Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Taekook [Cv] Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương

Taekook [Cv] Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
PN 3: Đám cưới


Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh vốn định đến Thuỵ Điển kết hôn, đất nước mày đối với bọn họ mà nói là cực kì đặc biệt.

Nhưng hai người không phải công dân Thuỵ Điển, không thể kết hôn ở đó được.

Bất đắc dĩ, họ chỉ có thể lựa chọn một nơi có yêu cầu tương đối dễ dàng hơn, Canada.Giấy tờ cần có rất đơn giản, hộ chiếu và chứng minh thư, lên mạng điền đơn là được rồi.Bởi vì "Báo thù" sắp chiếu, Điền Chính Quốc không rời đi được nên đã xác định thời điểm kết hôn vào tháng chín.

Làm Kim Thái Hanh mua hẳn một cuốn lịch bàn, mỗi một ngày qua, liền không thể chờ được nữa gạch đi một con số.Ngày đó, Điền Chính Quốc vẫn như mọi ngày, lái xe đưa Kim Thái Hanh tới viện nghiên cứu."

Buổi tối có thể em sẽ về muộn.

" Điền Chính Quốc dừng xe ở một góc, cùng Kim Thái Hanh xuống xe, giơ tay lấy một cọng lông tơ trên tóc hắn xuống, nói: "Phải cùng Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ ăn một bữa cơm, nói chuyện đi Canada với bọn họ."

Kim Thái Hanh gật đầu biểu thị đã biết, ở giữa không trung nắm lấy tay Điền Chính Quốc.

Hai chiếc nhẫn khác nhau dưới ánh sáng ngày hè tỏa ra ánh sáng lấp lánh.Trên tay Kim Thái Hanh, là nhẫn Điền Chính Quốc mua.

Cũng như vậy, trên tay Điền Chính Quốc là nhẫn Kim Thái Hanh mua.Như vậy, tức là đem theo đồng thời cả chân tâm của hai người."

Em đi nhé?"

"Về sớm một chút."

Kim Thái Hanh cúi đầu hôn lên khóe môi hắn một cái, dặn dò một câu."

Biết rồi."

Điền Chính Quốc cúi người lên xe, nhìn Kim Thái Hanh chậm rãi đi vào cửa viện nghiên cứu, gặp phải trợ lý của hắn, lúc này mới lái xe rời đi.Hai người cũng không phát hiện, có mấy sinh viên ngành phim đang ở cách viện nghiên cứu không xa quay phim.

Vừa khéo, chụp được cảnh vừa rồi của hai người.Mấy sinh viên đại học này nhịn rồi nhịn, đến cùng vẫn không nhịn xuống được, đăng ảnh lên mạng.Hai người có thân phận không bình thường, lại dũng cảm công khai nên có rất nhiều người chăm chú theo dõi bọn họ, sau khi nhìn thấy mấy tấm hình này, cư dân mạng nhất thời nổ tung ——"Đá bay cái bát cơm chó này!

Các người ngược hai lần chưa đủ, còn phải ngược chúng tôi tiếp sao?"

"A, tạm biệt còn phải hôn nhẹ nữa!

Ngày mai cũng phải đòi chồng hôn một cái!"

"Chỉ có mình tôi chú ý tới hai cái nhẫn trên tay hai người bọn họ sao?

Nhẫn kết hôn?

Không đúng, không giống nhẫn đôi lắm."

"Chẳng lẽ là vì thời gian quá gấp nên không thể mua được nhẫn đôi?

Hình như cũng không đúng, làm sao có khả năng qua loa như thế...".........Trong lúc trên mạng đang thảo luận sôi nổi, đàn em đã từng ủng hộ Điền Chính Quốc lại xuất hiện.Tam tam nương mặc quần áo thủy thủ: Không sai!

Lại là tôi đây!

Tôi và tiền bối thực sự rất có duyên nha!

Nhẫn trên tay hai người bọn họ sở dĩ không phải là một đôi, đó là bởi vì hai người đều đang giấu đối phương, muốn cầu hôn đối phương, kết quả...

Lại trùng ý tưởng, ha ha ha!

Anh của tôi là nhà thiết kế nhẫn cho bọn họ, lúc đó còn nghĩ là bọn họ cố ý, sau đó ngẫu nhiên nghe Đại Uyên ca nói mới biết chuyện hóa ra là như vậy.

Chao ôi, ngọt đến muốn khóc.Vốn tưởng rằng sẽ nghe được tin tức gì kinh thiên động địa, xem xong bài viết này, đầu tiên là trầm mặc phút chốc,sau đó lập tức——"Không muốn nghe vương bát đọc kinh!

Còn tiếp tục như vậy thì tôi phải đi bệnh viện nhổ răng mất thôi!"

"Tố cáo có người ngược cẩu!

Móa!"

"Thế này thì tôi biết yêu đương kiểu gì? !

Mẹ ơi...

Thật ghen tị, bạn trai nhà người ta."......Nhưng cư dân mạng tuyệt đối không ngờ rằng một bát cơm chó còn chưa ăn xong, tài khoản kia lại đăng thêm một bài nữa.Đó là một đoạn video rất mờ, vừa nhìn liền biết là quay lại màn hình.Tam tam nương quần áo thủy thủ: Khà khà khà!

Nhà tôi với nhà tiền bối ở cùng một tiểu khu!

Ngày đó mèo nhà tôi chạy ra ngoài nên mới đi xem video giám sát để tìm.

Đúng dịp thấy một đoạn Kim giáo sư đang thân thiết với Chính Quốc trong thang máy!

Lập tức quay lại và hủy diệt chứng cứ, tôi thấy mình đúng là một con nhóc thông minh!

Có phải là thấy càng ngày càng ngọt không? !Một bát cơm chó còn chưa ăn xong, lại bị nhét thêm một bát, cư dân mạng đều nói đau hết cả ruột gan rồi."

Muốn ném cho mấy người một quả dưa ghê!

Như này là không muốn tôi sống nữa mà!

Má nó, hai người kia từ lâu đã như vậy, còn trắng trợn không thèm kiêng dè, tại sao chúng ta lại không phát hiện ra vậy? !"

"Nhớ lại bản thân đã từng rất kiên định cho bọn họ chỉ là bạn bè thuần khiết...

Khóc tiếng chó, muốn đi kiểm tra lại trí thông minh của mình quá!"

"Gào khóc!

Ban đầu sao tôi lại có mắt như mù như vậy chứ, cắn răng nuốt bát cơm chó này!".........Khi cư dân mạng đang nói chuyện về Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đến say sưa, "Báo thù" cũng đến ngày công chiếu.Vì "Báo thù" không có tuyến tình cảm nên có một bộ phận nhỏ cư dân mạng vẫn phân vân xem có nên đi xem phim không.

Thế nhưng sau khi nhìn thấy bài đăng trên weibo, bọn họ lập tức thay đổi lập trường."

Quá tốt rồi! !

Không có tuyến tình cảm!

Chỉ cần cái này thôi!

Tối hôm nay liền đi!

Trong hiện thực bị ngược cẩu đã đủ thảm, đợt này không muốn xem phim tình cảm nữa."

"Tôi cũng vậy...

Đã phải ăn cơm chó rồi, không muốn tự đi tìm ngược nữa, "Báo thù" đến quá đúng lúc rồi."

"Chao ôi, rất tốt rất tốt, bộ phim này là một dòng nước trong, tôi sẽ đi xem!"

"Cậu độc thân đến cống hiến một vé xem phim!

Móa!

Phim bây giờ xem vậy là đủ rồi!

Ngược cẩu thì thôi, còn phải đau lòng bỏ tiền!

Tôi lại thích "Báo thù" đơn giản thô bạo, không có tuyến tình cảm như vậy!

Không cần bàn cãi nữa!

Ủng hộ!".........Điền Chính Quốc trong thời gian này vẫn tự mang lưu lượng, hơn nữa "Báo thù" quay rất tốt, câu chuyện có chiều sâu, kĩ năng diễn xuất của diễn viên càng không phải bàn.

Vậy nên doanh thu phòng vé rất khả quan, còn nhận được khen ngợi không ngừng.Rất nhanh liền trở thành hắc mã trong số những phim cùng chiếu, đuổi sát "Một đường sinh tử", mắt thấy đã sắp phá kỉ lục mới.Mà Điền Chính Quốc trải qua bộ phim này, địa vị cũng được khẳng định.Không còn có ai nói hắn sẽ dừng lại ở một bộ phim, cũng không có ai nói phim trước sẽ là đỉnh núi mà hắn phải vượt qua nữa.Một bộ phim bạo, còn có thể nói là do vận may.

Bạo hai bộ, cũng có thể cho là do ánh mắt chọn kịch bản tốt.

Thế nhưng liên tiếp bạo ba bộ, bất luận vận may tốt xấu thế nào, năng lực của bản thân diễn viên cũng có thể nhìn ra được rồi..Điền Chính Quốc vào giới hai năm, tuy so với người bình thường thuận lợi hơn rất nhiều nhưng mỗi một bước hắn đi đều rất vững vàng.Hiện tại, khán giả nhắc đến hắn, phản ứng đầu tiên chính là: A, người đó vừa đẹp trai, kỹ năng diễn xuất tốt, bạn trai còn là người lấy được giải Nobel."

Báo thù" khiến Điền Chính Quốc lần nữa bạo hồng, phim và quảng cáo thù lao cao ngất ngưởng như tuyết rơi bay tới, thậm chí còn vài đạo diễn đồng ý chia doanh thu phòng vé cho hắn.Mà Điền Chính Quốc lại từ chối toàn bộ, "Báo thù" vừa kết thúc, hắn liền sắp xếp công việc, cùng Kim Thái Hanh bay đi Canada.Đồng hành cùng hai người, ngoại trừ người nhà họ Kim, Vu Hâm, còn có Triệu Khanh Uyên, Triệu Duệ và Vương Nhị Nhị.Điền Chính Quốc không có người thân, mấy người bạn tốt sợ hắn trong lúc kết hôn nhìn bên nhà họ Kim tất cả đều là người, mà phía bên mình lẻ loi có lẽ trong lòng sẽ không dễ chịu, liền từ chối tất cả công việc, nhất định đi cùng đến đây.Vương Nhị Nhị được Triệu Duệ nuôi rất tốt, khuôn mặt nhỏ bé phấn nộn tròn xoe, chớp đôi mắt to nhìn người, quả thực chính là trời sinh đáng yêu.Ngoại trừ Kim Thái Hanh giống như tảng đá không hề bị bên ngoài ảnh hưởng, mấy người còn lại đều phải bị bé đáng yêu làm cho cả người trẻ lại.Điền Chính Quốc vừa định lấy tay xoa khuôn mặt nhỏ của bé liền bị Triệu Duệ tàn nhẫn trừng mắt một cái, bộp một tiếng đem móng sói của hắn gạt đi."

Không thể xoa mặt trẻ nhỏ!"

"Tôi biết rồi, Duệ ca."

Điền Chính Quốc ngượng ngùng thu tay về, thừa dịp Triệu Duệ không chú ý, nhanh chóng xoa nhẹ cái đầu nhỏ của Vương Nhị Nhị một cái, lúc này mới ngồi xuống bên cạnh Kim Thái Hanh.

Một đám đàn ông cùng xuất hành có chút tẻ nhạt, may mà có Vương Nhị Nhị ở đây.

Cô bé siêu cấp dễ thương được các ca ca nâng trong lòng bàn tay mà cưng chiều, đừng nói là dẫn đi chơi, nếu bé có muốn sao trên trời, các ca ca cũng sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế hái xuống cho bé.Sau khi đến Canada, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh sửa soạn một phen, mắt thấy đã đến giờ, liền sắp xếp giấy tờ cần thiết, đi nộp hồ sơ đăng kí kết hôn.Vu Hâm, Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ, ba người bạn quan trọng nhất của Điền Chính Quốc, trở thành nhân chứng xác định cho việc hắn và Kim Thái Hanh kết hôn.Điền Chính Quốc vốn là không vội vã nhưng không biết có phải là bị Kim Thái Hanh lây sang hay không, một khắc kia đưa tay ra, cũng có chút không thể chờ đợi.

Thêm một ngày cũng không muốn chờ, hôm sau liền chạy tới trung tâm hành chính thành phố, muốn nhận giấy chứng nhận kết hôn.Chỉ là, giấy chứng nhận cũng không thể lấy ngay lập tức, phải chờ một thời gian, đồng thời trong lúc đó còn phải cử hành lễ cưới, đợi đến khi chính thức xác định là bọn họ đã kết hôn, mới có thể tiến hành.Trước khi tới, Điền Chính Quốc đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện, trong tháng đẹp nhất ở Canada, hắn và Kim Thái Hanh cử hành lễ cưới.Một hồi nghi thức rất đơn giản, vì hắn và Kim Thái Hanh cũng không phải là tín đồ Cơ Đốc giáo, nên đám cưới được tổ chức trong hội trường của một nhà hàng cao cấp.Đây là khung cảnh lãng mạn nhất của hai người từ lúc cầu hôn đến khi kết hôn.Phía trên vòm kính trong suốt của phòng hội nghị là ánh sao rực rỡ, như kim cương khảm nạm trên bầu trời đen thẳm.

Trong tiếng đàn dương cầm du dương và hương hoa thơm ngát, người chủ hôn trịnh trọng cất tiếng nói ——"Cậu nguyện ý kết hôn với người này chứ?

Yêu cậu ấy, trung thành với cậu ấy, dù nghèo khó, bệnh tật..."

Lời thề khi kết hôn có loại mười lăm giây và loại chín mươi giây, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh không hẹn mà cùng lựa chọn loại chín mươi giây.Điền Chính Quốc nhìn Kim Thái Hanh đứng bên cạnh, vì sốt sắng thái quá nên bộ mặt của hắn căng lên, hiện ra đường nét càng ngày càng thâm thúy, soái đến không tả nổi.Người này a, cái tên đáng thương được hắn nhặt được trên lối đi bộ, cuối cùng lại trở thành người hắn dựa vào cả đời.Hiện tại, hắn cùng người này kết hôn rồi.Là cái người chưa từng biết tình yêu là gì, dịu dàng yêu hắn, cho hắn tình yêu tốt nhất hai đời.Vận mệnh có lúc thật sự rất thần kỳ.Giọng của người chủ hôn ngừng lại, Điền Chính Quốc nghe thấy giọng Kim Thái Hanh cực kỳ thành kính: "Tôi nguyện ý."

Hắn khẽ mỉm cười, đan mười ngón tay cùng Kim Thái Hanh: "Tôi nguyện ý."

Đây là thời khắc viên mãn nhất hai đời của hắn, dù cho ngay lập tức để hắn chết đi, hắn cũng cảm thấy hài lòng.Buổi tối hôm đó, đoàn người liền làm tiệc chúc mừng trong phòng ăn.Bọn họ tuy không nhiều người nhưng có Triệu Khanh Uyên và Kim Thạc Trân cùng ở đây, muốn tẻ nhạt cũng không được.

Nhờ hai người bọn họ, bữa tiệc này làm đến tưng bừng, ngay cả người từ trước đến giờ luôn khắc chế như Điền Chính Quốc cũng uống thêm mấy ly champagne.Đương nhiên, hậu quả là cơm còn ăn xong, hắn đã nằm úp sấp trên mặt bàn.Trái lại, Kim Thái Hanh bị Triệu Khanh Uyên và Triệu Duệ rót cho không ít thì lại như người không liên quan, cứ ngỡ thứ hắn uống không phải rượu, mà là nước.Chuyện này làm Triệu Duệ kinh sợ không thôi, nếu không phải hôm nay là đên tân hôn của bọn họ, có khi sẽ xắn tay áo lên đọ tửu lượng với Kim Thái Hanh.

"Triệu Duệ, Triệu Duệ.

" Sau khi kết thúc tiệc chúc mừng, Triệu Khanh Uyên lôi kéo Kim Thạc Trân, chạy chậm đến bên cạnh Triệu Duệ.Bởi vì Vương Nhị Nhị đang ngủ nên hắn theo bản năng giảm âm lượng xuống: "Chúng ta đừng làm kỳ đà cản mũi nữa, để bọn Chính Quốc đi trước đi, cho họ có thời gian ở riêng với nhau."

Chuyển sang Kim Thạc Trân nói: "Các anh thấy có được không?"

Vừa dứt lời, Kim Thạc Trân còn chưa kịp nói gì, Triệu Khanh Uyên liền thấy Triệu Duệ nhìn mình như thằng ngốc.Triệu Khanh Uyên: "...

Làm sao vậy?"

Triệu Duệ: "Cậu chắc chắn chứ?

Cậu cảm thấy Kim Thái Hanh sẽ đem Chính Quốc đi đâu?"

Triệu Khanh Uyên sững sờ, lập tức ảo não gãi đầu một cái: "...

Tôi quên mất cậu ấy không biết đi đường."

Triệu Duệ xì một tiếng, tay lấy ra một điếu thuốc nhét vào miệng, đang định đốt, lại đột nhiên nhớ tới Vương Nhị Nhị còn ở trên lưng hắn, không thể làm gì khác hơn là đem điếu thuốc dắt lên lỗ tai, liếc mắt nhìn Triệu Khanh Uyên: "Cậu dùng đầu óc nghĩ một chút đi."

Tháng chín ở Canada, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm rất lớn.

Trên đường về bị gió lạnh thổi, Điền Chính Quốc tỉnh táo hơn không ít.Hắn ngơ ngác ngồi ở trên giường, nhìn chằm chằm Kim Thái Hanh: "Thái Hanh?"

"Ừm."

Kim Thái Hanh đáp một tiếng, cẩn thận nâng mặt hắn lên, dùng khăn ướt ngốc nghếch giúp hắn lau mặt."

Thái Hanh.

" Điền Chính Quốc lại gọi hắn một tiếng, nghiêng đầu như đang làm nũng, dùng hai má còn đang ướt cà cà vào tay hắn, như con mèo nhỏ vừa ngoan vừa mềm.Đây là chuyện lúc hắn tỉnh táo tuyệt đối không bao giờ làm.Tim Kim Thái Hanh nhất thời bị hắn làm cho nhũn ra, hắn thả khăn mặt xuống, vươn mình trèo lên giường, đang chuẩn bị ôm Điền Chính Quốc thì Điền Chính Quốc đã tự động dính lên người hắn."

Anh ôm em một cái..."

Kim Thái Hanh nghe vậy, lập tức ôm cả người hắn vào trong lồng ngực.Có lẽ là do rượu, nhiệt độ thân thể Điền Chính Quốc có hơi cao, ôm vào nóng hầm hập.

Kim Thái Hanh hai tay siết chặt, hận không thể cả đời này đều giữ hắn trong lồng ngực của mình như vậy.Điền Chính Quốc chui đầu làm ổ trên cổ hắn, mơ mơ màng màng gọi tên hắn: "Thái Hanh..."

"Ừm."

"Anh..."

"Ừm."

"Chúng ta kết hôn rồi?"

"Ừm."

Kim Thái Hanh nắm chặt tay hắn: "Chúng ta kết hôn rồi.

" Dừng một chút, liền nói thêm một câu: "Chúng ta là chồng chồng hợp pháp."

Hắn vươn mình đè Điền Chính Quốc xuống giường, hôn lông mày, mí mắt, sống mũi... của hắn.

Động tác dịu dàng mà trân quý."

Ngứa, " Điền Chính Quốc hàm hồ kháng nghị một tiếng, nghiêng đầu tránh môi của Kim Thái Hanh, tay ôm lấy cổ của hắn.

Qua mấy giây, như là bỗng nhiên phản ứng kịp: "Hợp pháp sao ?"

Hắn cười một tiếng: "Kim giáo sư, vậy bây giờ anh chính là chồng hợp pháp của em."

Trái tim Kim Thái Hanh đột nhiên đập mạnh hơn, như có dòng điện chạy dọc toàn thân thân, làm hắn tê dại cả người.

Hô hấp trong nháy mắt dồn dập, thân thể cũng có phản ứng.Hai tai hắn đỏ chót, ánh mắt như sói, nhìn chăm chú khuôn mặt của Điền Chính Quốc: "Chính Quốc, em lại gọi anh đi."

"Gọi gì a?"

Điền Chính Quốc nhỏ giọng lầm bầm một câu, có chút không tình nguyện nhưng vẫn nghe lời nhìn Kim Thái Hanh, mang theo chút hương rượu nhẹ nhàng lướt qua mặt hắn, như một móng vuốt nhỏ xù lông, cào Kim Thái Hanh khiến cả người đều ngứa ngáy: "Chồng ơi?"

"Chồng ơi..."
 
Taekook [Cv] Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
PN 4: Trăng mật


Lễ cưới của Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh kết thúc, những người khác liền chuẩn bị trở về nước.Một mặt là vì bận, mặt khác, là muốn để lại không gian riêng cho hai người bọn họ.Điền Chính Quốc vốn đã tính toán cẩn thận, đến lúc đó nhất định phải đi tiễn bọn họ.

Ai biết, hôm sau lúc hắn tỉnh lại, nhìn đồng hồ một cái, người đã sớm lên máy bay rồi!Rèm cửa sổ trong phòng kín mít, một tia nắng cũng không xuyên qua được.

Kim Thái Hanh không biết đã đi đâu, không có ở trên giường.Điền Chính Quốc để điện thoại di động xuống, nhắm mắt lại cho mắt thích ứng một chút, dùng sức lên eo, vừa định ngồi dậy, lại bị một trận đau nhức đột nhiên truyền khắp toàn thân.Mới ăn một trận đau, hắn hít một hơi, lấy tay xoa eo, ai biết vừa động mới phát hiện, cánh tay thế mà cũng hoàn toàn không nhấc lên nổi rồi!Tối hôm qua đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì?Hai mắt Điền Chính Quốc nhìn trần nhà, vắt hết óc nhớ lại.

Đáng tiếc hắn say quá, ngoại trừ mấy hình ảnh chợt lóe lên, nguyên nhân cụ thể thì hắn không nhớ ra được.Nhưng mà có một việc có thể xác định, mình đau nhức đến mức này, tối hôm qua Kim Thái Hanh nhất định đã nhân cơ hội buông thả bản thân rồi!Tên cầm thú này!Điền Chính Quốc trong lòng thầm mắng một câu, khàn giọng gọi hắn: "Thái Hanh!"

Vừa dứt lời, cửa phòng ngủ liền bị đẩy ra, Kim Thái Hanh mang theo ánh sáng từ bên ngoài chạy vào, như một con sói lớn đang vẫy đuôi: "Chính Quốc, em tỉnh rồi sao?"

Hắn đi tới, ngồi xổm bên giường Điền Chính Quốc, đưa tay xoa mặt hắn, hai mắt sáng lấp lánh.Lời trách cứ đến bên miệng rồi lại không nói ra được, Điền Chính Quốc chỉ cốc nước trên bàn đầu giường: "Cho em cốc nước."

Hắn yêu cầu một cái, Kim Thái Hanh ngay lập tức lấy cốc nước đưa đến bên môi của hắn, ngoan không chịu được.Điền Chính Quốc nhận cốc nước, nước vẫn còn ấm.

Hắn lúc rời giường có thói quen uống nước, Kim Thái Hanh vẫn luôn nhớ kỹ.Dòng nước ấm áp chảy qua cổ họng, trong nháy mắt khiến hắn thấy thoải mái hơn.

Điền Chính Quốc một hơi uống hết cốc nước, lau nước dính trên khóe miệng, cảm thấy dễ chịu hơn một chút, lúc này mới hỏi Kim Thái Hanh: "Bọn họ đều đi rồi sao?"

"Ừ, " Kim Thái Hanh cởi dép trèo lên giường, muốn ôm hắn, lại bị Điền Chính Quốc né qua."

Anh quay người đi, em muốn mặc quần áo."

Kim Thái Hanh bất động."

Nhanh lên.

" Điền Chính Quốc ôm chăn bò dậy, mất một lúc lâu, mới lấy tay che mắt Kim Thái Hanh lại: "Em đói, muốn nhanh đi ăn cơm."

Nghe vậy, Kim Thái Hanh không thể làm gì khác hơn là quay người, trong giọng nói mang theo một chút không cam lòng: "Cơm anh đã chuẩn bị xong rồi."

Ồ?

Điền Chính Quốc kinh ngạc, vừa mặc quần áo vừa hỏi hắn: "Anh đi mua sao?"

"Không phải.

" Kim Thái Hanh sẽ không nói dối, dừng một chút, có chút thất bại nói: "Anh hai trước khi đi đặt giúp anh, vừa mới đưa tới."

Hóa ra là như vậy, Điền Chính Quốc bừng tỉnh.Tiếp tục hỏi: "Lúc bọn họ đi có nhắc đến em không?"

Kim Thái Hanh gật đầu: "Có."

Điền Chính Quốc: "Vậy anh trả lời thế nào?"

Kim Thái Hanh ăn ngay nói thật: "Anh nói em mệt, còn đang ngủ."

Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc: "...

Anh thật sự nói như vậy?"

"Đúng vậy, " Kim Thái Hanh nghi hoặc quay đầu nhìn hắn, có chút không rõ: "Làm sao vậy?"

Điền Chính Quốc đỡ trán, từng tia đỏ bừng lan từ má đến hai bên lỗ tai.

Hắn vừa lúng túng vừa ngượng ngùng, gầm nhẹ với Kim Thái Hanh: "Mệt cái gì mà mệt!

Em không mệt!

Anh...

Sao anh không gọi em dậy?"

Hắn nói như thế, ai cũng biết bọn họ đã làm gì tối hôm qua.Hơn nữa mệt không dậy nổi là cái quái gì, thật sự là làm cho người ta phải nghĩ nhiều, hắn có thể tưởng tượng ra được những người khác nghe thấy câu trả lời của Kim Thái Hanh xong, biểu tình trên mặt có bao nhiêu đặc sắc.Nếu chỉ có Triệu Duệ và Triệu Khanh Uyên thì còn tốt, da mặt dày chút là được, đằng này, người nhà họ Kim cũng ở đó!Hắn thật sự không còn mặt mũi nào đi gặp mọi người nữa rồi.Kim Thái Hanh trợn mắt lên nhìn hắn, hình như không hiểu tại sao hắn lại nổi nóng: "Nhưng mà...

Em nói em không dậy được, rất mệt, muốn nghỉ ngơi...

A..."

Nói được nửa câu, liền bị Điền Chính Quốc che miệng lại."

Anh đừng nói nữa."

Điền Chính Quốc mặt đỏ bừng, nóng đến muốn điên.Tuy hắn không có ấn tượng gì, nhưng bị Kim Thái Hanh nói như thế cũng đã đủ xấu hổ rồi.

Huống chi, nếu khi đó hắn không dừng lại, qua ngày hôm sau mới để hắn nghỉ ngơi thì có ích lợi gì!Lòng bàn tay Điền Chính Quốc nóng hầm hập, dán chặt lên môi Kim Thái Hanh.

Môi Kim Thái Hanh giật giật, lén hôn một cái lên lòng bàn tay của hắn.Điền Chính Quốc đang buồn bực nên mất tập trung, không phát hiện ra động tác nhỏ của hắn.Kim Thái Hanh liền hôn mấy lần liền, lúc này mới thỏa mãn cong đôi mắt."

Em đi rửa mặt."

Bên tai rốt cục cũng yên ắng lại, Điền Chính Quốc thở phào nhẹ nhõm, cố gắng gượng bước xuống giường, chống bàn đứng một lát, vừa định đi ra ngoài, bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng của Kim Thái Hanh ——"Chính Quốc?"

"Làm sao vậy?"

"Là anh hiểu sai rồi đúng không?"

Trong giọng nói của hắn tràn đầy mừng rỡ khi bỗng nhiên tỉnh ngộ.Điền Chính Quốc quay đầu nhìn hắn: "Chuyện gì?"

Kim Thái Hanh nói: "Thực ra em không mệt, chỉ là cố ý nói như vậy, cùng giống như từ chối chính là cho phép, đúng không?"

Hắn ngẩng đầu lên nhìn Điền Chính Quốc, giống như phát hiện ra lục địa mới, hai mắt lòe lòe toả sáng.Điền Chính Quốc: "..."

Điền Chính Quốc lườm hắn như muốn ăn tươi nuốt sống: "Đúng cái gì mà đúng? !

Anh đừng nói nữa !

Im lặng cho em!"

Kim Thái Hanh ủy khuất cúi đầu: "Ồ."

Giấy chứng nhận kết hôn phải đợi một tháng sau mới lấy được, Điền Chính Quốc đã sớm thuê một căn nhà riêng.

Trước khi nhận được giấy chứng nhận, bọn họ sẽ ở lại đây.Lúc này cũng đang là mùa cao điểm du lịch ở đây, cũng may, nơi bọn họ ở không hề ồn ào.Nội thất trong nhà được trang hoàng rất tinh tế, có bồn tắm và sân thượng, còn thêm một vườn hoa nhỏ.

Đương nhiên, tiền thuê cũng không rẻ.Nhịp điệu sinh hoạt giống như ngay lập tức chậm lại, mỗi ngày đều không làm gì cả, lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.Sáng sớm hôm đó, sắc trời có chút xám xịt.Điền Chính Quốc nhìn dự báo thời tiết thấy không báo có mưa, liền quyết định vẫn dựa theo kế hoạch ban đầu, đi công viên chơi một ngày.Chọn một cái áo lông tương đối dày mặc cho Kim Thái Hanh, mang theo một chút đồ dùng cần thiết, hai người liền tự mình đi đến hồ Maligne.Hai người Điền Chính Quốc khá may mắn, có lẽ là do thời tiết không tốt, hoặc là do vẫn đang trong tuần nên hồ Maligne có rất ít người.Dưới bầu trời xám xịt, hồ Maligne trong suốt giống như một khối ngọc bích, lẳng lặng khảm vào khung cảnh đầy tuyết trắng đằng sau, đẹp đến mức khiến người ta phải trầm trồ.Điền Chính Quốc không đặt vé đi thuyền mà đưa Kim Thái Hanh chậm rãi chạy xe dọc theo bờ hồ, tình cờ còn gặp được vài con nai hoang dã chạy xẹt qua.Hai người có nhiều thời gian, đi một chút lại ngừng, xuống xe nghỉ một lát, vô cùng tự tại."

Thái Hanh, chúng ta qua chỗ kia nghỉ một lát đi.

" Điền Chính Quốc ngừng xe, chỉ chỉ vào một vách đá nhẵn nhụi phía trước, nói với Kim Thái Hanh.

Kim Thái Hanh gật đầu, cùng hắn xuống xe.Khí trời không quá đẹp, trên vách đá có chút lạnh, cũng may là vẫn có thể chịu được.

Điền Chính Quốc nhìn hồ nước màu ngọc bích bên dưới, cảm nhận gió thu nhẹ nhàng lướt qua bên tai, khó giải thích được sinh ra một loại cảm giác năm tháng yên tĩnh.Ở đây, không ai biết hai người là ai, bọn họ có thể không kiêng dè mà làm chuyện mình muốn làm, không cần để ý đến hình tượng của bản thân, cũng không cần xem có camera ở đâu hay không.Điền Chính Quốc nắm chặt tay Kim Thái Hanh, ngẩng đầu nhìn hắn: "Thái Hanh, chúng ta chụp một tấm hình đi."

Nói đến cũng thấy có chút kỳ quái, hắn và Kim Thái Hanh quen nhau hai năm, bên nhau một năm, lại chưa từng chụp chung một bức ảnh nào.Kim Thái Hanh nghe vậy, lập tức nóng lòng muốn thử nghiêng đầu qua.Tách một tiếng, trên màn hình điện thoại ghi lại hình ảnh hai khuôn mặt đang mỉm cười.Điền Chính Quốc nhìn chằm chằm mấy giây, cảm thấy chụp khá ổn, đang muốn lấy lại điện thoại di động, liền nghe thấy Kim Thái Hanh nói: "Chụp thêm một tấm đi."

Được, chụp thì chụp.Điền Chính Quốc không có kĩ thuật gì, càng không biết mấy công cụ photoshop, cứ như vậy chụp liền mấy bức.Kim Thái Hanh lại không chê kỹ thuật của hắn, trái lại như là bị nghiện, sau đó dọc theo đường đi, mỗi lần dừng lại đều phải chụp ảnh chung.

Không chỉ như thế, còn muốn Điền Chính Quốc gửi ảnh qua cho hắn, vậy nên đến khi bọn họ lên đường trở về, trong điện thoại đã có thêm không biết bao nhiêu tấm hình.Bọn họ vừa về đến nhà, bên ngoài liền nổi cơn mưa, lúc đầu chỉ là mưa nhỏ tí tách, sau đó càng lúc càng lớn.

Mưa lạnh còn kèm thêm gió mạnh, cuốn lá khô bay đầy trời, cùng với bầu trời âm u khiến người ta vừa nhìn cũng cảm thấy cả người phát run.Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh ăn cơm tối xong, trong lúc rảnh rỗi liền làm ổ ở phòng khách xem phim.Là phim do Kim Thái Hanh chọn, "Báo thù" do Điền Chính Quốc diễn.

Mặc dù đã xem qua nhiều lần nhưng hắn vẫn cứ xem không biết mệt.Điền Chính Quốc dựa vào trong lồng ngực của hắn, cười nói: "Vậy sau này nếu em không đóng phim nữa, chẳng lẽ cả đời anh chỉ xem đi xem lại mấy bộ như vậy sao?"

Không nghĩ tới, Kim Thái Hanh thực sự gật đầu.

Hắn luồn tay qua nách Điền Chính Quốc, ôm hắn từ phía sau, cằm thân mật tì lên bả vai của hắn, âm thanh dịu dàng mà nghiêm túc: "Chỉ xem em diễn."

Điền Chính Quốc nghiêng đầu hỏi hắn: "Vậy trước khi quen biết em thì sao?"

Kim Thái Hanh không chút nghĩ ngợi nói: "Không xem""Thật có lòng.

" Điền Chính Quốc cười khen hắn một câu, hôn một cái lên môi hắn coi như phần thưởng.Kim Thái Hanh giơ tay đè sau gáy hắn, cực kỳ tự nhiên làm sâu hơn nụ hôn này.Cuối cùng, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh rốt cục cũng chờ đến ngày nhận được giấy chứng nhận kết hôn.Một tờ giấy in màu nâu viền hoa văn mỏng manh, lại vững vàng đem đời này của bọn họ khóa chặt lại cùng một chỗBọn họ trở thành chồng chồng hợp pháp, dù là đi tới đâu, chỉ cần là nơi chấp nhận hôn nhân đồng tính, quan hệ của bọn họ là được chính pháp luật thừa nhận.Không ai có thể phủ nhận quan hệ giữa bọn họ, dù cho tờ giấy này không có tác dụng gì trong cuộc sống hằng ngày nhưng đối với bọn họ mà nói, lại là thứ có thể dựa vào, bảo đảm nhất.Vành mắt Điền Chính Quốc ửng đỏ, hắn nhẹ nhàng chạm vào tờ giấy không dễ dàng để lấy được này, trong lòng cảm khái vạn phần."

Chính Quốc.

" Kim Thái Hanh ôm lấy hắn, hỏi hắn: "Em vui không?"

Điền Chính Quốc khịt khịt mũi, lén lau nước mắt trên khóe mắt: "Anh nói xem?"

Kim Thái Hanh ôm lấy hắn: "Anh cũng rất vui."

Là cà cà lên người hắn: "Vậy..."

"Sao?"

Kim Thái Hanh lông mi run run, trói tay Điền Chính Quốc lại: "Chúng ta uống chút rượu để chúc mừng đi."

Điền Chính Quốc: "..."

Hồ Maligne
 
Taekook [Cv] Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
PN 5: Thập Lục


Điền Chính Quốc nhặt được một con mèo cam.Buổi tối lúc hắn về nhà sau khi đóng phim chợt bắt gặp, con mèo bị xe cán nằm ở ven đường trong một vũng máu, mắt thấy nó sắp tắt thở rồi.May là Điền Chính Quốc đi chậm, liếc mắt liền thấy được nó, vội vàng đưa nó đến bệnh viện.Đáng tiếc là thương tích của nó quá nghiêm trọng, dù cho được cứu chữa kịp thời, cuối cùng cũng chỉ còn lại ba cái chân.Mèo hoang tàn tật như vậy, cửa hàng thú cưng không nhận, cũng có rất ít người nguyện ý nhận nuôi.

Dù sao cũng là một cái mạng, Điền Chính Quốc suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng không nhẫn tâm nổi, mang nó về nhà.Hắn nhặt được con mèo này là vào ngày mười sáu, nên đặt tên cho nó là Thập Lục.Thập Lục là một con mèo đực rất ngoan ngoãn, mèo hoang mới bị nuôi nhốt, ít nhiều gì cũng sẽ có chút hung dữ, Điền Chính Quốc cũng đã chuẩn bị kỹ càng.

Thế nhưng Thập Lục lại không sợ người lạ chút nào, mỗi ngày đều ở bên cạnh hắn thân mật cọ tới cọ lui, vừa ngoan vừa dính người.Kim Thái Hanh đối với thành viên mới trong nhà không có ý kiến gì, chỉ là xẹt một cái chạy đi xem hai ông con trai cá vàng bảo bối.Ở nhà thì ôm trong tay, không ở nhà thì khóa hai lần khóa trong tủ, chỉ lo Thập Lục sẽ đem chúng nó đi làm đồ nhắm rượu.Thật ra, Thập Lục người ta cũng không thèm khát hai con cá nhỏ kia, Điền Chính Quốc rất chiều nó, bình thường không chỉ mua các loại đồ hộp đủ vị cho nó ăn, mỗi tuần còn nhất định sẽ dành chút thời gian làm cơm mèo riêng cho nó, vào nhà một tháng, Thập Lục đã lớn hơn một vòng.Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đều bận làm việc, ban ngày trong nhà có rất ít người, Điền Chính Quốc sợ Thập Lục ở nhà sẽ gặp chuyện gì đó nên lắp thêm camera, mỗi ngày sau khi diễn xong sẽ lấy điện thoại ra xem nó một chút.Tính tình Thập Lục vô cùng tốt, lúc mới về nhà chưa quen với Điền Chính Quốc cũng không hề giơ móng vuốt ra với hắn.

Đợi đến khi đã quen thuộc, liền trở nên càng ngày càng dính người.Mỗi ngày khi trời tối, nếu Điền Chính Quốc muộn rồi mà vẫn chưa về, nó sẽ ngồi xổm canh ở cạnh cửa, vẫn luôn chờ hắn về.Nhìn thấy cảnh này qua điện thoại, Điền Chính Quốc cảm động không thôi, ngay hôm trở về thì thưởng cho nó thêm một phần đồ hộp.Trong nhà có thêm một con mèo, không chỉ Điền Chính Quốc có thêm trách nhiệm, tay nghề của Kim Thái Hanh cũng tăng lên nhiều.Hắn bị mắc chứng ám ảnh cưỡng chế nghiêm trọng, lông của Thập Lục lại nhiều hơn so với các con mèo khác, đến mùa rụng lông thì đúng là một tai nạn, thời gian Kim Thái Hanh làm việc nhà cũng kéo dài ra gấp mấy lần.Điền Chính Quốc cảm thấy rất hổ thẹn, muốn chia sẻ một ít việc nhà với Kim Thái Hanh, lại bị Kim Thái Hanh cự tuyệt."

Em đã mệt lắm rồi."

Kim Thái Hanh cúi đầu hôn hắn một cái, đem lông mèo nhặt được trên sàn nhà xoa tròn thành một quả cầu nhỏ.Huống hồ...

Hắn lén lút lộ ra lúm đồng tiền nhỏ, Chính Quốc cũng dọn không sạch.Làm Điền Chính Quốc cảm động không thôi, vốn là định bàn với Vu Hâm chuyện nhận đại ngôn tiếp theo, lại lùi lại, giành thời gian ở bên Kim Thái Hanh.

Thập Lục càng ngày càng lớn, khi cân nặng của nó vượt quá 4kg, Điền Chính Quốc liền cảm thấy có gì đó không đúng.

Lúc đầu, hắn cũng không suy nghĩ nhiều, dù sao mười con mèo cam thì chín con mập, thậm chí còn có con có khả năng làm sụp giường.

Chắc là vận may của mình quá tốt, nuôi một con cũng có thể nuôi ra một con có thể làm sụp giường.Nhưng mà, đợi đến khi Thập Lục nặng hơn 5kg, Điền Chính Quốc rốt cục cũng ý thức được vấn đề.

Chỉ lo nó quá béo sẽ sinh bệnh, vội vàng đưa nó đến bệnh viện thú y.Kết quả kiểm tra xong mới phát hiện, Thập Lục cũng không phải mà mèo cam bình thường, mà là một con Maine Coon.Một con Maine Coon có thể nặng đến 15kg!Nhìn thông tin trên phiếu kiểm tra sức khỏe, lại nhìn Thập Lục đang cọ tới cọ lui bên tay hắn, Điền Chính Quốc lâm vào trầm mặc một lúc lâu.Mèo cam mà có thể nặng đến 15kg...

Hắn cảm thấy đây là lúc mình nên nhận thêm một cái đại ngôn.Kim Thái Hanh không có cảm giác gì với mấy động vật nhỏ nhưng hắn và Thập Lục ở chung cũng rất hòa hợp.

Thập Lục không có tính chảnh mèo, trái lại giống như chó con cực kì dính người.

Dù Kim Thái Hanh không để ý đến nó, nó cũng có thể tự mình chơi vui vẻ bên cạnh Kim Thái Hanh.

Chơi mệt rồi, liền tìm một tư thế thoải mái, làm tổ trên đùi Kim Thái Hanh, ngủ say sưa.Lúc Điền Chính Quốc đóng phim thường xuyên phải ở lại đoàn phim, nhiệm vụ chăm sóc cho Thập Lục đặt toàn bộ lên người Kim Thái Hanh.

Trong lúc này, tuy Thập Lục không được hưởng thụ tình yêu của ba ba nhưng Kim Thái Hanh quản lí thời gian chuẩn hơn Điền Chính Quốc rất nhiều, luôn có thể ngay lúc nó thấy đói bụng đi lấy đồ hộp cho nó ăn.Một người một mèo ở chung vô cùng hài hòa.Chỉ là, khi Điền Chính Quốc không ở nhà, hai cái tên này đều luôn trong trạng thái không có tinh thần.Biểu hiện của Kim Thái Hanh là đếm từng ngày từng ngày trải qua.

Còn Thập Lục, là thời gian ngồi xổm canh ngoài cửa càng lúc càng dài.Ngày Điền Chính Quốc trở về, đúng lúc vào thứ sáu, Kim Thái Hanh đã dậy từ sớm, ăn mặc chỉnh tề ngồi trên ghế sa lon, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa.

Thập Lục dường như cũng cảm giác được cái gì, từ trên đùi Kim Thái Hanh nhảy xuống, đi tới đi lui ngoài cửa.Vậy nên khi Điền Chính Quốc vừa mở cửa, suýt nữa thì giẫm phải móng vuốt xù lông của nó."

Thập Lục đang chờ ba sao?"

Điền Chính Quốc đặt vali qua một bên, giày cũng không kịp đổi, liền lấy tay ôm Thập Lục vào trong ngực, vừa định phải xoa xoa mấy cái, vừa ngẩng đầu, liền đối mặt với ánh mắt u oán của Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc: "..."

Hắn cởi giày, ôm Thập Lục đi chân trần tới, dùng vai đụng nhẹ Kim Thái Hanh, cố ý hỏi hắn: "Làm sao vậy?

Em về rồi, anh không vui sao?"

Kim Thái Hanh lúc này mới đưa tay ra, cách Thập Lục ôm cả hai vào trong ngực.Thập Lục cũng rất biết điều, bị hai người bọn họ ép vào như vậy cũng không động đậy, đuôi to xù lông quấn lên tay Điền Chính Quốc, thỉnh thoảng quét qua cằm của Kim Thái Hanh.

"Một tháng lẻ ba ngày."

Kim Thái Hanh vùi đầu cọ cọ lên hõm cổ của hắn, bởi vì có Thập Lục ở giữa nên hắn không dám dùng sức để ôm, có chút oan ức nói: "Lâu như vậy không được nhìn thấy em."

Dừng một chút, liền nói thêm một câu: "Trở về cũng không thèm nhìn đến anh."

Còn ghen với Thập Lục nữa, người này thực sự là...Điền Chính Quốc bất đắc dĩ thả Thập Lục xuống ghế salon, ngẩng đầu hôn lên khóe môi của hắn, trong giọng nói không che giấu được ý cười: "Vậy lần sau anh phải chạy lên trước Thập Lục, em sẽ ôm anh trước tiên."

Hai người âu yếm một lát, Điền Chính Quốc thả người ngồi trên ghế sa lon, nghiêng người dựa vào Kim Thái Hanh, trên đùi còn có Thập Lục đang ngồi xổm: "Tối nay mình ăn gì đây?"

Kim Thái Hanh còn chưa nói, nghe đến chữ "ăn" Thập Lục lập tức nhổm lên, một đôi mắt to xinh đẹp lấp lánh nhìn Điền Chính Quốc, bộ dạng giục cơm không lẫn đi đâu được.Bây giờ Điền Chính Quốc mới nhớ tới, không chỉ có Kim Thái Hanh, con trai mèo của hắn cũng đã lâu rồi chưa được ăn cơm hắn làm."

Tối nay ăn thịt gà được không?"

Lọc da gà và trứng non cho Thập Lục ăn, còn lại thì làm gà hầm.Kim Thái Hanh không có ý kiến gì với đồ ăn, hắn chỉ quan tâm đến người nấu.

Nghe vậy, lập tức gật đầu: "Được."

Điền Chính Quốc vào bếp làm cơm, một lớn một nhỏ trong nhà cũng vây xung quanh hắn, hắn quay người lại, không phải suýt nữa đạp trúng Thập Lục thì cũng là đụng phải Kim Thái Hanh.

Điền Chính Quốc xắn ống tay áo lên, có chút bất đắc dĩ quay đầu nói với Kim Thái Hanh: "Anh mang Thập Lục ra ngoài đi, đừng cản trở em nấu cơm nữa."

Lời vừa nói ra, liền bị Kim Thái Hanh ôm lấy từ phía sau, hắn cao hơn Điền Chính Quốc một chút, hơi cúi người, cằm cọ cọ bên tai Điền Chính Quốc, có chút ngứa.Điền Chính Quốc mở vung, hương thơm phả vào mặt, Thập Lục đã không chờ được nữa, cọ cọ bên chân Điền Chính Quốc, đầy mặt nịnh nọt."

Nếm thử xem thế nào?"

Điền Chính Quốc dùng cái muôi múc nước canh, thổi nguội rồi đưa đến bên môi Kim Thái Hanh ở phía sau.Kim Thái Hanh né qua, thừa dịp hắn quay đầu hôn lên môi hắn."

Canh...

Canh rớt ra..."

Điền Chính Quốc cố gắng giữ cái muôi, thở hổn hển nói ra vài chữ."

Mặc kệ, " Kim Thái Hanh trầm thấp đáp một tiếng, làm sâu hơn nụ hôn này.Hai cái tên này đúng là quá vướng chân, vừa hôn xong Điền Chính Quốc liền đuổi cả hai ra ngoài.Kim Thái Hanh không dám phản bác, không thể làm gì khác hơn là đi ra phòng khách thu dọn lông của Thập Lục.

Còn Thập Lục cũng kiên trì làm một con mèo ngoan, coi như cơm tối bị đậy lại rồi cũng không tức giận, lại đuổi theo cán chổi lau của Kim Thái Hanh, móng vuốt cứ chộp qua chộp lại.Kim Thái Hanh ôm nó đặt lên ghế salon, nó lại nhảy xuống, hoàn toàn không để ý xem mình gây thêm cho người ta bao nhiêu phiền phức.Mãi đến tận khi Điền Chính Quốc không cẩn thận mở hé cửa phòng bếp ra, Thập Lục lập tức bỏ rơi Kim Thái Hanh, cái đuôi to giật giật chui vào nhà bếp.Kim Thái Hanh: "..."

Kim Thái Hanh mặt không hề cảm xúc kéo vali của Điền Chính Quốc đi vào phòng ngủ, giúp hắn lấy quần áo ra.Điền Chính Quốc làm cơm rất nhanh, nửa giờ sau, cả cơm người và cơm mèo đều làm xong toàn bộ.

Nhìn Thập Lục đã chờ không nỏi, duỗi dài người ở trên ghế salon nhìn ti vi, hắn cười xoa xoa cái đầu đầy lông xù của nó."

Đi, gọi ba ba Thái Hanh của con ra ăn cơm."

Thập Lục lòng mèo như sắt đá, không nhúc nhích tí nào, ánh mắt dừng trên bát ăn đã chất đầy thịt gà, trong đôi mắt to tràn đầy mong chờ."

Nhanh nào.

" Điền Chính Quốc đẩy nó một cái, không hề bị bộ dạng bán manh của nó làm lay động.Thập Lục gừ gừ một lúc, thấy thật sự là không thể ăn ngay được, chỉ có thể bất đắc dĩ đạp nệm nhảy phốc xuống sàn, đi vào phòng ngủ chính.Kim Thái Hanh vừa sắp xếp đồ trong vali xong, đang chuẩn bị đi ra ngoài, trực tiếp đối mặt với Thập Lục đang nhảy vào.Thập Lục ngẩng đầu lên nhìn hắn, meo meo mấy tiếng.Thập Lục giục cơm là chuyện thường gặp, Kim Thái Hanh nghe một chút liền hiểu ý của nó, cúi đầu nói một câu: "Biết rồi." cùng Thập Lục đi vào phòng ăn.Điền Chính Quốc đã dọn cơm ra, bát nhỏ của Thập Lục cũng đầy ắp thịt gà.

Thập Lục thấy thế, meo một tiếng nhào tới, vùi đầu ăn.Điền Chính Quốc cười cười, đẩy bát cơm đến trước mặt Kim Thái Hanh: "Ăn cơm."

Kim Thái Hanh kéo ghế bên cạnh hắn ra rồi mới ngồi xuống.Lại qua một mùa đông, bên ngoài gió lạnh gào thét, trong phòng lại rất ấm áp thoải mái, Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh đã quen nhau bốn năm.Ngày ngày cứ thế trôi về phía trước, bọn họ vẫn giống như bốn năm trước, không có gì thay đổi.Hắn vẫn cứ lười làm việc nhà, Kim Thái Hanh vẫn cứ không dùng đũa thạo.Nhưng bọn họ đã có ngôi nhà nhỏ của hai người, nơi quan trọng nhất trong nhà, đặt giải thưởng và giấy chứng nhận kết hôn của bọn họ.

Bọn họ cũng có một con mèo.

Và trong tương lai, bọn họ còn có thể theo thời gian, càng ngày càng yêu đối phương nhiều hơn nữa.Thịt gà nhập khẩu tươi ngon, vừa hay lắp đầy khẩu vị trống rỗng, Điền Chính Quốc thỏa mãn nheo mắt lại.Ánh đèn ấm áp từ trên đỉnh đầu hắn rọi xuống, bên chân, Thập Lục được nuôi đến da lông sáng bóng đang ăn cơm, mà bên cạnh hắn, có người hắn yêu nhất đang ngồi.Đời này sống lại, hắn được sống như những gì mình mơ ước nhất.
 
Taekook [Cv] Tôi Chỉ Muốn Nói Chuyện Yêu Đương
PN 6: Quãng đời còn lại


Mùa đông trôi nhanh hơn một chút, Điền Chính Quốc đưa Thập Lục đi triệt sản.Con mèo bị mất đi hai viên bi, như bị sỉ nhục nằm úp sấp trong lồng, bởi vì bị lạnh nên thân mèo tội nghiệp co lại thành một cục, khiến Điền Chính Quốc cực kỳ đau lòng.Làm sao còn cam lòng để nó ngủ trong lồng nữa, nhanh chóng ôm nó vào trong ngực mình.Kim Thái Hanh yên lặng nhìn hai người bọn họ một lát, cởi khăn quàng cổ ra, tỉ mỉ bao lấy Thập Lục.Thập Lục chậm rãi cọ cọ người trong chiếc khăn quàng cổ vẫn còn hơi ấm của Kim Thái Hanh, đầu to gối lên cánh tay Điền Chính Quốc.

Điền Chính Quốc nhẹ nhàng xốc nó lên một chút, cúi đầu vừa vuốt lông nó vừa nói: "Thập Lục, không sợ không sợ, nào, ba hôn một cái."

Hắn chỉ lo Thập Lục đang sợ hãi nên mới muốn nói chuyện linh tinh với nó, để nó có thể cảm giác được sự tồn tại của mình, cũng không hề nghĩ tới Thập Lục sẽ đáp lại hắn.

Không nghĩ tới, vừa nghe thấy lời hắn, Thập Lục vậy mà lại chậm rãi ngẩng đầu lên, mắt mở một nửa, mơ mơ màng màng dùng miệng chạm vào môi Điền Chính Quốc một chút.Chóp mũi của nó lành lạnh, hơi ướt, nhẹ nhàng cọ lên môi Điền Chính Quốc, như là một miếng hoa quả đông lạnh.Điền Chính Quốc nhất thời cảm thấy trong lòng mềm đi, dùng cằm cọ cọ lên người Thập Lục, hận không thể đem cục dễ thương này ôm vào trong lồng ngực xoa xoa một trận.Bệnh viện thú y cách nhà bọn họ không xa nhưng Thập Lục rất nặng, vừa đi được một lát, Kim Thái Hanh liền quay đầu nói: "Để anh ôm nó."

"Không cần đâu.

" Điền Chính Quốc lắc đầu, sợ hai người đổi đi đổi lại, đụng phải vết thương của Thập Lục, nhịn cánh tay hơi mỏi, che giấu lương tâm nói: "Sắp về đến nhà rồi, hơn nữa Thập Lục cũng chẳng nặng gì."

Trước khi đi đón Thập Lục, vì muốn bổ sung dinh dưỡng cho nên Điền Chính Quốc đã hầm sẵn một nồi canh chim bồ câu vua.Sau khi về nhà, để Kim Thái Hanh trông Thập Lục, hắn vào bếp mang da chân vịt hấp cùng một chút thịt thỏ, thịt chim bồ câu hầm dầm nát.

Suy nghĩ một chút, sợ Thập Lục mấy ngày nay bị mất nước, liền múc thêm mấy muỗng canh bồ câu hầm nữa.Trộn đều xong, đổ vào bát của Thập Lục, định chờ cho nó tỉnh lại thì ăn.Ai biết, vừa ngửi thấy mùi thịt, Thập Lục hoàn toàn quên mất nỗi đau mất bi, chịu đựng sự choáng váng của thuốc gây mê, liều mạng thò đầu vào bát, khó khăn lè lưỡi ra để liếm thịt, dù mỗi lần chỉ liếm được một chút xíu cũng kiên quyết không buông tha!Làm Điền Chính Quốc nhìn thấy mà đen mặt, cảm thấy nếu như dù nó không phải là Maine Coon, béo đến 5kg cũng chẳng có gì to tát.Mấy ngày sau đó, Điền Chính Quốc lại đưa Thập Lục đi truyền nước.

Sức sống của Thập Lục rất ngoan cường, vết thương vừa lành liền nhảy nhót tưng bừng trở lại.Chỉ là không biết có chuyện gì xảy ra, sau khi triệt sản, Thập Lục so với lúc trước càng thêm dính người.

Có lúc, Điền Chính Quốc ngồi trên ghế salon xem kịch bản, nó sẽ đi tới, hai cái chân duỗi ra bám trên đùi người ta, duỗi dài thân thể lấy đầu cọ cọ Điền Chính Quốc, như thể muốn cọ rách da Điền Chính Quốc mới thôi.Điền Chính Quốc...

Điền Chính Quốc còn có thể làm sao, chỉ có thể bỏ kịch bản xuống, cưng chiều giúp nó vuốt lông.Không chỉ như thế, Thập Lục còn trở thành đồng hồ báo thức tự động của Điền Chính Quốc, mỗi sáng sớm đều sẽ lấy cái thân thể nặng năm sáu cân của nó ngồi xuống ngực hắn, hiệu quả có thể so với tảng đá lớn đè xuống, trong nháy mắt có thể gọi Điền Chính Quốc từ trong mơ tỉnh lại."

Tại sao con không đi ngồi lên ngực ba ba Kim Thái Hanh hả?"

Điền Chính Quốc thống khổ từ trên giường bò dậy, mới vừa tỉnh nên tay còn không có sức, khó khăn lắm mới ôm được Thập Lục, căm giận đem nó nhét vào trong ngực Kim Thái Hanh: "Mỗi ngày chỉ biết bắt nạt ba."

Thập Lục vô tội nhìn hắn, đuôi to quét lên mặt Kim Thái Hanh, meo một tiếng, giống như mè xửng, lại bò đến trên đùi Điền Chính Quốc.

Thật sự là tiểu yêu tinh dính người!Điền Chính Quốc yên lặng ôm lấy nó, nghe nó hạnh phúc gừ gừ, nhịn!Lúc Thập Lục được bảy tuổi, cân nặng đã vượt qua 12kg, mà Điền Chính Quốc và Kim Thái Hanh cũng đã quen nhau bảy năm.Ngày kỉ niệm kết hôn của bọn họ gần với sinh nhật của Triệu Khanh Uyên nên mấy người liền tranh thủ chọn một ngày, đến nhà Điền Chính Quốc tụ họp.Triệu Duệ nắm tay Vương Nhị Nhị, đặt quà xuống bàn trà, vừa ăn hoa quả vừa nói: "Tốn kém quá, hôm nay phải mua tận hai phần quà."

Đến ngày hôm nay, Triệu Duệ đã sớm không còn đeo bộ dạng chán nản như hồi quay "Màu cam" nữa, hắn vừa quay một phim cùng với Triệu Khanh Uyên, thành tích cũng rất khả quan.Không chỉ doanh thu phòng vé trong nước vô cùng thành công mà còn lọt vào danh sách đề cử của liên hoan phim Cannes, chỉ là cuối cùng có thể đoạt giải hay không thì chưa biết.Nhưng hắn vẫn không tự ý thức được bản thân là đạo diễn nổi tiếng, vẫn keo kiệt như trước đây.Triệu Khanh Uyên đã đến từ lâu, nghe vậy liếc hắn một cái: "Làm như tôi thèm quà của anh lắm vậy."

Nói xong, đem Vương Nhị Nhị ôm đến ngồi bên cạnh mình, từ đâu đó móc ra một cái kẹp tóc sáng lấp lánh vừa đeo cho bé vừa nói: "Nào, đây là quà cho công chúa nhỏ của chúng ta, nhìn xem có thích không nào?"

Vương Nhị Nhị những năm này vẫn do Triệu Duệ nuôi dưỡng, cha mẹ bé lúc đầu còn muốn cho bé đi đóng phim tiếp nhưng Triệu Duệ dùng chút thủ đoạn, để mấy đoàn phin từ chối cho Vương Nhị Nhị diễn, sau vài lần, khi phát hiện không thể kiếm được gì từ trên người Vương Nhị Nhị nữa, cha mẹ bé liền mặc bé cho Triệu Duệ nuôi, không để ý đến bé nữa.Triệu Duệ có tư tưởng truyền thống, không quan tâm bé có thiên phú diễn xuất hay không, trực tiếp dừng tất cả hoạt động của bé, đưa bé đến trường học.Không giống những đứa trẻ vào giới giải trí từ sớm khác, rất khó để chuyên tâm học tập, Vương Nhị Nhị rất hiểu chuyện lại nghe lời, không chỉ ngoan ngoãn đi học mà mỗi lần thi đều đứng thứ nhất.Làm Triệu Duệ vui đến mức mỗi ngày đều phải khoe khoang với đám người Điền Chính Quốc, như Triệu Khanh Uyên nói thì đúng là tấm lòng người mẹ bao la, ai không biết còn tưởng Vương Nhị Nhị là do hắn mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày sinh ra.Bé gái đều rất thích mấy món đồ lấp lánh, Vương Nhị Nhị đắc ý sờ sờ kẹp tóc trên đầu, cảm ơn Triệu Khanh Uyên xong liền vui vẻ chạy vào phòng vệ sinh soi gương.Triệu Khanh Uyên vừa vẫy tay gọi Thập Lục, vừa ngẩng đầu nói với Điền Chính Quốc: "Sao Vu Hâm còn chưa tới?"

"Trình tỷ hôm nay xuất ngoại, anh ấy đưa người ra sân bay."

Độc thân ba mươi chín năm, cuối cùng vào năm thứ bốn mươi, Vu Hâm và Trình Diệu yêu nhau, thành công dắt tay nhau đi vào cung điện của hôn nhânTrình Diệu là quản lí đứng đầu trong giới, lớn hơn Vu Hâm hai tuổi.

Hai người có thể quen biết cũng là nhờ phúc của "bà mối" Triệu Khanh Uyên.Vu Hâm năm đó sợ năng lực nghiệp vụ của mình kém, sẽ kéo chân Điền Chính Quốc, liền đi theo quản lí của Triệu Khanh Uyên học tập, thường xuyên qua lại, không biết làm sao lại gặp được Trình Diệu.Triệu Khanh Uyên xì một tiếng, liếc người đang ngồi bên cạnh Điền Chính Quốc – Kim Thái Hanh, nói: "Lại thêm một tên thê nô."

Điền Chính Quốc: "..."

Không chờ hắn phản bác, Thập Lục đã thay hắn báo thù.Cũng không thèm nhìn cánh tay đưa ra để hấp dẫn sự chú ý của Triệu Khanh Uyên, Thập Lục dựng thẳng cái đuôi xù, nhảy lên ghế sô pha, lông đuôi quét lên trên đùi Điền Chính Quốc, chọc Triệu Khanh Uyên giận đến trợn cả mắt lên."

Làm tốt lắm.

" Điền Chính Quốc xoa đầu nó, thưởng cho nó một con cá khô nhỏ.Mấy người vừa nói mấy lời này, chuông cửa vang lên.

Kim Thái Hanh đi ra mở cửa, Vu Hâm đem khuôn mặt tròn xoe chui vào: "Hơi trễ chút, vị kia nhà tôi không chịu thả người."

Mấy người còn lại trong phòng lườm hắn một cái.Làm sao có chuyện đó được!

Trình Diệu là nữ cường, lại lôi kéo Vu Hâm không tha?

Nói hươu nói vượn!

Nếu đổi lại thành Vu Hâm kéo ống tay áo người ta không buông thì còn tạm nghe được!Cuối cùng cũng đủ người, có thể ăn cơm rồi.Mấy người đàn ông nhanh chóng đem cơm nước bưng lên bàn, cơm còn chưa ăn được một miếng đã phải rót thêm rượu."

Nào nào nào, chúng ta cạn chén!"

Triệu Khanh Uyên đứng lên, giơ chén rượu lên nói.

Dừng một chút, nói với Điền Chính Quốc: "Thuận tiện chúc mừng phim sắp tới của Chính Quốc, nam hai phim bom tấn Hollywood."

Những năm gần đây, địa vị của Điền Chính Quốc tăng lên không ngừng, sau khi cùng Kim Thái Hanh công khai năm đó, có không ít người nước ngoài có ấn tượng sâu sắc với hắn, vô tình mở ra con đường tiến ra nước ngoài của hắn.Năm nay, dưới sự nỗ lực của Trình Diệu và Vu Hâm, Điền Chính Quốc cuối cùng cũng nhận được vai nam hai của một phim bom tấn của Hollywood.Thành tích nổi bật như vậy, không kể là lúc nào cũng đáng để chúc mừng.Mấy người bạn đều vui thay hắn, dồn dập giơ ly lên, một hơi uống cạn sạch.Chỉ có Điền Chính Quốc, trong ly của hắn không phải rượu mà là trà lúa mạch.Từ lần trước, sau khi Kim Thái Hanh không cẩn thận để lộ ra lúc mình uống say đã làm những gì, Điền Chính Quốc liền không chạm vào rượu nữa.Mấy người bọn hắn những năm gần đây phát triển cũng không tệ, cơ hội để có thể tụ lại cùng một chỗ như thế này càng ngày càng ít, khó khăn lắm mới bắt được, lại còn có Triệu Khanh Uyên ở đây, mãi đến nửa đêm cả bọn mới liêu xiêu ngừng lại.Đều say thành bộ dạng này, đương nhiên là không thể để bọn họ về nhà.

Nhà Điền Chính Quốc có hai phòng ngủ, hết cách rồi, chỉ có thể ôm Vương Nhị Nhị đến ngủ trong phòng của bọn họ, để ba người kia nằm chung một chỗ.Cũng mới vào đầu thu, khí trời không quá lạnh, có ngủ trên sàn nhà cũng không bị cảm lạnh.Trong phòng ngủ, Điền Chính Quốc mới vừa tắm xong, vừa lau tóc vừa cúi đầu giúp Vương Nhị Nhị đắp chăn.

Thấy cô bé ngủ thật thoải mái, không bị lạ giường mới thở phào nhẹ nhõm.Vừa định ngồi thẳng lên, khăn mặt trên tay liền bị Kim Thái Hanh tự nhiên cầm lấy.

Hắn ấn vai Điền Chính Quốc xuống, để hắn ngồi bên giường, bản thân thì đứng ở đối diện, nhẹ nhàng giúp hắn lau tóc.Hai người ở chung nhiều năm như vậy, những chuyện này Kim Thái Hanh đã làm vô cùng thuần thục.Thập Lục nhìn Kim Thái Hanh, lại nhìn Điền Chính Quốc đang híp mắt hưởng thụ, cọ cọ làm ổ trên đùi Điền Chính Quốc.

Tóc dần khô, động tác của Kim Thái Hanh cũng ngừng lại."

Ngủ thôi, " Điền Chính Quốc giúp hắn chỉnh lại cúc áo ngủ bị xộc xệch, dịu dàng nói.Kim Thái Hanh gật đầu, ôm Điền Chính Quốc nằm xuống trên giường, tiện tay ấn tắt đèn ngủ.Bọn họ năm đó công khai rầm rộ, để cho cả thế giới nhìn thấy.

Mà sau đó lại vô cùng khiêm tốn, yên lặng hưởng thụ cuộc sống gia đình, ngay cả việc khoe ân ái trên weibo cũng chưa từng làm.Điền Chính Quốc cũng chưa từng đáp lại lời bày tỏ của Kim Thái Hanh nhưng hắn biết, Kim Thái Hanh đều hiểu.Tình yêu không thể giấu được, quãng đời còn lại, hắn chỉ cần dùng hết khả năng yêu người kia là tốt rồi.______________________________________
Hết PN nha!!!

Lại kết thúc một bộ truyện nữa ròiiiiii
 
Back
Top Bottom