Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tàn Cuộc - Nha Ký

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMQM3iA7b79cnNns_zfcsTqAvRT832xtpfmpFDAMjxClbBz36iOBC_yZir6heMDzBATmHpuvoWpglZRgDfd4Sef1B-gGEuGFgUfAbpGvaZ2QCWWt8gnxroIya3v1Fh3tfIRut7M--IW_Ibm-laXuZ6k=w215-h322-s-no-gm

Tàn Cuộc - Nha Ký
Tác giả: Nha Ký
Thể loại: Ngôn Tình, Đô Thị, Khác, Phương Tây
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Rõ ràng là người đã chơi ở câu lạc bộ đến rạng sáng nhưng vẫn nhớ tra kết quả học tập giúp cô.

Anh còn kiên nhẫn, nén lại cơn ngáp để cùng cô nghe buổi hòa nhạc.

Cũng đặc biệt vượt qua đám đông, kéo dài âm cuối mà khen một câu: “Giỏi thật.”

Vậy mà tại sao lại không bao giờ nói đến chuyện tình cảm, Trì Ương Hà nghĩ mãi không ra.

Có rất nhiều ký ức về Triều Chu Viễn, đặc biệt là những điều kỳ quặc.

Chỉ vì dính chút nước mưa mà vứt cặp khuy áo đắt tiền vào thùng rác, màu xe phải hợp với chiếc cà vạt anh tiện tay vớ được, mỗi năm vào ngày trước Giáng sinh anh lại bay đến một hòn đảo châu Âu.

Còn có một lần, sau khi nhìn cô mỉm cười, anh thờ ơ nói với người bên kia điện thoại: “Rảnh quá, chơi cùng cô ấy.”

Thì ra anh chỉ thích loài hoa tulip có tên gọi khác là “uất kim hương”.

Không sao, sau này cô cũng không còn thích chim họa mi và hoa hồng nữa.

Khi bộ phim cuối cùng kết thúc, cô bình thản uống hết tách cà phê nóng:

“Triều Chu Viễn, chúng ta tàn cuộc thôi.”

Anh Triều Chu Viễn, đi chậm thôi.

Thiếu gia tài phiệt lai x Nữ sinh viên

Kiêu ngạo và Tham lam

Đều không phải người tốt.​
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 1: Đi chậm thôi



Nhiều năm sau cô mới hiểu, câu “Điều duy nhất anh có thể hứa với em là sau khi chết sẽ để lại toàn bộ tài sản cho em” hóa ra là câu nói tình cảm chân thành duy nhất mà Triều Chu Viễn đã nói trong bảy năm.

Tiếc là khi nghe, cô lại không biết.

[Mở đầu]

Bộ phim cuối cùng đã chiếu từ lâu.

Sảnh rạp chiếu phim trống vắng, từ đông người đến ít người, rồi cuối cùng chỉ còn lại mình cô.

Trì Ương Hà cảm thấy hơi mệt.

Thời gian hiển thị trên đồng hồ càng ngày càng xa thời gian ghi trên vé, nhưng cô cũng không bận tâm, dù sao bộ phim “Titanic” này cô đã xem biết bao lần rồi.

Hơn nữa, cô cũng biết Triều Chu Viễn không thích xem phim.

Không chỉ là phim.

Anh không hiểu tại sao có người lại đến rạp xem một câu chuyện mà họ đã biết kết thúc, cũng như anh không hiểu tại sao những buổi hòa nhạc nhàm chán lại có gì hấp dẫn.

Anh càng không hiểu tại sao phụ nữ luôn muốn dùng những việc anh không thích để chứng minh điều gì đó, như thể chỉ cần vượt qua giới hạn đó là có thể kiểm nghiệm cái gọi là tình yêu.

Nhân viên mang đến cho cô một bó hoa và một cốc đồ uống nóng, giọng nói xin lỗi đặc biệt: “Anh Triều nói có lẽ anh ấy sẽ đến muộn.”

Trì Ương Hà nhận lấy bó hoa, uống một ngụm đồ uống nóng, dù sao thì cũng không nên trút giận lên người không liên quan.

Không hợp từ lần gặp đầu tiên, cô đã biết rồi, không phải sao?

Nhưng cô vẫn cảm thấy tại sao mọi người dường như lại hiểu anh hơn cô?

Cần gì phải bận tâm khi anh thà để trợ lý liên hệ với rạp chiếu phim mà anh chỉ có cổ phần, còn hơn là trực tiếp gửi cho cô một tin nhắn hay một cuộc gọi?

Rõ ràng trong tình cảm này, cô cũng không phải là người hoàn toàn tốt.

Từ một nụ hôn, đến một con gấu, một chiếc xe, một tòa nhà.

Quà tốt nghiệp là dẫn cô gặp vô số nhân vật lớn trong ngành, giúp cô trải sẵn con đường sáng lạn phía trước.

Những món quà của anh chưa bao giờ bị lấy lại, bao gồm cả câu nói đó cũng đúng.

— “Không sao đâu, rời khỏi anh em vẫn có thể sống tốt, có lẽ một ngày nào đó anh sẽ đột nhiên chết.”

Thật ra họ chưa bao giờ xác định rõ mối quan hệ, ngay cả khi cô chán nản khi yêu người khác, anh vẫn sẽ lái xe đến đón cô ra bờ biển hóng gió và lang thang.

Anh không trách móc cô, không an ủi cô, cũng không giáo huấn cô.

Ngược lại, anh chỉ vào đường chân trời trên mặt biển mà nói: “Thủy thủ trên tàu có lẽ giờ này đang uống Gimlet.”

Mấy năm trôi qua, lòng tham bỗng dưng lớn dần.

Có lẽ khi con người trưởng thành, những điều họ theo đuổi từ tạm thời sẽ trở nên ổn định, giống như khi nhận được món quà của số phận, người ta chỉ nghĩ rằng mình may mắn, hoàn toàn không nghĩ đó là Chúa đã ban tặng.

Bộ phim có suất chiếu lúc nửa đêm đã kết thúc.

Mọi người theo bài nhạc cuối phim đẩy cửa rời khỏi phòng chiếu, nói cười rôm rả, bàn luận về nội dung phim. Có người còn khóc thút thít, nghẹn ngào không nói nên lời.

Trì Ương Hà cũng từng hay khóc, đặc biệt là khi xem phim, cảm xúc rất nhạy cảm.

Sau này cô không khóc nữa, vì người ngồi bên cạnh cô thường đưa cho cô hai tờ khăn giấy, rồi khiến cô khóc càng to hơn.

Sự xấu xa riêng biệt của Triều Chu Viễn.

Anh thích khiến người khác khóc, sau khi xem đủ thì mới giúp cô lau nước mắt.

Cho đến khi tiếng ồn ào tan biến từ lâu, khi sự im lặng gần như tuyệt đối, người trong làn gió đêm cuối cùng cũng đến.

Chỉ vài bước đi đến bên cạnh cô, khen một câu: “Hoa hợp với em.”

Câu thứ hai: “Latte? Nóng à?”

Cô gật đầu, anh nói câu thứ ba: “Vào phòng chiếu nào?”

“Phòng nào cũng được.”

Trì Ương Hà ôm chiếc áo khoác đứng dậy, trong đầu chỉ nghĩ cốc đồ uống nóng ban đầu đã nguội rồi.

Rất lạ, đồ uống ở nhiệt độ bình thường không phải không uống được, nhưng khi đồ uống nóng nguội đi thì trở nên khó uống.

Cô đi trước, Triều Chu Viễn bước theo sau một bước.

Thấy cô ngập ngừng, anh vẫy tay để người ta chiếu phim.

Vẫn là ghế số 12 hàng 24, liên quan đến sinh nhật anh.

Khi Trì Ương Hà ngồi xuống, phim bắt đầu chiếu.

Không có quảng cáo lê thê, không có gì che lấp gây phiền phía trước.

Rạp chiếu phim rộng lớn, trống rỗng đến mức ngoài âm thanh của bộ phim, chỉ còn tiếng “kạch kạch” của máy chiếu.

Cô biết anh không thích sự im lặng.

Chẳng bao lâu sau, anh như thường ngày bắt đầu nói chuyện phiếm: “Godfather không còn khỏe như mấy năm trước.”

“Ừm.” Tiếng Trung của anh ngày càng tốt.

“Không vui à?”

“Cũng không hẳn.”

“Vậy thì…”

“Suỵt, Triều Chu Viễn, phim bắt đầu rồi.”

“Ồ, được.”

Nhưng khi ánh nhìn dừng lại trên màn hình, điều hiện ra trước mắt không phải là “Titanic”, mà là những ký ức về họ trong quá khứ.

Bây giờ là lúc mới gặp nhau.

Cuộc gặp gỡ lố bịch, khởi đầu chỉ vì anh quá rảnh rỗi.

Cô lên nhầm xe, anh liền đưa cô một đoạn đường.

Một lát sau, là câu chuyện đến đoạn giữa.

Sự đồng hành vô nghĩa, thời gian vẫn còn sớm, không muốn đi ngủ.

Những gì cô hứng thú, anh chỉ đi theo mà xoay vòng.

Cuối cùng cũng đã đến lúc hiểu ra đó là một con tàu sẽ chìm.

Ai sẽ ở lại rạp sau khi bộ phim kết thúc, có được thời gian của một bộ phim đã là may mắn.

Cô từ từ cầm ly cà phê nóng đã nguội ngắt, bình thản uống hết.

Khi quay đầu nhìn anh, tay anh giữa không trung đang đưa tờ khăn giấy.

Nhưng lần này cô không khóc.

“Triều Chu Viễn, chúng ta tàn cuộc thôi.”

Anh Triều Chu Viễn, đi chậm thôi.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 2: Sám hối



“Triều Chu Viễn, nếu bảo anh viết một cuốn sám hối, anh sẽ viết gì ở trang đầu?”

“Les Confessions? Anh là người rất khó thật lòng hối hận. Nếu phải chọn, có lẽ là việc gặp em.”

·

Thật ra ngay từ lần gặp đầu tiên đã có thể dự đoán được kết thúc.

Trì Ương Hà mơ hồ nhớ lại, bài thi hôm đó cô chuẩn bị kết thúc bằng câu “Ma quỷ luôn trích dẫn Kinh Thánh để đạt được mục đích.”

Khi giám khảo gọi đến số thí sinh tiếp theo, cô bước vào trận tuyết nhỏ.

Lấy điện thoại đang rung ra, làn không khí lạnh ẩm ướt từ từ tràn vào hơi thở.

Cô phóng to bức ảnh đang hôn nhau trên màn hình, nam chính không ai khác chính là người yêu cũ quen thuộc, nhưng nữ chính chắc chắn không phải là cô.

Cái lạnh trong không khí dường như thấm vào máu, ngón tay đang bấm số điện thoại cũng trở nên cứng đờ.

Khó khăn lắm mới nhập hết số, nhưng khi gọi đi lại chẳng có ai nghe máy.

Một hồi chuông, rồi hai hồi chuông.

Lặp lại vài lần, mức pin gần như cạn đỏ, Trì Ương Hà vội dùng chút pin cuối cùng gọi một chiếc xe.

Hình ảnh cuối cùng trên điện thoại trước khi tắt máy là chiếc xe đã đến, với thông báo “Trời mưa tuyết, xin đi chậm.”

Cô vội chạy trên tuyết đến cổng Bắc, kéo cửa xe phía trước rồi ngồi vào hàng ghế sau. Chờ vài giây, nhưng không nghe thấy câu hỏi xác nhận số điện thoại.

“Crosstown Hotel.”

Cô nói, rồi quay sang nhìn. Ghế trước ngã ra sau, người ngồi sau vô-lăng gần như nằm dài, ánh mắt phía sau kính râm dường như đang liếc qua.

“Sinh viên múa?”

“Sinh viên phát thanh.”

Anh ta không quá quan tâm, chỉ hỏi cho có, không thực sự muốn biết, rồi tiện tay điều chỉnh lại ghế.

Khi xe khởi động với tiếng động cơ ầm ĩ, Trì Ương Hà nhận ra có điều gì đó không đúng, nhưng vì quá buồn, cô không nghĩ nhiều.

Xe chạy một lúc, anh ta hạ cửa kính xuống, rút một điếu thuốc và ngậm bên môi, “Tâm trạng không tốt.”

Nếu anh ta nói bằng câu hỏi, có lẽ cô sẽ không khóc.

Nhưng anh ta lại khẳng định, khiến cô cảm thấy mình thật đáng thương, bị nhìn thấu ngay từ ánh mắt đầu tiên.

Mối quan hệ với người yêu cũ hơi phức tạp. Họ từng là bạn học, cùng thi vào một trường đại học. Khi tốt nghiệp, trong kỳ nghỉ, họ chính thức bắt đầu mối quan hệ.

Nhưng sự việc bất ngờ xảy ra, cô phải học lại và buộc phải chia tay, dù vậy cô vẫn giữ liên lạc để nghe anh ta nói hàng ngàn lần câu “Anh sẽ đợi em.”

Nhưng nỗi buồn lúc này không chỉ vì điều đó, còn là áp lực của một năm học lại, và giọt nước tràn ly đột ngột xuất hiện.

Lúc đó, Triều Chu Viễn không hào phóng để an ủi, chỉ đổi sang một bản nhạc trữ tình và đưa cô hai tờ giấy lau.

Anh nghĩ cô có tài năng đặc biệt, vì có thể bật khóc ngay cả khi nghe một bản nhạc vui.

Khi cô trút hết cảm xúc, anh ta đã nghe đủ nên tùy tiện nhận xét: “Love covers a multitude of sins.”

Tình yêu có thể che đậy vô số tội lỗi.

Mọi chuyện xảy ra vừa đủ, Trì Ương Hà không kịp nhận ra câu đó là trích từ sách Thánh Kinh, thư I của Pétros.

Cảnh tượng phía Tây thành phố hiện ra trước mắt, tòa lâu đài trắng tinh không tỳ vết cắt ngang bối cảnh thực tế xung quanh.

Trong khoảnh khắc, vòi phun nước phun ra một cột nước làm xao động những chú chim đậu xung quanh, cũng làm cô giật mình, nước mắt dừng lại trong giây lát.

Cô chợt nhớ ra điện thoại đã hết pin, rồi thỏa thuận với anh ta: “Điện thoại tôi hết pin rồi, chút nữa tôi sẽ trả tiền sau?”

Anh ta không trả lời, chỉ đẩy kính râm l*n đ*nh đầu.

Làm sao có thể diễn tả khuôn mặt đó đây? Không giống người bình thường, có chút gì đó pha trộn giữa Âu – Mỹ.

Giống như người sẽ bước vào Moulin Rouge vào lúc đêm muộn hay một nhà thờ lớn vào buổi sáng sớm, vừa mâu thuẫn, vừa hòa hợp.

“Nhìn xem, kịch của cô.”

Anh ta tùy tiện coi sự tuyệt vọng mà cô đang trải qua như một vở kịch vô nghĩa, đáng để đổi lấy tiền xe.

Nhưng tham lam bắt đầu từ lúc đó. Lời nói đó đủ để cô coi như là câu trả lời.

Trì Ương Hà đi trước vào sảnh lớn, ngại ngùng khi lần đầu bước vào một nơi chưa từng đến.

Ở trong khung cảnh lạc lõng, cảm giác quen thuộc nảy sinh từ cuộc gặp gỡ trên đường càng được phóng đại so với người lạ chưa từng nói một lời nào.

Là vào khoảnh khắc kim đồng hồ tích tắc vài giây?

Ngược lại, Triều Chu Viễn lại rất quen thuộc, nhàn nhã nói: “Tìm khách, hôm nay.”

Cô không kịp hỏi thêm.

Trước khi cô lên tiếng chất vấn, lễ tân đã kính cẩn đưa một cuốn sổ.

Triều Chu Viễn nghiêng người tựa vào quầy đá, hỏi: “Tên họ?”

“Lưu…Lưu Lệ Hành.”

Trì Ương Hà nín thở, sợ anh đổi ý hoặc bỏ mặc cô ở đây.

Tại giây phút nào đó, Triều Chu Viễn ngẩng mặt lên ra lệnh: “Kiểm tra.”

Anh bình tĩnh, nhưng mang dáng vẻ ngạo mạn của một người ở vị trí cao.

Chẳng bao lâu, lễ tân báo số phòng.

Anh không dừng lại lâu, cũng không đợi người ta nói hết câu mà quay bước về phía thang máy.

Trì Ương Hà vội theo sau, chui vào trước khi cửa thang máy đóng lại, dù trong không gian rộng lớn, cô vẫn chọn đứng cạnh anh.

Không lâu sau, anh nói: “Cần tôi phục vụ cô?”

Khi tâm trí đang rối bời, cô lỡ tay chạm vào ngón tay của anh, cảm giác ấm nóng từ chạm nhẹ ấy lan tỏa.

Cô cảm thấy không thể trách bản thân nghĩ xấu, tất cả là tại khuôn mặt quá lôi đỗi cuốn của anh khi bị so bì với tên người yêu cũ kém cỏi .

Tuy nhiên, khi con số trên thang máy thay đổi, sự lo lắng trong cô dần tràn ngập.

…Cô không phải là nạn nhân hoàn hảo, vì cô cảm thấy có lỗi.

Khoảnh khắc khi cô muốn rút lui, cửa thang máy mở ra.

Cô không bước ra, Triều Chu Viễn cũng đứng tựa vào tường để chờ đợi.

“Thôi bỏ đi.”

“Ừ.”

Anh ta đáp lại, nhưng không di chuyển.

Trì Ương Hà hiểu không thể để một người như thế phục vụ cô đến lần thứ hai. Nhưng trước khi cô kịp bấm nút tầng, một nhân viên giao thức ăn đã gõ cửa một căn phòng.

Thật đúng lúc, cô nhìn thấy Lưu Lệ Hành chỉ quấn mỗi chiếc khăn tắm ngang hông. Ngay lập tức, máu dồn lên đầu, cô bước nhanh tới hất tung khay thức ăn trên tay anh ta.

“Cô làm gì vậy?”

“Đến hôm qua tôi vẫn còn thi vào trường anh, thế mà anh đối xử với tôi thế này sao?”

Trì Ương Hà không hiểu nổi tại sao người bị bắt quả tang lại có thể phản ứng như vậy, giọng điệu không hề có chút ăn năn nào. Anh ta thậm chí còn đóng cửa lại, che chở cho người bên trong một cách tuyệt đối.

“Hừ, tôi đối xử với cô thế nào? Cô đã đối xử với tôi ra sao? Biến mất cả tuần liền mà không một lời, cô còn mong gì hơn nữa?”

Lưu Lệ Hành phủi thức ăn vương vãi trên người, cũng đầy một bụng giận dữ: “Cô có bao giờ quan tâm đến tôi không? Chắc là không đâu. Mỗi lần gọi điện thì toàn viện cớ là làm thêm hay bận học. Ngay từ khi tốt nghiệp, chúng ta đã nói sẽ học chung trường, kết quả là gì? Điểm nghệ thuật của cô đứng top đầu tỉnh, thế mà lại quyết định ở lại học lại. Thật vô lý. Thật ra cô chỉ muốn tìm một người giàu để giữ thể diện, nhân tiện vui vẻ thôi…”

Anh ta nói rất nhiều, nhưng Trì Ương Hà chỉ nghe được những câu đó. Bây đầu nhớ lại, cô mới nhận ra mâu thuẫn đã sớm âm ỉ từ lâu.

Trong lời anh ta, cô bị hạ thấp đến mức không còn gì, còn cô học trưởng trong phòng thì ở mọi mặt đều hơn hẳn, biết thông cảm, biết quan tâm, biết hỏi han ân cần, không như cô, chẳng làm được gì.

Rõ ràng cô đúng lý, nhưng không hiểu sao lại bị những lời nói của anh ta làm cho câm lặng.

Cô chỉ đứng nghe cho đến khi Triều Chu Viễn hút xong điếu thuốc, làn khói cuối cùng không được hít vào phổi, anh ta cúi xuống chia sẻ một nửa cho cô.

Một cái chạm môi nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, đôi môi chạm vào làn hơi lạnh.

Thật ra họ chưa hôn nhau, giữa họ có một ngón tay ngăn cách, đôi môi rơi lên khớp ngón tay bị làn sương khói che mờ.

Trì Ương Hà chưa kịp ho, anh ta đã đứng dậy bỏ đi, cùng với những bước chân, anh ta nói “Chẳng thú vị.”

Chỉ ba từ đơn giản nhưng mang lại cho cô đủ tự tin ném lại một câu với Lưu Lệ Hành đang đứng sững trước khi rời đi: “Là tôi không cần anh nữa.”

Sau này nghĩ lại, họ cũng chỉ là kẻ tám lạng người nửa cân.

Chẳng phải cô cũng lén lút rung động trong thang máy trên đường tới gặp anh ta sao?

Có lẽ không chỉ trong một giây.

Không nói được lời nào, cũng chẳng ai vô tội, tình yêu vốn dĩ đều nông cạn.

Trên đường trở về, cô không nói một lời, chỉ còn lại tiếng nhạc vang vọng trong xe.

Lúc đó cô vẫn chưa biết Triều Chu Viễn nghe nhạc vì anh không thích sự im lặng, còn cô đang dành suốt quãng đường để hồi tưởng lại nụ hôn nửa vời.

Một cảm giác tiếc nuối, như hương thơm nhè nhẹ của tay áo anh.

Chiếc tay áo chỉ vô tình sượt qua một lúc, nhưng đủ để cô nhớ mãi.

Chẳng mấy chốc họ đã đến cổng Bắc. Trì Ương Hà không khỏi than thở trong lòng, sao hành trình ngắn đến vậy, chưa kịp nghĩ ra cái cớ nào thuyết phục hơn.

Xe dừng, cô bước xuống, đứng trước cửa xe rồi quay lại: “Cảm ơn anh, tôi xin số điện thoại của anh nhé, phòng trường hợp thanh toán không thành công, tôi sẽ chuyển riêng cho anh.”

Một lý do thật hợp lý, không có lý nào để từ chối.

Nhưng Triều Chu Viễn là kiểu người lười biếng đến mức không buồn tìm lý do.

Anh không nói gì, chỉ liếc nhìn cô thêm một lần qua ô cửa xe hạ nửa, rồi trong làn gió lạnh đêm tối chỉ còn lại âm thanh của chiếc Reventón gầm rú xa dần.

Ngay từ lần gặp đầu tiên đã là một khởi đầu đầy lúng túng, cô lên nhầm xe, anh thì tình cờ rảnh rỗi nên tiện đưa cô một đoạn đường.

Như thể sau hàng vạn lời cầu nguyện suốt mười chín năm, cuối cùng cô cũng gặp được một lần giải thoát đầy lạ lẫm.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 3: Quy luật thông thường sao có thể áp dụng với anh ấy



Những ảo tưởng sai lầm của thiếu nữ ngây thơ khi xem anh là thiên thần tình yêu của mình, nhắm mắt lao vào giấc mơ, trong đó chỉ có hình bóng của anh.

Chỉ vì một nụ hôn không ngờ tới, dù anh từ chối để lại số điện thoại cũng không còn quan trọng, cô vẫn sẽ nhớ khoảnh khắc ánh trăng lẻn qua cửa sổ chiếu lên cổ áo anh, ánh sáng tụ lại vì anh.

Trông khá giống một gã đểu.

Một gã đểu có tiền, đến cả bầu trời đầy sao cũng hào phóng với anh hơn.

Cũng không thể oán trách sự hai lòng của Trì Ương Hà cô.

Từ nhỏ mẹ đã dạy không thể gieo hết hạt giống trên một mảnh đất, nếu nó chết, cô sẽ chết đói.

Ngoài cửa có tiếng thẻ từ quẹt kêu một tiếng “tít”, cùng lúc đó là tin nhắn gửi tới.

Trì Ương Hà liếc nhìn tên người gửi, không chút do dự lao vào vòng tay của Đới Nghệ Nhiễm, “Mình đã hoàn toàn cắt đứt với tên kia rồi.”

Đới Nghệ Nhiễm phản ứng không nhiều, tiện tay đặt hộp cơm mang về cho cô lên ghế thay giày, “Ừ? Mình cứ tưởng tên đó chỉ là thú cưng điện tử của cậu, thật sự là người à?”

“Đúng vậy, và còn…nếu khắt khe hơn, chắc là tính ngoại tình nhỉ? Dù sao cũng hai lòng mà, rõ ràng lúc đi du lịch tốt nghiệp mọi thứ còn rất ổn.”

Trì Ương Hà cầm hộp cơm đi tới bàn, tò mò hơn về lúc nào và vì sao mối quan hệ của họ bắt đầu biến chất, đến mức cô không cảm thấy buồn chút nào.

Có lẽ cô thật sự không có thời gian để tiêu tốn quá mức cho một mối quan hệ, cuộc sống đã đủ bận rộn khiến cô mệt mỏi rồi.

Vậy nên không trách Đới Nghệ Nhiễm không quan tâm, họ quen nhau nhờ thi vào trường nghệ thuật, so với việc kiếm tiền và thi cử mệt nhọc, Lưu Lệ Hành xuất hiện trong câu chuyện của cô hiếm hoi đến mức thấp.

“Ăn nhanh đi, thầy vừa bảo xuống dưới một chút.”

Khách sạn này phần lớn là các thí sinh thi vào trường nghệ thuật, tiện vì gần trường thi.

Họ ở tầng chín, thầy giáo và các nam sinh ở tầng bảy, mỗi ngày thi xong đều xuống báo cáo với thầy một chút để thầy có kế hoạch nộp đơn vào các trường tiếp theo.

Nhưng hôm nay rõ ràng Trì Ương Hà không để tâm lắm đến việc báo cáo mà có chuyện khác đang khiến cô để ý.

Tập phim Hàn Quốc trên điện thoại vừa cập nhật đến tập tám, nam nữ chính cuối cùng cũng chạm môi nhau nhờ kịch bản được sắp đặt kỹ lưỡng.

Việc môi lướt nhẹ ra sao, tay đẩy nhau thế nào không phải điều quan trọng, trọng tâm là nụ hôn đó.

Điều quan trọng là hôm nay cô cũng có một nụ hôn, dù chỉ là giả vờ.

Khoảng cách gần gũi thì không phải lần đầu, nhưng khuôn mặt đó thì là lần đầu tiên.

Giấu đi những cảm xúc trong lòng là điều cô học được sau này, nhưng lúc đó cô chỉ ngậm thìa mà hỏi: “Nhiễm Nhiễm, cậu nói xem nếu vừa mới chia tay mà lại gặp được khuôn mặt chỉ có trong giấc mơ…”

Đới Nghệ Nhiễm không thương xót mà nói: “Đó chính là Khương Thái Công câu cá.”(*)

(*) Khương Thái Công câu cá, lại có người nguyện ý cắn câu.



Xuống tầng bảy, có vài nam sinh đang trò chuyện trong phòng, một người tỏ ra rất ân cần gọi cô: “Đàn chị!”

Trì Ương Hà không muốn bận tâm, Lưu Lệ Hành là anh họ của cậu ta.

Cậu ta đưa cho cô hộp sữa, cô không nhận mà ngồi xuống ghế trống trước mặt thầy giáo, vừa định mở miệng thì điện thoại reo lên.

Cô tắt đi, lại reo.

Để chế độ im lặng, điện thoại vẫn rung.

Thầy giáo rất biết quan sát: “Có việc thì cứ đi trước đi, thầy tin tưởng vào phần thi của em.”

Nói xong lại đùa: “Chuyên ngành xếp top ba của trường hôm nay không vấn đề gì chứ?”

“Dạ vâng.” Trì Ương Hà thật sự không muốn ở lại nữa.

Điều phiền phức là Lưu Dận đi theo cô ra ngoài, liên tục nói: “Anh ấy bảo biết mình sai rồi, muốn gặp chị, ít nhất cũng nên nói chuyện rõ ràng với nhau.”

Đới Nghệ Nhiễm liếc nhìn qua lại giữa hai người, dường như đoán được điều gì đó, “Người yêu cũ của cậu ấy là ba cậu à? Ân cần vậy?”

Lưu Dận bật cười: “Là anh họ tôi.”

Đới Nghệ Nhiễm giễu cợt: “Cậu từ Cục Mật Vụ đến đấy à, cả năm không nói tiếng nào, giờ lại biết mở miệng.”

Lưu Dận thông minh, chỉ nói vừa đủ: “Dù sao anh ấy cũng đã nhắn rồi, còn lại thì tùy chị.”

Đợi cậu ta đi xa, Đới Nghệ Nhiễm đề nghị đi xem phim đêm để giải tỏa tâm trạng. Hai người nhanh chóng đồng ý rồi cùng nhau xuống tầng.

Nhưng khi bước ra khỏi cổng thì nhìn thấy Lưu Lệ Hành, ngày hôm đó lại trở nên dài hơn, Trì Ương Hà chỉ muốn thời gian trôi nhanh đến buổi sáng có nắng để xua tan tất cả mệt mỏi.

Đới Nghệ Nhiễm cuộn tay áo, sẵn sàng chiến đấu, nhưng Trì Ương Hà thở dài khuyên nhủ: “Ngoài trời lạnh lắm, cậu về trước đi, mình sẽ gọi cho cậu sau.”

Khi chỉ còn lại hai người trong gió, Lưu Lệ Hành hỏi: “Đến nhà hàng gần đây nhé?”

Trì Ương Hà lắc đầu: “Không cần đâu, có gì muốn nói thì nói ngay tại đây.”

Cô nhận ra mình thật sự không quan tâm đến anh nữa, dường như thời gian duy nhất họ hiểu nhau chỉ là lúc còn yêu nhau nồng nhiệt.

Họ cũng từng hạnh phúc, nhưng tình cảm có vẻ như là thứ có hạn.

Lưu Lệ Hành tức giận hỏi người đàn ông đó là ai, còn cô đứng từ góc nhìn của kẻ bề trên mà nhận ra họ không thể nói chuyện với nhau nữa.

Vả lại, cô làm sao biết đó là ai, “Anh là người có người khác trước mà?”

“Em không định giải thích về anh ta, về việc học lại sao?”

Trì Ương Hà nghe mà buồn cười, vì trong đầu cô bất ngờ nghĩ đến việc đàn ông có phải là những sinh vật đơn giản như vậy không.

Họ không quan tâm khi nghĩ rằng bạn thuộc về họ, nhưng khi có người tốt hơn xuất hiện, bạn lại trở thành thứ quý giá đối với họ.

“Tôi không có gì để giải thích cả, trước đây tôi từng tò mò từ lúc nào chúng ta trở nên vô nghĩa với nhau, giờ thì không còn tò mò nữa, tình cảm vốn là phép trừ.”

Nói xong, Trì Ương Hà định gọi cho Đới Nghệ Nhiễm, nhưng Lưu Lệ Hành lại tiến tới kéo tay cô, trông như muốn đòi lại công lý, dù không rõ anh ta còn muốn gì nhưng mọi sự bất mãn đã hiện rõ trên khuôn mặt.

Theo quy tắc của phim truyền hình, đây là lúc Triều Chu Viễn nên xuất hiện để một lần nữa giúp cô thoát khỏi đám đông.

Dù sao anh ấy cũng đã từng giúp cô một lần, giúp thêm lần nữa cũng không quá đáng.

Nhưng thật đáng tiếc, những người giúp cô lại là một nhóm bạn cùng thi, các nam sinh vừa uống rượu xong, ồn ào gọi cô.

Cảm nhận bầu không khí không đúng, họ ngay lập tức ngăn giữa cô và Lưu Lệ Hành.

Có vài người cùng trường nhận ra cả hai bên, nhìn kỹ vài lần với ánh mắt say xỉn: “Ơ, học trưởng Lưu, sao anh lại ở đây? Không phải đến để đeo bám đàn chị đấy chứ?”

Người phải giữ mặt mũi, còn gì để nói nữa đâu, chỉ là một lần không vui trở nên càng khó chịu hơn, đúng là có tình có lý.

Điều vui vẻ là họ kịp chuyến chiếu cuối cùng tại rạp, hai cô gái ngồi ở hàng cuối cùng, xem một bộ phim “popcorn” nước ngoài.

Khi đó, Trì Ương Hà vừa nhai đồ ăn vặt vừa nói: “Nhiễm Nhiễm, mình khuyên cậu sau này yêu đừng để người ta cảm thấy có thể nắm bắt được cậu.”

Đới Nghệ Nhiễm rất thích bộ phim này, chỉ đáp bâng quơ: “Ừ?”

“Kinh nghiệm đấy, cậu thích mẫu người thế nào?”

“Ừm…chắc là người có thể bao rạp để xem phim, như vậy thì không phải lo đầu người phía trước cứ lắc lư nữa.”

Trì Ương Hà nhìn về phía trước, cậu thanh niên kia có một mái tóc xù khổng lồ, thật sự che mất tầm nhìn, cô đồng ý: “Ừ, thế thì sau này mình cũng phải tìm người bao được cả rạp, tốt nhất là dù bất kể giờ nào, chỉ cần mình muốn xem là có thể xem ngay.”

Đới Nghệ Nhiễm thầm kết luận trong lòng: cô ấy muốn tìm ông chủ rạp chiếu phim.

Thật ra ngày hôm đó Trì Ương Hà đã tưởng tượng, khi ra khỏi rạp, cô cứ ngoái lại ba bước một lần, luôn nghĩ anh ấy sẽ đột ngột xuất hiện giữa đám đông.

Đới Nghệ Nhiễm nhìn mà muốn bật cười, nghĩ rằng cô đang tìm ông chủ rạp.

Nhưng đáng tiếc, thực tế không phải là kịch bản phim, không có nhiều cuộc gặp gỡ bất ngờ như vậy.

Cô không chờ được Triều Chu Viễn.

Chà, nếu biết anh ấy ghét xem phim, cô đã không ngu ngốc như thế, cũng sẽ không tự tin nói về việc không thể nắm bắt được.

Quy luật thông thường sao có thể áp dụng với anh ấy.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 4: Nếu muốn chọn lâu dài, thì trước tiên phải học cách chờ đợi



Có những người xuất hiện đã định sẵn chỉ là một cái nhìn thoáng qua.

Từ sau lần đó, ở bất cứ nơi nào mà Trì Ương Hà nghĩ mình có thể gặp anh, cô đều không gặp được.

Tết Nguyên Tiêu không thể về nhà, xu hướng phổ biến là thả đèn Khổng Minh.

Đới Nghệ Nhiễm tìm được một nơi phong thủy tuyệt vời, nhất định kéo cô đi thả đèn.

Nơi đó quả thật rất đẹp, bầu trời tối mờ phía trên, phía dưới là hồ nước xanh biếc.

Trì Ương Hà nhìn từ trên xuống dưới, chợt nhớ đến đôi mắt của Triều Chu Viễn.

Màu xanh lục đậm, mờ đục không trong, nhìn một lần như thể có thể ghi nhớ suốt đời.

Thả đèn thì có rủi ro. Không thả thì lại tỏ ra không thành tâm.

Thấy cô do dự, Đới Nghệ Nhiễm vỗ ngực nói: “Cứ cược một lần, nếu đèn rơi thì đổ lỗi cho cái hồ.”

Trì Ương Hà hỏi: “Vậy nếu đèn bay xa mới rơi thì sao?”

Đới Nghệ Nhiễm đáp: “Thì đổ lỗi cho trời.”

Hai người quay lưng lại nhau, lén viết điều ước với thái độ trang trọng.

Đôi khi, mong ước của con người có thể nhìn thấy ngay từ hành động, lúc khẩn thiết thì cũng tỏ ra thành kính hơn.

Khi đèn Khổng Minh cất cánh bay lên, Đới Nghệ Nhiễm đề nghị: “Chúng ta thi chạy đi.”

Trì Ương Hà lặng lẽ đồng ý.

Khi tiếng đếm ngược ba, hai, một vang lên, cả hai cùng chạy vài mét, nhưng lại đồng thời khẽ liếc mắt nhìn sang.

Ồ, có một chiếc rơi xuống.

Không biết của ai, cả hai đều làm như không thấy.

Lịch lật sang mùng chín, kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật gần kết thúc, các bạn học sắp chia tay, mỗi người một ngả, có người về trường học tiếp, có người học thêm bên ngoài.

Thầy giáo làm ngơ, để cho họ đi uống một trận say sưa.

Ban đầu định chia đều chi phí, nhưng Lưu Dận nói quán rượu nhỏ không thú vị, cậu mời, tìm một chỗ lớn hơn, còn đặc biệt thông báo với Trì Ương Hà, coi như là xin lỗi cô.

Dường như ý cậu là cô không đi cũng chẳng sao, không nể mặt tăng thì nể mặt Phật.

Phố quán bar kéo dài, đèn đuốc rực rỡ, càng vào sâu càng đắt, nghe nói có một quán ở cuối đường cao 76 tầng, một ly rượu lên đến cả chục nghìn.

Lưu Dận bảo cô chọn tùy ý, cô chọn quán nằm ngoài cùng, so với ven đường thì cũng coi như đắt.

Sau ba vòng rượu, Trì Ương Hà mượn cớ đi mua đồ để rời quán, cô muốn nhìn thành phố này thêm lần nữa.

Dù đã hai lần đến đây vì kỳ thi tuyển sinh nghệ thuật, cô vẫn luôn cảm thấy mình không thuộc về nơi này.

Cô cũng không rõ suy nghĩ đó đến từ đâu, rõ ràng chỉ cần một nguyện vọng là có thể đạt đến nhưng lại cảm thấy nó rất xa vời.

Cô muốn đi đến tận cùng để xem.

Xem ở nơi sáng sủa nhất, liệu con người ở đó có còn nhiều phiền muộn không.

Cô tưởng mình sẽ nghĩ “cũng chỉ vậy thôi”, nhưng khi đứng trước tòa nhà 76 tầng, cô chỉ có thể cười mình thật ngây thơ.

Làm sao những người bước chân vào nơi này lại có phiền muộn được.

Đó là nơi lộng lẫy vàng son, không một ngọn đèn nào bị lãng phí, sự lấp lánh cho cô biết nó đắt đến mức nào. Đó cũng là ngôi đền không nghe được lời cầu nguyện, cảm giác chỉ cần chớp mắt sẽ thấy thiên thần dang cánh bay xuống.

Ngẩng đầu nhìn trời chỉ thấy bầu trời trở thành phông nền, không ngờ cúi đầu xuống, tòa nhà 76 tầng đã trở thành phông nền.

Khi nhìn thấy Triều Chu Viễn bên kia đường, Trì Ương Hà cuối cùng hiểu rằng, chiếc đèn Khổng Minh hôm đó là của Đới Nghệ Nhiễm rơi xuống.

Chỉ một chút nữa thôi là cô đã quên mất anh.

Không phải là quên theo nghĩa thực tế mà là để anh ở lại thành phố này, để lại trên con phố này.

Nhưng ngược lại, anh lại xuất hiện.

Có câu “lòng người không như nước, bình lặng lại dễ dậy sóng.”

Lúc đó cô nghĩ, khoảng cách từ đầu sông Trường Giang đến cuối sông còn có thể gặp được, làm sao không tính là có duyên?

Anh kẹp một điếu thuốc, tia lửa từ đó như thiêu đốt tim cô, lại đúng lúc có người đang bắn pháo hoa, cô cảm thấy trước ngực mình bỗng nhiên xuất hiện một sợi dây dẫn, chỉ chờ anh châm ngòi.

Từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ của họ đã được định hình, Triều Chu Viễn khẽ vẫy tay, cô liền phấn khởi chạy tới.

Khoảng cách mười mấy bước cô cố rút ngắn thành sáu, bảy bước, nghĩ chỉ chậm một giây thôi là không kịp.

Điếu thuốc vẫn chưa tàn mà vô tình chạm vào sợi dây dẫn ấy. Anh ngẩng đầu nhìn, tim cô lập tức nổ tung.

Anh hỏi cô có biết hát không.

Trì Ương Hà khe khẽ hát vài câu Jingle Bells, khi hát xong cô thấy rõ đôi mắt anh mờ mịt vì men rượu bỗng trở nên trong veo.

Vì vậy, cô cười nói: “Thấy bài này hợp với anh, anh thích không?”

Dĩ nhiên là cô có suy nghĩ, trong ngày lễ hội đèn lồng, ở nước ngoài chắc chắn là Giáng Sinh.

“Ừ.”

Một tiếng đáp nhẹ nhàng và mơ hồ, khiến Trì Ương Hà không rõ mình đã chọn đúng hay sai bài hát.

Nhưng chẳng bao lâu sau, anh chủ động hỏi: “Lạc đường à?”

“Không phải, bọn em thi xong rồi, trước khi về tụ tập một chút.” Cô biết mình đã chọn đúng, dù anh vẫn giữ thái độ thờ ơ, như thể câu trả lời không quan trọng.

“Vậy à.” Điếu thuốc trên tay anh lùi đến đốt ngón tay tiếp theo, như thể anh định dập nó.

Cô chỉ tay về phía xa cho anh xem, tìm lời để nói: “Ở bên đó, khá xa, anh đã đến đó chưa?”

Anh lắc đầu, cô lại nói: “Em đoán là anh chưa đến, em cũng chưa đến đây lần nào.”

Triều Chu Viễn khựng lại một chút, dùng phần cuối bàn tay gõ nhẹ vào thái dương, sau đó tỉnh táo quay người nhìn tòa nhà cao, “Em muốn lên đó không?”

Sao có thể không muốn.

Nhưng nếu nói ra, nhỡ anh nghĩ cô tham lam thì sao. Còn nói dối, lỡ anh nhận ra dễ dàng thì sao.

Cô suy nghĩ rất lâu, chỉ có thể né tránh mà nói: “Sinh nhật em vào tháng bảy.”

Anh bật cười thì bật cười: “Ngày 16?”

Cô không chắc mình có bị phát hiện không, nên cười nói: “Ngày 17.”

“Em muốn lên tầng 76, hay muốn số điện thoại của anh?”

Một câu hỏi giữa lựa chọn ngắn hạn và dài hạn, trước mặt Triều Chu Viễn, ai cũng không thể trốn tránh.

Anh nghiêng người, Trì Ương Hà nghe không rõ, sau khi suy nghĩ hồi lâu mới nhỏ giọng nói: “Số điện thoại.”

Anh cầm chắc điện thoại của cô, sau đó nhập một dãy số, “Gọi vào ngày 17 tháng 7.”

Trì Ương Hà hơi nghiêng đầu hỏi: “Trước ngày 17 không được à?”

“Được.”

Kết quả là cô không lưu số mà bấm gọi ngay.

Số máy không tồn tại.

“Nhưng không gọi được đâu.” Anh vắt chiếc áo khoác lên vai cô, “Về đi.” Sau đó bước tới cửa quay đang lấp lánh ánh đèn.

Trì Ương Hà đứng yên rất lâu, cho đến khi bóng dáng anh mờ dần và hoàn toàn biến mất, con phố lại trở nên nhộn nhịp.

Đó là điều đầu tiên Triều Chu Viễn dạy cô, trên đời này không thể có cả hai.

Nếu muốn chọn lâu dài, thì trước tiên phải học cách chờ đợi.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 5: Vị thần trên bầu trời xa được sinh ra đầu tiên trong mắt anh



Ra ngoài quên mặc áo khoác, khi về lại khoác trên người một chiếc áo vest của đàn ông.

Đới Nghệ Nhiễm chống gương mặt đỏ bừng nhìn cô, “Giỏi ghê, ra ngoài một vòng đã có người ân cần mang áo cho.”

Lưu Dận bên cạnh nghe thấy, bỗng nhiên nhớ lại sự khó chịu hôm đó, lời muốn tỏ tình lại nuốt ngược vào bụng.

Trì Ương Hà cười cười ngồi xuống ghế, không thừa nhận cũng không phủ nhận.

Có lẽ đang tận hưởng hiểu lầm này, tự lừa mình chút thôi, người như Triều Chu Viễn mà ân cần với cô, cả vị đắng của bia cũng hóa thành mật ngọt.

Kính tương lai, kính quá khứ, kính bình minh, kính hoàng hôn.

Lý do để mời rượu có bao nhiêu thì có bấy nhiêu, uống đến cuối cùng cũng quên mất mình kính điều gì.

Khi tất cả đều ngả nghiêng, Trì Ương Hà nhìn vào chiếc ly trống trước mặt mà nghĩ, ly của Triều Chu Viễn có màu gì, có vị gì?

Đối với cô, anh quá bí ẩn, d*c v*ng không thể che giấu, thời điểm xuất hiện lại vừa vặn, địa điểm thì xa vời, như một giọt nước mưa trong cơn hạn kéo dài, không nuốt thì sẽ chết khát, chỉ mong một giấc mộng hoàng lương cũng có thể giúp cô dần tỉnh lại.

Buổi tạm biệt kéo dài đến nửa đêm mới kết thúc.

Trên đường đi bộ ra phố, Trì Ương Hà chỉ vào hướng tầng 76: “Nhiễm Nhiễm, cậu tin không, một ngày nào đó mình sẽ dẫn cậu lên đó uống ly đắt nhất.”

Đới Nghệ Nhiễm nheo mắt cười ngốc, “Tiểu Trì của chúng ta có tham vọng không nhỏ nha.”

“Đúng vậy, nhiều người đã bước lên đó, tại sao không thể là mình?”

“Mình đợi đến ngày cậu thành công.”

Không hiểu sao, dù cô ấy không nói rõ đó là ngày nào, nhưng Trì Ương Hà lại luôn cảm thấy đó sẽ là một ngày nào đó của tháng bảy, ngày 17.

Trên đường về khách sạn, đèn sáng rực khắp nơi, ánh trăng trở nên không còn quá quan trọng.

Trì Ương Hà vẫn khoác chiếc áo vest của anh, còn áo khoác của mình ôm trong lòng. Cô đang đi bỗng ngẩng đầu nhìn lên rồi dừng bước: “Nhiễm Nhiễm, cậu có biết không, người đưa cho mình chiếc áo này giống như mặt trăng đêm nay.”

Đới Nghệ Nhiễm không biết, lại nói: “Ngốc quá, đêm nay đâu có trăng, cậu uống say rồi hả?”

Chính xác mà nói, không phải là không có, mà là một mảnh trăng nhỏ xíu, cong cong như một chiếc răng, phải nhìn kỹ mới thấy.

Ánh trăng nhợt nhạt còn không sáng bằng các ngôi sao bên cạnh, chẳng phải giống hệt cảm giác mà anh mang lại sao, nhạt nhòa sắp tan biến, nhìn kỹ cũng chẳng thấy rõ.

Trì Ương Hà không tranh cãi, chỉ mỉm cười nhìn nó.

Trăng là anh, rượu là anh, bóng trong ánh sáng cũng là anh.

Tối đó, trước khi chia tay, Đới Nghệ Nhiễm chui vào giường cô, nói chuyện mãi đến khi đêm cũng dần phai nhạt.

Nội dung không nhớ rõ, chỉ còn câu cuối, khi Đới Nghệ Nhiễm bị cơn buồn ngủ bao phủ, lẩm bẩm mơ màng: “Cách tốt nhất để bước ra khỏi một mối quan hệ là bước vào mối quan hệ khác, nhưng con người phải cân nhắc…”

Cân nhắc bản thân hay cân nhắc đối phương, nói không rõ ràng.

Nhưng Trì Ương Hà sao lại không biết, chiếc áo vest đó có giá trị hơn cả mười mấy năm học phí của cô cộng lại.

Người tình nguyện mắc câu.

*

Mở mắt ra là bản nhạc chia ly, Đới Nghệ Nhiễm ôm cô ra tàu.

Nhắm mắt lại là sự lặp lại, lớp học, bài thi, bảng đen.

Một tháng trước kỳ thi, Đới Nghệ Nhiễm một mình đến tìm cô mừng sinh nhật.

Hai người tìm đến một quán bar nhỏ ăn đêm, không có ai, chỉ có ông chủ và người hát tại quán.

Ông chủ ngồi kế bên họ, lẩm bẩm than thở chuyện làm ăn ế ẩm.

Người hát giọng khàn, hát bằng tiếng Quảng Đông.

“Có lẽ anh đang hô hấp thay em, ở nơi tận cùng trời xa, người đầu tiên sinh ra trong mắt anh —”

Trì Ương Hà cảm thấy có điều gì đó đặc biệt, giai điệu trở nên khàn, những lời sâu sắc được hát lên đầy cay đắng và chua xót, như đang yêu một người trong mộng.

Giọng nói của Đới Nghệ Nhiễm lại không chuẩn, cô ấy chưa từng đến Quảng Đông.

Ông chủ nghe thấy cười, “Đó là đàn chị của các cô, người Hồng Kông, chỉ hát trong kỳ nghỉ.”

Cũng quên mất đã trò chuyện với ông ấy từ lúc nào mà báo danh, nhưng mà ở tuổi này, con gái uống chút rượu thì không giấu được lời.

Đới Nghệ Nhiễm chống cằm làu bàu: “Vậy thì mình cũng không thích cô ta.”

Thật kỳ lạ, người với người chỉ cần nhìn một lần là có thể xác định quan hệ.

Sau này Trì Ương Hà tổng kết lại, đó là kiểu tần số sóng tương tự.

Giống như lần đầu khi cô gặp Triều Chu Viễn, rõ ràng biết cơ hội duy nhất trong đời này chính là anh.

Không nắm lấy, sau này khó có thể lên bờ.

Nhưng lúc đó cô còn trẻ, vẫn còn lênh đênh trên mặt nước, không hiểu nhiều: “Tại sao?”

Đới Nghệ Nhiễm lắc đầu: “Không biết, dù sao cậu cũng không được thích cô ta, phải xem mình là bạn thân nhất.”

Trì Ương Hà cười không nói gì thêm.

Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, đàn chị ngậm điếu thuốc bước xuống sân khấu.

Khi đó Đới Nghệ Nhiễm vì uống cocktail có nồng độ cao mà gục xuống bàn, Trì Ương Hà vẫn còn thức, nửa đêm nghe nhạc không khỏi đa sầu đa cảm: “Này.”

Đàn chị vừa hay đi ngang qua bàn, nghe cô thở dài một tiếng, ngậm thuốc chỉ về phía cô: “Tặng cô ấy một ly Rosita, ghi vào sổ của tôi.”

Trì Ương Hà chưa kịp phản ứng, ông chủ đã nhanh nhẹn đáp lời, sợ rằng bỏ lỡ một tờ hóa đơn.

Cô còn chưa kịp cảm ơn, người kia đã biến mất ở cửa.

“Rosita.”

Một ly được bưng lên, Trì Ương Hà thấy cái tên này thật hay, giống như tên của một nàng công chúa nào đó.

Nhấp một ngụm, vừa đắng vừa mạnh, vị rượu quá nồng.

Cô uống đến mức nhăn mặt, ông chủ từ từ kể câu chuyện về loại rượu này, thậm chí còn nói rằng có thể nó được làm để tưởng nhớ một nàng công chúa bí ẩn nào đó.

Trì Ương Hà chống cằm đoán rằng, tính cách của công chúa đó chắc chắn giống như một con ngựa hoang, nhưng cô tò mò liệu vị công chúa cao quý ấy có phải chịu nỗi cay đắng vì tình yêu hay không.

Cứ suy nghĩ mãi, đến lúc rời đi cô mới nhận ra mình đã quên hỏi tên của đàn chị, cũng không biết bao giờ sẽ có cơ hội để trả lại một ly.

Cơn say này kéo dài đến tháng bảy.

Sau khi thi xong, khi nhớ lại, những ngày tháng tẻ nhạt trôi qua mà chẳng nhớ nổi, chỉ nhớ đã uống rượu vài lần.

Bận rộn với đủ thứ, Trì Ương Hà lại đến thành phố lớn để thi nghệ thuật, lần này khi đứng trước dòng xe cộ, cô lại bất ngờ có cảm giác thuộc về nơi đây.

Có lẽ cô và thành phố này giống nhau, đều bận rộn, chẳng có thời gian để mơ mộng viển vông.

Nhà người thân có một căn phòng trống, không lớn không nhỏ, không cần trả tiền thuê nhưng phải làm thêm nửa ngày công, đúng là một giao dịch có hời.

Cô đã quen với việc đi sớm về khuya để kiếm tiền học, không quan tâm liệu có ai đợi mình với ngọn đèn sáng hay không.

Ngày tháng bình lặng trôi qua đến tận ngày 17 tháng 7, đến chính cô cũng quên mất.

Vào nhà mới nhớ ra, ngồi xuống tính toán thì thấy vẫn còn đủ tiền, cô quay người đi ra cửa hàng tiện lợi mua một chiếc bánh mì để cắm nến lên, coi như xong chuyện.

Ai nói ngày sinh nhật dự báo cho cả năm sau, dù sao Trì Ương Hà cũng không tin, cô thấy vẫn còn sớm nên tranh thủ dọn dẹp lại nhà cửa một lượt.

Tủ quần áo hầu hết đều là đồ cũ, chỉ có chiếc áo vest anh để lại bọc trong túi trong suốt được treo cao lên không một vết bụi. Khi nhìn thấy nó, cô mới chợt nhớ ra hôm nay có một cuộc điện thoại phải gọi.

Cuộc sống lúc nào chẳng bận rộn, đến ước nguyện cũng không kịp thực hiện.

Trì Ương Hà thở dài bước đến bồn rửa, rửa sạch tay rồi mới ấn nút gọi.

Chưa bao giờ cô lại thành tâm như vậy, lúc 11 giờ 30 phút 57 giây, cô thầm cầu nguyện phép màu xảy ra, liệu có thể mượn cái tên “Rosita” để sử dụng không.

Tiếng chuông vang lên ba lần trong khoảng không trước khi một giọng nói truyền tới, đầu dây bên kia ồn ào không thể giấu nổi.

“Mấy tuổi rồi?”

“Mười chín.”

“Gửi địa chỉ qua đây, sẽ có người đón em.”

Như thể nếu cô không phải độ tuổi này, anh sẽ không gọi cô đến.

Trì Ương Hà thở phào nhẹ nhõm, may mà cô đã đến tuổi này.

Có rất nhiều chuyện để nói, như kiểu “Làm sao anh biết em vẫn còn ở thành phố này, nếu em không ở thì sao?”

Thật trùng hợp, chắc là duyên phận rồi.

Nhưng cô không nói, chỉ cẩn thận từng chút một, đáp một tiếng “Vâng.”

Cô mặc chiếc váy sạch nhất, cất chiếc áo vest của anh vào balo.

Nhưng khi nhìn thấy chiếc xe đậu trước mặt, cô cảm thấy bản thân thật nhỏ bé.

Chiếc xe mới tinh, một bên gương chiếu hậu còn treo dải lụa đỏ.

Người lái xe nhận ra ánh mắt cô hơi dừng lại, vươn tay gỡ xuống, xuống xe mở cửa cho cô rồi giải thích: “Xe mới mua, anh Triều không câu nệ tiểu tiết.”

Anh ấy không câu nệ đến mức nào, Trì Ương Hà vẫn chưa rõ, chỉ biết mình đã cẩn thận suốt cả quãng đường, ôm balo trong tay không dám đặt xuống vì sợ làm bẩn xe.

Có lẽ cô nên có số phận như dải lụa đỏ kia, bị cuốn vào gió, theo gió bay lên, cuối cùng rơi vào lớp bùn yên tĩnh, mờ nhạt đến mức không còn tồn tại.

Nhưng cô không tin vào số phận.

Cô muốn đứng trước những ánh đèn rực rỡ, muốn bước vào đó.

Khi cánh cửa ấy lần đầu tiên mở ra với cô, niềm vui và sự điên cuồng bên trong tràn vào mặt, khác hẳn với nơi cô từng nghĩ là để uống rượu.

Sắc màu rực rỡ, ánh lên tuổi trẻ hão huyền.

Tiếng nhạc vang lên không ngừng, như thể đang chia sẻ với ai đó, hát cho ai đó nghe.

Bước một bước vào bên trong, Trì Ương Hà luống cuống, không kìm được mà nắm chặt quai balo hai bên.

Phía trước là cây cầu ngắn đổi màu theo ánh đèn nối liền với sàn nhảy.

Đi về phía đó sao?

Cơ thể cô đã nghiêng về phía trước, một bước vừa nhấc chân lên chưa kịp chạm đất thì một bàn tay lớn phủ lên trán kéo cô về.

Trong khoảnh khắc mất trọng lượng, cô ngả người vào ngực anh, hơi ấm trên trán chưa kịp tan đi.

“Đi đâu vậy?”

Nhạc ồn ào, Triều Chu Viễn lại không thích nói to, anh ghé sát tai cô nói bằng giọng điệu bình thường, hơi thở như một ngọn lửa.

Có lẽ thấy cô không thoải mái, anh đợi cô đứng vững mới buông tay.

Trì Ương Hà vẫy tay quạt quạt để che giấu: “Bên trong nóng quá.”

“Vậy sao.” Anh cười, ánh mắt nheo lại, đúng lúc một tia sáng chiếu qua làm gương mặt anh sáng rực lên.

Nhìn đến mức cô thấy lòng mình rối bời, bất chợt nhớ đến câu nói tình cảm ấy, “Vị thần trên bầu trời xa được sinh ra đầu tiên trong mắt anh.”

“Bên chỗ anh không nóng.”

Nói xong, anh bước sang trái nhưng không qua cầu.

Trì Ương Hà chỉ lúng túng vài giây về sự vụng về ban đầu của mình rồi bước theo anh.

Muốn theo kịp bước chân của Triều Chu Viễn không hề dễ dàng, mỗi bước của anh cô phải chạy hai bước mới theo kịp, anh không chờ cũng không nhường ai.

Phòng bao đúng là mát mẻ, lớn hơn cả nơi cô ở.

Điều hòa để ở 20 độ, nhưng không nghe ai trong bộ đồ mỏng manh kia kêu lạnh.

Khi cô bước vào, có hơn chục người đang ngồi quanh chiếc bàn dài ở giữa, không biết đang chơi trò gì.

Người duy nhất ngồi là Mặc Trình Kha, chân gác lên cạnh bàn, liếc nhìn cô: “Cô em nhà ai tan học muộn thế này.”

Triều Chu Viễn ngồi ở vị trí không gần cũng không xa anh ta, chừa ra một khoảng cách, lấy từ hộp thuốc sau lưng ra một điếu xoay xoay trên tay: “Học phát thanh.”

Mặc Trình Kha ngộ ra: “Ồ, tốt nghiệp xong có thể giúp em kết nối với một đài truyền hình.”

Trì Ương Hà cảm thấy khá bối rối, cô không có khí phách của chủ nhân như Triều Chu Viễn nên cứ đứng ở cửa, không biết có nên đáp lời hay không, còn nếu đáp thì nên nói gì.

Mặc dù đã uống nhiều rượu, nhưng đây là lần đầu tiên cô đến một nơi mà trong chai toàn là rượu quý, chỉ hít vào thôi đã thấy xót mũi.

“Đừng trêu cô ấy, hôm nay là sinh nhật.” Triều Chu Viễn vỗ vỗ ghế sofa như ra hiệu cô đến ngồi.

Mặc Trình Kha quay lại nhấn chuông gọi phục vụ, đợi cửa mở: “Mang đến một cái bánh sinh nhật 9 tầng, tìm ở đâu cũng được, lục hết cả thành phố.”

“Không cần…đâu.” Lời Trì Ương Hà chưa nói hết đã bị Triều Chu Viễn chặn lại.

Anh chỉ vào chiếc bàn dài cho cô xem.

Lúc này cô mới nhìn thấy rõ thế nào là tiêu tiền như nước.

Hàng loạt đôi tay cẩn thận ghép những miếng lego giữa bàn, chắc chắn có hàng chục nghìn miếng được xếp chồng lên những tờ tiền.

Anh nói rằng ai ghép xong miếng cuối cùng sẽ được hết số tiền đó, còn tòa lâu đài màu hồng này là món quà sinh nhật dành cho cô.

Thật sự có tâm chuẩn bị sao, cũng không hẳn, nhưng sự tôn sùng của mọi người khi ghép lego đã đủ đắt giá, như thể cô thực sự là Rosita, có thêm một giây được hưởng danh hiệu công chúa trong lâu đài của anh.

Nhưng khi đồng hồ trên cao điểm qua 12 giờ, đám đông tản ra, bất cẩn làm đổ hết lâu đài.

Triều Chu Viễn phẩy tay đuổi mọi người ra vì làm anh mất hứng.

Chẳng biết từ lúc nào điếu thuốc đã cháy, anh hờ hững nhả khói: “Mang về mà ghép chơi đi.”

Từ đó, cô trở thành công chúa giả nhưng được ở trong lâu đài thật một lần.

Lúc đó không ai nói với cô rằng thứ rượu trong chiếc ly mạ vàng đó không nên uống.

Nó không thuộc về cô, là giả.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 6: Sau này anh sẽ gọi em là Tulip nhé



Nhưng ai đã thấy ánh đèn rực rỡ mà không hề hoang mang? Đó không phải lỗi của cô, có chăng chỉ trách Triều Chu Viễn.

Cô cẩn thận tháo balo xuống, lấy bộ vest đã gấp kỹ bên trong ra, rồi mở túi trong suốt để chỉnh sửa lại.

Anh không biểu lộ cảm xúc gì đặc biệt, nhưng Mặc Trình Kha cười to: “Anh ngày nào lái xe cũng phải hợp màu cà vạt, em thật có tâm.”

Trì Ương Hà ngây thơ nói: “Không thể mặc một lần rồi bỏ đi được.”

Cảm ơn Triều Chu Viễn ngày hôm đó đã không làm cô khó xử, không hỏi tại sao không thể mà chỉ nói: “Hơi yên tĩnh nhỉ?”

Lúc đó có mười mấy người ngồi rải rác, tiếng cốc chạm nhau không ngừng, nhưng lý do thì thật sự không có gì đặc biệt.

Thế nhưng lúc nào cũng có người hùa theo.

Đúng lúc đó, quản lý đẩy bánh kem vào, Mặc Trình Kha tiện tay chỉ: “Mở ra đi.”

Sau tiếng bíp vang lên, bốn bức tường ngoài cùng của phòng bao hạ xuống, để lộ bốn mặt kính trong suốt.

Hóa ra vị trí này đối diện với bóng lưng của DJ đang giơ tay, từng động tác nhún nhảy trên sàn nhảy đều hiện rõ mồn một, âm nhạc cũng náo nhiệt hơn.

Một loạt nhân viên phục vụ vội vã cắm nến dưới ánh đèn rực rỡ, vừa vỗ tay vừa hát bài mừng sinh nhật, hoàn toàn không hợp với nhạc nền.

Tuy nhiên, chiếc bánh cao như một tòa tháp chín tầng khiến cô như bị nhốt giữa đám mây.

Ánh đèn từ bên ngoài xuyên qua kính chiếu vào, Mặc Trình Kha vẫy tay gọi một nhóm người đến, chuẩn bị mở champagne, cao giọng hỏi: “Mở mấy chai là hợp lý cho buổi tiệc sinh nhật đây?”

Triều Chu Viễn không để ý, chỉ lo thúc giục cô thổi nến và ước một điều.

Mặc Trình Kha cũng không ép buộc, quay đầu nói chuyện với quản lý, bảo chuẩn bị đủ số champagne để kéo dài từ đầu đến cuối quán bar, rồi lại hỏi cô tên.

“Trì Ương Hà.”

Khi cô nói tên mình, rõ ràng trên mặt Triều Chu Viễn thoáng qua một chút kinh ngạc.

Nhưng khi cô nhìn lại, anh đã trở về trạng thái bình thường, như thể cô chỉ nhìn nhầm.

Không lâu sau, tên của cô thật sự xuất hiện trên bảng đèn, chạy dài từ đầu đến cuối, xen lẫn với những màn pháo hoa rực rỡ, tạo nên một khung cảnh hoành tráng.

Quản lý sắp xếp nhân viên dựng tháp champagne bằng những chiếc cốc rỗng ở hai bên bàn dài. Khi xong, Triều Chu Viễn khẽ đẩy nhẹ hông cô: “Đi rót rượu đi.”

Trì Ương Hà hơi ngập ngừng, đứng bên cạnh tháp rượu cao hơn cả cô, tay cầm chai rượu mà run run.

Lúc cô gần như không cầm nổi nữa, Triều Chu Viễn đỡ lấy đầu chai, tháp rượu không cao bằng anh.

Ở đầu kia, Mặc Trình Kha khoác tay lên vai hai người, trêu chọc: “Em gái có biết lúc nào thì hai người cùng nhau rót rượu không?”

“Hả?” Trì Ương Hà ngẩng đầu lên, không chú ý đến rượu đã tràn ra ngoài.

“Lúc kết hôn.”

“……” Cô lén nhìn Triều Chu Viễn, trách anh biết mà không nhắc, liệu có thể ngầm hiểu là anh đồng ý không.

Ngay sau đó cô nhận ra, dù rượu đã tràn đầy, anh cũng không nói một lời.

Chắc phải chảy ra bàn nhiều lắm.

Sau khi buông tay, Triều Chu Viễn khẽ cười: “Cậu đã cưới hơn trăm lần rồi.”

Mặc Trình Kha không đứng đắn đáp: “Tôi đang hướng đến mục tiêu ngàn lần.”

“Lần sau hỏi cha cậu, con hơn cha là nhà có phúc.”

Mặc Trình Kha cứng họng.

Chiếc ghế sofa dài chia làm ba bên, bên trái và bên phải đều đã ngồi đầy người, chỗ của Triều Chu Viễn còn trống, chỉ có mỗi Trì Ương Hà ngồi.

Vừa ngồi xuống, anh chủ động hỏi: “Ước gì vậy?”

Trì Ương Hà đáp: “Nói ra thì không linh.”

“Không nói có linh không?”

Cô bị anh hỏi đến ngẩn người. Đến cả bản thân cũng không biết.

May mà anh không thật sự truy hỏi đến cùng, chẳng bao lâu sau anh gõ hai cái lên bàn, hứng thú lại chuyển sang nơi khác, không biết anh nói với ai: “Chơi một chút.”

Mặc Trình Kha nhanh chóng rút ra, giơ hai tay lên, đi mà không để lại chút dấu vết nào, để lại ấn tượng vừa phong lưu vừa chững chạc, không ai đoán được anh ta thật sự ra sao, ngoại hình cũng nằm giữa hai thái cực đó.

Khi ngồi xuống, anh ta mở ngăn kéo, ném hai bộ bài lên bàn: “Chơi gì?”

Triều Chu Viễn gạt một bộ bài ra: “Blackjack.”

“Được.” Mặc Trình Kha tùy tiện chỉ vào hai cô gái: “Các cô phát bài đi.”

Bất kỳ ai phát bài hay chơi bài đều được.

Cô đã bao giờ thấy hai thế giới trong cùng một không gian chưa?

Trì Ương Hà lần đầu tiên thấy, rõ ràng không có thứ gì ngăn cách, nhưng ở giữa như cần phải có sự cho phép mới có thể bước vào.

Bên ngoài đầy sắc màu và ồn ào, bên trong thì yên tĩnh ngắm nhìn hoa nở rồi tàn.

Người cũng chẳng khác gì hoa, chỉ là có phân biệt được hay không.

Nhưng ai có thể phân biệt được?

Đêm đã khuya, thời gian dường như cũng ngưng trôi.

Triều Chu Viễn bảo cô rút bài, Trì Ương Hà bối rối: “Em không biết chơi đâu.”

“Cộng lại gần 21 điểm rồi so bài.” Anh giải thích lại như không giải thích, “Không cần quy tắc, chỉ chơi cho vui thôi.”

Mặc Trình Kha không rõ là ý tốt hay xấu khi nhắc nhở: “Anh cũng nên nói cho người ta biết cái gì tính thua, cái gì tính thắng.”

Triều Chu Viễn chỉ nhẹ nhàng nói: “Cậu làm cái.”

“Được, bắt đầu phát bài đi.” Mặc Trình Kha tiếp tục giải thích, “Cộng lại gần 21 điểm, tối đa có thể lấy năm lá bài…”

Chưa nói hết câu, cô gái chơi thay cho anh kéo nhẹ tay áo anh, lông mày anh lập tức nhíu lại nhìn về phía cô.

Cô gái ra hiệu cho anh xem bài.

Một vài ánh mắt liếc qua, trước mặt Trì Ương Hà là hai lá lớn nhất, A và K.

Blackjack, trúng ngay 21 điểm.

Triều Chu Viễn đẩy một chai rượu lướt qua bàn, “Ba ly?”

Mặc Trình Kha thoáng ngạc nhiên, sau đó hiểu ra ngay khi thấy động tác ra hiệu của anh, “Không vấn đề.”

Màu hổ phách lấp đầy ba ly thủy tinh, chỉ thêm đá, không gian xung quanh vẫn vang lên tiếng reo hò không ngớt.

Mặc Trình Kha uống hết, nhẹ nhàng lau đi chút rượu bên mép, nói: “Anh, anh chơi bài còn dắt theo một thần bài nhỏ? Vừa vào đã trúng Blackjack, chơi thế này chán quá.”

Triều Chu Viễn ngáp: “Đặc biệt để trị cậu.”

Đến ván thứ hai, Trì Ương Hà vẫn chưa hiểu rõ luật chơi, nhưng trong lòng đã mơ hồ hiểu một điều.

Chỉ cần cô thắng, Triều Chu Viễn sẽ uống ít hơn vài ly.

Mục tiêu trở nên rõ ràng, nhìn bài cũng trở nên hào hứng hơn, “Có thể rút năm lá phải không?”

Mặc Trình Kha gật đầu, cô theo quy tắc rút thêm bài, cứ thế rút đến lá thứ năm, nhưng vẫn chưa đạt 21 điểm.

Có vẻ như cô đã thua.

Cô quay đầu nhìn Triều Chu Viễn cầu cứu: “Phải làm sao bây giờ, em làm anh thua rồi, để em uống thay anh nhé?”

Ánh mắt cô gặp anh, thật kỳ lạ, anh đang cười.

Điều kỳ lạ hơn nữa là Mặc Trình Kha với gương mặt trầm ngâm lại rót thêm ba ly nữa.

“Ngốc quá.” Triều Chu Viễn cười cô, “Năm lá bài nhỏ, em thắng rồi.”

“Hả?” Trì Ương Hà bối rối, “Nhưng em không được 21 điểm mà.”

“Không sao, không cần hiểu, anh để ý là được.”

Mặc Trình Kha mặt đỏ lên vì hơi rượu, lẩm bẩm: “Anh còn để ý đến bài à?”

Triều Chu Viễn không ngẩng lên: “Lo chơi của cậu đi.”

Có lẽ vì ước muốn của cô quá đơn giản, chỉ là để anh uống ít hơn vài ly, nên vận may lại bất ngờ đến.

Chơi đến cuối cùng, cúc áo sơ mi của Mặc Trình Kha vì nóng mà đã mở đến tận thắt lưng, anh giơ tay nói không chơi nữa.

Triều Chu Viễn trêu anh: “Sau này thì sao?”

“Sau này cũng không chơi với thần bài nhỏ này nữa.” Mặc Trình Kha nói xong, cầm điện thoại bấm vài cái để gọi người đến.

Đùa xong người này, Triều Chu Viễn lại bắt đầu trêu người khác: “Còn em thì sao?”

“Hả?” Trì Ương Hà đối diện ánh mắt anh, anh đang nhìn cô.

“Còn chơi nữa không?”

Chơi với ai, với anh à? Cô vẫn chưa đến mức thắng vài ván là mất phương hướng, “Anh không muốn chơi nữa, em chắc chắn cũng không chơi.”

“Anh vẫn chưa hỏi em thi thế nào.”

Những gì anh hỏi thật giản dị và gần gũi với cuộc sống của cô, hoàn toàn không hợp với nơi này, cũng như sự bình thản của anh không phù hợp với không khí ồn ào xung quanh.

Khiến Trì Ương Hà bất giác cảm thấy trong thế giới này chỉ có cô và anh, yên tĩnh vô cùng, “Có mấy trường em chưa kiểm tra.”

Triều Chu Viễn cầm điện thoại, bấm sáng màn hình, “Kiểm tra thế nào?”

Thời gian hiển thị là 2 giờ 30 sáng, địa điểm là một quán bar đầy ánh đèn rực rỡ, vậy mà anh lại muốn giúp cô kiểm tra kết quả thi.

Anh cũng chưa uống bao nhiêu nên vẫn tỉnh táo, chắc cô có thể diễn giải sai ý một lần nữa cũng được.

Trì Ương Hà nhớ lại vài cái tên, sau đó anh thật sự vào từng trang web của các trường đó, nhập số báo danh của cô.

Những con số không phải chỉ nhập vào ô trắng mà như được đưa vào trong lòng cô.

Khi anh rời mắt khỏi màn hình, biểu cảm của anh có phần nghiêm trọng.

Trì Ương Hà đang chìm trong dòng suy nghĩ miên man, vô thức hỏi: “Sao vậy?”

“Ồ…” Anh cố ý kéo dài vài giây, “Đậu hết rồi.”

“Thật không?”

“Ừ.”

Cô cười, nhưng không qua mắt được Triều Chu Viễn: “Sao em không tỏ vẻ ngạc nhiên, cũng không vui mừng?”

Vì từ lúc cô bước vào đây, mọi thứ đã là niềm vui bất ngờ, so với điều đó, việc này đã không còn quan trọng nữa.

Nhưng cô không nói thẳng ra: “Lúc thi xong em cũng đoán được rồi, trước đây đã thi một lần mà.”

“Em định ở lại?”

“Ừ.” Các trường cô thi đều ở trong thành phố này.

Anh không hỏi thêm gì nữa, đứng dậy cầm lấy áo khoác đi ra ngoài, “Đi thôi, muộn rồi, anh đưa em về.”

Trì Ương Hà lặng lẽ theo sau, đến cửa thì nhớ ra nên chào tạm biệt Mặc Trình Kha, ít nhất cũng đã ăn bánh của anh ta.

Nhưng khi cô quay đầu lại nhìn, người đông quá, không thể nào tìm thấy bóng dáng ai cả.

Thực hư lẫn lộn thuộc về màn đêm của họ, có lẽ họ cũng không quan tâm đến những người khách qua đường, càng không để ý đến việc tung ra bao nhiêu tiền, tên và gương mặt cũng không quan trọng.

Huống chi là tạm biệt.

Đóng cửa phòng bao lại, con đường rộng về phía Tây, đi bên nào cũng là người qua đường thoáng qua, nhưng Trì Ương Hà có thêm một cơn gió đêm để lắng nghe.

Trên chiếc ghế cách không xa, Triều Chu Viễn ngồi bên phải, trong xe phát nhạc tiếng Anh, không rõ là thể loại gì.

Trì Ương Hà ôm chặt túi chứa bộ lego trong lòng, thỉnh thoảng nói vài câu với anh.

“Không sao chứ? Quên không chào tạm biệt.”

“Không, anh không quen cậu ta.”

“Hả? Hai người không phải bạn à?”

“Trước khi anh chết, anh có rất nhiều người, nhớ không hết tên.”

“……”

Đến con hẻm gần nhà, cô bảo tài xế dừng lại.

Triều Chu Viễn nhìn thoáng qua con hẻm rồi theo cô xuống xe.

Trì Ương Hà vội nói: “Không cần đâu, em tự đi về được rồi.”

Triều Chu Viễn nói: “Tối lắm.”

“Không sao đâu, em quen rồi.”

“Đi thôi.”

Cô không thể từ chối nữa, chỉ sợ con đường này quá bẩn, bụi bám sẽ vào người anh.

Nhưng anh không chê, thông thả mà đi cùng cô đến tận dưới lầu, “Giữ liên lạc.”

“Hả?”

“Sau này anh sẽ gọi em là Tulip nhé.”

Tulip.

Là một loài hoa rất đẹp, nghe tên đã thấy sang trọng rồi.

Cô không muốn tỏ ra mình là người nhiều vấn đề đến phiền phức, định nói gì đó khác, nhưng anh đã nhẹ nhàng đẩy cô vào lối cầu thang, “Ngủ ngon.”

Con hẻm không có đèn khiến cô không nhìn thấy rõ anh rời đi lúc nào, nhưng Trì Ương Hà đứng đó với túi đồ nặng nề trong tay suốt năm phút mới lên lầu.

Trong túi ngoài bộ lego còn có một số tiền đủ để cô không còn phải bận rộn nữa.

Điều không thể biết được là, mấy ván bài cô thắng được không khác gì với số tiền đó.

Có lẽ cô đã đánh đúng.

Nhưng đợi đến khi cô đọc kỹ luật chơi, hiểu rõ từng loại bài, thế nào tính thua, thế nào tính thắng thì lại khó có được chiến thắng, lại không còn có anh bên cạnh để cô dựa vào.

Có lẽ bởi cả đời cô hiếm khi không liên quan đến lợi ích, cũng hiếm khi ước muốn thuần khiết như vậy.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 7: Lần nào khóc cũng để anh nhìn thấy



Đi mười mấy năm trên con đường tối, bây giờ có người bảo cô rằng đã có đèn.

Đêm hôm đó, Trì Ương Hà nhìn thấy vài chiếc đèn thưa thớt ngoài cửa sổ, thật sự nhận ra có người đang sống cuộc sống trong mơ.

Làm sao lại có thể có phiền não, quá nhiều thứ ngay từ khi ra đời đã được định sẵn.

Chỉ có điều cô vẫn còn tò mò, tò mò liệu đứng dưới ánh sáng trắng thì có thể biến thành thiên nga hay không.

Hầu hết học sinh nghệ thuật đều xuất thân từ gia đình giàu có, người như cô thì lại không nhiều.

Làm sao không mong muốn được làm người bạn rộng rãi đến mức từ chối nhận tiền khi giúp bạn mua đồ ăn, hay vung tay hào phóng mời cả đám bạn uống rượu.

Ghen tị, dĩ nhiên là ghen tị rồi.

Đôi khi biết rõ có nhiều điều không thể ép buộc, nhưng vẫn sẽ tự hỏi: “Tại sao người đó không phải là mình?”

Cô đưa tay ra, nhìn ánh sáng yếu ớt đối diện qua kẽ tay, lần này như thể có thể nắm giữ trong tay, không còn là thứ xa vời.

Không phải đang mơ, tỉnh táo hơn bao giờ hết, như thể lòng bàn tay cảm nhận được sự nóng rực, thậm chí nghi ngờ khi quay lại sẽ thấy vệt sáng.

Ngoài ra, cô còn nhìn thấy một vườn địa đàng trĩu quả đang mời gọi mình, cô sẵn sàng nhắm mắt trước vẻ đẹp mà mình có thể chạm đến, bỏ qua những suy nghĩ vẩn vơ.

Việc hái hay không hái quả táo đó không còn là điều cô có thể quyết định, vì một khi đã đưa tay ra, cô chỉ có thể đặt cược trái táo sáng bóng đó không có sâu bên trong.

Không biết suy nghĩ đến mấy giờ mà cô dần thiếp đi, rồi bị ánh sáng mặt trời đánh thức khi mở mắt ra.

Cô nên mua một chiếc rèm cửa, cũng nên để dành số tiền này.

Quan trọng nhất là, cô cần trả nợ ân tình.

Hẹn gặp Đới Nghệ Nhiễm vào giờ ăn trưa, cô đặc biệt chọn một nhà hàng Nhật hơi đắt tiền.

Vừa gặp mặt, Đới Nghệ Nhiễm đã nhiều lần từ chối: “Thôi đi mà.”

Trì Ương Hà nói: “Cậu thích mà, không sao đâu.”

Đới Nghệ Nhiễm suy nghĩ một hồi lâu: “Vậy thì để mình mời.”

Trì Ương Hà nghiêng người về phía cô ấy, cẩn thận cho thấy mấy tờ tiền đỏ trong túi: “Để mình mời, nợ cậu bao nhiêu bữa rồi.”

“Tiền đâu ra vậy? Nhận được sự kiện lớn à?”

Trong mắt sinh viên ngành phát thanh, sự kiện lớn có nghĩa là dẫn chương trình đám cưới, sự kiện thương mại hay tiệc tùng.

Tiếc là những sự kiện như thế không cần đến Trì Ương Hà, người vừa không còn là sinh viên vừa cũng chẳng có thành tích gì đáng kể. “Dù sao mình mời là được rồi.”

Dù đã biết Trì Ương Hà có tiền nhưng Đới Nghệ Nhiễm vẫn không gọi nhiều món.

Trì Ương Hà thấy cô ấy ngại ngùng liền cầm lấy thực đơn để gọi vài món mà cô ấy thích ăn.

Khi món ăn được dọn ra, Đới Nghệ Nhiễm lại hỏi: “Rốt cuộc tiền này từ đâu mà có vậy? Bí mật quá.”

Thực ra, ánh mắt cô ấy như thể đã đoán ra điều gì đó, nhưng không nói ra.

Trì Ương Hà càng khó mở lời.

Nhặt được? Kiếm được?

Ai trong số những người xung quanh cô có thể cho cô nhiều tiền như vậy, giải thích cũng chẳng hết, cô bèn bịa đại: “Sinh nhật mình được tặng một chiếc vòng tay, mình bán nó.”

“Thật không? Ai tặng? Thương hiệu gì thế?”

“…Xem như là người mình thích tặng.”

“Người cậu thích?” Đới Nghệ Nhiễm suy nghĩ một lúc, rồi đột nhiên kéo dài giọng nói: “Ồ — có phải là người tặng cậu bộ vest không?”

Trì Ương Hà gật đầu.

Lần này cô không bịa, cô thực sự có cảm tình với anh.

Cô thích giọng tiếng Anh rất chuẩn của anh, có lẽ vì anh ta là con lai.

Cô cũng thích anh gọi cô là Tulip, nghe có chút lãng mạn.

“Hả!”

Đới Nghệ Nhiễm ngạc nhiên, đúng lúc món ăn được dọn ra, cô ấy lùi tay lại một chút để tạo khoảng trống. “Cậu thích anh ta? Đừng ngốc thế, tại sao?”

Trì Ương Hà ngạc nhiên: “Hả?”

Chẳng lẽ anh có điều gì đó không tốt? Cô không nhớ là hai người họ đã gặp nhau, cũng không nghĩ Triều Chu Viễn có gì không xứng.

Đới Nghệ Nhiễm không tiếp tục chủ đề, thành thạo đổ nước tương và mù tạt vào đĩa nhỏ, sau đó đẩy nó về phía Trì Ương Hà, “Nè, cá hồi sống ăn thế này mới ngon.”

“Ừ, cảm ơn.”

Khi cá hồi vào miệng, Trì Ương Hà ngay lập tức nhăn mày.

Mù tạt cho quá nhiều, cay đến mức xông lên mũi.

“Ôi, mình cho nhiều quá rồi.” Đới Nghệ Nhiễm nhận ra vẻ khó chịu của cô, “Đừng ăn nữa, để mình pha lại cho cậu.”

“Để mình tự làm.” Thực ra không phải chỉ vì mù tạt.

Khi vị cay tan đi, cô vẫn thấy món cá hồi sống thật khó ăn, quá lạnh, không ngon bằng đồ chín.

Nếu món này không đắt tiền, Trì Ương Hà chắc chắn sẽ không cố nuốt xuống.

Lần này, cô thậm chí không động vào lọ mù tạt.

Bản năng tránh hại tìm lợi của con người luôn hiện hữu trong từng việc nhỏ nhặt.

Đới Nghệ Nhiễm cầm ly trà lúa mạch lên, vừa uống vừa nói chuyện: “Bộ vest đó bao nhiêu tiền? Mười mấy triệu? Hay mấy chục triệu?”

“Mình không biết nữa.” Trì Ương Hà đáp.

“Trông có vẻ không rẻ, chắc là đồ Ý.”

“Ừ.”

“À đúng rồi, ăn xong chúng ta đi dạo chút nhé.”

“Được thôi.”

“Mình chưa tặng cậu quà sinh nhật, cậu thích gì thì mình mua cho.”

“Không cần đâu…”

Đới Nghệ Nhiễm lập tức nghiêm túc: “Mình không mua nổi vòng tay đắt tiền, nhưng quần áo hay gấu bông thì mình vẫn mua được.”

Trì Ương Hà không thể từ chối thêm nữa, dường như nếu tiếp tục từ chối sẽ thành ra không coi trọng bạn bè.

Con gái đi mua sắm là để tán gẫu, Đới Nghệ Nhiễm rất quan tâm đến Triều Chu Viễn, câu hỏi nối tiếp câu hỏi: “Anh ta bao nhiêu tuổi? Làm nghề gì? Đi xe gì?”

Trì Ương Hà thật sự muốn đáp lại sự quan tâm của bạn mình, nhưng đành chịu vì cô không biết gì cả.

“Cậu thật ngốc, mấy chuyện này mà cũng không chú ý.” Ánh mắt của Đới Nghệ Nhiễm nhìn cô ẩn chứa một tầng ý nghĩa, “Vậy anh ta có đẹp trai không? Tóc màu gì?”

“Đẹp trai đến vô lý, khuôn mặt thu hút ong bướm, nhưng dường như tính cách không phải kiểu đó.” Trì Ương Hà ngừng lại một chút, nghĩ ngợi rồi nói tiếp, “Màu tóc à? Màu nâu, hơi ngả đỏ.”

“Có phải là nhuộm không?”

“Chắc là con lai, các đường nét trên khuôn mặt rất sắc nét.”

“Cậu giỏi lắm.”

Hai người vừa nói chuyện vừa đi dạo, Đới Nghệ Nhiễm nhìn thấy gì cũng muốn dừng lại xem, thử đến hơn chục loại nước hoa, nói là muốn mua tặng cô.

Trì Ương Hà liếc qua giá cả, quyết định chọn một con thú nhồi bông ở cửa hàng quà tặng bên cạnh.

Trước khi rời trung tâm thương mại, một góc ở một cửa tiệm hoa có trưng bày một bó hoa tulip.

Cánh hoa màu hồng nhạt, càng lên trên càng đậm, các mép hoa hơi xoăn, vẫn chưa hoàn toàn nở.

Trì Ương Hà bị cuốn hút, bất giác cảm thấy mình cũng giống như bông hoa ấy, chờ đợi khoe sắc.

Đới Nghệ Nhiễm thẳng thắn hơn, trả tiền mua tặng cô: “Anh ta chưa tặng cậu hoa bao giờ à?”

Ngửi hương hoa, tâm trạng Trì Ương Hà phấn chấn hơn: “Chưa bao giờ.”

“Hoa ấy à, đàn ông tặng thì mới thơm, quan trọng là anh ta vì cậu mà nâng niu cả đoạn đường.” Đới Nghệ Nhiễm vẫy tay hai lần, lập tức gọi được một chiếc taxi, “Tạm biệt, lần sau phải bắt anh ta mua cho cậu, điều đó quan trọng hơn cả.”

“Biết rồi, tạm biệt.”

Bóng tối dần bao phủ khi chiếc taxi đi xa, ban nãy quên ngước nhìn, bây giờ chỉ còn mình cô, đột nhiên cảm thấy đêm tối đến quá nhanh.

Trì Ương Hà tìm một ngân hàng gần đó, trong lúc chuyển tiền, cô suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng chỉ để lại một ít cho học phí và sinh hoạt phí.

Sau khi ấn nút xác nhận trên máy vài phút, điện thoại reo lên.

Cô nhìn chằm chằm vào màn hình, hít sâu một lúc lâu, chuẩn bị tâm lý rồi mới nghe máy: “Alo, mẹ…”

Đúng như cô dự đoán, Triệu Quận Nam không hỏi tiền này từ đâu ra hay tại sao lại nhiều như vậy mà đi thẳng vào vấn đề: “Lần sau gửi thêm đi, ai mà biết được bố con còn sống được bao lâu với căn bệnh quái ác này, thuốc men thì đắt chết đi được. Ông ấy bị liệt tiêu tốn nhiều tiền, chẳng lẽ mẹ lại phải đi kiếm. Ơn nuôi dưỡng đấy, con không thể không lo cho bố được đâu, con giỏi thế cơ mà.”

Tiếng đánh mạt chược vang lên liên tục từ đầu dây bên kia, rõ ràng và rành rọt, va vào mặt bàn.

Trì Ương Hà cố gắng kìm nén cơn giận đang bùng lên: “Mẹ…”

Chưa kịp nói hết câu, Triệu Quận Nam đã chen ngang: “Này, mẹ không thể bỏ rơi bố con được đâu, cả đời đã sống cùng nhau rồi, nếu ông ấy không qua khỏi thì mẹ cũng chẳng thiết sống nữa, mẹ chỉ có một mình, con biết mẹ từ nhỏ đã được nuông chiều, chẳng biết làm cái gì cả.”

“Nhưng con…”

“Con phải nghĩ đến cái tốt mà bố đã dành cho con…Đúng là hồi nhỏ ông ấy có đánh con vài lần, cũng hay cãi nhau với mẹ, khiến mẹ bực quá phải bỏ nhà đi, nhưng tất cả đã qua rồi, đã là chuyện cũ, bây giờ ai cũng thay đổi mà, từ khi ông ấy đổ bệnh chẳng phải ông ấy đối xử với con tốt hơn sao?”

“Bố đã làm không ít chuyện tệ hại, ngày xưa suốt ngày đánh lộn, gây rắc rối, cũng chẳng có tài cán gì, nhưng nói cho cùng ông ấy cũng đã nuôi nấng con lớn đến thế này rồi, phải không? Con học giỏi, vào được trường tốt, không phải là nhờ phúc của bố mẹ sao?”

“…”

Nhờ phúc của họ sao?

Tự hỏi bản thân, họ chưa bao giờ trả học phí cho cô, thậm chí còn lấy tiền làm thêm mùa hè của cô để đi đền bù, đến nỗi cô phải chậm nửa học kỳ mới có tiền mua sách, giáo viên chủ nhiệm còn phải ứng tiền giúp.

“Dù thế nào, ông ấy vẫn là bố của con, con mang họ ông ấy, cả đời cũng không thay đổi được điều này. Con có cố gắng thế nào, có bước ra khỏi nhà bao xa, thì cũng không thể phủ nhận được dấu ấn đó. Con phải chấp nhận số phận thôi, mẹ đã chấp nhận rồi, ngày xưa mẹ còn lộng lẫy biết bao, cuối cùng cũng lấy bố con mà sống. Thôi, dạo này mẹ bận lắm, ngày nào cũng phải chạy đi bệnh viện… Không nói nữa nhé, Hu…”

“Vì cái gì mà con phải gánh vác những điều này cho bố mẹ?”

Cuộc gọi đã bị cúp máy, tiếng máy bận là thứ duy nhất đáp lại cô.

Trì Ương Hà tức giận đến run cả tay, nước mắt cứ không ngừng tuôn rơi.

Không phải là cô yếu đuối, nhưng cô không thể kìm nén được, mỗi lần đều không thể.

Dù trước khi nhận điện thoại tâm trạng cô có vui vẻ thế nào, chỉ cần dập máy xong, mọi thứ lại đưa cô trở về con người cũ.

Mẹ ruột của cô còn yếu đuối hơn cả cô.

Dần dần có người đẩy cửa bước vào sảnh ngân hàng, Trì Ương Hà vội vã lau nước mắt, quay người bước ra ngoài, càng lau nước mắt lại càng rơi nhiều hơn.

Ra đến ngoài, cô mới nhận ra mình đang ở khu thương mại sầm uất nhất, càng về khuya càng rực rỡ, mọi người xung quanh nhộn nhịp, chẳng giống như giữa mùa hè nóng nực.

Chỉ có cô là cô đơn một mình.

Cô ghét mùa hè.

Cô ghét những cặp đôi nắm tay nhau, nói cười hạnh phúc.

Cứ như thể chỉ có cô là bị đẩy ra khỏi thế giới này, khổ sở một cách độc nhất vô nhị.

Một khi suy nghĩ đó hiện lên, cô càng để mặc nó tràn ra.

Cô chạy thẳng tới một bồn hoa, đặt con thú nhồi bông và bó hoa sang một bên, rồi ôm gối khóc thỏa thích.

Không biết bao lâu đã trôi qua, đầu óc thiếu oxy lại càng nghĩ ngợi nhiều hơn.

Bắt đầu lo lắng không biết có bao nhiêu ánh mắt đang tập trung vào mình, đoán xem cô gái này vừa bị thất tình hay tỏ tình thất bại.

Trì Ương Hà cũng cảm thấy xấu hổ, lén lút ngẩng đầu lên nhìn trộm.

Không ngờ lại thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi rộng hờ hững, bị gió thổi làm lộ rõ đường nét eo.

Nhìn lên trên, Triều Chu Viễn nhếch miệng mỉm cười, phả khói thuốc: “Lần nào khóc cũng để anh nhìn thấy.”

Khói thuốc bủa vây, vừa hay che khuất đôi mắt anh.

Trì Ương Hà muốn nói gì đó, nhưng vẫn chưa kịp lấy lại hơi, chỉ có thể lắp bắp vài từ không rõ ràng, anh liền dập điếu thuốc: “Đừng, cứ như thể anh đang bắt nạt em vậy.”

“……”

“Bó hoa hợp với em.”

Trong đầu cô không khỏi hiện lên lời của Đới Nghệ Nhiễm, trách anh tại sao không tò mò ai đã tặng.

Trước khi suy nghĩ rối bời của cô kịp tiếp tục, Triều Chu Viễn đã đẩy nhẹ một cái vào cô bằng chiếc hộp dài trong tay: “Đừng khóc nữa.”

Sau đó anh đặt hộp vào lòng cô: “Vừa nhờ người mua, không thích thì vào đổi.”

Trước mặt cô là một trung tâm thương mại lớn hơn nhiều so với cái cô vừa ghé, trên các bảng quảng cáo toàn là những thương hiệu xa xỉ.

Trì Ương Hà mím môi, ngập ngừng hỏi: “Em…bây giờ…”

“Là của em rồi, tùy em.”

Anh nói xong, cô run run mở hộp ra.

Không phải cô không biết cách ứng xử, chỉ là quá nóng lòng muốn biết anh sẽ dỗ dành cô thế nào.

Bên trong là một chiếc vòng tay hình con bướm bằng hồng ngọc, đơn giản mà tinh tế.

Tâm tư của cô gái trẻ cũng đơn giản, không cần hỏi kỹ, chỉ nhìn thôi cũng biết cô chắc chắn sẽ thích, “Đeo vào cho anh xem nào.”

Trì Ương Hà ngoan ngoãn đặt chiếc vòng vào tay anh, giơ cổ tay về phía trước, các ngón tay mở ra như thể không phải để đeo vòng tay mà để đeo nhẫn.

Nếu lúc này có ai đó tinh ý xuất hiện và hô lớn “Lấy anh ta đi.”

Thật tiếc là không có ai kịp xuất hiện đúng lúc, chỉ có con bướm đỏ lấp lánh dưới ánh đèn.

“Em vui chưa?” Triều Chu Viễn cầm bó hoa lên, đưa tay còn lại về phía cô, “Về nhà thôi.”

Từng chi tiết đều hoàn hảo đánh trúng vào trái tim thiếu nữ, những gì anh tặng, những gì anh làm, tất cả đều vì cô mà nâng niu cả đoạn đường.

Trì Ương Hà ôm lấy con thú nhồi bông, cũng vừa hay còn trống một tay để có thể nắm chặt lấy tay anh.

Điều cuối cùng khiến cô mềm lòng là anh không ngại ánh nhìn rối loạn xung quanh, khẽ đùa: “Còn nhỏ, không hiểu chuyện, nên hay hờn dỗi.”

Không hề giải thích cho ai nghe, nhưng niềm vui của cô bộc lộ rõ ràng qua từng bước đi nhỏ nhặt.

Thì ra đêm hè có anh lại không đáng ghét đến thế.

Cô cũng vẫn còn thời gian để được hờn dỗi như một đứa trẻ.
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 8: Con thuyền nhỏ mãi không thể cập bến bờ bên kia



Hôm đó, Triều Chu Viễn không thắt cà vạt, nhưng màu của xe lại hợp với áo sơ mi.

Cô nghiêng đầu nhìn anh, ánh sáng của thành phố phủ lên một bên mặt anh, hoàn toàn ôm trọn lấy anh trong màn đêm.

Ánh mắt dời đi không rõ phương hướng, lơ lửng như một con thuyền nhỏ mãi không thể cập bến bờ bên kia.

Thì ra trên đời có những người chỉ cần nhìn qua bóng dáng thôi cũng đủ khiến người ta tò mò, muốn biết anh ấy đóng vai gì trong những câu chuyện huyền ảo.

Vì không thể hiểu được, anh lại chẳng bao giờ nhắc đến, nên ít khi chủ động hỏi han điều gì.

Nhưng trước mặt anh, cô không thể không cẩn thận, sợ rằng chỉ cần lỡ để lộ một chút tâm tư qua lời nói, cô sẽ không thể chịu nổi.

Do dự mãi cô mới mở miệng, chọn một câu hỏi đơn giản: “Anh…thích xem phim gì?”

“Hmm?”

Anh ngoảnh lại nhìn, vô tình mang đến cho Trì Ương Hà một cảm giác nhầm tưởng.

Đã cập bến rồi.

Ít nhất trong khoảnh khắc đó, cô là điểm đến tạm thời, “Phim tình cảm, phim hài, phim kinh dị, nhiều thể loại lắm.”

Nhìn cô lòng vòng hồi lâu, Triều Chu Viễn nói thẳng: “Em muốn xem với anh?”

Trì Ương Hà gật đầu, trọng điểm là muốn xem cùng anh.

“Để lần sau đi.” Anh cúi đầu xem lại giờ, dường như muốn nói rằng đã muộn rồi.

Cô bỗng cảm thấy thất vọng, chớp mắt hai lần, rồi lại nghe thấy: “Xem phim em thích.”

“Hmm?”

“Anh nghĩ nếu em chớp thêm một lần nữa, nước mắt sẽ rơi mất.”

“…”

Trì Ương Hà trừng mắt nhìn anh, anh lại cười, nụ cười rất nhạt, chỉ là khóe môi hơi nhếch lên một chút, nhưng lại khó quên.

Có lẽ những người được trời ưu ái là vậy, thường ngày có vẻ thờ ơ, nhưng khi thật sự cười, chỉ một khoảnh khắc thôi cũng đủ làm người khác nhớ mãi.

Lúc đó cô còn chưa biết bảy năm sau, cô sẽ bị trói buộc bởi khoảnh khắc ấy. Ở tuổi mười chín, cô vẫn ngây thơ tin rằng số phận sẽ ban tặng những món quà vô cớ.

Cô chỉ nghĩ rằng, chỉ cần được anh đồng hành một đoạn đường là đã rất vui.

Khi đó, cô không thích nói lời tạm biệt, chỉ tranh thủ khi ánh sáng còn yếu ớt để vẫy tay chào anh, nhắc anh đi đường cẩn thận.

*

Người thông minh sẽ không hẹn cụ thể ngày nào. Khi Trì Ương Hà nhắc đến bộ phim đó, kỳ nghỉ đã sắp kết thúc.

Cô cũng nghĩ sau lần gặp gỡ tình cờ đó, họ sẽ thường xuyên liên lạc, nhưng đời không như mơ.

Cô vẫn bận rộn với cuộc sống, công việc bán thời gian lặp đi lặp lại, thỉnh thoảng nhắn cho Triều Chu Viễn vài tin về những chuyện vặt vãnh, chỉ đôi ba câu, không dám nhắn thường xuyên.

Điều bất ngờ là anh thường trả lời vài chữ, nếu có thời gian rảnh còn gọi điện thoại.

Anh không nói nhiều, dường như chỉ muốn tìm một người nói chuyện bên tai, để có chút hơi ấm, nhưng điều gì cũng có phản hồi. Dù không hứng thú, anh cũng nhẹ nhàng đáp lại một câu.

Với người quan tâm, điều đó lại khác. Mỗi ngày cô đều mong anh có thời gian rảnh.

Sự mong chờ đó kéo dài đến khi thông báo nhập học được gửi đến tay.

Tất nhiên Trì Ương Hà báo ngay cho anh.

Phản hồi nhận được cũng nhanh: “Được rồi, cảm ơn em đã dạy anh ngôn ngữ, ăn trước đi, bảy giờ tối gặp.”

Gì cơ, cô có phải là giáo viên giỏi như vậy đâu.

Cùng lắm là hy vọng anh có thể nghe ra một chút khác biệt từ những lời bình thường.

Từ đó, bảy giờ tối không còn chỉ là con số phải trải qua trong thời gian nữa mà đột nhiên trở nên rực rỡ hơn, ngay cả bài hát phát đi phát lại cũng trở nên đầy cảm xúc.

— Như mỗi chiến binh bất diệt trong các triều đại đều dũng cảm, dù biết rằng chúng ta cách nhau cả một vũ trụ.

Khi kim đồng hồ cuối cùng chỉ đến bảy giờ, cô đúng giờ thay một chiếc váy đỏ.

So với chiếc vòng tay thì rẻ tiền, nhưng đó là bộ đồ mới đầu tiên từ cấp hai đến giờ.

Chiếc xe đậu ở chỗ cũ, lại vừa vặn hợp với cô, LaFerrari với màu đỏ cổ điển nổi bật.

Triều Chu Viễn dựa vào cửa xe hút thuốc, không cẩn thận ngước mắt lên, nhưng lại đủ để cô đứng vẫy tay từ xa rơi vào đó.

Anh đứng ngoài con hẻm, cô đứng trong hẻm, lén vui vì cà vạt của anh và váy của mình trông giống như đôi tình nhân.

Cách chỉ mười mấy mét, cô lại bước ra với khí thế của một chiến binh, như thể hôm nay sẽ quyết tâm lấp đầy núi biển giống nàng Tinh Vệ.

Triều Chu Viễn không bao giờ keo kiệt lời khen: “Lovely tulip.”

Trì Ương Hà còn chưa hết căng thẳng, nắm một lọn tóc dài vén sau tai: “Bác tài đâu rồi?”

Anh dễ dàng bị cô chọc cười: “Em ngồi trên mui xe?”

“Không.”

“Vậy là bác ấy ngồi?”

“Hm?”

“Chắc không thể là anh được.”

Vài câu đã xua tan sự khó xử của cô, khi ánh mắt giao nhau, anh còn nói thêm một câu: “Nếu em yêu cầu, cũng có thể là anh.”

Trì Ương Hà đảo mắt, nói: “Vậy em muốn anh ở bên cạnh.”

Anh đáp lại bằng hành động, nghiêng người mở cửa xe giúp cô.

Có khoảnh khắc họ ở gần nhau đến mức trái tim cô rung động trong vài giây, quên rằng sự im lặng thường là câu trả lời.

Điểm đến là một nhà hàng Ý.

Trì Ương Hà liếc qua thực đơn nhưng không hiểu, liền nghiêng về phía anh: “Anh thích ăn gì?”

Không biết có phải đã nhận ra sự lúng túng của cô hay không, Triều Chu Viễn bình thản nói: “Để anh chọn.”

“Làm phiền anh rồi.”

Anh liếc mắt nhìn cô một cách dịu dàng, sau đó trò chuyện trôi chảy với người phục vụ bằng một thứ ngôn ngữ khác.

Trì Ương Hà đoán đó là tiếng Ý, cô không hiểu lắm, chỉ bắt được một từ mà anh nói với cô, “Suppli.”

Trong tiếng Anh có từ này, cũng có một bộ phim của đạo diễn Nhật Bản mang tên này, nên cô chỉ có thể hiểu được đến mức đó: “Món ăn bổ sung cho tình yêu? Có món như thế à?”

Triều Chu Viễn có vẻ đang cười sự ngây thơ của cô: “Là món ăn đường phố ở Rome, tương tự như Arancini của Sicily.”

Dù Trì Ương Hà chăm chú lắng nghe và gật đầu như đang trong một bài giảng, cô vẫn không hiểu đó là món gì, chỉ là thêm phần mong đợi.

Hóa ra đó là cơm viên phô mai, có vị ngọt chua của sốt cà chua, đúng là hương vị mà các cô gái sẽ thích, tất nhiên cô cũng thích: “Lần sau thử món Arancini đó nhé.”

Triều Chu Viễn nói: “Hôm nay cũng được.”

“Thôi, em no rồi.”

Hôm nay dừng lại ở món “bổ sung tình yêu” này là đủ rồi, có lẽ nó cũng có vị giống anh, chua chua ngọt ngọt.

Ra khỏi nhà hàng, mọi kế hoạch xem phim đã chuẩn bị trước đều vô dụng, Triều Chu Viễn chọn một rạp chiếu phim tư nhân.

Bên ngoài không nổi bật, bên trong lại rộng lớn và tối tăm một cách bất ngờ, mang lại cảm giác như đang che giấu vô số bí mật.

Anh tiện tay ném chiếc áo khoác lên ghế gần đó, lễ tân lập tức bước ra để thu lại, một nhân viên khác dẫn họ vào trong.

Phòng sâu bên trong thuộc về anh, như tận cùng của khu rừng trong lâu đài cổ.

Cô chắc chắn không thể chờ đợi mà bước vào, dù chỉ là một chút, để có thể khám phá một phần nào đó về anh, thổi bay những màn sương mù bao quanh anh.

Hai chiếc ghế đơn thoải mái ở trung tâm, anh theo thói quen ngả lưng vào ghế bên trong, đôi chân dài tự do bắt chéo, hỏi cô muốn uống gì.

Trì Ương Hà chọn một cốc trà ô mai, anh cũng chọn giống cô.

Chiếc điều khiển từ xa trong tay cô, nhưng việc chọn một bộ phim trở thành vấn đề khó khăn, giống như đối mặt với nhiều quyết định quan trọng trong cuộc đời, cô bỗng đứng ở ngã tư đường, mơ hồ không biết làm gì.

Anh nói chọn tùy ý.

Thật sự tùy ý sao?

Cô không biết mình có làm như vậy không, chỉ biết rằng cuối cùng trên màn hình hiện lên bộ phim “Malèna – Vẻ đẹp trong truyền thuyết của Sicily.”

Khi phim bắt đầu, trong ánh mắt của anh thoáng qua một chút cảm xúc khó nhận thấy, rồi lập tức được giấu vào bóng tối, không để lộ điều gì.

Điều duy nhất Trì Ương Hà cảm thấy không hài lòng là giữa hai chiếc ghế có một chiếc bàn nhỏ ngăn cách, không thể lén chạm vào tay anh.

Không lâu sau, cô nghe thấy một tiếng động nhẹ bên tai, lúc quay sang bắt gặp ánh mắt của Triều Chu Viễn.

Ánh sáng ấm áp từ màn hình phản chiếu lên một nửa cơ thể anh, nhưng ánh hoàng hôn kia không làm anh ấm lên.

Anh là người có vẻ lúc nào cũng mang theo một nỗi buồn thầm lặng.

Thật đúng lúc, giống như bộ phim này, dù anh đang cười.

Rất khó để giải thích rõ ràng nó đến từ đâu, có vẻ hơi kỳ quặc, nhưng ngay cả khi anh nói không có gì, người ta vẫn không thể ngừng thắc mắc về kết quả.

Hy vọng anh vẫn ổn? Không phải là không ổn, chỉ là cô cảm thấy anh không thể hiện niềm vui thực sự, càng cười lại càng thấm đượm nỗi buồn.

Nhưng không đến lượt cô hỏi: Anh làm sao thế? Có phải không được tốt lắm không?

Nên cô chưa từng nghĩ, anh sẽ mở lời vào lúc này: “Tulip cũng cảm thấy vẻ đẹp không có tội, đúng không?”

Lời nói đó khiến cô nhất thời không phân biệt được anh đang nói về bộ phim, về hoa, hay về người. “Anh thích à?”

“Anh thích tính xâm lược của nó.”

“Ừm?”

Triều Chu Viễn nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi và nhẹ nhàng nói: “Thế kỷ 17 ở Tây Âu, một bông tulip có thể đổi được một ngôi nhà.”

Ồ, thì ra anh đang nói về sự kiện bong bóng kinh tế do hoa tulip gây ra.

Trì Ương Hà nửa hiểu nửa không, bình luận: “Đắt quá.”

“Đúng vậy, em cũng rất đắt giá.”

Nói xong anh quay đầu đi, chỉ để lại thêm một người không tập trung vào bộ phim giống như anh.

Có lẽ đó là một phần thưởng, anh không phản cảm với sự sắp đặt tinh tế của cô, nhưng cũng không hỏi liệu cô có phiền không khi thời gian xem phim bị gián đoạn như vậy.

Sau này nhớ lại, chỉ có thể nói rằng anh như dòng suối nhỏ chảy thành biển, từng chút một lấp đầy khoảng trống bằng một màu xanh thẳm.

Con sóng đó tiếp tục đè nặng lên cô cho đến khi rời khỏi rạp cùng những cuộc trò chuyện liên tục về mong ước đến đảo Sicily.

Khi nói về bờ biển, Triều Chu Viễn thờ ơ buông một câu: “Được, rảnh anh sẽ đưa em đi.”

Chỉ với một lời hẹn không định ngày, cô đã dễ dàng bị khuất phục, lặng lẽ dùng điện thoại theo dõi thời tiết trên đảo.

Hôm nay cũng là một ngày nắng đẹp rực rỡ như tâm trạng của cô, trời không một gợn mây, 28°C.

Nhiệt độ không nóng bằng trái tim đang bừng cháy của cô vì sự cởi mở của anh, dường như anh đang rộng mở vòng tay đón cô, mặc cho cô tạo ra sóng gió.

Mọi câu chuyện bắt đầu quá đẹp đẽ và kỳ diệu, nếu không cũng không cần phải dành cả đời để hoài niệm.

Thực ra nhà hàng đó họ đã đi đi lại lại rất nhiều lần, nhưng cho đến khi chia tay, chưa ai gọi món Arancini.

Chỉ cần ở bên Triều Chu Viễn, cô luôn tham lam gọi món “bổ sung tình yêu” ấy, đắm chìm trong cái đẹp và sự ngây thơ của nó.

Điều duy nhất thay đổi là cảm giác mới lạ ban đầu dần phai nhạt theo thời gian, càng về sau càng nhạt nhẽo.

Cô vẫn nhớ cảm giác hân hoan khi nghe thấy họ gọi tên họ của anh từ quầy lễ tân, đứng trong con hẻm được chiếu sáng bởi đèn xe, tưởng như có thể nhìn thấy bình minh.

“Chúc anh thượng lộ bình an, anh Triều.”
 
Tàn Cuộc - Nha Ký
Chương 9: Ai mà chưa từng làm con thiêu thân một lần trong đời



Kỳ nghỉ bình thường và vội vã đó giống như một bản báo cáo nhàm chán, còn bộ phim kia là con dấu đỏ đóng ở góc dưới bên phải.

Nhìn thoáng qua, màu sắc trên tờ giấy trắng đủ nổi bật, có thể nếm được hương vị sâu sắc, thêm phần thú vị.

Nhìn kỹ thêm một chút mới nhận ra nó đại diện cho sự kết thúc của quá khứ.

Chỉ là cái tên Triều Chu Viễn đã được mang từ giữa mùa hè nóng bỏng đến đây, chiếc xe ở đầu ngõ vừa nhìn đã biết là của anh

Trì Ương Hà tung tăng chạy đến, vali bị bỏ quên ở hành lang.

Kết quả là người xuống xe đón cô lại là tài xế, ông ấy có chút xin lỗi nói: “Anh Triều hôm qua về muộn, giờ chắc đang ngủ, trước khi ngủ anh ấy dặn tôi hôm nay đến đúng giờ đón cô.”

Cảm giác hụt hẫng chỉ thoáng qua.

Vì cô chợt nhớ ra, chỉ có một lần cô nhắc với Triều Chu Viễn về thời gian nhập học, đó là vào ngày thư thông báo nhập học được gửi đến.

Việc nhìn thấy xe của anh vốn đã là một niềm vui bất ngờ, lại thêm việc biết anh nhớ tới chuyện của cô khiến cô như muốn mượn cánh chim bay vút lên trời.

“Không mang đồ sao? Con gái tôi hồi đó vào đại học, túi lớn túi nhỏ chất đầy xe.”

“Vâng! Chú chờ cháu một chút, cháu đi lấy.”

Người tài xế nhanh chân hơn cô: “Cô vào xe ngồi đi, tôi đi lấy cho, tôi biết đám sinh viên các cô không bao giờ mang ít đồ, anh Triều đã dặn tôi lái chiếc xe đủ lớn để chở được.”

Thực ra là Triều Chu Viễn chỉ tiện tay chỉ vào một chiếc xe thể thao, người tài xế nhìn thấy mới nói chắc chắn không đủ chỗ.

Triều Chu Viễn đơn giản bỏ mặc, để ông ấy tự tìm. Cuối cùng, trong số những chiếc xe phiên bản giới hạn, ông ấy chọn ra một chiếc trông khiêm tốn hơn.

Tình cảm cũng giống như vậy, câu chuyện của hai người lại do nhiều người khác kể, trước khi tan vỡ, mọi thứ đều được che đậy bằng những lời nói dối đầy thiện chí.

Không hẳn là lừa dối, chỉ là người lớn nói những điều quá đầy đủ, cô gái nhỏ lại tin những lời đã qua tai là sự thật, cho rằng điều tốt đẹp là điều bình thường.

Trì Ương Hà không rành về xe, chỉ thấy logo của chiếc xe giống như cái cào, rất buồn cười.

Người tài xế nghĩ cô đang vui vì ngày nhập học, dù gì ngôi trường này cũng thuộc hàng top trong lĩnh vực truyền thông.

Ở tuổi đó, có điều gì muốn nói thì không giấu được, suốt dọc đường nói về Triều Chu Viễn.

Quá khứ của anh cô không quan tâm, tương lai của anh còn quá xa xôi, cô chỉ tranh giành hiện tại.

Chỉ cần vui một chút cũng được, cô vẫn còn trẻ, còn nhiều nhiệt huyết để phung phí vào những suy nghĩ viển vông.

Ai mà chưa từng làm con thiêu thân một lần trong đời.

Chỉ một lần thôi, còn thời gian mà.

Cô nghĩ như vậy, rồi đó trở thành khoảnh khắc dũng cảm nhất trong đời cô.

Muốn trở thành chim tinh vệ lấp biển, muốn xây dựng một vương quốc lý tưởng.

Khi vào trường, sự bận rộn của thành phố đã bị cách ly bên ngoài, thay vào đó là một luồng không khí tràn đầy tuổi trẻ.

Người tài xế dừng xe, giúp cô lo liệu đủ thứ việc, quả thật kinh nghiệm của ông ấy rất có ích, “May mà tôi đến, anh Triều sợ nhất là phiền phức, nếu vội quá thì khó mà giao tiếp được.”

Trì Ương Hà không khỏi bật cười vì hình ảnh đó.

Dù không phải là thực tế, nhưng con người này dường như đột nhiên trở nên chân thực nhờ trí tưởng tượng, không còn như một cơn gió thoáng qua mờ ảo.

Cười xong cô không quên tìm lý do để bào chữa cho anh: “Cháu đã làm phiền anh ấy suốt cả kỳ nghỉ, giờ thì cháu giỏi lắm rồi.”

Khi bước vào ký túc xá, thấy giường đã được sắp xếp sẵn, cô mới phát hiện bạn cùng phòng là một đàn chị lớn hơn một khóa. Trên bìa sách nằm trên giường có chữ lớn viết là “Liêu Quyển”, không rõ vì lý do gì mà những bạn cùng phòng cũ của cô ấy chuyển đi.

Tuy nhiên, điều đầu tiên Trì Ương Hà tò mò là: Một mình sống trong môi trường tập thể như thế này, không cảm thấy cô đơn sao?

Khi người tài xế chuẩn bị rời đi, cánh cửa ký túc mở ra, Trì Ương Hà quay đầu lại nhìn, cô gái trước cửa ăn mặc chững chạc, không có hành lý, trong mắt hiện lên chút ngỡ ngàng, dường như giờ cô ấy mới nhận ra hôm nay là ngày nhập học.

“Liêu… Quyển?” Trì Ương Hà có chút do dự khi liên kết cái tên với một gương mặt nào đó trong trí nhớ.

Cho đến khi nghe thấy câu hỏi ngược lại: “Rosita?”

Cô xác nhận rồi, đó là người hát tiếng Quảng trong quán rượu, “Bài hát hôm đó chị hát tên gì nhỉ? Nghe hay lắm.”

Những lời khách sáo vụng về thường rất dễ bị nhận ra.

Liêu Quyển bật cười, chẳng buồn tiếp tục cuộc trò chuyện không cần thiết, nhìn theo bóng lưng người tài xế đang rời đi, hỏi: “Bố em à?”

“Không phải…” Cô định nói ra mối quan hệ nhưng lại không biết diễn đạt thế nào, nên đành chuyển chủ đề lần nữa, nói tối nay mời chị ấy một ly rượu.

Trong lúc nói, cô nhớ lại nhận xét của Đới Nghệ Nhiễm về người bạn mới trong quán rượu, trong lòng không khỏi lo lắng rằng bạn cùng phòng mới này sẽ khó gần.

Sau này cô mới biết, Liêu Quyển là người rất thẳng thắn, cô ấy đưa sự giản dị và trực tiếp vào mọi hành động lớn nhỏ một cách tự nhiên, không có chút mềm mại nào của các cô gái Hồng Kông.

Vô tình cô ấy nhắc nhở Trì Ương Hà rằng, trên hành trình này sẽ gặp nhiều người không thể dùng mối quan hệ để định nghĩa.

Triều Chu Viễn là một người như vậy, và những người liên quan đến anh cũng thế, đều rất khó phân định rạch ròi.

Ngày hôm đó bận rộn cho đến tối muộn, giữa chừng Liêu Quyển nhận được một cuộc gọi rồi ra ngoài, trước khi đi cô ấy để lại một địa chỉ, nói nếu thiếu bạn ăn cơm thì cứ đến tìm, rất sẵn lòng tiếp đón.

Cửa đóng lại, Trì Ương Hà ngồi bên giường nhìn căn phòng sáng sủa, ngẩn ngơ, chỉ cảm thấy cuối cùng cũng vượt qua được biển khổ.

Cửa ban công không đóng chặt, ánh mắt cô trôi dần vào qua khe cửa.

Bầu trời đầy sao, biết ngắm cùng ai đây.

Thật trùng hợp, ý nghĩ vừa lóe lên thì điện thoại cô rung hai cái.

Nhìn lên thì thấy tin nhắn của Triều Chu Viễn, một bức ảnh chụp trước cổng trường.

Anh quả thật rất thiếu kiên nhẫn, Trì Ương Hà còn chưa kịp gõ phím thì điện thoại đã đổ chuông.

Anh không hỏi cô có đói không, hay đã ăn gì chưa, mà chỉ nói: “Cùng ăn nhé?”

Giọng nói có chút mệt mỏi, còn ngái ngủ, uể oải đến mức nghe rất nặng nề.

Điều này khiến cô ấy có chút hiểu lầm, nghĩ rằng anh vừa mở mắt đã đến tìm mình, “Ngẩng đầu lên nào.”

“Hả?”

“Đẹp lắm đúng không?”

“……”

“Ngắm một lúc đi, em sẽ đến ngay.”

Không biết có phải do cô đến nhanh quá hay không, nhưng khi cô đến, anh thực sự đang ngẩng đầu nhìn lên.

Anh cúi người dựa vào cửa xe, thỉnh thoảng nhấp một hơi thuốc, như một nét chấm phá trong màn đêm.

Những người qua đường đều không khỏi cảm thấy anh khó có thể thuộc về ai, chỉ thở dài vì anh giống như một cảnh tượng tự nhiên hoàn hảo nhất trong đêm tối.

Có lẽ cô cũng có chút ích kỷ, Trì Ương Hà cứ thế bước về phía anh dưới ánh mắt của nhiều người, như thể ngầm tuyên bố điều gì đó, có lẽ còn pha chút kiêu hãnh.

Anh không nhận ra cô ngay lập tức, dường như đang thả hồn theo bầu trời đêm, chỉ khi điếu thuốc trong tay cháy đến cuối, anh mới cúi đầu.

“Đang nghĩ gì mà tập trung thế?”

Anh thản nhiên trả lời: “Thấy sao không đẹp bằng Tulip.”

Trì Ương Hà bỗng cảm thấy hồi hộp, nhận ra cảnh đối diện này ngay trước cổng trường quá nổi bật, liền bâng quơ đáp lại: “Đợi lâu rồi, chắc đói lắm nhỉ.”

Trong xe thoang thoảng hương thơm, mùi của đồ ăn, ngửi thật dễ chịu, có chút ngọt ngào, như được ninh từ từ, giữ lại hương vị thuần khiết nhất, không hề bị bay đi chút nào.

Cô không kìm được hít sâu một hơi, mùi thơm tràn vào mũi.

“Đi đâu vậy?”

Ánh mắt của Triều Chu Viễn dưới ánh đèn đường lung linh: “Ra biển.”

“Trong thành phố này còn có biển sao?”

“Ừ, anh sẽ dẫn em đi.”

Hiếm khi cô có cảm giác lưu luyến với một thành phố.

Đúng lúc cơn gió đêm đang thổi mạnh nhất, một nhóm người vừa thức dậy, nhóm khác lại chuẩn bị đi ngủ, va chạm nhau tạo nên một nghi lễ chuyển giao nào đó, như thể đang thay đổi quyền lực.

Trì Ương Hà nhìn ra ngoài, có cảm giác như thấy được hình dạng của gió, nó đang lượn lờ giữa ánh đèn xe, ấm áp, dịu dàng, rồi lao vào những ánh sáng rực rỡ.

Nhưng Triều Chu Viễn không có nhiều kiên nhẫn, không thể cùng cô lưu luyến ở đây, anh đạp ga, lái xe lên cầu vượt bên cạnh.

Cô nhìn thấy cảnh phố thị phồn hoa ngày càng xa dần, quay đầu lại thấy logo trên vô-lăng: “Cái biểu tượng này trông thú vị thật.”

“Vậy sao?” Anh không mấy hứng thú, vẻ mặt toát lên chút mệt mỏi, nhưng cũng chưa đến mức dội gáo nước lạnh cho cô, “Cuộc sống ở trường thế nào?”

“À!” Trì Ương Hà vội cầm lấy điện thoại, nhớ ra mình phải nhắn tin cho Liêu Quyển, nhưng khi ánh sáng từ màn hình chiếu vào, cô mới nhận ra mình không có số của cô ấy.

Thế nhưng, cô lại vô tình thấy tin nhắn buổi chiều của Đới Nghệ Nhiễm, rủ cô ăn tối vì trường gần nhau.

Cuối cùng, không hiểu sao cô lại trả lời Đới Nghệ Nhiễm.

Triều Chu Viễn dựa vào ghế, lười biếng trêu: “Bận quá nhỉ.”

Trì Ương Hà lắc đầu: “Không, không bận.”

Ngay sau đó, cửa sổ bên cạnh cô được anh mở ra bằng điều khiển, anh nghiêng người lấy một bát canh từ ghế sau: “Thử xem.”

Lẽ ra anh nên giới thiệu một chút, nhưng anh trực tiếp bỏ qua, tốt hay xấu đều do cô quyết định.

Khi cô đang thử một ngụm nhỏ, anh điều chỉnh ghế ngả xuống, nằm trên ghế lái để hóng gió.

Nơi này, dù gọi là biển cũng không hẳn, nhưng dù sao trong tên địa danh cũng có chứa chữ “nước”.

Đến lúc này cô mới nhận ra trước đó anh chỉ đang đùa, cô lại chậm chạp nhận ra, rồi bật cười vì điều đó.

Triều Chu Viễn nhướng mày nhìn cô: “Sao thế?”

“Không sao cả.” Cô l**m khóe miệng, “Biển này không bằng đảo Sicily.”

Anh cười nhẹ, dùng đầu ngón tay lau khóe miệng bên kia cho cô, “Em thông minh thật.”

Có lẽ anh thật sự thích biển, khi anh nhìn ra ngoài có vẻ tình cảm hơn cả khi nhìn cô.

Nhưng bát canh vẫn còn nóng, khói bốc lên làm cô nhìn không rõ, lại thêm những ngày dài không có ai hỏi han, giờ cô chỉ cảm thấy vị canh ngọt ngào, ngọt vào tận tim.

Đến lúc cô nên hỏi về sở thích của anh: “Anh thích ăn gì nhất?”

Triều Chu Viễn nghĩ một lúc: “Không có món gì đặc biệt thích.”

“Câu đó phải kết thúc bằng từ ‘lắm’.”

“Được.” Anh đáp lại với chút đùa cợt, “Không có món gì đặc biệt thích lắm.”

Trì Ương Hà làm bộ mặt khổ sở: “Vậy nếu em mời anh ăn cơm, phải chọn món gì đây?”

“Hả?”

“Bây giờ em đã vào đại học rồi, sẽ được tham gia nhiều sự kiện lớn.” Cô trông hệt như một người giàu có, dù chưa có tiền nhưng đã tự mãn.

Câu nói đó khiến Triều Chu Viễn bật cười: “Vậy anh đợi bữa cơm của em.”

“Nói rồi nhé, em nợ anh một bữa.”

“Ừ.”

Cô thật sự rất vui, chỉ thiếu một tờ giấy ghi nợ: “Khi nào đó, Trì Ương Hà nợ Triều Chu Viễn một bữa cơm.”

Chỉ cần có tờ giấy ghi nợ đó, họ sẽ luôn có cơ hội ngồi cùng nhau ăn cơm, những điều chưa xảy ra luôn là đẹp nhất.

“Nhìn xem, có phải thủy triều lên rồi không?”

“Ừ.” Dù biết điều đó không đúng, nhưng anh vẫn vì lời cô mà nhìn thêm một cái.

“Vậy lát nữa chúng ta đi nhặt vỏ sò nhé?”

“Được.”

Khi nào đó, anh cũng sẽ chịu chơi cùng cô, nghe tiếng sóng giả như thật.

Trì Ương Hà phấn khích nói: “Ôi, đột nhiên em cảm thấy mình là người may mắn nhất trên thế giới, gặp được anh, vào được ngôi trường mà em yêu thích, còn được nếm món canh ngon như vậy, những gì trước đây khó khăn cũng đều xứng đáng.”

Anh kiên nhẫn sửa lại: “Tulip, thực ra chẳng có điều gì là đáng cả.”

Giọng nói của anh quá mơ hồ, khiến cô không phân biệt được liệu anh đang nói việc chịu khổ không đáng hay cuộc đời này không đáng.

“Những gì em có đều là điều xứng đáng.”

Những bài hát hợp cảnh thường khiến người ta suy nghĩ quá nhiều, lúc đó trên bảng điều khiển trung tâm đang phát bài gì đó, giai điệu mềm mại như đang thể hiện tâm trạng mà cô khó diễn tả thành lời.

Một chút tiếc nuối, nhiều phần dịu dàng.

Ánh trăng đẹp, bài hát hay, tự nhiên cô quên mất tiêu đề bài hát không hợp với khung cảnh.

Cô nghĩ, thôi thì cứ vậy đi, dù kết thúc có tầm thường cô cũng chấp nhận.

Câu hát cuối cùng vang lên đúng như những gì cô đang nghĩ.
 
Back
Top Bottom