Hai tháng đầu mang thai đối với Jungkook như một hành trình dài đằng đẵng trên đoạn đường gập ghềnh.
Cậu vẫn ngày ngày lê tấm thân xanh xao đến tiệm sách , vẫn mỉm cười nhạt nhẽo để phục vụ khách , trong khi tận sâu thẳm cơ thể là một cơn bão không hồi kết.Cứ sáng ra là thế, khi trời còn nhạt màu , Cậu lại ôm chặt cái thành bồn rửa mặt trong góc nhà vệ sinh, nôn khan rồi nôn thật, cho đến khi dạ dày trống rỗng vẫn còn quặn lên đau đớn.
Mùi thức ăn trên bếp , mùi giấy, mùi cà phê trong tiệm.... tất cả đều khiến cậu muốn quỵ xuống.Có ngày, khi vừa khom người xếp sách, Jungkook phải siết chặt lấy thành kệ để khỏi ngã, phần bụng vẫn còn bằng phẳng giờ như thắt lên từng đợt.
Cậu tự nhủ"Phải kiên cường...vì con mà.."
Khi bóng tối trùm xuống căn nhà nhỏ chật hẹp, đó mới là giờ phút khó khăn nhất.
Jungkook ôm lấy bụng, nhịp thở dồn dập, lòng trống rỗng.Nổi nhớ người đêm đó vẫn như một cái bóng mập mờ quấn lấy tâm trí , khiến tim nhói lên như dao cứa."
Nếu có bố con ở đây... thì mọi chuyện thật tốt nhỉ?"
Nhưng rồi cũng chỉ có tiếng thở dài đáp lại.----------Càng gần cuối tháng thứ hai, mỗi ngày đều như thử thách sức chịu đựng của Jungkook.Cậu ngủ ít, ăn ít, người ngày càng xanh xao, gò má hóp lại, quầng thâm mắt hằn rõ.
Đôi khi trên chuyến xe về nhà, cậu tựa đầu lên kính, cảm giác mọi ánh nhìn xung quanh đều như xoáy thẳng vào cái bụng đang dần nhô lên của cậu."
Đừng sợ ,bé con.... ba sẽ không để con cô đơn mà.." chính xác là cậu đang vào thời kỳ rối loạn lo âu , sợ tất cả mọi người xung quanh sẽ làm hại con của mình nguyên nhân của việc này là vì thiếu đi pheromone của Enigma trong thời kì mang thai.Mỗi sáng tỉnh dậy , Jungkook vẫn gắng gượng đứng lên .
Tay đặt lên bụng như lời hứa thầm"Dù thế giới có quay lưng với con...ba vẫn sẽ bảo vệ con"Hai tháng đầu đó , không còn là khoảng thời gian bình thường , mà là chuỗi ngày nơi Jungkook học cách sống chung với cô quạnh, đau đớn ,lo âu...nhưng trên tất cả, vẫn còn chút ánh sáng le lói trong lòng"Con là tất cả những gì còn lại để ba sống"----------Sáng sớm, khi Jungkook đang còn cuộn mình trên tấm đệm mỏng , tiếng điện thoại khẽ rung lê trên góc bàn khiến cậu giật mình tỉnh giấc.
Cơ thể vẫn còn đau nhừ, đôi mắt còn vướng chút mệt mỏi , Jungkook loạng choạng bắt máy"Alo?"
Giọng Hoseok hơi vội vàng bên kia đầu dây"Jungkook à...Hôm nay anh gọi để báo một chút .Tiệm sách sẽ nghỉ 1 tuần nhé.Anh có chút việc gia định đột xuất cần về quê gấp.Em đừng lo , lương vẫn được tính đầy đủ.Khi nào quat lại, anh sẽ báo cho em trước."
Jungkook khẽ thở ra, hơi bất ngờ, rồi nhẹ nhàng đáp"Em hiểu rồi, Hobi hyung ...anh lo công việc đi ạ , em sẽ nghỉ ngơi"Sau khi cúp mắt , căn phòng trở nên yên tĩnh lặng.Jungkook thả điện thoại xuống tựa lưng vào tường , mắt dõi ra ngoài khung cửa sổ nơi ánh sáng bắt đầu len qua rèm.Nghỉ một tuần...Cậu vốn chẳng thích nghỉ nhiều ngày thế, phần vì khi rảnh rỗi tâm trí lại dễ bị nhấn chìm trong cô quạnh.Nhưng rồi, suy đi nghĩ lại cậu cho rằng "Cũng tốt...Mình cần chút thời gian nghỉ ngơi, còn bé con nữa.
Phải giữ sức khỏe .Phải tự chăm sóc được cho mình"Nắng nhạt chiếu lên cửa sổ ,Jungkook thở dài nhắm mắt lại.Một tuần tĩnh lặng bắt đầu, nơi cậu có thể tự đối mặt với chính mình và với tương lai còn nhiều dấu chấm hỏi phía trước.Cậu nhìn vào góc tủ nơi số tiền tích cóp được trong hai tháng qua được để ngay ngắn"Hôm nay...sẽ mua chút gì đó cho con"Đôi bàn tay gầy guộc cẩn thận đếm lại số tiền còn lại rồi nhét vào ví, quấn khăn mỏng lên cổ và ra ngoài.Phố thị vẫn tấp nập như mọi ngày.
Jungkook ghé vào vài tiệm bán đồ trẻ sơ sinh - những bộ quần áo bé xíu, đôi tất len, chút khăn quấn đủ mềm để đón một sinh linh bé bỏng chào đời.
Cậu không kiềm được niềm vui khi lựa chọn"Con sẽ cần cái này...cái kia...Rồi ba sẽ kiếm đủ"Khi ra khỏi tiệm trên ray Jungkook lỉnh kỉnh hai túi đồ được gói ghém cẩn thận.Vừa định bất chuyến xe bus về nhà thì bầu trời đột nhiên sầm xuống, gió nổi lên thổi tung góc áo mỏng manh của cậu.Rồi mưa bắt đầu trút xuống như thác đổ."
Chết rồi.."
Jungkook cuống quýt ôm chặt mấy túi đồ vào lòng ,chạy thụt mạng trên vỉa hề trơn trượt để tìm nơi trú tạm.Nhưng vẫn thế, ,mưa vẫn thấm đẫm vào cơ thể cậu.Cuối cùng , cậu đành chạy thẳng về nhà.Khi đẩy được cánh cửa ra, cả người Jungkook ướt nhẹp, mái tóc dính sát vào trán, quần áo thấm nước nặng trịch.
Cậu tựa vào thành cửa thở dốc.
Những túi đồ trên tay vẫn còn nguyên vẹn như chút niềm vui còn sót lại trong ngày dài mưa gió.Đưa mắt xuống vùng bụng nhỏ của mình, cậu khẽ nở một nụ cười nhạt, run run thì thầm"Ướt chút thôi...
Ba nhỏ vẫn còn chút quà cho con đấy.
Cố lên nhé bé con"Trong căn phòng tĩnh mịch, tiếng mưa vẫn rơi đều ngoài hiên, còn trong lòng Jungkook ,chút ấm áp vẫn còn được giữ vững.Jungkook thiếp đi trên tấm nệm vẫn còn mặc nguyên bộ quần áo ướt nhẹp .Khi tỉnh dậy ngoài trời đã tối đen, chỉ còn ánh đèn đường nhạt nhòa chiếu vào góc phòng.Cậu khẽ động đậy rồi nhăn mặt đau đớn, toàn thân nóng ran như lửa đốt, còn phần bụng dưới bắt đầu nhói lên từng đợt, ngày càng siết chặt như có bàn tay vô hình bóp lấy."
Ứ...đau...đau quá...!"
Jungkook hoảng loạn quờ quạng trên giường , bàn tay run rẩy ôm lấy bụng .Mồ hôi lạnh tuôn xuống trán hòa cùng nước mưa còn thấm trên áo.Cơn đau quặn lên khiến cậu ngã xuống sàn, nghiến chặt răng để khỏi phát ra tiếng khóc.Cậu thở dốc, tay cố vươn lên mặt bàn tìm chút khăn ướt đắp lên trán, nhưng cả cơ thể như muốn kiệt quệ."
Không được... không ...bé con ngoan vẫn còn trong đó...con vẫn còn trong đó"Hoseok không còn ở thành phố, điện thoại chắc chắn không bắt máy được giờ này.
Đầu óc Jungkook quay cuồng trong cơn đau , rồi tích tắc , cái tên duy nhất lóe lên trong tâm trí "Park Jimin".Người bạn duy nhất còn lại trong thế giới cô độc của cậu.Run rẩy , cậu quơ lấy điện thoại , ấn vào danh bạ bằng những ngón tay run bần bật.
Khi nghe tiếng tút dài trong điện thoại, Jungkook chỉ còn có thể thầm cầu nguyện"Jimin à...bắt máy đi....làm ơn ...cứu tao..."