Kazumi ngã đập mặt xuống đất, cô bé gượng dậy rồi tức tốc chạy đi thật nhanh.
Nỗi sợ hãi bao trùm khắp tâm hồn của đứa bé, nó cứ chạy đi mãi, chạy mãi cho đến khi nào không còn nghe thấy tiếng bước chân của con quái vật kia nữa.
Từng bước chân của cô nhóc in hằn vào lớp tuyết vài vệt máu nhỏ, Kazumi vừa giẫm phải một thứ gì đó sắc nhọn, tuy vậy có vẻ như nỗi sợ hãi đã lấn át đi cơ đau buốt thấu xương ấy.Kazumi nức nở nhìn thẳng về phía trước, liệu rằng bây giờ anh Noru có đang chiến đấu với con quỷ man rợ kia không?
Nếu cô quay trở lại thì có thành gánh nặng cho anh ấy không chứ?
Cô bé kiệt sức gục xuống nền tuyết lạnh, Kazumi lại một lần nữa nhớ tới khung cảnh cô rời bỏ ngôi nhà thân thuộc của chính mình, cô lại nhớ tới nụ cười hiền dịu của cha và tấm lòng ấm áp của mẹ.
Cuộc đời nghiệt ngã này đã không cho phép cô cảm nhận được niềm hạnh phúc của mái ấm gia đình, nó không cho phép cô được hưởng thụ cái tuyệt vời của tình yêu giữa con người với nhau.
Tại sao cùng là đồng bào nhưng họ luôn tìm cách xé xác nhau cho đến khi tuyệt vọng và chết đi chứ, tại sao họ cũng là một con người nhưng lại khiến người khác chịu đau khổ cơ chứ.
Không được đâu, Kazumi hoàn toàn không hiểu, tại sao lại không thể yêu thương nhau dù chỉ một chút, nếu họ mở lòng đồng cảm với một con người khốn khổ thì chắc chắn họ cũng sẽ được cứu rỗi cơ mà, chẳng lẽ việc đó lại khó khăn đến mức vậy sao?Kazumi òa khóc lên, tại sao đến khi cô tìm được niềm hạnh phúc thật sự thì ông trời lại nhẫn tâm cướp nó đi.
Tại sao cô lại không thể có được hạnh phúc như bao đứa trẻ khác ở khu đô thị, tại sao cô lại phải chịu số phận nghiệt ngã đến mức mất đi toàn bộ người mà cô yêu quý, tại sao cô lại được sinh ra trong cái khu ổ chuột tanh tưởi thế này, tại sao, tại sao chứ?
Kazumi hét lên thật to, cô căm ghét cuộc đời này, cô căm ghét những tên khốn đã làm hại tới người mà cô yêu thương.
Tại sao cô lại không có một siêu năng tốt hơn để có thể chiến đấu chứ.
Kazumi muốn sát cánh cùng với Ejiro, cô muốn bảo vệ những linh hồn bất hạnh như chị Elen và Aki và chia sẻ toàn bộ đắng cay của cuộc đời với Todoushi.
Cô yêu họ lắm, cô muốn ở bên họ mãi mãi cơ, cô không muốn phải chứng kiến từng người bị trọng thương nữa đâu.
"Mẹ ơi...ba ơi...!
Làm sao con có thể bảo vệ được họ đây...?
Con không thể chữa trị nhiều người do thể lực con còn yếu, tại sao lại như vậy chứ...?"
"Con nhớ ba mẹ...con nhớ mọi người lắm...!
Tại sao cuộc đời lại nghiệt ngã với con như vậy..?"
Gió rét bắt đầu nổi lên ngày một nhiều hơn, Kazumi ôm chặt lấy cơ thể ngồi co ro dưới thân cây to lớn, nỗi cô đơn lại một lần nữa bao trùm lấy cô, Kazumi ghét phải chịu đựng nỗi đau đớn thế này.
Cô không muốn phải chịu nỗi cô đơn, cô muốn đi chiến đấu với mọi người cơ, tại sao cô luôn bị tách ra khi bọn họ đang cật lực chiến đấu kia chứ?
Không, tuyệt đối không được, cô phải đi tìm những con người ấy, cô không thể mãi ngồi co ro rồi khóc nức nở như vậy được.
Kazumi đứng phắt dậy rồi lấy tay quệt hết đi nước mắt, cô nhóc tức tốc chạy thật nhanh về phía tiếng bước chân của con quái vật, bàn chân thoăn thoắt né đi toàn bộ những vật cản do con quỷ đã gây ra, cô nhóc nghiến chặt răng tiến thẳng về phía Noru và Aki.
Bỗng dưng có một bóng người nằm dài trên nền tuyết, Kazumi bất cẩn vấp trúng rồi ngã nhào xuống đất.
Trước mắt cô là một vũng máu chảy lênh láng khắp một vùng, cô nhóc sợ hãi lùi về phía sau, hai tay rút ra một con dao nhỏ mà Ejiro đã cho cô để tự vệ.
Kazumi hít thở thật sâu, cô nhẹ nhàng tiến tới cái bóng hình đang nằm thoi thóp ở phía trước.
Ngay khi đụng mắt với hắn, cô nhóc giật mình hét toáng lên, kinh hãi nhìn con người ở phía trước."
Trời ơi!!
Tại sao xác người lại biết nhìn cơ chứ...?!"
"Này...ăn nói...c..cẩn thận..!
Tôi còn...sống..đấy nhé...!"
Kazumi im lặng hồi lâu, cô nhóc ngồi thụp xuống nhìn cậu trai đang ở trước mắt.
Cơ thể anh ta đã bị xuyên thủng bởi một thứ gì đó, vết thương nặng quá, cô không thể chữa trị vì thể lực vẫn còn hạn chế.
Kazumi chạm nhẹ tay vào vết thương, bỗng dưng cậu trai kia giật nảy lên, anh ta có vẻ đang rất đau đớn."
Này cô nhóc...nếu nhóc tới...chỉ làm...thế này thì...giết tôi...luôn..đi!"
"Anh nói linh tinh cái gì vậy?
Em muốn cứu anh mà!"
"Cứu...?
Nhỏ bé như...vậy..sao..?"
Cậu trai mơ màng nhìn cô nhóc, Kazumi vội vàng chạm vào người anh ta rồi phả ra một ánh sáng xanh.
Đúng như cô nhóc đã dự đoán, bản thân cô còn quá yếu để có thể trị được vết thương lớn như thế này, từ trong túi lấy ra một viên thuốc nhỏ, Kazumi nghiền nát nó rồi chà nhẹ vào vết thương cậu trai.
Anh ta nghiến chặt răng chịu đựng cơn đau ăn sâu đến tận xương tủy, cô bé nhắm chặt mắt lại, hai tay run rẩy liên hồi ôm chặt lấy vết thương.
Cậu trai ấy đã dùng không khí để duy trì sự sống, tuy chỉ chịu đựng được vài phút nhưng anh ta muốn mở mắt ra để nhìn một điều gì đó trước khi trút hơi thở cuối cùng.
Luồng ánh sáng xanh bao trùm khắp cơ thể cậu trai kia, Kazumi phóng hết toàn bộ năng lực để cố gắng nối liền lại vết thương ấy.
Đôi mắt long lanh của cô bắt đầu rưng rưng nước mắt, cô nhóc vừa nhìn chằm chằm khuôn mặt khốn khổ vì chịu đựng kia vừa khóc nức nở, anh ta đang đau lắm, anh ta đang cắn răng không phát ra tiếng để cô bé ấy không hoảng sợ.
Kazumi thở hổn hển ấn thật mạnh vào vết thương, anh ta trợn mắt kêu lên đau đớn, giọng nói giờ đây đã khản đặc lại, khẽ mở mắt nhìn đứa trẻ đang khóc nấc kia."
Chết tiệt...đau quá...đau chết..mất..."
"Anh không được chết đâu!
Em đang cố gắng duy trì hơi thở của anh mà, xin anh hãy chịu đựng một chút, em sẽ tìm ra cách để cứu sống anh!"
"Chứ khi nãy...không phải...nhóc đã giết anh...à..?"
"E..Em xin lỗi!!
Nhưng như vậy nó sẽ khiến anh được kéo dài sự sống lâu hơn..!"
Kazumi nghiến chặt răng xoa lấy vết thương, bỗng dưng trong rừng phát ra một tiếng động mạnh, nó như là một thứ gì đó to lớn rơi thẳng xuống đất.
Cô nhóc giật mình ngó nghiêng xung quanh, hai tay vẫn không rời khỏi cơ thể của cậu trai ấy, trong lòng cô dâng lên một cảm giác không lành.
Lẽ nào con quái vật kia quay trở lại để giết cô sao?
Hay là một tên uế linh đang phóng thẳng tới đây lăm le xé xác cô thành trăm mảnh?
Không, không đúng, nếu thế chắn chắn cô sẽ không thể nghe được bất kì tiếng động nào vì hắn ta là một linh hồn ma ám.
Cậu trai kia dùng hết sức mình túm lấy áo cô nhóc, anh ta nhìn thẳng vào cô rồi lắc đầu nguầy nguậy.
Kazumi có thể thấy được nỗi sợ hãi ở bên trong con mắt màu xanh biển ấy, rốt cuộc xung quanh có chuyện gì xảy ra mà anh ra run rẩy đến mức ấy kia chứ."
Chạy...đi..bỏ..a..anh lại..."
"Có chuyện gì thế ạ?
Con quái vật quay trở lại sao anh?!"
Kazumi hốt hoảng nói."
Tội..phạm...khu ổ...chuột.."
Cô nhóc sợ hãi đứng phắt dậy, nhanh chóng truyền một ít năng lực vào viên thuốc thứ hai đang cầm trên tay rồi xoa nhẹ lên vết thương lớn.
Kazumi lập tức chạy thật nhanh ra khỏi cậu trai rồi núp ở thân cây cổ thụ ở sau phía anh nằm, cô nhóc run rẩy bịt chặt miệng lại, nhỡ đâu hắn ta tới đây để giết anh ấy thì phải làm sao đây, nếu như hắn ta cũng phát hiện ra cô rồi thủ tiêu nốt thì phải làm sao đây?
Kazumi nhắm chặt mắt lại, cô bé thầm cầu nguyện trong lòng, cô cầu cho mọi chuyện đến với cô được suôn sẻ, rằng tên tội phạm ở khu ổ chuột kia sẽ không phát hiện ra anh ấy vẫn còn sống.
Kazumi siết hai bàn tay lại vào nhau, viên thuốc khi nãy bắt đầu phát huy tác dụng của mình, nó sẽ khiến anh ta duy trì được sự sống cho đến khi nó tan ra hết, đến lúc đấy liệu hắn ta đã đi khỏi đây hay chưa?
Kazumi buộc phải đánh cược vào số phận, cô không thể cứ mãi để người khác cứu giúp, đây chính là cơ hội để cô có thể đánh bại được hắn ta.
Vì vậy, chỉ cần một sơ suất nhỏ thì tất cả đều sẽ chết dưới tay hắn."
Xem cái gì này...là món quà trời ban đó sao..?"
Kazumi cau mày ngồi sát vào trong thân cây, cô muốn thăm dò liệu tên khốn kia đang âm mưu điều gì mà phải triệt tiêu toàn bộ nhóm của Ejiro."
Yowan...Kim Yowan là mày à..?
Thằng chó như mày cuối cùng cũng chết rồi sao?"
"Xem kìa...thấy con quỷ của tao lợi hại chứ Yowan?
Nhưng tiếc thật, hết mày thì lại đến thằng khốn cấp trên của mày, nó giết con tao rồi đấy mày biết không?"
Kazumi ngỡ ngàng, anh ấy là Yowan đó sao, là cấp dưới của Noru kia mà.
Tại sao hai người họ đi chung với nhau mà anh Yowan lại bị bỏ ở nơi lạnh lẽo này chứ?
Khó hiểu quá đi mất, chẳng lẽ là do anh ấy đã chắn đòn cho Noru để anh ấy được sống?
Vậy ra đó chính là lý do khiến anh Noru trở nên thất thần như vậy.
Kazumi siết chặt bàn tay, tên tội phạm này không phải là một con người nữa rồi, hắn ta mất nhân tính đến mức coi mạng người như cỏ rác, làm thú vui và thỏa mãn thú tính của hắn.
Thật ghê tởm."
Cái thằng nhóc mà mày bảo là nhân bản của con quỷ ấy, thằng chó Noru kia đã giết nó rồi, nó giết con tao rồi?"
"Tao có nên chặt xác mày ra rồi tặng cho nó không Yowan?
Chắc hẳn nó sẽ tức điên lên đấy, tao thích ngắm nhìn nó như vậy lắm, tao thích lắm!!"
Tên tội phạm bắt đầu chạm nhẹ vào khuôn mặt đẫm máu của Yowan rồi giựt lấy tấm thẻ nhân viên trên cổ cậu, hắn ta khúc khích cười, lưỡi hắn thè ra liếm mút liên tục tấm thẻ đã bao phủ bởi máu ấy.
Kazumi rùng mình, cô nhóc có thể nghe được tiếng nước bọt hòa quyện với máu thịt của Yowan.
Không lẽ tên khốn này cũng có sở thích xâm hại người đã chết hay sao, hắn ta rốt cuộc là thứ gì kia chứ?
Một tên thú vật như hắn chắc chắn phải bị tiêu hủy khỏi xã hội, cớ sao hắn vẫn cứ nhởn nhơ sống ngang nhiên như thế kia chứ?
Khu ổ chuột chính là nơi tội ác được hoành hành và người tốt phải bị tiêu hủy sao?
Kazumi ghê tởm nơi mà cô đã từng sống, cô bé ghét cay ghét đắng những tên khốn vô nhân tính thản nhiên reo rắc tại họa cho những con người khốn khổ và bất hạnh.
Vậy mà lại chẳng có ai đứng ra để bảo vệ họ, cô nhóc chẳng thể đếm nổi số xác chết của những đứa trẻ nằm rải rác xung quanh căn nhà của cô nữa; họ chết vì đói, họ chết vì bị bạo hành, họ chết vì cô đơn, họ chết trong nơi lạnh lẽo nhất của lòng người, họ chết...họ chết đi để rồi nhận lại được gì chứ?
Linh hồn của họ sẽ bị lũ buôn người lợi dụng và làm công cụ để tiếp tục ra tay với những con người khốn khổ khác.
Rốt cuộc ta tồn tại trên đời để làm gì trong khi đến cả chết đi cũng chẳng thể siêu thoát?
Thà rằng chỉ cần sinh ra rồi chết ngay lập tức, đó chính là điều giúp ích cho khu ổ chuột này sao?Kazumi không hiểu gì hết, cô bé cúi gằm xuống khóc nức nở, cô nhớ đến Aki, anh ấy có phải là một trong những con người quả cảm đứng ra cứu giúp những con người khốn khổ ấy không?
Nhưng mà ai sẽ là người cứu giúp anh ấy chứ?
Ai sẽ là người giúp đỡ những chiến sĩ quả cảm khi họ gặp khó khăn kia chứ?
Không chỉ anh Aki mà cả Yowan và Noru, họ đều là những con người vĩ đại nhất trong cuộc đời cô, họ luôn nỗ lực tìm ra cái ác và dâng hiến cả con tim cho sự yên bình của người dân.
Kazumi muốn trở thành một người như vậy, cô cũng muốn nỗ lực chung với họ, cô tuyệt đối không muốn họ chết trước mắt cô.
Vì vốn dĩ, cô sinh ra là để cứu người, cô muốn đem lại hạnh phúc cho đến khi thân xác này trở nên héo úa và tàn phai, cô muốn đánh đổi cả sinh mạng này để đổi lấy sự yên bình cho những con người mà cô yêu thương.
Chắc chắn ba mẹ cô cũng sẽ rất tự hào vì điều đấy, chắc chắn...chắc chắn là như vậy..."
Yo..wan...Yo..wan...!
Mày ngon quá đấy..."
"Mày có phải...người yêu...thằng Noru..không..?
Tao thấy nó..quý mày lắm!"
Kazumi khẽ ngó ra bên ngoài, tên khốn ấy đang liếm toàn bộ máu trên cơ thể Yowan.
Cơn tức dần giận sôi sục lên não, cô nhóc siết chặt bàn tay, liệu rằng anh ấy có thế nhịn cho đến khi tên khốn kia bất cẩn không chứ?
Không, điều đó là không thể, cô không thể chịu đựng cảnh hắn ta xâm hại một "cái xác" một cách thản nhiên như vậy được.
Cô biết mình nên làm một điều gì đó, chỉ cần một hành động nhỏ đủ để hắn ta rời mắt khỏi Yowan, khi ấy dù có chết cô cũng phải lôi anh ấy thoát khỏi cửa địa ngục đang ở trước mắt.Chắc chắn, chắc chắn cô sẽ làm được.
Tiến lên nào, Kazumi.Hai tay cô nhóc lôi ra một con dao nhỏ khi nãy đã thó được của Ejiro, Kazumi phi con dao cắm thẳng xuống dưới thân cây ở trước mắt.
Tên tội phạm lập tức nhìn lên trên, hai con mắt trợn đỏ lên chạy một mạch về phía con dao, hắn ta gầm gừ như một con mãnh thú đói khát thịt người, bàn tay đẫm máu của hắn rút mạnh con dao ra dò xét xung quanh.
Kazumi đổ mồ hôi đầm đìa, bỗng dưng hắn liếc về phía thân cây mà cô nhóc đang ẩn nấp, hắn gào ầm lên rồi tiến tới phía thân cây thật nhanh.
Ngay khi từng bước chân của hắn gần hơn với cô, Kazumi đứng phắt dậy chạy thật nhanh về phía Yowan, cô nghiến răng ôm chặt lấy anh rồi phóng ra toàn bộ năng lực của mình.
Kazumi muốn dùng hết sức để cứu sống lấy anh ấy, cô không muốn ai phải bỏ mạng thêm một lần nào nữa, chỉ mình cô hi sinh thôi là đủ, tuyệt đối cô chỉ cho phép một mình mình chết mà thôi.Yowan khẽ mở mắt ra, tên tội phạm điên cuồng lao về phía Kazumi rồi đâm thẳng con dao vào mắt cô bé.
Cậu trai kia trừng mắt lên, siết chặt tay lại đấm thật mạnh vào mặt tên biến thái khốn khiếp.
Kazumi gào thét dữ dội, lưỡi dao sắc nhọn cứ vậy mà chọc sâu vào bên trong tròng mắt, Yowan nghiến răng ôm lấy cô nhóc, tên tội phạm một lần nữa gượng dậy phi thật nhanh về phía cô.
Cậu trai vung mạnh tay qua những hạt tuyết bé nhỏ rồi lập tức tan biến vào trong không khí, dường như cơn đau khi nãy của Kazumi đã chữa lành được một phần cơ thể cậu.
Yowan choáng váng đáp lên cành cây cao nhất của khu rừng, anh thở hổn hển ôm chặt lấy Kazumi, hai tay anh vỗ về cô nhóc, cố gắng xoa dịu bớt đi cơn đau thấu vào tận tâm can ấy."
N..Nhóc điên...rồi..sao lại..."
"Đau quá...em đau..đau lắm..!
Cứu em với...!
Làm ơn...mau giải thoát..cho..em.."
Yowan mơ màng lục lọi đống đồ trong túi áo, chết tiệt, anh không thể tỉnh táo để lấy ra lọ thuốc của tổ chức nữa.
Cứ như vậy cả hai sẽ chết cóng ở đây mất, anh không thể để cô nhóc này chết được, tuyệt đối không."
Lọ thuốc...đây..rồi.."
"Anh Yowan...nó..lành rồi..bụng của anh.."
"Không phải lúc lo cho anh đâu..!
Cố gắng chịu đau một chút đi!"
Yowan nhẹ nhàng cầm lấy con dao, Kazumi sợ hãi ôm chặt lấy tay anh, cô lắc đầu nguầy nguậy."
Không..!
Em sợ lắm...!"
"Gắng lên đi, không rút nó ra thì em sẽ chết đấy!"
"Nghe anh, đừng sử dụng năng lực của em lên người anh nữa, anh muốn em sống-"Bỗng dưng một con dao khác phi thẳng vào cánh tay Yowan, cậu trai sững người lại, hai con mắt đảo láo liên xung quanh rồi ôm chặt lấy Kazumi.
Con dao ấy là của Ejiro đó sao, cậu ta mới 12 tuổi mà sử dụng con dao sắc đến thế ư?
Không thể thế được, con dao này chắc chắn không phải là của cậu ta.
Cánh tay anh bắt đầu rỉ xuống vài giọt máu, may sao nó đã đập trúng đồ bảo hộ tay nên chẳng thể xuyên qua được.
Yowan nghiến răng nhìn bên xuống dưới chân, hai con mắt của "hắn" sáng rực lên như một con mãnh thú, tên tội phạm giờ đây đang đứng ngay bên dưới hứng từng giọt máu của cậu.
Yowan rùng mình, cậu cảm nhận được bộ mặt biến thái đến đáng sợ của hắn, cậu cảm nhận được hắn ta không phải là một tên tội phạm bình thường ở khu ổ chuột, tên khốn ấy đã đến từ cái hang chết chóc đó sao, rốt cuộc cái hang ấy có những cái gì mà khủng khiếp đến vậy chứ?
Chuyện gì đã xảy ra tại khu ổ chuột và thứ gì đã khiến cho đoàn quân tinh nhuệ thời ấy bị quét sạch chứ?"
Này cô nhóc, dù có chết anh cũng sẽ bảo vệ em.
Vậy nên cứ yên tâm đi nhé, anh sẽ đưa em tới chỗ Noru sớm thôi""Không muốn..!
Anh tính đổ hết công sức của em xuống biển à..?
Không chịu đâu..em đau lắm..em không muốn anh chết đâu..!"
Tên tội phạm bất ngờ nhảy lên đá thẳng vào mặt Yowan, anh nghiến chặt răng hút toàn bộ những hạt tuyết vào trong bàn tay rồi phả ra thật nhanh, quả bóng không khí bất ngờ hiện ra ngay trước mắt.
Kazumi sợ hãi ôm chặt lấy Yowan, anh nhẹ nhàng ôm lấy đầu cô rồi trực tiếp đáp xuống quả bóng vô hình ấy.
Cô nhóc run lên liên tục, cơn đau và cả nỗi sợ hãi cứ liên tục ập thẳng vào trong tâm trí cô, tên tội phạm kia quay trở lại rồi, hắn ta sẽ chém chết anh ấy một lần nữa mất.
Không được, anh ấy không được chết, anh ấy tuyệt đối phải sống để gặp lại Noru.
Kazumi ngoạm một nhát vào cổ Yowan, cô bé tiếp tục đấm liên tiếp vào vai anh rồi òa khóc.
Cô không còn cảm nhận được cơn đau từ thể xác nữa, trái lại cô lại muốn chết thay cho Yowan, cô đã dốc hết sức mình để có thể cứu anh ấy mà lại nhận về kết quả thế này sao?
Không, không thể nào chấp nhận được."
Mau thả em xuống rồi chạy đi..!
Em không sao..."
"Nhóc lắm mồm quá đấy, y hệt tên khốn cấp trên kia, hai người là anh em thất lạc à?"
"Đừng có đùa!!!
Em đang nói thật mà!!"
Mắt cô bé ngày càng chảy ra nhiều máu, Yowan cau mày nhìn cô, chết tiệt, nếu cứ chạy liên tục thì chẳng mấy chốc Kazumi sẽ mất máu mà chết mất.
Anh buộc phải nấp ở đâu đó rồi mau chóng chữa trị cho cô nhóc ngốc nghếch này.
Anh tin rằng nhóm của Ejiro sẽ sớm đến nơi đây, bởi lẽ khi nãy anh đã cảm nhận được mùi hương của xác chết, đó chính là bản thể gốc của con quái vật hung tợn kia.
Việc của anh giờ đây chỉ là trốn khỏi tên tội phạm biến thái, hắn ta còn chưa bộc lộ sức mạnh nào, quả thật quá nguy hiểm nếu như trực tiếp đối đầu với hắn ta.
Phải chăng nếu Noru ở đây thì tốt biết mấy, anh ta sẽ dễ dàng hạ gục hắn và không cho hắn có cơ hội phô diễn kĩ năng.
Chết tiệt, cây kiếm khí thì làm được gì chứ, nó thậm chí còn yếu hơn cả một con dao bị mòn nữa.
Anh biết phải làm sao đây, hắn ta như thuộc hoàn toàn các vị trí của khu rừng này vậy, chỉ cần di chuyển dù chỉ một chút thôi hắn cũng có thể phát hiện được mất.Động não đi nào Yowan, Noru bình thường sẽ đối phó với mấy tên này như thế nào đây...Phải rồi.
Anh phải luân phiên liên tục qua các nhánh cây khác nhau, mùi máu của Kazumi sẽ vương vấn ở nhiều nơi, chắc chắn hắn ta sẽ không thể dễ dàng tấn công anh ngay lập tức.Chỉ cần tồn tại cho đến khi có dấu hiệu sự sống của nhóm Ejiro.
Chỉ cần vậy thôi."
Yowan, mày làm cách nào mà tỉnh được thế..?
Tao đã giết mày rồi mà..?"
"Là năng lực của con bé lúc nãy đúng không?
Có phải nó không Yowan?"
Yowan búng tay một tiếng thật to, tên tội phạm trừng mắt lên lao thẳng về phía tiếng động khi nãy.
Hắn ta gào lên dữ dội, cậu trai kia đã biến mất không một dấu vết, mùi máu bắt đầu thoang thoảng ở nhánh cây phía bên trái tên tội phạm.
Lại một lần nữa hắn điên cuồng phi con dao cắm thẳng vào thân cây, tên tội phạm trợn đỏ mắt lên, có vẻ như Yowan đã vô tình làm cho tên khốn ấy tức đến phát điên rồi.
Cậu trai nghiến chặt răng, không khí giờ đây tràn ngập trong mùi máu của Kazumi hòa lẫn với Yowan.
Những vệt máu đỏ trên lớp tuyết vẫn đang tiếp tục hiện lên ngay trước mắt tên tội phạm, hắn ta vẫn đang quan sát, hắn ta vẫn đang đánh hơi xem Yowan đang ở đâu.
Dáng vẻ hung tợn của tên tội phạm ngày càng gây thêm áp lực cho cậu trai trẻ ấy, hai con mắt của hắn đảo láo liên nhưng hắn vẫn giữ nguyên trạng thái không hề nhúc nhích một chút nào.
Yowan đang hòa mình vào trong không khí, cậu không dám hiện nguyên hình dù chỉ vài giây, cậu biết rằng một khi tên tội phạm điên lên thì đó cũng là lúc con quái vật hắn điều khiển trở nên hung tợn hơn rất nhiều.
Cậu không muốn gây thêm gánh nặng cho nhóm Ejiro, nhưng nếu cứ mãi thế này thì chẳng mấy chốc con quái vật kia sẽ điên lên mất.
Phải làm sao đây chứ, nếu như cậu hiện hình lên thì càng có khả năng chết cao hơn, mà không làm vậy thì toàn bộ nhóm bên kia sớm muộn gì cũng sẽ bị quét sạch mất.
Chết tiệt, hay là giấu Kazumi vào một góc rồi dụ hắn ra chỗ nào đó đủ để mùi máu loãng dần đi?
Hay là cậu sẽ chạy thẳng tới chỗ cái xác rồi chém đứt cái xác ấy ngay tại đây luôn?
Không, không được, mọi phương án đều đi tới ngõ cụt hết cả.
Không còn một giải pháp nào cho cậu nữa sao?
Không còn một cách nào khác để cậu có thể sống tiếp sao?
Tệ thật đấy, chắc có lẽ số phận đã định đoạt cho cậu phải chết rồi, cậu còn chưa kịp nói lời cuối cùng với tên khốn cấp trên kia, vậy mà lại-Bỗng dưng một âm thanh dữ dội ập thẳng vào hai bên tai của Yowan, anh choáng váng ngã nhào xuống đất.
Thứ âm thanh ấy phát ra từ phía con đường mòn của ngọn núi, chính là nơi Noru và Ejiro đang chiến đấu toàn lực với con quái vật khổng lồ.
Anh cảm nhận được thứ âm thanh này không phải đến từ con quái vật, nó đến từ một linh hồn nào đó có thể thao túng được cả cảm xúc lẫn tâm trí của con người, một linh hồn có khả năng sử dụng sức mạnh sóng âm để đánh bật đi toàn bộ kẻ địch ở xung quanh.
Chết tiệt, tên khốn tội phạm kia chưa đủ hay sao mà thêm cả thứ linh hồn kia nữa, Yowan bịt chặt tai lại, hai đôi mắt dần trở nên nhòe đi, anh bị suy nhược cơ thể đến mức chẳng thể sử dụng năng lực được nữa.
Cơn đau dữ dội liên tiếp tấn công vào trong não bộ anh, cái quái gì đang diễn ra thế này, nếu cứ tiếp tục như vậy thì chẳng phải cả anh và cả họ đều sẽ chết hay sao.
Tên linh hồn ấy cũng là bên đồng minh của tội phạm khu ổ chuột đấy ư, khỉ thật, sao mà xui đến mức vậy kia chứ.Yowan gượng dậy ôm chặt lấy Kazumi, bỗng dưng ngay trước anh là một cây trùy khổng lồ.
Thứ âm thanh kia lại lập tức vụt tắt, Yowan sững người lại, anh chậm rãi buông lỏng Kazumi rồi phi thật mạnh con dao vào tên tội phạm hung tợn.
Hắn ta gào ầm lên rồi đập thẳng cây trùy vào tay anh, Kazumi hoảng hồn hét lên, tên tội phạm tiếp tục vung chân đá thật mạnh vào bụng cô bé.
Hai con mắt hắn rực đỏ lên vồ vào Yowan thật nhanh, hắn sờ soạng khắp cơ thể cậu, bóp thật mạnh vào cánh tay khi nãy hắn đã đập nát.
Cậu trai kia điên tiết đá thẳng vào bụng tên khốn biến thái, hai chân nhanh chóng đứng lên chạy thật nhanh về phía Kazumi.
Yowan vác cô nhóc lên chỉ với một tay rồi biến mất hoàn toàn.
Tên tội phạm khúc khích cười, hắn ta vui sướng thét lên một tiếng thật to, vang vọng cả cánh rừng phía bên trái."
Yowan..Yowan..!
Mày thật sự rất ngon đấy!!
Tao muốn mày là của tao, tao sẽ không giết chết mày đâu, mau ra đây đi nào Yowan!!"
"Thằng chó chết tiệt, thứ như mày thì mau cút xuống địa ngục đi"Tên tội phạm phóng thật nhanh về phía giọng nói của Yowan, hắn ta ôm chặt lấy đầu mình rồi đập liên tiếp vào thân cây gần đó."
Thằng Noru sẽ không để yên cho tao đâu, tao đã theo dõi nó từ rất lâu rồi!!
Nó sẽ tức điên lên vì tao đã cưỡng ép mày đấy Yowan!!"
"Tao thích ngắm nhìn nó như vậy, tao thích ngắm nhìn thằng chó đấy phải đau khổ!
Nhưng suốt thời gian qua tao chẳng thể làm gì, nó là một con quỷ hung tợn tàn sát toàn bộ lũ nghiện ở vùng ngoại ô, tao ghét lắm, tao ghét lắm!!"
"Thằng cấp trên của mày thích mày lắm đấy Yowan!!
Mày có biết không?
Mày có biết nó thích mày không?!"
Yowan cau mày đáp xuống cành cây cao, tên khốn kia điên rồi, hắn ta vừa biến thái lại vừa bị thần kinh hay sao chứ.
Trước giờ hắn và cả lũ nghiện đều lên kế hoạch giết Noru đó sao, tính đến thời điểm hiện tại, tên cấp trên ấp đã xóa xổ hết 3 ổ nghiện lớn nhất ở vùng ngoại ô.
Nói Noru là một "con quỷ hung tợn" cũng chẳng sai, cậu ta là một con quái vật khát máu người trong mắt của lũ buôn bán chất cấm.
Ở tổ chức ai cũng phải kính phục cậu ta, đương nhiên là cậu đây cũng có phần sợ hãi sức mạnh của tên cấp trên ấy.
Noru là một con người ấm áp và hòa đồng, cơ mà cậu rất ghét cái tính đấy của "hắn", thật trông quá đỗi phiền phức và thừa thãi đi.
"Tao muốn bắt mày về làm vợ tao...rồi tao sẽ trả thù thằng chó Noru đấy.
Tao sẽ khiến nó phải đau khổ đến chết, con quỷ như nó đã cướp đi của tao quá nhiều rồi!!!"
Tên tội phạm từ đằng sau xuất hiện vung cây trùy thật mạnh xuống đầu Yowan, anh giật mình né ra xa, hắn ta tiếp tục đá thẳng vào mặt cậu.
Yowan kích hoạt năng lực rồi nhẹ nhàng đáp xuống đất, khỉ thật, cậu đây trước giờ không có khả năng chiến đấu, vậy mà tên khốn nào đã sắp xếp cậu vào chung đội với Noru - kẻ luôn thực hiện nhiệm vụ khó nhất của tổ chức, là người luôn tiên phong cho các chiến dịch lớn như phá hủy một ổ ma túy ở vùng ngoại ô.
Rốt cuộc đời cậu xui phải đến mức nào nữa vậy chứ.
Kazumi lôi ra một tờ giấy nhỏ, cô nhóc vội vàng duỗi thẳng nó ra rồi đưa cao lên trên trời.
Yowan vừa ôm cô bé vừa ngơ ngác nhìn mẩu giấy bé tẹo bên trong lòng bàn tay đứa bé, anh cau mày mắng mỏ."
Này, nhóc tính chơi đồ chơi trước khi chết đấy à?
Mau ôm anh cho chắc vào đi!"
"Đây là tờ giấy của anh Aki đã đưa cho em khi anh ấy chiến đấu với con nữ quỷ ở ngôi làng ấy đấy ạ!
Anh ấy bảo nếu em gặp nguy hiểm thì sẽ làm gì đó để kích hoạt tờ giấy đó ạ!"
"Hả?
Tên đó bảo làm gì cơ?
Mà khi kích hoạt thì nó hiện ra cái gì chứ?"
"Em không biết nữa!
Em quên mất tiêu lúc đó anh ấy dặn gì rồi!"
Yowan nghệt mặt nhìn Kazumi, anh cáu lên."
Rồi rốt cuộc nhóc lôi ra làm gì chứ?!"
"Biết đâu nó giúp được gì đó thì sao ạ?!!"
Yowan vội vàng núp đằng sau thân cây, anh nhanh chóng cầm lấy tờ giấy rồi lật qua lật lại, trông nó không khác gì một lá bùa trấn yêu bình thường, cái tên kia đang trông mong gì ở nhóc Kazumi kia chứ.
Yowan cau mày suy nghĩ, bỗng dưng có một tiếng động mạnh ở ngay đằng sau anh, Kazumi hốt hoảng quay ra phía sau, không khí dường như đang bị đè nén xuống, cô nhóc cảm giác nó "nặng nề" hơn bình thường.
Yowan đổ mồ hôi dìu cô bé sát vào thân cây, anh lo lắng ngó nhìn xung quanh, mọi thứ giờ đây chìm vào trong tĩnh lặng, không còn dấu vết của tên tội phạm khi nãy nữa.
"Mày đây rồi Yowan"Yowan hoảng hồn ôm lấy Kazumi rồi chạy thẳng về hướng con đường mòn của khu rừng.
Khi nãy tim anh như hẫng một nhịp, nỗi sợ hãi đang dần dâng lên trong tâm trí anh.
Chết tiệt, sao lại không thấy hắn ta, sao lại không thấy hắn ta ở đâu chứ.
Rốt cuộc thứ năng lực hắn sở hữu là cái quái gì, hắn đang nhắm tới Kazumi hay là anh chứ.
Yowan nghiến chặt răng phi lên thật cao, bỗng dưng một bóng hình mờ ảo xuất hiện ngay trước mắt rồi giáng một cước thẳng vào bụng cậu trai trẻ.
Yowan hộc máu ngã đập đầu xuống đất, Kazumi theo đó cũng bị hất văng ra xa khỏi anh, cô nhóc hoảng sợ gượng dậy chạy đến phía cậu trai đang bị thương kia, từ trên cao bỗng nhiên rơi xuống một cây rìu sắc lẹm cắm thẳng xuống đất.
Kazumi giật mình ngã xuống, mặt cô bé tái nhợt đi, cô nhóc ấy đang sợ hãi đến cùng cực, cô chẳng biết mình phải làm gì để cứu anh Yowan nữa.
Tên tội phạm bước ra từ cơn gió bấc, hắn ta tủm tỉm cười, hai tay túm chặt lấy tóc Kazumi rồi đập thật mạnh xuống đất.
Cô nhóc gào lên một tiếng dữ dội, con dao khi nãy vẫn chưa được rút ra, nó vẫn ở đấy, nó vẫn cắm vào sâu bên trong con mắt của cô.
Kazumi đau quá, đau đến chết mất, cô sẽ chết, cô sẽ chết ở đây, cơn đau liên tiếp tấn công cô bé, tên tội phạm thẳng tay vứt cô ra một góc, hắn chuyển qua đối tượng bên kia.
Một đối tượng "thú vị" và rất "ngon nghẻ", đáng để hắn ăn tươi nuốt sống, chiếm lấy cơ thể cậu ta để làm thú vui mỗi khi chán nản.
Yowan run rẩy vươn xa tay ra, cây trùy lại một lần nữa đập thẳng xuống bên cánh tay còn lại.
Cậu trai kia gào thét đau đớn, hai mắt cậu dần nhòe đi, tiếng cười khúc khích của hắn vang vọng bên tai thật khó chịu đến nhường nào.
Cậu không muốn kết thúc ở đây, cậu không muốn mình phải chết như thế này, thà rằng để con quái vật kia xuyên thủng người rồi cứ vậy mà ngã xuống có khi lại tốt hơn rất nhiều.
Tên tội phạm chết tiệt kia bắt đầu luồn tay vào trong áo cậu, xoa nắn hai đầu ngực rồi sờ xuống đến eo.
Yowan nghiến chặt răng gục đầu xuống đất, tên biến thái lật người cậu lại rồi vội vàng mút đầu ngực cậu bé nhỏ, hai tay hắn liên tục xoa vào vùng nhạy cảm của Yowan.
Kazumi rút mạnh cây rìu ra rồi thẳng tay chém xuống lưng tên tội phạm biến thái.
Hắn ta gào thét dữ dội, hai con mắt bỗng đỏ rực lên, hắn rút ra một con dao rồi đâm liên tiếp xuống người cậu trai trẻ.
Kazumi òa khóc đẩy thật mạnh tên biến thái hung tợn ra xa, cô nhóc run rẩy ôm chặt lấy thân xác đã suy yếu hoàn toàn của Yowan.
Tên tội phạm điên lên rồi, hắn ta điên lên thật rồi, hai con mắt đỏ rực cùng với cánh tay nổi đầy gân kia, chắc chắn Kazumi sẽ bị bóp nát đầu mất.
Cô nhóc sợ lắm, cô sợ đến mức không thể di chuyển dù chỉ một ngón tay.
Phải làm sao đây, cả hai đều sẽ chết ở đây mất, cả hai đều sẽ làm công cụ cho hắn thực hiện cái ác nữa sao.
Không, cô không muốn, cô không muốn trở thành một con quái vật tàn ác kia, cô không muốn trở thành những tên uế linh kinh tởm chuyên đi giết chết người dân vô tội.
Cô không muốn, cô thực sự không muốn đâu.Tên tội phạm chạy thẳng về phía Kazumi, Yowan nhanh chóng gượng dậy chĩa tờ giấy khi nãy vào mặt tên khốn tàn ác, hai tay đan vào tạo thành hình cánh đại bàng.
Trong đầu anh bỗng dưng hồi tưởng lại khung cảnh bị Aki đè nén đến ngạt thở, Yowan cáu điên lên nhìn thẳng vào mắt tên tội phạm, hít một hơi thật sâu rồi hét lên thật to."
EJIRO KHÔNG PHẢI LÀ CỦA ANH ĐÂU AKI!!!"
Tiếng hét vang trời ấy như đánh thức một thứ gì đó ẩn sâu dưới lòng đất, tên tội phạm tóm chặt lấy đầu Kazumi rồi điên cuồng đập cô bé xuống nền tuyết lạnh.
Yowan mơ màng gục xuống, vết thương từ vết thủng kia bị rách toạc ra mất rồi, hắn ta còn cố gắng rạch nát bụng của cậu thêm nữa, chết tiệt, anh khó thở quá, chắc có lẽ con dao khi nãy đã đâm trúng phổi của anh.
Yowan nghe thấy tiếng gào thét của Kazumi, máu cô bé bắt đầu tuôn ra như suối, tên khốn kia tính đập đầu nhóc ấy cho đến chết, hắn nhất quyết không rút con dao cắm ở trong mắt đứa bé ra.
Hắn ta muốn Kazumi phải chết một cách đau đớn nhất, hắn ta muốn giết một cô bé 8 tuổi một cách dã man và tàn bạo nhất.
Kazumi vùng vẫy trong tuyệt vọng, cô bé run rẩy vươn tay ra chạm nhẹ vào Yowan, khuôn mặt tái nhợt kia bỗng dưng nở một nụ cười sáng chói, cô nhóc muốn cứu sống lấy anh, cô nhóc muốn làm tất cả những điều cô muốn trước khi chết.
Giọt nước mắt đứa bé ấy lăn dài trên gò má đã thâm tím vì bị hành hạ, từng cú đập của hắn ta càng khiến cho con dao cắm sâu vào trong mắt cô bé.
Anh cảm giác như Kazumi đau đến mức không còn thốt lên được câu nào nữa, cô nhóc ấy chỉ biết khóc và sợ hãi đón nhận một cái chết oan nghiệt đến với cuộc đời cô.
Yowan nhìn thấy đôi mắt tuyệt vọng ấy, một đôi mắt sáng ngời nay đã trở nên vô hồn, anh nhìn thấy một hố sâu tăm tối trong đôi mắt cô bé, là do tên khốn ấy, là do hắn, tất cả là do hắn.Tên thú vật.Chết đi thằng khốn.Chết đi, mau đi chết đi.Thằng chó rác rưởi, MAU ĐI CHẾT ĐI.Từ dưới mặt đất bỗng dưng trồi lên trên một sợi dây xích khổng lồ, nó khóa chặt tên tội phạm rồi hất văng hắn ra xa.
Kazumi gục xuống nền tuyết lạnh lẽo, cô bé vẫn tóm lấy tay của Yowan mà cầu nguyện cho anh, dường như cái chết đang đến rất gần với cô nhóc, bàn tay của Kazumi dần buông lỏng khỏi cánh tay đẫm máu của cậu trai trẻ.
Yowan bật khóc nức nở nhìn thân xác bị tra tấn đến mức tàn tạ kia, đáng lẽ ra nếu không cứu anh thì có lẽ cô bé đã có thể tới chỗ Noru và sống tốt ở đấy, đáng lẽ ra cô nhóc sẽ sống hạnh phúc nếu như không quay lại cứu anh.
Tại sao chứ, anh không muốn Kazumi chết, tại sao số phận của lũ trẻ ấy lại bất hạnh đến thế cơ chứ, tại sao những đứa trẻ ấy phải sống trong cuộc đời cay nghiệt đến vậy cơ chứ.
Yowan không còn khả năng để ôm lấy thân xác Kazumi nữa, hai con mắt dần nhòe hẳn đi, anh sẽ chết vì mất máu quá nhiều sao?
Làm ơn, trước khi anh chết đi, xin hãy cứu lấy đứa trẻ khốn khổ ấy, xin hãy cho cô bé ấy được sống và được hạnh phúc, xin hãy cứu rỗi lấy tâm hồn còn ngây ngô của một đứa trẻ con.
Chỉ lần này thôi, con nguyện chết vì đứa bé ấy, xin hãy dâng hiến sinh mạng con để đổi lấy Kazumi, con xin Người, hỡi những vị đấng tối cao, xin Người hãy bao bọc cho cô bé ấy.Kazumi gượng dậy ôm chầm lấy thân xác bê bết máu của Yowan.
Một luồng ánh sáng xanh phả ra khắp người cô bé, Kazumi run rẩy ngồi lên, hai bàn tay nhẹ nhàng xoa lấy khuôn mặt xanh xao của Yowan.
Cô nhóc mỉm cười nhìn anh, khẽ cất lên giọng nói yếu ớt."
Anh..Yowan..cảm ơn..anh.."
"Em nhận...ra rồi...năng lực của em chỉ...thực sự mạnh khi..em bị..đau.."
Yowan sửng sốt nhìn Kazumi, cổ họng anh như bị đé nén lại, chẳng thể thốt ra được câu nào nữa.
Cô nhóc ấy tính làm điều dại dột gì cơ chứ, điên rồi, điên thật rồi."
Anh ơi..tên em là..Hana..saki..Kazumi.."
"Cảm ơn anh...vì đã..cứu sống..anh Ejiro..và..mọi người.."
Kazumi thẳng tay rút thật mạnh con dao ra bên ngoài, cô nhóc gào lên đau đớn, luồng ánh sáng xanh bỗng nhiên bùng phát rồi tích tụ lại phóng thẳng lên trên trời.
Máu từ bên mắt phải phun trào lênh láng khắp nền tuyết, Yowan gào lên ôm lấy cô nhóc thật chặt, anh khóc nức nở cố gắng bịt lại đôi mắt đã be bét máu ấy.
Kazumi mơ màng nhìn Yowan rồi bất tỉnh hoàn toàn, cô đang nở một nụ cười rất tươi, một nụ cười thể hiện rằng cô đã hoàn thành được sứ mệnh của mình.
Cô đã thành công cứu sống lấy Yowan, và giờ đây, anh ấy sẽ được an toàn và tiếp tục được sống, anh ấy sẽ mãi là một người vĩ đại trong lòng cô.
Chính anh ấy đã khiến cô nhận ra sức mạnh thật sự của mình, cô phải biết ơn anh ấy mới phải, cô phải cứu sống anh để đền đáp công ơn ấy, đền đáp vì anh đã bảo vệ cô cho đến giờ.Cảm ơn anh, Yowan."
KAZUMI, KAZUMI!!
KHÔNG ĐƯỢC!!"
Yowan vội vàng lôi ra lọ thuốc của tổ chức rồi cho cô bé uống, anh vừa khóc vừa cố gắng vực Kazumi tỉnh dậy.
Tại sao lại thế chứ, tại sao cứ phải cố gắng cứu sống lấy anh làm gì cơ chứ, cô nhóc ngốc nghếch này, em điên rồi, em điên thật rồi.Anh ôm lấy cô bé rồi chạy thẳng tới phía con đường mòn ở trước mắt, bỗng dưng một bóng dáng quen thuộc hiện ra trong cơn bão tuyết dày đặc.
Yowan nheo mắt nhìn chằm chằm vào bóng hình ấy, đó chính là tên tội phạm khi nãy bị hất văng ra xa, hắn đang bị tra tấn đến mức toác cả xương thịt ra bên ngoài, anh ngỡ ngàng, hai chân thoăn thoắt chạy lại gần tên ác nhân ấy, lại một cậu thanh niên khác đang đứng trước thân xác của tên tội phạm, cậu ta thất thần cầm lấy tấm thẻ nhân viên của Yowan.
Trái tim của anh như đập trật một nhịp, cậu thanh niên ấy không anh khác chính là Noru, vị cấp trên của anh sao lại ở đây cơ chứ, có phải nhóm của Ejiro cũng đang ở đây không?
Yowan nghiến răng chạy thật nhanh về phía Noru, bỗng chốc một tên oán linh hiện ra chặn đầu cậu, nó gầm gừ như thế muốn ăn tươi nuốt sống.
Không ổn rồi, Kazumi sẽ gặp nguy hiểm mất, cô nhóc còn chưa hồi phục nổi do vết thương quá nặng, nhưng mình anh thì sao có thể xử lý được tên oán linh này đây?
Yowan lắc đầu nguầy nguầy, anh vung chân đá thẳng tên oán linh về phía cậu trai trẻ Noru, trong lòng dâng lên một cảm giác tội lỗi không ngừng, tên oán linh kia vồ vào vị cấp trên thật nhanh, ngay lập tức cậu ta đã bóp nát đầu nó mà chẳng hề do dự.
Yowan giật thót né ra xa, anh nghe được một thứ gì đó khổng lồ đang chuyển động trong không khí, nó có vẻ như...đang tới đây và rất gần, rất gần rồi.Bỗng dưng con quái vật gầm lên một tiếng thật to, nó lao như tên bắn hất Noru bay thẳng lên trên trời.
Yowan hoảng hồn nhìn vị cấp trên của mình, không được rồi, cậu không thể tới đó giúp đỡ Noru được, con quái vật ấy sẽ nghiền nát cậu ra thành trăm mảnh mất.
Yowan buộc phải rời khỏi nơi này thật nhanh, cậu trai tiến thẳng tới phía bản thể chính của con quỷ, hai tay nhanh chóng rút ra một lọ thuốc cắm thẳng vào thây xác của con quỷ ấy.
Yowan ngước nhìn lên trên, trước mắt cậu là Elen và Ejiro, hai người họ đang cố gắng chống trả lại con quái vật trước khi nó hoàn toàn mất kiểm soát, bỗng dưng mặt đất rung chuyển lên dữ dội, Yowan mất thăng bằng mà rơi xuống cành cây to ở bên dưới, cậu nghiến chặt răng chuẩn bị cho một cú bật lên để rút lọ thuốc ra bên ngoài.
Lại một lần nữa, một cậu thanh niên bất ngờ xuất hiện cắt đứt sợi dây thòng lọng ở trên bản thể chính của con quỷ.
Yowan thất thần nhìn thây xác rơi xuống bên dưới, không được rồi, nếu không rút lọ thuốc ra thì nó chắc chắn sẽ mất hết tác dụng làm suy nhược cơ thể hắn mất.
Anh ôm chặt lấy Kazumi mà bay thẳng xuống bên dưới, cố gắng với lấy thây xác của con quái vật kia.
Noru từ đằng trước phi thật nhanh đến chém xuyên qua bản thể chính của con quỷ, Yowan ngỡ ngàng đáp xuống đất, cái quái gì đang xảy ra vậy chứ, tên Noru ấy không cần dùng đến lọ thuốc mà vẫn chém xuyên qua cái xác đó sao?
Quả nhiên gọi "hắn" là một con quỷ của lũ buôn bán chất cấm chẳng sai tí nào, tên đó rốt cuộc còn mạnh tới mức nào nữa kia chứ.Noru đáp xuống dưới đất rồi tiếp tục phanh thây cái xác ra, ngay khi vị cấp trên rút ra lá bùa trấn yểm, con quái vật kia điên cuồng lao tới hất văng anh ra bên ngoài, nó tiếp tục húc đổ cây cổ thụ rồi quét sạch mọi thứ ở xung quanh.
Ngọn đồi bị xới tung lên, cả 4 người chủ chốt đều bị đánh bật ra thật xa.
Con quỷ dữ gầm lên một tiếng thật to, mắt nó đỏ rực lên, thứ đó thật sự đang mất kiểm soát rồi, là do cái chết của chủ nhân nó đấy sao?
Không thể nào, Noru đã giết tên tội phạm chỉ với một nốt nhạc ư?
Mà thế thì cũng không ổn cho lắm, thà rằng cứ né tên khốn biến thái ra rồi chém phăng cái xác, như vậy ta sẽ dễ dàng đối phó hơn rất nhiều.Yowan bị hất văng ra xa, bỗng nhiên cậu đập thẳng vào một cô gái đang lơ lửng trên trời.
Hai người họ ngã đập mặt xuống đất, cô nhóc kia gượng dậy thật nhanh rồi thở hổn hển nhìn cậu."
N..này..?
Đằng đó là ai mà cản trở tôi vậy hả?"
"Elen..?
Là cô đó sao?"
"Hả?
Sao lại biết tên tôi?"
Elen nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào Yowan, anh nhanh chóng dìu Kazumi vào lòng cô gái ấy.
Hai tay anh đặt nhẹ lên vai cô thiếu nữ đang ngơ ngác kia, nói."
Tôi là cấp dưới của Noru, cô không cần phải nghi ngờ tôi đâu, xin cô hãy giữ lấy Kazumi một chút, tôi sẽ định vị bọn họ đang ở đâu!"
"Àaa!
Anh là tên trộm mà anh Aki đã nhắc tới sao?
Ra là vậy, thảo nào tôi thấy anh quen quen""Ờ..ờm, cứ cho là vậy đi, chờ tôi một chú-"Bỗng có tiếng rè chói tai phát ra từ Elen, một giọng nói quen thuộc vang lên rất to, trông đầu dây bên kia có vẻ rất hoảng hốt."
Elen, em có đấy không?"
"Mau trả lời anh đi Elen!"
Cô thiếu nữ kia luống cuống lôi ra một bộ máy có chi tiết khá phức tạp, Elen đập mạnh cái máy xuống liên tục, có vẻ nó đang gặp một trục trặc nào đấy.
Yowan nhanh chóng cầm lấy bộ máy rồi ghé sát tai vào, nhẹ cất tiếng."
Xin chào, tuy tôi không phải Elen nhưng có lẽ cậu cần tôi giúp đấy!"
Elen ngơ ngác nhìn Yowan, cô thiếu nữ tròn xoe mắt đụng nhẹ vào vai cậu rồi lắc đầu nguầy nguậy."
Anh Yowan..!
Đừng làm vậy mà!"
"Cậu...?
Hình như tôi có nghe giọng cậu ở đâu rồi thì phải?"
Yowan khẽ nhếch môi, ra đó chính là Aki, có nên trêu chọc anh ta tại thời điểm này không nhỉ?
Chắc có lẽ sẽ thú vị lắm."
Người chết sống dậy đây, tên tôi là Kim Yowan, rất vui được gặp lại anh, Aki"Đầu dây bên kia bỗng dưng im bặt, Yowan cau mày nhìn ra phía xa, có vẻ như con quái vật ấy đã ngậm bản thể chính mà tẩu thoát đi mất.
Đúng là phiền phức, dù có chạy đi đâu chăng nữa, hắn ta vẫn không thể nào thoát khỏi cậu, mọi sinh vật chuyển động trong môi trường không khí đều sẽ bị cậu nắm thóp vị trí và cả hành động của nó.
Vậy nên, chỉ cần cậu theo sát con quái vật ấy, chắc chắn mọi người sẽ có thể đánh bại được hắn."
Được rồi Aki, nghe tôi đây, Ejiro đang ở cách anh một đoạn khá gần.
Anh chỉ cần tiến về bên trái 5 bước rồi cúi xuống tìm trong đống đổ nát là xong.
À mà anh đừng có động vào mấy cái cây phát ra tiếng nhé, chết ngay lập tức đấy""Làm sao cậu biết?"
"Anh nghĩ sao?
Tôi phải tìm Ejiro đầu tiên chứ nhỉ?"
"..."
"Tch..tên chết tiệt"Elen ôm chặt lấy Kazumi, cô thiếu nữ phả một chút luồng sóng âm chạy ngang qua người cô bé.
Có vẻ như thứ sóng âm ấy không chỉ dùng để tấn công kẻ địch mà còn có thể chữa lành một chút cho người khác.
Quả là một thứ sức mạnh tuyệt vời, có lẽ cũng chính vì con mắt hai màu ấy đã khiến cô phải chết sao?
Trong khu ổ chuột thì có khả năng vậy lắm."
Giờ thì...cô theo tôi được không Elen?"
"Đương nhiên rồi, anh tính đi đâu?"
"Đi tìm Noru, cậu ra có vẻ văng đi khá xa đấy"Elen lon ton chạy theo Yowan, cô thiếu nữ vẫn còn cảm nhận được độ rung chuyển của ngọn núi.
Con quái vật kia vẫn chưa rời khỏi nơi đây, hắn vẫn đang lăm le để quay lại trả thù.
Nguy hiểm quá đi mất, nếu bất cẩn dù chỉ một chút thì sẽ bị tấn công ngay lập tức, nếu là cô thì có lẽ sẽ trở tay kịp thời, nhưng còn cậu chủ..."
Elen, coi chừng mấy cái cây có tiếng động lạ nhé, nó sẽ phát nổ đấy""Không đâu, tôi đã chết rồi cơ mà!
Anh không cần phải lo đâu!"
"Thôi đi, cô vẫn đang hiện hữu trước mặt tôi tức là vẫn còn đang tồn tại.
Đừng nói mấy lời đau lòng như thế nữa"Elen bĩu môi, cô thiếu nữ bỗng dưng dâng lên cảm giác vui sướng khó tả.
Chắc có lẽ đây là lần đầu tiên cô thấy một con người xa lạ nói như vậy với cô.
Thì ra ở khu ổ chuột này cũng có một người tốt bụng đến vậy sao, hiếm quá đi mất."
Tôi cảm ơn, tôi sẽ không nói vậy nữa đâu!"
"Ừm, nhớ đấy-"RẦM!!!!!Yowan giật mình lùi về phía sau, Elen cau mày đứng lại, cô thiếu nữ bay lên thật cao để quan sát mọi thứ xung quanh.
Bỗng dưng có một bóng người phóng thẳng về phía chân dốc của ngọn đồi, cô đáp xuống thật nhanh rồi tức tốc dắt Yowan chạy theo bóng hình ấy.
Elen có vẻ đang rất vội vã, cô thiếu nữ dường như không cho phép bản thân được nghỉ ngơi dù cho khi nãy vừa trúng một đòn chí tử từ con quái vật."
Tôi thắc mắc tại sao cô lại không biến mất đấy Elen""Một linh hồn có con mắt hai màu thì luôn đặc biệt hơn các linh hồn khác.
Yowan chắc có lẽ chưa nghe cái này đâu nhỉ?"
"Nhưng tại sao..?"
"Con mắt bên phải của tôi như cho tôi sống thêm một lần nữa vậy.
Khi nãy tôi đã sử dụng năng lực thứ 2 của mình để chắn đòn cho anh Aki.
Đó là lý do khi ấy tôi không có chết"Yowan cau mày nhìn Elen, anh lập tức nghĩ đến cậu nhóc Todoushi đang bị mất tích một cách bí ẩn."
Vậy thì nhóc Todoushi ấy cũng có một dạng năng lực thứ 2 nhưng chưa hề bộc lộ sao?"
"Phải rồi.
Điều kì lạ nhất ở đây chính là nhóc Todoushi đã 6 tuổi mà vẫn chẳng hề có siêu năng lực, hơn nữa nhóc ấy còn sở hữu con mắt đặc biệt, không thể nào nhóc ấy không mang trong mình một siêu năng nào đó được"Elen dừng chân ở ngọn đồi trước mắt, Yowan lấy làm lạ, anh nghiêng đầu nhìn cô thiếu nữ."
Có chuyện gì vậy?"
"Anh Noru đang ở đây, tôi cảm nhận được là như vậy""Noru sao..?
Nhưng tôi đâu có cảm nhận được gì?"
Elen nhẹ nhàng vươn tay ra chỉ lên trên bầu trời, cô thiếu nữ nheo mắt nhìn chằm chằm vào khoảng không vô tận.
Bất giác một tia sét xẹt ngang qua mặt cô, Yowan giật mình cúi xuống, hai mắt anh nhắm chặt lại vì tia sáng khi nãy rọi thẳng vào mắt.
Elen cúi người xuống rồi đặt Kazumi lên tảng đá gần đó, cô thiếu nữ tạo ra một lớp vỏ bọc khá dày cho cô bé rồi giấu nó sau lớp đất đã bị xới tung lên.
Yowan dụi mắt liên hồi rồi tiến gần tới khu vực sét đánh xuống liên tục.
Chẳng phải đó chính là Noru sao, đống tia sét ấy là để chống trả lại con quái vật ư?
Nhưng hắn ta là một linh hồn cơ mà, chỉ có linh hồn mới tiêu diệt được linh hồn cơ chứ?
Không thể thế được, nếu như vậy thì chỉ có một khả năng duy nhất xảy ra, hoặc là Noru đang hoàn toàn mất kiểm soát, hoặc là Noru đang tấn công liên tiếp vào vùng đầu của Todoushi như khi nãy anh ta đã đánh bại cậu bé kia.Không được, anh ta có biết rằng đấy là Todoushi không chứ?
Thật nguy hiểm quá, nhóc ấy tuyệt đối không được chết, chính cậu sẽ mang Todoushi về cho Kazumi, để cho em ấy không cảm thấy cô đơn thêm một lần nào nữa, để cho em ấy không còn thiếu thốn "người thân" trong gia đình nữa."
Elen, bằng mọi giá hãy ngăn Noru lại khi cậu ta quá trớn.
Ở đây có đầy rẫy những tên oán linh, anh vẫn chưa thể tới chỗ em được""Anh Aki?
Mọi chuyện bên đó không sao chứ ạ?
Hình như...em vừa phát hiện ra anh Noru đang ở đâu""Vậy thì giúp anh ngăn cậu ta lại kịp thời trước khi anh tới nhé!
Cảm ơn em""Ơ khoan đã anh..!"
CỤP.Elen ngơ ngác nhìn vào máy bộ đàm, cô thiếu nữ liếc qua Yowan, cậu ta có vẻ đang rất hoảng sợ, hai con mắt cậu mở to ra, bàn tay như muốn làm một điều gì đó nhưng không thể.
Elen đặt nhẹ tay lên vai cậu trai rồi cau mày."
Yowan không sao chứ?
Cậu vẫn bị sốc sau khi được Kazumi cứu sao?"
"Không..không phải...!
Thằng nhóc Todoushi đang chiến đấu với Noru, sớm muộn gì tên đó sẽ kết liễu em ấy mất.
Không thể để anh ta giết Todoushi được!"
"Nhưng đó là cách duy nhất để đánh bại con quỷ kia mà..?
Ta không còn lựa chọn nào khác cả!"
"Nhóc ấy bị chiếm quyền kiểm soát chưa lâu đâu, nếu ta lôi được hắn ra khỏi người cậu nhóc ấy thì có khả năng cứu được kịp thời.
Elen, tin tưởng tôi một lần đi"Elen ngập ngừng nhìn Yowan, cô đáp."
Vậy thì...việc của ta bây giờ là ngăn anh Noru lại hay là chiến đấu với con quái vật đây?"
"Ngăn anh ta lại rồi cố gắng tiếp cận người mà hắn đang kí sinh.
Ta không thể cầm cự được đến lúc Aki tới đâu, con quái vật ấy mạnh hơn cô tưởng đó""Gì..gì chứ?
Cậu điên à?
Hai đứa nhỏ bé thế này thì làm sao ngăn nổi anh Noru?
Vả lại còn phải-""Elen, tôi là cấp dưới của cậu ta đủ lâu để biết được làm cách nào.
Tôi sẽ đảm nhận trách nhiệm ém lại một chút sức mạnh Noru, còn cô-""Tiếp cận Todoushi?
Rồi sau đó làm gì nữa?"
Yowan khựng lại, cậu lúi húi lục túi đồ rồi đưa cho cô một lá bùa trấn vong.
Anh nheo mắt nhìn Elen, khẽ nở nụ cười đặt tay lên vai cô."
Đến khi nào tiếp cận được em ấy, hãy dán nó lên đầu Todoushi.
Nó không giúp được bao nhiêu nhưng khi đó tôi nghĩ rằng Aki đã xử xong đám oán linh rồi đấy""Ờ ừm..Yowan là thợ săn oán linh mà nhỉ...!
Liệu cậu sẽ ổn chứ...?
Tôi lo lắm.."
"Tôi không sao, nếu Noru đấm lại tôi thì chắc chắn tôi sẽ xử đẹp cậu ta, tin tôi đi nhé!"
Elen gật đầu lia lịa rồi phóng thẳng tới chỗ con quái vật hung bạo.
Yowan nghiến chặt răng, anh tức tốc chạy thật nhanh về phía tia sét đang liên tiếp đánh xuống, thật kì lạ, đó giờ Noru không bao giờ sử dụng năng lực để chiến đấu kia mà, tại sao anh ta lại sử dụng nó một cách mất kiểm soát như vậy chứ?
Chẳng lẽ do lâu không dùng nên hắn ta bị chập mạch ở đâu sao?
Đúng là điên thật mà, tên cấp trên ấy thì chuyện gì cũng có thể xảy ra với hắn được, không một phút giây nào là hắn ngừng nghỉ, tên khốn cuồng công việc ấy chỉ biết lao đầu vào luyện tập và chỉ huy đội quân đánh phá hang ổ của lũ buôn bán chất cấm.
Dù cho trưởng chỉ huy có mắng cậu ta đi chăng nữa, Noru vẫn nhất quyết không rời mắt khỏi đống tài liệu và việc làm.Ôi trời.
Có người như thế này thật sao?
Thật chẳng biết hưởng thụ cuộc sống một tẹo nào."
Thiên lôi"Một tia sét đánh thẳng xuống ngay trước mũi chân của cậu, Yowan hoảng hồn ngã xuống đất.
Khuôn mặt cậu tái nhợt đi, toàn thân run rẩy vì sợ hãi.
Vừa rồi là cái gì vậy chứ, không lẽ Noru thật sự đang mất kiểm soát rồi sao?
Năng lực của anh ta chập chờn rồi à?
Rõ ràng chỉ có mấy lũ trẻ mới phát hiện sức mạnh thì mới bị rối loạn năng lực thôi cơ chứ.
Noru đã 17 tuổi rồi, không thể nào có chuyện đó xảy ra được, tuyệt đối không."
Noru, tôi biết anh đang ở đây, mau ra mặt đi chứ!"
"..."
Yowan cau mày lại, cậu tiếp tục chạy về phía trước.
Ngọn đồi này trống vắng quá đi mất, nó là một vị trí rất bất tiện cho cả 2 người chiến đấu, vậy mà tại sao Noru vẫn quyết định đánh hắn ta ở đây cơ chứ.
Thật kì lạ, tên cấp trên ấy quả là chập mạch nặng rồi."
Tao xem mày trốn được bao lâu"Một giọng nói phát ra từ đằng sau cậu trai trẻ, Yowan giật mình quay về phía sau.
Trước mặt cậu đây là bóng lưng của Noru, anh ta đứng đực ra đó, chẳng hề có bất cứ phản ứng nào cả.
Yowan chạy lại liếc nhìn khuôn mặt của vị cấp trên, bỗng dưng hai con mắt hắn trừng lên, hai tay rút ra một con dao sắc nhọn chĩa thẳng vào mặt cậu."
Trả lại...đồng đội cho tao.."
"Thằng tội phạm chết tiệt.."
Chưa kịp để cậu nói, Noru vung mạnh con dao cắt ngang qua mặt cậu.
Yowan nghiến răng nhìn cậu cấp trên rồi phi thẳng vào người anh.
Cậu trai kia đè mạnh Noru xuống dưới đất rồi khóa chặt hai tay lại, Yowan ngồi lên người anh, vung tay đấm một nhát vào mặt tên cấp trên khốn khiếp.
"Tỉnh lại đi Noru, tên tội phạm kia chết rồi cơ mà!"
"Nói dối...hắn ta vẫn còn ở đây..."
"Hắn ta đang ở ngay trước mặt tôi"Yowan nghiêng đầu nhìn Noru, bỗng dưng một tờ giấy nhỏ xuất hiện ngay trên trán cậu cấp trên kia.
Noru điên lên đấm thẳng vào bụng cậu, "hắn" tiếp tục hất cậu ra xa rồi phóng thật nhanh về phía cậu cấp dưới.
Tên đó điên rồi, anh ta điên thật rồi.
Rốt cuộc tên tội phạm đã làm gì Noru trước khi hắn ta chết cơ chứ?
Chẳng lẽ hắn thôi miên anh rồi biến tất cả những người đồng đội trong mắt anh trở thành kẻ địch?
Hay là linh hồn của hắn vẫn đang đâu đó quanh đây, chỉ trực chờ lao vào xé Noru ra thành trăm mảnh?
Tên tội phạm ấy hận anh ta đến cùng cực, đến mức hắn chỉ muốn tra tấn và làm nhục anh trước bàn dân thiên hạ.
Yowan có thể nhìn được nỗi hận thù của hắn qua đôi mắt đỏ rực ấy, có lẽ trước khi chết đi, hắn đã kịp làm một điều gì đó khiến Noru lâm vào tình cảnh thế này.Không ổn rồi, cậu buộc phải tránh xa Noru một lát, tên này thật sự bị thao túng tâm lí rồi sao?
Với một kẻ mạnh nhất tổ chức mà dễ dàng bị thao túng đến mức đấy sao?Yowan dần tan vào trong không khí, ngay khi cậu bay lên trời, Noru tung cước đá thẳng vào lưng cậu.
Anh ta đáp nhẹ xuống đất, tờ giấy nhỏ kia vẫn đang ở trên đầu anh, đó là của Ejiro, một tờ giấy có chức năng nhìn được những linh hồn độc ác.
Noru cầm theo nó để có thể dễ dàng tiêu diệt con quái vật khổng lồ kia.
Nhưng cớ sao mọi chuyện lại rất khác lạ, anh có thể cảm nhận được linh hồn của tên tội phạm ấy, hắn ta sao chép năng lực của Yowan rồi bay nhảy khắp không trung.
Có lẽ do anh đã quá ám ảnh cái chết của cậu cấp dưới nên anh đã hoàn toàn mất kiếm soát về lí trí.
Noru chỉ muốn bóp nát đầu của tên tội phạm, khi nhìn vào Yowan, khuôn mặt tên khốn đó lại hiện ra dù cho hắn đã chết một cách tức tưởi.
Thật kì lạ, rốt cuộc 2 bọn họ phải hận nhau đến mức nào kia chứ?Yowan cố nhịn đi cơn đau đớn, cậu loạng choạng đáp xuống một khu đất trống vắng.
Hai tay xoa lấy xoa để cái lưng nhỏ bé của mình, tên đó đáng sợ quá đi mất, cú đá ấy tưởng chừng đã khiến cậu gãy xương tới nơi.
Ra là cậu vẫn còn di chuyển được, vẫn chưa bị gãy một cái xương nào hết.
Thật may quá, cột sống cậu vẫn còn ổn, hoặc ít nhất là cho đến hiện tại nó vẫn còn hoạt động tốt.
Ôi thân tôi, Yowan thở dài thườn thượt, khi đánh bại con quái vật xong thì cậu chắc chắn sẽ về mách trưởng chỉ huy mới được, với lý do là cấp trên đánh cấp dưới, khi đó tên Noru kia chắc chắn sẽ bị ăn chửi te tua, hắn ta sẽ không dám làm gì cậu được nữa.Trong khi Yowan nghỉ ngơi trước khi tiếp tục ngăn cản cậu nhóc cấp trên, Elen đang cật lực bay qua bay lại trước mặt con quái vật hung tợn.
Cô đã định vị được Todoushi đang ở đâu, chỉ cần cô dán tờ giấy này vào trán cậu nhóc, con quỷ sẽ tạm thời bị phong ấn trong một khoảng thời gian ngắn.
Elen buộc phải liều mình tiến gần hơn với con quỷ, nó gầm lên một tiếng rồi hất đổ toàn bộ số cây cối ở trước mắt.
Con quái vật kia chạy thật nhanh đến khu bãi đất trống, nơi mà Yowan đang "chiến đấu" với Noru.
Elen hoảng hồn phả ra sóng âm thật nhanh, đẩy lùi đi tốc độ di chuyển của con quỷ cái.
Cô thiếu nữ đáp xuống thân người của hắn rồi hét lên thật to, tiếng thét chói tai kia khiến nó choáng váng ngã nhào xuống đất.
Elen vội vàng nhảy xuống người hắn rồi lao thẳng về phía Todoushi đang nấp ở sau bụi cây, chưa để cô đẩy lùi linh hồn quỷ dữ, con quái vật đứng dậy thật nhanh rồi hất văng cô ra xa.
Elen nghiến chặt răng quay đầu lại, hai tay cô dùng hết sức rồi phóng ra một luồng sóng âm dữ dội.
Con quái vật gào thét điên cuồng rồi gục xuống đất ngay tức khắc.
Elen thở hổn hển chạy thật nhanh về phía cậu nhóc, bỗng dưng sau lưng cậu mọc ra vô vàn những cánh tay khổng lồ, nó lao đến cô thiếu nữ rồi đè bẹp cô xuống mặt đất.
Todoushi ôm chặt lấy đầu mình mà khóc nức nở, miệng cậu lẩm bẩm một câu gì đó không rõ.
Từ dưới mặt đất lại mọc lên thêm một cánh tay khác, nó bóp chặt lấy cô, con quái vật kia muốn giết Elen ngay tại đây, nó muốn giết toàn bộ những vật cản ở trước mắt.
Con quỷ cái gầm lên một lần nữa, nó chạy thật nhanh tới chỗ Yowan, có vẻ như nó đi theo lí trí của tên tội phạm đã chết, nó muốn xóa sổ cả Noru lẫn Yowan.
Nó muốn giết chết những người đồng đội đã sát cánh cùng với anh.
Elen cau mày nhìn thẳng vào Todoushi, cô thiếu nữ nhẹ nhàng cất lên tiếng nói trong veo của mình."
Todoushi, nghe chị, mau thả chị xuống"Todoushi giật mình ngước lên trên, cậu nhóc vẫn còn đang khóc nức nở, cố gắng vươn tay ra chạm vào Elen."
Chị...chị ơi.."
"Ngoan nào Todoushi, thả chị xuống đi nhé?"
Cậu bé như bị thôi miên trước lời nói của cô gái ấy.
Todoushi run rẩy thu lại toàn bộ cánh tay khổng lồ rồi ôm chặt lấy mình.
Elen tiến đến xoa lấy má đứa nhóc, cô lôi ra lá bùa trấn yểm rồi nhẹ đặt lên trán cậu.
Bỗng dưng con quái vật gào thét dữ dội, lớp đất dưới chân cô bị sới lên liên tục.
Một trận động đất khủng khiếp đang xảy ra ở ngay trên chính ngọn đồi hiu quạnh ấy, con quái vật lao thẳng vào người Elen rồi hất văng cô ra xa, bùa trấn yểm cũng vì thế mà bay ra ngoài.
Cô thiếu nữ gượng dậy thật nhanh, Todoushi thất thần bước về phía cô, cậu nhóc khóc nấc lên ôm lấy Elen, luôn mồm cầu xin một cách thảm thiết."
Chị ơi...giết em đi mà..!
Xin hãy giết em đi..!"
"Em vừa suýt giết anh Aki...em suýt giết cả chị Elen..!
Em không muốn thế đâu, em không muốn như thế!!"
Con quái vật gào lên rồi phi thật nhanh về phía Todoushi, nó hất cậu bé đập thẳng vào vách đá gần đó.
Elen nghiến chặt răng, cô bật lên cao rồi đá một nhát thật mạnh vào mặt con quỷ dữ.
Chưa kịp để cô đáp xuống đất, con quái vật vung móng vuốt chém ngang qua người cô, Elen loạng choạng bay ra xa.
Cô gái ấy vẫn cố gắng giữ cho mình được tỉnh táo nhất có thể, cô phải cầm cự được cho tới khi nào Aki và Ejiro đến giải thoát cho Todoushi khỏi con quỷ dữ kia.
Elen không được gục ngã lúc này, cô phải tiếp tục chiến đấu, cô phải tiếp tục giúp đỡ mọi người, không được trở thành gánh nặng cho cậu chủ và Yowan được nữa.
Máu bắt đầu chảy ra không ngừng, con quái vật kia lao thẳng vào người cô thiếu nữ, ngay khi nó túm lấy tóc cô, Todoushi nhanh chân chạy đến cắm một kim tiêm lên lớp da sần sùi của con quỷ ấy.
Cậu nhóc vừa òa khóc vừa hét lên tuyệt vọng."
Không được làm hại chị ấy..!
Cút đi con quỷ khốn khiếp!!
Tao không để cho mày giết chị ấy đâu!!"
"TODOUSHI!!
KHÔNG ĐƯỢC!!"
Con quái vật bóp chặt lấy Todoushi, nó bắt đầu nghiền nát cánh tay nhỏ bé của cậu nhóc.
Elen mở to mắt ra nhìn con quỷ, cô thiếu nữ bám lên người nó rồi nhanh tay dán lá bùa lên trán cậu bé.
Con quái vật kia vùng vẫy liên hồi, thứ quỷ dị ấy hất văng cả cô lẫn Todoushi ra hai phía, Elen run rẩy đứng lên, cô phóng thật nhanh tới chỗ cậu nhóc rồi ấn lá bùa thật mạnh vào đầu cậu.
Con quỷ bỗng dưng gầm lên một tiếng dữ dội, ngay khi nó siết cổ Elen, Todoushi gào lên thật to."
Phong ấn!!!
Mau ngừng lại con quỷ kia!!"
Elen ngỡ ngàng nhìn cậu bé, cô thiếu nữ ôm chặt lấy Todoushi, toàn thân cô run rẩy trước con quái vật khổng lồ.
Cái thứ đó bỗng nhiên bất động, chẳng còn siết chặt lấy cổ cô nữa.
Hai con mắt nó vẫn đỏ rực vì nỗi hận thù, Elen nhanh chóng ôm lấy Todoushi rồi chạy đi thật xa.
Cô đặt cậu bé dựa vào thân cây, hai tay bắt đầu nắm chặt lấy bàn tay bé nhỏ của cậu, Elen nhắm chặt mắt lại rồi truyền sóng âm nhẹ lên người cậu bé, cô muốn từ từ đẩy con quỷ ấy ra khỏi người Todoushi, tuyệt đối không được để nó tức giận, tuyệt đối không được để Todoushi rối loạn cảm xúc.
Elen cụng đầu lên trán cậu nhóc, luồng sóng âm bắt đầu lan tỏa ra khắp người cô, nó luồn qua mọi ngóc ngách trên cơ thể Todoushi.
Lá bùa kia bỗng dưng cháy rực lên, Elen nghiến chặt răng, cô nhanh chóng truyền một chút năng lực ẩn của mình lên người cậu rồi tẩu thoát trước khi hắn kịp tỉnh dậy.
Máy bộ đàm lại một lần nữa rung lên, lần này là một giọng nói khác, không phải là của Aki."
Xin chào nhé, tình hình của cô bên đấy thế nào rồi?
Vẫn ổn chứ?"
"Anh Ak-?
Không phải, Yowan chứ nhỉ?"
"Cô đoán đúng rồi đó!
Nghe cô thản nhiên như vậy chắc là cô đã thành công dán lá bùa lên người Todoushi rồi ha.
Thật tốt quá, giờ thì cô tạm thời được nghỉ ngơi rồi, hãy ở một góc nào đó rồi dưỡng sức đi!"
Elen cau mày nhìn máy bộ đàm, cô đáp lại."
Nhưng con quỷ ấy sắp tỉnh dậy rồi, cậu tính làm gì tiếp theo chứ?"
"Không sao đâu, Noru chuẩn bị tới rồi, hãy tạm thời để Todoushi ra xa rồi nấp vào đâu đó để tránh bị "đạn lạc" nhé""H..Hả?
Đạn lạc gì cơ..?
Ý cậu là sao chứ?"
"Thế nhé, tôi sẽ cùng Aki tìm ra cách để lôi con quỷ ra khỏi người cậu nhóc kia, một mình cô không thể nào lôi nó ra được đâu""NÀY CÁI TÊN THÍCH ÚP MỞ KIA!!"
CỤP.Elen siết chặt lấy máy bộ đàm, cô thiếu nữ cau mày nghiến chặt răng thầm chửi rủa Yowan.
Đúng là cái tên chết tiệt, bảo sao mà anh Aki chẳng hề ưa hắn một chút nào.
Nhưng cậu ta đã gọi Noru tới đây thật sao, làm thế nào mà có thể như thế được chứ?
Elen khẽ ngó ra bên ngoài, con quái vật kia đã tỉnh dậy rồi sao, nhanh thật đấy, cũng may cô kịp thời ru ngủ Todoushi để cậu nhóc không bị ảnh hưởng bởi thứ quái dị ấy.
Vết thương khi nãy vẫn chưa hoàn toàn lành hẳn, con quỷ kia rốt cuộc có bao nhiêu "đồ chơi" kia chứ?
Từ một con quái vật bình thường mà sao lại biến hóa thành vô vàn những cánh tay khổng lồ, hay lại mang hình dạng của một con quái thú đi long nhong khắp nơi, thậm chí hắn còn có thể kí sinh lên con người và sử dụng sức mạnh của họ nữa.
Nghĩ đi nghĩ lại thì cũng thật lạ, con quỷ ấy bị sao mà lại kí sinh lên người cậu nhóc Todoushi chứ?
Cậu bé làm quái gì có năng lực, đã vậy cơ thể còn rất nhỏ bé và khó di chuyển nữa.
Chẳng lẽ là do hắn ta thèm khát con mắt hai màu của cậu?
Hay là do hắn ta thực sự phải có mục đích nào đó nên mới kí sinh lên người cậu nhóc ấy?
Chà, cơ mà nó cũng chẳng quan trọng nữa, việc chính bây giờ là tiêu diệt tên khốn ấy mới đúng, không thể để hắn tiếp tục lộng hành như thế này mãi được."
Nếu anh Noru tới thì hẳn là sẽ có sét đánh phải không ta...?"
Elen khẽ nói "Sao anh ấy vẫn chưa tới vậy chứ..?"
Bỗng một tia sét đánh thẳng xuống đầu của con quái vật hung bạo, nó gầm lên một tiếng thật to rồi vùng vẫy trong đau đớn.
Noru từ trên cao giáng một cước thẳng vào mặt con quỷ dữ, anh đấm liên tiếp vào người hắn, mỗi cú đấm lại là một đòn chí tử đối với con quái vật kia, nó không thể phản kháng vì anh ấy quá nhanh và di chuyển liên tục.
Elen ngỡ ngàng nhìn Noru, cô nhóc chứng kiến từng cú đấm như sắt thép kia mà không khỏi rùng mình, thì ra đây là sức mạnh của thành viên trong tổ chức chống bạo loạn đó sao?
Thật kinh khủng quá đi mất, liệu những người không có khả năng chiến đấu như Yowan có biết võ thuật không nhỉ?
Nếu cậu ta là cấp dưới của Noru thì chắc hẳn cũng sẽ được luyện tập một chút.
Nhưng mà...nếu trúng phải cú đấm kia thì cô sẽ chết ngay lập tức mất thôi, nghĩ đến đã thấy rùng mình mất rồi.
Ejiro bỗng dưng xuất hiện ngay đằng sau cô thiếu nữ.
Chứng kiến cô nhóc giật bắn mình, cậu trai ấy khẽ bịt miệng cô rồi thì thầm."
Khẽ thôi, Todoushi tỉnh dậy là mệt lắm đấy!"
"C...Cậu chủ?
Sao cậu chủ lại ở đây ạ?
Lẽ ra cậu phải đi cùng anh Aki chứ..?"
"Aki đi cùng với Yowan rồi, tôi tới đây để giúp cô lôi con quỷ ra khỏi người Todoushi.
Tuy là sẽ rất khó nhưng không thể làm gì khác được nữa, ta buộc phải đánh cược vào số phận thôi""Dạ vâng...em hiểu rồi"Ejiro bắt đầu chạm nhẹ vào hai bên tai cậu nhóc Todoushi, lá bùa khi nãy đã cháy rụi hoàn toàn, con quái vật kia vẫn đang trong tầm kiểm soát của Noru.
Mọi thứ vẫn đang rất ổn thỏa theo đúng kế hoạch của Yowan, Elen nắm chặt tay cậu nhóc rồi truyền năng lực của mình vào trong.
Ejiro theo đó cũng phả ra âm khí để con quỷ dễ dàng chui ra khỏi người cậu bé.
Bỗng dưng Noru đá thẳng vào trái tim con quái vật, cậu nhóc giật nảy lên, Ejiro sững người lại, tim anh đập trật tới hai ba nhịp, Elen đổ mồ hôi nhìn về phía cậu chủ của mình, cô thiếu nữ thầm tự nhủ rằng hắn ta vẫn còn đang say giấc bên trong thân xác của Todoushi.
Hai người họ như đang trải qua một nghịch cảnh đáng sợ nhất trong cuộc đời, chỉ cần sơ suất một chút thôi thì hắn sẽ thức tỉnh và quét sạch mọi thứ đi mất."
Không sao cả..!
Hắn ta chưa dậy đâu..!"
Ejiro khẽ nói."
Chưa dậy, chưa dậy đâu mà..!"
Bình tĩnh nào.
Bình tĩnh nào Ejiro.
Không sao hết.
Cậu chủ không sao thì mình cũng không sao.
Cố lên nào Elen, cố lên, cố lên.Khi thời gian như thể đã ngưng đọng lại từ lâu, ở phía xa xăm nào đó, có hai con người vẫn đang lần mò những cuốn sách ở bên trong kho bí mật của quân đội.
Yowan nghệt mặt nhìn Aki.
Người bên kia cũng chẳng vừa, Aki liên tục đánh mắt qua cậu nhóc ngô nghê và ngông cuồng.
Hai bọn họ đúng thật là chẳng hề ưa nhau tẹo nào.
Sau một hồi im lặng đến ngượng ngùng, Aki khẽ cất tiếng."
Bên này có quyển sách về những tên tội phạm tiêu biểu này, xem thử coi""Còn tôi tìm thấy mấy cuốn sách ghi chép về năng lực, chắc có lẽ sẽ giúp ích được một chút đấy"Aki nhẹ lật qua những trang sách đã mục nát vì cũ rích, anh cau mày quan sát từng tên tội phạm đã được đưa vào danh sách đỏ của quân đội thời ấy.
Có vẻ như toàn bộ bọn họ đều đến từ phía cái hang nhỏ ở khu ổ chuột nghèo nàn, không có tên nào được ghi chú rằng hắn từ vùng ngoại ô đi qua khu ổ chuột ấy để dễ dàng làm ăn cả.
Khó chịu quá đi mất, rốt cuộc tên khốn kia đến từ vùng ngoại ô hay là khu ổ chuột kia chứ?"
Năng lực hóa quỷ và biến thể của những con quái vật trong thần thoại sao..?
Anh xem này Aki, nó khá trùng khớp với năng lực của tên tội phạm kia đấy""Không phải tên tội phạm mà là cái xác mà hắn điều khiển!"
"Cứ cho là vậy đi, đừng có bắt bẻ tôi chứ?!"
"Cậu sai rõ mà"Yowan cau mày nhìn chằm chằm vào Aki, cậu nhóc lập tức quay đi nơi khác rồi tiếp tục tìm kiếm những cuốn sách phục vụ cho chiến đấu.
Aki ngồi bệt xuống dưới đất, anh lôi ra một cây bút rồi viết lấy viết để một thứ gì đó.
Yowan lấy làm lạ, trên tay cậu đây là cuốn sách ghi chú về những tên tội phạm ở vùng ngoại ô, cậu nhóc nhỏ lật qua lật lại từng trang một, khỉ thật đấy, toàn bộ những thông tin về hắn ta chỉ có một mình Noru là nắm rõ nhất, vì anh ta cũng rất hận thù tên tội phạm kia.
Hơn nữa, sau "cái chết" của cậu hồi nãy, chắc có lẽ anh ta cũng chẳng thể giữ được lí trí nữa.
Tên cấp trên kia đã mất kiểm soát hoàn toàn rồi, cũng may khi ấy Noru nhận ra "linh hồn" của cậu đang hiện hữu trước mắt, hắn ta rõ ràng là chẳng hề nhận ra cậu còn sống.
Đúng là hâm thật chứ, chỉ huy cấp cao gì thì cũng phải đần một lần thôi mà, quả nhiên cậu ghét tên đấy là đúng đắn, tuyệt đối không sai vào đâu được."
Này Yowan, cậu có biết gì về những tên tội phạm ở vùng ngoại ô không?
Tôi thấy cậu cũng trong nhóm ra trận chiến đấu đấy""Hả?
Tôi chỉ biết sương sương qua thôi.
Nhiệm vụ chính của tôi là thăm dò hoạt động của chúng nó chứ không phải tìm kiếm thông tin giống như những chỉ huy cấp cao đâu""Chỉ huy cấp cao?"
"Noru là một trong những chỉ huy cấp cao của tổ chức chống bạo loạn đấy.
À không, cái tên đó thì cao quá, nói chung anh chỉ cần hiểu rằng những chỉ huy cấp cao thường nắm rất rõ thông tin của tên tội phạm, đặc biệt họ cũng rất mạnh nữa, một số tên còn được đánh giá ngang bằng với quân đội ở khu đô thị nữa cơ"Aki nghệt mặt nhìn Yowan, anh lắc đầu nguầy nguậy."
Tôi còn đang thắc mắc tại sao cậu lại được ghép chung đội với Noru đấy.
Hai cậu rõ ràng là đối lập với nhau về mọi mặt cơ mà?"
"Đấy là sai sót lớn của tổ chức thôi, ngay từ đầu bọn tôi khác nhóm chiến đấu mà.
Noru là chuyên triệt phá những đường dây buôn bán ma túy, còn tôi là thăm dò tình hình của những tên bạo loạn bình thường mà thôi"Yowan vừa giơ cuốn sách tội phạm lên vừa nói."
Nhìn đây, tôi vừa tìm thấy một tên trông khá giống với tên tội phạm đã chết khi nãy.
Hắn ta mang năng lực sao chép siêu năng của người khác trong vòng 5 phút và là kẻ chủ mưu của hơn 4 ổ buôn bán chất cấm ở khu ổ chuột, đồng thời hắn cũng là tên vận chuyển thuốc phiện khét tiếng ở vùng ngoại ô, nhờ công vận chuyển của hắn mà vùng ngoại ô phía bên kia hình thành nên 5 ổ nghiện lớn đấy""Mọi chuyện bắt đầu diễn ra sau khi toàn quân tinh nhuệ bị quét sạch sao?"
"Phải rồi, sau đêm thảm sát đấy thì bọn chúng đã nổ pháo hoa ăn mừng bằng cách hòa trộn máu thịt của những người lính đã chết cùng với thuốc nổ rồi phóng lên trên trời.
Năm đó tôi vẫn còn khá nhỏ để hiểu được những giọt nước đỏ tươi văng tung tóe xuống vùng ngoại ô đấy là gì, tôi chỉ hiểu được nó khi bọn chúng giết mẹ và cha tôi, cái chết của họ cũng là lý do tôi trở thành thành viên của tổ chức chống bạo loạn cho tới bây giờ đấy"Yowan áp tay vào trán rồi dựa lưng vào tường, cậu thở dài một hơi."
Nghĩ lại thì thật dã man làm sao.
Chắc cả đời này tôi không quên được khung cảnh ấy mất"Cậu nhóc lắc đầu nguầy nguậy, bỗng dưng không khí im lặng hẳn đi, cậu thấy có đôi chút dở hơi.
Tại sao mà tự nhiên kể chuyện này ra cơ chứ, đúng là điên thật rồi.
Yowan khẽ liếc qua Aki, chuẩn bị nói một điều gì đó nhưng khựng lại, khung cảnh trước mắt cậu đây thật kì lạ.
Tên phó chỉ huy ấy...đang khóc sao?Câu nói bình thản kia dường như đánh thẳng vào trái tim của Aki, anh sững người lại, những giọt nước mắt bất giác chảy xuống gò má.
Aki cúi gằm mặt xuống, hai chân như chẳng hề có sức sống nữa, cơ thể anh cứ vậy mà đổ gục xuống sàn nhà.
Tiếng khóc hòa lẫn với không gian im ắng tạo nên một khung cảnh thật đáng sợ, Yowan nhíu mày quay người đi chỗ khác, cậu khẽ quệt đi những giọt nước mắt chuẩn bị trực trào ra khỏi con mắt xanh biển long lanh.
"Xin lỗi...lẽ ra tôi không nên kể nó ở đây..."
"Rồi sao nữa...?
Tạo sao những chỉ còn lại linh hồn của tôi chứ..?
Tại sao tôi lại không thấy linh hồn của bọn họ, của những người đồng đội của tôi..?
Tại sao chứ Yowan...tại sao..?"
Yowan nghiến chặt răng, cậu cố nén lại những tiếng nấc trong cổ họng."
Anh thật sự muốn nghe sao?
Ngay tại lúc này?"
Cậu nhóc nhỏ chứng kiến sự im lặng đến ngạt thở của Aki mà không khỏi áy náy, Yowan vừa lục trên giá một cuốn sách về những tên tội phạm mang năng lực điều khiển "những thứ mà người thường không thể nhìn thấy" vừa nói."
Cuốn sách này đã được ghi lại bởi một ngươi bí ẩn rồi bí mật đặt nó vào trong kho vũ khí quân sự.
Theo như tôi điều tra, à không, đây là một điều chắc chắn, những linh hồn của họ khi ấy chẳng thể siêu thoát do vẫn còn vương vấn món nợ với tổ quốc.
Đoàn quân tinh nhuệ lại một lần nữa lập kế hoạch triệt phá băng đảng qua siêu năng ẩn của một linh hồn ai oán.
Sau một năm kể từ khi đoàn quân tinh nhuệ bị quét sạch, ở khu ổ chuột đã xảy ra một cuộc hỗn chiến giữa 2 ổ ma túy lớn với nhau, chúng nó tìm cách để tiêu diệt bằng sạch đối phương, chúng nó dùng mọi thủ đoạn để tự tước đi sinh mệnh của chính đồng đội năm đó đã cùng nhau tiêu diệt đoàn quân tinh nhuệ.
Đương nhiên những chiến sĩ quả cảm ấy là người đứng sau toàn bộ cuộc hỗn chiến, bọn họ cũng hợp sức lại để triệt phá nhiều đường dây ma túy lớn ở vùng ngoại ô.
Nhưng rồi vào giữa tháng 7, một tên tội phạm bí ẩn đã lập nên đội quân để chống trả lại đoàn quân tinh nhuệ.
Mọi chuyện rồi cũng sẽ đến, bọn họ đã bị thất thủ hoàn toàn trước những uế linh hùng mạnh và tên khốn tội phạm kia.
Những linh hồn của họ cũng từ đó mà tan biến đi mất, trước khi hoàn toàn chết đi, tôi nghe được một lời trăn trối của hơn 55 chiến sĩ tinh nhuệ nhất, bọn họ chỉ nói ra cùng một câu thôi, chỉ duy nhất một câu..."
"Là gì..?"
Aki khẽ cất tiếng."
Xin lỗi phó chỉ huy, bọn tôi lại thất hứa với tổ quốc rồi.
Xin lỗi anh.
Xin hãy tha thứ cho chúng tôi"Lời nói xé thẳng vào trong tâm can của Aki, anh nghiến chặt răng rồi khóc nức nở.
Hai bờ vai run bần bật lên, không khí giờ đây càng trở nên ngột ngạt hơn bao giờ hết.
Yowan quệt đi những giọt nước mắt đang chảy dài trên gò má, cậu siết chặt bàn tay lại, quả nhiên đó chính là lý do mà Noru không ngừng đòi đi triệt phá toàn bộ đường dây ma túy ở vùng ngoại ô.
Khi anh ta thành công lật đổ được 3 ổ ma túy lớn nhất thì cũng là lúc đám tội phạm nhắm đến anh như chúng nó đã từng nhắm đến đoàn quân tinh nhuệ thời ấy.
Thật kinh khủng.
Trên đời này tại sao lại có những nơi như vậy cơ chứ?"
Sau khi biết hết sự thật, tôi đã mất ngủ trong vòng một tuần vì khóc quá nhiều.
Đã có lúc tôi vật vã đến mức chẳng thể đi nổi đâu, tôi đã bỏ ăn nhiều ngày, tôi đã tự hủy hoại chính sức khỏe của tôi qua những trận day dứt về bản thân sau mỗi buổi tối.
Năm tôi 13 tuổi, tôi nghe được chiến danh lẫy lừng của tổ chức chống bạo loạn ở vùng ngoại ô và đã lập tức tham gia vào với cương vị là một hậu phương hỗ trợ cho các thành viên phải ra mặt trận chiến đấu.
Vào ngày cuối cùng của năm, bọn chúng lại một lần nữa lập ra kế hoạch chỉ để giết vị chỉ huy cấp cao mang tên Noru và một người bí ẩn nào đó khác.
Đó lại là một cuộc thảm sát tàn khốc của lũ tội phạm, tổ chức chống bạo loạn đã thiệt hại hơn 354 các loại vũ khí khác nhau và chết 127 trên tổng số 250 người.
Chỉ trong một đêm thôi mà mọi thứ gần như đã bị phá hủy hết, tôi là một trong số những người may mắn sống sót sau cơn mưa lựu đạn bị ném khắp nơi, các vị chỉ huy cấp cao chỉ vỏn vẹn còn lại 3 thành viên, hai trong số đó sau này cũng đã tự sát vì ánh ảm những tiếng kêu cứu của người dân và cả tiếng hét của nhóm hậu phương bọn tôi.
Thật tồi tệ, giá như khi ấy tôi kịp thời đến ngăn cản bọn họ thì đã không có kết cục này xảy ra rồi""Không đâu...bọn họ đã chịu nỗi thống khổ đủ rồi, nếu cậu gọi bọn họ về trở lại hiện thực tàn khốc này thì quả là một kẻ xấu đấy""Tôi biết chứ...!
Nhưng mà tại sao...tại sao chỉ còn mình Noru phải gánh hết trọng trách lên vai..., tại sao anh ấy lại phải chịu nỗi đau khổ này trong sự cô đơn chứ..?
Anh ta đã giấu trưởng chỉ huy rất nhiều thứ, anh ta cứ vậy mà hành động một mình mà không gây ảnh hưởng tới mọi người xung quanh.
Rõ ràng như thế lại phạm luật rồi mà..!
Tôi không muốn Noru phải đau khổ nữa..!
Tôi đã cố gắng không làm phiền anh ta bằng cách cho một người có năng lực cao hơn mình làm cộng sự thay vì một kẻ thấp hèn như tôi!
Một tên chỉ biết đi do thám tình hình thì làm được gì cho anh ấy đây chứ..?"
Aki ngước nhìn lên trên, Yowan giật mình quệt hết đi những giọt nước mắt.
Cậu nhóc ngượng ngùng quay người đi, hai tay bối rối giở từng trang sách trong vô thức.
Vị phó chỉ huy thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng đứng lên, anh vẫn giữ một vẻ mặt trầm lắng đến lạ lùng."
Yowan, thật tốt khi tôi thấy được cậu như vậy""Ý anh là sao chứ?"
"Chả là...ít ra Noru vẫn có thể có cơ hội được một chút"Yowan cau mày, cậu nhóc xách cổ áo Aki lên mà gằn giọng."
Anh đừng nói úp mở như vậy, tôi không thích đâu""Nếu Noru biết rằng cậu còn sống thì chắc chắn cậu ta sẽ khóc sướt mướt cho mà xem.
Cậu có tin tôi không Yowan?"
"Hả?
Anh nói hoang đường cái gì vậy?
Giữa tôi với anh ta chẳng có quái gì để mà khóc thương cả, nếu anh nói Noru mừng rỡ vui vẻ khi tôi còn sống thì còn đỡ hơn việc anh nói "hắn ta" khóc sướt mướt đấy!"
Aki nghiêng đầu nhìn Yowan, anh đáp lại."
Sao cậu có thể dám chắc rằng giữa hai cậu chẳng hề có gì?"
"Có anh mới là người chẳng biết cái gì cả đấy Aki!
Tôi có thể biết Noru là ai, nhưng đối với anh ta thì tôi chỉ là đồng nghiệp thông thường mà thôi, tôi thậm chí còn không ưa anh ta đâu!"
"Hahaha!!
Thôi được rồi, mau thả tôi xuống đi nào!
Tôi vừa tìm thấy thông tin khá quan trọng đấy nhé!"
Yowan nghiến chặt răng nhìn Aki, có thật là anh ta vừa mới khóc nức nở xong không vậy?
Sao mà bộ mặt có thể tỉnh bơ như thế được chứ?
Đáng ghét quá đi mất, đúng là cậu đây nên chọc anh ta thêm một chút nữa mới phải.Cậu trai ném Aki ra xa rồi tiếp tục công việc của mình.
Vị phó chỉ huy bỗng dưng đọc lên siêu năng lực của tên khốn tội phạm khi nãy, anh ta khẽ nhếch miệng cười rồi nói."
Tên này chắc có vẻ rất hận cậu nên mới ám cậu đến mức này hả Yowan?"
"Không đâu, hắn ta hận Noru thì có, chẳng hiểu sao đi ám tôi làm gì trong khi tôi còn chẳng liên quan""Vậy thì hắn có nói câu gì khả nghi để có thể làm nguyên do cho việc hắn muốn ám cậu không?"
"Câu gì hả..?
Không, làm đếch gì có"Aki gõ một nhát vào đầu Yowan, anh nhăn mặt lại."
Lẹ lên để còn tới chỗ Elen nữa!
Chúng ta chỉ còn 10 phút thôi đấy!"
"Chậc...ừ thì hắn ta có nói rằng Noru rất thích tôi nên hắn muốn làm anh ta đau khổ?"
"Thế à?
Tôi hiểu rồi""Mà có chuyện gì sao?"
Yowan lẽo đẽo chạy theo Aki, cậu ngó nghiêng xung quanh liên tục.
Vị phó chỉ huy khẽ liếc qua vẻ mặt tò mò của cậu trai mà phụt cười, có khi nào tên này còn bé hơn tuổi Noru không ta, tính cách cọc cằn vậy mà hóa ra cũng trẻ con phết ấy chứ.
"Mục đích hắn ám cậu là để Noru không nhận ra cậu đấy Yowan.
Lý do là bởi tờ giấy màu xanh trên trán của cậu ta, cậu thấy rằng Noru cứ liên tục kêu rằng tên tội phạm đang ở ngay trước mặt phải không?"
"Ò ò.."
"Tức là hắn ta muốn Noru giết cậu đó, chỉ còn cách đấy mới khiến cậu ta dằn vặt cho đến chết được!
Nhưng như cậu thấy đấy, linh hồn của hắn sẽ không dám làm gì cậu và cũng không thể điều khiển cậu làm hại người khác, vốn dĩ xung quanh cậu đều là các linh hồn rất mạnh và khỏe hơn hắn, vậy nên tách hắn ra chẳng phải là điều gì khó cả, chỉ là..cậu có muốn hay không thôi!"
Bỗng dưng một con mắt thò ra từ sau lưng Yowan, nó đỏ rực như lửa, nhìn chằm chằm vào Aki.
Vị phó chỉ huy khẽ nhếch miệng cười, anh chụp lấy con mắt rồi giựt mạnh về đằng sau.
Tiếng gào khóc ai oán bắt đầu vang lên, Yowan cau mày ngó nghiêng xung quanh, cậu với lấy thanh gậy sắt rồi đập thật mạnh con mắt xuống dưới đất.
Tên tội phạm điên cuồng gào lên, hắn xông ra từ bóng tối đẩy Aki ra xa, hai tay bóp chặt lấy cổ vị phó chỉ huy mà gằn giọng."
Thằng chó...thằng chó..!
Lẽ ra tao nên giết cả mày, lẽ ra tao nên giết cả mày nữa!!"
"Một mình con quỷ Noru chưa đủ sao?
Tại sao lại muốn giết tao, tao không làm gì sai cả!!"
Yowan bẻ ngửa cổ tên tội phạm ra đằng sau, cậu tiếp tục bẻ gãy từng ngón tay của hắn.
Hai con mắt đỏ ngầu bỗng dưng chuyển qua màu đen xám xịt, Aki nheo mắt đập mạnh tên khốn ấy xuống dưới đất, anh rút ra con dao rồi đâm thẳng vào tròng mắt của hắn.
Yowan rùng mình nhìn Aki, cậu nhóc đụng nhẹ vào người anh rồi khẽ lên tiếng."
Anh không tính để hắn "đi" bây giờ đó chứ?"
"Đương nhiên là không, tôi phải tra hỏi tên này cho bằng được trước khi vứt xuống địa ngục chứ!
Để vậy thì tiếc lắm""Ờ ừm..nghe cũng hay đấy, nhưng tôi cũng biết cách để đối phó với con quỷ kia rồi"Aki liếc qua Yowan, anh nghiêng đầu."
Nếu là kéo hắn ra khỏi người Todoushi thì tôi biết rồi""Anh không thấy rằng mỗi khi con quái vật kia điên lên là mắt hắn đều rực đỏ lên à?
Ngoài việc kí sinh ra thì con quỷ cũng phải phụ thuộc vào chủ nhân của nó lắm đấy""Chủ của hắn chết rồi nhưng hắn vẫn điều khiển được con quỷ ấy, nếu vậy thì là do con mắt chứ không phải do vật chủ mà hắn kí sinh sao?"
Yowan lúi húi lật từng trang sách rồi đưa cho Aki.
Đó là cuốn sách nói về những siêu năng có thể gây nguy hại cho con người, cậu nhẹ nhàng đặt ngón trỏ lên hình vẽ nguệch ngoạc của những chiến sĩ quả cảm, nói."
Hắn ta có thế biến hóa được ba dạng quỷ.
Dạng đầu tiên là dạng khí, tức là như con nữ quỷ đã đối đầu với anh trước kia.
Dạng thứ hai là dạng quái vật, cuối cùng là hắn ẩn mình trong những vật thế sống và điều khiển cơ thể vật chủ giống như một con "quỷ".
Để xem...có lẽ là mỗi dạng hắn ta sẽ có một kĩ năng đặc biệt riêng, có vẻ mạnh lắm đấy"Aki quay ngoắt sang tên tội phạm, anh cau mày nói."
Mau nói cho tao về cách mày điều khiển "nó" như thế nào đi""Mày muốn theo cách gì?
Tao còn nhiều trò chơi lắm mà, sao phải vội thế chứ?"
"Cách con quỷ kia hoạt động dựa trên hai con mắt của mày, số trò chơi cũ rích ấy thì tao cũng biết cả rồi"Tên tội phạm cười phá lên, hắn giựt lấy bộ đàm của Aki rồi ném thẳng vào mặt anh.
Yowan giật bắn mình, cậu bối rối nhìn qua vị phó chỉ huy rồi lấy ra một miếng băng gâu đưa cho anh."
Aki, bình tĩnh lại-""Miễn hắn không làm gì đồng đội tôi là được.
Giờ thì tôi chỉ cần ép hắn nói ra mà thôi"Bỗng một cơn gió vụt nhanh qua mặt Yowan, chỉ trong chớp nhoáng, tên khốn kia bị đập đến nát đầu, hộp sọ cứ vậy mà đung đưa trên giá sách và rơi rớt vài mẩu thịt xuống mặt bàn gỗ.
Máu từ từ nhỏ xuống cánh tay nổi đầy gân của Aki, anh ta thật sự đang điên lên đấy sao?
Tốc độ khi nãy là gì cơ chứ?
Thật khủng khiếp, rốt cuộc lý do gì khiến anh ta bị con quái vật kia bóp nát xương mà chẳng thể chống trả nổi một đòn vậy?
Phải chăng tốc độ của hắn ta còn nhanh hơn gấp chục lần Aki?
Và người hiện tại đang đối đầu với hắn là...Noru..?
Haha...không thể thế được, người bình thường tuyệt đối không thể nhanh bằng một linh hồn đặc biệt như vị phó chỉ huy kia.
Yowan đổ mồ hôi nhìn khuôn mặt tối sầm lại của anh, cậu thầm tự nhủ rằng thật may vì đã không là kẻ thù của họ.
Nếu đụng phải anh ta thì thà rằng việc tự tử chắc chắn sẽ dễ chịu hơn là để anh ta tra tấn cho đến chết như thế."
A..Aki này, anh làm vậy thì..hắn ta sao mà nói được chứ?"
"Nói được tốt.
Linh hồn đặc biệt như tôi thì chẳng có gì mà không làm được cả"Yowan nhặt chiếc máy bộ đàm lên, cậu áp nhẹ tai vào rồi thì thầm."
Elen à, cô có ở đó chứ?"
"H..Hả?
Các anh xong rồi sao?
Bọn tôi vẫn bị mắc một vài thứ nên chưa xong được, tên quỷ này lì quá mức cho phép rồi!"
"Thế còn Noru?
Anh ta sao rồi?"
"N..Noru hả?
Tôi cũng-"Bỗng bộ đàm phát ra một giọng nói khác, nó có vẻ khá gấp gáp và vội vàng."
Ê cậu xem cấp trên của cậu thế nào đi chứ...tôi là tôi thấy sợ anh ta rồi đó!
Con quái vật kia gục hoàn toàn rồi mà anh ta vẫn đấm cho nó nát cả xương cả thịt, lại còn luôn mồm gọi tên cậu nữa đó Yowan!"
Tên tội phạm gào thét lên dữ dội rồi bắt đầu khóc lóc ỉ ôi.
Hắn ta vùng vẫy đạp liên tiếp vào người Aki.
Vị phó chỉ huy trừng mắt rồi ném hắn đập thẳng vào mặt bàn gỗ sắc lẹm, Yowan đổ mồ hôi nhìn vào máy bộ đàm, không lẽ Noru đang muốn giết cậu đây hay sao chứ?
Tại sao lại có chuyện anh ta vừa đấm tên quái vật vừa hét to tên cậu được?Thật đáng sợ.
Tên cấp trên này quả là đáng sợ."
Bọn tôi cũng sắp xong rồi, các cậu mau chóng đến đây đi!"
"Tôi biết rồi, cậu nhớ bảo trọng đấy nhé!"
"Ừ tôi biết rồi, anh cũng vậy đấy"Yowan tắt máy bộ đàm rồi nhanh chóng nói lên kế hoạch của cậu cho vị phó chỉ huy Aki.
Tên tội phạm dường như chẳng nghe thấy gì được nữa, hắn ta bị anh đập cho đến nát cả khuôn mặt kia rồi.
Đôi mắt của hắn dần trở lại bình thường, ngay sau đó, Yowan đã tức tốc phóng đến vị trí của Elen và Ejiro, cậu nhẹ nhàng đáp xuống thân cây gần đó, chứng kiến toàn bộ cuộc chiến kinh hoàng của Noru với con quái vật hung bạo.
Hai tay đan vào nhau, bỗng dưng một con bướm nhỏ hiện lên rồi biến vào trong khoảng không gian tĩnh lặng.
Yowan cau mày cầm lấy cuốn sách ghi chép siêu năng, con bướm kia lại một lần nữa xuất hiện, chỉ mấy chốc cậu đã hiện ra ngay trước mặt Elen.
Cô thiếu nữ giật bắn mình, khẽ hét lên."
Này lẽ ra cậu phải báo tôi một tiếng chứ...!"
"Chẳng còn thời gian nữa đâu, nghe này, việc tiếp theo của cô là dùng siêu năng để đẩy linh hồn của hắn lên trên.
Khi nào xong thì hãy nhớ dán tiếp một lá bùa trấn yêu vào cậu nhóc Todoushi này, để chắc rằng hắn sẽ không nhập thêm vào ai nữa, Aki sẽ là người dùng dây xích vô hình khóa chặt lấy linh hồn của các cậu, hiểu chứ?"
"Khóa chặt linh hồn?
Vậy mà cũng được sao?"
Ejiro lên tiếng."
Đối với một linh hồn đặc biệt, không gì là không thể cả"Elen ngập ngừng quay sang nhìn Ejiro, cậu nhóc nhẹ gật đầu, tay đặt lên vai trấn an cô thiếu nữ."
Sẽ ổn thôi mà, tôi tin ở cô đấy!"
"Dạ...vâng, em sẽ cố hết sức!
Em sẽ không để cậu chủ phải lo đâu!"