Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?

Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 550: Chương 550



Thời gian gấp rút.

Mặc Thiên phải đến được ngọn núi hoang trước giờ Mão, chờ cơ hội hái được Tử Ngọc Thảo.

Mọi người đều đi theo ra ngoài.

Lần này Mạnh Đại Long cũng đích thân đi cùng.

Ông ta muốn xem, rốt cuộc con nhóc này định hái thứ cỏ đó kiểu gì.

Mạnh Đại Long dẫn theo bảy, tám thuộc hạ cùng đi, chỉ có điều, ông ta đi theo Mặc Thiên lên ngọn núi có Tử Ngọc Thảo, còn những người khác thì bị phân công lên ngọn núi đối diện.

Tử Ngọc Thảo vốn được phát hiện từ bên ngọn núi đối diện.

Đứng từ đó có thể nhìn rõ vị trí của nó.

Nhưng khi leo lên chính ngọn núi này để hái, dù đi thế nào cũng không thể tìm ra được tung tích của Tử Ngọc Thảo.

Mạnh Đại Long từng đoán, liệu đây có phải là hiện tượng quỷ dẫn đường?

Nên ông mới mời Trương Thiên Sư đi cùng lên núi.

Chỉ là kết quả vẫn như cũ, vẫn không hái được.

Mạnh Thanh Sơn vẫn chưa hồi hồn sau màn kinh hoàng gặp ma đêm qua.

Hắn bám theo sau cha, lo lắng hỏi:

“Ba, cái thứ chui ra từ di ảnh của mẹ là cái gì vậy? Không phải thật sự có lệ quỷ chứ?”

Trong đầu hắn giờ chỉ toàn là hình ảnh bóng ma đẫm máu.

Mạnh Đại Long đột nhiên dừng chân, quay đầu liếc hắn một cái:

“Thằng nhóc thối, đừng nói bậy!

Con nhóc kia không bắt được thì cũng chẳng ai biết rốt cuộc là gì, có khi là trò ảo thuật hù doạ nhà mình cũng nên.

Chuyện này đừng nói ra ngoài, kể cả với Đại Tôn và Nhị Tôn cũng không, hai thằng ngu đó chỉ biết làm vướng chân!”

Mạnh Đại Long không quên dặn dò đầy ghét bỏ.

Lúc này, hai anh em Đại Tôn và Nhị Tôn đã khác hẳn so với lần trước leo núi.

Cả hai bị què một chân, vậy mà tốc độ lại cực nhanh, dính sát theo sau Mặc Thiên như hai vệ sĩ.

“Tiên nữ Mặc ơi, hôm nay còn lượm được hạt dê không?

Lần này bọn tôi giúp cô lượm, cô thưởng bọn tôi vài viên là được!”

“Đúng đúng, trước giờ bọn tôi thiển cận quá, không nhìn ra cô là thần tiên sống đấy chứ!

Cô có gì sai bảo cứ nói, bọn tôi làm đầy tớ cũng được!”

Hai gã như Hắc Bạch Vô Thường, tranh nhau thể hiện lòng trung thành.

Mặc Thiên nghe xong, quay trái quay phải nhìn bọn họ:

“Được, lát có việc thì gọi hai người.”

“Dạ, nghe cô sắp đặt!”

Hai tên chẳng màng thể diện, sau lưng là chính ông chủ của mình cũng mặc kệ, hoàn toàn phản bội, đầu phục Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long nhìn hai anh em bằng ánh mắt đầy khinh bỉ:

“Bọn nó chỉ biết hưởng phúc, không chịu chịu khổ.

Thanh Sơn, sau này đi đâu đừng có dắt hai đứa này theo.”

“Dạ.” Mạnh Thanh Sơn lập tức đáp lời.

Cha con họ mặt lạnh như tiền, bước theo sau.

Trương Thiên Sư thì dáo dác quan sát xung quanh.

Nếu để Mặc Thiên tìm được Tử Ngọc Thảo, chẳng khác nào tát thẳng vào mặt ông ta.

Thế nên bằng mọi giá, ông ta không thể để chuyện đó xảy ra.

Hoặc là, ông ta phải tìm được trước,

hoặc là… không ai được tìm thấy cả.

Trương Thiên Sư ánh mắt âm hiểm, nhìn chằm chằm bóng lưng Mặc Thiên.

Lần này Mặc Thiên hành động rất nhanh.

Chưa đến giờ Mão, cô đã leo lên tới hang nhỏ ẩn mình lần trước.

Nói chính xác thì, cũng chẳng thể gọi là hang được.

Cửa hang nhỏ và hẹp, chỉ vừa một người chui qua, lần trước đông người đến, thật sự chẳng ai chú ý đến nơi này.

Mạnh Đại Long vòng quanh cửa hang nhỏ với vẻ nghi hoặc.

Thân hình ông ta to lớn, đến một người đứng cũng không lọt.

Tường bên trong lại toàn là đá chết.

Chỗ này thì liên quan gì tới Tử Ngọc Thảo?

Ông ta không hiểu, quay sang nhìn Mặc Thiên, chờ cô ra tay.

Nhưng nhìn một cái, thấy Mặc Thiên đã ngồi xếp bằng trên đất, hai tay chắp lại, nhập định tại chỗ.

Mặc Thiên thờ ơ cụp mắt xuống:

“Đợi đi, trong vòng một canh giờ sẽ có kết quả.”

Cô không gấp, không lo, sắc mặt bình thản như nước.

Như thể việc hái Tử Ngọc Thảo chẳng có gì khó khăn.

Những người đi theo phía sau, một phần bắt đầu tìm chỗ nghỉ, một phần khác thì không rời mắt khỏi cô, chỉ sợ lơ là một chút thì cô lén hái mất cỏ thần.

Mặc Thiên không nhúc nhích.

Mọi người cũng không ai dám động.

Vịt Bay Lạc Bầy

Dù trên núi có hơn mười người, nhưng lại tĩnh lặng đến mức chỉ nghe được tiếng gió…

Chờ mãi, gần một giờ trôi qua.

Lúc này mặt trời mới mọc, trên đỉnh núi vẫn còn rất lạnh.

Mọi người nhanh chóng mất kiên nhẫn.

Chính Sở Sở là người đầu tiên đứng ra.

Cái váy voan của cô ta bị gió núi xé đến mức trở thành áo hở rốn, treo tội nghiệp trên eo.

Sở Sở vừa run vừa xoa hai cánh tay nổi da gà, đi thẳng tới trước mặt Mặc Thiên, đưa chân đá nhẹ cô một cái:

“Này, con nhóc xấu tính, đã một tiếng rồi đấy, cô còn định chờ gì nữa? Chẳng lẽ, cô cũng không tìm được, nên cố tình kéo dài thời gian?”

“Nếu không chờ được thì xuống núi trước.”

Mặc Thiên không mở mắt, lạnh lùng nói.

Sở Sở cúi đầu nhìn nàng đầy khinh bỉ:

“Suốt ngày thần thần quỷ quỷ, chẳng biết cô đang bày trò gì!

Tôi xem cô mà tìm không ra, thì xấu hổ c.h.ế.t đi được!”

Cô ta lùi về sau một bước, liếc mắt trừng trừng nhìn Mặc Thiên.

Cha con nhà họ Mạnh cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Dù sao thì Mặc Thiên đã dẫn họ lên núi từ khi trời chưa sáng, rốt cuộc đến lại chỉ để… ngồi đợi?

Không phải quá vớ vẩn rồi sao?

Mọi người đều bực bội chán chường.

Chỉ có một mình Kiều Hạc là ung dung dạo bước trên núi, còn có tâm trạng ngắm mặt trời mọc.

Mặt trời càng lúc càng lên cao.

Ánh sáng chiếu càng lúc càng mạnh.

Lúc này, Mặc Thiên vẫn trầm ổn như cao nhân tuyệt thế, ngồi xếp bằng trên tảng đá giữa mọi người.

Mạnh Thanh Sơn không chịu nổi nữa, nhặt một viên đá ném về phía Mặc Thiên:

“Này, trời sáng rồi, còn định đợi đến khi nào?

Cô dậy sớm vậy, định bắt chúng tôi lên đây làm mồi cho côn trùng chắc?”

Mặc Thiên không thèm để ý.

Như thể linh hồn đã rời khỏi xác, lặng lẽ ngồi yên tại chỗ.

Mạnh Thanh Sơn mất mặt, bước thêm một bước,

“Ê, rốt cuộc cô có tìm được không? Nói thì giỏi, mà cả cái bóng của Tử Ngọc Thảo cũng không thấy, cô biết nó mọc ở đâu không vậy!”

Mặc Thiên vẫn im lặng.

Mọi người xung quanh đều đang quan sát.

Mạnh Thanh Sơn nói cả buổi, vẫn không được đáp lại một câu.

Hắn bối rối nhe răng cười gượng, lần này định kéo Mặc Thiên dậy bắt cô hành động.

Nhưng chưa kịp đến gần, Mặc Thiên bất ngờ mở mắt, lạnh lùng ném ra một câu:

“Tránh ra, cản tầm nhìn của tôi.”

Mạnh Thanh Sơn đen mặt:

“Cô chỉ ngồi yên ở đó, còn ai…Ưm!”

Chưa kịp nói hết câu, đã bị ai đó bịt miệng, kéo ra khỏi tầm mắt của Mặc Thiên.

Mạnh Thanh Sơn quay đầu, mới thấy là Diệp Phi.

“Này! Anh làm gì đấy!”

Diệp Phi lạnh lùng nói:

“Mặc tiểu thư bảo anh đừng cản đường, nghe không hiểu à?”

“Anh nói ai cản đường hả!”

Mạnh Thanh Sơn định cãi, nhưng Diệp Phi đã vặn mạnh cánh tay hắn, khiến hắn đau đến gào lên.

Mạnh Đại Long nghiêm mặt nhìn Diệp Phi, ra hiệu đừng làm quá.

Nhưng Diệp Phi thản nhiên nhún vai, không thèm nể mặt.

Anh ta ép Mạnh Thanh Sơn ra xa, mới buông tay.

Mạnh Thanh Sơn muốn xông lên nữa, nhưng đã bị Diệp Phi chắn đường.

Hai người đàn ông khí thế dữ tợn đối đầu nhau, ai cũng không chịu nhường.

Mà đúng lúc đó, Mặc Thiên cuối cùng cũng mở mắt.

Vị trí cô đang ngồi, vừa đúng lúc được một tia nắng chiếu thẳng vào.

Cả người cô tắm trong ánh sáng, như tiên nữ giáng trần.

Mạnh Đại Long kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Chỉ thấy Mặc Thiên nhẹ nhàng đứng dậy, rút ra một chiếc gương nhỏ, dẫn ánh sáng mặt trời phản chiếu vào cửa hang.

Chỉ trong nháy mắt, cái hang nhỏ ẩn mình phát ra tiếng lạch cạch nhẹ nhàng, kèm theo đó là một mùi hương thanh nhẹ, thoang thoảng lan ra…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 551



Một tia sáng chiếu vào từ khe nhỏ trong hang.

Hương thơm thanh mát cũng theo đó mà lan tỏa ra.

Chỉ là nhìn vào thì thấy vẫn là tảng đá lớn chặn đường, không có gì thay đổi.

Thế nhưng Mặc Thiên theo hướng ánh sáng, bước nhanh về phía vách đá.

Chớp mắt một cái, người đã biến mất!

Mọi người đều sững sờ.

Rõ ràng nhìn thấy Mặc Thiên biến mất sau bức tường đá.

Lần này, người phản ứng đầu tiên lại là Mạnh Đại Long.

Hỏng rồi!

Không thể để con nhóc đó hái được!

Mạnh Đại Long không kịp suy nghĩ, là người đầu tiên lao tới.

Trước mắt vẫn là bức tường đá, ông ta nhắm mắt, lao thẳng vào.

Ngay sau đó vang lên một tiếng “Rầm” lớn.

Âm thanh vang vọng khắp đỉnh núi.

Đám người vây xem chỉ cần nghe âm thanh cũng thấy tim run lên.

Tiếng động lớn như vậy, không chừng đập đầu ra chấn động não mất…

Mạnh Đại Long bị lực bật lại từ tường đá hất văng xuống đất.

Ông ta run rẩy ôm đầu, miệng r*n r* đau đớn:

“Ái da da! Ái da da!”

Mạnh Thanh Sơn thấy vậy, lập tức chạy đến.

“Ba, ba sao rồi? Có chóng mặt không?”

Mạnh Đại Long chẳng màng đến đầu mình, run rẩy chỉ vào bức tường, thấp giọng dặn dò:

“Mau đi tìm con nhóc đó, không thể để nó giành được Tử Ngọc Thảo!”

Mạnh Thanh Sơn lập tức đứng dậy.

Tiến đến vách đá, cẩn thận sờ từng chỗ, cố tìm ra cơ quan nào đó.

Nhưng mà, vẫn chỉ là đá.

Không có gì đặc biệt.

Mạnh Thanh Sơn tức giận đ.ấ.m mạnh vào tường đá:

“Con nhỏ c.h.ế.t tiệt đó chạy đi đâu rồi!”

Hai cha con nhà họ Mạnh không tìm được dấu vết của Mặc Thiên.

Nhưng đúng lúc này, hai tên thuộc hạ bất ngờ kích động hô lên:

“Sếp! Sếp! Người được cử sang núi đối diện đang vẫy tay ra hiệu, hình như có chuyện gì đó!”

“Cái gì?!”

Mạnh Đại Long nghe xong, vịn trán đứng dậy.

Cố gắng chịu đựng cơn choáng đầu, nhìn về phía núi đối diện.

Trên núi có bốn thuộc hạ mặc áo đỏ rực đang vẫy tay lia lịa, chỉ nhìn động tác là biết có chuyện gấp.

Mạnh Đại Long lập tức phản ứng.

Nhanh chóng rút điện thoại ra, gọi sang bên kia.

Mới kêu được nửa tiếng chuông, đầu dây bên kia đã bắt máy, giọng dồn dập như s.ú.n.g máy:

“Sếp! Con nhỏ đó hái được Tử Ngọc Thảo rồi! Bên này chúng tôi thấy rõ!”

“Hái được rồi?!”

Mạnh Đại Long suýt nữa không tin vào tai mình.

Con nhỏ Mặc Thiên đó, rốt cuộc có bản lĩnh gì, sao có thể vượt qua được lớp ảo trận quái quỷ kia?!

Mạnh Đại Long lập tức cúp máy.

Chuyển sang gọi video.

Thuộc hạ áo đỏ giơ điện thoại quay sang núi bên này cho Mạnh Đại Long xem, nhưng trong màn hình lại không hề thấy Mặc Thiên hay Tử Ngọc Thảo.

Rõ ràng bằng mắt thường thì nhìn thấy.

Nhưng trên điện thoại, chỉ hiện ra mấy người đang đứng trên mép núi.

Mạnh Đại Long nhìn video không hề có bóng dáng Mặc Thiên, nghiến răng chửi một câu:

“Lại thế nữa! Trước đã không quay được Tử Ngọc Thảo, giờ đến cả con nhóc đó cũng không quay được!”

Mạnh Thanh Sơn cũng vô cùng kinh ngạc.

Anh ta xoay quanh vách đá, ra hiệu với người bên núi đối diện.

“Ở đây?”

“Lệch sang phải một chút, chỗ này phải không?”

“Ngay đây à? Chỗ này làm gì có người, có cỏ gì đâu?”

Mạnh Thanh Sơn sờ thử vị trí mà người bên kia chỉ, nhưng ngoài đá ra thì chẳng có gì khác!

Người trên núi đều sững sờ.

Sở Sở tròn xoe mắt, đi vòng quanh đỉnh núi:

“Người đâu rồi? Mặc Thiên biết ảo thuật thật à???”

Giang Ngôn Phong cũng á khẩu.

Trông vô cùng bối rối.

Dù trước đây từng nghe nói Mặc Thiên rất lợi hại, nhưng lần anh ta gặp Mặc Thiên thì linh lực cô ấy đã bị phong ấn, chưa từng tận mắt thấy cô ấy thi triển thuật pháp. Không ngờ lại có trình độ này!

Trên núi, chỉ còn Kiều Hạc và Diệp Phi là còn giữ được bình tĩnh.

Dù sao thì chuyện kinh hoàng hơn họ cũng từng thấy rồi.

Chuyện nhỏ như đi xuyên tường, với họ chẳng có gì đáng kinh ngạc.

Ánh mắt Kiều Hạc luôn dán chặt vào hai cha con nhà họ Mạnh.

Anh ta thấy hai người thì thầm, lại ra hiệu với núi bên kia.

Kiều Hạc quan sát vài phút.

Cho đến khi mấy tên áo đỏ bên kia vội vã giơ tay ra hiệu, anh mới hất cằm với Diệp Phi:

“Ra trước cửa hang chờ, bảo vệ cho Mặc Thiên. Hai cha con kia sẽ không để Mặc Thiên dễ dàng mang Tử Ngọc Thảo đi đâu. Nếu bọn họ dám ra tay, cậu cũng không cần khách sáo.”

Ý của Kiều Hạc rất rõ ràng.

Nếu hai cha con họ Mạnh dám động thủ, Diệp Phi có thể dùng mọi cách trấn áp, không cần lo nghĩ hậu quả.

Diệp Phi gật đầu đáp.

Vịt Bay Lạc Bầy

Lập tức bước nhanh đến đứng chặn trước cửa hang.

Khuôn mặt sẹo lạnh như dao, chặn ngay lối vào.

Lúc này, hai cha con họ Mạnh đã nghe tin bên kia báo lại:

Mặc Thiên đã hái hết toàn bộ Tử Ngọc Thảo, tổng cộng mười lăm cây.

Bàn tay cầm điện thoại của Mạnh Đại Long gân xanh nổi lên.

Ông ta dẫn Mạnh Thanh Sơn đi thẳng đến trước cửa hang.

Chính là nơi Mặc Thiên đã biến mất.

Nhưng giờ, Diệp Phi đang đứng sừng sững ở đó, ánh mắt đầy sát khí nhìn chằm chằm hai cha con.

Mạnh Đại Long nhếch môi khinh thường:

“Cậu còn muốn ra tay với tôi? Hừ, nhãi con như cậu mà cũng xứng?”

Thái độ đầy ngạo mạn.

Dù sao thì khi ông ta tung hoành ở Thanh Lâm, Diệp Phi còn chưa chào đời.

Sao ông ta có thể coi trọng một thằng nhóc miệng còn hôi sữa?

Diệp Phi không nói gì, mặc kệ Mạnh Đại Long khiêu khích.

Kiều Hạc đứng phía sau, chậm rãi theo dõi diễn biến.

Anh ta đoán, nếu Mặc Thiên hái được Tử Ngọc Thảo, chắc chắn Mạnh Đại Long sẽ không để cô ấy dễ dàng mang đi.

Tình hình hiện giờ, đã quá rõ ràng.

Kiều Hạc lạnh lùng đứng nhìn.

Bên núi đối diện, mấy người áo đỏ cũng bắt đầu chạy xuống chân núi, rõ ràng họ cũng không còn thấy Mặc Thiên và Tử Ngọc Thảo nữa.

Điều đó chứng tỏ: Mặc Thiên sắp ra ngoài.

Mọi người đều trừng mắt chờ đợi.

Lần này không ai tỏ vẻ sốt ruột.

Ai nấy đều như uống m.á.u gà, tập trung toàn bộ tinh thần vào cửa hang.

Thời gian trôi qua từng phút từng giây.

Vẫn chưa thấy Mặc Thiên xuất hiện.

Mấy người áo đỏ bên núi đối diện đã gần xuống đến lưng chừng núi, vậy mà vẫn chưa thấy bóng dáng cô ấy.

Sắc mặt Mạnh Đại Long tái nhợt, trán rịn mồ hôi.

Ông ta cũng cảm thấy có gì đó không ổn, lập tức gọi điện cho người ở chân núi.

Vừa nghe máy, Mạnh Đại Long liền gào lên:

“Canh cho kỹ dưới núi! Tuyệt đối không cho bất cứ ai rời đi!”

Nói xong liền cúp máy.

Lúc này, Mạnh Đại Long rõ ràng đã hoảng loạn.

Có thể thấy Tử Ngọc Thảo đối với ông ta quan trọng đến mức nào.

Mùi thơm nhè nhẹ của Tử Ngọc Thảo từ hang động phía sau Diệp Phi giờ đã không còn nữa.

Mạnh Đại Long không kiên nhẫn được nữa.

Ông ta lao tới trước mặt Diệp Phi, túm lấy cổ áo anh:

“Tránh ra! Tao phải xem nơi này rốt cuộc có trò mèo gì!”

Diệp Phi nghe vậy, thuận tay nắm lấy cổ tay Mạnh Đại Long, định bẻ tay ông ta.

Không ngờ, lúc này, từ xa vang lên giọng nói thanh thoát:

“Nơi đó chẳng có trò mèo gì cả, ông có tìm cũng vô ích.”

Mọi người nghe thấy âm thanh ấy.

Đồng loạt quay đầu lại nhìn về phía phát ra tiếng.

Chỉ thấy Mặc Thiên xuất hiện trước mắt mọi người, tay cầm chặt một bó thực vật tím vàng rực rỡ.

Hương thơm nhè nhẹ lại lan tỏa lần nữa…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 552



Mạnh Đại Long kinh hãi nhìn chằm chằm Mặc Thiên, không dám tin rằng con nhóc này thực sự có thể hái được Tử Ngọc Thảo.

Trước đó, ông ta đã mời biết bao nhiêu cao nhân dị sĩ.

Thanh Lâm là căn cứ dược liệu lớn nhất cả nước, những lão sư ở đây từng thấy qua bao nhiêu loại thảo dược, có loại còn từng nếm qua nhiều đến mức chắc chắn còn hơn cả số bữa cơm Mặc Thiên từng ăn.

Vậy mà cô ta lại hái được Tử Ngọc Thảo?

Hai gã trợ thủ Hừ - Hà đứng phía sau Mạnh Đại Long cũng sững người.

Hai đôi mắt ti hí như khe hẹp lại mở to tròn, đến mức lộ cả tròng trắng.

“Ôi chao ơi, tiểu thần tiên này thật sự hái được Tử Ngọc Thảo rồi? Bao nhiêu đại sư còn không làm được mà cô ta lại làm được?”

“Cô ta có thể xuyên qua núi, đúng là tiên nữ giáng trần rồi! Người thường ai mà tìm nổi chứ, đến cả Trương Thiên Sư còn không tìm ra đường, còn mong gì ai khác!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Hai người nhìn Mặc Thiên bằng ánh mắt long lanh đầy sùng bái, bước chân cũng không tự chủ mà tiến về phía cô.

Chỉ là khi đi ngang qua Mạnh Đại Long, lại bị ánh mắt lạnh như băng của ông ta quét tới, lập tức phải rụt chân lại, quay trở về đứng sau lưng ông chủ.

Lúc này, ánh mắt của Mạnh Đại Long vẫn dán chặt vào mấy nhánh cây nhỏ kỳ dị màu tím vàng trong tay Mặc Thiên, đầu óc nhanh chóng vận chuyển.

Một lát sau, ông ta ra hiệu bằng mắt cho Mạnh Thanh Sơn.

Hai cha con lập tức bước tới gần Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long dừng lại trước mặt cô, hỏi:

“Nhóc con, rốt cuộc cô tìm được Tử Ngọc Thảo bằng cách nào? Tại sao người khác không vào được mà cô lại vào được?”

Mặc Thiên ôm chặt mười lăm cây Tử Ngọc Thảo, khẽ nhếch môi cười ngọt ngào:

“Tôi nói tôi hái được, ông còn không tin. Ngọn núi này, ông không thấy rất kỳ lạ sao? Những ngọn núi khác đều có cỏ cây, có động vật, chỉ riêng nó giống như một ngọn núi cháy trụi. Thật ra nó không phải núi hoang, mà là Âm Dương Sơn.”

Mọi người: “……”

Nửa hiểu nửa không, vẫn mù mịt nhìn cô.

Mặc Thiên rất vui khi tìm được Tử Ngọc Thảo, nên cũng không ngại giảng giải thêm:

“Âm Dương Sơn nhìn giống như bị ma dẫn lối, thật ra trong núi còn có núi. Phải chọn đúng vị trí cửa vào, tính đúng ngày giờ hoàng đạo, mới có thể vào được. Chỉ cần theo tia sáng đầu tiên của buổi sớm chiếu vào hang động, là có thể bước vào Âm Dương Sơn.”

Lần này cô giải thích kỹ càng hơn.

Mạnh Đại Long cũng miễn cưỡng nghe hiểu đôi chút.

Ông ta nhìn hang động một cách nghi hoặc, lại nhìn con đường mà Mặc Thiên vừa bước ra:

“Vậy sao cô lại ra từ bên kia?”

“Ánh sáng chuyển hướng thì lối ra cũng chuyển theo.” – Mặc Thiên đáp.

“Hả?”

Mạnh Đại Long kinh ngạc nhìn ngọn núi quái dị kia.

Không ngờ lại có nhiều bí ẩn đến thế.

Nhưng lý mà nói, Mặc Thiên có thể vào thì ông ta cũng nên vào được mới phải.

Nghĩ đến cái cục u trên đầu, ông ta nhăn mặt hỏi tiếp:

“Vậy tại sao chỉ mình cô vào được?”

Mặc Thiên quay sang, tinh quái nháy mắt:

“Tất nhiên vì tôi mang thiện niệm, còn ông thì chẳng có ý tốt gì cả.”

Mạnh Đại Long: “……”

%¥#@&*%¥#@@%#¥#

Miệng ông ta méo xệch, tuy không phát ra âm thanh, nhưng ai cũng có thể đoán được ông ta đang chửi bậy trong lòng.

Thật ra, Mặc Thiên không nói dối.

Âm Dương Sơn vốn không phải ai cũng vào được.

Chỉ những người tốt, người thiện, người có duyên mới có thể tiến vào.

Loại người như Mạnh Đại Long, cho dù có từng “cải tà quy chính” đi nữa, thì cũng không đủ tư cách. Gia đình ông ta càng không.

Nhưng người tốt khác lại không có ai thử.

Hơn nữa nếu bỏ lỡ tia sáng đầu tiên, cánh cửa Âm Dương Sơn sẽ đóng lại, muốn vào cũng không được.

Mặc Thiên không giải thích thêm.

Mạnh Đại Long đành nghĩ rằng cô đang bốc phét.

Lúc này, ông ta cũng không quan tâm chuyện làm sao vào được núi nữa.

Điều ông ta cần là lấy được Tử Ngọc Thảo từ tay Mặc Thiên.

Mạnh Đại Long đứng chắn trước mặt cô:

“Con nhóc, cô muốn bao nhiêu thì mới chịu bán Tử Ngọc Thảo cho tôi?”

Mặc Thiên: “???”

Cô ngơ ngác nhìn ông ta:

“Tôi đã nói rồi mà, sẽ không đưa Tử Ngọc Thảo cho ông. Thứ này mà lọt vào tay ông, là hại cả nhà ông. Tôi không thể làm vậy, ông cũng đừng mơ.”

Nói xong, Mặc Thiên nghiêm túc quay sang đồng đội, nhướng cằm ra hiệu:

“Chúng ta xuống núi thôi.”

Kiều Hạc nhẹ gật đầu, tỏ ý đồng ý.

Sở Sở và Giang Ngôn Phong còn chưa hoàn hồn khỏi không khí kỳ quái vừa rồi, nhưng vẫn ngoan ngoãn xoay người, chuẩn bị xuống núi theo cô.

Thế nhưng, lúc này, không biết từ đâu, thuộc hạ của Mạnh Đại Long bỗng ùa ra, hơn chục người vây kín xung quanh nhóm Mặc Thiên.

Ánh mắt Mạnh Đại Long trở nên lạnh lẽo, đứng ngoài vòng vây, nhìn cô đầy cảnh cáo:

“Không đến lượt cô từ chối. Cô chỉ có ba lựa chọn: bán, đổi hoặc tặng cho tôi. Không cho? Quên đi! Tôi chỉ cần bảy cây, phần còn lại tôi không tranh. Cô cứ ra giá, chúng ta nói chuyện thoải mái một chút.”

Ông ta hừ lạnh, khí chất lưu manh năm xưa lộ rõ.

Vốn dĩ ông ta định tìm cao nhân cùng hái rồi chia đôi, nhưng chẳng ngờ còn chưa kịp bàn điều kiện, con nhóc này đã tự hái được rồi!

Phải nói, cô ta đúng là có bản lĩnh.

Mạnh Đại Long nhìn chằm chằm vào Mặc Thiên, chờ cô trả lời.

Mặc Thiên ôm chặt Tử Ngọc Thảo trong ngực, khẽ nhướn mày:

“Lão già, ông còn định cướp hả? Ông đúng là không sợ cả nhà c.h.ế.t sớm!”

“Cô!”

Mạnh Đại Long giận đến mắt đỏ ngầu:

“Cô không biết điều, đừng trách tôi ra tay tàn nhẫn!”

Nói xong, ông ta vươn tay chộp về phía đám Tử Ngọc Thảo trong tay cô.

Nếu đã không thể thương lượng…

Vậy thì cướp luôn!

Những thứ khác ông có thể bỏ, nhưng Tử Ngọc Thảo thì nhất định phải lấy được!

Mạnh Đại Long hất tung đám người chắn trước mặt, lao thẳng về phía Mặc Thiên.

Nhưng đúng lúc ấy, một bàn tay khác đột ngột vươn ra, chộp thẳng lấy ông ta.

Tất cả sự chú ý của Mạnh Đại Long đều dồn vào Mặc Thiên, nên không hề để ý người phía sau.

Khi ông ta cảm giác có chuyện bất thường sau lưng, thì cổ họng đã bị siết chặt!

“Ưm!” – Mạnh Đại Long bật ra một tiếng nghẹn ngào, rồi bị người ta vật ngã xuống đất.

Mạnh Thanh Sơn vốn đứng trong đám đông, nghe thấy tiếng động lập tức lao ra, nhìn thấy cha mình nằm sõng soài, hét toáng lên:

“Ba!”

“Thả ba tôi ra, g.i.ế.c người là phạm pháp đó!”

Nghe vậy, Diệp Phi liền ném Mạnh Đại Long qua một bên, tay còn lại tóm cổ áo Mạnh Thanh Sơn kéo lại gần:

“Hay lắm, không bắt được ba, thì bắt con.”

Trước đó Kiều Hạc đã dặn dò kỹ càng.

Mạnh Đại Long là kẻ cứng đầu, không dễ khuất phục.

Nhưng thằng con ngu ngốc này thì khác, đó là m.á.u thịt duy nhất của ông ta với người vợ đã khuất, là thứ mà ông ta tuyệt đối không chịu để xảy ra chuyện.

Diệp Phi siết chặt cổ Mạnh Thanh Sơn:

“Biết luật hả? Vậy cướp có phải phạm pháp không? Thả thiếu gia nhà tôi và tiểu thư Mặc Thiên ra, đưa chúng tôi rời khỏi Thanh Lâm, tôi sẽ thả hắn.”

Mạnh Đại Long không ngờ Diệp Phi lại giở trò này.

Ông ta đứng bật dậy, giận dữ quay sang Kiều Hạc:

“Kiều Hạc, tôi luôn nhường nhịn nhà cậu, thuộc hạ nhà cậu xử lý chuyện thế này à?!”

Kiều Hạc nhún vai, hờ hững nhướng mày:

“Chú Mạnh, tôi không phải cha tôi, chú cũng không phải bạn tôi. Chúng ta không cần nói chuyện cảm tình gì cả.”

Anh ta nói xong, lại nhướng cằm nhìn xuống chân núi:

“Còn nữa, dưới núi bây giờ cũng có phóng viên đang đợi rồi. Nếu chúng tôi không thể an toàn rời đi, hôm nay chú sẽ lên trang nhất của Thanh Lâm.”

Mạnh Đại Long: “!!!”

Ông ta trừng mắt nhìn Kiều Hạc, tức đến run người.

Không ngờ thằng nhóc này lại giảo hoạt như vậy!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 553



Mặc Đại Long không cản được Mặc Thiên, chỉ có thể trơ mắt nhìn cô xuống núi.

Nhưng Mặc Thiên mới đi được vài bước thì phát hiện Mặc Đại Long không theo, liền quay đầu lại:

“Ê, Đại Long, sao ông không đi? Về nhà ông đi, tôi còn phải tìm con quỷ đó hỏi cho ra lẽ, xem rốt cuộc nó muốn Tử Ngọc Thảo để làm gì. Hoặc… ông nói cho tôi biết cũng được?”

Mặc Thiên hỏi rất chân thành.

Mặc Đại Long bị hỏi đến á khẩu.

Người muốn Tử Ngọc Thảo là Xuân Nhã.

Trong mơ, cô ta không ngừng lặp đi lặp lại tên loại thảo dược này. Mặc Đại Long đã vất vả tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng mới phát hiện nó ở Thanh Lâm.

Từ lúc tìm ra dấu vết của Tử Ngọc Thảo, Xuân Nhã cũng xuất hiện trong giấc mơ của ông ta ngày càng nhiều.

Mặc Đại Long do dự, không biết có nên kể chuyện Xuân Nhã cho Mặc Thiên không.

Nhưng nếu con bé biết, lỡ như nó bắt giữ hồn phách của Xuân Nhã thì sao?

Vậy thì ông ta sẽ chẳng bao giờ gặp lại Xuân Nhã được nữa…

Trong lúc Mặc Đại Long còn lưỡng lự, Mặc Thiên lại nói:

“Tôi nói rồi, nếu không nói cho tôi biết, hai cha con ông đều sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng. Ông thật sự không coi trọng cái mạng của mình à?”

Cô khoát tay, ra vẻ chán ghét:

“Thôi bỏ đi, ông không nói thì tôi đi gọi hồn hỏi thẳng nó.”

Nói xong, Mặc Thiên xoay người, tiếp tục xuống núi.

Vừa đi, vừa xoa tay, miệng thì lẩm bẩm:

“Không có đạo pháp, thật khó làm việc… Bao giờ mới khôi phục lại được đây?”

Sở Sở đi trước Mặc Thiên, nghe thấy vậy thì lập tức dừng bước, chờ cô đến gần.

Khi Mặc Thiên vừa đến nơi, Sở Sở liền kéo tay cô:

“Này đồ quỷ quái, cô thật sự biết bắt ma à? Sau này tôi mời cô làm vệ sĩ cho tôi nha, cô bảo vệ tôi được không?”

Vịt Bay Lạc Bầy

Mặc Thiên nghe vậy, cau mày:

“Cô không cần ai bảo vệ đâu, đến ma thấy cô còn sợ kìa.”

“Hả?”

Sở Sở ngơ ngác, “Thật à? Ma sợ tôi á?”

“Đương nhiên thật.”

“Thật hả? Sao chúng nó lại sợ tôi?”

“Vì đến ma cũng không muốn gặp xui.”

“Ờ…”

Sở Sở càng nghe càng mơ hồ.

Còn Mặc Thiên thì không buồn giải thích nữa, ôm đống Tử Ngọc Thảo, vui vẻ xuống núi.

Mọi người quay về nhà họ Mạnh.

Lần này, ngoài nhóm cũ còn có thêm hai người.

Kiều Hạc lịch sự giới thiệu với Manh Đại Long:

“Chú Mạnh, đây là giám đốc Trịnh của Sở Du lịch thành phố Thanh Lâm, còn đây là giám đốc Trần của Cục Di tích Văn hóa. Vừa hay cháu có việc cần bàn với hai vị lãnh đạo, mong chú không phiền khi họ đến nhà mình.”

Mạnh Đại Long: “…”

Ông ta có thể nói là phiền sao!

Chỉ đành bất lực nhìn tiểu hồ ly Kiều Hạc – đừng nhìn vẻ ngoài cậu ta lúc nào cũng lười biếng, lạnh nhạt với đời, chứ trong lòng thì toàn là chiêu trò.

Dù ngập ngừng hai giây, ông ta vẫn phải vội vàng tiếp đãi hai vị lãnh đạo.

Sau này còn phải sống ở Thanh Lâm, quan hệ chính quyền sao có thể đắc tội?

Còn Mặc Thiên thì chẳng nhận ra điều gì bất thường.

Trong đầu cô vẫn chỉ nghĩ đến con quỷ muốn lấy Tử Ngọc Thảo rốt cuộc định làm gì – phải là chuyện thất đức đến cỡ nào mà cả nhà họ Mặc cũng gặp họa?

Thừa lúc Mạnh Đại Long đang tiếp khách, cô len lén đi tới khu nhà chính, đứng bên ngoài quan sát căn phòng bên trong.

Nhưng mới nhìn được vài giây, cô đột nhiên cảm thấy tim mình siết chặt – cảm giác căng thẳng như thể bị bóp nghẹt tim, là thứ mà trước giờ cô chưa từng trải qua.

Mặc Thiên giật mình.

Lập tức lấy túi quẻ ra, ngồi xếp bằng trên sân lát đá ngoài biệt thự, rút quẻ xem.

Khi lá quẻ linh rơi ra, chưa cần mở mắt, cô đã đoán được chữ trên đó: Quẻ xấu nhất.

Đúng như dự đoán, là quẻ xấu nhất.

Không chần chừ, Mặc Thiên lập tức gọi điện cho mẹ – Tô Như Lan.

Chuông vang lên vài hồi, Tô Như Lan bắt máy:

“Thiên Thiên, con bận gì vậy? Cuối cùng cũng nhớ gọi cho mẹ.”

“Anh Tư đâu rồi?”

Mặc Thiên ngắt lời mẹ, hỏi thẳng.

Tô Như Lan khựng lại vài giây rồi nói:

“Anh Tư con đi làm rồi, không ở nhà à?”

Mặc Thiên nghe xong, tim như bị dội một chậu nước lạnh:

“Anh ấy đi từ khi nào?”

“Tối hôm kia. Bình thường nó có bao giờ ở nhà đâu, mẹ thấy mặt nó được mấy lần.”

Tô Như Lan vừa nói, vừa cảm thấy khó hiểu:

“Thiên Thiên, con tìm anh Tư có chuyện gì à? Con gọi điện trực tiếp cho nó đi.”

Lúc này Mặc Thiên mới nhận ra – cô còn chưa gọi cho Cố Bắc Thừa.

Nhưng cô tin, bây giờ có gọi thì cũng chẳng liên lạc được.

Mặc Thiên im lặng vài giây rồi dặn:

“Su Su, khi anh Tư về, mẹ nhớ gọi cho con.”

Nói xong liền cúp máy.

Đầu bên kia, Tô Như Lan lo lắng gọi với:

“Thiên Thiên! Thiên Thiên! Con nói cho mẹ biết với, con tìm được thuốc chưa, con—”

“Tút—”

Tiếng máy bận vang lên.

Tô Như Lan nhìn điện thoại, bất lực thở dài:

“Con bé này, bình thường chậm chạp lề mề, sao đến khi cúp máy mẹ lại gấp như vậy…”

Bà đặt điện thoại xuống, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến chuyện Mặc Thiên muốn tìm Cố Bắc Thừa, trong lòng có chút bất an.

Không yên tâm, bà lại nhấc điện thoại lên, bấm số gọi đi.

Trong điện thoại của Cố Bắc Thừa chỉ có sự im lặng kéo dài.

Một lúc sau mới vang lên giọng nữ máy móc:

“Số máy quý khách vừa gọi hiện đang tắt máy, xin vui lòng gọi lại sau.”

Tô Như Lan cũng không quá bất ngờ.

Cố Bắc Thừa lúc đi làm thường hay mất liên lạc, chuyện này không phải hiếm.

Bà đặt điện thoại xuống, rồi quay lại chơi với Tiểu Kim Tử.

Nhưng vừa đến bên thằng bé, bà phát hiện – cây mõ trong tay nó sắp bị nó gõ nứt rồi.

Nhanh, mạnh, dồn dập.

Cảm giác nôn nóng này chưa từng xuất hiện ở Tiểu Kim Tử trước đây…

Tô Như Lan cau mày:

“Chuyện… chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Không yên lòng, cuối cùng bà vẫn gọi điện cho Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình.

Hai người lập tức cho người đi tìm tung tích của Cố Bắc Thừa.

Còn Mặc Thiên – cô cũng không thể ngồi yên ở nhà họ Mạnh.

Tim cô liên tục co thắt, cô chợt nhớ đến tượng gỗ của sư tổ cô từng đưa Cố Bắc Thừa trước khi đến Thanh Lâm.

Chắc chắn Cố Bắc Thừa đã xảy ra chuyện gì rồi.

Chuyện này mới khiến cô có phản ứng mạnh như vậy.

Mặc Thiên lập tức thu dọn hành lý, sau đó đi tìm Kiều Hạc.

Lúc ấy, Kiều Hạc đang nói chuyện với hai vị lãnh đạo – phải tốn không ít tiền mới mời được hai người này, để đảm bảo an toàn khi làm việc trên địa bàn người khác.

Không có thế lực chống lưng, chẳng khác gì cá nằm trên thớt.

Nhưng không ngờ, lúc này Mặc Thiên đứng trước mặt anh, nghiêm túc nói:

“Tôi phải về Thượng Kinh. Ngay bây giờ.”

“Bây giờ?”

Kiều Hạc nhìn đồng hồ.

Mặc Thiên gật đầu: “Rất gấp.”

Kiều Hạc không hỏi thêm, quay người chào tạm biệt hai vị lãnh đạo, cam đoan rằng hàng hóa sẽ được chuyển đến đúng hạn.

Sau đó, lên lầu thu dọn hành lý, sắp xếp hành trình quay về.

Còn Mạn Đại Long – ánh mắt ông ta vẫn không rời khỏi đám Tử Ngọc Thảo trong tay Mặc Thiên, đôi mắt dần nheo lại.

Muốn đi?

Người thì đi được.

Nhưng Tử Ngọc Thảo…phải để lại!
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 554



Mặc Thiên như bật chế độ tua nhanh.

Nhanh gấp mấy chục lần con rùa chậm chạp thường ngày.

Cô vốn mang theo ít hành lý, lần này thu dọn còn nhanh hơn bình thường gấp mấy lần, là người đầu tiên xuống lầu một.

Lúc này, Mạnh Đại Long đang tiễn khách.

Hai vị lãnh đạo ở Thanh Lâm đến ở nhà người khác chẳng qua vì cậu ấm họ Kiều muốn quyên tặng cổ vật cho cục văn vật, còn quyên tiền cho thành phố Thanh Lâm.

Vì thành ý xây dựng thành phố nên họ mới chịu đến nhà ông chủ Mạnh ở.

Giờ không cần nữa, hai vị lãnh đạo cũng vui vẻ cáo từ.

Sau vài câu khách sáo, họ rời khỏi nhà họ Mạnh.

Mặc Thiên nhìn họ đi, lập tức bước nhanh theo sau Mạnh Đại Long.

Mạnh Đại Long không để ý có người phía sau, vừa quay người lại suýt nữa đụng trúng cô.

“Ôi chao! Con nhóc này đứng lén sau lưng người ta làm gì! Sao giờ lại vội đi thế? Không phải bảo muốn giúp tôi bắt ma sao?”

“Tôi có việc gấp.”

Mặc Thiên lạnh nhạt trả lời.

Nói xong, cô liếc Mạnh Đại Long một cái, ánh mắt lạnh như băng:

“Trong biệt thự của ông có ma, ông rõ hơn ai hết. Giờ tôi cảnh cáo ông, con ma đó tạm thời không hại nhà ông, nhưng một khi ông làm theo lời nó, thì cha con ông và tất cả những người liên quan, đều sẽ không thoát khỏi kiếp nạn.”

Sắc mặt Mặc Thiên trở nên nghiêm trọng, không còn chút nào vẻ lơ đễnh thường ngày.

Dù sao, từ nhỏ đến lớn cô từng thấy có việc bị thần tiên ngăn cản, thậm chí người chỉ chạy chân cũng bị trời phạt — thì việc đó ác nghiệt đến mức nào, có thể tưởng tượng được.

Mặc Thiên không phải người thích lo chuyện bao đồng.

Nhưng cô biết, việc này nghiêm trọng, có thể gây họa cho thế gian, tạo ra sát kiếp khủng khiếp, mới chọc giận đến cả thần linh.

Thấy Mạnh Đại Long không trả lời, ánh mắt cô trầm xuống.

“Giờ ông nói cho tôi biết, rốt cuộc nó bắt ông làm gì, vẫn còn kịp.”

Nhưng Mạnh Đại Long hoàn toàn không quan tâm đến lời cô.

Ông ta chỉ chăm chăm nhìn vào cây Tử Ngọc Thảo trong tay Mặc Thiên, hỏi lại:

“Tôi muốn cây đó. Cô rốt cuộc muốn điều kiện gì?”

Nghe vậy, Mặc Thiên biết ông ta vẫn chưa tỉnh ngộ.

Cô cười khẩy một tiếng đầy mỉa mai:

“Không cho. Ông không phải Đại Long, mà là con rồng muốn chết.”

Nói xong, cô ôm lấy Tử Ngọc Thảo, tay còn lại kéo cái xe nhỏ, thẳng hướng cổng lớn mà đi.

Thần tiên cũng khó cứu người muốn chết.

Kiều Hạc nhanh chóng đặt được vé máy bay.

Nhưng từ Thanh Lâm ra sân bay còn mất hai tiếng đi xe.

Gần đây còn mưa lớn, đường lại càng khó đi.

Không còn cách nào, mọi người đành lên tàu hỏa loại cũ.

Vịt Bay Lạc Bầy

Trên đường, Mặc Thiên không nói lời nào.

Dù xung quanh toàn người lạ cũng chẳng khiến cô hứng thú.

Tuy nhiên, khi ôm Tử Ngọc Thảo, cô trầm ngâm vài giây.

Rồi bỗng quay sang Sở Sở:

“Thuốc này dùng để cứu mạng Kiều Hạc. Hay là cô giữ lấy đi.”

Kiều Hạc: “???”

Sở Sở nghe vậy, mắt sáng lên:

“Á? Cứu Kiều Hạc à? Vậy được, đúng ra phải để tôi giữ, xem như cô biết điều!”

Nói xong, Sở Sở đã nhận lấy Tử Ngọc Thảo.

Mặc Thiên lạnh lùng ngồi sang một bên.

Kiều Hạc nhìn hai người, bất lực xoa trán.

Không ai để ý, sau khi họ lên tàu không lâu, có bốn người khác lén theo lên.

Không ai khác, chính là cha con họ Mạnh cùng hai tên thuộc hạ.

Mạnh Đại Long không thể để Mặc Thiên mang đi Tử Ngọc Thảo.

Cho dù có trộm hay cướp, cũng phải lấy lại cho bằng được.

Chỉ là vì Kiều Hạc có quan hệ với chính quyền, ông ta không dám ra tay ở Thanh Lâm.

Vì vậy, cha con họ Mạnh âm thầm đuổi theo.

Trên tàu, Mặc Thiên vẫn bình tĩnh như nước.

Ngồi yên không nhúc nhích.

Mạnh Đại Long nhìn cô một hồi, suýt tưởng thời gian ngừng trôi.

May mà bên cạnh còn có vật làm chuẩn.

Ông ta khó hiểu:

“Con nhóc đó đang giở trò gì vậy, đưa Tử Ngọc Thảo cho con nhỏ ngốc họ Sở, mà con bé lại nắm đến gần nát luôn.”

Mạnh Thanh Sơn hừ một tiếng chán ghét:

“Con nhỏ đó đầu óc có vấn đề, làm gì cũng bất thường.”

Mạnh Đại Long nghe xong, lạnh lùng liếc sang con trai:

“Ngốc, đến giờ còn không nhìn ra con bé đó có bản lĩnh thật à? Chẳng qua, khác đường khác chí, chúng ta không phải cùng một phe thôi.”

Mạnh Đại Long thở dài.

Nếu không bị cản đường, ông ta cũng muốn bái cô làm thầy.

Tiếc thay, họ không cùng đường.

Ông ta ra hiệu cho thuộc hạ:

“Đi, tìm cách lấy Tử Ngọc Thảo, không kể điều kiện, không kể giá. Bằng mọi cách phải lấy được!”

“Rõ!”

Hai người to cao lập tức chen qua toa bên cạnh.

Đường tàu hẹp, hành khách thấy họ liền tránh ra.

Mạnh Đại Long cau mày, khó chịu.

Mạnh Thanh Sơn vừa bị cha mắng, lúc này yên lặng hơn chút.

Thấy ba mình lo lắng, cậu ta thắc mắc:

“Ba, ba lo gì chứ? Hai anh em đó gan to bằng trời, tiền án đầy mình, vào tù mấy lần, coi tù như cơm bữa. Loại không sợ gì như họ, chắc chắn xử lý được con nhỏ kia!”

Cậu ta đầy tự tin.

Nhưng Mạnh Đại Long thì không nghĩ vậy.

Ông nhíu mày, “bốp!” một phát vỗ vai con trai:

“Mày tưởng cướp đồ từ tay con nhóc đó dễ lắm à? Cái đầu óc mày đúng là cần rèn giũa, không thì lúc c.h.ế.t cũng chẳng biết vì sao!”

Mạnh Thanh Sơn: “…”

Cậu ta bất lực nhìn bóng lưng cha mình —

Đây là đang làm yếu thế quân ta, mạnh thế địch hả?!

Chặng tàu không dài cũng không ngắn.

Cha con họ Mạnh sợ lộ dấu vết, không dám lộ mặt nữa.

Chỉ sốt ruột chờ hai thuộc hạ quay lại.

Ai ngờ, đến khi Mặc Thiên và nhóm cô xuống tàu, hai người kia vẫn chưa quay về.

Mạnh Đại Long tận mắt thấy họ rời tàu.

Tử Ngọc Thảo vẫn nằm yên trong tay Mặc Thiên.

Hai tên kia lại không thấy đâu.

Mạnh Đại Long không hiểu nổi, lập tức chạy sang toa bên.

Không ngờ lại thấy hai thuộc hạ đầu bê bết máu, toàn thân thương tích.

Ông ta tức tốc chạy lại:

“Sao thế này? Hai người bị đánh à?”

Hai người ôm đầu, uất ức giải thích:

“Mạnh tổng, cây cỏ đó tà môn lắm! Tụi em vừa định ra tay trong đường hầm, lập tức bị va đầu bởi vali!”

“Lúc mấy người kia ra toilet, tưởng là cơ hội, ai ngờ vừa chạm đến Tử Ngọc Thảo, liền bị nước nóng tạt thẳng vào tay!”

“Bọn em bị thương, mà hai con nhỏ kia không hề hấn gì! Vali và nước nóng cứ như nhắm đúng tụi em mà đánh!”

Hai người luân phiên kêu ca.

Mạnh Đại Long tức đến trợn mắt.

Nhưng giờ trên tàu toàn người, ông ta không dám làm ầm.

Thấy tàu sắp chạy tiếp, ông ta không kịp nữa, quát:

“Vô dụng!”

Rồi lập tức đuổi theo đoàn người vừa xuống tàu!

Mạnh Đại Long cứ thế đuổi theo.

Từ ga tàu, đuổi đến tận sân bay mới theo kịp.

Mặc Thiên vẫn giữ gương mặt lạnh như băng.

Khi đang làm thủ tục kiểm tra vé, điện thoại trong túi cô đột ngột vang lên.

Cô rút ra và bắt máy.

Chỉ nghe thấy tiếng khóc của Tô Như Lan vang lên từ đầu dây bên kia:

“Thiên Thiên, anh Tư của con gặp chuyện rồi, hôn mê bất tỉnh, không biết bị thương thế nào! Thiên Thiên, con bao giờ mới về?!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 555



Chuyện phải kể từ sáng nay.

Tô Như Lan nhận được điện thoại của Mặc Thiên.

Trong lòng cảm thấy bất an, lập tức gọi cho Cố Hoằng Thâm và Cố Thiếu Đình.

Hai anh em nhà họ Cố biết rõ, Mặc Thiên sẽ không gọi vô duyên vô cớ, liền lập tức phái người đi tìm.

Có người làm việc, mọi chuyện cũng dễ dàng hơn.

Tung tích của Cố Bắc Thừa nhanh chóng được tra ra.

Vịt Bay Lạc Bầy

Cố Thiếu Đình nhìn bản đồ hành trình suốt đêm qua của Cố Bắc Thừa, mồ hôi lạnh túa đầy trán.

Anh đưa cho Cố Hoằng Thâm xem: “Đại ca, lão tứ đuổi theo Mặc Mặc vòng quanh cả một thành phố.”

Cố Hoằng Thâm bóp trán, lạnh nhạt nói: “Vứt đi thôi, hết thuốc chữa rồi.”

Nói xong, hai người đồng loạt thở dài.

Đừng nhìn vẻ mặt lạnh như Diêm Vương của Cố Bắc Thừa ngày thường, mỗi lần gặp Mặc Tiểu Nhụy, là như biến thành người khác.

Dù là Mặc Mặc giả hay thật, từ khi cô ấy xuất hiện, Cố Bắc Thừa cứ như cái chong chóng, quay quanh cô ấy.

Người ta sắp kết hôn, con cũng không nhận, mà tên ngốc này vẫn như cái đuôi nhỏ, bám riết không buông.

Ai nói gì cũng vô ích, Cố Bắc Thừa chính là con lừa cố chấp, không đuổi được là không chịu dừng.

Hai anh em lắc đầu không nói nổi, nhưng vẫn lái xe ngay đến hướng cuối cùng Cố Bắc Thừa lái tới.

Dù không cần cậu em này nữa, thì cũng phải tìm về đã.

Hai người đến Kinh Vận Hà, phát hiện xe của Cố Bắc Thừa đỗ bên đường.

Nhưng con sông dài rộng như thế, biết đi đâu mà tìm?

Họ chia người ra khắp nơi.

Hai anh em cũng dọc theo bờ sông mà tìm.

Cố Thiếu Đình nghiên cứu thời gian di chuyển của Cố Bắc Thừa trong đêm.

Không lâu sau, anh cau mày: “Lão tứ rời nhà lúc 12h đêm, đến bờ sông này ít nhất phải hơn 3h. Vậy nó làm gì suốt mấy tiếng kia?”

Cố Hoằng Thâm không đáp mà hỏi lại: “Cậu tìm thấy Mặc Mặc chưa?”

“Chưa.” Cố Thiếu Đình thở dài, “Định vị điện thoại Mặc Mặc cho thấy cô ấy về nhà, nhưng gõ cửa không ai trả lời. Từ tối qua là không thấy tung tích. Mà khu nhà đó lại có nhiều điểm mù camera, không loại trừ cô ấy đã rời đi lúc nửa đêm.”

Điều tra hết liên lạc của Cố Bắc Thừa, lẫn camera khu Mặc Mặc ở, đều không phát hiện bất thường.

Hai người như mò kim đáy bể.

May mắn là người đi theo nhiều.

Không lâu sau, Cố Hoằnoằng Thâm nhận được điện thoại.

“Cố tổng, tìm thấy rồi, ở hạ lưu!”

“Chỉ có một mình Cố Bắc Thừa?”

“Không, còn có Tứ thiếu phu nhân nữa.”

“…”

Cố Hoằng Thâm bật loa ngoài.

Hai người nghe xong, lông mày nhíu chặt.

Quả nhiên, lão tứ ngoài vợ ra, chẳng còn ai trong mắt.

Hai người không nói gì, nhưng giờ cũng chẳng có thời gian mà càm ràm.

Họ lập tức tới chỗ Cố Bắc Thừa.

Khi đến nơi, vừa thấy Cố Bắc Thừa và Mặc Mặc, cả hai đều c.h.ế.t lặng.

Hai người trước mặt như vừa bò từ dưới sông lên, ướt sũng từ đầu đến chân, chẳng khác gì hai con gà bị dìm nước.

Sắc mặt Cố Bắc Thừa cực kỳ tệ, trắng bệch như giấy.

Cả người như chỉ còn một hơi thở.

Vừa thấy hai anh, anh cố gắng mấp máy môi nhưng không nói được gì, dùng chút sức lực cuối cùng đẩy Mặc Mặc ra phía trước hai người, rồi hai mắt tối sầm, ngã gục xuống đất.

“Lão tứ!”

Hai anh em cùng hô lên.

Lập tức đỡ lấy Cố Bắc Thừa.

“Lão tứ, sao vậy? Tỉnh lại đi!”

“Chuyện gì xảy ra? Bị đuối nước à? Bắc Thừa! Bắc Thừa!”

Gọi mãi mà không tỉnh lại.

Người đã hôn mê thì nặng trịch, hai anh em cố gắng đỡ lấy, ánh mắt đồng loạt nhìn về phía Mặc Tiểu Nhụy.

Cố Hoằng Thâm nhìn cô đầy sắc lạnh, ánh mắt mang theo sự dò xét.

Đây là lần đầu tiên Mặc Mặc thấy anh ta đáng sợ như vậy.

“Em trai tôi bị sao vậy?” Cố Hoằng Thâm lạnh lùng hỏi.

Mặc Mặc nhìn Cố Bắc Thừa đang ngã trên vai Cố Thiếu Đình.

Cô do dự vài giây rồi nói:

“Tối qua tôi bị một người đàn ông đưa đến đây, không rõ bằng cách nào. Khi tỉnh lại thì đã ở bên bờ sông, chân đã bước xuống nước. Tôi muốn quay lên bờ, quay đầu thì thấy hắn đứng đó. Người đó từng xuất hiện ở giáo hội, hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào tôi. Tôi muốn lên bờ, hắn lại chặn lại không cho.”

“Sau đó tôi chỉ biết chạy và hét cứu mạng. Quanh đó không có ai cả, tôi không biết mình đã chạy đi đâu. Quay đầu lại không thấy hắn đâu, thì Cố Bắc Thừa xuất hiện. Anh ấy vừa thấy tôi liền lao tới, hét lên ‘Cẩn thận!’, rồi kéo tôi ngã xuống sông.

Chúng tôi ở dưới nước một lúc, rồi anh ấy kéo tôi lên bờ, tìm nơi ẩn nấp. Đợi đến khi trời sáng, có người bên ngoài, anh ấy mới bảo tôi ra.”

“Cả đêm anh ấy lơ mơ không tỉnh, tôi cũng không biết là bị thương hay là bơi mệt quá.”

Mặc Mặc giải thích rất nghiêm túc.

Nhưng ánh mắt của hai người đàn ông đối diện rõ ràng không tin tưởng.

Cô toàn thân ướt sũng, lại đợi trong rừng suốt một đêm, giờ đã run lẩy bẩy vì lạnh.

Cô run rẩy giải thích suốt một lúc, ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt của họ, lời kế tiếp không thể nói nổi nữa.

Cô biết, dù cô có nói gì, hai người này cũng sẽ không tin.

Mặc Mặc mím chặt môi, nhìn Cố Bắc Thừa.

Anh ấy mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ướt trán, rõ ràng là rất tệ.

Hai anh em họ Cố cũng nhận ra tình trạng của Cố Bắc Thừa.

Cả hai nhìn nhau.

“Gọi người, đến bệnh viện.” Cố Hoằng Thâm nói.

Cố Thiếu Đình lập tức gọi người tới.

Mặc Mặc nhìn họ bận rộn, mím môi lo lắng, một lúc sau mới nói:

“Tôi về trước. Cố Bắc Thừa có chuyện gì, các anh cứ liên lạc với tôi.”

Nói xong, cô quay người đi về phía đường cái.

Nhưng lúc này, sau lưng cô vang lên một giọng lạnh băng, như ra lệnh:

“Cô…không…được…đi.”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 556



Mặc Mặc bị Cố Hoằng Thâm chặn lại.

Anh cả nhà họ Cố từ nhỏ đã được bồi dưỡng để kế thừa gia nghiệp, nên áp lực từ một người ở vị trí cao như anh vô cùng mạnh mẽ.

Trước đây, Mặc Mặc là người thân của nhà họ Cố, là bạn gái rồi thành vợ của Cố Bắc Thừa, nên Cố Hoằng Thâm chưa bao giờ dùng ánh mắt xét nét mà nhìn cô.

Nhưng lúc này, trong ánh mắt của anh, Mặc Mặc thậm chí nhìn thấy sát khí.

Cô hơi nghiêng đầu, cố tránh né áp lực vô hình ấy.

“Tôi cần về nhà thay đồ. Hơn nữa Cố Bắc Thừa cũng không bị thương. Các anh đưa anh ấy đến bệnh viện, có chuyện gì thì cứ liên hệ với tôi.”

Mặc Mặc không muốn có quá nhiều liên hệ với nhà họ Cố.

Lúc bị Cố Bắc Thừa kéo đi trốn, anh vẫn còn ổn, chẳng thấy có vết thương nào, cô cũng không hiểu sao vừa thấy hai người anh thì anh đã ngất lịm.

Mặc Mặc thầm nghĩ có lẽ anh chỉ bị cảm lạnh do rơi xuống nước.

Nhưng hai anh em nhà họ Cố thì không nghĩ vậy.

Cố Hoằng Thâm lạnh giọng: “Trước khi em trai tôi tỉnh lại, cô không được rời đi. Lên xe, theo chúng tôi đến bệnh viện.”

Giọng điệu như ra lệnh cho cấp dưới, không cho phép phản bác.

Mặc Mặc hoàn toàn không có cơ hội cãi lại.

Hai anh em nhanh chóng lên xe.

Người được phái đến “áp giải” cô cũng bước đến ngay: “Tứ thiếu phu nhân, mời.”

Mặc Mặc: “……”

Cô còn có lựa chọn nào sao?

Không có…

Mặc Mặc đành lên xe, cùng đến bệnh viện.

Cố Bắc Thừa được đưa đến bệnh viện.

Tất cả bác sĩ rảnh rỗi, không có ca cấp cứu, chuẩn bị tan ca… miễn là giỏi, đều bị gọi đến.

Dù gì đây cũng là cậu tư nhà họ Cố.

Không thể coi nhẹ được.

Sau khi nghe Mặc Tiểu Nhụy thuật lại tình hình, các bác sĩ đều cho rằng chỉ là chuyện nhỏ.

Nhưng sau khi tiến hành hàng loạt kiểm tra, dùng đủ mọi cách để đánh thức, Cố Bắc Thừa vẫn không tỉnh.

Các bác sĩ bắt đầu hoảng.

Thiết bị đã dùng hết, nhân lực cũng dốc toàn lực.

Không có ngoại thương, không có nội thương, vậy sao vẫn không tỉnh lại?

Sắc mặt lạnh lẽo của Cố Hoằng Thâm gần như sắp đóng băng, khiến viện trưởng sợ hãi vội vàng giải thích:

“Cố tổng, tình trạng của Tứ thiếu có chút phức tạp, chúng tôi sẽ họp lại để đánh giá thêm, chắc không có gì nghiêm trọng đâu, có thể là bị lạnh nên mới hôn mê, đợi ngủ đủ rồi sẽ tỉnh lại thôi.”

Trán viện trưởng đổ mồ hôi.

Người này sao càng nhìn càng đáng sợ thế…

Nói xong, ông ta không dám ở lại thêm giây nào, vội kiếm cớ rời đi cùng các bác sĩ để “họp”.

Lúc này, nhà họ Cố đã bắt đầu nhận ra có điều không ổn.

Mặc Thiên bỗng gọi lại.

Điều này đã báo trước mọi chuyện không đơn giản…

Tô Như Lan bắt đầu hoảng loạn.

Nghĩ đi nghĩ lại, bà lập tức gọi lại cho Mặc Thiên.

Không ngờ Mặc Thiên như có linh cảm, bắt máy rất nhanh.

“Su Su, tìm được tứ ca rồi à?”

“Tìm được rồi, ở ven sông, lão tứ với Mặc Mặc ở cùng nhau. Nhưng bây giờ lão tứ bất tỉnh, bác sĩ không tìm ra nguyên nhân, Thiên Thiên, anh trai con không sao chứ!”

Giọng của Tô Như Lan đầy lo lắng, truyền qua điện thoại cũng khiến người nghe cảm nhận rõ ràng.

Mặc Thiên im lặng vài giây, hỏi: “Tứ ca có triệu chứng gì không?”

“Không có. Trên người không có vết thương, kiểm tra ở bệnh viện cũng không phát hiện vấn đề, nhưng lại không thể tỉnh lại.”

Nghe vậy, Mặc Thiên trầm ngâm vài giây:

“Su Su, bảo lão nhị đi tìm La Dương, kêu anh ta đưa Vu Tôn đến bệnh viện. Vu Tôn nhất định có cách.”

“Tìm Vu đại phu? Được, mẹ hiểu rồi!”

Nghe thấy Mặc Thiên sắp xếp như vậy, Tô Như Lan lập tức đồng ý.

Không kịp nói thêm lời nào, bà liền cúp máy, vội đi gọi Cố Thiếu Đình đi tìm Vu Tôn.

Hai mẹ con nói chuyện với nhau, Mặc Mặc đứng một bên, thần sắc hơi đờ đẫn.

Không tỉnh lại sao?

Cố Bắc Thừa lại đang lừa cô nữa chứ gì?

Gần đây, Cố Bắc Thừa cứ bám theo cô, chỉ cần không có ai cạnh cô là sẽ mặt dày tìm cách tiếp cận.

Mặc Mặc nghi ngờ liệu lần này có phải cũng là trò đùa của anh.

Nhưng nhìn vẻ mặt hiện tại của nhà họ Cố thì lại không giống đang diễn.

Mặc Tiểu Nhụy lưỡng lự.

Cô đứng ngoài phòng cấp cứu, khi có y tá đi ra, cô nhìn lén qua khe cửa, chỉ thấy Cố Bắc Thừa nằm im lặng trên giường bệnh, sắc mặt còn trắng bệch hơn lúc mới được đưa vào.

Tim cô chợt siết lại.

Chẳng lẽ anh thật sự bị thương?

Cố Thiếu Đình lao thẳng đến tổ điều tra đặc biệt.

Trên đường đi đã gọi điện cho La Dương, trình bày tình hình.

Sau đó nhấn ga, chạy hết tốc lực đến nơi.

Bệnh viện và tổ điều tra nằm cùng hướng, khoảng cách cũng không quá xa.

Chưa tới một tiếng, anh đã đến nơi.

Lúc này Vu Tôn vẫn đang thu dọn đồ đạc, vừa thu dọn vừa càu nhàu:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, cứ kéo ông đây vào chuyện nhà cô. Không cho ông đi, không trả tiền, lại bắt mang theo đồ đệ, bây giờ còn kêu cứu người. Cô tưởng cô là tổ tông thật hả? Cái gì cũng phải nghe lời cô? Để xem sau này ông tính sổ với cô thế nào!”

Vu Tôn mắng mãi, cho đến khi nghe thấy có tiếng người phía sau, đột nhiên ngậm miệng.

Ông ta quay người lại, ánh mắt dừng trên người Cố Thiếu Đình vài giây:

“Mặc Thiên không đi cùng cậu à?”

“Con bé không đến.” – Cố Thiếu Đình đáp.

Vu Tôn mới thở phào, miệng vẫn lẩm bẩm:

“Con nhóc c.h.ế.t tiệt, không tự đến mời ông, sớm biết thế không đồng ý giúp.”

Lúc Vu Tôn còn đang làu bàu, một thân hình gầy gò ngồi một bên - Lục Liễu - bỗng lên tiếng:

“Cố Bắc Thừa bị thương rồi, có phải do người của Hỏa Sơn giáo làm không?”

Nghe vậy, Cố Thiếu Thình khựng lại.

Thông tin này anh chưa từng nói ra, thậm chí lúc Mặc Mặc nhắc đến anh cũng chưa để ý.

Không ngờ Lục Liễu lại biết.

Dù ngoài mặt anh không lộ cảm xúc, nhưng Lục Liễu nhìn anh không đáp, đã đoán ra ngay.

Gã cười nửa miệng, gương mặt gầy trơ xương bỗng trở nên rợn người.

“Hừ, tôi biết ngay đám đó sẽ tìm Cố Bắc Thừa báo thù.”

Vịt Bay Lạc Bầy

Lục Liễu nói rồi quay sang nhìn Cố Thiếu Đình, thương lượng:

“Độc của Hỏa Sơn giáo, tôi giải được. Nhưng… tôi có điều kiện, cậu phải đồng ý với tôi!”
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 557



“Điều kiện gì?”

Cố Thiếu Đình hỏi lại.

Lục Liễu đã nhắc đến Hỏa Sơn giáo, chứng tỏ gã biết gì đó.

Ánh mắt Cố Thiếu Đình chuyển sang người hắn.

Lục Liễu cười đầy tự tin:

“Còn cần đoán sao? Vì người của Hỏa Sơn giáo năm xưa trốn thoát, giờ đã quay về! Người đó hận nhất chính là Cố Bắc Thừa — người đã tiêu diệt sào huyệt của ả. Sao ả có thể bỏ qua cho hắn?”

“Hắn là ai?” Cố Thiếu Đình hỏi.

Anh nhớ Mặc Mặc từng nói, người đưa cô ấy đi là đàn ông. Nên anh đinh ninh Lục Liễu cũng đang nói về đàn ông.

Lục Liễu cười lạnh đầy ẩn ý:

“Tôi sao có thể đưa hết con bài tẩy ra cho anh?”

“Vậy tôi lấy gì để tin anh?”

“Anh thử tìm trên người tổ trưởng Cố xem, có thể sẽ có vết kim tiêm. Người của Hỏa Sơn giáo có một kỹ thuật g.i.ế.c người chính là thế.”

Lục Liễu mặt xanh xám, giọng đầy châm chọc.

Cố Thiếu Đình trầm mặc vài giây:

“Vậy ông là người của Hỏa Sơn giáo à?”

Lục Liễu nheo đôi mắt tam giác:

“Hiện giờ là anh cầu tôi.”

Cố Thiếu Đình: “……”

Anh suy nghĩ vài giây, hỏi:

“Nói đi, điều kiện là gì?”

“Bảo Mặc Thiên giải cho tôi cái bùa xác thối này. Chỉ cần cô ta đồng ý, tôi sẽ cứu em trai anh.”

Lục Liễu không mang theo chút cảm xúc nào.

Gã cúi đầu, ánh mắt lóe lên, môi nhếch lên nụ cười đầy tà khí.

Cố Thiếu Đình đứng trên cao, không nhìn rõ biểu cảm đó.

Anh ngẫm nghĩ một lúc:

“Tôi cần gọi điện xác nhận.”

Lục Liễu khẽ nhún vai:

“Tùy.”

Cố Thiếu Đình không chần chừ, lập tức vào phòng nhỏ gọi điện.

Anh định gọi cho Mặc Thiên để hỏi cô có đồng ý điều kiện của Lục Liễu hay không.

Nhưng điện thoại của Mặc Thiên lại đang tắt máy.

Chắc là cô đang trên máy bay.

Anh cúp máy, chuẩn bị gọi cho mẹ để nhờ kiểm tra xem trên người Cố Bắc Thừa có vết thương nào như bị kim tiêm không.

Không ngờ, mẹ lại gọi trước!

Dù luôn càm ràm việc Mặc Thiên giao việc, nhưng việc có người khác muốn giành phần, là chuyện khác hẳn.

Vu Tôn nhướng mày:

“Hỏa Sơn giáo cái gì chứ, việc gì xấu xa cũng thấy ông nhúng tay vào. Ông sinh ra để phá hoại xã hội à?”

Lục Liễu liếc mắt:

“Lão già c.h.ế.t tiệt, ông cả đời đã làm được việc tốt nào chưa? Gạt tiền gạt sắc, việc xấu làm không thiếu cái gì. Còn không lên nổi chức chưởng môn, loại vô dụng như ông còn mặt mũi gì nói tôi!”

Lục Liễu mặt đầy ghét bỏ.

Vu Tôn bị nói thẳng mặt, tức đến mức “bốp” một tiếng, đập hộp thuốc xuống bàn:

“Ông giỏi hơn tôi chỗ nào? Chẳng phải cũng bị nhốt ở đây à? Miệng ông toàn mùi cứt, im cái miệng thối đó lại đi!”

Lục Liễu gầm lên:

“Ông!!”

Hai “tù nhân giam chung phòng” bắt đầu xỉa xói nhau.

Lục Liễu bị bùa xác thối hành hạ khổ sở, giờ còn bị lão già này mỉa mai, thật đúng là nỗi nhục chưa từng có!

Gã trừng mắt nhìn Vu Tôn, thân thể gầy gò phát ra tiếng “rắc rắc” như xương va vào nhau.

Sắp đánh nhau đến nơi.

La Dương chuẩn bị nhào vào can ngăn.

Đúng lúc đó, Cố Thiếu Đình quay lại.

Vịt Bay Lạc Bầy

Sắc mặt anh đầy căng thẳng, còn cứng ngắc hơn khi nãy.

Anh nhìn VuTôn và Lục Liễu, nghiêm túc nói:

“Cả hai theo tôi đến bệnh viện, tình trạng em trai tôi không ổn!”

Vừa rồi mẹ gọi, khóc lóc kêu anh mau đưa người về.

Cố Bắc Thừa đã được đưa vào phòng hồi sức.

Cố Thiếu Đình còn chưa kịp hỏi có dấu hiệu bị tiêm hay không, chỉ đành lập tức quay lại đưa người đi.

Lục Liễu nhìn vẻ mặt căng thẳng của anh, trong lòng nắm được tình hình.

Gã nhếch mày đầy tà khí, sau đó giữ vẻ mặt nghiêm túc, hỏi lại:

“Mặc Thiên đồng ý điều kiện của tôi chứ?”

“Con bé đang trên máy bay, chưa liên lạc được. Nhưng tôi đảm bảo, nếu ông cứu được em trai tôi, con bé nhất định sẽ đồng ý.”

“Ồ …” Lục Liễu kéo dài giọng, miễn cưỡng gật đầu:

“Được, tin anh lần này. Nếu Mặc Thiên không giải bùa cho tôi, tôi có làm ma cũng tìm anh đòi nợ!”

“Được, đi thôi.”

Cố Thiếu Đình không kịp nói thêm lời, lập tức đưa người đến bệnh viện Kinh Hoa!

“Em tư, em nhất định phải cố gắng chịu đựng!”

Mặc Thiên xuống máy bay.

Cố Hoằng Thâm đích thân đến đón.

Anh ta thậm chí không chờ ngoài cổng, mà vào tận sảnh VIP trong nhà ga để đợi cô.

Mặc Thiên vừa ra khỏi máy bay, còn chưa tỉnh táo vì thiếu oxy, đã bị Cố Hoằng Thâm nắm lấy tay kéo đi:

“Thiên Thiên, đi với anh mau!”

Cố Hoằng Thâm cao hơn Mặc Thiên cả cái đầu, đứng chắn trước cô, khiến người phía sau không nhìn thấy bóng dáng cô đâu.

Mặc Thiên bị anh cả kéo đi loạng choạng, như con gấu con bị lôi ra khỏi chuồng, bị tha lôi đi mất.

Kiều Hạc và những người khác chẳng có lấy một ánh mắt từ Cố tổng.

Sở Sở tức giận trừng mắt nhìn bóng lưng Cố Hoằng Thâm:

“Loại người gì vậy chứ, chỉ biết lo cho em gái mình, không quan tâm ai hết!”

Cô nàng ở đó bực bội, nhưng chẳng ai để ý đến cô ta.

Chỉ thấy Kiều Hạc vẫn điềm đạm, theo dòng người bước ra ngoài.

Sở Sở giậm chân tức tối:

“Hứ! Hôm nay anh thờ ơ với tôi, mai tôi để anh trèo cao không tới!”

“Đúng! Cô Sở nói rất đúng!”

Lúc này Diệp Phi đang đi sau Kiều Hạc, tình cờ ngang quacôta, vội vàng phụ họa.

Sở Sở liếc mắt:

“Loại nhân viên nói xấu sếp sau lưng như anh, sớm muộn cũng bị đuổi việc! Hứ!”

Xong rồi quay người, tiếp tục đuổi theo Kiều Hạc.

Diệp Phi: “……”

Anh ta nhìn về phía trước, ánh mắt đầy vô vọng.

Có sức mạnh mà không biết trút vào đâu…

Giang Ngôn Phong từ phía sau đi tới, trên tay còn xách theo “phân dê quý báu” của mình.

Hắn khoác vai Diệp Phi, kéo anh ta đi:

“Tiểu Phi à, đứng phe nào phải cẩn thận. Không cẩn thận là rớt xuống hố đó. Nghe lời c** nh* nè, giúp cô Sở bám được thiếu gia nhà cậu, sau này cậu chính là người thân tín của chị tôi!”

Diệp Phi: “……”

“Cái nhà này có phải đều bị bệnh không vậy…”

Mọi người tiếp tục đi ra ngoài.

Không ai để ý, trong số hành khách vừa xuống máy bay phía sau, có cả những gương mặt mà họ rất quen thuộc…
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 558



Khi Mạnh Đại Long và đám người của hắn xuất hiện, đám đông xung quanh lập tức tránh ra nhường đường.

“Ây da, mấy người này sao mặt mũi bầm dập thế? Trên máy bay đánh nhau à?”

“Tránh ra, tránh ra, nhìn đã thấy không phải dạng vừa, có cần báo cảnh sát không?”

“Họ chạy rồi, biết đâu vừa gây chuyện gì đó. Đừng lo chuyện bao đồng, cẩn thận bị trả thù!”

Người qua đường vừa lùi vừa rướn cổ xem náo nhiệt.

Nhưng Mạnh Đại Long và đồng bọn đã tăng tốc lao ra ngoài.

“Nhanh lên, bám theo con nhóc kia, đừng để nó chạy mất!”

Vịt Bay Lạc Bầy

Bốn người đẩy nhanh tốc độ, vừa chạy vừa né tránh đám người của Kiều Hạc, sợ bị nhận ra.

Đáng tiếc, bọn chúng chỉ kịp thấy Mặc Thiên được một người đàn ông đưa lên xe, rời khỏi sân bay.

Mạnh Đại Long giậm chân tức giận: “Con nhỏ này đúng là có bản lĩnh! Má nó, tao không tin, Tử Ngọc Thảo nhất định phải lấy được!”

Hắn vừa bực vừa sốt ruột, cả hành trình không những không lấy được Tử Ngọc Thảo, mà còn bị thương khắp người.

Mọi chuyện đều kỳ quặc, hễ nhắm vào Tử Ngọc Thảo là thể nào cũng gặp chuyện xui: nhẹ thì sặc nước, nặng thì suýt mất mạng.

Hai gã thuộc hạ cao lớn sợ đến mức tưởng không sống nổi để quay về, khóc lóc xin ông chủ tha cho.

Nhưng Mạnh Đại Long không cho phép, quát lên: “Đồ vô dụng! To xác mà khóc lóc cái gì? Mau kiếm xe đuổi theo! Để nó về tới nhà thì càng khó lấy được Tử Ngọc Thảo!”

Hai anh em mặt mày ỉu xìu, miễn cưỡng đáp: “Biết rồi…”

Cố Hoằng Thâm đang lái xe, nhìn thấy một chiếc taxi bám theo qua gương chiếu hậu.

“Thiên Thiên, hình như có người đang theo dõi em.”

Mặc Thiên đang ôm Tử Ngọc Thảo, bình thản đáp: “Em biết.”

“Em biết?”

Cố Hoằng Thâm hơi nghi hoặc – biết mà vẫn để họ bám theo? Điều này không giống phong cách của Mặc Thiên chút nào.

Cô quay đầu nhìn lại – thực ra từ lâu cô đã phát hiện đám người Mạnh Đại Long bám theo.

Hai tên vệ sĩ kia cũng là người của Mạnh Đại Long.

Chính vì phát hiện ra chúng, cô mới đưa Tử Ngọc Thảo cho Sở Sở giữ.

Phải nói là, dù Sở Sở không hợp với cô, nhưng đúng là cô gái này mang vận khí tốt.

Trong lúc cô chưa thể dùng đạo pháp, giữ bình an cho đồ vật là lựa chọn khá tốt.

Mặc Thiên chẳng thèm để ý đám người đó bám theo.

Ít nhất thì lúc bọn chúng theo dõi, sẽ không dám mò vào nhà cô, cũng không bị trúng kế.

Cô thu ánh mắt lại, chậm rãi nói:

“Bọn họ muốn cướp đồ trên tay em, nên từ Thanh Lâm đuổi theo đến đây. Chắc chắn trước khi em về nhà, họ sẽ ra tay. Nếu không thì không còn cơ hội nữa.”

Cố Hoằng Thâm khẽ nhướng mày, vẻ mặt không có chút d.a.o động.

Anh lạnh nhạt buông một câu: “Đang lúc gấp cứu người mà dám đến gây rối – là chán sống rồi.”

Người tự tìm đường chết, chỉ khi thật sự đối mặt với cái chết, mới biết thế nào là hối hận.

Mạnh Đại Long chẳng ngại gì, trực tiếp theo xe Mặc Thiên đến tận bệnh viện.

“Họ đến bệnh viện làm gì?”

Mạnh Đại Long nhíu mày, rồi chợt vỗ đùi: “Không ổn! Họ đến cứu người! Tử Ngọc Thảo không giữ được nữa!”

Lời hắn vừa dứt, cả xe lập tức hoảng loạn.

Mạnh Thanh Sơn đập mạnh vào ghế tài xế, giục: “Tăng tốc! Nhanh cản họ lại!”

Tài xế lập tức đạp ga, vượt lên trước xe Cố Hoằng Thâm, chặn đầu ở bãi đỗ xe bệnh viện.

Mạnh Đại Long xuống xe, mặc kệ người qua lại đông đúc.

Dù có nguy cơ bị bắt, hắn cũng liều – Tử Ngọc Thảo nhất định phải có được, vì số phận của Xuân Nhã đang phụ thuộc vào nó.

Hắn không thể mạo hiểm!

Mạnh Đại Long sải bước đến gần xe phía sau.

Khí thế từng là lão đại tung hoành giang hồ lộ rõ ràng rành mạch.

Cố Hoằng Thâm ngồi trong xe nhìn ra, bật cười lạnh.

“Thiên Thiên, em cứ ở trong xe. Anh giải quyết nhanh thôi.”

Anh chẳng cần gọi người, tự mình xuống xe, bước thẳng tới.

Mạnh Đại Long vừa nhìn thấy gương mặt Cố Hoằng Thâm, chợt sững lại – sao trông quen vậy? Đã gặp ở đâu rồi thì phải?

Trong lúc hắn còn đang ngớ người, thì con trai hắn đã lên tiếng trước.

“Con nhỏ đó cướp Tử Ngọc Thảo của chúng tôi! Phải lấy lại!”

Mạnh Thanh Sơn mặt đầy hung dữ, bịa đặt trắng trợn.

Hắn còn chưa rõ người đàn ông trông có vẻ giàu có này có quan hệ gì với Mặc Thiên.

Nhưng mặc kệ – dù có phải người của anh ta cần thuốc, hắn cũng phải giành lại Tử Ngọc Thảo.

Dứt lời, hắn không thèm để ý đến Cố Hoằng Thâm, mà định vòng sang ghế phụ phía sau để kéo Mặc Thiên ra.

Muốn cướp dễ vậy sao?

Tay của hắn còn chưa chạm vào tay nắm cửa, đã bị một bàn tay rắn chắc túm lấy cánh tay trên.

Bàn tay đó thon dài, mạnh mẽ, khiến hắn dốc toàn lực cũng không thoát ra nổi.

Hắn hét lên: “Buông tay – á á á á!!!”

Tiếng hét còn chưa dứt, cánh tay bị siết chặt đột ngột bị kéo một cái, cơn đau buốt xộc lên.

Vai phát ra tiếng “rắc” – xương gãy!

Mạnh Thanh Sơn mồ hôi vã ra như tắm, tay rũ xuống không còn động đậy được.

Mạnh Đại Long thấy con trai bị thương, lập tức bừng tỉnh.

“Thằng ranh, chơi trò đánh lén à? Để xem tao dạy dỗ mày thế nào! Hai đứa, xông lên với tao!”

Hắn hô thuộc hạ, ba người đồng loạt lao về phía Cố Hoằng Thâm.
 
Ta - Phế Vật Thật, Nhưng Biết Một Tí Huyền Học Thì Sao?
Chương 559



Chỉ mất năm phút.

Chỉ vỏn vẹn năm phút.

Mặc Thiên chưa kịp xuống xe, bộ vest cao cấp của Cố Hoằng Thâm trên người còn chưa kịp nhăn một nếp, mà cha con nhà Mạnh Đại Long cùng hai tên đàn em đã bị quật ngã nằm rạp dưới đất.

Bộ dạng vốn đã bầm dập, gãy tay què chân, giờ lại càng thê thảm hơn.

Đám người vây xem đều kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.

Ai nấy trợn tròn mắt.

Trời má ơi!

Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Mới đảo mắt một cái thôi mà bốn tên đàn ông lực lưỡng đã nằm lăn ra đất r*n r* rồi?

Nghe đồn Đại thiếu nhà họ Cố biết đánh nhau.

Thì ra là biết đánh nhau như thế này đây!

Bốn tên cao to vạm vỡ, trong đó ba đứa còn xăm mình đầy mình.

Thế mà trong nháy mắt đã bị quật ngã như lũ gà con, ngã gục nằm la liệt chẳng khác gì mấy kẻ chuyên đi giả vờ bị tai nạn để đòi tiền.

Đám đông lập tức dâng lên lòng kính nể đối với Đại thiếu nhà họ Cố.

Lúc này, Mạnh Đại Long nằm sõng soài dưới đất.

Hắn ngẩng đầu dưới ánh trăng nhìn người đàn ông trước mắt, phun ra một câu chửi:

“Mẹ nó! Thằng ranh nhà mày sao lại đánh thật chứ! Ông đây có định lấy mạng mày đâu, mày thì chẳng nương tay tí nào!”

Mạnh Đại Long ôm cái đầu đang ong ong.

Hối hận vì ban nãy quá xem thường đối phương.

Họ chỉ định cướp lấy Tử Ngọc Thảo.

Ai ngờ tên khốn này lại muốn lấy mạng bọn họ!

Ra tay nhanh, chuẩn, độc, toàn đánh thẳng vào chỗ hiểm.

Chỉ cần bọn họ chậm đỡ một chút, có khi đã mất mạng rồi.

Chính thế mà đối phương chiếm được thế thượng phong.

Mạnh Đại Long chửi xong, định gượng đứng dậy.

Ai ngờ Cố Hoằng Thâm tiến lên, lại giẫm cho một phát ngã bẹp xuống.

“Cút khỏi Thượng Kinh. Nếu không, lần sau tao không chỉ mời mày ăn khai vị đâu.”

Mạnh Đại Long: “……”

Hắn tức đến nhe răng trợn mắt.

Từ bé đến lớn, toàn là hắn đi đánh người, đã bao giờ bị người ta làm nhục thế này đâu!

Nhưng Cố Hoằng Thâm thì chẳng thèm để hắn vào mắt.

Anh từ trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt phủi bụi trên áo vest, rồi quay sang nhìn Mặc Thiên.

Lúc này, Mặc Thiên vừa mới xuống xe.

Mười lăm cây Tử Ngọc Thảo trong tay cô, từ Thanh Lâm đến Thượng Kinh, từ sáng sớm đến chiều tà, trải qua ô tô, tàu hỏa, máy bay, đã rũ rượi, bám bụi, mất hết thần sắc lúc mới hái.

Nhưng cô vẫn ôm chúng trong lòng, bước thẳng lên bậc thềm của bệnh viện.

Đám người của Cố Hoằng Thâm nghe thấy động tĩnh cũng kịp thời kéo đến bảo vệ.

Mạnh Đại Long biết — xong rồi, thật sự xong rồi.

Không còn cơ hội lấy Tử Ngọc Thảo nữa.

Hắn trừng mắt nhìn chằm chằm những nhành cỏ tím vàng tàn úa trong tay Mặc Thiên, ánh mắt sốt ruột đến như muốn xuyên thủng chúng.

Thấy cô sắp bước vào tòa nhà bệnh viện, hắn mặc kệ hình tượng, bò lê bò toài, lao đến túm lấy ống quần của Mặc Thiên: “Đừng đi!”

Bước chân Mặc Thiên khựng lại.

Cô cúi đầu nhìn Mạnh Đại Long đang nằm bò dưới chân mình.

Còn đâu là dáng vẻ của một ông trùm nữa.

Giờ chẳng khác nào một con ch.ó rơi xuống nước.

Mạnh Đại Long khó nhọc níu lấy cô, không còn hống hách như trước, giọng đầy cầu khẩn:

“Cho tôi năm cây Tử Ngọc Thảo, chỉ năm cây thôi! Tôi có thể mua, cô cứ ra điều kiện, chỉ cần cô nói, tôi có là tôi đưa!”

Hắn đã dốc hết can đảm, gần như muốn dâng hết tài sản cho cô.

Nhưng sự “ra giá cao” đó, với người như Mặc Thiên - người có ông anh là thần tài Cố Hoằng Thâm - chẳng là gì cả.

Cố Hoằng Thâm bước tới, đá phăng tay Mạnh Đại Long ra:

“Tránh ra. Em gái tao thiếu gì tiền mà phải lấy thứ mày cho? Buồn cười. Thiên Thiên, đi thôi.”

Vừa nói, anh vừa kéo tay Mặc Thiên rời đi.

Nhưng Mặc Thiên lại đứng yên không nhúc nhích.

Cô như nghĩ ra điều gì, quay đầu lại hỏi:

“Ông cần Tử Ngọc Thảo để làm gì?”

Mạnh Đại Long ngập ngừng vài giây, cuối cùng cũng nói thật:

“Tôi chỉ muốn được gặp vợ tôi lần cuối.”

Mặc Thiên hơi nheo mắt lại: “Gặp cô ấy một lần? Gặp linh hồn thôi thì cần Tử Ngọc Thảo làm gì?”

Mạnh Đại Long nhíu mày.

Gặp hồn ma?

Câu đó mà cô ta lại nói một cách nhẹ bẫng như vậy sao?

Gặp ma đâu phải nói là gặp được!

Hắn vừa há miệng định giải thích thêm.

Nhưng lúc này sắc mặt Mặc Thiên bỗng thay đổi.

Cô đưa tay ôm ngực, lông mày nhíu chặt:

“Không ổn! Lão Tứ xảy ra chuyện rồi!”

Hơi thở cô bắt đầu dồn dập, mặt tái nhợt, sự hoảng loạn ấy rất hiếm khi thấy xuất hiện trên mặt Mặc Thiên.

Cố Hoằng Thâm lo lắng hỏi: “Sao vậy?”

Chưa đợi Mặc Thiên trả lời, điện thoại trong túi cô rung lên.

Cô nhận máy.

Giọng của Tô Như Lan vang lên:

“Thiên Thiên! Cứu mạng! Có chuyện rồi!”

Lầu trên loạn thành một mớ.

Các bác sĩ đều hoảng loạn.

Máy móc bên cạnh Cố Bắc Thừa phát ra tiếng “tít…” kéo dài,

Đường vẽ nhấp nhô lúc trước giờ đã biến thành một đường thẳng tắp không gợn sóng.

Người nhà họ Cố sững sờ.

Rõ ràng vừa nãy vẫn còn ổn.

Theo phương pháp của Lục Liễu, Cố Bắc Thừa đã tỉnh lại được vài giây từ trạng thái hôn mê, thậm chí còn hỏi về tình hình của Mặc Mặc.

Vậy mà đột nhiên lại nôn ra một ngụm máu, sau đó lập tức rơi vào trạng thái cận kề cái chết.

Các bác sĩ lao lên cấp cứu.

Mặc Tiểu Nhụy bị y tá chen đẩy dạt vào một góc.

Cô trân trối nhìn Cố Bắc Thừa.

Lúc trước cô còn nghi ngờ anh đang lừa mình, giờ thì sao… sao lại… sắp c.h.ế.t rồi…

Mặc Mặc kinh hãi nhìn các bác sĩ đang cấp cứu.

Khuôn mặt tái nhợt nhuốm m.á.u của Cố Bắc Thừa, thỉnh thoảng lại lộ ra qua khe hở giữa các bác sĩ.

Mặc Mặc như sực nhớ ra điều gì.

Đầu óc như bị búa nện, đau đớn đến mức muốn nứt toác.

Cô ôm chặt đầu, trước mắt tối sầm:

“Không đúng… không đúng… Cố Bắc Thừa sao có thể c.h.ế.t được, không thể nào! Không đúng! Không đúng!”

Cô lẩm bẩm.

Âm thanh xung quanh như bị cách một lớp màn, mơ hồ và xa xăm.

Chẳng thể lọt vào tai cô nữa.

Trong đầu cô chỉ còn vang lên một giọng nói quen thuộc,

Giọng nói ấy dịu dàng thì thầm:

“Mặc Tiểu Nhụy, em được cứu rồi. Từ nay em tự do.”

“Mặc Mặc, em có hai lựa chọn: hoặc gả cho anh, hoặc để anh cưới em. Cho em ba giây để chọn đúng.”

“Vợ à, em thích con trai hay con gái? Anh thì thích cả đội bóng. Bóng đá nam hay nữ đều được!”

Vịt Bay Lạc Bầy

“Mặc Mặc”

“Tiểu Nhụy”

“Cô Cố”

Âm thanh trong đầu ngày càng rõ ràng.

Còn đầu cô thì mỗi lúc một đau, mỗi lúc một nặng.

“Không! Bắc Thừa!”

Nước mắt Mặc Mặc tuôn như suối.

Trong đầu cô trống rỗng,

Chỉ còn lại một mục tiêu duy nhất.

Cô phải ôm được Cố Bắc Thừa!
 
Back
Top Bottom