Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 20: Chương 20



Vốn dĩ muốn tìm hắn giúp ta chặt củi nhóm lửa, kết quả vẫn là ta đau lòng bỏ tiền thuê hai người.

Thị vệ hắn mang theo cải trang quá tốt, lúc muốn tìm người ta lại không nhận ra.

Sau đó mới biết hai người ta bỏ tiền thuê chính là bọn họ.

Khốn kiếp!

Lúc phát thuốc ta nghe được một số tin tức, nói là triều đình nghi ngờ tri phủ tham ô tiền cứu trợ thiên tai, muốn phái khâm sai đại thần đến.

Ta thật sự không hiểu mạch não của Tề Mục, chuyện này còn cần phải nghi ngờ sao?

Trước đây không phái khâm sai đại thần, nhất định phải vi hành, bây giờ hắn đã ở đây rồi, lại tìm người khác đến đây nữa.

Không bị tắc nghẽn mạch m.á.u não mười năm thì không làm ra được chuyện này.

Tề Mục sáng sớm đã đến gõ cửa phòng ta: "Mấy ngày nay ngàn vạn lần đừng ra ngoài, cần gì thì bảo người khác đi mua."

"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?"

"Không có gì, ngươi cứ yên tâm nghỉ ngơi ở quán trọ là được."

Phải nói đàn ông đúng là thiếu đánh mà.

Hắn không đến tìm ta cũng được đi, bây giờ lại nói một câu mơ hồ "Ngàn vạn lần đừng ra khỏi quán trọ", cũng không nói rõ ràng là chuyện gì.

Bây giờ ta nhảy cửa sổ cũng muốn ra ngoài xem thử.

Không nhảy nữa.

Mở cửa sổ ra nhìn thấy hai tên thị vệ đứng dưới cửa sổ, hai ngày trước ta bỏ tiền nhờ bọn họ giúp ta chặt củi, lần này nhận ra rồi.

Ta nhịn không được gọi qua cửa sổ: "Các ngươi đứng ở đây làm gì vậy?"

Hai người bọn họ không để ý đến ta, chỉ có thị vệ canh giữ ở cửa phòng ta cung kính trả lời: "Nương nương, hai thị vệ cải trang ở dưới cửa sổ người là do Hoàng thượng đặc biệt sắp xếp ở đây tối qua."

Ta không hiểu, Tề Mục đã hiểu rõ ta đến vậy sao?

Ta nghe ngóng được tin tức từ tiểu nhị, hôm nay khâm sai đại nhân đã đến.

Tề Mục chắc là đi gặp khâm sai rồi.

Gặp thì gặp, không cho ta ra ngoài là vì sao?

Hoàng hậu nương nương, Thái hậu nương nương, Gián nghị đại phu! Thần thiếp muốn tố cáo Hoàng thượng tư thông, làm ô uế triều đình, tội không thể tha!

Nghe nói có người phát hiện một ổ thích khách ở ngoài thành, ý đồ ám sát khâm sai đại thần, nhưng mà còn chưa kịp ra tay đã bị người của Tề Mục bắt được, tri phủ cũng bị nhốt vào đại lao.

Gan to thật.

Ta âm thầm lau mồ hôi lạnh cho mình.

Nạn đói trong thành ngày càng nghiêm trọng, tuyết lớn phong tỏa đường đi, xe chở lương thực từ bên ngoài không vận chuyển vào được, chỉ có thể dựa vào sức người từng chút từng chút chuyển vào trong.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 21: Chương 21



Ta muốn ra ngoài giúp đỡ dọn tuyết, thị vệ không cho, tiểu nhị cũng không cho.

Chỉ có thể ngồi trong phòng pha trà gừng uống.

"Nương nương, xảy ra chuyện rồi." Thị vệ hạ thấp giọng, nói với ta qua cánh cửa.

Ta vội vàng mở cửa cho hắn ta vào: "Ai xảy ra chuyện? Xảy ra chuyện gì?"

"Là Hoàng thượng, Hoàng thượng bị ám sát."

"Hắn ta ở đâu? Tình hình thế nào?"

Lúc Tề Mục được khiêng vào, ta bình tĩnh đến lạ thường, dặn dò thị vệ không được nói ra ngoài, mới dám quay đầu lại xem tình hình của hắn.

Có lẽ là do mất m.á.u quá nhiều, người đã hôn mê.

"Lau sạch m.á.u trên đất, đi tìm đại phu đến đây, ta e là không ổn lắm." Ta cắn răng c** q**n áo của hắn, hai tay run lẩy bẩy.

Người như ta không nên học y, nhát gan còn sợ máu.

Vết thương ở vai phải, dài khoảng mười cm, vẫn không ngừng chảy máu.

Lúc đầu lúc đăng ký nguyện vọng tại sao lại không đăng ký khoa ngoại, ta hận.

Ta đè chặt vị trí mạch m.á.u xung quanh vết thương: "Đại phu đến chưa?"

"Đang đi tìm."

Ta xắn tay áo lên, hít sâu một hơi: "Đến phòng bên cạnh, lấy bột tam thất và kim châm đến đây."

"Rõ!"

"Còn có vải sạch, cùng mang đến đây, nhanh lên!"

Ta nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tề Mục, mũi chua xót: "Ta học nghệ không tinh, ngươi cố gắng chịu đựng nhé."

Lúc đại phu đến, ta miễn cưỡng cầm m.á.u cho Tề Mục, loạng choạng khâu vết thương lại.

Ông lão tuổi tác đã cao nhìn thấy hai người toàn thân đầy máu, hai chân mềm nhũn suýt chút nữa ngã xuống đất.

Ta ra hiệu cho ông ta đến xem.

Đại phu cau mày bắt mạch cho Tề Mục, vừa lắc đầu vừa thở dài, nói may mà m.á.u đã cầm, nếu không kịp thời có thể đã mất mạng.

Ta nhịn không được hỏi: "Có phải do lao lực quá độ dẫn đến tạng khí hư tổn, lại thêm mất m.á.u quá nhiều nên mới hôn mê phải không?"

Đại phu gật đầu.

"Đây là đơn thuốc ta vừa viết, ngài xem được không?"

Đại phu nghi hoặc nhìn ta, lại nhìn đơn thuốc, cuối cùng gật đầu.

"Cảm ơn lão tiên sinh." Ta cảm kích bắt tay với ông ta, vô tình dính đầy m.á.u lên tay ông ta.

Đại phu rất hòa nhã: “Cô nương khách sáo rồi, nếu như bản thân ngươi hiểu y thuật, lần sau không cần gọi ta đến nữa. Trời tuyết đường trơn, ta già rồi, cũng không muốn ra ngoài lắm."

Á à.

Đây chẳng phải là làm học sinh quen rồi sao, làm xong bài tập luôn phải đối chiếu với đáp án.

Ta ném đơn thuốc cho thị vệ, đích thân đưa đại phu về nhà.

"Lão tiên sinh, nếu như có người hỏi..."

Đại phu rất hiểu chuyện: "Yên tâm đi, ta đều hiểu, cứ nói là có một phụ nữ sắp sinh, ta kê mấy vị thuốc cầm máu."

Mời quý vị đón nghe chương trình radio
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 22: Chương 22



hôm nay: "Câu chuyện của lão thầy thuốc".

Ta trông chừng Tề Mục cả ngày, nghe tiếng thở của hắn từ yếu ớt trở nên đều đặn.

Đêm khuya, ta nhìn thấy thị vệ bên ngoài đổi ca, cây nến ở đầu giường sắp cháy hết.

"Tề Mục." Ta gọi hắn một tiếng.

Không có phản ứng.

"Tề Mục, ngươi là con trai ngoan của ta sao?"

Vẫn không có phản ứng.

"Ta không chịu nổi nữa, ngủ một lát, ngươi ngàn vạn lần đừng c.h.ế.t đấy."

Ta khoác áo choàng, gối đầu lên mép giường nhắm mắt lại.

Ta lại ngủ với tư thế này cả một đêm, ngủ đến mức tay tê, cổ đau.

Anan

Ban đêm mơ một giấc mơ, mơ thấy ta về nhà, về trường học, mọi chuyện đều tốt đẹp, chỉ là không tìm thấy Tề Mục. Ta không có cách liên lạc với hắn, cũng không biết hắn ở nơi nào.

Hình như Tề Mục vẫn chưa tỉnh, nằm im như một mẫu vật.

Theo như ta biết, hôn mê lâu như vậy mà vẫn chưa tỉnh, thì cần phải dùng một số thủ đoạn đặc biệt để đánh thức hắn. Không biết Tây y có phương pháp nào hay không, nhưng ta chỉ biết một cách -

Dùng kim châm.

"Chuyện này thật sự không phải ta công báo tư thù đâu nha, đều là vì muốn tốt cho ngươi." Ta lấy kim châm ra, "Tỉnh lại rồi chúng ta trao đổi số điện thoại cho nhau nhé Tề Mục."

Ta kìm nén sự vui sướng trong lòng, cố gắng làm cho động tác cầm kim của mình giống một thầy thuốc, chứ không phải Dung ma ma.

Lúc ta giơ kim châm lên gần huyệt nhân trung của Tề Mục, hắn đột nhiên ho nhẹ một tiếng, giơ tay trái nắm lấy cổ tay ta, chỉ mở hé mắt, cứ như vậy nhìn ta, trông dịu dàng hơn bất kỳ lúc nào.

"Ngươi thật sự châm à?" Hắn khó khăn mỉm cười.

Sai lầm rồi, đáng lẽ nên băng bó hai tay hắn lại với nhau.

Ai ngờ được như vậy mà cũng bị chặn được chứ mọi người.

Ta sững người: "Ngươi tỉnh từ lúc nào vậy?"

"Không biết chính xác thời gian, nhưng lúc đó trời còn chưa sáng." Tề Mục lấy kim châm ra xa ta, "Ban đầu muốn gọi ngươi lên giường ngủ, nhưng ngươi ngủ quá say, ta không gọi ngươi dậy được."

Ta đỡ hắn ngồi dậy, chiếc chăn đắp trên người Tề Mục trượt xuống, để lộ một chút cơ n.g.ự.c và cơ bụng.

Ta im lặng quay người lại: "Ta đi tìm người giúp ngươi mặc quần áo."

Nơi này khí hậu khô hanh, lại còn đốt lò than suốt ngày, nếu ta lúc này chảy m.á.u mũi, thì chẳng phải là không giải thích được sao?
 
Back
Top Bottom