Ánh trăng tròn vành vạnh soi rọi xuống nhân gian .
Thứ ánh sáng bàn bạc len lỏi vào từng ngóc ngách .
Cảm giác ảm đạm trỗi dậy trong đêm khuya tĩnh mịch...Trong con ngõ tâm tối và vắng vẻ , Kiên lê từng bước chân nặng trĩu về nhà sau một ngày làm việc đầy mệt nhọc.
" Loạt xoạt " Một âm thanh lạ phát ra từ phía sau lưng anh .
Kiên ngoái đầu nhìn...
Chẳng có gì cả ."
Quái lạ... rõ ràng..."
Kiên ngờ vực rồi lại tiếp tục đi tiếp.
Được vài bước , âm thanh ấy lại vang lên một lần nữa , rõ hơn và hình như còn có cả tiếng cười khúc khích.
Kiên tức giận quay người lại quát:" Này!
Ai đấy ?
Ra đây đi làm trò quái gì vậy hả ?
"Tiếng quát của Kiên vang vọng .
Nhưng trả lời anh chỉ có sự im lặng và tiếng gió rít khe khẽ .
Kiên tức tối vừa định đi tiếp thì ..."
Rắc ...
Rắc...."
Kiên hướng mắt về nơi tiếng động phát ra .
Gương mặt anh méo xệch đi , mắt mở trừng trừng đầy sợ hãi.
Chạy .
Anh dùng hết sức bình sinh để chạy , có thứ gì đó đang đuổi theo anh .
Nó là gì ?
Kiên gào thét trong vô vọng , không một ai nghe thấy tiếng anh gọi .
Anh chạy trong vô thức , chạy mãi.... chạy mãi .
Thứ kia đang ở phía sau " Rắc...
Rắc...r..ắ..c "Nó bước đi thân hình vặn vẹo .
Cả người chỉ duy nhất một màu đen ngòm , cao lêu nghêu với đôi tay dài thược chạm cả xuống đất.
Nó đang cố bắt lấy Kiên .
Mồ hôi của anh nhễ nhại , lăn vào mắt cay xé.
Các dây thần kinh của anh bắt đầu co rút lại .
Nỗi sợ dâng trào trong trí óc ...Bỗng Kiên dừng lại thẫn thờ :" Ngõ cụt ...
Sao lại như vậy ?...
Tại...sao...?
"" Rắc... rắc ..."
Thứ kia đang ở trước mặt anh .
Anh và nó chỉ cách nhau có vài mét.
Nó... nó đang tới.
Kiên ép sát người vào bức tường lạnh lẽo.
Bàn tay với những móng vuốt dài ngoằn của nó cạ vào đất toét lửa.
Nó đã túm được cổ Kiên , nhất bổng Kiên lên .
Anh không ngừng quơ quào trong không trung , giãy dụa cực lực.
Anh yếu dần... yếu dần rồi không cử động nữa .
Con quỷ dí sát mặt vào người Kiên ngửi ngửi.
Kiên không còn sức để phản kháng , tay chân anh mỏi nhừ , đau nhức.
Anh phải chết như thế này ư ?
Anh không cam tâm .
Tại sao chứ ?
Tại sao những điều kinh khủng này lại xảy ra với anh mà không phải người khác ?
Tại sao ...?Một ánh sáng ấm áp rọi vào người anh.
Ánh sáng mặt trời .
Trời sáng rồi !
Bức tường sao lưng anh tan biến.
Con quỷ thả Kiên ra gào lên đau đớn .
Tay con quỷ , nơi bị mặt trời chiếu vào đang bốc cháy .
Nó giận dữ nhìn Kiên .
Rồi lui từng bước , biến mất hẳn vào bóng tối đen đặc .
Kiên mừng rỡ anh được cứu rồi ư ?Anh lòm còm đứng dậy .
Xa xa cách chỗ anh đứng vài bước chân có một đám người đông đúc.
Họ đang vây quanh cái gì đó .
Kiên tò mò bước từng bước đến bên đám người.
Một sức mạnh vô hình nào đó đang thu hút anh.Thì ra đó là một vụ tai nạn , xe container tông chết người.
Tiếng thì thầm to nhỏ vang lên:" Chậc...
Chậc kinh quá !
Máu me be bét thế kia "" Tội nghiệp quá còn trẻ vậy mà "Càng nhìn vào thi thể Kiên càng quen mắt.
Đó ...
Đó là ... anh mà .
Nhưng anh vẫn sống , vẫn ở đây cơ mà .
Bỗng từ trong đám đông , một cô gái lao tới ôm lấy thi thể kia vào lòng.
Người ấy là Hoa - bạn gái Kiên .
Anh đến gần cố nói với Hoa rằng anh không chết , anh vẫn ở đây mà .
Kiên nhìn những người xung quanh hỏi lớn :" Mọi người ...
Nhìn thấy tôi mà ...
Đúng chứ ?
Trả lời tôi đi !
Đúng chứ ?
" Không một ai để ý đến anh hoặc có lẽ họ còn chẳng nhìn thấy anh .
Kiên như chết lặng , anh nhìn Hoa rồi lại nhìn thi hài lặng lẽo trên nền đất .
Anh... chết rồi ư ?
" Đúng thế ngươi chết rồi "Mặt đất dần nứt ra , một bàn tay đen đúa nắm chặt lấy chân Kiên lôi xuống lòng đất thâm thẩm ...Cơn gió nhẹ khẽ lướt trên ngọn cây , một bông hoa nhỏ rơi xuống nơi Kiên vừa đứng tiễn biệt một linh hồn tội nghiệp ra đi vào ...RẰM THÁNG BẢY....