Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
437,838
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNhKFQcW-17GUUymrBU-5-R4qTFRQRh0C-lcfZZLCWlWoXGBCxNeQrOkF6UD6gyVDcjK10LXUOueF3Nr_0ZBkbF8ofdA04yOT4vnE1g_obedIw8mXB7xveezI5hQssxmGZfFbZi9Oc-joidAWwF8ODH=w215-h322-s-no-gm

Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Cổ Đại, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?”

“Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?”

“Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng.

“Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm chặt tay ta, nhìn ta đầy nước mắt.

“Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.”

Ta rụt tay về.

Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

“Ta có ba yêu cầu!”

Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình.

“Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.”

Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.”

“Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình.​
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 1: Chương 1



“Hoàng thượng, dấu hiệu nhận biết góc vuông là gì?”

“Cái đệch? Ngươi cũng vậy à?”

“Ừm ừm!” Ta kích động chen qua An công công, chìa hai tay về phía Hoàng thượng.

“Ngươi còn nhớ nội dung quyển 184 của ‘Tư trị thông giám’ không? Ta nghĩ mãi không ra, mất ngủ hai ngày rồi.” Hoàng thượng nắm c.h.ặ.t t.a.y ta, nhìn ta đầy nước mắt.

“Ơ... Không nhớ ra thì thôi vậy.”

Ta rụt tay về.

Tối hôm đó, Hoàng thượng triệu ta thị tẩm.

“Ta có ba yêu cầu!”

Hoàng thượng vừa bước vào cửa đã bị câu nói của ta dọa cho giật mình.

“Ta có thể ngủ dưới đất hoặc trên trường kỷ, ngươi cứ ngủ trên giường, ta sẽ không thật sự thị tẩm đâu. Yên tâm đi.” Hoàng thượng ngừng một chút, “Hay là ngươi ngủ trên giường đi.”

Ta hơi áy náy: “Chúng ta có thể thay phiên nhau ngủ trên giường, dù sao ngươi cũng là Hoàng thượng.”

“Ngươi mới xuyên không đến à?” Hoàng thượng ôm chăn trải giường dưới đất cho mình.

Ta xuống giường giúp hắn: “Không, lâu rồi, cũng gần năm tháng rồi.”

“Không thể nào, còn lâu hơn cả ta, ta mới đến một tháng.” Hoàng thượng ngồi xếp bằng, “Sao ta không phát hiện ra ngươi cũng là người xuyên không nhỉ?”

“Ngươi không phải là không phát hiện ra ta cũng là người xuyên không,” ta thành khẩn nhìn hắn, “mà là ngươi đơn thuần không phát hiện ra con người ta.”

“Không không không, ta có ấn tượng với ngươi, ngươi chẳng phải là... cung nữ ở Ngự hoa viên sao?”

“Ta là Giang Thái nữ...”

“Ha, ngại quá ngại quá.” Hoàng thượng chỉ vào tóc ta, “Ta chỉ là thấy cách ăn mặc của ngươi không giống phi tần thôi. Nhưng mà thẩm mỹ của người thời đại này không giống chúng ta, thông cảm thông cảm.”

Ta là người c.h.ế.t vì sĩ diện, vì vậy không nói gì thêm.

Nhưng mà lý do thực sự là, ta không biết búi tóc.

Giang Thái nữ địa vị thấp kém, lại không được sủng ái, ngay cả cung nữ duy nhất bên cạnh ta cũng lười hầu hạ ta, thường thường ta thức dậy rồi mà nàng ta vẫn còn đang ngủ.

Ta chỉ có thể tự mình chải đầu.

Rất nhiều lúc còn chẳng bằng không chải.

Vì vậy, trong bữa tiệc cung đình hôm đó, khi nghe thấy Hoàng thượng ngâm nga một bài thơ của Chủ tịch trong “Tân Viên Xuân - Tuyết”, ta kích động đến mức muốn lao ngay đến trước mặt hắn, đọc thuộc lòng ba trăm bài thơ Đường, tiện thể hỏi vay hắn ít tiền.

Ta đã quá nghèo rồi.

Từ lúc đó trở đi, ngày nào ta cũng nghĩ cách tiếp cận Hoàng thượng.

Người không biết còn tưởng ta thích hắn lắm đấy...

Lần đầu tiên, ta đến Ngự thư phòng, nói là có việc cầu kiến Hoàng thượng.

An công công chặn ta ở cửa, nói địa vị của ta quá thấp kém không được vào.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 2: Chương 2



Ta nói, công công, người cho ta vào đi, ta đảm bảo sau này sẽ không thấp kém như vậy nữa.

Công công nói, hơ, Giang Thái nữ thật là có chí khí.

Ta không phải có chí khí, ta chỉ đơn thuần vì cơm là sắt, thép là gạo, một bữa không ăn là đói đến cồn cào ruột gan.

Mà ta đã bốn tháng chưa được ăn no rồi. Thức ăn của Thái nữ toàn thứ gì ấy, dù sao cũng là phi tần của Hoàng thượng, vậy mà ăn còn không bằng căn tin trường ta.

An công công vẫn không cho ta vào, ta chỉ có thể ba bước ngoái đầu nhìn lại mà rời đi.

Nỗi nhớ quê hương là một tòa cung điện tối đen như mực, ta ở bên ngoài, Hoàng thượng ở bên trong.

Lần thứ hai là ở cửa cung Hoàng hậu.

Hôm đó là Tết Trung thu, Hoàng thượng đến cung Hoàng hậu dùng bữa. Ta vẫn tự biết thân biết phận, không dám xông vào, chỉ đứng ở cửa chờ đợi.

Kết quả lại bị An công công nhìn thấy.

Ta thật sự là không hiểu nổi, hắn thân là thái giám thân cận của Hoàng thượng, không ở bên trong hầu hạ, chạy ra ngoài nhìn chằm chằm ta làm gì?

Hắn đi đến cửa nhìn chằm chằm ta, ta lùi về sau một bước.

Hắn dịch sang một bên tiếp tục nhìn chằm chằm ta, ta lại lùi về sau một bước.

Hoàng thượng còn chưa dùng bữa xong, ta đã từ cửa cung Hoàng hậu lui đến tận hậu viện Thái y viện.

Tức c.h.ế.t ta rồi, thật sự muốn đến Thái y viện chộp lấy chút thuốc cho vị công công này chữa trị đầu óc.

Lần thứ ba, cuối cùng ta cũng thành công.

Ta nghe được tin tức từ các phi tần khác rằng Hoàng thượng đang ở Ngự hoa viên.

Ta một đường chạy như bay, bỏ lại kiệu của đám phi tần, cuối cùng cũng chặn được Hoàng thượng ở đầu cầu vòm của Ngự hoa viên.

Lúc An công công định đuổi ta đi, ta vội vàng hô lên:

“Hoàng thượng! Dấu hiệu nhận biết góc vuông!”

Cảm ơn toán học, cảm ơn nền giáo dục bắt buộc, cảm ơn kỳ thi đại học!

Sau khi thị tẩm, Hoàng thượng đã thăng chức cho ta, ta từ Thái nữ trở thành Tiệp dư.

Hoàng thượng sáng sớm đã đi lâm triều, ta ngủ một giấc trên giường hắn đến tận trưa, trực tiếp trốn luôn việc đến thỉnh an Hoàng hậu.

Lần này rốt cuộc cũng có người chải đầu cho ta rồi.

Hình như còn không đẹp bằng ta tự chải.

Đôi khi ta nghi ngờ, vị Hoàng thượng này có thật là người xuyên không không vậy.

Lâm triều đúng giờ, phê duyệt tấu chương đúng giờ, thỉnh thoảng còn bàn bạc chính sự với các đại thần. Làm nhiều việc như vậy mà không sợ lộ tẩy sao?
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 3: Chương 3



Ta đi hỏi hắn, hắn vừa múa bút như bay, vừa thờ ơ “ừ” một tiếng.

“Ta học lịch sử Trung Quốc cổ đại, đang lo lắng không biết viết luận văn tốt nghiệp về cái gì đây.”

Ra vậy, lần này người xuyên không là dân chuyên nghiệp.

“Ngươi thì sao? Chắc cũng là sinh viên đại học nhỉ? Học gì vậy?”

Ta che mặt khóc ròng: “Học Trung y.”

Ta lại ngủ dậy muộn, lỡ mất việc thỉnh an Hoàng hậu.

Hoàng hậu rất tức giận, cộng thêm các phi tần khác xúi giục nói ta được voi đòi tiên, bà ta tức giận phạt ta sao chép cung quy mười lần.

Chẳng lẽ, Hoàng hậu cũng là người xuyên không?

Trước khi xuyên không chắc là giáo viên tiểu học đấy nhỉ.

Sao chép đến lần thứ hai thì Hoàng thượng đến.

Còn chưa chép xong, đừng kêu.

Câu đầu tiên Hoàng thượng bước vào là: “Ta mượn dùng tạm cái bếp nhỏ của ngươi được không? Món ăn của Ngự thiện phòng thật sự là quá khó ăn.”

Ta chỉ vào bên cạnh: “Vậy ngươi đi tìm Đức phi đi, chỉ có phi tần chủ vị mới có bếp nhỏ, ta không có.”

“Ngươi đang viết gì vậy?”

“Cung quy, hôm nay dậy muộn, Hoàng hậu phạt ta chép mười lần.” Ta ngẩng đầu nhìn hắn, “Đã đến đây rồi, giúp ta chép hai lần đi?”

Hoàng thượng lập tức quay đầu bỏ đi.

Phì, tình chị em giả tạo.

Nửa canh giờ sau, ý chỉ của Hoàng thượng phong ta làm Vinh hoa, chuyển đến ở Chung Túy cung được đưa đến.

Chép cung quy? Chép cái rắm!

Cái gì có thể quan trọng hơn việc ta chuyển nhà chứ?

Chung Túy cung từ trước đến nay chưa có ai ở, tổng quản nội vụ phủ đến hỏi ta có cần sắm sửa thêm gì không.

Ta nói những thứ khác đều là chuyện nhỏ, nhớ sửa sang bếp nhỏ cho to một chút.

Ta thức suốt đêm chuyển đến Chung Túy cung. Để báo đáp ân tình của Hoàng thượng, ta đã tự tay thiết kế cho hắn một căn bếp sang trọng, hiện đại hóa, bao gồm cả hệ thống thông gió khử mùi dầu mỡ, điều hòa trung tâm chống say nắng.

Hoàng thượng rất hài lòng, nói tối nay sẽ đến nấu ăn.

Còn đặc biệt dặn dò ta ngàn vạn lần đừng để người khác biết.

Ta nói ngươi yên tâm đi, sao ta có thể để người khác biết được, nếu bọn họ biết được, đến cướp miếng cơm của ta thì phải làm sao? Lương bổng ít ỏi của ta không đủ nuôi sống nhiều người trong hậu cung như vậy đâu.

Hoàng thượng trầm ngâm rời đi, sau khi hắn đi, An công công đã mang đến cho ta một hộp bạc.

Bên trong hộp có ghi ba chữ: Tiền cơm nước.

Hoàng thượng mỗi ngày đều đến cung ta hai lần, buổi trưa một lần, buổi tối một lần.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 4: Chương 4



Thời gian của hắn rất eo hẹp, ta phải chuẩn bị thức ăn xong xuôi trước khi hắn đến.

Vì vậy, về cơ bản công việc là hôm nay ta muốn ăn gì thì chuẩn bị món đó, đợi Hoàng thượng đến nấu.

Tuyệt vời ông mặt trời!

Để tránh bị người khác nghi ngờ, chúng ta phải làm bộ ăn chút đồ ăn mà Ngự thiện phòng đưa đến, sau khi dọn đi rồi mới lén lút nấu nướng, vừa nấu ăn vừa bàn tán về những món khó ăn vừa rồi.

“Chưa bao giờ ta ăn phải món cá tanh như vậy!” Hoàng thượng vừa thái đậu phụ, hai hàng lông mày nhíu chặt vào nhau, “Bọn họ không biết hầm cá phải cho rượu nấu ăn vào sao? Không có rượu nấu ăn thì cho rượu trắng cũng được mà.”

Ta cầm quạt canh nồi, nhìn hắn thái xong đậu phụ lại thái hành.

“Trước khi xuyên không, ngươi không phải học trường dạy nấu ăn Tân Phương Đông đấy chứ?”

Hoàng thượng liếc xéo ta một cái qua làn hơi nước.

“Đã nói là ta học lịch sử.”

À đúng rồi.

Thật là uổng phí tài năng.

Hoàng thượng nấu ăn thật sự rất ngon, còn ngon hơn cả quán ăn tư nhân mà ta thường lui tới, có một vị Hoàng thượng như vậy thật sự là phúc khí của bách tính!

Nếu như có thể để hắn đến Ngự thiện phòng làm đầu bếp thì tốt biết mấy.

“Ngươi không phải thường nói mùa thu khô hanh sao? Ta đã nấu đường tuyết lê cho ngươi rồi, để trên bàn đấy.” Hoàng thượng nói với ta qua lớp bình phong.

Nói xong liền quay về Ngự thư phòng phê duyệt tấu chương.

Ta đang định đi ngủ trưa, liền cảm kích nói với hắn:

“Nhớ lần sau lại đến chơi nha!”

Ta cứ nghĩ chuyện ta lén lút nấu nướng rất kín đáo, kết quả vẫn bị người khác phát hiện.

Chỉ là hình như truyền đi có hơi sai lệch.

Mọi người đều cho rằng là do ta nấu ăn quá ngon, giữ chân được dạ dày của Hoàng thượng, nên mới khiến Hoàng thượng ngày nào cũng chạy đến cung ta.

Thế là, tam cung lục viện đều xắn tay áo vào bếp, khổ luyện kỹ năng nấu nướng, đua nhau dâng đồ ăn đến Ngự thư phòng, kết quả lại gây ra tác dụng ngược.

“Quá khó ăn!”

Hoàng thượng ăn xong, lại đến cung ta uống hết hai ấm trà.

Thấy kế hoạch lấy lòng Hoàng thượng bằng đồ ăn thất bại, đám phi tần lại chuyển hướng sang ta. Họ cho rằng ta ắt hẳn phải có bí kíp nấu ăn gia truyền nào đó, nên mới có thể khiến Hoàng thượng ngày ngày đến Chung Túy cung dùng bữa. Thế là họ lũ lượt kéo đến, mong muốn được ta truyền dạy bí kíp.

Ặc, ta thật sự không biết phải giải thích như thế nào.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 5: Chương 5



Kỹ năng nấu nướng của ta ở mức độ nào?

Từng muốn tự mình luộc mì, kết quả lúc đập trứng gà, đập cả quả trứng ra ngoài nồi, đợi đến lúc ta lau sạch lòng đỏ trứng thì mì đã nát bét trong nồi rồi.

Nhưng mà bọn họ không tin, cho rằng ta không muốn dạy, thế là trong hậu cung đồn thổi ta chuyên quyền độc đoán, ghen ghét đố kỵ.

Không còn cách nào khác, ta chỉ có thể sống cuộc sống trốn đông trốn tây, sáng sớm đã bê ghế đến hồ Ngự hoa viên xem thiên nga đánh nhau.

Hai con thiên nga quấn cổ vào nhau, dùng cánh tát vào mặt nhau, đánh nhau đến khó phân thắng bại.

Sau đó, vị trí của ta bị bại lộ, buổi chiều không dám đến Ngự hoa viên nữa, đổi sang Thái Dịch trì xem cóc.

Ta đang định hỏi con cóc xem rốt cuộc có muốn ăn thịt thiên nga hay không, bỗng nhiên bị người ta túm lấy, quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt giận dữ của Thái hậu.

“Giang thị, ngươi có biết tội không?”

Chẳng lẽ con cóc này là thú cưng của Thái hậu?

Bà ta cảm thấy ta đã xúc phạm đến con cóc?

Ta vội vàng giải thích: “Thái hậu nương nương tha tội, thần thiếp không biết lai lịch của con cóc này, thần thiếp không hề làm hại nó!”

“Ngươi nói nhăng nói cuội cái gì! Người đâu, mang về thẩm vấn!”

Ta bị lôi đến cung Thái hậu.

Bà ta cảm thấy Hoàng thượng ngày nào cũng đến cung ta ăn cơm rất kỳ lạ, nghi ngờ ta đã bỏ thuốc gây nghiện vào thức ăn, khiến Hoàng thượng ngày nhớ đêm mong cơm canh của ta.

Cũng không phải là không có khả năng này.

Cho nên ta suy nghĩ thật kỹ, có phải Hoàng thượng nấu ăn ngon là bởi vì hắn đã cho thêm thứ gì đó vào hay không?

Nhưng mà nghĩ lại, mỗi lần hắn đều ăn nhiều hơn ta, hơn nữa bỏ thuốc cho ta, hình như vừa không có lợi lại vừa không cần thiết.

Thái hậu đã phái người đến lục soát phòng bếp nhỏ của ta.

Kỳ thực ta có chút chột dạ, bởi vì nguyên liệu nấu ăn trong phòng bếp nhỏ thật sự là quá nhiều, phi tần bình thường ai mà tích trữ nhiều đồ ăn như vậy trong cung của mình chứ.

“Cái gì đây!”

Một cái lọ nhỏ bị ném tới trước mặt ta.

Ta mở ra ngửi ngửi, lại đổ một ít ra tay quan sát kỹ lưỡng.

Ta hắng giọng: “Thái hậu nương nương, nếu thần thiếp không nhận nhầm thì đây là bột thuốc phiện, là bột được xay từ vỏ quả thuốc phiện, bên trong có codeine, morphine…”

“Nói như vậy, ngươi thừa nhận rồi?”

Xin lỗi, bệnh nghề nghiệp tái phát.

Cứ tưởng đang thi cuối kỳ chứ.

Ta vội vàng đặt lọ thuốc xuống: “Bột thuốc phiện quả thực có thể khiến người ta nghiện, nhưng thứ này không phải của thần thiếp!”

Thái hậu hừ lạnh một tiếng: “Tìm được trong cung của ngươi, không phải của ngươi, chẳng lẽ là của ai gia?”

Cũng không phải là không có khả năng này.

Nhưng mà ta không dám cãi lời.

“Giang thị, sao ngươi không nói gì nữa?”
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 6: Chương 6



Ta thở dài, ra vẻ bất lực: “Thứ này quả thực không phải của thần thiếp, xin hỏi Thái hậu, cái lọ này tìm được ở đâu?”

Ngọc Trúc bên cạnh Thái hậu nói: “Dưới gối của người.”

Cũng đúng, bình thường sợ bị người khác phát hiện, cho nên chìa khóa phòng bếp nhỏ chỉ có một mình ta có.

Ta lấy chìa khóa từ trong túi ra: “Thái hậu nương nương, thần thiếp nói thật, chìa khóa phòng bếp nhỏ Chung Túy cung chỉ có một mình thần thiếp có, nếu thần thiếp muốn giấu thứ đồ bẩn thỉu này, tại sao không giấu trong phòng bếp mà lại để dưới gối? Chẳng lẽ nấu ăn còn phải chạy vào phòng ngủ lấy gia vị rồi băng qua cả cái sân vào phòng bếp bỏ vào món ăn sao?”

Câu cuối cùng ta không dám nói ra: Chẳng phải là ngu ngốc sao?

“Hơn nữa giường của thần thiếp ngày nào cũng có cung nữ dọn dẹp, để dưới gối chẳng phải là tự tìm đường c.h.ế.t sao?”

Thái hậu không tin ta lắm, quay đầu hỏi Ngọc Trúc: “Phòng bếp đã lục soát chưa?”

“Lục soát rồi, quả thật như Giang Vinh hoa đã nói, người khác đều không có chìa khóa, nô tỳ đã dẫn người phá cửa mới vào được.”

Nghe thấy chưa mọi người?

Bà ta phá cửa của ta đấy.

Phá cửa của ta đấy.

Cửa của ta bị phá rồi.

Cửa bị phá rồi.

Bị phá rồi.

Ta có thể kiên cường đến mức nào chứ hả?

“Đi điều tra xem, hôm nay có ai vào tẩm cung của Giang thị.” Thái hậu đặt chén trà xuống, đánh giá ta một lần nữa, “Vậy ngươi nói xem, tại sao tay nghề của ngươi lại tốt như vậy, khiến Hoàng thượng thích ăn đồ ăn ngươi nấu như vậy?”

Lại nữa rồi lại nữa rồi lại nữa rồi!

Sao cứ dây dưa mãi vấn đề này vậy?

Nhưng mà nếu ta nói món ăn ta nấu không ngon, chẳng phải lại quay về vấn đề ban đầu sao? Ví dụ như “Vậy Hoàng thượng thích ăn cơm ngươi nấu, chỉ có thể là vì ngươi bỏ thuốc rồi”.

Ta còn có thể nói gì đây?

“Hoàng thượng giá lâm—”

Mẹ kiếp! May là tên nhóc này đến rồi, nếu hắn không đến nữa, ta thật sự không chịu đựng nổi nữa, sẽ nói ra thân phận đầu bếp Ngự thiện phòng, học sinh ưu tú tốt nghiệp trường dạy nấu ăn Tân Phương Đông của hắn mất.

Lần đầu tiên cảm thấy giọng nói của An công công dễ nghe như vậy.

Lần đầu tiên mong hắn đuổi ta ra ngoài như vậy.

Lần đầu tiên cảm thấy Hoàng thượng đẹp trai như vậy.

Hắn giải thích với Thái hậu một hồi, ta không nghe rõ lắm, Thái hậu cũng không tin lắm.

“Như vậy đi,” Thái hậu nhìn ta một lần nữa, “Vừa hay các thái y đều ở đây, ngươi đi làm một món ăn, ai gia muốn xem xem tay nghề của ngươi tốt đến mức nào.”
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 7: Chương 7



… Im lặng là dòng sông Cambridge của đêm nay*.

(*một cách chơi chữ dựa trên câu thơ nổi tiếng “Im lặng là đêm nay, dòng sông Cambridge” (The silence is tonight on the Cambridge water) trong bài thơ “The Waste Land” (Đất Hoang) của nhà thơ TS. Eliot.

Tác giả sử dụng cách đảo ngược cấu trúc câu thơ gốc để tạo nên hiệu ứng hài hước và châm biếm. Trong bối cảnh này, Giang Thanh Yến đang đối mặt với tình huống “dở khóc dở cười” khi bị Thái Hậu yêu cầu nấu ăn, trong khi cô nàng lại không biết nấu nướng. Sự im lặng của cô lúc này là sự bất lực, bế tắc, khác hẳn với sự tĩnh lặng, suy tư trong bài thơ của TS. Eliot.)

Ta nhìn Hoàng thượng một cái, hắn gật đầu với ta.

Ta đành phải đồng ý.

"Phòng bếp nhỏ của ai gia đồ đạc cũng đầy đủ, ngươi cứ ở đây làm đi." Thái hậu ngăn ta lại, "Ngọc Trúc, ngươi đi theo giám sát, đừng để nó giở trò."

Ta có thể giở trò gì chứ.

Ta ngay cả rau cũng không biết thái.

"Đúng rồi," ta chợt nhớ tới thức ăn thừa buổi trưa, "Phòng bếp nhỏ Chung Túy cung còn thức ăn thừa buổi trưa, Thái hậu có thể cho thái y kiểm tra xem trong món ăn có vấn đề gì hay không."

Ta hỏi Ngọc Trúc: "Thái hậu thích ăn gì vậy?"

Vừa hỏi xong ta đã hối hận.

Bà ta thích ăn gì quan trọng sao?

Dù sao ta cũng đều không biết nấu.

Cuối cùng ta chọn một miếng thịt cừu ở góc, chuẩn bị nướng thịt cừu xiên.

Bởi vì ta thật sự không biết thái rau

Nên biến thành nướng thịt cừu khối.

"Giang Vinh hoa, người không sao chứ? Thái hậu cho nô tài đến xem, nói mùi này sợ là phòng bếp bị cháy rồi!"

An công công vừa phe phẩy phất trần, vừa ho khan vừa chạy vào trong.

"Tạm thời còn... an toàn." Ta bị hun đến ch** n**c mắt, canh giữ lò than điên cuồng quạt.

Thấy chưa, đây chính là hậu quả của việc thiếu hệ thống thông gió toàn bộ căn nhà do ta thiết kế, nướng một miếng thịt cừu, chỉ là chuyện nhỏ mà thôi, đã không chịu nổi rồi.

Miếng thịt cừu này, không dễ nướng chút nào.

Bên ngoài đã sắp cháy rồi, nhưng bên trong còn chưa chín.

Ta biết, cuộc sống, luôn phải lựa chọn.

"Giang Vinh hoa, đây là ngươi đốt than cho ai gia sao?"

Hoàng thượng lúng túng giải vây cho ta: "Chắc là do trời lạnh, Giang thị sợ mẫu hậu lạnh, cho nên muốn đốt than cho ấm lên trước."

"Hoàng thượng, người hiểu lầm rồi, đây là thịt cừu nướng." Ta kéo Ngọc Trúc ra làm chứng, "Ngọc Trúc, ngươi nói xem có phải không?"

Ngọc Trúc khó khăn lên tiếng: "Đây quả thực là do thịt cừu nướng."

Ý của nàng ta là than do thịt cừu nướng mà thành sao?
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 8: Chương 8



"Haha, trách không được sao trẫm từ sớm đã ngửi thấy mùi thơm rồi!" Hoàng thượng bưng đĩa lên, ghé sát mũi ngửi, "Nhanh để trẫm nếm thử!"

"Hoàng thượng!"

"Hoàng nhi!"

Ta và Thái hậu đều không ngăn cản kịp, Hoàng thượng đã cắn một miếng.

Ta nhắm mắt lại.

Mặc dù ta là một người phụ nữ m.á.u lạnh vô tình, nhưng mà cũng không nỡ nhìn.

"Quả nhiên là tay nghề của ái phi, món ngon như vậy phải dùng với rượu ngon mới hoàn chỉnh, Tiểu An Tử, mang đến Ngự thư phòng, tối nay dùng bữa trẫm sẽ từ từ thưởng thức."

Thái hậu nhìn con trai mình, nước mắt sắp rơi xuống.

"Hoàng nhi à, món ăn của Ngự thiện phòng thật sự khó ăn đến mức này sao? Ai gia biết con tiết kiệm, nhưng cũng không thể hành hạ bản thân như vậy chứ."

"Mẫu hậu nói sai rồi, nhi thần là thật sự cảm thấy ngon, hay là mẫu hậu nếm thử một miếng?"

Thái hậu lộ ra vẻ mặt kinh hãi: "Không không không, con thích thì cứ giữ lại mà ăn đi, ai gia là người làm mẹ sẽ không tranh giành với con đâu."

"Bẩm Hoàng thượng, Thái hậu, món ăn này không có gì bất thường." Mấy vị thái y kiểm tra thức ăn thừa buổi trưa xong, "Chỉ là..."

"Chỉ là cái gì?"

Vị thái y đứng đầu nói: "Chỉ là hương vị quả thực rất ngon."

Lúc này ta mới nhìn thấy, hình như bọn họ đã ăn hết thức ăn thừa buổi trưa rồi.

Cuối cùng, một cung nữ mà ta chưa từng gặp mặt thừa nhận là nàng ta đã đặt bột thuốc phiện dưới gối ta. Lý do là bởi vì ngày thường ta quá nghiêm khắc, nàng ta ghi hận ta.

Ta đang định lý luận với nàng ta, Hoàng thượng kéo ta lại, lắc đầu với ta.

Việc xuất hiện bột thuốc phiện trong cung là chuyện lớn, tiếp tục điều tra, chính là chuyện của nội vụ phủ.

"Giang thị, ngươi lại đây." Lúc sắp đi, Thái hậu gọi ta lại.

"Ngươi nhớ tìm một vị thái y đến xem bệnh cho Hoàng thượng cho kỹ, ai gia luôn cảm thấy nó có chút vấn đề." Thái hậu ho khan vài tiếng, lộ ra vẻ mặt khó xử, "Còn nữa, cho dù Hoàng thượng có thích ăn món này đến đâu, cũng đừng chiều theo nó, sẽ hại thân thể, có bệnh thì phải trị."

Ta đã cười nhạo hắn cả một buổi tối.

Hoàng thượng: Ngươi nghĩ sao vậy? Miếng thịt cừu to như vậy mà cũng mang đi nướng?

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Ít nhất ngươi cũng phải thái nó ra chứ.

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Ta thiếu chút nữa phun vào ấm trà của Thái hậu.

Ta: Có bệnh thì phải chữa trị.

Hoàng thượng: Có thể đổi một câu khác không?

Ta: Hahahahahahaha có bệnh thì phải chữa trị.
 
Ta Và Hoàng Thượng Cùng Xuyên Không P1
Chương 9: Chương 9



Ta bị đuổi ra khỏi Ngự thư phòng.

Hình như ta có chút không phúc hậu cho lắm.

Dù sao người ta cũng đã giúp ta, ta còn cười nhạo hắn, quả thực không nên.

Sáng sớm hôm sau ta canh giờ đến tẩm cung của Hoàng thượng, xin lỗi hắn. Nhưng mà còn chưa kịp mở miệng, Hoàng thượng đã xoay người bỏ đi.

Ta đoán hắn là sợ ta nói "Có bệnh thì phải chữa trị".

Ta định về cung viết một tiểu thuyết, đặt tên là "Hoàng thượng là tên ngốc".

Ta còn tưởng Hoàng thượng có bao nhiêu cốt khí, kết quả buổi trưa chẳng phải lại chạy đến Chung Túy cung nấu cơm sao.

Ta đang ngồi hóng mát trong sân: "Ây da, ngươi đến—"

"Câm miệng."

Tên ngốc vẫn là tên ngốc đó.

Ta thành thạo đuổi đám cung nữ thái giám đi, sau đó nằm lại trên ghế tựa: "Cửa phòng bếp nhỏ vẫn chưa sửa xong, ngươi chịu khó một chút vậy."

Tên ngốc thò đầu ra từ phòng bếp: "Hôm nay sao ngươi không rửa rau?"

"Ta tưởng ngươi giận rồi, hôm nay sẽ không đến."

"Giận thì càng phải đến, chỉ nấu cơm cho một mình ta ăn, bưng đến trước mặt ngươi."

Ta trợn trắng mắt: "Có bản lĩnh thì ngươi sửa cửa cho ta trước đi."

Hắn thật sự đã sửa cửa cho ta rồi.

Phải làm sao đây, làm ta áy náy quá.

"Nương nương, Trinh mỹ nhân đến, nói muốn học cách nấu ăn của người."

Xin đấy, rốt cuộc phải làm sao mới có thể lật sang trang mới đây?

***

Thời tiết dần dần lạnh.

Gần đây hình như thiên hạ không được thái bình, Hoàng thượng cũng bận rộn hơn trước rất nhiều.

Có thể nhìn ra được từ thời gian hắn đến ăn cơm.

Hôm nay gió đặc biệt lớn, cửa sổ bị thổi kêu ken két. Ta quấn chặt áo choàng, nghĩ thầm thời tiết như vậy mà được ăn một bữa lẩu thì tốt biết mấy.

Tại sao không ăn nhỉ?

Ta đi đến phòng bếp nhỏ, có thịt, có rau, có nấm, còn có hải sản, vừa hay.

Đương nhiên, ta vẫn không biết thái rau, rau là nhờ người khác thái.

Ta bắc một cái nồi trên lò than ở phòng ấm, cho hành gừng tỏi táo đỏ kỷ tử vào.

Cung nữ đi ngang qua nhìn thấy cái nồi ta đang bắc: "Nương nương, người đang đun nước ngâm chân sao?"

Ngâm cái đầu của ngươi ấy, vãi cả nước ngâm chân.

Lúc Hoàng thượng đến thì đã rất muộn, ta đoán chừng chắc cũng hơn mười giờ rồi.

"Ngươi ở đây đợi ta sao?"

Hoàng thượng nhìn thấy ta ngồi đọc sách ở cửa, có chút kinh ngạc.

"Không có." Ta đặt quyển sách xuống, "Ta chỉ là cảm thấy ngồi ở cửa thoải mái hơn thôi."

Hoàng thượng cởi áo choàng xuống treo ở cửa: "Ăn cơm chưa?"

"Chưa, đợi ngươi cùng ăn."
 
Back
Top Bottom