Tâm Linh Tân Nương Âm Phủ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
221877429-256-k677062.jpg

Tân Nương Âm Phủ
Tác giả: tangiao1001
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tháng 7 âm lịch còn được gọi là "tháng qủy hồn".

Ban đêm ra ngoài thường gặp nhiều người đốt vàng mã, cúng bánh qủy, trấn an vong linh.

Cùng đó ở đường sẽ xuất hiện những bao lì xì đỏ.

Nếu như ai không biết còn coi đó là sự may mắn, ngược lại với những ai biết được rõ nguồn gốc câu chuyện của những bao lì xì đó thì sẽ sởn gai ốc mà lạnh người.​
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 1: Ngày rằm âm lịch


Nay tháng 7 âm lịch còn được gọi là "tháng qủy hồn".

Ban đêm ra ngoài thường gặp nhiều người đốt vàng mã, cúng bánh qủy, trấn an vong linh.

Cùng đó ở đường sẽ xuất hiện những bao lì xì đỏ.

Nếu như ai không biết còn coi đó là sự may mắn, ngược lại với những ai biết được rõ nguồn gốc câu chuyện của những bao lì xì đó thì sẽ sởn gai ốc mà lạnh người.

Nửa đêm, thằng em đột nhiên sốt nặng.

Mồ hôi chảy đầm đìa.

Miệng luôn than đau bụng.

Mẹ tôi liền lay tôi dậy, nhét vào tay tôi một cái đèn lồng mách tôi đi sang làng bên mời thầy thuốc về xem bệnh cho thằng cu Tí.

Tôi ú ớ cầm đèn, nhìn ra ngoài trời tối mịt, gió lạnh phả vào mặt đứng ngoài hiên nhà quay đầu vào trong nói lại với mẹ:"Nhưng mà mẹ ơi!

Trời đương đêm.

Sang làng bên nhỡ thầy không theo về khám thì sao?"

"Nếu thầy không sang, mày cứ nói lại là bán cho cháu vài thang thuốc hạ sốt để sắc cho thằng cu nhà cháu.

Rồi nhanh chóng mang về đây.

Ra đây, tao còn mỗi ngần này tiền.

Mày đi nhanh rồi về.

Thằng bé sốt cao quá."

Tôi vâng dạ liền co giò chạy đi, đêm khuya muốn sang làng bên thì phải đi qua một bãi tha ma những đốm đèn như ánh lửa chập chờn bay lơ lửng đi theo sau lưng.

Tôi chả sợ, vì vía tôi cao với cả không tin trên đời này có ma quỷ nên cứ thản nhiên mà đi thôi.

Sang đến nơi quả nhiên chả còn y quán nào mở cửa, tôi lê cái xác muốn đông cứng lại vì hàn khí mà gõ cửa từng nhà.

Đi hết nhà này đến nhà khác cũng chả thấy ai ra mở cửa cho đến khi tôi đi về phía cuối làng, sâu trong ngõ tối thấy ánh đèn chiếu cả ra đường liền nhanh nhảu chạy về hướng đó.

Quả nhiên, là một tiệm thuốc.

Tôi đi vào, thấy một ông lão chừng 70 tuổi vẫn đang ngồi bốc thuốc gói gém cẩn thận liền đi tới hỏi:"Ông ơi!

Đêm này sao ông còn chưa đóng cửa mà đi ngủ?

Thằng cu nhà cháu bị sốt.

Ông còn thuốc không bán cho cháu một vài thang để cho em cháu uống."

Ông lão ngước lên nhìn tôi, gương mặt nhăn nheo cất giọng run run chậm rãi nói từng từ một:"Ô!

Cháu đến mua thuốc đấy à?

Mà cháu mua thuốc gì ấy nhỉ?

Cháu vừa nói lão lại quên mất rồi!"

Tôi nhắc lại lần nữa, lần này ông lão lại chậm rãi bước xuống ghế.

Cái lưng khom xuống đi ra phía tủ mở từng ngăn lấy ra mấy loại thuốc cho vào một mảnh giấy gói lại.

Sau đó đôi tay gầy guộc như da bọc xương đưa về phía tôi dặn dò:"Đây, cháu về sắc cho nó uống.

Mỗi lần một liều hết 3 thang này chưa đỡ thì sang đây lấy tiếp.

Nghe chưa?"

Tôi đưa tiền cho ông ấy, trước khi đi còn dặn dò tôi vài câu.

Tôi vâng dạ sau đó vội vàng về.

Trên đường về, thấy nhiều đồ ăn để bên đường tôi liền chẹp miệng vơ mấy cái màn thầu nhét vào trong người.

Đi thêm vài bước đến gần bãi tha ma, tôi thấy một cái hồng bao đỏ chót rơi ở bên vệ cỏ liền sáng mắt chạy tới nhặt lên lén lút hé mở là một xấp tiền mới cóng.

Dù biết không có ai nhưng tôi vẫn theo cứ lén lút nhìn xung quanh sau đó nhét vào túi áo tung tăng đi về."

Mẹ!

Con mang thuốc về rồi.

Mẹ xuống bếp sắc thuốc cho nó uống, con ngồi đây trông nó cho."

Nghe vậy, mẹ tôi liền cầm thang thuốc xuống bếp.

Nhóm lửa mà đun, mùi thuốc thơm lừng bay quanh nhà sộc thẳng vào mũi."

Nào, mày đỡ thằng cu dậy để tao bón thuốc cho nó."

Mẹ tôi cứ đút vào thìa nào là nó lại đẩy ra thìa đấy không trôi được xuống bụng.

Hết nửa bát thuốc mà nó vẫn chưa uống được ngụm nào.

Mẹ tôi liền thở dài kê cái gối dưới cổ nó rồi đổ hết bát thuốc vào trong miệng.

Bấy giờ nó mới nuốt xuống.Tôi dón rén nằm sâu vào góc giường, áp mặt sát bờ tường lôi cái hồng bao ra thủ thỉ đếm từng tờ một.

Mẹ tôi quay ra thấy lạ liền gọi:"Nhi, mày làm cái gì mà chui tận vào góc nằm thế?

Quay đây tao hỏi xem nào?"

Tôi giật mình giấu vội xuống gối quay ra, mẹ nhìn tôi nghiêm nghị hỏi:"Vừa nãy mày đi có lượm cái đồ linh tinh gì trên đường không đấy?"

Tôi lắc lắc đầu, ánh mắt lảng tránh sang chỗ khác.

Mẹ tôi nhíu mày liền lật cái gối tôi lên, thấy cái hồng bao bị mở cùng vài tờ tiền lộn xộn bên dưới tôi xanh mặt."

Mẹ … cái, cái này …"

"Đây là cái gì?

Tiền ở đâu ra mà lắm thế này?

Nói mau, ai cho mày?

Hay mày lại lấy cắp nhà ai?"

Vừa nói bà liền lấy cái roi dưới gầm giường dơ lên tính đánh tôi.

Tôi co rút người, nước mắt chảy dòng dòng kể lại cho mẹ nghe."

Lúc ở làng bên về đi qua bãi tha ma, con thấy nhiều đồ ăn liền thủ mấy cái màn thầu mang về trên đường liền ăn hết, xong còn nhìn thấy cả cái hồng bao bên vệ đường liền mở ra xem thấy cả tập tiền mới … mới mang về.

Con biết lỗi rồi, mẹ tha cho con.

Đừng đánh con.

Hu!

Hu!"

Mẹ tôi nghe xong, ngồi thẫn thờ như người mất hồn.

Bà lôi cái phong bao ra dốc ngược xuống.

Tiền bên trong rơi hết ra còn cả vài sợi ngắn ngắn màu đen như sợi tóc.

Lúc bấy giờ mẹ tôi mới ôm mặt khóc òa lên."

Nhi ơi là Nhi, cái oan cái nợ gì thế này.

Ôi con gái tôi.

Ôi trời ơi!

Rốt cuộc cái gia đình này gặp cái nợ gì đây.

Hu!

Hu!"

Tôi ôm chần lấy mẹ, không hiểu vì sao mẹ tôi khóc nhưng tôi vẫn khóc theo miệng xin lỗi liên tục nói là sáng mai sẽ trả về nơi cũ.

Lần sau sẽ không dám lượm linh tinh nữa.Mẹ tôi vội vàng lau nước mắt cho tôi, rồi bước xuống giường lấy nải hành lý nhét quần áo tôi vào thúc giục:"Trốn mau, nhanh lên.

Mau đi trốn đi không sang mai họ sẽ mang người sang đây bắt con về.

Đi nhanh lên.

Mẹ không muốn gả con cho người chết đâu."

______________
 
Tân Nương Âm Phủ
#Chương 2: Phúc có phúc phận, duyên có nghiệt duyên


Tôi sững sờ, khó hiểu lặp lại câu nói của mẹ:"Gả cho người chết là sao?

Con mới 17 tuổi vả lại là người còn sống thì tại sao phải lấy người chết?"

Tay mẹ tôi vẫn không ngừng gói gém quần áo, giọng nghẹn ngào nhẫn nại giải thích cho tôi hiểu:"Bây giờ đương "tháng quỷ hồn" mà quê hương chúng ta từ lâu lắm rồi có một hủ tục đó là Minh Hôn.

Nếu trong nhà họ có người chết yểu hoặc chết khi còn quá trẻ người thân sẽ đi tìm đối tượng.

Người nhà họ sẽ đặt một phong bao bên đường.

Chính là cái phong bao con cầm về có tiền và có cả di vật của họ."

Tôi ngồi như trời trồng trên sập giường, giơ bàn tay lên trước mặt run lẩy bẩy.

Rõ ràng tôi chưa từng nghe đến hủ tục này bao giờ, càng chưa bao giờ thấy quê tôi còn tổ chức.

Chẳng nhẽ họ làm trong âm thầm mà chỉ những bô lão cùng với những người tầm tuổi mẹ tôi mới biết hay sao?

Bất chợt lời ông lão ở tiệm thuốc cứ loáng thoáng trong đầu tôi."

Nếu về cháu lỡ nhặt được cái gì thì chớ có hoảng.

Cứ ở yên trong nhà.

Phận có phúc phận, duyên có nghiệt duyên.

Dù cháu có trốn đằng trời cũng không thoát được đâu.

Chỉ khổ cho người nhà cháu thôi."

Tôi liếc nhìn sang thằng cu Tí vừa uống xong bát thuốc mà ngủ li bì, trên trán lấm tấm mồ hôi.

Nhìn người mẹ tóc đã điểm bạc qùy dưới sàn nhà đang vội vàng xắp xếp đồ đạc cho tôi.

Tôi xót xa thấm nhẹ mồ hôi cho nó, giọng lạc đi nói với mẹ:"Mẹ, không cần phải sắp xếp nữa đâu.

Con sẽ không trốn đi đâu hết.

Phúc có phúc phận, duyên có nghiệt duyên.

Không thể trốn tránh được.

Con không muốn mẹ và em phải chịu khổ.

Cứ để họ đến đưa con đi.

Khoản tiền hôn mẹ cầm lấy lo cho thằng Tí, coi như cuộc sống sau này có cái ăn bớt khổ."

Mẹ tôi nhảy dựng lên đi đến tát cho tôi một cái.

Mặt tôi quay hẳn về một bên, cơn nóng rát từ má truyền tới.

Mẹ tôi lớn tiếng trách móc, nói tôi bất hiếu.

Tôi nhắm mắt lại, trấn tĩnh mình không để giọt nước mắt nào nhỏ xuống nữa.

Tôi đã quyết rồi, dù trời có sập tôi cũng không lung lay ý định này.

Trừ khi… có người thật sự giúp tôi.

Mặc kệ mẹ tôi vừa khóc vừa chửi bới, tôi đi ra ngoài hiên dựa lưng vào cột nhà.

Đôi mắt mông lung nhìn vào hư không, trong phút ấy sự kìm nén liền giải tỏa bằng những hàng nước mắt.

Tiếng khóc của mẹ từ trong nhà truyền ra nức nở, thống khổ.

"Cháu lại lượm được cái gì ngoài đường rồi?"

Tiếng nói run rẩy từng từ, từng chữ truyền vào tai tôi.

Giọng nói quen thuộc này khiến tôi ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt đỏ hoe nhìn người trước mặt.

Là ông lão ở tiệm thuốc, sao ông ấy lại ở đây vào giờ này?

Sao lại biết nhà tôi ở đây?

Rất nhiều câu hỏi xuất hiện trong đầu lúc này, nhưng chưa kịp cất lời dò hỏi, ông ấy đã lên tiếng."

Dương Huyên Nhi, trước khi về ta đã dặn cháu, là cháu bỏ mặc lời ta nói.

Họa này cháu phải chịu."

Tôi cúi gằm mặt.

Phải rồi họa này tôi tự làm thì phải tự chịu.

Ông lão nhìn tôi thở dài, sau đó vuốt chỏm râu nghĩ ngời rồi xoa đầu tôi an ủi"Bây giờ ta không thể giúp cháu chối hôn.

Nhưng ta có thể giúp cháu bảo toàn tính mạng được thôi."

Tôi ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt hiền từ của ông lão khó hiểu hỏi lại:"Tại sao ông lại giúp cháu?

Cháu cũng chỉ vừa mới biết ông thôi mà?"

"Để ta vào nhà nói chuyện với mẹ cháu.

Cháu ngồi yên ngoài này, khi nào ta gọi hãng vào."

Tôi gật đầu, ông khó khăn nhấc từng bước một lên bậc thang vào nhà.

Nói chuyện với mẹ tôi rất lâu.

Mãi sau khi tôi được gọi vào, bà không còn khóc nữa.

Chỉ nhìn tôi, ánh mắt lạnh nhạt vô cùng.

"Huyên Nhi, lại đây.

Ông cho cháu cái này."

Tôi tò mò chậm rãi bước đến trước mặt ông lão không biết tên kia.

Ông cho tay vào túi áo, móc ra một viên đá chỉ nhỏ bằng hạt thóc bỏ vào tay tôi."

Nuốt nó đi."

Tôi nhìn chằm chằm vào hòn đá, dù đã được mài nhỏ láng mượt thì tôi vẫn không thể hiểu tại sao phải ăn nó.

Nhưng nhớ tới lời ông nói sẽ bảo toàn được tính mạng cho mình.

Tôi nhắm mắt nhắm mũi nuốt xuống bụng.

"Cháu nuốt rồi.

Bây giờ làm gì nữa ạ?"

"Cả nhà nghỉ ngơi đi.

Ta về thôi."

Ông nhìn tôi chắc chắn nuốt xuống bụng mới đứng lên thong dong đi về, vừa đi vừa ngâm:"Phận có phúc phận, duyên có nghiệt duyên

Thay đổi được nghiệt duyên thì chữ phúc cũng không thể đến."

Tôi ngơ ngác nhìn ông thong dong đi về, quay mặt lại nói chuyện với mẹ tôi:"Mẹ…"

"Ngủ đi, sáng mai nhà họ sang rước mày về."

Nói rồi bà nằm xuống sập nằm cạnh thằng em tôi.

Vỗ vỗ vào lưng nó ngủ.

Tôi không hỏi nữa, đặt lưng xuống mà không không chớp mắt nổi.

Liệu rằng, tin lời ông lão xa lạ kia tôi có thể bình an hay không?Nằm lâu tôi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Chỉ là trong giấc ngủ, cơ thể tôi đau đớn dữ dội.

Như bị cả ngàn con kiến bâu lại cắn lên da thịt đến tê tái.

_______________
 
Tân Nương Âm Phủ
#Chương 3: Song hỷ


Đúng như lời mẹ tôi nói, sáng sớm hôm sau ngõ nhà tôi náo nhiệt hẳn lên.

Vì tiếng ồn ào mà tôi thức dậy, cơ thể vẫn còn một chút đau đớn không diễn tả được kia.

Một người đàn bà mang theo mấy gia nhân õng ẹo đi vào thấy mẹ tôi ngồi đan chổi ngoài hiên nhà liền hếch cằm huyênh hoang nói như vả vào mặt."

Nghe nói nhà chị có đứa con gái năm nay đương 17 tuổi.

Cũng đến tuổi lấy chồng rồi.

Mà nhà họ Diệp có cậu con trai vừa mất, nên mới đi tìm con dâu về thờ phụng hương khói báo hiếu cho nhà người ta.

Cái duyên thế nào mà con gái chị …"

Bà ta nói lấp lửng rồi dừng lại đánh mắt vào trong nhà, thấy tôi ngồi trên sập đang chằm chằm nhìn bà ta bằng ánh mắt ghét bỏ.

Bà ta lấy khăn lên che miệng cười tủm tỉm, mông lắc lư đi vào nhà, nâng mặt tôi lên ngắm nhìn."

Ai nhô!

Cô dâu mới nhà họ Diệp đây sao?

Chao ôi!

Xinh xắn như vậy?"

Tôi hất tay bà ta xuống, bước xuống giường ra ngoài sân.

Thấy 12 mâm sính lễ phủ tấm vải thêu chữ "song Hỷ" được hạ nhân khiêng đến có một vài vò rượu, hai đôi đèn cầy đỏ (có hình Long Phụng), đầu heo, đùi heo, cùng một số trang sức tiền bạc, .... khiến tôi không khỏi thán phục."

Này, bà âm ti.

Bà đến rước dâu hay đến chọc ghẹo gia đình nhà chúng tôi bất hạnh?

Nếu đến rước nó thì làm nhanh gọn lẹ đi đỡ chướng mắt tôi."

Mẹ tôi nhìn bà ta lắc lư đi lại trước mặt đâm ra bực mình mà lớn tiếng.

Tôi nghe mẹ nói, trong lòng bất giác như bị ngàn nhát dao đâm vào ngực.

Tôi được hai tì nữ đưa vào trong, họ trang điểm tỉ mỉ, chải chuốt đầu tóc sau đó thay bộ quần áo cũ trên người bằng bộ hỷ phục đỏ chói lọi chùm lên đầu tôi một chiếc khăn.Tôi thân thờ nhìn bản thân trong gương, đôi mắt nhòe đi đẫm lệ.

Thằng cu Tí không biết dậy từ bao giờ lén lút đến gần tôi, đôi mắt to tròn của nó đầy ậc nước mắt."

Chị, chị đi lấy chồng sao?

Chị bỏ em lại một mình em biết chơi với ai?

Không biết đâu, em không cho chị đi đâu.

Chị phải ở nhà với em.

Hu hu!"

Tôi xót xa lau nước mắt cho thằng bé lấy giọng an ủi:"Chị không thể lúc nào cũng ở với em được, sau này không có chị ở đây.

Em phải nghe lời mẹ, chằm sóc cho mẹ nghe chưa?

Khi nào rảnh rỗi, chị sẽ về chơi với em ha.

Ngoan.

Ra ngoài đi."

"Chị!!!

Hu hu!"

"Ngoan!"

Tôi kiềm nước mắt, đẩy thằng bé ra ngoài.

Trong phòng yên tĩnh lại.

Bàn tay tôi siết chặt.

Mặc dù là một hôn lễ hoang đường, nhưng cũng làm đâu ra đó.

Tiết lễ nên có không hề thiếu sót.

Sau khi trải qua sáu lễ gồm: lễ nạp thái, lễ vấn danh, lễ nạp cát, lễ nạp tệ, lễ thỉnh kì cuối cùng là lễ thân nghinh.

Hai nữ tì đi vào, dìu tôi ra ngoài.

Thấy hàng xóm láng giềng xung quanh chỉ cho thì thầm to nhỏ, tôi đảo mắt tìm mẹ nhưng không thấy đâu.

Chiếc kiệu hoa hạ giữa sân, vén hờ nửa tấm mành che.

Tôi hất tay hai nữ tì, quay người lại quỳ xuống trước cửa nhà dập đầu ba lạy vừa khóc vừa nói:"Con gái bất hiếu, không thể báo đáp công ơn nuôi dưỡng của người.

Phần sính lễ này, mong mẹ và em sau này sống sung túc hơn."

Hai nữ tì đỡ tôi lên, đưa tôi ngồi vào kiệu.

Bà mối âm ti cười lên tiếng:"Rước kiệu, trống nhạc nổi lên."

"Chị Nhi, không cho chị đi đâu.

Chị phải ở với em.

Em không cho chị đi đâu."

Thằng cu Tí từ trong nhà chân trần chạy theo gào lớn.

Bọn giai nhân ngăn thằng bé lại, tôi nhìn nó nhấc chân muốn chạy lại thì người đàn bà kia lấy tay chắn ngang người tôi cười "hiền hâụ":"Giờ lành đã đến không thể chậm trễ."

Nói rồi cầm vào bắp tay tôi móng tay bà ta bập sâu vào nhìn khiến tôi đau đớn mà hiểu rằng tôi phải biết thân biết phận.Tôi ngoái nhìn thằng bé hét lên:"Về với mẹ đi."

Sau đó mặc kệ tiếng gào thét bên ngoài, tôi vẫn im lặng ngồi trong kiệu không nhúc nhích.Muốn đến nhà họ Diệp phải đi qua hai làng, một thôn.

Đến nơi trời cũng đã tối mịt.

Khi hạ kiệu xuống, mọi người ra đón kiệu.Phần nhiều là các bà cụ lớn tuổi trong làng, nghiêng ngả chân bó tập tễnh đi lại.

Ở giữa là hai người đã bước sang tuổi trung niên ăn mặc rất đẹp, gương mặt người đàn ông nghiêm nghị, người đàn bà hiền hậu.

Nếu không nhầm đây có lẽ là bố mẹ chồng của tôi.Nghi lễ qua cửa rất nhanh được hoàn thành, vào đến trong sân nhìn mọi thứ được bố trí tôi có chút sửng sốt.

Trong lòng tôi có chút khó chịu, vốn là tháng bảy vậy mà từng đợt lạnh lẽo, giống như mùa đông nhìn thấy tảng băng vậy.

Lo liệu minh hôn đương nhiên không có giai điệu gì, sân khấu lớn như vậy mà một chút thanh âm cũng không có tĩnh mịch đến đáng sợ.
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 4: Hắc Bạch Vô Thường


Tôi đảo mắt nhìn xung quanh một vòng, nhà họ Diệp cũng thật rộng lớn.

Chính giữa cửa sân dán giấy trắng cắt thành chữ "Hỷ" rất lớn, đối diện để hương đường và bài vị.

Giữa sân trong là các bàn trải khăn đỏ bày biện đủ sơn hào hải vị mà có lẽ cả đời tôi chưa chắc đã có cơ hội được nếm qua.

Nhưng đối lập với màu đỏ chói mắt kia thì xung quanh nhà lại để lạy bảy bàn, toàn bộ thức ăn bên trên đều giống nhau.

Nếu nhìn lướt qua thì không có thức ăn nóng, tất cả các món đều lạnh bao gồm bốn loại quả lạnh: vải khô, nhãn khô, hạch đào khô cùng cả vỏ đậu phộng sấy.

Bốn món ăn lạnh: thịt vịt sấy, lạp xưởng, kim ngân gan, cá chiên xù.

Bốn quả chua: lê chua, kiệu chua, gừng chua, mơ chua.

Bốn loại quả xanh: táo, cam ngọt, bưởi Sa Điền, vải.

Ngoài ra còn có thêm cả bánh bột mì và bánh bao.Khăn trải bàn đều bằng vải trắng, mỗi bàn gồm bảy người ngồi, ghế dưới bàn tất cả bằng gỗ có bề mặt hình tròn trên khoét một cái lỗ ở giữa sơn toàn bộ màu trắng.

Thấy tôi chăm chăm nhìn vào những chiếc bàn phía ngoài, bà âm ti đưa tay lên cười giải thích cho tôi hiểu:"Những thứ đó ý để cúng thất tuần, biểu thị kết cục của người chết."

Không chỉ có vậy ngoài ra còn có đến mười mấy người giấy gồm già trẻ gái trai được gim toàn bộ ở góc phòng, sân, trong nhà và cả trên ghế cũng đặt người giấy.Bà ta như đi guốc trong bụng tôi kiên nhẫn giải thích thêm:"Những thứ kia họ gọi là mời du hồn qua đường đến uống rượu ăn tiệc, những qủy hồn này đi xin rượu, ăn thức ăn sẽ không quấy rầy vong linh người chết đảm bảo đám cưới diễn ra suôn sẻ."

Tôi nghe kể mà sởn hết cả gai ốc, tôi không tin trên đời có ma qủy thì ngược lại họ lại cuồng tín đến vậy.

Còn chu đáo chuẩn bị cho cả hồn ma qua đường.

Tôi được đưa vào từ đường, chuẩn bị bái đường với người đàn ông quá cố đó.

Không hiểu sao tự nhiên trong đầu lại nghĩ đến cảnh cầm tay người chết.

Còn uống rượu trao môi với các xác lạnh tanh.

Cơ thể tôi rùng mình một cái.

Nhưng thật may, điều đó không diễn ra.

Tôi đứng chính giữa trước ban thờ có đặt bài vị liệt tổ, liệt tổng nhà họ Diệp.

Bên dưới bố chồng tôi ngồi bên trái, mẹ chồng tôi ngồi bên phải.

Sau khi quan khách đông đủ.

Họ bắt đầu cử hành hôn lễ.Họ để vào tay tôi ba nén hương, sau đó bên cạnh tôi xuất hiện một gia nô trên tay cầm bài vị.

Người chủ trì buổi lễ đứng bên cạnh hô lớn."

Nhất bái thiên điạ"Tôi và người gia nô cầm bài vị liền quay đủ bốn phía đông, tây, nam bắc cúi khom người.

Sau khi xong ông ta lại hô lớn:"Nhị bái cao đường"Tôi liền qùy xuống trước hai người trung niên kia dập đầu ba lạy.

Mẹ chồng tôi mỉm cười đỡ lên.

Thấy thái độ hai người như vậy, tôi đinh ninh rằng có lẽ cuộc sống sau này không phải chịu khổ.

Sau cùng là câu tôi không muốn nghe thấy nhất thì lại là câu nói to nhất."

Phu thê giao bái"Tôi xoay người nhìn thẳng vào bài vị kia, không biết có phải ảo giác không tôi thấy có người đàn ông ở đấy.

Nhưng chỉ trong cái chớp mắt liền biến mất như chưa từng xuất hiện."

Tân lang, tân nương vào động phòng."

Sau khi hôn lễ kết thúc họ đưa tôi đến một phòng ngủ, trang hoàng, rộng lớn.

Lúc đi qua sân nhìn không gian dán đầy giấy trắng, người giấy nở nụ cười ngây ngô, đêm đen quyện cùng màu giấy trắng làm lóa mắt đến phát đau, trong lòng tôi đột nhiên thấy khiếp sợ.Tôi ngồi nép mình bên giường, nhìn thấy đôi chén uyên ương để trên bàn không hiểu sao đột nhiên thấy tủi thân.

Người ta đi lấy chồng, đêm tân hôn được uống chén rượu trao môi.

Được cắt tóc thề hẹn.

Tôi lại lủi thủi một mình phòng không chiếu lạnh.

À!

Phải rồi, cái này là họa tôi tự gây ra.

Nếu không phải lòng tham của tôi lấn át lý trí thì tôi cũng không rơi vào hoàn cảnh như này.

Tôi kéo khăn che đầu vứt xuống giường, sải chân đến bàn cầm bình rượu uống ừng ực đến khi hai mắt mờ mờ.

Mọi vật xung quanh nhìn thành hai thì tôi chính thức gục xuống ngủ."

Hửm!

Đây là đâu vậy?"

Tôi đi xuyên vào một nơi nào đó, chỉ có một cánh cổng rất lớn.

Xung quanh sương mù mờ mịt.

Thấy hai người đàn ông cao lớn, một người mặc áo trắng.

Một người mặc áo đen trên đầu đội mũ quan tóc rất dài đang cầm cuốn sổ.

Tôi đưa tay lên dụi dụi đôi mắt, nhìn lại lần nữa không sai được đây chẳng phải hắc bạch vô thường sao?

Sao tôi lại ở nơi này, chẳng nhẽ tôi chết rồi?

Nhưng chẳng phải tôi đang ở phòng hỷ uống rượu sao?Tôi nghĩ ngợi đăm chiêu không biết rằng hai người kia đã đứng trước mặt.

"Cô tên gì?"

"Dương Huyên Nhi."

Người đàn ông áo trắng nhìn xuống sổ, lật đi lật lại mấy lần khẽ kêu lên:"Sao trong sổ sinh tử không có tên cô?

Chẳng nhẽ chúng tôi bắt nhầm người sao?"

______________________
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 5: Bảy bài vị


Tôi nghiêng đầu, nhìn vào quyển sổ thấy tên Diệp Lục Từ liền nhíu mày hỏi Hắc Bạch:"Người đàn ông tên Diệp Lục Từ kia chết lúc nào vậy?"

Hắc Bạch dò lại quyển sổ trả lời tôi:"Hắn ta mắc bệnh chết vào ngày 15/7/2019."

Tôi sốt sắng, vậy là hắn đã chết gần một năm rồi sao?

Tôi đưa ngón tay cái lên môi mướt đi mướt lại phía bên ngoài cánh môi đăm chiêu suy nghĩ."

Có cách nào cho tôi gặp hắn không?"

Hắc Bạch vô thường nhìn tôi, khuôn mặt nghiêm lại có chút tức giận:"Nơi đây không phải nơi cô thích làm gì cũng được.

Nếu chúng tôi thật sự bắt nhầm hồn, thì chúng tôi sẽ đưa hồn cô về với phần xác.

Còn những chuyện kia, sau khi về tôi sẽ lấy lại kí ức."

Nói rồi, xung quanh tôi lại hiện lên màn sương mù dày đặc.

Gương mặt trắng bệch kia dần biến mất.

Khi tôi mơ hồ tỉnh lại thấy mình vẫn gục trên mặt bàn, quần áo hỷ có đôi chút xộc xệch.

Bên ngoài tiếng chó sủa ồn ào cùng với tiếng lộc cộc khiến màn đêm càng u ám.Tôi lần mò về phía giường, ngọn đèn dầu không biết từ lúc nào đã thổi tắt.

Chỉ còn ánh nến xa xa phía cuối căn phòng.

Theo phản xạ tự nhiên, chân tôi đi theo hướng ánh sáng nhạt nhòa.Tay tôi huơ huơ về phía trước, chân bên dưới loạng choạng đi thật chậm.

Chỉ sợ vấp vào thứ gì, chất cồn trong cơ thể vẫn còn làm mọi thứ trước mặt cứ hiện lên làm hai ảo diệu vô cùng."

Hơ!

Sao ở đây lại có bàn thờ?

Hửm?

Cái gì đây?

Sao lại có nhiều bài vị thế này?

Ợ!

Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy.

Oa!

Có hẳn bảy cái lận."

Nói xong một ý nghĩ thoáng lên trong đầu tôi.

Có khi nào họ đưa tôi vào nhầm phòng không?

Nếu là phòng hỷ sao lại lắm bài vị như này?Tôi tựa nửa cánh tay lên mặt bàn thờ, lắc lắc đầu nhìn thật kĩ tên bên trên.

Có một cái to nhất nằm ở chính giữa.

Sáu cái còn lại theo cấp bậc thấp dần."

Hừm!

Ai đó?

Ai ở ngoài đó?"

Tiếng gõ cửa truyền vào, tôi chống tay đẩy người về phía trước lả lướt đi ra ngoài.

Miệng lẩm bẩm hát linh tinh."

Xoạch!"

Hai con mắt đen sì nhìn chằm chằm vào tôi, giây tiếp theo phía sau gáy đau nhức.

Hai mắt tối dần rồi ngất lịm.Hôm sau, tiếng người ồn ào bên cạnh cùng với cơ thể bị đẩy qua đẩy lại tôi mơ màng mở mắt."

Cô chủ, cô tỉnh lại rồi."

Tôi đưa day day cái đầu đau nhức, phía cổ hơi nhói.

Chuyện của tối qua tôi hoàn toàn quên sạch, không nhớ một chút gì.

Thấy người đàn bà lạ liền cảnh giác hỏi người trước mặt:"Bà là ai?"

Bà ta cười mỉm, hơi cúi đầu cung kính trả lời tôi:"Cô cứ gọi tôi là bà Nụ, bà chủ cử tôi đến chăm sóc cho cô."

Tôi gật đầu, không nghĩ ngợi gì nhiều liền mắt nhắm mắt mở lấy khăn mặt bà ta cầm trên tay nhúng vào thau nước để sẵn dưới chân lên lau mặt.

Mùi tanh từ khăn sộc vào mũi, tôi liền bỏ khăn ra nhìn thẳng vào chậu làn nước gợn lên đỏ au như máu.Mặt tôi kinh hoàng lắp bắp mãi không thốt lên lời:"Bà Nụ, việc này là sao?

Sao chậu nước lại có màu đỏ?

Còn có mùi tanh nữa?"

Bà ta bình tĩnh, đưa tay vào chậu nước chụm hai bàn tay nhấc lên nước lại trong suốt không có màu gì.

Nhưng mà nhìn nước trong chậu đỏ thế kia…"

Đáy chậu có sơn đỏ, cô chủ đừng suy nghĩ nhiều."

Tôi thở hắt, ra là như vậy.

Bà ta chải tóc cho tôi, rồi lấy một bộ quần áo khác mặc lên người.

Hôm nay ngày đầu về làm dâu, tôi phải dậy sớm làm lễ với cha mẹ chồng."

Cha chồng, mẹ chồng."

Tôi đi đến phòng khách, qùy xuống dập đầu ba lạy.

Rồi tự mình đứng lên rót trà mời hai người họ.

Cha chồng tôi nhận chén trà, đưa tôi một bao lì xì màu đen, hoa văn có chút kì lạ.

Ông đưa cho tôi mà mặt vẫn giữ nguyên một sắc thái nghiêm nghị.

Làm tôi có chút kính nể lẫn sợ hãi.

Tôi gia hai bạn tay ra thấp người nhận lấy.Tôi quay sang kính trà mẹ chồng, bà hài lòng đưa tôi một bao lì xì màu đỏ, mỉm cười nói:"Làm dâu nhà họ Diệp ta, con phải chịu uất ức rồi."

Tôi cười xòa đưa hai tay nhận lấy phong bao.

Một đen một đỏ cầm trên tay, một bên dày cộp một không mỏng mà cũng chả dày.Tôi ngồi sang ghế bên tay phải, không biết nói gì.

Chỉ ngồi cúi mặt xuống đất."

Dương Huyên Nhi, về nhà họ Diệp chúng ta.

Con ăn sung mặc sướng, không có gì chúng ta không cho con được.

Nhưng đến lúc cần đến con.

Mong con cố gắng hoàn thành những gì ta giao phó."

Tôi vâng dạ, không hiểu ông ấy đang ám chỉ điều gì?Bà Nụ đứng đằng sau tôi, lúc này lên tiếng:"Bà chủ, tối qua cô chủ uống rượu.

Hôm nay vẫn mệt nên muốn về phòng nghỉ ngơi."

"Được rồi, mau đưa con bé về đi."

Mẹ chồng tôi nói, sau khi tôi và bà Nụ đi.

Hai người âm trầm nhìn nhau, cảm tưởng như cứ chỉ cần nhìn như vậy có thể đọc được suy nghĩ của cả hai.
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 6: Cậu nhóc bảy tuổi


Tôi nhẹ bước đi hết sân này đến sân khác, đầu tôi suy nghĩ mông lung.

Đội nhiên nhớ đến mẹ và thằng cu Tí, tôi buồn rười rượi.

Tôi thở dài, tâm sự với bà Nụ đi theo sau tôi:"Nhụ ơi!

Con có thể về thăm mẹ với em con không?"

Bà ấy thấp đầu đi sau, mang điều luật ra răn tôi:"Cô mới về làm dâu một ngày đã nhớ rồi.

Sau này cả năm mới về dăm ba lần.

Cô chịu sao nổi?

Theo quy tắc xưa, thì đến ngày thứ ba cô mới được về thăm mẹ."

Tôi cúi đầu, chân theo lẽ thường cứ thế đi về phía trước.

Nhìn thấy ghế đá với một chiếc hồ nhỏ trước mặt, tôi liền nhanh chân đi đến, miệng nói với bà Nụ:"Nhụ còn công việc gì thì cứ đi làm đi.

Con ngồi đây hóng gió, lát tự mình về phòng.

Nụ yên tâm, con nhớ đường về mà."

Thấy bà Nụ thấp thỏm, tôi liền nói một mạch.

Rồi đi tới ghế đã ngồi xuống, đôi mắt hờ hững nhìn mặt hồ gió thổi nhẹ từng làn sóng nhấp nhô.

Bà ấy thở dài, rồi dặn dò vài câu quay người đi.Sáng sớm như vậy, không khí ở đây cũng thật dễ chịu.

Nếu tôi không gả đi, bây giờ chắc vẫn quanh quẩn trong góc nhà với thằng em.

Nấu cơm nước chờ mẹ về rồi ăn.

Sống thiếu thốn mà đầm ấm, còn hơn ở nhà cao cửa rộng mà lúc ngủ quay sang chỉ thấy một mình, ăn cơm tự mình ăn."

Chị ơi!"

Tiếng nói trong trẻo của trẻ con vang bên tai, tôi giật mình kéo đống suy nghĩ hỗn độn trong đầu về ngoái cổ về đằng sau.

Thấy một cậu nhóc tầm tuổi thằng cu Tí gương mặt có chút xanh xao đang tròn mắt nhìn vào tôi.

Tôi ngỡ ngàng, trong phủ này còn có trẻ con sao tôi không biết nhỉ?

Chắc tôi mới về, còn chưa kịp tìm hiểu mọi thứ.Tôi đứng dậy đi về phía cậu nhóc, ngồi thụp xuống cho bằng tầm mắt đưa tay ra muốn xoa đầu thì cậu bé giật lùi về phía sau không cho tôi chạm vào."

Chị!

Em dẫn chị đến một nơi rất đẹp.

Chị có muốn đi không?"

Tôi rụt tay lại, mỉm cười vui vẻ gật đầu đồng ý với cậu nhóc.

Dù sao bây giờ cũng còn sớm, nếu có việc gì thì bà Nụ sẽ gọi tôi về.

Nên tôi thoải mái đi theo cậu nhóc kia.Cậu nhóc lầm lì không nói thêm gì nữa, dẫn đường cho tôi.

Tôi đi theo sau lưng, càng đi càng lạ lẫm.

Mọi thứ xung quanh đều rậm rạp, nếu không tách những thứ đó ra để mở lối đi thì nhìn bên ngoài tưởng như một đám cỏ dại đang mọc um tùm.

Đi càng sâu, sau gáy tôi càng lạnh tôi bất giác đưa hay tay lên xoa xoa hỏi:"Ây nhóc!

Em dẫn chị đi đâu vậy?

Sao càng đi cỏ càng rậm rạp um tùm vậy?"

Cậu nhóc quay đầu lại, nhe răng ra cười.

Khóe mắt cũng nheo lại phát ra tiếng nói:"Sắp rồi, sắp đến rồi.

Chị theo em nào.

Đừng lên tiếng.

Suỵt!!!"

"A!

Kia rồi!

Phía trước kia.

Chị nhìn thấy ngôi nhà đó không?"

Thằng bé đột nhiên dừng lại, chỉ tay về phía trước.

Mắt tôi theo hướng chỉ nhìn theo, chỉ thấy một dãy nhà có chút cũ nát, mạng nhện giăng đầy lối đi.

Trong sân mọc đầy rêu cỏ, tôi cau mày trách:"Kia mà là cảnh đẹp em nói sao?

Chẳng phải chỉ là một căn nhà hoang thôi sao?"

"Cô chủ, cô làm gì ở đây?"

Tiếng bà Nụ giận giữ quát to ở phía sau làm tôi giật nảy mình quay lại đối diện với gương mặt người phụ nữ đã ngoài 50 đang trừng mắt.Tôi hơi hoảng, nép mình hướng về phía bà ấp úng:"Tại đứa bé nói đằng đấy có cảnh đẹp nên muốn dẫn tôi đi theo."

Nói rồi tôi nghiêng người chỉ tay về phía sau lưng.

Nhưng chẳng còn đứa bé nào nữa.

Còn một khoảng đất trống không.Bà Nụ tròn mắt, sắc mặt tái mét lắp bắp nói mãi không ra chữ:"Cô bảo có đứa bé muốn dẫn cô đến nơi kia sao?"

Tôi nhíu mày, có chút nghi ngờ gật đầu.

Bà Nụ liền cầm cổ tay tôi kéo mạnh tôi ra khỏi nơi đấy.

Khuôn mặt sợ sệt của bà ta càng kém.

Cổ tay tôi truyền đến đau rát, tôi xoay xoay cổ tay nhằm thoát ra miệng gặng hỏi:"Nụ, có chuyện gì sao?

Bà kéo tay con đau quá."

Sau khi đi được khá xa, bà ấy mới buông tay tôi ra.

Sắc mặt khá hơn một chút dặn dò:"Cô chủ, lần sau trong phủ này không được đi linh tinh.

Nếu muốn đi đâu nói với tôi, đừng tự mình mò mẫn."

Tôi gật đầu tỏ ý đã hiểu, theo sau lưng bà ấy.

Nhưng sự tò mò khiến tôi quay đầu nhìn vè hướng đó.

Cậu nhóc đứng cạnh dàn hoa tường vi mở miệng toe toét cười vẫy tay với tôi.Sao tự nhiên nhìn thấy vậy, tôi không khỏi lạnh người.

Thật sự trong phủ này kì quái.

Còn bao nhiêu điều tôi không biết, ngày tháng sau này sống ở đây, liệu có điều gì kì quái xảy ra không?
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 7: Người chồng quá cố


Chẳng mấy chốc trời đã về đêm, tiếng dế kêu inh ỏi sau vườn.

Tôi nằm trên giường không tài nào nhắm mắt được, quay đi quay lại mấy vòng cuối cùng lại ngồi dậy đến cái bàn tròn giữa phòng rót một chén nước uống.

Đăm chiêu suy nghĩ về đứa nhóc cùng với dãy nhà cũ nát kia.Lộc cộc!

Két!Tôi nghe tiếng động lớn bên ngoài, liền vội vàng thổi tắt cây đèn dầu trên bàn đi.

Xung quanh liền tối đen như mực, tiếng thì thầm từ ngoài vọng vào trong.

Tôi nhẹ nhàng đi đến cửa ghé sát tai nghe ngóng."

Cái xác này bây giờ vứt đi đâu?

Nếu để ông bà chủ biết nhất định chúng ta sẽ bị đuổi khỏi phủ, khéo khi còn bị đưa lên quan."

"Hừ!

Mày ngu thế, phía đông hồ nước có nhà bỏ hoang.

Tao với mày mang cái xác ném về phía đấy.

Chỗ đấy bây giờ là vùng cấm không ai được phép lui tới đấy.

Mày yên tâm đi."

"Tại mày cả, làm việc còn không cẩn thận.

Mày như nào mà để nó chết."_Tên kia lên tiếng trách móc."

Mày bị điên à?

Tao mới chỉ dây dưa một lần.

Không hiểu sao tự nhiên nó cắn lưỡi tự vẫn.

Đúng là phiền phức."

Tiếng nói nhỏ dần rồi khuất hẳn, tim tôi đập thình thịch như muốn nhảy ra ngoài.

Nội tâm tôi gào thét không biết có nên đi theo bọn chúng không?

Nhưng suy đi suy lại, nhớ đến lời bà Nụ nói.

Tôi liền ở yên trong phòng không dám bước ra.Tôi nuốt nước bọt, cần mò về phía giường.

Vừa đặt lưng xuống, tay chân tôi liền lạnh toát.

Tôi với tay vào trong cùng kéo chăn đắp lên người vẫn không hết thậm chí còn thấy lạnh hơn."

Chị…chị ơi!!!"

Giọng nói quen thuộc vang vẳng bên tai, tôi rùng mình mở mắt.

Gương mặt trắng bệch đập ngay trước mặt tôi.

Miệng thằng bé toe toét cười để lộ hàm răng sún, đôi mắt đen sì cùng vời những dòng máu đỏ nhỏ tong tong xuống mặt tôi.

Tôi hoảng hốt, ngồi bật dậy xuyên qua cả đầu nó.

Cả người run lẩy bẩy không thốt lên lời."

M…ma…em là ma???…"

Thằng nhóc nhe răng cười dữ tợn, máu me trên đầu nó chảy ra càng nhiều lênh láng xuống cả nền đất.

Tôi co ro vào góc giường, cổ họng muốn hét lên mà không được."

"Diệp gia các người, có lỗi với cả nhà tao.

Tao muốn báo thù cho gia đình tao.

Tao muốn báo thù, tại Diệp gia nhà các người cướp đi tài sản của gia đình tao, hại cha mẹ tao chết không toàn thây."

Miệng nó lẩm bẩm nói đi nói lại một câu, chân nó bò lên giường.

Chỉ còn cách một chút nữa thôi, tay nó đã xuyên vào lồng ngực tôi.

Tôi đưa tay ra chắn trước ngực, tay nó chạm vào chiếc vòng ở cổ tay liền hất ngược về đằng sau.

Tôi khẽ mở mắt đã không còn thấy nó đâu nữa."

Nương tử…"

"Nương tử…"

Tiếng gọi rờn vang trong căn phòng, tiếng đùa giỡn vang vẳng bên tai.

Cả căn phòng liền sáng bừng như xuyên sang một nơi khác.

Một người đàn ông mặt mũi khá ưa nhìn, quần áo đều là gấm lụa đang bịt mắt chơi trốn tìm với một cô gái trông rất xinh đẹp.

Tôi lấy can đảm thò một chân xuống giường mom men đến trước mặt hắn, hắn huơ huơ tay xuyên qua cơ thể tôi, rồi cả người hắn đều bước qua.

Tôi tròn mắt giơ tay về phía trước, cảm giác mờ mờ rất kỳ diệu.Sao bản thân tôi lại xuất hiện ở nơi này?

Tôi đảo mắt xung quanh, đây là phòng của tôi.

Phòng tôi ở nhưng mà cách bài trí lại có chút thay đổi, vả lại… người đàn ông đang nô đùa kia là ai?"

Lục Từ, đến đây bắt thiếp nào.

Lại đây.

Thiếp bên này cơ."

Tôi nhíu mày, cô ấy vừa gọi là gì cơ?

Lục Từ?

Lục Từ không phải là người chồng quá cố của tôi đấy sao?

Tại, tại sao tôi lại có thể nhìn thấy hình ảnh của hắn khi hắn còn sống?Còn cô gái kia nữa?

Sao hắn lại gọi cô ấy là nương tử?

Chẳng lẽ ngoài tôi tưởng là cô dâu duy nhất thì hắn vốn dĩ có rất nhiều vợ?

Hình ảnh bảy bài vị đêm tân hôn đột nhiên hiện lên trong đầu tôi.

Không lẽ, bảy bài vị đấy đều là vợ của hắn?"

Đúng như nàng đang nghĩ, bảy bài vị đấy đều là vợ của ta.

Họ chết hết rồi, bây giờ đang ở với ta.

Nàng có muốn đi với ta không?"

Tôi mải đắm mình vào trong mớ suy nghĩ của mình, không biết người đàn ông vừa ở trước mặt đã ở phía sau lưng mình đanh thầm thì ở bên tai.

Tôi hoảng hốt quay lưng lại, đối mặt với đôi mắt sắc lẹm.

Khóe miệng hắn nhếch lên cười gian tà.

Tôi giữ bình tĩnh, hất một hơi thật sâu hỏi hắn:"Anh nhìn thấy tôi?"

Hắn đưa tay lên cầm lọn tóc của tôi quấn quấn lên đầu ngón tay đưa lên mũi ngửi ngửi thỏa mãn đáp:"Vợ ta, sao ta lại không thấy được?

Vợ lần này thật trẻ, thật xinh.

Muốn đưa nàng theo ta về đây quá."

_________

Mấy chương rồi không thấy chồng nữ chính xuất hiện.

Mọi người háo hức gặp quá nay ra mắt mọi người.

Nhưng đây không phải nam chính nha!!!!!!!!!
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 8: Chết vì bệnh phong


Tôi rùng mình gạt tay hắn ra lùi về phía sau, ánh mắt có chút phức tạp.

Tạm thời vẫn chưa tiếp nhận được chuyện bản thân lại nhìn thấy người chết.

Thậm chí hắn ta còn chạm được vào người mình.

Tôi nén run rẩy, vốn trước nay con người tôi không tin vào ma qủy.

Nhưng từ sau khi biết đến cái đám cưới ma này, với thằng nhóc kia.

Tôi đã triệt để tin hoàn toàn, không phải chuyện bịa, không phải người lớn hù doạ trẻ con.

Mà là nó có thật.

Không có chút giả dối nào.Tôi lùi về sau cách xa hắn vài bước, khuôn mặt xanh mét giọng có hơi run rẩy:"Diệp…

Diệp Lục Từ, nếu anh đã chết rồi.

Tại sao còn không chịu đi đầu thai?

Anh ở lại chốn này rốt cuộc định làm gì?"

Hắn cười lớn, khóe miệng cong lên làm lộ ra khuôn mặt đáng sợ.

Nơi bàn tay hắn, da không còn mịn màng như lúc nãy mà bắt đầu sần sùi lở loét.

Mùi hôi thối sực lên.

Tôi lùi về phía sau cách xa hắn.

Khuôn mặt ưa nhìn vừa nãy cũng đã không còn nguyên vẹn, mụ nhọt hiện lên sần sùi như da cóc.

Bên trên còn rỉ mủ trắng, mùi thật sự khó ngửi.

Tôi cau mày, suy nghĩ thoáng loáng qua trong đầu:"Anh chết vì bệnh phong?"

Hắn ta cười càng dữ tợn, cả cơ thể như muốn nhão nhoét ra, máu mủ hòa vào nhau chảy cả xuống nền đất.

Mùi hôi cứ vậy sộc vào hai bên cánh mũi khiến dạ dày tôi cuộn lên muốn nôn mửa."

Sao vậy?

Kinh tởm sao?

Buồn nôn sao?"

Hắn tiến sát lại gần tôi, ngày càng gần.

Tiếng nói của hắn vừa như oán hận vừa như mỉa mai:"Sao?

Lấy một người chồng chết vì bệnh Phong làm cô kinh tởm đến vậy sao?

Cô càng kinh tởm bao nhiêu thì tôi lại càng muốn kéo cô chết theo bấy nhiêu."

Hắn trở lại bộ dáng bình thường, nhanh như gió tới ngay bên cạnh tôi.

Tôi trợn to mắt, tiếp đến cả mảng da đầu như muốn rách ra.

Hắn túm lấy tóc tôi lôi mạnh về phía góc phòng phía Nam.

Tôi gắt gao bám vào cột nhà, một cái tát giáng xuống mặt làm tôi gần như muốn ngất đi.

Hắn quá tàn nhẫn, hắn quá đáng sợ.

Tôi bị kéo đến trước một kệ tủ, là kệ tủ đêm động phòng tôi nhìn thấy.

Hắn túm tóc kéo mạnh đầu tôi áp lên mặt tủ thờ, điệu cười càng thêm man rợ:"Cô thấy không?

Đã nhìn rõ chưa?

Năm cái bài vị này đều là vợ của tôi hết.

Còn cái bài vị thứ sáu này chờ khắc đến tên của cô.

Sao hả?

Vui lắm đúng không?"

"Diệp Lục Từ anh là con qủy.

Một con qủy ăn thịt người.

Anh sẽ không thể nào đầu thai được."

Tôi giãy giụa hét lên, nước mắt giàn giụa hai bên gò má.

Rốt cuộc tại sao?

Tại sao tôi lại bị như vậy?

Tại sao tôi lại phải lấy một con qủy có thể tước đi mạng sống mà tôi trận trọng dễ dàng như vậy?

Không!

Tôi không phục."

Diệp Lục Từ, dù anh có khiến tôi chết.

Là ma là qủy tôi cũng nhất định không theo anh."

Khuôn mặt hắn méo mó, giật tóc tôi về khiến tôi phải nhìn thẳng vào mắt hắn, khóe miệng cũng đã rỉ máu vì cái tát vừa rồi.

Hắn cười âm trầm, ném tôi xuống nền đất gia một tay ra giữa không trung.

Một luồng khí màu đen xuất hiện.

Giọng điệu hắn hung ác:"Để tôi xem, rốt cuộc cô cứng đầu đến mức nào.

Đã là vợ của tôi mà không nghe theo lời chồng.

Giết không dung thứ, hồn phách của cô sẽ vĩnh viễn lưu lạc lại nơi này để ta giày vò."

Khi còn chút lý trí cuối cùng trước khi ngất đi, trong cơ thể tôi.

Lục phủ ngũ tạng như bị đảo lộn mà muốn nổ tung…"

Cô chủ…"

Tôi cố gắng mở đôi mắt nặng trĩu ra nhìn nhưng chỉ hé được một chút rồi lại nhắm lại.

Cơ thể này không còn sức nữa rồi.

Hình như ở đó có ba mẹ chồng và gia nô đứng xung quanh.

Phải rồi, cổ tay tôi âm ấm hình như đang có người bắt mạch.

Khoảng vài phút sau, hai ngón tay đặt ở cổ tay liền rời đi.

Tôi chỉ mơ hồ nghe tiếng đại phu nói:"Diệp lão gia, Diệp phu nhân.

Không biết cô ấy đã trải qua cái gì mà cơ thể hoàn toàn không còn chút sức lực nào?

Kinh mạch coi ấy cũng đập nhanh khác thường.

Đầu bị trấn thương nặng.

May mà mọi người gọi lão phu đến kịp không chỉ e rằng…"

Ông ấy nói ngập ngừng rồi đi về.

Cha chồng tôi cũng theo ông ấy ra ngoài.

Trong phòng cuối cùng cũng chỉ còn bà Nụ và mẹ chồng tôi.Bà ngồi xuống cạnh tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay truyền lên má.

Cảm giác ấm áp lùng, như có điều thần kì cơn đau rát còn lưu lại trên da cũng dịu bớt đi.

Bà ấy lên tiếng:"Nụ, ngươi ra ngoài đi.

Để ta ở đây một mình với con bé."

"Vâng!

Bà chủ."

________________

Muốn có bão cập nhật không aw???

Nhưng mình cần có một chút thời gian mới bão được.

Mình cũng đang viết dở một bộ thanh xuân vườn trường tên là: "Tương Lai Của Anh Nhất Định Có Em."
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 9: Bùa


Mẹ chồng tôi ngồi bên giường, bàn tay ấm áp sờ nhẹ lên mặt.

Bà lẩm bẩm mãi một câu "Xin lỗi con!".

Mà tôi cứ nằm bất động ở trên giường, không hiểu bà đang muốn xin lỗi về điều gì?Nước mắt bà nhỏ xuống bàn tay tôi, bàn tay hơi run xoa nhẹ khuôn mặt.

Lúc sau bố chồng tôi đi vào, giọng ông ấy lạnh tanh.

Còn mang theo mùi nguy hiểm dọa nạt:"Đường Tranh Khê, tôi nói cho bà biết.

Đừng có chĩa tay vào bất cứ điều gì.

Không đừng trách tôi không nể tình nghĩa phu thê bao nhiêu năm trời."

Bà ấy nghe xong, bàn tay liền run lại thu tay về vội rời khỏi giường, đứng khép nép ở cạnh cột mặt tái lại liên tục gật đầu:"Tôi biết rồi.

Ông không cần phải nhắc."

"Về phòng bà đi, ở đây có người hầu rồi."

Nói rồi ông đi lại kéo mạnh tay bà đi, trước khi ra khỏi phòng bà ấy còn nhìn tôi.

Ánh mắt dịu dàng chua sót.

Tôi động lòng bàn tay mở ra, mẹ chồng tôi đặt cái gì vào tay tôi vậy?

Tôi giơ lên trước mặt, là một tấm vải màu đỏ nhỏ chừng một hai phân, bên trong còn có một mảnh giấy ghi đủ kí hiệu kì lạ.

Tôi lật qua lật lại rồi thốt lên:"Bùa sao?"

Không lẽ bà ấy biết tôi gặp tên ma qủy đấy?

Tôi ngẫm nghĩ sau cùng liền lắc lắc đầu.

Chắc là không phải đâu.Hôm sau tôi tỉnh dậy, là ngày thứ hai mà tưởng rằng đã trôi qua vài ngày rồi.

Thời gian ở nơi này trôi thật chậm, không những vậy còn kì quái ám ảnh liên miên.

Bây giờ đến ăn tôi cũng không buồn động đũa, ngủ cũng dám ngủ yên chỉ sợ lại mơ thấy hắn về đe dọa bắt tôi đi theo hắn.Cái cảm giác mà da đầu tôi muốn rách toạc dưới bàn tay hắn, lúc chủ ngũ tạng của tôi như sắp nổ tung.

Cái cảm giác ghê rợn ấy, có chết cũng không thể nào quên được nó.

Cái ánh nhìn điện cuồng chết chóc ấy, như muốn phanh thây bóp chết cả linh hồn tôi.Phải rồi, còn cái xác chết mà đêm hôm qua tôi nghe hai tên gia nô thủ thì với nhau.

Nếu không nhầm thì bọn chúng muốn ném cái xác chính là dãy nhà hoang mà thằng bé kia muốn dắt tôi vào.

Nghĩ đến thằng bé kia tôi liền sởn gai ốc.

Trong cái biệt phủ này, rốt cục ẩn chứa những điều gì bí mật nữa.

Tôi vốn biết để có một gia tài khổng lồ, giàu có như thế này.

Đương nhiên phải tranh giành chém giết lẫn nhau thậm chí là cả anh em ruột thịt trong nhà.Thấy tôi cứ ngồi ngẩn ra đấy, bà Nụ liền gọi tôi:"Cô chủ, sao thế.

Sao còn không ăn đi?

Cơm nay không hợp với cô sao?"

Tôi cười gượng lắc đầu, bữa cơm như này còn không hợp khẩu vị gì nữa chứ.

Ngày trước tôi ăn cháo loãng, khoai sống moi ngoài ruộng về ăn thì sao?

Không đủ no nhưng ít ra rất hạnh phúc.

Tôi và nhỏ miếng cơm trắng vào miệng, sau đó lấy đũa gắp một miếng thịt bỏ vào chén cơm muốn đưa lên mồm thì như thấy mùi gì đó tanh tưởi xộc lên.Tôi cau mày, bỏ miếng thịt xuống đĩa.

Rõ ràng nó còn đỏ hỏn như thịt sống, thậm chí là còn chảy ra một thứ chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Tôi tái mặt, quay ra nhìn vào mắt bà Nụ ghe tởm hỏi:"Sao bà cho tôi ăn thịt sống?"

Bà ta mặt không cảm xúc, ung dung chỉ vào đĩa thịt.

Đôi mắt nhìn thèm thuồng:"Cái này lão gia nói mang lên cô ăn sẽ nhanh chóng hồi phúc hơn.

Vả lại cái này không phải thịt đỏ tầm thường, nhà bếp đã phải ngâm chúng trong một lọ thủy tinh hòa máu tươi, rượu và những vị thuốc bắc ngâm mấy năm liền.

Cô được ăn phải coi là vinh dự chứ?"

Tôi nghe bà ta nói mà dạ dày cuộn lên, tôi đứng bật dậy.

Chỉ vào chỗ ghế tôi vừa ngồi mà nói:"Tôi không dám ăn thứ này, tôi cho phép bà ăn đấy."

"Thật sao?"

Bà ta mắt sáng lên, hỏi lại tôi lần nữa.

Tôi gật đầu tỏ ý chắc chắn, bà ta liền không kiêng để ngồi vào lấy tay không bốc miếng thịt đỏ hỏn đưa lên miệng nhai nhòm nhàm, thậm trí hai bên khóe miệng còn chảy ra thứ nướng đỏ kia.

_______

Hơi ngắn mọi người đọc tạm nha.

Có vài bạn hỏi Fb mình nên hôm nay mình đăng luôn dưới bài.

Fb: Khứ Tân Giao
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 10: Xác chết ôm đầu


Tôi bịt miệng lại, chạy ra khỏi phòng chống tay vào cột nhà nôn khan.

Làm sao mà bà ta có thể bỏ vào mồm mà nhai ngon lành cái thứ đồ tanh tưởi như vậy.

Tôi rút khăn tay lên lau miệng, nghiêng đầu nhìn vào phòng thấy bà ta cặm cụi ăn liền rùng mình đi ra khỏi hành lang đến sân phụ.Đêm nay trời cao trăng sáng, không khí cũng trong lành hơn bình thường rất nhiều khiến tôi thích thú mà đi dạo quanh sân một vòng.

Nếu không nhầm, thì ngày mai tôi có thể về nhà với mẹ và cu Tí rồi.

Làm sao mà tôi lại thấy trong lòng bất ổn như vậy chứ?Không biết ma xui qủy khiến thế nào, tôi lại đi đến cái biệt viện bỏ hoang kia.

Khi vào đến cái sân mà cỏ mọc cao đến tận ngực tôi vẫn không thể hiểu nổi mình vào đây bằng cách nào.

Tôi xoa xóa hai cánh tay đã sớm nổi đầy da gà, trong chỗ này không khí lạnh lẽo đến đáng sợ.

Không những vậy mà còn mờ mịt như đi trong một khu rừng sương mù."

Cạch"Tiếng động lớn đột ngột vang lên trong màn đêm u tịch, tôi giật thót mình muốn quay người lại thì cơ thể tôi như bị thứ gì đó giữ chặt lấy.

Tiếp đến là tiếng gọi ai oán:"Tịch Nhi, là Tịch Nhi đúng không?

Nào, mau đến đây ta xem xem.

Cháu dâu ta xinh đẹp đến nhường nào."

Tôi lạnh gáy, nín thở không dám nhúc nhích.

Rốt cuộc là cái quái gì đang diễn ra ở cái nơi này vậy?"

Đứng yên và đừng nhúc nhích, nếu cô còn nhúc nhích thì đừng trách hồn bay phách lạc."

Tiếng đe dọa vang bên tai, tiếp đó là một bàn tay lạnh lẽo luồn vào áo tôi mơn chớn khắp người.

Tôi hoảng hốt chống cự, dãy dụa thoát khỏi cái cảm giác ấy thì lại càng bị ghì xuống chặt hơn.

Lồng ngực cũng có phần khó thở, tôi thở dốc nằm bệt xuống đám cỏ lau.

Tiếp đến là một vật gì đó rất nặng đè lên người, bị đè bất chợt như vật tôi há miệng hết một bụm khí lạnh."

Ư!

Thả ra, tại sao lại đè lên tôi.

Nặng quá."

"Cô im miệng."

Tiếng quát dữ dội vang bên tai, tôi muốn chống cự hắn nhưng tiếng loạt xoạt từ xa vọng đến tôi trừng mắt hoảng sợ khua khoắng chân tay.

Nếu lỡ như người đến là gia nô hay thậm chí là bố chồng tôi thì nhất định sẽ chết chắc.Cái thứ vô hình kia dường như đọc được suy nghĩ của tôi liền giữ chặt tay chân tôi lại ghì xuống áp lên môi tôi một cái hôn.

Chỉ là một cái chạm rất nhanh liền biến mất nhưng khiến cơ thể tôi cứng đờ, lồng ngực bên trái đập dữ dội.

Không biết vì đang sợ hay như thế nào?"

Ngươi, vào trong căn nhà đó.

Xem có thứ gì có thể lấy được hay không.

Ta sẽ ở ngoài này canh trừng."

"Được…

được thôi.

Nhưng mà tôi nghe nói ở đây có ma.

Tôi sợ lắm."

"Ma qủy gì ở đây?

Đều là lời đồn đoán cả.

Nếu muốn có tiền thì chúng ta phải liều."

Tôi nghe hai tiếng nam nhân thủ thỉ với nhau.

Hóa ra bọn chúng lẻn vào đây để trộm đồ.

Lá gan cũng to phết đấy nhỉ?Lời nói vừa ngưng, tiếng sột soạt lại vang lên.

Học chúng đi xa hơn, tôi liền thở phào.

Chợt cơ thể không còn sức nặng như vừa nãy nữa tôi liền nhanh chóng bò dậy.

Rõ ràng khi nãy tôi còn nghe tiếng gọi cuả một người đàn bà.

Giờ tại sao lại không thấy nữa?

Còn cái thứ mà vừa đè lên tôi, hắn là cái dạng gì?

Là ma đấy sao?

Hay vừa rồi là hiện tượng bóng đè dân gian thường truyền miệng với nhau?

Nhưng bóng biết nói sao?

Hơn nữa lại còn có thể cưỡng hôn tôi như vậy?Tôi khoanh chân ngẫm nghĩ tiếng hét dữ dội từ phía biệt viện vọng ra.

Tôi giật mình vén cỏ sang hai bên lén nhìn trộm.

Trời ơi!

Cái gì thế kia?

Một cái xác ôm đầu chạy ra???Tôi giơ tay bịt chặt mồm để không phát ra tiếng rên sợ hãi.

Cái xác rõ ràng vì chạy quá nhanh mà không để ý vấp phải hòn gạch mà ngã xuống, cái đầu người vì thế mà bay lên không trung.

Bắn về phía tôi…

__________

800 chữ.

Xin lỗi tại tui lười nghĩ.

Huhu.

(Xin phép cáo từ đi học bài.

Nếu các hạ cảm thấy chưa thỏa mãn, hẹn lần gặp sau sẽ bù đắp.)
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 11: Ngươi là ai?


Tôi hoảng hốt, cái đầu người như một trái bóng lăn về phía chân.

Đôi mắt vẫn mở trừng, tựa như đã trải qua điều gì vô cùng đáng sợ.

Cái cổ như bị người ta vặn gãy tới mức da còn rách thành từng mảng.

Chuyện gì thế này?

Từ xa xa, tiếng hét của một người đàn ông làm tôi sợ tới mức da đầu run lên.

Mồ hôi lạnh trên người tôi lấm tấm, lòng bàn tay bấm sâu vào da thịt khiến tôi tỉnh táo lại vài phần.

Không thể ngất ở đây được, nếu bị phát hiện có khi nào tôi cũng giống như vậy không?

Đầu lìa khỏi cổ...Một luồng không khí lùa vào bàn tay tôi, cảm giác từng kẽ ngón tay được ai đó lùa vào nắm thật chặt.

Bất chợt tôi cảm thấy an toàn không ít, cái nỗi sợ hãi kia cũng dần vơi đi.

Tôi mở miệng khẽ thốt lên:"Người rốt cuộc là ai?"

Không có tiếng đáp lại, chỉ là hình ảnh của một người đàn ông dần hiện lên tới mức ảo diệu.

Đôi môi mỏng mím chặt, lông mày nhíu lại đầy vẻ suy tư.

Đôi mắt lạnh đi vài phần nhìn chằm chằm vào tôi.

Cô gái này lại không chút đề phòng với anh?"

Cháu dâu, cháu dâu.

Đến đây nào, cho ta gặp mặt cháu."

Tiếng người phụ nữ cứ vờn quanh quanh bên tai tôi, nó rít lên từng chữ một.

Tôi không ngừng tò mò, là ai đang muốn tìm tôi?

Là ai lại đang gọi tôi tha thiết đến vậy?

Bất chợt sống lưng tôi lạnh toát, người đàn ông vừa bên cạnh tôi kia lại từ lúc nào biến mất.

Tự nhiên tôi có cảm giác trống rỗng, sự sợ hãi dâng lên đến tột độ.

Tiếng gọi ngày càng gần, ngọn cỏ xung quanh chạm vào nhau tạo ra thứ âm thanh xào xạc.

Tiếng côn trùng đến đinh tai nhức óc cứ luẩn quẩn bên cạnh, nhìn cái đầu kia cùng khóe mắt tôi bỗng giật giật liên hồi báo hiệu điềm chẳng lành.Mười bảy tuổi gả cho một người đàn ông đã chết, bị hãm hại, bị trêu đùa không ít lần.

Tôi tự hỏi sinh mệnh tôi sinh ra là để ông trời trêu đùa hay sao?

"Cháu dâu, cháu ở đây sao?"

Bóng người phụ nữ ngả dài đến chân tôi, một cái đầu với mái tóc dài xõa xượi che gần hết khuôn mặt chỉ lộ ra hai con mắt đỏ ngầu ngó nhìn.

Tôi đứng hình, lồng ngực bên trái đập liên hồi.

Chân tay tôi mềm nhũn, dù bây giờ muốn đứng dậy chạy thật nhanh cũng không thể.

Tôi chỉ đành ngồi đấy, mắt trừng lớn nhìn người phụ nữ kia ngày càng đến gần.

Hết rồi sao?

Sinh mệnh tôi chỉ ngắn ngủi đến đây thôi sao?

CHỉ còn nốt đêm nay là tôi có thể về thăm mẹ, có sao lại còn đưa tôi đến thử thách này.

Không công bằng, không công bằng chút nào cả?

Nước mắt tôi lăn dài xuống gò má, cả cơ thể run rẩy không ngừng.

Suy nghĩ sinh tồn khiến tôi có thêm chút dũng cảm, thu chân lại chống tay mà đứng lên.

Tôi dùng hết sức bình sinh mà chạy về phía trước, chỉ tiếc tốc độ lại chậm hơn người phụ nữ kia một bước.

Mái tóc dài bị bà ta túm lại, cảm tưởng như mảng da đầu cũng bị bà ta không chút thương tiếc mà kéo rách ra.

Tôi đau đớn đến nhăn nhó, vùng vẫy đẩy người đàn bà điên này ra.

Chiếc váy ngủ lúc này giằng co mà rách toạc ra thành một mảnh lớn, con dao sắc bén cứa lên lưng một đường dài.

Đau đớn khiến tôi càng ham muốn được sống, tôi gắng nhịn cơn đau bắt lấy cổ tay bà ta lại.

Muốn giằng lấy con dao sắc nhọn kia về phía mình, người đàn bà gầy gò ấy không ngờ lại khỏe đến vậy.

Bà ta như không hề tốn chút sức lực khống chế lại tôi, con dao kề sát bên cổ.

Lưỡi dao cứa vào ứa máu, tôi cố hết sức đẩy cổ tay bà ta ra xa mũi dao chọc thẳng xuống thực quản chỉ cần bà ta dùng thêm tí sức nữa nó sẽ không ngần ngại mà lấy mạng tôi ngay lập tức.

Tôi run rẩy, giọng nói lạc hẳn đi:"Tôi mới về làm dâu nhà này, không thù không oán cớ sao bà muốn lấy mạng tôi?"

Đôi tay bà ta run rẩy, mất vài giây sau giọng nói ồm ồm kinh dị mới vang bên tai tôi:"Người nhà họ Diệp, có là ma tao sẽ không tha cho chúng mày.

Cái lũ khốn nạn vong ân bội nghĩa."

Tôi gắng gượng chút sức lực cuối cùng, giơ cùi chỏ đánh ngay vào điểm yếu trên người bà ta thoát ra.

Vì quá bất ngờ con dao cứa lên cổ tôi một vòng tròn lớn đến rơm rớm máu sau đó chảy thành giọt.

Tôi cười chua xót, hỏi lại bà ta:"Lẽ nào bà không phải người nhà họ Diệp?"

Bà ta sững sờ, tiếng cười đầy man rợ len lỏi khắp khu nhà bỏ hoang.

Tiếng cười mang theo sự khinh bỉ lẫn đau xót."

Người nhà họ Diệp sao, chỉ là đã từng thôi."
 
Tân Nương Âm Phủ
Chương 12: Cứu tôi ra trong giây phút tuyệt vọng nhất


Từ ánh mắt ấy, nỗi buồn man mác cùng cảm xúc hỗn lộn lẫn căm thù hiện rõ.

Tôi ngẩn người, rốt cuộc là có những gì xảy ra thì mới khiến một người bình thường trở nên điên dại thế này?

Có thể giết người không ghê tay, có thể giơ con dao đâm vào người khác không có một chút cảm xúc.

Tôi nén cơn đau đang dồn từ cổ và từ da đầu truyền đến, vùng vẫy thoát ra bằng được nhưng sức lực như tôi thì có thể làm gì chứ?

Tôi chỉ có thể giơ một tay kéo mái tóc dài của mình về, một tay khống chế con dao đang kề sát bên cổ.

Bộp!Một thanh gỗ bất ngờ đập vào gáy tôi, đầu óc tôi quay cuồng đôi mắt dần mờ đi sức lực cuối cùng cũng trút xuống.

Tôi bắt đầu mơ màng, chỉ biết rằng cơ thể bị kéo lê vào dãy nhà cũ nát kia.

Cơ thể cọ sát dưới nền đất vừa đau rát vừa xót vậy mà tôi lại chẳng thể làm gì khác.

Đau!

Đau lắm.

Tôi muốn về nhà, tôi muốn gặp mẹ tôi muốn gặp em.

Cơ thể bị một sức mạnh to lớn trói chặt tay kéo lên không trung, một chậu nước hắt thẳng vào mặt.

Đầu óc tôi mơ màng, hai cổ tay đau tưởng chừng như sắp gãy.

Vậy mà lại bị treo lơ lửng giữa sà nhà, quần áo trên người đã rách đến thảm hại."

Bà muốn gì?

Muốn giết thì giết luôn đi, tại sao còn treo tôi lên đây?

Muốn tra tấn tôi sao?"

Tôi bất lực mở lời, bây giờ thì có muốn trốn cũng không được rồi.

Nhẽ ra tôi không nên tự ý chạy linh tinh, đáng nhẽ tôi phải nghe lời bà Nụ ở yên trong phòng.

Vậy mà bây giờ lại thành ra thế này.

Tiếng côn trùng inh ỏi bên ngoài, từ đâu tiếng trẻ con cười khanh khách thoang thoảng bên tai.

Bài đồng dao cứ thế vang vẳng trong không gian.

Tôi rùng mình, tiếng nói đứa bé này lại có chút quen thuộc đến thế.

"Có thù phải báoCó nợ phải trảGiết người đền mạng..."

"Có thù phải báoCó nợ phải trảGiết người đền mạng..."

Một luồng khí đen vây lấy cơ thể tôi, lạnh lẽo đến đáng sợ.

Nó quấn lấy chân lướt dần lên thắt eo đến cổ, miệng vết thương bị khí lạnh xâm nhập khiến tôi đau đớn hít một bụm khí lạnh.

"Chị dâu..."

Giọng đứa bé thích thú quanh quẩn bên tai, nó đưa tay vờn qua vờn lại mặt tôi rồi móng tay nó dài ra bóp chặt vào cổ.

Tôi cựa người, thân thể trên không trung cứ vậy mà đung đưa.

Người đàn bà bên dưới càng điên cuồng, bà ta lấy một sợi dây thừng tẩm thứ nước đỏ đục nhấc từ một chiếc thau lên tiếng cười điên dại giơ tay vung mạnh sợi dây quất lên người.

Tôi cau mày, môi mấp máy mặt đã trắng bệch.

Tưởng như chỉ cần thêm chút nữa, cái mạng này của tôi sẽ chết đi dưới tay một người một ma này.

Tiếng dây thừng quất trong gió vun vút bên tai, mỗi lần chạm xuống cơ thể như một lưỡi dao sắc bén xẻ mất một miếng thịt trên người đi.

Máu me chảy tòng tòng xuống nền đất lạnh, vậy mà bà ta vẫn chưa có ý định dừng tay.

Ý thức tôi dần trở nên mơ hồ, vậy là cố gắng sống sót đén bây giờ cũng không thể trụ nổi nữa.

Hai mí mắt tôi nặng trĩu, cảnh vật xung quanh mờ đi.

Tôi chìm vào hôm mê sâu.

Chỉ là trong lúc ấy, tôi vẫn có thể cảm thấu nỗi đau đớn tận xương tủy này.

Tôi nhấc ngón tay, cả cơ thể đau đớn không gì tả siết.

Cử động một chút thôi mà cơ thể tôi như muốn đứt lìa mọi dây thần kinh.

"Nước..."

Tôi mấp máy bờ môi khô khốc, khó khăn lắm mới có thể lên tiếng.

Một dòng nước mát lạnh chảy vào miệng, chút nước này cũng đủ làm cho khoang họng tôi phần nào dễ chịu hơn.

Cứ vậy, hết một bát nước tôi mới tỉnh táo lại vài phần.

Người đàn ông người không ra người ma không ra ma kia lại ngồi ngay bên cạnh, tôi nhíu mắt lại muốn nhìn hắn rõ hơn."

Cô hôn mê 3 ngày liên tiếp rồi."

"Sao tôi lại ở đây?"

Tôi khó hiểu lên tiếng, rõ ràng trước lúc ấy còn ở dãy nhà hoang kia.

Giờ lại ở trong một căn phòng sạch sẽ khác.

Hắn ta mím môi, không đáp lại lời tôi nói.

Để xuống cho tôi một bồ đồ rồi nhanh chóng ra ngoài, tôi nhìn bộ quần áo ấy lại nhìn xuống người mình.

Vết máu loang lổ đã khô hết rồi, vải vóc dính chặt vào da thịt, bây giờ gỡ ra ắt hẳn sẽ rất khó.

Nằm một lát, tôi chống tay ngồi dậy, vết thương ở vùng bụng và sau lưng đột ngột bị động liền nhức nhối.

Tôi rên khẽ một tiếng gắng gượng xuống giường.

May là thùng tắm để ngay bên cạnh.
 
Back
Top Bottom