Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không

Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 410: Lạy trời đất!


Khoảng thời gian này, mọi người đều thấp thỏm đề phòng Xích Diễm đến cướp người, đến cả thông đạo tiến vào thiên cung cũng đã được tu sửa toàn diện. Tuy ngăn cản một Ma Quân như hắn là điều khó khăn, nhưng giữ hắn lại ở bên ngoài cũng không phải không thể. May mắn thay, sau lần bị trọng thương ấy, Xích Diễm chưa từng xuất hiện lại. Vân Nguyệt cũng đã cam đoan sẽ không vì hắn mà hủy hôn.

Trải qua bao ngày đêm phập phồng, cuối cùng lễ cưới cũng tiến hành suôn sẻ.

Đừng nhìn vẻ mặt phấn khởi của mọi người đêm nay, thực chất, Thiên Đế đã sắp xếp lực lượng lớn canh giữ nghiêm ngặt, đề phòng Ma Giới đến phá rối.

Các tiên gia đến tham dự lễ cưới, phàm là thượng thần, hầu như đều mang theo binh khí. Nếu Xích Diễm thật sự có gan xuất hiện, tuyệt đối không để hắn dễ dàng đoạt người.

“Cô… Nguyệt Nhi nàng không có ý ấy, là ta…”

“Mẫu hậu, Nguyệt Nhi đã đồng ý gả cho tân ca ca, thì nhất định sẽ không nuốt lời, cũng sẽ không khiến mẫu hậu và phụ vương khó xử.”

Chiến Tân Đường đang định nói ra lời hủy hôn, thì đã bị Vân Nguyệt cắt lời.

“Nguyệt Nhi ngươi…”

Chiến Tân Đường còn muốn lên tiếng, nhưng lại bị nàng trách nhẹ: “Tân ca ca, Nguyệt Nhi tin ngươi nhất định sẽ đối xử tốt với Nguyệt Nhi. Nguyệt Nhi cũng tin bản thân nhất định sẽ sống rất hạnh phúc.”

Tuy rằng giọng nàng còn nghèn nghẹn, Vương mẫu vẫn gật đầu vui mừng.

Nữ nhi ái mộ Xích Diễm, làm mẫu hậu, sao bà không hay biết?

Thế nhưng Xích Diễm không phải người nàng có thể gả. Bọn họ không thể yên tâm giao nữ nhi cho hắn.

Cái tên Ma Đế ấy, tuổi đã cao, còn dám trâu già gặm cỏ non.

Quan trọng hơn, hậu cung hắn rối ren, rắn rết chằng chịt, Vân Nguyệt theo hắn, có gì gọi là hạnh phúc?

Đó mới là nguyên nhân lớn nhất khiến bọn họ không thể để nữ nhi gả cho hắn.

Hủy hôn là chuyện nhỏ, như lúc trước Thải Hà bỏ nhà ra đi vì hủy hôn, bọn họ cũng làm ngơ.

Nhưng một bi kịch có thể lường trước, sao bọn họ có thể để nữ nhi bước vào?

Dù Xích Diễm có đối xử tốt thế nào, dù Vân Nguyệt yêu hắn bao nhiêu, họ cũng tuyệt đối không chấp nhận.

“Nguyệt Nhi, con phải hiểu, phụ vương và mẫu hậu luôn muốn mang đến những điều tốt đẹp nhất cho con. Tân Đường là người chúng ta cùng chứng kiến trưởng thành. Theo tân đường, con mới có thể mãi mãi hạnh phúc như hôm nay. Hiểu chưa?”

Giọt nước mắt long lanh lặng lẽ rơi xuống tà váy dệt từ ráng chiều, ánh sáng lấp lánh như phủ thêm sắc đỏ mờ ảo – tuyệt mỹ.

Vân Nguyệt nhẹ gật đầu, “Mẫu hậu, Nguyệt Nhi hiểu.”

Vương mẫu vui vẻ gật đầu, quay sang Chiến Tân Đường nói: “Tiểu tử, nhanh dẫn tân nương của ngươi ra đi!”

Chiến Tân Đường lặng nhìn vệt đỏ mờ nhạt ấy thật lâu, rồi mới đưa dải lụa đỏ vào tay Vân Nguyệt.

Nàng nắm chặt lụa đỏ, được hắn dìu dắt, chậm rãi bước ra khỏi kiệu hoa.

Tuy biết nàng chắc chắn không vấp ngã, nhưng lúc nàng bước ra, hắn vẫn dịu dàng nâng đỡ.

Sau đó, hai người sóng vai, dưới sự dẫn dắt của hỉ nương, tiến về phía nơi cử hành lễ bái trời đất.

“Nguyệt Nhi, tân ca ca tại đây thề, dù thành thân rồi, nếu trong một trăm năm, ngươi muốn rời đi, ta tuyệt không ngăn cản. Nhưng nếu một trăm năm ngươi không ly khai, đời này, đừng hòng rời đi nữa. Dù hắn có đến giành người, cũng phải bước qua xác ta, hiểu không?”

“Tân ca ca, cảm ơn ngươi…”

“Nha đầu ngốc, đã cùng tân ca ca, vĩnh viễn đừng nói cảm ơn.”

Cuối cùng, hai người tay trong tay…

… bước đến nơi cử hành bái đường.

Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, hai người đều thuận lợi hoàn thành.

“Phu thê giao bái!”

Tiếng hỉ nương vừa dứt, Chiến Tân Đường và Vân Nguyệt hơi ngập ngừng một chút.

Hai người đối diện, cách lớp khăn cưới nhìn nhau.

Tuy tân ca ca từng nói, trong vòng một trăm năm nàng có thể hối hôn, nhưng nàng hiểu rõ – chỉ cần cúi đầu bái lạy, từ đây nàng là thê tử của Chiến Tân Đường, và Xích Diễm… sẽ không còn là khả năng.

Thật ra, ngay từ lúc trở lại Thiên đình, đồng ý không rời bỏ Tân ca ca, nàng đã không còn đường lui.

Bất kể phía trước thế nào, nàng chỉ có thể kiên trì bước tiếp.

Vân Nguyệt khẽ động, chuẩn bị cúi đầu hành lễ.

Đột nhiên, ánh mắt Chiến Tân Đường rời khỏi nàng, toàn bộ lực chú ý chuyển hướng.

Trong tiệc cưới cũng vang lên tiếng xôn xao.

Vân Nguyệt vì thương tích chưa lành, chưa thể vận dụng pháp lực nên phản ứng chậm. Nhưng khi cảm nhận được sự hỗn loạn, tim nàng bỗng đập dồn dập.

Không thể nào…

Thế nhưng điều nàng cho là không thể, lại xuất hiện ngay trước mắt.

Trong không khí, một luồng tà khí mạnh mẽ lan tỏa. Một giọng nói bá đạo quen thuộc vang vọng:

“Nha đầu, vì ngươi ta suýt chút bị hồn phi phách tán, nằm liệt hai tháng. Mới vừa tỉnh dậy đã nghe ngươi hôm nay thành thân. Ngươi quên lời ta từng nói rồi sao?

Ta có thể vì ngươi mà tha thứ hắn quên ngươi, nhưng ngươi tuyệt đối không thể vì áy náy mà thành thân với hắn. Nếu ngươi dám lén thành thân sau lưng ta, dù đã là người của hắn, ta cũng sẽ đoạt ngươi về!

Ngươi cái nha đầu này, sao lại không nghe lời? Thật cho rằng ta nói đùa sao? Ngươi nên biết, ngươi đã bá chiếm thân thể và trái tim ta, vị trí Ma hậu, ngoài ngươi ra còn ai xứng đáng?

Đừng nói là thành thân tại Thiên đình, dù có chạy đến chân trời góc bể, ta cũng sẽ tìm ra và mang ngươi đi!”

Xích Diễm vừa mở miệng, không chỉ xuất hiện cực kỳ bá đạo, còn chẳng ngại ngần trước toàn bộ khách khứa, nói liền một tràng, như sợ người ta không biết giữa hắn và Vân Nguyệt từng có mối quan hệ thân mật.

Hoàn toàn không giống tác phong bình thường ít nói, ưa dùng nắm đấm giải quyết của hắn.

Nghe lời hắn, Vân Nguyệt vừa sững sờ vừa thẹn.

Cái người này, sao lại mặt dày đến thế! Rõ ràng là nàng cứu hắn, sao lại thành “bá chiếm”? Nói như thể nàng là một kẻ nữ lưu vô lại!

Ngay khi nàng kéo khăn voan xuống, thì đã bị một lực mạnh mẽ kéo vào vòng tay quen thuộc khiến nàng vừa yêu vừa không dám tin.

Xích Diễm một tay ôm nàng, tay còn lại bắt mạch, nhíu mày đau lòng:

“Nha đầu ngốc, thân thể còn chưa lành sao?”

Chưa đợi nàng đáp, hắn đã nói tiếp:

“Không sao, về Ma Giới đi, ta có nhiều linh dược, rất nhanh sẽ khỏi.”

Vân Nguyệt rưng rưng nước mắt, nhìn hắn không thể tin nổi. Xích Diễm nhìn nàng, trong lòng ấm áp, cười khẽ:

“Sao vậy? Mới hai tháng không gặp, đã nhớ đến nỗi mắt sưng cả lên rồi à?”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 411: Mười hai trưởng lão, tìm chết…


Thấy Vân Nguyệt vẫn nước mắt lưng tròng, không nói lời nào, dáng vẻ đáng yêu vô ngần, Xích Diễm không nhịn được cúi đầu, cao điệu hôn nhẹ lên cánh môi nàng trước mặt tất cả khách khứa. “Đã nhớ nhung như vậy, vì sao còn muốn thành thân? Nếu ta không kịp đến, chẳng phải thật sự phải cướp người rồi sao.”

Lời hắn khiến đám trưởng lão Long Tộc giận đến đỏ mắt.

“Đáng ghét Xích Diễm! Ngươi như vậy mà còn không tính là cướp người?”

Ngay khi Xích Diễm vừa dứt lời, mười hai trưởng lão Long Tộc đã không nhịn nổi, đồng loạt xuất thủ công kích hắn.

“Cẩn thận!”

Trong cơn kinh hoảng, Vân Nguyệt còn chưa kịp nói gì, đã thấy trưởng lão Long Tộc điên cuồng đánh về phía Xích Diễm.

Nàng vui mừng vì Xích Diễm tới tìm nàng, nhưng tất cả mọi điều đều phải lấy sự an toàn của hắn làm tiền đề.

Dù hắn lợi hại đến đâu, đơn độc đối đầu nhiều cao thủ như vậy cũng quá nguy hiểm, huống chi hắn vừa nói mới tỉnh lại sau hai tháng mê man. Nếu đúng là vậy, thương thế chưa lành, làm sao địch nổi nhiều đại trưởng lão Thiên Đình?

Ngay lúc nàng định mở miệng bảo hắn cẩn thận, mười hai trưởng lão đã hợp lực tung chiêu.

Vân Nguyệt lập tức ôm chặt lấy Xích Diễm, nhắm mắt lại.

Khoảnh khắc ấy, nàng không sợ. Nếu phải chết, nguyện chết cùng nhau.

Nhưng chờ mãi không thấy động tĩnh gì, ngoài tiếng nổ rền vang và ánh sáng loé lên, nàng không cảm nhận được chút chấn động nào.

Khi nàng mở mắt ra, thấy trước mặt mình là ánh mắt đầy sủng nịch và ái luyến của Xích Diễm. Tuấn diện yêu nghiệt, môi hồng khẽ cong, khí chất yêu tà lan tràn.

Hắn giơ tay, nhẹ nhàng vuốt mũi nàng, cười nói: “Nha đầu, ngươi xem thường ta như vậy sao?”

Nói rồi, hắn kề sát tai nàng, thì thầm chỉ đủ hai người nghe thấy: “Tuy rằng Hỗn Nguyên Thiên Tinh ở chỗ ngươi, nhưng đừng quên, ta còn có tiên lực.”

“Nhưng chẳng phải ngươi từng nói, tiên lực của ngươi chỉ ngang với phụ vương ta thôi sao?”

Vân Nguyệt ngẩng đầu, nhìn thấy mười hai trưởng lão Long Tộc đang bao quanh, pháp lực rền vang không ngớt, thế nhưng tất cả đều bị cản lại bên ngoài lớp phòng hộ tráo.

Lớp tráo này như ánh sáng pháo hoa rực rỡ nở rộ trên đỉnh đầu, tuyệt mỹ vô cùng, lại không hề bị tổn hại dù chỉ một chút.

Long Tộc mười hai trưởng lão vốn có thể sánh ngang với Long Vương, mà Long Vương lại không kém phụ vương nàng là bao. Hợp lực của họ được xem là bất khả chiến bại.

Vậy mà giờ đây, pháp lực hợp nhất ấy lại như nước đổ lá sen.

Xích Diễm chỉ nhàn nhã cười: “Ta khiêm tốn một chút không được sao?”

Vân Nguyệt: “…”

“Giả như ta cùng tuổi với phụ vương ngươi, thì có thể tiên lực mới chỉ tương đương. Nhưng ta lớn hơn hắn một chút, nên có lẽ… mạnh hơn một ít.”

Vân Nguyệt: “…” Cái này mà gọi là “một ít” sao? Rõ ràng là “rất nhiều” mới đúng!

So với phụ vương nàng một chút?

Phụ vương nàng mới chỉ hơn một triệu tuổi, còn hắn…

Khi hạ giới lịch kiếp rồi truyền ngôi Thiên Đế lại cho phụ vương, khi đó cũng mới khoảng ba trăm ngàn năm.

Còn hắn – thời kỳ Hỗn Nguyên Thiên Tinh đã sinh tồn hai triệu năm, khi hoá thành nhân hình đã cực kỳ cường hãn, chưa kể sau đó lại sống thêm ba triệu năm nữa!

Chẳng trách mẫu hậu nàng từng nói, nếu không phải hai giới tiên – ma đều không coi trọng tuổi tác, hắn tuyệt đối là lão quái vật xếp hàng đầu.

Bởi vậy mẫu hậu mới không tin hắn ngây thơ, chỉ xem như hắn đang giả ngốc. Thế nên mới phản đối quyết liệt như vậy.

“Ngươi… Ngươi hết bị thương chưa?”

Không muốn dây dưa chuyện tuổi tác nữa, nàng chỉ lo hắn một mình đối địch nhiều người sẽ bị thương, nhất là khi thương thế còn chưa lành.

Nhưng nhìn bộ dạng hiện tại, có lẽ hắn đã ổn rồi.

“Đương nhiên là chưa khỏi!”

Lời hắn khiến nàng suýt nghẹn. Nếu không phải hắn đang ôm nàng vững chắc, nàng chắc đã bị sặc đến ngã ngửa.

“Nhưng bây giờ ngươi một mình đánh với bao nhiêu người, còn có tâm trạng trò chuyện với ta, xem ra không có gì đáng lo nhỉ?”

“Chỉ là vẻ ngoài thôi. Ta vừa tỉnh lại đêm nay, biết ngươi thành thân liền lập tức chạy đến. Thời gian chưa đầy nửa chén trà, chưa kịp vận hành chân khí điều tức.

Ta bị thương nặng ra sao ngươi rõ mà. Nếu lát nữa ta bị thương, trở về ngươi phải chữa cho ta đấy.”

Lời hắn nửa thật nửa giả, lại mập mờ ám muội. Nghĩ đến lần trước nàng chữa thương cho hắn, Vân Nguyệt đỏ bừng hai má.

“Xích Diễm! Ngươi cái lão yêu quái! Mau giao Vân Nguyệt công chúa ra! Nếu không đừng trách Long Tộc mười hai trưởng lão không khách khí!”

Đại trưởng lão thấy công phá nửa ngày không xong, nổi giận gầm lên.

Vốn dĩ Xích Diễm chẳng thèm để tâm. Nhưng nghe đến ba chữ “lão yêu quái”, sắc mặt hắn lập tức sa sầm.

“Đám lão già các ngươi! Bản tôn phong lưu tuấn tú, không cho phép các ngươi bêu xấu trước mặt Nguyệt Nhi. Bằng không, bản tôn sẽ không khách khí!”

Nói rồi, ngón tay khẽ búng, một tia sáng đỏ như laser từ phòng hộ tráo b*n r*, trong nháy mắt tập kích thẳng đại trưởng lão.

“A ——!”

Đại trưởng lão hét thảm, thân hình bị hất văng khỏi trận pháp mười hai người.

Trận pháp hợp nhất vốn kiên cố bất phá, một khi có người rời khỏi, trận lập tức sụp đổ.

Các trưởng lão còn lại đành thu hồi pháp lực, lùi ra.

Khi đại trưởng lão đứng dậy, tay phải run rẩy, từng giọt máu từ cổ tay chảy xuống như chuỗi hạt đỏ.

Tất cả mọi người đều kinh hãi.

Chỉ một chiêu nhẹ, Xích Diễm đã đánh gãy gân mạch tay phải của đại trưởng lão!

“Xích Diễm! Ngươi cái lão quái vật, dám trọng thương đại trưởng lão!” Lục trưởng lão nổi giận, gào lớn.

Xích Diễm ôm chặt Vân Nguyệt, khẽ phiêu bước về phía lục trưởng lão – chỉ là hơi nghiêng người hướng về hắn.

Chỉ chút động tác ấy, đã khiến lục trưởng lão mặt cắt không còn giọt máu, vội vàng bay ngược về phía sau mấy trăm thước, suýt nữa thì ngồi bẹp xuống bàn tiệc tân khách.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 412: Ân nhân thể diện, bản tôn cấp!


Xích Diễm lại tiến về phía Tam trưởng lão mấy bước, Tam trưởng lão cũng giống như Lục trưởng lão, lập tức bay trở lại hàng ghế dành cho khách quý. Những vị khách tại đây đều là những vị thượng thần danh tiếng lẫy lừng, đi cùng bọn họ tất nhiên cũng là người có phần nào thực lực và danh vọng.

Ánh mắt hắn lại quét về phía Thất trưởng lão, chỉ một cái liếc nhìn, Thất trưởng lão cũng lặng lẽ rời đi.

Sau đó, Xích Diễm chuyển tầm mắt về phía Đại trưởng lão.

Nguyên bản bên cạnh còn có vô số trưởng lão đứng ra bảo hộ Đại trưởng lão, vậy mà chỉ trong chớp mắt, hắn đã trở nên cô độc, lẻ loi.

Khi bắt gặp ánh nhìn của Xích Diễm, Đại trưởng lão liền che cổ tay, lùi ra sau một đoạn, mãi cho đến khi thân hình đỏ rực của Chiến Tân Đường chắn trước mặt hắn, mới miễn cưỡng tránh khỏi ánh mắt như thiêu đốt kia.

Đối với mười hai vị trưởng lão vốn ngày thường kiêu căng ngạo mạn, vừa rồi còn ngang nhiên không dung hợp với Xích Diễm mà tranh luận, lại ngay sau đó liền động thủ, đánh không lại liền lập tức vứt bỏ đồng bạn, bộc lộ ra bộ mặt hèn yếu, khiến cho toàn bộ khách quý đều đồng loạt khinh thường.

“Không được phép làm tổn thương hắn!”

Nhìn thấy Xích Diễm trong lòng đang ôm lấy chim nhỏ yếu ớt là Vân Nguyệt, trong mắt Chiến Tân Đường hiện lên tia sáng rực rỡ. Tuy trong lòng hắn tràn ngập cay đắng, nhưng cuối cùng cũng có thể hạ xuống tảng đá đè nặng nơi ngực, phút chốc cảm thấy nhẹ nhõm như chưa từng có.

Hắn cuối cùng cũng hiểu, yêu một người, chưa chắc phải luôn luôn ở bên nàng. Nhìn thấy nàng hạnh phúc vui vẻ, chính mình mới có thể cảm thấy an lòng. Nếu như nàng không vui, không hạnh phúc, dù có bên nhau mỗi ngày, cũng sẽ không cảm thấy mãn nguyện.

Tuy bọn họ không có duyên phận làm vợ chồng, nhưng vẫn có thể giữ vững mối tình huynh muội và tình bằng hữu vượt lên trên lẽ thường. Như thế này còn tốt hơn gấp bội việc Vân Nguyệt gả cho hắn rồi dần trở nên xa lạ.

Hắn chưa từng thật sự giao chiến với Xích Diễm. Lần trước khiến Xích Diễm trọng thương, hắn còn tưởng rằng truyền thuyết về Xích Diễm là thổi phồng quá mức, nếu không sao có thể bị hắn đánh trọng thương đến vậy.

Nhưng hiện tại nhìn lại, lần đó hẳn là Xích Diễm đã hoàn toàn phong ấn pháp lực, chỉ dùng thân xác để chịu đựng những đòn trút giận của hắn, nếu không thì làm sao có thể tổn thương đến thế.

Chỉ là như vậy cũng tốt, lần trước hắn đả thương Xích Diễm, lần này lại bị đánh trả, như thế hắn cũng không còn cảm thấy áy náy với Nguyệt Nhi nữa.

Nhưng Xích Diễm quả thực xứng với danh hiệu yêu quái sống đến ba triệu năm.

Nghe lời hắn nói, Xích Diễm chẳng những không động thủ, mà còn lập tức giơ tay lên nói: “Đã ân nhân nói không muốn ta làm tổn thương hắn, vậy bản tôn liền không động thủ.

Bản tôn không truy cứu việc hắn từng vô lễ với bản tôn. Đánh gãy gân tay phải hắn, là vì công lực hắn không đủ, khiến Nguyệt Nhi bị thương.

Nguyên bản hắn đáng chết, nhưng vì ân nhân cầu tình cho hắn, bản tôn liền nể mặt mà tha cho hắn.”

“Nhưng mà hắn…”

Xích Diễm lại chỉ sang phía Thập trưởng lão vẫn chưa kịp tránh ra. Khiến Thập trưởng lão hoảng sợ trốn sau lưng Chiến Tân Đường, hoàn toàn không còn chút phong thái của trưởng lão nữa.

Trước kia từng hung hăng với Xích Diễm, nay lại ra sức khiến mình trở nên vô hình.

“Hắn cũng không được!”

Xích Diễm nhíu mày nói: “Được rồi. Bản tôn lại nể mặt ân nhân một lần nữa.”

“Hắn vừa mới còn mắng bản tôn…”

Xích Diễm lại chỉ về phía xa nơi Lục trưởng lão đứng, khiến sắc mặt hắn trắng bệch, vội trốn sau lưng đám tiên gia.

“Hắn cũng không được! Tất cả trưởng lão đều không được tổn thương! Ngươi không được phép động thủ!”

Chiến Tân Đường tức đến phát điên. Giống như việc hắn không giết bọn họ, hoàn toàn là vì nể mặt hắn. Mỗi người một phần thể diện, lẽ nào lại còn phải tiếp tục nữa?

Xích Diễm bật cười: “Được rồi, đã là ân nhân vì bọn họ cầu tình, vậy bản tôn nể ân nhân mười hai phần thể diện, tha cho tất cả bọn họ.”

“Cái gì mà ân nhân? Ai là ân nhân của ngươi?” – Chiến Tân Đường tức giận cực độ.

Ân nhân, hai chữ này khiến Chiến Tân Đường nghẹn lời.

Xích Diễm vui vẻ giải thích: “Chỉ cần Nguyệt Nhi nhà ta một ngày còn cảm thấy thiếu hụt ngươi, thì ngươi liền là ân nhân của bản tôn trong ngày đó. Bản tôn không giết ân nhân, cũng không giết những người ân nhân muốn bảo vệ. Nếu không, lỡ như làm nàng buồn phiền thì sao?”

“Ngậm miệng lại!” Chiến Tân Đường không ngờ rằng Xích Diễm không chỉ pháp lực kinh người mà miệng lưỡi còn sắc bén như vậy.

“Ta và Nguyệt Nhi tình cảm sâu đậm, căn bản không có cái gọi là thiếu hụt. Thu lại cái danh ‘ân công’ đó đi, bản thái tử không dám nhận. Càng không muốn làm ân công của ngươi!”

“Nhưng nếu ngươi không làm bản tôn ân công, mười hai người kia sẽ phải chết. Trước kia bọn họ từng nhân lúc bản tôn bị thương mà phá hoại Hỗn Nguyên Thiên Tinh, còn làm Nguyệt Nhi bị thương, tội ác tày trời. Cho dù hôm nay toàn bộ tiên gia tụ hội, bản tôn cũng sẽ không tha.”

“Chẳng lẽ ngươi nguyện để bọn họ chết, cũng không chịu làm bản tôn ân công sao?”

Xích Diễm nở nụ cười ôn hòa: “Kỳ thật làm ân công của bản tôn cũng tốt. Không cần phải chịu gánh nặng ân tình gì, chỉ là xem như bản tôn quý trọng mối quan hệ đặc biệt với ngươi, nể mặt ngươi mà thôi. Ngươi chỉ cần tiếp nhận là được.”

“Ai cần ngươi nể mặt! Bản thái tử không cần! Nếu muốn giết bọn họ, vậy thì bước qua thi thể của bản thái tử trước đi!”

Hừ! Muốn hắn nhận lấy ân tình? Không đời nào!

So ai thâm sâu khó lường hơn phải không? Được thôi!

Người đang ở trước mắt, hắn dám chắc vì muốn Nguyệt Nhi vui vẻ, Xích Diễm tuyệt đối sẽ không dám đạp lên thi thể hắn. Như vậy, hắn vừa có thể giữ mạng cho mười hai vị trưởng lão, lại không cần nhận lấy ân huệ.

Nghe lời Chiến Tân Đường, Xích Diễm hơi nhíu mày, nói: “Được rồi, nếu làm tổn thương ngươi khiến Nguyệt Nhi đau lòng, vì nàng, bản tôn liền tha cho bọn họ.”

Chiến Tân Đường nhìn khuôn mặt trơ tráo của Xích Diễm mà chỉ hận bản thân pháp lực yếu kém, tuổi còn trẻ. Nếu hắn có được thực lực ngang hàng, tuyệt đối sẽ lập tức bay đến, dùng long trảo cào nát khuôn mặt tuấn tú kia.

Thật sự là tức chết người!

Dù đã quyết định buông tay Vân Nguyệt, nhưng việc trao nàng cho một kẻ như vậy khiến lòng hắn không cam chịu.

“Xích Diễm, hôm nay là ngày đại hôn của Vân Nguyệt và Chiến Tân Đường, nếu ngươi đến chúc mừng, bản đế hoan nghênh. Nhưng nếu ngươi đến gây rối, vậy đừng trách bản đế không khách khí.”

Cuối cùng, Thiên Đế lên tiếng, từ phía hàng tiên gia bước ra, tiến thẳng về phía Xích Diễm, mãi cho đến khi chỉ còn một khoảng cách rất gần mới dừng lại.

Hôm nay, dù có phải đánh cược cả mạng sống, hắn cũng tuyệt đối không để ác ma này cướp lấy con gái mình.

“Nguyệt Nhi…” Vương mẫu cũng lo lắng nhìn về phía Vân Nguyệt.

Ngoại trừ trận chiến một triệu năm trước khi Xích Diễm đại chiến thiên đình, lúc đó lão Thiên Đế – cũng là ông ngoại của Vân Nguyệt – không địch lại, phải thỉnh mời Phật tổ Tây phương đến hợp lực trấn áp, thì đến nay bọn họ chưa từng chính diện giao chiến với Xích Diễm lần nào nữa.

Vừa rồi chỉ một mình hắn đã có thể dễ dàng đối đầu với mười hai trưởng lão Long Tộc, đủ thấy Xích Diễm mạnh mẽ đến mức nào. Mạnh đến nỗi cho dù tất cả tiên gia liên thủ cũng chưa chắc là đối thủ của hắn.

Thiên Đế vì con gái, không ngần ngại đứng trước mặt hắn. Nhưng nếu Xích Diễm nổi ma tính, làm tổn thương Thiên Đế thì phải làm sao?

Một mặt lo cho trượng phu bị thương, một mặt lo con gái gặp nạn, Vương mẫu cảm thấy vô cùng bất lực. Bọn họ không thể tìm được ai có thể giúp mình chế ngự Xích Diễm, khiến bà rơi vào cảnh tuyệt vọng tột cùng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 413: Ma Đế uốn gối


Lần này bọn họ vốn định thỉnh Như Lai Phật Tổ, thế nhưng Phật Tổ lại không muốn tham dự vào chuyện hồng trần thế tục như thế này. Nếu Phật Tổ hiện thân, có lẽ còn có thể đối chọi với Xích Diễm, nhưng hiện tại…

Chỉ cầu Phật Tổ có thể thấy được cảnh tượng trước mắt, đứng ra trợ giúp bọn họ.

Chỉ là nỗi lo của Vương Mẫu cũng chẳng kéo dài được bao lâu. Ngay sau đó, một màn khiến tất cả phải mở rộng tầm mắt đã xảy ra.

Thực lực của Xích Diễm tuyệt đối vượt trội hơn Thiên Đế, điều này không còn nghi ngờ gì nữa.

Ngay lúc chúng tiên cùng Vương Mẫu đều lo lắng Thiên Đế sẽ bị thương, lại chứng kiến Xích Diễm nhẹ nhàng đẩy Vân Nguyệt ra, áo bào đỏ như lửa tung bay theo bước chân xiêu vẹo, sau đó, hắn lại quỳ xuống đất cùng Vân Nguyệt.

Chấn động hơn, Xích Diễm không chỉ quỳ một chân, mà là hai chân đều quỳ xuống.

Một màn mạnh mẽ đến vậy, không chỉ khiến chúng tiên, Thiên Đế và Vương Mẫu kinh ngạc, mà ngay cả Vân Nguyệt – người đi theo Xích Diễm quỳ trước phụ thân – cũng vô cùng bất ngờ.

Xích Diễm – Ma Giới Ma Đế, kẻ đại địch lớn nhất của Thiên Đình, một nhân vật khó đối phó đến mức ngay cả Phật Tổ cũng không thể hoàn toàn giải quyết – ngạo nghễ cả trời đất, giờ đây lại vì Vân Nguyệt mà quỳ trước Thiên Đế.

Hơn nữa, còn quỳ rất thành khẩn, tuyệt không có nửa phần miễn cưỡng như lúc đối diện với mười hai trưởng lão.

Trước sự quỳ gối của Xích Diễm, Thiên Đế hiển nhiên không hề có chuẩn bị tâm lý. Ngay khoảnh khắc đối phương quỳ xuống, hắn kinh ngạc đến mức lùi về sau hai bước.

Vương Mẫu kinh hãi cực độ, tiến lên phía trước, trợn tròn mắt, không thể tin nổi nhìn chằm chằm vào Xích Diễm trước mắt.

“Ngươi… Ngươi đây là làm gì vậy?”

Nếu Xích Diễm trực tiếp động thủ, Thiên Đế đã sớm chuẩn bị sẵn sàng cho tình huống tệ nhất – dù có phải huy động toàn bộ lực lượng Thiên Đình cũng quyết không để ác ma đạt được mục đích, dù có phải chết cũng phải bảo vệ nữ nhi.

Thế nhưng, trái với tất cả suy đoán, Xích Diễm không hề ra tay, ngược lại lại làm ra hành động mà từ khi hắn có ý thức đến nay, từ khi nghe phụ vương kể về những tội ác của ác ma Xích Diễm đến nay, là điều không thể tin nổi nhất.

Xích Diễm – vậy mà lại quỳ xuống trước hắn!

Người ta thường nói, không đánh kẻ cười với mình.

Thiên Đế vốn đã chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc chiến, lại cảm thấy toàn bộ sức lực mình như đấm vào một khối bông mềm, hoàn toàn không thể phát lực.

Xích Diễm này, là phát điên hay thật sự đã thay đổi?

Vậy mà lại quỳ xuống!

Hắn chẳng lẽ quên rằng bản thân còn nhỏ hơn Xích Diễm rất nhiều bối?

Thiên Đế mỗi triệu năm sẽ được thay thế một lần, còn Xích Diễm, đã sống từ thời tổ gia gia của hắn. Vậy mà giờ đây lại quỳ trước mặt hắn…

Xích Diễm quỳ nơi đất, không hề cảm thấy nhục nhã, dùng một tay nắm lấy tay Vân Nguyệt, nhìn Thiên Đế cùng Vương Mẫu, trầm giọng nói:

“Ta yêu Nguyệt Nhi, thật tâm yêu nàng. Có lẽ các vị không tin tưởng, dù sao trước kia chúng ta chỉ ở bên nhau vỏn vẹn hai ngày.

Nhưng ta – Xích Diễm – nguyện lấy sinh mệnh thề rằng: đời này kiếp này chỉ yêu một mình Nguyệt Nhi, tuyệt không thay đổi. Đời này, ta nguyện yêu thương nàng, bảo vệ nàng, coi nàng là sinh mệnh của chính mình – không, còn quan trọng hơn cả sinh mệnh, nguyện suốt đời không rời không bỏ.

Nếu trái với lời thề, ắt phải chịu khổ hình đào tâm diệt thần, chết không nơi chôn thân!”

“Không được!”

Lời thề của Xích Diễm quá mức nặng nề, chẳng lẽ hắn không biết, bất luận là thần tiên hay yêu ma, một khi trái ngược lời thề, ắt sẽ nhận lấy sự trừng phạt sao?

Hắn điên rồi sao?!

Vân Nguyệt vội vàng ngăn cản hắn nói thêm những lời tự nguyền độc ác, dùng tay bịt lấy miệng hắn.

Nàng biết Xích Diễm yêu mình, mà nàng cũng yêu hắn. Cho nên, nàng muốn cùng hắn bên nhau.

Mãi đến ngày Xích Diễm trọng thương, nàng mới hiểu rằng thì ra bản thân đã yêu hắn đến mức có thể vì hắn mà vứt bỏ cả mạng sống.

Cho đến hôm nay, nàng mới biết thì ra Xích Diễm cũng yêu nàng sâu đậm đến mức có thể vì nàng mà nguyền rủa chính mình chết không chốn dung thân.

Ban đầu nàng tưởng rằng, nếu rời xa Tân ca ca, hắn sẽ sống không nổi, còn Xích Diễm thì không như vậy, vì thế nàng mới nhẫn tâm từ bỏ Xích Diễm.

Nào ngờ, chỉ hai ngày gắn bó, Xích Diễm đã yêu nàng sâu đậm đến thế.

Mong người lòng chỉ một, bạc đầu chẳng chia xa.

Đó là thứ tình yêu nàng khát khao nhất trong cuộc đời.

Nếu Xích Diễm có thể vì nàng trả giá như vậy, thì nàng cũng muốn vì hắn mà trả giá một lần.

Vân Nguyệt quỳ gối tiến về phía trước hai bước, hướng về Thiên Đế và Vương Mẫu mà nói: “Phụ vương, mẫu hậu,” sau đó nhìn sang Chiến Tân Đường trong bộ hỉ phục đứng một bên, nhẹ giọng: “Tân ca ca.”

“Thực xin lỗi, thật lòng xin lỗi. Nguyệt Nhi rõ ràng đã hứa sẽ làm thê tử của Tân ca ca, không để phụ vương và mẫu hậu lo lắng, sống tốt cả đời bên Tân ca ca.

Nguyệt Nhi biết Tân ca ca rất tốt, thật sự rất tốt, nhưng trong lòng Nguyệt Nhi từ đầu đến cuối vẫn luôn coi huynh như ca ca, không hề có tình cảm nam nữ.

Ban đầu ta nghĩ rằng, cứ sống cả đời cùng Tân ca ca chắc cũng sẽ rất hạnh phúc, tuy hiện tại không có tình yêu, nhưng sau khi thành thân có lẽ sẽ sinh ra tình cảm nam nữ.

Nhưng kể từ khi gặp Xích Diễm, ta mới nhận ra, tình yêu thật sự không cần thời gian dài để vun đắp.

Ta và Xích Diễm quen biết, ở bên nhau chẳng qua mới chỉ hai ngày, sự hiểu biết về hắn đương nhiên không thể so với ba ngàn năm bên Tân ca ca.

Nhưng trong hai ngày đó, ta cảm nhận được niềm vui chưa từng có, cảm nhận được trái tim rung động mãnh liệt.

Tuy chưa hiểu rõ Xích Diễm, nhưng ta yêu hắn. Ta bằng lòng dùng cả tương lai để đền đáp mối tình này.

Phụ vương, mẫu hậu, Tân ca ca, Nguyệt Nhi khiến các người thất vọng. Nhưng xin hãy thành toàn cho Nguyệt Nhi, Nguyệt Nhi thật sự rất yêu Xích Diễm, rất hy vọng có thể cùng hắn bên nhau.”

Nói xong, Vân Nguyệt dập đầu thật sâu trước Thiên Đế và Vương Mẫu, sau đó hướng về phía Chiến Tân Đường mà dập đầu tạ tội.

Nhưng ngay khi nàng chuẩn bị cúi đầu trước Chiến Tân Đường, lại bị hắn vội vã tiến lên ngăn lại.

Vì Vân Nguyệt không chỉ quỳ hắn, mà còn quỳ Thiên Đế và Vương Mẫu, hắn không thể kéo nàng đứng dậy, chỉ có thể ngồi xổm xuống, đối diện nàng, trầm giọng nói:

“Nguyệt Nhi, đáp án của Tân ca ca, ngươi là người rõ ràng nhất. Ta là người đã cùng ngươi trưởng thành, ngươi là cô nương thế nào, ta hiểu rõ. Cho nên, bất luận ngươi làm ra quyết định gì, cũng không cần xin lỗi Tân ca ca, cũng đừng cảm thấy có lỗi với ta. Bởi vì thấy ngươi hạnh phúc, chính là nguyện vọng lớn nhất của Tân ca ca.”

Nói xong, Chiến Tân Đường nghiêng đầu sát tai Vân Nguyệt, khẽ nói bằng thanh âm chỉ hai người họ nghe thấy (dĩ nhiên, nếu ai cố tình nghe lén thì hắn cũng đành bất lực):

“Còn nhớ những lời Tân ca ca đã nói lúc trước không? Đó đều là lời tâm huyết của ta. Nhưng nếu có một ngày ta thấy ngươi không hạnh phúc, thì dù khi ấy ngươi có bằng lòng hay không, ta cũng sẽ đưa ngươi rời khỏi hắn.

Đừng quên, chúng ta đã bái đường thành thân, danh nghĩa mà nói, chúng ta đã là phu thê.”

“Tân ca ca… Cảm ơn huynh. Nguyệt Nhi… thật xin lỗi huynh.”

“Tân ca ca và ngươi, vĩnh viễn là một. Cho nên, ngươi làm bất cứ điều gì, chỉ cần bản thân thấy vui vẻ, liền không cần cảm thấy có lỗi với Tân ca ca.”

Nghe lời Chiến Tân Đường, trái tim Vân Nguyệt đau đến nghẹn thở.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 414: Chỉ sợ Chiến Tân Đường thương tâm


Nàng không sợ phải nói lời xin lỗi với phụ vương và mẫu hậu, không sợ mất mặt, càng không e dè sự quở trách của các trưởng lão Long Tộc. Điều duy nhất khiến nàng lo lắng, chỉ là sợ Chiến Tân Đường sẽ đau lòng.

Ngày hôm đó, khi Chiến Tân Đường vì nàng muốn rời đi mà toàn thân co giật, hình ảnh ấy khắc sâu vào tâm trí nàng đến mức không thể nào phai mờ.

Vẻ mặt thống khổ khi ấy của hắn luôn hiện hữu trong trái tim nàng, cho dù sau này nàng có đạt được hạnh phúc mà mình mơ ước, có cùng Xích Diễm sống cuộc sống vui vẻ, thì nỗi đau của Chiến Tân Đường vẫn sẽ mãi là vết sẹo không thể lành trong đoạn tình cảm này.

Còn về phía Xích Diễm, hắn vẫn luôn chăm chú nhìn Thiên Đế và Vương Mẫu, mong rằng họ có thể đồng ý.

Thực ra, nếu hắn muốn dùng vũ lực, hoàn toàn có thể dễ dàng một mình mang Vân Nguyệt đi trước mặt chư thần.

Nhưng hắn không muốn như vậy.

Hắn muốn thấy Vân Nguyệt cùng hắn ở bên nhau mà không mang bất kỳ gánh nặng tâm lý nào, chỉ có như thế, nàng mới thật sự có được hạnh phúc.

Nàng vì không muốn làm tổn thương người bên cạnh mà sẵn lòng từ bỏ người mình yêu, điều đó đủ để chứng minh nàng rất xem trọng cảm nhận của từng người.

Nếu hắn cưỡng ép nàng đi mà không màng cảm xúc của nàng, thì cho dù nàng yêu hắn, cho dù hai người ở bên nhau, nàng cũng sẽ không thể cảm nhận trọn vẹn hạnh phúc.

Không hiểu vì sao, ngay từ khoảnh khắc đầu tiên gặp nàng, hắn đã khát khao được sủng ái nàng, yêu thương nàng, như ba triệu năm trữ tình nay bỗng chốc vỡ òa thành lũ, dâng trào không dứt, chỉ mong có thể mang đến cho nàng hạnh phúc mà không ai từng nghĩ tới.

Nàng thiện lương đến mức cam lòng để bản thân và cả hắn chịu thương tổn, chỉ vì không muốn những người xung quanh mình buồn khổ. Hắn không thể thay đổi được suy nghĩ ấy của nàng, cũng không muốn thay đổi, cho nên chỉ còn cách hắn phải thay đổi chính mình.

Nếu nàng cảm thấy có lỗi với người khác, thì để hắn thay nàng bù đắp. Dù có phải chết, hắn cũng không tiếc.

Nếu nàng không thể đối mặt với chư tiên, không thể khiến phụ mẫu yên lòng, thì để hắn thay đổi cái nhìn của mọi người trong lòng họ về hắn.

Người ta nói hắn là Ma Đế kiêu ngạo, ngông cuồng? Vậy hắn sẽ để họ thấy, vì nàng, hắn có thể từ bỏ sự kiêu ngạo ấy.

Người ta nói hắn là yêu quái tội ác ngập trời? Vậy hắn sẽ từ nay chỉ làm điều thiện, để họ thấy quyết tâm của hắn vì muốn cưới nàng.

Tóm lại, nếu nàng không thể thay đổi bản tính thiện lương, thì hắn sẽ loại bỏ mọi tàn ác trong mình để xứng với nàng.

Tóm lại, bằng mọi giá, hắn muốn có được nàng – khiến nàng vui vẻ, cam tâm tình nguyện, vĩnh viễn không hối hận khi ở bên hắn.

Thiên Đế và Vương Mẫu bị đẩy vào thế bị động, không thể ra tay, lại phải đối mặt với một Ma Đế vì yêu mà buông bỏ cả tôn nghiêm, khiến họ cảm thấy bất lực.

Ngay từ đầu, họ tuyệt đối không muốn gả nữ nhi cho hắn, vì thực lòng mà nói, họ hoàn toàn không hiểu rõ con người hắn – những gì họ biết chỉ toàn là những điều tiêu cực.

Thế nhưng, Nguyệt Nhi yêu hắn đến như vậy, hắn lại tha thiết cầu xin như thế…

Thật lâu sau, Thiên Đế quay sang hỏi Chiến Tân Đường: “Tân Đường, ngươi là người mà chúng ta chọn làm con rể. Hôm nay vốn là ngày đại hôn của ngươi và Nguyệt Nhi. Chỉ cần ngươi nói một câu, không muốn từ bỏ Nguyệt Nhi, thì dù cho Xích Diễm có đập tan buổi lễ này, trẫm cũng tuyệt đối không để cho Nguyệt Nhi rời xa ngươi.”

Nghe xong lời Thiên Đế, Chiến Tân Đường nở nụ cười ôn nhu, bình thản mà thoải mái.

“Dượng, tuy ta rất yêu Nguyệt Nhi, rất muốn cưới nàng làm thê tử, nhưng nếu giữa việc nàng được vui vẻ và việc làm thê tử của ta chỉ có thể chọn một, thì ta nguyện vứt bỏ điều sau.

Ta yêu Nguyệt Nhi, nên điều ta mong mỏi nhất là thấy nàng được vui vẻ. Tin rằng, ngài và cô cũng giống như vậy.”

“Nhưng ngươi…” Thiên Đế không ngờ Chiến Tân Đường lại có thể rộng lượng đến thế, có thể kịp thời buông tay với người mình yêu, nhất thời nghẹn lời.

“Không cần suy nghĩ cho ta. Nguyệt Nhi vui, thì ta cũng vui. Nhân duyên không thể cưỡng cầu, Tân Đường chỉ mong dượng và cô thông suốt một chút. Có lẽ…”

Chiến Tân Đường nhìn sang Xích Diễm – giờ phút này đang quỳ gối, ánh mắt đầy chân thành, không hề khiến hắn cảm thấy đối phương hèn nhát vì đã quỳ trước kẻ thù chỉ vì một nữ nhân, mà trái lại, hình tượng của Xích Diễm trong mắt hắn lại trở nên cao lớn hơn bao giờ hết.

Một Ma Đế cao ngạo, bá đạo như vậy, vì Nguyệt Nhi, chẳng những chấp nhận bị thương, còn có thể không màng tôn nghiêm quỳ xuống vì người mình yêu. Một tình yêu như thế, e rằng cũng không thua kém gì tình cảm hắn dành cho nàng.

“Có lẽ, tất cả mọi người rồi sẽ thu hoạch được điều không tưởng.” Chiến Tân Đường nhẹ nhàng hoàn tất câu nói còn dang dở.

Quả thật, nếu Xích Diễm được ở bên Nguyệt Nhi, có thể vì nàng mà cảm hóa, cải thiện Ma Giới, khiến nơi ấy từ nay không còn tà ác như trước, thì chưa chắc đã không phải là một việc tốt.

Lời nói của Chiến Tân Đường khiến Thiên Đế trong lòng như gào thét.

Dù cho Xích Diễm quỳ xuống trước mặt hắn, dù cho ngay cả Chiến Tân Đường cũng đã buông tay, nhưng với tư cách là phụ thân, hắn vẫn không dám đem nữ nhi trao tay cho một Ma Đế.

Quỳ xuống chỉ chứng minh hắn thật lòng yêu Nguyệt Nhi, nhưng điều đó không thể xóa bỏ sự thật rằng hắn là Ma Đế.

Chính và tà vốn không thể cùng tồn tại. Hắn là hóa thân của chính nghĩa, nữ nhi hắn cũng vậy, làm sao có thể để truyền thừa chính nghĩa lại gả cho kẻ đại diện cho tà ác?

Hơn nữa, nếu hắn gật đầu, giao con gái đi, thì không phải chỉ là một ngày hai ngày – mà là cả cuộc đời bảo bối của hắn.

Nếu Xích Diễm có thể mãi mãi đối xử tốt với Nguyệt Nhi thì còn có thể cân nhắc. Nhưng nếu chỉ là chút si mê nhất thời rồi sau đó vứt bỏ nàng, thì tổn thương ấy đối với Vân Nguyệt sẽ là vĩnh viễn.

Nguyệt Nhi đơn thuần, tuyệt đối không chịu nổi cú sốc ấy.

“Cho dù như thế, bổn hậu vẫn không thể gả Nguyệt Nhi cho ngươi.”

Thiên Đế còn chưa kịp mở miệng, Vương Mẫu đã lên tiếng trước.

Là thê tử, hắn hiểu rõ tâm tư nàng nhất. Là mẫu thân, hẳn là nàng cũng mang trong mình những lo lắng giống hắn.

“Vì sao?” Vân Nguyệt hỏi.

Giờ đây, nàng đã hạ quyết tâm, nhất định phải ở bên Xích Diễm. Trước kia, nàng luôn trái với tâm ý bản thân, thà tổn thương Xích Diễm cũng không muốn tổn thương người bên cạnh.

Thế nhưng khoảnh khắc Xích Diễm nắm tay nàng, quỳ gối trước phụ mẫu nàng, nàng đã đưa ra quyết định. Dù sau này có phải sống không hạnh phúc khi đi theo Xích Diễm, thì giờ phút này, nàng cũng nhất định muốn đi theo hắn. Hơn nữa, tuyệt không hối hận.

Đối mặt với chất vấn của nàng, Vương Mẫu tránh nặng tìm nhẹ mà đáp: “Nguyệt Nhi, trước đây con đã hứa với mẫu hậu sẽ ở bên Tân ca ca. Hôn nhân đại sự vốn là do cha mẹ định đoạt, sao có thể tùy tiện thay đổi?

Con đừng quên hôm nay là ngày gì. Nếu giờ đây con cứ như thế mà đi cùng hắn, con để tất cả chúng ta phải đối diện với tình huống ra sao?”

Vân Nguyệt chua xót đáp: “Mẫu hậu, Nguyệt Nhi biết làm như vậy là sai. Con đã tổn thương Tân ca ca, tổn thương những người yêu thương con.

Nhưng… nhưng con thật sự rất yêu Xích Diễm, mong phụ vương và mẫu hậu có thể cho con một cơ hội, để con được ở bên người con yêu.”

Nói đến đây, nước mắt nàng từng giọt, từng giọt lớn trào ra từ khóe mắt, rơi xuống má không thể kìm lại.

Thấy Vân Nguyệt đau lòng đến thế, Xích Diễm cảm thấy trái tim mình thắt lại, lập tức ôm nàng nửa người vào lòng, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nàng.
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 415: Muốn cưới Nguyệt Nhi, vứt bỏ ngươi sở hữu!


Xích Diễm thật sự không thể chịu nổi nước mắt của Vân Nguyệt, vừa lau lệ cho nàng, vừa dịu giọng nói: “Ta biết các ngươi đối với ta có nhiều thành kiến, bất mãn gì cứ việc nói ra, ta có thể thử thay đổi. Hoặc là, các ngươi hãy nói với ta, phải làm sao các ngươi mới chịu để Nguyệt Nhi gả cho ta?”

“Hừ, nếu ngươi giải tán Ma Giới, nương tựa vào Thiên Đình, vĩnh viễn sống dưới sự giám thị của chúng ta, ngươi làm được sao?”

“Mẫu hậu!” Vân Nguyệt cảm thấy mẫu hậu đưa ra yêu cầu như vậy thực sự quá đáng.

“Ma Giới hình thành đến nay đã ba triệu năm, nơi đó có con dân riêng, sớm đã là một thế giới hoàn chỉnh. Nếu giải tán Ma Giới, vậy những con dân ấy sẽ phải an thân ra sao?” Vân Nguyệt hỏi ngược lại.

“Ngươi câm miệng.” Vương Mẫu cắt lời Vân Nguyệt, quay sang Xích Diễm, tiếp tục truy hỏi: “Ngươi có thể làm được không?”

Nàng cố ý đưa ra yêu cầu mà đối phương không thể nào thực hiện, chính là vì muốn hắn biết khó mà lui. Nếu việc này dễ dàng, nàng đã chẳng cần phải đưa ra.

Dù sao đi nữa, nàng quyết không yên tâm giao nữ nhi cho hắn. Cho nên, đưa ra điều kiện không thể thực hiện, chính là để ép hắn lui bước.

“Ngươi còn có yêu cầu khác không?”

Câu hỏi của Xích Diễm khiến Vương Mẫu thoáng khựng lại rồi đáp: “Không.”

Xích Diễm – người luôn ngạo mạn – xây dựng Ma Giới bằng chính bàn tay mình. Trải qua ba triệu năm, Ma Giới đã trở thành thế lực không thể lay chuyển. Bảo hắn giải tán Ma Giới, tuyệt đối không thể.

Hơn nữa, hắn kiêu ngạo như vậy, sao có thể vì một nữ nhân mà từ bỏ thân phận Ma Đế, chấp nhận trở thành một kẻ bình thường ở Thiên Giới?

Thấy phụ mẫu như vậy, Vân Nguyệt chợt cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.

“Được, ta đồng ý với các ngươi.”

Xích Diễm chỉ trầm ngâm trong chốc lát rồi phun ra câu nói ấy, lập tức khiến toàn bộ thần tiên tại hiện trường như bị sét đánh giữa trời quang.

Vân Nguyệt cảm động nhìn hắn, thật không ngờ trong lòng hắn, nàng lại quan trọng đến thế.

Chỉ là, lời của Xích Diễm vẫn chưa hết, câu tiếp theo càng khiến tất cả như hóa đá giữa gió lạnh.

“Chỉ cần các ngươi đồng ý gả Nguyệt Nhi cho ta, bất cứ yêu cầu nào các ngươi đưa ra ta đều chấp nhận. Chỉ là, như các ngươi biết, Ma Giới đã tồn tại ba triệu năm. Muốn trong một sớm một chiều giải tán toàn bộ là điều không thể. Việc này, cần phải từ từ, vì ta phải cho con dân một lời giải thích.”

Thiên Đế: “…”

Vương Mẫu: “…”

Chư tiên: “…”

Hiện trường lặng ngắt như tờ, tĩnh đến mức khiến người ta cảm thấy đau tai.

Một lúc sau, thấy Thiên Đế và Vương Mẫu vẫn chưa có phản ứng, Xích Diễm hỏi: “Ta đã đồng ý với các ngươi, vậy có thể gả Nguyệt Nhi cho ta rồi chứ?”

Xích Diễm vốn là người cô độc, tùy tính. Nơi loạn thạch không gian, hắn một mình sinh tồn hai triệu năm rồi mới hóa thành hình người, từ đó có được sức mạnh của trời đất.

Sau khi rời khỏi loạn thạch không gian, có rất nhiều người tới nhờ cậy vì bị tiên giới chối bỏ. Hắn tiếp nhận bọn họ, cho họ một nơi an thân, rồi dần dần, bọn họ tôn hắn làm Đế Quân.

Vì từng chịu khinh miệt từ tiên giới, bọn họ không cam tâm, bởi vậy, hắn mang danh hiệu phản nghịch tiên giới – Ma Đế.

Xây dựng Ma Giới, kỳ thực chỉ là hành động ngẫu nhiên nhằm giúp đỡ mọi người. Dù được tôn sùng, kính ngưỡng, lấy lòng, nhưng hắn vẫn chỉ là một kẻ cô đơn.

Hiện tại, hắn có Vân Nguyệt, hai người ở bên nhau là đã có thể có một cái gia. So với Ma Giới, hắn đương nhiên sẽ chọn gia đình.

Không có điều gì quan trọng hơn gia đình. Ba triệu năm qua, điều hắn khao khát nhất chính là có một cái gia.

Cho dù phải nương tựa vào tiên giới, hắn cũng cam lòng.

Thế gian này, thực lực là tôn. Dù có nương tựa vào tiên giới mà trở thành vô danh, hắn cũng có thực lực, tin rằng sẽ không ai dám bắt nạt người hắn yêu – Nguyệt Nhi.

Hơn nữa, sau khi thành thân cùng Vân Nguyệt, Thiên Đế và Vương Mẫu sẽ là nhạc phụ và nhạc mẫu của hắn. Dù bối phận thấp hơn, nhưng khi đã trở thành một nhà, họ là trưởng bối của hắn.

Tóm lại, bằng mọi giá, hắn muốn ở bên Vân Nguyệt. Đến cả mạng sống còn có thể bỏ, huống chi là thân phận hay Ma Giới?

Ma Giới thôi… ai muốn cứ lấy!

Thấy Thiên Đế và Vương Mẫu không tin, Xích Diễm nói: “Ta nói được thì sẽ làm được. Các ngươi cũng biết, tuy ta bị mang tiếng xấu, bị gọi là Ma Đế, nhưng lời ta nói luôn là nhất ngôn cửu đỉnh. Trước mặt bao nhiêu thượng thần mà ta đã hứa, ta nhất định sẽ giữ lời.

Hiện tại, các ngươi có thể yên tâm gả Nguyệt Nhi cho ta rồi chứ!”

Thiên Đế và Vương Mẫu thật không ngờ Xích Diễm lại chịu đồng ý với yêu cầu quá đáng của họ. Nhưng lời đã nói ra, giờ mà đổi ý thì chẳng khác nào họ là kẻ nuốt lời, trái lại còn khiến họ trở thành người sai.

Thiên Đế nhìn Vương Mẫu, cả hai vợ chồng đều cảm thấy ngột ngạt trong lòng.

Xích Diễm từ khi nào lại dễ nói chuyện như thế? Từ khi nào lại hóa thành một khối bông mềm đến vậy?

Hôm nay, bọn họ dùng hết sức lực phản đối, cuối cùng lại như đấm vào một khối bông mềm, thật khiến người ta ấm ức.

Vương Mẫu nhìn thấy ánh mắt trượng phu cầu khẩn, biết rằng Thiên Đế ngại mở miệng, muốn nàng ra mặt thay.

Nhưng nàng là Vương Mẫu, nếu nuốt lời, há chẳng bị người cười chê?

Làm sao đây?

Bỗng nhiên, linh quang trong đầu Vương Mẫu lóe lên, nàng nói: “Được. Nhưng lời nói suông không thể làm bằng chứng. Ngươi nói sẽ giải tán Ma Giới, vậy thì chờ đến khi ngươi thật sự giải tán Ma Giới, quy thuận Thiên Đình, chúng ta sẽ gả Nguyệt Nhi cho ngươi.”

Lời của Vương Mẫu nhận được cái nhìn khen ngợi lớn từ Thiên Đế.

Đón nhận ánh mắt tán thưởng của trượng phu, Vương Mẫu nhẹ nhàng hỏi: “Thế nào? Đồng ý không?”

Thấy Xích Diễm đang trầm tư, Vương Mẫu sợ hắn vì họ lật lọng mà sinh giận, liền tiếp lời: “Xích Diễm, chúng ta không phải lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử, càng không phải nuốt lời.

Ngươi cũng biết, chúng ta chỉ có Thải Hà và Vân Nguyệt hai nữ nhi, từ nhỏ đã được chúng ta sủng ái nuông chiều lớn lên.

Người ta nói buông đao đồ tể lập địa thành Phật, chúng ta cũng nên có lòng rộng lượng tiếp nhận ngươi hoàn lương.

Nhưng dù sao Ma Giới và Tiên Giới đã đối lập suốt ba triệu năm. Trong suốt thời gian đó, chúng ta luôn là địch nhân. Muốn chúng ta tin rằng ngươi vì chung sống vỏn vẹn hai ba ngày với Nguyệt Nhi mà từ bỏ đối lập, quy thuận chúng ta, giải tán Ma Giới – thật sự là khó tin.

Vừa rồi Tân ca ca đã buông bỏ hôn nhân này, đại hôn cũng không thể tiếp tục. Nguyệt Nhi là thân thể bất tử, chờ ngươi bao lâu cũng được.”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 416: Nguyệt Nhi cần phải đi theo ta


“Cho nên, chờ ngươi giải tán Ma Giới, an bài thỏa đáng cho con dân nơi ấy, chúng ta sẽ xem xét thành ý ngươi dành cho Nguyệt Nhi, rồi mới chủ trì đại hôn cho các ngươi. Ý ngươi thế nào?”

Nếu Xích Diễm thật sự có thể vì Vân Nguyệt mà giải tán Ma Giới, thì mới chứng tỏ hắn thật lòng yêu nàng. Một nam nhân có thể vứt bỏ ba triệu năm cơ nghiệp chỉ để đổi lấy tâm ý mỹ nhân, thì dù hắn từng là ác ma, nàng – Vương Mẫu – cũng có thể bất chấp mọi bất mãn, tự tay đem con gái giao cho hắn.

Bởi trên đời này, còn điều gì đáng quý hơn cả sự nghiệp, ngạo cốt và sinh mệnh? Nếu có thể đặt con gái mình lên trên cả ba điều ấy, thì dẫu hắn là ác ma, nàng cũng cam lòng.

“Được!”

Tưởng rằng hắn sẽ do dự thật lâu – bởi điều kiện họ đưa ra quá đỗi hà khắc, không chỉ khắt khe, mà còn cần một thời gian rất dài mới có thể thực hiện.

Nào ngờ, hôm nay Xích Diễm lại dễ nói chuyện đến vậy, chỉ một câu đáp ứng liền lập tức thốt ra.

Ngay cả Vân Nguyệt cũng kinh ngạc đến ngẩn người, nhìn hắn đầy cảm động, lòng nàng dâng trào vô vàn cảm xúc.

“Nhưng ta cũng có một điều kiện.” Xích Diễm mở miệng.

“Ngươi nói đi! Chỉ cần không quá khó xử, chúng ta sẽ cố gắng chấp thuận.” Vương Mẫu là người thẳng thắn, nếu Xích Diễm vẫn mang dáng vẻ tính toán, nàng có thể không chịu nổi. Nhưng với sự sảng khoái vừa rồi, nàng đã bắt đầu thay đổi cái nhìn với hắn.

“Ta chấp nhận trước khi giải tán Ma Giới sẽ không cưới Nguyệt Nhi, nhưng nàng phải đi theo ta, cùng ta giải quyết chuyện Ma Giới, ổn định lòng dân. Ta cần nàng bên cạnh.”

“Chuyện này…” Vương Mẫu rõ ràng lúng túng.

Không cưới mà để Vân Nguyệt theo hắn, chẳng khác nào hắn có thể vô hạn chiếm hữu nàng. Như vậy chẳng phải còn tệ hơn gả nàng đi sao?

Thấy rõ sự do dự trong lòng Vương Mẫu, Xích Diễm nói: “Xin hãy yên tâm, trước khi cử hành đại hôn, ta tuyệt đối sẽ không chạm vào nàng. Ta lấy danh nghĩa và tính mạng của mình thề.”

“Chuyện này…” Vương Mẫu vẫn còn chút không tin tưởng.

“Được rồi.”

Lần này là Thiên Đế lên tiếng.

Cuộc đối thoại giữa thê tử và Xích Diễm vừa rồi khiến Thiên Đế phải nhìn nhận lại con rể tương lai. Nói thật, lúc này hắn đã có đôi phần yêu thích nam nhân trước mắt – bởi hắn cảm nhận rõ ràng tình yêu hắn dành cho nữ nhi của mình.

Nếu Vân Nguyệt có thể gả cho một nam nhân cường đại như vậy, lại còn vì nàng mà cải tà quy chính, thì không chỉ có lợi cho nàng, mà còn là điều tốt cho cả thiên hạ.

Vậy nên, quyết định này, hắn làm chủ.

Nghe thấy câu trả lời, dung nhan tuấn lãng của Xích Diễm liền rạng rỡ hẳn lên, nở một nụ cười chói mắt rực rỡ đến cực điểm.

Hắn quay đầu nhìn về phía Vân Nguyệt – người vẫn còn ngơ ngác đứng đó – nhẹ nhàng cười, sủng nịch vỗ nhẹ mũi nàng: “Nha đầu, có nghe thấy không? Phụ vương và mẫu hậu đã đồng ý cho chúng ta bên nhau rồi.”

Vân Nguyệt cũng quay đầu nhìn hắn, hắn vẫn còn quỳ nơi ấy, trên khuôn mặt tuyệt thế khiến quỷ thần cũng phải kinh ngạc là nụ cười mãn nguyện sau khi đạt được mục đích.

Tên ngốc này, hắn có biết hay không, lời hứa hắn vừa chấp nhận là thế nào? Có biết vì nàng mà hắn đã từ bỏ những gì?

Hắn có biết không, vì nàng – chỉ mới bên nhau vỏn vẹn hai ngày – mà hắn từ bỏ tất cả, trong mắt người đời sẽ là hành động ngu xuẩn đến mức nào?

“Nguyệt Nhi, bây giờ ngươi đã được phụ mẫu đồng ý, được Tân ca ca buông tay, không ai có thể ngăn cản ngươi nữa, cũng không ai dám chỉ trích ngươi. Ngươi có thể thanh thản…”

“… cùng ta, vui vẻ mà nắm lấy giấc mộng của ngươi. Vậy thì, vì sao còn muốn khóc?”

Xích Diễm thậm chí lười đứng lên, cứ thế quỳ tại chỗ, nhẹ nhàng ôm Vân Nguyệt vào lòng, vừa vui vẻ, lại vừa đau lòng. Hắn dịu dàng lau nước mắt không ngừng tuôn rơi trên má nàng, nhẹ giọng an ủi.

Thế nhưng càng như vậy, Vân Nguyệt lại càng khóc dữ dội hơn.

Không phải vì thương tâm, mà là vì hạnh phúc. Trong khoảnh khắc ấy, nàng cảm thấy mình là nữ nhân hạnh phúc nhất thế gian.

Vì nàng có một nam nhân – cường đại nhất, từng được xem là tà ác nhất – cam lòng vì nàng cải tà quy chính, cam lòng quỳ gối dưới thân người khác, cam lòng vứt bỏ tất cả.

Trước điều đó, nàng làm sao có thể không cảm động? Làm sao không rơi lệ?

Ban đầu, khi hắn xuất hiện tại Thiên Đình, phá hủy hôn sự của nàng, nàng đã chuẩn bị tinh thần cho một trận tiên – ma đại chiến dữ dội. Nàng tưởng hắn sẽ phẫn nộ mà trực tiếp cướp nàng đi. Nàng tưởng, từ đây mình sẽ bị đuổi khỏi tiên giới, trở thành đối tượng khinh miệt của chư thần.

Thế nhưng, bao nhiêu lo lắng, bao nhiêu suy đoán, đều bị tan biến trong sự nhường nhịn vô hạn của hắn.

Nàng không cần làm gì, không phải trả giá điều gì, liền có thể có được tình yêu mình khao khát, trái tim mình hướng về, và còn được phụ mẫu cùng tộc nhân chúc phúc.

Nàng phải tu bao nhiêu kiếp đức, mới có được vận may và hạnh phúc như vậy?

Nàng thề, đời này, dù thượng cùng bích lạc, hạ hoàng tuyền, nàng cũng sẽ mãi mãi ở bên người nam nhân này.

Lúc này, các hộ pháp Ma Giới vất vả phá thông đạo tới Thiên Đình, dẫn theo Cổ Vương cùng cao cấp ma tướng tiến vào tầng ba mười ba trời, vừa vặn chứng kiến cảnh tượng Đế Quân của bọn họ – Xích Diễm – đang quỳ gối trước Thiên Đế và Vương Mẫu, dịu dàng lau lệ cho nữ nhi bọn họ.

Toàn bộ Ma Giới nhất thời chấn động, hỗn loạn.

Tiếng hò hét chém giết lập tức im bặt, các tân khách cũng sững sờ đứng tại chỗ, tập thể hóa đá.

“Đế Quân!”

Cuối cùng, giữa sự kinh hoàng, bi thương, ghen tị và không tin nổi, Cổ Vương – người đầu tiên tỉnh lại – ngẩn ngơ thốt lên một tiếng.

Hắn thà tin rằng kẻ đang quỳ gối kia chỉ là một nam nhân có gương mặt giống hệt Xích Diễm mà thôi.

Người hắn kính ngưỡng, là kẻ đỉnh thiên lập địa, là tồn tại cường đại nhất giữa trời đất!

Nhưng giờ đây, hắn thấy gì? Nam nhân hắn xem là thần thánh trong lòng, lại quỳ gối trước tiên giới – những kẻ mà hắn miệt thị nhất.

Hơn nữa, là vì một nữ nhân mà quỳ xuống!

Giữa những cảm xúc không cam lòng và khinh bỉ, trong lòng hắn lại dâng lên cơn đố kỵ, hận ý, như ngọn cỏ xuân bị gió thổi qua, điên cuồng sinh sôi lan rộng.

Ánh mắt hắn đầy bi thương, căm phẫn. Cái người vì nữ nhân kia mà lau nước mắt, đến chính thuộc hạ mình còn không để tâm, nguyện ý quỳ mãi không đứng dậy…

Nếu như hắn có thể đối xử với mình như vậy! Nếu như hắn dành cho mình một nửa sự dịu dàng kia! Không, chỉ một phần mười thôi, thì hắn nguyện vì hắn mà chết ngay tức khắc!

Nhưng sự dịu dàng ấy, yêu thương ấy, lại không phải dành cho hắn – mà là cho một nữ nhân khác. Nữ nhân mà hắn luôn miệng nói muốn cưới.

Nàng có gì xứng đáng để hưởng thụ tình yêu như vậy? Chỉ vì nàng là công chúa thôi sao?!
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 417: Long Tộc lần nữa nổi loạn


Không! Hắn tuyệt đối không phải loại người xem trọng thân phận địa vị. Trong mắt hắn, mọi thứ đều có thể đạt được bằng nỗ lực của bản thân. Chỉ cần là nữ nhân hắn yêu, dù nàng có là một kẻ ăn mày, hắn cũng có thể biến nàng thành công chúa, thành đế hậu.

Chính là bởi vì hắn không có được nàng, bởi vì độ khó quá lớn?

Phải! Nhất định là như vậy!

Vân Nguyệt công chúa, bản tính lương thiện, được Thiên Đế và Vương mẫu sủng ái mà lớn lên, là một công chúa cao quý chân chính. Muốn ở bên một công chúa như vậy, độ khó cực cao, đối với hắn là một loại thách thức. Cho nên hắn mới mê muội chuyện này đến vậy.

Hắn chính là kiểu người như vậy.

Trong thiên địa này, đã không còn điều gì có thể khiến hắn cảm thấy có đủ thách thức. Nhưng có được trái tim của công chúa, được Thiên Đế và Vương mẫu chấp thuận, được chư tiên ngưỡng mộ, đối với hắn mà nói, chính là thử thách lớn nhất.

Cho nên, hắn chậm rãi sa vào.

Minh trong lòng cuối cùng cũng tự giải thích cho tình yêu của mình dành cho Xích Diễm, tâm trạng có chút dễ chịu hơn.

“Đế quân!”

Minh lại gọi một tiếng, giọng nói tràn đầy bất mãn và đố kỵ.

Chỉ là, chư thần tiên Thiên Đình không hề biết Cổ Vương là loài lưỡng tính, còn Xích Diễm lại đang đắm chìm trong hạnh phúc được quang minh chính đại ở bên Vân Nguyệt, hoàn toàn không chú ý đến sự bất mãn và phẫn uất của Minh.

“Nguyệt Nhi, theo ta đi thôi.” Xích Diễm nhẹ giọng, nhìn nàng vẫn đang lệ rơi trong lòng mình.

Vân Nguyệt ngẩng đầu, nhìn sang Chiến Tân Đường. Sau khi được hắn nhẹ nhàng gật đầu, nàng lại quay sang Thiên Đế và Vương mẫu. Khi thấy họ cũng gật đầu, nàng mới mỉm cười, gật đầu thật mạnh.

Ngay sau đó, nàng được Xích Diễm ôm lên từ mặt đất, nhẹ nhàng ôm vào lòng.

“Thiên Đế! Vân Nguyệt là con dâu Long Tộc ta, nàng đã bái đường với thái tử, sao có thể nói đi là đi? Ngươi quá xem nhẹ Long Tộc ta rồi!”

Đại trưởng lão Long Tộc tay phải gân xanh nổi bật, đối với Xích Diễm vừa hận vừa sợ. Ban đầu còn trông chờ Thiên Đế và Vương mẫu có thể dẫn đầu chư tiên cùng Xích Diễm quyết một trận sống mái.

Kết quả đợi nửa ngày, chẳng những không đánh, ngược lại còn tự tay đem nữ nhi gả đi.

Họ nghĩ thật hay, tưởng như gả một nữ nhi, kỳ thực là rước về một con rể có siêu cấp thực lực. Thiên Đế đã lợi hại, giờ lại như hổ thêm cánh.

Nếu sau này lời hắn là mệnh lệnh, ai còn dám nói khác?

Ba đại gia tộc: hoàng tộc, Long Tộc và Phượng Tộc vốn vẫn luôn chế ước lẫn nhau, giữ thế cân bằng. Nay thêm một Xích Diễm, dù Long Tộc và Phượng Tộc liên thủ, cũng không thể đấu lại Thiên Đế.

Bọn họ nghĩ hay thật, như thể đưa nữ nhi ra ngoài, thực tế lại là mang về một siêu cấp chiến lực. Vậy thì Long Tộc họ còn để đâu thể diện?

“Thiên Đế, hôm nay hôn lễ này là do hoàng tộc và Long Tộc chúng ta cùng tổ chức! Long Vương và Long Hậu đều còn đang ngồi đây, các ngươi lại không hề thương lượng, liền tùy tiện đem Vân Nguyệt giao cho Xích Diễm, các ngươi coi Long Tộc ta là gì?”

Bị trưởng lão Long Tộc trách cứ, Thiên Đế và Vương mẫu mới từ cơn xúc động tỉnh lại.

Quả thật, chuyện này họ làm quá vội vàng.

Thiên Đế nhìn sang Long Vương và Long Hậu đang giận dữ, trong lòng tràn đầy áy náy. Hai người kia, một là ca ca của Vương mẫu, một là muội muội ruột của hắn, tính tình ra sao hắn đều biết rõ.

Hiện giờ sắc mặt hai người đó cực kỳ khó coi, không chỉ vì bọn họ giao nữ nhi cho Xích Diễm, mà còn vì…

…Vì Vân Nguyệt là nữ nhân mà con trai họ yêu thương từ nhỏ. Hắn vì nàng bỏ ra biết bao nhiêu tâm sức, kết quả lại chẳng được gì.

Hôm nay là ngày đại hôn, hắn vận hỉ phục đỏ thắm, rốt cuộc lại trở thành trò cười lớn nhất trên lễ đường. Sao bọn họ có thể không đau lòng?

Dù bình thường Long Vương Long Hậu và Thiên Đế Vương Mẫu thân thiết, rất thích Vân Nguyệt, nhưng giờ đây lại bị đánh mất thể diện như thế, sao có thể không giận dữ?

“Thiên Đế, Vân Nguyệt trước kia hủy hôn còn bị mất trinh tiết, chúng ta đều không truy cứu. Nhưng hôm nay là đại hôn giữa con ta và nàng, bao nhiêu tiên nhân tụ họp nơi đây, các ngươi lại không hề hỏi ý Long Tộc ta đã đem nàng giao cho Xích Diễm, không thấy điều đó là quá bất công sao?

Tân Đường yêu thương nàng từ nhỏ, các ngươi lại để nó thành trò cười cho tiên giới. Các ngươi không thấy hổ thẹn sao?”

Long Vương và Thiên Đế vốn là huynh đệ chí thân, mấy trăm ngàn năm nay chưa từng nảy sinh bất hòa.

Nhưng hôm nay, con trai bị đối xử tệ bạc đến vậy, hắn – với tư cách làm cha – nếu không đứng ra bảo vệ con mình, chẳng phải quá tàn nhẫn?

“Đại ca, huynh biết chúng ta không cố ý như vậy. Nếu không có được sự đồng ý của Tân Đường, chúng ta tuyệt đối sẽ không cho phép Nguyệt Nhi và Xích Diễm bên nhau.” Vương mẫu lập tức giải thích.

“Bổn vương không cần biết nó có đồng ý hay không! Nó là đứa ngốc, bị các ngươi bán rồi còn giúp các ngươi đếm tiền!

Không, nó không phải ngốc, mà là quá si tình! Bị Nguyệt Nhi mê hoặc đến đầu óc rối loạn, sớm chẳng còn phân biệt được phương hướng.

Bổn vương để ý là, Vân Nguyệt là con dâu Long Tộc ta, chuyện này là chắc chắn! Bất cứ ai, bất cứ lý do gì, cũng không thể phá hỏng đại hôn hôm nay!

Nếu không, chính là khi dễ Long Tộc ta! Là miệt thị Long Tộc ta!

Vừa rồi Tân Đường và Vân Nguyệt đã bái đường, họ đã là phu thê. Chính là người của Long Tộc ta, không phải các ngươi muốn định đoạt là định đoạt.

Muốn gả con dâu Long Tộc cho Ma Đế? Không có cửa đâu!”

Long Vương là người có tính khí nóng nảy. Nếu chạm vào nghịch lân của hắn, thì sẽ là một trận sinh tử không khoan nhượng.

“Phụ vương!” Chiến Tân Đường quỳ xuống, khẩn thiết nói: “Chuyện này là do nhi thần đồng ý. Dưa hái xanh không ngọt, nhi thần và Nguyệt Nhi tuy là thanh mai trúc mã, dù không thể thành vợ chồng, sau này vẫn có thể như huynh muội thân thiết.

Phụ vương, ngay cả nhi thần cũng đã buông tay, người cần gì phải cố chấp như vậy?”

“Thằng nhóc thối, câm miệng cho ta!” Lời của Chiến Tân Đường chẳng những không thể xoa dịu cơn giận của Long Vương, mà còn khiến lửa giận của ông bùng lên dữ dội.

“Thằng nhóc thối, hôm nay không còn là chuyện hôn nhân của ngươi! Nếu hôn lễ chưa cử hành còn đỡ, nhưng lễ đã thành, các ngươi đã bái đường, thì Vân Nguyệt chính là con dâu Long Tộc!

Là con dâu Long Tộc, vậy mà trong ngày đại hôn lại muốn đi theo người khác – đó là sỉ nhục Long Tộc! Nếu hoàng tộc hôm nay không cho Long Tộc chúng ta một lời giải thích thỏa đáng, từ nay về sau, Long Tộc và hoàng tộc quyết liệt đoạn tuyệt!

Đoạt thê chi cừu – không đội trời chung! Sau này, không phải ngươi chết thì là ta mất mạng!”

Long Vương càng nói càng kích động, cuối cùng lửa giận bốc lên tận trời, lời nói đã leo thang đến mức sinh tử cùng hoàng tộc khiến Long Hậu phải lập tức đứng ra trấn an nói:
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 418: Châm ngòi ly gián


“Dực, ca ca cùng tẩu tẩu là người như thế nào, trong lòng ngươi rõ nhất. Nguyệt Nhi là cô nương ra sao, ngươi cũng rõ ràng. Hôm nay nếu ngươi giữ nàng lại, nàng sẽ đau lòng, Tân Đường cũng sẽ khổ sở. Đã là vô duyên, sao còn phải khiến hai đứa trẻ càng thêm dày vò? Dù không thể làm phu thê, chí ít cũng có thể làm huynh muội tương thân tương ái.”

Long hậu nhẹ nhàng nắm tay Long Vương, vừa an ủi vừa nói: “Chẳng lẽ ngươi thật sự muốn trở mặt với Thiên Đế và Vương mẫu, thành thù địch không đội trời chung sao?”

Lời nàng khiến đại trưởng lão Long Tộc bật cười lạnh.

“Long hậu, quan hệ cá nhân tốt là chuyện riêng của ngươi. Nhưng hôm nay, bọn họ xem thường Long Tộc chúng ta, không hề để vào mắt! Cho rằng có được một con rể lợi hại là có thể một tay che trời, ngay cả thương lượng cũng không cần, cứ thế đem nữ nhi gả cho Xích Diễm, khiến chúng tiên gia trước mặt quay lưng.

Chuyện này không còn là quan hệ riêng tư có thể giải quyết, mà là Long Tộc mất hết thể diện. Từ nay về sau, tại Thiên Đình chúng ta chỉ là trò cười, sao có thể ngẩng đầu lên?

Thiên Đế và Thiên hậu phải cho chúng ta một lời giải thích thỏa đáng! Nếu không, Vân Nguyệt công chúa phải ở lại. Nàng đã bái đường cùng thái tử, thì chuyện này nên do Long Tộc định đoạt!”

“Long Vương, trẫm và Vương mẫu chỉ hỏi qua ý kiến Tân Đường mà chưa thỉnh cầu nhị vị, quả thực là sơ suất. Chúng ta bị tình cảnh khi ấy làm cho xúc động, nhất thời quên đi lễ nghi, là trẫm đắc tội.

Chuyện của Nguyệt Nhi, khiến hoàng tộc thất tín trước mắt các vị tiên gia, bêu xấu danh tiếng, trẫm cũng cảm thấy vô cùng áy náy với sự tin tưởng của Long Tộc đối với hoàng tộc.

Mọi người đều thấy rõ, Xích Diễm vì Nguyệt Nhi cam lòng giải tán Ma Giới, từ bỏ thân phận Ma Đế để quy thuận Thiên Đình – đó là việc vui lớn không chỉ cho tiên giới mà còn cho cả thế gian.

Việc hắn hy sinh nhiều đến vậy, đã chứng minh tình cảm chân thành dành cho Nguyệt Nhi.

Nguyệt Nhi và Tân Đường tuy lớn lên bên nhau, cảm tình sâu đậm, nhưng rốt cuộc lại thiếu duyên phận. May mắn thay, Tân Đường lại là người hiểu lý, có thể buông bỏ.

Đã như vậy, sao chúng ta không cho đôi tình nhân một cơ hội?”

“Chỉ một câu xin lỗi là xong? Vậy thể diện Long Tộc để đâu?” Long Vương chất vấn.

“Đương nhiên không phải!” Thiên Đế đáp. “Chuyện này vốn là hai nhà cùng định đoạt, hôn sự cũng được tổ chức dưới sự chứng kiến của chư tiên. Nay hoàng tộc nuốt lời, gây tổn thương cho Long Tộc, tất nhiên hoàng tộc sẽ cố gắng bù đắp.

Long Vương, sự đã đến nước này, Nguyệt Nhi và Xích Diễm đã yêu nhau, chúng ta nên thành toàn cho họ. Còn về bồi thường, chỉ cần hoàng tộc có thể làm được, ngươi cứ nói.”

“Thiên Đế, lời ngươi nói đó, liệu có giữ lời? Hai triệu năm trước, Long Tộc chúng ta còn định cư tại tứ đại hải vực Đông – Tây – Nam – Bắc, có bốn miếng Định Hải Long Châu. Về sau mất tích, Long Tộc mới chuyển đến Thiên Đình. Nếu ngươi gom đủ bốn viên Định Hải Long Châu giao cho Long Tộc, thì Vân Nguyệt có thể gả cho Xích Diễm.”

“Đại trưởng lão, trẫm đã nói là trong phạm vi khả năng. Định Hải Long Châu mất tích bao năm, ngay cả trẫm cũng chưa từng nghe nhắc đến, sao có thể dễ dàng tìm được? Nếu thật dễ như vậy, Long Tộc đã không để thất lạc bao năm.”

“Hừ.” Đại trưởng lão cười lạnh.

“Nếu thật sự dễ dàng, làm sao có thể chứng minh lòng hổ thẹn của ngươi đối với Long Tộc?”

“Long Vương, đây cũng là ý của ngươi? Nhất định phải tìm đủ Tứ Đại Định Hải Thần Châu mới chịu gả Nguyệt Nhi?” Thiên Đế hỏi.

“…”

Long Vương trầm mặc một lúc, rồi quay sang mười hai trưởng lão: “Định Hải Thần Châu thất lạc từ lâu, muốn tìm cũng không dễ. Chuyện này, hoàng tộc đã nhận lỗi và đề xuất bồi thường, chư tiên cũng chứng kiến rõ ràng nguyên do. Xét theo giao hảo từ trước giữa hai nhà, và tình cảm giữa Long hậu và Vương mẫu, các vị trưởng lão nên thay đổi yêu cầu.”

“Đa tạ Long Vương thông cảm!”

“Như vậy sao được?” Đại trưởng lão lại chen lời.

“Đại trưởng lão, rốt cuộc là ngươi làm chủ hay bổn vương làm chủ?” Long Vương đã bắt đầu không vui.

Đại trưởng lão là đại bá của Long Vương, thường ngày Long Vương vẫn nể mặt hắn, nhường nhịn vài phần. Nhưng Long Vương là Long Vương, uy nghiêm không thể bị xâm phạm.

“Long Vương nguôi giận.”

Thấy Long Vương nổi giận, đại trưởng lão lập tức nhận lỗi. Nhưng yêu cầu về Định Hải Long Châu thì vẫn kiên trì không lùi.

“Tứ Đại Định Hải Thần Châu là trấn tộc chi bảo của Long Tộc. Nếu có thể tìm về, đó là đại sự thiên thu trăm đời của Long Tộc.

Hôm nay hoàng tộc hủy hôn, khiến Long Tộc mất mặt, chỉ có tìm về bốn viên Thần Châu mới có thể xoa dịu thương tích. Chư vị trưởng lão thấy sao?”

“Đúng vậy!”

“Không sai!”

“Hoàng tộc đơn phương hủy hôn, khiến Long Tộc trở thành trò cười trước chư tiên, chỉ có cách tìm lại Định Hải Thần Châu mới có thể làm dịu nỗi đau này.”

Các trưởng lão đồng loạt hưởng ứng.

Long Tộc có quy định, dù Long Vương có quyền quyết định mọi chuyện, nhưng nếu bị tộc trưởng lão đồng lòng phản đối, cũng phải nghe theo quyết định của họ.

“Các ngươi…” Long Vương triệt để cạn lời.

Xem ra, đã đến lúc chỉnh đốn môn hộ. Nếu cứ tiếp tục thế này, Long Vương chẳng khác nào bù nhìn bị mười hai trưởng lão lấn át.

Thấy Long Vương cũng không thể áp chế được đám trưởng lão, Thiên Đế trầm tư một lúc rồi nói: “Được, trẫm chấp nhận, sẽ dốc toàn lực tìm kiếm Định Hải Thần Châu. Nhưng các ngươi cũng biết, chúng đã mất tích quá lâu, không thể gom đủ trong thời gian ngắn.

Trẫm đã hứa với Xích Diễm, sẽ để Nguyệt Nhi đi cùng hắn. Đồng thời hứa với các ngươi, sẽ tìm Thần Châu trong thời gian sớm nhất.”

“Thiên Đế! Ngươi coi Long Tộc ta là kẻ ngu sao? Đến lúc nữ nhi ngươi đi theo Xích Diễm, còn ai đến phân xử giúp chúng ta?”

“Thiên Đế đại danh cũng là để ngươi gọi sao? Ngay cả Long Vương còn chưa nói gì, ngươi – một tên tiểu trưởng lão – dựa vào cái gì mà cứ la hét? Các ngươi thật sự là trưởng lão đức cao vọng trọng sao? Bổn quân còn tưởng các ngươi là những bà lão chua ngoa!”

Một giọng nói đầy châm biếm từ phía tân khách vang lên. Đại trưởng lão quay đầu nhìn, sắc mặt đỏ bừng.

“Nam Cực Tiên Quân, lại là ngươi! Sao ngươi lắm chuyện như vậy? Còn nữa, ngươi vừa mắng ai là bà lão chua ngoa?”

Lời của đại trưởng lão khiến cả chư tiên bật cười ngột ngạt.

“Ai là bà lão chua ngoa, bổn quân mắng người đó!”

“Ngươi…”
 
Tà Vương Gia Sủng Thê Đặc Công Xuyên Không
Chương 419: Trượng nghĩa Nam Cực tiên quân


“Còn hảo cho các ngươi là những trưởng lão suốt đời không thành thân, nếu không, chẳng phải khiến Nguyệt Lão bị các ngươi làm cho tức đến mức phải rửa tay gác kiếm hay sao?”

“Nam Cực tiên quân, lời này của người là có ý gì?” Một bên, Nguyệt Lão vuốt chòm râu bạc dài, lên tiếng hỏi.

“Lại chẳng phải các ngươi thành thân, cũng không phải con trai các ngươi cưới vợ, mà có thể khiến mọi chuyện trở nên rối ren hỗn loạn đến mức này. Nếu thật sự đến lượt các ngươi cưới vợ, chẳng có nữ nhân nào chịu gả cho, khi đó Nguyệt Lão nhất định phải se duyên, đến lúc ấy, chẳng phải chỉ có thể rửa tay, không làm nữa thôi sao?”

Lời nói cay nghiệt của Nam Cực tiên quân khiến Đại trưởng lão giận đến hai tay run rẩy, đang định lên tiếng, thì nghe Nguyệt Lão nói: “Tiểu thần bình thường vốn không se duyên cho loại người khó chiều như vậy, Nam Cực tiên quân cũng không cần phải lo thay cho tiểu thần.”

Thấy Nam Cực tiên quân và Nguyệt Lão phối hợp nhịp nhàng, khiến các trưởng lão Long Tộc vừa giận vừa không biết làm sao, chư tiên không khỏi bật cười sảng khoái.

“Thiên Đế, các đại thần của ngươi đều là hạng người vô lễ như vậy sao? Loại người thế này có tư cách trở thành thượng thần sao?” Một vị tiên nhân thân thiết với Đại trưởng lão liền lên tiếng chất vấn.

“Ngay cả tiểu nhân cũng có thể làm trưởng lão Long Tộc, vậy thì chúng ta vì cớ gì không thể làm thượng thần?”

“Ha ha ha…”

Đối với những lời châm chọc của Nam Cực tiên quân, chư tiên chỉ cảm thấy sảng khoái, cuối cùng không nhịn được mà cười vang.

“Thiên Đế cao cao tại thượng, đây chính là cách người đối đãi Long Tộc hay sao?”

Thiên Đế cũng đã bị đám lão nhân Long Tộc làm cho mất hết kiên nhẫn. Lười phải đối đáp, lập tức quay sang Long Vương nói: “Long Vương, trẫm là người thế nào, trong lòng ngươi rõ ràng. Trẫm đã hứa nhất định sẽ vì Long Tộc gom đủ Định Hải Thần Châu, thì tuyệt không thất hứa.

Nhưng muốn tìm đủ bốn viên long châu, độ khó thế nào ngươi cũng hiểu rõ. Nguyệt Nhi không thể vì chuyện này mà cứ ở mãi Thiên Đình, không theo Xích Diễm rời đi.

Hôm nay trẫm đã đáp ứng Xích Diễm trước, rồi mới đến lượt các ngươi, không thể nuốt lời, mong ngươi thông cảm.”

“Không được! Mười hai trưởng lão Long Tộc đều có mặt ở đây, nếu chúng ta không đồng ý, lời của Long Vương cũng không có trọng lượng!” Đại trưởng lão bị chư tiên chọc giận đến bốc hỏa, quên mất bên cạnh còn có Xích Diễm – người có thể trong nháy mắt đánh gãy kinh mạch hắn – mà ngang nhiên đối đầu Thiên Đế.

“Ý ngươi là, chỉ cần gom đủ bốn viên Định Hải Thần Châu, Long Tộc sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, có thể để Nguyệt Nhi an tâm sống cùng bản tôn? Là như thế phải không? Hay đây chỉ là một trong những điều kiện của các ngươi?”

Xích Diễm ôm lấy Vân Nguyệt, đột nhiên lên tiếng khiến Đại trưởng lão giật mình nhảy dựng.

Hớp một ngụm nước bọt, Đại trưởng lão nói: “Nguyên bản chỉ là điều kiện ấy. Chỉ là trước đây Nam Cực tiên quân từng nhiều chuyện, đắc tội Long Tộc chúng ta, hôm nay hắn lại tiếp tục chen ngang.

Long Tộc vốn đã thấy hổ thẹn vì chuyện công chúa Vân Nguyệt, giờ hắn còn đến góp vui. Bởi vậy, ngoài việc tìm Định Hải Thần Châu, Thiên Đế còn phải lập tức xử lý Nam Cực tiên quân. Nếu không, Long Tộc thà từ bỏ Định Hải Thần Châu.”

“Các ngươi thật quá đáng! Rõ ràng là các ngươi vô lý trước, giờ lại đổ tội lên đầu Nam Cực tiên quân!”

Tính khí vốn ôn hòa, lại luôn thấy áy náy với Long Tộc vì Xích Diễm, Vân Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, lên tiếng phản bác.

“Vân Nguyệt công chúa, ngươi còn chưa gả cho Xích Diễm đâu, đã bắt đầu lớn tiếng?”

“Đại trưởng lão, yêu cầu vừa rồi của ngươi, trẫm tuyệt đối không thể đáp ứng.” Thiên Đế nổi giận nói.

“Vậy thì không còn cách nào khác, công chúa Vân Nguyệt chỉ có thể làm dâu Long Tộc, không thể gả cho Xích Diễm.”

“Đại trưởng lão, chẳng lẽ Long Tộc hiện tại do ngươi làm chủ? Hay là bổn vương nên nhường ngôi Long Vương cho ngươi luôn?” Long Vương cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa, trở mặt với Đại trưởng lão.

“Long Vương, chúng ta là một tộc. Hiện tại chịu nhục là Long Tộc, chứ không phải chỉ là Đại trưởng lão một người. Ngài và Thiên Đế có quan hệ thông gia, ngài nói đỡ cho Thiên Đế cũng không sai, nhưng hôm nay Long Tộc bị mất mặt, nhất định phải lấy lại danh dự. Ai bất kính với Long Tộc, lợi dụng chuyện của công chúa Vân Nguyệt, thì chúng ta cũng phải có hành động đáp trả. Nếu không, công chúa đừng hòng cùng Xích Diễm rời đi.” Nhị trưởng lão nói.

“Hôm nay Xích Diễm nhường nhịn các ngươi, là vì không muốn công chúa Vân Nguyệt phải khó xử và xấu hổ. Nhưng các ngươi đừng quên, dù hắn nhường nhịn thế nào, vẫn là Xích Diễm.

Yêu cầu vừa rồi các ngươi đã đưa ra, chư vị tiên gia đều đã nghe. Thiên Đế sẽ giúp các ngươi tìm vật đó, đừng cố tình gây sự nữa. Nếu thật sự ngăn cản hôn sự này, đến lúc ấy, đừng nói long châu, ngay cả Long Tộc các ngươi có còn giữ được hay không, bổn quân cũng không dám chắc.

Về phần bổn quân, không phải vì yêu cầu vô lý của các ngươi mà nhượng bộ, mà là bổn quân vốn đã có ý định hạ giới lịch kiếp, tùy tâm mà hành động.”

Dứt lời, trong sự ngạc nhiên của mọi người, chưa ai kịp phản ứng, Nam Cực tiên quân bỗng đau đớn hét lớn, rồi từ trong thân thể tự mình rút ra nguyên thần.

Một quả cầu ánh sáng trắng phiêu lãng bay đến trước mặt Thiên Đế.

Thiên Đế hai tay đón lấy, dù nguyên thần không hề có trọng lượng, nhưng lại khiến người cảm thấy nặng nề vô cùng.

“Nam Cực!” Vân Nguyệt nước mắt tuôn rơi, vùng khỏi vòng tay Xích Diễm, ngã nhào xuống đất, chạy đến bên Nam Cực tiên quân.

Trước đây, trong các thần tiên Thiên Đình, người nàng ghét nhất chính là Nam Cực tiên quân.

Nàng là công chúa, dù đi đến phủ đệ thần tiên nào cũng được nghênh đón, chỉ có Nam Cực, lần nào cũng chặn nàng ngoài cửa.

Mỗi lần nàng trộm dao băng đều bị hắn phát hiện, rồi bị không chút nương tay ném từ tầng trời thứ hai mươi chín xuống tầng mười ba, như thể đang cưỡi lốc xoáy, kinh hồn bạt vía.

Tồi tệ nhất là lần bị hắn ném thẳng vào tẩm cung của phụ vương mẫu hậu, vừa khéo bắt gặp hai người đang ân ái trên giường.

Lần khác, hắn còn ngang nhiên đánh úp nàng trước mặt tân ca ca, ném nàng ra khỏi Thiên Đình.

Thế nhưng, chính kẻ thần tiên nàng chán ghét nhất ấy, lần trước khi Xích Diễm bị trọng thương, là người đầu tiên đưa tay cứu giúp.

Lần này, lại vì muốn thành toàn cho nàng, không để mọi người khó xử, tự mình bức nguyên thần khỏi thân thể.

Dù thần tiên có thể tách linh hồn khỏi thân thể, nhưng nguyên thần và thân thể vốn là một thể. Nếu không vì trốn chạy, bị trừng phạt hay có người thi pháp thôi miên, thì chẳng ai nguyện ý tách nguyên thần ra cả.

Bởi vì, đó chính là trải nghiệm cận kề cái chết.

Vân Nguyệt vừa khóc vừa chạy về phía Nam Cực tiên quân. Vì bị thương chưa lành, pháp lực chưa khôi phục, nàng không thể bay lên, cũng không thể chạy nhanh.

Khi đến được bên hắn, thân thể Nam Cực tiên quân đã hoàn toàn hóa thành tro bụi.

Nhìn Vân Nguyệt nước mắt đầm đìa lao đến, trên khuôn mặt Nam Cực tiên quân hiện ra nụ cười – nụ cười đầu tiên trong hàng triệu năm qua, chưa từng dành cho bất kỳ ai khác.
 
Back
Top Bottom