Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 190: Tới cùng muốn bốc hơi nhiều ít nhân?


Lăng Trọng Khanh nhíu mày, nôn nóng hỏi: “Ngươi quỳ xuống làm gì? Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lão gia, xảy ra đại sự rồi!”

Lời nói của Lăng Vân như một nhát búa nện thẳng vào lòng Lăng Trọng Khanh.

Ông ta đưa tay che ngực, cơ hồ không thể chịu nổi thêm bất kỳ đả kích nào nữa, giọng khàn khàn: “Đừng nói bậy! Có thể xảy ra chuyện gì lớn? Chẳng lẽ Huyền Vương đột nhiên quay lại điều tra vụ án muối sao?”

“Lão gia, Nghiêm hộ vệ… hắn mất tích rồi!”

“Không thể nào!” Lăng Trọng Khanh gần như bật dậy khỏi giường, nhưng lập tức vì bệnh tái phát mà ngã trở lại.

“Lão gia!” Hàn di nương vội cùng mấy người con bước lên, giúp ông điều hòa hơi thở, đút thuốc an thần.

Một lúc sau, Lăng Trọng Khanh mới miễn cưỡng lấy lại tinh thần từ cú sốc.

“Nghiêm hộ vệ sao có thể mất tích?”

Nếu nói Tào hộ vệ mất tích là do tham tiền, có ý đồ một mình chiếm lấy hai trăm năm mươi vạn lượng bạc còn có thể hiểu được, thì Nghiêm hộ vệ lại không hề có dính líu đến tiền bạc, hơn nữa luôn theo sát vụ án Tào hộ vệ, sao lại cũng biến mất?

“Tiểu nhân… tiểu nhân cũng không biết a! Nơi ở của Nghiêm hộ vệ là do lão gia an bài. Trước nay lão gia sai tiểu nhân đi tìm hắn hay thu xếp sinh hoạt đều dễ dàng, luôn thấy được người hoặc ít ra cũng có dấu tích sinh hoạt của hắn.

Hôm qua tiểu nhân còn gặp hắn, hắn nói chiều có việc, tối về trễ, bảo không cần chuẩn bị bữa tối. Nhưng tiểu nhân nghĩ, dù gì cũng là nhân vật quan trọng bên cạnh thái tử, dẫu không ăn tối thì ít nhất cũng cần chút điểm tâm.

Vì vậy tiểu nhân sai người chuẩn bị bánh ngọt hắn thích, chiều đưa tới. Khi đó hắn chưa về, tiểu nhân liền để bánh lên bàn, cẩn thận che đậy lại.

Sợ hắn trở về muộn, phòng lại lạnh, tiểu nhân còn nhóm lửa sưởi, trải đệm sẵn sàng.

Hôm nay, theo phân phó của lão gia, tiểu nhân đi tìm Nghiêm hộ vệ, mới phát hiện hắn tối qua hoàn toàn chưa trở lại. Bánh vẫn nguyên vẹn, lửa đã tắt từ lâu, giường chiếu thậm chí không có một dấu chạm qua.”

“Vậy… vậy có lẽ hắn có chuyện đột xuất chăng?” Lăng Trọng Khanh vẫn cố bám lấy một tia hy vọng mong manh.

“Không thể nào! Nghiêm hộ vệ từng nói, hôm nay Huyền Vương rời đi, hắn sẽ đích thân giám sát bí mật.”

“Vậy… có thể hắn theo sau đội ngũ Huyền Vương chăng?” Lăng Trọng Khanh tiếp tục đoán.

“Cũng không thể!”

“Vì sao?”

“Kỳ thực ngày hôm đó trước khi đi, Nghiêm hộ vệ còn cẩn thận hỏi tiểu nhân về vụ án muối. Tiểu nhân bẩm báo ngày mai sẽ có một chuyến hàng vận chuyển, do Huyền Vương đã rời đi, lão gia muốn hỏi có cần tiến hành tiêu hủy không.

Nghiêm hộ vệ nói sẽ gặp Huyền Vương trong ngày hôm nay, sau đó chiều sẽ quay về phòng để thảo luận, rồi mới quyết định có nên tiêu hủy lô hàng kia hay không.

Hắn vô cùng xem trọng lần tiêu hủy này, còn hẹn tiểu nhân, không thể nào quên được. Thế nhưng kể từ lúc ra ngoài tối qua, hắn chưa từng quay lại, tiểu nhân chờ đến giờ vẫn không thấy bóng dáng, đành quay về báo cáo.”

“Lão gia, Tào hộ vệ mất tích khi trước, chúng ta còn nghi ngờ là do ôm tiền bỏ trốn. Nhưng nay đến lượt Nghiêm hộ vệ cũng biến mất, chẳng lẽ không phải chứng tỏ cả hai đều gặp nạn rồi sao?”

Lăng Trọng Khanh nghiêng người dựa vào giường, lúc này mới chau mày, gượng dậy, cẩn thận suy nghĩ.

“Cha, người không cảm thấy mấy vụ mất tích này có liên quan đến nhau sao?” Lăng Tích Thái cẩn trọng nhắc nhở.

Thấy Lăng Trọng Khanh vẫn im lặng, Lăng Tích Thái tiếp tục: “Thánh cung thường ngày chẳng có bao nhiêu việc, nhưng một khi đã để tâm, thì…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 191: Giá họa Huyền Vương


Sư phụ hắn vốn chỉ là người chuyên đi kiểm tra huyền lực cho những hài nhi vừa mới sinh ra.

Sư phụ tính tình ôn hòa, chưa từng cùng ai trở mặt. Việc của Kiều sư tỷ khiến sư phụ thương tâm không thôi, nhưng kể từ khi Kiều sư tỷ mất tích mà không tìm ra hung thủ, mới sinh lòng sát ý với Lăng Thanh Nguyệt.

Sư phụ ra ngoài tối hôm qua rồi biến mất, Nghiêm hộ vệ cũng ra ngoài rồi biến mất. Hai người bọn họ có thể đã đi cùng một đường, hoặc gặp phải điều gì nguy hiểm, rồi lần lượt lâm nạn?

“Lão gia, tiện thiếp cảm thấy, bất kể bọn họ có phải do người của Huyền Vương giết hại hay không, nhưng giờ đã đều mất tích không rõ tung tích, chi bằng chúng ta bẩm báo lên thái tử, đem tất cả mọi chuyện đổ lên đầu Huyền Vương thì hơn!”

“Ngươi đây là đang nghĩ ra ý tưởng xấu gì vậy? Không có bằng chứng, Huyền Vương há có thể tùy tiện giá họa?” Lăng Trọng Khanh trừng mắt nhìn Hàn di nương.

“Cha, lời của mẫu thân cũng không phải không có lý.” Lăng Thanh Vân chen vào.

Thấy Lăng Trọng Khanh lộ vẻ nghi hoặc, Lăng Thanh Vân liền phân tích: “Hiện nay ở Ký Châu, có bốn người đột nhiên mất tích một cách kỳ lạ. Trong đó có ba người đều là cao thủ thiên huyền đỉnh phong, toàn Ký Châu cũng khó mà tìm được ai có thể sánh ngang.

Thế nhưng những người này lại đều biến mất trong thời gian Huyền Vương có mặt tại Ký Châu.

Cha thử nghĩ xem, chúng ta cùng bọn họ đều có giao tình, sao có thể ra tay giết họ? Hơn nữa, võ công của họ mạnh mẽ như thế, chúng ta làm sao có khả năng giết nổi?

Khả năng duy nhất, chính là Huyền Vương tới Ký Châu, trước tiên ra tay giết Tào hộ vệ, sau lại vì bảo vệ Lăng Thanh Nguyệt mà sát hại Kiều Mộng La. Sư phụ vì báo thù cho đồ đệ, Huyền Vương lại phái người giết ông ấy. Nghiêm hộ vệ trong lúc truy xét hung thủ sát hại Tào hộ vệ, phát hiện điều bất thường nơi Huyền Vương, vì vậy bị diệt khẩu!”

“Không sai!” Hàn di nương tiếp lời nữ nhi: “Lão gia, Nghiêm hộ vệ là phụ tá đắc lực của thái tử điện hạ, nay lại chết ở Ký Châu chúng ta. Đừng nói đến việc sau này Vi nhi có thể gả vào thái tử phủ làm trắc phi hay không, chỉ sợ ngay cả chỗ đứng trong thái tử đảng cũng bị đá văng.

Còn nữa, Lăng Tích Nghiệp và Lăng Thanh Nguyệt giờ đã hồi kinh, có Tả tướng và Huyền Vương làm hậu thuẫn, nhà chúng ta tất sẽ gặp tai ương lớn.

Nhưng nếu chúng ta ra tay trước, đem chuyện mất tích của Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ đẩy lên đầu Huyền Vương, dẫu lão gia không tiện trực tiếp buộc tội, cũng có thể nói bóng gió trước mặt thái tử. Tin rằng với tính đa nghi của hoàng hậu, không cần chúng ta chỉ đích danh, họ cũng sẽ liên tưởng được đến Huyền Vương.

Sau đó, chúng ta lại âm thầm cắt hàng ngày mai, bán lấy bạc, rồi dâng tặng thái tử. Dù Tả tướng và Huyền Vương muốn trị tội, thái tử vì đã có oán với Huyền Vương cũng sẽ đứng về phía chúng ta.

Tới khi Huyền Vương gặp nạn, Tả tướng vì Lăng Thanh Nguyệt chắc chắn sẽ xuất thủ tương trợ. Ba bên giao chiến, khuấy nước thành đục, còn ai rảnh mà quan tâm đến chúng ta?

Lão gia, người vẫn luôn cho rằng làm quan thì phải giữ cho mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, nhưng trên đời này nào có chuyện tốt như vậy? Nay chúng ta đã chọn đứng về phía thái tử, thì chỉ có thể nương tựa thái tử. Giờ là lúc vì cứu lấy chính mình, nhất định phải hạ quyết tâm!”

“Ngươi nói rõ việc ngày mai muốn tiêu hủy hàng hóa?” Lăng Trọng Khanh hỏi.

“Đúng vậy! Lão gia, ngài cũng từng nói hôm đó ngài cùng Tào hộ vệ là gặp mặt trong phòng ngủ, thì không thể có ai biết được chuyện vụ án muối. Dẫu có người nghe lén, với võ công của Tào hộ vệ, há lại không phát hiện?

Cho nên thiếp cho rằng, dù Huyền Vương hay ai khác có động thủ với Tào hộ vệ, cũng không phải là vì chuyện muối.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 192: Ngươi bất nhân ta bất nghĩa


Dù cho hắn sau khi g**t ch*t Tào hộ vệ có phát hiện trên người y mang theo khoản ngân lượng khổng lồ, cũng chưa chắc sẽ liên tưởng đến vụ án muối.

Lăng Trọng Khanh suy nghĩ hồi lâu, cảm thấy lời Hàn di nương nói quả thật rất có lý. Việc Phương di nương qua đời, nàng vẫn luôn không nói rõ với mọi người. Hôm đó, Phương di nương nghe lén bên ngoài cửa, liền bị Nghiêm hộ vệ một mắt nhận ra. Võ công của Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ gần như ngang nhau, nếu lúc ấy có kẻ nào lén lút ngoài phòng, tất nhiên sẽ bị phát hiện ngay.

Đã như vậy, để khiến thái tử điện hạ hài lòng, để hắn coi Bắc Minh Huyền là kẻ địch, thì cũng chỉ còn cách ấy.

“Lăng Vân, triệu tập nhân thủ, ngày mai tiêu hủy hàng hóa.”

Thôi! Một khi đã làm thì không quay đầu. Đã Huyền Vương lựa chọn đứng về phía Lăng Thanh Nguyệt, thì đừng trách hắn ngấm ngầm hạ thủ sau lưng.

“Tuân lệnh.” Lăng Vân hơi nheo mắt, lộ rõ bộ dáng người sẵn sàng làm chuyện lớn.

“Thái Nhi.”

“Cha, có gì phân phó?” Lăng Tích Thái chiến ý bừng bừng, chưa bao giờ dâng cao đến thế.

Lăng Trọng Khanh từ dưới gối lôi ra một khối lệnh bài: “Huyền Vương cùng đám quan viên đang trên đường hồi kinh, chắc chắn sẽ dọc đường du ngoạn. Ngươi lập tức mang theo vài hộ vệ thân thủ giỏi, ngày đêm gấp rút lên đường đến trước kinh thành, cầm lấy lệnh bài này, vào cung gặp thái tử. Nhớ kỹ, nhất định phải đến trước khi Huyền Vương hồi kinh.”

“Tuân lệnh.”

******************* Bắc Tường Quốc *******************

Nước sông cuồn cuộn, sóng lớn dâng trào, không dứt ngày đêm.

Đại Vận Hà của Ký Châu là một trong những con sông lớn nhất của Bắc Tường Quốc, chảy từ đông sang tây, phân chia Bắc Tường thành hai phần rõ rệt. Bề ngang từ nam đến bắc rộng đến bốn dặm.

Nếu vượt sông bằng thuyền từ bờ bắc đến bờ nam, nhanh nhất chỉ mất nửa canh giờ. Nhưng nếu đi đường bộ vòng quanh, dù có ra roi thúc ngựa không nghỉ ngày đêm, cũng phải mất mười mấy đến hai mươi ngày mới tới được bên kia bờ.

Bởi vậy, con kênh đào này là mạch sống kinh tế của Bắc Tường Quốc, là tuyến đường trọng yếu bậc nhất nối từ nam ra bắc.

Cũng chính vì thế, ngành vận chuyển tại Bắc Tường Quốc vô cùng phát đạt.

Tuy nhiên, vì dòng nước chảy xiết, Đại Vận Hà thường xảy ra tai nạn chìm thuyền, gây tổn thất cả người lẫn hàng hóa. Dù vậy, người ta vẫn nguyện mạo hiểm chọn đường thủy, thay vì mất quá nhiều thời gian, nhân lực, vật lực và tiền bạc đi đường bộ.

Muối – được vận chuyển từ Đông Hải Thành phía đông nam – mỗi tháng một lần. Lần vận chuyển lần này đủ để cung cấp cho dân chúng khu vực phía bắc dùng trong một tháng rưỡi.

Nhưng từ mười tháng trước, một chiếc thuyền chở muối va phải đá ngầm trên Đại Vận Hà, khiến người chết, thuyền chìm. Sau đó, ba lần liên tiếp đều xảy ra vấn đề tương tự.

Dân chúng tại các thành thị phía bắc đột ngột thiếu muối. Tuy rằng muối tư còn chút tồn trữ, nhưng quan muối ngày càng khan hiếm khiến giá cả leo thang.

Hiện nay, muốn mua muối ăn, người dân phải trả giá cao. Ngay cả các quán ăn khi nêm nếm cũng phải tăng giá món ăn lên rất nhiều.

Nghe nói Đông Hải Thành lại chuẩn bị vận một đợt quan muối tới, người dân ai cũng mong mỏi đợt muối này không gặp trở ngại gì. Dù sao, nay đã là mùa đông, nước sông không còn chảy xiết như mùa hạ.

Để nhanh chóng giải quyết tình trạng thiếu muối, quan viên muối ty Đông Hải Thành quyết định vận chuyển toàn bộ trữ hàng ở phía nam đến các thành thị phía bắc.

Quan muối tại Thường Châu – thành thị đông nam – sau khi cho hàng lên thuyền, mười chiếc quan thuyền lần lượt xuôi dòng về phía bắc, điểm đến đầu tiên là Ký Châu. Dự kiến hành trình hai ngày.

Một ngày rưỡi đã trôi qua, chỉ chờ trời sáng và quá trưa, là có thể cập bến Ký Châu.

Mặt sông Đại Vận Hà lúc này êm ả, từng chiếc thuyền lặng lẽ tiến vào vùng nước yên bình, khiến các quan viên muối ty cùng đoàn thủy thủ vốn nơm nớp lo sợ cũng không khỏi nhẹ nhõm thở phào.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 193: Nửa đêm thuyền khó


Nghe nói, thượng nguồn Hà Bắc đã bắt đầu kết băng, lần này, hẳn có thể bình an vận chuyển muối đến nơi.

Đêm tối mịt mùng, gió lạnh gào thét, quan viên muối ty phụ trách áp tải muối không chịu nổi thời tiết rét buốt, lần lượt trở về khoang thuyền nghỉ ngơi. Đoàn thủy thủ ngoài những người đảm nhận việc chèo lái, còn lại cũng đều say ngủ.

Mười chiếc thuyền lớn lặng lẽ trôi trên mặt nước yên tĩnh của Đại Vận Hà…

Bỗng nhiên, một tiếng nổ vang vọng từ phía bờ đê phía trước truyền tới, kế đó, mặt sông đang tĩnh lặng bỗng dâng lên những đợt sóng ngập trời.

Tất cả mọi người đang ngủ say bị đánh thức, hốt hoảng lao ra khỏi khoang thuyền để kiểm tra tình hình.

Thuyền đang đi ngược dòng, bị sóng lớn đánh tới khiến thân thuyền rung lắc dữ dội.

“Chuyện gì xảy ra? Phía trước có chuyện gì?” Quan viên trên chiếc thuyền dẫn đầu hét lớn.

“Không rõ! Nhìn không thấy gì cả!” Thủy thủ lớn tiếng đáp.

“Không xong rồi! Mau chạy…”

Chưa kịp dứt lời, vô số vật thể khổng lồ đã ập đến. Quan viên vừa mới nhìn rõ đó là gì thì những vật ấy đã đập thẳng vào thân thuyền. Chưa nói xong câu, ông ta đã hét thảm một tiếng rồi bị va mạnh xuống nước.

Quan viên vừa định kêu cứu thì đột nhiên dưới chân nặng trĩu, kế đó, một bóng đen liền ôm chặt lấy cổ ông ta, bịt kín mũi miệng. Dù ông ta liều mạng giãy giụa nhưng vẫn không tài nào thoát ra được.

Bóng đen tựa như một con cá dưới nước, lúc quan viên đang ngột ngạt đến cực điểm, bất chợt buông tay.

Quan viên mừng rỡ, liền hít một hơi thật sâu, nhưng vì đang ở dưới nước, vừa hít đã sặc đầy nước vào trong. Đầu óc vốn đã thiếu dưỡng khí, lại bị k*ch th*ch đột ngột, người vốn có thể bơi được như ông ta cũng liền mất khống chế.

Chẳng bao lâu sau, ông ta hoàn toàn mất đi sức lực…

Bóng đen như cá lướt trong nước, tiếp tục lặn xuống tìm mục tiêu thứ hai.

Chiếc thuyền đầu tiên sau khi bị đâm trúng liền xuôi dòng trôi xuống, va vào chiếc thuyền thứ hai. Chiếc thuyền thứ hai cũng giống chiếc đầu, bị dòng chảy cuốn đi cùng với hàng loạt tảng đá khổng lồ tiếp tục va đập, rồi lao vào chiếc thứ ba…

Cứ như thế, từng chiếc một liên tiếp bị tấn công. Chẳng mấy chốc, cả mười chiếc thuyền đều đã bị hủy hoại.

Nhiều người thấy thuyền bị đâm liên tục với tốc độ chóng mặt, vì giữ mạng, liền nhảy xuống sông. Đặc biệt là đám thủy thủ, phần lớn đều là tay bơi lội giỏi giang, giờ ngâm mình dưới nước còn an toàn hơn là ở lại trên thuyền.

“Là khối băng!”

Cuối cùng, có người nhìn rõ những vật thể khổng lồ kia là gì, lúc này mới giải đáp được nghi hoặc trong lòng mọi người – vì sao những “tảng đá” kia lại không chìm.

Chính là khối băng – mới thật sự là đại địch lúc này. Nhiều khối băng đồng loạt lao tới, quan muối không còn đường lui.

Lúc này, toàn bộ kênh đào đã trở thành một mớ hỗn loạn. Mọi người chỉ lo tránh những khối băng từ thượng nguồn trôi về, căn bản không hề hay biết có người đang bám theo mép thuyền leo lên, hoặc thuận theo dòng nước mà âm thầm rút lui.

Dù khối băng có nhiều đến đâu, cũng không thể mãi mãi cuốn đi.

Ước chừng mười lăm phút sau, tai họa mới dần rút xa.

Lúc này, mọi người mới bắt đầu nghĩ đến việc bơi trở lại thuyền.

Nhưng vì lúc chạy nạn nhảy khỏi thuyền, đuốc đều đã bị dập tắt, nên trong màn đêm nước lạnh, ai nấy đều tự xoay sở, chẳng ai lo cho ai được. Hơn nữa, bởi vì trời tối như mực, chỉ cần cách nhau một trượng, đã chẳng thể nhìn thấy người.

Cho nên không ai biết rằng, mười chiếc thuyền nguyên bản với hơn một trăm người, thật ra họ chỉ cách nhau không xa. Thế nhưng ngay tại nơi mắt không thể thấy, những người đồng hành của họ đã lần lượt bị kéo xuống dòng nước lạnh giá.

Phía xa, những đốm lửa lốm đốm dần bốc lên, chỉ chốc lát, ánh lửa đã trở nên rõ ràng…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 194: Dưới sông thủy quỷ


Những người còn sống ngoi lên mặt nước, thấy một đoàn thuyền nhỏ thô sơ đang chèo về phía họ.

“Cứu mạng! Cứu mạng!”

Không biết ai là người đầu tiên hét lớn, nhưng ngay sau đó, những kẻ còn sống sót đều đồng loạt kêu cứu.

Dưới làn nước tối đen, những bóng đen xác định vị trí đám người sống sót, liền phân công nhau kéo thêm một đám người nữa xuống nước. Những kẻ còn lại, trong lúc không hay biết gì, thì lần lượt được thuyền phía sau đến “cứu lên”.

“Còn ai còn sống không?” Người trên thuyền giơ cao đuốc, lớn tiếng hô hỏi. Không lâu sau, lại vớt thêm được hai người hấp hối.

Mười lăm phút sau, toàn bộ mặt kênh đào dần trở lại yên tĩnh như cũ.

Những người được cứu được người ta đưa tới một khoang thuyền rộng, sưởi ấm và thay quần áo. Ai nấy đều cảm thấy bản thân may mắn, giữa đêm đen như vậy mà gặp được thuyền khác đến cứu, thật sự là đại nạn không chết.

Chỉ là, họ không biết rằng, ngay khi đang thở phào nhẹ nhõm vì thoát nạn, vài luồng khói trắng từ những lỗ thông gió trong khoang thuyền âm thầm bay ra. Chỉ chốc lát, ai nấy liền cảm thấy mí mắt nặng trĩu, không thể cưỡng lại cơn buồn ngủ, rồi dần dần thiếp đi.

Khi xác nhận toàn bộ người được cứu đã hôn mê, một đám hắc y nhân bước vào khoang thuyền, lặng lẽ nhấc từng người lên, từng kẻ một, ném trở lại dòng nước lạnh buốt ngoài kia.

Gió đêm rít gào, nước sông lạnh thấu xương. Những người bị mê dược làm cho mất ý thức, rơi xuống nước cũng chẳng thể vùng vẫy, không ai tỉnh lại.

Trong số mười chiếc thuyền chở muối, có ba chiếc bị lật, bảy chiếc còn lại bị phá hủy.

Ngay sau đó, toàn bộ số muối trong bảy chiếc thuyền lập tức được vận chuyển lên một loạt thuyền khác đã chờ sẵn.

Mọi thứ được thực hiện có trật tự rõ ràng. Vừa chất đầy một chiếc thuyền là lập tức rời đi, không nấn ná dù chỉ một khắc. Trong thời gian ngắn, toàn bộ số muối trong bảy thuyền đã được chuyển sạch.

Ở phía sau, vẫn còn vài chiếc thuyền lặng lẽ chờ lệnh, không vội vàng, không hấp tấp.

Cuối cùng, một bóng đen trồi lên mặt nước, đưa lên thuyền mấy sợi dây thừng rồi lại lặn xuống.

Người trên thuyền giống như đang kéo co, ra sức kéo dây. Không bao lâu, từng túi muối được buộc trên dây thừng liền bị kéo lên khỏi mặt nước.

Trời vẫn còn đen kịt, mọi người còn đang say ngủ, thì toàn bộ số muối bị chìm đã được vớt lên gần như không sót một túi nào.

Sau khi toàn bộ thuyền rời đi, những bóng đen dưới nước lại dùng các loại công cụ đục thủng phần đáy bảy chiếc thuyền chưa bị lật, làm chúng trông giống như bị băng đâm vỡ.

Chẳng bao lâu sau, bảy chiếc thuyền đó cũng từ từ chìm xuống đáy sông.

Xung quanh những chiếc thuyền bị lật nghiêng, còn cố ý để lại vài khối băng lớn, như một lời giải thích hoàn hảo cho trận tai nạn giữa đêm khuya.

Ba mươi mấy bóng đen từ dưới nước bò lên bờ. Bọn họ đều mặc hắc y, nhưng chất liệu là da cá voi – không thấm nước, giữ ấm cực tốt, được may sát người vô cùng gọn gàng.

Đến gần trưa ngày hôm sau, Lăng Trọng Khanh dẫn theo nhóm quan viên phụ trách đường thủy của Ký Châu đến điểm hẹn để tiếp ứng đoàn thuyền chở muối. Nhưng chờ mãi nửa ngày, không thấy bóng dáng thuyền đâu.

Đến chiều, mới có tin từ bờ sông Vân Châu truyền tới: Đêm hôm qua, thượng nguồn đổ xuống những khối băng khổng lồ, đánh trúng đoàn thuyền đang vận chuyển muối, khiến cả mười chiếc thuyền đều bị đâm chìm. Do xảy ra lúc nửa đêm, không ai ứng cứu kịp, cộng thêm nước sông lạnh buốt, toàn bộ một trăm lẻ tám người không ai sống sót!

Tám ngày sau, tin tức lan đến kinh thành. Hoàng thượng giận dữ, lập tức cách chức Tri Châu Vân Châu, ra lệnh điều tra nghiêm ngặt.

Còn về số muối đã bị vận chuyển đi, chúng được đưa tới một nơi bí mật.

Hơn ba trăm túi bị thấm nước cần thời gian để phơi khô. Số còn lại – hơn bảy trăm túi – lập tức được tháo bao, sau đó phân loại, đóng lại trong các túi vải với màu sắc và kiểu dáng khác nhau.

Người trông coi ở nơi bí mật này, sau khi xác nhận mọi thứ đã hoàn tất…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 195: Trong truyền thuyết thái tử


Sau đó, từng người một được phân tán, đưa đến các thành thị phía bắc.

Không lâu sau, tin tức truyền đến: số muối vận chuyển đến các thành thị phía bắc lại gặp sự cố. Mà đúng lúc đó, Đông Hải Thành cũng không còn muối để tiếp viện, khiến dân chúng hoang mang tột độ.

Muối ăn là thành phần chủ yếu duy trì sự trao đổi chất trong cơ thể con người. Nếu lâu ngày không có muối, người sẽ bị phù thũng, suy nhược.

Nam nhân bị phù thũng, mệt mỏi, không còn sức xuống ruộng làm việc, không thể nuôi sống gia đình – một nhà như vậy cũng không thể tiếp tục sống yên ổn.

Ngay khi nghe được hung tin, dân chúng bắt đầu đổ xô đi tranh mua muối lậu, sợ rằng nếu đi muộn, giá muối sẽ tăng vọt lên trời.

Nhưng bọn buôn muối không phải hạng nhân từ. Sau khi nghe tin quan muối lại bị kênh đào “nuốt chửng”, giá muối liền bị đẩy lên cao chót vót.

Bọn buôn vô lương tâm vì mưu lợi khổng lồ, tình nguyện cất hàng vào kho chờ giá lên, chứ không chịu bán. Hành động ấy càng khiến dân chúng thêm hoảng loạn, khiến giá muối bị đẩy đến mức khó tưởng.

Mà kẻ đang cười đếm bạc, lại chính là Lăng Trọng Khanh.

Lần này, so với những lần trước, hắn kiếm được còn nhiều hơn gấp bội. Chỉ trong chưa đầy nửa tháng, hắn đã thu về một trăm triệu lượng bạc.

Vì trước đó bị Lăng Thanh Nguyệt lật đổ, thất thoát ba mươi triệu lượng, hắn gần như khánh kiệt. Do đó lần này, hắn chỉ giữ lại một ngàn vạn lượng, còn lại chín mươi triệu lượng chắc chắn là dâng lên thái tử.

********************** Bắc Tường Quốc **********************

Vừa nhập kinh thành, Vân Nguyệt liền trông thấy nơi xa, những kiến trúc cung đình hùng vĩ sừng sững, tựa như đang tựa lưng vào đỉnh Vân Linh cao vợi.

Kinh thành – tên gọi Vân Linh Thành – nàng từng theo mẫu thân về thăm ngoại tổ khi còn bé, ký ức đã mờ nhạt. Giờ đây trở lại, nàng mới cảm thán hoàng cung nguy nga hùng tráng.

Ở thời hiện đại, ba ngày bốn bữa nàng đều có dịp đến thủ đô công tác. Cung điện Bắc Kinh dù bảo tồn khá tốt, nhưng so với hoàng cung Bắc quốc trong Huyễn Ảnh đại lục này, vẫn chỉ khiến người ta có cảm giác như tiểu phù thủy gặp đại phù thủy.

Đoàn người của Huyền Vương vừa hồi kinh, tuy không báo trước, nhưng vì có nhiều quan viên đồng hành, thư từ báo về nhà nên tin tức vẫn lan truyền rất nhanh, ai quan tâm cũng đều đã biết.

Sau khi về đến kinh thành, Xích Diễm cùng nhóm quan viên bàn bạc hợp tác xong liền cho họ về nhà.

Đợi bọn họ rời đi, Xích Diễm chuẩn bị cùng Vân Nguyệt hồi phủ Tả tướng.

Ba ngày trước, họ đã viết thư về báo tin. Tin chắc Tả tướng đã chuẩn bị chu đáo để nghênh đón hai vị cháu ngoại trở về.

Chỉ là, quan viên vừa rời đi, thì thái tử Bắc Minh Khải đã cưỡi tuấn mã, dưới sự hộ tống của thân vệ, thong dong mà đến. Trên mặt hắn nở nụ cười rạng rỡ: “Lão tam, lâu rồi không gặp!”

Xích Diễm định lên tiếng, liền bị thái tử cười trách:

“Này! Lão tam, chuyến đi Ký Châu của đệ hình như thu hoạch không nhỏ a! Sắc mặt trông còn hồng hào hơn trước kia nhiều lắm. Có chuyện tốt gì, có thể chia sẻ một chút với vi huynh không?”

“Lâu ngày không gặp, đại ca cũng hài hước không ít!” Xích Diễm mỉm cười, không kiêu cũng chẳng sợ.

“Nào dám nào dám!” Nói rồi, hắn đưa mắt nhìn về xe ngựa phía sau: “Trong xe là ai vậy?”

“Là hai vị tôn tử của Tả tướng.” Nói xong, Xích Diễm quay về phía xe ngựa: “Nghiệp huynh, Nguyệt Nhi, mau ra bái kiến thái tử điện hạ.”

Vừa dứt lời, Vân Nguyệt được Lăng Tích Nghiệp dìu xuống xe, cùng nhau bước đến hành lễ với Bắc Minh Khải: “Tham kiến thái tử điện hạ.”

Bắc Minh Khải thấy vậy liền lập tức xuống ngựa, đích thân đỡ lấy Vân Nguyệt đang nửa quỳ hành lễ.

“Lăng công tử, Lăng cô nương, không cần đa lễ. Tuy chúng ta chưa từng gặp mặt, nhưng thường nghe Tả tướng nhắc đến hai vị. Tính ra, cũng xem như là cố nhân rồi.”

Sau khi được đỡ dậy, Vân Nguyệt khẽ cúi đầu, nhẹ nhàng vuốt cằm…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 196: Như lang tựa hổ mắt


Nàng thậm chí không thèm liếc nhìn Bắc Minh Khải một cái, vẻ ngoài đoan trang như một tiểu thư khuê các chính tông.

Vậy mà Bắc Minh Khải lại đứng ngây ra như tượng. Ánh mắt hắn gần như muốn lột bỏ y phục của Vân Nguyệt, hung hăng như lang, như hổ, không chút che giấu ý tứ quý mến.

“Lúc nhỏ, ta từng nghe mẫu hậu nói qua, Tả tướng thiên kim Tưởng gia là đệ nhất mỹ nhân kinh thành. Khi đó không biết bao nhiêu vương tôn công tử theo đuổi nàng, nhưng nàng lại chẳng hề động lòng, cố chấp yêu một kẻ thư sinh khốn khó năm xưa – Ký Châu tri châu Lăng Trọng Khanh.

Khi ấy ta vẫn luôn thắc mắc, không biết nàng ấy là dạng nữ tử gì mà có thể được xưng tụng là đệ nhất mỹ nhân. Giờ gặp được Lăng cô nương, mới hiểu vì sao Tưởng tiểu thư năm đó lại khiến người khác cảm thấy chỉ một cái chạm nhẹ cũng như bị bỏng.”

Khi Bắc Minh Khải vừa xuống ngựa tự mình đến đỡ Vân Nguyệt, Xích Diễm đã hiện rõ vẻ không hài lòng. Thế nhưng Bắc Minh Khải như thể không nhìn thấy, vẫn thản nhiên thể hiện tình cảm với Vân Nguyệt không chút dè dặt.

Thấy vậy, Xích Diễm sắp không nhịn được nữa thì Vân Nguyệt khẽ cười, thái độ không kiêu ngạo cũng chẳng tự ti, nhẹ nhàng đáp:

“Thái tử điện hạ quá khen rồi. Mẫu thân ta năm ấy quả thực đã nhìn lầm người. Ngài thử nghĩ xem, bà ấy mà có chọn lấy một kẻ ăn mày trong kinh thành, cũng còn hơn là rước về một người như Lăng đại nhân – kẻ thấy lợi thì quên nghĩa, qua cầu liền rút ván!

Chỉ tiếc khi đó chưa có một nam tử như Huyền Vương, nếu có, cho dù mẫu thân ta có mù hai mắt, e rằng cũng không nhìn ra được chút ánh sáng nào từ người như Lăng đại nhân.”

Nghe lời ấy, nụ cười trên mặt Bắc Minh Khải dần cứng lại, còn sắc mặt Xích Diễm thì rõ ràng trở nên dễ chịu hơn.

Vân Nguyệt lại xoay chuyển lời nói, tiếp tục dịu dàng cất giọng:

“Chỉ là nếu như khi đó Huyền Vương đã xuất hiện, thì nay Nguyệt Nhi cũng chẳng biết nên viết tên ai lên tờ hôn ước mới phải.”

Một câu nói, không chỉ khiến thái tử nguôi hy vọng, mà còn nói rõ với hắn: nàng nay đã là hoa có chủ.

Lúc này, sắc mặt Xích Diễm đã hoàn toàn khôi phục vẻ như thường.

“Được gặp Nguyệt Nhi, cũng là phúc phần của bổn vương!”

Xích Diễm bước tới, nhẹ nhàng phủ áo lông hồ ly lên vai Vân Nguyệt, thể hiện sự thân thiết giữa hai người.

Bắc Minh Khải khẽ giật giật khoé môi, cười gượng vài phần rồi vội chuyển chủ đề, không muốn tiếp tục tự chuốc lấy khó xử.

“Thế nào, nghe ý tứ của Lăng cô nương… hình như đang giận dỗi với lệnh tôn?”

“Khải bẩm thái tử điện hạ, không phải là giận dỗi, mà là tiểu nữ cùng ca ca đã cùng Lăng đại nhân đoạn tuyệt quan hệ phụ tử. Sau khi ông ngoại nhận được thư nhà, đã dâng sớ tấu trình thánh thượng. Thánh thượng cũng đã chuẩn y, từ nay về sau, điện hạ có thể gọi tiểu nữ là Tưởng cô nương.” Vân Nguyệt đáp lời, mang theo vẻ tủi thân và uất ức.

“Ồ? Việc này mà ngay cả phụ hoàng cũng đồng ý? Bản điện hạ cũng từng có chút quen biết với Lăng đại nhân, trong ấn tượng, ông ấy là người làm việc chu toàn, lại chẳng rõ đã làm gì mà để Tưởng cô nương phải ra quyết định đoạn tuyệt như vậy?”

Bắc Minh Khải vừa nghe đến thánh chỉ, liền lập tức thay đổi cách xưng hô.

“Thái tử điện hạ có điều chưa rõ. Khi ấy, Lăng Trọng Khanh chỉ là một thư sinh bần hàn tay trắng, vì muốn trèo cao mà tìm mọi cách lấy lòng mẫu thân ta, còn từng thề thốt rằng đời này chỉ yêu một mình bà, tuyệt đối không có người thứ hai.

Thế nhưng sau khi được như ý cưới được mẫu thân ta và bước chân vào quyền quý, hắn chẳng những nạp thiếp, mà còn mang về cả mấy chục mỹ cơ làm vợ kế. Hậu viện đông đến mức chẳng khác gì hậu cung.

Chưa dừng lại ở đó, một trong những thiếp thất của hắn còn hạ độc g**t ch*t mẫu thân ta. Vì muốn trừ khử chướng ngại, các nàng còn toan tính sát hại cả ta và ca ca. May mắn thay, tiểu nữ mệnh lớn mới thoát khỏi kiếp nạn đó.

Thế nhưng sau khi mọi chuyện vỡ lở, phụ thân chẳng những không đứng ra đòi lại công bằng cho chúng ta, trái lại còn một mực bao che cho tiện thiếp kia.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 197: Thật thật giả giả


“Điện hạ, ngài nói như vậy về phụ thân ta, còn có ích lợi gì chứ?”

“Có lẽ… đây chỉ là một hồi hiểu lầm cũng không chừng?” Bắc Minh Khải lên tiếng, nhưng lời lẽ lại mang ý ngầm khác: “Tưởng cô nương, nam nhân nào mà không có tam thê tứ thiếp? Nếu ai cũng theo suy nghĩ một vợ một chồng như cô nương, vậy thế gian này chẳng phải đã yên ổn từ lâu rồi sao?”

Lời hắn nói dường như nhắm vào Vân Nguyệt, nhưng trong lòng lại là bóng gió đến việc hoàng đế có nhiều phi tần sinh con.

“Đúng là nam nhân tam thê tứ thiếp cũng chẳng phải chuyện gì lạ, nhưng chẳng lẽ lại không có nam nhân nào từ đầu chí cuối một lòng một dạ với tình cảm hay sao?” Vân Nguyệt mỉm cười, chậm rãi đáp:

“Tiểu nữ không thể ngăn được bi kịch xảy ra, vậy thì chỉ còn cách tránh xa khỏi bi kịch đó. Giống như Huyền Vương vậy, tuy thân sinh trong hoàng gia, nhưng lại mang danh Tiêu Dao vương. Một con người, tuy không thể chọn nơi mình sinh ra, nhưng lại có thể lựa chọn con đường mình muốn bước đi. Thái tử điện hạ, ngài thấy có phải không?”

Bắc Minh Khải thoáng sững người, sau đó cười lớn:

“Tưởng cô nương nói rất hay! Có thể sống tiêu dao tự tại như huyền đệ, cũng chưa chắc không phải là chuyện tốt. Chỉ tiếc, có vài người lại chẳng hiểu điều đó.”

Vừa dứt lời, ánh mắt Bắc Minh Khải liền lướt qua Xích Diễm.

“Đại ca, ngươi là người được thiên mệnh chọn lựa, là kẻ được trời ưu ái. Dù có kẻ không hiểu, thì thiên ý đã định, không thể đổi thay.”

Thấy Xích Diễm đã thể hiện rõ lập trường của mình, Bắc Minh Khải liền bật cười:

“Ai nói không phải đâu!” Nói rồi, hắn lại chuyển giọng hỏi:

“Lão tam, những ngày ngươi ở Ký Châu, có từng gặp qua hai hộ vệ của ta không?”

“Hộ vệ?” Xích Diễm khẽ nhíu mày, hiển nhiên là chưa hiểu rõ chuyện gì đang được nhắc đến, liền hỏi lại:

“Trong số hộ vệ bên cạnh hoàng huynh, người mà thần đệ quen thuộc chỉ có Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ. Không biết hoàng huynh muốn hỏi đến ai?”

“Chính là hai người bọn họ.” Bắc Minh Khải đáp, ánh mắt sắc bén chăm chú nhìn Xích Diễm, không bỏ sót bất cứ biểu hiện nhỏ nhặt nào trên gương mặt hắn.

“Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ cũng đến Ký Châu? Nếu hoàng huynh sớm nói một tiếng, thần đệ đã có thể thu xếp cho họ rồi!”

“Ngươi thật sự chưa từng gặp qua họ?” Rõ ràng Bắc Minh Khải không tin lời của Xích Diễm.

“Sao vậy? Chẳng lẽ Tào hộ vệ và Nghiêm hộ vệ đến đây là để tìm thần đệ?”

Xích Diễm nhẹ nhàng đẩy câu hỏi ngược lại cho Bắc Minh Khải, rồi nói thêm:

“Lần này đến Ký Châu trước, thần đệ… thực sự chẳng điều tra ra được gì.”

Câu nói cuối cùng, Xích Diễm cố ý hạ giọng thật thấp, chỉ để Bắc Minh Khải có thể nghe rõ.

Hàm ý hắn muốn truyền đạt rất rõ ràng – rằng hắn, Bắc Minh Huyền, vẫn rất biết điều. Hắn hiểu rõ những gì xảy ra đều do thái tử đích thân sắp đặt. Vì vậy, lần này dù cho có rầm rộ điều tra, cuối cùng cũng phải kết luận là chẳng tìm ra manh mối nào – như vậy mới giữ được thể diện cho thái tử. Do đó, hắn tuyệt đối sẽ không cử tâm phúc như Tào hộ vệ hay Nghiêm hộ vệ đến tiếp xúc riêng.

Tuy nhiên, ý mà Xích Diễm muốn bày tỏ lại hoàn toàn khác với điều Bắc Minh Khải đang mong muốn nghe. Trong chốc lát, Bắc Minh Khải nhất thời không tìm được cách để tiếp tục câu chuyện.

Biết rõ rằng từ miệng Xích Diễm không thể moi được gì thêm, Bắc Minh Khải đành chuyển hướng đề tài.

“Lão tam, chuyến đi Ký Châu điều tra án này hẳn là vất vả rồi.”

“Đại ca nói thế là quá lời! So với huynh ngày ngày trăm công ngàn việc, thần đệ chỉ là vì phụ hoàng tận chút sức mọn, đâu dám nói đến vất vả! Huống hồ là…”

Xích Diễm liếc nhìn Vân Nguyệt đang đứng bên cạnh với vẻ mặt mơ hồ như không hiểu họ đang nói gì, rồi nở nụ cười đầy hàm ý:

“Chuyến đi Ký Châu lần này của thần đệ, thu hoạch quả thực rất lớn.”

Bắc Minh Khải liếc Vân Nguyệt một cái, cười nhạt nói:

“Đã như vậy, huyền đệ mau chóng đưa Tưởng cô nương hồi phủ. Tả tướng chắc cũng đang sốt ruột đợi rồi.”

Xích Diễm đáp lời:

“Vậy thần đệ xin phép đưa nàng đến diện kiến Tả tướng trước.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 198: Đại gia đều rất xảo


“Hoàng huynh nếu có điều nghi ngờ liên quan đến vụ án tại Ký Châu, có thể trực tiếp phái người tới tìm thần đệ.”

“Hảo, đi thôi.”

“Bình an, chẳng phải là đại ca cùng lão tam sao? Sao lại tình cờ gặp nhau tại đây vậy?”

Theo tiếng gọi vọng tới, một nam tử cưỡi tuấn mã, nét mặt hơi giống Thái tử nhưng ánh mắt đầy vẻ giảo hoạt, cưỡi ngựa tiến lại gần. Bắc Minh Khải sắc mặt thoáng trầm xuống.

Xích Diễm thì vẫn giữ vẻ tươi cười sáng sủa như thường.

“Nhị ca, sao ngươi lại tới đây?”

“Vừa nãy tình cờ đang cùng bằng hữu uống trà gần đây, nghe nói Huyền Vương đã hồi kinh, liền tới cổng thành xem thử. Không ngờ đại ca còn đến nhanh hơn thần đệ.”

Bắc Minh Hoằng vừa nói, vừa thong thả cưỡi ngựa đến. Khi đi ngang qua Bắc Minh Khải thì mới ôm quyền hành lễ.

Bắc Minh Khải cũng hồi lễ, nói:

“Bản thái tử đến cổng thành có việc, tình cờ gặp được lão tam. Lão nhị, ngươi vừa mới nói uống trà ở đâu? Lão tam vừa vào cổng thành, ngươi liền đuổi tới ngay lập tức.”

“Ha ha ha ha… Hoàng huynh, thần đệ này chẳng phải nhớ tam đệ sao? Vừa nghe tin đệ ấy trở về liền lập tức ra roi thúc ngựa đuổi tới đây.”

Bắc Minh Hoằng liền đổi đề tài, né tránh câu hỏi của Bắc Minh Khải. Không để cho Thái tử tiếp tục truy vấn, hắn đã đưa mắt hướng về phía Vân Nguyệt và Lăng Tích Nghiệp.

“Hai vị này chẳng lẽ chính là hai vị ngoại tôn của Tả tướng, từng theo phụ hoàng thỉnh cầu đổi họ thành Tưởng công tử và Tưởng cô nương?”

“Chính là.” Xích Diễm quay sang giới thiệu với Vân Nguyệt và Lăng Tích Nghiệp:

“Nghiệp huynh, Nguyệt Nhi, vị này là nhị ca của ta – Hoằng Vương điện hạ.”

Sau khi Vân Nguyệt và Lăng Tích Nghiệp hành lễ, Bắc Minh Hoằng cũng lễ độ xuống ngựa hoàn lễ, rồi không quên trêu chọc:

“Thì ra chuyến đi Ký Châu của lão tam cũng không hoàn toàn tay trắng trở về! Ít nhất thì cũng nên gọi là hộ hoa sứ giả một lần chứ nhỉ?”

Xích Diễm chỉ cười nhạt:

“Nhị ca vẫn là đừng trêu ghẹo ta. Ta biết, phụ hoàng nhất định thất vọng về ta rồi.”

“Sao lại không thất vọng cho được? Trước khi ngươi đi, phụ hoàng đối với ngươi ôm kỳ vọng rất lớn. Thế nhưng người còn chưa đến nơi, toàn bộ quan lại lớn nhỏ ở Ký Châu đã biết Huyền Vương muốn tới tra án, vậy còn có thể điều tra ra được điều gì? Phụ hoàng lần này thật sự là thất vọng thấu đáo!”

“Ôi, lão nhị, sao ngươi lại có thể nói lão tam như vậy? Cho dù lão tam muốn âm thầm tra án, nhưng nếu quan lại Ký Châu không phối hợp, đệ ấy có thể làm được gì? Hơn nữa, lần này không chỉ có lão tam, mà còn có biết bao nhiêu quan viên của Giám sát viện cùng đi, cũng đều không tra ra được gì.

Sự thật hiển nhiên hơn cả lời lẽ, điều đó chứng minh Đại Vận Hà tại Ký Châu vốn dĩ không hề có vấn đề gì cả.”

“Ồ? Thật sao?”

“Sao vậy? Nghe ý nhị ca nói, hình như lại mong muốn kênh đào có vấn đề?”

“Đương nhiên không phải rồi. Chúng ta đều là con trai của phụ hoàng, giang sơn này là của người, làm con, dĩ nhiên phải mong cho thiên hạ thái bình, quốc thái dân an, sao có thể mong Đại Vận Hà xảy ra chuyện được?

Chỉ là lão tam lần này đi điều tra rầm rộ như thế, vốn dĩ có thể lần ra chút manh mối không muốn người khác biết, nhưng nay vì đả thảo kinh xà, trước xao sơn chấn hổ, nên mới chẳng điều tra ra được gì.”

“Nhị ca, lời này của ngươi không đúng. Dù là điều tra ngầm, thì việc ta mang theo nhiều quan viên Giám sát viện như vậy tới điều tra, chỉ trong vòng hai ngày là quan lại Ký Châu cũng biết cả thôi.

Hơn nữa, ta cho rằng lần điều tra này trọng điểm có hai. Thứ nhất, xem xét liệu trong quá trình thi công kênh đào có gian lận, ăn bớt vật liệu hay không. Thứ hai, điều tra khoản tiền triều đình cấp phát để tạm thời cứu trợ thiên tai tại Ký Châu, liệu có bị biển thủ, chiếm đoạt hay không.

Ta tin tưởng, dù việc điều tra từ âm thầm đã thành công khai…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 199: Đều có tâm tư


“Cho dù chỉ trong một ngày, chất lượng đê điều của Đại Vận Hà ở Ký Châu cũng sẽ không vì sự ghé thăm bất ngờ của chúng ta mà thay đổi.

Khoản tiền cứu trợ thiên tai cũng vậy. Hiện giờ ngay cả Hộ Bộ còn phải chật vật mới tìm được ngân lượng, nếu thật sự Ký Châu có biển thủ số tiền đó, cũng không thể nào trong thời gian ngắn ngủi một ngày mà xoay xở bổ sung đủ được.

Cho nên, bất kể là điều tra công khai hay âm thầm, kết quả lẽ ra phải giống nhau mới đúng, nhị ca, ý huynh thế nào?”

“Ha ha ha ha, đúng vậy, lão tam phân tích quả thật rất hợp lý. Xem ra… là nhị ca hiểu lầm đệ rồi.”

“Nhị ca nói chi vậy, huynh cũng là vì giang sơn xã tắc mà lo nghĩ, nghi ngờ như thế cũng là điều dễ hiểu. Chỉ là xin nhị ca yên lòng, lần này đệ nghiêm túc điều tra vụ án, tuyệt đối không thiên vị hay trái với pháp luật.”

“Như vậy thì tốt rồi.”

Bắc Minh Hoằng liếc nhìn sắc mặt đã hóa tro tàn của Bắc Minh Khải, cười nhạt nói:

“Đại ca, vừa rồi thần đệ cũng chỉ luận sự mà thôi, mong đại ca đừng để tâm. Trước kia Đại Vận Hà ở Ký Châu là một tay đại ca đốc thúc thi công, giờ tra rõ chân tướng, chẳng phải là minh chứng cho sự trong sạch của đại ca sao?”

“Bản thái tử vốn dĩ đã trong sạch, cần gì phải chứng minh?” Bắc Minh Khải trong lòng giận dữ, thái độ ngày càng kiêu căng của Bắc Minh Hoằng khiến hắn căm hận đến cực độ.

“Ha ha ha ha… Là vậy! Là vậy!”

“Bình an, đại ca, nhị ca, các người đều ra ngoài đón tam ca sao? Vậy thì ta đến muộn rồi! Tam ca, đừng trách ta đó!”

Theo tiếng nói lanh lảnh vang lên, Vân Nguyệt ngẩng đầu nhìn, thấy một công tử ngọc diện phong lưu tiến đến. Toàn thân y phục và đồ trang sức đều được chế tác tinh xảo, mỗi vật đều toát ra khí chất quý giá vô song.

Chỉ nghe cách xưng hô giữa họ với nhau, không khó để nhận ra vị công tử này chính là tứ hoàng tử Bắc Tường Quốc – Bắc Minh Thần.

Nàng từng nghe Xích Diễm kể qua, Bắc Tường Quốc có bốn vị hoàng tử.

Lão đại Bắc Minh Khải, do hoàng hậu sinh ra, hiện là đương triều thái tử. Từng có thời gian hoàng hậu nắm giữ đại quyền, thái tử suýt chút nữa được lập làm hoàng đế. Nhưng sau đó, hoàng đế âm thầm bồi dưỡng thế lực của mình, cuối cùng thu lại đại quyền. Tuy vậy, sự nhục nhã mà hoàng hậu và thái tử từng gây cho hoàng đế, người tuyệt đối không thể quên. Do đó, vị trí thái tử giờ đây đầy rẫy nguy cơ, và việc điều tra Đại Vận Hà Ký Châu lần này, kỳ thực là tín hiệu rõ ràng về ý định muốn phế thái tử của hoàng đế.

Lão nhị Bắc Minh Hoằng, do Lệ quý phi sinh ra. Ban đầu không có duyên với ngôi thái tử, nhưng những năm gần đây, do hoàng đế cố tình lạnh nhạt với thái tử và nâng đỡ Hoằng Vương, chiều hướng triều đình đã thay đổi. Mẫu tộc của Lệ quý phi vốn không kém cạnh hoàng hậu, lại được hoàng đế âm thầm thăng chức cho mấy huynh đệ trong tộc, khiến thanh thế của Hoằng Vương trong triều đã dần vượt mặt thái tử.

Lão tam Bắc Minh Huyền – tức Xích Diễm, con của Lan phi, vốn chỉ là một nữ quan trong cung của hoàng hậu. Do dung mạo xuất chúng và cơ trí, được hoàng đế để mắt, sau đó sinh ra Huyền Vương. Vì vậy, mẫu dựa con quý, được phong phi. Thế nhưng Lan phi xuất thân thấp kém, không có hậu thuẫn từ mẫu tộc, ngoài việc được hoàng đế đặc biệt ưu ái, gần như không có bất kỳ chỗ dựa nào trong triều. Cũng chính vì Bắc Minh Huyền không có xuất thân cao quý, tuyệt không thể tranh đoạt hoàng vị, cho nên giữa trận chiến đoạt ngôi gay gắt, chỉ riêng hắn có thể ung dung tự tại, giữ quan hệ tốt đẹp với cả ba vị huynh trưởng.

Lão tứ Bắc Minh Thần, do Ngưng phi sinh hạ. Dù địa vị Ngưng phi không bằng hoàng hậu hay Lệ quý phi, nhưng bà lại giàu có bậc nhất. Mẫu tộc bà là người nắm giữ Tụ Bảo Đường – thương hội lớn nhất trong thiên hạ…
 
Back
Top Bottom