Tâm Linh Tân Lang Của Tôi Là Quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
296687024-256-k980219.jpg

Tân Lang Của Tôi Là Quỷ
Tác giả: kduyn_iqp
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tôi là Nhan Uyển Đình, năm nay hai mươi hai tuổi, tôi hiện đang là sinh viên đại học chỉ vài tháng nữa là tốt nghiệp ra trường.

Gia đình tôi vốn theo nghề thầy pháp trừ tà để kiếm sống, nghề đó được truyền từ mấy đời rồi.

Nhưng đến đời ba tôi thì lại không được suôn sẻ như trước, vì ông ấy không thể nào mở được "mắt âm dương", dù đã thử rất nhiều cách nhưng cũng vô dụng và nó làm cản trở công việc.

Có lần ba tôi đã suýt nữa mất mạng vì xém bị một con quỷ giết, cơ thể cũng bị thương rất nặng.

Sau đó ông cũng đã bỏ nghề và lên thành phố kiếm sống.

Giá như lần đó tôi không tò mò đi trộm mộ thì kết cục không như bây giờ....​
 
Tân Lang Của Tôi Là Quỷ
Chương một - Khởi Đầu.


Tôi là Nhan Uyển Đình, năm nay hai mươi hai tuổi, tôi hiện đang là sinh viên đại học chỉ vài tháng nữa là tốt nghiệp ra trường.

Gia đình tôi vốn theo nghề thầy pháp trừ tà để kiếm sống, nghề đó được truyền từ mấy đời rồi.

Nhưng đến đời ba tôi thì lại không được suôn sẻ như trước, vì ông ấy không thể nào mở được “mắt âm dương”, dù đã thử rất nhiều cách nhưng cũng vô dụng và nó làm cản trở công việc.

Có lần ba tôi đã suýt nữa mất mạng vì xém bị một con quỷ giết, cơ thể cũng bị thương rất nặng.Sau đó ông cũng đã bỏ nghề và lên thành phố kiếm sống, không lui về quê nữa,gặp được mẹ tôi, hai người đã nảy sinh tình cảm.

Họ đã kết hôn và sinh ra tôi, cứ ngỡ gia đình tôi sẽ hạnh phúc mãi, nhưng vài năm sao đó mẹ tôi đột ngột qua đời.

Ba tôi đã suy sụp tinh thần rất nhiều, nhưng lúc đó tôi vẫn còn bé và chưa hiểu chuyện nên vẫn cố gắng đứng dậy nuôi tôi đến lớn.Trước lúc đó ba tôi đã có mở một cửa hàng bán vàng mã nhỏ, làm ăn cũng tạm được, nhờ tay nghề tôi cũng khéo nên đã tích lũy một số tiền nhỏ để phòng hờ có gì bất trắc thì dùng đến.

Ngoài việc làm ở cửa tiệm ra, tôi cũng làm những việc khác để dư giả thêm một chút, ban ngày thì đi học đến trưa thì lại đi làm,tối thì tôi sẽ về cửa hàng để làm theo đơn cũng những người khác đặt.Nhưng tôi lại khác xa so những đứa cùng trang lứa khác,càng lớn tôi lại có thể nhìn thấy được những thứ người bình thường không thể thấy.

Ba tôi biết tôi đã mở được con mắt thứ ba nên ông dặn dò tôi sau khi đi làm thì về nhà chứ đừng la cà đi đâu vì rất nguy hiểm,ông đã che đi đôi mắt của tôi để không thể nhìn thấy những thứ không nên đó.Như thường lệ khi tan học tôi liền ghé về ký túc xá để nấu một ít đồ ăn cho ba,rồi đem về cửa hàng cho ông ấy ăn."

Hôm nay ba không đi làm sao?"

Tôi vừa bước vào cửa hàng thì thấy ông ấy đang ngồi trên ghế đọc báo, gần đây ba tôi đã tìm được công việc là làm bảo vệ lương tháng cũng cao."

Hôm nay ba hơi mệt trong người nên xin nghỉ một hôm ấy mà."

Đúng là bộ dạng của ông ấy có vẻ hơi nhợt nhạt, tôi thở dài, đi lại đặt đồ ăn lên bàn, rồi nói:"Dù dạo này con có hơi bận công việc, nhưng ba cũng phải tự lo cho bản thân của mình chứ!?-"Ba tôi liền xua tay:"Uyển Đình, ba thật sự chỉ hơi ốm một tí vài ngày là sẽ khỏi con không cần làm quá."

Tính của ông ấy là thà chịu đựng chứ không để người khác lo.Tôi liền đem đồ ăn vô bếp rồi hâm nóng lại xong sao đó bày ra dĩa, ba tôi cũng đã ngồi chờ sẵn, ông nói:"Hay là con ở lại ăn với ta một tí, nhìn con dạo này hơi gầy thì phải?"

Tôi mím môi, đúng là dạo này tôi có hơi gầy.

Vì lo bận rộn cho việc học với đi làm nên cũng chả có thời gian chăm sóc bản thân.Ba liền kéo tôi vào ghế ngồi,dù sao cũng đang đói, tôi sẽ ăn một ít rồi đi làm."

Cơm của Uyển Đình nhà ta nấu vẫn như ngày nào,ngon quá đi mất."_ Ba liền suýt xoa khen ngợi đồ ăn tôi nấu.Lúc đó một người bước vào cửa tiệm,là chú Vũ bạn thân của ba tôi.

Có lẽ chú ấy đến vì có chuyện, ba tôi thấy thì liền buông đũa xuống, gương mặt liền nghiêm lại.Chú Vũ kéo ba tôi sang một góc mà thì thào gì đó:"Nếu lần này anh đi theo chúng tôi thì sẽ có thể kiếm được..."

Ba tôi bực bội không kìm chế được mà lớn tiếng:"Tôi không quan tâm đến mấy thứ vớ vẩn đó nữa, lão Vũ anh mau đi đi.

Đừng để con gái tôi nghe thấy những lời anh nói."

Thái độ ba tôi kiên quyết không chịu, chú Vũ giật giật khóe môi, biết chẳng thể nói thêm được gì chú liền chào tạm biệt rồi rời đi.

Thắc mắc giữa họ rốt cuộc đã có chuyện gì, tôi liền viện cớ đi làm rồi đuổi theo sau."

Khoan chờ đã chú Vũ!!"_ Tôi vừa chạy vừa nói.Chú nhìn thấy tôi thì dừng lại, thắc mắc vì sao tôi lại đuổi theo:"Uyển Đình?

Sao con lại chạy theo ta làm gì?"

"Không có chuyện gì hết ạ, chỉ là con hơi tò mò về chuyện giữa chú và ba con rốt cuộc là như thế nào.."_ Tôi nhẹ giọng hỏi.Chú Vũ cau mày, liền đáp qua loa cho có:"Một chút chuyện làm ăn thôi, chẳng có gì đâu con đừng nên tò mò làm gì."

Thực ra tôi cũng sớm biết được việc làm ăn đó là như nào!?"

Chú định đi trộm mộ hả?

Nhờ ba con theo để trấn yểm vong hồn phòng hờ bất trắc đúng không ạ"Tôi liền nói toẹt ra hết,chú Vũ lao đến bịt miệng tôi lại, ngó ngàng thấy xung quanh không có ai liền nói:"Cái con bé đã biết thì nói nhỏ thôi, việc này có thể đi tù đó"Dạo này cũng có nhiều vụ trộm mộ liên tục xảy ra,cảnh sát đã khắc khe đi truy tìm tung tích nên việc trộm mộ cũng khó khăn chỉ có thể đi vào ban đêm."

Chú cho con đi cùng được không?"

Vẻ mặt chú Vũ thoáng ngạc nhiên, vài giây sau mới bình tĩnh trả lời:"Uyển Đình con đang giỡn sao,chuyện này rất nguy hiểm e là không thể đùa được!?"

Tôi nghiêm giọng:"Cháu không đùa!!"

Chú Vũ liếc quan sát vẻ mặt tôi, nhưng liền phản đối kịch liệt:"Ngộ nhỡ cháu đi theo rồi có chuyện gì, ba cháu giết chú mất không được đâu."

Tôi liền nài nỉ :"Thật ra ở trường cháu cô giáo đã yêu cầu viết bài nghiên cứu khảo cổ học, nhưng việc đó hơi khó, cháu chẳng hình dung ra nó làm sao, chú cho cháu đi chung đi mà."

Chú Vũ xoa xoa thái dương, suy nghĩ một lúc rồi nói:"Được rồi, nhưng đi theo phải nghe lời ta và không được sờ mó lung tung được chứ?"

Tôi liền gật đầu lia lịa."

Vậy 8h tối chú sẽ đến cổng trường đón cháu"Nói rồi ông ấy leo lên xe taxi đi mất.Sau đó tôi cũng đi làm như bình thường, chiều thì về lại ký túc xá sửa soạn đồ để đi.

Bạn cùng phòng của tôi là Kiều Nga,vốn tính cách tôi là hướng nội nên cũng ít bạn, chỉ có cô ấy là thân nhất.

Trái ngược với tôi, Kiều Nga

lại rất hoạt bát vui vẻ rất được lòng giáo viên, bạn cùng lớp.Tôi bước vào phòng, không thấy bóng dáng cô ấy đâu, liền cất tiếng hỏi:"Kiều Nga mày đâu rồi?"

Hai đứa tôi ở trong ký túc xá của trường thì phòng hơi chật chội một xíu, nhưng bù lại rất đầy đủ tiện nghi.

Tôi bước vào bếp thì thấy Kiều Nga đang ngồi chễm chệ trên ghế, đang ăn lấy ăn để nồi mì tôm."

Mày về từ lúc nào thế?"_ Vừa nói vừa ăn, Kiều Nga liền húp nước mì ăn một cách ngon lành.Tôi đi lại giựt lấy cái nồi mì trên tay cô ấy xuống rồi đem bỏ sang một bên:"Sao mày cứ ăn mì hoài thế?

Tao có mua đồ cơm ở ngoài rồi nè.

Đừng ăn mì nữa"Kiều An nghe thấy thế thì liền nhào vào lòng tôi làm nũng, vui mừng nói:"Uyển Đình mày quả là bạn tốt của tao hihi, ăn mì hoài tao cũng ngán ngẩm đến nơi rồi."

Tôi thở dài:"Tao nhớ là tao mua đồ ăn đầy đủ lắm mà.

Sao mày không nấu""Tao lười mày biết mà"Tôi bất lực đứng nhìn con bạn thân,Kiều Nga quả là lười thật, hầu như nó toàn cúp tiết ở ký túc xá, ăn rồi ngủ."

Mày không ăn sao?"

Tôi đáp:"Không tao ăn ở cửa hàng với ba rồi."

Kiều Nga gật gù rồi không nói gì nữa tiếp tục ăn cơm.

Tôi liền đi chuẩn bị một số thứ cần thiết cho chuyến đi, có thể sẽ mất vài ngày."

Kiều Nga nguyên tuần này có học tiết nào không?"

Cô ấy liền suy nghĩ rồi nói:"Không đâu, nguyên tuần này cô nói là toàn tiết tự học""Ò"Kiều Nga buông đũa xuống nhìn chằm chằm vào tôi:"Mày định đi đâu hay sao mà hỏi vậy?"

Tôi gãi đầu không biết nên nói sao,không thể nào nói với cô ấy là tôi sẽ đi trộm mộ được:"Tao ừm..

Có việc bận, sẽ đi vắng vài hôm.

Nếu ba tao có điện lên mày thì mày bảo tao đang ở ký túc xá ôn thi với mày nha?"

Kiều Nga khó hiểu liền thốt lên:"Mày đi với anh nào sao Uyển Đình?"

Tôi vội chạy lại bịt miệng cô ấy,tôi bực bội nói:"Mày điên vừa thôi, nói vậy ngộ nhỡ ai nghe thì chết tao.

Tao có việc bận thật mà!!"

Kiều Nga bĩu môi hậm hực nhìn tôi:"Mày mới điên đó, tao giỡn xí thôi làm gì căng!"

Tôi giận dỗi không thèm quan tâm đến nữa, liền bỏ về phòng đánh một giấc tới tối.

Không biết bản thân đã ngủ bao lâu, tôi liền mở mắt thức dậy, trong phòng là một mảnh tối om.

Mò lấy điện thoại, tôi liền mở lên, đã là 7h tối.

Tôi liền mò đi lại chỗ công tắc điện bật lên, cả phòng sáng bừng.

Ra bên ngoài tôi không thấy bóng dáng Kiều Nga đâu.

Tôi liền thầm mắng cô ấy trong lòng rằng sao đi không rủ tôi."

Ủa mày dậy rồi à, sao không ngủ thêm."_Kiều Nga mở cửa đi vào.

Trên tay đang cầm một túi thức ăn dầy cộp, bất ngờ khi thấy tôi.Tôi cau mày nhìn Kiều Nga.

Bực bội nói:"Mày đi đâu?

Sao không đánh thức tao dậy??"

Cô ấy cười trừ đi lại bàn đặt túi thức ăn xuống:"Tao xin lỗi thấy mày ngủ ngon quá.

Không nỡ đánh thức ấy mà hì hì."

Tôi liền kéo ghế ngồi xuống,tay với lấy túi đồ ăn.

Trưa nay ăn với ba cũng ít nên giờ bụng đã sớm đói cồn cào.

"Khoảng hơn nửa tiếng nữa tao sẽ đi,chắc tầm một hai hôm gì đó tao sẽ về chăng, ba tao có hỏi thì nhớ nó tao ở cùng với mày!"

"Mày đi luôn tối nay?"_ Kiều Nga nghi hoặc nhìn tôi.Tôi gật đầu:"Ừm tại có việc đột xuất ấy mà-"Kiều Nga cũng không nói gì thêm, ăn xong tôi liền đi tắm để chuẩn bị đi.
 
Tân Lang Của Tôi Là Quỷ
Chương hai - Ngôi mộ bí ẩn (#1)


Đúng giờ hẹn là 8h tối, tôi liền khoác chiếc ba lô rồi ra ngõ gần trường đợi chú Vũ đến rước.

Hôm nay có vẻ vắng hơn một ngày, một bầu không khí quỷ dị.

Tiếng lá xào xạc vang lên trên không gian tĩnh lặng, tôi bất giác rùng mình vài cái vì trong lòng đã hơi sợ rồi.

Từ xa tôi đã thấy một cô gái, cô ta bị mất phần chân dưới, máu đang ứa ra từ chỗ đó.

Trên người mặc bộ quần áo rách tan nát, tóc thì dài rũ rượi, hốc mắt đỏ lòm.

Đoạn đường này cũng hay xảy ra tai nạn nên những oan hồn vẫn lẩn quẩn ở đây, có vẻ cô ta không mảy may chú ý đến tôi.Tôi liền kéo chiếc nón sâu xuống.

Giả vờ không thấy cô ta là an toàn nhất, tay nắm chặt mấy lá bùa mà tôi đã mang theo từ cửa hàng đến vì phòng hờ ngộ nhỡ lại gặp mấy thứ này.

Ngay lúc ấy có một ánh đèn ô tô rọi lên mặt đất gần chỗ tôi,vội ngẩng đầu lên.

Một chiếc xe ô tô màu đen dừng lại ngay cạnh tôi, cửa kính xe liền hạ xuống.

Chú Vũ nói với ra:"Uyển Đình mau lên xe đi"Tôi thở phào nhẹ nhõm, vội nhảy tọt lên xe, tôi ngồi ở hàng ghế sau.

Bỏ chiếc nón xuống, tôi liền nhìn xung quanh.

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về tôi,trừ chú Vũ ra vì đang tập trung lái xe.

Tôi nhất thời trở nên lúng túng vô cùng."

À, nó là con gái của một người bạn của tôi.

Nó đi theo để làm bài tập nghiên cứu khảo cổ gì đó thôi."

Chú Vũ liền lên tiếng phá tan bầu không khí lúng túng này,họ đồng thanh "ồ" lên một tiếng,rồi cũng không nhìn chăm chăm vào tôi nữa.

Trên xe tính cả tôi là năm người.

Chú Vũ đang ngồi lái xe,hai người ngồi ghế trước mặt tôi.

Và...

Một người ngồi cùng tôi,khá xấp xỉ tuổi tôi.Anh ta liền cất giọng hỏi:"Lúc nãy...

Cô có nhìn thấy thứ ở con ngõ đó không?"

Tôi giật giật khóe miệng:"Thứ gì chứ?

Haha, tôi có nhìn thấy thứ gì đâu."

Tôi liền giả vờ không biết, anh ta liếc nhìn tôi:"Cô tên là gì?"

"Nhan Uyển Đình.."

"Tôi là Tử Văn.

Rất vui được làm quen với cô."

Hai người ở trên liền quay xuống châm chọc :"Đừng hù con gái nhà người ta đấy nhé Tử Văn-"Anh ta liền trừng mắt nhìn họ nhưng không nói gì, Tử Văn vẫn im lặng nhìn tôi đợi câu trả lời cho câu hỏi vừa nãy."

Tôi nhìn thấy thì sao?"_ Tôi nghi hoặc hỏi.Anh ta đột nhiên kéo tay tôi bằng lực mạnh, cơ thể không tự chủ được liền ngã vào lòng Tử Văn.

Nhờ ánh đèn bên đường hắt vào gương mặt anh ta, tôi mới thấy rõ khuôn mặt.

Cũng đẹp trai, tôi thầm nghĩ thế."

Này Uyển Đình, tôi biết tôi đẹp trai thật.

Cô không cần nhìn thế đâu, nhưng cô thật sự thấy bọn chúng rồi còn đi theo à?

Không sợ sao?"

Tôi liền mon men lấy trong balo ra cái máy chụp ảnh rồi giơ lên trước mặt anh ta.

Bực bội nói:"Đây, tôi đi theo để nghiên cứu khảo cổ học!!

"Anh ta phì cười lắc đầu:"Nhìn dáng vẻ của cô, rõ ràng đó là nói dối.

Cô cũng đến đây vì tiền sao?"

Tôi mím môi quả thật là tôi cũng có đến đây vì tiền, nhưng phần lớn là vì sự tò mò hơn cơ.

Tôi liền phủ nhận:"Làm gì có..

Nhưng rốt cuộc anh là ai?

Thầy bói sao?"

Chú Vũ nhìn qua gương chiếu hậu, Tử Văn liền buông tay tôi ra, chú ấy nói:"Đó là Tử Văn thầy trừ tà mà ta mời đến đi cùng thôi,cũng tại ba con không chịu đi!!"

Tôi gật gù:"À ra là vậy-"Tử Văn lầm bầm:"Cũng tại ông sợ mấy thứ không sạch sẽ đó nên mới ép buộc tôi đi theo sao.."

Bầu không khí trên xe rơi vào im lặng,tôi liền quay ra cửa sổ dòm cảnh bên đường.

Tử Văn lại nói:"Đúng thật là cô rất thu hút mấy thứ đó.."

"Ý anh là sao?"

Anh ta nhếch miệng cười nhạt, tựa lưng vào ghế, mắt nhắm chặt lại:"Phải, máu của cô..

Rất đặc biệt"Tôi khó hiểu nhìn anh ta, cái gì mà máu tôi đặc biệt?

Định hỏi thêm thì anh ta nhắm mắt như đã ngủ, tôi đành nuốt câu hỏi trở lại xuống bụng rồi ngồi im một chỗ.Lấy điện thoại từ trong túi ra, đã gần 9h tối.

Mắt trở nên nặng trĩu, tôi liền ngáp vài cái rồi cũng nhắm mắt lại ngủ một giấc.Trong giấc mơ tôi thoáng nghe thấy một giọng nói mơ hồ của một người đàn ông, anh ta tựa đầu trên vai tôi thì thào nói: " nương tử của tôi..

Tôi sắp có được em rồi.."

Tôi giật mình tỉnh giấy khi chiếc xe đột ngột dừng lại,thấy bản thân đang kê đầu lên vai Tử Văn.

Tôi vội ngại ngùng nhích sang một bên,chú Vũ liền nói:"Uyển Đình, nếu con buồn ngủ thì cứ ở lại xe..."

Tôi liền thốt lên:"Chú Vũ con thật sự không sao mà!!"

Nói rồi tôi nhau chóng nhảy xuống xe,xung quanh là một mảnh tối om không thể thấy được gì, trước mắt tôi là một ngọn núi to sừng sững.

Sẽ không có ma đấy chứ?

Tôi liền lắc đầu xua tan đi ý nghĩ đó.

Bọn họ bắt đầu lấy hết đồ đạc xuống, gồm có xẻng, đồ ăn thức uống, đèn pin,còn có cả dao.Không ngờ một chuyến đi lại mang theo nhìu đồ đến thế."

Đây là núi nào vậy?"_tôi hỏi.Tử Văn lúc này mới lười biếng bước xuống xe.

Bộ dạng có lẽ ngủ chưa đủ giấc, anh ta liền đáp lại:"Đây là núi Tử Đằng"Núi Tử Đằng theo tôi biết thì phong thủy ở đây khá tốt,họ thường đem chôn cất người nhà của mình ở đây.

Chỉ có những người hái thảo dược mới thường xuyên đến đây, còn hầu như thì ít ai đến tại nó vắng vẻ còn rợn người, chỉ có đám chúng tôi trộm mộ mới đi vào ban đêm.....Chú Vũ đậu xe ở một chỗ khác rồi khoác balo bắt đầu di chuyển lên đỉnh núi.

Trời lúc này đã về khuya, gió cứ thổi qua từng đợt làm tôi tê cứng hai chân, đường lên núi cũng khá khó khăn, vì chỉ được lát sỏi đá do mấy người đi trước làm thôi để tiện đi, chúng tôi không ai hé miệng nói nửa lời.

Tử Văn luôn đi kè sau lưng tôi,đi được một đoạn xa chú Vũ bỗng dừng lại cất tiếng:"Chúng ta nghỉ một lát rồi hả đi tiếp."

Cả đám cũng đồng ý ngồi nghỉ ngơi dưới gốc cây, Tử Văn chu đáo lấy trong ba lô ra chai nước đưa tôi.

Vì quá khát nước với mệt tôi liền cầm lấy rồi uống hết một hơi, thấy bộ dạng nhễ nhại mồ hôi của tôi.

Chú Vũ lo lắng hỏi han :"Uyển Đình con có mệt lắm không?"

"Con không sao mà hì hì"Mặc dù nói không sao cho có chứ hai chân tôi muốn nhấc lên không nổi, lại còn lạnh nữa.

Ngồi nói chuyện cùng hai người còn lại, tôi biết rằng họ là người làm ăn cùng hợp tác với chú Vũ đến đây, một người tên là Bách Điền,người còn lại là Tán Cẩm.

Tính cách họ vô cùng cởi mở, tôi đã nói chuyện phiếm rất nhiều.

Chỉ có Tử Văn là không lên tiếng dù chỉ một câu."

Còn bao lâu nữa mới đến vậy ông chủ Vũ?"_ Tán Cẩm ngồi vừa uống nước vừa hỏi."

Chắc hơn một tiếng nữa sẽ đến thôi"Bách Điền nói với giọng hoài nghi :"Liệu nguồn tin của ông có chính xác không?

Bọn tôi không muốn vất vả theo ông lên tận đây rồi về tay không đâu."

"Tôi cũng chưa chắc là một ngôi mộ cổ lâu đời hay vừa mới xây nữa chứ, nhưng tôi chắc chắn rằng dưới đó có đồ ngon đấy."

"Được rồi lên đến nơi thì sẽ biết!"

Nghỉ ngơi xong chúng tôi cũng lại lên đường tiếp,đường lên ngày càng trở nên khó khăn.

Lại còn cây cỏ um tùm, cứ cứa vào chân tôi làm tôi ngứa ngáy.

Thầm mắng bản thân ở nhà cho rồi, tò mò chi đi theo giờ cực khổ.

Đi được khoảng hơn một tiếng rưỡi, chúng tôi lên đến nơi thì trời cũng gần sáng.

Tử Văn xung phong cầm đèn pin đi quan sát, một lúc thì phát hiện thứ gì đó liền kêu lên " mọi người lại đây!"
 
Tân Lang Của Tôi Là Quỷ
Chương ba - Ngôi mộ bí ẩn (#2)


Anh ta sờ soạng gì đó dưới nền đất,liền nhanh chóng gạt đám cỏ qua một bên.

Có một cái mật thất ở dưới đây, quả thật là có một ngôi mộ ở sâu bên dưới.Bách Điền liền nhảy cẫng lên vì vui mừng:"Cửa mật thất chắc chắn dưới đây!!"

Tử Văn gật đầu đồng ý, anh ta gõ nhẹ lên vách đá bên cạnh.

Một âm thanh vọng lại truyền đến,anh ta chỉ vào chỗ vách đá rồi nói: " mau đào lên đi",Bách Điền, Tán Cẩm, cả Chú Vũ lấy ái xẻng ra rồi hì hục đào.

Tôi và Tử Văn đứng bên cạnh xem,mau chóng đào được lối đi cho một ngươi chui qua.

Chú Vũ lấy đèn pin rọi xuống:"Mật thất này khá sâu, từng người đi thôi!"

Chúng tôi mon men chen nhau đi xuống dưới,quả thật khá sâu.

Đi một đoạn thì hai bên có thứ gì đó, Tử Văn liền rọi đèn pin vào, dưới ánh sáng ít ỏi của nó, tôi cố nhìn rõ.

Thì ra là những hình nộm người giấy thường dùng cho lễ tang,trai gái đủ kiểu, nhưng miệng thì lại toe toét cười quái dị.

Tôi suýt bị hù cho hồn bay phách tán, da gà da vịt nổi lên hết.Tán Cẩm bực bội liền đá vào hình nhân "đáng ghét dám hù ông đây sợ chết!" cả mật thất đột nhiên rung chuyển lạ kì, làm đầu óc tôi quay cuồng một cách mông lung.

Tử Văn nhanh nhẹn chạy đến dựng mấy hình người lên lại, mãi một vài phút sau đó mới bình thường trở lại.Anh ta cau mày quay lại nói với Tán Cẩm:"Đừng tùy ý đụng vào những thứ này!!"

"Chú mày có thể yên phận một tí không?"_ Chú Vũ cũng bực bội không kém.Tán Cẩm rõ oan ước liền nói lí nhí trong miệng, làm tôi thấy có chút buồn cười:"Chú Vũ tôi cũng có biết mấy thứ quái dị này ra sao đâu!"

"Được chúng ta đi tiếp.

Không cãi nhau"Chúng tôi cũng đi tiếp tục vào bên trong, cuối cùng cũng đến nơi.

Một quan tài màu trắng khá to nằm ở giữa,một quan tài nhỏ kế bên, trước cái quan tài còn có một cái bàn đặt một cái bài vị, một lư hương và mấy cái nến còn hơn nửa cây.

Chú Vũ liền đi lại thắp nến lên, tôi liền tắt đèn pin, lúc này mới quan sát được rõ.

Trên tường của vách hang động dán vô số lá bùa trừ tà, Tử Văn cũng sốt ruột nói:"Sao lại dán nhiều bùa thế này, rốt cuộc thứ nằm trong quan tài kia là quỷ hay sao?"

Quỷ á!?Tôi không khỏi rùng mình.Nhìn cái bài vị trong lòng tôi tò mò liền đi lại xem:"Là Triệu Hoàng Khải sao!?"

Tử Văn liền kéo tôi ra xa:"Cô..

Đừng nên nói to tên của người đã khuất như vậy chứ.

Lỡ họ nghe thấy rồi theo cô thì sao?

Cô quên tôi nói rằng cô rất dễ thu hút ma quỷ à.."

Chú Vũ trầm ngâm nhìn quan tài một lúc thì lên tiếng:"Ngôi mộ này xây cũng chưa lâu lắm, ước chừng khoảng 10 năm đảo lại thôi."

" vậy chuyến này chúng ta sẽ đi công cốc sao ông chủ Vũ!?"_ Tán Cẩm bực tức nói.Từ lúc nào Bách Điền liền mò mẫm thứ gì đó ở giữa cái mộ nhỏ, cũng may rằng quan tài vẫn nằm im bất động.

Chú Vũ liền nạt:"Mày có thôi đi không đừng tùy tiện đụng vào chứ!!"

Bách Điền thoải mái cười ha hả, tay ông ta lại đeo đầy dây chuyền vàng:"Aizz, tôi chưa sợ thì ông sợ gì chứ!"

Nói rồi hắn đổ những đồ trang sức quý giá từ cái bình ra, Tử Văn liền đi lại cái quan tài kia xem xét, tôi cũng đi theo anh ta.

Để ý thì mới thấy có những hoa văn quỷ dị xung quanh quan tài và trên nắp, Tán Cẩm cất tiếng nói:"Nếu như những món ngoài kia có giá trị rồi thì chắc bên trong còn nhiều hơn, hay chúng ta cứ mở nó ra đi, Tử Văn?"

Anh ta quan sát một lúc rồi mới gật đầu, Tử Văn đứng dậy kéo tôi sang một bên, chú Vũ kêu hai người họ cậy mở nắp quan tài ra.

Tôi đứng bên xem cũng đã thấy hồi hộp đến mức căng cả da đầu, khi quan tài còn chưa kiệp mở ra hết thì những con côn trùng từ đâu bay đến.Tử Văn hét lên:"Tránh ra mau!!

Nó là cổ trùng có độc đấy!!"

Tử Văn lấy thân mình che chắn cho tôi đằng trước,Tán Cẩm vốn thấy những con côn trùng đó thì hai chân đã không thể nào nhấc lên được vì sợ hãi.

Khi những con cổ trùng bay đến gần,hắn liền lấy balo quật ngang một phát.Con bọ liền rơi xuống, hắn nhanh chóng dẫm lên nó vài cái.Tử Văn liền hét toáng lên:"Đồ ngu!!

Nó là cổ trùng chúa nếu anh giết nó thì hôm nay ta sẽ toi mạng."

"Mau chạy ra ngoài!"_ chú Vũ la lên.Lời chú vừa dứt thì vô số đám cổ trùng độc túa ra nhiều hơn,tôi sợ hãi vô thức nắm chặt lấy áo của Tử Văn.

Anh ta rút ra trong ba lô vài tờ xích phù, thứ đó là dạng một loài bùa chú trên đó dương khí khá nặng có thể dùng để diệt cổ trùng.Tử Văn liền ném vài tờ xích phù về phía cổ trùng, tiếng “rít” từ trong miệng tụi nó vang lên.

Vài con đã nằm xuống.

Nhưng số lượng quá đông cũng không ăn thua gì.Chú Vũ liền chạy qua giúp Tán Cẩm và Bách Điền nếu không thì họ sẽ thành đồ ăn mất,một vài con cổ trùng bò lên chân tôi, đều bị tôi gạt xuống rồi giẫm lên hết.

Từ đâu một con bay đến đậu lên cổ tôi rồi liều mạng cắn một cái,tôi giựt lấy một tờ xích phù rồi ném về phía nó.

Con bọ to bằng bàn tay chỉ kiệp rít lên vài cái rồi ngã xuống.

Máu cứ thế tuông ra chảy xuống ướt cả một mảng áo của tôi, nhưng quái khi máu tôi rơi trúng tụi nó thì cả bầy cổ trùng liền lui về phía quan tài."

Là máu!!

Uyển Đình mau vẩy máu của cô về phía chúng"Tôi còn chưa hiểu chuyện gì nhưng vẫn phải làm theo lời anh ta nói, vẩy vài giọt máu về phía chúng.

Lũ cổ trùng liền rút về hang động của chúng như gặp quỷ.Đầu óc tôi dần trở nên mù mịt, tôi liền không đứng vững, có lẽ mất máu quá nhiều.

Tôi liền ngất đi lúc nào không hay, trong tiềm thức tôi lại nghe thấy một giọng nói của người đàn ông nọ.

Nhìn không rõ khuôn mặt, anh ta liền chạm tay lên vị trí ngay cổ mà tôi đã bị cắn trúng:"Em thật là yếu đuối như thế sao có thể làm vợ tôi, đừng để bản thân mình bị thương nữa."

Vết thương cứ thế lành đi một cách nhau chóng,tôi sững sờ nhìn anh ta, cơ thể như bị đóng băng không thể nhúc nhích được.

Đôi môi lạnh lẽo của anh ta áp lên môi tôi, hôn một cách mạnh bạo.
 
Tân Lang Của Tôi Là Quỷ
Chương bốn - Thẩm Hoàng Khải


Khóe môi tôi liền rỉ máu, mùi máu tanh liền xồng vào mũi tôi.

Anh ta đang cắn tôi?

Cơ thể tôi cựa quậy cố vùng vẫy thoát ra, chết tiệt nó không nghe theo tôi.Anh ta liền ấn vào trung đường của tôi, mọi thứ liền trở nên mờ ảo, tôi không nhìn thấy anh ta đâu nữa:"Tên ta là Thẩm Hoàng Khải,hãy nhớ lấy....."

Tôi bàng hoàng tỉnh giấc sau cơn mộng, ánh sáng chiếu vào khiến tôi khẽ nhíu mày.

Đây là đâu?Tôi khó khăn mở mắt ra nhìn xung quanh.

"Tỉnh rồi sao?"

Giọng Tử Văn không nhỏ cũng không to nhưng đủ để tôi nghe, nhận ra bản thân đang nằm trên đùi của anh ta, tôi liền ngồi bật dậy.

"Uyển Đình, con không sao chứ!?"

Chú Vũ đang tập trung lái xe, chú nhìn qua gương chiếu hậu.

Tôi gật đầu:"Con không sao..

Nhưng chuyện gì đã xảy ra-"Tử Văn ngáp vài cái, vừa nói:"Cô đã ngất đi do mất máu quá nhiều!"

Tôi xoa xoa thái dương:"Vậy tôi đã xuống đây bằng cách nào?"

Tán Cẩm ngồi ghế trên nói vọng xuống, tay còn đang nghịch những chiếc vòng tay bằng vàng đã lấy ở ngôi mộ trên núi:"Tử Văn đã cõng cô từ trên núi xuống đấy,"Anh ta đã cõng tôi xuống sao?

Tôi nhìn về phía Tử Văn, anh đang ngã lưng vào ghế nhắm nghiền mắt lại.

Bộ dạng rất mệt mỏi, tôi liền xuýt xoa nói:"Tử Văn...

Cảm ơn anh...."

"Vết thương của cô sao rồi?

Đỡ đau hơn chưa, bị cổ trùng cắn thì phải sát trùng kĩ.

Tôi đã sơ cứu qua cho cô rồi.."

Tôi bất giác sờ lên cổ, không đau không có cảm giác gì hết!

Không lẽ giấc mơ đó là thật sao, gương mặt tôi bỗng chốc đỏ lên như trái cà chua.

Tử Văn cau mày khó hiểu nhìn tôi:"Cô làm sao vậy?"

"à không sao..."

Tôi giật giật khóe môi, người đàn ông đó rốt cuộc là ai chứ.

Không lẽ anh ta là chủ nhân của ngôi mộ đó sao?

Nhưng sao anh ta lại gọi tôi là vợ, hàng tá câu hỏi lẩn quẩn trong đầu tôi.

Chiếc xe chậm rãi dừng lại trước bến, mọi người đều xuống xe.

Tử Văn không quên dặn dò tôi vài câu xong liền rời đi, chú Vũ cất tiếng nói:"Cháu về kí túc xá hay sao?"

Tôi "chú cứ đưa cháu về cửa hàng là được rồi."

Chú Vũ gật đầu không nói gì, tôi liền dựa vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi một lát chừng nào đến nơi chú sẽ gọi tôi.

"Tới rồi Uyển Đình!"

Tôi ngái ngủ liền gật gù cảm ơn chú Vũ, rồi bước xuống xe.

Chú hỏi tôi số tài khoản ngân hàng, tôi không hiểu nhưng vẫn đưa.

Đợi chiếc xe rời đi, tôi liền lấy chìa khóa từ trong balo ra mở cửa.

Cửa hàng tôi nằm trong một con hẻm nhỏ, dù không vì vậy mà vắng khách do tay nghề tôi cũng khá khéo léo nên vẫn nhiều người đặt.

Bước vào cửa tiệm, cả đèn đuốc cũng không bật.

Có lẽ ba tôi chưa về,nhờ ánh sáng trong điện thoại tôi liền nhìn rõ hơn, mò mẫm bật công tắt đèn rồi bật lên.

Tôi vứt balo sang một bên rồi ngã người xuống ghế sô pha,cởi áo ra xem vết thương.

Quả nhiên nó đã lành lại hẳn, chỉ hơi ửng đỏ một xíu.

Nhìn chiếc điện thoại có hơn chục cuộc gọi nhỡ của Kiều Nga, ở núi vốn dĩ không có sóng nên tôi cũng không bắt máy được."

Alo?"

đầu dây bên kia liền nói."

Tao là Uyển Đình đây!" tôi đáp."

Wtf là mày à, sao làm gì mà không nghe máy!!"

Kiều Nga tức giận quát to lên.Tôi thở dài " ừm thì, không có sóng nên tao không thể bắt máy được."

"Vậy giờ mày đang ở đâu hửm?"

"Tao ở cửa hàng.."

Kiều Nga ngạc nhiên hỏi "ủa sao mày bảo mày đi vài hôm cơ mà!?"

"Do xử lý nhanh nên về thôi."

"Vậy mày có về ký túc xá không?"

Tôi suy nghĩ một lúc liền nói " chừng nào tao khỏe thì sẽ về, trong người có hơi mệt,với tuần này toàn tiết tự học."

"Vậy mai có gì tao ghé qua thăm mày, nhớ nghỉ ngơi cho khỏe!"

Kiều Nga nói xong cúp máy.

Tôi đi vào nhà bếp nấu một ít đồ ăn,xong xuôi thì tôi tắm rửa rồi leo lên giường.

Thấy còn sớm nên tôi lấy điện thoại ra xem phim, được đến nửa bộ thì ngủ đi lúc nào không hay.

Tôi mơ mơ màng màng cảm giác như được ai đó dắt đi,không biết bao lâu thì dừng lại trước vách đá.

Tôi cảm thấy nơi này có chút quen mắt,không phải là ngôi mộ trên núi sao!

Hai chân tôi vô thức bước xuống cửa mật thất,bỗng phía sau có bàn tay ôm trọn lấy người tôi.

Hắn ghé sát tai tôi hỏi:"Vết thương của em đã lành lại chưa?"

Tôi quay đầu lại nhìn, một người đàn ông đứng trước mặt tôi, khuôn mặt rất tuấn tú còn đẹp trai hơn cả Tử Văn.

Tôi bất giác đứng hình vài phút, hắn nhìn tôi cười và nói:"Em đừng có nhìn tôi như thế, sao nào, đẹp lắm hả?"

Tôi không trả lời câu hỏi của hắn, bàn tay của người đàn ông này rất lạnh, làm tôi bất chợt rùng mình vài cái."

Anh rốt cuộc là ai?"

Hắn cất tiếng trả lời, giọng nói nhẹ nhàng:"Là chồng em chứ còn là ai?"

Đầu tôi choáng váng lông mày liền nhíu chặt lại, cái gì mà chồng tôi còn chưa tốt nghiệp đại học, tôi xua tay nói:"Anh đùa tôi?

Tôi mới 22 tuổi thôi một mảng tình vất vai còn chưa có, lấy đâu ra chồng?"

"Từ sáng nay, em đã là vợ của tôi rồi."

Nói xong hắn liền đè tôi lên chiếc giường trong mật thất, ghìm chặt tôi dưới thân.

Tay hắn sờ lấy khuôn mặt tôi, mỗi nơi hắn chạm qua đều làm tôi nổi hết cả da gà lạnh như cục băng vậy."

Buông tôi ra..."

"Em không thích sao?"

Tôi trừng mắt nhìn hắn:"Anh nghĩ tôi thích được không, tự nhiên đâu ra anh lại nhận bừa tôi là vợ anh.

Huống hồ....

Anh đã chết!"
 
Back
Top Bottom