nhẹ, ánh sáng xanh tím lập lòe, hiện lên những ký hiệu cổ xưa - rune ma thuật hay những dấu ấn bí ẩn từ thế giới khác.Tần Lam nín thở, cảm giác ngột ngạt như có luồng khí vô hình bủa vây, khiến cô như bị siết chặt trong một chiếc quan tài vô hình.> “Đây không chỉ là máu,” cô thì thầm, giọng run run, “đây là dấu vết của một thực thể siêu hình… linh hồn bị mắc kẹt trong thể xác.”

Hạ Du đứng bên cạnh, ánh mắt anh cũng tối sầm, nói nhỏ:

— “Dấu vết của hồn ma… trong máu.

Cô ấy không chết, mà bị giam giữ.”

Không gian phòng xét nghiệm trở nên lạnh đến mức các thiết bị điện tử dường như bị ảnh hưởng, màn hình chớp tắt, tiếng còi báo động vang lên rồi im bặt.Ánh đèn mổ lạnh buốt chiếu thẳng xuống lớp mô não còn sót lại của Minh Thư, phản chiếu lên những vệt máu khô đen và mô nhầy ướt át.Tần Lam cẩn trọng dùng dao mổ siêu âm tách từng lớp mô mỏng như giấy lụa, cảm nhận rõ cái lạnh chết chóc lan tỏa qua từng sợi cơ.Bất chợt, một âm thanh kỳ dị vang lên, không phải tiếng động bình thường, mà là tiếng thì thầm siêu âm, một loại sóng âm không thể nghe bằng tai thường, chỉ có thể cảm nhận qua trực giác - như những tiếng thở dài âm u từ thế giới bên kia.Cô bật thiết bị thu tần số siêu âm cảm ứng tế bào chết - một công cụ pháp y huyền học đặc biệt do cô và Hạ Du phát triển, biến các dao động tế bào thành âm thanh con người có thể nghe thấy.Những tiếng thì thầm quái dị pha lẫn tiếng khóc thét yếu ớt, tiếng đập cửa sắt vang vọng trong phòng mổ lạnh lẽo khiến không khí dày đặc mùi tử khí.Tần Lam nhắm mắt, cảm nhận từng luồng khí lạnh len lỏi quanh người, như những ngón tay vô hình bấu chặt vào da thịt, kéo cô vào cõi u minh tăm tối.Hạ Du kết nối tín hiệu vào phần mềm giải mã thần kinh, các dòng số và ký tự nhảy múa trên màn hình.Sau 15 phút, đoạn mã hiện lên:> “MỞ CỬA...

GIỮ CHẶT...

KẺ ĐÁNH CẮP HỒN...

KHÔNG ĐỂ THẤT THOÁT…”

Tần Lam rùng mình, cảm giác như từng tế bào trong cơ thể cô bị đóng băng.

Không gian quanh cô bỗng ngừng thở, ánh sáng mờ ảo như một màn sương tử khí phủ kín sàn nhà.> “Cái chết không phải điểm kết, mà là cánh cửa mở ra một thế giới khác…

Và ai đó đang cố gắng thoát khỏi nơi giam cầm đó.”
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 10 - HÀNH LANG KHÔNG CÓ CUỐI


1h sángTần Lam bước chậm qua hành lang phủ bụi, nơi từng là khu nghiên cứu giải phẫu thần kinh học trước khi bị đóng cửa năm 2008 sau một vụ nổ điện chưa rõ nguyên nhân.Tường gạch mốc meo, trần nhà bong tróc như lớp da người chết đang rụng, đèn hành lang chớp tắt thất thường như nhịp tim cuối cùng của một ai đó bị lãng quên.Chiếc đèn pin trong tay cô quét ngang hành lang, để lộ từng dấu chân in mờ trên lớp bụi dày đặc – dấu chân người không đi thẳng, mà nghiêng lệch, như bị kéo lê.Tần Lam khẽ cau mày, thính giác căng ra.

Một tiếng bước chân thứ hai vang lên phía sau, dồn dập, nhưng khi quay lại thì chỉ có mình cô.Không khí trong hành lang như đặc lại, mùi thuốc sát trùng cũ và máu khô quyện lẫn trong luồng khí lạnh rít qua khe cửa gỉ sét.

Tường bên trái có những vết cào móng sâu – từng đường như móng tay người cố gắng khắc lên khi bị kéo đi.

Trong phòng lưu trữ cuối hành lang, cô tìm thấy một tủ đựng hồ sơ kim loại rỉ sét, bên trong còn sót lại vài tờ tài liệu mục nát, có dòng chữ run rẩy ghi tay:> “Bệnh nhân 09-7: Trạng thái ý thức phân ly tạm thời.

Giao thoa sóng não tầng alpha và tầng gamma.

Xuất hiện hiệu ứng nhiễu xạ – nghi bị ‘trùng hồn’.”

Tần Lam lập tức dừng lại.

Cụm từ “trùng hồn” là một khái niệm trong huyền học cổ, ám chỉ hai linh hồn bị kẹt trong một cơ thể – hoặc linh hồn cũ chưa rời đi, bị linh hồn khác chiếm chỗ.Phía sau hồ sơ là một ảnh scan sọ não, nhưng có hai hình ảnh “bóng” trùng lặp ở thùy trán – giống như có hai bản ý thức đang cùng tồn tại.Ánh đèn pin vụt tắt.

Tần Lam chìm trong bóng tối tuyệt đối.

Một tiếng cười trẻ con khẽ vang lên trong tai trái, nhỏ như tiếng nấc, kéo dài từng hồi.Sáng hôm sauTần Lam gần như thức trắng.

Cô và Hạ Du mở rộng phân tích các mẫu mô thần kinh từ não Minh Thư, tiến hành kỹ thuật sinh phẫu nghiệm phản chiếu, dùng trường từ đặc biệt để chiếu sóng vào phần mô chết và xem lại "ảnh ký ức".> Một kỹ thuật mới – thuộc dạng “tiềm thức sinh học cộng hưởng”, từng bị từ chối bởi hội đồng đạo đức.Dưới máy phân tích, lớp mô não bắt đầu "phát lại" hình ảnh, không phải dưới dạng video, mà là các cảnh tượng chập chờn – từng khoảnh khắc cô gái thấy trong phút cuối đời:Một chiếc giường lạnh trong phòng mổ.Bốn người mặc áo blouse đen, đeo mặt nạ – không bác sĩ, không y tá.Họ tiêm một loại dung dịch đen vào tủy sống cô – khi dung dịch chạm đến cột sống, toàn bộ hình ảnh bị méo mó.

Cảnh cuối cùng là góc nhìn lộn ngược, như thể linh hồn cô gái rời khỏi xác và đang nhìn xuống cơ thể mình — đôi mắt không nhắm, máu từ mũi chảy ngược lên trần.Dưới kính não điện tử, Tần Lam thấy những điểm sáng tím nhạt di chuyển giữa các tế bào thần kinh chết, không giống điện thế não thông thường.Chúng mã hóa thành tần số – một dạng ký hiệu giống mã Morse cổ đại, nhưng không phải từ con người.> Khi giải mã, những dòng chữ hiện lên:

“TÔI KHÔNG PHẢI MỘT NGƯỜI…

HỌ CẤY TÔI VÀO CƠ THỂ NÀY…

MỘT TRÒ CHƠI CỦA THẦN…”

Khi Tần Lam đọc tới dòng cuối, bóng đèn trong phòng nổ tung.Tường kính nứt rạn như có ai đó đập từ bên trong.Tiếng nổ vang vọng nhưng sâu trong tâm trí cô là tiếng thét rạn nứt như linh hồn bị xé toạc.> Và Tần Lam biết – những gì cô đang điều tra không còn thuộc về phạm trù khoa học, mà là vùng giao nhau giữa sự sống, cái chết và thứ nằm bên ngoài cả hai.
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 11 - MẠCH SỐNG TRỞ LẠI


16h20

Khu nội trú – phòng bệnh tâm thần số 412Tần Lam và Hạ Du tìm đến người cuối cùng tiếp xúc với Minh Thư trước khi cô mất tích: bệnh nhân số 412, tên ghi trong hồ sơ là Ngô Trạch Hân, nam, 27 tuổi – được điều trị vì rối loạn phân ly cấp tính, nói nhảm liên tục về “hồn vía kẹt dưới lớp da người”.Người đàn ông nằm trên giường bệnh, gầy gò như bộ xương, da bám sát vào sọ, mắt lõm sâu, môi khô nứt.

Anh ta không nói gì – cho đến khi Tần Lam đặt mẫu mô của Minh Thư lên bàn.Ngay lập tức, Trạch Hân giật người lên như bị điện giật, tay run lẩy bẩy, ánh mắt đảo như thể “nhìn thấy qua vật thể”.Anh ta gào lên:> — "Cô ấy bị chôn dưới mạch điện!

Cô ấy chưa chết!

Máu cô ấy vẫn còn ấm!

Họ không cho tôi đưa cô ấy đi!"

Giọng nói thay đổi – không phải một người, mà như hai hoặc ba giọng trộn lẫn: một cao, một trầm, một như tiếng trẻ con.

Hạ Du lập tức kiểm tra điện não đồ – một hiện tượng dị thường xuất hiện: ba dải sóng alpha, không trùng khớp nhịp – như ba ý thức tồn tại đồng thời.

---🔍 Manh mối đầu tiên: “Dưới mạch điện”Tần Lam lần theo câu nói “chôn dưới mạch điện”.

Sau khi rà soát bản đồ bệnh viện cũ, cô phát hiện tầng hầm D từng có hệ thống đường dẫn điện cao áp, nối với phòng phẫu thuật thần kinh bị đóng kín từ năm 2009 – nơi xảy ra vụ "ngừng tim hàng loạt" không được ghi nhận công khai.Bệnh viện đã chôn đường điện ngầm ấy bằng bê tông, nhưng bản thiết kế cũ vẫn còn – dẫn đến buồng điện dự phòng số 3.Tối đó, Tần Lam và Hạ Du bí mật đột nhập xuống.

22h10Cánh cửa sắt nặng nề bị oxy hóa gần như không mở nổi.

Hạ Du dùng thanh phá khóa công nghiệp mới gạt được bản lề đã rỉ sét.Khi cánh cửa mở ra, mùi ozone và thịt cháy sộc lên, quyện với mùi ẩm mốc cổ xưa.

Không khí đậm đặc đến mức Tần Lam cảm giác như mỗi bước đi là dấn thân vào một ký ức lặp lại.Phòng mổ hoàn toàn trắng toát: tường, sàn, bàn phẫu thuật đều phủ lớp men trắng mịn – nhưng dưới ánh đèn UV cầm tay, vết máu bắn hiện rõ: một vòng tròn huyết tương chính giữa sàn nhà, như ai đó đã chảy máu liên tục cho đến chết.Trong một ngăn kéo bằng chì bị khóa kín là cuốn sổ tay bác sĩ, viết tay bằng mực tím đã loang.Trang cuối cùng ghi:> “Minh Thư đã chấp thuận thí nghiệm tách ý thức.

Không gây mê hoàn toàn – cần giữ hoạt động nhận thức để kiểm tra ‘sự di chuyển’.

04h27: bệnh nhân không phản ứng, nhưng mắt vẫn chuyển động.

Sóng não ở tầng gamma biến mất – **xuất hiện dao động tầng ‘âm’ – chưa từng ghi nhận.”

“Cảm giác như... có một thực thể khác đi vào cơ thể cô ấy.”

“Chúng tôi không thể đóng nó lại.

Không thể tắt thiết bị.

Không thể... cứu cô ấy.”

---

hiện tạiTrở về, Tần Lam soi lại não của Trạch Hân bằng máy cộng hưởng ý thức định vị.

Kết quả cho thấy: những hình ảnh trong não anh ta hoàn toàn trùng khớp với căn phòng mà họ vừa bước vào — từng chi tiết, từng vết nứt trên tường, từng bóng đèn.> Trạch Hân chưa bao giờ xuống tầng hầm.

Vậy tại sao trong đầu anh ta... lại lưu giữ từng chi tiết như thể đã chết ở đó một lần rồi sống lại?Tần Lam quay sang Hạ Du, giọng khàn đặc:> — "Chúng ta không chỉ đối mặt với một vụ giết người.

Đây là dấu vết của một thử nghiệm – nơi cái chết không phải điểm cuối, mà là lối vào một tầng thực tại khác."
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 12 - CÁNH CỬA THỨ HAI TRONG NÃO


Tần Lam và Hạ Du đưa Trạch Hân đến phòng cộng hưởng ý thức tầng âm – một công nghệ chưa được chính phủ công nhận, được vận hành bởi giáo sư Lưu Học Hạc, người từng nghiên cứu về hiện tượng “tồn dư nhận thức sau cái chết lâm sàng”.Giáo sư Lưu là người duy nhất dám thực hiện một thủ thuật cấm kỵ: kích hoạt vùng ký ức thứ hai – nơi não bộ cất giữ những trải nghiệm vượt ngoài thời gian thực, nơi ký ức không thuộc về chính mình cũng có thể bị ghi lại nếu linh hồn khác từng mượn xác này.Họ cấy vào đầu Trạch Hân một mạng lưới cảm ứng não sinh học, truyền sóng cộng hưởng alpha + theta vào thùy đỉnh và hồi hải mã, trong trạng thái giữa thức và mộng – nơi ý thức lỏng lẻo và các tầng ký ức chồng lên nhau như những lớp da chết.Lúc 2h07 – màn hình xuất hiện hình ảnh đầu tiên.Ký ức không liền mạch.

Nó giống như những bức ảnh mờ nhòe đang được ghép từ hai mảnh vỡ:Một hành lang trắng xóa, đèn chớp tắt, gạch men lấm tấm máu khô.Một cô gái trẻ – là Minh Thư – bị trói vào bàn mổ, mắt mở trừng, nước mắt chảy ngược lên thái dương.> — "Đừng cho vào người tôi...

đừng cho thứ đó vào người tôi!"

Một giọng nam vang lên – không thấy mặt, chỉ thấy bóng lưng trắng toát:> — “Không phải linh hồn.

Là thông tin sống.

Một phần của cấu trúc nguyên thần bị chẻ đôi...”

Hình ảnh lập đi lập lại như một đoạn băng bị tua lỗi – nhưng có một khoảnh khắc không thuộc về phòng thí nghiệm.Một khu rừng đen vào ban đêm, mặt đất lầy lội, trên cây treo đầy búp bê giấy.

Trạch Hân trong ảo giác đi qua rừng, miệng lẩm bẩm:> — “Tôi không phải Trạch Hân... tôi chỉ đang mượn thân xác anh ta... tôi bị đưa đến đây để sống nốt phần còn lại của cô ấy.”

4h sáng

Căn hộ của Tần LamSau phiên cộng hưởng não, Tần Lam mang về đoạn quét 3D của “ký ức lạ” từ Trạch Hân để kiểm tra lại trong phần mềm phân tích huyền học.

Khi chạy bản dựng lại – cô phát hiện trong đoạn video mô phỏng có một hình ảnh phản chiếu trong gương, không khớp với người thật đang trong khung hình.Cụ thể:Trong phòng mổ, Minh Thư bị trói.

Nhưng trong gương, cô đang cười, tay tự rút ống truyền, máu bắn tung tóe.Trong đoạn Trạch Hân đi qua rừng búp bê, trong gương anh ta đi ngược lại và trên vai có bàn tay một đứa trẻ – làn da tím bầm, móng tay dài như kim tiêm cắm sâu vào thịt.Hạ Du giải thích, dựa trên lý thuyết của giáo sư Lưu:

Con người chỉ sử dụng khoảng 10–15% hoạt động ý thức có thể đo được.

Phần còn lại là “tầng trống” – một không gian sinh học chưa có sóng não rõ ràng, là nơi những thứ không thuộc về ta có thể tồn tại mà không bị phát hiện.> Minh Thư, có thể trong khoảnh khắc chết – ý thức không hoàn toàn biến mất.

Nó bị tách ra, rồi bị "ép" vào Trạch Hân.

Nhưng… có thứ khác đi cùng.Lúc 4h44, Tần Lam nhận được một cuộc gọi từ số lạ.Giọng nói nam trầm đục, rất gần micro, thở như sắp tắt:> — “Đừng mở tầng ba ký ức.

Những gì các người đang chạm tới... là phần còn lại của thí nghiệm ‘Hồn Chu Kỳ’ năm 2009.”

— “Tôi là... người cuối cùng còn sống... trong nhóm nghiên cứu năm ấy.”

Tín hiệu ngắt.

Không có số gọi lại.Tần Lam nắm chặt điện thoại, ánh mắt dần tối lại.> — “Hồn Chu Kỳ…” – Cụm từ chỉ từng xuất hiện duy nhất một lần, trong tài liệu tuyệt mật bị thu giữ sau vụ "Mười hai đứa trẻ chết trong khi ngủ" – chưa bao giờ công bố ra công chúng.
 
Tầng Âm
CHƯƠNG 12 - VẾT KHÂU TRÊN LINH HỒN


10h20 sángTần Lam nhận được xác một cô gái tự sát, được báo cáo là “nhảy từ tầng 9” tại khu trọ sinh viên.

Điều bất thường là: khi tử thi được đưa đến, nhiệt độ nội tạng vẫn giữ ở 34,5°C – cao bất thường sau hơn 6 tiếng tử vong.Cô gái tên là Trần Thiên Ân, sinh viên năm 4 Y học cổ truyền, từng là bệnh nhân trong chương trình điều trị thử nghiệm năm 2009, theo hồ sơ bị rò rỉ từ bệnh viện.Xác của Trần Thiên Ân được đưa đến trong tình trạng khá… kỳ dị: da tái xám, hai đồng tử mở trừng, nhưng không hề xuất hiện hiện tượng co cứng tử thi – bất thường so với thời điểm tử vong được ghi nhận là gần 8 tiếng trước.Một đường khâu trong tim, rất khéo léo, bằng chỉ phẫu thuật vi sinh.

Nhưng không hề có vết mổ bên ngoài lồng ngực.Trên da bụng cô gái có một vết tròn bầm tím, giống hình con mắt.

Khi quét qua đèn cực tím, hiện lên ký hiệu cổ – một phần của vòng phong ấn Ngũ Giác Nhật.> "Người này không tự sát." – Cô thầm nghĩ.Bên dưới lớp biểu bì và mô cơ, trái tim nạn nhân có dấu khâu bằng chỉ vi sợi – loại chỉ không tồn tại trong bất kỳ phẫu thuật lâm sàng nào.Tần Lam kéo rộng lồng ngực, tay run nhẹ:> — “Không có vết mổ ngoài da, nhưng lại có dấu khâu bên trong tim.

Ai đã… khâu linh hồn cô ấy từ bên trong?”

Phần cơ timcó màu tím nhạt, không đông máu, vết khâu đâm xuyên qua hai buồng nhĩ.Dạ dày phát hiện bột thảo dược chưa tiêu, nghi có nguồn gốc từ bài thuốc cổ “Hồi Hồn Ẩn Phách”.Trên mô gan có vết rạn siêu nhỏ – giống như vết nứt do sóng điện từ cao tầng tác động vào thời điểm tử vong.Bên dưới xương sườn số 9, Tần Lam tìm được một mảnh gỗ nhỏ như bùa chú, dài chừng 3cm, khắc biểu tượng cổ: 兩魂一軀 (Lưỡng Hồn Nhất Cư) – "hai linh hồn, một xác thân".Một mảnh giấy nhỏ, bọc dầu, giấu trong dạ dày, chữ viết bằng mực bút kim:> "Tôi nghe thấy tiếng tim người khác đập trong mình.

Đêm qua, tôi mơ thấy mình đứng trong một căn phòng kín, mọi thứ đều lộn ngược.

Trên tường có ai đó gọi tôi bằng một cái tên không phải của tôi: Minh Tịnh."

21:05

Ký túc xá sinh viênCăn phòng nơi Trần Thiên Ân sống trước khi chết.

Cánh cửa màu nâu tróc sơn, số "903" treo lệch.

Hành lang vắng lặng, ánh đèn nhấp nháy từng nhịp, như tim người ngừng đập.Khi Tần Lam mở cửa, hơi lạnh ập ra, đèn phòng bật tắt bất thường.

Căn phòng chỉ rộng 18 mét vuông, nhưng Tần Lam có cảm giác mình vừa bước vào một… cỗ quan tài lớn.

Gương bị phủ vải đỏ ( theo tín ngưỡng cổ, dùng để phong ấn "hồn phản chiếu".)Vách tường sau kệ sách có dấu vẽ huyền học (biểu tượng vòng luân hồi cổ) dạng không phổ biến ở vùng Á Đông, trùng với ký hiệu trong hồ sơ thí nghiệm Hồn Chu Kỳ.Trên bàn học: 5 bức vẽ gương mặt phụ nữ, nhưng khi dùng đèn UV soi, hiện lên gương mặt thứ sáu, mờ nhòe, như ai đó cố giấu đi một danh tính.> [Ghi âm 02:11 AM]

Tiếng nước nhỏ từng giọt, kèm tiếng móng tay gõ lên kính

— “Ai đó đang trong tôi.

Ai đó…

đang mở mắt từ bên trong.”

Tiếng thở mạnh, tiếng cười rùng rợn nhỏ dần…

— “Tôi không còn là tôi nữa.

Hắn bảo tôi chỉ là… lớp da.

Lớp da được khâu lại cho hắn dùng tiếp…”

Tần Lam ngẩng lên, nhìn vào gương – gương đã được tháo vải.

Trong đó phản chiếu hình ảnh cô, đứng cạnh một người khác, bóng mờ, đôi mắt trống rỗng, đứng phía sau vai trái cô, mỉm cười với nét mặt Thiên Ân.Cô thở mạnh, quay phắt lại.

Không có ai.

Dưới gầm giường:Tần Lam phát hiện một rương gỗ nhỏ – bên trong có 7 con búp bê bằng đất nung.

Mỗi con được khắc tên người và kèm một đoạn tóc thật.

Một trong số đó khắc tên: “Trạch Hân”.Trên trán búp bê, vết máu khô in thành một chữ: 還 (Hoàn) – nghĩa là Trở lại.
 
Back
Top Bottom