Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
405,059
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczODHOcNSA6BOxtbkRm5nnZbHMseM1NeACapBfh5FD1mJALhC06jVkSVaVkKgDlzmpMQFztJsdlsnRoWa_kWjqQZ6OlFQSxA9ZPvHu0Ixem1cZemxVL-y-MOu4Yn0qoCqyLD7_gRjrBGgaX9IpGN1cQd=w215-h322-s-no-gm

Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Tác giả: Hề Vân Hy
Thể loại: Kiếm Hiệp
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trùng sinh trở thành một tiểu tu sĩ của một gia tộc lụi tàn toạ lạc tại Song Hồ đảo, Trần Đạo Huyền vốn cho rằng nhân sinh của hắn là một mảnh ảm đạm, cho đến một ngày sinh nhật tuổi mười sáu của hắn, hắn phát hiện mình có thể đem thường ngày ngộ tính của mình đem cất giữ. . .​
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 1: Hảo! Hảo! Hảo!?



Vạn Tinh Hải.

Những con sóng dữ dội đánh liên tục vào những hòn đá trên bờ của một hòn

đảo nhỏ, làm cho những con chim biển đang bắt cá trên những rạn san hô gần

đó hoảng sợ mà vỗ cánh bay lên.

Đây là một hòn đảo có hình dạng giống như một cặp hồ lô dựa vào nhau,

trên đảo có hai hồ nước ngọt, một lớn một nhỏ, vì vậy mà được gọi là Song Hồ

đảo.

Ngoài hai hồ nước ngọt, Song Hồ đảo còn có bình nguyên và rừng rậm rộng

lớn cùng với một dãy núi nguy nga - Xích Đồng sơn mạch.

......

- Luyện khí tầng ba, cuối cùng cũng đột phá!

Trong một động phủ trên Xích Đồng sơn mạch, một tu sĩ trẻ tuổi mặc thanh

sắc trường bào, trên đầu búi tóc, mặt như quan ngọc, một đôi mắt sáng như sao

trời, kích động nói.

Trước người tu sĩ, một miệng linh nhãn dài cỡ ba tấc đang bốc linh khí lên,

tản mạn ra bên ngoài.

Ục ục!

Trần Đạo Huyền thấy thế, không để ý đến hưng phấn nữa, vội vàng dùng

một cái bàn đá khắc đầy trận văn, cẩn thận phong bế lại linh nhãn.

Thấy linh khí trong linh nhãn không còn bốc ra bên ngoài nữa, lúc này Trần

Đạo Huyền mới thở phào nhẹ nhõm.

Miệng linh nhãn này là một cái linh nhãn cuối cùng của Trần gia, duy trì cho

hai vị tu sĩ duy nhất của Trần gia tu hành.

Một khi linh nhãn khô kiệt, Trần Đạo Huyền cùng Thập Tam thúc Trần Tiên

Hạ, cũng chỉ có thể luyện hóa linh khí rời rạc ở trong không khí.

Đến lúc đó, việc tu hành của bọn họ sẽ bị cản trở, khó có thể tiến lên một tấc

nào nữa.

Thu thập một chút, Trần Đạo Huyền đứng lên đi ra ngoài động phủ.

Vừa ra khỏi động phủ.

Một vị nha hoàn dáng người thướt tha, mồ hôi đầm đìa chạy tới, nhẹ giọng

gọi: "Công tử, tộc trưởng mời ngài đi qua bên đó.”

Nói xong, nha hoàn nhìn Trần Đạo Huyền, trên khuôn mặt xinh đẹp toát ra

thần sắc kính sợ.

"Biết rồi, ngươi đi xuống trước đi."

"Vâng."

ế ầ ề

Đợi đến khi nha hoàn rời đi, lúc này Trần Đạo Huyền mới sử dụng ngự

phong thuật, bay tới một ngọn núi khác của Xích Đồng sơn mạch.

năm nay Trần Đạo Huyền mười sáu tuổi, hắn đến thế giới xa lạ này đã mười

sáu năm.

kiếp trước, Trần Đạo Huyền là một kỹ sư cơ khí của Hoa Quốc Địa Cầu, bởi

vì một tai nạn trong sản xuất, cho nên sau khi chết thì trùng sinh đến thế giới

này.

Bởi vì mang theo ký ức của kiếp trước, cho nên khi Trần Đạo Huyền biết

được thế giới này là thế giới tu tiên trong tiểu thuyết, giống như trên truyền hình

điện ảnh ở kiếp trước, hắn đã kích động rất lâu.

Chỉ là, cái cảm xúc kích động này lại nhanh chóng bị xóa nhòa dưới đòn roi

của hiện thực.

Trong mắt Trần Đạo Huyền, sự tàn khốc của tu tiên giới hoàn toàn vượt xa

xã hội văn minh ở kiếp trước.

Loại tàn khốc này không chỉ thể hiện ở đánh đánh giết giết, mà còn thể hiện

ở việc tài nguyên tu hành bị các thế lực lớn tuyệt đối độc quyền.

Ở phương thế giới này, tông môn cùng tu tiên đại tộc cơ hồ nắm giữ tất cả tài

nguyên tu hành.

Tiểu gia tộc và tán tu chỉ có thể lấy được một chút canh thừa thịt nguội mà

tông môn và tu tiên đại tộc chướng mắt.

Ví dụ như Trần gia Song Hồ Đảo của Trần Đạo Huyền, chính là điển hình

của một tiểu tu tiên gia tộc.

Thời kỳ mà Trần gia cường thịnh nhất, trong gia tộc từng xuất hiện qua

mười ba vị tu sĩ Luyện Khí kỳ.

Tuy rằng không có linh mạch, nhưng cũng có khoảng bảy miệng linh nhãn

để cho tu sĩ tu hành.

Càng chưa nói, Trần gia còn sở hữu một tòa linh quáng nhất giai cỡ nhỏ -

Xích Đồng Khoáng

......

Trong lúc đang suy nghĩ.

Một ngọn núi thanh tùng mọc lên như rừng xuất hiện trước mắt Trần Đạo

Huyền.

Nơi này là động phủ của Trần Tiên Hạ, một tu sĩ khác của Trần gia.

Là một trong hai tu sĩ duy nhất trên Song Hồ Đảo, tu vi của Trần Tiên Hạ

cao hơn Trần Đạo Huyền không ít, đã là tu sĩ luyện khí tầng sáu.

- Thập Tam thúc!

Trần Đạo Huyền đứng ở ngoài động phủ, cung kính hô.

"Vào đi."



Một giọng nói hơi già nua truyền ra từ trong động phủ.

Trần Đạo Huyền lên tiếng đi vào động phủ, chỉ thấy một lão giả tráng kiện,

mặc trường bào màu xám trắng, trên đầu tóc được bối lại, ngồi ở trên giường

ngọc bình tĩnh nhìn hắn.

Ông lão này chính là tộc thúc của Trần Đạo Huyền, tộc trưởng đương nhiệm

của Trần gia trên Song Hồ Đảo, Trần Tiên Hạ.

- Thập Tam thúc, người tìm ta?

Nào ngờ khi lão giả nhìn thấy Trần Đạo Huyền, trong mắt lập tức hiện lên vẻ

vui mừng sau đó bình ổn lại, vội vàng đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Trần

Đạo Huyền, kích động nói: "Đạo Huyền, tu vi của ngươi... ”

"Vừa mới đột phá luyện khí tầng ba."

Trần Đạo Huyền gật gật đầu.

Nói đến tu vi vừa mới đột phá, thần sắc Trần Đạo Huyền cũng tràn đầy cao

hứng.

"Hảo! Hảo! Hảo!”

Trần Tiên Hạ liên tục nói ba chữ tốt,

"Không thể tưởng được, ngươi bắt đầu tu hành từ sáu tuổi, mà trong mười

năm đã liên tiếp đột phá Hậu Thiên kỳ, Tiên Thiên kỳ, hiện tại đã là luyện khí

tầng ba, quả nhiên là trời phù hộ Trần gia ta!”

Nói đến đây, sắc mặt Trần Tiên Hạ lại ảm đạm vài phần,

"Đáng tiếc, nếu Trần gia ta không suy tàn, nếu có tộc huynh bọn họ còn ở

đây, thì nói gì đi nữa cũng sẽ mua cho ngươi một khỏa thông mạch đan, như vậy

ngươi cũng không lãng phí mất 5 năm ở phàm cảnh. ”
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 2: Phá của?



Ở thế giới này, bất luận là phàm nhân không có linh căn hay là mầm giống tu

tiên có linh căn đều phải tu hành qua phàm cảnh.

Cũng chính là hai cảnh giới Hậu Thiên, Tiên Thiên trong lời nói của Trần

Tiên Hạ.

Đối với phàm nhân thì Tiên Thiên cửu tầng chính là điểm cuối của cuộc đời

của bọn họ, phàm nhân không có linh căn thì vĩnh viễn cũng không cách nào

luyện hóa linh khí, bước vào tiên đồ.

Mà đối với tu sĩ thì phàm cảnh vẻn vẹn chỉ là ôn dưỡng thân thể, quán thông

kinh mạch toàn thân để đặt nền móng thật tốt cho luyện khí kỳ.

Trần Đạo Huyền sáu tuổi tu hành nhưng mãi đến mười một tuổi mới đột phá

đến luyện khí tầng một.

Tốn thời gian năm năm để đột phá đến luyện khí tầng ba, trung bình hai năm

rưỡi thăng cấp một tầng.

Nói thật, tốc độ tu hành này mà đặt ở trong tông môn cùng tu tiên đại tộc

cũng không tính là cái gì, nhưng đặt ở Song Hồ đảo Trần gia tiểu gia tộc thì lộ

ra vẻ hiếm thấy.

Dù sao so với tu tiên đại tộc thì tài nguyên tu hành của Trần gia Song Hồ

Đảo có thể nói là thiếu thốn đến cực điểm, cho dù so sánh với tán tu cũng không

khá hơn bao nhiêu.

Trong động phủ.

Trần Đạo Huyền thấy tộc thúc sắc mặt xấu hổ, vội vàng trấn an nói: "Thập

Tam thúc hà cớ chi xuất ra lời này, nếu không phải được ngài cứu giúp trong

trận yêu thú hỗn loạn ở Trường Bình huyện mười năm trước, Đạo Huyền đã

sớm thân đến hoàng tuyền, nào còn có được như ngày hôm nay. ”

Nghe Trần Đạo Huyền nói như vậy, Trần Tiên Hạ dường như nhớ lại thời

gian ấm áp của năm đó sau khi y cứu Trần Đạo Huyền rồi mang theo hắn ở bên

người để dạy dỗ, trên mặt không khỏi lộ ra một tia ý cười.

Trần Đạo Huyền thấy sắc mặt Thập Tam thúc chuyển biến tốt đẹp, vội vàng

chuyển đề tài, cười nói: "Thập Tam thúc, ngài tìm ta là vì chuyện Xích Đồng

Quáng? ”

"Ừm."

Thấy Trần Đạo Huyền nói đến chính sự, biểu tình trên mặt Trần Tiên Hạ

cũng trở nên nghiêm túc,

"Mỏ Xích Đồng tuy là một tòa quáng mạch cỡ nhỏ, nhưng Trần gia chúng ta

dựa vào linh quáng này mới có thể đặt chân ở Song Hồ Đảo.

Đáng tiếc khai thác hơn ba trăm năm, sản lượng quặng Xích Đồng đã liên

tục giảm xuống, từ đỉnh cao hàng năm sản lượng hơn một trăm cân quặng Xích

ồ ế

Đồng, đến bây giờ sản lượng hàng năm không tới năm cân.

Ta đoán chừng, linh quáng này sắp khô cạn. ”

Nghe đến đây, Trần Đạo Huyền tâm tình không khỏi nặng nề.

Trần gia không có linh mạch, tài nguyên tu hành duy nhất chính là tòa linh

quáng này.

Đáng tiếc dù có cẩn thận khai thác thế nào đi nữa, dù sao mỏ Xích Đồng

cũng chỉ là một tòa linh quáng cỡ nhỏ, có thể khai thác ba trăm năm đã là kết

quả tiết kiệm nhất của Trần gia.

Thấy Trần Đạo Huyền không nói lời nào, Trần Tiên Hạ tiếp tục nói: "Nếu

xích đồng khoáng mạch sắp khô kiệt, thay vì cẩn thận tiết kiệm khai thác, không

bằng toàn lực khai thác! ”

"Thập Tam thúc, cái này. ”

Trần Đạo Huyền nghe vậy vẻ mặt khiếp sợ.

Mỏ Xích Đồng dù sao cũng là mạch sống của gia tộc, khai thác bạo lực có

nghĩa là muốn Trần gia phải buông tha mạch sống này, điều này đối với một tu

tiên gia tộc mà nói, không thể nghi ngờ là hành vi phá của.

Nhưng tâm tư thông minh Trần Đạo Huyền trong lòng rõ ràng, Thập Tam

thúc làm như vậy chủ yếu là vì cung cấp tài nguyên cho hắn học tập luyện khí.

Nhìn ánh mắt kiên định của Thập Tam thúc, khóe miệng Trần Đạo Huyền

nhúc nhích, lời cự tuyệt đến bên miệng lại biến thành: "Chất nhi cẩn thận tuân

theo thập tam thúc phân phó. ”

Hai người lại thương lượng kế hoạch chi tiết khai thác mỏ Xích Đồng, ít lâu

sau Trần Đạo Huyền khom người cáo lui.

Cho đến khi đi tới cửa động phủ, thanh âm của Trần Tiên Hạ mới từ sau

lưng Trần Đạo Huyền truyền đến: "Đạo Huyền, ngươi hiện tại đã là luyện khí

tầng ba, miệng linh nhãn kia của gia tộc chỉ sợ không đủ để chống đỡ hai người

chún ta tu hành, về sau... toàn bộ cho một mình ngươi tu hành a! ””

Những lời này như sét đánh giữa trời quang nổ vang ở trong lòng của Trần

Đạo Huyền, để cho hắn dừng ngay lại.

Trần Đạo Huyền xoay người, hai mắt phiếm hồng nhìn về phía lão giả tóc

trắng xóa đang ngồi ngay ngắn trên giường ngọc, hắn cung kính quỳ xuống gõ

đầu một cái.

- Đi thôi, đi đi!

Trần Tiên Hạ phất phất tay áo, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng.

Đi ra khỏi động phủ, tâm tình Trần Đạo Huyền biến trầm trọng.

Thập Tam thúc vì ủng hộ hắn tu hành, thậm chí không tiếc buông tha đạo đồ

của bản thân.

Loại thành đạo chi ân này thật sự rung động lòng người.

ầ ề ố ế ề

Trần Đạo Huyền sống lại kiếp này, nghe nói tu sĩ đều là vì bản thân tu hành

mà âm hiểm giả dối, cướp đoạt giết chóc, còn chưa bao giờ nghe nói có người

vì hậu bối tu hành mà buông tha đạo lộ của bản thân.

Loại hành vi xả thân làm người này đừng nói ở kiếp này, cho dù là ở kiếp

trước trên địa cầu đều là hành vi cực kỳ hiếm thấy.

Nhưng nghĩ đến mấy năm nay, Trần Tiên Hạ đơn độc dạy bảo cho mình,

Trần Đạo Huyền lại bình thường trở lại.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 3: Linh vận



Trần Đạo Huyền ngự phong xuyên qua mây mù trên núi, tựa như người

trong chốn thần tiên.

Một đường không nói chuyện.

Khoảng nửa nén hương, một ngọn núi màu nâu xuất hiện trước mắt hắn.

So với động phủ của Trần Đạo Huyền, Trần Tiên Hạ, ngọn núi này trơ trụi

giống như một con kền kền không lông, hết sức xấu xí.

Nơi này chính là linh quáng cỡ nhỏ do hắn Trần gia Song Hồ đảo chiếm cứ –

Xích Đồng Quáng, Xích Đồng sơn mạch cũng là được đặt tên theo tòa linh

quáng này.

Đến gần quặng mỏ, Trần Đạo Huyền nhìn thấy một ít phàm nhân mặc áo vải

lanh ngắn đang ra vào hang động, tất cả đều là tộc nhân họ Trần ở huyện

Trường Bình.

......

Trên núi Xích Đồng Khoáng.

Trần Lương Ngọc đang phụ trách hầm mỏ liếc mắt một cái đã nhìn thấy Trần

Đạo Huyền bay tới.

Không đợi thân hình Trần Đạo Huyền hạ xuống, Trần Lương Ngọc vội vàng

bước nhanh lên, khom người chắp tay thi lễ, nói: "Cung nghênh tiên sư đại

nhân. ”

Ở thế giới này, tu tiên giả chính là tầng lớp thống trị tuyệt đối.

Bởi vậy, cho dù Trần Đạo Huyền mới mười sáu tuổi, Trần Lương Ngọc cũng

không vì tuổi của hắn mà dám khinh thị.

"Ta và ngươi đều là tộc nhân Trần thị cho nên không cần đa lễ."

Trần Đạo Huyền h* th*n hình nhẹ nhàng nâng tay Trần Lương Ngọc, nói.

Chỉ liếc mắt một cái, Trần Đạo Huyền đã nhìn ra tu vi của Trần Lương Ngọc

có chút tinh tiến, từ tiên thiên lục tầng đột phá đến tiên thiên thất tầng.

Mặc dù hàng năm Trần Đạo Huyền chỉ tuần tra Xích Đồng Khoáng một lần,

nhưng đối với Trần Lương Ngọc là người phụ trách mỏ thì hắn vẫn có chút ấn

tượng.

Nhưng mà bất luận là tiên thiên lục tầng hay là Tiên Thiên thất tầng thì ở

trong mắt tu sĩ cũng không có khác biệt quá lớn.

Tiên Thiên kỳ và Luyện Khí kỳ căn bản cũng không cùng một cấp độ.

Dừng một chút, Trần Đạo Huyền cười nói: "Chuyến này của ta là để kiểm tra

sản lượng khoáng Xích Đồng năm nay. ”

ế ầ ầ

Nghe đến đây, khuôn mặt đầy nụ cười tang thương của Trần Lương Ngọc lập

tức suy sụp xuống.

Hắn cẩn thận nói: "Bẩm tiên sư đại nhân, năm nay sản lượng Xích Đồng

khoáng lại giảm xuống, chỉ có ba... ba cân hơn một chút. ””

Quả nhiên, nghe nói như thế, lông mày Trần Đạo Huyền hơi nhíu lại.

Tình huống so với Trần Tiên Hạ dự đoán còn kém hơn, tòa Xích Đồng

Khoáng này có lẽ đã khô kiệt.

Cho dù liều mạng toàn lực khai thác chỉ sợ cũng không ép được bao nhiêu

hàng tồn.

Nghĩ đến đây, Trần Đạo Huyền hít sâu một hơi: "Đi thôi, dẫn ta đi xem một

chút. ”

- Tiên sư đại nhân, mời ngài tới bên này !

Trần Lương Ngọc khom người làm một cái thủ thế mời, Trần Đạo Huyền đi

về phía nhà kho cất trữ khoáng thạch.

Ở Xích Đồng Khoáng, ngoại trừ ba cái khoáng động trên khoáng sơn, các

thợ mỏ khai thác và các quản sự thường sống trong các ngôi nhà gỗ đơn giản

được xây dựng tạm thời.

Mà trong những căn nhà gỗ đơn giản này, có một tòa lầu các ba tầng nổi bật.

Nó là một phòng lưu trữ được xây dụng để lưu trữ tạm thời các Xích Đồng

Khoáng.

Bình thường Trần Lương Ngọc ở trên lầu các này, trên danh nghĩa là để đảm

bảo an toàn cho quặng Xích Đồng.

Nhưng thực tế, hắn không muốn cùng các thợ mỏ hôi ình trong các lán trại

giản dị kia.

Đương nhiên.

Điều kiện ở Xích Đồng Khoáng gian khổ như vậy, tộc nhân Trần thị vẫn

nguyện ý đến nơi này dốc sức, không phải dựa vào tiên sư đại nhân ép buộc mà

là thù lao phong phú do gia tộc đưa ra.

Gia tộc quy định, phàm là người nguyện ý chủ động đến Xích Đồng Khoáng

khai thác, chỉ cần phục vụ ba tháng đã có thể miễn thuế một năm cho cả nhà.

Hơn nữa làm việc ở Xích Đồng Khoáng, mỗi tháng thù lao đều có một lượng

bạc.

Thù lao hậu hĩnh như vậy, mới làm cho loại công việc này của thợ Xích

Đồng Khoáng trở thành bánh chưng thơm ngon trong mắt tộc nhân Trần gia trên

Song Hồ đảo, chức vị lương cao thỏa đáng.

Nếu như nhất định phải đem chức vị này so sánh với kiếp trước, vậy đại khái

chính là... Xí nghiệp nhà nước?

Đi tới trước lầu các cất trữ Xích Đồng Khoáng, Trần Lương Ngọc vội vàng

lấy chìa khóa ra mở than đồng ổ khóa trên cửa lớn, sau đó dẫn Trần Đạo Huyền



đi vào lầu các.

Rẽ trái rẽ phải, khoảng nửa chén trà, Trần Lương Ngọc đem một cái rương

gỗ tinh xảo giao cho Trần Đạo Huyền.

Xong việc hắn chắp tay: "Tiên sư đại nhân, tất cả quặng Xích Đồng khai

thác từ năm ngoái đến nay đều ở trong rương này. ”

"Ừm."

Trần Đạo Huyền gật gật đầu không nói gì, nhẹ nhàng vung tay lên, chân khí

phồng lên

“Lạch cạch!”

Theo tiếng rương gỗ mở ra, chỉ thấy bốn khối quặng màu đỏ ba lớn một nhỏ,

lẳng lặng nằm trong rương gỗ.

Cùng bình thường đồng quáng thạch bất đồng chính là trên xích sắc quáng

thạch này có một cỗ khí cơ nói không rõ ràng đang lưu chuyển, đừng nói tu sĩ

,dù là phàm nhân đều có thể nhìn ra những thứ này quáng thạch có chỗ khác

thường.

Linh vận!

Đây cũng là sự khác biệt lớn nhất giữa linh quặng và khoáng thạch bình

thường.

Bình thường linh quáng phẩm giai chính là dựa vào linh vận hàm chứa nhiều

hay ít để phân chia
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 4: Thâm Thủy cảng



Kiểm tra không thấy vấn đề gì, Trần Đạo Huyền vỗ túi đựng đồ một bên

hông, đem cất bốn khối quặng Xích Đồng vào túi trữ vật.

Trần Lương Ngọc thấy vậy cũng hơi thở phào nhẹ nhõm.

Thấy biểu tình này của hắn, Trần Đạo Huyền cũng mỉm cười, lập tức tỉ mỉ

thuật lại phân phó của thập tam thúc cho vị phụ trách Xích Đồng Khoáng trước

mắt này.

"Cái gì! Tộc trưởng muốn toàn lực khai thác xích đồng khoáng mạch? ”

Nghe được mệnh lệnh này của tộc trưởng, Trần Lương Ngọc thập phần

ngoài ý muốn.

Nhưng lấy thân phận Trần Đạo Huyền thì không có khả năng giả truyền lệnh

của tộc trưởng, nói cách khác, tộc trưởng thật sự tính buông tha Xích Đồng

Khoáng.

Cũng đúng, lợi nhuận của quặng Xích Đồng một năm không bằng một năm,

rất rõ ràng, quáng mạch đã khô kiệt.

Thay vì khai thác nửa chết nửa sống như vậy, không bằng gia tăng lực khai

thác, đào toàn bộ quáng mạch lên để khai thác triệt để.

Nghĩ đến đây, Trần Lương Ngọc ngẩng đầu: "Tiên sư đại nhân, nếu khai thác

Xích Đồng Khoáng triệt để, chỉ dựa vào chút nhân thủ này của chúng ta chỉ sợ

không đủ, hơn nữa chi phí khai thác mỏ chỉ sợ cũng sẽ tăng lên rất nhiều.... ”

Trần Đạo Huyền không thèm để ý chút nào với chi tiêu trong miệng Trần

Lương Ngọc.

Chỉ là tiêu phí một ít ngân lượng.

Ngân lượng ở trong mắt phàm nhân còn có giá trị, nhưng đối với tu sĩ thì

cùng sắt vụn cũng không khác là bao.

"Ngươi cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ phân phó huyện lệnh huyện Trường

Bình phối hợp với ngươi, báo trước cho ngươi biết là để cho ngươi có chuẩn bị

tâm lý."

Nghe vậy, Trần Lương Ngọc vội vàng cúi đầu đáp ứng.

Mặc dù trong miệng là vậy nhưng tâm tình Trần Lương Ngọc vẫn thập phần

không xong.

Toàn lực khai thác Xích Đồng Khoáng, không chỉ có nghĩa là gia tộc đã

buông tha cho linh quáng này mà còn nghĩa là người phụ trách Xích Đồng

Khoáng như hắn cũng kết thúc.

Phải biết rằng, xưa nay Trần Lương Ngọc dựa vào thân phận chủ Xích Đồng

Khoáng, địa vị trong tộc cơ hồ có thể sánh vai với huyện lệnh huyện Trường

Bình.



Có thể nói, ngày thường ngoại trừ tiên sư đại nhân cao cao tại thượng trong

gia tộc, luận địa vị sẽ đến Trần Lương Ngọc hắn.

Với tư cách là người phụ trách Xích Đồng Khoáng, Trần Lương Ngọc nắm

giữ quyền khai thác, nhân sự của mỏ này.

Hơn nữa hàng năm hắn cơ hồ đều có thể nhìn thấy tiên sư đại nhân trong gia

tộc, có thể tiếp xúc với tiên sư đại nhân ở cự ly gần.

Công việc tốt như vậy, ai lại muốn từ bỏ?

Nhưng buông tha Xích Đồng Khoáng là mệnh lệnh của tộc trưởng, há lại là

một tộc nhân tiên thiên thất tầng như hắn có thể phản đối.

Nói chung.

Ngoại trừ quản sự thợ mỏ Xích Đồng Khoáng cùng với hai vị tu sĩ còn lại

của Trần gia, hầu như không có người sống ở Xích Đồng sơn mạch.

Hầu hết Trần thị tộc nhân sống trong một thị trấn gọi là huyện Trường Bình.

Huyện Trường Bình nằm ở vùng bình nguyên cách chân dãy núi Xích Đồng

không xa, huyện thành này lưng tựa vào Xích Đồng sơn mạch, đối diện với hai

hồ nước ngọt trên Song Hồ đảo – Nhật Nguyệt hồ, bên phải là Thâm Thủy cảng

của Song Hồ đảo.

Chẳng qua Vạn Tinh Hải khác với hải dương trên Địa Cầu, nơi này ngoại trừ

tài nguyên là cá ra còn có yêu thú lui tới trong biển, bởi vậy rất ít phàm nhân

dám đánh bắt cá ở trên biển.

Một thời gian dài, Thâm Thủy cảng về cơ bản đã bị bỏ hoang.

Ngoại trừ tộc trưởng Trần Tiên Hạ thỉnh thoảng lái thuyền suất lĩnh con cháu

trong tộc ra ngoài mua sắm vật tư, bình thường rất ít khi dùng đến cảng Thâm

Thủy này.

Dân số huyện Trường Bình khoảng 3.000 người, người sinh sống ở đây toàn

bộ là người họ Trần.

Cũng không phải nói Trần gia ba trăm năm chỉ sinh sôi nảy nở một chút

người như vậy.

Mà là tu hành tài nguyên trong đảo thiếu thốn dẫn đến số lượng tu sĩ trong

tộc vẫn không tăng lên được, cho đến bây giờ chỉ có Trần Tiên Hạ cùng Trần

Đạo Huyền hai người.

Ở Vạn Tinh Hải, nếu mà phàm nhân không có đủ tu sĩ bảo hộ, đại lượng

nhân khẩu sinh sôi nảy nở chỉ biết biến thành đồ ăn của yêu thú.

Mười năm trước tai họa của yêu thú ở huyện Trường Bình chính là một ví dụ

sống sờ sờ.

Mặc dù năm đó Trường Bình huyện yêu thú chi họa chỉ có một ít không

nhập phẩm giai cấp thấp nhất yêu thú.

Nhưng đối với phàm nhân mà nói, cho dù là những yêu thú cấp thấp nhất

cũng là tồn tại mà bọn họ không cách nào chống lại.

ầ ố

Chỉ dựa vào một m*nh tr*n Tiên Hạ mà muốn thủ hộ huyện Trường Bình thì

căn bản là hữu tâm vô lực.

Đây cũng là nguyên nhân cơ bản khiến dân số của Trần thị không thể phát

triển được.

Không có đủ tu sĩ bảo hộ thì không cách nào mở rộng nhân khẩu, mà không

có nhân khẩu thì không cách nào mở rộng số lượng gia tộc tu sĩ, hai thứ này bổ

sung cho nhau.

......

Huyện nha huyện Trường Bình.

Huyện lệnh Trần Chi đang suất lĩnh huyện thừa, chủ bộ cùng một đám quan

lại trình diện trước mặt Trần Đạo Huyền.

Nhìn đám quan phụ mẫu của huyện Trường Bình, Trần Đạo Huyền dặn dò:

"Chuyện khai thác Xích Đồng Khoáng, huyện nha các ngươi phải toàn lực phối

hợp với chủ sự của Xích Đồng Khoáng, không được lơ là nhiệm vụ! ”

- Cẩn tuân pháp chỉ của tiên sư đại nhân!

Dưới ánh mặt trời chói chang, huyện lệnh Trần Chi mặc một thân quan phục

cẩm tú, không để ý đầu đầy mồ hôi, vội vàng gật đầu đáp lệnh.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 5: Địa hỏa thất



Nhìn thấy thái độ của huyện lệnh Trường Bình, Trần Đạo Huyền hơi yên

lòng, vì thế cũng không tốn nhiều lời mà xuất ra ngự phong thuật, ngự phong

bay đi.

Nhìn theo Trần Đạo Huyền ngự phong rời đi, quan viên Trường Bình huyện

trong mắt toát ra hâm mộ nói không nên lời.

Xử lý xong việc khai thác mỏ xích đồng.

Tâm thần căng thẳng của Trần Đạo Huyền dần dần thả lỏng.

Hiện giờ tu sĩ trong gia tộc chỉ có Thập Tam Thúc cùng hắn, hơn nữa Thập

Tam Thúc Trần Tiên Hạ tuổi tác đã cao, áp lực mà hắn phải tiếp nhận không

phải tu sĩ tu tiên gia tộc khác có khả năng tưởng tượng.

Trừ phi hắn nguyện ý vứt bỏ gia tộc, đi làm một tán tu.

Nhưng nghĩ đến Thập Tam thúc tỉ mỉ quan tâm hắn nhiều năm như vậy,

thậm chí vì hắn mà tình nguyện buông tha đạo đồ để thành toàn cho hắn.

Trần Đạo Huyền vô luận như thế nào cũng không làm được chuyện vứt bỏ

gia tộc.

......

Rất nhanh.

Thân hình Trần Đạo Huyền hạ xuống một ngọn núi cách động phủ của mình

không xa.

Đỉnh núi này chính là trọng địa thứ hai của gia tộc ngoại trừ Xích Đồng

Khoáng – Địa Hỏa Thất.

Lúc trước Trần gia lão tổ thành lập cơ nghiệp ở Song Hồ đảo, ngoại trừ phát

hiện Xích Đồng Khoáng còn điều tra được dưới hòn đảo này cư nhiên nối liền

địa hỏa mạch.

Phải biết rằng, địa hỏa hỏa mạch đối với một thế lực tu hành mà nói, luận

tầm quan trọng hoàn toàn không ở dưới một tòa linh quáng cỡ nhỏ.

Chỉ là vận dụng địa hỏa hỏa mạch cũng không dễ dàng, nhất định phải kiến

tạo một loại kiến trúc gọi là Địa Hỏa thất mới được.

Bất đắc dĩ lúc trước Trần thị lão tổ chỉ là một tán tu, căn bản không có năng

lực kiến tạo địa hỏa thất.

Thẳng đến gia tộc "Tiên" tự bối tu sĩ quật khởi, tu sĩ gia tộc một lần đạt tới

mười ba người, lúc này mới dùng chiến công để đổi lấy truyền thừa kiến tạo địa

hỏa thất.

Nói cách khác, tòa kiến trúc trước mắt Trần Đạo Huyền được xây dựng đến

nay, nhiều nhất chỉ có một trăm năm.

ầ ề

Đương nhiên, bởi vì trong tộc không có ghi chép cho nên Trần Đạo Huyền

cũng không biết năm cụ thể.

Hít sâu một hơi, Trần Đạo Huyền nặng nề đẩy cửa lớn bằng đồng của địa

hỏa thất ra.

Kèm theo một trận tiếng kêu “ken két”, đại môn bằng đồng chậm rãi mở ra,

theo cửa lớn mở ra, lập tức một cỗ sóng nhiệt đập vào mặt.

Cảm giác này, cực kỳ giống với cảm giác hắn ở bên cạnh lò luyện của nhà

máy sắt thép ở kiếp trước.

Đây chính là chỗ mà Trần Đạo Huyền ở nhiều nhất năm năm qua.

Lúc trước gia tộc xây dựng tòa địa hỏa thất này, nguyện vọng lớn nhất chính

là vì gia tộc bồi dưỡng ra một vị luyện khí sư.

Chẳng qua phần lớn Tiên tự bối tu sĩ hao phí cả đời, cho đến khi thân tử đạo

tiêu cũng không có thể nhìn thấy một màn này.

Đương nhiên, Tiên tự bối hy sinh cũng không phải không có ý nghĩa gì,

chính là bởi vì bọn họ ở trên chiến trường phấn đấu mới đổi lấy loại kiến trúc

địa hỏa thất này, mới đổi lấy một phần truyền thừa của luyện khí sư cấp hai.

Nếu không có sự hy sinh bọn họ, Song Hồ Đảo Trần gia vĩnh viễn cũng

không có ngày bồi dưỡng ra luyện khí sư.

.....

Địa hỏa phòng của Trần gia có tổng cộng ba tòa kiến trúc.

Kiến trúc chính hội tụ của hỏa mạch là tòa nhà mà Trần Đạo Huyền đẩy cửa

vào.

Hai tòa kiến trúc bên cạnh hơi thấp một chút, là Trần Đạo Huyền ra lệnh cho

tộc nhân kiến tạo, trên tấm biển lần lượt viết mấy chữ lớn "Phòng chế đồ" và

"Phòng thí nghiệm".

Thông lệ kiểm tra xong trận pháp trong địa hỏa thất, Trần Đạo Huyền từ địa

hỏa thất đi ra, đẩy của vào phòng thí nghiệm bên cạnh.

So với nhiệt độ khắc nghiệt của hỏa phòng, nhiệt độ trong phòng thí nghiệm

mát mẻ hơn nhiều.

Chẳng qua, so với Địa hỏa phòng sạch sẽ gọn gàng thì phòng thí nghiệm có

vẻ lộn xộn.

Các loại tài liệu tùy ý chất đống, phần lớn đều là linh quáng thạch Trần Đạo

Huyền có thể dùng được để luyện khí.

Ngoài ra, ở vị trí dễ thấy nhất trong phòng thí nghiệm, một vật thể hình trụ

đường kính chừng một trượng lẳng lặng đứng lặng ở đó, nhìn qua có chút không

hợp với phòng thí nghiệm có phong cách cổ xưa.

Nếu có công nhân nhà máy thép của Trái Đất ở đây, hắn sẽ thấy vật thể trước

mắt này có bảy hoặc tám điểm tương tự như lò luyện thép hiện đại.

ầ ể

Chỉ là so sánh với lò luyện thép trên Địa Cầu, bên trong vật thể hình trụ này

khắc đầy trận văn và nhiều hơn vài phần khí tức thần bí.

Trần Đạo Huyền đi vào phòng thí nghiệm, trong mắt tràn ngập thần sắc phức

tạp nhìn chằm chằm con quái vật khổng lồ này.

Sau năm năm thất bại, hắn đã phải thừa nhận rằng hắn đã suy nghĩ quá đơn

giản.

Năm năm trước vừa mới tiếp xúc với truyền thừa luyện khí.

Kiếp trước Trần Đạo Huyền thân là kỹ sư cơ khí không khỏi mở rộng đầu

óc, có thể dùng phương thức sản xuất công nghiệp hiện đại để nâng cao sản

lượng luyện khí?

*p/s: "Tiên tự bối" -> tên có chữ lót là "Tiên", vd Trần Tiên Hạ, sau sẽ có

Đạo tự bối, Phúc tự bối,..
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 6: Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh



Căn cứ vào truyền thừa luyện khí nhị giai có nói:

Luyện khí bình thường chia làm ba giai đoạn, phân biệt là tinh luyện, tạo

hình cùng dung trận.

Theo Trần Đạo Huyền biết, giai đoạn luyện chế pháp khí nhất giai hao phí

thời gian dài nhất chính là giai đoạn tinh luyện.

Lấy phi kiếm nhất giai Xích Ảnh Phi Kiếm trong nhị giai truyền thừa luyện

khí làm ví dụ.

Tài liệu chính để luyện chế Xích Ảnh Phi Kiếm chính là linh quáng Xích

Đồng quáng mà Trần gia nắm giữ.

Mà muốn đem Xích Ảnh phi kiếm luyện chế ra thì chỉ riêng tinh luyện Xích

Đồng Quáng đã hao phí khoảng ba ngày ba đêm .

Ngược lại, tạo hình cùng dung trận hao phí thời gian không quá dài, bình

thường chỉ cần khoảng một canh giờ là đã có thể hoàn thành.

Điều này có nghĩa, cho dù luyện khí sư muốn luyện chế một thanh phi kiếm

hạ phẩm nhất giai cơ bản nhất đều phải ở địa hỏa thất không ngừng làm việc ba

ngày ba đêm.

Ảnh hưởng rất lớn đến năng suất!

Thân là kỹ sư cơ khí, Trần Đạo Huyền thấy loại phương thức sản xuất hoàn

toàn thủ công này chính là tự sát mãn tính!

Mấy năm nay, vì nghiên cứu chế tạo ra lò nóng luyện trong tưởng tượng hắn

đã đập vào đại bộ phận tài nguyên vốn nên dùng để học tập luyện khí, đáng tiếc

chuyện không như mong muốn.

Trần Đạo Huyền cũng rõ ràng, nghiên cứu khoa học là một chuyện vĩnh viễn

cũng không thể nhìn thấy hồi báo, nhưng chỉ cần thành công thì hồi báo cũng là

kinh người.

- Cũng may có Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh trợ giúp, tốc độ học tập luyện khí

của ta vượt xa tưởng tượng của người ngoài!

Trần Đạo Huyền lẩm bẩm nói.

Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh trong miệng hắn chính là vào năm năm trước đột

phá đến Luyện Khí kỳ, mở ra thức hải rồi tự mình thấy trong đó.

Vào thời điểm đó.

Nó liền lẳng lặng rong chơi ở giữa thức hải của Trần Đạo Huyền.

Thần bí, an lành, tản ra kim quang nhàn nhạt.

Dù Trần Đạo Huyền chưa từng thấy qua văn tự ở trên kinh văn này, nhưng

lại hết lần này tới lần khác hiểu được hàm nghĩa của nó, còn có thể mặc niệm ra.

ắ ồ

Hắn phiên dịch ra tên của kinh văn này được gọi là Hồng Mông Ngộ Đạo

Kinh.

Bản kinh văn này cũng không dài, Trần Đạo Huyền chỉ cần một nén nhang

đã mặc niệm xong.

Khi hắn mới bắt đầu mặc niệm kinh văn này, hắn cũng không cảm thấy bất

cứ điều gì khác thường.

Chỉ là sau đó, cảm giác thần thức sung mãn, đầu óc càng thêm thanh minh

tựa như thanh thần khí sảng.

Nhưng đoạn thời gian mà hắn học kiến thức luyện khí, lần đầu tiên thử tinh

luyện Xích Đồng Khoáng, Trần Đạo Huyền phát hiện ra điểm kinh khủng của

bản kinh văn này.

Bình thường, sau khi tinh luyện linh quáng ba ngày ba đêm thì cho dù là

nhất giai luyện khí sư cũng sẽ cảm thấy tinh thần mệt mỏi, thần thức uể oải.

Huống chi Trần Đạo Huyền lúc ấy chỉ là một tay mơ luyện khí nhất tầng,

tình huống càng thêm không chịu nổi.

Hắn nhớ rõ lần đầu tiên mình ở địa hỏa thất tinh luyện xong Xích Đồng

Khoáng, trực tiếp xụi lơ trên mặt đất, toàn bộ thức hải giống như là bị người

quấy nát.

Sau đó, hắn ma xui quỷ khiến mặc niệm Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh.

Lúc này, chuyện làm cho người ta ngoài ý muốn xảy ra, không chỉ có một

mảnh bột nhão thức hải khôi phục như thường mà ngay cả thần thức của hắn

đều mơ hồ tăng cường một phần.

Sau lần đó, Trần Đạo Huyền rõ ràng, chỉ bằng điểm Hồng Mông Ngộ Đạo

Kinh có thể khôi phục tu sĩ thần thức thì nó đã là vô giá.

Mặc dù linh dược khôi phục thần thức ở tu tiên giới cũng không hiếm thấy,

nhưng cái nào giá cũng cao, căn bản không phải tiểu gia tộc như Trần gia có khả

năng thấy được.

Đây cũng là nguyên nhân hắn mượn Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh trợ giúp

luyện khí nhất đạo tiến bộ như bay, cũng không dám dễ dàng biểu hiện ra ngoài.

Đương nhiên, ngoại trừ giấu diếm sự tồn tại của Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh,

hắn còn cần dùng luyện khí tài nguyên mà gia tộc ủng hộ hắn để nghiên cứu chế

tạo cái lò luyện trước mắt này.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Trần Đạo Huyền lại một lần nữa trở nên kiên định:

"Mặc kệ nói như thế nào, năm năm này cũng không phải một chút thu hoạch

cũng không có, có lẽ ngày mai chính là thời khắc thành công của ta! ”

Trần Đạo Huyền âm thầm cổ vũ cho mình.

Căn cứ theo hắn tưởng tượng, cái lò luyện này có thể thay thế quá trình tu sĩ

tinh luyện linh quáng, tựa như luyện thép trong lò luyện thép trên địa cầu.

Chỉ là tinh luyện linh quáng cùng tinh luyện khoáng thạch bình thường có

một chỗ rất khác nhau.

Đó chính là linh vận!

Đối với quặng sắt thông thường, tinh luyện nó chỉ cần nấu chảy ở nhiệt độ

cao.

Nhưng linh quáng bất đồng, thời điểm dung luyện nó ở nhiệt độ cao còn phải

dung hợp linh vận lên trên linh quáng.

Điều này chạm đến điểm mù tri thức của Trần Đạo Huyền.

Để cho hắn luyện quặng nhiệt độ cao hắn còn có thể làm được, nhưng dung

hợp linh vận, căn cứ luyện khí truyền thừa ghi chép chỉ có thể dựa vào lực

lượng thần thức của tu sĩ tiến hành chậm rãi dung hợp.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 7: Tinh trần



Ngoài ra, trong truyền thừa luyện khí cấp hai của gia tộc cũng không có đề

cập đến phương pháp khác.

Có lẽ không có cách nào khác trên thế giới này.

Bởi vì Trần Đạo Huyền phát hiện, dựa theo suy nghĩ của tu tiên giả thì mặc

kệ phát sinh chuyện gì, điều đầu tiên mà bọn họ nghĩ đến đều là dựa vào lực

lượng của bản thân để giải quyết vấn đề mà không phải dựa vào ngoại vật.

Điều này đối lập với nền văn minh trên Trái Đất.

Tu tiên giả luyện đan, luyện khí, chế phù, thậm chí là chiến đấu đều có

khuynh hướng dựa vào lực lượng của bản thân.

Dù cho bản thân có một món cường đại pháp khí có thể chiếm cứ rất lớn tiện

nghi ở trong chiến đấu, tu sĩ vẫn là càng ưu tiên tăng lên tu vi của bản thân.

Đây cũng là nguyên nhân luyện đan sư thường ăn ngon hơn luyện khí sư.

Trở lại vấn đề chính.

Trần Đạo Huyền năm năm nay ngoại trừ học tập tri thức luyện khí truyền

thống ra, toàn bộ tâm tư đều bỏ vào cái lò trước mắt này.

Nói là thất bại thì cũng không hoàn toàn chính xác.

Đối với cái lò luyện ở trước mắt này, Trần Đạo Huyền chia làm năm bộ phận

có chúc năng chính.

Đó là hệ thống điều khiển, cửa vào, hệ thống nóng chảy, hệ thống phù không

và cửa ra.

Cốt lõi là hệ thống điều khiển.

Nói về hệ thống điều khiển, đây là nơi Trần Đạo Huyền tự hào nhất.

Bởi vì hạch tâm trận pháp trong hệ thống điều khiển này chính là Trần Đạo

Huyền căn cứ vào tri thức trận pháp trong nhị giai luyện khí truyền thừa, cộng

thêm ý nghĩ ban đầu của mình sáng tạo ra.

Hơn nữa, hắn lợi dụng cần trượt để khống chế linh thạch cùng khu động trận

pháp, chỉ cần ở khoảng cách xa là đã có thể khống chế trận pháp tiếp nhận linh

khí nhiều hay ít từ đó khống chế nhiệt độ trong lò.

Nói cách khác.

Chỉ với cần trượt này, phàm nhân đã có thể phối hợp để hòa tan Xích Đồng

quáng.

Hiện tại vấn đề duy nhất không giải quyết được là làm thế nào đem linh vận

trên linh quáng thạch dung hợp lại một chỗ.

Vấn đề nan giải này đã làm phiền Trần Đạo Huyền gần một năm rồi.



Bởi vì khi khu động trận pháp châu ngọc, trong lòng hắn càng có khuynh

hướng sáng tạo ra một loại trận pháp mới dùng để dung hợp linh quáng thạch

linh vận, đáng tiếc vẫn không có thành công.

......

Trần Đạo Huyền đứng trước lò, trong tay cầm một xấp bản vẽ.

Cẩn thận quan sát chồng bản vẽ này, thì ra tất cả đều là hình chiếu 3D và bản

đồ chi tiết của chiếc lò nung trước mắt này.

Chỉ có vị trí dưới cùng của lò là còn bỏ trống.

Bởi vì dựa theo Trần Đạo Huyền tưởng tượng, đây là nơi khắc trận pháp để

dung hợp linh quáng thạch linh vận.

- Ai!

Thật lâu sau, Trần Đạo Huyền thở dài một hơi.

Loại cảm giác kém một bước lâm môn thật sự quá khó chịu.

Suy nghĩ nửa ngày, nghĩ đến đầu đều mơ hồ đau nhức, Trần Đạo Huyền mới

chậm rãi dừng lại.

Đặt bản vẽ xuống.

Trần Đạo Huyền dứt khoát ngồi thiền tại chỗ, nhắm hai mắt lại mặc niệm

Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh.

Đối với hắn mà nói, mỗi ngày mặc niệm Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh cùng tu

luyện Quy Nguyên Công, cơ hồ là hành vi trời đánh cũng không đổi.

Thậm chí so với tu luyện"Quy Nguyên Công" , Trần Đạo Huyền mặc niệm

"Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh" còn nhiều hơn một chút.

Bởi vì mỗi lần hắn luyện khí đều sẽ sức cùng lực kiệt, thần thức uể oải, lúc

này chỉ cần mặc niệm một lần Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh sẽ lại trở nên sinh

long hoạt hổ, hắn tự nhiên là vui vẻ không biết mệt mỏi với việc mặc niệm kinh

văn.

Trần Đạo Huyền lâm vào một mảnh hỗn độn, giờ khắc này, bất luận là

không khí lưu động hay là thời gian xói mòn, hắn đều không hề phát hiện, giống

như con người mất đi ý thức.

Rất nhanh, thời gian một nén nhang trôi qua. Hắn mở mắt ra, sắc mặt Trần

Đạo Huyền dần dần trở nên nghiêm túc, đây đã là lần thứ chín.

Từ trước tới giờ mặc niệm Hồng Mông Ngộ Đạo Kinh chưa từng xuất hiện

hiện tượng này.

Chỉ là mấy lần gần đây, trên người hắn rõ ràng lại xảy ra biến hóa mới.

"Cũng không biết loại biến hóa này là tốt hay xấu..."

Trần Đạo Huyền cảm nhận trong thức hải, chín hạt tinh trần vây quanh kim

sắc kinh văn giống như là các vì sao xoay tròn xung quanh mặt trăng.

Hắn lẩm bẩm nói,

ầ ố

"Những tinh trần này. Rốt cuộc là thứ gì!"

Cùng với tâm tình nặng nề, Trần Đạo Huyền đi ra phòng thí nghiệm.

Lần này, hắn ngay cả luyện tập luyện khí như thường ngày cũng không có

tiến hành, vội vàng ngự phong rời đi, hắn trộm lười biếng lần đầu tiên trong

năm năm qua.

Đợi đến khi Trần Đạo Huyền đi tới Thập Tam Thúc động phủ, sắc trời đã tối.

Ngẩng đầu lên, nhìn lên những ngôi sao thưa thớt quanh mặt trăng trên bầu

trời, đây là năm thứ mười sáu hắn đến thế giới này.

Bởi vì trong cơ thể có một linh hồn thành thục, Trần Đạo Huyền luôn ở một

thân một mình, cứ có cảm giác không hợp nhau với thế giới này.

**p/s: tinh trần-hạt nhỏ sáng lấp lánh
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 8: Ngượng ngùng!



- Đạo Huyền!

Ngay khi vẻ mặt hắn hoảng hốt, một đạo thanh âm già nua kéo hắn trở về.

Phục hồi tinh thần, Trần Đạo Huyền phát hiện Thập Tam thúc Trần Tiên Hạ

đang đứng ở trước mặt hắn, vẻ mặt thân thiết nhìn hắn.

- Thập Tam thúc!

Trần Đạo Huyền vội vàng khom người hành lễ.

Trần Tiên Hạ đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai hắn: "Hài tử, khổ cho con

rồi."

Trần Đạo Huyền im lặng.

Một lúc lâu sau, hắn lấy ra bốn khối quặng Xích Đồng ba lớn một nhỏ từ

trong túi đựng đồ ra: "Thập Tam thúc, đây là quặng đồng lấy từ Xích Đồng

Khoáng hôm nay, không ngoài dự liệu của ngài, sản lượng của quặng Xích

Đồng lại giảm xuống."

Mặc dù đã có dự liệu nhưng khi nghe được tin tức này, trong lòng Trần Tiên

Hạ vẫn có chút không dễ chịu.

Ba trăm năm qua, xích đồng quáng mạch vẫn trợ giúp tu sĩ trong gia tộc tu

hành.

Hiện tại triệt để mất nó, không nói đến tổn thất lợi ích, là lão nhân tiên tự bối

duy nhất của Trần gia, từ tình cảm cũng có chút khó có thể tiếp nhận.

Từ trước đến nay, Trần Tiên Hạ vẫn luôn nhớ khi xưa cùng mười hai vị tộc

huynh cùng nhau nói chuyện vui vẻ tùy ý tiêu sái.

Và bây giờ theo thời gian, tất cả mọi thứ trôi qua như mây khói.

Các tộc huynh chết trận trên chiến trường, mà tộc đệ nhỏ nhất như y, lại

không thể không gánh vác trọng trách của gia tộc.

Trần Đạo Huyền ngược lại đối với Xích Đồng quáng không có bao nhiêu

tình cảm, ở trong mắt hắn, Xích Đồng quáng chỉ là một tòa linh quáng quáng

mạch không hơn.

Trần Tiên Hạ nhìn Xích Đồng Khoáng mà Trần Đạo Huyền đưa tới, lắc đầu

nói: "Những Xích Đồng Khoáng này, ngươi cất dùng để học tập luyện khí đi."

"Vâng, Thập Tam thúc."

Trần Đạo Huyền khom người ứng mệnh.

- Đúng rồi, ngươi hiện tại tiến độ học tập luyện khí như thế nào?

Nói đến Trần Đạo Huyền học tập luyện khí, trên mặt Trần Tiên Hạ không

khỏi toát ra một tia thần sắc khẩn trương.

ầ ề ắ ầ ề

Nghe Trần Tiên Hạ hỏi về trình độ luyện khí của hắn, Trần Đạo Huyền

nghiêm mặt nói: "Trong truyền thừa luyện khí gia tộc tổng cộng ghi lại mười ba

loại phương pháp luyện chế pháp khí, trong đó nhất giai pháp khí mười hai loại,

nhị giai pháp khí một loại.

Trước mắt, ta chỉ nắm giữ sáu loại phương pháp luyện chế nhất giai hạ phẩm

pháp khí, về phần bốn loại nhất giai trung phẩm pháp khí cùng hai loại nhất giai

thượng phẩm pháp khí luyện chế, chất nhi còn chưa thể nắm giữ.”

Nghe được Trần Đạo Huyền trả lời, trong mắt Trần Tiên Hạ tràn đầy vui

mừng: "Ngắn ngủi năm năm ngắn ngủi, đã đem thủ pháp luyện chế nhất giai hạ

phẩm pháp khí trong truyền thừa luyện khí gia tộc nắm giữ, đã là tương đối

không tệ rồi!"

Trần Tiên Hạ biết rõ, gia tộc tuy nói có truyền thừa luyện khí, nhưng cũng

không có người dạy dỗ.

Trần Đạo Huyền học tập luyện khí, hoàn toàn là dựa vào chính mình tự học,

trình độ gian khổ trong đó, Trần Tiên Hạ rất rõ ràng.

Bởi vì Tiên tự bối như bọn họ, đều tự học qua nhị giai truyền thừa luyện khí

của gia tộc, kết quả tất cả đều không thể nhập môn.

Luyện khí chi đạo vốn là gian nan, ngoại trừ phải hao phí đại lượng tài

nguyên ra, còn cần có người dạy dỗ mới có thể ở trên con đường này đi càng

thêm thuận lợi.

Đây cũng là nguyên nhân trong tán tu hầu như không có luyện đan sư cùng

luyện khí sư gì.

Chỉ cần một cái luyện khí truyền thừa đã đem tất cả mọi người ngăn ở ngoài

cửa, chứ đừng nói là học tập luyện khí hao phí các loại tài nguyên.

Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Trần Tiên Hạ, Trần Đạo Huyền trong lòng

ngượng ngùng.

Bởi vì hắn vừa nói dối.

Trên thực tế, hắn không chỉ nắm giữ sáu loại phương pháp luyện chế nhất

giai hạ phẩm pháp khí, mười ba loại pháp khí trong truyền thừa luyện khí gia

tộc, hắn chỉ có duy nhất phương pháp luyện chế pháp khí cấp hai là không có

nắm giữ.

Ngoài ra, trong luyện khí truyền thừa tất cả nhất giai pháp khí luyện chế,

Trần Đạo Huyền đều đã nắm giữ.

Chuẩn xác mà nói, hiện tại Trần Đạo Huyền đã xem như một gã nhất giai

thượng phẩm luyện khí sư.

Không trách hắn giấu dốt, mà là tin tức này quá mức kinh thế hãi tục.

Tu vi vẻn vẹn mới luyện khí tầng ba, trình độ luyện khí lại đạt tới rất nhiều

luyện khí tầng chín cao cấp nhất giai luyện khí sư đều không đạt tới.

Đây không phải là thiên tài, mà là yêu nghiệt!

Đương nhiên.

ầ ề ằ ắ ế ấ

Bởi vì tu vi, Trần Đạo Huyền tuy rằng nắm giữ phương pháp luyện chế nhất

giai thượng phẩm pháp khí, nhưng muốn đem nó thành công luyện chế ra, tỷ lệ

thành công vẫn là thật sự quá thấp.

Nguyên nhân chính là bởi vì nhất giai thượng phẩm pháp khí cần tinh luyện

nhất giai linh quáng thạch càng nhiều, thời gian tinh luyện dài hơn, lấy trình độ

chân khí cùng thần thức của Trần Đạo Huyền, rất khó chống đỡ đến cuối cùng.

Về phần tiếp theo tố hình cùng dung trận, đối với hắn mà nói ngược lại khó

khăn không lớn.

Hắn học tập luyện khí năm năm, cũng chỉ là ngẫu nhiên mới có thể luyện

chế thành công một lần nhất giai thượng phẩm pháp khí.

Lấy tu vi của hắn, luyện chế pháp khí hạ phẩm nhất giai không hề có áp lực,

luyện chế pháp khí trung phẩm nhất giai cũng có chút miễn cưỡng, luyện chế

pháp khí thượng phẩm nhất giai, hoàn toàn là xem vận khí.

Không phải là hắn luyện khí trình độ không đủ, mà là tu vi không đủ, chân

khí cùng thần thức không đủ.

Đây cũng là nguyên nhân Trần Đạo Huyền bức thiết muốn nghiên cứu chế

tạo ra lò luyện linh quặng thạch.

Bởi vì có loại lò luyện này trợ giúp, hắn có thể tiết kiệm được lượng tiêu hao

chân khí cùng thần thức trong giai đoạn tinh luyện tài liệu, để cho hắn càng

thêm dễ dàng ứng đối trong tạo hình cùng dung trận pháp khí.

Đến lúc đó, đừng nói là nhất giai thượng phẩm pháp khí, cho dù là pháp khí

nhị giai, Trần Đạo Huyền cũng không phải không thể thử một phen.
 
Ta Tu Tiên Tại Gia Tộc
Chương 9: Linh căn



Trên mặt Trần Đạo Huyền ngượng ngùng, thần sắc chợt lóe lên rồi biến mất,

hắn rất nhanh điều chỉnh tâm tình, thành khẩn nói: "Chất nhi không dám giành

công lao, mấy năm nay, nếu không phải gia tộc ra sức ủng hộ, trình độ luyện khí

của chất nhi cũng sẽ không tiến bộ nhanh như vậy."

Điểm này, Trần Đạo Huyền ngược lại không có nói lung tung.

Năm năm nay vì hắn học tập luyện khí, Trần gia đầu tư các loại linh quáng

tài liệu nếu chuyển đổi thành linh thạch mà nói, ít nhất có năm ngàn linh thạch

trở lên.

Một khoản tài phú khổng lồ như vậy, đừng nói tán tu, cho dù là tu tiên gia

tộc bình thường cũng không lấy ra được.

Song Hồ Đảo Trần gia có thể xuất ra món linh thạch này, ngoại trừ ba trăm

năm tích lũy ra, phần lớn dựa vào năm đó Tiên tự bối tu sĩ tích lũy tài phú ở trên

chiến trường.

Mặc dù vậy.

Trần Đạo Huyền học tập luyện khí vẫn mang đến áp lực nặng nề cho gia tộc,

cho nên tộc trưởng Trần Tiên Hạ không thể không cân nhắc buông tha Xích

Đồng Khoáng, toàn lực bồi dưỡng Trần Đạo Huyền.

Nghe Trần Đạo Huyền nói, Trần Tiên Hạ cười gật gật đầu: "Không giành

công, không kiêu ngạo, rất tốt!"

Nói xong, Trần Tiên Hạ chuyển đề tài, "Đạo Huyền, ngươi cũng biết, gia tộc

chúng ta nghèo, cho nên ngươi nhất định phải quý trọng cơ hội mà gia tộc cho

ngươi học tập luyện khí.”

- Chất nhi nhớ kỹ!

Sau đó.

Trần Đạo Huyền lại báo cáo với Trần Tiên Hạ về việc toàn lực khai thác

Xích Đồng Khoáng, liền ngự phong rời đi.

Nhìn theo Trần Đạo Huyền rời đi.

Trần Tiên Hạ đi bộ trở về động phủ của mình.

Là tộc trưởng đương nhiệm của Trần gia, linh nhãn trong động phủ Trần

Tiên Hạ tuy rằng khô kiệt, nhưng luận về diện tích cùng độ khí phái, vượt xa

động phủ của Trần Đạo Huyền.

Đương nhiên, sở dĩ Trần Tiên Hạ không xây dựng động phủ của Trần Đạo

Huyền thành khí phái xa hoa, cũng là vì không để cho Trần Đạo Huyền tuổi còn

trẻ đã trầm mê hưởng thụ xa hoa.

Khổ tâm này, không cách nào kể lại với người ngoài .

Sau nhiều lần quay vòng.

ầ ằ

Trần Tiên Hạ đi tới trước vách tường làm bằng đoạn long thạch.

Y vươn tay ra, chân khí kích phát, văn lộ trận pháp trên vách tường chợt

sáng lên.

Ngay sau đó, vách tường đoạn long thạch chậm rãi dời đi, đập vào mắt, lại là

một gian mật thất.

Trần Tiên Hạ bước vào mật thất, bên trong linh quang lóng lánh, bày biện

chật nít, tất cả đều là linh thạch to bằng nắm tay trẻ con...

Trần Đạo Huyền trở về động phủ của mình tự nhiên sẽ không biết.

Thập Tam thúc vừa mới luôn miệng nói gia tộc nghèo, giờ phút này lại ở

trong mật thất chất đầy linh thạch để mà kiểm kê tài sản.

Trong động phủ.

Trần Đạo Huyền mở ra bàn đá linh nhãn bị bịt kín, nhất thời, linh khí lần thứ

hai ùng ục hướng ra ngoài.

Thấy thế, hắn không dám lãng phí, vội vàng vận hành Quy Nguyên Công,

đem linh khí hấp thụ vào trong cơ thể để luyện hóa.

Ở Vạn Tinh Hải tu tiên giới.

Căn cứ hiệu suất của tu sĩ luyện hóa linh khí cao hay thấp, bình thường chia

tu sĩ linh căn làm bốn cái đẳng cấp, phân biệt là hạ linh căn, trung linh căn,

thượng linh căn cùng với vạn người không được một Thiên Linh Căn.

Bình thường.

Hạ Linh Căn tu sĩ hấp thu thập phần linh khí tiến vào trong cơ thể, thường

thường chỉ có thể luyện hóa một phần, hiệu suất thập phần thấp.

Cho nên trong điều kiện tài nguyên như nhau, hạ linh căn tu sĩ tu hành có tốc

độ chậm nhất.

Trung Linh Căn tu sĩ luyện hóa linh khí hiệu suất thì cao hơn nhiều, bình

thường là hạ linh căn tu sĩ gấp đôi, thập phần linh khí có thể luyện hóa hai phần.

Thượng Linh Căn tu sĩ luyện hóa linh khí tốc độ lại muốn lại tăng gấp đôi,

thập phần linh khí có thể luyện hóa bốn phần.

Kinh khủng nhất chính là Thiên Linh Căn tu sĩ, hấp thu linh khí tiến vào

trong cơ thể có thể hoàn toàn luyện hóa, dưới tài nguyên như nhau, tốc độ tu

luyện ước chừng gấp mười lần hạ linh căn tu sĩ.

Về phần Trần Đạo Huyền...

Hắn cũng không biết mình có được đẳng cấp linh căn gì.

Bởi vì Song Hồ Đảo Trần gia cũng không có pháp khí kiểm tra linh căn , tu

sĩ gia tộc chỉ có thể căn cứ tốc độ luyện hóa linh khí chính bản thân mà mơ hồ

phán đoán đẳng cấp linh căn của mình.

Hơn nữa không có tiêu chuẩn tham khảo chuẩn xác, loại phán đoán này đến

tột cùng có đúng hay không, chỉ có thể mỗi người một ý.

ầ ắ

Căn cứ theo tộc trưởng Trần Tiên Hạ nói, linh căn hắn có chính là hạ linh

căn.

Chính vì vậy, tộc trưởng từ mười tuổi bắt đầu tiếp xúc tu hành, đến nay

chừng tám mươi năm, mới có thể đạt tới luyện khí tầng sáu.

Quả thật, Trần Tiên Hạ tu hành chậm như vậy, có nhân tố tu hành tài nguyên

của gia tộc không đủ ở bên trong, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là tư chất tu

hành của hắn quả thật quá kém.

Mà Trần Đạo Huyền tốc độ tu luyện thì phải nhanh hơn nhiều, ngắn ngủn

thời gian năm năm , một đường đột phá đến luyện khí tầng ba.

Chiếu theo tốc độ này, hắn tính nhiều nhất thời gian mười mấy năm, là có

thể đuổi kịp Trần Tiên Hạ luyện khí tầng sáu tu vi.
 
Back
Top Bottom