Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMg9Q2yj3XnbwZ-0aJJUxPcTitZ5cQIpVr7IKTzDpNlnWAdcCaZLFr_WBs5eg0ZMov7DV1HxmiVbfcktigzB2pEpFKhv2xGLq9NzkmsQ9FuxxJfIUujsQn0x1-ABQ2yDuBNLn0waxhyFhwrJDYX9JZT=w215-h322-s-no-gm

Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Tác giả: Mèo Không Ăn Cá
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Trọng Sinh, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Ba năm sau khi kết hôn, một người bạn thân của Cố Hoài trêu chọc hỏi anh ta:

“Lấy một người tàn tật làm vợ, cảm giác thế nào?”

Trong đáy mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, giọng lạnh tanh:

“Giống như lúc nào trong tay cũng phải xách một túi rác màu đen, mãi mãi không thể vứt bỏ.”

Tôi ngồi trên xe lăn, siết chặt tờ giấy chẩn đoán mỏng trong tay, rồi quay người rời đi.

Một tháng sau, tôi chết ở Sydney.

Còn Cố Hoài, sau khi đọc xong cuốn nhật ký của tôi — hoàn toàn sụp đổ.​
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 1: Nắng Đầu Thu Không Dành Cho Tôi



Khi cầm tờ giấy chẩn đoán trên tay, tôi ngồi yên trên xe lăn, ngoan ngoãn chờ dì quay lại.

Hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của tôi và Cố Hoài.

Ba năm trước, tôi đã đẩy Cố Hoài ra khỏi đầu chiếc xe tải đang lao tới, còn bản thân thì bị cuốn vào gầm xe, mất đi đôi chân.

Tôi từng nói với anh ấy rằng tôi không cần sự thương hại hay áy náy, càng không cần anh ấy phải trả ơn bằng cách hy sinh cuộc sống của mình.

Nhưng anh không rời đi, còn kiên trì chăm sóc tôi, nửa năm sau đã cầu hôn tôi.

Video cầu hôn hoành tráng được đăng tải lên mạng.

Chúng tôi bước vào lễ đường trong vô vàn lời chúc phúc của cư dân mạng, thế nhưng càng về sau, anh lại như biến thành một con người hoàn toàn khác.

Anh hầu như không quay về nhà chung, đến cả tiệc tùng cần thiết ở công ty, người đi cùng anh cũng chỉ là cô thư ký.

Chúng tôi từng vì chuyện này mà cãi nhau, nhưng Cố Hoài đã nói: “Giang Nhiễm, em đừng quên, em là người tàn tật.”

Nhìn ống quần trống rỗng của mình, cuộc cãi vã đó kết thúc trong sự im lặng của tôi.

Trà Đá Dịch Quán

Từ ngày hôm đó, Cố Hoài không bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.

Dì nhìn tôi dưới ánh mặt trời, mắt hoe đỏ, đưa tờ chẩn đoán cho tôi:

“Ung thư dạ dày, giai đoạn cuối.”

Tôi lấy điện thoại ra, do dự thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định gọi cho Cố Hoài.

Không ai bắt máy.

Nắng đầu thu thật ấm, nhưng tôi, thì không.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 2: Bạch Nguyệt Quang Không Phải Em



Khi trở về biệt thự, tôi nhận được tin nhắn từ Cố Nguyệt.

Cô ta xưa nay vẫn không ưa tôi.

Thậm chí ngay trong ngày cưới, cô ta chỉ vào đôi chân tôi và nói:

“Nếu không phải vì chị đã đẩy anh tôi ra, cả đời này chị đừng mơ bước chân vào nhà họ Cố.”

Nhà họ Cố là gia tộc giàu nhất thành phố A, lời cô ta nói chẳng ai dám phản bác.

Tôi còn thấy được trong bữa tiệc hôm đó, ánh mắt tán đồng của nhiều người. Cố Hoài đã quát mắng Cố Nguyệt.

Cô ta tức giận bật ra chuyện Cố Hoài có “bạch nguyệt quang” trong lòng.

Trà Đá Dịch Quán

Sau đó Cố Hoài đã giải thích với tôi.

Chỉ là một đàn em thời đại học, giờ không tìm được việc nên anh chỉ giúp đỡ đôi chút mà thôi.

Cho đến tháng trước, Tô Dĩ về nước, lại trở thành thư ký của anh, tôi bắt đầu ghen và chất vấn.

Anh nói: “Tô Dĩ không tìm được việc nên mới nhờ anh cho vào công ty Cố thị. Giữa bọn anh chỉ là công việc thôi, em tin anh được không?

“Huống chi, anh bây giờ đã có vợ rồi mà.

“Ngốc ạ, không tin chồng mình chút nào sao?”

...

Tôi đã chọn tin Cố Hoài.

Tin vào tình cảm ba năm giữa chúng tôi.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 3: Tin Nhắn Của Cố Nguyệt



Tôi và Cố Hoài quen nhau vì một vụ tai nạn.

Hôm ấy, tôi đi ngang qua ngã tư, nhìn thấy Cố Hoài đang cúi đầu nhìn điện thoại, nhíu mày.

Phía trước là một chiếc xe tải lớn đang lao đến.

Tôi theo phản xạ đẩy anh ra.

Không ngờ sau cú phanh gấp, chiếc xe tải mất lái lật nghiêng, đè lên tôi.

Sau đó, tôi được đưa vào bệnh viện.

Nửa năm sau, Cố Hoài mặt đỏ bừng tỏ tình với tôi.

Tôi lo lắng từ chối, nhìn anh rời đi, tôi chui vào chăn mà khóc thút thít.

Không ngờ, Cố Hoài quay lại, ôm chầm lấy tôi:

“Ngốc này.”

Sau khi kết hôn, Cố Hoài thật sự rất cưng chiều tôi.

Chỉ là tôi luôn sống quá dè dặt, cẩn thận.

Cộng thêm việc thân phận của Tô Dĩ khá nhạy cảm, tôi có chút hối hận vì đã tranh cãi với Cố Hoài trong quãng thời gian ấy, nên khi nhận được tin nhắn của Cố Nguyệt, tôi không hề do dự.

Tôi bảo tài xế đưa mình đến hội sở mà Cố Nguyệt đã nói đến.

Trà Đá Dịch Quán

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 4: Một Túi Rác Không Thể Vứt Bỏ



Khi tôi đến trước cửa, cánh cửa không đóng hẳn, để lại một khe hở nhỏ.

Tôi nhìn thấy Cố Hoài mặc sơ mi trắng, vẻ mặt mệt mỏi, đang uống rượu từng ly một, rõ ràng là đã say.

Người đàn ông bên cạnh vỗ vai anh ta, là bạn thân của Cố Hoài.

“Làm sao vậy? Cãi nhau với vợ à?” Cố Hoài cau mày, nhưng không lên tiếng.

“Thật ra tôi rất muốn biết, lấy một người tàn tật là cảm giác thế nào?”

Trong mắt Cố Hoài hiện lên một tia chán ghét, anh lạnh lùng mở miệng: “Giống như đang xách theo một túi rác màu đen, vĩnh viễn không thể vứt bỏ.”

Tôi đứng nguyên tại chỗ, nhìn Cố Hoài tiếp tục dốc rượu vào miệng.

Trong lòng nhói lên từng đợt đau đớn, tôi không thể khống chế được nước mắt, cố gắng kìm nén cảm xúc đang trào dâng.

Nhưng nước mắt vẫn tràn khỏi khóe mắt.

Cố Nguyệt rõ ràng đã nhìn thấy cảnh đó, cô ta nhếch môi một cách ác ý.

Tôi biết, cô ta cố tình dẫn tôi đến để nghe những lời này.

Tôi cụp mắt xuống, ngón tay vô thức v**t v* chiếc nhẫn cưới do chính tay Cố Hoài thiết kế, đang nằm trên ngón áp út.

Giây tiếp theo, xe lăn của tôi bị đ.â.m đổ, một người phụ nữ mặc váy dây màu bạc đứng sững trước mặt tôi, vẻ mặt hoảng hốt.

Âm thanh va chạm lớn khiến tất cả mọi người xung quanh chú ý.

Chiếc xe lăn nằm nghiêng bên tường, bánh xe màu đen vẫn còn đang quay tròn.

Còn tôi, đã ngã xuống đất.

Tấm chăn mỏng vốn phủ trên chân cũng rơi xuống, dưới lớp váy, đôi chân trống rỗng lộ ra.

Vài cô gái không kìm được hét lên một tiếng kinh hãi.

Người phụ nữ vừa đ.â.m vào tôi chính là “bạch nguyệt quang” trong truyền thuyết của Cố Hoài – thư ký mới của anh – Tô Dĩ.

“Cô không sao chứ?”

Cô ta theo phản xạ muốn đỡ tôi dậy, nhưng thất bại. Gấu váy vốn dài đến gối hơi xê dịch, để lộ vết sẹo xấu xí trên đầu gối tôi.

Tô Dĩ hoảng sợ lùi lại hai bước, trốn sau lưng Cố Hoài.

Tôi nhìn đôi giày da cao cấp quen thuộc kia, bản năng không muốn để Cố Hoài nhìn thấy bộ dạng chật vật của mình lúc này.

Tôi cúi đầu, ngồi ngơ ngác dưới đất.

Cố Hoài cau mày:

“Em đến đây làm gì?

“Anh không đưa em theo dự tiệc, em lại tự ý đến đây để khoe khoang thân phận bà Cố sao?”

Cơn đau dâng lên trong lòng tôi.

Tôi cố kìm nước mắt, ngẩng đầu lên:

“Ngày mai buổi sáng, anh có thể về nhà không?”

Cố Hoài hơi sững người.

Rồi lập tức trên mặt hiện lên vẻ giận dữ:

“Giang Nhiễm, em phải hèn hạ đến mức này sao? Chẳng phải chỉ vì biết A Dĩ đến sao? Anh đã cưới em rồi, em yên tâm đi, chỉ cần em không chết, vị trí bà Cố sẽ không thay đổi.

“Như vậy được chưa?”

Trà Đá Dịch Quán

Ánh mắt khinh bỉ của những người xung quanh đổ dồn về phía tôi. Tôi run rẩy, cố chấp ngẩng đầu lên, một lần nữa xác nhận với anh:

“Vậy… sáng mai anh có thể về nhà không?”

Tôi chỉ muốn nói với anh, chúng ta đừng cãi nhau nữa… vì tôi… chỉ còn tám tháng để sống.

Anh bật cười, giọng đầy châm chọc:

“Được, anh đồng ý, nhưng đây là lần cuối cùng. Sau này không có sự cho phép của anh, đừng rời khỏi biệt thự.”

Tôi gật đầu, không dám nhìn biểu cảm của những người xung quanh, lặng lẽ dựng xe lăn lên.

Cố Hoài nhíu mày, đưa tay bế tôi ngồi lại lên xe:

“Đã biết mất mặt thì lần sau đừng ra ngoài khoe mẽ nữa.”

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 5: Một Tờ Giấy, Một Sinh Mệnh, Một Người Thừa



Nhưng anh vẫn không trở về.

Tôi nhìn story mới nhất của Tô Dĩ trên mạng xã hội.

Trong bức ảnh, người đàn ông mặc vest đứng trước quầy trang sức, gương mặt lộ rõ nụ cười dịu dàng.

Trà Đá Dịch Quán

Tôi dường như đã rất lâu không thấy nụ cười dịu dàng đó của Cố Hoài nữa.

Mỉa mai thay, nụ cười ấy… không phải dành cho tôi.

Góc ảnh còn thấp thoáng ngón tay đeo chiếc nhẫn kim cương hồng to chói mắt của một người phụ nữ.
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 6: Nhưng anh đã chọn cô ta



Hôm sau, tôi nhận được một thiệp mời.

Là buổi tiệc kỷ niệm 80 năm thành lập của Thịnh Mân.

Tôi do dự, nhưng rồi lại thấy tin nhắn do Tô Dĩ gửi tới:

【A Hoài say rồi, chị có thể đưa anh ấy về được không?】

Trong lòng tôi không khỏi lo lắng.

Thêm vào đó, tôi cũng muốn nói chuyện với Cố Hoài về những mâu thuẫn giữa hai chúng tôi.

Thế là tôi quyết định đến dự tiệc.

【Ở vườn hoa nhỏ phía sau.】

Tôi đi theo địa chỉ, dưới ánh mắt dò xét của mọi người, tiến tới khu vườn nhỏ như lời Tô Dĩ nói.

Vừa đi đến nơi, tôi liền thấy Tô Dĩ mặt hơi đỏ, đang ôm lấy cổ Cố Hoài đầy thân mật.

Anh cau mày, muốn đẩy Tô Dĩ ra, nhưng không ngờ, Tô Dĩ nhìn tôi một cái rồi kiễng chân hôn lên môi anh.

Cố Hoài nhíu mày, nhanh chóng đẩy Tô Dĩ ra, nhưng tay vẫn đặt trên vai cô ta, để cô ta khỏi ngã.

Thấy tôi, Cố Hoài rõ ràng khựng lại, theo bản năng muốn bước tới.

Tôi nhìn thấy vẻ lúng túng trên mặt anh, cảm nhận được gò má mình đã lạnh buốt, đưa tay lên, đầu ngón tay thấm đẫm nước mắt.

Nhìn bàn tay anh còn đặt trên vai Tô Dĩ, nhớ lại cảnh tượng vừa rồi, tôi không chút do dự quay người rời đi.

Mà Cố Hoài, không biết là nghĩ đến điều gì, mím môi, giao Tô Dĩ cho một người phục vụ ngang qua rồi vội vàng đuổi theo:

“Giang Nhiễm, nghe anh giải thích.”

Tôi nhàn nhạt liếc nhìn anh, giọng điệu bình thản:

“Được thôi, anh giải thích đi.”

Thấy tôi như vậy, ánh mắt Cố Hoài lóe lên vẻ hoảng loạn, nhưng vẫn cố gắng giải thích: “Cô ấy say rượu mới như thế…”

“Em tin anh không?”

Tôi nhìn dáng vẻ thận trọng của anh.

Dường như lại nhớ về ba năm trước, Cố Hoài 22 tuổi khi ấy, cẩn thận hỏi tôi:

Trà Đá Dịch Quán

“Giang Nhiễm, em có đồng ý làm bạn gái anh không?”

Chỉ là lần này, tôi không trả lời.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 7: Cô ấy đã thắng



Sau khi trở về biệt thự, Cố Hoài bực bội vò mái tóc rối. Dường như anh không biết phải làm gì tiếp theo.

Tôi lặng lẽ nhìn anh, ngón tay đặt lên bụng dưới:

“A Hoài…” Lời còn chưa nói hết, chuông điện thoại của Cố Hoài đã vang lên.

Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói đáng thương của Tô Dĩ:

“A Hoài, anh đoán xem em đang ở đâu? Em đang ở trên sân thượng đó.”

Sắc mặt Cố Hoài lập tức thay đổi:

“Em đang ở đâu? Không có ai bên cạnh em sao?”

“Trên sân thượng khách sạn mà.”

Cố Hoài đứng phắt dậy.

“Giang Nhiễm, em chờ anh về rồi anh giải thích được không? Em lên lầu nghỉ trước nhé?

“Anh sẽ quay lại ngay.”

Tôi bật cười thê lương, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh:“Nếu… em không đồng ý để anh đi thì sao?”

Cố Hoài nhíu mày: “Giang Nhiễm, đừng làm loạn, cô ấy say rượu lại còn đang trên sân thượng, rất nguy hiểm, dù sao cũng là nhân viên của Cố thị.”

Nói rồi, anh bước nhanh ra xe. Tôi điều khiển xe lăn đuổi theo.

Cố Hoài, đây là cơ hội cuối cùng của anh đấy.

Trà Đá Dịch Quán

“Em có chuyện muốn…” Tôi sốt ruột điều khiển xe lăn, nhưng lại quên mất bậc thềm ngay cửa ra vào.

Chiếc xe lăn đổ nhào. Tôi ngã xuống đất, chiếc xe lăn đè lên người tôi.

Nhưng dì Trương đã rời đi từ trước.

Tôi giãy giụa một lúc, nhưng phát hiện cơ thể lúc này hoàn toàn không đủ sức để đẩy chiếc xe lăn ra khỏi người.

Từng giọt mưa lác đác rơi xuống. Tôi nhớ lại tin nhắn vừa rồi Tô Dĩ gửi đến, khẽ cười khổ một tiếng.

【Anh ấy sẽ quay lại bên tôi thôi.】

Tôi nhặt chiếc điện thoại rơi bên cạnh lên, trả lời lại:

【Cô thắng rồi, tôi không cần nữa.】

Trong danh bạ chỉ có số điện thoại của Cố Hoài, nhất thời tôi không biết nên làm gì.

Chỉ có thể nằm dưới đất, mặc cho cơn mưa đầu thu xối xả trút xuống gương mặt mình.

Tất cả những tranh cãi, mâu thuẫn giữa tôi và Cố Hoài trong suốt thời gian qua,

Đến khoảnh khắc ấy, cũng chẳng còn quan trọng nữa, nên tôi không muốn so đo thêm.

Mãi đến tận sáng hôm sau, bên tai mới vang lên tiếng hét thất thanh của dì Trương.

Tôi bảo bà đừng kể chuyện này cho Cố Hoài.

Rồi quay người rời khỏi biệt thự.

Đến tận trưa, Cố Hoài mới nhắn tin cho tôi.

Rõ ràng anh nói sẽ quay lại rất nhanh mà.

Tôi lạnh lùng cười, tắt nguồn điện thoại.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 8: Tấm bia mộ mới



Mãi đến hơn mười một giờ đêm, tôi mới quay lại biệt thự. Dì Trương sốt ruột đẩy tôi vào trong:

“Cô chủ, sau khi cậu Cố về thì không thấy cô đâu cả.

Cậu ấy vừa mới lại đi ra ngoài tìm cô rồi.”

Tôi gật đầu, sau đó ngồi vào bàn ăn. Vừa ăn được hai miếng, tôi đã bắt đầu buồn nôn dữ dội.

Chuông điện thoại vang lên. Là Cố Hoài.

“Giang Nhiễm, em đang ở đâu? Sao giờ mới nghe máy?”

“Em đang ở biệt thự.”

“Ngoan, anh về ngay.”

Cố Hoài vội vàng xuống xe, nhìn thấy tôi, dường như lúc ấy mới thật sự yên tâm lại. Anh bước tới, cẩn thận ôm tôi vào lòng:

“Anh tìm em rất lâu rồi. Tha lỗi cho anh được không? Chúng ta đừng cãi nhau nữa nhé? Anh sẽ không giận dỗi vô lý nữa đâu. Tô Dĩ dẫn theo tài xế, nói với anh rằng em vì muốn cưới anh nên mới…”

Câu nói này anh không nói hết, có lẽ vì thấy xấu hổ.

Tôi biết Cố Hoài yêu tôi, nhưng tôi không thể nào chấp nhận được sự nghi ngờ của anh. Và cả những lần hết lần này đến lần khác bỏ rơi tôi.

“Hôm qua Tô Dĩ say rượu, ngã từ lan can sân thượng xuống, anh đưa cô ta vào viện xong là về ngay. Sau này anh sẽ không gặp lại cô ấy nữa. Chị ơi, tha thứ cho anh được không?”

Tôi lớn hơn Cố Hoài một tuổi. Trong ba năm qua, mỗi lần anh phạm lỗi, đều gọi tôi là “chị” để năn nỉ. Lần nào tôi cũng chọn cách tha thứ.

Thậm chí còn từng thấy dáng vẻ ấy của anh — khác hẳn vẻ quyết đoán, mạnh mẽ bên ngoài — là một điều đáng yêu để lấy ra trêu chọc. Nhưng bây giờ, tôi lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng. Vậy nên, Cố Hoài?

Tại sao không trực tiếp hỏi em? Tại sao lại tin lời người khác?

Tại sao… những lúc em cần anh nhất, anh lại luôn là người đầu tiên quay lưng rời đi?

Tôi gật đầu, đáp lại trong ánh mắt tràn đầy chờ mong của anh: “Được.”

Cố Hoài vui mừng ôm tôi vào lòng, như thể vừa tìm lại được bảo vật quý giá ngày xưa. Chúng tôi như quay trở về khoảng thời gian trước khi Tô Dĩ trở về nước.

Chỉ là anh không hề biết — sáng nay, tôi một mình đến bệnh viện. Y tá nhỏ nhìn thấy tôi đi một mình, giận dữ hỏi người nhà đâu rồi.

Tôi nói, tôi không có người nhà.

Nhưng rồi, tôi vẫn bật khóc nức nở trên bàn phẫu thuật.

Trà Đá Dịch Quán

Rõ ràng tôi cũng chỉ mới hai mươi mấy tuổi mà thôi…

Y tá nhỏ nhìn bệnh án của tôi xong, cũng ôm lấy tôi khóc lớn.

Nữ bác sĩ thấy cảnh đó, chỉ biết bất lực lắc đầu, xử lý mọi việc xong xuôi thì dặn tôi về nhà nhớ nghỉ ngơi, đừng để bị hậu sản.

Nhưng mà… tôi nghĩ mình không còn sợ chuyện đó nữa rồi.

Sự tử tế của một người xa lạ dường như đã làm sụp đổ phòng tuyến cuối cùng trong lòng tôi.

Tôi nằm gục trong nghĩa trang, ôm lấy tấm bia mộ mới tinh, khóc suốt cả buổi chiều.

Không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của Cố Hoài.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Tàn Tật Ngược Tâm - Mèo Không Ăn Cá
Chương 9: Chúng Ta Đã Không Còn Gì Để Mất



Cố Hoài dường như đã quên mất — anh từng ghét bỏ đôi chân này của tôi đến mức nào.

Cũng quên luôn những lời anh đã từng nói.

Anh bắt đầu đưa tôi cùng tham dự các buổi tiệc, và rộng rãi giới thiệu:

“Đây là vợ tôi.”

Ánh mắt khi nhìn tôi tràn đầy dịu dàng và yêu thương.

Mọi người xung quanh đều khen ngợi sự chung tình của Cố Hoài, đồng thời tò mò hoặc khinh miệt liếc nhìn tôi đang ngồi trên xe lăn.

Anh thậm chí thường xuyên đưa tôi về nhà lớn.

Cố Nguyệt, sau vài lần liên tiếp nhìn thấy tôi, tâm trạng ngày càng cáu kỉnh.

Trà Đá Dịch Quán

Cho đến khi thấy Cố Hoài cẩn thận gỡ xương cá cho tôi, cô ta cuối cùng cũng không nhịn được nữa, đập đũa xuống bàn:

“Đủ rồi! Anh, anh làm đến mức này là quá lố đấy! Anh dẫn cô ta về đây để khiến em phát tởm sao?”

Cố Hoài sa sầm mặt, theo phản xạ nhìn thoáng qua sắc mặt của tôi.

Tôi chỉ từ tốn nhấp từng ngụm nước trái cây, nét mặt bình thản như không. Tựa như hoàn toàn không để tâm đến sự sỉ nhục từ Cố Nguyệt.

Trong mắt Cố Hoài lóe lên vẻ nghi hoặc — anh không hiểu sao tôi có thể bình tĩnh đến vậy. Nếu là trước đây, có lẽ tôi đã xấu hổ níu tay anh đòi rời đi.

Nhưng bây giờ, tôi sớm đã không còn sợ hãi mất đi điều gì nữa rồi. Vì tôi… vốn dĩ chẳng còn gì để mất.

Cố Hoài nhíu mày, lạnh lùng nhìn Cố Nguyệt đang tức giận ngồi đối diện:

“Cô ấy là chị dâu em.”

Cố Nguyệt bật cười nhạt: “Ai thèm một kẻ tàn tật làm chị dâu chứ?”

“Nếu em không công nhận cô ấy, thì đừng mong đụng tới thẻ của anh thêm lần nào nữa. Đã không chào đón cô ấy, vậy thì anh cũng sẽ không quay lại đây. Cố Nguyệt, em cũng nên trưởng thành rồi.”

Nói xong, Cố Hoài bế tôi rời khỏi nhà lớn.

- Trà Đá Dịch Quán -
 
Back
Top Bottom