Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
442,990
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczPxQkTZNzOgnLpU9-zTupPo8eLJ6edKKFwRHzfOc_kGKwwmBdxLquFPO8JMbL0OH6WET7XkkNcIjGq1ZzRf4lOs4H8gPx1S5iX1dDC7CIoFH-HiD4DE91_twA1qar4flpi9jJI_4rb37ZvoOimzWKIT=w215-h322-s-no-gm

Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Ngược, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Mọi người ai cũng ghen tị với Tần Sương, một cô gái nhà quê không đỗ đại học, vậy mà lại có thể lấy được một Doanh trưởng như Ninh Thần Sanh.

Chỉ có Tần Sương mới biết, kiếp trước vì không thể vào đại học mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Còn người chồng ấy sau khi ly hôn với cô, đã cưới cô em gái là sinh viên đại học của cô.

Sống lại một đời, cô chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, thay đổi vận mệnh, tránh xa tất cả bọn họ.​
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 1: Chương 1



Mọi người ai cũng ghen tị với Tần Sương, một cô gái nhà quê không đỗ đại học, vậy mà lại có thể lấy được một Doanh trưởng như Ninh Thần Sanh.

Chỉ có Tần Sương mới biết, kiếp trước vì không thể vào đại học mà cô đã phải chịu bao nhiêu đau khổ.

Còn người chồng ấy sau khi ly hôn với cô, đã cưới cô em gái là sinh viên đại học của cô.

Sống lại một đời, cô chỉ muốn tham gia kỳ thi đại học, thay đổi vận mệnh, tránh xa tất cả bọn họ.

...

Tần Sương vừa mở mắt ra đã nghe thấy một giọng nói trầm thấp lạnh lùng quát lên.

"Tần Sương! Em còn định làm loạn đến bao giờ?"

Cô hoàn hồn, quay đầu nhìn sang, lập tức mở to mắt kinh ngạc: "Ninh Thần Sanh?"

Người chồng sĩ quan mà cô đã ly hôn từ lâu, sao lại xuất hiện trước mặt cô?

Tần Sương nhận ra điều gì đó, lập tức quay đầu nhìn tờ lịch treo trên tường, ngày 21 tháng 3 năm 1987!

Quả nhiên, cô đã sống lại quay về hai mươi năm trước.

Nhớ lại kết cục c.h.ế.t cóng trên đường phố vào đêm giao thừa ở kiếp trước, Tần Sương cảm thấy cơ thể vẫn còn lạnh run.

Mải mê suy nghĩ, Ninh Thần Sanh vẫn đang cau mày khó chịu nói:

"Em lại muốn gây chuyện gì nữa? Anh đã nói rồi, đưa đón Tần Uyển là vì dạo này ngoài phố không được an ninh."

"Em ấy là em gái em, em làm loạn như vậy ảnh hưởng đến em ấy thế nào, em đã từng nghĩ đến chưa?"

Tần Sương sững sờ một lúc mới nhớ lại những chuyện đã xảy ra ở kiếp trước.

Kiếp trước cô bị gia đình hãm hại, không thể tham gia kỳ thi đại học, còn bị bán vào một xưởng lao động chui.

Chính Ninh Thần Sanh, người anh hàng xóm thanh mai trúc mã, đã dẫn quân đội đến cứu cô ra ngoài.

Sau đó, cô kết hôn với Ninh Thần Sanh, nhưng em gái cô, Tần Uyển, thì ba ngày hai lượt tìm đến anh ta.

Ninh Thần Sanh luôn lạnh lùng với cô nhưng lại quan tâm đặc biệt đến Tần Uyển, thậm chí còn đích thân đưa đón cô ta đi học.

Kiếp trước, vì những chuyện này mà cô và Ninh Thần Sanh cãi nhau không ít lần.

Cuối cùng, họ ly hôn, cô bị cha mẹ bán cho một lão già với giá hai trăm đồng, và rồi c.h.ế.t cóng trên đường phố...

Tần Sương nhanh chóng thu lại suy nghĩ, hạ mắt che giấu cảm xúc.

"Em biết rồi, anh yên tâm đi, em sẽ không làm gì nữa."

Ninh Thần Sanh vẫn lạnh mặt: "Em đã hứa bao nhiêu lần rồi, có lần nào làm được chưa?"

Tim Tần Sương nhói lên, nghĩ đến việc sau này anh ta sẽ kết hôn với Tần Uyển.

Cô mím môi nói: "Anh không tin cũng không sao, dù sao bây giờ em chỉ muốn thi đại học."

"Đợi em đỗ đại học, chúng ta ly hôn."

Đến lúc đó, anh ta muốn chăm sóc ai, muốn ở bên ai cũng không liên quan gì đến cô nữa.

Kiếp trước, Tần Sương đã tận mắt chứng kiến sự phát triển nhanh chóng của đất nước trong hai mươi năm tới, với vô số cơ hội đang chờ đợi.

Sống lại một đời, cô chỉ muốn học hành chăm chỉ, dùng tri thức để thay đổi vận mệnh, thoát khỏi gia đình một cách triệt để!

Nghe thấy lời này, sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức biến đổi, trở nên u ám hơn.

"Em muốn ly hôn? Tần Sương, em biết mình đang nói gì không?"

Tần Sương khó hiểu nhìn anh ta một cái.

Kiếp trước anh ta muốn ly hôn đến thế, tại sao bây giờ lại có vẻ khó tin như vậy?

Cô còn định nói gì đó, nhưng Ninh Thần Sanh đã lạnh lùng ném lại một câu: "Bữa tối em tự ăn đi, hôm nay anh không về."

Sau đó, anh ta không chút biểu cảm quay người rời đi.

Nhìn bóng dáng người đàn ông trong bộ quân phục rời đi dứt khoát, tim Tần Sương bỗng thấy nghẹn lại.

Dù có sống lại một lần, Ninh Thần Sanh vẫn mãi mãi chỉ có lạnh lùng và chán ghét đối với cô.

Tần Sương cười tự giễu, nhưng khi nghĩ đến tương lai rộng mở, tâm trạng nặng nề lại bị những hy vọng vô tận che lấp.

Dù thế nào đi nữa, lần này cô nhất định phải thay đổi số phận của mình!

Còn về cuộc hôn nhân với Ninh Thần Sanh...

Cô mím môi, ánh mắt dần trở nên kiên định.

Đến ngày nhận giấy báo trúng tuyển đại học, cô sẽ chủ động rời xa Ninh Thần Sanh.

Ngày hôm sau, Tần Sương chính thức bắt đầu ôn thi, khôi phục tiến độ học tập.

Tuy nhiên, cô không có tài liệu để học.

Kiếp trước, trước kỳ thi đại học, sách vở và giấy báo dự thi của cô đều bị mẹ đốt sạch.

Cũng chính vì vậy mà cô mất cơ hội thi đại học, rồi bị cha mẹ bán vào xưởng lao động chui.

Tần Sương gạt bỏ những suy nghĩ vẩn vơ, đè nén sự căm hận trong lòng.

Bây giờ chỉ còn chưa đầy vài tháng nữa là đến hạn đăng ký thi đại học, việc quan trọng nhất là phải nhanh chóng mua sách.

Cô lục tung người mình, nhưng số tiền có trong tay không đủ để mua hết tất cả tài liệu học tập.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ có thể mặt dày đi mượn tiền từ Ninh Thần Sanh.

Nhưng anh ta rất ít khi về nhà, vì thế cô đành phải đến chỗ anh ta đón Tần Uyển để chờ.

Buổi trưa, tiếng chuông tan học vang lên khắp sân trường.

Tần Sương nhìn những học sinh trẻ trung tràn đầy sức sống lần lượt đi ra, trong lòng dâng lên một sự ngưỡng mộ và khao khát khó tả.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 2: Chương 2



Đây mới chính là cuộc sống mà cô đáng ra phải có...

Chẳng bao lâu sau, một bóng dáng cao ráo trong bộ quân phục xuất hiện trong tầm mắt, bên cạnh là một cô gái mặc đồng phục học sinh.

Ninh Thần Sanh và Tần Uyển cùng nhau bước ra, thấy cô, cả hai đều sững sờ.

Sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức lạnh đi, sải bước đến kéo Tần Sương sang một bên, chất vấn: "Tần Sương, em lại muốn làm gì? Ở nhà làm loạn chưa đủ, còn đến tận trường của Tần Uyển để quấy rối?"

Nghe anh ta trách móc không chút nể nang, những lời cô đã chuẩn bị nói đều nghẹn lại trong cổ họng.

Nhưng nghĩ đến tình cảnh khó khăn của mình, cô vẫn mở miệng: "Em không đến để gây chuyện, Ninh Thần Sanh, anh có thể cho em mượn chút tiền mua tài liệu học tập không?"

Người đàn ông hơi sững lại, còn Tần Uyển đứng bên cạnh thì cười nói:

"Chị à, em biết chị không ưa em vẫn còn đi học, nhưng đó là vì thành tích của em tốt."

"Chị đã hơn một năm rồi không động vào sách vở, đừng vì muốn so bì với em mà lãng phí tiền bạc nhé?"

Tần Sương siết chặt tay, không để ý đến cô ta, cố gắng kiềm chế cơn giận, kiên quyết nhìn Ninh Thần Sanh.

"Chỉ cần là tiền em mượn của anh, em sẽ cố gắng trả sớm nhất có thể. Còn có lãng phí hay không, em tự biết rõ."

Ánh mắt của Ninh Thần Sanh trở nên thâm trầm, nhìn cô một lúc mới lên tiếng: "Tiền anh sẽ không đưa, em cứ liệt kê những quyển sách cần thiết, anh sẽ mang về cho em."

Tần Sương biết anh ta vẫn không tin mình, nhưng có được lời hứa này đã là đủ rồi.

Cô gật đầu, lập tức lấy giấy bút ghi ra danh sách rồi đưa cho anh ta.

Ninh Thần Sanh nhận lấy tờ giấy, nhét vào túi quân phục, thản nhiên nói: "Anh còn phải đưa đón Tần Uyển, em tự về đi."

Tần Sương vốn cũng không định dây dưa, không để ý đến ánh mắt đắc ý của Tần Uyển, xoay người rời đi.

Về đến nhà, Tần Sương phát hiện mẹ mình đã lâu không gặp đang đứng chờ trước cổng khu nhà dành cho gia đình sĩ quan.

Vừa thấy cô, bà liền trừng mắt mắng: "Con nhóc c.h.ế.t tiệt, lần trước đã nói rồi, bảo mày nhanh chóng ly hôn với Ninh Thần Sanh, mày còn định kéo dài đến bao giờ?!"

Tần Sương ngây ra, nhớ lại kiếp trước mẹ cô cũng từng ép cô ly hôn với Ninh Thần Sanh, còn ra sức tác hợp anh ta với Tần Uyển, cứ như cô không phải con ruột của bà vậy.

Cô cau mày:

"Muốn tôi ly hôn cũng được, nhưng các người phải bồi thường cho tôi."

"Số tiền bán tôi vào nhà máy đen, tiền công tôi làm trong nhà máy suốt một năm, còn cả tổn thất tinh thần khi các người khiến tôi bỏ lỡ kỳ thi đại học. Trả hết số tiền đó cho tôi, tôi lập tức nhường chỗ."

Sắc mặt mẹ Tần lập tức thay đổi, chỉ tay vào cô chửi rủa:

"Con nhỏ tiện nhân, mày còn dám ra điều kiện với tao! Trong mắt mày còn có người mẹ này không?!"

Lúc này đúng giờ cơm tối, không ít người trong khu nhà ló đầu ra xem náo nhiệt.

Tần Sương biết đây là chiêu trò quen thuộc của bà ta, chỉ lạnh lùng cười một tiếng.

"Không chấp nhận cũng được. Vậy tôi sẽ bám chặt lấy Ninh Thần Sanh, khiến Tần Uyển chờ đến già mà cũng không ai rước!"

Mẹ Tần kinh ngạc nhìn đứa con gái lớn bỗng trở nên cứng rắn: "Mày...đúng là phản rồi!"

Tần Sương không để ý, quay người định lên lầu.

Thoáng nhìn qua, cô lại thấy Ninh Thần Sanh đứng cách đó không xa, trên tay cầm một túi sách, sắc mặt âm trầm.

Tần Sương giật mình, không biết anh ta có nghe thấy những lời cô vừa nói hay không.

Mẹ Tần thấy anh ta, lập tức đổi sang vẻ mặt niềm nở: "Con rể à..."

Ninh Thần Sanh thản nhiên gật đầu, không nói gì, trực tiếp đưa sách cho Tần Sương.

Mẹ Tần thấy thái độ này của anh ta, có chút lúng túng, viện cớ rời đi.

Tần Sương cũng không quan tâm đến bọn họ, vội vàng cảm ơn, ôm sách chạy lên lầu.

Vừa vào nhà, cô liền lấy hết sách ra lật xem.

Số sách mà Ninh Thần Sanh mang đến rất đầy đủ, trong đó có một số quyển đã được ghi chú và đánh dấu sẵn.

Những ghi chép này sẽ giúp cô tiếp thu kiến thức tốt hơn.

Lật xem vài trang, cô có phần ngơ ngác, ngẩng đầu nhìn Ninh Thần Sanh, hỏi: "Những quyển này...anh lấy từ đâu?"

Người đàn ông bước vào phòng, nghe vậy liếc cô một cái, lạnh nhạt trả lời: "Có con của người quen thi đỗ đại học, vừa lúc mấy quyển này không dùng nữa."

Tần Sương biết, những quyển sách cũ như vậy luôn có người tranh giành, không dễ dàng có được như lời anh ta nói.

Trong lòng cô bỗng chốc tràn ngập cảm xúc phức tạp.

Cô mím môi, khẽ nói: "Cảm ơn anh."

Nhưng Ninh Thần Sanh dường như chỉ coi đây là một nhiệm vụ, thay quần áo rồi định rời đi.

Tần Sương vội gọi anh ta lại: "Chờ một chút, số sách này hết bao nhiêu tiền? Em sẽ —"

Chưa kịp nói hết, Ninh Thần Sanh đã quay đầu lại, lạnh nhạt nhìn cô một cái, không chút khách khí mà nói: "Nếu em thật sự biết ơn, thì bớt gây rắc rối đi."

Tần Sương như bị tạt một gáo nước lạnh, nhất thời không thốt nên lời.

Ninh Thần Sanh không bận tâm cô, mở cửa rồi rời đi.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 3: Chương 3



Tần Sương thất thần một lúc, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Thời gian gấp rút, cô không có thời gian để buồn bã, phải nhanh chóng ôn tập lại kiến thức.

Thực ra, kiếp trước thành tích của cô rất tốt, nhưng trong mắt cha mẹ, bọn họ vĩnh viễn chỉ coi trọng Tần Uyển, người có học lực trung bình.

Càng nghĩ đến những điều này, ý chí chiến đấu của Tần Sương càng dâng cao.

Liên tiếp mấy ngày, cô gần như ngoài ăn và ngủ ra thì đều vùi đầu vào sách vở.

Ninh Thần Sanh hiếm khi về nhà, lại càng không có ai đến làm phiền cô.

Thế nhưng học một mình vẫn không đủ, những ngày qua Tần Sương tích lũy rất nhiều câu hỏi nhưng không có ai giúp cô giải đáp.

Mà lúc này đã gần đến kỳ thi đại học, muốn xin vào học bổ túc cũng không trường nào nhận.

Trong tình thế cấp bách, cô chỉ có thể đứng chờ ở cổng trường vào giờ tan học, thử hỏi từng giáo viên xem có ai đồng ý giúp mình giải bài.

Chỉ cần có người chịu trả lời, cô liền lấy sổ tay ghi lại những bài khó và tranh thủ hỏi ngay.

Tần Sương không biết rằng, một thầy giáo trung niên ngoài bốn mươi đã âm thầm quan sát cô suốt một thời gian.

Một ngày sau giờ tan học, khi cô đang chờ như thường lệ, người thầy này chủ động lên tiếng: "Vị đồng chí này, tôi thấy cô ngày nào cũng đến đây hỏi bài. Nếu thực sự muốn học, tôi có thể hướng dẫn cô."

Tần Sương như nhận được niềm vui bất ngờ giáng xuống, vội vàng gật đầu: "Thật sao? Vậy thì tốt quá! Cảm ơn thầy!"

Cô theo ông và vài học sinh khác về nhà thầy giáo.

Lúc này cô mới biết ông họ Bành, là một giáo viên kỳ cựu rất có danh tiếng trong trường.

Từ đó, cô như một miếng bọt biển, tận dụng mọi thời gian để hấp thu tri thức.

Gặp câu nào không hiểu, cô liền ghi chú lại, chờ đến lúc đến nhà thầy Bành sẽ nhờ ông giải đáp.

Cuộc sống hai điểm một đường, nhưng lại khiến tinh thần của Tần Sương vô cùng sung mãn, cảm thấy mỗi bước đi của mình đều đang tiến về tương lai.

Cho đến ngày hôm nay, khi cô như thường lệ đến nhà thầy Bành, lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc trên con đường nhỏ phía trước.

Tần Uyển đang đứng bên cạnh Ninh Thần Sanh, đắc ý nhìn cô.

"Anh Thần Sanh, em thật sự không nói sai mà, chị gái quả nhiên đang làm chuyện đó."

"Nếu để người khác biết chị ấy là chị gái em, em thực sự chẳng còn mặt mũi nào để gặp ai nữa, phải làm sao đây!"

Tần Sương sững sờ, còn chưa kịp phản ứng thì đã chạm phải ánh mắt đầy thất vọng của Ninh Thần Sanh.

"Tần Sương, đây chính là việc học hành mà em nói sao?"

Tần Sương hít thở gấp gáp, siết chặt quai túi đeo, khó tin nhìn Tần Uyển.

"Tần Uyển, cô theo dõi tôi?"

Nhưng đối phương lại trốn sau lưng Ninh Thần Sanh, tỏ vẻ ấm ức mà nói:

"Chị à, em làm vậy cũng là vì muốn tốt cho chị, sợ chị đi sai đường thôi."

"Nếu không phải đang làm chuyện gì mờ ám, vậy sao chị luôn lén lút chạy đến nơi hẻo lánh này?"

Tần Sương cuối cùng cũng hiểu Tần Uyển đang ám chỉ điều gì.

Ở thời đại này, những lời cáo buộc như vậy có thể khiến cô bị bắt giam!

Cơn giận trong lòng bùng lên, nhưng khi nhìn thấy biểu cảm của Ninh Thần Sanh, lại như bị dội một gáo nước lạnh.

Cô trầm giọng hỏi: "Ninh Thần Sanh, anh cũng nghĩ vậy sao?"

Sắc mặt Ninh Thần Sanh không hề d.a.o động, lạnh lùng nói: "Bây giờ theo anh về nhà, anh có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra."

Nghe được câu trả lời lảng tránh của anh ta, Tần Sương không khỏi cười giễu.

Cô từng nghĩ Ninh Thần Sanh chỉ là không yêu cô, hóa ra trong lòng anh ta, cô lại là loại người như vậy!

Tần Sương định mở miệng nói ra chuyện thầy Bành dạy kèm mình, nhưng lại bắt gặp ánh mắt chờ xem kịch vui của Tần Uyển.

Nỗi nghi ngờ trong lòng khiến cô đột ngột im lặng.

Với tính cách của Tần Uyển, nếu biết thầy Bành đang dạy kèm cô, không biết cô ta còn thêm thắt bịa đặt ra chuyện gì nữa...

Thầy Bành đã giúp đỡ cô rất nhiều, cô không muốn liên lụy đến ông ấy.

Tần Sương kìm nén cảm xúc, cụp mắt xuống: "Được, em theo anh về."

Cô không nhận ra rằng, khi cô ngoan ngoãn đồng ý, ánh mắt của Ninh Thần Sanh lại càng thêm thất vọng.

Trên đường về, từng bước chân của cô nặng trĩu.

Ninh Thần Sanh và Tần Uyển đi phía trước, trông chẳng khác nào một đôi tình nhân.

Tần Uyển làm nũng mở miệng: "Anh Thần Sanh, túi của em hơi nặng, anh có thể mang giúp em không?"

Người vốn ghét những cô gái giả vờ yếu đuối như Ninh Thần Sanh lại không chút do dự: "Được."

Nói rồi, anh ta liền cầm lấy chiếc túi nhỏ nhẹ tênh của cô ta.

Tần Sương nhìn chiếc túi vải màu xanh quân đội căng phồng bên cạnh mình, không khỏi tự cười giễu cợt.

Hóa ra, sự khác biệt giữa yêu và không yêu lại rõ ràng đến vậy.

Sau khi đưa Tần Uyển về, hai người lặng lẽ quay lại nhà.

Vừa đóng cửa, Ninh Thần Sanh lập tức lạnh mặt.

"Đây chính là lời em nói sẽ không làm loạn nữa sao? Tần Sương, lời em nói có câu nào đáng tin không?"

Tần Uyển không còn ở đây, Tần Sương trực tiếp giải thích: "Ninh Thần Sanh, em đến đó là để học với một thầy giáo, ông ấy..."
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 4: Chương 4



Ninh Thần Sanh nhíu mày:

"Đủ rồi!"

"Nếu thật sự là vậy, thì vừa nãy tại sao em không giải thích? Nghĩ cả một quãng đường, cũng chỉ nghĩ ra một cái cớ vụng về thế này?"

Tần Sương gần như bị cảm giác bất lực nhấn chìm.

Dù cô có nói gì, Ninh Thần Sanh cũng sẽ không tin cô...

Ánh mắt anh ta lướt qua chiếc túi của cô, thoáng dừng lại một chút: "Những quyển sách cũ trước đây anh đưa em, lấy ra đi."

Tần Sương giật mình ngước lên: "Tại sao?"

Anh ta cau mày, không chút che giấu sự chán ghét của mình.

"Là anh đã nghĩ sai, những quyển sách ghi chú này đưa cho Tần Uyển sẽ hữu ích hơn. Em đã tự sa ngã, giữ lại cũng chỉ là lãng phí."

Lời lẽ lạnh lùng như lưỡi d.a.o đ.â.m thẳng vào tim cô.

Đôi mắt Tần Sương đỏ hoe, vô thức ôm chặt lấy chiếc túi của mình: "Em không..."

Lời cầu xin nghẹn lại trong cổ họng khi bắt gặp ánh mắt tàn nhẫn của anh ta.

Những quyển sách này rất hữu ích với cô, nhưng vốn dĩ chúng là của Ninh Thần Sanh, cô không có tư cách giữ lại.

Cuối cùng, Tần Sương chỉ có thể giao toàn bộ sách ra.

Vì không cam lòng, cô vẫn cố gắng giải thích: "Ninh Thần Sanh, em thực sự đi học, anh hãy tin em."

Người đàn ông cầm sách bước đến cửa, nghe vậy chỉ để lại cho cô một ánh mắt lạnh thấu xương: "Không thể cứu vãn!"

Nói rồi, anh ta đẩy cửa, sải bước rời đi.

Tần Sương đứng yên tại chỗ, cảm thấy như bị bóp nghẹt.

Nhưng cô không có thời gian để buồn vì thái độ của anh ta, điều quan trọng nhất bây giờ là nhanh chóng mua lại tài liệu học tập.

Cô nhất định phải thi đại học, dù không ai tin cô, cô cũng tuyệt đối không lung lay.

Hôm sau, Tần Sương mang bản thiết kế đã thức trắng đêm vẽ ra đến xưởng may lớn nhất trấn.

Dù sao cô cũng đã sống lại, biết rõ trong vài năm tới ngành thời trang sẽ thịnh hành những mẫu nào.

May mắn thay, cô cũng có chút tài năng hội họa, quản đốc sau khi xem bản vẽ của cô liền rất hài lòng, đồng ý trả giá cao để mua lại.

Trên đường về, cô chạm tay vào số tiền trong túi áo, bước chân trở nên nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Đi ngang qua hiệu sách, cô lập tức mua lại những quyển tài liệu bị thiếu.

Đúng lúc ôm chồng sách mới về nhà, cô lại chạm mặt Tần Uyển cũng đang ôm một đống sách trước cửa.

"Chị, chị lại đi mua sách à?"

Nhìn sách trong tay Tần Sương, trong mắt Tần Uyển lóe lên một tia ghen tị.

"Anh Thần Sanh đối với chị thật tốt, mấy quyển này chắc tốn không ít tiền nhỉ?"

Tần Sương cau mày hỏi: "Cô đến đây làm gì?"

Tần Uyển vừa liếc mắt nhìn cánh cổng viện mở rộng, giả vờ thẹn thùng nói: "Em đang đợi anh Thần Sanh, anh ấy nói sẽ đưa em đi."

Vừa nói, cô ta vừa khoe khoang chồng sách cũ trên tay: "Còn phải cảm ơn chị đã nhường những quyển sách này cho em, những ghi chú trên đó thực sự rất hữu ích."

Tần Sương chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, không chút biểu cảm.

Những ghi chú đó cô đã ghi nhớ từ lâu, chỉ cần sao chép lại vào sách mới là được, coi như ôn tập một lần nữa.

Cô luôn tin vào sự nỗ lực không ngừng của bản thân.

Ninh Thần Sanh xách đồ bước ra ngoài, vừa nhìn thấy Tần Sương ôm sách trong tay, sắc mặt anh ta hơi khựng lại.

Một cảm xúc vi diệu lóe lên trong lòng anh ta: "Em..."

"Anh không phải đang muốn tiễn Tần Uyển sao? Mau đi đi."

Tần Sương khẽ nhếch môi, lướt qua anh ta bước vào trong nhà.

Cánh cửa nhanh chóng đóng sầm lại.

Ninh Thần Sanh nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng kín, ánh mắt trầm xuống.

Tần Uyển dè dặt mở miệng: "Anh Thần Sanh..."

"Đi thôi."

Ninh Thần Sanh thu lại ánh nhìn, vẫn cùng Tần Uyển rời đi.

Cả đêm hôm đó, anh ta không về nhà.

Tần Sương đã sớm quen với những đêm không về của anh ta.

Cô chuyên tâm vào việc ôn tập, bất giác chìm sâu trong sách vở, thức đến tận khi trời tảng sáng.

Người đàn ông khoác lên mình ánh bình minh trở về, nhìn thấy bóng dáng ngồi bên cửa sổ, trong mắt anh ta lóe lên một tia kinh ngạc.

"Tần Sương?"

Tần Sương lúc này mới bừng tỉnh từ trong mộng, ngạc nhiên nhìn anh ta: "Anh về rồi sao?"

Ninh Thần Sanh khẽ nhíu mày, trầm mặc một lát rồi nói: "Nhiệm vụ khẩn cấp của quân đội là chuyện bình thường, em không cần phải đợi anh..."

Tần Sương lạnh nhạt cắt ngang lời anh ta: "Em không chờ anh."

Gương mặt người đàn ông thoáng sững sờ.

Tần Sương giơ quyển sách đầy những ghi chú mới lên, lắc lắc trước mặt anh ta: "Em bận ghi chép lại những gì đã học, phải tăng tốc tiến độ, dù sao thì...những quyển sách trước đây anh cũng đã đưa cho Tần Uyển rồi."

Cô cười, nhưng có chút chua xót.

Nhìn thấy vẻ thất thần của Ninh Thần Sanh, cô bỗng cảm thấy vô vị, đặt sách xuống định đi rửa mặt.

Vừa bước được một bước, cổ tay cô đã bị anh ta nắm chặt.

"Tần Sương, chúng ta nói chuyện đi."

Tần Sương khó hiểu nhìn anh ta: "Nói chuyện gì cơ?"

Cổ họng Ninh Thần Sanh khẽ động, trầm giọng hỏi: "Tiền mua sách của em...là ai cho?"

Tần Sương sững lại một chút, mơ hồ đáp: "Em chỉ làm chút việc thủ công kiếm được ít tiền, mua sách xong thì chẳng còn lại bao nhiêu."
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 5: Chương 5



Lời vừa dứt, cô liền thấy sắc mặt anh ta dịu xuống, như thể âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bỗng dưng, cô nhớ lại chuyện hai ngày trước bị anh ta và Tần Uyển hiểu lầm, khẽ cười một tiếng.

"Anh lại tưởng em làm chuyện gì không đứng đắn sao?"

Cô cố gắng để giọng điệu nghe nhẹ nhàng hơn, nhưng trái tim lại như bị ai đó bóp chặt.

Ninh Thần Sanh cũng khựng lại, lập tức phản ứng: "Anh chỉ nghĩ là..."

Lời chưa nói hết, Tần Sương đã thản nhiên tiếp lời: "Anh yên tâm, tiền của em đều là trong sạch, khoản tiền mua sách trước đó em cũng sẽ không quỵt nợ, sớm thôi em sẽ trả lại cho anh."

Sắc mặt Ninh Thần Sanh lập tức thay đổi, nhíu chặt mày: "Anh không có ý đó..."

Nói đến đây, anh ta bỗng dưng ngừng lại, rồi đổi giọng: "Thôi, em nghỉ ngơi đi."

Tần Sương có chút khó hiểu, nhưng cũng không hỏi thêm, chỉ gật đầu.

Cô thực sự quá mệt, rửa mặt qua loa rồi quay về phòng ngủ một giấc đến tận chiều.

Lúc cô ôm sách xuống nhà, lập tức có mấy ánh mắt dò xét hướng về phía cô.

"Cô vợ của Doanh trưởng Ninh đúng là hưởng phúc thật đấy. Ngủ đến tận giờ này, chắc là bắt chồng mình hầu hạ cô ta rồi!"

"Không trách được Doanh trưởng Ninh thích ở bên đồng chí Tần Uyển hơn..."

Tần Sương nghe thấy, bước chân thoáng khựng lại.

Kiếp trước, cô sợ người khác dị nghị về Ninh Thần Sanh, nên luôn luôn hết mực cung phụng anh ta.

Kết quả, những người này cũng chỉ cười nhạo cô ngu ngốc, nói rằng dù có làm thế nào cũng không thể giữ chân được người đàn ông đó.

Bây giờ, cô không muốn nhẫn nhịn nữa.

Tần Sương đang định phản bác, một bóng dáng cao lớn bất ngờ đứng chắn trước mặt cô.

Giọng nói trầm lạnh của Ninh Thần Sanh mang theo sự tức giận: "Chẳng có bằng chứng gì, mà các cô dám bôi nhọ danh dự người khác?"

Mấy người phụ nữ sững sờ, lắp bắp: "Không...không phải, Doanh trưởng Ninh, chúng tôi chỉ nói vậy thôi..."

"Tôi không muốn có lần sau."

Anh ta lạnh lùng quét mắt nhìn bọn họ, sau đó kéo tay Tần Sương rời đi.

Đến chỗ yên tĩnh, Tần Sương chủ động rút tay về, khách sáo nói: "Tuy anh ra mặt giúp Tần Uyển, nhưng dù sao cũng cảm ơn anh."

Ninh Thần Sanh nhìn bàn tay trống không của mình, rồi cau mày nhìn cô: "Anh không có."

Anh ta dừng lại một chút, có phần không kiên nhẫn hỏi: "Tần Sương, em không để ý sao?"

Không để ý ư?

Kiếp trước, cô để ý biết bao. Nhưng rồi sao chứ?

Người khiến cô tổn thương, lại chính là người nằm bên gối của cô.

Tần Sương im lặng một lúc, rồi bình thản hỏi ngược lại: "Bọn họ nói sai sao?"

Sắc mặt Ninh Thần Sanh sững lại.

Tần Sương nghĩ một chút, rồi tiếp lời: "Anh yên tâm, em sẽ không để bụng đâu, cũng sẽ không vì những lời đó mà quấn lấy Tần Uyển."

"Em đã nói rồi, đợi khi thi đỗ đại học, chúng ta sẽ ly hôn, anh không cần phải lo lắng."

Nói xong, cô quay người rời đi, để lại người đàn ông đứng ngẩn ngơ tại chỗ.

Chỉ còn chưa đầy một tháng nữa là đến kỳ thi đại học.

Tần Sương dốc hết sức vào việc học, không biết đã bao nhiêu lần thức đến đỏ cả mắt.

Nhưng mỗi lần nhớ đến những gì đã trải qua ở kiếp trước, cô lại càng quyết tâm phải thi đỗ đại học.

Ngày thi đại học, vào buổi sáng yên tĩnh, cô một mình rời khỏi nhà.

Cô kiểm tra lại đồ dùng học tập và giấy báo dự thi nhiều lần, xác nhận mọi thứ đều không có vấn đề gì rồi mới rời khỏi khu tập thể.

Lúc bước ra cổng, cô nhìn thấy một bóng dáng cao lớn quen thuộc đang đợi ở bên ngoài.

Tần Sương hơi sững lại, chẳng lẽ Ninh Thần Sanh đang đợi cô sao?

"Ninh..."

Cô vừa định lên tiếng gọi thì một giọng nữ khác đã nhanh chóng vang lên trước: "Anh Thần Sanh, em tới rồi!"

Tần Uyển vội vã chạy đến, khoác lấy cánh tay của Ninh Thần Sanh một cách thân thiết, dịu dàng nói:

"Không phải anh nói sẽ đưa em đến điểm thi sao? Chúng ta mau đi thôi!"

Bước chân của Tần Sương khựng lại, trên mặt lập tức xuất hiện vẻ khó xử nóng rực.

Lúc này, hai người họ mới chú ý đến sự hiện diện của cô.

"Tần Sương?"

Ninh Thần Sanh nhìn thấy túi sách trên vai cô, ánh mắt lóe lên một tia bừng tỉnh, như thể vừa mới nhận ra hôm nay cũng chính là ngày cô thi đại học.

Tần Sương không khỏi bật cười tự giễu.

"…Cùng đi đi, anh đưa em đến đó."

Người đàn ông thấp giọng nói, trong mắt mang theo vài phần áy náy, như thể cảm thấy chỉ đưa một mình Tần Uyển thì không thỏa đáng.

Tần Uyển cũng vội vàng cười nói:

"Đúng vậy đó, chị à, chúng ta cùng đi đi. Trên đường em còn có thể nói cho chị biết một số điểm quan trọng thường xuất hiện trong đề thi những năm qua nữa."

"Cũng phải thôi, dù sao chị cũng chỉ là muốn trải nghiệm không khí kỳ thi đại học, chắc cũng chẳng mong đỗ đâu, nhưng em vẫn..."

"Không cần."

Tần Sương bình tĩnh ngắt lời cô ta, nhưng ánh mắt lại nhìn về phía Ninh Thần Sanh.

Lòng cô tràn ngập những cảm xúc khó tả.

"Em vốn dĩ cũng không trông mong anh sẽ đưa em đi, cho nên không cần phiền phức như vậy."

Sắp đến giờ vào phòng thi rồi, cô không muốn để xảy ra bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 6: Chương 6



Nói xong, cô bước nhanh qua hai người họ, trong lòng tràn đầy ý chí chiến đấu.

Chờ đến khi thực hiện được ước mơ, cô sẽ cắt đứt mọi ràng buộc với nơi này!

Tần Sương đến điểm thi từ sớm một mình, còn Ninh Thần Sanh cùng Tần Uyển thì đến muộn hơn.

"Chị, nếu chị thi không đỗ thì cũng đừng buồn nhé. Chờ em đỗ đại học, em vẫn có thể giúp đỡ chị mà."

Tần Uyển cười nói với cô, như thể đã sớm biết kết quả.

Những lời này, Tần Sương đã nghe đến phát chán.

Dạo gần đây, khi biết cô chuyên tâm ôn thi, cha mẹ Tần cũng không tiếc lời mỉa mai cô.

Nhưng cô chẳng bận tâm, vì cô tin rằng kết quả sẽ là câu trả lời rõ ràng nhất.

Khi tiếng chuông vang lên, cô lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, bước vào phòng thi.

Kiếp này, cô sẽ dồn hết tâm huyết của hai đời vào từng nét bút để viết nên tương lai của chính mình!



Kỳ thi kết thúc, lúc bước ra khỏi phòng thi, bước chân của Tần Sương nhẹ bẫng, trong lòng đầy tự tin.

Còn sắc mặt của Tần Uyển thì tái nhợt đến cực điểm.

Trong bài thi cuối cùng, vì quá căng thẳng nên đầu óc cô ta trống rỗng, đến nửa trang giấy cũng chưa kịp điền xong!

Nhìn dáng vẻ rạng rỡ của Tần Sương, đôi mắt cô ta lóe lên tia ghen ghét và hằn học.



Về đến nhà, Ninh Thần Sanh đã chờ sẵn trong phòng.

Nhìn sắc mặt rạng rỡ của cô, ánh mắt anh ta khẽ lóe lên: "Em… thi thế nào?"

Cô hơi ngạc nhiên khi thấy anh ta quan tâm đến chuyện này, nhưng vẫn trả lời: "Không chắc lắm, chờ có điểm rồi sẽ biết."

Dù nói vậy, nhưng sự phấn khích trong giọng nói của cô lại không hề che giấu được.

Ninh Thần Sanh nhìn dáng vẻ tự tin của cô, môi mím chặt, như muốn nói gì đó nhưng lại do dự.

"Ngày có điểm, anh sẽ đi cùng em xem. Đến lúc đó… anh có chuyện muốn nói với em."

Không biết từ lúc nào, anh ta đã không còn muốn ly hôn với người phụ nữ trước mặt nữa.

Những thay đổi của cô trong thời gian qua, anh ta đều thấy rõ.

Bây giờ nói ra, có lẽ vẫn còn kịp.



Ngày có điểm thi, Tần Sương dự định đến Sở Giáo dục của huyện để tra cứu.

Nhưng Ninh Thần Sanh, người đã chủ động nói sẽ đi cùng cô, lại đột ngột thay đổi kế hoạch.

"Chúng ta đến trường của Tần Uyển tra điểm trước, sau đó sẽ đi cùng em."

Lại là Tần Uyển.

Đợi đến khi họ xong việc, có khi bên Sở Giáo dục cũng đóng cửa rồi.

Tần Sương nhíu mày, chỉ lạnh nhạt đáp: "Không cần, em tự đi, anh cứ đi cùng cô ta đi."

Ninh Thần Sanh lập tức cau mày, ánh mắt đầy bất mãn.

"Tần Sương, dù sao em cũng là chị của Tần Uyển, bình thường cãi vã thì thôi, nhưng đây là chuyện quan trọng như thi đại học, em cũng không muốn chứng kiến sao?"

Anh ta dừng một chút, ánh mắt mang theo sự dò xét.

"Hay là em sợ em ấy đỗ mà em trượt, nên mới tránh mặt?"

Tần Sương đã quá thất vọng về anh ta, nghe vậy, cô không nhịn được mà bật cười.

"Ninh Thần Sanh, ngay cả anh cũng nghĩ em không đỗ được sao?"

Ninh Thần Sanh im lặng trong giây lát rồi nói: "Dù sao em cũng đã bỏ học đi làm ở nhà máy quá lâu rồi…"

Tần Sương nhìn người đàn ông từng là người hùng trong lòng cô, giờ đây lại mang định kiến với cô chỉ vì quá khứ ấy.

"Vậy thì anh cứ đi chứng kiến khoảnh khắc vinh quang của cô ta đi."

Cô thản nhiên nói, sau đó đeo túi rời đi mà không ngoảnh đầu lại.



Cô đến Sở Giáo dục vừa kịp lúc trước khi nhân viên nghỉ trưa.

Nhận được điểm số, cô lập tức biết mình đã đỗ.

Khi nhân viên báo tin, họ còn chúc mừng cô: "Chúc mừng đồng chí nhỏ! Nghe nói em đứng thứ ba toàn quốc, là nhân tài của đất nước đấy!"

Tần Sương có ký ức từ kiếp trước nên cô biết rõ với thứ hạng này, trường đại học chắc chắn sẽ cử người đến tận nhà đón cô nhập học.

Cô phải nhanh chóng về nhà thu dọn đồ đạc thôi!

Tần Sương vui vẻ cảm ơn, bước ra ngoài, cảm giác như mỗi bước chân đều đang giẫm trên mây, nhẹ bẫng.

Không thể tin được, sống lại một lần nữa, cô không chỉ thay đổi số phận mà còn có thể thi đỗ trường đại học hàng đầu!

Lúc trở về quân khu, cô lập tức nộp đơn ly hôn, định bụng quay lại nói chuyện ly hôn chính thức với Ninh Thần Sanh.

Vừa bước vào khu tập thể, một người hàng xóm vội vã chạy đến trước mặt cô với vẻ mặt đầy lo lắng.

"Đồng chí Tần Sương, đồng chí Tần Uyển vì trượt đại học mà làm loạn đòi tự sát! Doanh trưởng Ninh nhờ tôi nhắn lại, bảo cô về thì lập tức đến bệnh xá ngay!"

Bước chân của Tần Sương hơi khựng lại, sau đó chỉ thản nhiên gật đầu: "Cảm ơn, tôi biết rồi."

Nói rồi cô đi thẳng lên lầu, bắt đầu tập trung thu dọn đồ đạc, quyết không để bất kỳ ai có cơ hội thay đổi cuộc đời mình nữa.

Những thứ không cần thiết cô đều bỏ đi, cuối cùng chỉ giữ lại một chiếc vali quần áo và đồ dùng thiết yếu vừa đủ.

Chỉ cần phòng tuyển sinh đến đón, cô sẽ rời khỏi đây ngay lập tức.

Vừa ký xong đơn ly hôn đặt trên bàn, bên ngoài khu tập thể bỗng vang lên tiếng chiêng trống tưng bừng náo nhiệt.

Có người trong viện lớn tiếng gọi lên lầu: "Đồng chí Tần Sương, giấy báo nhập học của cô đến rồi ——"
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 7: Chương 7



Tần Sương vội kéo vali xuống lầu.

Ngay trước cổng khu tập thể, một chiếc xe tải quân dụng màu xanh lá được trang trí bằng hoa đỏ đang đậu sẵn.

Lãnh đạo huyện cùng vài người mặc âu phục chỉnh tề tiến lại gần.

Vừa thấy Tần Sương, lập tức có người đưa tay ra chào đón:

"Xin chào đồng chí Tần Sương, chúng tôi đến từ phòng tuyển sinh của Đại học Thanh Hoa, đến đón cô lên Bắc Kinh!"

Đôi tay Tần Sương run rẩy khi đón lấy giấy báo nhập học, sau đó hồi hộp chụp ảnh cùng các lãnh đạo.

Phía sau cô, một tấm băng rôn lớn được giương cao với dòng chữ đỏ tươi nổi bật ——

[Chúc mừng đồng chí Tần Sương với thành tích xuất sắc, đứng thứ ba toàn quốc, trúng tuyển Đại học Thanh Hoa!]

Trước khi lên xe, cô quay đầu nhìn những gương mặt quen thuộc trong khu tập thể, ai nấy đều ngỡ ngàng sững sờ.

Cô giơ tay vẫy chào họ: "Tạm biệt ——"

Cô sẽ bước đến tương lai huy hoàng của mình, sẽ không bao giờ quay trở lại nơi này nữa.



Ngày nhập học, Tần Sương mang theo giấy báo và hành lý bước vào khuôn viên trường.

Mấy tháng qua, cô luôn bôn ba khắp nơi, tìm kiếm nhà máy may và cửa hàng hợp tác.

Kiếp trước, những gì cô trải qua đã giúp cô nhận ra rằng, dựa vào bất kỳ ai cũng không bằng dựa vào chính mình.

Vì vậy, để có thể sống ổn định trong những năm đại học, cô đã sớm lên kế hoạch kiếm tiền.

Sau nhiều tháng thương lượng, cô đã có vài đối tác, làn da cũng bị phơi nắng đến sạm lại.

Nhưng trông cô lại càng thêm rắn rỏi, tràn đầy sức sống.

Bước đi trong khuôn viên trường, nhìn dòng sinh viên trẻ tuổi tấp nập qua lại, lòng Tần Sương không khỏi xúc động.

Kiếp trước, cảnh tượng này cô chỉ có thể thấy trong mơ, giờ đây cuối cùng đã trở thành hiện thực nhờ vào sự nỗ lực của mình.

Cho đến tận bây giờ, cô vẫn cảm thấy khó tin.

Ký túc xá không quá tiện nghi, nhưng điều kiện thời bấy giờ là như vậy, cô cũng không định dùng ánh mắt của vài chục năm sau để đánh giá.

Cô tỉ mỉ sắp xếp giường của mình, trải ga và vỏ gối đã mang theo từ nhà.

Những cô gái cùng phòng đều còn trẻ, ánh mắt tràn ngập sự vui mừng và háo hức.

Thấy cô đến, có một cô gái nhiệt tình còn hào phóng chia cho cô một nắm hạt dưa.

Bị bầu không khí này tác động, ngay cả Tần Sương cũng cảm thấy tâm trạng mình dường như trẻ trung hơn vài phần.

Thế nhưng, niềm vui chưa kéo dài được bao lâu, một vị khách không mời đã tìm đến.

Một ngày nọ, khi trở về ký túc xá, cô phát hiện có người đang ngồi ở chỗ của mình.

Mẹ Tần nhìn cô với vẻ mặt hiền lành, cất giọng: "Về rồi à?"

Tần Sương không có ý định nói nhiều với người mẹ trên danh nghĩa này, chỉ lạnh lùng nhìn bà, sắc mặt trầm xuống.

"Ai nói cho bà biết tôi ở đây? Bà định làm gì?"

Đại học Thanh Hoa cách quê nhà không gần, đi lại rất phiền phức.

Mẹ Tần có thể xuất hiện trong khuôn viên trường, thậm chí tìm đến tận ký túc xá của cô, chứng tỏ bà ta đã có chủ đích từ trước.

Cô từng cho rằng chỉ cần đỗ đại học, là cô có thể thoát khỏi gia đình từng hút m.á.u cô bao năm qua…

Nghe cô hỏi, sắc mặt Mẹ Tần lập tức trở nên khó coi, giọng điệu trở nên cứng rắn.

"Dù sao cũng là người một nhà, sao con có thể nói như vậy? Đúng là nuôi ong tay áo mà!"

Tần Sương cười nhạt, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương:

"Nếu tôi nhớ không nhầm, bà cũng đâu có nuôi tôi?"

"Từ nhỏ, bà bắt tôi làm việc nặng, trời đông giá rét vẫn phải giặt quần áo cho cả nhà bằng nước lạnh."

"Ngay cả cơ hội tiếp tục đi học, tôi cũng phải quỳ xuống cầu xin hai người mới có được!"

"Làm nhiều chuyện như vậy, giờ bà còn muốn tôi cảm ơn bà sao?"

Mẹ Tần cau mày, khó chịu nhìn cô:

"Nhắc lại những chuyện đó làm gì?"

"Con gái nhà ai mà chẳng thế, chỉ có con là yếu đuối thôi!"

Tần Sương lập tức hỏi lại:

"Thế còn Tần Uyển?"

"Sao nó lại được thảnh thơi mặc quần áo tôi giặt, chẳng phải lo lắng điều gì mà vẫn được đi học?"

Mẹ Tần sững người, sắc mặt thoáng vẻ lúng túng, nhưng rất nhanh đã che giấu đi bằng thái độ cứng rắn.

"Giờ con đã có bản lĩnh, những chuyện trước đây còn đáng gì? Việc gì phải tính toán chi li như thế?"

"Mẹ lặn lội đường xa đến đây là có chuyện quan trọng muốn nói."

Tần Sương khoanh tay, nén giận, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì?"

Không ngờ, Mẹ Tần lại nhìn quanh ký túc xá với vẻ hài lòng, sau đó mới ngang nhiên nói.

"Nếu con có thể thi đậu một trường tốt như vậy, thì thi lại một lần nữa chắc cũng không khó."

"Tranh thủ vẫn chưa nhập học lâu, suất học này nhường lại cho em gái con đi!"

"Bà nói cái gì?"

Vừa nghe xong, sắc mặt Tần Sương lập tức thay đổi, kinh ngạc nhìn đối phương, không thể tin vào tai mình.

Dù kiếp trước đã từng chứng kiến sự lạnh lùng và vô tình của mẹ mình, nhưng cô không thể ngờ bà ta lại có thể nói ra những lời như vậy!

Đem thành tích vất vả đạt được dâng cho người khác, thử hỏi ai có thể chấp nhận?

Mẹ Tần dường như hoàn toàn không nhận ra lời nói của mình quá đáng đến mức nào, vẫn giữ thái độ dửng dưng như không có chuyện gì.
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 8: Chương 8



"Chỉ có chút chuyện như vậy, con cần gì phải kích động thế?"

"Con có thể thi đậu một lần, chẳng lẽ không thi được lần thứ hai sao? Đây cũng không phải là chuyện gì khó khăn!"

"Em gái con vì không đậu đại học mà đau khổ đến mức muốn tự tử, con làm chị chẳng lẽ không quan tâm một chút nào sao?"

Nghe thấy những lời vô liêm sỉ này, suýt nữa thì Tần Sương đã bật cười vì tức giận.

"Trước đây các người bán tôi vào xưởng lao động chui, khi tôi van xin các người cứu tôi ra, các người lại nói tôi lười biếng, ham ăn lười làm!"

"Lúc đó sao không ai đau lòng cho tôi?"

"Bà chẳng lẽ không phải mẹ tôi sao?"

Cô kích động đến mức cả người run rẩy, nhưng nghĩ đến vách tường ký túc xá cách âm không tốt, cô đành cố gắng đè nén giọng nói của mình.

Thế nhưng, khi nghe đến câu hỏi cuối cùng, thân hình mẹ Tần đột nhiên khựng lại, một lúc lâu sau vẫn không nói được câu nào.

Mãi một lúc sau, bà ta mới như bừng tỉnh, vội vàng quát lên: "Con nhỏ c.h.ế.t tiệt này, nói linh tinh cái gì đấy!"

"Làm sao mẹ không phải mẹ con được? Con với Uyển Uyển giống nhau như đúc, chẳng lẽ còn không đủ để chứng minh?"

Nhưng câu nói này lại càng không đáng tin.

Tần Sương rất rõ ràng, bản thân cô và Tần Uyển gần như không có điểm nào giống nhau cả.

Tần Uyển lại giống mẹ như đúc, chỉ cần nhìn là biết ngay hai người có quan hệ huyết thống.

Cũng chính vì điểm này mà kiếp trước cô đã vô số lần hoài nghi —

Có phải vì cô không giống mẹ nên bà ta mới không thương cô, chỉ xem cô như công cụ làm việc?

Nhưng bây giờ, nhìn phản ứng của mẹ mình, Tần Sương lại đột nhiên sinh ra một nỗi nghi ngờ.

Tại sao cô lại không hề có điểm nào giống cha mẹ cả?

Như thể nhìn ra được nghi ngờ trong lòng cô, mẹ Tần đột nhiên đứng phắt dậy, giọng nói nóng nảy hơn hẳn.

"Đừng có nói mấy thứ linh tinh nữa, mẹ chỉ hỏi con một câu, suất học này con có nhường hay không?"

"Không đời nào! Nếu Tần Uyển muốn học đại học, thì cứ tự đi mà thi."

Tần Sương tạm thời gạt nghi ngờ trong lòng sang một bên, giọng nói chắc chắn như đinh đóng cột.

Nhưng mẹ Tần lại không tức giận, ngược lại còn bật cười hai tiếng đầy âm hiểm.

"Tao biết ngay là mày không chịu mà."

"Thế nên, vì mày là con gái của chúng tao, tao và cha mày đã chọn giúp mày một nhà chồng tốt rồi."

"Mày cũng đừng có học đại học làm gì nữa, về nhà nhanh chóng kết hôn rồi sinh cho người ta một đứa con trai mập mạp là quan trọng nhất!"

Nghe những lời này, con ngươi Tần Sương co rút lại, trong đầu lập tức hiện lên những ký ức của kiếp trước.

Kiếp trước, mẹ Tần cũng nói y hệt như vậy, đem cô bán cho một gã đồ tể trong trấn mà cô không hề hay biết gì!

Gã đồ tể đó đã gần sáu mươi tuổi, gần như có thể làm ông nội cô.

Đến tuổi đó mà vẫn chưa cưới được vợ, người sáng mắt ai cũng biết chắc chắn không phải hạng người tốt đẹp gì.

Nhưng mẹ Tần, chỉ vì mấy tờ tiền mà có thể nhắm mắt đẩy cô vào hố lửa!

Lửa giận trong lòng bùng lên dữ dội, Tần Sương siết chặt nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi.

"Nằm mơ đi! Đừng mong ép tôi lấy chồng!"

"Cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy, chuyện này không đến lượt mày quyết định."

Mẹ Tần cười đầy đắc ý: "Đợi đến khi cha mày thay mày ký giấy kết hôn, thì ngay cả pháp luật cũng công nhận mối quan hệ này rồi!"

Trái tim Tần Sương như bị siết chặt.

Cô biết, cha mẹ mình hoàn toàn có thể làm ra chuyện này!

Chẳng lẽ, con đường tương lai mà cô vất vả giành được, lại sắp bị hủy hoại trong tay hai con người này sao?

Tần Sương nhanh chóng suy nghĩ, cố gắng tìm ra cách đối phó để ngăn chặn âm mưu của mẹ Tần.

"Nếu bà dám làm thế, tôi sẽ lập tức báo lên nhà trường, nói Tần Uyển đã mạo danh tôi!"

"Nếu không muốn nó bị đuổi học, thì đừng ép tôi!"

Lời uy h.i.ế.p này lập tức đánh trúng vào điểm yếu của mẹ Tần, khiến bà ta nhất thời không dám tiếp tục ép buộc Tần Sương.

Dù không hiểu biết nhiều, nhưng bà ta cũng biết rõ Thanh Hoa không phải nơi mà ai cũng có thể vào được!

Nếu Tần Uyển thực sự mất cơ hội vào đại học danh giá, thì con nhỏ Tần Sương này cũng không gánh nổi trách nhiệm.

Thấy mẹ Tần do dự, mắt cô lóe lên, lập tức bồi thêm một đòn chí mạng.

"Bà nghĩ kỹ đi, nếu ép tôi đến đường cùng, tôi thà thi lại một năm cũng phải khiến Tần Uyển không được đi học!"

"Đến lúc đó, muốn rút lui cũng không kịp nữa đâu!"

Lời cảnh cáo này cuối cùng cũng khiến mẹ Tần im lặng, nhưng bà ta vẫn chưa từ bỏ ý định.

"Nói nhiều như vậy, rốt cuộc khi nào mày mới nhường suất học cho Tần Uyển?"

"Bây giờ mới khai giảng không lâu, vẫn còn kịp!"

Dù đã quá quen với sự thiên vị của bà ta, nhưng khi nghe những lời này, Tần Sương vẫn cảm thấy lạnh lẽo đến tận xương tủy.

Cũng là con gái, bà ta chỉ quan tâm Tần Uyển có được đi học không, nhưng lại chẳng hề để tâm đến hoàn cảnh của cô.

Cô không muốn tiếp tục dây dưa, lạnh lùng nói:

"Chuyện này để tôi tự lo, muốn Tần Uyển được đi học thì cứ chờ đi!"
 
Tái Sinh, Viết Lại Cuộc Đời
Chương 9: Chương 9



"Nếu tôi biết các người đã nhận tiền của tên đồ tể kia, thì đừng trách tôi khiến Tần Uyển bị trường học ghi vào danh sách đen!"

Mẹ Tần cuối cùng cũng không nói gì thêm, hậm hực rời khỏi ký túc xá.

Trước khi đi, bà ta còn ngang nhiên lấy đi chiếc bình nước nóng và khăn mặt mới mua của Tần Sương.

Tiễn bước mẹ mình, Tần Sương cảm thấy lo lắng vô cùng.

Hộ khẩu của cô vẫn còn ở nhà, đây chính là quả b.o.m hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể trở thành công cụ để gia đình cô khống chế.

Bất kể thế nào, cô nhất định phải về quê một chuyến!

Nếu không thì vẫn còn một mối nguy cơ như vậy, làm sao cô có thể yên tâm mà học hành!

Nghĩ đến đây, Tần Sương vội vàng đến phòng học vụ xin nghỉ một tuần, định về nhà giải quyết mọi chuyện.

Trên chuyến tàu trở về, nhìn phong cảnh dần trở nên quen thuộc, tâm trạng cô vô cùng mâu thuẫn.

Khó khăn lắm mới thoát khỏi nơi không hề mang lại bất kỳ ký ức vui vẻ nào, vậy mà bây giờ cô lại phải quay về.

Dù có ký ức từ kiếp trước, nhưng quan hệ huyết thống vẫn như một vòng trói buộc cô, khiến cô không thể nào thoát ra được.

Nghĩ đến những chuyện đã qua, ánh mắt Tần Sương dần trùng xuống.

Lần này, cô nhất định phải dứt khoát cắt đứt tất cả với quá khứ!



Nhìn khu nhà tập thể quen thuộc, bước chân Tần Sương khẽ dừng lại.

Lần trước khi rời đi, cô không gặp Ninh Thần Sanh.

Nhưng chắc hẳn anh ta đã nhìn thấy đơn ly hôn cô để lại, giữa hai người giờ chẳng còn bất cứ quan hệ gì nữa.

Nghĩ đến lời đe dọa trước đó của mẹ Tần, cô không khỏi thở dài.

Nếu hai người chưa ly hôn, đối phương cũng không thể dùng chuyện này để uy h.i.ế.p cô.

Nhưng cô sớm đã biết rõ sự lạnh nhạt của người đàn ông ấy đối với mình.

Kiếp trước, vài tháng trước anh ta đã kiên quyết ly hôn với cô, quay đầu liền lập tức cưới Tần Uyển.

Lần này, cô sớm đã không còn ý định ràng buộc bản thân với người đàn ông không yêu mình nữa.

Cô đang định rời khỏi khu nhà tập thể thì chợt có người gọi tên cô từ phía sau.

"Đồng chí Tần Sương, có phải cô không?"

Cô thoáng giật mình, quay đầu nhìn người vừa lên tiếng.

Người gọi cô lại là ông cụ bảo vệ của khu nhà tập thể.

Sau khi xác nhận đúng là cô, ông cụ lập tức vui vẻ hẳn lên.

"Đúng là cô rồi, đồng chí Tần! Lâu lắm không gặp, nghe nói cô thi đậu vào một trường đại học danh giá đấy!"

"Cô về tìm Doanh trưởng Ninh à? Không may rồi, dạo này cậu ấy ra ngoài làm nhiệm vụ, không có ở nhà đâu!"

Nghe vậy, Tần Sương khẽ nhíu mày.

Bọn họ đã ly hôn rồi, cô không còn thân phận là vợ quân nhân nữa, đáng ra không đủ tư cách để vào khu tập thể này.

Hơn nữa, cô có chuyện gì mà phải cần tìm Ninh Thần Sanh chứ?

Nhưng cô không giải thích nhiều, chỉ bình thản nói: "Con về nhà có chút chuyện."

Ông cụ bảo vệ hơi ngượng ngùng gật đầu: "Vậy có cần tôi báo cho Tiểu Ninh một tiếng không?"

Trong lòng Tần Sương lập tức dâng lên một chút khó chịu, cô đè nén cảm xúc, nhìn ông cụ rồi lạnh nhạt nói.

"Chúng con đã ly hôn rồi, con và anh ta không còn quan hệ gì cả, không cần phải thông báo cho anh ta đâu."

Vừa dứt lời, cô lại không ngờ rằng ông cụ bảo vệ thế mà tỏ ra kinh ngạc.

"Ly hôn rồi? Sao có thể chứ? Doanh trưởng Ninh chưa bao giờ nói gì về chuyện này cả!"

"Đồng chí Tần, cô đừng đùa với ông lão này chứ!"

"Vợ chồng có cãi nhau chút cũng không sao, đâu có thù hằn gì qua đêm đâu, đừng nói những lời giận dỗi như thế."

Tần Sương lập tức nghẹn lời.

Biểu cảm của ông cụ không giống như đang giả vờ, mà cũng chẳng có lý do gì để lấy chuyện này ra trêu chọc cô.

Chẳng lẽ anh ta thực sự không nói cho ai biết chuyện đã ly hôn?

Ngay sau đó, cô lại nghĩ đến việc người đàn ông ấy trước nay không thích để lộ quan hệ giữa hai người trước mặt người khác.

Có lẽ anh ta chỉ đơn giản không muốn thông báo chuyện này, mà chọn cách để cuộc hôn nhân này lặng lẽ kết thúc.

Nghĩ thông suốt, Tần Sương cũng không để tâm đến chuyện này nữa.

Về đến nhà, cha cô như thường lệ đi làm ở nhà máy, chỉ có mẹ cô ở nhà.

"Mày về làm gì?"

Vừa thấy bóng dáng cô, mẹ Tần lập tức tỏ thái độ khó chịu.

Ngay sau đó, như chợt nghĩ đến điều gì đó, ánh mắt bà ta bỗng sáng lên.

"Có phải mày đã nhường lại suất học cho Uyển Uyển rồi, để con bé được đi học không?"

Tần Sương hoàn toàn phớt lờ lời bà ta, chỉ lạnh nhạt nói: "Đưa sổ hộ khẩu cho tôi."

Tên cô đã được công khai trên cả nước, dù cô muốn nhường cũng không thể nhường được.

Lần này về đây, chẳng qua là muốn nhân cơ hội này cắt đứt hoàn toàn sự kiểm soát của gia đình!

Không nhận được câu trả lời như mong đợi, mẹ Tần lập tức cảnh giác: "Mày muốn lấy cái đó làm gì!"

"Tách hộ khẩu của tôi ra, tôi muốn tự lập hộ riêng!"

Tần Sương lạnh lùng nhìn bà ta, ánh mắt chẳng khác gì nhìn một người xa lạ.

"Sổ hộ khẩu và chứng minh thư đều trong tay các người, nếu tôi nhường suất học, các người lại muốn gả tôi đi thì sao?"
 
Back
Top Bottom