Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
434,167
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNIz0eGv8l-osPfNOHcngxNQRYjllVRNjiomyIsLGm4dq6mQz9FePoeLspEmEumGX8HSIEY0goosfRBneIRKRvuzoDgX4ALA82A_9bNBwj8pY_m86YsD0dRLGPzqp3Qvs4HL07YWoYff6YPt3ijtoNA=w215-h322-s-no-gm

Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Nữ Cường, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Sau khi muội muội rơi xuống nước, tính tình bỗng thay đổi hẳn.



Nàng nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản hôn ước của ta.



Suốt ngày quấn lấy ta, khuyên nhủ không dứt:



“Tỷ tỷ không nên lấy một kẻ ngốc như vậy.”



“Ngoài gương mặt tuấn tú ra thì Phương Vi An chẳng có điểm nào xứng với tỷ.”



“Phụ mẫu chỉ muốn trèo cao, đem tỷ gả đi như bán cho người ta.”



Trước kia, chính nàng không muốn gả, một mực khen ngợi hôn ước này đủ điều, nói bao nhiêu là lợi ích.



Giờ đây lại đổi giọng, thái độ quay ngoắt, nói ngược hoàn toàn.



Ta còn tưởng nàng thật lòng thương ta, nên nhẹ giọng an ủi rằng Phương Vi An là người tốt.



Nào ngờ, nàng lại lén chạy đến nhà họ Phương xin hủy hôn.



Cha mẹ nhà họ Phương nổi giận, lập tức cho người mời phụ mẫu ta đến nói chuyện.



Trước mặt song thân hai nhà, muội muội mặt đầy kiên quyết, lạnh lùng cất lời:



“Tỷ tỷ ta xứng đáng có được người tốt hơn. Phương công tử hoàn toàn không hợp với tỷ ấy. Nếu các người cứ khăng khăng muốn ép buộc…”



Nàng dừng lại, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa kiên định:



“Vậy thì, ta thay tỷ tỷ gả đi.”



Tất cả mọi người sững sờ, cả sảnh đường chìm trong im lặng.



Ngay lúc ấy, ta bỗng nghe được một giọng nói khe khẽ, chan chứa mừng rỡ:



“Chờ gả qua đó rồi, đầu óc hắn ta khôi phục lại, thì người được hưởng phúc… chính là ta.”​
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 1: Chương 1



Sau khi muội muội rơi xuống nước, tính tình bỗng thay đổi hẳn.

Nàng nghĩ đủ mọi cách để ngăn cản hôn ước của ta.

Suốt ngày quấn lấy ta, khuyên nhủ không dứt:

“Tỷ tỷ không nên lấy một kẻ ngốc như vậy.”

“Ngoài gương mặt tuấn tú ra thì Phương Vi An chẳng có điểm nào xứng với tỷ.”

“Phụ mẫu chỉ muốn trèo cao, đem tỷ gả đi như bán cho người ta.”

Trước kia, chính nàng không muốn gả, một mực khen ngợi hôn ước này đủ điều, nói bao nhiêu là lợi ích.

Giờ đây lại đổi giọng, thái độ quay ngoắt, nói ngược hoàn toàn.

Ta còn tưởng nàng thật lòng thương ta, nên nhẹ giọng an ủi rằng Phương Vi An là người tốt.

Nào ngờ, nàng lại lén chạy đến nhà họ Phương xin hủy hôn.

Cha mẹ nhà họ Phương nổi giận, lập tức cho người mời phụ mẫu ta đến nói chuyện.

Trước mặt song thân hai nhà, muội muội mặt đầy kiên quyết, lạnh lùng cất lời:

“Tỷ tỷ ta xứng đáng có được người tốt hơn. Phương công tử hoàn toàn không hợp với tỷ ấy. Nếu các người cứ khăng khăng muốn ép buộc…”

Nàng dừng lại, ánh mắt vừa nhẫn nhịn vừa kiên định:

“Vậy thì, ta thay tỷ tỷ gả đi.”

Tất cả mọi người sững sờ, cả sảnh đường chìm trong im lặng.

Ngay lúc ấy, ta bỗng nghe được một giọng nói khe khẽ, chan chứa mừng rỡ:

“Chờ gả qua đó rồi, đầu óc hắn ta khôi phục lại, thì người được hưởng phúc… chính là ta.”

01

“Tỷ tỷ đã hưởng phúc cả đời rồi, kiếp này… để lại cho muội một lần đi.”

“Chỉ cần muội gả vào nhà họ Phương, khiến Phương Vi An khỏi bệnh, thì nhà họ chắc chắn sẽ cung phụng muội như trân bảo. Muội muốn gì chẳng được.”

“Tỷ là người tẻ nhạt như thế, mà Phương Vi An còn tốt với tỷ như vậy. Nếu đổi lại là muội, nhất định sẽ khiến cuộc sống của hắn ngập tràn thú vị.”

*

Ta nhìn chằm chằm vào nàng, vẻ mặt nàng không hề thay đổi, vẫn giữ dáng vẻ chính khí lẫm liệt, môi còn khẽ mím lại.

Thế nhưng — giọng nói ấy lại vang lên rõ mồn một trong tai ta.

Không kiềm được, ta đảo mắt nhìn quanh xà nhà trong sảnh và sân viện ngoài cửa.

Sân viện sáng rỡ, nhưng sảnh đường lại có chút âm lãnh.

Ta khẽ véo vành tai mình, thầm nghĩ: Lẽ nào nhà họ Phương thật sự có tà khí?

Phụ thân của Phương công tử từng cứu phụ thân ta một mạng. Về sau, con trai ông – Phương Vi An - hóa ngốc, có một đạo sĩ nói hắn bị tà khí quấn thân, cần một tân nương hợp bát tự để “xung sát trừ tà”.

Phương lão gia tìm tới phụ thân ta, vì chuyện báo ân, phụ thân đã gật đầu nhận lời.

Ta và Lâm Phù là một đôi song sinh. Khi ấy nàng ta rúc vào lòng mẫu thân, mềm mại nói:

“Tỷ tỷ còn chưa xuất gia, sao có thể đến lượt con được?”

Còn ta… lại lặng người nhớ đến dung nhan phong độ của Phương Vi An khi chưa hóa ngốc. Lúc hoàn hồn lại, ta đã bắt gặp ánh mắt khó xử của phụ thân rơi xuống trên người mình.

“Phù nhi vốn bướng bỉnh, nếu gả đi e sẽ gây họa. Nhược nhi, thôi thì… là con vậy.”

Ta không thể không thấy được ánh mắt nhẹ nhõm của Lâm Phù khi ấy, lúc đang nép trong lòng mẫu thân.

Rõ ràng nàng không hề muốn gả cho Phương Vi An. Nhưng sau khi rơi xuống nước, lại như biến thành một người hoàn toàn khác.

Ta còn tưởng, nàng đã biết nghĩ cho ta rồi.

*

“Tỷ tỷ lại ngẩn người! Ta đã vì tỷ mà nói như vậy, sao tỷ không biết cảm ơn ta? Ta còn phải diễn tiếp mà!”

“Thật bực mình! Tỷ suốt ngày ngốc nghếch, phản ứng chậm chạp, dựa vào đâu mà phúc khí hơn người? Còn ta thì phải gả cho cái tên biểu ca vô tích sự kia?”

“Tỷ tỷ tốt của muội, cứ nhìn muội đờ đẫn làm gì? Mau nói đi chứ!”

Ta khẽ ho một tiếng, phá tan bầu không khí trầm lặng. Ánh mắt Lâm Phù sáng rực, dán chặt vào ta.

Những người khác cũng đồng loạt nhìn về phía ta.

Ta mở lời, giọng ôn hòa:

“Muội muội, nếu muội gả đi… vậy biểu ca phải làm sao? Huynh ấy sẽ đau lòng. Mà ta… cũng mong muội có được hạnh phúc riêng.”

Biểu ca ta dung mạo tuấn tú, nói chuyện lại dí dỏm. Trước khi Lâm Phù rơi xuống nước, nàng ta rất thích bám theo Lạc Chiêu Minh đi khắp nơi rong chơi, cả nhà đều nhìn ra tâm tư nàng. Phụ mẫu ta vốn cũng có ý tác hợp.

Phương phu nhân liếc mắt nhìn Lâm Phù, ánh mắt thêm phần chán ghét:

“Cùng nam nhân bên ngoài không rõ ràng, còn muốn gả vào nhà họ Phương? Ngươi tưởng nhà ta ai cũng gả vào được sao?”

Lâm Phù cắn môi, lườm ta một cái, không nói lời nào. Nhưng trong đầu ta lại vang lên giọng nói quen thuộc:

“Sao tự dưng lại lôi biểu ca ra? Chẳng lẽ tỷ ấy thật sự muốn gả cho Phương Vi An? Không đúng! Ai lại muốn gả cho kẻ ngốc chứ? Chẳng lẽ… tỷ ấy cũng trọng sinh rồi?”

Nàng ta trừng to mắt nhìn ta, còn ta vẫn nhìn lại nàng bằng ánh mắt điềm đạm như ban nãy.

Rồi — giọng nói kia lại tiếp tục vang lên:

“Không đúng… Nhìn cái vẻ mặt ngốc nghếch kia, chắc không phải trọng sinh rồi.”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 2: Chương 2



02

Nàng nghiêng đầu, né tránh ánh nhìn của ta, rồi đột ngột quỳ sụp trước Phương phu nhân, khiến bà giật mình phải lùi một bước.

“Thưa bá mẫu, trước kia con bướng bỉnh, khiến cha mẹ phiền lòng không ít. Sau khi rơi xuống nước, con mới hiểu được tình thân quan trọng nhường nào.”

“Con và biểu ca từng có chút tình cảm, nhưng nếu đem so, thì tỷ tỷ mới là người con trân quý hơn cả. Tỷ ấy có tài hoa, có mưu trí, xứng đáng có một tương lai tốt đẹp hơn.”

… Lại khen ta có mưu trí nữa kìa.

Nhưng trong lòng nàng lại đang thì thầm:

“Xin lỗi nhé, biểu ca. Tuy ở bên huynh cũng vui, nhưng huynh chắc cũng mong muội có cuộc sống tốt đẹp hơn đúng không?”

“Sống đủ ăn đủ mặc sao sánh được với vinh quang khi làm quan phu nhân?”

*

Phương phu nhân liếc ta một cái, ánh mắt khó đoán:

“Xem ra, tiểu thư nhà họ Lâm cũng không phải hạng thường.”

Ta còn chưa kịp mở lời, thì Lâm Phù đã vội chen vào:

“Bá mẫu đừng trách tỷ tỷ con, tất cả là do con tự quyết định. Nếu nói về tài hoa, con không sánh được với tỷ ấy. Nhưng nếu nói đến việc biết cách khiến người vui vẻ, thì trong nhà chẳng ai qua được con.”

“Nếu con gả vào, nhất định sẽ cùng Phương công tử chung sống hoà thuận, vui vẻ, mà tâm trạng tốt thì biết đâu lại có lợi cho bệnh tình.”

*

Lời vừa dứt, vẻ mặt Phương phu nhân cũng dần dịu lại. Bà liếc nhìn Phương lão gia, như muốn ông ra quyết định.

Ngay lúc đó, bên tai ta vang lên tiếng thở phào nhẹ nhõm, rồi lại là giọng nói quen thuộc kia:

“Có tác dụng rồi! Tốt quá! Phương Vi An là của ta rồi!”

Lâm Phù quay đầu nhìn ta, giọng nhẹ như lông vũ:

“Tỷ tỷ, về sau tỷ có thể yên tâm rồi. Hôn sự này sẽ không còn là trở ngại của tỷ nữa.”

Hai chữ "trở ngại" vừa thốt ra, sắc mặt của hai vị Phương gia lập tức trầm xuống.

Ta kéo khóe môi, gượng cười mấy tiếng:

“Phù nhi, muội nghĩ nhiều rồi. Tỷ thật lòng muốn gả cho Phương công tử, từ trước đến nay cũng chưa từng nghĩ huynh ấy không tốt hay không xứng với ta. Muội… đừng nói những lời như thế nữa.”

Lời vừa dứt, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía ta.

Ta nhìn về phía Phương lão gia, Phương phu nhân, ôn tồn nói:

“Thời gian gần đây, tiểu nữ có tìm đọc y thư, bệnh tình của Phương công tử hoàn toàn có khả năng chữa khỏi. Vốn định sau khi xuất giá sẽ dần dần tìm hiểu kỹ hơn. Nào ngờ muội muội lo nghĩ quá nhiều, khiến bá phụ bá mẫu phải chê cười. Mong hai vị lượng thứ, muội muội tuổi nhỏ dại khờ, xin đừng trách phạt nặng lời.”

“Tìm đọc y thư? Nhược nhi có lòng rồi.”

Phương phu nhân nghe vậy thì sắc mặt dịu đi đôi chút, kín đáo gật đầu với ta.

*

“Không phải thế!”

Một âm thanh chói tai vang lên ngay bên tai, khiến ta giật mình, theo phản xạ đưa tay che tai, nhất thời không phân biệt nổi là tiếng thật hay lại là… tiếng lòng của Lâm Phù.

Cha mẹ ta lúc này đã chau mày nhìn nàng, phụ thân quát lớn:

“Đủ rồi! Xem ra bình thường nuông chiều quá mức, mới khiến con vô phép như hôm nay! Về phòng suy ngẫm nửa tháng, không được bước ra khỏi cửa!”

Lâm Phù lắc đầu, cắn chặt môi.

Rồi trong lòng nàng lại dấy lên:

“Lâm Nhược! Sao lúc này ngươi phản ứng nhanh như thế? Rõ ràng là cố ý chống đối ta!”

“Không thể trở về được… Nếu họ giam ta lại, thì ta chẳng còn cơ hội gì nữa…”

“Nhất định còn cách… phải nghĩ cách… nghĩ mau…”

Chỉ trong thoáng chốc, nàng lập tức khôi phục vẻ bình tĩnh, đẩy tay cha ra, ngẩng đầu nhìn thẳng Phương lão gia:

“Bá phụ, con không phải làm loạn. Tỷ tỷ say mê y thuật, còn mong muốn mở y quán. Nếu gả vào nhà họ Phương, e rằng tâm trí sẽ không thể đặt trọn nơi Phương công tử.”

“Con không muốn vì vậy mà khiến tỷ ấy dang dở tâm nguyện. Xin bá phụ hãy tác thành cho con!”

Nàng cúi mình thật sâu, quỳ phục xuống đất.

03

Tình cảm chân thành, lời lẽ tha thiết, khiến người nghe cũng phải động lòng.

Ta gần như bị nàng thuyết phục.

Dù ban nãy chỉ là tranh luận với nàng cho bõ tức, nhưng sau khi bình tâm suy ngẫm lại… ta thật sự muốn mở một y quán của riêng mình hơn.

Ta cúi đầu suy tư, không để ý đến phản ứng của những người khác trong sảnh.

Cán cân trong lòng ta đã dần nghiêng về hướng… không gả cho Phương Vi An.

Theo lời Lâm Phù nói, nếu gả đi, Phương Vi An sẽ đối xử với ta rất tốt.

Nhưng nếu không gả… ta có thể mở y quán của chính mình.

Một y quán thuộc về ta – sức hấp dẫn thật quá lớn.

Trong đầu ta đã hiện lên hình ảnh bản thân mặc áo dài trắng ngồi chẩn mạch kê đơn, bệnh nhân tán thưởng không ngớt, ngợi khen ta là “thần y tái thế”.

*

“Cứ như vậy đi. Tỷ tỷ cứ ngẩn người thêm lúc nữa, đợi tỷ hồi thần, muội đã thay tỷ bái đường xong rồi. Sau này tỷ chẩn sai bệnh mà gây chếc người, muội sẽ vào ngục thăm nuôi.”

Giọng nói ấy kéo ta về thực tại.

Đúng là muội muội tốt của ta mà.
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 3: Chương 3



Phương phu nhân khẽ hừ một tiếng:

“Nhà họ Phương ta cũng không phải nơi hổ sói, vào rồi không ra được. Nếu Nhược nhi thật sự có thể chữa khỏi cho con trai ta, thì đừng nói một y quán, mười y quán ta cũng mở cho con.”

“Còn nếu không chữa được… cũng là số mệnh của con ta. Nhược nhi cứu người, cũng coi như tích đức cho nhà họ Phương.”

Hiển nhiên Phương phu nhân vẫn nghiêng về phía ta.

Ta ngẩng lên nhìn bà, trong lòng dâng lên một tia cảm động, suýt chút nữa đã buột miệng gọi “mẫu thân”.

Phụ thân không thể để Lâm Phù làm loạn thêm nữa, liền bước lên kéo nàng dậy:

“Về nhà!”

Nàng vẫn còn giãy giụa, tâm trí rối như tơ vò.

Ta hướng về phía hai vị Phương gia khẽ cúi mình hành lễ, rồi lặng lẽ theo sau phụ thân.

Chưa kịp bước qua bậc cửa, thì một thân ảnh như gió vụt qua bên người ta.

“Nương ơi, người xem con vừa khắc được tượng gỗ, có giống người không?”

Phương phu nhân lập tức cười rạng rỡ như gió xuân thổi tới, đưa tay nhận lấy tượng gỗ:

“An nhi nhà ta khắc khéo thật đấy.”

Phương lão gia hắng giọng:

“Chỉ có mẫu thân con có sao?”

Người kia ngượng ngùng gãi đầu, khuôn mặt tuấn tú lộ vẻ ngại ngùng đáng yêu:

“Con… còn chưa kịp làm cho cha. Để lát nữa con khắc luôn ạ.”

Bên kia là một cảnh gia đình hòa thuận ấm áp.

Giọng nói của Lâm Phù lại chen vào đầy lạc lõng:

“Phương công tử!”

04

Lâm Phù vùng khỏi tay cha, rùn người chui tọt qua dưới cánh tay ông, động tác linh hoạt vô cùng khiến ông không kịp túm lại.

Cha ta giận đến mức vỗ mạnh đùi một cái, vẻ mặt như muốn viết to hai chữ “mất mặt” lên trán.

Lâm Phù chạy đến trước mặt gia đình ba người nhà họ Phương, hai má vì chạy mà đỏ ửng, hơi thở dồn dập, vài lọn tóc rối loà lại khiến nàng ta trông thêm phần nhu mì, đáng thương.

“Bá phụ, bá mẫu, chi bằng cứ để Phương công tử tự mình lựa chọn đi ạ. Tuy chàng trí nhớ không tốt, nhưng tình ý thì không hề giả dối. Chàng nhất định có thể phân biệt rõ… ai là người mà chàng muốn thành thân nhất.”

Phương Vi An nhìn nàng ta, ánh mắt mơ màng, tựa như vẫn chưa hiểu được “Phương công tử” trong miệng nàng đang nói là ai.

Ta lùi lại, đứng ngang hàng với phụ thân, không muốn bước lên cùng nàng ta tiếp tục mất mặt chung.

“Tên ngốc này nhớ đồ ăn chứ chẳng nhớ người. Hôm nay ta mang theo món điểm tâm hắn thích nhất, chắc chắn hắn sẽ chọn ta.”

Lâm Phù vui mừng lấy ra một gói giấy nhỏ từ chiếc túi vải khoác chéo, ánh mắt lấp lánh đưa về phía Phương Vi An.

Cha nghiến răng nói nhỏ bên tai ta:

“Lại gần đi. Chờ ta bắt được nó, con đứng sau mà canh, đừng để nó chạy nữa.”

Ta khẽ gật đầu:

“Vâng.”

Rồi từ tốn bước lại gần.

Ánh mắt của Phương Vi An đảo quanh phòng, dừng lại chốc lát ở từng gương mặt xa lạ. Hắn nhíu mày nhìn Lâm Phù – người đang trừng trừng nhìn hắn – rồi lại nhìn sang ta, người cúi đầu lặng lẽ.

Đột nhiên, hắn chạy lùi mấy bước, tránh xa Lâm Phù, rồi thì thầm như mách tội:

“Cha ơi… nàng ta nhìn con đáng sợ quá… con sợ nàng…”

Mặt Lâm Phù lập tức đen lại như đáy nồi.

Phương lão gia đưa mắt nhìn sang cha ta:

“Lâm huynh, ý huynh thế nào?”

Cha ta thở dài một tiếng, bước đến bên Lâm Phù, nắm lấy cánh tay nàng:

“Là ta dạy con không nghiêm… thật sự xấu hổ.”

Lâm Phù mặt mũi bàng hoàng, vẫn giãy giụa không chịu, ta thấy vậy liền bước ra phía sau nàng, đánh mạnh một chưởng vào huyệt tê bên vai.

Nửa người nàng lập tức mềm nhũn, cha ta dứt khoát kéo nàng đi:

“Hôm khác sẽ đến xin lỗi!”

Ta và mẫu thân vội vàng theo sát cha, bước chân chưa kịp qua ngưỡng cửa thì phía sau có người gọi khẽ:

“Tỷ tỷ…”

Ta theo phản xạ dừng bước, quay đầu nhìn.

Phương Vi An chạy chậm tới, vừa cười vừa luống cuống lục lọi trong tay áo, lôi ra một vật nhỏ.

Là một mộc điêu nhỏ.

Ta đón lấy, nhìn rõ hình khắc thì khẽ sững người:

“Cái này… là ta sao?”

Hắn mím môi cười, gật đầu, ngượng ngùng nói nhỏ:

“Tỷ tỷ đẹp…”

05

Ta khẽ cảm ơn hắn, rồi xoay người bước theo cha.

Trong lòng thầm nghĩ: sau khi ngốc rồi, hắn thành thật hơn hẳn khi xưa.

Cha ta vẫn luôn ghi khắc ơn cứu mạng của Phương lão gia, cứ đến lễ Tết là lại đích thân tới phủ họ Phương thăm hỏi.

Vì vậy ta và Phương Vi An cũng đã gặp nhau vài lần.

Lúc chưa ngốc, hắn luôn mang dáng vẻ lạnh nhạt, điềm tĩnh, thấy ta thì chỉ nhẹ gật đầu chào, đúng mực lễ độ.

Có lần ta theo mẫu thân lên núi dâng hương, vô tình gặp hắn trên đỉnh. Ta đến để ngắm hoa đào, mà hắn hình như cũng vậy.

Hai người đứng song song, không ai lên tiếng, cứ thế chăm chú nhìn hoa đào. Mãi đến hoàng hôn buông xuống, cũng chẳng nói được mấy câu.
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 4: Chương 4



Sau khi hắn hóa ngốc, Phương lão gia từng dắt hắn đến nhà ta một lần.

Hôm ấy Lâm Phù theo biểu ca ra ngoài chơi, ta ở lại trong vườn, say mê đọc y thư.

Đang đọc đến đoạn hấp dẫn, bỗng cảm thấy sau lưng như có kim châm, toàn thân không được thoải mái.

Ngẩng đầu lên, vừa đúng lúc… mắt chạm mắt với một cái đầu lấp ló sau hòn giả sơn.

Tiểu nha hoàn chạy tới bên ta, khẽ nói:

“Lão gia sai nô tỳ dẫn Phương công tử qua vườn ngắm hoa. Công tử thấy tiểu thư ở đây thì… trốn luôn sau hòn giả sơn, dỗ mãi cũng không chịu ra.”

Ta nhìn về phía đó — hắn giấu mình gần như kín mít sau hòn giả sơn, chỉ còn lại đôi mắt lén lút thò ra, ánh nhìn rụt rè như tiểu hài tử trộm kẹo.

Ta bưng lấy một khay bánh ngọt, từ tốn đi về phía hắn. Hắn thấy ta đến gần, liền chớp mắt liên tục.

“Nè, ngon lắm đó.”

Phương Vi An nhìn bánh, lại nhìn ta, l.i.ế.m nhẹ môi, rồi chậm rãi cầm lấy một miếng bỏ vào miệng.

Ánh mắt hắn lập tức sáng bừng lên.

Dung mạo vốn đã tuấn tú, nay mất đi vẻ xa cách lãnh đạm, trái lại lại thêm phần dễ mến.

Ta đặt luôn cả khay bánh vào tay hắn. Hắn cúi đầu, ôm lấy khay, lặng lẽ nhìn ta, chẳng mang chút phòng bị nào, như một chú chó nhỏ vừa sưởi nắng xong, thấy ai cũng ngoan ngoãn thân thiện.

“Cảm ơn… tỷ tỷ.”

Câu cảm ơn ngoan ngoãn ấy khiến ta sững người một lúc.

Hắn lớn hơn ta hai tuổi, nhưng sau khi ngốc rồi, trí óc chẳng khác nào hài tử bảy tám tuổi, gọi ta là tỷ tỷ cũng không có gì sai.

Ta cong mắt cười nhẹ:

“Ngoan.”

06

“Ngốc một chút cũng tốt, không có lắm tâm tư vặn vẹo như người khác.”

“Về sau hắn sẽ nghe lời tỷ, tỷ cũng chẳng phải chịu ấm ức gì, khác hẳn biểu ca, suốt ngày chọc giận muội.”

Đây là lời mà Lâm Phù thường thì thầm bên tai ta sau khi ta đã đính hôn.

Dù nhà họ Phương địa vị cao hơn nhà ta làm thương gia một bậc, phụ mẫu họ Phương cũng rất ôn hòa dễ gần, nhưng vì Phương Vi An bị ngốc, nên Lâm Phù lúc nào cũng thấy mình cao hơn ta một cái đầu.

Từ nhỏ nàng đã thích đem ta ra so sánh, còn ta thì phần lớn chẳng thèm để tâm, cứ để mặc nàng nhảy nhót như khỉ.

Nàng khinh ta ít lời, nói ta là thứ “gỗ mục vô vị”.

Vậy mà từ sau khi nàng rơi xuống nước, tính tình liền thay đổi hẳn: tỏ ra thân thiết lạ thường, suốt ngày chăm sóc ta, ngay cả lời mời của Biểu ca Lạc Chiêu Minh cũng từ chối — như thể cố ý muốn cắt đứt quan hệ.

Ta từng ngờ nàng bị tà vật nhập thân, nhưng vì nàng lúc ấy còn có vẻ đáng yêu hơn trước, nên cũng chẳng bảo cha mẹ mời đạo sĩ trừ tà.

Thế nhưng, tiếng thì thầm oán giận bên tai ta cứ lải nhải không ngừng, đến mức đau cả đầu.

Cha ta đã giam Lâm Phù vào phòng ngủ của nàng, ta đứng ngoài cửa xoa xoa vành tai, rồi không kìm được liền đưa ra một đề nghị:

“Cha, cha không thấy sao? Từ sau khi Lâm Phù ngã xuống ao, con bé hoàn toàn như biến thành người khác.”

Cha gật đầu đồng tình:

“Ta cứ tưởng nó nếm trải sống chếc, cuối cùng cũng hiểu chuyện… ai ngờ càng ngày càng không ra thể thống gì!”

Ta mím môi, ngập ngừng như có điều khó nói.

Cha liếc nhìn ta:

“Con muốn nói gì?”

Ta hạ thấp giọng:

“Cha, con nghe nói… trước khi chúng ta chuyển đến sống trong căn phủ này, hồ sen sau vườn từng có người chếc đuối. Giờ Lâm Phù ngã xuống đó rồi trở thành như vậy… cha nói xem, có phải… là bị… nhập rồi không?”

Mày cha nhíu lại, giọng trầm xuống:

“Ý con là… Lâm Phù bị ma nhập? Giống như tên Phương Vi An đó sao?”

Ta gật đầu, nét mặt nghiêm trọng.

Ngay lúc ấy, từ trong phòng vang lên tiếng Lâm Phù gào to:

“Lâm Nhược! Chính ngươi mới bị ma nhập ấy! Ngỡ ngàng thật đấy, bề ngoài thì hiền lành, ai ngờ bụng dạ đầy mưu mô! Mau thả ta ra! Cha! Mẹ! Đừng nghe lời ả!”

Ta lập tức nắm lấy cơ hội, nói với vẻ nghiêm trang:

“Cha xem đấy! Sáng nay còn đến nhà họ Phương bảo là vì con, giờ quay ra nói con không đáng tin… trước sau bất nhất, chắc chắn là bị quỷ hồn điều khiển. Nếu không trừ sớm, chẳng biết sau này còn ra nông nỗi gì nữa.”

Mẫu thân ta cũng lo lắng tiếp lời:

“Phải đó! Trước đây Phù nhi thích biểu ca nó nhất mà, sáng nay đột nhiên lại đòi đoạn tuyệt, chẳng phải là bị cái gì k*ch th*ch ghê gớm lắm sao?”

Cha ta trầm ngâm gật đầu:

“Được rồi, ta đi mời đạo trưởng đến xem. Hai mẹ con ở nhà trông kỹ nó, đừng để nó gây chuyện nữa.”

Lúc này, giọng của Lâm Phù đột ngột yếu đi rõ rệt.

Cha ta vội vã rời đi, mẫu thân đứng ngoài cửa nhẹ nhàng khuyên nhủ nàng.

Chỉ thấy nàng sốt ruột nói vọng ra:

“Đám đạo sĩ kia… liệu có nhìn ra được ta là người trọng sinh không nhỉ!?”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 5: Chương 5



07

Phụ thân ta vừa ra khỏi cửa thì gặp một đạo sĩ, kẻ ấy chặn xe ngựa lại, nghiêm giọng rằng:

“Trên phủ có mây âm u lượn lờ, e là có tà khí quấy nhiễu.”

Cha ta vốn đang muốn tìm người trừ tà, nghe vậy thì mừng rỡ mời hắn vào như khách quý.

Tên đạo sĩ liền chọn viện của Lâm Phù để lập đàn làm pháp, mỗi ngày bắt nàng đốt hương, đốt xong là phải đóng cửa không được ra ngoài.

Thời điểm hoàn tất pháp sự, lại vừa khéo là hai ngày trước sinh thần của ta và nàng.

Ngay từ ngày đầu tiên lão đạo sĩ kia bước chân vào phủ, ta đã biết hắn chẳng phải cao nhân gì, chỉ là loại hành nghề lừa đảo ăn chực uống chùa.

Nhưng ta không vạch trần, bởi trước mắt vẫn chưa tìm được cách xử lý ổn thỏa, có thể khiến Lâm Phù an phận một chút cũng là chuyện tốt.

Nàng quả thật rất sợ đạo sĩ, những ngày ấy ngoan ngoãn lạ thường, đến cả ý nghĩ trong đầu cũng không dám nhiều lời.

Biểu ca Lạc Chiêu Minh có ghé qua thăm nàng mấy lần, nhưng không lần nào gặp được.

Tức tối, hắn chặn đường ta lại, gương mặt đỏ bừng vì giận, còn đem cả đạo lý ra nói chuyện:

“Tử bất ngữ quái lực loạn thần (kẻ có đức không bàn chuyện tà ma), cha mẹ già cả mê tín đã đành, sao muội cũng không khuyên ngăn? Dù sao nàng ấy cũng là muội muội ruột thịt, muội nỡ lòng nào nhìn nàng chịu khổ vậy sao?”

Ta ngồi nơi đầu gió, thong thả uống trà, trong khi Lâm Phù thì bị khói hương hun đến đầu óc choáng váng.

Khi nàng trông thấy Lạc Chiêu Minh, ánh mắt liền sáng rực lên, vui mừng như bắt được cọng rơm cứu mạng.

“Biểu ca! Đúng rồi, nhờ biểu ca giúp ta trốn ra ngoài…”

Ta nghe rõ rành rọt ý nghĩ trong lòng nàng.

*

Lạc Chiêu Minh mặt đỏ bừng vì tức, ta liền rót cho hắn một chén trà, nhẹ giọng nói:

“Con quỷ kia nhập vào người muội ấy, còn nói muốn cắt đứt quan hệ với biểu ca.”

Sắc mặt hắn thoáng khựng lại, rồi quay đầu nhìn Lâm Phù đang rưng rưng nước mắt, trông vừa đáng thương lại yếu đuối.

Hắn thở dài một tiếng, vén áo ngồi xuống đối diện ta:

“Con ác quỷ ấy thật quá quắt… nhất định phải diệt trừ tận gốc.”

Ánh sáng trong mắt Lâm Phù vụt tắt, rồi lập tức quay sang trừng mắt căm hận nhìn ta.

“Lâm Nhược… đợi ta ra ngoài… ta nhất định sẽ giếc chếc ngươi!”

Ta nghe rõ mồn một trong đầu.

Tay ta khựng lại giữa không trung, từ tốn đặt chén trà xuống, rồi bước về phía nàng.

Đạo sĩ thấy vậy liền chau mày hỏi:

“Đại tiểu thư có chuyện gì chăng?”

Ta mím môi, gật đầu nghiêm túc:

“Đạo trưởng tin vào chuyện tỷ muội tâm linh tương thông không? Vừa rồi ta bỗng cảm thấy muội muội đang cầu cứu trong vô thức, dường như muốn ta đánh thức nàng ấy…”

Đạo sĩ vốn sợ bị lật tẩy, liền vội vã vuốt râu, tỏ vẻ cao thâm:

“Tấm lòng tỷ muội của tiểu thư, bần đạo rất thấu hiểu… mời tùy tiện hành động.”

Ta cười nhẹ, bước tới trước mặt Lâm Phù.

Nàng đang bị trói chặt trên ghế, chỉ có cái đầu là còn xoay được.

Ta giơ cao tay, rồi vung một bạt tai thật mạnh:

“Tà vật phương nào! Còn không cút khỏi thân thể muội muội ta!”

08

Ta với Lâm Phù dù quan hệ không tốt, nhưng dù sao cũng là tỷ muội ruột, chưa đến mức sống mái phân tranh.

Dù lời nàng thốt ra chỉ là trong cơn giận, nhưng đã nói rồi thì đáng bị tát.

Một cái tát giáng xuống, Lâm Phù hét chói tai:

“Lâm Nhược! Ngươi dám đánh ta? Đi chếc đi!”

Ta đổi tay, lại vung thêm một cái nữa, tát thẳng bên còn lại.

“Trả muội muội ta lại đây!”

Đạo sĩ đứng bên sững sờ, không dám nhúc nhích.

Lạc Chiêu Minh vội bước tới định ngăn ta, nhưng chỉ bị ta liếc mắt một cái đã đứng chôn chân tại chỗ.

“Ta không bị ma nhập, thả ta ra!”

Ta lại một tát nữa, thẳng thừng:

“Còn chối à? Cứng đầu không chịu tỉnh!”

Lâm Phù bật khóc, chẳng còn sức mà né tránh.

Tiếng lòng của nàng vang vọng đầy ác ý, khó nghe đến mức khiến người ta buồn nôn.

Ta không hiểu, rốt cuộc nàng ghét ta đến mức nào, mới nuôi dưỡng hận ý sâu đến thế?

Mắt nàng đã đỏ hoe, tiếng khóc nghẹn ngào.

Ta hít sâu một hơi, lạnh giọng:

“Mọi người đều nghe rõ rồi. Dù trước kia muội ấy có nghịch ngợm, cũng chưa từng nguyền rủa người nhà. Con quỷ này không trừ là không được.”

Ta giật lấy kiếm gỗ đào trong tay đạo sĩ, múc bát huyết chó đen đổ lên lưỡi kiếm, rồi vung kiếm quật thẳng về phía Lâm Phù.

Nàng thét lên, nhắm chặt mắt, kêu lớn:

“Tỷ ơi, muội sai rồi!”

Mũi kiếm gỗ chỉ còn cách trán nàng một tấc, m.á.u chó đã nhỏ từng giọt xuống mái tóc rối bời của nàng.

Nàng khóc lóc van xin:

“Tỷ tỷ, muội thật sự không cố ý tranh hôn ước với tỷ đâu… muội chỉ là… chỉ là muốn tỷ sống tốt hơn thôi…”

Ta nhướng mày, vừa vặn quay đầu lại.
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 6: Chương 6



Quả nhiên, cảnh ta ra tay tàn nhẫn – nàng thì khổ sở rơi lệ – đã lọt hết vào mắt người phía sau.

Cha ta dẫn theo Phương lão gia và Phương Vi An, ba người đứng đó sững sờ không chớp mắt, trân trối nhìn ta.

Ta chỉnh lại tay áo, điềm tĩnh nói:

“Ta đang giúp đạo trưởng trừ tà.”

Ta ném thanh kiếm gỗ trở lại cho đạo sĩ, hắn mới như sực tỉnh:

“A… phải phải, đại tiểu thư khí độ thật khác thường…”

Lạc Chiêu Minh lao tới bên Lâm Phù, đau lòng vuốt tóc nàng, rồi quay sang mắng ta:

“Ngươi rõ ràng là nhân cơ hội trả thù!”

Ta nghiêng đầu, khó hiểu hỏi:

“Ta với muội ấy có mối thù gì mà phải trả?”

Lạc Chiêu Minh nghẹn họng, không biết nói sao.

“Chẳng lẽ, muội ấy có nói với huynh điều gì không hay về ta?”

Tiếng ta còn chưa dứt, Lâm Phù đã nghẹn ngào gọi:

“Cha… con đau quá…”

Cha ta vội vã bước tới, giơ tay lên định vuốt mặt nàng, nhưng tay run rẩy mãi vẫn không dám chạm vào.

“Lâm Nhược! Sao con có thể đánh muội con thành ra thế này?”

Ông quay đầu lại, nhìn về phía hai cha con nhà họ Phương, mặt đỏ bừng vì xấu hổ:

“Ta mời người ta đến đây để xin lỗi đàng hoàng, thế mà con lại diễn cho người ta xem cái trò gì thế này? Không biết nhục à?!”

Cha hạ thấp giọng, trách móc đầy giận dữ.

Lâm Phù vội vàng khóc lóc biện hộ:

“Có lẽ tỷ tỷ hiểu lầm con… không trách được tỷ ấy đâu. Trước kia con cũng có phần đối xử chưa tốt với tỷ… cho nên…”

Trong khi ngoài miệng nói vậy, thì trong đầu nàng lại gào lên đầy căm phẫn:

“Hừ, giờ giả vờ khờ khạo cũng vô ích. Phương Vi An nhìn thấy bộ mặt hung hăng của ngươi rồi, còn muốn cưới ngươi sao?”

Bỗng một tràng vỗ tay vang lên, cắt ngang tất cả.

Phương Vi An vỗ tay, mắt long lanh nhìn ta:

“Tỷ tỷ trừ quỷ! Tỷ tỷ thật lợi hại!”

09

Phương lão gia khẽ ho một tiếng, kéo tay Phương Vi An:

“An nhi, chớ có ăn nói hồ đồ.”

Phương Vi An nghiêng đầu, đôi mắt đầy nghi hoặc, chỉ tay về phía Lâm Phù:

“Nhưng mà… trên người nàng ta có một bà lão mà. Tỷ tỷ là đang đánh bà lão ấy mà.”

Lời vừa dứt, sắc mặt tất cả mọi người đều đại biến.

Đạo sĩ mặt cắt không còn giọt máu, lặng lẽ rúc vào góc tường.

Ngược lại, Lạc Chiêu Minh lại tỏ ra dũng cảm, vẫn chắn trước mặt Lâm Phù:

“Này, đừng tưởng ngươi là kẻ ngốc thì có thể ăn nói bừa bãi!”

Phương Vi An cau mày, rõ ràng không vui.

Ta lặng lẽ nhìn hắn, không thể xác định hắn nói thật hay bịa đặt.

Nhưng… một kẻ ngốc thì hẳn không biết nói dối?

Hiển nhiên, mọi người cũng nghĩ như ta — cho rằng Phương Vi An thật sự nhìn thấy thứ gì đó.

Ta quay lại nhìn Lâm Phù, chỉ thấy mắt nàng ta tràn đầy kinh hoảng, thân thể run rẩy không ngừng, tiếng lòng vỡ vụn vang vọng trong đầu ta:

“Tại sao hắn lại nhìn thấy ta? Lẽ nào ông trời cho ta sống lại một đời, không phải là để sống tốt hơn Lâm Nhược sao?!”

Phụ thân ta run giọng hỏi:

“Là… là bà lão gì?”

Phương Vi An nghiêm túc đáp:

“Một bà cụ tóc bạc trắng, đeo đầy vàng bạc, ánh mắt hung tợn lắm.”

Sắc mặt Lâm Phù xám ngoét, môi run run trắng bệch không còn chút máu.

Chẳng lẽ hắn nói đúng thật sao?

Phản ứng của nàng khiến Lạc Chiêu Minh và phụ thân ta cũng không nhịn được mà lui về sau một bước.

Mẫu thân ta lo lắng nhìn về phía đạo sĩ đang rúc trong góc:

“Đạo trưởng, bây giờ phải làm sao đây? Pháp sự làm mấy ngày rồi mà con bé nhà ta sao vẫn chưa đỡ?”

Đạo sĩ vội vàng đứng thẳng dậy, cố làm ra vẻ cao thâm khó đoán:

“Phương pháp cần phải mật đàm, xin lão gia đi theo bần đạo.”

Phụ mẫu ta dìu nhau rời đi, thậm chí còn quên chào hỏi Phương lão gia.

Ta đưa khách ra tiền sảnh dùng trà, Lạc Chiêu Minh đòi ở lại canh chừng Lâm Phù.

Phương lão gia có ý muốn dẫn Phương Vi An đi, nhưng hắn như chẳng nghe thấy gì, cứ thế theo ta đến tiền sảnh.

Ta nhận khay bánh từ tay nha hoàn, đưa cho hắn một miếng, khẽ hỏi:

“Vừa rồi… huynh thật sự nhìn thấy bà lão sao?”

Phương Vi An vừa nuốt miếng bánh, vừa gật đầu, ánh mắt ngây thơ thành thật:

“Không có. Ta bịa đó. Gạt họ đấy.”

Ta ngẩn người.

Hắn khẽ đặt khay bánh xuống, có chút lo lắng:

“Ta không cố ý gạt đâu… Nhưng bọn họ đều đang mắng tỷ. Ta không muốn tỷ bị mắng…”

Trái tim ta khẽ run lên.

Một lời nói dối ngây ngô, lại khiến người ta không nỡ trách mắng.

Một kẻ ngốc, cũng biết bảo vệ người trong lòng.

Còn người tự xưng là tỉnh táo, thì lại chỉ biết gây họa sau lưng...

10

Phương lão gia ngồi một bên, nghe rõ lời Phương Vi An vừa nói, trên mặt lộ vẻ khó tả, như muốn than mà chẳng biết than từ đâu.

“An nhi, con…”

Phương Vi An chớp mắt nhìn phụ thân, ngoan ngoãn đáp:

“Con sai rồi, sau này không dám gạt ai nữa.”

Phương lão gia lắc đầu thở dài:

“Con trai lớn rồi, giữ chẳng được.”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 7: Chương 7



Ta khẽ cong môi, bật cười nhẹ:

“Cảm ơn huynh.”

Gương mặt Phương Vi An hơi ửng đỏ, xấu hổ xoay ngón tay mình, thì thầm:

“Đó là điều nên làm. Phụ thân nói, nam nhân thì phải bảo vệ người mình thương.”

Ta nhất thời ngẩn người, sống lưng khẽ cứng lại, gương mặt nóng bừng lên.

Phương lão gia khẽ đập lên đầu hắn một cái, vừa độ nặng nhẹ:

“Lời như thế, cha từng dạy con bao giờ chưa?”

Phương Vi An cúi đầu, nhận lỗi rất nhanh:

“Con sai rồi.”

Ngày cưới định vào Trung Thu, khi xem bát tự, đã chọn một ngày lành không gần không xa —

Vừa có thời gian chuẩn bị hôn lễ, vừa kịp “xung sát trừ tà” cho Phương Vi An.

Ta cụp mắt nhìn Phương Vi An — dáng vẻ trẻ con kia rõ ràng khác với lúc đầu, nhưng cũng đâu đến nỗi ngốc nghếch?

Thật sự có cái gọi là tà khí nhàm chán sinh sự hay sao?

Rồi lại nghĩ, Lâm Phù còn có thể trọng sinh, ta thì nghe được tiếng lòng nàng… còn chuyện gì là không thể?

Mẫu thân đỏ hoe mắt từ ngoài bước vào, tiếp đãi Phương lão gia, tiễn cha con họ ra về.

Sau đó, bà nắm lấy tay ta nói:

“Nhược nhi, mẹ sẽ đưa muội con đến đạo quán ở một thời gian.

Ở nhà, con nhớ chăm sóc phụ thân, với lại… mấy ngày nữa chẳng phải sinh thần của hai đứa rồi sao?”

Bà không kìm được nghẹn ngào.

Bà không hiểu, vì cớ gì vận rủi lại giáng xuống nhà này.

Ta khẽ vỗ tay bà, nhẹ giọng trấn an:

“Mẫu thân yên tâm, nhà còn có con.

Người định đi ngay hôm nay sao?”

Bà gật đầu:

“Đạo trưởng nói, con quỷ kia ông ấy không hàng phục nổi, bảo đưa Phù nhi đến Thanh Huyền quán.”

Lúc này, Lâm Phù bị trói chặt hai tay, khóc nấc nói mình không bị quỷ nhập.

Trong mắt cha mẹ toàn là xót xa, thế nhưng vẫn không dám tháo trói.

Còn trong lòng, lại âm thầm trách ta:

“Tất cả là lỗi của ngươi, Lâm Nhược, đều do ngươi hại ta thành ra thế này.”

“Con không muốn đến đạo quán đâu!”

Nàng bỗng dưng im bặt, đôi mắt đẫm lệ nhìn cha mẹ, giọng nghẹn ngào làm ra vẻ tình thâm tỉ muội:

“Mẫu thân… ít ra cũng cho con cùng tỷ tỷ qua nốt lần sinh thần này đi.

Sau này… cũng chẳng còn được cùng tỷ ấy mừng sinh thần nữa rồi.”

“Nhưng mà…”

Mẫu thân mềm lòng, gương mặt lộ vẻ do dự.

“Ngày thường nhốt con trong phòng cũng được, chỉ cần được mừng sinh thần xong, con sẽ ngoan ngoãn đi đạo quán.”

Thấy hai người dường như đã lung lay, ta nhẹ giọng nhắc:

“Không rõ lúc này là muội muội đang nói, hay là... con quỷ kia?”

Lâm Phù vừa khóc vừa đỏ mắt, nghiến giọng chất vấn ta:

“Tỷ nói ta từ lúc rơi nước lên liền bất thường, nhưng ta đã từng tổn thương tỷ, tổn thương người trong nhà bao giờ chưa?

Trái lại là tỷ, vừa về đã tát ta một cái! Dù tỷ có đối xử với ta thế nào, ta vẫn luôn xem tỷ là tỷ tỷ của ta!”

Cha mẹ càng thêm thương tiếc:

“Phù nhi dẫu có hành vi lạ, nhưng cũng chưa làm hại ai...”

Ta lạnh nhạt nói:

“Có lẽ là... chưa kịp.”

Lời vừa dứt, cha liền vung tay tát xuống, cắt ngang câu nói.

Ông hít một hơi thật sâu:

“Cứ theo lời Phù nhi, mừng sinh thần xong rồi hãy vào đạo quán.”

11

Tuy ta và Lâm Phù là tỷ muội song sinh, cùng do một mẹ sinh ra, nhưng ta lại không lanh lợi hoạt bát như nàng, cha mẹ cũng yêu thích tiếng cười náo nhiệt của nàng hơn.

Hễ giữa ta và nàng có tranh chấp gì, chỉ cần nàng khóc lóc ầm ĩ một trận, cha mẹ lại đau đầu, quay sang dỗ dành:

“Nhường nhịn muội con một chút đi.”

Luôn miệng nói nàng chỉ là quá nghịch ngợm, rồi lại tiếp tục dung túng sự nghịch ngợm đó.

Lâu dần, ta cũng quen rồi.

Vào sinh thần đầu tiên sau lễ cập kê của ta và Lâm Phù, vốn cha mẹ chỉ định làm một bữa tiệc nhỏ trong nhà, nhưng Lâm Phù lại giở chiêu cũ, bảo rằng đây là sinh thần cuối cùng nàng có thể cùng ta chung vui, muốn tổ chức lớn hơn để đông người mừng.

Cha mẹ không nỡ từ chối, đành sai người gửi thiệp mời đến khắp bạn bè thân thích.

Phương gia cũng nằm trong danh sách khách mời.

Đến ngày sinh thần, Lâm Phù không còn bị giam trong phòng. Cha mẹ dặn ta hãy trông chừng nàng, đừng để xảy ra chuyện gì.

Nàng ngoan ngoãn trang điểm, chọn xiêm y, thậm chí còn cố ý chọn bộ có màu sắc tương đồng với ta.

Hôm nay nàng điềm tĩnh khác thường, như thể thật lòng muốn quý trọng buổi sinh thần cuối cùng này.

Tiệc nam nữ ngồi riêng, giữa hai bàn cách nhau một ao sen, dưới mái hiên còn buông màn lụa mỏng ngăn cách tầm nhìn.

Biểu ca từ nhỏ chơi cùng chúng ta, không câu nệ quy củ.

Đến giữa bữa, hắn đứng bên kia màn lụa vẫy tay gọi Lâm Phù.

Lâm Phù hơi đỏ mặt, chỉ tay về phía Lạc Chiêu Minh, được mẫu thân gật đầu thì liền đứng dậy đi theo.

Ta nghe được nàng thở phào trong lòng:

“Cuối cùng cũng chờ được rồi. Hôm nay nhất định phải thành công.”

Nhìn bóng lưng nàng khuất dần, ta âm thầm bước theo sau.

Bọn họ đi nhanh, đến hậu viện. Khi ta đuổi kịp, chỉ thấy Lạc Chiêu Minh đứng bên vườn hoa.

Chỉ một mình hắn.
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 8: Chương 8



Ta khẽ hỏi:

“Lâm Phù đâu?”

Lạc Chiêu Minh ngây ngô cười:

“Nàng ấy nói cần chuẩn bị một chút, có chuyện muốn nói với ta, bảo ta chờ ở đây.”

Ta chau mày.

Chẳng phải nàng từng nói không muốn ở bên biểu ca sao?

Hay mấy ngày qua lại động lòng, nhớ lại những điều tốt đẹp của Lạc Chiêu Minh?

Vừa định xoay người tìm nàng, cánh tay đã bị ai đó nắm lấy.

“Đừng đi. Giờ Phù nhi sợ muội, muội đến sẽ phá hỏng tâm trạng của nàng ấy.”

Ta gạt tay hắn ra:

“Huynh quên rồi sao? Muội ấy đã bị quỷ nhập.”

Lạc Chiêu Minh hừ một tiếng:

“Muội đừng giả bộ nữa. Nếu không phải Phù nhi giải thích cho ta, ta cũng chẳng tin nổi lời muội.

Con gái nhà lành nào lại tranh giành gả cho một kẻ ngốc?

Muội không hiểu tấm lòng của nàng ấy, lại còn cho rằng nàng đang cướp thứ tốt của muội – đúng là lòng tốt bị coi như phế thải.”

Ta hít sâu một hơi, nhìn thẳng vào hắn:

“Lâm Phù nói đúng lắm.”

Lạc Chiêu Minh lập tức gật đầu:

“Dĩ nhiên là Phù nhi đúng.”

Ta cười lạnh:

“Huynh đúng là kẻ ăn hại, đầu đất.”

Ngay lúc ấy, từ viện của Lâm Phù phía không xa, bỗng vang lên tiếng vật nặng ngã xuống đất.

Ta lập tức chạy tới, nhưng cửa viện bị nha hoàn của nàng chặn lại, không cho ta vào.

Nha hoàn có sức mạnh hơn ta, ta đẩy cũng không được, bọn họ cũng không nghe lời ta.

Sau lưng, Lạc Chiêu Minh còn buông lời mỉa mai:

“Đã bảo rồi, đừng làm phiền Phù nhi.”

Khoảng cách quá xa, ta chẳng nghe được tiếng lòng nàng, trong lòng dâng lên một nỗi bất an mơ hồ.

Ta rút trâm cài trên đầu, đ.â.m thẳng vào tay nha hoàn.

Nhân lúc nàng ta kinh ngạc, ta chen qua khe hở, đẩy cửa viện mà vào.

Trong sân trống rỗng, giữa ban ngày mà cửa phòng lại đóng chặt, bên trong văng vẳng tiếng va đập mạnh mẽ.

Ta vội chạy tới, vừa mở cửa thì người bên trong đã không kịp dừng lại, va thẳng vào người ta, khiến ta ngã xuống đất.

Người ấy thở hổn hển, làn da lộ ra ngoài áo xiêm đỏ bừng một cách bất thường, miệng lẩm bẩm gọi:

“Lâm Nhược...”

12

Y phục trên người Phương Vi An có hơi xốc xếch, nhưng may vẫn còn nguyên vẹn.

Ta thở phào một hơi, đẩy hắn ra đứng dậy, sau đó mới quay lại đỡ hắn lên.

Người hắn nóng rực như than.

“Đóng cửa viện lại, không được để bất kỳ ai bước vào!”

Hai nha hoàn canh cổng đưa mắt nhìn nhau, còn do dự.

Ta lạnh lùng liếc qua:

“Chủ tử gặp phải chuyện như vậy, các ngươi tưởng còn giữ được mạng sống sao?”

Hai người kia mặt mày tái mét, lập tức hốt hoảng chạy ra giữ cửa.

Lạc Chiêu Minh không thể tin nổi, liếc nhìn Phương Vi An rồi vội vã xông vào nhà.

Lâm Phù đang nằm dưới đất, bị mảnh màn lụa bị xé vội quấn chặt thân, miệng cũng bị bịt lại bằng áo.

Tình trạng nàng ta cũng chẳng khá hơn, mặt đỏ bừng, người được quấn kín mít bằng màn, nhưng rõ ràng đã xảy ra chuyện.

Lạc Chiêu Minh đứng đờ ra:

“Rốt cuộc là chuyện gì vậy?”

Ta liếc nhìn Lâm Phù, lạnh nhạt nói:

“Tự làm tự chịu.”

Tình trạng của Phương Vi An càng lúc càng xấu.

Ta đỡ hắn vào phòng bên, châm mấy mũi châm cứu giúp hắn dễ chịu hơn một chút.

Dược tính tuy mạnh, nhưng không hại thân, chỉ là cần chính hắn gắng gượng vượt qua.

Ta âm thầm sai nha hoàn đi mời cha mẹ tới.

Khi cha bước vào, thấy bộ dạng Phương Vi An lúc này, hai mắt ông như lồi ra, kinh hoàng không thốt nên lời.

Ta chỉ nhẹ nhàng nói:

“Giờ thì muội ấy kịp gây họa rồi đó, cha thấy sao?”

Sắc mặt cha đỏ bừng rồi lại trắng bệch, vô cùng khó xử.

Mẫu thân thì đang ở phòng bên, chăm sóc Lâm Phù.

Nàng ở trong đó lâu hơn ta tưởng, hít phải mùi hương tình ái kia cũng nhiều hơn.

Lạc Chiêu Minh bưng một chậu nước lạnh, dội thẳng lên đầu nàng.

Lâm Phù choàng tỉnh, giọng nghẹn ngào:

“Ta... ta không biết chuyện gì đã xảy ra... Phương công tử đột nhiên xông vào, rồi...”

Thế nhưng không một ai bước đến an ủi nàng.

Nàng lao vào lòng mẫu thân, nhưng mẫu thân cũng không đỡ lấy nàng.

Đôi mắt đẫm lệ của nàng nhìn về phía Lạc Chiêu Minh:

“Biểu ca… huynh biết mà... ta gọi huynh ra là muốn nói điều gì... Giờ phải làm sao đây…”

Khi ta quay lại, liền bắt gặp ánh mắt d.a.o động của Lạc Chiêu Minh.

Ta lạnh giọng:

“Ý của muội là: Phương Vi An sớm đã lén đốt hương trong phòng muội, mua chuộc nha hoàn, rồi thừa cơ xông vào thất lễ?”

Lâm Phù lắc đầu, vừa khóc vừa nhìn ta:

“Không, không phải vậy... Phương công tử thần trí mơ hồ, có lẽ bị người khác lợi dụng để hãm hại ta. Nhưng ta cũng chẳng đắc tội với ai... ngoài việc trước kia có chút hiểu lầm với tỷ tỷ...”

Lời nói tựa như giải thích, nhưng ánh mắt kia lại đầy ngờ vực — rõ ràng là đang ám chỉ ta giở trò.

“Ả tiện nhân này, không ngăn nổi cả hai người! Cái tên ngốc kia cũng thật chẳng biết điều!”

“Lại bị phá hỏng rồi, giờ chỉ còn mỗi danh tiếng của ta là nguy trong sớm tối!”

“Cha mẹ liệu còn tin ta nữa không? Không được, nhất định không thể nhận tội!”

“Phải nghĩ cách đổ hết lên đầu Lâm Nhược... như vậy Phương gia nhất định sẽ từ hôn với nàng ta!”

“Dù không thể gả vào, cũng chẳng sao — Lâm Nhược đừng hòng sống khá hơn ta!”
 
Ta Nghe Được Tiếng Lòng Của Muội Muội Trùng Sinh
Chương 9: Chương 9



13

Nàng nghẹn ngào mấy lần, rồi bật khóc:

“Chẳng lẽ là tỷ sao? Nếu tỷ không muốn gả cho Phương công tử, muội có thể thay tỷ xuất giá… Cớ gì phải hủy hoại danh tiếng của muội? Sau này muội còn biết lấy gì đối mặt với thế gian đây?”

Một chậu nước bẩn hất thẳng lên người ta.

Ta tức đến bật cười.

“Tỷ cười gì? Không nhận? Muội là một nữ nhi khuê phòng, làm sao biết mấy thủ đoạn đó? Sao lại phải hại mình để đi lấy một kẻ ngốc chứ?”

Nữ nhi khuê các tất nhiên chẳng biết những mánh lới kia.

Nhưng thứ "nữ nhi" này là quỷ đội lốt người đã sống qua một kiếp — thủ đoạn muôn hình vạn trạng, thiếu sao được?

Lâm Phù làm ra vẻ bị xúc phạm sâu sắc, đảo mắt quanh phòng, bỗng đẩy mẫu thân ra rồi lao về phía cột nhà:

“Chi bằng ta chếc tại đây để chứng minh sự trong sạch!”

Ngay cạnh cột là Lạc Chiêu Minh, hắn vội ngăn nàng lại, ánh mắt phức tạp nhìn về phía ta.

Ta đứng nguyên tại chỗ, lạnh lùng nhìn họ diễn.

Ta vốn chẳng mong Lạc Chiêu Minh có đầu óc phân biệt trắng đen — nếu hắn thực sự minh mẫn, đã chẳng bị Lâm Phù, một kẻ đầu óc toàn rơm rạ, chê là “kẻ vô dụng”.

“Chờ hỏi rõ rồi chếc cũng chưa muộn. Phương công tử còn chưa tỉnh, đợi huynh ấy tỉnh lại rồi hỏi cho minh bạch.”

Lâm Phù cụp mắt, con ngươi đảo nhẹ:

“Nhưng hắn là người ngốc... Lời nói ra làm sao tin được?”

Ta nhịn không được, hừ một tiếng:

“Ngốc thì sao? Vừa rồi còn tự mình đập cửa chạy đi tìm người, chạy rất nhanh, hiển nhiên chưa đến nỗi hồ đồ, đường vào phòng muội thì tự muội không nhớ?”

Lâm Phù như hơi loạng choạng, chân mềm nhũn, Lạc Chiêu Minh đang đỡ nàng thì tay bất giác siết lại.

Phụ thân bước vào, sắc mặt đen sì, nhìn Lâm Phù đầy phẫn nộ, giơ tay tát mạnh:

“Sao ta lại nuôi ra một đứa con gái như ngươi!”

Lâm Phù ôm mặt, nước mắt lã chã, ánh mắt không dám tin phụ thân lại ra tay với mình.

“Cha... không phải con làm mà...”

Phụ thân run rẩy chỉ vào nàng:

“Không phải ngươi làm? Vậy nha hoàn gác cửa là gác cho ai? Phù nhi, ngươi hồ đồ quá rồi!”

Ông đưa tay lau mặt, dài giọng thở than:

“May mà chưa xảy ra chuyện lớn... Chuyện này không ai được phép hé nửa lời.”

Ta khẽ nhíu mày — phụ thân định... nhẹ nhàng cho qua như vậy?

“Nhưng mà...”

Phụ thân nghiêm giọng ngắt lời:

“Đủ rồi, không ai được nhắc lại nữa!

Nhược nhi, Phương công tử thân cận con, con hãy trấn an hắn, đừng để hắn nói linh tinh, chuyện này liên quan đến thanh danh con, cũng liên quan đến thể diện cả nhà ta.”

“Còn về Lâm Phù... đêm nay đưa vào đạo quán.”

Lâm Phù không còn giấu diếm, rõ ràng thở phào nhẹ nhõm, run rẩy dựa vào Lạc Chiêu Minh.

Phụ thân sốt ruột quay lại mắng ta:

“Còn chưa đi?”

Ta mở miệng, giọng lạnh như băng:

“Cha, muội ấy dụ dỗ vị hôn phu của con, còn dám vu oan cho con, vậy mà con còn phải thay muội che giấu?”

“Con là tỷ tỷ nó, giúp đỡ một chút chẳng phải lẽ thường sao?

Chuyện này cũng không còn là việc giữa hai đứa các con nữa, nó liên quan đến thể diện của cả nhà họ Lâm — đây là cách giải quyết tốt nhất rồi.”

Ta nhếch môi cười lạnh:

“Vậy nếu một ngày nào đó muội ấy muốn giếc con mà chưa kịp ra tay, cha cũng sẽ nói ‘may mà chưa thành án mạng’, rồi lại dặn dò che giấu như bây giờ?”

Phụ thân mím môi thật chặt, quay đầu tránh ánh mắt ta:

“Dù sao con cũng sắp gả đi rồi, sống tốt bên nhà chồng là được... cũng chẳng cần nghĩ đến phụ thân này nữa.”

Không khí như đông cứng lại.

Mẫu thân rơm rớm nước mắt bước tới, nắm lấy tay ta, nhẹ nhàng vỗ về:

“Nhược nhi, con đừng trách cha con. Cha con cũng đau lòng cho con, nhưng còn phải nghĩ cho cả nhà… Con hiểu chuyện một chút, được không?”

Đúng lúc đó, cửa vang lên tiếng bước chân nặng nề.

Phương Vi An vịn khung cửa, thân thể vẫn còn yếu, đứng không vững.

Hắn đưa mắt nhìn khắp trong phòng, giọng khàn khàn mà rõ ràng cất lên:

“Không được.”

14

Phương Vi An bước đi trông có vẻ rất tốn sức, đến khi cách ta một bước thì dừng lại, đưa mắt đảo qua khắp căn phòng, chỉ vào Lâm Phù nói:

“Có người gọi ta đến đây, nói rằng tỷ tỷ đang tìm ta.

Người đó mặc giống tỷ tỷ, nói nàng ta chính là tỷ tỷ, nhưng ta biết không phải.”

“Ta muốn đi, nàng ta ôm chặt lấy eo ta không buông.

Trong phòng oi bức, ta thấy khó chịu.

Nàng ta còn muốn cởi y phục của ta, ta đành phải trói nàng ta lại.”

“Nàng ta lại dụ ta, nói rằng nàng ta không thua gì tỷ tỷ, rằng tỷ tỷ không hiểu phong tình, không ai thích.

Ta không muốn nghe, nên bịt luôn miệng nàng ta lại.”

“Ta chán ghét nàng ta.

Cha từng dạy ta, loại người không biết liêm sỉ như vậy, phải bị trừng phạt.

Ta sẽ không giấu.”

Giọng nói tuy còn ngây ngô, nhưng từng lời rõ ràng, mạch lạc, không chút hoảng loạn.

Cả phòng im lặng như tờ, ai nấy đều bị lời hắn làm chấn động.

Đột nhiên, một tiếng cười lạnh vang lên.
 
Back
Top Bottom