Tâm Linh TAI ƯƠNG - Nhện quỷ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
347636614-256-k389027.jpg

Tai Ương - Nhện Quỷ
Tác giả: Trieu_Tieu_Phuong
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Kim Mỹ là một thiếu nữ 15 tuổi bình thường, cuộc sống bình yên cho đến một ngày mối nhân duyên tiền kiếp tìm về cứu cô khỏi nạn diệt thân năm 16 tuổi, khai mở đôi mắt tâm linh.

Cô chứng kiến những hiện tượng lạ, khiến cuộc sống của cô bị đảo lộn.

Nhiều bí mật xung quanh cô được bật mí, tai ương ập đến với cuộc đời Kim Mỹ, đưa cô đến với tấn bi kịch cuộc đời mình.​
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Mở đầu


Tôi là Kim Mỹ, 16 tuổi.

Tôi sinh ra và lớn lên tại vùng nông thôn bình dị này.

Nhà tôi ở trong một con hẻm, ngã rẽ vào con hẻm nằm dưới dốc một cây cầu nhỏ bắc ngang con kênh nhỏ.

À không, đúng hơn là nhà nội tôi mới đúng.

Tôi thường hay sang nhà nội ở vì nhà tôi cách đấy không xa lắm và tôi với ba mẹ lại hay giận nhau.

Tôi và ba mẹ không hợp tính nhau, có lẽ do tôi đang ở cái tuổi dậy thì, dễ bốc đồng hay do ba mẹ không còn bắt kịp với giới trẻ thời nay nữa.

Tôi học lớp 10 ở trường Trung học phổ thông cách nhà tầm 3km.

Phương tiện đi lại hằng ngày của tôi đương nhiên là xe đạp, đôi khi bọn bạn chở thì đỡ được phần đạp bỡ hơi tai giữa trời trưa nắng.

Tôi chơi cùng một đám bạn gồm 6 đứa, 1 gái, 5 trai.

Chúng nó lần lượt là Liên, Thanh, Hùng, Nam, Khoa, Tú.

Chúng nó rất thân với tôi, đặc biệt là Liên, nhỏ chơi thân với tôi bốn năm rồi.

Chúng tôi ngoài giờ học cứ rảnh lại kéo quân sang nhà nhau chơi, nói mấy chuyện trên trời dưới đất.

Những chuyện xoay quanh cuộc sống tôi vẫn cứ thế trôi từ ngày này sang tháng nọ.

Mọi thứ diễn ra xung quanh tôi vẫn rất bình thường cho đến một ngày chuyện đó xảy ra khiến cuộc sống vốn bình yên của tôi thay đổi gần như hoàn toàn.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 1/ Người con trai bí ẩn


(kể theo ngôi thứ ba)Ba tháng trước bỗng nhiên Mỹ sốt cao, người nóng hừng hực, đổ mồ hôi như tắm nhưng lòng bàn tay bàn chân chứ lạnh ngắt đến kỳ lạ.

Cô bé nằm trên giường bệnh rên hừ hừ, đến độ hôn mê nằm lì trong bệnh viện.

Cơ thể rã rời, người Mỹ nóng rần lên, nhưng đến đêm lại lạnh buốt.

Cứ ăn vào một ít là lại nôn ra ngoài, nôn đến nỗi nôn cả mật xanh, cả máu.

Không ăn được nên phải truyền dịch suốt.

Cũng không biết cô bé bị gì, có lẽ do ngộ độc thực phẩm hay sốt rét gì đó.

Kéo dài hơn một tuần, tình hình ngày càng tệ đến nỗi bác sĩ bảo có lẽ gia đình nên chuẩn bị trước tâm lý.

Tối hôm đó mẹ Mỹ ngồi bên cạnh trông con ngủ, bà đã túc trực bên cạnh con gái suốt hơn một tuần trời.

Người bà gầy đi trông thấy, sụt hẳn 3 kg.

Nghe tin con gái có lẽ không qua khỏi, bà khóc sưng cả mắt.

Mai bệnh viện sẽ trả Mỹ về với gia đình, bà định ở bên cạnh con gái, trông cho con bé ngủ.

Nhưng rồi bà đứng dậy, gương mặt đờ đẫn dần bước ra khỏi phòng bệnh.

Ngay khi bà rời đi, bên cạnh Mỹ xuất hiện một người, người đó bước đến cạnh cô bé, đưa tay vuốt mái tóc mềm mại của Mỹ, rồi cúi sát xuống mặt cô bé, hôn lên đôi môi nhợt nhạt.

Mí mắt Mỹ giật giật nhưng đôi mắt vẫn nhắm nghiền, người đó lại vuốt ve khuôn mặt bầu bĩnh, cơ mặt cô bé như giãn ra, vẻ mặt dễ chịu hơn hẳn.

Người đó thì thầm gì đó vào tai Mỹ, rồi bước đi như lướt trên mặt đất, mất hút sau bức tường.

Mẹ Mỹ đang thất tha thất thiểu bước xuống tầng một bệnh viện chợt như bừng tỉnh, bà ngơ ngác nhìn xung quanh rồi chạy ngược lên phòng bệnh của con gái.

Có một người ngồi ở hàng ghế chờ bệnh viện cúi gầm mặt, rồi từ từ ngẩng lên.

Đôi mắt cậu ta xoáy sâu vào bóng dáng mẹ Mỹ đang bước đi mà mỉm cười.Sau đêm hôm đó, Mỹ tỉnh dậy, sắc mặt hồng hào trở lại, sức khỏe hồi phục rất nhanh trước sự ngỡ ngàng và vui mừng của mọi người.Ba tháng sau...( Kể theo ngôi thứ nhất, lời kể của Mỹ )Chiều hôm đó, tan học tôi lại về như mọi ngày, nhưng không phải về nhà tôi, mà là nhà nội.

Trưa nay tôi và ba mẹ lại cãi nhau vì cháu trai - con trai anh tôi phá hỏng túi đựng bút tôi vừa mua.

Thay vì la nó tôi lại bị chửi cho vì để đồ lung tung.

Tôi để túi đựng bút trên bàn học rồi đóng cửa lại, thằng nhóc hơn 3 tuổi lại mở ra rồi giật hỏng dây cả kéo chứ tôi đâu có vứt lung tung.

Chị dâu tôi đứng ở cửa nhà sau, bế thằng con lên rồi bảo :- Thì mua cái khác cũng được mà, cỡ hai ba chục ngàn thôi chứ nhiêu.

Cháu nó còn nhỏ có . . .- Nó còn nhỏ thì phải dạy nó là không được vào phòng rồi lấy đồ người khác tùy tiện vậy chứ ?

- Tôi gắt lên rồi xách cặp sách đi một mạch ra sân, dắt chiếc xe đậu bên hông nhà ra, co chân đạp đi học.

Tôi cáu kỉnh đạp đi một mạch mà không để ý đằng sau có người đang nhìn mình.Trở về với hiện tại, tôi đi về ngang qua nhà mình, cố ý đạp chậm lại và nhìn vào trong.

Chị dâu tôi đang quét sân, mẹ tôi đang ngồi trước nhà bế cháu.

Chị dâu ngước lên nhìn, có lẽ thấy tôi nhưng rồi lại quay vào trong.

Tú đi cạnh tôi, nó hỏi :- Ủa sao không vào ?Thấy tôi không trả lời, nó như hiểu ra, lại hỏi :- Nữa hả ?- Ừm.

- Tôi trả lờiTú thở dài, như quá quen với chuyện giữa tôi và gia đình.

Tới nhà Tú, nó "Bái bai" rồi đi vào trong.

Em gái nó kêu lên : "A !

Anh ba về, anh ba về"Con nhỏ cũng dễ thương thật.Thế là tôi đi một mình trên con đường đến nhà nội.

Bỗng sau xe nặng trĩu, tôi choạng tay lái khiến chiếc xe ngã ngang ra, tôi cũng ngã luôn xuống đường.

Tôi lồm cồm đứng dậy, phủi tay, dựng chiếc xe lên, nhặt chiếc cặp rơi ra bỏ lại vào giỏ xe, lại phủi đất dính trên quần trắng áo dài rồi tiếp tục đạp xe đến nhà nội.

Tôi thấy cổ chân mình hơi rát, có lẽ cú ngã kia làm cổ chân tôi bị trầy xước gì rồi.

Dù vậy tôi vẫn thản nhiên đi tiếp, mặc cho vết trầy kia đang rỉ máu.

Gần đến cây cầu ở ngã rẽ vào nhà nội, cặp mắt cận gần hai độ của tôi lờ mờ thấy như có gì đó, à không, ai đó trên cầu.

Rồi tự nhiên có cảm giác lạ chạy dọc cơ thể làm tôi nổi cả da gà.Càng đến gần, đúng là có người trên cầu, lại còn ngồi vắt vẻo trên thành cầu, bất động như ma nơ canh.

Tôi cố nheo mắt nhìn, là một người con trai trạc tuổi tôi trở lên vì dáng cậu ta khá cao, vai rộng, làn da trắng nhợt nhạt khác thường, mái tóc đen rũ nhẹ xuống trán.

Tay trái đeo một cái đồng hồ, mặc chiếc áo sơ mi trắng ngắn tay, quần dài đen, đi đôi giày màu trắng.

Tôi cố nheo mắt nhưng vẫn không nhìn rõ được mặt lắm.Tôi cứ đạp lên dốc cầu rồi đi ngang qua cậu ta.

Lúc này tôi mới cảm nhận được rõ nhất, bên phải tôi lành lạnh, âm ẩm, cứ như cơ thể cậu ta tỏa ra khí lạnh vậy.

Tôi có cảm giác bất an nên hơi sợ, chỉ dám nhìn thẳng không dám liếc mắt sang cậu ta dù một chút.

Kia rồi, ngã rẽ vào nhà nội.

Vì nó nằm ngay dưới dốc cầu nên phải phanh xe lại rồi từ từ dùng chân nhấp nhấp mấy cái để quay đầu xe.

Bất giác tôi nhìn lên cầu, rồi giật mình khi thấy cậu trai kia nhìn tôi chằm chằm.

Lúc này, tôi mới nhìn được mặt cậu ta, gương mặt đẹp nhưng làn da trắng tai tái kì lạ.

Tôi chợt nhận ra con đường lúc này vắng quá, bình thường có bọn trẻ bên kia sông rủ nhau đi tắm sông, hò hét đùa giỡn om sòm cả lên, nhưng hôm nay trời mù mù chuyển mưa nên chúng nó không ra đây nữa.

Không gian im ắng lạ thường, chỉ có tiếng gió thổi vù vù và tiếng lá cây xào xạc.

Tim tôi đang đập từng hồi dồn dập, tôi nuốt khan cố giữ bình tĩnh.

Ngay khi tôi định quay đi vì nghĩ cậu ta có thể là biến thái hay là một kẻ lập dị nào đó mà tôi nên né xa càng xa càng tốt.

Bỗng khóe miệng cậu ta nhếch lên, nở một nụ cười tâm cơ.

Rồi cậu ta ngã người về sau cho cơ thể rơi tự do xuống dòng nước lớn đang chảy mạnh.Theo phản xạ, tôi hốt hoảng kêu lên một tiếng thì chợt cậu ta biến mất trước khi lưng kịp chạm xuống mặt nước.

Một cơn gió lạnh thổi phù qua phả vào người tôi.

Tôi đứng há hốc mồm không tin được vào mắt mình những chuyện vừa xảy ra.

Tim tôi như muốn ngừng đập, tôi cảm thấy toàn thân lạnh toát mà mồ hôi cứ ứa ra qua từng lỗ chân lông.

Tôi tự vả vào mặt mình mấy cái như để xem đây có phải mơ, rằng sau tất cả tôi tỉnh lại trên giường và không có gì diễn ra cả, nhưng không, nó thật, thật 100%.

Rồi bừng tỉnh khỏi sự hoang mang kia, dần chuyển thành sợ hãi.

Tôi cố gò lưng đạp xe thật nhanh về nhà nội chỉ cách đó chưa đầy 200m, càng nhanh càng tốt vì tôi nghĩ thứ tôi vừa gặp không phải người.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 2/ Luồng khí lạnh


Bà nội tôi nằm trên võng nghe chiếc đài đang phát kinh Địa Tạng, thấy tôi về bà từ từ ngồi dậy :- Chạy gì mà như chó rượt vậy ?

- Bà nội hỏi- Hồi nãy con thấy . . . c . . .

Rồi như có gì ứ lại trong miệng, tôi định nói cho bà biết chuyện kỳ lạ lúc nãy, nhưng lại thôi.

- Con gái con đứa đi học về người ngợm dơ hèm, thôi đi vô tắm rửa đi.

- Bà tôi bảo rồi đứng dậy, cầm chiếc đài đi vào trong.Tôi tắm rửa thật nhanh vì nhà tắm của nội nằm bên ngoài, cạnh sàn nước chứ không phải bên trong nhà như nhà tôi.

Bên ngoài mưa lâm râm, gió lùa qua khoảng trống giữa tường và mái tôn vào lành lạnh.

Cộng với sự việc lúc nãy tôi sợ có thứ gì trồi từ bồn cầu lên hay từ ngoài thò đầu vào chắc tôi chết khiếp mất.

Nội tôi dọn cơm sẵn chờ tôi vào hai bà cháu cùng ăn.

Nhìn nồi cơm nóng bốc khói và nồi thịt kho thơm nức, tô canh cải thanh mát tôi lại chả thèm ăn như mọi khi.

- Dạ thôi con không ăn đâu.

Nội ăn trước đi, lát con ăn sau.- Ăn thì ngồi xuống ăn chung đi cho vui, ngày thường tao ăn một mình nay có bây cũng để tao ăn một mình hả ?Bà nội nói vậy tôi cũng đành chịu, liền vào phòng cắm sạc điện thoại rồi ra ngồi ăn cơm với bà.Bà nội tôi năm nay 65 tuổi, sống một mình trong căn nhà này.

Ông nội mất đã lâu, từ trước khi tôi ra đời, chú út cũng mất trong một tai nạn giao thông cách đây 6 năm.

Ba tôi có khuyên bà dọn về ở cùng nhà tôi cho tiện bề chăm sóc, một mình bà lớn tuổi ở đây khó khăn lắm.

Bà không chịu vì ở đây lo nhang khói cho ông nội và chú út.

Ba lại bảo đem tro cốt về lập bàn thờ nhà tôi cũng được, hai nhà gần nhau chứ có xa xôi mấy đâu.

Bà vẫn một mực không chịu với lý do già rồi, thích sống yên tĩnh một mình thôi.

Trước kia ngày nào mẹ tôi cũng vào giúp bà nấu ăn, dọn dẹp, mang đồ của bà về giặc máy để bà đỡ cực công giặt tay.

Nhưng sau khi con trai anh tôi ra đời, mẹ tôi bận ở nhà chăm cháu nên ít đến đây hơn.

Ba tôi cuối tuần lại đem thuốc, đem đồ ăn đến cho bà để tủ lạnh ăn dần, rồi gửi bà ít tiền tiêu vặt.

Anh tôi thì hiếm hoi lắm mới đến thăm bà cùng ba hoặc mẹ chứ tuyệt nhiên không đi một mình.

Từng có lần anh hai ngỏ ý chở tôi sang "thăm bà", tôi cũng thấy lạ.

Tôi nghĩ bụng : “Chắc hôm nay trời mưa to lắm” và đương nhiên anh tôi chẳng tốt lành gì.

Hóa ra, đến vòi vĩnh vài chục nghìn đi uống cà phê với bạn.

Tôi cũng thương bà, nhưng tôi không nói được mấy lời yêu thương hay những cử chỉ thân mật.

Tôi chỉ sang phụ bà những việc vừa sức mà tôi có thể làm.Có vài cơn gió thổi vào nhà, bà bảo tôi bước ra đóng cửa sổ lại.

Tôi bước đến cửa sổ, thò tay kéo cửa vào thì thấy như có bóng trắng vừa xẹt ngang qua, một luồng khí lạnh ôm lấy cổ tay phải của tôi như có ai đang nắm lấy nó.

Giật mình, tôi rụt tay về kéo rầm cánh cửa đập mạnh vào khung cửa sổ.- Gì đó Mỹ ?

Sao vậy ?

- Bà nhìn tôi, hoang mang hỏi- Dạ, kh . . . không có gì.Tôi bước lại, leo lên chiếu ngựa, cầm chén đũa lên định tiếp tục ăn thì cảnh tượng lúc chiều hiện lên trong đầu.

Tay tôi cầm đũa run cầm cập, mồ hôi trán ứa ra ướt vài sợi tóc mái phấp phới.- Gì vậy Mỹ ?

Lạnh lắm hả con ?

- Dạ h . . . hong, t . . . tại nãy con thấy . . . thấy . . .

Tôi ngập ngừng khó nói, ánh mắt bà nội nhìn tôi chờ đợi- Thấy gì ?

- Bà hỏi- Thấy . . . hình như có ai ngoài vườn.

- Tôi run giọng trả lời- Trời, tưởng mày bốc trúng con rắn con rết gì ngoài của sổ.

Thì mấy người người ta chích cá hay đi thăm vườn gì đó thôi mà.

Thôi, ăn nhanh đi rồi dẹp dọn, rồi học bài, tối muỗi lắm.

- Nội tôi nói vẻ bình thản rồi quay đi, nhìn ra sân.Tôi cố lùa cơm thật nhanh, cầm mâm cơm xuống bếp dọn dẹp, rửa bát đũa.

Mưa tạnh rồi nhưng trời vẫn lạnh.

Có ba bốn cái chén cái tô, để tới sáng mai nó dính cứng lại mất, thôi thì chịu khó rửa loáng cái là xong.

Úp ngược chén đũa lên trên cái xịa tre cho khô, tôi lau tay vào quần rồi đi vào nhà.

Không biết rằng phía sau tôi, ngoài vườn, trên một cành nhãn to, có người vẫn đang ngó xuống nhìn tôi, mỉm cười.Tôi vào phòng, rút sạc điện thoại, xem thời khóa biểu, định lôi sách vở ra học thì chợt nhớ : tôi đi vội quá không kịp mang đủ sách cho ngày mai.

Ban đầu, tôi tính sẽ ở nhà bà đến chiều mai, tan học mới về nhà ba mẹ.

Nhưng tình hình này chắc sáng mai tôi phải về chuẩn bị cho chiều còn đi học.

Tôi ngồi xuống cái ghế gỗ cũ kĩ kế bên cái bàn gỗ cũng cũ kĩ không kém.

Đây là bàn học của chú út tôi ngày xưa và phòng này cũng là của chú.

Từ sau khi chú mất, mỗi lần tôi ghé qua ngủ lại vài hôm, nơi đây lại trở thành phòng của tôi.Bỗng tôi nhớ đến chuyện chiều nay, nhanh chóng cầm điện thoại, nhắn tin với đám bạn và kể cho chúng nó nghe những gì tôi đã nhìn thấy. [ Tin nhắn ]"Ê bây"

"Hồi chiều đi học về, tao gặp . . ."

Tôi kể hết cho bọn nó nghe, mong rằng chúng nó sẽ tin tôi.

Nhưng tôi thất vọng trước thái độ tỉnh ruồi của chúng nó, có đứa còn bảo tôi đùa vui thế.

Duy chỉ có Khoa - cháu trai của một bà đồng là thực quan tâ.

Nó nhắn tin riêng với tôi, hỏi :[ Tin nhắn ]Khoa : Mỹ ơi, mày gặp ai, gặp ở đâu ?

Kể lại tao nghe kĩ hơn coi."

Tao không biết là ai, tao gặp trên cây cầu gần nhà nội tao á, mày biết mà."

Khoa : Gọi điện đi, nhắn tin không ăn thua.

Kể lại chi tiết hơn cho tao nghe đi.Khoa gọi cho tôi, tôi bắt máy, kể chi tiết tất cả mọi chuyện cho nó nghe, kể cả việc bóng trắng xẹt ngang qua và luồng khí lạnh bao lấy cổ tay tôi.

Nó im lặng nghe tôi kể hết rồi bảo :- Cái thằng mày gặp trên cầu thì tao không chắc.

Nhưng còn cái bóng trắng với cái luồng khí mày nói có khi nào mày nhìn nhầm không ?

Tao nghĩ… chắc trời mới mưa xong, bên ngoài còn lạnh mày mới thấy vậy.- Không, cái luồng khí đó chỉ quấn lấy cổ tay phải tao như có người nắm lấy vậy, nếu tại mới mưa xong thì cả phần tay thò ra ngoài cũng sẽ lạnh theo chứ ?

- Tôi dứt khoát gạt phăng cái “giả thuyết” do trời lạnh của Khoa rồi tiếp - Còn cái bóng trắng kia tao cũng mong là tao nhìn nhầm, tao mong nó là con cò, con vạc gì đó đi ăn đêm.- Thôi, tạm thời mày ngủ sớm đi.

Có gì mai vào kể tiếp tao nghe, còn tụi nó không tin thì kệ tụi nó. – Khoa nói- Vậy... mày tin tao đúng chứ ? – tôi run giọng hỏi- Tao không dám chắc, 50/50 thôi. – Khoa đápRồi chúng tôi kết thúc cuộc điện thoại.

Tôi thở dài quay sang hướng khác, bơ phờ nhìn vào góc tường thì một luồng hơi như hơi thở lành lạnh phả thẳng vào má tôi.

Luồng hơi đó phả thẳng vào má trái, tôi đứng hình trong giây lát, cửa sổ đã đóng rồi mà ?

Tôi bắt đầu rợn người, Có khi nào tôi đang mặt đối mặt với thứ gì đó mà không thể nhìn thấy ?

Hình như không chỉ có mình tôi trong phòng này.

Tôi ngồi thẳng lưng lên, cố trấn tỉnh bản thân vờ như không có gì.

Trán tôi ứa mồ hôi, tay tôi run rẩy nhắn tin với Khoa :"Lúc nãy, mày vừa cúp máy, có cái gì đó phả vào mặt tao, như ai thở thẳng vào mặt tao vậy.

Không phải gió đâu, tao thề đấy !"

"Bây giờ tao sợ lắm, làm sao đây ?"

Trong thời gian chờ Khoa trả lời, tôi nuốt nước bọt, cố giữ bình tĩnh hết mức có thể để không tông cửa chạy thẳng sang phòng bà nội vì sợ.

Tưởng tượng có người khác trong phòng đang đứng đối mặt nhìn chằm chằm vào mình, bấy nhiêu thôi đủ khiến tôi ớn lạnh nổi hết da gà.

Có tin nhắn tới, tôi nhanh chóng mở lên xem :Khoa : Bây giờ mày bình tĩnhKhoa : Xuống bếp lấy tỏi, củ tỏi ấy, nắm chặt trong lòng bàn tay.

Rồi mày qua phòng bà mày ngủ tạm một hôm đi."

Lấy tỏi thôi hả ?

Có gì nữa không ?”

Khoa : Vậy thôi, trước hết thì vậy đi.

“Ừ, tao cảm ơn" - Tôi nhắn nhanh cho Khoa.Hít một hơi lấy can đảm, tôi tông cửa ra, bật hết đèn, bước nhanh xuống bếp.

Tôi lục đục mở tủ lạnh, lục lọi rổ gia vị để tìm tỏi.

"Bộp" một bàn tay đặt lên vai tôi, tôi giật mình hét lên một tiếng.

Hóa ra là bà nội, bà dậy uống nước.

Tôi thở phào, lao mồ hôi trên trán, thò tay lấy củ tỏi còn nguyên để lẩn trong mớ ớt xanh đỏ rồi bỏ trong túi áo.

Khẽ nói :- Bà nội ơi, nay con ngủ với nội được không ?- Sao vậy ?

Không ngủ riêng hả ?

Tao già rồi, ngủ chung sao bây ngủ được.

- Bà nhìn tôi, thều thào hỏi - C . . . con ngủ với nội để có gì sáng nội dậy r . . . rồi kêu con dậy chung.

- Tôi ấp úng đáp- Ừ, vậy vô phòng trước đi.

- Bà tôi phẩy tay bảoTôi bước vào phòng, tay nắn nắn củ tỏi trong túi áo.

Leo lên giường, kéo mền lên ngang ngực, tay vẫn nắm chặt củ tỏi trong túi áo.

Căn phòng im ắng quá, chỉ có tiếng vù vù của cái quạt gió và tiếng dế, tiếng cóc nhái kêu inh ỏi ngoài vườn.

Rồi bà nội tôi bước vào sau đó, tiếng thở, tiếng ho khụ khụ và mùi dầu gió từ bà làm giảm đi phần nào sự im ắng vừa nãy.

Dù bà đã cố đặt người thật nhẹ rồi nhưng chiếc giường gỗ lâu năm vẫn kêu răng rắc.

Bà nằm quay lưng về phía tôi, khẽ bảo :- Ngủ sớm đi, mai về nhà sớm để cha mẹ mày trông.- Dạ.

- Tôi khẽ đáp rồi lấy điện thoại ra xem lại tin nhắn với Khoa.

Tôi biết lí do vì sao nó tin tôi.

Bà Lãm - bà ngoại nó từng làm bà đồng, nhưng bây giờ không làm nữa, bà nghỉ được 2 năm rồi.

Người ta bảo bà là đồ bịp bợm, khua môi múa mép dựng chuyện ma quỷ lừa tiền.

Nhà nội thằng Khoa có vẻ không thích gia đình bên ngoại, hay khó dễ mẹ nó nên hai mẹ con chuyển về quê ngoại là đây.

Khoa kể lúc ở trường tiểu học và khu xóm trọ nó từng sống trên thành phố.

Nó toàn bị mấy đứa bạn học, anh lớn trong khu ăn hiếp, chúng nói bà ngoại nó lừa đảo.

Khoa bảo mãi cũng quen rồi, chẳng để ý lời thiên hạ nữa.

Nó từng nói nó không dám phủ nhận sự tồn tại của những chuyện tâm linh, ma quỷ vì không có gì chắc chắn cả.

Tôi nghe nó nói chỉ ậm ừ vì cũng nửa tin nửa ngờ.

Tôi nhớ hôm đó, cả nhóm sang nhà nó chơi.

Tình cờ gặp bà ngoại nó.

Bà ấy thấy tôi, mặt hơi biến sắc, khẽ nhíu mày rồi chăm chú nhìn từ trên xuống dưới, ánh mắt như xem xét gì đó.

Tôi đứng khép nép, khẽ gật đầu - Dạ . . . con chào bà.Bà ngoại nó không trả lời, thở một hơi dài rồi bước đi vào phòng.

Lúc đó tôi tưởng vì đầu tóc tôi bù xù do đùa giỡn với chúng nó nên chỉ chải lại tóc, không nghĩ ngợi gì thêm.

Hai ngày sau thì tôi phát sốt rồi không nhớ được gì nữa.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 3/ Giấc mơ


Tôi nằm suy nghĩ một lúc rồi thiếp đi lúc nào chẳng hay.

Bỗng trước mắt tôi, một luồng sáng lóe lên, tôi mở mắt ra thì thấy mình đang ở đâu thế này ?

Tôi không còn nằm trên giường mà đang đứng trên một con đường đất trải dài tít đằng xa.

Bên phải tôi là một khu nghĩa địa nho nhỏ, bên trái tôi là đồng lúa non xanh mướt, thơm mùi cốm non dịu dàng.

Nơi này là đâu ?

Trước giờ tôi chưa từng đến.

Tôi đang đứng ngớ người thì một tiếng trẻ con vang lên làm tôi giật mình.- Tùng !

Tao tùng rồi nhé.

- Một thằng bé mặc áo sơ mi trắng và quần dài đen, gương mặt đẹp trai vẻ thông minh lanh lợi hô lên khi chạm tay vào một cây mận to gần đó.

Vừa nhìn thấy nó, tôi lại có cảm giác quen thuộc vô cùng, dù trước giờ tôi chưa gặp nó bao giờ.- Mày trốn ở đâu nãy giờ vậy ?Một con bé thắt bím tóc hai bên, vẻ mặt phụng phịu tiến đến gần nơi thằng bé kia đang đứng.

Tôi thấy mặt con bé quen quen rồi giật mình nhận ra gương mặt nó giống hệt tôi lúc bé, hồi 6, 7 tuổi.

Hai đứa tiếp tục cuộc trò chuyện, thằng bé chỉ tay về phía cái mộ to to nằm gần sâu trong nghĩa địa :- Tao trốn sau cái mộ kia kìa.- Trời đất, mày gan vậy ?

- Con bé cau mày - Người lớn đã dặn đừng vô đó rồi mà ?

- nó đánh bộp vào vai thằng bé kia.- Xì, có gì đâu !

Người ta nói vậy để tụi con nít đừng vô phá đồ cúng thôi, vậy mà cũng tin.

- Nó nhìn con bé, nhướn một bên mày, hỏi - Hay tại mày nhát gan ?- Có đâu !

Tại mày quậy, mày không nghe lời đó, tao méc mẹ Thu !

Con bé nói rồi chạy đi, thằng bé kia chạy theo sau, nói lớn : - Con gái tụi mày sao hay méc quá, đồ mít ướt, đồ mách lẻo !Tôi chợt tỉnh sau khi chăm chú nghe cuộc trò chuyện của hai đứa nhóc.

Tôi chạy theo chúng nó, hỏi :- Hai đứa ơi ?

Cho chị hỏi ở đây là đâu vậy ?Hai đứa bé vẫn cứ đùa giỡn, chạy vòng trên con đường đất, cứ như chúng nó không hề nghe thấy tôi.

Tôi gọi lớn lần nữa :- Hai đứa ơi ?

Bé gái áo xanh ơi ?

Em trai áo trắng ơi ?Hai đứa có lẽ không nghe, thậm chí không nhìn thấy tôi.

Chúng nó vẫn cứ chạy đuổi nhau, tiếng cười vang cả không gian trời trưa tĩnh lặng.

Tôi đang đứng ngớ người thì từ sau tôi, một người đàn ông chở theo một kết bia trên chiếc xe Dream cũ kĩ đang chạy nhanh đến.

- An !

Coi chừng xe !

- Thằng bé mặc áo sơ mi trắng kêu lên rồi nhanh chóng kéo giật ngược con bé kia lại, ôm con bé rụt vào lòng, quay lưng che cho nó.

Hình như con bé tên An.Chiếc xe phăng phăng lao vào tôi, không kịp phản xạ, tôi gồng cứng người, nhắm chặt mắt chịu trận nhưng chẳng có gì cả, chiếc xe đấy chạy xuyên qua người tôi.Tôi vẫn chưa hiểu chuyện gì, nhìn xuống hai bàn tay mình, ánh nắng xuyên qua, nó trở nên trong suốt.

Tôi giữ bình tĩnh, thở ra một tiếng, xoay người lại thì hai đứa nhóc kia đã đi đâu mất.

Khung cảnh trước mắt tôi thay đổi trong chốc lát, từ khu nghĩa địa nhỏ đối diện với đồng lúa trổ đòng đòng thành một con sông lớn đối diện với hàng cây bạch đàn cao lớn, thẳng tắp.

Phía sau những hàng cây đó là đồng lúa chín vàng trông đến thích mắt.

Chỗ cầu bến bên bờ sông có hai người đang ngồi, tôi bước lên phía trước vài bước để nhìn cho rõ.

Đó là hai người độ khoảng 15 - 16 tuổi, một nam mặc áo sơ mi trắng, quần đen và một nữ mặc bộ đồ ngắn tay màu vàng nhạt đang ngồi phẩy phẩy đôi chân trên mặt nước.

Tôi tiến lên thêm nữa để nhìn rõ mặt thì nhận ra gương mặt của người con gái hệt như tôi bây giờ, giống đến từng đường nét chẳng lệch đi đâu được.

Còn đứa con trai kia trông hệt như người con trai kì lạ ngồi vắt vẻo trên cầu tôi gặp lúc chiều, khác là da dẻ hồng hào, gương mặt tươi tỉnh, tràn đầy sức sống hơn rất nhiều.

Họ là ai ?

Có phải là hai đứa trẻ vừa nãy ?Tôi càng đến gần hơn, đứa con gái tên An ngồi thơ thẩn, đôi mắt nhìn theo đám lục bình đang trôi lững lờ giữa dòng.

Bên cạnh, đứa con trai lặng lẽ nhìn An bằng ánh mắt mà bất kỳ ai cũng sẽ nhận ra nó tràn đầy yêu thương thế nào, cậu ta khẽ nhoẻn miệng cười vẻ âu yếm.

- Vậy lần này mày về trên đó... bao lâu mày mới xuống đây nữa ?

- An cất giọng hỏi rồi quay sang nhìn người con trai.Cậu ta nhanh chóng thu lại ánh mắt vừa nãy, lúng túng nhìn sang hướng khác, ngập ngừng nói :- Tao . . .

Tao không biết.- Vậy mày nghĩ độ bao lâu ?

1 năm, 2 năm, hay 3 năm ?

- An nói, ánh mắt mong chờ nhìn thẳng vào người con trai đối diện.- Tao không biết.

- Cậu ta thở dài, nét mặt thoáng buồn.

Nhưng rồi, cậu quay sang nắm lấy tay An và nhìn sâu vào mắt cô với vẻ kiên định - Nhưng . . . tao sẽ về, tao hứa !

Tôi chứng kiến hết câu chuyện của họ, câu chuyện không đầu không cuối nhưng tôi cũng hiểu được sơ sơ : Có thể họ là bạn thuở nhỏ, lớn lên cùng nhau nhưng cậu trai kia sắp phải đi xa.

Bỗng có những cơn gió từ đâu thốc vào người tôi, cứ kéo đến từng đợt cuốn theo bụi đường và lá cây phả vào mặt.

Bụi bay vào mắt, tôi nhắm chặt mắt lại, đưa tay lên dụi dụi mấy cái.

Khi mở mắt ra, tôi lại thấy mình ở một nơi khác - bệnh viện.

Trong một phòng bệnh có ba, bốn người vẻ mặt buồn rười rượi.

Có hai tiếng khóc vang lên.

Đó là tiếng khóc của một người phụ nữ khoảng ngoài ba mươi và . . . của đứa con gái tên An kia.

Tôi bước đến bên giường bệnh, người nằm đó là đứa con trai ấy, vẫn với chiếc áo sơ mi trắng.

Người phụ nữ kia chỉ lặng lẽ khóc, khẽ nấc lên vài tiếng, nước mắt rơi lã chã.

Còn An vừa khóc vừa nắm lấy tay cậu trai kia mà lay.- Minh, mày tỉnh dậy đi.

Mày dậy cãi nhau với tao nè.

Dậy đi !

Dậy ngay cho tao !

Mày hứa về quê chơi với tao mà ?

Đồ xạo ke !

Mày lừa tao, tao ghét mày !

- An nói trong tiếng nấc nghẹn ngào.Chứng kiến cảnh tượng này tôi chợt thấy có chút cảm giác đau lòng khó tả.

Rồi tôi như lặng người đi khi thấy bên cạnh An và người phụ nữ kia là đứa con trai đang nằm trên giường bệnh ấy.

Cơ thể cậu ta lờ mờ và tỏa ra ánh sáng trắng xanh lập lòe.

Cậu ta đặt tay lên vai người phụ nữ rồi lại đưa tay xoa đầu, vuốt tóc An, nhìn An ánh mắt tiếc nuối, buồn bã vô cùng.

Nhưng ánh mắt đó . . . từ từ nhìn sang tôi, đôi môi cậu ta mấp máy một câu gì đó tôi không nghe rõ.Bỗng đầu tôi đau như búa bổ.

Tôi ôm lấy đầu mình mà ngồi thụp xuống, không gian xung quanh quay cuồng rồi tối sầm lại.

Tôi ngồi bật dậy, trán ướt đẫm mồ hôi.

Khi bình tĩnh lại tôi ngỡ ngàng nhận ra mình đang nằm trong phòng chú út chứ không phải phòng bà nội.

Tôi sốc tỉnh cả ngủ.

Lần mò được cái kính mà không biết sao lại nằm vất vơ bên cạnh.

Đeo kính lên, xoay người định bước xuống giường thì tôi giật thót mình rụt tay lại.

Phần nệm lò xo bên cạnh tôi trũng xuống như có người nằm lên, lạnh toác.

Tôi nuốt nước bọt, ngó xung quanh tìm điện thoại thì thấy nó nằm trên bàn học.

Tôi hít một hơi sâu, phóng ngay xuống giường, cầm điện thoại lên thì lại thấy... xấp giấy note trên bàn có một dòng chữ.

Nét chữ đẹp nhưng rất lạ, tôi cầm lên xem.

Xấp giấy note màu tím cũng lạnh toác như vừa lấy ra khỏi tủ lạnh.

Dòng chữ nắn nót nghiêng nghiêng chỉ vỏn vẹn 4 chữ : "MINH - BÙI GIA MINH"---------------------------------------------------------------------------------------Cho ai thắc mắc Minh trông như nào thì như này nha :>>

(Hình ảnh được tạo bởi AI dựa trên tranh tác giả vẽ Minh)
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 4/ Duyên âm


Tôi khẽ rùng mình, chợt nhớ đến củ tỏi tối qua, tôi đưa tay vào túi áo, thấy nó vẫn còn trong đó mà ?

Tôi úp xấp giấy note xuống, nhanh chóng bước ra ngoài.

Sang phòng bà, đẩy cửa nhìn vào thì bên trong không có ai.

Tôi lại vòng xuống nhà sau, thấy bà tôi đang nấu nước dưới bếp củi.

Tôi ngập ngừng hỏi bà nội vì sao tối qua tôi ngủ ở phòng bà nhưng sáng nay thức dậy lại nằm trong phòng chú út.

Câu trả lời của bà nội khiến tôi sởn da gà :- Mày không nhớ hả ?

Tối hôm qua mày nói đi tiểu rồi qua bên phòng đó ngủ luôn tới giờ mà.- V . . . vậy hả nội ?

- Tôi ngạc nhiên hỏi lại.Tôi chắc chắn rằng đêm qua ngoại trừ mơ giấc mơ kì lạ kia tôi không hề thức dậy hay làm bất cứ gì khác.

Cố căng não nhớ kĩ xem, nhưng vẫn không có gì cả, đêm qua tôi không hề thức dậy đi vệ sinh.

Thấy tôi đứng bần thần, bà nội gọi lớn :- Mỹ !- Dạ ?

- Tôi giật mình, ngưng dòng suy nghĩ về những chuyện kì lạ kia.Bà tôi vừa nhấc cái ấm nước sôi để châm vào bình thủy, vừa bảo :- Làm gì đứng ngơ ra vậy.

Làm gì làm nhanh đi rồi về ngoải ăn uống, học hành.- Dạ - Tôi khẽ đáp.Tôi bước vào nhà vệ sinh, những chuyện xảy ta thực sự khiến tôi rợn người.

Tôi không hoàn toàn tin vào chuyện tâm linh, nhưng nhiều người lại bảo tôi nhẹ vía, dễ thấy ma, bị ma quấy phá.

Mỗi lần nghe thế mẹ tôi xua tay cười trừ, bảo người ta khéo đùa, còn tôi chỉ im lặng ngồi đó.

Đúng là tôi sợ ma, nhưng trước giờ tôi chưa thấy ma bao giờ và cũng không hề muốn thấy.

Tôi từng nghe kể rất nhiều về những trải nghiệm gặp ma, gặp những hiện tượng kì lạ của một số người.

Tôi cũng hay nghe truyện ma, xem phim ma nhưng tôi không nghĩ một ngày, chính tôi lại gặp phải những hiện tượng quái lạ ấy.Tôi ngồi trong nhà vệ sinh, nhắn tin cho Khoa.

Tôi kể cho nó nghe về giấc mơ đêm qua và chuyện kì lạ sáng nay.

Màn hình hiển thị "đã gửi", giờ là hơn 6 giờ rưỡi sáng, chắc nó vẫn chưa thức dậy.

Tôi túm tóc, búi cao lên rồi kẹp lại.

Đánh răng, rửa mặt xong, tôi thò tay lấy cái kính để trên kệ xà phòng thì chạm phải thứ gì nhỏ nhỏ, mềm mềm.

Chợt, nó chuyển động, nó bò lên mu tay làm tôi giật mình, rụt tay lại như bị bỏng.

Tôi quay ngoắt lại nhìn lên kệ, không thấy có gì cả.

Tôi cầm lấy cái kính, đeo lên mắt, tôi vừa chạm phải thứ gì vậy ?Tôi ra khỏi nhà vệ sinh, vừa định quay vào nhà thì khóe mắt chợt thấy như có người vừa lướt qua.

Chẳng hiểu sao dạo này tôi có cảm giác bị theo dõi, cứ bất an, lạnh gáy một cách khó hiểu.

"Chắc nhìn nhầm" - Tôi tự nhủ rồi bước vào trong, giúp nội dọn dẹp trước khi về nhà ba mẹ.

Xong xuôi, tôi đeo cặp sách lên lưng, chào bà nội rồi leo lên xe đạp.

Tôi đạp xe trong trạng thái đờ đẫn, trong đầu là mớ suy nghĩ hỗn độn.

Chẳng mấy chốc, tôi đã ra tới cây cầu.

Một luồng hơi lạnh chạy dọc sống lưng khi ký ức chiều qua lại hiện về.

Ánh mắt đứa con trai đó đáng sợ vô cùng, chưa kể là ma, nếu là người bình thường với ánh mắt đó nhìn chằm chằm vào mình có ghê không cơ chứ ?

Đêm qua chuyện gì đã xảy ra ?

Tôi bị mộng du à ?

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ đó ?

Đứa con trai kia là ai ?

Bùi Gia Minh là ai ?

Tôi mãi suy nghĩ về những thứ ấy mà đạp một hơi về tới nhà lúc nào chẳng hay.Lu - con chó lông vàng nhà tôi sủa mấy tiếng, vẫy đuôi mừng tôi về.

Anh tôi đang tắm cho con gà chọi, thấy tôi về thì phun hớp nước vào chân tôi :- Về rồi hả ?

Ở bên đó bả cho ăn rau lang luộc ngán tới cổ rồi chứ gì ?Tôi lườm ổng một cái rồi bước vào nhà.- Mắt đeo hai miếng ve chai dày cộm mà liếc liếc có ngày lé nha con.

- Ông anh "lựu đạn" vẫn cứ trêu tức tôiChị dâu tôi đang cho con ăn, thấy tôi về cũng chẳng nói gì mà dắt con ra sân, xem ba nó tắm gà.

Họ quá quen vì đây đâu phải lần đầu tôi giận mà bỏ sang nhà nội ngủ.

Mẹ biết tôi về, dưới bếp gọi vọng lên : - Mỹ ăn gì chưa con, chưa thì xuống đây nấu gói mì ăn đi.- Con không đói.

- Tôi trả lời rồi vào phòng, đóng cửa lại.

Tôi lấy điện thoại từ trong ngăn cặp ra, thấy tin nhắn trả lời của Khoa từ nửa tiếng trước :[ Tin nhắn ]Khoa : Ê mày ơiKhoa : Có khi nào là duyên âm không ?

Tôi nhanh chóng trả lời :"Duyên âm là sao""Mày nói rõ hơn xem"Khoa : Làm gì đến giờ mới trả lời ?Khoa : Đây, tao lên GG tìm cho mày rồi đây.Khoa gửi bức ảnh chụp màn hình với dòng chữ được tô xanh :*"Duyên âm là tình duyên hiện tại giữa người trần và những người ở thế giới khác mà đa số là với các vong linh, thậm chí tà ma, ác linh." (nguồn : Báo Tri thức & Cuộc sống)"Tao đã làm gì mà bị duyên âm theo" ?

- tôi nhắn lạiKhoa : Chưa hết, còn nữa nè.Khoa tiếp tục gửi một ảnh chụp màn hình khác có nội dung :*"Duyên âm có hai loại:- Duyên tiền kiếp có thể là đoạn duyên còn chưa đứt của bạn trong tiền kiếp.

Nói cách khác, người yêu kiếp trước của bạn vì vương vấn mối tình này mà chưa chịu đi đâu theo, còn theo bước bạn tới tận kiếp này.- Loại còn lại là duyên âm với những người đã chết ở kiếp này."

Khoa : Giấc mơ kia có thể là ký ức kiếp trước người ta muốn cho mày thấy.

Cái đó là trường hợp duyên tiền kiếp nhé."

Thế nếu duyên kiếp này thì sao ?"

- Tôi hỏiKhoa : Ai biết, chắc hợp vía thì theo thôi.Khoa : Mà chưa chắc đã là duyên âm, có khi là ma quỷ gì đó theo quấy phá mày thôi.Khoa : Hồi giữa kì mày nhập viện tưởng đâu sắp ngủm mà vẫn qua khỏi đúng không ?

Tao nghe nói ai trải qua một trận thập tử nhất sinh như thế đều sẽ có khả năng tâm linh nào đó.

Hoặc là họ mất đi một phần hồn vía khiến ma quỷ dễ theo phá phách.Nó nói đúng, quả thật là sau khi trải qua trận bệnh kinh khủng đó tôi thấy trong người mình có gì đó lạ lạ.

Cứ thấy bồn chồn không yên và có cảm giác như ai theo dõi mình 24/7.

Đôi khi tôi còn gặp phải những chuyện khá kỳ dị, như một lần đi sang nhà Liên (bạn thân tôi) để học nhóm.

Lúc đi qua ruộng, tôi thấy trên bờ đê có người đàn ông gầy guộc, da cháy nắng đen sạm, tay cầm con chuột chết mà nhìn đăm đăm vào nó.

Tôi chỉ nghĩ người ta đi bắt chuột đồng nên chẳng nghĩ gì nhiều, cho đến khi sựt nhớ ra : Ngồi giữa trời trưa nắng chang chang mà ông ta lại . . . chẳng có bóng."

Cạch" tiếng mở cửa cắt ngang dòng hồi tưởng của tôi.

Ông anh tôi thò đầu vào, hỏi :- Ê, mày lấy cái bóp tiền tao phải không?

Trả đây ?- Gì đây ?

Mới về biết gì đâu ?

- tôi nói, giọng khó chịu- Đừng có xạo, đưa đây không tao lục banh phòng mày đó.

- Anh tôi hất hàm, đẩy tung cửa phòng tôi ra, lấy tay vê vê cây tăm tre đang ngậm.- Ông điên hả ?

Ai biết gì ?

Đi ra !

- Tôi đẩy ổng ra, khóa cửa lại.Tiếng ổng vẫn oang oang, đạp bịch bịch vào cửa phòng :- Mày ăn nói vậy đó hả ?

Bữa nào tao vả cho mà thấy.Chửi xong cũng bỏ đi, tôi nghe tiếng chiếc xe độ của anh tôi nổ máy ầm ầm rồi vút ga chạy đi mất.Nghe tiếng xe đã đi xa, tôi thở mạnh một hơi.

Bỗng bao tử kêu òng ọc và hơi quặn nhẹ, tôi dù còn giận nhưng vẫn phải mở cửa bước ra tìm gì đó ăn.

Mẹ tôi mang đĩa mận đỏ đã bổ cùng chén muối ớt vừa giã lên, nhìn ra sân, tặc lưỡi :- Chậc chậc . . . suốt ngày bế con không thấy toàn thấy ôm con gà đi từ sáng tới chiều.

- Rồi mẹ nhìn sang tôi, giọng nhẹ nhàng - Xuống bếp nấu mì, chiên trứng ăn đi con, cơm mới nấu chưa kịp bật nút nữa.Tôi khẽ "dạ" rồi đi xuống bếp.

Lúc nào cũng thế, sau mỗi lần cãi cọ, biết tôi giận nhưng ba mẹ chẳng bao giờ xin lỗi dù họ đúng hay sai.

Ba tôi thì cứ im lìm không nói gì với tôi, đôi khi mở lời hỏi vài câu mà vốn dĩ ba tôi biết rất rõ, như :" Nay đi học mấy giờ ?"

" Hôm nay học mấy giờ về ?"

Còn mẹ tôi thì nói giọng dịu dàng hơn ngày thường, chủ động ủi phẳng áo dài trắng cho tôi rồi treo lên móc phơi đồ để tôi chuẩn bị đi học.

Trước kia mẹ vẫn làm thế, nhưng đến năm lớp 7, chị dâu sinh con nên tôi phải tự làm tất cả.

Đang suy nghĩ bâng quơ, tôi giật thột mình vì dòng nước nóng hổi chảy xuống chân.

Tôi châm nước sôi bị tràn đến độ nó chảy ra lênh láng.

Tôi lật đật đi lấy giẻ lau thì nghe tiếng nói khe khẽ sau lưng :- Chậc . . . cái nết lơ tơ mơ không bỏ.Tôi quay phắc lại thì không thấy ai, cả tiếng nói kia cũng im bặt.

Đó là giọng nam, nhưng chắc chắn không phải giọng trầm đặc của ba tôi.

Cái giọng trầm trầm ấm ấm lạ lẫm.

Lúc đó tôi chỉ nghĩ do tôi đeo tai nghe nhiều quá nên nghe nhầm.

Mãi đến sau này tôi mới biết, cái giọng nói ấy sẽ mãi in sâu vào trong trí nhớ, trong trái tim tôi.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 5/ Mắt âm dương


( Kể theo ngôi thứ ba )Mọi chuyện bắt đầu từ ngày Mỹ đột nhiên khỏe lại một cách kì lạ.

Cô bé tỉnh dậy, người vẫn mệt mỏi nhưng đã có thể ngồi thẳng lên.

Ba mẹ cô bé và các bác sĩ, y tá phụ trách hơi bất ngờ vì rõ ràng hôm qua Mỹ còn nằm thoi thóp trên giường bệnh.

Có người còn nghĩ là hồi quang phản chiếu.

Mỹ đi đứng, ăn uống bình thường, như thể chỉ vừa trải qua một cơn sốt nhẹ chứ không phải một cơn thập tử nhất sinh.

Đang ăn bát cháo dinh dưỡng mà ba vừa mua trước cổng bệnh viện, Mỹ thấy có người đàn bà tóc tai rối bù, xõa xượi lướt ngang qua cửa phòng bệnh.

Cô bé chỉ nghĩ đó là một bệnh nhân nào đó đi nhầm vào khoa nhi.

Có lẽ cô ta lướt qua nhanh đến mức Mỹ không kịp nhìn thấy sợi dây rốn còn chưa cắt đang lòng thòng bên dưới.

Đến chiều, Mỹ xin mẹ đưa ra hồ cá sau bệnh viện vì trong phòng bệnh ngột ngạt quá.

Trên đường ra hồ cá phải đi ngang qua một nhà vệ sinh cũ kĩ tít trong góc tối.

Bỗng Mỹ nghe tiếng móng tay cào sột soạt, quay lưng lại chỗ phát ra tiếng thì thấy một con bé gầy nhom đang cào từng đường dài lên tường, nó cứ cào cào mặc cho đầu ngón tay chảy máu tím ngắt hết cả lại.

Bỗng mẹ Mỹ cất giọng gọi con gái đi nhanh, Mỹ quay ra nhìn mẹ, trong phút chốc con bé kia ngừng cào, nó ngước lên nhìn Mỹ bằng đôi mắt sáng quắc rồi biến mất.

Lúc Mỹ quay lại thì chẳng thấy con bé kia đâu nữa.

Mỹ vẫn cứ nghĩ đó là con của ai chui vào đó chơi, nhưng thử nghĩ xem con cái nhà ai lại liên tục cào vào tường đến bật cả máu tay, chỉ có ma thôi.

Ra hồ cá chơi, đang ngồi thơ thẩn nhìn theo con cá hồng két màu đỏ chót bơi vòng quanh hòn non bộ, Mỹ thấy dưới nước phản chiếu bóng một người đàn ông kề sát mặt lại nhìn chằm chằm mình.

Theo phản xạ, cô bé ngẩng lên nhìn lại không thấy ai.

Bỗng đứa bé trai ngồi trên chiếc ghế đá gần đó gào lên khóc, người mẹ vỗ mãi nó vẫn khóc, mắt nhìn về hướng người đàn ông ngồi đối diện mà khóc ré lên.

Người đàn ông nhìn đứa bé, đôi tay đan vào nhau, làn da tím tái kì lạ, đôi mắt ông ta đỏ lừ, râu ria không cạo nhìn khá bặm trợn.

Ngồi đó một lúc, người đàn ông rời đi, ông ta bước đi khập khiễng, chậm rãi từng bước, từng bước.

Người đàn ông đó đi ngang qua Mỹ, cô bé ngửi thấy một mùi thối kinh tởm tỏa ra từ người ông ta, mùi thối như xác thịt chết lâu ngày.

Trong áo ông ta rơi ra mấy con dòi nằm ngọ nguậy dưới đất, cứ được vài bước lại có dòi rơi ra.

Mỹ nhăn mặt kinh tởm, cứ như trong bụng ông ta có cả ổ dòi vậy.

Người đàn ông kia đi mất, đứa nhỏ cũng nín khóc, người mẹ bế con lên phòng.

Chỉ còn Mỹ và mẹ ở đó, à không, Mỹ, mẹ và một người con trai đứng từ xa quan sát hai người.

6 giờ rồi, mẹ đưa Mỹ trở về phòng uống thuốc.

Nếu bệnh tiến triển tốt, không có triệu chứng gì nữa cuối tuần này Mỹ sẽ xuất viện.

Đứa con trai cho tay vào túi quần đen đang mặc, chậm rãi bước theo sau Mỹ, giữ khoảng cách với cô bé tầm 1 sải chân, cậu ta bước theo Mỹ đến trước phòng bệnh thì biến mất.

Cậu ta đi đến chỗ nhà vệ sinh cũ có cái vong nhi cào lên tường lúc nãy.

Nó vẫn ngồi đó, nhưng không cào lên tường, chỉ ngồi đó ôm đầu gối.

- Sao lại ở đây ?

- Cậu hỏi- Không ! không có phá đâu, không có phá mà !

- Nó giật mình kêu lên rồi rút sâu vào góc tối.- Thôi, anh không làm gì nhóc đâu.

Nói đi, sao lại ở đây ?

Mẹ đâu ?

Ba đâu ?- Mẹ . . . mẹ bỏ đi rồi, ba không biết, không biết !

- Cái vong nhi lắc đầu nguầy nguậy.Cậu ta nhìn vào mấy đầu ngón tay tươm máu của nó, hỏi :- Cào vào tường làm gì ?- Con . . . con xin lỗi, đừng đánh con !

- Cái vong nhi bắt đầu khóc thút thít- Ai đánh nhóc đâu, bình tĩnh đi.

Ngồi ở đây làm gì ?

Sao không về nhà ?- Sợ . . . sợ lắm.

Không biết đi đâu, không dám về nhà.

Người con trai nhìn những vết roi tím đen lại, ngang dọc trên tay chân cái vong nhi này, ngầm đoán được rằng trước khi chết nó đã bị đánh đập dã man lắm.

Cậu ta thở dài, nói :- Anh tên Minh, Bùi Gia Minh.

Sau này anh sẽ giúp nhóc siêu thoát, nhưng bây giờ anh cần nhóc giúp anh một chuyện.- Chuyện gì ?

- Cái vong nhi nín khóc hẳn, dần bò ra khỏi bóng tối, đôi mắt tròn xoe của nó nếu không thâm đen lại chắc cũng đáng yêu lắm.- Cầm theo cái này - Minh dùng đưa cho cái vong nhi kia một lọ bột gì đó có màu trắng, được bọc bởi 1 lớp vải - Cái này là muối được làm lễ trấn vong rồi, nhóc rải một đường muối ở nhà vệ sinh nữ tầng 2 giúp anh.

Nhưng phải cẩn thận đừng để bị dính vào tay, nóng lắm đó.- S . . . sao anh không đi ?

- Cái vong nhi nghiêng đầu hỏi.Minh chỉ im lặng không trả lời, lát sau mới lên tiếng :- Nhóc cứ làm theo đi, giúp chị ấy.

Sau này anh hứa sẽ trở lại giúp siêu thoát.Con bé khẽ gật đầu, rồi từ từ biến mất.

Minh quay lại phòng bệnh thì thấy Mỹ đã ngủ.

Cậu ta tiến gần lại giường bệnh, ngồi xuống cạnh đó rồi vuốt ve mái tóc dài suôn mượt của cô bé :- Tại anh, đêm qua giúp em lại vô tình khiến em mở mắt âm dương.

Nhưng nếu không làm vậy anh sợ em sẽ không qua khỏi.

- Minh ngừng một lúc, thở dài rồi lại tiếp - Mắt âm dương không phải nói mở là mở, đóng là đóng.

Nếu vậy cứ coi như là em có duyên với nó đi.

Cậu ta nhìn vào gương mặt Mỹ, vuốt gọn vài sợi tóc bay phất phơ trên đôi má phúng phính, thì thầm :- Cũng không biết là duyên hay nghiệp đây.Khoảng 9 giờ tối, Mỹ thức dậy đi vệ sinh.

Vốn sợ ma nên cô bé lay mẹ đang nằm trên giường trống bên cạnh dậy.

Tội nghiệp, sợ ma nhưng gặp ma suốt mà không biết.

Mẹ Mỹ đưa con gái đi vệ sinh rồi đứng chờ bên ngoài.

Mỹ bước vào trong, từ từ đẩy cửa vào.

Mỹ đi xong, định bước ra ngoài thì nghe tiếng thở hừ hừ trong phòng vệ sinh cuối.

Với kinh nghiệm xem phim ma thì cô bé không tò mò mà định đi thẳng ra ngoài, nhưng có tiếng "oạch" phát ra như ai bị ngã.

Mỹ sợ lỡ có ai lên cơn đau tim trong đấy thì sao, nhát nhưng được cái thương người.

Cô bé tiến đến phòng vệ sinh cuối, cửa không khóa mà chỉ khép hờ, Mỹ từ từ đẩy cửa ra thì thấy một cô y tá đang ngồi bệt xuống nền, tay run run cầm ống tiêm, đầu ngoẹo sang bên trái, tóc tai bù xù, rối tung lên.

Cô ta đưa mắt nhìn Mỹ, đôi mắt từ từ mở to hơn.

Mỹ hỏi cô y tá có bị làm sao không, cô ta không trả lời, chỉ ngồi im thin thít, nhìn Mỹ chòng chọc.

Cô bé thấy hơi sợ, không hỏi thêm gì nữa mà im lặng nhanh chóng rời đi.

Ngay lập tức cô ta đứng dậy, mắt trắng dã không có tròng đen mở trừng trừng, bộ dạng như người điên, từ sau lưng định cắm phập mũi kim tiêm rỉ sét cong queo vào gáy cô bé thì dẫm phải dãy muối dưới sàn làm cô ta lùi lại rồi biến mất.

Mỹ quay lại nhìn đã không còn thấy cô ta đâu nữa.

Tái xanh mặt mày, cô bé chạy ra kể hết cho mẹ nghe.

Mẹ Mỹ gọi thêm hai y tá vào kiểm tra, mở cửa phòng vệ sinh cuối theo lời Mỹ nói nhưng không thấy gì cả.- Rõ ràng con thấy có cô y tá ở đây mà, cô đó nhìn ghê lắm.

- Mỹ lên tiếng giải thích- Thôi, chắc do em mới hết bệnh nên bị hoa mắt thôi á bé.- Thật mà, rõ ràng em thấy . . .

- Thôi về phòng đi con, rồi có gì sáng nói, ha ?

- Mẹ Mỹ nói rồi dắt con về phòng.

Bà nghĩ chắc Mỹ bị mê sảng nên vừa về đến phòng đã bảo con uống thuốc.

Mặc cho Mỹ cứ khăng khăng là mình nhìn thấy cô y tá kỳ lạ kia, mẹ cô bé vẫn không tin, chỉ bảo con gái ngủ đi.

Mỹ nằm ấm ức vì không ai chịu tin mình, một lúc sau cũng dần thiếp đi.Chứng kiến cuộc nói chuyện giữa mẹ con Mỹ và hai cô ý tá xong.

Hồn ma bé gái kia bước ra ngoài, Minh đã đứng ngay gần đó, khoanh tay, dựa lưng vào tường :- Làm tốt lắm !

- Cậu ta nói- Hồi nãy em sợ thiệt đó, em nghe người ta nói về bà y tá này lâu rồi.

- Con bé đáp- Người ta nói sao ?

- Minh hỏi- Người ta nói cỡ 5 năm trước, có một cô y tá vào đây tiêm chích ma túy, nhưng tiêm quá liều nên sốc thuốc chết.

Cứ lâu lâu người ta lại nghe tiếng động lạ trong đó nhưng không ai thấy gì cả.

Mấy người nhẹ vía thì nói có thấy một cô y tá tóc tai rối bù, tay lăm lăm cầm ống tiêm đi vào đó.Minh gật gù, nhìn theo hướng phòng bệnh của Mỹ, bất giác thì thầm một mình :- Ma không phải ai cũng đáng sợ, nhưng nếu em biết anh là ma em có sợ anh không ?Cái vong nhi đứng ngơ ngác không hiểu thì có cô y tá đẩy cái băng ca đi qua chỗ hai người đứng, nó theo phản xạ nhanh chóng biến mất, con nhóc ngây thơ thật, nó quên rằng đâu phải ai cũng nhìn thấy nó.Minh bước ra ngoài, đứng ở hành lang tầng 3 nhìn lên ánh trăng sáng vằng vặc.

Những suy nghĩ cứ quẩn quanh không biết lần gặp lại này giữa cậu và Mỹ là tốt hay xấu.

Minh không biết sẽ lộ diện trước Mỹ như thế nào, có nên cho cô bé biết về sự hiện diện của mình hay chỉ âm thầm giúp cô bé vượt qua kiếp nạn lần này ?

Minh nhớ lại những ký ức từ mấy mươi năm trước, những kỉ niệm của cậu và cô bé tên An - tiền kiếp của Mỹ.

Đứng trầm ngâm không biết qua bao lâu, tiếng gió đêm, tiếng lá cây xào xạc, ánh trăng sáng tỏ rọi vào gương mặt Minh làm khung cảnh vừa đẹp cũng vừa thêm phần rùng rợn.

Từ đó,Kim Mỹ vẫn thi thoảng gặp vong ma nhưng lại không nhận ra.

Vì nơi Mỹ sống cũng không có những cái chết dã man, rùng rợn, chỉ là chết vì bệnh tật hay những người đột quỵ chết giữa ruộng nên hồn ma họ không nhiều oán khí, nhìn chẳng khác người thường là bao.

Thi thoảng Mỹ vẫn thấy những con người có gương mặt đờ đẫn vô hồn, làn da tai tái kì lạ đi lững thững trên đường, đôi lúc cô bé cũng hơi ngờ ngợ rằng liệu có phải mình nhìn thấy ma không ?

Nhưng lại tặc lưỡi cho qua, nghĩ đó chỉ là những người trắng hơn bình thường xíu thôi nên vẫn không quan tâm mấy.

Phải chăng Mỹ đang cố trốn tránh sự thật, cố phủ nhận việc mình nhìn thấy ma.

Dù sao thì bên cạnh Mỹ vẫn là Minh âm thầm đi theo quan sát từng cử chỉ hành động của cô bé hằng ngày.

Cho đến ngày hôm ấy, Minh thấy ấn đường Mỹ tối hơn, làn khói đen vây quanh người cô cũng ngày một dày đặc thêm cứ như muốn nuốt trọn lấy cô bé.

Cậu quyết định cho Mỹ biết sự tồn tại của mình, cùng cô bé vượt qua nạn kiếp lần này.----------------------------------------------------------------------------------------Cá hồng két là con này nè :>>
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 6/ Những dấu hiệu đầu tiên


11 giờ 15 phút, tôi chuẩn bị đi học.

Trường tôi ở nông thôn nên khá nhỏ, học sinh thường chỉ học một buổi.

Lớp 12 học buổi sáng, lớp 10 và 11 học buổi chiều.

Ngoài ra học thể dục, ngoại khóa, học bù hay ôn thi thường là trái buổi.

Chiều hôm đó tôi đến trường với tâm trạng ngơ ngẩn.

Vừa bước đến cổng trường, tôi đã thấy Khoa đứng đó như chờ sẵn.

Thoáng thấy tôi, nó gọi :- Ê !

Tôi dắt chiếc xe đạp cà tàng vào nhà xe, lấy thẻ xe rồi bước ra, nó liền đi theo, hỏi :- Sao rồi, từ sáng giờ còn thấy gì nữa không ?

Tôi ngồi xuống chiếc ghế đá gần đó :- Không, từ khi nhắn với mày xong tao không thấy gì nữa.

- Tôi đưa tay lên day trán - Không hiểu sao mấy hôm nay trong người cứ mệt mỏi bực dọc kiểu gì.

Thêm mấy cái quỷ ma này chắc tao điên quá.

Khoa cũng ngồi xuống bên cạnh, nó trấn an tôi :- Thôi bình tĩnh đi mày, mày càng suy nghĩ tinh thần càng rối thôi.- Nếu là mày mày rối không ?

- Tôi hỏi ngược lại- Đừng có hỏi móc, tao mà là mày tao không có vậy đâu.

Quan trọng là mình phải bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh.

Cái gì quan trọng nhắc lại 3 lần.

- Tao vẫn không biết tao làm gì mà gặp mấy chuyện quái dị đó.

Ý là.. giờ tao đang vừa rối vừa sợ, không biết cái gì đang xảy ra nữa.

- Tao cũng đang cố giải thích mấy chuyện mày kể theo hướng khoa học đây, nhưng 80% là gặp ma rồi.

Ngoại tao không cho tiếp xúc mấy chuyện tâm linh, tao học lỏm được thôi.

Tao cũng không giúp gì được mày, xin lỗi nha.

- Khoa thở dài- Không sao, mày chịu tin tao cũng là giúp tao chút ít rồi.

- Tôi cười nhạt- Đâu phải mình tao, Liên với Thanh mà biết cũng lo cho mày lắm đó.Thanh không có điện thoại di động.

Thằng bé dùng chung điện thoại với mẹ nên không có trong nhóm chat tạp nham của chúng tôi.

Liên thì bị ba mẹ kiểm tra điện thoại thường xuyên, đến giờ ngủ sẽ thu điện thoại lại nên cũng không có trong nhóm chat.

Nếu có chắc tối qua hai đứa cũng lo cho tôi lắm, đâu như mấy thằng đực rựa kia.

Tôi cười, hỏi Khoa :- Mày kể hai đứa nghe rồi hả ?

Khoa cũng cười, nó hỏi như đùa :- Chưa, muốn kể hông ?

Tôi đánh nhẹ vào vai Khoa :- Thôi, hay ho gì mà kể.

Tao nghĩ lại rồi, Thanh với Liên mà biết tụi nó lo lắng nhặng lên thì khổ.

Mấy thằng khỉ kia không tin thì thôi, mày là đứa bình tĩnh nhất, mày tin tao là được.

- Vậy định giấu hai đứa nó hoài luôn à ?

- Bao giờ giải quyết xong hết rồi tính, nhưng mà... giải quyết như nào ?

- Tôi từ từ hạ giọng, không biết là hỏi Khoa hay tự hỏi chính mình nữa.Khoa im lặng, nó suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng :- Hay mày nói ba mẹ đưa đi cúng trục vong đi, đi cắt duyên âm đồ đó.

Đột nhiên như có gì đó cốc vào đầu Khoa làm nó kêu lên : "Ây da !"

Khoa quay ngoắc ra sau, hoang mang nhìn xung quanh.

Tôi hỏi :- Cái gì vậy ?Mặt Khoa hơi tái, nó quay sang nói nhỏ với tôi :- Ai cốc đầu tao.

Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Vậy là nãy giờ có "người" đứng sau nghe chúng tôi nói chuyện à ?

Hai đứa im lặng nhìn nhau, không dám nói thêm gì, nhanh chóng bước lên lớp.Tôi, Khoa, Liên, Thanh và Nam học chung lớp.

Tú và Hùng học lớp kế bên nhưng hay qua lớp tôi chơi.

Hiện giờ chúng nó đang túm tụm ở bàn tôi.- Kìa, tụi nó vô kìa.

- Tú kêu lên khi thấy Tôi và Khoa bước vào.- Nói xấu gì sau lưng tụi tao hả ?

- Khoa đùa.- Sao phải nói sau lưng, có nói thì nói thẳng mặt không à.

- Hùng bảoTôi đặt cặp xuống bàn, một tay chống hông đứng nhìn đám bạn, nói :- Còn 5 phút nữa chuông reo đó.

- Ê chuyện hôm qua mày nhắn trong nhóm là sao vậy ?

- Nam hỏi tôi- Bốc phét chứ gì.

- Hùng nói, thái độ trông đáng ghét vô cùng.- Nói chuyện kiểu gì vậy Hùng ?

- Liên khó chịu, lườm Hùng một cái.Thấy thái độ của Liên, Hùng như bị chặn họng, nó ấp úng. :- Ờm... thì tui....

Thằng này vốn nói chuyện kiểu như thế lâu rồi.

Những lúc đấy tôi cũng không muốn chấp hay nổi cáu với nó cho mệt người.

Nhưng bây giờ sao tôi thấy khó chịu thế nhỉ ?

Muốn đấm nó một cái.

"Bốc phét cái đầu mày" - Tôi chửi thầm.Liên quay sang tôi, hỏi : - Mà có gì hả Mỹ ?

Tôi đang bối rối, định nói "Không có gì" thì Hùng nhanh miệng :- H...

Hôm qua nó nhắn lên nhóm nó gặp cái thằng nào nhìn dị dị ghê lắm.

Thằng đó nhìn nó chằm chằm xong biến mất trước mặt nó luôn.- Tui hông có hỏi ông !

- Liên dội một gáo nước lạnh cho Hùng rồi quay sang, lo lắng nhìn tôi - Sao nữa Mỹ, kể tao nghe với.

- À... không có gì đâu.

- Tôi lắc đầu.- Gặp biến thái hả Mỹ ?

- Thanh ngồi im lặng nãy giờ mới khẽ khàng lên tiếng.Tôi ngập ngừng, không biết trả lời sao trước những ánh mắt hiếu kỳ xen lẫn hoang mang đang nhìn mình :- À không, tao... tao nằm mơ thôi.

Kiểu... bây biết mà, lâu lâu có mấy giấc mơ thật quá... nên... nên tao bị ...

ờm... bị cái gì ta... nó gọi là cái gì...

Ý tôi là *"Hypnopompic", nhưng lúc đó nhớ mãi vẫn không ra thì Hùng lại lên tiếng : - Là ngáo đá.- Ừ !

Mày chơi đồ, hít hửi tầm bậy tầm bạ xong bị ảo giác phải không ?

- Tú cười hùa theo.Tôi bất lực tặc lưỡi, đáp :- Ừm, chắc vậy !Khoa im lặng không nói gì.

Nó hết lườm hai thằng kia lại nhìn tôi rồi thở dài một hơi.

Tiếng chuông vào lớp reo lên, Tú và Hùng nhanh chóng chạy về lớp trước khi sao đỏ đi trực.

Liên, Thanh, Khoa cũng trở lại chỗ ngồi.

Tôi mệt mỏi nằm gục trên bàn.

Nam ngồi cạnh, nó vỗ lưng tôi, khẽ nói : - Tính Hùng vậy đó, kệ nó đi đừng giận nó.

Còn Tú thì... nó hay hùa thôi chứ không có gì đâu.- Mày bênh nó lắm.

- Tôi đáp, mắt vẫn nhắm nghiền.

Nam khựng lại nửa nhịp.

Rồi như muốn xua đi câu nói của tôi, nó bảo :- B...

Bênh khỉ gì, tao nói vậy thôi.

Suốt một tiết Địa lí tôi ngồi suy nghĩ chẳng nhét được gì vào đầu.

Vừa mệt mỏi, vừa bực mình khó chịu, vừa sợ không biết chuyện gì đang xảy ra với mình.

Rồi khi đang ngồi chép bài, tôi thấy có gì đó lành lạnh như ai thở vào gáy.

Nhưng tôi ngồi cuối lớp mà, làm gì có ai ngồi sau nữa.

Theo trực giác, tôi quay đầu nhìn vào góc lớp, chẳng biết do tôi hoa mắt hay thực sự có làn khói vừa bay ra ngoài cửa sổ, giống ai đó vừa nhả khói thuốc.- Gì vậy ?

- Nam hỏiTôi đưa tay ra sau gáy - chỗ vừa bị hơi lạnh thổi vào, lắc đầu đáp :- Kh... không, không có gìTiết đầu vừa qua, tôi lại ngả người nằm dài lên bàn.

Chỉ sau mười mấy tiếng từ khi gặp cái vong người con trai ngồi trên cầu, bắt đầu xảy ra những hiện tượng quỷ dị.

Tôi lo nghĩ mãi nhưng vẫn không có lời giải đáp.

Lúc Nam đi vệ sinh, tôi lấy xấp giấy note có chữ "Bùi Gia Minh" ra, xem đi xem lại.

Chắc chắn chưa từng quen biết ai có cái tên này, ngay cả cái nét chữ thanh đậm, nghiêng đều về bên phải cũng lạ lẫm vô cùng.Cứ mãi nhìn vào cái tên ấy, tôi không để ý cô dạy Sinh học đã vào từ bao giờ.

Tiếng hô của Liên làm tôi bừng tỉnh :- Nghiêm !Cả lớp lật đật đứng lên, tôi cũng chậm rãi đứng dậy, nhét lại xấp giấy note vào cặp.

Cô giáo gật đầu nở nụ cười tươi rói rồi bảo mọi người ngồi xuống.Cô dạy Sinh lớp tôi là cô Hà - giáo viên mới vừa chuyển về trường hai tuần nay.

Cô còn khá trẻ, dáng dấp mảnh mai, đẹp theo kiểu sắc sảo.

Cách dạy của cô cũng rất hay nên mỗi lần đến tiết cô chúng tôi thích lắm.

Tôi nhớ lần đầu gặp cô vào một ngày học trái buổi.

Trưa hôm đó tan sớm, cả trường về gần hết, chỉ còn nhóm tôi ngồi lại ở căn tin.

Giờ đó, quầy ăn chỉ còn bánh snack với mì.

Ba đứa Hùng, Nam, Tú húp xì xụp ly mì ấm nóng, tôi và ba đứa còn lại chia nhau bịch bánh.

Giữa lúc đó, một người phụ nữ bước xuống.

Áo sơ mi màu xanh da trời phẳng phiu vừa vặn với thân hình thon thả, cộng với quần đen ống loe tôn lên dáng người cao ráo, tay cầm theo một tập hồ sơ màu đỏ mận, tổng thể vừa lịch sự vừa năng động.

Tôi ấn tượng ngay khi nhìn thấy cô, phải khẽ thốt lên : "Đẹp quá".

Cô cũng mua một ly mì, lúc cầm ra bàn thì vô tình vấp ngã làm nước mì nóng đổ xuống tay.

Chúng tôi lập tức chạy đến đỡ cô dậy, lúc đó tôi biết cô tên Nguyễn Trần Thái Hà, vừa chuyển công tác từ nơi khác tới.

Cô nhờ chúng tôi đưa đi một vòng xung quanh trường và giới thiệu với một số thầy cô khác.

Ngay từ lần gặp ấy, tôi đã có thiện cảm ngay với cô Hà.

Lại có cảm giác rất quen, như thể đã từng gặp cô ở đâu đó.

Tôi cố nhớ nhưng vẫn không nhớ nổi, chắc do người giống người - tôi nghĩ thếTrở lại với tiết Sinh hôm đó, cô Hà đi một vòng lớp rồi dừng lại chỗ tôi.

Thấy tôi ỉu xìu như bánh đa nhúng nước, cô hỏi :- Sao vậy Mỹ ?- Dạ ?

Dạ không có gì đâu ạ.

- Tôi đáp- Thật không ?

Cô thấy em không tập trung, rồi cứ mệt mỏi.

- Nó cứ như vậy từ đầu giờ rồi cô.

- Nam nói thêm.- Từ đầu giờ rồi hả ?

- Cô nói giọng ngạc nhiên dần chuyển thành quan ngại - Em cần lên phòng y tế không Mỹ ?

Tôi xua tay từ chối :- Dạ không cần ạ, em không sao đâu cô.

Cô gật đầu rồi tiếp tục giảng bài.

Khoa, Liên và Thanh quay xuống nhìn tôi.

Tôi lắc đầu đáp lại ánh nhìn của chúng nó rằng tôi không sao.

Hết tiết 2, cô Hà phẩy tay ra hiệu lớp cứ ra chơi không cần chào cô.

Ba đứa bạn nhanh chóng xuống chỗ tôi, Thanh hỏi :- Mỹ ơi, mặt mày xanh lè kìa.

Có thiệt là hông sao hông ?Tôi gượng cười nhẹ :- Không sao...Bỗng một có bàn tay mềm mại đặt lên trán.

Cô Hà đang đặt một tay lên trán tôi, tay còn lại đặt lên trán mình để so sánh nhiệt độ.- Em hơi sốt rồi nè.

Tôi hơi khựng lại, tự đặt tay lên trán mình, đúng là hơi sốt thật.

Chết rồi, tự nhiên tôi thấy choáng quá.

- Nó bị sao vậy ?

- Tiếng Hùng cất lên.- Sốt !

- Khoa đáp cộc lốc.- Nãy thấy còn khỏe re mà ?

- Tú hỏi.

- Giờ hết khỏe rồi !

- Nam trả lời.Có lẽ cần phải xuống phòng y tế thật.

Tôi từ từ đứng lên, đột nhiên đầu óc xây xẩm rồi loạng choạng ngồi thụp xuống.- Mỹ !?

- Đám bạn đồng thanh kêu lên.- Hay cô đưa em xuống phòng y tế nha, em không tự đi được đâu.

- Cô Hà đặt tay lên vai tôi - Em cứ ngồi ở đây lát nữa xỉu luôn đó.Tôi đành gật đầu :- Dạ... em phiền cô.Thế là cô Hà dìu tôi xuống phòng y tế, đám bạn cũng đi theo.

Cô y tế thấy nhiều người xuống thì hơi bối rối :- Sao vậy ?

- Học sinh bị sốt với mệt.

Nãy đứng lên cái tự nhiên choáng ngồi thụp xuống.

- Cô Hà trả lời.- Chắc tụt huyết áp rồi, em nằm lên giường đi.

- Cô y tế chỉ và chiếc giường trắng sau tấm bình phong.Cô Hà đưa tôi đến giường bệnh.

Tôi nằm xuống, đầu nhức ong ong, cơ thể nóng lên thấy rõ.

Cô vuốt mấy sợi tóc ướt mồ hôi dính bết trên mặt tôi, khẽ dặn dò :- Em nằm nghỉ ngơi đi, thấy không ổn nói cô gọi cho gia đình rước về, nghe chưa ?- Dạ... em cảm ơn cô.

- Tôi mệt mỏi đáp lại.Rồi một cơn buồn ngủ ập tới, mí mắt tôi nặng trịch không mở lên nổi.

Thứ cuối cùng tôi nhìn thấy trước khi thiếp đi là nụ cười dịu dàng của cô Hà.

5 giờ tan học, tiếng chuông tan trường đã đánh thức tôi.

Tôi ngồi dậy, đầu không còn đau nữa, trán cũng không còn nóng.

Chỉ có cơ thể hơi đau nhức và cánh tay trái hơi tê.

- Em dậy rồi hả.

- Giọng cô y tế vang lên.

- Cô cũng tính kêu em dậy, 5 giờ 15 cô phải về rước con rồi.

Em còn mệt không ?

- Dạ... em đỡ rồi cô.

- Tôi đáp- Ừm !

- Cô gật đầu, bảo - Em bị tụt huyết áp.

Về nhớ ăn uống đầy đủ, không có bỏ ăn sáng.

Ngồi xuống đứng lên từ từ thôi, không nó choáng.

Đừng có tắm đêm, với nghỉ ngơi đầy đủ nha.

- Dạ !Cô y tế thở dài, miệng lẩm bẩm :- Tụi nhóc bây giờ lối sống, sinh hoạt không có khoa học gì hết.

Còn trẻ mà đủ thứ bệnh.Tôi không nói gì, chỉ gượng cười đáp lại.

Sao tự nhiên đang khỏe mạnh lại như thế nhỉ, không biết có liên quan tới mấy thứ quỷ dị kia không.

Mong là không, mong là do tôi nghĩ nhiều quá nên mệt thôi, mong là vậy...—----------------------------------------------------------(*) Hypnopompic: trạng thái chuyển tiếp từ ngủ sang tỉnh (kéo dài từ vài giây đến vài phút), thường kèm cảm giác mơ mơ màng màng hoặc ảo giác nhẹ.VD : Khi vừa tỉnh dậy sau giấc mơ, vẫn còn thấy hình ảnh của giấc mơ trước mắt hoặc nghe thấy âm thanh, tiếng gọi dù trong phòng không có ai.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 7/ Nhóm bạn thân


(Đây là chương chủ yếu để giới thiệu về nhóm bạn của Kim Mỹ, không tiếp nối diễn biến đang diễn ra ở chương trước)Nhóm bạn Mỹ có 6 người : Khoa, Hùng, Nam, Tú, Thanh và Liên.

Khoa - Hồ Anh Khoa là đứa điềm đạm nhất.

Nó chuyển từ thành phố về đây cũng được 10 năm rồi.

Lý do chuyển về thì do ba mẹ ly hôn.Bà ngoại nó là bà đồng, nhà nội nó coi đó là trò mê tín dị đoan.

Mẹ nó - cô Hương cũng không được lòng nhà nội.

Ba nó thì đích thị là mama boy chính hiệu lại nhu nhược vô cùng.

Sẵn không ưng mẹ nó, bà cô lớn (chị của ba) đay nghiến, chì chiết suốt.

Cả nhà nội không ai nói gì đã đành, cả ba nó cũng không bênh lấy một câu.

Lần ấy ngoại nó ngã gãy chân, cô Hương xin về quê chăm sóc.

Đúng lúc đó nhà mất tiền, cô bị vu tội ăn cắp mấy trăm ngàn.

Dù mẹ Khoa nhất mực nói không lấy, nó cũng nói đỡ cho mẹ, nhưng ba nó không nói gì, còn bỏ ra ngoài để hai mẹ con đứng trơ trọi giữa đám người ra sức buộc tội, chửi mắng mẹ nó.

Oan không biết để đâu cho hết, lần đầu tiên Khoa thấy mẹ khóc rấm rứt trong đêm.

Khoa nằm quay mặt vào tường giả vờ ngủ, lúc đó nó 6 tuổi nhưng đủ lớn để nhận thức được chuyện gì đang diễn ra.

Cả đời này nó cũng không quên câu nói của ba nó lúc đó : "Em có thì nhận đi, có mất gì đâu ?

Cùng lắm mẹ la chút xíu rồi đâu vô đó thôi.

Em cứ đong đỏng lên bây giờ cả nhà giận rồi kìa, em làm quá !"

Câu nói đó thực sự được thốt ra từ miệng một người chồng một người cha sao ?

Mẹ nó uất ức tát ba nó một cái, lần đầu tiên suốt hơn 6 năm sống chung mẹ nó như thế.

Ba nó không đánh trả, chỉ ngồi đó im lặng rồi bước ra khỏi phòng.

Lúc đó Khoa vẫn nằm im, vẫn quay mặt vào tường với sự bất lực bao trùm trong tâm trí nó.

Sau đêm hôm đó mẹ Khoa quyết định ly hôn.

Theo lời thúc giục của bà nội, ba nó đặt bút ký những nét dứt khoát.

Hôm ra tòa, trước sự dỗ ngọt của nhà nội, Khoa vẫn chọn theo mẹ."

Đó là quyết định đúng đắn nhất đời tao, tao không bao giờ hối hận."

- Khoa nói.Suốt thời gian còn ở nhà nội, xung quanh đó là khu dân cư nằm dọc một con hẻm.

Chẳng biết ai mang chuyện bà ngoại là làm bà đồng đi kể khắp khu đó, thế là nó bị mấy đứa nhóc trong khu xa lánh.

"Nhà ngoại nó lừa đảo người ta á !"

"Đụng vô nó bà nó bỏ bùa mày đó !"

Mấy câu thế này Khoa nghe đi nghe lại suốt mấy năm trời.- Lúc đó mày có suy nghĩ gì không ?

Kiểu như thấy tủi thân, thấy buồn hay có giận gì không ?

- Mỹ hỏi Khoa như thế.Nó cười, đáp :- Con nít mà, nói buồn thì cũng buồn nhưng lớn thêm xíu thấy đám kia không đáng để chơi.

Không chơi với người này thì chơi với người khác.Khoa có hứng thú với thế giới tâm linh từ nhỏ.

Nhưng bà Lãm - bà ngoại nó nhất định không cho tiếp xúc với những chuyện ấy.

Nhà nó có bàn thờ Đạo Mẫu Tứ Phủ, nhưng bà Lãm luôn bảo nó tránh xa gian thờ.

Khi hai mẹ con chuyển về đây, bà Lãm quyết định làm lễ đóng phủ.

Dù Khoa và bà ngoại hơi xa cách, ít nói chuyện với nhau, nhưng nó luôn có một sự kính nể đối với bà.

Ngô Thanh Hùng và Ngô Thanh Nam là hai anh em sinh đôi, hai đứa nó trông rất giống nhau, từ gương mặt đến dáng dấp nên khó phân biệt lắm.

Thằng Hùng là anh, lông mày nó có một vết sẹo lồi nhỏ xíu dọc xuống do lúc nhỏ nghịch bị dao lam quẹt phải.

Ai không biết cứ ngỡ nó bắt chước theo trào lưu cạo một đường trên lông mày cho ngầu.

Đứa em là Nam, khó nuôi nên có xỏ bông tai.

Đó là những đặc điểm duy nhất để phân biệt hai đứa nó.

Lúc nhỏ hai anh em bị nhầm suốt, may sao lớn lên mỗi đứa để một kiểu tóc khác nhau đỡ phải thử thách người đối diện.Vẻ ngoài thì giống nhưng tính nết khác nhau hẳn.

Thằng Hùng thể chất nó rất khỏe, cứ như con trâu nước ấy.

Tính cách thì bốc đồng, hiếu thắng và lì lợm.

Hồi cấp 2, cứ dăm bữa nửa tháng lại thấy nó đánh nhau, không thì cũng cúp học.

Hồi bé quậy phá lắm, giờ nó bớt quậy hơn nhưng phải tội lười học, học lực trung bình, đầu điểm thấp lè tè 4, 5 vừa qua môn.

Nam thì khác, nó là người rất có nguyên tắc, hầu như không bao giờ đi học trễ.

Nó cũng cộc tính và lì nhưng không bốc đồng như thằng anh.

Thành tích học tập cũng ổn, lại khá giỏi mấy thứ về công nghệ thông tin và máy tính.

- Hồi nhỏ tụi tao bị so sánh hoài luôn.

- Nam nói- Mấy lúc như vậy mày thấy sao ?

- Mỹ hỏi- Tao thấy kì.

Người ta nhìn mặt nổi thấy ông Hùng vậy đó, chứ đâu biết rõ ổng như nào đâu.

Đúng là họ chỉ nhìn vào mặt nổi.

Dù Hùng có quậy phá, có hiếu thắng nhưng nó cũng là đứa dám làm dám nhận.

Nó sẵn sàng chịu trách nhiệm cho những hậu quả nó gây ra, không làm ảnh hưởng tới người khác.

Mỹ phải công nhận một điều thằng này có thể nói năng không ý tứ, nhưng không phải kiểu ngông nghênh láo toét.

Mỗi lần ba nó say xỉn hay thua bài về phát tiết lên ba mẹ con, Hùng không chịu được mà cãi lại, bị ba nó đánh cho bầm dập.

Nó cố không đánh trả, nai lưng ra chịu trận.

Để Nam đưa mẹ sang nhà hàng xóm tránh mặt hay đưa mẹ vào phòng khóa cửa lại.- Lần đó ổng xô bả (mẹ), thằng Nam đỡ bả dậy.

Nó kêu ổng xỉn rồi thì đi ngủ đi, đừng có chửi nữa.

Có vậy thôi đó, mà ổng kêu nó hỗn, ổng vả cho 1 cái.

Hên tao đỡ được, nó mà ăn cái bạt tay đó chắc chảy máu miệng luôn.

- Hùng kể lại chiến tích anh hùng.- Biết rồi khổ quá, nhớ ơn mày suốt đời.

- Nam thở dài bất lực.Hai anh em xưng hô mày - tao, nói chuyện như sắp lao vào tẩn nhau tới nơi, ấy vậy mà chỉ chúng nó biết anh em thương nhau thế nào.

Tú - Đặng Tuấn Tú là hàng xóm của Kim Mỹ, hai đứa biết nhau từ bé.

Tú là con trai duy nhất trong gia đình, trên có chị gái tên Thư đang học đại học, dưới có gái tên Quyên vừa vào mẫu giáo.

Nhà Tú cũng tạm gọi là khá giả, nó là cháu đích tôn, là quý tử được cưng nhất nhà này.

Nhưng sự cưng chiều đó bắt nguồn từ sự gia trưởng của ông nội nó, do nó là đứa cháu trai duy nhất trong nhà.

Chị Thư mới là người "lãnh đủ" sự khắt khe, trọng nam khinh nữ của gia đình.

Chị bị xét nét từng tí, lỡ làm gì sai dù nhỏ cũng bị bắt khoanh tay đứng đó nghe ông nội chửi một trận.

Nhưng may sao được thằng em có tài ăn nói, cái miệng lanh lẹ nói đỡ cho chị nó.

Nhiều lần Tú bịa chuyện bao che cho chị Thư đi với bạn trai, cái lưỡi không xương của nó hoạt động hết công suất, cái gì nó cũng nói được.

Tú không phải dạng chiều quá sinh hư thành loại phá gia chi tử.

Nó cũng bị đặt lên vai mớ áp lực vô hình của 3 chữ "cháu đích tôn", của nhiệm vụ "nối dõi tông đường".

Cả nhà kỳ vọng vào nó lắm, nhắc đi nhắc lại : Con trai phải chững chạc, phải giỏi giang để làm nên chuyện lớn.

Đặt ra hàng tá thứ nó phải làm.

Năm lớp 9 thi rớt học sinh giỏi Tin về bị ông nó cằn nhằn mãi.

Thế mà nó đạt giải nhì Ý tưởng khởi nghiệp móc khóa tranh thêu lại bị nói : "Con trai mà thêu thùa không ra thể thống gì."

Tú càng lớn càng muốn thoát ra khỏi sự ngột ngạt này.

- Người ta nói mày muốn gì được nấy, nhà mày không để mày thiếu thốn cái gì hết.

- Mỹ nói.- Ờ, nhìn vậy đó chứ kiểm soát quá trời.

Mọi quyết định của tao đều theo ý ông nội.

- Tú ngừng một lúc, bứt cọng cỏ tranh non đưa lên miệng ngậm rồi tiếp - Ờm... nói thì hơi kì nhưng mà... nhiều cái tao thấy ông nội tao hơi cổ hủ, hơi vô lí nhưng mà không dám cãi.

Trên đầu tủ ông nội tao để cây roi gia pháp to lắm, tao sợ cãi bị quất một cái thăng thiên luôn.

- Tú ngồi ve ve cọng cỏ đang ngậm trong miệng, giọng điệu chán chường.Mỹ thở dài không đáp, cô không ý kiến gì trong chuyện gia đình của Tú.

Chỉ cười cái thái độ nhởn nhơ dửng dưng của thằng này.

Từ bé nó đã thế, sống nhàn nhã tới đâu thì tới.

Vậy cũng tốt, mong nó cứ mãi thế này thì góc nhìn của nó với cuộc sống giản đơn biết mấy.

Thanh - Nguyễn Thiên Thanh là đứa nhút nhát và ít nói.

Cao khoảng một mét sáu, người mảnh khảnh.

Nó là kiểu mặt hoa da phấn, môi hồng chúm cha chúm chím, nói chung là xinh trai.

Thanh đi đứng nói năng nhỏ nhẹ, thằng Hùng thường hay nhại giọng để trêu nó.

Nó hiền khô, chỉ biết mím môi rồi cúi gằm mặt.Mỹ rất thương Thanh, hoàn cảnh của Thanh cũng rất tội nghiệp.

Nó không có ba, nó là thành quả của một thời thiếu nữ khờ dại, dễ tin người của mẹ nó.

Hắn bỏ đi biệt xứ, trước khi đi hắn bảo mẹ nó bỏ cái thai đi.

Nhưng phần vì thai đã lớn, đã có tim thai và phần vì thương con, đành ngậm ngùi về nhà kể hết chuyện cho ông bà ngoại nó.

Ông bà vừa thương vừa giận nhưng không thể bỏ đứa con gái út, thế rồi mẹ Thanh sinh nó ra.

Đến khi Thanh lên năm, do miệng đời ngày một cay nghiệt, nó đi mẫu giáo bị bạn bè trêu chọc, phụ huynh khác xì xầm bàn tán.

Mẹ nó không thể chịu đựng được thêm.

Ông bà ngoại bảo mẹ Thanh ôm con dọn về quê sống, gần nhà người anh ruột.

Ngoài ra, Thanh còn từng trải qua quá khứ kinh khủng khiến nó thu mình lại, ám ảnh đến tận bây giờ.Năm Thanh bảy tuổi, căn nhà nhỏ dưới quê của mẹ con nó đang được xây.

Nó ngủ dậy không thấy mẹ ở nhà thì chạy sang nhà cậu tìm.

Mấy người thợ hồ đang nhậu bảo mợ (vợ cậu) nó chở mẹ nó đi mua đồ ngoài thị xã rồi.

Thanh trở về nhà, nằm trên võng chơi thì có người đàn ông quần áo lấm lem hồ và bùn đất, xin nó ly nước.

Nó chạy vào nhà sau lấy nước, chạy ra đã thấy ông ta đứng trong nhà, cửa nhà bị đóng lại.

Thanh ngơ ngác chưa kịp hiểu chuyện gì, ông ta đã cười hền hệt tiến đến bắt lấy Thanh, lôi nó vào phòng.

Và thế là... nó bị x.â.m h.ạ.i.

Với sự non nớt của đứa trẻ lên bảy, Thanh quá sợ hãi trước chuyện vừa diễn ra.

Ông ta còn dọa sẽ g.i.ế.t Thanh và mẹ nếu nó dám hé răng nửa lời."

Đau lắm Mỹ ơi.

Nó đau như xé da xé thịt vậy".Nó kể cho Mỹ nghe mà khóc rấm rứt, nước mắt chảy dài trên gương mặt nhỏ nhắn.

Nó không dám kể chuyện này cho ai, kể cả mẹ.

Nó sợ mẹ sốc, nó sợ mẹ sẽ suy sụp nếu biết chuyện, nên Mỹ là người đầu tiên nó kể.

Mỹ biết rằng nó phải tin tưởng mình thế nào mới dám nói ra như thế.

Mỹ thấy thương bạn vô cùng, cô an ủi nó rằng chuyện đã qua rồi, đừng nhớ về nữa.

Nhưng có lẽ đối với Thanh, đó là một vết nhơ nhuốc trong cuộc đời nó mà gột rửa thế nào cũng không sạch nổi.

Cuối cùng là Liên - Phan Tú Liên, cô bạn thân nhất của Mỹ.

Liên là con nhà giàu chính hiệu.

Ba nhỏ là ông Hồng - chủ một cửa hàng bán vật liệu xây dựng.

Mẹ nhỏ là cô Thảo - giáo viên dạy Vật Lý trong trường Mỹ.

Liên là con một, trước kia ba mẹ nhỏ hiếm muộn, lấy nhau 7 năm không có con.

Phải đi khấn vái khắp nơi mới mang thai được Liên nên cưng chiều nhỏ vô cùng, mỗi tội hơi kiểm soát.

Sợ con bé chơi với bạn xấu, sợ tiếp xúc với mấy thứ không hay trên mạng, còn sợ nhỏ yêu sớm bị người ta lừa,... nói chung sợ đủ thứ.

Liên trước kia sinh non nên cơ địa yếu, nhỏ dễ bệnh, mong manh dễ vỡ thế đấy nên ba mẹ chẳng cho động tay vào bất cứ thứ gì.

Vậy nên cũng không lạ lắm khi Liên không biết làm việc nhà.

Nhìn đôi tay với những ngón tay trắng trẻo thuôn dài là biết nhỏ được chăm bẵm thế nào.

Mỹ hay cầm tay Liên mà xuýt xoa : - Tay đẹp quá à, trắng trẻo mịn màng.

- Mỹ xoa xoa bàn tay cô bạn, tặc lưỡi - Chậc chậc, đã quá !- Buông ra cho tao viết bài, nắm hoài vậy...

- Liên rụt tay lại.

Mỹ buông tay Liên ra, chống cằm nhìn cô bạn, trêu :- Không biết sau này hoàng tử nào sẽ đeo nhẫn cho đôi tay này đây.

Nghe Mỹ nói, Liên ngúng nguẩy bảo :- Tao hổng lấy hoàng tử đâu, hoàng tử có làm được gì đâu.

Thích hiệp sĩ à...- Vậy để coi hiệp sĩ nào cưới được công chúa nhá !

- Mỹ vừa nói vừa hướng ánh mắt về phía Hùng.

Mỹ xem Liên như em gái, hay gọi nhỏ là "công chúa", một cô công chúa được thế giới bảo bọc ưu ái, chưa từng va chạm với những khắc nghiệt ngoài kia.

Dù thế nhỏ không hề chảnh chọe, ngược lại còn dễ thương vô cùng.

Làm lớp trưởng, Liên hiền lành và dễ gần với mọi người khiến ai cũng quý.

Nhỏ xinh đẹp, học rất giỏi, vẽ cũng đẹp nữa nên nhiều bạn nam để ý.

Suốt 5 năm chơi cùng nhau, cứ mỗi dịp lễ hay Valentine, Mỹ lại thấy Liên được nhận cả tá hoa và quà.

Trong số đó không bao giờ thiếu quà của Hùng, nó "trồng cây si" Liên được ngót nghét 5 năm trời.Nhóm bạn rất thân với nhau, dù tất cả đều không hoàn hảo, có những góc khuất thầm kín và có những lần cãi vã.

Dù vậy họ đã hứa sẽ vẫn đồng hành cùng nhau cho đến mãi sau này khi đã có công việc, gia đình, vẫn sẽ là những người bạn thân thiết.

Nhưng rồi đến khi tai ương ập tới, không ai lường trước được.Không biết mọi chuyện sẽ ra sao.Không biết ai còn ai mất.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 8/ Anh Hoài


Tôi chào cô y tế rồi bước ra ngoài.

Sân trường vắng tanh, chỉ còn vài người ở lại đánh cầu lông.

Tôi phải lên lớp lấy cặp sách rồi về, không biết còn ai trong lớp không nhỉ ?

Đang ngồi xuống mang giày thì nghe tiếng Tú vang lên :- Nè !

- Nó đưa cái cặp của tôi tới trước mặt.- Cảm ơn.

- Tôi nhận lấy đồ từ tay Tú, hỏi.

- Mấy đứa kia về hết chưa ?

- Về rồi, tụi nó nói tao xuống coi mày ổn chưa.

- Rồi...

- Tôi khẽ đáp.Tú gãy đầu, nó do dự một chút rồi lên tiếng :- Cho tao xin lỗi nhe, thằng Hùng cũng xin lỗi.- Xin lỗi cái gì ?- Nãy... nói chuyện hơi kì.Tôi thở dài, tặc lưỡi :- À, chuyện thằng Hùng nói hồi nãy á hả ?

Có gì đâu...Đúng là lúc đó tôi có hơi giận, nhưng chỉ là nhất thời thôi.

Chơi cùng nhau mấy năm trời, tôi còn lạ gì tính chúng nó.

Mà lạ thật nha, thường thì Hùng sẽ không xin lỗi mấy chuyện vặt vãnh này đâu.

Tôi khẽ cười : - Thằng Hùng chịu xin lỗi hả ?

- Ờ thì con Liên cũng có tác động chút xíu...Biết ngay mà, chỉ có Liên mới trị được thằng đấy thôi.

Mà xin lỗi cũng không được chân thành, không tới trước mặt tôi xin lỗi mà còn gửi lời nhờ Tú nói thay.

Tôi không biết nói thêm gì, chỉ chép miệng ngao ngán.

Đúng lúc đó thầy Tin học đi ngang, Tú đưa tôi cái phiếu gửi xe vừa lấy ra từ túi quần, bảo :- Mày dắt xe ra cổng trước đi.

Dắt dùm tao luôn nha, tao nói chuyện với thầy xíu.Nói rồi nó bước tới chỗ thầy, lôi trong cặp ra mớ tài liệu ôn thi học sinh giỏi.

Hai thầy trò cứ thế trao đổi với nhau.

Tú thi học sinh giỏi theo ý gia đình nó.

Năm lớp 9 nó mông lung không biết chọn môn gì thì Nam rủ theo Tin học.

Cuối cùng, Nam giải Nhì tỉnh, Tú thì rớt ở vòng huyện.

Dù không muốn, nhưng lần này Tú phải cố gắng có giải theo ý ông nội nó.

Thấy nó đi ôn không sót buổi nào, mong năm nay sẽ có kết quả tốt.

Tôi dắt chiếc xe đạp của mình ra cổng rồi lại trở vào dắt tiếp chiếc xe của Tú.

Chú trông xe là người quen của ba tôi, Tú và tôi nhà gần nên hay về cùng nhau, chú chẳng lạ gì.

Tôi đưa thẻ xe của Tú ra, nói :- Bạn con nhờ dắt xe ra dùm ạ.

- Tôi chỉ về phía Tú đang đứng nói chuyện với thầy Tin học - Nó đứng đó nói chuyện với thầy đó ạ.Chú liếc nhìn rồi gật đầu, nhận lấy chiếc thẻ xe.

Tôi đứng ngoài cổng trường chờ 5 phút, rồi lại 10 phút.

Các cô chú bán đồ ăn vặt trước cổng đã rời đi, tôi vẫn đứng đó chờ.

Chốc chốc lại quay đầu vào trong nhìn xem Tú đã nói xong chưa.- Em chưa về hả ?

- Một giọng nói ấm áp vang lên, tôi nhận ra đó là giọng anh Hoài.

Anh Hoài - Trần Văn Hoài, một học sinh ưu tú của trường tôi.

Anh đạt giải nhất học sinh giỏi môn Sinh học cấp tỉnh, giải ba cấp quốc gia, trở thành một "idol" trong trường tôi, là "con nhà người ta" chính hiệu.

Dù có thành tích đáng ngưỡng mộ là thế, nhưng nghe nói gia cảnh anh Hoài rất khó khăn, năm nào cũng nhận Học bổng khuyến học, học sinh vượt khó học tốt.

Từ khi biết anh, tôi chưa bao giờ thấy người nhà đi họp phụ huynh cho anh.

Có nhiều lời đồn đoán xoay quanh gia đình anh Hoài, người thì nói mẹ anh đã mất, người thì bảo ba mẹ anh ly hôn và hiện anh đang sống với ông bà.

Tôi hỏi thì anh Hoài chỉ cười rồi bảo không có gì, người nhà anh bận bịu nên không đi được thôi.

Anh Hoài lớn hơn tôi 2 tuổi, năm nay học lớp 12.

Chúng tôi biết nhau từ khi còn học cấp 2.

Trước kia anh hay dạy tôi và bọn thằng Khoa làm bài, giảng lại mấy chỗ chúng tôi chưa hiểu.

Nhưng giờ do bận quá, anh vừa học vừa làm thêm, lấy lương theo giờ.

Dạy kèm cũng có, giao hàng cũng có nên ít tụ tập với chúng tôi.Vì tính hiền lành, lịch sự, ân cần với tất cả mọi người nên hầu như anh Hoài chẳng có hiềm khích với ai.

Các mối quan hệ đều tốt nhưng anh lại không có bạn thân, hầu như chẳng chơi chung với ai.

Đã mang danh học sinh xuất sắc, cộng thêm vóc dáng cao ráo, gương mặt không quá xuất sắc nhưng cũng khá ưa nhìn nên anh Hoài có nhiều người để ý.

Trong số đó... có Thanh.

Thanh thích anh Hoài lắm, thích vì sự tử tế của anh ấy.

Trước một người hoàn hảo như vậy, cộng thêm việc từng trải qua chuyện trước kia khiến nó thấy mặc cảm vô cùng.

Nhưng lúc đó, thằng Hùng vừa nghe loáng thoáng được thì gào ầm lên :"Anh Hoài, thằng Thanh nó thích anh đó."

Lúc đó Thanh không biết nói gì, nó không thể chối, cũng không dám đối mặt với anh Hoài.

Nó ngượng chín mặt đến mức suýt bật khóc.

Anh ấy dịu dàng dỗ dành Thanh, còn nói nó rất dễ thương.

Không biết anh có thích Thanh không, nhưng suốt từ đó đến giờ anh vẫn luôn đối tốt với nó, không hề có chút kì thị hay phân biệt gì.

Vậy nên chúng tôi đoán anh cũng có tình cảm với Thanh.Trở lại với hiện tại, anh Hoài dắt chiếc xe Cub 50 đã cũ đến gần tôi, tôi cất tiếng hỏi :- Anh đi làm hả ?- Anh mới đi dạy về.

Còn em, sao chưa về nữa ?

Tan trường cũng lâu rồi đó.

- Anh Hoài vừa nói vừa nhìn vào chiếc đồng hồ đeo tay.- Tại em đợi thằng Tú.

- Tôi khẽ đápRồi tôi thấy phía sau anh Hoài, xa xa bên kia đường là đứa con trai kì lạ tôi gặp hôm qua.

Lúc đó tôi không biết nên gọi là "đứa con trai kì lạ" hay "cái vong" nhỉ ?

Cậu ta đứng nhìn chúng tôi chằm chằm, bắt thấy ánh mắt của tôi, miệng cậu ta mỉm cười.- Gì vậy em ?

- Thấy mặt tôi hơi biến sắc, anh Hoài hỏi rồi quay đầu nhìn ra sau theo hướng tôi đang nhìn.Cái vong kia biến mất như chưa từng xuất hiện.- Có ai hả ?- Dạ không có gì, em . . . nhìn bâng quơ thôi.Tôi thấy hơi sợ nhưng vẫn tự trấn an bản thân rằng mình hoa mắt, rằng do mình nghĩ nhiều về cậu ta.

Hoặc... tôi đã bị cậu ta theo thật.- Về Mỹ ơi.Tú khều vai tôi, thấy anh Hoài nó hí hửng hỏi :- Ủa có anh Hoài nữa hả ?

Kiếm thằng Thanh hay gì ?

Mẹ nó chở nó về rồi.Anh Hoài cười, bảo :- Ừ, vậy hả, vậy thôi.

Hôm nào rảnh rủ Thanh đi chơi luôn ha ?

- Anh ấy ngưng một lúc, đưa mắt nhìn tôi rồi tiếp - Hai đứa về đi, trễ rồi đó.

Anh đi chung được không ?- Dạ được !

- Tú nhanh nhảu đápThế là chúng tôi cùng nhau ra về, chẳng hiểu lơ đễnh thế nào suốt một quãng đường dài, tôi chẳng hề để tâm đến cuộc trò chuyện của hai người phía sau.

Cho đến khi anh Hoài chạy lên gần tôi, gọi :- Mỹ ơi ?- Dạ ?

- Tôi bừng tỉnh- Em nghĩ gì mà ngớ người ra vậy, nãy giờ Tú hỏi em không trả lời.- Dạ không, không gì ạ.Tôi do dự một lúc rồi hỏi anh Hoài :- Anh Hoài ơi.- Ơi, anh nghe ?- Anh... có tin chuyện ma quỷ không ?Gương mặt anh ấy có chút khó hiểu, cả Tú cũng vậy.

Anh im lặng suy nghĩ một thoáng rồi trả lời :- Không, anh không tin có ma quỷ.Ừ, phải rồi.

Tôi trông chờ gì ở một người theo khoa học như anh Hoài nhỉ.

Mấy chuyện ma quỷ hiện hình chắc chắn anh sẽ chẳng tin đâu.

Tôi còn định sẽ nói cho anh biết về cái vong đứa con trai cứ theo tôi mãi, mong rằng anh ấy cho tôi lời khuyên nào đó hữu ích.

Nhưng xem chừng không được rồi, khéo anh ấy lại nghĩ tôi bị điên.- Mà sao em lại hỏi vậy ?

- Anh Hoài hỏi tôiTôi nói cho qua :- Em hỏi vậy thôi, không có gì đâu anh.Anh lấy hơi định nói thêm gì đó nhưng lại thôi.

Anh Hoài vẫn luôn lịch sự, tử tế như thế, sẽ không bao giờ làm ai phải khó xử cả.Tú chạy vượt lên giữa hai chúng tôi, anh Hoài sợ chạy hàng ba nên phóng xe lên trước chúng tôi một đoạn.

Tú nói :- Mày sao vậy ?

Ổn không đó ?- Ổn mà, hết choáng rồi.

- Tôi đáp- Về nghỉ ngơi đi nha.

- Ừm, tao biết rồi.

Anh Hoài dừng xe lại trước cổng nhà tôi, ba chúng tôi ai về nhà nấy.

Tôi rẽ vào nhà, thằng Thịnh cháu tôi đang chơi cạnh đấy, chạy đến bi bô mấy tiếng ngọng líu ngọng lô :- Co óc dề ( Cô út về )- Thịnh, đi vô.

- Tiếng chị dâu tôi đứng trong nhà gọi vọng ra, nó chạy vào ôm mẹ.

- Em mới về.

- Tôi gật đầu thưa, chị dâu quay lưng đưa con vào nhà, không thèm liếc nhìn tôi lấy một cái.Tôi dắt xe vào đậu ở góc sân, đang loay hoay lấy cái cặp sách ra khỏi giỏ xe, tôi thấy trong đám cây bên hông nhà có thấp thoáng bóng người.

Người đó trắng toác, đứng thẳng đơ nhìn chằm chằm vào tôi.

Không thấy được mặt, tôi tháo kinh ra, lau lau tròng kính rồi đeo lên lại thì không thấy đâu nữa.
 
Tai Ương - Nhện Quỷ
Chương 9/ Bóng đè


Tôi bước vào nhà, tôi thấy ngay ông anh đang nằm dài phè phỡn trên ghế mà chơi game.

Xung quanh toàn tàn thuốc, vỏ kẹo, vỏ bánh vứt lung tung không dọn.

Tôi nhăn mặt, không thèm thưa mà đi thẳng một mạch vào phòng.- Ê cái con kia, tao nằm đây bộ mày đui hả ?

- Anh tôi cầm lấy cái bao thuốc lá vừa nói vừa ném về phía tôi.

Thấy tôi không trả lời, ổng lại chửi - Cái mặt hằm hằm tối ngày, càng lớn càng mất dạy.Anh trai lớn hơn tôi 7 tuổi, thất nghiệp lại còn long ba long bong ăn chơi suốt ngày.

Thằng cháu tôi cũng là kết quả của một lần ăn chơi quá trớn, mà lâu lâu chính ba nó cũng bảo nó là "Sự cố không mong muốn".

Người ta bảo nhà có hai anh em phải thương nhau, ấy thế mà tôi và ông anh đụng mặt là cãi nhau, mãi không thân thương gì nổi.

Tôi cố nghĩ thoáng hơn, bao dung ông anh trời đánh này hơn nhưng không được.

Từ bé ổng đã bắt nạt tôi rồi, càng lớn tính cách càng khó ưa.

Tôi vào phòng đóng sầm cửa lại, mặc kệ ông anh vẫn chửi đỏng phía sau.Mấy ngày sau đó, tôi vẫn mang cái tâm trạng mệt mỏi, lo lắng thấp thỏm này mà đi học rồi lại đi về.

Những hiện tượng kỳ lạ vẫn xảy ra xung quanh tôi.

Tôi cứ có cảm giác rờn rợn như ai đó nhìn chằm chằm mình vào giữa đêm.

Thi thoảng tôi vẫn thấy đứa con trai kì lạ kia thấp thoáng đâu đó xung quanh.Ngày thường mẹ tôi dưới bếp nấu ăn, giặt giũ.

Ba tôi đi làm vườn tới chiều.

Anh tôi thì khỏi nói, cứ xách xe đi cà phê, ôm gà đi đá với bạn, còn chị dâu tôi cứ rút trong phòng bấm điện thoại cả ngày, đói thì ra ăn, bỏ con cùi bơ cùi bấc.

Tôi cực chẳng đã phải giữ thằng cháu quậy như giặc này.

Hôm kia nó đang ngồi chơi tự nhiên lại chạy đến đứng nhìn vào góc nhà.

Ban đầu tôi cũng không để ý mấy, nhưng lại thấy nó lẩm nhẩm nói chuyện một mình rồi cười khanh khách, co người như bị ai cù lét.

Tôi chạy đến kéo nó ra, hỏi nó làm gì vậy.

Nó chỉ nhìn tôi bằng đôi mắt vô tri rồi nói một câu khiến tôi khó hiểu vô cùng :"Cô óc hấu chính" (Cô út xấu tính)Nói rồi nó bỏ chạy lại bên đống đồ chơi, lại cầm con khủng long và siêu nhân lên, tiếp tục cuộc chiến trong tưởng tượng.

Hôm chủ nhật tôi có nói mẹ đi chùa có thể đưa cả tôi đi theo không, vì chùa cách khá xa, tôi không biết chạy xe máy nên không tự đi được.

Mẹ hỏi tôi đi theo làm gì, tôi nói dối rằng cũng muốn đi lễ Phật, thật ra là để xin bùa hộ thân.

Bạn tôi từng kể họ hàng nó có đứa con nghi bị vong theo, hỏi đông hỏi tây tìm thầy thì người ta bảo lên chùa đó xin bùa hộ thân.

Xin bùa về mẹ nó may vào vỏ gối lật ngược lại cho nó nằm ngủ, từ đó nó không bị giật mình thức dậy giữa đêm hay bị bóng đè nữa.

Ban đầu tôi chẳng tin mấy đâu, giờ chính mắt tôi thấy vong thì còn gì để nghi ngờ nữa.

Tôi nghĩ tôi nên lên chùa đó xin bùa, biết đâu cũng sẽ giúp được tôi.

Thế nhưng mẹ bảo tôi cứ ở nhà giữ cháu, hôm khác rảnh rỗi sẽ chở tôi đi cùng.

Rằm chùa đông người tới cúng, tôi đi theo mệt lắm.Hôm đó tôi tự nhiên thấy mệt trong người, tay trái bị nhức đến khó chịu.

Thật ra tôi thấy tay mình lạ từ hôm xuống phòng y tế rồi.

Tôi nghĩ chắc do hôm đó tôi mệt, nằm đè lên nên nó tê tê chút thôi, ngoài ra nó còn hơi ngứa, tôi cũng nghĩ không sao.

Càng ngày nó càng nhứt, hôm nay không ngờ lại nhứt đến vậy.Suốt buổi học hôm ấy tôi cứ thấy bứt rứt trong người, cảm giác tay trái nóng ran.

Dù vậy tôi vẫn không nói với ai, cứ đi học rồi lại đi về như bình thường.

Đến tối, tắm rửa xong tôi vào phòng, nằm vật ra giường.

Tóc còn chưa kịp sấy, người tôi mệt lả đi.

Chóng mặt quá, đau đầu nữa.

Cả cơ thể tôi nhức nhối như không có chút sức lực nào.

Tôi lấy dầu thoa lên hai thái dương, nằm nhắm mắt một lúc rồi dần thiếp đi.

Không biết đã qua bao lâu, tôi cảm thấy tức ngực, khó thở và lạnh nữa.

Cả căn phòng đột nhiên lạnh một cách bất thường, dù lúc nào tôi chỉ để điều hòa ở 24°C.

Tôi từ từ mở mắt ra, trong bóng tối chập choạng tôi thấy cái bóng đen lờ mờ đang ngồi trên người tôi, nó ấn mạnh xuống giữa ngực làm tôi rất khó chịu.

Cái bóng đó ngày càng ấn mạnh hơn, tôi cố sức vùng vẫy phản kháng nhưng không được.

Người tôi cứng đờ, trơ trơ ra như khúc gỗ.

Lúc nhỏ tôi từng bị bóng đè, cũng rất khó chịu nhưng không như vầy.

Cái bóng đen đó dần hiện rõ ra trong ánh đèn tím của phòng tôi, tôi nhắm chặt mắt lại, không muốn nhìn thấy mấy thứ không sạch sẽ.

Tôi nghĩ nếu không nhìn thấy "người ta" "người ta" sẽ không quấy phá tôi nữa.

Tôi cảm thấy có gì đó lạnh buốt áp sát vào mặt, rồi áp sát bên tai :"Mỹ ơi" - Giọng nói trầm ấm thỏ thẻ vào tai nhưng cứ có cảm giác nó vang vọng trong màn đêm tĩnh mịch như từ cõi âm vọng về.

Tôi không dám mở mắt ra nhìn, cố nhắm mắt, nắm chặt tay lại."

Mỹ, Mỹ ơi" - Tiếng gọi lại vang lên bên tai.

Dù tôi ương bướng, gan lì là thế nhưng giờ tôi thấy rất sợ, không khéo tôi khóc mất.

Tôi cố cắn môi không để mình nấc lên tiếng nào, cắn đến bật cả máu.Bỗng nhiên tôi không còn thấy lạnh nữa, cũng đã dễ thở hơn.

Ngược lại tôi còn cảm thấy cơ thể mình rất nhẹ nhàng, dễ chịu.

Có phải tôi đã chết rồi không ?

Có phải tôi đang trải qua cái cảm giác cận tử gì gì đó mà tôi từng xem trên Youtube không ?- Mỹ ơi.

- Lại là tiếng gọi trầm ấm kia.Tôi giật mình mở mắt ra, xung quanh tôi là sương mù trắng xóa, những làn khói tím ma quái và những tiếng thì thầm to nhỏ của rất nhiều người.

Tôi bắt đầu bước đi, tiến về phía trước mong tìm được đường ra.

Nhưng ở đó tôi không xác định được phương hướng, càng đi tôi càng thấy lạnh hơn, còn có những bóng người trắng toát bay là là trên mặt đất.

Có người vụt qua rất nhanh, cũng có người bước đi lững thững.

Họ đều mờ mịt như sương như khói, thoắt ẩn thoắt hiện trong màn sương dày.

Trong lúc tôi đang hoang mang thì thấy phía trước có người, tôi chạy thật nhanh đến đó, tôi cứ chạy, cứ chạy cho đến khi hình dáng người đó ngày một rõ hơn, chính là đứa con trai ma cứ đi theo tôi.Lúc này tôi vừa sợ vừa tức, nhưng tức nhiều hơn.

Tôi tiến gần rồi đứng trước mặt cậu ta.- Anh muốn gì ?

Sao cứ bám theo tôi hoài vậy ?

Anh muốn gì ?- Mày không nhớ tao hả ?

- Cậu ta cắt ngang lời tôi- Sao ?

Anh là ai ?

- Tôi hỏi lại- Tao, Minh nè, nhớ tao không An ?

- Cậu ta ghì lấy vai tôi, tay cậu ta lạnh như nước đá, vừa chạm vào gai ốc tôi đã nổi hết cả lên.- An nào ?

Tôi là Mỹ, Kim Mỹ.

- Tôi hất tay cậu ta raTự nhiên cậu ta phá lên cười :- Tao đùa thôi, làm sao mà mày nhớ được.

Chỉ có tao lúc nào cũng nhớ mày thôi.

- Cậu ta cho tay vào túi quần rồi tiếp - Kiếp trước tao và mày là . . .

ờm . . . là bạn thân đó.

Còn kiếp này vào năm 16 tuổi mày sẽ gặp một kiếp nạn diệt thân.- K...Kiếp nạn diệt thân ?

- Tôi hỏi lạiCậu ta tặc lưỡi, bảo :- Chậc, chuyện kể ra dài lắm, tao cũng không biết rõ mày sẽ gặp phải những chuyện gì, mà biết cũng không thể nói, thiên cơ bất khả tiết lộ.

Nhưng giờ mày chỉ cần biết mày không một mình, tao sẽ đi theo mày, giúp mày vượt qua kiếp nạn này.

Yên tâm đi, tao sẽ không làm hại mày đâu, đừng sợ.- Cái gì ?

- Tôi thực sự vẫn tiếp thu được hết mớ thông tin Minh vừa nói.

Bỗng một tiếng kèn đâu đó vang lên, nó kéo dài từng hồi nghe như kèn đám tang.

Minh đột nhiên trở nên căng thẳng.

Cậu ta kéo giật tay tôi chạy thật nhanh về hướng ngược lại.- Về nhà nhanh đi, sắp sáng rồi, xuất hồn đi quá lâu sẽ chết đó.

- Bàn tay lạnh ngắt cứ nắm chặt lấy cổ tay tôi làm nó tê cứng.Tôi vừa chạy theo Minh, vừa hỏi chuyện gì đã xảy ra, Minh không trả lời, cứ kéo tôi chạy thật nhanh.

Lần nữa tôi lại nghe những tiếng xì xầm, tiếng cười, tiếng khóc của rất nhiều người, người già, trẻ em đủ cả.

Lớp sương mù xung quanh càng dày đặc, những làn khói tím như níu chân tôi lại.

- Nhắm mắt lại, đừng nói chuyện nữa.

- Minh bảo tôi.- Tại sao phải nhắm mắt ?- Làm theo đi, không chết đâu.Tôi nghe lời cậu ta nhắm mắt lại.

Cảm thấy như có ánh sáng phía trước, Minh kéo tôi lao vào ánh sáng kia, thoát ra khỏi nơi quỷ dị này.
 
Back
Top Bottom