Tâm Linh Tại Sao Lại Bỏ Con

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
220718954-256-k846245.jpg

Tại Sao Lại Bỏ Con
Tác giả: HaTu350
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tác Giả : Quang My​
 
Tại Sao Lại Bỏ Con
chương 1: Vứt Bỏ


Liên, một cô sinh viên năm nhất của một trường đại học có tiếng.

Trong một lần lầm lỡ với bạn trai, cô đã có bầu, nhưng thay vì thực hiện sứ mệnh của một người mẹ, Liên đã đẻ và vứt đứa con máu mủ của mình...

Chuyện gì sẽ xảy ra với cô?

Hãy dõi theo bộ truyện để nhận được câu trả lời!Chương 1: Vứt bỏ

Liên bước chân ra khỏi phòng khám, mặt tỏ vẻ căng thẳng, trong đầu là một mỡ hỗn độn, trên tay cô là một tờ phiếu xét nghiệm siêu âm, đúng vậy!

Cô đã mang bầu...6 tháng.

Liên rút vội chiếc điện thoại trong túi, đã hơn chục cuộc, đường dây bên kia cũng chỉ hồi âm duy nhất một giọng nói:

- Thuê bao quý khách tạm thời không liên lạc được, mong quý khách vui lòng gọi lại sau!

Cô uất ức gào lên vô vọng:

- Đ... , Thằng ***!

Nãy giờ cô đang gọi cho cha đứa bé trong bụng mình, thằng mà khi mới yêu, Liên còn tưởng rằng, nó sẽ là người ở bên cô suất đời, cô quá ảo tưởng về cái tình yêu của tuổi trẻ đầy mơ mộng và ngôn tình, những lời ong bướm mật ngọt để rồi nhận phải trái đắng khi tuổi mới đôi mươi.

Trông cô già hẳn đi, đâu còn là một nàng HotGirl nhiều kẻ tán, người mê như trước nữa, tóc Liên bù xù, quần áo thì xộc xệch, khuôn mặt lúc nào cũng tỏ vẻ cau có, quầng mắt thâm tím lại, cứ như thế này chắc cô chết mất.

Thằng *** kia, trước lúc Liên trao cái cả đời con gái cho nó thì mật ngọt lắm, hứa này hứa nọ, nào là anh sẽ bên em cả đời, nào thì đừng lo! anh sẽ chịu trách nhiệm, để rồi giờ đây, trốn lui trốn lủi như một con ***.

Vứt tờ giấy xét nghiệm vào một cái sọt rác, Liên lại lếch thếch đi bộ về, vừa đi thỉnh thoảng cô lại nhìn xuống cái bụng của mình, tỏ vẻ ngán ngẩm.

Người buồn cảnh có vui đâu bao giờ, hôm ấy bầu trời Hà Nội tối sầm lại, những đám mấy không còn tung tăng vui đùa giống như mấy ngày đầu hẹn hò của cô với thằng *** kia nữa.

Đi về đến phòng trọ, Liên chạy vội vào trong phòng, khép cánh cửa lại, trốn lui trốn lủi ở một góc giường, cô khóc nức nở, nước mắt chảy ra khiến chiếc gối đầu ướt nhẹp, cầm chiếc điện thoại lên, bên trong là một vài tin nhắn messenger của mấy đứa bạn thân và thầy cố vấn học tập, đã hơn tháng nay cô không đi học.

Liên sợ!

Cô sợ bạn bè, thầy cô xa lánh mình, sợ nhìn thấy khuôn mặt buồn tủi của mẹ mình, vì chính mẹ cô lúc trước cũng mang thai ngoài ý muốn và không được nhà trai chấp nhận.

Dường như do khóc quá nhiều mà Liên cạn cả nước mắt, cô bắt đầu cười, cười khinh khích, cô cười vào cái bản mặt khốn nạn của thằng *** kia, cười vào sự ngu dốt, dễ tin người của cô, cứ thế Liên mệt lả ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Ngủ được một lúc thì bỗng nhiên cô giật mình tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại, Liên mệt mỏi cầm chiếc điện thoại lên, đầu dây bên kia là Linh, cô bạn thân học khác trường đại học của Liên.

Linh hớn hở gọi, nó cười khúc khích:

- Ê, mày ơi, đi trà chanh không, hôm nay tao vừa được anh bồ tặng iphone xs max, hí hí hí!

Con Linh nó chưa biết chuyện có bầu của cô, mà cũng phải thôi, Liên có nói cho ai đâu, cô giấu hết, từ bạn bè, ba má, thầy cô, do cô thuộc dạng người nhỏ, thế nên khi có thai bụng cũng nhỏ, không có ai nghi ngờ cả, họ chỉ nghĩ, chắc nghỉ tết hơi lâu, ăn nhiều nên Liên mập ra mà thôi.

Liên đáp lời cái Linh bằng một giọng nói ể oải:

- Chúc mừng mày nha, tao không đi đâu, đang mệt!

Bên kia cái Linh, nó nũng nịu;

- Đi đi mày ơi, tao khao, đi đi Liên xinh gái, hi hi!

Cũng đã lâu ngày cô không gặp cái Linh, vả lại dạo này mệt mỏi và stress quá, cô cũng muốn đi đâu đó cho khuây khỏa đầu óc chứ cứ mãi như này chắc Liên điên mất, Cô ới lại cái Linh

– Ok, quán cũ nhá

Rồi cô chuẩn bị quần áo, tắm giặt để chuẩn bị đi.

Đi cùng cái Linh, cô cũng bớt căng thẳng đi phần nào, khi hai đứa đang cười khúc khích nhắc đến chuyện cùng đám bạn đi hái trộm ổi nhà ông Nam rồi bị bắt ngày xưa thì một giọng nói quen thuộc đằng sau lưng khiến Liên giật nảy người, quay đầu lại, cô nhìn thấy thằng *** kia,nó đang đi cùng con mả mẹ nào đấy.

Cô cầm cốc nước cam hất thẳng vào mặt nó:

Đ...

Mẹ thằng ***, mày bỏ tao như thế này để đi chơi với gái và, thằng ***!

Thằng kia kéo Liên ra phòng vệ sinh ở trên tầng trước sự bỡ ngỡ của cái Linh, Thằng kia từ từ nói:

- Anh xin lỗi!

Chúng mình còn trẻ mà, anh nói với em bao nhiêu lần rồi, phá nó đi!

Liên tát cho nó một cái thật mạnh như trời giáng:

- Im mồm thằng ***, sáu tháng rồi bỏ cc à!

Thằng kia đẩy cô ra, miệng nó nhếch mép:

- Ngu thì chết, mày chắc là con tao không ?

Liên gào lên, lao vào thì bị thằng đàn bà kia tát cho một cái, rồi nó bỏ đi.

Cô ngã khụy xuống, nhìn vào chân mình, Liên hoảng hốt, cô thấy hai dòng máu chảy ra đỏ hết bắp chân, máu chảy một lúc một nhiều, do cửa hàng này hôm nay khá ít khách, và họ tập trung ở tầng dưới nên không ai nghe nghe thấy tiếng hét của Liên cả, cô với lấy tay đóng chặt nhà vệ sinh lại, cố gắng để không phát ra tiếng, bởi cô sợ mọi người phát hiện, sợ mình bị chôn vùi tương lai bởi cái thai này.

Liên thấy có thứ gì đấy cứ đạp thùm thụp vào bụng mình, đứa bé!

Nó muốn được ra đời, muốn được nhìn thấy ánh mặt trời, Cô sắp đẻ, khắp người Liên đau nhức như gãy từng chiếc xương sườn vậy, cô cố lấy hết sức lôi đầu đứa bé ra, rồi dần dần là tay, chân và...” oe oe” tiếng khóc vang lên, đứa bé đã chào đời , cô đã sinh một đứa bé, Liên đã tạo ra một sinh mạng.

Nhưng...

Cô phủ nhận điều đó, có thể do quá hoảng hốt, hay nỗi ám ảnh bởi cái thai quá lớn mà cô đã không chấp nhận đứa bé, Liên cho rằng đứa bé không nên sống, nước mắt cô trào ra, nghiến mạnh răng, đứa bé đã bị cô bóp...., nó chỉ kịp kêu oe oe vài câu rồi chìm vào giấc ngủ mãi mãi.

Một con điên, một đứa thần kinh, Liên trả khác gì một con ác quỷ cả, đứa bé đã ..., người nó vẫn còn còn dính dây rốn và máu.

Cô run rẩy đúc cái thai vào một túi nilon rồi nhét vào túi xách mình, lau rửa phòng vệ sinh rồi bước ra ngoài như chưa có chuyện gì xảy ra.

Cô còn trẻ, cô chưa trải sự đời, Liên không biết rằng, mình đã giết chết một sinh mạng, cô đã cướp đoạt cơ hội được làm người, được khóc, được cười, được vui, được buồn được tận hưởng ánh sáng mặt trời của đứa bé.

Cô đã giết chết chính...

Con mình!

Ra ngoài, cô đi vội thật nhanh đến chiếc xe của mình và cất vội chiếc túi xách vào trong cốp, trước sự khó hiểu của Linh, khi đi ngang qua một thùng rác công cộng, Liên dừng xe lại, quang chiếc túi nilon đựng xác con mình vào thùng rác rồi tiếp tục đi về nhà.

Ngoài trời lúc này đổ một cơn mưa cực lớn, sấm sét thay nhau nổi cơn thịnh lộ, dường như việc làm của Liên đã khiến trời tức giận.

Về đến nhà cô mệt mỏi ngủ thiếp đi, trong mơ màng cô nghe thấy một giọng hát của trẻ con

Đừng bỏ con mẹ ơi

Hãy cho con được sinh ra đời...

Và tiếng cười khanh khách, tiếng khóc oan thán.
 
Back
Top Bottom