(Đây là chương chủ yếu để giới thiệu về nhóm bạn của Kim Mỹ, không tiếp nối diễn biến đang diễn ra ở chương trước)Nhóm bạn Mỹ có 6 người : Khoa, Hùng, Nam, Tú, Thanh và Liên.
Khoa - Hồ Anh Khoa là đứa điềm đạm nhất.
Nó chuyển từ thành phố về đây cũng được 10 năm rồi.
Lý do chuyển về thì do ba mẹ ly hôn.Bà ngoại nó là bà đồng, nhà nội nó coi đó là trò mê tín dị đoan.
Mẹ nó - cô Hương cũng không được lòng nhà nội.
Ba nó thì đích thị là mama boy chính hiệu lại nhu nhược vô cùng.
Sẵn không ưng mẹ nó, bà cô lớn (chị của ba) đay nghiến, chì chiết suốt.
Cả nhà nội không ai nói gì đã đành, cả ba nó cũng không bênh lấy một câu.
Lần ấy ngoại nó ngã gãy chân, cô Hương xin về quê chăm sóc.
Đúng lúc đó nhà mất tiền, cô bị vu tội ăn cắp mấy trăm ngàn.
Dù mẹ Khoa nhất mực nói không lấy, nó cũng nói đỡ cho mẹ, nhưng ba nó không nói gì, còn bỏ ra ngoài để hai mẹ con đứng trơ trọi giữa đám người ra sức buộc tội, chửi mắng mẹ nó.
Oan không biết để đâu cho hết, lần đầu tiên Khoa thấy mẹ khóc rấm rứt trong đêm.
Khoa nằm quay mặt vào tường giả vờ ngủ, lúc đó nó 6 tuổi nhưng đủ lớn để nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.
Cả đời này nó cũng không quên câu nói của ba nó lúc đó : "Em có thì nhận đi, có mất gì đâu ?
Cùng lắm mẹ la chút xíu rồi đâu vô đó thôi.
Em cứ đong đỏng lên bây giờ cả nhà giận rồi kìa, em làm quá !"
Câu nói đó thực sự được thốt ra từ miệng một người chồng một người cha sao ?
Mẹ nó uất ức tát ba nó một cái, lần đầu tiên suốt hơn 6 năm sống chung mẹ nó như thế.
Ba nó không đánh trả, chỉ ngồi đó im lặng rồi bước ra khỏi phòng.
Lúc đó Khoa vẫn nằm im, vẫn quay mặt vào tường với sự bất lực bao trùm trong tâm trí nó.
Sau đêm hôm đó mẹ Khoa quyết định ly hôn.
Theo lời thúc giục của bà nội, ba nó đặt bút ký những nét dứt khoát.
Hôm ra tòa, trước sự dỗ ngọt của nhà nội, Khoa vẫn chọn theo mẹ."
Đó là quyết định đúng đắn nhất đời tao, tao không bao giờ hối hận."
- Khoa nói.Suốt thời gian còn ở nhà nội, xung quanh đó là khu dân cư nằm dọc một con hẻm.
Chẳng biết ai mang chuyện bà ngoại là làm bà đồng đi kể khắp khu đó, thế là nó bị mấy đứa nhóc trong khu xa lánh.
"Nhà ngoại nó lừa đảo người ta á !"
"Đụng vô nó bà nó bỏ bùa mày đó !"
Mấy câu thế này Khoa nghe đi nghe lại suốt mấy năm trời.- Lúc đó mày có suy nghĩ gì không ?
Kiểu như thấy tủi thân, thấy buồn hay có giận gì không ?
- Mỹ hỏi Khoa như thế.Nó cười, đáp :- Con nít mà, nói buồn thì cũng buồn nhưng lớn thêm xíu thấy đám kia không đáng để chơi.
Không chơi với người này thì chơi với người khác.Khoa có hứng thú với thế giới tâm linh từ nhỏ.
Nhưng bà Lãm - bà ngoại nó nhất định không cho tiếp xúc với những chuyện ấy.
Nhà nó có bàn thờ Đạo Mẫu Tứ Phủ, nhưng bà Lãm luôn bảo nó tránh xa gian thờ.
Khi hai mẹ con chuyển về đây, bà Lãm quyết định làm lễ đóng phủ.
Dù Khoa và bà ngoại hơi xa cách, ít nói chuyện với nhau, nhưng nó luôn có một sự kính nể đối với bà.
Ngô Thanh Hùng và Ngô Thanh Nam là hai anh em sinh đôi, hai đứa nó trông rất giống nhau, từ gương mặt đến dáng dấp nên khó phân biệt lắm.
Thằng Hùng là anh, lông mày nó có một vết sẹo lồi nhỏ xíu dọc xuống do lúc nhỏ nghịch bị dao lam quẹt phải.
Ai không biết cứ ngỡ nó bắt chước theo trào lưu cạo một đường trên lông mày cho ngầu.
Đứa em là Nam, khó nuôi nên có xỏ bông tai.
Đó là những đặc điểm duy nhất để phân biệt hai đứa nó.
Lúc nhỏ hai anh em bị nhầm suốt, may sao lớn lên mỗi đứa để một kiểu tóc khác nhau đỡ phải thử thách người đối diện.Vẻ ngoài thì giống nhưng tính nết khác nhau hẳn.
Thằng Hùng thể chất nó rất khỏe, cứ như con trâu nước ấy.
Tính cách thì bốc đồng, hiếu thắng và lì lợm.
Hồi cấp 2, cứ dăm bữa nửa tháng lại thấy nó đánh nhau, không thì cũng cúp học.
Hồi bé quậy phá lắm, giờ nó bớt quậy hơn nhưng phải tội lười học, học lực trung bình, đầu điểm thấp lè tè 4, 5 vừa qua môn.
Nam thì khác, nó là người rất có nguyên tắc, hầu như không bao giờ đi học trễ.
Nó cũng cộc tính và lì nhưng không bốc đồng như thằng anh.
Thành tích học tập cũng ổn, lại khá giỏi mấy thứ về công nghệ thông tin và máy tính.
- Hồi nhỏ tụi tao bị so sánh hoài luôn.
- Nam nói- Mấy lúc như vậy mày thấy sao ?
- Mỹ hỏi- Tao thấy kì.
Người ta nhìn mặt nổi thấy ông Hùng vậy đó, chứ đâu biết rõ ổng như nào đâu.
Đúng là họ chỉ nhìn vào mặt nổi.
Dù Hùng có quậy phá, có hiếu thắng nhưng nó cũng là đứa dám làm dám nhận.
Nó sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những hậu quả nó gây ra, không làm ảnh hưởng tới người khác.
Mỹ phải công nhận một điều thằng này có thể nói năng không ý tứ, nhưng không phải kiểu ngông nghênh láo toét.
Mỗi lần ba nó say xỉn hay thua bài về phát tiết lên ba mẹ con, Hùng không chịu được mà cãi lại, bị ba nó đánh cho bầm dập.
Nó cố không đánh trả, nai lưng ra chịu trận.
Để Nam đưa mẹ sang nhà hàng xóm tránh mặt hay đưa mẹ vào phòng khóa cửa lại.- Lần đó ổng xô bả (mẹ), thằng Nam đỡ bả dậy.
Nó kêu ổng xỉn rồi thì đi ngủ đi, đừng có chửi nữa.
Có vậy thôi đó, mà ổng kêu nó hỗn, ổng vả cho 1 cái.
Hên tao đỡ được, nó mà ăn cái bạt tay đó chắc chảy máu miệng luôn.
- Hùng kể lại chiến tích anh hùng.- Biết rồi khổ quá, nhớ ơn mày suốt đời.
- Nam thở dài bất lực.Hai anh em xưng hô mày - tao, nói chuyện như sắp lao vào tẩn nhau tới nơi, ấy vậy mà chỉ chúng nó biết anh em thương nhau thế nào.
Tú - Đặng Tuấn Tú là hàng xóm của Kim Mỹ, hai đứa biết nhau từ bé.
Tú là con trai duy nhất trong gia đình, trên có chị gái tên Thư đang học đại học, dưới có gái tên Quyên vừa vào mẫu giáo.
Nhà Tú cũng tạm gọi là khá giả, nó là cháu đích tôn, là quý tử được cưng nhất nhà này.
Nhưng sự cưng chiều đó bắt nguồn từ sự gia trưởng của ông nội nó, do nó là đứa cháu trai duy nhất trong nhà.
Chị Thư mới là người "lãnh đủ" sự khắt khe, trọng nam khinh nữ của gia đình.
Chị bị xét nét từng tí, lỡ làm gì sai dù nhỏ cũng bị bắt khoanh tay đứng đó nghe ông nội chửi một trận.
Nhưng may sao được thằng em có tài ăn nói, cái miệng lanh lẹ nói đỡ cho chị nó.
Nhiều lần Tú bịa chuyện bao che cho chị Thư đi với bạn trai, cái lưỡi không xương của nó hoạt động hết công suất, cái gì nó cũng nói được.
Tú không phải dạng chiều quá sinh hư thành loại phá gia chi tử.
Nó cũng bị đặt lên vai mớ áp lực vô hình của 3 chữ "cháu đích tôn", của nhiệm vụ "nối dõi tông đường".
Cả nhà kỳ vọng vào nó lắm, nhắc đi nhắc lại : Con trai phải chững chạc, phải giỏi giang để làm nên chuyện lớn.
Đặt ra hàng tá thứ nó phải làm.
Năm lớp 9 thi rớt học sinh giỏi Tin về bị ông nó cằn nhằn mãi.
Thế mà nó đạt giải nhì Ý tưởng khởi nghiệp móc khóa tranh thêu lại bị nói : "Con trai mà thêu thùa không ra thể thống gì."
Tú càng lớn càng muốn thoát ra khỏi sự ngột ngạt này.
- Người ta nói mày muốn gì được nấy, nhà mày không để mày thiếu thốn cái gì hết.
- Mỹ nói.- Ờ, nhìn vậy đó chứ kiểm soát quá trời.
Mọi quyết định của tao đều theo ý ông nội.
- Tú ngừng một lúc, bứt cọng cỏ tranh non đưa lên miệng ngậm rồi tiếp - Ờm... nói thì hơi kì nhưng mà... nhiều cái tao thấy ông nội tao hơi cổ hủ, hơi vô lí nhưng mà không dám cãi.
Trên đầu tủ ông nội tao để cây roi gia pháp to lắm, tao sợ cãi bị quất một cái thăng thiên luôn.
- Tú ngồi ve ve cọng cỏ đang ngậm trong miệng, giọng điệu chán chường.Mỹ thở dài không đáp, cô không ý kiến gì trong chuyện gia đình của Tú.
Chỉ cười cái thái độ nhởn nhơ dửng dưng của thằng này.
Từ bé nó đã thế, sống nhàn nhã tới đâu thì tới.
Vậy cũng tốt, mong nó cứ mãi thế này thì góc nhìn của nó với cuộc sống giản đơn biết mấy.
Thanh - Nguyễn Thiên Thanh là đứa nhút nhát và ít nói.
Cao khoảng một mét sáu, người mảnh khảnh.
Nó là kiểu mặt hoa da phấn, môi hồng chúm cha chúm chím, nói chung là xinh trai.
Thanh đi đứng nói năng nhỏ nhẹ, thằng Hùng thường hay nhại giọng để trêu nó.
Nó hiền khô, chỉ biết mím môi rồi cúi gằm mặt.Mỹ rất thương Thanh, hoàn cảnh của Thanh cũng rất tội nghiệp.
Nó không có ba, nó là thành quả của một thời thiếu nữ khờ dại, dễ tin người của mẹ nó.
Hắn bỏ đi biệt xứ, trước khi đi hắn bảo mẹ nó bỏ cái thai đi.
Nhưng phần vì thai đã lớn, đã có tim thai và phần vì thương con, đành ngậm ngùi về nhà kể hết chuyện cho ông bà ngoại nó.
Ông bà vừa thương vừa giận nhưng không thể bỏ đứa con gái út, thế rồi mẹ Thanh sinh nó ra.
Đến khi Thanh lên năm, do miệng đời ngày một cay nghiệt, nó đi mẫu giáo bị bạn bè trêu chọc, phụ huynh khác xì xầm bàn tán.
Mẹ nó không thể chịu đựng được thêm.
Ông bà ngoại bảo mẹ Thanh ôm con dọn về quê sống, gần nhà người anh ruột.
Ngoài ra, Thanh còn từng trải qua quá khứ kinh khủng khiến nó thu mình lại, ám ảnh đến tận bây giờ.Năm Thanh bảy tuổi, căn nhà nhỏ dưới quê của mẹ con nó đang được xây.
Nó ngủ dậy không thấy mẹ ở nhà thì chạy sang nhà cậu tìm.
Mấy người thợ hồ đang nhậu bảo mợ (vợ cậu) nó chở mẹ nó đi mua đồ ngoài thị xã rồi.
Thanh trở về nhà, nằm trên võng chơi thì có người đàn ông quần áo lấm lem hồ và bùn đất, xin nó ly nước.
Nó chạy vào nhà sau lấy nước, chạy ra đã thấy ông ta đứng trong nhà, cửa nhà bị đóng lại.
Thanh ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, ông ta đã cười hền hệt tiến đến bắt lấy Thanh, lôi nó vào phòng.
Và thế là... nó bị x.â.m h.ạ.i.
Với sự non nớt của đứa trẻ lên bảy, Thanh quá sợ hãi trước chuyện vừa diễn ra.
Ông ta còn dọa sẽ g.i.ế.t Thanh và mẹ nếu nó dám hé răng nửa lời."
Đau lắm Mỹ ơi.
Nó đau như xé da xé thịt vậy".Nó kể cho Mỹ nghe mà khóc rấm rứt, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn.
Nó không dám kể chuyện này cho ai, kể cả mẹ.
Nó sợ mẹ sốc, nó sợ mẹ sẽ suy sụp nếu biết chuyện, nên Mỹ là người đầu tiên nó kể.
Mỹ biết rằng nó phải tin tưởng mình thế nào mới dám nói ra như thế.
Mỹ thấy thương bạn vô cùng, cô an ủi nó rằng chuyện đã qua rồi, đừng nhớ về nữa.
Nhưng có lẽ đối với Thanh, đó là một vết nhơ nhuốc trong cuộc đời nó mà gột rửa thế nào cũng không sạch nổi.
Cuối cùng là Liên - Phan Tú Liên, cô bạn thân nhất của Mỹ.
Liên là con nhà giàu chính hiệu.
Ba nhỏ là ông Hồng - chủ một cửa hàng bán vật liệu xây dựng.
Mẹ nhỏ là cô Thảo - giáo viên dạy Vật Lý trong trường Mỹ.
Liên là con một, trước kia ba mẹ nhỏ hiếm muộn, lấy nhau 7 năm không có con.
Phải đi khấn vái khắp nơi mới mang thai được Liên nên cưng chiều nhỏ vô cùng, mỗi tội hơi kiểm soát.
Sợ con bé chơi với bạn xấu, sợ tiếp xúc với mấy thứ không hay trên mạng, còn sợ nhỏ yêu sớm bị người ta lừa,... nói chung sợ đủ thứ.
Liên trước kia sinh non nên cơ địa yếu, nhỏ dễ bệnh, mong manh dễ vỡ thế đấy nên ba mẹ chẳng cho động tay vào bất cứ thứ gì.
Vậy nên cũng không lạ lắm khi Liên không biết làm việc nhà.
Nhìn đôi tay với những ngón tay trắng trẻo thuôn dài là biết nhỏ được chăm bẵm thế nào.
Mỹ hay cầm tay Liên mà xuýt xoa : - Tay đẹp quá à, trắng trẻo mịn màng.
- Mỹ xoa xoa bàn tay cô bạn, tặc lưỡi - Chậc chậc, đã quá !- Buông ra cho tao viết bài, nắm hoài vậy...
- Liên rụt tay lại.
Mỹ buông tay Liên ra, chống cằm nhìn cô bạn, trêu :- Không biết sau này hoàng tử nào sẽ đeo nhẫn cho đôi tay này đây.
Nghe Mỹ nói, Liên ngúng nguẩy bảo :- Tao hổng lấy hoàng tử đâu, hoàng tử có làm được gì đâu.
Thích hiệp sĩ à...- Vậy để coi hiệp sĩ nào cưới được công chúa nhá !
- Mỹ vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Hùng.
Mỹ xem Liên như em gái, hay gọi nhỏ là "công chúa", một cô công chúa được thế giới bảo bọc ưu ái, chưa từng va chạm với những khắc nghiệt ngoài kia.
Dù thế nhỏ không hề chảnh chọe, ngược lại còn dễ thương vô cùng.
Làm lớp trưởng, Liên hiền lành và dễ gần với mọi người khiến ai cũng quý.
Nhỏ xinh đẹp, học rất giỏi, vẽ cũng đẹp nữa nên nhiều bạn nam để ý.
Suốt 5 năm chơi cùng nhau, cứ mỗi dịp lễ hay Valentine, Mỹ lại thấy Liên được nhận cả tá hoa và quà.
Trong số đó không bao giờ thiếu quà của Hùng, nó "trồng cây si" Liên được ngót nghét 5 năm trời.Nhóm bạn rất thân với nhau, dù tất cả đều không hoàn hảo, có những góc khuất thầm kín và có những lần cãi vã.
Dù vậy họ đã hứa sẽ vẫn đồng hành cùng nhau cho đến mãi sau này khi đã có công việc, gia đình, vẫn sẽ là những người bạn thân thiết.
Nhưng rồi đến khi tai ương ập tới, không ai lường trước được.Không biết mọi chuyện sẽ ra sao.Không biết ai còn ai mất.