Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 100: Lần đầu tiên đối thượng chân chính cường giả


Lần này Tiêu Dao vương đến tra án, chính là nhằm vào vụ án kênh đào. Tuy rằng tin tức hiện có chỉ nói đến chuyện mật thám kênh đào, nhưng ai biết được liệu vụ án muối có bị liên lụy hay không…

Đáng chết! Cái lão bất tử ấy…

May mà nàng nghe được việc này, còn kịp có thời gian nghĩ kế thoái lui. Bằng không, đến lúc chết như thế nào cũng không biết.

Vạn nhất chuyện này để hoàng đế biết được, thì việc kê biên gia sản Lăng gia là điều chắc chắn.

Cho nên hiện giờ nàng cần làm hai việc. Một, là tìm cách để nàng và ca ca thoát khỏi Lăng gia, khiến thiên hạ đều biết Lăng Trọng Khanh đã đoạn tuyệt quan hệ với nàng và Lăng Tích Nghiệp – tránh cho khi có án xảy ra, bọn họ bị liên lụy.

Việc thứ hai, chính là ngàn vạn lần không thể để Tào hộ vệ kia mang ngân phiếu đi.

Một khi mang đi, tiền bạc đến tay thái tử, khi án vỡ lở, thái tử vì tự bảo vệ bản thân, Lăng gia tuyệt đối sẽ là mục tiêu đầu tiên bị diệt khẩu. Khi ấy, bất kể nàng cùng ca ca có thoát ly Lăng gia hay không, đều sẽ bị lôi ra xử lý cùng.

Còn nàng, tuyệt đối không ngu ngốc đến mức cho rằng mình có thể đối kháng với một vị thái tử của một quốc gia.

Cho nên đêm nay, nàng phải g**t ch*t Tào hộ vệ này mà không để ai hay biết, đồng thời đoạt lấy ngân phiếu. Chỉ là, nàng không rõ võ công của Tào hộ vệ kia mạnh yếu ra sao?

Tại Huyễn Ảnh đại lục, võ công được phân chia theo huyền lực. Mỗi người khi sinh ra, bất luận thân phận cao hay thấp, từ hoàng tử cho tới ăn mày, đều sẽ có đệ tử Thánh cung đến trắc nghiệm huyền lực.

Có huyền lực, huyền lực càng mạnh thì càng có tư chất luyện võ. Dù sinh ra trong bần hàn, vẫn có cơ hội tiến vào Thánh cung, trở thành đệ tử Thánh cung.

Nếu không có huyền lực, thì chính là phế vật. Nếu sinh ra cao quý thì còn có thể nhờ thế mà sống, nhưng nếu xuất thân hèn mọn, thì cả đời cũng chỉ như bùn loãng, vĩnh viễn không có cơ hội ngẩng đầu.

Tuy vậy, phần lớn trẻ sơ sinh đều sẽ có huyền lực, dù ít dù nhiều.

Còn nàng, lại thuộc về số ít hiếm hoi, sinh ra đã bị định là phế vật, không có một chút huyền lực nào.

Tại đại lục này, nơi mà cường giả vi tôn, vũ lực là tối thượng, thì không có huyền lực chính là không có gì cả.

Không cần nói đâu xa, ngay cả một văn thần như Lăng Trọng Khanh cũng là huyền tứ phẩm.

Nói về đẳng cấp, huyền lực chia làm ba loại: Huyền, Thiên Huyền và Thần Huyền. Mỗi loại lại chia làm chín cấp – nhất phẩm là thấp nhất, cửu phẩm là cao nhất.

Hàn di nương sở dĩ kiêu ngạo như vậy cũng có lý do. Ba người con của bà, con trai mười chín tuổi đạt huyền thất phẩm, đại nữ nhi mười bảy tuổi huyền lục phẩm, tiểu nữ nhi mười lăm tuổi huyền ngũ phẩm.

Ba người này về mặt huyền lực, không chỉ nổi bật ở Bắc Tường Quốc, mà cả Huyễn Ảnh đại lục cũng khó tìm được ai sánh kịp.

Song dù lợi hại như thế, cũng không thể so với ca ca nàng – Lăng Tích Nghiệp. Hắn được mệnh danh là thiên tài võ học, mới mười chín tuổi đã đạt huyền cửu phẩm, nếu cố gắng thêm, hai mươi tuổi có thể tiến lên Thiên Huyền nhất phẩm.

Tại đại lục này, người đạt huyền bát phẩm trở lên đã có thể gọi là cao thủ. Mà người đạt tới Thiên Huyền, có thể nói là hiếm như sao buổi sớm.

Còn Thần Huyền, tức là huyền lực đã bước vào cảnh giới thần, có khả năng tu tiên – loại người này, chỉ xuất hiện trong truyền thuyết.

Thánh cung sở dĩ mạnh mẽ vô song, chính là vì trưởng lão và thái thượng trưởng lão đều là cường giả từ Thần Huyền trở lên.

Lúc này, Vân Nguyệt vẫn nấp mình sau góc tường, bỗng nghe thấy tiếng động nhẹ vang lên – Tào hộ vệ đã rời khỏi phòng.

Nhìn thân hình cường tráng của người ấy, Vân Nguyệt âm thầm suy đoán về thực lực thật sự của hắn.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 101: Thình lình xảy ra phản kích


May mắn hiện tại là đêm khuya, mọi người đều đã nghỉ ngơi. Nếu là ban ngày, muốn giải quyết một nhân vật như vậy, là điều tuyệt đối không thể.

Quẹo qua một khúc cua, đến khu đất bên cổng hông Lăng phủ, nơi trồng đầy cây ngô đồng, Tào hộ vệ xoay người lên ngựa, lao nhanh về phía trước.

Vân Nguyệt lập tức vận khởi phi hành thuật, hay còn gọi là khinh công, âm thầm bám sát phía sau.

Khinh công của nàng đã đạt đến cảnh giới lô hỏa thuần thanh. Ít nhất theo như nàng từng xem trên truyền hình, những cao thủ khinh công trong phim cổ trang, nếu không mang yếu tố huyền ảo thì chẳng ai có thể sánh được với nàng. Bởi vậy nàng vô cùng tự tin trong việc bám đuôi.

Nơi này cách Lăng phủ không xa, nàng không dám hành động khinh suất, tránh để Tào hộ vệ phát hiện ra điều gì bất thường mà phát tín hiệu cảnh báo. Do đó, nàng chỉ có thể theo dõi từ xa, chờ đợi thời cơ ra tay.

Mọi chuyện dường như phát triển đúng theo kế hoạch của nàng. Chỉ thấy Tào hộ vệ không theo quan đạo, mà phóng ngựa hướng về đường núi ngoài thành Ký Châu.

Vân Nguyệt theo sát phía sau, trong lòng dấy lên nghi ngờ. Người này không phải là hộ vệ thân cận của thái tử sao? Đã là hộ vệ, vì sao không đi đường chính, lại chọn đường núi xa xôi?

Không ổn!

Khi nàng cảm giác thấy điều bất thường, một luồng sát khí mãnh liệt đã từ phía trên lưng nàng đánh úp tới, thế từ trên cao giáng xuống.

Trong lòng Vân Nguyệt cả kinh, không kịp ngoái đầu nhìn xem là thứ gì, thân thể lập tức quay ngoắt một trăm tám mươi độ, né tránh trong khoảnh khắc sinh tử.

May thay nàng phản ứng kịp thời.

Ngay đúng lúc nàng vừa cúi đầu, một vật thể to lớn màu đen, như một mũi tên nhọn, lao thẳng xuống từ trên cao.

Gần như cùng lúc đó, một quả cầu lửa đỏ rực ập tới.

Vân Nguyệt kinh hãi, vừa vận nội lực chống đỡ, vừa niệm chú thi triển “Di Hình Huyễn Ảnh”.

Ngay khi quả cầu lửa mang theo huyền lực cường đại đánh trúng thân thể nàng, Vân Nguyệt hóa thành huyễn ảnh, tan biến trong không trung.

“Oanh ——”

Quả cầu lửa bay thẳng về phía trước, đập vào một cây đại thụ ngàn năm phía xa, phát ra tiếng nổ long trời.

Lập tức, thân cây bị đánh trúng nứt toác, cháy rụi thành tro. Cây đại thụ phát ra tiếng r*n r* rồi đổ sập, cành lá bị thiêu rụi trong biển lửa.

Tào hộ vệ đã sớm phi thân lên, mắt hơi nheo lại, toàn lực vận dụng thần thức tìm kiếm tung tích địch nhân. Một con chim kền kền đen khổng lồ, sải cánh dài đến ba trượng, mỏ rộng như chậu máu, lượn vòng quanh người hắn, hình thành một tầng bảo hộ vô cùng mạnh mẽ.

Đột nhiên, một tia sáng bạc lướt qua cổ hắn. Tào hộ vệ giật mình, nghiêng người né tránh trong tích tắc, đồng thời vung một chưởng đánh vào nơi tia sáng vừa lướt qua. Chỉ trong nháy mắt, đất đá nơi đó liền bị hỏa huyền lực của hắn thiêu đốt thành một hố sâu đen ngòm.

Một chưởng vừa xuất, hắn lập tức nhận ra chưa đả thương được mục tiêu. Dẫu sao hắn cũng là một trong hai cận vệ của thái tử, lâu năm giao đấu với cường giả, không chỉ võ công cao cường mà kinh nghiệm chiến đấu cũng phong phú vô ngần.

Hắn biết người này có khả năng nhiễu loạn tầm nhìn của người khác, nếu đợi bị phát hiện rồi mới ra tay, tất sẽ rơi vào thế bị động. Vì vậy ngay khi tung một chưởng, hắn liền lập tức phát ra tập kích dữ dội về bốn phía.

Hắn kinh nghiệm nhiều, nhưng Vân Nguyệt cũng chẳng kém.

Rất nhiều kẻ, đặc biệt là những người thời hiện đại có súng ống, khi phát hiện nàng có dị năng, thường quen thói dùng súng máy bắn loạn khắp nơi. Bởi thế, chiêu vừa rồi của Tào hộ vệ, nàng đã sớm dự liệu được.

Ngay khi đòn vừa rồi không thành công, nàng đã chuyển mục tiêu, tiếp cận con chim kền kền hung tợn kia.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 102: Cường cường tương đối


Ngay lúc Tào hộ vệ phát động đợt công kích loạn xạ về bốn phía, hỏa ảnh chim kền kền đột nhiên phát ra một tiếng thét thảm thiết, từ miệng phun ra một luồng lửa cháy ngùn ngụt. Một bên cánh bất chợt vỗ mạnh, nhưng Vân Nguyệt đã kịp mượn sức gió thi triển khinh công, phóng đến đỉnh một cây đại thụ xa xa, đứng vững thân hình.

Thấy một đoạn tóc bị cháy xém, Vân Nguyệt khẽ nhíu mày. May mà nàng phản ứng nhanh, nếu không đã sớm bị con chim chết tiệt kia nướng chín rồi.

Chết tiệt! Vận khí của nàng lần này thật không tồi. Không ngờ lại gặp phải một cường giả đỉnh cao của Thiên Huyền.

Tương truyền, chỉ khi huyền lực đạt tới Thiên Huyền thất phẩm trở lên, mới có tư cách thu phục loại linh thú cấp Thiên Huyền – có thể bay, có thể chiến đấu, lực công kích lại cực kỳ kinh khủng – đồng thời ký kết khế ước chủ tớ với chúng.

Tuy nàng không thể xác định rõ thực lực chân chính của Tào hộ vệ, nhưng chỉ nhìn linh thú được hắn triệu hoán cũng có thể đoán được: người này chí ít là cao thủ hỏa hệ Thiên Huyền thất phẩm.

Khi Tào hộ vệ nghe thấy tiếng kêu đau đớn của chim kền kền, hắn lập tức cảm thấy bất an. Con hỏa ảnh chim kền kền này vốn là thần điểu hiếm thấy cấp Thiên Huyền thất phẩm của Huyễn Ảnh đại lục, giờ đây lại bị người ta chỉ một chiêu chém cho tàn phế.

Nhìn thấy vai trái của nó cùng với phần gân cốt bị rạch toạc, từ không trung rơi thẳng xuống đất, đau đớn r*n r* không ngừng, thân thể không ngớt giãy giụa.

Tào hộ vệ giận dữ tột cùng. Ánh mắt phẫn nộ quét về phía Vân Nguyệt, giọng trầm như băng: “Không biết các hạ là ai, vì sao theo dõi tại hạ?”

Người dám theo dõi hắn, chắc chắn phải có liên quan đến thái tử. Mà muốn tìm sơ hở của thái tử, không ngoài thế lực của Hoằng vương hoặc Thần vương. Thêm vào đó, người này thân thủ cao cường, lại hành tung quỷ dị, khả năng rất lớn là người của Hoằng vương.

Trong đầu Tào hộ vệ, Tiêu Dao vương lập tức bị loại bỏ khỏi vòng nghi ngờ, hắn tự động đưa Vân Nguyệt vào phạm vi thế lực của Hoằng vương.

“Hỏi nhiều như vậy làm gì? Dù sao hôm nay, ngươi nhất định phải chết!” – Vân Nguyệt lạnh lùng đáp.

Nghe giọng nói, Tào hộ vệ sững sờ.

Là nữ nhân?!

Hắn lập tức tra xét trong đầu những nữ cường giả có thể đạt tới Thiên Huyền thất cấp trở lên, nhưng trừ một vị thái thượng trưởng lão của Thánh cung, toàn bộ còn lại đều là nam nhân.

Vậy nữ nhân trước mắt là ai? Từ đâu đến?

Con hỏa ảnh chim kền kền của hắn là linh thú cận thần cấp, thuộc hàng siêu cấp trong Thiên Huyền thất cấp. Khi hắn thu phục nó cũng tốn không ít tâm huyết. Loại linh thú này, người dưới Thiên Huyền thất cấp hoàn toàn không thể điều khiển, càng không thể chỉ một chiêu mà chặt đứt được cánh của nó.

Phải biết rằng, cánh của hỏa ảnh chim kền kền không phải vật bình thường, độ cứng rắn vượt xa chim muông thường thấy, ngoại trừ cao thủ huyền lực đạt đến trình độ nhất định, kẻ khác muốn chặt đứt một chiếc lông cũng là chuyện viễn vông.

Qua mấy chiêu giao đấu, hắn thậm chí còn chưa đoán được đối phương là mấy cấp, thuộc hệ nào!

Chẳng lẽ nàng là người đến từ quốc gia khác? Hoặc là môn hạ bí truyền của Thánh cung, xưa nay chưa từng lộ diện giang hồ?

Tâm trí Tào hộ vệ trong chớp mắt đã chuyển qua vô số giả thiết.

Đúng lúc ấy, một luồng hàn ý đột nhiên ập đến từ phía sau. Tào hộ vệ hoảng hốt, vội vàng lách người né tránh.

Hắn vậy mà lại thất thần giữa lúc giao chiến – đây chính là điều đại kỵ! Hơn nữa còn quên mất rằng đối phương có khả năng dùng thuật phân thân kỳ quái.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn đứng yên trên ngọn cây, vậy mà trong chớp mắt đã xuất hiện phía sau hắn. Nhìn lại cây đại thụ khi nãy, chỉ còn tàn ảnh tan biến giữa màn đêm.

May mà đòn tập kích sau lưng chỉ là ám khí tốc độ cao, nếu không…

Tào hộ vệ vừa tránh né, vừa nhanh chóng ngưng tụ toàn bộ huyền lực toàn thân, hình thành một tầng bảo hộ dày đặc quanh người.

Khi không đoán được đường đi nước bước của đối phương, thì phòng ngự chính là cách phản công tốt nhất.

Sau khi dùng ám khí công kích Tào hộ vệ, Vân Nguyệt lập tức phán đoán: hắn nhất định sẽ phản kích về phía vị trí mà nàng từng xuất hiện.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 103: Nhận thức trước thua


Vì vậy, nàng tiếp tục từ phía sau đánh lén.

Ngay sau khi phát ra ám khí, Vân Nguyệt lập tức vận khởi toàn bộ nội lực, tung một chưởng mạnh mẽ nhằm thẳng lưng Tào hộ vệ mà đánh tới.

Nàng là xuyên qua vào thân thể Lăng Thanh Nguyệt, nên những kiến thức nàng có đều đến từ ký ức của Lăng Thanh Nguyệt. Mà Lăng Thanh Nguyệt vốn là kẻ không có huyền lực, trong mắt nàng, người lợi hại nhất chỉ là sư phụ của Lăng Tích Thái.

Trong nhận thức hạn hẹp đó, nàng chưa từng tiếp xúc với cường giả đỉnh cao Thiên Huyền, càng không biết trong khi giao chiến, những người ấy có thể hình thành một lớp hộ tráo hộ thể do huyền lực ngưng tụ, có thực lực kinh người.

Vòng hộ tráo kia là do toàn bộ huyền lực của Tào hộ vệ kết tụ mà thành. Trừ phi huyền lực của người công kích vượt trội hơn hắn, mới có thể đánh tan được. Còn nếu huyền lực tương đương hoặc yếu hơn, thì khi chạm vào vòng hộ thể đó chẳng khác nào trực tiếp giao đấu với cao thủ – kết cục không chết cũng trọng thương.

Nhưng Vân Nguyệt hoàn toàn không hề biết đến điều này. Ký ức nàng kế thừa vốn không có lấy một tia nhận thức về vòng hộ tráo. Nàng cứ ngỡ rằng đối phương chưa kịp phản ứng, tưởng đã nắm chắc thời cơ, liền nhắm thẳng vào yếu huyệt sau lưng mà ra tay, không chừa đường sống.

Thấy nàng ra tay hung hãn như vậy, Tào hộ vệ trợn to mắt đầy kinh ngạc. Hắn không thể ngờ rằng nữ nhân này có thể dùng chưởng phong đánh nát phòng hộ tráo của hắn – một chiêu mà chỉ có kẻ huyền lực đạt đến Thiên Huyền bát cấp trở lên mới có khả năng làm được.

Cho rằng bản thân đã cận kề cái chết, Tào hộ vệ chỉ có thể nhắm mắt chờ đợi số mệnh.

Nào ngờ, biến cố lại xảy ra.

Khi Vân Nguyệt tung chưởng đánh vào vòng hộ tráo, nàng liền cảm nhận được một luồng lực lượng cực lớn ngăn trở công kích, thậm chí còn mang theo sức phản chấn mạnh hơn cả lực mà nàng phát ra.

Tựa như hai cao thủ nội lực tương đương đối chưởng toàn lực – thông thường là lưỡng bại câu thương. Vì vậy, trước giờ nàng chưa từng liều lĩnh làm chuyện đồng quy vu tận như vậy.

Nhưng hôm nay, vì thiếu hiểu biết, nàng đã phạm sai lầm trí mạng.

Khoảnh khắc lòng bàn tay chạm đến vòng hộ tráo, nàng lập tức hối hận – nhưng tất cả đã không còn kịp nữa.

Khi vòng hộ tráo vỡ vụn vang lên tiếng “răng rắc”, nàng cảm thấy cánh tay tê rần, ngũ tạng lục phủ chấn động dữ dội, một luồng huyết ngọt dâng lên trong cổ họng, rồi một ngụm máu tươi phun trào, thân hình bị đánh bay ra phía sau.

Ngay khoảnh khắc nàng sắp rơi xuống đất, một vòng tay ấm áp, mang theo hương hoa anh đào dịu nhẹ, bỗng ôm lấy nàng.

Trên đường trở về Ký Châu, Xích Diễm nhìn thấy trong rừng núi phía ngoài thành thấp thoáng ánh lửa bốc lên, vì hiếu kỳ mà bay qua xem thử rốt cuộc là chuyện gì.

Khi nhận ra một trong hai người đang giao chiến là kẻ hắn quen biết, hắn liền nhảy lên một cây đại thụ ở phía xa, vừa dựa lưng vừa thích thú xem trận chiến.

Tào hộ vệ hắn nhận ra, nhưng với kẻ này hắn vốn không có thiện cảm, nên chẳng có ý định can thiệp.

Người còn lại lại giả thần giả quỷ, che mặt kỹ lưỡng, nhìn không ra là ai – hắn càng không có hứng giúp đỡ.

Về sau, nghe người kia nói chuyện, dù cố ý thay đổi giọng, hắn vẫn nhận ra đó là một nữ nhân.

Trong lòng hắn thoáng nghĩ giống như Tào hộ vệ: bởi trong hiểu biết của hắn, người đạt đến Thiên Huyền bát cấp trở lên mà lại là nữ, ngoài vị thái thượng trưởng lão của Thánh cung, gần như không còn ai khác.

Hơn nữa, nữ nhân này sử dụng võ công rất quái dị – nàng không dùng huyền lực, mà dùng nội lực tu tiên, và nội lực ấy lại cực kỳ tinh thuần.

Hắn chưa từng gặp ai tại đại lục này tu luyện nội lực chân chính, nên càng cảm thấy hứng thú, theo dõi không rời mắt.

Khi thấy nữ tử kia dám mạnh mẽ phá tan vòng hộ tráo của Tào hộ vệ, Xích Diễm hơi nhướng mày.

Hắn còn tưởng mình nhìn lầm – bởi theo phán đoán của hắn, nội lực của nữ nhân kia nhiều nhất chỉ ngang hàng với huyền lực của Tào hộ vệ…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 104: Không thể thốt nên lời yêu


Hơn nữa, thân thể nàng lại có chút suy nhược, vậy mà lại dám tự mình phá vỡ phòng hộ tráo!

Là do hắn đã sai lầm trong việc ước đoán nội lực của đối phương quá thâm hậu, hay là nữ nhân này đầu óc có vấn đề, muốn cùng đối phương đồng quy vu tận? Rốt cuộc giữa bọn họ có thâm cừu đại hận gì sâu nặng đến thế?

Đang lúc còn đang nghi hoặc, liền thấy nữ tử kia, ngay khoảnh khắc bàn tay chạm vào phòng hộ tráo, liền phun ra một ngụm máu tươi.

Nữ tử quay lưng về phía hắn, hắn không thể trông rõ dung mạo nàng, nhưng đối với mùi máu tươi, hắn lại có một loại thiên tính nhạy cảm – nhất là máu của người hắn thầm mến, mang theo hương vị ngọt ngào quyến luyến, là mùi hương hắn yêu thích nhất.

Sắc mặt Xích Diễm đột ngột biến đổi, lập tức lao về phía nữ tử như gió cuốn, cuối cùng kịp đỡ lấy nàng ngay khoảnh khắc nàng ngã xuống đất, giúp nàng điều hòa hơi thở, tránh cho thương thế thêm trầm trọng.

Khi nhìn rõ dung mạo của nữ tử, tim Xích Diễm suýt nữa nhảy ra khỏi lồng ngực vì kinh hãi.

Nguyệt Nhi! Là nàng – chính là Nguyệt Nhi của hắn!

“Nguyệt Nhi…” Giọng Xích Diễm run rẩy, sắc mặt trắng bệch, một bên gọi tên nàng – Vân Nguyệt đang dần mất đi ý thức, một bên lập tức truyền khí vào cơ thể nàng.

Ngay khoảnh khắc Vân Nguyệt đánh một chưởng lên phòng hộ tráo, nàng liền biết hôm nay e rằng dữ nhiều lành ít. Bởi khoảnh khắc ấy, nàng cảm nhận rõ ngũ tạng lục phủ của mình như bị chấn động lệch hẳn vị trí.

Nghe thấy tiếng gọi, Vân Nguyệt cố sức muốn lên tiếng.

Tên nam nhân đáng chết này! Ba ngày rồi không thấy bóng dáng đâu!

Nàng còn chưa kịp nói với hắn rằng, hình như mình đã động tâm rồi… Vậy mà giờ lại phải đối diện sinh tử, trong lòng thật không cam tâm.

“Ta… hỉ…”

“Nguyệt Nhi, ngoan, đừng nói gì cả, giữ tỉnh táo, theo lực ta dẫn dắt nội lực ngươi vận hành, ngươi sẽ không sao.”

Vân Nguyệt gom hết sức lực, chỉ mong có thể nói cho Xích Diễm biết rằng nàng thích hắn. Thế nhưng vừa thốt ra hai chữ, liền bị hắn cắt ngang, trong lòng nghẹn đến mức muốn nổ tung.

Đáng chết! Không thể để nàng nói hết lời sao? Hắn không biết rằng lúc này, mỗi một chữ nàng nói ra đều tốn bao nhiêu sức lực ư?

Một dòng nước ấm dâng lên trong cơ thể nàng khi nàng ngã vào vòng tay hắn, từng đợt không ngừng tuôn trào.

Là chân khí…

Thế giới này sử dụng huyền lực khác biệt với chân khí của nàng, nhưng Xích Diễm lại truyền thẳng chân khí vào cơ thể nàng – mà đó cũng là thứ nàng đang cần nhất trong lúc này.

Chân khí hùng hậu, mạnh mẽ, như nước sông cuồn cuộn tràn vào, mỗi tấc nội tạng tựa như đất khô hạn lâu ngày gặp được mưa Cam Lộ, giữa lúc trọng thương mà cũng cảm nhận được quá trình khôi phục đang dần diễn ra.

Những nội tạng bị lệch vị trí cũng nhờ dòng khí bổ nguyên cường đại ấy mà dần quay lại vị trí ban đầu.

Thân thể vốn đã không còn sinh cơ, nay lại bắt đầu bừng tỉnh với sinh lực cùng sức sống mới.

Dần dần, Vân Nguyệt cảm giác cơn đau dịu lại. Thế nhưng cơ thể nàng lại ngày càng khát khao dòng chân khí tinh thuần kia. Ngoài lượng chân khí mà Xích Diễm đang truyền vào, thân thể nàng cũng bắt đầu tự động hút lấy từ hắn.

Trong lúc Xích Diễm truyền chân khí vào Vân Nguyệt, hắn rõ ràng cảm nhận được tốc độ chân khí thoát khỏi cơ thể mình đột nhiên tăng mạnh. Thân thể nàng lúc này chẳng khác nào một chiếc bình hút khí, không cần sự cho phép của hắn, cũng không ngừng rút lấy nội lực từ hắn.

Xích Diễm hơi nhíu mày. Không phải hắn không muốn truyền chân khí cho nàng, mà là chân khí của hắn quá mức cường đại so với thể trạng hiện tại của nàng.

Hắn vốn dĩ truyền chân khí rất chậm, như dòng suối nhỏ, từng chút một chảy vào, để tránh làm nàng bị thương.

Thế nhưng nàng lại hấp thu với tốc độ như nước lũ vỡ bờ, ồ ạt xông vào.

Nếu cứ tiếp tục như vậy, chẳng bao lâu nữa, nàng sẽ vì không thể tiêu hóa hết lượng chân khí quá dư thừa mà dẫn đến tự bạo.

Lúc này, chỉ cần hắn rút tay lại, không cho nàng tiếp tục hấp thu nội lực, là có thể chấm dứt tình trạng này.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 105: Thuật hấp thu siêu cường


Nào ngờ thân thể nàng tựa như một khối nam châm, chặt chẽ hút lấy tay hắn ở sau lưng, mấy lần hắn cố thử rút ra đều không thành công.

Nếu cưỡng ép tách rời, hắn lại sợ làm nàng bị thương…

“Nguyệt Nhi, mau dừng lại! Ngươi không thể tiếp tục hấp thu nội lực nữa. Nhanh lên một chút!”

Xích Diễm sắc mặt tái nhợt hét lớn, thế nhưng Vân Nguyệt lại tựa như không hề nghe thấy, đôi mắt nhắm nghiền, hưởng thụ từng dòng nội lực cuồn cuộn chảy vào thân thể.

“Nguyệt Nhi!”

Xích Diễm nhìn đôi má nàng, từ sắc xanh nhợt nhạt khi vừa tiếp nhận nội lực, nay lại biến thành hồng hào lạ thường. Mới chỉ chốc lát thôi, sắc diện nàng đã thay đổi chóng mặt như thế.

Một người bị nội thương, lục phủ ngũ tạng cần thời gian từ từ điều dưỡng mới có thể khôi phục, tuyệt đối không thể hấp thu quá nhanh như vậy.

Vẻ mặt Vân Nguyệt khiến Xích Diễm hoảng sợ.

Hắn một lần nữa gắng sức muốn rút tay ra, nhưng lưng nàng vẫn cứ gắt gao hút lấy hắn, căn bản không có chút khe hở nào. Dù hắn gọi thế nào, nàng vẫn chẳng nghe thấy.

Xích Diễm sốt ruột đến độ khản cả giọng, chỉ có nội lực vẫn bị hút đi không ngừng, ngoài ra không hề có chuyển biến nào.

Lúc này, tào hộ vệ – người bị Vân Nguyệt đánh vỡ phòng hộ tráo – đã đứng dậy.

Dù bị phá phòng hộ, nhưng huyền lực của Vân Nguyệt rõ ràng yếu hơn hắn, cho nên dù có bị thương, hắn cũng chỉ chịu nội thương nhẹ, không đáng lo.

Ban đầu hắn định nhân lúc hỗn loạn chạy trốn, thế nhưng khi nhìn thấy người nọ đang truyền huyền lực cứu nữ tử kia, tâm tư hắn lại thay đổi.

Nữ tử này cường hãn như thế, lại là địch nhân của Thái tử điện hạ. Nếu lúc này không trừ bỏ, còn đợi đến bao giờ?

Hơn nữa, nam tử bên cạnh nàng kia – kẻ đeo mặt nạ – vừa nhìn liền biết không phải kẻ dễ chọc. Nếu lúc này có thể bắt được cả hai, chẳng phải đã giúp Thái tử giải quyết được hai mối họa lớn?

Nghĩ đến đây, tào hộ vệ lập tức phi thân, hướng về phía Vân Nguyệt mà công kích.

Tuy rằng Xích Diễm đang dốc toàn lực cứu chữa cho Vân Nguyệt, lại bị nội lực rút đi liên tục, nhưng đối phó với một tên thiên huyền đỉnh cao không mấy danh tiếng như kia, đối với hắn mà nói vẫn là chuyện dễ dàng.

Một chưởng của tào hộ vệ vốn nhắm thẳng vào Vân Nguyệt, thế nhưng ngay khi sắp tiếp cận, phía sau nàng – nam tử đeo mặt nạ kia không biết thi triển yêu pháp gì – đột nhiên một làn sương đỏ dày đặc bao trùm lấy thân thể hắn.

Tào hộ vệ đại kinh thất sắc, lập tức vận toàn bộ huyền lực muốn thoát khỏi lớp sương dày quỷ dị đó.

Thế nhưng, hắn kinh hoàng phát hiện, huyền lực của mình sau khi chạm vào sương đỏ, liền giống như đá rơi vào đáy vực – không có tiếng vang, không một gợn hồi âm.

Thậm chí đến cả một kết giới phòng hộ đơn giản cũng không thể thi triển nổi. Hễ vừa vận khởi huyền lực, lớp khói đỏ kia liền tự động dập tắt nó.

“Ngươi… Ngươi rốt cuộc là yêu nghiệt phương nào?” Tào hộ vệ vô cùng hối hận. Biết sớm nam tử kia mạnh mẽ đến vậy, hắn đã không dám manh động. Giờ thì làm sao thoát khỏi đây?

Làn khói đỏ lặng lẽ mang thân thể hắn rời xa nữ tử bị thương, dịch chuyển đến cạnh nam tử đeo mặt nạ.

Thế nhưng, nam tử ấy dường như hoàn toàn không để tâm đến hắn, toàn bộ sự chú ý đều dồn cả vào nữ tử trong vòng tay. Làn khói đỏ kia tựa hồ cũng chỉ là để trói chặt hắn lại.

Chậm rãi, tào hộ vệ không còn quá hoảng loạn nữa. Bởi hắn phát hiện một điều khiến hắn mừng thầm.

Nam tử đeo mặt nạ kia đang truyền nội lực cho nữ tử kia chữa thương. Nhưng không rõ nàng đã dùng tà thuật gì, lại có thể cấp tốc hút lấy huyền lực từ thân thể hắn.

Nam tử kêu gọi nàng gấp gáp đến thế, vậy mà nàng lại hoàn toàn không hề hay biết, vẫn tiếp tục hút cạn nguồn nội lực của hắn.

Vậy thì, hắn không cần phải sợ hãi nữa, chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi. Chờ đến khoảnh khắc nữ tử ấy hút khô huyền lực trong người nam nhân kia, chẳng phải mọi chuyện liền xoay chuyển sao?
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 106: Tóc bạc yêu ma hiện thế


Hắn liền có thể được giải thoát. Đến khi ấy, chỉ cần nhân lúc nữ tử đang thời kỳ dưỡng thương, một chưởng đánh văng nàng ra là xong.

“Nguyệt Nhi…”

Sắc mặt Xích Diễm bắt đầu trở nên tái nhợt, nhưng sự lo lắng ban đầu cũng dần dần tan biến.

Dựa theo ước lượng nội lực của nàng, với tốc độ hút nội lực mãnh liệt như vậy, thân thể nàng lẽ ra sớm đã không chịu nổi mà nổ tung mới phải.

Thế nhưng điều khiến hắn kinh ngạc là, ngoài sắc mặt càng lúc càng hồng hào, Vân Nguyệt lại không hề có bất cứ dấu hiệu nào khác thường. Ngay cả tốc độ hấp thu cũng ổn định như ban đầu – tuy mãnh liệt, nhưng lại đều đặn.

Chân khí cường đại trong cơ thể hắn sau khi bị hút vào thân thể nàng, dường như được cất giữ ở một nơi rộng lớn nào đó, hoàn toàn không gây chút tổn thương nào đến nàng.

Ý thức được điều này, lòng Xích Diễm cũng an ổn hơn nhiều.

Nàng muốn hút thì cứ để nàng hút. Dù có hút cạn chân khí ba ngàn năm tích lũy của hắn cũng chẳng sao…

Ôm lấy Vân Nguyệt, Xích Diễm khép hờ đôi mắt, một mặt để mặc nàng hấp thu nội lực, một mặt dùng ý niệm điều khiển khói hồng, không để bất kỳ ai bên cạnh đến gần quấy rầy nàng.

Một canh giờ trôi qua, Xích Diễm cảm giác chân khí trong cơ thể mình đã bị rút đi bảy tám trăm năm tu vi, thế nhưng Vân Nguyệt vẫn không có dấu hiệu dừng lại.

Sắc mặt tái nhợt của hắn khẽ lộ một nụ cười, ôm nàng chặt hơn, rồi tựa lưng vào tảng đá lớn sau lưng.

Có lẽ vì đột ngột mất đi quá nhiều chân khí, Xích Diễm – kẻ vốn có thể vài năm, thậm chí mấy thập niên không cần ngủ – nay lại cảm thấy có chút mệt mỏi.

Hắn đặt đầu Vân Nguyệt lên lồng ngực mình, sau khi một lần nữa gia cố lớp khói hồng trói buộc, liền an tâm dựa vào tảng đá mà chìm vào giấc ngủ sâu.

Lại thêm một khắc nữa trôi qua, từng giọt máu tươi bắt đầu nhỏ ra từ lỗ mũi Xích Diễm, mỗi lúc một nhiều hơn, cuối cùng có vài giọt rơi xuống làn da trắng ngần của Vân Nguyệt.

Do tiêu hao chân khí quá mức nghiêm trọng, dù cường đại như hắn cũng không tránh khỏi bị suy kiệt, thế nên hoàn toàn chìm trong giấc ngủ, không hề hay biết.

Vân Nguyệt lúc này cũng đang đắm chìm trong cảm giác khoan khoái tột cùng từ dòng chân khí tinh thuần, nên hoàn toàn không phát hiện.

Chỉ có tào hộ vệ bị khói hồng trói buộc ở bên cạnh, tận mắt chứng kiến một cảnh tượng khiến hắn khiếp sợ đến tột độ.

Chỉ thấy mái tóc vốn đen như mực của nam tử đeo mặt nạ, trong khoảnh khắc, liền hóa thành một màu bạc mộng ảo.

Tuy không thấy rõ dung mạo thật của người ấy do bị mặt nạ che khuất, nhưng hắn dám thề rằng – không chỉ tóc đổi màu, mà cả dung mạo phía sau mặt nạ kia cũng đã thay đổi.

Là một cận vệ bên cạnh Thái tử, đồng thời cũng là sứ giả lục bào của Thánh cung, hắn đối với dấu hiệu “tóc bạc” này hiểu rõ hơn ai hết.

Không ngờ, không ngờ! Nam tử đang hôn mê bất tỉnh kia, lại chính là tồn tại mà Thánh cung bao đời truy sát không thành – yêu ma từng bị trừ bỏ từ hàng vạn năm trước – Xích Diễm!

Nghĩ đến đây, lòng tào hộ vệ chấn động mạnh.

Hắn nhớ lại chuyện quốc sư đột nhiên biến mất. Khi ấy quốc sư từng nói sẽ đến Ký Châu làm một chuyện lớn chấn động toàn Huyễn Ảnh đại lục. Nhưng từ đó về sau, liền không bao giờ trở lại.

Giờ nhìn thấy nam tử tóc bạc này, hắn không cần đoán cũng biết: quốc sư hẳn là đã tìm ra nơi ẩn thân của Xích Diễm, muốn nhân đêm Trung thu – đêm liên châu cửu tinh phát sáng – lúc công lực của Xích Diễm chưa khôi phục hoàn toàn mà ra tay tiêu diệt hắn.

Nhưng cuối cùng, chẳng những không giết được Xích Diễm, ngược lại còn bị hắn diệt trừ!

Một mình hành động, không muốn công lao bị chia sẻ – là lý do quốc sư không dẫn theo ai khác. Mà kết cục lại là mạng vong.

Chuyện Xích Diễm – kẻ tóc đen giờ hóa thành tóc bạc – đã khiến tào hộ vệ khiếp sợ, nhưng chuyện tiếp theo càng khiến hắn không thể tin nổi.

Chỉ thấy vài giọt máu tươi rơi từ Xích Diễm xuống má nàng, lập tức bị làn da nàng hấp thu, chẳng để lại một dấu vết nào.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 107: Hỗn Nguyên Thiên Tinh thần bí hiện thế


Máu từ Xích Diễm nhỏ giọt lên đôi má nàng ngày càng nhiều, mà nữ tử kia cũng không ngừng hấp thu từng giọt một.

Trên vai nàng khẽ mở rộng, nơi ấy hiện rõ một ấn ký hình hoa mai bảy cánh, sắc độ gần như tiệp với màu da. Mỗi khi nàng hấp thu một giọt máu từ Xích Diễm, ấn ký ấy lại đậm thêm một phần.

Dần dần, hình hoa mai ấy như thực sự nở rộ, phát ra ánh hồng rực rỡ đầy lộng lẫy.

Ánh sáng từ từ đậm dần, đến cuối cùng chói lòa đến mức khiến người khác không thể mở mắt nhìn thẳng.

Tào hộ vệ bị ánh hồng làm chói mắt, chỉ đành khép hờ mi quan sát.

Chỉ thấy ánh hồng ngày càng mãnh liệt, cho đến khi ánh sáng rực rỡ bao phủ toàn bộ, thì hắn mơ hồ thấy một khối tinh thạch đỏ rực chậm rãi bay lên từ ấn ký hoa mai trên vai nữ tử.

Tinh thạch như mang theo lực lượng cường đại thần bí, toàn thân tỏa ra ánh hồng khiến người ta không thể rời mắt.

Bất ngờ, vầng trăng trên cao tựa như bị tinh thạch ảnh hưởng, ánh sáng trăng liên tục tụ về phía tinh thạch màu đỏ kia.

Tinh thạch càng lúc càng sáng rực, càng lúc càng đầy đặn, cho đến khi gần như trong suốt sáng bóng, liền đột ngột phát ra một luồng ánh sáng đỏ như máu.

Ánh sáng ấy, cổ cổ từng đợt, tràn vào vị trí trái tim của Xích Diễm, rồi lan khắp toàn thân hắn.

Máu tươi không còn nhỏ giọt từ mũi nữa. Gương mặt tái nhợt của Xích Diễm cũng nhờ ánh sáng đỏ kia mà dần dần khôi phục huyết sắc.

Làn da vốn nhợt nhạt cũng bắt đầu chuyển thành sắc oánh nhuận.

Khi tinh thạch đã phát sáng đến cực điểm, nó từ từ thu lại ánh sáng, rồi một lần nữa dung nhập vào ấn ký hoa mai bảy cánh nơi bờ vai nữ tử, biến mất không để lại dấu vết.

Ấn ký hoa mai chỉ lóe sáng một lần, rồi trở lại sắc độ tiệp với làn da, nhạt đến mức gần như không nhìn thấy.

— Hỗn Nguyên Thiên Tinh!

Trời ơi! Chính là Hỗn Nguyên Thiên Tinh mà sư tôn đã tìm kiếm suốt mấy ngàn năm qua!

Tào hộ vệ kích động đến cực điểm. Hắn muốn vùng khỏi lớp khói hồng để đoạt lấy Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ trong cơ thể nữ tử kia, nhưng bất lực vì pháp thuật của Xích Diễm quá mạnh, khiến hắn không thể thoát ra.

Dù chưa từng tận mắt thấy qua Hỗn Nguyên Thiên Tinh, nhưng mỗi đệ tử Thánh cung đều đã thấy hình dạng của nó trong điển tịch.

Hỗn Nguyên Thiên Tinh – chính là nguồn gốc của mọi tà ác trên thế gian, là ma thạch thuần túy nhất giữa trời đất. Tương truyền, thiên đình sở dĩ có thể trấn áp Ma Giới là vì nơi đó đã đánh mất viên ma thạch này.

Chẳng qua, sự trấn áp ấy chỉ là tạm thời, vì thiên đình chưa từng tìm ra viên ma thạch ấy. Chỉ cần ma thạch nhập thế, bị người Ma Giới đoạt được, thì Ma Giới sẽ lập tức cường đại trở lại, thậm chí có thể đối đầu cùng thiên đình.

Mà nay, hắn – đêm nay, tại nơi này – lại được tận mắt chứng kiến viên ma thạch mà cả thiên đình lẫn Ma Giới đều truy tìm: Hỗn Nguyên Thiên Tinh.

Ngay khi ấn ký vừa lóe sáng, Vân Nguyệt khẽ nhíu mày.

Nàng cảm thấy nóng. Vai trái nơi có ấn ký dường như đang thiêu đốt.

Chậm rãi mở mắt, Vân Nguyệt nhìn quanh: tào hộ vệ đang bị một làn khói hồng trói chặt, còn nàng – đang nằm trong một vòng tay mang hương hoa anh đào và hương cỏ nhàn nhạt.

Đột nhiên, Vân Nguyệt kinh hoảng nhận ra – nàng dường như đang hút lấy nội lực của Xích Diễm.

Nàng lập tức đình chỉ hấp thu, bàn tay đặt nơi lưng nàng cũng theo đó rũ xuống.

Kinh ngạc nhìn Xích Diễm đã hôn mê bất tỉnh, nàng không khỏi tự hỏi – rốt cuộc là từ khi nào, nàng lại…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 108: Không có không cạy ra miệng


Trong 《Càn Khôn Bí Lục》 rõ ràng không hề ghi lại thuật hấp thu như thế này, thế nhưng nàng lại chẳng biết chút gì về điều đó.

Điều duy nhất Vân Nguyệt còn nhớ, chính là khi ấy, Xích Diễm vì cứu nàng mà truyền vào nàng luồng chân khí quý báu nhất để trị thương. Nàng đã định nói với hắn rằng mình thích hắn, kết quả lại bị hắn ngăn cản.

Sau đó, nàng liền không còn biết gì nữa.

“Ngọn lửa… Ngọn lửa… Ngọn lửa!”

Vân Nguyệt ôm chặt lấy Xích Diễm, không ngừng gọi tên hắn, nhưng Xích Diễm – người luôn cường đại và ngạo nghễ – giờ đây lại đang nhắm chặt đôi mắt, mái tóc bạc dài ba ngàn tấc tung bay trong gió…

Nàng nhớ hắn từng nói: cả đời này, hắn chỉ dùng thân phận huyền giả để sống. Nếu không quá suy yếu, tuyệt đối không bao giờ hiện chân thân – thân thể thật của Xích Diễm.

Mà giờ khắc này, hắn lại đã suy yếu đến mức phải hiện chân thân!

Nàng dùng tay dò xét hơi thở của hắn, chạm đến cả dấu vết máu còn chưa khô nơi má hắn, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác đau đớn không sao chịu nổi.

Đó là loại đau lòng thắt ruột khi thấy hắn nhắm chặt mắt – đau vì bất lực, đau vì sợ hãi. Như thể một dấu ấn đã bị chôn sâu nơi đáy tim, nay lại đột ngột bị vạch ra.

“Hắn… rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Nàng ngẩng đầu, nhìn về phía tào hộ vệ đang bị khói hồng trói buộc. Trong lòng dâng lên một cảm giác dịu dàng chưa từng có, cũng như một nỗi đau chưa từng nếm trải.

Người nam nhân này, tuy miệng hay nói những lời kỳ lạ khiến nàng khó tin, nhưng khi nàng thực sự gặp nguy hiểm, hắn lại như đã từng nói – như một trượng phu xứng đáng – không tiếc gì vì nàng, dù có phải đánh đổi cả sinh mệnh.

Giống như hiện giờ, dù đã suy yếu đến bất tỉnh, hắn vẫn còn đủ sức mạnh cuối cùng để áp chế kẻ có thể gây hại cho nàng.

Tào hộ vệ thấy nàng nhìn đến, biết rõ mình không còn đường sống, liền quay đầu đi nơi khác. Hắn không muốn để địch nhân được lợi. Dù có chết, hắn cũng không định nói ra điều vừa chứng kiến.

Nghĩ đến đây, tào hộ vệ dốc sức cắn mạnh vào đầu lưỡi, quyết ý tự sát.

Nhưng ngay khoảnh khắc đầu lưỡi hắn vừa rách, miệng máu vừa phun ra, hắn hoảng hốt phát hiện – cằm mình đã bị ai đó tháo rời!

Trước mắt là nữ nhân kia, nàng cười nhàn nhạt, khóe môi khẽ cong lên, ánh mắt thản nhiên mà lạnh đến rợn người.

“Ta chỉ nói một lần, ngươi tốt nhất nghe cho rõ.”

“Thứ nhất, vừa rồi ngươi thấy quá nhiều. Nếu muốn cắn lưỡi tự vẫn, thì tại chỗ ta đây, không có cửa đâu. Ta đủ tự tin, trước khi ngươi kịp cắn lưỡi, có thể tháo cằm ngươi thêm lần nữa.”

“Thứ hai, lát nữa ta sẽ chỉ cho ngươi một cơ hội – nói ra rốt cuộc hắn đã xảy ra chuyện gì. Nếu ngươi vẫn cứng miệng, ta sẽ dùng dao rạch toàn bộ da thịt trên người ngươi, rồi ngâm những vết thương ấy vào nước đường.”

“Ngươi sẽ phát hiện ra, nơi núi rừng hoang vu này có không ít rắn rết, trùng kiến. Chúng rất yêu thích mùi vị ngọt ngào từ da thịt bị thương. Chúng sẽ lần lượt chui vào từ vết thương, bò vào phủ tạng, gặm nhấm thân thể ngươi. Cuối cùng, chúng sẽ lần lượt chui ra từ mắt, mũi, tai ngươi…”

“Dù ngươi có tin hay không, ta cam đoan – ta nói được, thì làm được. Nếu ngươi không nói, hoặc dối trá để ta phát hiện, kết cục đều giống nhau.”

“Chỉ có điều, nếu ngươi chịu thật thà khai báo, ta cam kết cho ngươi được chết thống khoái – tuyệt đối không thêm nhục nhã hay tra tấn.”

“Quyết định thế nào… là do ngươi.”

Tào hộ vệ sợ đến trợn trừng mắt, kinh hãi nhìn nữ nhân trước mặt – kẻ có thể thản nhiên nói ra những lời tra tấn tàn độc mà thần sắc chẳng đổi…
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 109: Nội lực tăng nhiều


Tuy đã ôm quyết tâm phải chết, nhưng nếu cái chết lại phải chịu đựng sự tra tấn phi nhân tính như thế, hắn thà rằng khai ra còn hơn.

Sau khi Vân Nguyệt giúp hắn nối lại chiếc cằm bị tháo, tào hộ vệ cuối cùng cũng nói ra sự thật: Xích Diễm đã cứu nàng ra sao, nàng làm cách nào vô thức hấp thu chân khí của Xích Diễm, rồi vì sao hắn lại đổ máu nhiều đến thế. Hắn kể cả quá trình bị khống chế ra sao, cũng như tình cảnh hiện tại của Xích Diễm.

Chỉ là, hắn không tiết lộ việc mình tận mắt chứng kiến Hỗn Nguyên Thiên Tinh từ cơ thể nàng hiện ra rồi chữa thương cho Xích Diễm. Hắn sợ rằng nếu nói ra, cả thế giới này sẽ bước vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nam nhân hôn mê kia quá mức cường đại, còn trên người nữ nhân này lại có thứ mà Thánh cung tìm kiếm suốt ba ngàn năm cũng chưa từng thấy – Hỗn Nguyên Thiên Tinh. Quá mức kinh hãi, hắn quyết giữ kín sự thật. Bằng không, đừng nói Thái tử, e rằng toàn cõi thiên hạ cũng sẽ rơi vào vòng kiểm soát của hai người bọn họ.

Đúng vậy, viên tinh thạch đỏ rực ấy, thật ra chính là Hỗn Nguyên Thiên Tinh mà Vân gia đã bảo hộ suốt nhiều đời. Chính vì tào hộ vệ không tiết lộ sự việc này, suýt nữa đã khiến bi kịch tương lai không thể vãn hồi.

Nhưng đó là chuyện sau này.

g**t ch*t tào hộ vệ cùng linh thú hắn triệu hoán, tịch thu hai trăm triệu năm ngàn lượng bạc từ người hắn, Vân Nguyệt vốn định chôn thi thể ngay tại nơi này, nhưng thời gian không cho phép.

Xích Diễm vẫn luôn bất tỉnh, hơn nữa theo lời tào hộ vệ, nàng đã hấp thu hơn một canh giờ nội lực của hắn.

Nàng hiểu rõ hấp thu thuật của mình mãnh liệt đến nhường nào. Nếu đổi lại là người khác, chỉ cần bị nàng hút trong thời gian một chén trà nhỏ thôi, không chỉ nội lực sẽ bị rút sạch, mà ngay cả tinh khí thần cũng sẽ bị hút cạn, thân xác biến thành tàn tro.

May mà Xích Diễm không phải người thường. Với ba ngàn năm tích tụ nội lực, hắn mới có thể chịu đựng được sự tham lam không chừng mực của nàng.

Nhưng dù là ai, cũng khó lòng chống đỡ nổi đòi hỏi vô độ như thế này!

Lần đầu tiên, Vân Nguyệt cảm thấy bản thân mình không thể khống chế nổi hấp thu thuật. Vì nàng không thể tự ý ngừng lại lúc còn tỉnh táo, để rồi làm hại Xích Diễm lâm vào hôn mê bất tỉnh.

Hoảng hốt không thôi, nàng đưa thi thể tào hộ vệ cùng linh thú đại bàng vào không gian, sau đó cõng Xích Diễm trên lưng, vận khinh công phi thân chạy về phía Tụ Bảo Đường.

Nàng vô cùng ngạc nhiên phát hiện, sau khi hấp thu hơn một canh giờ nội lực của Xích Diễm, không những nội thương đã hoàn toàn hồi phục, mà nội lực của nàng so với trước kia đã gia tăng không chỉ một bậc.

Cõng một nam nhân to lớn như Xích Diễm trên lưng, khinh công của nàng lại linh hoạt hơn hẳn trước đây.

Khi nàng mang theo Xích Diễm quay về đến Tụ Bảo Đường với tốc độ nhanh nhất, Bạch Cẩn Sơn vừa nhìn thấy Xích Diễm đang hôn mê bất tỉnh, liền kinh hoàng đến chết lặng.

“Chủ thượng! Ngài làm sao vậy?” Bạch Cẩn Sơn lập tức đỡ lấy Xích Diễm từ tay Vân Nguyệt, cẩn thận mang hắn vào phòng ngủ.

Nhìn Xích Diễm nằm ngủ yên ổn, trong lòng Bạch Cẩn Sơn dâng lên một nỗi khiếp sợ chưa từng có.

Hắn là một trong tứ đại hộ pháp của Xích Diễm. Từ khoảnh khắc Xích Diễm xuất hiện, bốn người bọn họ liền vì hắn mà tồn tại. Trong suốt ba ngàn năm qua, họ luôn ở cạnh hắn không rời nửa bước.

Chủ thượng trời sinh thần lực, vốn bọn họ đều có thể trường sinh bất lão, cùng trời đất sánh thọ. Nhưng vì tránh né sự truy sát của Thánh cung, Xích Diễm đã để họ cùng nhau trốn vào luân hồi.

Không những ký ức của các đời được kế thừa, công lực của họ còn được dự trữ từ trước khi luân hồi, đợi đến khi bị người Thánh cung phát hiện, lại từ một nơi bí mật trong thân thể mà phục hồi hoàn toàn.

Bởi vậy họ rất cường đại – mà đặc biệt là Xích Diễm, cường đại đến mức duy nhất Thánh chủ của Thánh cung mới có thể sánh kịp.

Trong mắt người thường, họ gần như là thần linh hạ thế.
 
Back
Top Bottom