Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 180: Thần bí Thánh chủ


Ngay từ lúc bắt đầu tháo chiếc nhẫn ngọc khỏi tay Xích Diễm, Vân Nguyệt đã cảm nhận được điều khác thường. Chiếc nhẫn mang theo hơi ấm cơ thể hắn, chung quanh lạnh buốt, nhưng bên trong lại phảng phất một chút ấm áp.

Thế nhưng chưa ngắm nhìn được bao lâu, viên ngọc ấy dần dần trở nên nóng bỏng, sau đó càng lúc càng tăng nhiệt, đến mức gần như có thể dùng từ “nóng rát tay” để hình dung.

Vân Nguyệt mỗi lúc một kinh ngạc, mãi cho đến khi không thể chịu đựng nổi nhiệt độ, nàng mới vội vàng ném chiếc nhẫn lên chăn.

Không ngờ vừa chạm vào, tấm chăn lụa tơ tằm liền bị nung cháy thủng một lỗ. Xích Diễm thấy vậy, lập tức đưa tay nhặt chiếc nhẫn lên rồi nhanh chóng ném vào một chiếc hũ sứ cách biệt.

Vân Nguyệt bất chợt bật dậy, kinh hãi hỏi: “Vì sao nó lại nóng đến như vậy? Ngươi đeo trên tay chẳng lẽ không cảm thấy gì sao?”

Trước câu hỏi của nàng, Xích Diễm không lập tức trả lời. Ngay lúc đó, Vân Nguyệt liền phát hiện có điều bất thường từ thân thể hắn.

Tuy nàng đã bật dậy, nhưng chân hai người vẫn còn chạm vào nhau.

Xích Diễm có ba ngàn năm chân khí hộ thể, lại là thân mang tiên cốt, vốn không thể sợ lạnh. Vậy mà giờ phút này, phần cơ thể hắn tiếp xúc với nàng lại lạnh buốt?

Vân Nguyệt gần như không thể tin nổi, liền dùng tay vuốt nhẹ thân thể hắn.

“Tại sao lại như vậy?” Gương mặt nàng biến sắc, tái nhợt đến cực điểm.

Bởi vì mới khi nãy còn ấm áp, mà lúc này thân thể Xích Diễm lại như bị đóng băng.

Vân Nguyệt vội vã kéo chăn phủ lên người hắn, sau đó lại dùng thân thể mình che chắn, hy vọng có thể mang lại hơi ấm cho hắn.

Xích Diễm để mặc nàng ôm ấp, rất lâu sau mới khẽ nói: “Nguyệt Nhi, không cần đâu.”

Lúc này, thân thể hắn cùng thanh âm đều lạnh lẽo, bắt đầu khẽ run. Nhưng Vân Nguyệt không chịu tin đó là sự thật, chẳng những dùng thân thể truyền hơi ấm cho hắn, mà còn truyền chân khí vào, mong muốn giúp hắn hồi phục.

“Nguyệt Nhi, thật sự không cần… đừng vất vả nữa…” Mãi đến khi cảm nhận được chân khí của nàng đang truyền vào, Xích Diễm mới giơ tay ngăn lại.

Thấy gương mặt tái nhợt của hắn, Vân Nguyệt đành thất vọng buông tay, rồi nhặt lại chiếc nhẫn nóng rực kia.

Vậy mà, khi chiếc nhẫn vừa chạm đến làn da của Xích Diễm, nó lập tức truyền toàn bộ nhiệt lượng vào thân thể hắn.

Chỉ trong chưa đầy một phút, chiếc nhẫn ngọc đang nóng như lửa liền lạnh trở lại, khôi phục nhiệt độ mát lạnh ban đầu. Mà thân thể Xích Diễm cũng theo đó dần trở lại như thường.

Biết nàng đang chờ mình giải thích, Xích Diễm bất đắc dĩ mở lời:

“Nếu không phải vì bất đắc dĩ, ta đã không phải hết lần này đến lần khác bước vào luân hồi.”

“Huyễn Ảnh đại lục có bốn quốc gia, ngoài Bắc Tường Quốc nơi ta và nàng hiện đang ở, phía đông là Đông Ly Quốc, phía nam là Nam Lăng Quốc, phía tây còn có Tây Lương Quốc.

Bốn quốc gia này bắt đầu xuất hiện từ ba ngàn năm trước. Khi ấy, thiên hạ phân tranh, chư hầu tranh bá, chính là nhờ sự dẫn dắt của Thánh chủ Thánh cung mà các vị khai quốc hoàng đế từ những nhân vật vô danh tiểu tốt dần nổi bật, cuối cùng chiếm lĩnh bốn phương đông tây nam bắc của Huyễn Ảnh đại lục, mỗi nơi hình thành một thế lực riêng biệt.

Cũng bởi nhận được sự trợ giúp to lớn của Thánh chủ, nên trong mắt các hoàng đế, Thánh cung là sự tồn tại thiêng liêng, còn Thánh chủ thì chẳng khác nào thần tiên ban ân mở mang bờ cõi.

Bởi vậy, toàn bộ đại lục mới sùng bái Thánh cung đến như thế, để Thánh chủ có thể trở thành một tồn tại cao hơn cả đế vương.

Từ sau khi tứ quốc phân chia Huyễn Ảnh đại lục, từng có không ít hoàng đế mang chí lớn mộng thống nhất thiên hạ. Thế nhưng lạ thay, chính Thánh chủ – người từng giúp họ khai quốc – lại là kẻ đầu tiên đứng ra phản đối…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 181: Không thể thoát khỏi Hàn Huyết chứng


Hơn nữa, ai dám chống lại mệnh lệnh của Thánh chủ, tùy tiện phát động chiến tranh, Thánh chủ sẽ lập tức lấy danh nghĩa “đồ thán sinh linh” mà phế truất hắn khỏi ngôi vị hoàng đế, sau đó lại từ trong hoàng tộc chọn ra một người khác thay thế.

Chính vì vậy mà suốt ba ngàn năm nay, dù bốn quốc gia của Huyễn Ảnh đại lục có tranh giành, có những trận chiến quy mô nhỏ, nhưng đại cục vẫn luôn giữ nguyên sự cân bằng ấy.

“Cũng chính là nói, chính Thánh chủ Thánh cung là người đã tạo ra bốn quốc gia này, đồng thời cũng là người chế ước sự cân bằng giữa các quốc gia?” Vân Nguyệt hỏi.

“Không sai.”

“Vậy điều đó có liên quan gì đến ngươi?”

Xích Diễm khẽ thở dài, tiếng thở như tan vào không khí, rồi chậm rãi nói tiếp: “Có lẽ là bởi vì ba ngàn năm trước, khi bốn vị khai quốc hoàng đế dựng lập giang sơn, đã phạm phải quá nhiều sát nghiệp. Theo như lời Thánh cung, sát khí quá nặng, âm khí quá sâu, cho nên tất cả con cháu nam của bốn vị đế vương đều phải gánh chịu một loại dị tật tiên thiên.”

“Chính là loại bệnh mà hiện tại ngươi đang mang trong mình?”

“Đúng vậy. Kể từ ba ngàn năm trước, toàn bộ nam tử sinh ra trong hoàng thất của bốn quốc gia đều mắc phải Hàn Huyết chứng như ta.”

Họ sinh ra với thể chất cực hàn, nếu không nhờ có Thánh chủ ban tặng chiếc nhẫn đầu tiên cho vị hoàng tử mắc bệnh đầu tiên ấy, e rằng hắn cũng không thể sống nổi quá nửa canh giờ.

Về sau, khi hoàng tộc phát hiện ra quy luật này, mỗi khi một phi tử sinh hoàng tử, đều có sứ giả Thánh cung chờ sẵn bên ngoài. Nếu là nam hài, lập tức trao cho một chiếc nhẫn để đeo. Nhẫn quá lớn không thể đeo được, thì sẽ biến thành ngọc bội, đeo trên ngực hoặc buộc ở thắt lưng.

Điều thần kỳ là, từ khi có những chiếc nhẫn ấy, các hoàng tử không còn chịu đựng bệnh tật hành hạ, sống mạnh khỏe cho đến khi về già, sau đó Thánh cung lại thu hồi nhẫn.

Cũng chính vì Thánh cung ban cho công cụ sinh tồn quý giá như thế, hoàng thất các quốc gia mới có thể kéo dài dòng dõi, và cũng từ đó, Thánh cung trở thành một thế lực vượt lên trên cả vương quyền.

“Nhưng ngươi không giống những hoàng tử bình thường khác. Ngươi là Xích Diễm. Bắc Minh Huyền chỉ là thân thể mà ngươi đầu thai, còn linh hồn ngươi có thể độc lập tồn tại. Cớ gì lại giống họ mắc cùng một chứng bệnh?”

Xích Diễm cười khổ: “Nói ra e rằng nàng cũng không tin. Mỗi lần ta đầu thai luân hồi, đều không thể thoát khỏi vòng xoáy hoàng thất bốn nước này. Trong suốt ba ngàn năm, ta đã đầu thai tổng cộng bốn mươi bảy lần, và lần nào cũng trở thành một hoàng tử của một trong bốn quốc gia ấy.

Lần đầu tiên ta đầu thai, thân phận chính là cháu trai của khai quốc hoàng đế Đông Ly Quốc.

Không rõ là do linh hồn lúc ấy còn quá yếu nhược hay vì nguyên nhân nào khác, tuy rằng ta mới sinh đã có ý thức của người trưởng thành, còn mang theo hơn hai trăm năm nội lực, nhưng khi linh hồn vừa rời khỏi xác thân, ta liền phát hiện Hàn Huyết chứng ấy không chỉ xâm nhập vào thể xác, mà còn ăn sâu vào linh hồn – là căn bệnh truyền đến tận xương tủy.

Vì muốn thoát khỏi căn bệnh này, ta từng thử vô số phương pháp, thậm chí tự vẫn qua nhiều kiếp sống, mong rằng có thể thay đổi vận mệnh bị trói buộc ấy.

Thế nhưng, bất kể ta tự sát ra sao, luân hồi thế nào, ta vẫn luôn sinh ra trong hoàng thất của bốn quốc gia này.”

“Vậy Thánh cung ban cho các ngươi những chiếc nhẫn ấy, có yêu cầu gì không?” Nghe đến đây, lòng Vân Nguyệt đã trĩu nặng, chìm sâu nơi đáy cốc.

“Chuyện đó… Thánh cung không nói gì thêm. Họ phân biệt…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 182: Đóng băng linh hồn


Thánh cung an bài bốn vị trưởng lão đến bốn quốc gia làm quốc sư, ngoài việc trợ giúp quốc quân xử lý chính sự, xem thiên tượng, còn có một nhiệm vụ quan trọng: bảo hộ hoàng thất vượt qua kiếp nạn.

Cái gọi là “độ kiếp”, chính là khi có người vô tình đánh mất chiếc nhẫn hộ mệnh, quốc sư phải lập tức thay thế bằng một chiếc khác. Nếu không kịp thời xử lý dẫn đến tổn hại nhân mạng, trách nhiệm sẽ thuộc về quốc sư.

“Vậy… suốt mấy ngàn năm nay, Thánh cung có bao giờ dùng chiếc nhẫn này để uy h**p các hoàng thất không?” Vân Nguyệt hỏi.

“Chuyện đó thì không có. Thậm chí từng có một hoàng tử công khai phản kháng Thánh cung, quốc sư khi ấy còn định không đưa nhẫn cho hắn. Nhưng sau khi Thánh chủ biết được, chẳng những không trách phạt vị hoàng tử ấy, mà còn khiển trách quốc sư vì không đưa nhẫn.”

“Cho nên… chiếc nhẫn này, cùng toàn bộ số mệnh như vậy, rốt cuộc là chỉ nhằm vào một mình ngươi?” Vân Nguyệt chậm rãi chỉ ra then chốt.

“Ít nhất ta cũng cho là như vậy.”

Vân Nguyệt nắm chặt tay Xích Diễm, áp vào ngực mình, phân tích từng lời: “Ngươi mất ký ức về ba ngàn năm trước, còn ta lại nhìn thấy hình ảnh lúc ngươi chết vào đúng thời điểm đó. Nói cách khác, sau khi chết năm đó, ngươi bắt đầu đầu thai, nhưng không hiểu vì sao ký ức lại hoàn toàn biến mất.

Thánh chủ chắc chắn có liên quan đến chúng ta. Hắn muốn giết ngươi nhưng lại không tìm ra tung tích. Nếu hắn thật sự là thần tiên, thì rất có thể hắn có năng lực thông qua một số thủ đoạn để theo dõi, thậm chí khống chế đường đi luân hồi của ngươi.

Đó chính là lý do vì sao ngươi luôn đầu thai vào hoàng thất của bốn quốc gia, mãi không thoát khỏi vận mệnh bị trói buộc này. Thánh chủ là thần, hắn không tùy tiện giết người, nhưng nếu một ngày nào đó hắn biết ngươi là ai, hắn không cần động thủ, không cần chiến đấu, chỉ cần lấy chiếc nhẫn này, liền có thể khiến ngươi hoàn toàn tan biến.”

“Không phải tan biến… mà là hồn phi phách tán.” Xích Diễm khẽ đính chính.

Hàng mi của Vân Nguyệt càng nhíu chặt.

“Vật ấy thật sự có thể gây thương tổn đến mức đó sao?”

“Không sai. Hàn Huyết chứng không chỉ làm tổn thương cơ thể, mà điều đáng sợ hơn chính là nó có thể gây tổn thương đến linh hồn. Đối với linh hồn, loại bệnh này còn nguy hiểm gấp bội.”

“Nếu ta mang thân phận Bắc Minh Huyền, rời khỏi chiếc nhẫn trong nửa canh giờ, vẫn có thể cứu được. Nhưng nếu ta là Xích Diễm, một khi rời xa chiếc nhẫn quá nửa canh giờ… hồn phách ta sẽ hoàn toàn bị đóng băng, vĩnh viễn không thể cứu vãn.”

“Ngươi làm sao biết được?”

“Ta từng thử qua rồi. Ta đã từng đẩy thân thể mình đến giới hạn – cách nửa canh giờ chỉ một chút xíu nữa thôi…”

Lời nói của Xích Diễm khiến lòng Vân Nguyệt đau thắt.

Khi nãy hắn chỉ rời khỏi chiếc nhẫn trong chưa đầy nửa chén trà, đã lạnh đến mức toàn thân đông cứng, nếu kéo dài thêm nửa canh giờ…

Nàng không dám tưởng tượng.

“Ngươi thật là ngốc! Sao có thể đem sinh mạng ra thử như thế?”

Cảm nhận được nỗi xót xa trong lòng nàng, Xích Diễm mỉm cười nhẹ, như muốn xua đi bóng ma của quá khứ: “Yên tâm đi, hiện tại ta đã có nàng. Ta sẽ không bao giờ làm ra những chuyện mạo hiểm như vậy nữa.”

Nghe vậy, Vân Nguyệt chậm rãi rúc vào lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy eo hắn. Cảm nhận nhiệt độ cơ thể ấm áp truyền đến, trong lòng nàng âm thầm hạ quyết tâm: Bất kể ra sao, nàng tuyệt đối sẽ không để cho thân thể này trở nên giá lạnh thêm một lần nào nữa!

“Nguyệt Nhi, yên tâm đi. Ta nhất định sẽ sớm tìm ra cách giải trừ Hàn Huyết chứng. Trước khi điều đó xảy ra, ta tuyệt đối sẽ không để bản thân rơi vào hiểm cảnh.”

Vân Nguyệt gật đầu thật mạnh trong lòng hắn: “Chúng ta sẽ cùng nhau… từ Lăng Thanh Nguyệt—”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 183: Có ngươi, chính là hạnh phúc!


Mang thân phận Bắc Minh Huyền để sống, cùng lắm thì đến già bên nhau, sau đó lại cùng nhau đầu thai, tái ngộ một lần nữa. Kỳ thực như vậy cũng rất tốt, chúng ta còn có thể trải nghiệm những kiếp sống khác biệt, những cuộc đời không giống nhau.

Xích Diễm khẽ vuốt mái tóc mềm của Vân Nguyệt, trong lòng tràn đầy nhu tình và cảm kích.

“Nguyệt Nhi, thật xin lỗi, là ta vô dụng, khiến nàng còn phải cùng ta gánh chịu khổ nạn luân hồi này. Nhưng nàng cứ yên tâm, ta nhất định sẽ dốc toàn lực để thoát khỏi sự khống chế của Thánh cung.”

“Ngươi đang nói gì vậy?” Nghe lời hắn, Vân Nguyệt bất mãn rời khỏi vòng tay hắn.

“Chỉ cần chúng ta có thể ở bên nhau, thì dù ở nơi nào, làm việc gì, cũng là hạnh phúc.

Huống chi, ta cũng rất bằng lòng trải nghiệm những điều mới mẻ. Nếu mỗi ngày đều giống nhau, có thể một hai trăm năm còn chịu được, nhưng qua một hai ngàn năm, nhất định sẽ cảm thấy tù túng.

Hơn nữa người ta vẫn nói, tiểu biệt thắng tân hoan. Chúng ta mỗi lần đầu thai, trải qua một chút chia ly, khi gặp lại, tình cảm sẽ càng thêm sâu đậm.”

Nàng đang an ủi hắn, không muốn hắn mang gánh nặng tâm lý. Nhưng Xích Diễm hiểu rất rõ, với tính cách của Vân Nguyệt, nàng tuyệt đối không thích cảm giác bị người khác điều khiển vận mệnh.

Hắn khẽ cười, ôm nàng vào lòng thêm lần nữa, âm thầm thề trong tim: Bất luận thế nào, cũng phải sớm thoát khỏi sự trói buộc của Thánh cung. Không vì điều gì khác, chỉ vì người con gái mà hắn đã thương nhớ suốt mấy ngàn năm – có lẽ là cả vạn năm – thê tử của hắn!

Còn Vân Nguyệt cũng đã quyết định, nhất định phải làm rõ chân tướng ba ngàn năm trước, về mối quan hệ giữa nàng, Xích Diễm và Thánh chủ Thánh cung.

Nàng vẫn còn nhớ lúc Kiều Khải Hoa sắp chết đã gọi nàng là Thánh chủ phu nhân, còn nói Thánh chủ luôn tìm kiếm nàng. Nếu quả thật nàng từng là thê tử của kẻ đó, vậy thì Xích Diễm và hắn chẳng phải là tình địch sao?

Chuyện này, nàng không muốn nói với Xích Diễm. Nàng sợ hắn sẽ có tâm lý ghen tuông hoặc tổn thương.

Dù kiếp trước nàng và tên Thánh chủ kia có quan hệ gì, thì nay nàng đã là thê tử của Xích Diễm. Cả đời này, sẽ không ai có thể chia cắt hai người.

“Hai ngày nữa ta sẽ cùng ngươi hồi kinh. Mẫu phi ngươi là người như thế nào? Có dữ lắm không?” Gác mọi suy nghĩ sang một bên, Vân Nguyệt nằm trong lòng hắn, uể oải hỏi.

“Yên tâm, mẫu phi ta rất hiền hậu, rất ôn hòa. Tin rằng nàng nhất định sẽ rất thích ngươi.”

“Vậy thì tốt rồi!”

Đột nhiên, nàng nhớ tới điều gì đó, lại từ lòng hắn bật dậy, khiến Xích Diễm hơi cau mày vì bị làm phiền.

“Ngươi là vương gia, đến lúc đó sẽ không cưới một đống vương phi về tranh sủng với ta chứ?”

Nhìn bộ dạng nhỏ nhen ấy của nàng, Xích Diễm cuối cùng cũng bật cười ha hả, trêu đùa: “Vậy… Nguyệt Nhi chấp nhận cho ta có mấy vị vương phi?”

Quả nhiên, lời vừa thốt ra, Vân Nguyệt liền vung tay đánh tới. Biết rõ chỗ nào trên người hắn mẫn cảm nhất, tay nàng lập tức hướng đến nơi ấy mà trêu chọc, khiến Xích Diễm không ngừng bật cười.

“Ngươi lòng dạ thật nhỏ mọn, lại còn mơ tưởng mấy người? Nói cho ngươi biết, mặc kệ ngươi là vương gia hay hoàng đế, chỉ cần có ta, ngươi đừng hòng có thêm nữ nhân nào nữa!

Nếu ngươi dám rước cả đám đàn bà về nhà tranh sủng, ta sẽ xử lý các nàng giống như Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi – cho các nàng có vào mà không có ra!”

“Ha ha ha ha…” Lời ghen tuông ấy khiến tâm tình Xích Diễm trở nên khoan khoái dị thường. Bao muộn phiền tạm thời tan biến, hắn bất ngờ đè nàng xuống dưới thân, cười tà mị: “Được thôi, chỉ cần ngươi có thể làm ta hài lòng, đời này ta chỉ cần một vương phi – là ngươi.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 184: Một người mười ngày


Vốn tưởng Vân Nguyệt sẽ tiếp tục dỗi hờn ghen tuông, nhưng không ngờ ngay sau đó, nàng đã bất ngờ phản công, đè ngược hắn xuống, lộ ra nụ cười sáng rỡ đến mê hồn. Đôi mắt khẽ híp lại, lóe lên tia nguy hiểm: “Hảo a, vậy ngươi thử xem đi!”

Vừa dứt lời, nàng đã bất ngờ tấn công vào n** m*n c*m nhất của Xích Diễm.

“Ách…”

Dưới sự khiêu khích cực độ ấy, thân thể Xích Diễm lập tức căng cứng như cung tên lên dây, đôi mắt đỏ rực lại lần nữa hóa thành sắc đỏ thâm sâu không thấy đáy.

“Nguyệt Nhi…” Xích Diễm nắm chặt lấy nàng, trong cơn khao khát mãnh liệt, bản năng thôi thúc muốn giành lại quyền chủ động.

“Không được, lần này ta muốn ở phía trên!”



Mười lăm phút trôi qua, Vân Nguyệt đột nhiên dừng lại.

“Nguyệt Nhi, ta thật sự khó chịu…” Xích Diễm nhíu mày, không nhịn được thốt lên.

“Vậy ngươi còn muốn rước thêm vương phi về tranh sủng với ta không?”

“Ta… ta vừa rồi chỉ là nói đùa thôi! Cả đời ta chỉ cần ngươi, trừ ngươi ra, ai cũng không muốn! Ách…”



Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, ngay khi thân thể Xích Diễm như muốn bùng nổ, Vân Nguyệt lại dừng lần nữa.

“Nguyệt Nhi… nhanh lên… ta thật sự chịu không nổi nữa…” Gương mặt và thân thể Xích Diễm vì d*c v*ng mà đỏ bừng, giọt mồ hôi lăn dài nơi lồng ngực, dưới ánh dương càng thêm lấp lánh.

“Vậy tiếp theo, ngươi còn dám khoác lác nói muốn có nữ nhân khác?”

“Đáng chết! Ta không phải đã nói rồi sao, ta – Xích Diễm – cả đời này chỉ có Vân Nguyệt là nữ nhân duy nhất! Nguyệt Nhi, nhanh một chút đi… nếu không thì đổi lại, để ta lên!”

Hiện giờ hắn đã vô cùng hối hận. Biết trước cô gái nhỏ này vừa ghen vừa thù dai như thế, hắn tuyệt đối sẽ không buông lời đùa giỡn như ban nãy! Bị nàng hành hạ như thế này, thật sự là tự làm tự chịu, sống không nổi!

“Không muốn! Từ nay về sau, chúng ta thay phiên, một người ở phía trên mười ngày, như vậy mới công bằng!”

Xích Diễm: “…” Lúc này đầu óc hắn chỉ còn trướng đau vì d*c v*ng, toàn thân hư nhược đến cực điểm.

Mười ngày…

Nếu mỗi lần đến lượt Vân Nguyệt ở trên đều bị nàng hành cho thê thảm như vậy, chỉ cần nàng hơi bất mãn, hắn chẳng phải sẽ sống trong khổ ải?

“Nguyệt Nhi, chúng ta… Ách…”

Chưa kịp phản bác, quyền chủ động lại một lần nữa rơi vào tay Vân Nguyệt, nàng thần thánh ra chiêu, không cho hắn cơ hội phản kháng!

Kỳ thật, cứ luôn ngắt quãng như vậy, chính nàng cũng rất khổ sở…

Nhưng nhìn bộ dạng vừa giận vừa bất mãn của hắn, nàng lại cảm thấy thỏa mãn. Ai bảo người này ngày thường quá chiều nàng? Đã chiều thành thói quen rồi, thì cứ tiếp tục chiều đi. Nếu không… nàng sẽ tiếp tục “thuần phục phu quân” như vậy!

Trong phòng, lại một lần nữa vang lên tiếng r*n r* thống khoái cực độ – những âm thanh pha trộn giữa nhẫn nhịn đau đớn và khoái lạc tột cùng.

Ánh mặt trời ấm áp ngày đông rọi qua cửa sổ, phủ lên hai thân ảnh quyện lấy nhau. Làn da màu đồng cổ cùng làn da trắng muốt ánh lên vầng sáng dịu dàng. Tóc đen và tóc bạc đan xen trong làn sáng ấy, tạo nên một bức tranh xuân tuyệt mỹ…

****************** Bắc Tường Quốc *******************

Trong phòng ăn của đại trạch Lăng phủ.

Sắc mặt Lăng Trọng Khanh cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Thời gian qua vì Vân Nguyệt mà hắn luôn u ám, cả đời này ngoại trừ khi cúi đầu trước Tả tướng, hắn chưa từng sống trong cảnh uất ức như thế.

Chỉ là may thay, nhờ hành động của Kiều Khải Hoa đêm qua – khi Huyền Vương không có mặt, các thị vệ cũng đều bận tham dự yến tiệc – dù bên cạnh nha đầu kia có Lăng Tích Nghiệp bảo hộ, nhưng đối mặt với tu vi thiên huyền đỉnh phong, vẫn chẳng thể chống đỡ nổi…

Cuối cùng, hai tên nghịch tử dám leo đầu hắn cũng đã bị dọn dẹp sạch sẽ.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 185: Tiện nhân liền nên roi thi


Hắn cuối cùng cũng có thể an tâm mà sống, không còn lo nghĩ gì nữa.

“Cha, dạo này thân thể người vẫn ổn chứ?”

“Ừm.” Lăng Trọng Khanh khẽ gật đầu, biểu lộ thân thể vẫn chưa đến nỗi nào.

“Phụ thân mấy ngày trước bệnh cũ tái phát, tuy hiện tại mới vừa hồi phục, nhưng vẫn nên chú ý nghỉ ngơi nhiều một chút.”

Lời ân cần thăm hỏi của Lăng Tích Thái khiến lòng Lăng Trọng Khanh thư thái đôi phần.

Phải vậy, chỉ cần có Lăng Tích Thái – đứa con trai duy nhất đủ tư cách kế thừa y bát – là đã đủ rồi.

Lần này điều tra chuyện kênh đào, Huyền Vương bọn họ không hề liên lụy muối vụ đến hắn. Trước đây, hắn từng dốc bạc giúp Thái tử đến hai trăm năm mươi vạn lượng, tuy có chút hao tổn, nhưng số tiền ấy rất nhanh sẽ kiếm lại được.

Chỉ cần Thái tử vui lòng, hắn liền có thể thuận thế tiến gần hơn. Dù Lăng Thanh Vân đã bị phế, nhưng hắn vẫn còn Lăng Thanh Vi và Lăng Thanh Lôi. Dù không thể thành trắc phi, làm một thị thiếp cũng không tồi.

Nếu các nàng may mắn mang thai, đến khi Thái tử đăng cơ, có được danh phận phi tử cũng là chuyện không khó. Khi ấy, hắn vẫn là hoàng thân quốc thích như thường.

Lăng Trọng Khanh và Lăng Tích Thái vừa trò chuyện được đôi câu, thì Hàn di nương dẫn theo Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi bước vào.

Thấy sắc mặt Hàn di nương không tốt, còn hai nữ nhi thì đều dùng khăn che mặt, Lăng Trọng Khanh cau mày, không khỏi hỏi: “Các ngươi đây là làm sao vậy?”

“Ai mà biết được hai đứa này rốt cuộc bị làm sao. Vài ngày trước đã than da ngứa, nhưng cũng không thấy gì nghiêm trọng. Hôm nay chuẩn bị đi tiễn Huyền Vương, thì lại đột ngột nổi ban đỏ.”

Hàn di nương vừa dứt lời, Lăng Thanh Vi liền nước mắt rơi lã chã. Trong lòng nàng, vẫn luôn yêu Huyền Vương. Nay Lăng Thanh Nguyệt đã chết, nàng nhất định phải giành lại trái tim của hắn.

Thế nhưng, hôm nay lại là lần cuối gặp mặt Huyền Vương ở Ký Châu, vậy mà gương mặt nàng lại phát bệnh sởi.

“Cha, phải làm sao bây giờ? Huyền Vương nhìn thấy dáng vẻ hiện tại của con, nhất định sẽ không muốn gặp lại con nữa!”

“Ta khuyên con vẫn nên đừng đặt quá nhiều kỳ vọng vào Huyền Vương. Chúng ta dĩ nhiên muốn lôi kéo hắn, nhưng mục tiêu chính vẫn phải là Thái tử.

Hiện tại tỷ tỷ con đã mất cơ hội làm trắc phi của Thái tử, cha sẽ nghĩ cách cho con thay vào vị trí ấy. Nếu không được làm trắc phi, thì ít nhất cũng phải làm thị thiếp. Con còn có tiền đồ, đừng vì chuyện nhỏ này mà đau lòng.”

Hàn di nương nghe vậy liền hai mắt sáng rực, liền nói: “Vi nhi, nghe rõ chưa? Còn không mau tạ ơn phụ thân đi! Huyền Vương thì đã sao? Chẳng qua được cái gương mặt thôi, có tác dụng gì? Nam nhân phải dựa vào thực lực!

Nếu con thật sự có thể bám được vào Thái tử, nhất định không được quên tỷ tỷ của mình!”

“Vi nhi tạ ơn phụ thân.” Lăng Thanh Vi ngoan ngoãn hành lễ. Tuy chức vị trắc phi hay thị thiếp đều vô cùng hấp dẫn, nhưng từ đầu đến cuối, trong lòng nàng chỉ có Huyền Vương.

Nếu như Huyền Vương có thể trở thành Thái tử, thì tốt biết bao…

Nhìn bộ dáng thất thần của muội muội, không cần đoán cũng biết nàng đang nghĩ gì.

Lăng Thanh Vân lặng lẽ dùng bữa, trong lòng là vô vàn uất ức cùng hận thù.

Lăng Thanh Nguyệt – tiện nhân đó – chết đi vẫn còn quá nhẹ nhàng! Nay nàng từ thân phận chuẩn trắc phi Thái tử biến thành một nữ nhân không còn danh tiết, tất cả đều là do tiện nhân kia hại!

Nếu có thể đào mộ nàng lên mà đánh roi, thì nỗi hận này mới nguôi ngoai đôi chút!

Giờ đây, nàng thật sự vô cùng hối hận. Nếu như lúc trước ép Lăng Thanh Vi đi làm việc đó, thì hôm nay, vị trí trắc phi vẫn là của nàng.

Thấy Lăng Thanh Vi với bộ dạng đắc ý, trong lòng Lăng Thanh Vân ghen tị như cỏ dại mọc tràn lan, không thể khống chế.

Vị trí trắc phi Thái tử vốn là của nàng, nếu nàng không thể có được – thì người khác cũng đừng mơ tưởng!

Muội muội này, cái gì cũng không hơn nàng, dựa vào đâu mà mơ thành trắc phi?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 186: Huyền Vương hồi kinh


“Đã các ngươi đều đang mắc sởi, hôm nay liền không cần đi tiễn Huyền Vương nữa. Thái nhi, chúng ta đi thôi.” Lăng Trọng Khanh ăn được vài miếng thì buông đũa, căn dặn Lăng Thanh Vân và Lăng Thanh Vi một câu, rồi đứng dậy chuẩn bị cùng Lăng Tích Thái ra ngoài.

“Phụ thân…”

Lăng Thanh Vi thấy phụ thân định bỏ mặc mình, vội vàng chạy tới ngăn lại, khẩn cầu: “Phụ thân, nữ nhi thật lòng yêu Huyền Vương, xin người cho phép nữ nhi được đi tiễn chàng một lần! Dung mạo nữ nhi, Huyền Vương cũng đã từng thấy qua, hôm nay chỉ cần đeo khăn lụa, lấy cớ là tiểu thư khuê các không tiện lộ diện, là được rồi. Cha, xin mang nữ nhi theo đi.”

“Muội muội, sao ngươi lại không phân nặng nhẹ như thế? Phụ thân đã nói sẽ tìm cách để ngươi trở thành trắc phi của Thái tử, vậy mà ngươi vẫn cứ vấn vương Huyền Vương. Ngươi nghĩ xem, nếu thật sự trở thành trắc phi, trong lòng còn nhớ mãi không quên người khác, lỡ bị Thái tử phát hiện, không chỉ mình ngươi, mà cả Lăng gia ta cũng sẽ chịu tội khi quân đó!” Lăng Thanh Vân ở bên lạnh lùng nói chen vào.

Vốn dĩ Lăng Trọng Khanh còn chưa nổi giận, nhưng nghe lời này thì sắc mặt liền trầm xuống, chỉ quẳng lại một câu “Đồ vô tích sự”, rồi phất tay áo bỏ đi.

Chỉ còn lại một mình Lăng Thanh Vi đứng thương tâm tại chỗ, và khuôn mặt đầy vẻ xem kịch của Lăng Thanh Vân.

Nhìn biểu hiện trái ngược của hai tỷ muội, Hàn di nương sao lại không hiểu con gái mình đang toan tính điều gì. Bà khẽ lắc đầu, âm thầm than thở: thường ngày là do bà quá nuông chiều đứa con gái lớn này…

Hôm nay, Huyền Vương dẫn các quan viên Giám sát viện rời Ký Châu hồi kinh. Là Tri Châu của địa phương, Lăng Trọng Khanh tất nhiên phải đích thân tiễn đưa.

Để biểu thị sự coi trọng của Ký Châu đối với đoàn người Huyền Vương, giống như lúc đón tiếp, Lăng Trọng Khanh dẫn theo toàn bộ quan viên địa phương từ sớm đã tập trung trước nha môn, sau đó do hắn đích thân dẫn đường đến trạm dịch đón người.

Trên đường đi, Lăng Trọng Khanh đã suy tính đủ đường.

Lăng Tích Nghiệp và Lăng Thanh Nguyệt đúng ra phải bị thủ tiêu từ đêm qua. Nếu Huyền Vương thật sự để tâm đến bọn họ, đêm qua hẳn đã đến Lăng phủ hỏi tội.

Thế nhưng hắn chờ cả một đêm, vẫn không thấy Huyền Vương đến.

Một là do Huyền Vương uống say trong yến tiệc, sau khi về trạm dịch không còn sức bận tâm đến an nguy của Lăng Thanh Nguyệt. Hai là, có thể đã phát hiện cái chết của nàng, nhưng vì chuyện xảy ra trong trạm dịch của hắn, không cách nào báo cáo rõ ràng với phụ thân và Tả tướng, nên cũng không dám đến tìm.

Dù thế nào đi nữa, mọi chuyện đều đang phát triển theo hướng tốt nhất.

Nếu đến trạm dịch, phát hiện thi thể Lăng Thanh Nguyệt và Lăng Tích Nghiệp trong đó, hắn sẽ lấy cớ Huyền Vương đang tham dự yến tiệc nên không thể có liên quan, rồi để hắn rời đi.

Còn nếu Huyền Vương đã xử lý thi thể, hoặc giấu đi, viện cớ không rõ tung tích, thì hắn sẽ nói rằng nàng không muốn đi theo Huyền Vương, thế là xong.

Dù theo cách nào, hắn cũng bán được cho Huyền Vương một phần thể diện. Ngày sau vào kinh làm quan, nhất định sẽ nhận được nhiều sự chiếu cố.

Nghĩ đến đó, tâm tình Lăng Trọng Khanh vô cùng tốt. Ánh nắng chiếu lên khuôn mặt hắn, khiến làn da vốn có chút tái nhợt cũng sáng bừng hồng hào.

Đến trạm dịch, hắn cùng quan viên Ký Châu đồng loạt xuống ngựa, quỳ gối hành lễ.

“Ký Châu Tri Châu Lăng Trọng Khanh dẫn toàn bộ quan viên Ký Châu, cung tống Huyền Vương hồi kinh!”

Lời vừa dứt, Huyền Vương lập tức dẫn đầu các quan viên Giám sát viện bước ra.

Ngẩng đầu nhìn lên, quả nhiên bên cạnh Huyền Vương không có Lăng Thanh Nguyệt lẫn Lăng Tích Nghiệp. Giây phút ấy, trái tim Lăng Trọng Khanh cuối cùng cũng rơi hẳn xuống mặt đất.

Bị Tả tướng kiềm chế suốt bao năm, giờ đây…

Hắn rốt cuộc đã thoát khỏi rồi.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 187: Mộng đẹp nát vụn


“Lăng đại nhân xin đứng lên, đa tạ ngài tiễn đưa.”

Bắc Minh Huyền mỉm cười tiến lên, tự mình đỡ Lăng Trọng Khanh đứng dậy.

“Lăng đại nhân, mời.”

“Mời.”

Sau khi mọi người lên ngựa, Lăng Trọng Khanh cưỡi ngựa sóng vai cùng Bắc Minh Huyền. Nhìn thấy đối phương biểu tình bình tĩnh, không lộ một tia khác thường, trong lòng Lăng Trọng Khanh lại thấp thỏm không yên.

“Huyền Vương điện hạ, lần này ngài giá lâm Ký Châu, hạ quan chiêu đãi e rằng còn nhiều chỗ sơ suất, mong điện hạ đừng để tâm.”

“Bổn vương còn được ngài nhường cả phủ đệ để cư trú, sao có thể nói là không chu đáo?”

Lời này của Bắc Minh Huyền tựa như đâm thẳng vào nỗi đau trong lòng Lăng Trọng Khanh. Chỉ thấy hắn thở dài một hơi, cả người bỗng như già đi mấy tuổi.

“Chỉ là… lại để điện hạ chê cười rồi. Hạ quan làm quan nhiều năm, cùng đồng liêu có thể nói thân thiết như tay chân, nhưng lại không thể hòa thuận với chính mấy đứa con trong nhà. Thật là hổ thẹn!”

“Lăng đại nhân không cần để ý quá. Cái gọi là nhà nào cũng có chuyện khó nói, quả là đạo lý ấy.”

Thấy Bắc Minh Huyền vẫn bình thản, không tỏ vẻ gì bất thường, trong lòng Lăng Trọng Khanh càng thêm bất an.

“Nghiệp nhi và Nguyệt Nhi tuy đã đoạn tuyệt tình phụ tử với hạ quan, nhưng hạ quan dù sao cũng là phụ thân, vẫn không thể dứt bỏ. Điện hạ, đường về kinh xa xôi, xin giao hai đứa nhỏ ấy cho ngài chăm sóc.”

“Lăng đại nhân cứ yên tâm, Nguyệt Nhi là tương lai vương phi của bổn vương, bổn vương nhất định sẽ chăm sóc nàng thật tốt.”

Câu nói của Bắc Minh Huyền như sét đánh giữa trời quang, khiến Lăng Trọng Khanh suýt nữa ngã khỏi lưng ngựa.

Ý gì đây? Chẳng lẽ con nha đầu kia vẫn còn sống? Vậy Kiều Khải Hoa đêm qua rốt cuộc làm cái gì?

Nghĩ đến việc Kiều Khải Hoa đến giờ vẫn chưa báo lại chuyện đó, Lăng Trọng Khanh cảm thấy cơn đau tim như đang trỗi dậy.

“Điện hạ! Điện hạ!” Vốn đi phía sau theo đúng lễ tiết, Lăng Tích Thái lúc này bất chấp quy tắc, vội vã thúc ngựa vượt lên chặn trước ngựa Bắc Minh Huyền.

“To gan!” Lam Âu Hạo bên cạnh lập tức quát lớn, nhưng bị Bắc Minh Huyền ngăn lại.

“Lăng đại nhân, có chuyện gì quan trọng?” Bắc Minh Huyền giả vờ không rõ tình hình, ôn hòa hỏi.

“Điện hạ, hạ quan đã nhiều ngày chưa được gặp hai đứa nhỏ, trong lòng vô cùng nhớ thương. Ngài cũng biết, lần này rời khỏi Ký Châu, bọn chúng sẽ không quay về nữa. Sau này hạ quan muốn gặp lại, chỉ sợ khó có cơ hội. Cầu xin điện hạ cho phép hạ quan được gặp mặt bọn họ một lần, dù chỉ một lần cũng được!”

Nhìn Lăng Trọng Khanh, Bắc Minh Huyền khẽ thở dài.

“Lăng đại nhân, nếu Nguyệt Nhi và Nghiệp huynh biết trong lòng ngươi vẫn còn nhớ thương họ, có lẽ đã không rời đi. Thôi thì, bổn vương thành toàn nguyện vọng cho ngươi.”

Dứt lời, hắn ra hiệu một tiếng. Chỉ trong chốc lát, một chiếc xe ngựa từ phía sau chậm rãi tiến tới.

Liếc nhìn xe ngựa, Bắc Minh Huyền nói: “Lăng đại nhân, bọn họ đang ở bên trong. Nếu ngài muốn cáo biệt, thì mau đi đi.”

Nghe lời ấy, Lăng Trọng Khanh chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm lại.

“Cha!” Thấy thân hình phụ thân lảo đảo suýt ngã ngựa, Lăng Tích Thái phía sau vội vàng lao tới đỡ lấy.

“Nha, Lăng đại nhân không khỏe sao?”

Ngay khi Lăng Tích Thái vừa đỡ được phụ thân, phía sau chợt vang lên một giọng nói nhẹ nhàng như gió xuân, nhưng lại sắc bén như kiếm xuyên vào tai hai người.

Thanh âm ấy, họ còn có thể không nhận ra sao?

Đó chính là giọng nói của muội muội họ – Lăng Thanh Nguyệt.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 188: Khóc lóc kể lể lăng lão cha


Nguyên bản còn đang trong trạng thái choáng váng, Lăng Trọng Khanh bị một tiếng hô khiến giật mình, lập tức quay đầu nhìn lại phía sau.

Chỉ thấy Lăng Thanh Nguyệt, lẽ ra nên cứng đờ như tượng đá, lúc này lại mỉm cười, ánh mắt nheo lại nhìn bọn họ, trong tròng mắt lộ ra rõ ràng là khinh thường cùng trào phúng không chút che giấu.

“Nguyệt Nhi! Nghiệp nhi!” Lăng Trọng Khanh rõ ràng cảm thấy có điều gì đó trong đáy lòng mình vụn vỡ, sắc mặt tái nhợt, vội thúc ngựa đến bên xe ngựa của Vân Nguyệt.

“Các ngươi… các ngươi vẫn ổn chứ?”

“Nhờ phúc của Lăng đại nhân, ta cùng muội muội đều bình an.” Lăng Tích Nghiệp thay mặt Lăng Thanh Nguyệt đáp lời. Đặc biệt là khi nói đến hai chữ “nhờ phúc”, Lăng Tích Nghiệp không khỏi cố ý nhấn mạnh một tia cay nghiệt hàm ý.

Nghe những lời ấy, Lăng Trọng Khanh chỉ cảm thấy đầu óc nóng bừng, trái tim đau đớn.

Đây là bị tức đến không thở nổi rồi.

Giờ phút này, Kiều Khải Hoa không biết là chưa ra tay hay đã thất bại, dù sao hai kẻ nghịch tử này rốt cuộc vẫn muốn hồi kinh.

Đợi đến khi bọn chúng gặp được Tả tướng, đem những chuyện đã trải qua ở Ký Châu nói ra, thì hắn coi như xong đời.

Hơn nữa, Lăng Thanh Nguyệt đã biết việc Hàn Phi Vui Vẻ có ý đồ hạ độc Tưởng rơi, một khi Tả tướng biết được, Hàn Phi Vui Vẻ cùng mẫu thân nàng tất nhiên không còn đường sống. Còn hắn, nếu bị bọn họ tố giác, chẳng phải là…

Nghĩ tới đây, gương mặt già nua của Lăng Trọng Khanh đã gần như méo mó.

“Nguyệt Nhi, ngươi… thật sự muốn rời đi cùng Huyền Vương sao?”

“Đương nhiên. Lăng đại nhân cho rằng ta còn lý do gì để tiếp tục lưu lại Lăng phủ?”

“Nguyệt Nhi, phụ thân biết ngày xưa đối với huynh muội các ngươi có nhiều điều thiên vị và thiếu chu đáo. Mấy ngày nay các ngươi không ở trong phủ, phụ thân thật sự rất nhớ các ngươi a! Là phụ thân sai rồi, các ngươi hãy nghĩ đến việc phụ thân chỉ có một đôi con cái là các ngươi, ở lại đi!”

Lăng Trọng Khanh bị dồn ép đến không còn đường lui, nói đến cuối cùng, chỉ có thể nước mắt lưng tròng, khẩn cầu một đôi con cái đừng rời xa.

Lăng Thanh Nguyệt cùng Lăng Tích Nghiệp hoặc chết, hoặc ở lại Ký Châu, chỉ có hai lựa chọn này, nếu để bọn họ trở lại kinh thành, thì kẻ phải chết e rằng chính là hắn.

“Phụ thân?” Vân Nguyệt nhíu mày hỏi: “Ca ca, chúng ta có phụ thân sao?”

“Dù sao ta thì không có, chỉ không biết muội muội thì sao?”

“Ta chỉ có ca ca, có ông ngoại, còn có mẫu thân… đã khuất.”

Vân Nguyệt cố tình nhấn mạnh hai chữ “mẫu thân”, âm thanh rơi vào tai Lăng Trọng Khanh, như từng nhát dao xé nát tâm mạch hắn.

“Nghiệp nhi, ngươi là ca ca, khuyên nhủ muội muội đi. Có điều gì uất ức, cả nhà chúng ta ngồi lại thương lượng, cha xin thề, nhất định sẽ vì các ngươi đòi lại công đạo.”

“Lăng đại nhân, đã nói chúng ta đoạn tuyệt quan hệ phụ tử, ngài đừng gọi thêm một tiếng cha nào nữa. Ngài không cảm thấy ghê tởm, ta còn cảm thấy ghê tởm!

Còn chuyện đòi công đạo, xin đừng phiền đến Tri Châu đại nhân ngài. Chẳng lẽ ngài quên mất, chúng ta còn có ông ngoại? Đến lúc đó, ông ngoại sẽ thay cháu ngoại cùng nữ nhi của mình lấy lại công đạo.”

Nói dứt lời, Lăng Tích Nghiệp buông rèm xe ngựa xuống, chẳng buồn liếc nhìn người nam nhân khiến kẻ khác phải ghê tởm kia thêm một lần nào nữa.

Lăng Trọng Khanh nghe xong, sững sờ nhìn xe ngựa dần dần đi xa, trong lòng ngày một thêm lo sợ, nghĩ đến không lâu nữa sẽ có người tới điều tra cái chết của Tưởng rơi, nỗi kinh hoàng không ngừng trào dâng.

Vốn đã mang bệnh trong người, giờ hắn lại phun ra một ngụm máu tươi, thân thể lảo đảo rơi thẳng từ trên lưng ngựa xuống đất.

“Cha!”

“Lăng đại nhân!”

Dưới sự đỡ lấy của Lăng Tích Thái cùng các vị quan viên Ký Châu, Lăng Trọng Khanh được đưa đi cấp cứu.

Đợi đến khi đại phu chẩn đoán chỉ là bệnh cũ tái phát, không ảnh hưởng đến tính mạng, Huyền Vương mới lại dẫn đội ngũ chậm rãi rời khỏi Ký Châu.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 189: Kỳ lạ nhân gian bốc hơi


Trong đại trạch Lăng phủ, Hàn di nương hầu hạ Lăng Trọng Khanh uống xong thuốc, sau khi cẩn thận đắp chăn, chỉnh lại đệm êm thì đưa chén thuốc cho nha hoàn mang đi.

Nha hoàn vừa rời khỏi, cả căn phòng lập tức rơi vào tĩnh lặng.

Không bao lâu sau, Lăng Tích Thái trở về.

Vừa đẩy cửa phòng ngủ của Lăng Trọng Khanh ra, mọi người bên trong đều hồi hộp chờ mong. Đặc biệt là Lăng Trọng Khanh, người vừa nãy còn mang bộ dáng hấp hối, giờ phút này đã lập tức ngồi dậy, tràn đầy hy vọng hỏi: “Thế nào?”

Lăng Tích Thái thở dài nặng nề.

Một bên, Lăng Thanh Vân – người vẫn đeo khăn che mặt – không thể chấp nhận kết quả ấy, lập tức bật dậy chất vấn:

“Làm sao có thể! Sư phụ hắn là cao thủ thiên huyền cửu cấp, trừ Thánh cung thanh bào trưởng lão, trong toàn bộ Huyễn Ảnh đại lục còn ai có thể vượt qua thiên huyền cửu cấp?

Các ngươi đừng nói với ta rằng tiện nha đầu Lăng Thanh Nguyệt kia là cao thủ thần huyền! Nếu nàng là thần huyền, ta đây chính là Thánh chủ!”

Lời Lăng Thanh Vân tuy phần lớn là vì tức giận mà nói ra, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy không phải không có lý.

“Không sai. Nếu nha đầu kia thực sự lợi hại như vậy, trước kia sao có thể để mặc chúng ta bắt nạt đến thế.” Hàn di nương cũng đồng tình nói.

“Nhưng ta đã liên hệ tất cả đồng môn có thể liên hệ, ngoài việc có người biết sư phụ tối hôm qua đi giết Lăng Thanh Nguyệt ra, không một ai biết kết quả thế nào.

Nghĩa là, kể từ lúc sư phụ rời đi để giết Lăng Thanh Nguyệt, liền không còn ai gặp lại ông ấy nữa. Nếu ông ấy không bị giết, thì tại sao lại không truyền tin cho chúng ta? Hơn nữa, nếu ám sát thành công, tại sao Lăng Thanh Nguyệt vẫn còn sống? Giờ Lăng Thanh Nguyệt còn sống, sư phụ cùng Kiều Mộng La đều bặt vô âm tín, chẳng lẽ còn chưa thể nói rõ sư phụ đã gặp chuyện sao?”

“Không thể nào! Không thể! Không thể có chuyện đó!” Rõ ràng Lăng Thanh Vân vẫn không thể tiếp nhận sự thật này.

“Chẳng có gì là không thể. Các ngươi đừng quên, bên cạnh nàng còn có một người là Huyền Vương.”

Lăng Trọng Khanh hơi híp mắt, tiếp tục phân tích:

“Tuy rằng chúng ta vẫn cho rằng Huyền Vương không có thế lực, chỉ là một vương gia nhàn tản, nhưng cũng khó nói hắn đang giấu nghề, những gì biểu hiện ra ngoài chỉ là giả tạo.”

“Cha, ý của ngài là… Huyền Vương vì bảo vệ Lăng Thanh Nguyệt, đã vận dụng thế lực của mình, cho nên sư phụ mới mất mạng?”

“Nếu không, các ngươi còn nghĩ được khả năng nào khác sao?”

“Nhưng không phải ngài từng nói, ngay cả hộ vệ bên cạnh thái tử cũng chỉ là cao thủ thiên huyền bảy tám cấp thôi sao? Chẳng lẽ người bên cạnh Huyền Vương còn lợi hại hơn cả thái tử?” Lăng Tích Thái nghi hoặc hỏi.

“Chuyện này cũng khó nói lắm. Mọi việc đợi Lăng Vân trở về, tự nhiên sẽ có câu trả lời rõ ràng.”

Lăng Vân là trợ thủ đắc lực và cũng là tâm phúc của Lăng Trọng Khanh, từng phụ trách điều tra nhiều vụ án lớn, kể cả việc bố trí người bên cạnh thái tử như Tào hộ vệ và Vệ Bình đều do hắn một tay sắp xếp.

Lần này, khi Vệ Bình đến Ký Châu điều tra vụ mất tích của Tào hộ vệ, ngoài Lăng Trọng Khanh ra, người duy nhất có thể liên hệ với Vệ Bình chính là Lăng Vân.

Từ trưa đến tận đêm khuya, đám người Lăng Trọng Khanh cùng Hàn di nương và con cái nàng như ngồi trên đống lửa chờ đợi, cuối cùng, Lăng Vân cũng trở về.

“Thế nào rồi?” Vừa trông thấy Lăng Vân, Lăng Trọng Khanh liền vội vàng hỏi.

Lăng Vân liếc mắt nhìn vào phòng, ánh mắt dừng lại nơi Hàn di nương cùng mấy người con của nàng.

Lăng Trọng Khanh nói: “Yên tâm đi, bọn họ đã biết rồi, sẽ không tiết lộ ra ngoài đâu. Đã đến nước này, mọi người đều là người một nhà, cùng nhau nghĩ cách mới là quan trọng.”

Nghe xong lời ấy, Lăng Vân đột nhiên “bùm bụp” một tiếng, quỳ thẳng xuống đất.
 
Back
Top Bottom