Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,856
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNygwrb272Lr8OgN1fmBffYq2nHC11OBfl0ozUqdIAAF3Mab0ikqZa_7mQS1q-JplFCoyBfOfTi_MO7p62pKrnRXqGHc836K_NgS5eTt4jNWOl0QRAdRA1m6DcuDOiBK9rke6d1s9Ae-sxhZonsYCAi=w215-h322-s-no-gm

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?”

“Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?”

“Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng.

“Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm chặt tay ta, nhìn ta đầy nước mắt.

“Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.”

Ta rụt tay về.

Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

“Ta có ba yêu cầu!”

Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình.

“Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.”

Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.”

“Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình.​
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 1: Chương 1



Tề Mục cảm thấy để đàn ông khác giúp mình mặc quần áo quá kỳ quặc, liền kiên cường tự mình mặc.

Hắn nhìn thấy kiệt tác để đời của ta: "Vết thương là ai khâu?"

"Là ta."

Tề Mục mấy lần muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ thở dài.

"Khâu rất đẹp, lần sau không được khâu nữa."

Quên nói, ta khâu chữ "ngu ngốc" lên vai hắn.

Không trách ta đâu nha, chuyện này không thể trách ta đâu nha.

Ta khâu theo vết thương, vết thương nó dài như vậy ta có thể làm gì được.

"Thôi được rồi, kỳ thực nửa vòng tròn của chữ "c" là do ta nghĩ ra đấy."

Ta đang định mang bộ quần áo dính m.á.u bẩn thỉu ra ngoài, Tề Mục đột nhiên lo lắng gọi ta lại, lục lọi trong quần áo rất lâu.

Cuối cùng tìm được bức tranh "An công công".

Ta không còn gì để nói, hắn vui là được.

"Kỳ thực không có khâm sai nào cả, đó là tin tức giả do ta cho người tung ra, muốn dụ hắn ta lộ ra sơ hở. Kết quả tri phủ quả nhiên không nhịn được nữa, đã tìm sát thủ muốn đi ám sát khâm sai đại thần, bây giờ đã bị bắt rồi."

Tinh thần của hắn đã tốt hơn rất nhiều, đã có thể nói một hơi nhiều lời như vậy.

"Vậy ngươi bị ám sát như thế nào?"

"Ta... lúc đó ta đang theo dõi ở phía sau phủ nha," Tề Mục day trán, "Tri phủ đang bàn bạc với thuộc hạ xem nên lừa gạt khâm sai như thế nào, ta sắp nghe được phần quan trọng thì đột nhiên xông ra một con ch.ó hoang sủa vào ta, liền bị bọn họ phát hiện."

Ta không ngờ Tề Mục đã đến mức này rồi, ngay cả chó hoang đi ngang qua cũng phải xông lên mắng hắn vài câu.

Thật sự là quá vô lý, mẹ của vô lý mở cửa cho vô lý vào nhà - vô lý đến tận nhà rồi.

Nhân lúc Tề Mục ngủ trưa, ta bảo thị vệ dẫn ta đến đại lao, căn phòng trong cùng chính là nơi giam giữ tri phủ. Hắn ta ngồi ở góc, trên người quấn tầng tầng lớp lớp xiềng xích, quần áo vá rất nhiều chỗ, khác hẳn với vẻ ngoài hào nhoáng mà ta nhìn thấy mấy hôm trước.

"Là ngươi?" Hắn ta cười đau khổ.

Ta đại khái có thể hiểu tại sao hắn ta vẫn có thể cười ra tiếng, những quan tham mà ta xem trên bản tin trước kia, đến lúc sắp c.h.ế.t cũng rất bình tĩnh.

"Ngươi rốt cuộc là người phương nào, ngay cả đại lao cũng có thể vào được." Tri phủ đánh giá ta, "Xinh đẹp như vậy, chẳng lẽ là thiếp của khâm sai đại nhân?"

Ta lạnh lùng nhìn hắn ta: "Ta là ông nội của ngươi."

"Ngươi đi đi." Tri phủ cúi đầu, "Là ta tham lam vô độ hại dân chúng."

Ta không để ý đến hắn ta, quay đầu nói với thị vệ: "Đi cởi lớp áo khoác ngoài của hắn ta ra."
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 2: Chương 2



Bên trong chiếc áo khoác vá đầy chỗ là áo lót lông chồn thượng hạng, chất liệu bên trong áo lót có chút quen mắt. Thị vệ xé một mảnh vải trên người hắn ta đưa cho ta, ta nhận lấy, lén lật cổ tay áo của mình lên. Hoa văn giống, cảm giác khi chạm vào cũng giống. Chỉ là của ta là màu xanh nhạt thường được nữ tử mặc, còn của hắn ta là màu nâu thường được nam tử mặc.

Ta đi tới, ném mảnh vải trước mặt hắn ta: "Đây là Cổ Hương đoạn chỉ có trong cung, ngay cả nương nương trong cung cũng phải có địa vị từ Tứ phẩm trở lên mới được dùng, ngươi chỉ là một tri phủ nho nhỏ, lấy đâu ra?"

Mảnh vải nhẹ nhàng rơi xuống đất, tri phủ nhẹ nhàng nói: "Không biết."

"Vậy đổi một câu hỏi khác, lương thực do triều đình phân bổ đâu?"

"Tuyết lớn phong tỏa đường đi, vận chuyển không vào được."

Ta ngồi xổm xuống nhìn thẳng vào hắn ta: "Xem sản lượng thu hoạch hàng năm, lương thực dự trữ cũng phải có chứ? Ngươi giấu ở đâu?"

Tri phủ cười khổ: "Ta biết ta không sống được nữa rồi, ngươi nói gì cũng vô dụng."

"Từ bây giờ trở đi, cứ thêm một người c.h.ế.t đói, ta sẽ cho người ta thêm một nhát d.a.o lúc lăng trì ngươi." Ta vuốt tóc mai, "Lương thực ở đâu, đây là cơ hội cuối cùng để ngươi chuộc tội."

Tri phủ thà c.h.ế.t cũng không nói cho ta biết lương thực được cất giữ ở đâu, ta lại không thể thật sự để hắn ta chết, chỉ đành dặn dò thị vệ canh giữ hắn ta thật kỹ, không được để bất kỳ ai vào trong.

Tề Mục dựa vào đầu giường xem tấu chương: "Trở về rồi? Điều tra như vậy đã thỏa mãn chưa?"

"Cũng tạm." Ta ủ rũ ngồi xuống, "Tên khốn đó cái gì cũng không nói."

Ta kể lại tất cả những gì ta đã hỏi và suy đoán cho hắn nghe.

Hắn cười cười: "Ngươi vẫn là quá mềm lòng."

Ta thở dài: "Không có cách nào, lương y như từ mẫu."

Ánh mắt Tề Mục có chút đề phòng, người dịch ra sau một chút.

Ta tiến đến gần: "Ngoan, gọi một tiếng cha nghe xem."

Ta không cam lòng, giấc mơ trở thành mỹ nhân xà hạt không thể cứ như vậy tan vỡ, nhất định phải moi ra được chút gì đó từ miệng tên quan chó c.h.ế.t này.

Nếu như không moi ra được gì, thì moi hai cái răng cửa ra.

Cứ quyết định như vậy.

Sáng sớm hôm sau, ta lại đến đại lao, lần này ta đặc biệt mang theo hai túi lớn hạt dưa, chuẩn bị sẵn sàng để dây dưa với hắn ta cả ngày.

Nhưng lần này xảy ra chút ngoài ý muốn.

Ta bị quý tử của tri phủ bắt cóc.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 3: Chương 3



Sau khi tỉnh lại, ta phát hiện mình đã bị nhốt lại.

Thật sự không nên để thị vệ cách ta xa như vậy. Không có lương thực, nạn đói ngày càng nghiêm trọng, trên đường hỗn loạn, ta nghi ngờ mình bị lôi đi bọn họ cũng không phát hiện ra.

Không ai phát hiện trên đường thiếu mất một mỹ nhân.

Tên quý tử này tuy rằng không thông minh lắm, nhưng ra tay cũng đủ tàn nhẫn, ta dựa vào cục u sau gáy để suy đoán, hắn ta chắc là dùng gậy đánh ngất ta.

Đầu óc ong ong.

Con trai tri phủ bảo ta viết thư cho người nhà, cứu cha hắn một mạng, hắn ta sẽ thả ta ra.

Ta tốt bụng hỏi hắn ta: "Ngươi chắc chắn chứ?"

Hắn ta gật đầu, lấy giấy bút cho ta.

Quả nhiên là một đứa con hiếu thảo!

Ta cảm động cầm bút lên, tha thiết khuyên nhủ người nhận thư nhất định phải giữ lại mạng sống cho tri phủ, nhất định phải đến cứu ta, đầu ta đau quá, mau tìm đại phu đến khám cho ta đi. Nhờ vào trình độ ngữ văn 136 điểm trong kỳ thi đại học, ta gần như viết một mạch, bỏ vào phong bì, viết địa chỉ người nhận, đóng dấu tay.

Quý tử không ngờ ta lại phối hợp như vậy, cầm bức thư nghi hoặc rời đi.

Cửa lại bị khóa, tay lại bị trói, đầu vẫn còn đau, ta dựa vào tường nhắm mắt lại.

Bức tường này dựa vào cũng thoải mái đấy chứ, rất phù hợp với thiết kế công thái học, còn có mùi lúa mì.

Mùi lúa mì?

Ta cố gắng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn rõ nơi này.

Đây nào phải là căn phòng nhỏ tối tăm, rõ ràng là kho lương thực.

Ta âm thầm tính toán, nếu như ta ngủ dậy Tề Mục vẫn chưa đến cứu ta, ta sẽ vạch trần chuyện của hắn ta và An công công, viết thành sách, vẽ thành truyện tranh, để câu chuyện tình yêu của bọn họ lan truyền khắp hậu cung.

Rầm!

Cửa bị quý tử đá văng ra: "Ả đàn bà này, ngươi dám lừa ta!"

"Ai lừa ngươi?" Ta uể oải mở mắt ra.

Hắn ta ném phong bì vào mặt ta: "Địa chỉ người nhận là hoàng cung? Lão tử suýt chút nữa đã gửi thư đi rồi!"

"Chẳng phải ngươi bảo ta viết thư cho người nhà sao?" Ta nhìn thấy sự kinh hãi dần dần hiện lên trong mắt hắn ta, "Mẹ chồng ta ở trong cung đó, Từ Ninh cung, ngươi chưa từng nghe nói sao?"

Haha, đồ ngu, không ngờ tới chứ gì!

Vì quý tử không biết dùng Zhihu, nên ta đã thay hắn ta đặt câu hỏi:

"Vô tình bắt cóc con dâu của Thái hậu thì phải làm sao, khẩn cầu các bạn giải đáp, đang online chờ, rất gấp!"

Mặc dù bị đánh ngất nhưng đầu óc ta không bị hỏng, ta biết con dâu của Thái hậu chính là vợ của Hoàng thượng, nhưng ta từ chối cách diễn đạt như vậy.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 4: Chương 4



Trừ phi Tề Mục đến cứu ta ra ngoài.

Mẹ kiếp, tên ngu này muốn g.i.ế.c người diệt khẩu.

Thuộc hạ của hắn ta nói, thừa dịp bây giờ chưa có ai biết, không bằng lặng lẽ g.i.ế.c ta ở đây, phi tang thi thể, bọn họ có lẽ còn đường sống.

Ta tức giận: "Ngươi có lương tâm không vậy, ta còn đang ở đây nghe đấy!"

Thuộc hạ gì chứ!

Nhân lúc quý tử còn đang do dự, ta vội vàng khuyên hắn ta: "Ngươi đừng nghe lời hắn ta, tội cố ý g.i.ế.c người tăng thêm một bậc, phải ngồi tù mọt gông đấy!"

Mẹ kiếp.

Ta vừa dứt lời, tên thuộc hạ chó c.h.ế.t đó đã tìm một miếng vải nhét vào miệng ta.

Đây quả thực là một đòn chí mạng đối với ta.

Lúc bọn họ đang bàn bạc xem nên g.i.ế.c ta như thế nào, cửa lại mở ra, ùa vào một đám người.

Tề Mục đứng ở vị trí đầu tiên, sắc mặt rất khó coi: "Mang hai tên chó c.h.ế.t này ra ngoài cho trẫm!"

Hu hu hu hu hu hu cuối cùng cũng có người đến cứu ta rồi!

Ta không thể nói chuyện, chỉ có thể nhìn hắn ta với ánh mắt tha thiết.

"Chờ đã." Hắn từ từ xoay người, đám thị vệ dừng lại, cung kính chờ Hoàng thượng phân phó.

Người đàn ông mặc long bào màu đen đứng chắp tay sau lưng, chậm rãi đi đến trước mặt con trai tri phủ, một cước đá hắn ta ngã xuống đất, thị vệ xung quanh đồng loạt quỳ xuống.

"Ai cho ngươi lá gan dám bắt cóc Hoàng quý phi!"

Tuy rằng thời gian này ngày đêm bên nhau, nhưng ta chưa từng thấy hắn ta nổi giận. Vì vậy, không chỉ thị vệ, mà ta cũng bị dọa giật mình, nhắm mắt lại theo bản năng, rụt người về phía sau.

Hu hu ta thừa nhận, ta chính là một kẻ nhát gan.

"Không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ta mới dám mở mắt ra.

Tề Mục lấy khăn tay trong miệng ta ra ném đi, lại giúp ta cởi dây thừng trên tay.

Nhìn bộ dạng luống cuống tay chân của hắn, ta có chút không đành lòng: "Vết thương của ngươi còn chưa lành, đừng bận tâm nữa, để người khác làm đi."

"Không cần, dây trói đã được ta cởi ra rồi."

Ta còn chưa kịp cử động cánh tay, đã bị Tề Mục ôm chặt vào lòng.

"Mẹ kiếp! Đầu ta đau quá, ngươi đừng xoa đầu ta!!"

Nhờ phúc của quý tử, cuối cùng cũng tìm thấy lương thực.

Bách tính toàn thành quỳ rạp xuống đất, hô vang "Hoàng thượng vạn tuế".

Ta và Tề Mục nhìn nhau: "Mau bảo bọn họ đứng dậy, chuyện này... chuyện này sợ là giảm thọ đấy!"
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 5: Chương 5



Sau khi chuyển hết lương thực ra ngoài, cuối cùng ta cũng biết tại sao tri phủ thà c.h.ế.t cũng không nói cho ta biết vị trí lương thực rồi.

Bên trong kho lương thực, ngoài lương thực, còn có rất nhiều vũ khí.

"Xem ra, hình như còn nghiêm trọng hơn chúng ta tưởng tượng." Ta cố gắng làm cho mình trông thoải mái một chút, "Phải làm sao đây? Vẫn tiếp tục điều tra sao?"

Tề Mục gật đầu, lại lắc đầu.

Rất lâu sau, hắn nhìn ta nói: "Chúng ta hồi cung đi."

"Được."

Chúng ta vốn muốn chạy về cung trước giao thừa để ăn Tết, nhưng mà vội vàng chạy về vẫn không kịp, cuối cùng chỉ đành tìm một quán trọ gần đó để nghỉ ngơi.

"Đêm nay là giao thừa, vất vả các vị rồi, đều nghỉ ngơi sớm đi."

Thị vệ ba người một nhóm, năm người một nhóm đi uống rượu, ta ngồi bên cửa sổ nhìn đường phố bên ngoài. Tuy rằng đây chỉ là một huyện nhỏ, nhưng rất náo nhiệt, rất vui vẻ.

Một bàn tay ấm áp đặt l*n đ*nh đầu ta: "Đầu còn đau không?"

Ta lắc đầu.

Tề Mục ngồi đối diện ta: "Sao vậy, không vui à?"

Ta thừa nhận, ta có chút nhớ nhà, nhưng lại không muốn làm hắn thêm phiền não.

"Ta muốn xem Gala Giao thừa, chắc chắn Phùng Củng lão sư nhớ ta đến c.h.ế.t mất, năm nay không có ta chắc ông ấy sẽ khóc mất."

Tề Mục cười cười, kéo ta đứng dậy: "Chúng ta ra ngoài dạo một chút đi."

"Tề Mục, ngươi xem con khỉ kia có giống ngươi không!"

"?"

"Con chó kia, con ch.ó kia cũng giống ngươi!"

"?"

"Con khỉ kia còn biết chui qua vòng lửa, Tề Mục, ngươi học hỏi một chút đi!"

"..."

"Cún con đáng yêu quá, ngươi xem cún con của người ta còn biết bắt tay với người ta, đúng là so chó với chó thì tức c.h.ế.t người mà!"

"Giang Thanh Yến, ngươi bị di chứng sau chấn động não à?"

Trong phòng riêng của quán rượu, Tề Mục ngồi đối diện trừng mắt nhìn ta.

Ta hai tay nâng chén trà nhìn hắn: "Ta ăn không vô nữa, hay là chúng ta đi dạo tiếp đi."

"Đi dạo tiếp?" Tề Mục nhướng mày nhìn ta, "Ngươi muốn tiếp tục giả vờ giúp ta lau mặt, sau đó bôi son phấn lên mặt ta, hay là muốn tiếp tục tuyên truyền couple tà giáo "An Mục Tề" của ngươi? Đúng là tận tâm tận lực nha, giáo chủ Giang?"

"Hehe, tên ta đặt hay chứ!"

"Hay thì hay đấy, nếu để công ty sữa chua nào đó biết được, ít nhất cũng phải bồi thường mấy triệu đấy."
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 6: Chương 6



"Ngươi nói có lý," ta đặt chén trà xuống, "Cho nên ta phải tranh thủ trước khi xuyên không về, nhanh chóng viết xong tám nghìn chương còn lại."

Để giữ chân ta, tránh cho bản thân tiếp tục bị bôi nhọ, Tề Mục gọi một bình rượu.

Ta nghiêm mặt: "Ngươi bị thương, không được uống rượu."

"Ta cảm thấy, tổn thương do rượu gây ra, nhẹ hơn so với nắm đ.ấ.m của ngươi một chút."

Á à.

Ta ra tay với thế lực đen tối trước kia chắc là đã phân biệt rõ ràng vai trái vai phải đấy chứ?

Ta đưa ly rượu qua: "Rót cho ta một ly."

Tề Mục nhìn ta: "Nhiều nhất một ly, không được uống nhiều."

Trước kia sao lại không phát hiện hắn ta lắm lời như vậy.

Đêm khuya, người trên đường dần dần tản đi. Giao thừa, luôn phải đón cùng người nhà.

"Ngươi muốn về nhà không?" Tề Mục nhìn ra ngoài, đột nhiên hỏi ta.

Ta hơi sững người: "Đương nhiên là muốn, ngươi không muốn sao?"

"Ừ." Hắn thu hồi tầm mắt, "Nhất định sẽ về được."

Im lặng trong chốc lát.

"Tề Mục."

"Ừ?"

"Sau khi trở về, ngươi có quên ta không?"

Hắn trả lời rất dứt khoát: "Không."

"Nhưng mà chúng ta..."

"Ta sẽ tìm được ngươi," Tề Mục nhìn vào mắt ta, mắt hắn ta đang cười, "Cho dù ngươi quên ta, ta cũng sẽ nhớ ngươi, tìm được ngươi, sau đó hỏi ngươi một câu hỏi mà ta luôn muốn hỏi."

"Ngươi đợi đã."

Ta vội vàng tìm tiểu nhị muốn giấy bút: "Được rồi được rồi, số điện thoại của ngươi là bao nhiêu?"

"138 438 438."

"Mẹ kiếp! Tề Mục!!"

Ta thề ta chỉ uống một ly rượu.

Nhưng mà chuyện này không ảnh hưởng đến việc ta say ngã gục ở quán rượu, hơn nữa còn bất tỉnh nhân sự.

Lúc tỉnh lại, ta đang nằm trên long sàng, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy khuôn mặt phóng đại vô số lần của Tề Mục.

Ta bị dọa đến cho hắn một cái tát: "Mẹ kiếp! Cái quỷ gì vậy!"

"Cơ chế tự bảo vệ của ngươi cũng thật mạnh mẽ," Tề Mục bất đắc dĩ xoa xoa sống mũi, sau đó nhìn ta trêu chọc, "Cuối cùng cũng tỉnh rồi à, nữ vương tửu lượng ngàn ly không say?"

Ta lật người không nhìn hắn.

"Ta không làm chuyện gì kỳ quái đấy chứ?" Ta không yên tâm, lại quay đầu hỏi hắn, "Ta thật sự cái gì cũng không nhớ."

"Cũng không có gì," Tề Mục thản nhiên liếc nhìn ta, "Chỉ là kéo con khỉ của gánh hát, nhất quyết muốn kết nghĩa huynh đệ với nó mà thôi. Người ta sắp thu dọn đồ đạc về nhà rồi, ngươi nhất quyết không cho người ta đi... Sau đó ta không còn cách nào khác, chỉ đành bỏ tiền mua con khỉ đó về cho ngươi."

"..."

"Ta nuôi nó trên núi giả ở Ngự hoa viên, khi nào rảnh thì đi thăm đại ca của ngươi."

Không hiểu thì hỏi.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 7: Chương 7



Còn hành tinh nào thích hợp cho ta sinh sống nữa không?

Tin vui đặc biệt! Tin vui đặc biệt!

Vinh hoa Giang thị, vì cứu giá có công, được phong làm Hoàng quý phi rồi!

Rất nhiều người nói, vượt cấp quá nhiều, không hợp quy củ.

Ta đương nhiên biết không hợp quy củ.

Quy củ quan trọng sao?

Cho dù ta muốn Hoàng thượng thoái vị, làm một Võ Tắc Thiên tái thế, ngươi xem Hoàng thượng có dám có ý kiến không? Hắn dám không? Hắn không dám!

Mọi người hãy cùng ta đọc ba lần câu nói: ta khiến đàn ông vì ta mà đắc tội với ba trăm người.

Chuyện khiến người ta cạn lời!

Tề Mục lại để con khỉ đó tham gia toàn bộ lễ sắc phong của ta.

Ta đi bái kiến Hoàng hậu, An công công ôm khỉ đi theo ta.

Ta tiếp nhận lễ bái của các phi tần, An công công ôm khỉ đứng bên cạnh.

Tất cả các nghi thức đều hoàn thành, An công công ôm khỉ về Ngự hoa viên.

Bây giờ cả hoàng cung đều biết Hoàng quý phi mới được phong nuôi một con khỉ làm thú cưng.

Thủ phạm đã cười cả một buổi sáng: "Đây là khoảnh khắc quan trọng trong cuộc đời ngươi, nó là huynh đệ duy nhất của ngươi ở nơi này, sao có thể không đến chứng kiến chứ?"

"Ây da, ta sai rồi ta sai rồi, đừng khóa cửa!!"

Năm mới trôi qua, thời tiết rất nhanh đã ấm áp.

Tề Mục lại bắt đầu giở trò mới.

Ta xông vào Ngự thư phòng: "Tề Mục, ngươi bị điên à! Tại sao lại bắt ta luyện võ?"

Tề Mục buông tấu chương xuống nhìn ta: "Đương nhiên là để phòng thân, ngươi xem cái thân hình nhỏ bé của ngươi, một cơn gió cũng có thể thổi bay rồi."

"Vậy cũng không thể..."

"Hoàng quý phi, chúng ta về thôi," cung nữ nhỏ giọng nói với ta, "Nghe nói thầy dạy võ kia đẹp trai lắm."

"... Về thì về."

Tề Mục không biết từ đâu tìm được một chị gái xinh đẹp đến dạy võ công cho ta.

"Hoàng quý phi nương nương." Nàng ta cung kính hành lễ với ta.

"Khách sáo rồi khách sáo rồi, mỹ nhân mau miễn lễ."

"Nương nương hôm nay muốn học gì?"

Ta suy nghĩ một lát: "Ngươi biết Bát đoạn cẩm không?"

"Chuyện này... chưa từng nghe nói."

"Không sao." Ta xắn tay áo lên, "Ta dạy ngươi."

Lúc Tề Mục đến tìm ta, ta đang dạy đến động tác "Ngũ lao thất thương hướng hậu tiêu" - xoay đầu nhìn về phía sau để điều hòa ngũ lao thất thương trong bài tập Bát Đoạn Cẩm.

Không chỉ mỹ nhân đến dạy võ công cho ta học say sưa, mà tất cả cung nữ thái giám ở Chung Túy cung đều tích cực tham gia vào đội quân khí công dưỡng sinh của ta.

"Giang Thanh Yến, ngươi đang làm gì vậy?"

Ta nhìn thấy khuôn mặt kinh ngạc của Tề Mục lúc "ngoái nhìn phía sau", lập tức nhiệt tình chiêu đãi hắn: "Hoàng thượng đến rồi à? Cùng luyện tập không?"
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 8: Chương 8



Lông mày hắn giật giật, xoay người đi vào phòng bếp.

Ngày hôm sau, ta chuyển địa điểm giảng dạy của mình đến Ngự hoa viên.

Đúng vậy, chính là nơi mà các phi tần ngày đêm mơ ước được gặp Hoàng thượng.

Hôm nay chúng ta sẽ phát dương quang đại khí công dưỡng sinh Bát đoạn cẩm!

Còn ta, dựa vào buff sủng phi của Hoàng thượng, đã thành công thu hút ngày càng nhiều người tham gia, đội ngũ dần dần vượt qua đội quân nhảy quảng trường dưới lầu nhà ta.

Ban đầu chỉ có mấy phi tần địa vị thấp kém đến nịnh bợ ta.

Sau đó Đức phi cũng nhịn không được đến xem náo nhiệt.

Hoa Quý phi đi tìm Hoàng hậu cáo trạng, nói ta quấy nhiễu hậu cung. Hoàng hậu đến xem thử, rồi cũng tham gia luyện tập cùng.

"Động tác lắc đầu vẫy đuôi để trừ tà khí là khó nhất, các vị nhất định phải chú ý sự phối hợp giữa đầu và đuôi, trước tiên..."

Bầu trời phía trên hoàng cung vang vọng âm nhạc du dương, bầu không khí luyện công của mọi người vô cùng hòa hợp.

Cuối cùng, sau khi Thái hậu cũng tham gia cùng ta, Tề Mục đã nhịn không được nữa.

Hắn túm ta từ Ngự hoa viên đến Ngự thư phòng: "Ảnh hưởng cũng lớn đấy, Giang lão sư?"

Ta khiêm tốn xua tay: "Bình thường thôi bình thường thôi, chủ yếu là do sức hấp dẫn của văn hóa truyền thống, ta chỉ là giúp cho nhiều người phát hiện ra vẻ đẹp của nó mà thôi."

"Phát hiện ra vẻ đẹp của văn hóa truyền thống cũng được đi, bây giờ cả hậu cung đều đang truyền tai nhau, nói ta thích thái giám, đây có phải là công lao của ngươi không?"

Tề Mục cúi đầu tiếp tục xem tấu chương, bảo An công công đưa ta về.

An công công cả đường đi đều muốn nói lại thôi, sắp đến cửa Chung Túy cung cuối cùng cũng nhịn không được: "Có một câu nô tài không biết có nên nói hay không."

Ta an ủi hắn ta một cách chu đáo: "Về cơ bản, những người hỏi câu này đều biết là không nên nói, nhưng mà bọn họ vẫn sẽ nói."

"Hoàng quý phi nương nương à," An công công nhìn ta với vẻ mặt hận sắt không thể rèn thành thép, "Người trước kia cho dù làm gì, Hoàng thượng đều chiều theo người, lần này lại nhiều lần ngăn cản, nương nương không nghĩ đến nguyên nhân sao?"

Nguyên nhân?

Không yêu ta nữa chứ gì, chán ghét ta rồi chứ gì, thất sủng rồi chứ gì, tình cảm phai nhạt rồi chứ gì, muốn ta thu dọn đồ đạc cút đi rồi chứ gì.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P2
Chương 9: Chương 9



Nguồn thiếu chương này, mong độc giả thông cảm!
 
Back
Top Bottom