Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tái Kiến, Ta Của Ngày Xưa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczOpbjt3mhSb9-TvR3735VqbnXooIAkB7K-nDmwjvBZtTXfC9JHPfbjE0ahHPs6Zo7_zJWtEguebgsqJKh2Vztxtd6jrEdyRBnzhCyvwwDMKUWLbj9R2f7ur2_6o_BDLefBZVYZTNYqWZMVx-geWWoUt=w215-h322-s-no-gm

Tái Kiến, Ta Của Ngày Xưa
Tác giả: Mộng Tiêu Nhị
Thể loại: Đô Thị, Khác, Đoản Văn
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác giả: Mộng Tiêu Nhị

Tran / Editor: Milomachi324

Beta: Milomachi324

Thể loại: Hiện đại, HE, Đoản văn, Nhẹ nhàng, Thanh xuân vườn trường

Độ dài: 3

Giới thiệu

Vượt qua hơn nửa vòng Trái Đất, cô rũ bỏ lớp ngụy trang mang tên từ biệt, cố tình nhưng lại giả vờ vô tình để gặp lại anh.
Sau lần tương phùng ấy, cô chật vật đến không thể chịu nổi mà bỏ chạy.
Thì ra, cuộc gặp này thật sự đã trở thành một lời chia tay.
Chia tay với quá khứ, chia tay với thanh xuân, chia tay với những rung động quyến luyến từng không thể buông.
truyện gốc:

Convert: Trạm Rác
Tag: Mùa hoa mùa mưa · Yêu sâu sắc

Từ khóa tìm kiếm:
Vai chính: Lâm Mục, Điền Ngọt
Vai phụ: Chu Giai Minh
Thể loại khác: Thanh xuân​
 
Tái Kiến, Ta Của Ngày Xưa
Chương 1: Chương 1



Xuống máy bay, tôi lại ngồi xe buýt sân bay mất 40 phút, sau đó chuyển sang tàu cao tốc hơn một tiếng, rồi lại đổi sang xe buýt nội thành. 35 phút sau, cuối cùng tôi cũng đến được thị trấn nhỏ này.

Thị trấn nhỏ dường như vẫn mang dáng vẻ của mười mấy năm về trước, nhưng lại như thể mọi thứ đều đã thay đổi.

Ra khỏi nhà ga có phần cũ kỹ, tôi bắt một chiếc taxi. Tài xế nói tiếng địa phương đặc sệt, hỏi tôi muốn đi đâu.

Tôi sững người — đúng rồi, tôi muốn đi đâu chứ?

“Cứ vòng quanh thị trấn một chút đi.”

Tài xế rất nhiệt tình: “Cô gái, từ thành phố lớn về quê ăn Tết à?”

Nơi này không phải nhà tôi, tôi đâu có ăn Tết. Nhưng vì phép lịch sự, tôi vẫn đáp lại: “Vâng.”

Có lẽ thấy tôi lạnh nhạt, lại có phần kiêu ngạo, bác tài không nói thêm gì nữa, chỉ tập trung lái xe.

Nơi này, tôi đã rời đi mười năm. Một phần ba cuộc đời tôi — tôi thật không ngờ, có ngày mình lại trở về đây.

Có lẽ đúng là con người càng lớn tuổi càng hay hoài niệm.

New York không có Tết âm lịch, cũng chẳng có kỳ nghỉ, nhưng tôi vẫn xin nghỉ để quay về.

Trước khi lên máy bay, mẹ cứ lải nhải mãi: “Biết trước con sẽ về tảo mộ, thì trước kia ba mẹ con đã giữ lại căn nhà cũ rồi, sau này về còn có chỗ mà đặt chân.”

Biết trước ư? Nếu biết mười năm sau mình vẫn sẽ hối hận như bây giờ, thì lúc đó tôi đã không tùy tiện theo ba mẹ rời đi. Một mình trông coi căn nhà cũ, đến Tết nhất lễ lạc còn có thể ghé thăm ông bà.

Nhưng có những điều, không thể quay lại như ban đầu nữa.

Không biết đã đi bao lâu, bác tài tốt bụng nhắc: “Cô gái, đi quanh một vòng thế này cũng gần 30 tệ rồi.”

“Cho tôi đến phố Cổ.”

“Được thôi.”

Phố Cổ là con phố lâu đời nhất của thị trấn nhỏ này. Bây giờ chắc cũng đã hiu hắt lắm rồi , nghe nói thị trấn này giờ đang phát triển về phía Đông.

Xuống xe, đúng như tôi đoán, dù đang là ngày 28 Tết nhộn nhịp, nơi này vẫn vắng vẻ như cũ. Trước cửa những cửa hàng mang đậm phong vị cổ xưa, thậm chí có thể giăng lưới bắt chim.

Tôi kéo vali đi dọc con đường lát đá xanh. Mỗi một bước đều như dẫm lên hồi ức, bao kỷ niệm cũ ùa về trước mắt.

Rẽ trái ở chỗ cách đây khoảng 100 mét, đi thêm 36 mét nữa, chính là nơi tôi muốn đến trong chuyến đi này, giờ chỉ còn người mất, cảnh xưa chẳng còn.

Thật ra tôi hiểu rõ, nếu không phải tôi cố tình tìm đến, thì dù thị trấn này nhỏ thế nào, cũng chẳng dễ gì gặp được.

Nhưng tôi nào có mong gặp lại. Chỉ là lòng còn thương nhớ, nhìn một cái là đủ.

Chỉ có 100 mét thôi, mà tôi lại thấy như mình đã bước đi cả một thế kỷ. Khó khăn hơn cả đi trên con đường đầy gai.

Tôi hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn về bên trái.

À, phố Cổ vẫn còn một góc như xưa.

Trước cửa tiệm đậu rang lâu đời kia, vẫn còn mấy chục người xếp hàng. Việc làm ăn vẫn nhộn nhịp như ngày nào.

Đi thêm khoảng 30 mét nữa, tôi cuối cùng chẳng bước nổi chân. Ánh mắt tôi rơi xuống người đàn ông kia — người mà suốt mười năm qua tôi vẫn không ngừng nghĩ đến.

Tôi không ngờ lần gặp lại sẽ là một cảnh tượng buồn cười đến thế này.

Anh ấy mặc chiếc áo bông màu thiên lam, quấn quanh người một chiếc tạp dề đỏ rực, vui vẻ đứng ra phục vụ khách hàng, động tác vẫn giống như mười năm trước, đầy lưu loát.

Anh ta, có phải là con trai nối nghiệp cha không?

Dù anh ta có vẻ nhỏ nhắn, nhưng vẫn là cậu thiếu niên thanh xuân, đầy nắng ấm trong ký ức của tôi.

Điểm thay đổi duy nhất chính là khóe mắt và đuôi lông mày của anh ta, giờ đây đã không còn nét ngại ngùng thanh xuân, mà thay vào đó là sự trưởng thành và kín đáo. Có lẽ, bán đậu rang suốt nhiều năm, khói bụi mịt mù, thế nên anh ta đã chín chắn.

Tôi đứng lặng im, cuối cùng chờ đến lúc khách hàng rời đi, tôi mới dám lấy hết can đảm để tiến lại gần anh.

Khi khách hàng rời đi, con phố cũ lại chìm vào yên tĩnh.

Tiếng bánh xe vali lăn trên những viên đá cuội phát ra âm thanh trong trẻo, tôi cúi đầu, nhưng tôi biết anh chắc chắn đã nhìn thấy tôi.

Đợi một lúc lâu mà không có phản ứng gì, khi tôi ngẩng đầu lên, mới nhận ra quầy hàng trước mặt đã trống trơn, anh ấy đã vào trong cửa hàng.

Không phải duyên phận, dù ở ngay trước mặt, nhưng cũng không nhất định sẽ gặp nhau.

Tôi học theo cách nói của mười mấy năm trước, "Lão bản, mua hạt dưa."

Thực ra, giọng tôi đã không tự chủ mà run rẩy.

Tôi không biết người ra là cha anh ta hay chính anh.

Chưa đầy một phút, cửa hàng lại có người ra.

Lâm Mục, chúng ta cuối cùng cũng gặp lại.

Anh không có vẻ gì là kích động, vui sướng, thậm chí không có cả ngạc nhiên, như thể chỉ là một khách hàng bình thường mua hạt dưa, ánh mắt không có một chút gợn sóng.

Chẳng lẽ anh không nhận ra tôi sao?

Là một người làm ăn, câu đầu tiên anh hỏi là, "Khẩu vị gì, mua bao nhiêu tiền?"

"Loại cũ." Trước đây mỗi lần tôi đến đây mua hạt dưa, đều là loại nguyên vị, hai đồng tiền.

Anh nhíu mày, "Lão khách hàng quá nhiều, tôi trí nhớ không tốt, không nhớ ra." Mặc dù anh có vẻ xin lỗi, nhưng trong giọng nói không hề có chút chân thành, lạnh lùng như băng.

"Nguyên vị!" Tôi nghẹn ngào, có chút tức giận nói.

Anh căn bản không phản ứng, thuần thục lấy túi giấy, đổ hạt dưa vào, rồi bắt đầu ấn con số trên máy tính tiền, "Mua bao nhiêu tiền?"

Thật sự là muốn kiếm tiền điên cuồng, tôi không thể tin rằng anh lại có thể quên tôi!

Tôi hơi tức giận nói, "Hai đồng tiền!"

Kết quả, anh ném túi giấy lên cân, rồi quay đi. Có lẽ anh chán ghét tôi mua quá ít, không đáng để anh động tay.

Anh gọi vào trong tiệm, "Nhi tử, lại đây bán đồ."

"Đến rồi!" Một giọng nam trẻ con vang lên.

Tôi ngây người đứng đó, gió lạnh thổi vào cổ, cơn lạnh từ người lan ra, như một nỗi đau xuyên thấu tim.

Không phải nói là anh chưa kết hôn sao? Sao lại có con lớn thế này?

Chắc chắn là bạn bè không đành lòng làm cô ấy buồn, nên mới nói dối như vậy.

Tôi vội vã xoay người định rời đi, nhưng tiếng nói trẻ con lại vang lên, "A dì, chị muốn mua gì?"

Giữa làn sương mờ, tôi nhìn rõ một cậu bé khoảng bảy tám tuổi, trông giống Lâm Mục đến bốn, năm phần.

Ngón tay tôi run rẩy, nước mắt rơi, "Xin lỗi, tôi không mang tiền, lần sau lại mua."

Tôi kéo theo chiếc vali, lặng lẽ rời đi.

Lang thang trên phố, không biết mình nên làm gì, đi đâu. Hóa ra anh đã có gia đình, có vợ, có con. Những ngày thanh xuân ngây thơ đã bị quên lãng từ lâu.

Nam nhân luôn thực tế, chỉ có tôi, vẫn còn lẩn quẩn trong tình yêu, cứ ngỡ rằng sẽ có người vẫn đợi mình sau bao nhiêu năm.

Lau khô nước mắt, tôi tìm một khách sạn gần đó, mua một bó hoa tươi rồi đi thăm ông bà.

Từ khi di cư, tôi đã không thăm ông bà lần nào, tôi thật sự là đứa cháu bất hiếu.

Không ngờ có người đến trước tôi, dù hoa tươi trên mộ đã héo nhưng có lẽ cũng chưa lâu lắm. Rốt cuộc là ai đã đến?

Dù sao cũng không phải người trong gia đình, bá bá và cô cô đều sống ở kinh thành, bọn họ chỉ về quê vào dịp Tết Thanh Minh để tảo mộ. Có thể là họ đã đến thăm nhà tôi ở New York rồi, không có thời gian để ghé qua đây. Chẳng lẽ là bà con xa?

Tôi không còn suy nghĩ nhiều, có người đến thăm ông bà, dù không phải tôi, nhưng cũng tốt.

Cùng bà nội nói chuyện rất lâu.

Nói cho bà biết, tôi có thể sẽ kết hôn sớm, vì tôi không còn tiếc nuối, sẽ tìm một người thích hợp và sống cuộc sống của mình. Tuổi tôi bây giờ ở trong nước đã là "lớn tuổi thừa nữ" rồi.

Nói thật nhiều, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Bầu trời dần tối lại, tôi mới không nỡ rời đi, sau đó trở về, nhưng lại không biết sẽ là năm nào, tháng nào.

Thị trấn nhỏ vào dịp Tết trước rất náo nhiệt, mọi người đi dạo siêu thị, mua sắm ở các cửa hàng, nhưng lại tắc nghẽn đường vì xe cộ. Tất cả mọi người đều vui vẻ, còn tôi thì cảm thấy cô đơn, không hòa nhập được.

Ăn tối xong, tôi trở về khách sạn.

Mở vali ra, bên trong toàn là những thứ thuộc về quá khứ. Tôi không mang nhiều quần áo, cả cái vali đều chứa những kỷ niệm đã qua. Tôi muốn dùng những thứ đó để đổi lấy sự tha thứ của anh, để lấy lại những gì đã từng thuộc về tôi.

Thật ra, mọi thứ đều có thời hạn, hết hạn rồi thì còn ai coi trọng nữa.

Tôi mở áo đồng phục của mình ra, phía sau lưng là những vết bút bi, những dấu vết mà anh để lại.

Từ những ngày đầu, cho đến khi lên cao trung, tôi luôn ngồi phía trước anh. Tôi luôn nghĩ rằng chúng tôi là một đôi có duyên, nhưng cuối cùng mới nhận ra, duyên phận đến quá sớm mà tôi không nhận ra, đó thực sự là một điều may mắn.

Anh học không giỏi, rất thích gây chuyện, đặc biệt là trêu đùa, và luôn không cho phép tôi dựa vào bàn của anh.

Mỗi lần anh dùng bút bi che thư của mình, chỉ cần tôi dựa vào một chút là áo đồng phục của tôi lại bị dính dấu. Những vết bút bi đó, dù có tẩy thế nào cũng không sạch được.

Mỗi lần anh làm tôi tức giận, tôi lại lặng lẽ đẩy tất cả những tờ giấy của anh đi để giải tỏa cơn giận.

Anh chưa bao giờ làm tôi tổn thương, nhưng cũng luôn có một cách trả đũa tinh quái, từng túm tóc tôi trong giờ tự học, có khi còn cắm bút chì vào tóc tôi.

Những ký ức thanh xuân ấy giờ chỉ còn tôi một mình nhớ lại.

Lấy ra một túi hồ sơ, bên trong là những 'thư tình' anh gửi tôi, những tờ giấy nhỏ mà chúng tôi truyền tay nhau khi còn học.

Giờ nhìn lại, những tờ giấy đó thật nhàm chán, chẳng có gì thú vị, nhưng khi đó chúng tôi lại truyền nhau không biết mệt. Mỗi khi thầy cô viết bảng, chúng tôi lại tranh thủ lén lút truyền cho nhau một tờ.

Những tờ giấy đó chủ yếu là giấy làm bài, còn có yêu cầu sửa bài thi, dù sao anh ấy cũng không viết gì nhiều, chỉ đơn giản là xé ra viết vài dòng thư tình. Những tờ giấy đó thường chỉ có một hai câu, nhiều nhất cũng không vượt quá mười câu. Những tờ giấy nhỏ ấy trở thành gia vị cho những năm tháng học hành khô khan của tôi

[Có thấy không, bốn con mắt khóe mắt có dấu vết trầy, tối qua chắc chắn bị vợ đánh.] Bốn con mắt là thầy giáo môn Toán của chúng tôi, rất hay bị viêm họng.

[Thầy Tam lại bắt đầu ho khan, cậu không thấy khát sao?] Thầy Tam là thầy giáo lịch sử của chúng tôi, rất giỏi giảng dã sử.

[Tan học rồi, tôi muốn đi chơi bóng rổ, cậu nhớ mang cặp sách của tôi qua nhé, rồi giúp tôi sửa bài làm về nhà.]

[Chờ một chút, khi tôi trêu cậu từ phía sau, cậu chỉ cần duỗi tay từ dưới bàn, tôi vừa mới lấy rất nhiều hạt dưa đưa cho cậu.]

Những tờ giấy ấy, nhìn lại tôi không kìm được mà rơi lệ. Những ấm áp đó, giờ đã không còn thuộc về tôi nữa.

Anh yêu, anh có vợ, có con, còn tôi thì không còn một vị trí trong trái tim anh, tất cả đã được thay thế.

Mấy năm qua, dù không thiếu những mối tình, nhưng tôi không bao giờ tìm lại được cảm giác trong sáng như vậy. Chính vì vậy, những tình yêu mới bắt đầu, đều bị tôi bỏ qua vì thiếu sự chân thành.

Tôi luôn nghĩ chỉ cần cố gắng, chắc chắn tôi sẽ quên. Nhưng dù tôi đi qua nhiều nơi, nhìn ngắm bao phong cảnh, nơi đẹp nhất vẫn là thị trấn nhỏ này.

Ngay khi tôi đang khóc không ngừng, bỗng có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi không để ý, nghĩ rằng ai đó gõ nhầm.

Nhưng rồi âm thanh tiếp tục vang lên, tôi dừng lại, ngừng khóc, lắng nghe những tiếng động ngoài cửa. Đã muộn như vậy, ai lại đến tìm tôi?"
 
Tái Kiến, Ta Của Ngày Xưa
Chương 2: Chương 2



Tôi rón rén đi đến cửa, dán tai vào cửa để nghe, vì không biết rõ người đến là ai, tôi không dám mở cửa. Dù tình hình an ninh ở thị trấn này vẫn tốt, nhưng ai có thể đảm bảo là không có tình huống bất ngờ xảy ra?

Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng ầm ầm vang lên từ mấy chỗ cũ, làm tôi lo lắng đến nghẹt thở. Sắp đến cuối năm rồi, chẳng lẽ lại gặp phải kẻ muốn vào nhà cướp bóc?

Tôi cẩn thận cầm lấy cái khóa cửa, lại kiểm tra lần nữa cái chốt không quá chắc chắn trên cửa. Cảm giác như trái tim tôi sắp nhảy ra ngoài, trong lòng chỉ nghĩ đến một điều duy nhất: cái thị trấn nhỏ này, ngoài Lâm Mục biết tôi trở về, chắc không ai khác. Chẳng lẽ là anh? Nhưng vừa nghĩ đến đó, tôi lại phủ định ngay.

Gần đây, anh phải ở nhà chăm vợ chăm con, làm gì có thời gian đến tìm người tình cũ như tôi, hai hạt dưa còn không muốn mua cho tôi, sao lại có thể rộng lượng mà tìm đến?

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục vang lên, âm thanh quen thuộc truyền đến: "Điền Điềm, là tôi."

Nghe thấy giọng anh, một tia ngỡ ngàng xộc lên trong lòng tôi, tai như ù đi. Có lẽ là do bao nhiêu năm qua, sự nhớ nhung đã thành ma quái, nghe giọng anh, tôi cảm thấy như không còn tỉnh táo nữa.

Tiếng nói lại vang lên, lần này rõ ràng hơn: "Điền Điềm, tôi là Lâm Mục, mở cửa."

Thì ra đúng là anh.

anh không phải trước đây đã giả vờ không quen biết tôi sao? Không phải nói là khách hàng quá nhiều, không nhớ rõ tôi sao? Sao giờ lại còn làm ra vẻ như người tình thuở xưa?

anh có thể tìm được đúng phòng của tôi, tôi cũng không ngạc nhiên lắm. Thành phố nhỏ như vậy, muốn tra được khách sạn của Điền Điềm, với anh mà nói quá dễ dàng.

Tôi do dự một lúc, lòng đầy uất ức, nhưng cuối cùng vẫn mở cửa.

Khác với ban ngày, buổi tối anh ăn mặc chỉnh tề, áo sơ mi đen, áo khoác màu xám xanh, dáng vẻ anh tuấn và điềm tĩnh. anh đứng trước mặt tôi, ánh mắt vẫn lạnh lùng như lúc ban ngày, không chút ấm áp.

"Ôi, tôi trí nhớ không tốt," hắn nói.

Anh cười lạnh một tiếng, nhưng chẳng thốt ra thêm lời nào. Giống như tôi chỉ là trò đùa trẻ con trong mắt anh, không đáng để quan tâm. anh chỉ lạnh lùng đáp lại, như thể quá lười để lên tiếng.

Cũng đúng thôi, với cái dáng vẻ kia của anh, chẳng thiếu gì người khác theo đuổi, những cách hành xử như của tôi anh chắc đã thấy quá nhiều rồi.

Tôi đứng đó, ngắm nhìn anh, trong lòng suy nghĩ đủ điều. Thanh xuân của tôi giờ chỉ còn là ký ức, những ký ức ấy giờ đã tan vỡ. Những con phố cũ, những nơi xưa kia tôi từng qua, có còn ý nghĩa gì nữa đâu?

Tôi muốn có được thứ mà anh không thể cho, và hiện giờ, anh cũng không thể cho thêm gì ngoài sự lạnh lùng. anh giờ đã có gia đình, có vợ có con, còn tôi chỉ là một phần quá khứ không thể quay lại.

Tôi không còn sức để tiếp tục sống trong những ký ức ấy, dù vẫn còn ôm chúng không chịu buông tay. Giờ đây, việc gặp lại chỉ càng khiến tôi thêm đau lòng. Thật sự không còn gì để lưu luyến nữa.

Không biết chúng ta đã nhìn nhau bao lâu, anh vẫn im lặng, ánh mắt vẫn không rời khỏi tôi. Tôi cảm thấy như mình đang bị cuốn vào một cơn lốc xoáy, không thể thoát ra.

Cuối cùng, tôi thu tầm mắt lại, chỉ liếc anh một cái rồi bước lùi lại, chuẩn bị đóng cửa.

Tôi không muốn tiếp tục lãng phí thời gian với anh nữa, chúng tôi vốn không cùng một thế giới. Anh đã có những người bạn trong thành phố từ lâu, còn tôi vẫn mãi đứng ngoài chờ đợi một người mà vốn dĩ không thể nào có được.

Giờ đây, tất cả hy vọng ấy đã bị tước đoạt.

Tôi lùi lại một bước, chuẩn bị đóng cửa lại. Nhưng anh nhanh chóng bước qua tôi, chưa kịp quan tâm, anh đã mạnh mẽ xông vào, giống như trước kia, khi dễ tôi mà không cần lý lẽ gì, hành động bá đạo vô lý.

"Lâm Mục, anh có bệnh không vậy? Anh đã xem qua rồi, có thể đi được rồi." Tôi nói với giọng hơi kích động, nhưng ẩn sau đó là sự uất ức không thể giấu được.

anh lấy trong tay ra một bao nilon trong suốt, là hạt dưa. Lúc này tôi mới chú ý rằng anh mang cái mà anh gọi là quà tặng để đến thăm tôi, một người bạn cũ.

Nhưng hạt dưa thật sự quá nghèo nàn, tính giá hiện tại cũng chỉ khoảng hai đồng tiền thôi, anh đi một quãng đường dài như vậy chỉ để đưa tôi mấy đồng tiền đó?

"Em không muốn ăn." Tôi cố làm ra vẻ không quan tâm.

anh không nói gì, chỉ tỏ ra vẻ không kiên nhẫn, kéo tôi lại gần, rồi nhét cái bao nilon vào trong ngực tôi.

Suốt thời gian đó, anh không nói một lời.

Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, dường như tất cả mọi thứ trong không gian đều trở nên nặng nề, im lặng và đầy cảm giác mơ hồ. Tôi nghe thấy anh thở dài nhẹ, rồi quay người đi mở cửa.

Vào khoảnh khắc đó, tôi không hiểu vì sao mình lại bị một sức hút lạ lùng lôi cuốn, không thể kìm chế, ôm lấy anh từ phía sau, khiến bao nilon và hạt dưa rơi đầy đất.

Tôi ôm chặt lấy eo anh, chôn mặt vào lưng anh, tham lam hít thở hơi thở nam tính độc nhất của anh. Tôi tự giận mình, thầm mắng mình điên rồi, nhưng không thể buông tay.

"Lâm Mục, nếu không có sự cho phép của em, anh làm sao có thể kết hôn được, anh đã quên sao? Anh là của em, từ mười năm trước rồi." Tôi cố kìm nén những tiếng nức nở.

Tôi cảm nhận được cơ thể anh cứng đờ trong vòng tay tôi.

Sau khi khóc xong, tôi buông tay ra, không cho anh cơ hội nói gì, dùng sức đẩy anh ra ngoài và đóng cửa thật nhanh.

Tôi sợ nếu cứ tiếp tục thì mình sẽ không bao giờ buông được anh.

Nếu từ sáng sớm tôi đã biết anh đã kết hôn và có con, tôi sẽ không trở lại. Điều này thực sự như một sự hành hạ, khiến trái tim tôi đau đớn.

Cánh cửa đóng lại, tôi không còn sức lực để đi đâu nữa, ngồi dựa vào cửa, lúc này tôi thật sự trắng tay.

Trong lúc nói chuyện với một người bạn thân, tôi mới biết anh vẫn còn độc thân. Tôi không thể kìm nén được cảm xúc, chạy về để nghĩ rằng có thể hàn gắn lại, nhưng không ngờ rằng trong thế giới này, lại còn có những sự cố như thế này.

Tôi sợ tiếng khóc của mình sẽ quá lớn, làm phiền những người ở phòng bên cạnh, nên phải nhét ngón tay vào miệng để cắn chặt lại.

Cảm giác như tim tôi sắp vỡ ra, đau đớn đến mức như bị sốc, tôi chạy một quãng đường dài, tưởng là sẽ có thể dứt khoát chia tay, nhưng cuối cùng lại chỉ là đến đây để rơi nước mắt.

Một lúc lâu sau, đôi chân tôi đã tê cứng, cuối cùng tôi mới từ từ bò dậy, bước đi khập khiễng trên những hạt dưa vương vãi trên sàn, hướng về mép giường. Lâm Mục đã rời đi, và sẽ không quay lại nữa. Nỗi buồn của tôi, có lẽ giờ đây cũng chẳng còn liên quan gì đến anh ta nữa.

Tình yêu đã không còn, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục. Tôi không còn dũng khí để tìm kiếm lý do sống, vì dù tôi có chết đi, Lâm Mục cũng sẽ không phải là của tôi.

Sau khi tắm xong, tôi lên giường, biết rằng tối nay mình sẽ không thể ngủ được.

Điện thoại trong phòng khách vang lên. Tôi ngẩng lên, không có gì để làm, chỉ là một cuộc gọi vô nghĩa. Tôi cầm điện thoại lên, "Chào."

"Điền Điềm, tôi vừa mới đưa cho bạn hai đồng tiền hạt dưa, cửa hàng chúng ta có quy định là ít nhất 50 đồng mới được đưa hàng. Thấy là bạn là bạn cũ, tôi không lấy nhiều tiền. Tôi chỉ muốn hỏi một chút, bạn khi nào sẽ trả cho tôi số tiền đó? Đây là buôn bán nhỏ, tôi không nhận ghi nợ. Nếu không thì tôi sẽ đứng dưới lầu đợi bạn."

anh vừa mới giả vờ nghiêm túc, giờ lại nói bla bla. Tôi tức giận đến mức trực tiếp quăng điện thoại xuống.

Tôi khoác áo, lấy trong ví ra hai tờ tiền 50 đồng, anh muốn tiền đúng không, đưa cho anh, tôi không thiếu cái này.

Tôi vừa chuẩn bị ra khỏi phòng, thì một bóng đen chặn ngay cửa, chưa kịp phản ứng, tôi đã bị kéo mạnh vào ngực anh, mũi tôi đau nhói.

"Lâm Mục, anh là tên hổn đản, buông tôi ra!" Tôi bắt đầu giãy giụa.

Anh làm như không nghe thấy, chỉ lạnh lùng kéo tôi, giành lấy đồ từ tay tôi, rồi ném tôi lên giường. anh đứng cạnh giường, hơi thở gấp gáp, "Em là đồ bò điên sao?"

Tôi từ trên giường bò dậy, "Anh điên à?"

anh giận dữ đáp, "Lấy tiền, chuyện đương nhiên, sao lại thành điên?"

Cái trò này vừa tức vừa buồn cười, anh gọi đó là tiền hàng. Đúng là kiếm tiền đến mức không còn biết gì nữa.

Tôi lấy lại bình tĩnh, thở gấp, "Lâm Mục, anh rốt cuộc muốn thế nào?"

"Hỏi em mới đúng, em rốt cuộc muốn thế nào?"

Tôi đón nhận ánh mắt đầy sự khinh miệt của anh, nhìn thẳng vào anh, giễu cợt, "Tôi muốn gì, anh dám không?"

anh cười lạnh hai tiếng, "Tôi dám, em dám không?"

Khi tôi tưởng anh sẽ chỉ nói mấy câu giễu cợt,anh đã bước lại gần, đẩy tôi lên giường. Trước khi tôi kịp phản ứng, anh đã đè lên người tôi, ngăn không cho tôi nói một lời nào.

Giờ phút này lý trí đã không còn tồn tại. Có lẽ vì tôi quá nhớ anh, bị anh khiêu khích mà không thể kiềm chế, tất cả nguyên tắc đạo đức của tôi đều tan biến.

anh mạnh mẽ chủ động hôn tôi, tôi có chút muốn phản kháng nhưng lại không thể kìm chế. Đôi tay tôi tự động ôm lấy cổ anh, hôn nhau đến mức không phân biệt được ai là ai, như để giải tỏa tất cả sự căng thẳng, oán giận và cả tình yêu không thể thỏa mãn.

Có lẽ tất cả những khao khát đều không thể so với việc đối diện trực tiếp như thế này.

Từ trên giường đến nhà vệ sinh, lên tường, cho đến khi mồ hôi ướt đẫm, kiệt sức, nhưng chúng tôi vẫn không muốn buông tay nhau.

Một khoảnh khắc ấy, tôi cảm giác dù chết đi cũng cam lòng.

Cuối cùng, chúng tôi lại quay lại giường, vẫn quấn quýt đến tận sáng. Lần này, sau cuộc chia tay dài, chúng tôi tạm thời hạ màn.

anh đổ mồ hôi, tôi nhẹ nhàng vuốt v3 gương mặt anhn, mười ngón tay không ngừng lướt qua.

Một đêm này, có lẽ sẽ là một ký ức nặng nề trong đời anh. Khi nhớ lại tôi, có lẽ sẽ không còn là mối tình đầu, mà chỉ còn lại lần này, đầy sự hoang mang và rối loạn.

Khi lý trí trở lại, tôi hối hận, nhưng đã muộn. Tôi sợ anh sẽ nói ba từ "xin lỗi", vì vậy tôi vội vàng nói trước.

Tôi đặt ngón tay lên môi hắn, "Tôi tự nguyện, đừng nói gì nữa."

anh nâng cánh tay lên, lấy tay tôi ra, "Không tự nguyện cũng không được. Ai bảo em thiếu tôi hai đồng tiền hạt dưa?"

Và thế là, tôi ngồi im, cảm thấy mình như bị lừa dối suốt cả đêm, chỉ vì hai đồng tiền ấy.

Tôi nỗ lực ngẩng đầu lên, hung hăng cắn một ngụm vào cằm anh trong lòng vẫn còn chút hy vọng mong manh, “Lâm Mục, nói với tôi đi, anh chưa kết hôn, đó không phải là con của anh, anh chỉ đang đùa với tôi thôi đúng không?”

Tôi tuyệt vọng nhưng cũng đầy mong đợi nhìn anh, “Lâm Mục, nói với tôi đi.”

Tôi tin tưởng mình không yêu nhầm người, vì từ khi mười bốn tuổi, tôi đã yêu nam nhân, anh ấy sẽ không làm tôi thất vọng, anh ấy tốt với tôi như thế, đã từng yêu tôi như vậy, sao anh ấy lại có thể lừa dối tôi, làm tôi phạm phải sai lầm nghiêm trọng như vậy?

Anh ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy với tôi.

Tôi nhìn chằm chằm vào anh, chờ đợi câu trả lời. Tôi không biết giây phút tiếp theo mình sẽ đối diện với cái gì, là địa ngục hay thiên đường?
 
Tái Kiến, Ta Của Ngày Xưa
Chương 3: Chương 3 (Hoàn)



Anh nhìn chằm chằm tôi rất lâu, ánh mắt không rời, đến mức tay tôi cũng không tự chủ được mà run lên. Thì ra chờ đợi một bản tuyên án lại là chuyện có thể dày vò con người đến mức sống không bằng chết.

Cuối cùng, tôi vẫn không đợi được vài lời từ anh. Sự im lặng hóa ra lại là cách giải thoát tốt nhất cho hai người đã đến ranh giới này. Anh không nói, nhưng tôi đã hiểu.

Hai tay tôi buông thõng trên giường, linh hồn như bị rút cạn, chỉ còn lại một cái xác không hồn, không suy nghĩ, không cảm xúc, thậm chí đến cả đau đớn cũng không còn biết là thứ gì nữa.

Anh cầm một chiếc khăn tắm quấn quanh người, kéo một góc chăn phủ lên người tôi, rồi xoay người bước vào nhà vệ sinh.

Giọt nước mắt nóng hổi thấm vào gối, mọi tủi nhục và ê chề, chỉ trong một đêm này tôi đều đã nếm trải hết. Tôi biết, đây là do chính tôi chuốc lấy, không thể trách ai.

Chẳng bao lâu sau, anh bưng một ly nước trà đến bên giường, giọng nói khàn đặc đầy mị hoặc, “Dậy uống nước.”

Thì ra không phải định đi tắm rồi rời đi, mà là pha nước cho tôi uống.

Thấy tôi không có phản ứng, anh cũng không để tâm, đặt ly nước lên tủ đầu giường, nghiêng đầu nhìn tôi, bỗng dưng hỏi một câu chẳng rõ ý tứ: “Kinh nguyệt của em… vẫn giống như trước đây chứ?”

Tôi ngơ ngác gật đầu. Anh hỏi tôi chuyện đó để làm gì chứ?

Rồi liền nghe anh nói: “Vậy chắc đang trong thời kỳ nguy hiểm.”

Tim tôi đột nhiên co thắt lại từng cơn đau nhói. Thì ra anh sợ tôi mang thai rồi sẽ bám lấy anh sao? Thì ra… chúng tôi đều đã thay đổi. Tôi ngày càng yêu anh nhiều hơn, còn anh lại trở nên thực tế hơn.

Không đợi tôi kịp mở miệng, anh lại nói tiếp: “Vậy thì khả năng mang thai khá cao đấy.” Anh vỗ nhẹ lên bụng dưới của tôi qua lớp chăn, “Tối nay anh đã cố gắng như vậy, cái bụng này cũng nên nể mặt anh một chút chứ.”

Tôi chết lặng, trừng to mắt nhìn anh, không hiểu nổi rốt cuộc anh đang nói gì.

Anh chống hai tay xuống hai bên người tôi, chầm chậm cúi sát lại gần, “Điền Điềm, sang năm em ba mươi rồi phải không? Sinh con sớm một chút cũng tốt cho em thôi. Anh không muốn sau này con mình đến họp phụ huynh mà bạn bè nó lại gọi em là… bà ngoại.”

Cuối cùng tôi không thể kìm chế được nữa, không biết là vì cảm động, vì xúc động hay vì tức giận, tôi vừa hét vừa vung tay đấm anh tới tấp.

Tôi biết mà, anh vẫn là anh, vẫn luôn là anh của tôi.

Cuối cùng tôi có thể bật khóc thành tiếng, bởi vì người đàn ông trước mặt vẫn luôn ở đó, tôi khóc, sẽ có người xót xa, sẽ có người dỗ dành tôi.

Anh không giỏi dỗ dành người khác, im lặng hồi lâu mới nói được một câu: “Đừng khóc nữa, người đều là của em rồi, phải vui mới đúng chứ.”

Tôi vừa khóc vừa cười, chẳng khác gì một kẻ điên.

“Lâm Mục, anh hận tôi phải không?” Cho nên khi gặp lại, anh giả vờ không quen biết tôi, còn cố tình dùng chuyện đứa trẻ để chọc tức tôi.

Anh dùng ngón tay cái lau nước mắt trên mặt tôi, khẽ cười: “Cũng từng hận lắm, nhưng sau đó, chỉ còn lại là nhớ em thôi.”

“Xin lỗi.” Tôi vẫn luôn nợ anh một lời xin lỗi.

“Điền Điềm, giữa chúng ta, chẳng ai thực sự có lỗi với ai cả. Khi đó chúng ta còn quá trẻ, ai cũng không thể gánh vác nổi tương lai của đối phương. Nếu em không đi du học, cũng là điều không thể, bởi cha mẹ em ở bên đó. Mà nếu tôi theo em ra nước ngoài, thì lại càng không thể. Tôi không có khả năng sống được ở nơi ấy, điều kiện gia đình cũng không thể lo nổi chi phí du học đắt đỏ ở Mỹ. Ngay cả visa cũng chưa chắc xin được. Cuối cùng, chúng ta vẫn sẽ chia tay.”

Mười năm sau, cuối cùng anh cũng chịu nói thật với tôi.

Mười năm trước, chúng tôi vừa tốt nghiệp cấp ba, mới mười chín tuổi. Chỉ có tình yêu là không đủ, không đủ để chống đỡ mọi thử thách. Hiện thực quá tàn nhẫn.

Ở New York, tôi có cha mẹ, có gia đình. Còn nếu anh sang đó, ngoài tôi ra, anh chẳng có gì cả.

Anh nói tiếng Anh không trôi chảy, thành tích thì bết bát, mà hiện thực tàn khốc nhất là điều kiện gia đình anh không thể nào gánh nổi chi phí du học đắt đỏ ở Mỹ, ngay cả visa cũng chưa chắc xin được.

Nhưng khi đó, tôi rốt cuộc vẫn còn quá trẻ, luôn cho rằng yêu nhau thì nhất định phải được ở bên nhau mỗi ngày. Thế nên tình yêu non nớt ấy đã thua bởi khoảng cách.

Chia tay khi ấy dễ dàng biết mấy. “Lâm Mục, chúng ta chia tay đi.” Chỉ bảy chữ đơn giản.

Anh lập tức cúp máy.

Tôi không phải chưa từng hối hận. Vài tháng sau, tôi không cam lòng, lại gọi số của anh. Không ngờ anh còn tuyệt tình hơn cả tôi lúc nói chia tay: “Điền Điềm, từ nay về sau đừng bao giờ tìm tôi nữa.”

Vậy là 6 năm tình cảm bị cắt đứt hoàn toàn như thế.

Anh dùng ngón cái miêu tả khuôn mặt tôi, “Điền Điềm, em còn nhớ năm đó em gọi điện cho anh, anh nói câu ấy không?”

Dĩ nhiên là nhớ. Tôi vừa mới còn đang hồi tưởng đây. Câu nói ấy cả đời tôi cũng không thể quên. Một người đàn ông nhỏ nhen như anh, tôi nói chia tay, là anh liền quyết tuyệt như thế.

Tôi khẽ gật đầu, “Không quên được.”

“Thật ra còn nửa câu anh chưa nói hết.”

“Nói đi, tôi nghe đây. Không biết đây có phải là lời chia tay dài nhất trong lịch sử không nữa?”

Anh bật cười, “Anh muốn nói với em là: ‘Từ nay về sau đừng tới tìm anh nữa, đợi anh đến tìm em.’”

Tôi hôm nay sao vậy chứ, nước mắt cứ như không tốn tiền, từng giọt từng giọt không ngừng rơi.

“Khi vừa chia tay em xong, anh cũng không thấy có gì ghê gớm. Một cô bạn gái thôi mà, anh thiếu gì chỗ để tìm. Vậy nên lên đại học, anh quen hoa khôi của khoa, yêu nhau được một tháng thì chia tay. Sau đó lại hẹn hò với hoa khôi học viện ngoại ngữ, chắc cũng ở bên nhau hai tháng, rồi cũng chia tay.”

Anh quay đầu đi, im lặng một lúc lâu rồi mới nhìn tôi: “Nhưng họ đều không phải là em. Anh cuối cùng vẫn không tìm được một cô gái nào giống em.”

Anh chọc vào trán tôi, tức tối: “Nói xem, em thì có gì hay? Có lúc cả ngày có thể lấy sách giáo khoa của anh ra đập hai ba lần, không vui thì xé luôn tập bài tập của anh, anh còn phải dùng băng dính dán lại. Nói em hai câu, em liền giận, còn lấy móng tay cào rách cả tay anh.”

Tôi vùi mặt vào vai anh. Hóa ra anh đều nhớ hết, còn nhớ rõ hơn cả tôi.

“Chính là Điền Điềm, anh rốt cuộc không tìm được ai giống em – một cô gái ‘hư’ như em.”

Vậy nên tôi là duy nhất.

“Vậy sao anh mãi đến tận bây giờ mới tìm em? Không sợ em đã yêu người khác rồi à?” Anh đúng là gan lớn thật đấy, hay là anh nghĩ cả đời này em chỉ có thể gả cho anh thôi?

“Anh có tai mắt mà.” Anh đắc ý nói.

Tôi giật mình, “Chu Giai Minh?”

Anh cười, cười rất gian.

Ra vậy, tôi nói rồi mà, sao bao nhiêu năm nay Chu Giai Minh cứ như một cái đuôi, lúc nào cũng liên lạc với tôi. Sau khi Chu Giai Minh đi làm, mỗi lần công tác ở New York đều hẹn tôi uống trà ăn cơm. Hầu như tháng nào cũng sang một hai lần, cuối cùng thì thành bạn thân khác giới thân thiết nhất của tôi.

Tôi vỗ mặt anh, “Thành thật khai báo đi, anh trả cậu ta bao nhiêu tiền trà nước?”

“Cho cậu ta chi phí đi công tác chung, cậu ta còn dám đòi tiền trà nước?”

Tôi sửng sốt, “Ý là Chu Giai Minh làm việc cho anh?” Nhưng hôm qua tôi đi cửa hàng hạt dưa đâu có thấy cậu ấy, chẳng lẽ nghỉ lễ sớm?

“Là, mà cũng không hẳn. Công ty là do anh, cậu ấy và hai người bạn nữa cùng sáng lập. Cổ phần của cậu ấy không nhiều bằng anh, IQ cũng không bằng, nên phải nghe lời anh.”

Nhưng tôi chưa từng biết Chu Giai Minh tự mở công ty. Cậu ấy luôn nói mình làm tư vấn du học nên mới thường đi New York. “Công ty các anh làm gì vậy?”

Anh không trả lời mà hỏi lại: “Hồi trước anh thích nhất cái gì?”

Tôi không cần suy nghĩ: “em chứ gì.”

Anh bật cười thành tiếng, “Khiêm tốn chút được không? Ý anh là anh thích chơi gì nhất?”

Cái này thì khỏi cần nói, tất nhiên là game online rồi. Cuối tuần chúng tôi toàn cắm rễ ở tiệm net, tôi tiêu hết tiền tiêu vặt để mua trang bị game. “Game online.”

“Điền Điềm, những điều anh yêu thích chưa từng thay đổi – em và game.”

Trời ạ, tôi mà cũng được xếp vào hàng yêu thích của anh à? Nghe cũng không tệ lắm. “Vậy là các anh làm công ty game?”

Anh mỉm cười gật đầu, “Từ nay về sau chơi game không cần tốn tiền nữa, anh tặng em trang bị, game mới nào cũng để em chơi thử đầu tiên. Em chơi xong rồi phản hồi.”

“Cho nên mấy lần Chu Giai Minh nhờ tôi test game mới, đều là các anh tự phát triển?”

“Ừ. Vừa ý chưa?”

“Anh thật là xấu tính, khiến em mải chơi game mà không có thời gian tìm bạn trai.”

“Chính là muốn vậy mà.”

Tôi thắc mắc, “Sao không đến sớm hơn chút?”

“Lúc công ty mới thành lập, không có nhiều vốn để thuê người, chuyện gì cũng phải tự làm. Hơn nữa hai năm đầu công ty chưa có tiếng tăm gì. Làm game, trong mắt nhiều người lớn là việc không đứng đắn, anh sợ cha mẹ em không chấp nhận anh như vậy, lại sợ em vì gia đình mà một lần nữa từ bỏ anh. Nên anh cứ cố gắng không ngừng để trở nên tốt hơn. Mấy tháng trước, công ty rốt cuộc cũng niêm yết ở sàn giao dịch Hồng Kông, lúc ấy anh mới bảo Chu Giai Minh đến tìm em, lộ rõ thân phận.”

Tôi rưng rưng, “Lâm Mục, dù anh có chỉ bán hạt dưa thôi, em cũng không chê anh đâu. Trải qua ngần ấy chuyện, điều em mong muốn nhất chính là cuộc sống bình dị bên anh.”

“Nhưng anh không nỡ, luôn muốn cho em điều tốt nhất. Nhưng tiệm hạt dưa vẫn sẽ mở tiếp, từ nay về sau em ăn hạt dưa không cần trả tiền.”

“Hôm qua, cậu bé mà anh gọi là con trai là ai vậy?” Trong lòng tôi vẫn có chút nghi ngờ.
“Con của chị gái anh.”
“Vậy sao anh lại gọi nó là con trai mình? Quan trọng là, cậu bé đó còn thoải mái đáp lại nữa cơ.”
“Không thể tiết lộ, đây là lời hẹn ước giữa đàn ông với nhau.”
Xì, muốn nói tôi cũng chưa chắc đã muốn nghe đâu.

“Mai tối về nhà em ăn cơm đoàn viên nhé. Anh nói với ba mẹ là tối mai sẽ ra thành phố đón em.”
Tôi ôm chặt lấy anh, không nói nên lời.

Đêm hôm đó, chúng tôi không ngủ, cứ thế ôm nhau thủ thỉ suốt đêm. Kể cho nhau nghe về những năm tháng đã bỏ lỡ, về con người mà tôi từng không hiểu hết. Tôi may mắn vì đã không từ bỏ. Một người đàn ông tốt như vậy, thật xứng đáng để tôi chờ đợi.

Ngày hôm sau, tôi ngủ một mạch đến hai giờ chiều mới dậy. Tỉnh dậy thì thấy anh đã giúp tôi thu dọn hết hành lý, gọn gàng đặt vào trong vali. Những món đồ từng nằm rải rác trên sàn—ký ức của tuổi thanh xuân—hẳn là anh đã nhìn thấy hết rồi.

“Dậy thôi, mình về nhà.”
Tôi sững người vài giây rồi mới phản ứng kịp: “Về nhà anh á?” Nhưng tôi còn chưa chuẩn bị tinh thần. Chẳng phải đây là kiểu “con dâu xấu phải gặp cha mẹ chồng” sao?

“Về nhà em.”
“Là sao cơ?”
“Đến rồi thì em sẽ biết.”

Một tiếng sau, tôi đã quay lại khu tiểu khu nơi mình từng sống. Khi đó, nơi này là khu đẹp nhất thành phố nhỏ này, và nhà tôi là một căn biệt thự đơn lập.

Lần nữa đứng trước cổng biệt thự, cảm xúc trào dâng. Người vẫn còn, nhưng cảnh vật đã đổi thay. Anh còn ở đây, nhưng ngôi nhà này giờ đã không như xưa nữa.

Từ biệt thự bước ra một người phụ nữ trạc hơn năm mươi tuổi, ăn mặc giản dị. Tôi lễ phép gật đầu chào bà.
Bà nở nụ cười niềm nở: “Lâm Mục, vào đi con, đây là Điền Điềm đúng không?”
Lâm Mục giới thiệu với tôi: “Đây là dì họ xa của anh, nghỉ hưu rồi không có việc gì làm, nên ở đây giúp anh nấu ăn với dọn dẹp.”
“Cháu chào dì ạ.” Lúc này tôi mới hiểu ra—thì ra căn nhà này là do anh mua lại. Đây là ngôi nhà anh dành cho tôi.

Lúc ấy, cho dù có mang cả thế giới đặt trước mặt tôi, cũng không quý bằng căn nhà này. Bởi nơi đây lưu giữ những ký ức tươi đẹp nhất của tuổi trẻ tôi, lưu giữ những lần đầu tiên của tôi và Lâm Mục.

Bước vào nhà, mọi cách bày trí vẫn giống như xưa, đến cả màu sắc và kiểu dáng ghế sofa cũng không thay đổi—chỉ là trông mới hơn hẳn.

Anh ôm lấy tôi từ phía sau:“Anh mua nó từ hai năm trước, rồi sửa sang lại một chút, cố gắng dựa vào ký ức mà sắp xếp. Có giống ngày xưa không em?”
“Nhiều năm rồi mà anh vẫn nhớ dáng vẻ bộ sofa à?”
Anh ghé sát tai tôi:“Những ký ức đẹp như thế, sao anh có thể quên được chứ?”

Tôi cảm thấy tai mình nóng ran.

Năm chúng tôi tốt nghiệp cấp ba, kỳ nghỉ hè ấy ba mẹ tôi sang New York trước, trong nhà chỉ còn tôi với cô bảo mẫu. Vì tiện hẹn hò, tôi đã cho cô bảo mẫu nghỉ.
Thế là gần hai tháng ấy, chúng tôi đều ở đây, cùng nhau trải qua một mùa hè đầy mật ngọt. Cũng là lần đầu tiên nếm trái cấm của tình yêu. Như hai đứa trẻ dính lấy nhau, chẳng thể rời xa.

Lên lầu, bước vào căn phòng ngủ từng thuộc về tôi, bên trong bày đầy những món đồ của anh. Trên tủ đầu giường vẫn còn bức ảnh chụp tôi năm mười chín tuổi ở trường.

“Anh sống ở đây à?”
“Ừ, hầu như tháng nào anh cũng từ Bắc Kinh về một lần thăm ba mẹ. Mỗi lần đều ở chỗ này.”
Tôi nhắc anh:
“Lấy vali hành lý của em lại đây đi.”
Tuy bên trong chẳng có món nào tôi cần dùng ngay, nhưng để ở đây cũng khiến tôi yên tâm hơn.

“Mấy món đồ đó giờ em chẳng còn dùng tới nữa, anh thu lại giúp em rồi. Yên tâm đi, để chỗ anh không mất được đâu.50 năm sau anh sẽ trả lại cho em.”

Vậy nên, tạm biệt nhé, quá khứ của tôi. Các bạn ở chỗ Lâm tiên sinh, sẽ không chịu ấm ức nữa đâu.

Anh khẽ vỗ lên má tôi:“Quá khứ của em, anh giữ. Tương lai của em, anh gánh vác.”

Khoảnh khắc ấy, mọi cảm động đều không thể diễn tả thành lời. Tôi vòng tay ôm lấy anh, thầm cảm ơn người đàn ông vẫn yêu tôi như thuở ban đầu.

_____________________

*HẾT*
 
Back
Top Bottom