Siêu Nhiên Sương Tan Ngoài Cửa Sổ

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
341638064-256-k778853.jpg

Sương Tan Ngoài Cửa Sổ
Tác giả: boobuichuoi
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:



Tác giả: Nắm Đất Xanh Rờn
• Tên cũ : Phản diện quấn băng
• Mô tả:
Lang thang trong làn sương dày đặc với ngọn đèn leo lắt trên tay, đó là chúng.

Chúng có người già và người trẻ, có đàn ông và đàn bà, có kẻ giàu và người nghèo nhưng tuyệt nhiên không có người chết.

Đêm đêm, đoàn người sống ấy lại rảo bước trong đêm tối, tìm kiếm thứ thuộc về mình trước khi bị tấm màn đen của tự nhiên ấy nuốt chửng.

Duy chỉ có một kẻ chọn đứng lại chờ bình minh lên với ngọn đèn tắt lịm, thật ngu ngốc và bất hạnh thay cho hắn.

Mô tả cũ :
Thiếu nữ 13 tuổi từng viết một câu chuyện tình cảm bối cảnh Dị giới, mà thật ra cũng không phải ôm ý định gì lớn lao, chỉ là thỏa mãn bản thân, những mơ mộng của một cô gái nhỏ mà thôi.

Nó cũng không ngờ được sinh mệnh của mình lại ngắn ngủi đến thế, mười sáu tuổi, nó đã vĩnh biệt cuộc đời.

Tái sinh vào một tên phản diện ất ơ trong chính cái truyện đó, nó chẳng vui vẻ gì cho cam.

Vì tên phản diện ất ơ đó có thù hằn với nhân vật chính.

Và tên phản diện đó còn có năng lực tự huỷ, nhân vật chính chưa ra tay đã tự làm mình bay màu.

Chưa hết, nó còn có thêm quà tặng kèm khi xuyên vào thân xác tên phản diện ất ơ này:
Một vị thần hùng mạnh nào đó mang danh là bảo hộ nhưng vì tư thù cá nhân mà cứ lăm le chực xiên nó vài nhát cho đỡ ghét.

Với ""may mắn"" như vậy, nó chẳng có gì để đảm bảo là mình sẽ không ngỏm thêm lần nữa dù bằng cách này hay cách khác.

Sức mạnh vô biên?

Có, nhưng không biết xài,tác dụng phụ là tự huỷ đúng nghĩa đen.

Anh em bảo kê, đồng Tags: actionadventurefantasygoodendinghaihuochànhđộngnamdatxanhronnon-couplephiêulưusliceoflifestncsxuyênkhôngxuyênsáchđờithường​
 
Sương Tan Ngoài Cửa Sổ
Chương 1: Cậu quý tộc đang bất tỉnh


Loxias đang rất vội, tiếng ''cộp cộp'' cứ đeo bám theo mỗi bước chân của gã trên nền đá lạnh, tà áo choàng xanh lục cuồn cuộn sau lưng, vỗ phần phật theo mỗi bước chân càng lúc càng dồn dập của gã.Chết tiệt.

Chết tiệt.

Chết tiệt!Có ai nghĩ được là giữa đêm hôm khuya khoắt như vầy gã lại phải đi kiểm tra sức khỏe cho một tên quý tộc dở dở ương ương đang bất tỉnh cơ chứ?

Băng bó thì cũng băng bó rồi.

Uống thuốc thì cũng uống thuốc rồi.

Chỉ chờ cái tên đó tỉnh lại ăn cháo uống thuốc dưỡng bệnh vài hôm là xong.

Gã chỉ việc đủng đỉnh lên giường ngủ nghỉ cho thư thả chờ tiền rót vào túi thôi.

Thế mà cái lũ quý tộc kia lại không nghĩ như vậy.Dày dày vò vò gã từ mấy hôm trước tới giờ, khi thì bôi thuốc ( lũ gia nhân nhà mấy người đi nghỉ lễ hết rồi à?), khi thì quấn băng ( bị bỏng thôi mà, có cần cứ nửa giờ lại hành gã một lần đâu chứ?), khi thì bắt đi lên rừng hái thuốc ( bộ thuốc gã đưa có vấn đề à?

Mấy người hành vừa thôi chứ?), đỉnh điểm là bắt gã rời giường vào nửa đêm chỉ để coi coi tình hình sức khoẻ của cái tên quý tộc đang bất tỉnh kia có ổn không.Mấy người có vấn đề về thần kinh à?

Tôi mà ra tay thì tên đó chỉ có an ổn chờ bệnh lành thôi, làm thế quái nào mà có vấn đề về sức khoẻ được chứ?

Thứ có bệnh là mấy người đấy, tôi kê thuốc cho.(╯‵□′)╯︵┻━┻Gã thở hắt ra một hơi ão não.Thật sự thì gã đang nghiêm túc muốn đổi chủ rồi đấy.

Vì ba cái vụ hành xác này toàn ông chủ gã đầu têu chứ ai.

Đúng là ác nhơn mà.Gã vừa nghĩ vừa nện gót.Gã có nên đầu độc đám người kia trước khi nghỉ việc không nhỉ?Hmmm...............Nên!

Nhưng đầu độc vô cái gì đây nhỉ?

Lão chủ nhân của gã cáo già lắm, nên chắc nhồi thuốc vô cốc trà hay ly rượu của lão thì dễ chết lắm.Dù gã đã chết rồi còn đâu.Gót dày cao cổ đang lướt nhanh và dòng suy nghĩ của gã đột ngột bị hãm phanh.

Gã trợn trừng nhìn người trước mặt.

Một người phụ nữ xinh đẹp hiện ra trước mắt gã, mái tóc ngắn đỏ rực như lửa ôm lấy khuôn mặt ngạo nghễ tinh xảo, nổi bần bật giữa ánh sáng nhạt nhoà, cái cằm hơi hếch lên kiêu sa và đôi đồng tử tím hồng đanh thép, áo choàng đen ôm sát, nửa người của người phụ nữ tắm mình trong ánh trăng từ ô cửa phía trên, nửa còn lại chìm trong bóng tối, dù vậy, gã không thể nào phủ nhận là người phụ nữ này rất đẹp, đẹp một cách lạ thường.

Nhưng gã không mấy vui vẻ khi thấy nàng ta ở đây đâu, mệt mỏi là đằng khác.'' Lại thêm việc nữa à, Hera?''- giọng gã khàn khàn, đừng nói là gã lại được giao thêm vụ lên rừng hái thuốc nữa nhé, đi một lần là tởn tới già rồi '' Đi rừng nữa thì đây xin khiếu nha.'''' Không.''- Hera lạnh lùng nói- '' Ta có vài việc muốn nói với ngươi.'''' Nói gì thì nói lẹ lên''- gã mất kiên nhẫn nói'' Tôi đang vội.

Anh trai cô đang nằm trên giường bệnh chờ tôi đến đấy.'''' Ngươi phải giữ nguyên vị trí của ngươi.'''' Cái gì cơ?

Cô đùa tôi à?

Tôi vẫn đang đứng đây đó thôi.'' - gã bực dọc nói.'' Ta bảo ngươi giữ nguyên vị trí kia cơ.

Dù Liefde đã đảm bảo cho ngươi, nhưng đám người kia chắc chắn không bỏ qua đâu, đặc biệt là sau những việc xảy ra gần đây.

Lòng tin của anh ta đang lung lay đấy, ngươi liệu mà an phận thực hiện nghĩa vụ của mình trong toà lâu đài đi ''Loxias ngây ra.

Đây là việc mà cô ta muốn nói với gã cơ à?

Dở hơi vừa thôi chứ.'' Tôi nói nhé, ''- gã nhăn nhăn mày nói hơi cộc cằn'' thứ nhất, lũ ma cà rồng có bạo loạn hay không thì đếch liên quan gì với mảnh hồn tàn tạ bị người đời lãng quên như tôi.

Thứ hai, việc ông anh thứ của cô có thiêu rụi cả một toà lâu đài hay không thì cũng đếch liên quan tới tôi tuốt.

Thứ ba, anh ta có tin tôi hay không thì kệ thây anh ta, miễn là anh ta vẫn trả lương cho tôi đầy đủ.

Nói chung là bây giờ tôi chính xác là đang an phận như cô bảo đây, nếu ý cô là vậy.

Và giờ thì tránh ra cho tôi đi thực hiện nghĩa vụ của mình, thưa tiểu thư Hera.'''' Tốt thôi''.

- Hera nhún vai nói, vẻ lạnh lùng biến mất không còn tăm hơi.'' Ta chỉ muốn nói với ngươi vậy thôi.

Cơ mà, ngươi vẫn đang bào chế thuốc cho nó chứ?'''' Rose á?

Có, tôi vẫn đang thực hiện cái nghĩa vụ chết tiệt ấy đây.

Nhân tiện nếu được thì cô cho nhóc đó uống thuốc dùm tôi đi.

Mỗi lần uống thuốc lại cứ trốn biệt dưới tầng hầm ấy,rượt theo mệt chết đi được.'''' Được thôi, ta sẽ ở đây thêm vài hôm nữa nên không vấn đề gì.'''' Ừ ừ.

MÀ NÀY!'' - gã gọi với theo bóng lưng chuẩn bị bị bóng tối nuốt chửng của Hera, Hera dừng bước, quay đầu lại vẻ dò hỏi- ''TÔI MUỐN TĂNG LƯƠNG!''''ĐI MÀ NÓI VỚI ANH TA!.'''' NÀY!

NÀY!!!!''Mái tóc đỏ của Hera biến mất trong màn đêm.

Loxias buồn bực thở dài, thiệt tình anh em nhà này được cái mặt thôi chứ cái nết ai cũng kì.Gã lại tiếp tục rảo bước, nhưng hơi kém phần nhanh nhảu như lúc trước mà thong dong nhàn tản hơn.

Thực sự thì lúc trước gã vội vốn chỉ để kiểm tra nhanh nhanh rồi còn về ngủ thôi.

Nhưng tự dưng nói chuyện với Hera xong thì gã cũng hết muốn ngủ, lạ thật, dù gã chẳng cần ngủ từ lâu lắm rồi.Gã rẽ hướng sang dinh thự phía đông, nơi ít người lai vãng nhất trong toà lâu đài.

Một nơi u tối chả có đèn đóm gì ráo, tường thì đen kịt như từng trải qua hoả hoạn, cây cối thì xác xơ, phủ lên nơi này một lớp màn u ám, xám xịt.Một cơn gió phả vào gáy khiến gã rùng mình, nơi đây từng dính tin đồn có ma, một con ma nữ thích hát hò bằng giọng điếc con ráy và hù doạ người ta bằng khuôn mặt be bét máu của nó, nhưng nếu nó có thật thì gã cũng không thèm sợ đâu, chết rồi thì ai chả vậy.

Chỉ là gã không thích bầu không khí ảm đạm hay mấy cái hành lang không sáng đèn thôi, nó cứ làm gã nhớ tới mấy thứ không vui trong quá khứ ấy.'' A!

Ngài đây rồi!'' - một cô hầu gái tóc vàng bước ra từ trong bóng tối khiến gã hơi giật mình.

'' Chúng tôi chờ ngài từ nãy tới giờ, vì ít lui tới nơi này nên ngài bị lạc ạ?'''' Không không'' - gã phẩy phẩy tay '' Tôi gặp một tí phiền phức thôi ấy mà'''' Vậy à, chúng tôi vừa mới thay băng cho ngài ấy xong, mời ngài vào trong cho ấm, để tôi cầm áo choàng cho ngài.'''' Không cần đâu.'' - gã dứt khoát nói, gã không thích đồ của mình bị ai đó chạm vào đâu, phụ nữ lại càng không.Cánh cửa gỗ nặng nề mở ra, hắt ra ngoài hành lang tối đen ánh sáng dìu dịu.

Căn phòng nhỏ nhưng nhìn chung bày biện đồ đạc khá thoải mái, một cái giường êm ái, vài cái ghế tựa và gối phồng, củi lửa cháy lép bép reo vui trong lò sưởi.

Ngoài cô hầu và gã ra, trong phòng chỉ có một người đang nằm bất động trên giường.Gã bước vào, cô hầu gái đóng cửa lại cho gió khỏi lùa, nói nhỏ'' Ngài ấy vẫn nằm như vậy từ bữa tới giờ...''Gã bước tới gần chiếc giường êm ái, nhờ ánh lửa, gã nhìn thấy một thanh niên gầy gò đang say ngủ trên giường.

Dù đang quấn băng khắp người, kể cả mặt, nhưng không thể phủ nhận là cậu ta rất đẹp, tóc xám bồng bềnh ôm trọn lấy khuôn mặt sắc sảo.

Lông mày gã giật giật khi nhìn cậu ta, cái nhà này đúng thiệt là toàn gen trội thôi mà, nhưng vẫn không thể so được với nhan sắc trời ban của gã, dĩ nhiên.Gã nhìn chằm chằm lớp băng gạc trên người cậu quý tộc, suy ngẫm đôi chút.Thanh niên đang nằm trên giường bất tỉnh này là Einzel Violence, cậu con trai thứ trong bộ ba anh em nhà bá tước Violence- kẻ luôn gợi trí tò mò cho gã mỗi khi nghe đến tên.

Là em trai của ông chủ gã, ngài Bá tước cai quản vùng đất Lillede- Liefde - một kẻ ranh mãnh với bộ não thông minh và là anh trai của Hera, người đã từng là tiểu thư Violence- một con quỷ dữ sau lớp mặt nạ tinh xảo và đẹp đẽ, nhưng theo như những gì gã nghe và chứng kiến, thì cậu quý tộc này có vẻ như chẳng thừa hưởng chút ranh ma hay xảo quyệt nào của hai người kia.Ngược lại, gã cảm thấy cậu ta( qua lời mọi người kể) có vẻ trầm tính quá mức và hơi có vấn đề về thần kinh, vì bản thân cậu ta từng tấn công một hay hai cô người hầu, la hét và nói chuyện với ai đó chẳng tồn tại, và đốt trụi toà lâu đài riêng của cậu ta trong một đêm.

Nhưng mà, chuyện này kể ra cũng lạ, vì có ai bình thường tỉnh táo lại đi phóng hoả nơi mình ở trong khi bản thân vẫn đang còn ở bên trong chứ?

Có rất nhiều lí do để cậu ta có thể làm như vậy, có thể là vì mấy chuyện yêu đương nhăng nhít hoặc bệnh tật gì đó ai mà biết được, nhưng gã cũng không nên suy đoán thêm, vì đoán mò mấy chuyện như này khá nguy hiểm cho bất cứ ai làm việc dưới trướng chủ nhân của dòng họ Violence.Đó là với người thường, gã đương nhiên là ngoại lệ, vả lại, nếu gã đặt vài ba giả thuyết thì có sao đâu chứ, chỉ cần không tới tai lão chủ của gã là được rồi mà.Đầu tiên, khai mạc cho mớ giả thuyết là vài câu hỏi đơn giản: tại sao cậu ta lại tự sát?

Và tại sao cậu ta lại tự sát ngay đúng ngày em gái cậu ta trở về sau bao năm biệt tích?

Động cơ tự sát của cậu ta là gì?

Hay ai là kẻ muốn gϊếŧ cậu ta và nguỵ trang thành một vụ tự sát có chủ đích?

Có rất nhiều câu trả lời cho những câu hỏi này nhưng chẳng có cái nào thoả đáng.Được được, tới phần giả thuyết!Giả thuyết thứ nhất: Người yêu ruồng bỏ hoặc thờ ơ lạnh nhạt ( hoặc có thể là người yêu của cậu ta yêu người khác).

Cũng hợp lí, cậu ta đang ở tuổi yêu đương nên kiểu gì cũng mến thầm vài cô tiểu thư nào đó, hoặc thầm yêu cô hầu gái nào trong toà lâu đài của cậu ta cũng nên.

Nhưng lại hơi cấn cấn, vì theo lời mấy người hầu thân cận thì cậu ta tới hỏi han vài câu còn không hỏi, dạ tiệc còn không đi, suốt ngày ru rú trong phòng riêng, ai cũng không thèm gặp thì sao mà yêu thầm cho nổi.

Giả thuyết không thoả mãn, loại bỏ.Giả thuyết thứ hai: anh em hãm hại.

Bất hợp lí hơn giả thuyết trước, vì ai cũng biết là ngài Bá tước nổi tiếng yêu thương gia đình bảo vệ người nhà, có thể là ngài ta giả vờ nhưng nếu giả vờ thì cũng chẳng có lợi gì cho ngài ta cả.

Hera thì suốt ngày lang thang khắp nơi, chả có thời gian ở nhà để mà hãm hại.

Đã vậy còn không có động cơ, thù oán thì không có( cậu ta suốt ngày im hơi lặng tiếng trong lâu đài của mình thì lấy đâu ra kẻ thù), tranh giành gia sản cũng không luôn ( ông chủ gã thì đã là Bá tước rồi nên của cải tài nguyên trong tay ổng hết,ổng cũng tự làm giả giấy tờ được thì hãm hại chi cho mất công, Hera thì tự tước quyền rồi, có giành giật thì cũng có xài được đâu)Tiếng củi nổ lách tách vang lên như từ nơi nào đó xa xăm lắm, Loxias giật mình, trôi ra khỏi mớ giả thuyết bòng bong.

Cái gì đó trăng trắng thò ra trên đầu Einzel, Loxias định thần nhìn kĩ, là một miếng băng gạc, hình như quấn hơi lỏng nên tuột ra rồi.Gã lẩm bẩm nho nhỏ, thiệt tình ngoài gã ra thì đám người hầu của ông chủ gã thuê chả có tên nào quấn băng gạc ra hồn cả, chuyện gì rồi cũng tới tay gã mà.Gã cầm lấy miếng băng gạc, sửa lại cho ngay ngắn, hoặc đúng là gã định sửa thật, vì ngay khoảng khắc tay gã chạm vào miếng băng sần sùi, người nằm trên giường chợt mở bừng mắt ra như xác sống.'' Bớ làng nước ơi!!!!!!!!!!!!!!!!'' - gã thét lên, hoảng hốt ra xa, người nằm trên giường dường như cũng bị giật mình bởi tiếng hét của gã, ngây ra nhìn.

Gã lùi lại, làm thế quái nào mà một tên đang bất tỉnh có thể tỉnh dậy nhanh như vậy chứ?!

Chẳng phải ba ngày nữa cậu ta mới tỉnh dậy à?

Bộ đây chính là một ca kì diệu của y học trong truyền thuyết mà suốt ngày ông thầy gã cứ huyên thuyên đây sao?

Thánh thần ơi!

Gã nên làm cái gì bây giờ?!

Đầu gã nhất thời đông cứng, não chết máy tạm thời...Giây phút gã chạm mắt với đôi mắt tím than bối rối của cậu quý tộc, gã bừng tỉnh, não nhảy số thiệt nhanh, một niềm vui sướиɠ đầy tràn trong người gã.

Gã chưa bao giờ vui như vầy, toe toét cười chộp lấy cô hầu đang ngơ ngác đẩy cô ra cửa, cô hầu tỉnh lại kêu lên oai oái.

'' Ngài....ơ...ngài làm cái gì vậy?

Cậu chủ..

'''' Đi đi đi, nhanh nhanh cái chân lên, mau nói cho ông chủ biết là cậu chủ tỉnh rồi!

Lẹ lên!

Vận mệnh của tôi nằm trong tay cô đó!

Tôi sắp giàu sụ rồi!

''- gã hồ hởi lắc lắc vai cô hầu trước khi buông ra để cô đi báo tin, nếu như gã đúng, thì trong vòng vài phút nữa ông chủ của gã sẽ xông tới đây bất chấp bây giờ là đêm.

Lão chủ của gã bao giờ cũng ngồi trong phòng riêng xử lí giấy tờ tới một hai giờ sáng.

Nhưng đó không phải là vấn đề, nếu như tên quý tộc này được chẩn đoán là đã hồi phục hoàn toàn và đang chờ ngày tháo băng, thì một trăm đồng vàng sẽ đầy tràn trong túi gã!

Đủ để gã tiêu pha từ giờ tới cuối tháng!Gã phấn khích đi đi lại lại trong phòng, suy tính xem gã sẽ tiêu xài mớ vàng đó như thế nào trong thời gian tới, cười khe khẽ một mình, nhấm nháp niềm vui khi chuẩn bị thừa hưởng một đống vàng nho nhỏ, hoàn toàn không quan tâm đến cậu bệnh nhân đang nằm trên giường ngây ngốc nhìn gã.- -------------------------------------------------------------Nó trân trân nhìn người đàn ông lạ mặt đi đi lại lại trước mặt đang cười ngốc một mình, cõi lòng hoang mang.Làm thế quái nào nó lại ở đây?

Trong căn phòng ấm áp đầy vẻ hoài cổ xa lạ này?

Nó là ai và ở đây làm gì?

Chẳng phải nó đã chết rồi ư?

Chết vì căn bệnh quái ác trong bệnh viện ở tuổi mười sáu trong vòng tay của gia đình và bạn bè rồi chứ?Nó đã tận mắt nhìn thấy mẹ nó khóc lóc, quỳ sụp trước mộ nó, và cũng đã tận mắt chứng kiến buổi lễ đám tang nó cơ mà.

Vậy thì tại sao nó lại ở đây?

Nó phải được dắt đi đầu thai siêu thoát ở Âm phủ hay Thiên đàng gì chớ?

Tại sao cơ thể nó lại cứng đờ và lạ lẫm như thế này?

Tại sao nó lại ở nơi này?Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?

Ai đó giải thích dùm nó với?('Mi có quá nhiều câu hỏi tại sao đấy, hỏi nhiều quá không tốt đâu ')- một giọng nói thanh nhẹ vang lên,hơi lành lạnh và có chút gì đó cay nghiệt, mất vài giây ngơ ngác nó mới nhận ra rằng đó là giọng của một người phụ nữ trưởng thành.Kế đến, mọi thứ tối đen, mù mịt, giơ tay không thấy ngón.

Nó quờ quạn trong bóng tối, nhưng mọi thứ cứ đen kịt, bủa vây lấy nó như một lớp màn đen khó chịu, chẳng thể chạm vào, chẳng thể thoát ra.

'' Cái quái-''(' Ấy ấy, chờ ta chút, ngồi im đó đi.

Chậc chậc!

Phá huỷ bầu không khí ghê gớm!

Lại trục trặc!

Đám lầu bốn đúng là ăn hại mà!

Ấy!

được rồi!

Khoan!

Lại nữa rồi!')Nó ngồi lặng thinh trong bóng tối, tiếng kêu sốt ruột của người phụ nữ thi thoảng lại vang lên trong không gian tĩnh mịch, rõ ràng như thể cô ấy đang ngồi ngay cạnh nó vậy.(' Tốt rồi!')- cùng với âm thanh đó, ánh sáng thình lình xuất hiện, chiếu thẳng vào mặt nó, nó nheo mắt, chớp chớp mi.Khi đã quen dần với thứ ánh sáng chói loà đó, nó nhận ra bản thân đang ở đâu đó giống như một......văn phòng?Nói là văn phòng, nhưng nơi này lại có vẻ na ná như hỗn hợp giữa văn phòng và phòng đọc sách kết hợp phòng nghỉ.

Những chồng giấy ngất ngưỡng chực đổ chất sau một chiếc bàn làm việc màu ngọc lục bảo, mấy chậu cây nho nhỏ đặt tứ tung khắp bàn, trên mấy cái ghế tựa ghỗ đủ màu, và cả ở những hàng kệ sách đóng hai bên tường.Chính giữa phòng, một người phụ nữ đang thoải mái thưởng trà với một vẻ đẹp ấn tượng tới mức nó phải há hốc mồm nhìn.

Mái tóc màu xanh tím buộc nửa đầu dài tới thắt lưng làm nổi bật làn da trắng, bộ váy đậm phong cách lolita kẻ sọc tím xen đỏ vừa thanh lịch vừa uy quyền, vạt áo choàng đen chấm xuống đất, chân vắt chéo khẽ nhịp theo một bài hát nào đó không tên, đôi giày cao gót đậm vẻ hoài cổ nâng đỡ bàn chân nhỏ nhắn.Thật sự thì dù đã từng nhìn thấy rất nhiều nghệ sĩ, người mẫu có nhan sắc nổi trội, nó vẫn không thể nào dời mắt khỏi người phụ nữ này.Trong khoảng khắc nhất thời, nó hoàn toàn quên béng mất nỗi hoang mang của nó với nơi này.'' Cạch ''- người phụ nữ nhẹ nhàng đặt tách trà tinh xảo xuống chiếc bàn tròn trắng gần đó, Cất giọng nói thanh lạnh'' Vậy, mi có biết vì sao mi ở đây không?''Nó bừng tỉnh, mơ hồ lắc đầu.'' Ta cũng cho là vậy, hiếm có ai vừa tới đây là nhận ra ngay được đâu, ai cũng cần một chút thời gian để hiểu hoặc, thường thấy hơn là cần một kẻ giải thích lí do vì sao mi ở đây.

Đáng lẽ ra Anne sẽ làm việc này, nhưng ta thấy'' - người phụ nữ đổi tư thế sang đối diện với nó, đầu ngón tay chụm vào nhau'' tự thân vận động thì tốt hơn.''Đầu óc nó quay mòng mòng, nó có quá nhiều câu hỏi cho chuyện này, cuối cùng nó rụt rè lên tiếng.'' Ờm, cho tôi hỏi...

Đây..

Là đâu vậy?'''' À!

Hỏi đúng chuyện đó!

Theo mi thì mi đang ở đâu?''Nó ngần ngừ nói '' Trong.....mơ?

Không..

Không '' - nó lẩm bẩm, vì mơ chưa bao giờ thực như vậy được, thậm chí từ khoảng cách này nó còn ngửi được mùi ngọt nhẹ nhè của tách trà trên bàn mà.

'' Hay...

Tôi tự tưởng tượng ra?

Tôi không biết nữa...

Tôi chết rồi mà''''À, phải.

Mi đã chết rồi.

Vậy thì, mi ở đây làm gì, trong khi giờ mi phải ở Thiên đàng, Địa ngục, hay..

Theo nền văn hoá của mi, là ở Âm phủ đúng chứ?''Nó vô thức gật đầu.'' Nhưng, cô vẫn chưa trả lời.

Tại sao tôi lại ở đây?''''Xem nào''- người phụ nữ chộp lấy một sấp giấy dày cui, lật soàn soạt từng trang sách.'' Nguyễn Trần Hà Vy, phải không nhỉ, ta không giỏi đọc tên người khác đâu.''''Phải'''' Tốt!

Nữ?

Mười sáu tuổi?'' nó gật đầu, chuyện quái gì đang chào đón nó đây..'' Đường Hoa Cơm Nguội khối 15 Thị trấn Hoa Giấy Việt Nam?'''' Vâng''''Được rồi''- người phụ nữ gật gù, vứt sấp giấy lên bàn làm việc sau lưng'' Vậy, quay trở lại vấn đề, theo mi thì mi đang ở đâu?''Nó bực dọc nói, trò đùa quỷ quái gì đây chứ.'' Tôi không biết, chẳng phải nhiệm vụ của cô là giải thích cho tôi biết sao?'''' Đúng, ta không phủ nhận điều đó.

Vậy,''- người phụ nữ nhấp một ngụm trà rồi điềm nhiên gõ xuống bàn một tiếng ''cộc '' nho nhỏ '' Xem cái này đi''Tim nó thắt lại, đối diện nó bây giờ không phải là người phụ nữ xinh đẹp kia nữa, mà là một cô gái tóc đen gầy gò đang nhắm mắt nằm trên một chiếc giường đơn trắng tinh, trông nhợt nhạt và bệnh hoạn, theo máy đo nhịp tim bệnh cạnh, rõ ràng là cô ấy đã chết.Mặt nó trắng bệch, giọng người phụ nữ lại vang lên'' Sao?''Nó nói, giọng không cảm xúc-'' Cô cho tôi coi cái này làm gì?'''' Cho mi vài phút tưởng niệm với cái xác của mình thôi, mà có vẻ mi không cần nhỉ''Tiếng cộc nho nhỏ lại vang lên, nó đã trở lại căn phòng sáng chói kia, mắt nó đã dần quen với ánh sáng nơi này, nó nhìn người phụ nữ, mặt đanh lại.''Ôi thôi''- người phụ nữ bắt gặp ánh mắt của nó. chán chường dựa vào chiếc ghế trạm trỗ'' Ta đoán mi sẽ la hét và đập phá đồ đạc như mấy tên ngốc kia đúng không?

Nếu mi muốn vậy thì thông báo cho ta để ta chuẩn bị chút, ta không giỏi thương thuyết nhưng có thừa kinh nghiệm xử lí mấy tên quậy phá đấy.''''Không, tôi làm thế để làm gì cơ chứ?

Không không, tôi muốn cô cho tôi biết, tôi đang ở đâu, và ở đây để làm gì?''- nó lắc đầu.'' Chà, Cách ba năm kể từ khi mi mất, thì ta đoán là mi biết đấy, hoặc là cách một tháng nhỉ?''''Ý cô là gì?'' - nó nhăn mặt nói.'' Cách đây một tháng''-giọng cô ta ngân nga- '' Mi đã tìm thấy nơi này, mi đã đọc nó, vào những tháng ngày cuối cùng của mi, và cách đây ba năm, mi đã tạo ra thế giới này.''Nó ngây ra, cô ta đang nói cái quái gì vậy, tạo ra thế giới này ư, không, không, làm gì có chuyện đó chứ.''Phải phải, làm gì có chuyện đó nhỉ?

Vậy, mi thử nhớ lại coi, mi đã thấy hay đọc về thế giới này ở đâu rồi nào?''Nó im lặng, bộ não của nó đang chạy với tốc độ của một vận động viên điền kinh, trước khi đến đây, nó đã ở trong một căn phòng khác.....

Nó cố nhớ lại cảnh trí trong căn phòng đó, một căn phòng màu trắng kiểu cổ ấm áp, trời hình như đã tối,lửa bập bùng trong lò sưởi, một người đàn ông trẻ đi đi lại lại trước mặt nó, anh ta đẹp một cách bất thường như người phụ nữ này, mái tóc của anh ta cũng thật kì lạ, nó màu trắng và xanh lam ở đuôi.......

Anh ta, anh ta khoác áo choàng màu xanh lục.....Có cái gì đó đang sáng dần lên trong đầu nó... anh ta đã nói gì đó với một cô gái tóc vàng mặc đồ hầu gái màu xanh...Cái gì đó, giống như ''cậu chủ...tỉnh lại rồi ''?

Quen, có thứ gì đó trong câu nói này nó rất quen thuộc.

Căn phòng trắng, người đàn ông khoác áo choàng xanh, cô hầu gái tóc vàng...Nó sắp tìm ra đáp áp rồi...'' Có vẻ như mi sắp có câu trả lời cho vấn đề này rồi nhỉ''- người phụ nữ thản nhiên nói, nghiêng nghiêng tách trà.Nó ngẩng đầu lên nhìn cô ta, đôi mắt tím khói kia đang nhìn lại nó kiêu kì, nó chợt nhận ra căn phòng này cũng bày trí theo kiểu cổ, và người phụ nữ này, ăn mặc cũng không giống thời đại nó sinh sống...'' Trà....

Hoa Cúc?''----------------------------------------------------------------Cảm thấy chương 1 không phởn bằng mô tả ;-;.....Khi nào đó tôi sẽ tự minh hoạ bìa và cả nhân vật, nhưng chắc sẽ hơi lâu lâu.....Tôi đã từng lên kế hoạch cho Loxias xuất hiện ngầu ngầu tí, nhưng không, gã đã tự đập vỡ hình tượng trong mắt tôi rồi.

Sẵn tiện chúc mừng sinh nhật Lê Sang Chảnh ( 17/6) ( tổ trưởng đại nhân luôn)* Đây là chương đăng lại ***
 
Sương Tan Ngoài Cửa Sổ
Chương 2: Cao quý và Diên Vỹ


Nó ướm lời.

'' Trà ...Hoa Cúc ?''''ĐÙNG !''- một tràng hoa giấy đủ màu bay lả tả khắp căn phòng, đổ ào ào xuống người nó.

'' Chúc mừng''- người phụ nữ nhoẻn miệng cười sắc lẹm, đôi mắt nheo lại thành hai khe hẹp, chẳng hiểu sao nụ cười ấy làm nó cứ thấy rờn rợn xương sống, gai ốc nổi hết lên.

'' Mi đã thành công đoán đúng từ khoá mấu chốt của vấn đề : Trà Hoa Cúc.'''' Ừ thì tôi đoán đúng, vậy thì sao ?''- nó nói, phủi phủi vài bông hoa giấy đỏ choé trên đầu.'' Ôi~ Ta tưởng mi hiểu rồi chứ......''- cô ta chán chường nói, nụ cười bốc hơi đi đâu mất thay thế bằng nỗi thất vọng nhưng không kém phần coi thường,'' Quả nhiên là mấy việc này chẳng hợp với ta mà....'''' Vậy thì, rốt cuộc là tôi đang ở đâu ?''- nó khó chịu nói, xé vụn đoá hoa giấy trên sàn.'' Mi hiểu mà không hiểu.''- cô ta ngao ngán nói.'' Hiểu gì?'''' Hiểu được vấn đề chứ gì ?

Biết nhưng mi lại cứ không muốn biết.

'',cô ta thở hắt ra'' Thật sự thì ta cũng không biết là mi ngu ngốc hay thông minh nữa.''''Cô-'' nó phẫn uất thốt lên nho nhỏ, nhưng câu từ chưa được trọn vẹn thì chìm nghỉm trong giọng nói sắc đanh của cô ta.'' Ta làm sao ?

Mi làm sao thì có ấy .Giờ thì ta hiểu vì sao Anne luôn làm việc này thay ta rồi, nhân loại các người thật là phức tạp mà .

Ta vốn cứ tưởng mi sẽ khác mấy bị thịt kia, hoá ra, mi còn đầu gỗ hơn hơn cái lũ ấy nữa!

''- cô ta xổ ra.Nói đoạn, người phụ nữ nhanh nhẹn đổ luôn tách trà vô chậu cây gần đó, một tiếng '' cộc'' nữa lại vang lên, đám hoa giấy biến mất, kể cả mớ vụn giấy đỏ choé nó đang xé trên sàn.'' Ta mệt rồi đấy!

Xong vụ này nhanh nhanh đi !

Trước hết: Mi đang ở đâu?'''' Tôi cũng muốn biết đây''- nó rầu rĩ nói, nhưng cô ta lờ đi.'' Để trả lời cho câu hỏi đó, tua ngược về thời gian một chút, thuở mi đang còn là một con nhóc mười ba tuổi,''- cô ta phất tay, chộp lấy một con búp bê bằng vải xuất hiện từ không khí, tóc của nó làm từ vài cọng len đen và đôi mắt nâu làm từ cúc áo, mái tóc cột cao và cái miệng cười, trông con búp bê như một phiên bản thu nhỏ của chính nó hồi cấp hai-''Vào một đêm trăng nọ, mi đã cất bút viết nên thế giới này.

Và ba năm sau, một ngày trước khi mi từ trần, mi đã đọc lại và tiếp thu toàn bộ thông tin về thế giới này, thế giới xuất hiện trong câu chuyện mi gọi là Trà Hoa Cúc.

''''Trà Hoa Cúc, nói đơn giản, là một câu chuyện tình cảm ngốc xít giữa một cậu quý tộc danh giá và một cô hầu gái ngốc nghếch.

Một câu chuyện dở tệ đúng nghĩa''- cô ta nói với vẻ chê bai- '' Cậu quý tộc thì chẳng được tích sự gì và cô hầu thì chẳng thèm gánh vác trách nhiệm to lớn mà cô ta đang mang.

Dù vậy, cái chuyện ngốc xít kia lại là cả một vấn đề to lớn với thế giới trong đó, hay thế giới này.

Và mi, kẻ viết ra câu chuyện đó, chịu trách nhiệm cho toàn bộ rắc rối từ thiên tai cho đến cái chết của từng sinh linh nhỏ bé trong thế giới đó.

Đồng thời, chịu trách nhiệm cho từng hiểm hoạ đến từ những kẻ ở thế giới bên ngoài.

Nói cách khác, khi mi chết đi, mọi nghĩa vụ của mi ở thế giới kia đã hết sạch.

Nhưng mi còn nghĩa vụ giải quyết lũ bên ngoài xâm nhập, vậy nên, ừ, giờ mi ở đây.

Chịu trách nhiệm cho việc mi làm.

Hiểu chưa, đầu gỗ ?''''Tôi vẫn chưa hiểu''- nó hoang mang nói.'' Sao lại chưa ?''- cô ta sừng sộ nói, vần vò con búp bê trong tay.'' Mi đã chết rồi !

Vì nghĩa vụ mà mi ở đây!

Đơn giản quá rồi còn gì ?"

'' Nghĩa vụ đó là nghĩa vụ gì mới được chứ ?

''- nó mất kiên nhẫn nói-''Hơn nữa chỉ vì tôi viết truyện do rảnh rỗi mà thế giới này cũng tồn tại thật à ?

Quá mơ hồ luôn ý .

Kiểu như chỉ cần viết ra một câu chuyện nào đó là đùng cái một thế giới xuất hiện liền ngay và luôn.

Và tôi chỉ cần là tác giả cái truyện đó thôi là sẽ có ngay vé xử lí cái lũ bên ngoài như cô nói kia ở trong cái thế giới này.

Chẳng phải như vậy thì quá phi logic à ?'''' Phi logic cái gì mà phi logic!

Dù việc viết vài con chữ thôi là sẽ có hẳn một cái thế giới mới mở ra có thực hay không thì ta không biết.

Nhưng ta chắc chắn với mi là chẳng có thế giới nào vận hành mà lại lôi kẻ ở thế giới khác vào chỉ vì vài lí do lông gà vỏ tỏi cả!

Thế giới nào cũng có nguyên tắc riêng của nó hết.

Nhưng câu chuyện của mi ( hay thế giới này ) lại bị trục trặc và có lỗ hổng, khiến cho vài kẻ đáng lẽ ra không nên ở đây lại lọt vào và quậy tưng bừng khắp chốn khiến cho bọn ta phải đau đầu đi dẹp loạn.

Dù nghe ta nói không thì chắc chắn mi không thèm tin đâu nhưng ta cam đoan với mi rằng những thế giới bị trục trặc luôn luôn tìm được cách phù hợp để xử lí mấy vấn đề riêng của nó.

Những cách đó dù đa dạng nhưng đa số theo như ta biết thì đều là xử lí vấn đề bằng cách lôi mấy kẻ có ích ở thế giới khác vào trong từng thế giới để dẹp trừ hậu hoạ.

Và mi, ừ, ngẫu nhiên là một trong số đó, nói trắng ra là mi xuyên không luôn rồi đó, đầu gỗ.

Chúc mừng mi nha.''Cô ta nói một lèo rồi nhấp một ngụm trà vải thơm lừng từ hư không, liếm mép than phiền, tay nghịch nghịch con búp bê'' Haiz !

Cái nghề này bao giờ cũng làm ta khô cả cổ, quả nhiên hồi đó làm bên kia vẫn tốt hơn mà.''Nó im lặng tiêu hoá cái mớ ngồn ngộn cô ta vừa luyên thuyên ra.

Dù nghe vô lí dễ sợ ra nhưng nó không thể không thấy là cô ta nói nhanh gọn kiểu vậy thì nghe nó tụt mood lắm luôn ý.

Cơ mà, nếu như nó xuyên không thật sự vào thế giới này.

Thì chẳng phải đây là điều nó luôn hằng mong ước ư ?

Xuyên không vào một thế giới trong cuốn sách nào đó, trải nghiệm những điều mà những câu chuyện xuyên không, isekai luôn đem lại, tỉ như ăn ngon mặc đẹp nè, làm trai xinh gái đẹp nè, tu tiên đánh quái nè, kiếm bồ nè, hay gay cấn hơn là sống sót ( mà thường là cướp luôn trái tim con người ta)dưới sự truy sát của nhân vật chính nè, đủ thứ đẹp đẽ để mà người ta có thể mơ mộng, chìm đắm trong đó nè.Nó cũng mơ mộng, nhưng nó cũng biết thực tế.

Vì lí do nó tới đây vốn chỉ để trừ khử mấy tên xâm nhập từ thế giới bên ngoài mà.

Có khi nó chưa kịp hưởng mấy cái kia thì đã bị mấy tên kia xiên ngủm củ tỏi luôn rồi ấy chứ, ai mà biết liệu nó đăng xuất lần hai thì có lòi ra thế giới nào khác cần nó không chứ ?

Nói chung là cảnh giác tí vẫn an toàn hơn, ngỏm một lần rồi thì nó không cầu lần hai tới mau mau đâu.'' Ừm, cho tôi hỏi''- nó nhẹ nhàng nói- '' mấy kẻ tôi phải xử lí đó có khó nhằn không ?

Ý tôi là nguy hiểm ấy'''' À, cái đó hả.

Cũng không có vấn đề gì to tát lắm đâu nhưng khổ nỗi là chúng có kiến thức về thế giới này nên trừ khử hơi mệt xíu.

Sao ?

Mi sợ hả ?'''' Không, không có''- nó lắc đầu, chẳng hiểu sao trong đầu nó ngay lập tức xuất hiện hình ảnh mấy tên sát nhân điên loạn và mấy kẻ nguy hiểm nhưng thông minh nắm trong tay hàng trăm phúc lợi từ những gì chúng biết về thế giới này.

Nó cá chắc là cô ta chỉ đang lừa phỉnh nó, vì nó ngờ là mấy vấn đề chẳng có gì to tát kia chắc chắn chả là cái đinh gỉ gì so với mấy boss hùng mạnh mà nó tạo ra ở thế giới này cả, nhưng tốt nhất thì cứ im mồm tìm cách là được.Hàng mi dài khẽ hấp háy, cô ta cất tiếng hỏi'' Có vẻ như mi chẳng tin ta lắm nhỉ ?''Sự im lặng hững hờ trả lời thay cho nó, cô ta nói tiếp, giọng trở nên nhanh nhảu vui tươi.

'' Chà, hỏi một câu chẳng ai thèm trả lời thật phí thời gian vàng ngọc của ta.

Tốt thôi, à mà lúc ta biết về lí lịch của mi ấy, ta đã rất bất ngờ đó.

Kiểu như ta không ngờ được là ta sẽ phải tiếp đón Đấng sáng thế như mi ấy.

Nhưng mà giờ thì ta đang khá rảnh, nên, ta có một trò chơi nho nhỏ cho mi đây: Đoán xem, ta là ai nào trong câu chuyện đó nào ?''- cô ta nhoẻn miệng cười, vẫn là nụ cười rợn óc đó, chỉ là lần này chẳng hiểu sao nụ cười đó lại đem lại cho nó cảm giác bất an mơ hồ.

Nó cảm thấy, rất rõ ràng, là câu hỏi này được đặt ra với mục đích chả tốt đẹp gì cho cam, và, cũng rõ ràng không kém, là nó không thể im lặng chờ chuyện này kết thúc được.

Tiến không được lùi không xong, mà đứng yên cũng không an toàn.

Thôi cứ trả lời đại đi là được.

Nghĩ là thế nhưng nó chả có câu bịa nào tử tế ra hồn cả, chơi chiêu đoán mò thôi chứ biết sao giờ, lỡ đâu hên xui cái trúng luôn thì sao ?Nó cau mày nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.

Ừm,....

để coi coi...tóc xanh tím,....mắt tím khói lạ lạ,...mặc váy kẻ sọc tím xen đỏ......áo choàng đen dài thòng.......dày da đen ....

Mặt đẹp nết kì......nói nhiều.....thích vòng vo.....Mí mắt của người phụ nữ khẽ giật giật, tay run run cầm tách trà lên môi khẽ nhấp'' Sao ?

Mi không biết ta là ai hả'''' Cho tí gợi ý đi , chứ mới gặp mà đòi tôi đoán danh tính cô rồi, cho đề gì mà khó ghê á .'''' À, khụ, được rồi, gợi ý chứ gì.

E hèm, nghe kĩ này, ta chỉ cho mi hai từ gợi ý thôi : Cao quý.

Đó, đoán đi, dễ mà.''Nó phùng mang trợn mắt nhìn cô ta, gợi ý gì cái quái gì mà còn mơ hồ hơn suy nghĩ của crush nữa chứ !

Đùa nhau à ?!Nó bức xúc nói: ''Gợi ý gì mà chung chung dữ dậy ?

Cho gợi ý khác rõ ràng hơn tí đi chứ ?'''' Dễ vậy mà cũng không đoán ra.

Được rồi, ta là một kẻ rộng lượng mà.

Gợi ý cuối cùng: Diên Vỹ''''Cô-''- nó thốt ra câu phản đối giữa chừng rồi nuốt luôn.

Nó xâu chuỗi những cụm từ mấu chốt lại: xanh tím,tím khói, kẻ sọc, áo choàng, mặt đẹp, nết kì, nói nhiều, vòng vo, cao quý, diên vỹ......Xanh tím, tím khói, kẻ sọc, áo choàng, mặt đẹp, nết kì, nói nhiều, cao quý, vòng vo, diên vỹ.....Đùng !

Đáp áp nổ bùm trong đầu nó, chạy loạn xạ như điên, thét gào câu trả lời.

Nó luôn luôn giỏi trong mấy vụ đoán mò.

Chỉ là, đoán xong thì cũng hết muốn nói luôn....Nụ cười nguy hiểm kia lại xuất hiện, con búp bê biến mất, giọng của người phụ nữ dường như ngọt ngào hơn, nét cay nghiệt nhường chỗ cho sự đường mật hiểm độc, sống lưng nó lạnh toát, mồ hôi hột túa ra khắp người nó, nhiệt độ ở đây dường như đang giảm không phanh....''Vậy là, mi đã có câu trả lời thích đáng rồi nhỉ?'' - một câu trần thuật, không phải nghi vấn.'' Tôi..tôi..''- nó nhất thời nghẹn họng rồi nín thinh, lòng loạn cào cào, mồ hôi cứ túa ra không ngừng.'' Tôi gì ?

Thôi nào, đây chỉ là một trò chơi nho nhỏ thôi.

Ta không ép mi đâu, nhưng nếu có thể thì ta vẫn tò mò về danh tính của ta trong mắt mi đấy.

Nói ta nghe thử, ta là ai nào ?''Nó ngậm chặt mồm, tôi mà nói được thì tôi cũng nói rồi, cơ mà...'' Nói đi!'' - lần này, cô ta không thèm giả vờ nữa, mà là dứt khoát ra lệnh luôn.Nó hoảng hồn nhận ra nó đang mở miệng nói, nó sợ hãi đưa tay lên bịt miệng nhưng chợt nhận ra tay đã cứng đờ, nó nghe thanh âm sợ hãi đang thoát ra từ cổ họng nó...Thôi toang rồi..kiếp này coi như bỏ...

Xuân này con không về rồi ahuhu...........'' Cô là Reina.''- nó nghe giọng nó vang lên, như một bản tuyên án dành cho chính nó.''Bingo!''- Reina nhếch mép vẽ ra một vòng cung hiểm độc trên gương mặt đẹp đẽ, cô ta khẽ phẩy tay.'' Vút !!!!

PHẬP !''- một tiếng xé gió lên, nó rúm người rụt tay lại, chỗ trước đó chưa đầy hai giây là bàn tay của nó, đang cắm một con dao bén ngót sáng loá run bần bật một cách đe doạ.''Hử ?

Không trúng à ?

Phản ứng nhanh đấy.

Nhưng ta không chắc mi sẽ còn né thêm được bao nhiêu lần nữa đâu.''- Cô ta sung sướng nói, nét tàn độc lẩn lút trong ánh mắt sắc đanh, tay lại khẽ phẫy.

Lần này là một lũ dao gỉ đang lơ lửng, nó không thể nào không thấy là cô ta nói đúng, nhiều dao cỡ này, dù nó né được ít hay nhiều thì cũng đều sẽ bị chọc thành con nhím cho mà coi.'' Sợ rồi à ?'' Nó hoảng loạn gật đầu, mắt vẫn không dời khỏi lũ dao gỉ kia.'' Tốt''- Reina nói,- '' Ta muốn ngươi nói rõ hơn về danh tính của ta.'''' Được''- nó ý thức một cách rõ ràng, nói hay không nói đều nguy hiểm ngang nhau, nhưng nó mơ hồ nhận thấy, nếu nó kéo dài thời gian, sẽ có cái gì đó cứu nó khỏi cái tình huống hiểm nghèo này.Reina khẽ cười-'' Nào, nói nhanh đi, ta không thích chờ đợi đâu.''Nó hít một hơi thật sâu rồi nói, tim dộng bình bình trong ngực.'' Cô là Reina Freneza''-thiếu, nó nói thiếu một từ-'' là nữ thần Nhân Ngư đầu tiên và duy nhất của thế giới này.''''Được đấy, tiếp.''- cô ta nói, ngắm nhìn hình bóng mê hoặc của chính mình phản chiếu trong tách trà vải.'' Cô..

Cô là vị thần mạnh nhất ở thế giới này.

Cô cai quản cái chết, ngự trị cõi âm, bảo hộ cho từng triều đại của bất cứ đất nước nào cô muốn, đồng thời cô cũng là đại diện của chiến tranh, tai ương, danh vọng và vương quyền.

Biểu tượng của cô là hoa Diên Vỹ, loài hoa của sự cao quý, thông thái và hoàng tộc.'''' Chính xác, nhưng mi thiếu một thứ.''- cô ta nheo mắt nhìn nó như loài thú săn mồi.'' Quá khứ của ta.'''' Cái gì cơ ?''- nó ngây ra, cõi lòng lạnh toát.'' Quá khứ của ta''- Reina nhẹ nhàng nói, đôi mắt loé sáng.'' Quá khứ , hiện tại và tương lai của ta.'''' Sao tôi-'''' Mi biết !''- mặt cô ta tối sầm-'' Mi biết tất cả về ta, mi tạo ra quá khứ của ta, mi quyết định hiện tại của ta, mi định đoạt tương lai của ta !

''Nó im lặng, cô ta nói tiếp, có vẻ như đang nói với chính mình hơn là với nó.'' Phải, đúng vậy.

Vì mi ..do mi ...''- cô ta nói nhỏ, rồi lặng thinh.Nó nín lặng, nó biết lí do vì sao cô ta lại muốn xiên nó.

Nó đã góp phần không nhỏ tai hoạ vào cái cuộc đời vốn đã khổ đau trước kia của cô ta, nhưng cũng chính vì vậy nên khi cô ta trưởng thành và xuất hiện trong Trà Hoa Cúc, nó đã vun đắp chuyện tình cảm và đền bù cho cô ta kha khá rồi.

Chỉ là bây giờ câu chuyện chắc chắn đang ở vạch xuất phát, đền bù gì đó tất nhiên vẫn chưa xảy ra.

Nên cô ta chỉ đơn giản là xiên nó vài nhát cho đỡ ghét rồi tống nó đi thôi.

Nghĩ thì nghĩ vậy thôi chứ có ai chịu nổi việc bị trở thành một con nhím đỏ lòm đâu chứ ?

Nhưng nó chịu thôi, nó không thể làm gì được để thoát khỏi chuyện này.

Ai biểu hồi đó buff sức mạnh cho Reina nhiều quá chi, lại còn hành cô ta lên bờ xuống ruộng nữa, giờ ''quả táo'' tới sớm như vầy mới chết chứ.

Huhu.Reina ngẩng phắt đầu lên, tia cuồng loạn loé lên trong mắt, lũ dao gỉ đang lơ lửng nhiều lên gấp bội, nụ cười tàn độc nở rộ trên khuôn mặt kiều diễm kia, cô ta ngọt ngào nói với con mồi đang ngồi trên sàn.'' Mi còn lời trăng trối nào không nhỉ?''Rồi, không đợi nó nói tiếp, lũ dao hè nhau phóng tới, quyết tâm xiên nó thành một cái tổ ong đẫm máu.Nó nhắm mắt lại, cảm thấy nhộn nhạo trong bao tử, tim thắt lại.

Nó không chạy, vì có chạy cũng chẳng được ích gì.

Nó đợi, đợi thứ gì đó xảy ra, nhưng nó không biết thứ đó là gì, hay thứ đó chính là cơn đau xé buốt da thịt khi lũ dao găm vào người nó?Nó hé mắt , chẳng có gì xảy ra cả.

Nhưng Reina và cả căn phòng đang mờ dần đi, như thể nó đang nhìn căn phòng qua một lớp sương mù dày đặc.Cô ta buông ra một tiếng cười khúc khích như một cô thiếu nữ và, chẳng hiểu sao, nó buông một câu trước khi Căn phòng biến mất:'' Hắn chưa chết đâu.''Mọi thứ tối đen.........----------------------------------------------------------Ai đó đang nói chuyện xung quanh nó, nó mơ màng , họ đang rì rầm ngay sát nó, nhưng nó chẳng thể nghe nửa chữ.

Nó mở mắt ra, đầu choáng váng như vừa tỉnh dậy từ một giấc mộng dài, mọi thứ mờ căm như một mớ sắc màu hỗn độn , cổ họng nó khô rát, bụng dạ nó cồn cào, một cái bóng trắng bước tới gần nó.

Nó thều thào, giọng thô ráp : ''Nước....nước..''Một giọng nam khàn khàn vang lên gần nó: '' Tỉnh rồi à, thiệt tình thì cậu làm tôi hết hồn đấy.

Vừa mới tỉnh dậy là lăn đùng ra đó luôn, kêu cả nửa ngày cũng không chịu dậy.

Báo hại tôi phải giở tí ngón nghề ra, nhưng không sao rồi.

Nào, uống cái này đi.''Một mùi kinh khủng xộc vào mũi nó, cơn buồn nôn nhợn lên trong cổ họng.

Không....không....thứ tôi cần là nước, chứ không phải thứ này..không ..đừng...đừng cho tôi uống thứ đó...Giọng người đàn ông kia vẫn vang lên:'' Không sao đâu, cậu cứ uống cái này đi.

Cậu cần an thần và bù nước một tí.

Nào, uống đi.''Một cái chén kề sát miệng nó, ngay khi lưỡi vừa nếm được cái vị tanh tanh tởm lợn kia.

Nó nhoài người, nôn thốc nôn tháo vào thứ gần nó nhất.

Mùi chua loét bốc lên, một tiếng gào khủng khiếp vang lên bên cạnh nó, đệm thêm tiếng cười man dại của một người phụ nữ.Người đàn ông kia gào tướng lên :'' MẸ KIẾP !

CÂM MỒM ĐI HERA!

CÔ MÀ CÒN CƯỜI NỮA LÀ TÔI CHƠI KHÔ MÁU VỚI CÔ LUÔN !

MÁ NÓ CÁI ÁO CHOÀNG NÀY LÀ CẢ SINH MẠNG CỦA TÔI ĐÓ !

CÁI VẾT MỬA NÀY MÀ KHÔNG GỘT RA ĐƯỢC LÀ TÔI ĐẬP NÁT CÁI CHỖ NÀY LUÔN !!!!!!

MÁ NÓ CÂM HỌNG ĐI HERA !!!!!!!!''Ngay trước khi nó ngất đi, một tiếng sầm vang lên, ai đó lao vào trong phòng.

Người đàn ông ''hự'' một tiếng như thể anh ta vừa bị thoi một cú thiệt mạnh vô bụng.

Ai đó kêu lên:''IM MỒM ĐI LOXIAS !'' ---------------------------------------------------------------------------Chiếu theo yêu cầu của bạn Hành Dốc Xe Lửa thân mến ( BFF của Bò) thì chương này đã được xén bớt chữ, nhưng vẫn khá ư là dài. (づ ̄ 3 ̄)づNgoài lề một tí.

Chúc mừng sinh nhật Dazai-san (19/06)Tôi đã tính vẽ anh ta với cái thòng lọng trên cổ, nhưng....tôi lười quá, với lại bias tôi là Aku cơ .P/S: tôi đã nghĩ là sẽ có art minh hoạ của tất cả nhân vật, nhưng không, tới phút cuối tôi lại quyết định đập tạo hình đã vẽ ban đầu rồi đi vẽ lại, tôi rảnh quá mà o( ̄┰ ̄*)ゞ
 
Sương Tan Ngoài Cửa Sổ
Chương 3: Tôi là ai ?


Nó đang ngồi trên một cái giường đơn êm ái, cúi gằm mặt săm soi mấy ngón tay quấn băng kín mít trên lớp chăn bông trắng tinh, trong khi một đám người lạ mặt quan sát từng nhất cử nhất động của nó.Nó lấy tay vén tóc, mấy người đó nhìn.

Nó sờ băng gạc thô ráp trên tay, mấy người đó lại nhìn.

Nó hắt hơi, mấy người đó lại nhìn tiếp.Nhìn nhìn nhìn.

Cứ chăm bẵm nhìn nó như sinh vật lạ, nhìn hoài nhìn mãi mà không thèm nói câu nào, lâu lâu đổi tướng ngồi xong lại nhìn tiếp.Bộ mấy người rảnh lắm hay sao mà cứ nhìn tôi hoài thế ?!

Thật sự thì từ nãy tới giờ nó muốn thốt ra câu đó lắm luôn rồi á .

Tự nhiên vừa mới ngủ dậy là đã ở trong trạng thái bị một đám người nhìn chăm chăm như muốn ăn tươi nuốt luôn rồi, ai mà thích bị vậy đâu chứ ?

Đặc biệt là đối với nó, nó chính xác là loại người thích được nhìn ngắm mà cũng không ưa nổi mấy cái nhìn đó đây này.

Nhìn kiểu quan tâm chú ý thì cũng được thôi, đằng này lại nhìn bằng cái kiểu vừa tò mò vừa khó chịu xen tí quạo quọ đó, có quỷ mới chịu được cái nhìn của mấy người ý.Tiếng chim hót vang đâu đó bên ngoài, nắng ấm hắt qua ô cửa sổ, trùm lên người nó một lớp màn ấm áp.

Nó vẫn ngồi bất động, chân tê rần cứng đờ như đá, cử động tí thôi là ê buốt như bị kim chích.

Nó khổ sở ngồi im, nhanh nhẹn đánh giá tình hình.

Giờ là sáng sớm, chăn màn đã được đổi và có vẻ như vết mửa hôm qua đã được lau dọn sạch, nó khịt mũi( đám người kia lại một phen nhìn muốn lòi mắt), dù họ đã chưng một lọ hoa mùi khá ngọt nhưng vẫn không thể át được cái mùi chua loét ghê ghê kia.

Thật khó tin khi vết mửa hôm qua thuộc về cái miệng vô tội của nó mà, ngay cả khi nó từng nôn vài trận khủng khiếp ở thế giới cũ nhưng nó chắc chắn là chẳng có bãi nôn nào của nó ghê bằng tối qua đâu.

Lúc đó mắt mờ tay run mà nó còn thấy trong bãi nôn có vài thứ...........í ẹ như .....vải và vài mẩu kim loại....cả vụn thuỷ tinh lấp lánh nữa...Nó rùng mình ( cái chân tê quá nên rùng có tí thôi) thật sự thì nó nghi ngờ về đời sống gia đình của nguyên chủ mà nó đã xuyên vào đấy.

Vì có ai đang bệnh mà lại được người nhà cho ăn vải với thuỷ tinh trộn kim loại đâu chứ?

Đã vậy hình như còn là quý tộc nữa cơ, (vì bệnh nhân mà tới được tay của gã đàn ông tóc trắng xanh kia thì chì có thể là danh gia vọng tộc còn không là nhân vật quan trọng cấp quốc gia, cá nhân nó thì cho rằng loại người được rinh từ thế giới khác vô xử lí rắc rối như nó thì không thể nào là vế sau được ), vậy mới nói, đâu phải có tiền là sướng đâu.'' Ein, em cảm thấy trong người thế nào?

''- một giọng nam trưởng thành vang lên, ấm và trầm, đậm chất ''Bố đường'' trứ danh luôn.

Nó giật mình nhìn người vừa nói, người đàn ông đó đang ngồi trên một chiếc ghế gỗ gần giường nó, tóc nâu hơi xù, mặc suit đen, mắt tím hoa sim, ngoại hình cũng kẻ tám lạng người nửa cân với người đàn ông tóc trắng xanh kia, nhưng lại mang vẻ trưởng thành và thu hút hơn.

Mi mắt nó giật giật, cặp mắt tím với mái tóc nâu xù kia, đừng nói là...'' Khoan, để em nói cho !''- một giọng nữ mạnh mẽ cắt ngang, nó quay sang cô gái vừa nói, cô ấy cũng mắt tím nhưng màu khói, đầy vẻ từng trải, mái tóc đỏ hừng hực như lửa cắt ngắn tôn lên vẻ linh hoạt, bộ đồ da cá sấu gọn nhẹ ôm lấy cơ thể rắn rỏi mà đẹp đẽ, nhưng điều khiến nó chú ý không phải là vẻ ngoài bắt mắt kia mà là cái tên cô ấy vừa thốt ra.

Lief ư?

Không ổn rồi...nếu anh ta gọi mình là em thì hơi bị không ổn, dù có thể là gọi anh em họ nhưng..anh ta vừa gọi mình là Ein đúng không ?

Vậy thì càng không ổn...nó vắt óc cố suy nghĩ coi coi trong cái truyện ''Trà Hoa Cúc'' kia còn ai khác tên Ein ngoài cái vị nó đang nghĩ đến không... ai cũng được..miễn không phải là cái vị kia -'' Hera !'' - Liefde nói bằng giọng sắc đanh, đầy tính cảnh cáo.

Hera chẳng mảy may quan tâm , thản nhiên chồm tới, kéo ghế ngồi sát giường nó, chống cằm cười hỏi :'' Anh thấy ổn không ?''Nó ngây ra, Liefde khẽ thở dài, '' Cô....hỏi tôi hả ?'' '' Chứ còn ai nữa !''- Hera bật cười'' Bộ lâu quá không gặp nên anh quên em mất tiêu rồi hả ?

Với lại anh hơn em tận ba tuổi đấy, cô gì chứ ?''Hở, chị gái xinh đẹp này là em mình ư?

Vi diệu dữ.'' Vậy hả''- nó chậm rãi nói, giao tiếp với nhân loại luôn khiến đứa suốt ngày mọc rễ trong phòng như nó thấy ''oải'' thiệt sự-'' Tôi thấy ổn ''- đôi mắt lấp lánh ánh tím của Hera sáng bừng, chiếu thẳng vào nó và cái nhìn không kiêng nể của đám người kia không hiểu sao cứ làm nó thấy ngường ngượng.

''Vậy thì tốt rồi!''- Hera chồm tới gần hơn, tì tay lên giường-'' Anh có nhớ chuyện gì đã xảy ra không ?''Nó ấp úng, không khỏi cảm thấy mình đang bị khủng bố nhan sắc ở khoảng cách gần như vậy, cô ấy à nhầm em ấy ngồi cách nó có một khoảng nhỏ xíu thôi á.

Nhưng nó nên nói gì bây giờ ?

Xin lỗi tôi quên mất rồi và tôi thậm chí còn không biết tôi là ai ư ?

Tự nhiên nói vậy thì có kì quá không ta ?Liefde cau mày, giải thoát nó khỏi câu hỏi lắt léo kia'' Ngồi xuống đi Hera !

Nên nhớ là em đã hứa cái gì với anh đêm qua rồi đấy.'''' Cái gì cơ ?''- Hera nghiêng người, lạnh lùng đáp lại ông anh-'' Anh tự suy diễn đấy à, Lief ?

Em không nhớ là mình đã hứa cái gì với anh đấy, anh già à .

Nếu anh đang nói tới thứ đó thì nó chính xác là cuộc giao dịch chứ không phải là lời thề thốt từ một phía đâu, nhớ kĩ dùm em cái.''''Được thôi''- Liefde nhượng bộ-'' Em đang đè lên chân Ein đấy''''Á !

Xin lỗi anh nha !''- Here hoảng hốt nhích ra, quả thật là bàn tay xinh đẹp kia đang đè lên chân trái nó, nó thầm rơi lệ trong lòng, sao tay cô em nhỏ nhắn xinh xắn như vậy mà lại có lực khủng khiếp vậy chứ, má ơi, cái chân đang tê bị đè có tí thôi mà ta nói nó vừa hết tê vừa đau dã man luôn ấy.'' Không sao, chỉ là hơi ê tí thôi''-Nó gượng gạo nói, ráng nhịn cơn đau điên cuồng đang tàn phá chân nó, rõ ràng là cái chân này của đã từng bị thương rồi nên mới đau như vầy, nó thực sự tự hỏi nguyên thân'' may mắn ''này đã làm cái gì để bị thương được như vầy đấy.''Không sao cái giống gì chứ.

Rõ ràng là cô ta ngoài đánh đấm ra thì chả làm được cái gì ra hồn cả.

Đi thăm bệnh mà cũng đè lên được vết thương của bệnh nhân mà không hay biết thì đúng là thánh nhân rồi.

Tôi đây cố mấy cũng không bì kịp cô được đâu, Hera''- Một thanh âm khàn khàn cạnh khoé phát ra từ góc phòng, một thanh niên trưởng thành đang tựa người vào cửa sổ, nhìn nó bằng ánh mắt quạo đeo, tay xoa xoa bụng.

Dù gã ta đang nhăn nhó khó chịu nhưng vẻ điển trai vẫn không hề phai nhạt mà còn đậm hơn trong ánh nắng ban mai.

Mái tóc trắng đuôi xanh da trời đung đưa nhè nhẹ, áo choàng đen lất phất.

Trông gã thật thu hút, như một bí ẩn luôn khiến người ta tò mò, một bí ẩn toát lên mùi lừa lọc và ranh ma.

Nhưng điều nó chú ý duy nhất lại là: có vẻ như anh ta đã đem cái áo choàng xanh lục bị mửa kia đi giặt rồi.Hera vặt lại:'' Phải phải, ngươi thì không bì kịp ta được rồi.

Ta đương nhiên là giỏi hơn con vong ma ti tiện như ngươi chứ.

Vì ta chắc chắn là chả có ai lại nhồi nguyên một chén Tỉnh Rụi Ngàn Thu cho một người mới tỉnh lại sau mớ ngày bất tỉnh như thứ vong hồn nhà ngươi đâu.

''''Thì sao chứ?''- gã nhún vai-'' ít nhất thì tôi không khủng bố tinh thần người ta lúc nửa đêm bằng giọng ca địa ngục kia khi đang phiêu trong nhà tắm là được rồi''Vệt hồng hiện lên trên má Hera, cô toan cãi lại thì ông anh lập tức ''thân thiện'' ngắt ngang:'' Xin lỗi vì đã làm phiền cái trò vặt vãnh thường kéo dài cả tiếng đồng hồ này của hai người nhưng bệnh nhân vẫn đang còn đang ở đây chờ kiểm tra sức khoẻ và cả hai người đều có việc phải làm đấy.

Làm ơn cư xử ra dáng quý ông và quý cô dùm ta nhé.

Ừ, tính cả cậu đấy Loxias.''Hera lầm bầm-'' Em đố anh kiếm ra được quý cô nào mà lại gào thét như một tên điên suốt một tiếng đồng hồ chỉ vì một cái áo choàng cũ mèm bị mửa lên đó đấy.'''' E hèm, được rồi Hera.

Loxias, làm việc của cậu đi .'''' Làm cái gì?!''- Loxias nhăn nhó-'' Bộ gia nhân nhà mấy người rủ nhau đi nghỉ dưỡng tập thể hết rồi hả ?

Kêu đại một tên làm là được mà, đâu nhất thiết phải là tôi làm chứ ?''''Nếu như kêu được thì bọn ta đâu cần phải nhờ đến thứ vô tích sự như ngươi''- Hera bĩu môi.Liefde hoà nhã nói'' Cậu không muốn làm cũng được, nhưng, cậu nên nhớ : ta vẫn đang giữ nó đấy '' - một câu nói nhẹ nhàng, nhưng đủ làm kẻ đang lười biếng tựa mình vào cửa sổ kia khựng lại, trợn mắt phẫn uất.Liefde mỉm cười kiên nhẫn.

Từ từ và chậm rãi Loxias, ngồi dậy, đầy vẻ cam chịu như thể Liefde vừa bảo gã đem ba tháng lương cực nhọc kiếm được ném ra cửa sổ, từ từ lê bước tới gần chiếc giường với vẻ khổ đau.Gã quét mắt qua đám người hầu đang nhòm ngó nó trong góc phòng, '' Mấy người ra ngoài hết đi.

Nếu được thì đừng có lảng vảng ở chỗ này dùm tôi, tôi không muốn có vài thứ phiền phức to mồm lượn lờ xung quanh trong khi tôi đang làm việc đâu.''Gã quay sang Hera và Liefde'' Kể cả hai người'''' Nhưng-''''Hera, đi nào.

Anh có vài việc muốn bàn với em.''- nói rồi, Liefde lôi Hera ra cửa, bất chấp cô em đang vùng vẫy cỡ nào.'' Nhưng-'''' Đi đi đi.

''- Loxias phất tay .Loxias thản nhiên chờ đám người nhiễu sự kia đi khuất, cánh cửa gỗ nặng nề đóng lại, nó nghe rõ ràng tiếng''cách'' của ổ khoá tra vào chìa, thứ gì đó bằng kim loại lấp lánh bị gã nhét vào sâu trong túi áo choàng.

Không hiểu sao nó lại thấy bất an, tựa như con mồi đang ngoan ngoãn ngồi trong lồng chờ tên đồ tể tới giết thịt vậy.

Biết đâu ''Trường hợp Reina'' lại xảy ra lần nữa thì sao ?

Biết đâu gã đã lần ra được danh tính của nó rồi tính làm vài cuộc trả thù nho nhỏ dưới danh nghĩa kiểm tra sức khoẻ thì sao ?

Nếu vậy thì vô lý hết sức ra.

Cho dù có là Loxias thì cũng đâu thể làm được thứ đó chứ, chỉ có mỗi tên nằm sâu mấy tấc đấc kia thôi.

Vả lại, nó việc gì phải lo chứ, nó dù gì cũng là quý tộc, đã vậy còn là anh em với Liefde và Hera cơ, có hai người đó bảo kê rồi thì sợ gì chứ.

Ừa, việc gì phải lo..........ủa mà khoan..

Sao thấy sai sai ta ơi....Loxias kéo lê một chiếc ghế nhung thoải mái màu rượu chát tới, bơ đẹp cái ghế êm không kém bị bỏ trống sát giường của Hera, thản nhiên gác chân lên giường tựa người vào lưng ghế.

Hoàn toàn không có ý định lôi đồ nghề hòm thuốc dụng cụ các thứ ra để kiểm tra sức khoẻ cho nó, vẻ tự nhiên cao ngạo tới nỗi trên mặt gã hiện rõ mấy chữ tôi đây là chủ nhân của cả toà lâu đài này đấy , khôn hồn thì mau quỳ rạp xuống đất chào tôi đi, không thì cổ ơi ở lại đầu đi đây nhé.Khoé miệng nó giật giật, mới giây trước đang còn đeo cái vẻ quạo đeo như bị chôm sổ gạo, giây sau vênh váo hết phần thiên hạ, nhìn vào đố ai mà biết đây chỉ là một tên làm công ăn lương làm thì ít ăn thì nhiều chưa từng học qua lớp diễn xuất nào chứ, điều chỉnh cảm xúc cũng quá đỉnh đi.Gã săm soi nó từ trên xuống dưới, gật gù đôi chút rồi hỏi :'' Đau không?'''' Đau cái gì cơ?'''' Toàn bộ cơ thể luôn, nhất là cái chỗ Hera động vào ấy.'''' Toàn bộ luôn thì không đau, chỗ Hera chạm vào thì đau quá trời luôn ấy.

Bộ tôi từng bị thương hả?'''' Ừ, bỏng toàn thân.

Cậu chưa chết là may đấy, riêng phần đầu thì chả hiểu sao cậu chả bị thương tổn nào nặng cả, chỉ bị bỏng đôi chút, ngay cả tóc còn không xém cọng nào.''Ehh, sao nghe tình trạng bệnh tật này quen quen ..........'' Tôi đã làm cái gì để bỏng được thế ?'''' Ủa cái này đáng lẽ ra tôi phải hỏi cậu mới đúng đó.

Sao hỏi tôi tỉnh bơ được hay vậy ?'''' Eh ?

Thì tôi đâu có nhớ đâu.'''' Gì ?

Cậu không nhớ thiệt á ?'' - Vẻ thản nhiên nứt rạn trên gương mặt tinh xảo của cái người đang ngồi thảnh thơi trên ghế kia.'' Tôi không nhớ thiệt mà.''- nó vô tội nói, nhớ sao được mà nhớ chứ, tôi là ai còn không biết đây này.'' Chậc chậc, tình hình hơi phức tạp hơn tí.

Ông gi- lộn, ông chủ đã dặn tôi là không nên nói với cậu trong trường hợp cậu quên mất, nhưng thôi kệ thây ổng đi.

Tôi kính nghề yêu nghiệp mà, cứ nói cho cậu biết đi rồi ổng có làm mưa làm gió chi thì kệ ổng.''Wait, thế anh làm việc cho anh tôi á ?

Anh tính gọi ảnh là ông già đúng hong ?

Mà khoan....'' Hmm...

Mấy hôm trước, hình như ba bốn ngày gì đó.

Tầm nửa đêm có một tên dược sĩ đang đi hái thuốc ở Rừng Đen nhìn thấy đám cháy bốc lên từ phía toà lâu đài riêng của cậu.

Tên đó hô hoán gọi người đến dập lửa, lúc đó lửa lan ra cũng gần hết rồi toà lâu đài rồi, mày mò mấytiếng đồng hồ mới dập hết được đấy.

Bọn tôi cố lắm mới làm lửa không lan ra khu rừng bên cạnh được đấy, người hầu thì sơ tán hết rồi, toà lâu đài bị đen thui một nửa.

Cậu thì được đưa ra khỏi đám cháy tới đây trong tình trạng chả khác nào thịt xông khói, tôi mà không có ở đây thì chắc giờ tôi đang dự lễ đám tang của cậu rồi.

Nói chung là cậu bị bỏng do hoả hoạn nên giờ nằm đây, vậy thôi.''Nó tò mò hỏi: '' Vụ cháy đó sao mà xảy ra vậy ?'''' Ai biết.''- Loxias nhún vai-'' Lửa bốc ra từ phòng ngủ của cậu, có thể là do đám người hầu hậu đậu của cậu bất cẩn để vật dễ cháy gần lò sưởi ấy mà.''Nghe hơi cấn cấn, nếu chỉ có vậy thì anh Liefde cấm anh ta nói làm gì chứ ?

Vả lại nếu như tôi có người hầu thì thế quái nào họ lại để lửa lan ra gần hết mà không thèm dập hay kêu cứu?

Kì quặc ghê.'' Thế, hẹn gặp lại.''- Loxias đột ngột đứng dậy, bước nhanh ra phía cửa.Ủa gì nhanh vậy anh zai ?!

Đây là cái công việc nặng nhọc mà anh bị ép làm đó hả?

Còn chưa đầy năm phút nữa mà, đi gì lẹ dậy ?!(⊙ˍ⊙)?'' Ehh, khoan khoan.

Chờ chút !

Từ từ rồi hẵng đi !''Gã quay đầu lại, chìa khoá đã găm vào cửa.'' Gì vậy ?'''' Cho tôi hỏi...........tôi là ai được hong ?''- mặt nó ngây thơ, anh mau cho tui biết đi để tui còn chuẩn bị nữa.

Dù tui lờ mờ đoán được rồi nhưng thả cái tên cái đi để tui còn sốc.Gã ngây ra-'' Cậu đùa tôi à ?'', tôi đang chuẩn bị tinh thần đi lãnh thưởng đó ╰(‵□′)╯'' Tôi nói thật mà, nãy tới giờ mọi người cứ nói chuyện với tôi chứ tôi có biết mọi người là ai đâu''- lâu lâu nói vài câu giả trân xíu chứ tôi biết tỏng sơ yếu lí lịch của mấy người rồi, thậm chí mấy người từng thất tình bao nhiêu lần tôi còn biết cơ.

Nhưng tạm thời cứ giả ngu là tôi mất trí nhớ luôn rồi đi, chứ đóng giả người khác mệt vãi ò ra ( vả lại tôi cũng có biết tôi là ai đâu mà đóng), có khi giả chưa xong là bị lột mặt nạ luôn rồi ấy chứ.

'' Cậu-đùa-tôi-à''- gã lặp lại, cái nhìn soi mói chiếu thẳng vào mắt nó, cố tìm kiếm xem có tí lọc lừa nào trong đôi mắt tím than u buồn đó không.

Dựa trên vẻ thất vọng điên cuồng trong đáy mắt tên dược sĩ đẹp trai, nó tin chắc là nó thành công rồi.Bốn mắt hai tím hai đỏ nhìn nhau, được một lát thì gã dược sĩ lắc đầu, moi ra một chai thuỷ tinh nho nhỏ chứa chất lỏng trong veo lạ kì đang toả ra ánh sáng bàng bạc nhè nhẹ.

Gã lắc lắc cái chai trước mặt nó, chống nạnh hỏi :''Cậu biết cái này là cái gì không ?'''' Không.''- gã tính làm gì đây .........'' Thứ này là Liều Thuốc Dối Trá ,thứ mà từ người thường tới tên tội phạm nguy hiểm nhất, cứ hễ ai nốc vào là phun ra mọi bí mật sâu kín nhất trong lòng họ .

Nếu như cậu bịa chuyện, thì''- mắt gã loé lên đầy nguy hiểm-''chỉ cần hai giọt thôi, tôi sẽ biết được nhiều thứ hơn là lí do vì sao cậu nói dối đấy'' Vừa mới bịa một câu thôi là gã lôi ngay át chủ bài ra rồi, nó thầm đổ mồ hôi hột.

Gã mà cho nó nuốt thứ đó là nó chết chắc, thăng thiên thêm phát nữa luôn cho coi.

Nhưng nó cũng không biết nó là ai thật mà...........--------------------------------Tối qua tôi bị hối quá nên đăng luôn chương 3 mà không thèm viết tiêu đề hay bất cứ thứ gì khác . _.Dù sao thì,Chúc mừng sinh nhật, thứ bạn thân mất nết !( 29/06) @NhHngHunh3 Tôi đã thề thốt với nó là đăng tận hai chương, cơ mà tôi lười quá................
 
Sương Tan Ngoài Cửa Sổ
Chương 4: Một chiếc chuyển sinh xui xẻo


Hera lao nhanh qua những dãy hành lang u tối trong ánh vàng nhạt của ban mai, âm thanh chát chúa của kim loại cứ văng vẳng phía xa xa, thôi thúc cô xông đến đó ngay lập tức.Cô thở dốc, không khí ứ đọng nơi buồng phổi khiến ngực cô khẽ co thắt đau đớn, nhưng cô chẳng quan tâm, chỉ chăm chăm lao về phía trước như một viên đạn đỏ.

Gót giày da rồng cứ dộng cồm cộp như muốn đục thủng cả nền đá dày cui,tai cô ù đi.

Lớp bụi lâu năm bốc lên theo mỗi nhịp bước, lấp lánh tựa kim tuyến trong ánh nắng vờn quanh từ ô cửa trên đầu, Hera nhảy mũi.

''Bộ không có ai lau chùi nơi này à ?

Bụi hết chỗ nói!''- cô lầm bầm trong họng, hắt xì thêm cái nữa, mũi sụt sịt.Ais..s !

Chết tiệt thật.

Hera chửi thề trong lòng, đặng gửi thêm vài lời nguyền rủa tới tên vong hồn vất vưởng nào đó và hai cái ngã rẽ y xì nhau trước mặt.

Đã vội rồi mà còn gặp cái loại đường lối khó chịu như vầy nữa chứ .

Bộ chủ gia tộc ngày trước rảnh đời quá hay sao mà cứ thích xây mấy kiểu kiến trúc rối mù như vậy chứ ?

Để đánh lạc hướng kẻ thù hay đánh lạc hướng con cháu đời sau thế ?Nãy tới giờ lạc ba lần rồi đó .Cô vò vò đầu, thiệt tình chả nhớ nổi hồi sáng đi cái đường nào nữa .

Liefde cứ huyên thuyên hoài làm cô chả tiếp thu được cái gì vào đầu, lại thêm lũ người hầu lắm mồm cứ thích đi theo hóng hớt nữa chứ !

Đố ai mà nhớ được !

Aiss....cô không khỏi nhớ tới thằng anh đang ( bất đắc dĩ) ở trong cái nhà kho bụi bặm gần văn phòng anh ta ở dãy chính.

Đường đường là Bá Tước của cả cái vùng này, việc nhớ hết đường ngang ngõ tắt trong toà lâu đài là chuyện dễ như bỡn đối với ổng.

Nhưng cô mà nhờ ổng dẫn đường được thì cô cũng chả thèm nhốt ổng vô kho làm gì.

Ổng cứ bảo là có việc cần nói rồi lại mang cô đi tham quan cái văn phòng chán ngắt của ổng, còn không ngừng thuyết giảng về cái vấn đề to lớn gì đó của thế giới, rồi lại khuyên nhủ cô nên mặc xác ông anh thứ của cô cho con vong kia muốn cắt cổ hay đem xào nấu gì thì tuỳ, nói chung là vô tư vô lo hết chỗ nói.''Haiz....''- Hera thở hắt ra, .

Lúc nào cũng vậy, cho dù số lần ở nhà hiếm hoi tới đâu, thì cô cũng ở đủ lâu để nhận thức được cái vấn đề nhức nhối tồn đọng trong dinh thự này.

Thật sự thì, Bá Tước Violence-anh trai cô- quá ư là dễ dãi với tên khốn kia đi.

Cứ mặc kệ hắn, cho hắn thích làm gì thì làm, hoàn toàn không thèm quản thúc hắn làm gì.

Hắn tự tung tự tác gì thì mặc hắn, hắn gây chuyện thì đứng ra nhận thay, hắn vay mượn thì anh ta trả, thiếu điều để hắn trèo lên đầu anh ta ngồi luôn cho rồi.Nhưng, quay lại vấn đề chính, đi đường nào bây giờ ?

Ờ.....đăm chiêu suy đoán thì không phải là thứ mà cô hay làm.

Thây kệ, ta đi đâu thì nơi đấy là đường.

Bên trái?

Chốt.Phăm phăm đi tiếp, Hera thỉnh thoảng lại rẽ vào một ngã rẽ nào đó bất chấp không biết mình đang đi đâu.

Nhưng mà, tại sao cô lại ở đây ?

Rất đơn giản : ngăn tên khốn kia đầu độc ông anh cô.

Tại sao hắn lại đầu độc anh cô ?

Vì ổng mửa vô cái giẻ màu xanh hắn hay mặc.

Tại sao cô lại vội ?

Vì linh cảm.

Một nỗi bất an mơ hồ cứ lửng lơ trong lòng bắt cô phải giải quyết nó.

Vì mơ hồ tựa sương khói, linh cảm cũng chẳng chỉ rõ nỗi bất an.

Cô chỉ biết, nó liên quan tới gã dược sĩ và anh thứ của cô, cô chỉ biết, nó muốn cô tới đây, đơn giản vậy thôi.Gót giày da rồng gõ lộc cộc trên dãy hành lang chưng đầy áo giáp cổ lỗ sĩ, nơi căn phòng chứa tên dược sĩ và cậu quý tộc toạ lạc.

''Cái quỷ gì thế ?''Thứ đón chờ Hera đầu tiên, không phải là cậu quý tộc trong tình trạng điên điên khùng khùng vừa hát Thánh ca vừa khiêu vũ với lũ áo giáp, cũng không phải là một ông anh đang tập bay như chim ngoài cửa sổ và tự nhận mình là một con bồ câu, mà chính xác là hình ảnh tên-khốn-kiếp-nào-đó-không-muốn-nhắc-tên đang thản nhiên dựa tường nốc một bình rượu mà đám thợ săn hay mang theo.'' Uống rượu.''Loxias tỉnh bơ nói, còn đưa bình rượu lên cho Hera coi, khỏi cần nói cũng biết, trong đó toàn rượu cúng mà đám tín đồ hay dâng lên cho Thần Vạn Năng ở vùng bên.'' Anh ta đâu ?

Mắc gì không kiểm tra bệnh tình cho ảnh ?

Ngươi đã làm gì ảnh rồi ?''- cô nghi hoặc hỏi, nỗi bất an gợn lên như đợt sóng vồ vập trên mặt biển.

Chẳng tự nhiên hắn lại rảnh rỗi ở đây uống rượu mà không chui tọt vào phòng hắn ngay như mọi hôm được.

Dù không ưa gì, nhưng chẳng hiểu sao Hera lại đinh ninh gã sẽ không bao giờ thay đổi thói quen mà đứng đây nốc rượu với cái bản mặt gian xảo đó được.Gã dược sĩ híp mắt, vẽ ra nụ cười đủ sức mê hoặc mọi thiếu nữ mới lớn, mái tóc trắng loà xoà che đi biểu cảm thực ẩn hiện trong đồng tử đỏ lòm màu máu, gã đứng ở góc khuất của hành lang, nơi ánh nắng chẳng thể soi rọi cảm xúc thực của kẻ vốn đã tắt thở từ lâu.'' Cậu ta ổn, tôi chỉ kiểm tra vài nhận định của chính mình thôi, và tôi cam đoan rằng tôi chưa thực hiện bất kì hành vi nào tổn hại đến sức khoẻ của cậu ta, ngược lại mới đúng.

Nếu cô muốn thăm hỏi bây giờ thì tôi e rằng đến chiều cậu ta mới chấp nhận nổi sự hiện diện của cô trong đó.''Bình rượu nhè nhẹ đung đưa trên bàn tay nhợt nhạt của gã, rồi bị chủ nhân của nó dốc cạn vào khoang miệng trước khi thanh âm khàn khàn thoát khỏi môi.'' Đám thợ săn trong làng có vẻ đón chào cô hơn bệnh nhân đang say giấc của tôi đấy, hình như họ đang chuẩn bị một bữa tiệc xôm tụ ra trò chỉ để chào đón kẻ như cô, tôi khá chắc rằng cô không nên bỏ lỡ nó đâu.''Thản nhiên lướt qua một Hera đang cau mày lườm nguýt bất thiện chí, gã tựa như một cơn gió thoảng, biến mất ngay khi vừa hiện diện với bình rượu rỗng yên vị trên thắt lưng.Cô nheo mắt nhìn theo mái tóc trắng đuôi lam vừa khuất dạng, đồng thời, âm thanh lanh canh loảng xoảng vang vọng từ nãy tới giờ cũng chợt im bặt, như thể nó chưa từng vang lên, rằng kẻ nghe thấy nó chỉ đang tự tưởng tượng mà thôi.

Từng lọn tóc đỏ đung đưa theo cái lắc đầu của chủ nhân, lùa âm thanh thuộc về kim loại văng vẳng trong bộ não vào cõi thinh không, cô bước vài bước rồi khỏ khỏ cửa bằng đốt ngón tay.'' Cộc, cộc,cộc.'' cánh cửa gỗ sồi nặng nề khẽ cất lên trầm trầm, vô tình kéo hàng lông mày vốn cau có của cô gái càng thêm cau lại.Không ai trả lời, cô lại khỏ thêm phát nữa mạnh hơn, vang hơn, nhưng không gian vẫn lặng thinh ngay khi tiếng gõ vừa dứt.'' Em vào nhé''- rồi, không đợi chủ nhân căn phòng lên tiếng chấp thuận, Hera cứ thế mở cửa đi thẳng vào phòng.Cô nhìn quanh, căn phòng vẫn một màu trắng đơn điệu đó, gió lùa phần phật tấm rèm nhung, mấy cái ghế vẫn đặt bừa bộn y như lúc nãy, mọi thứ chẳng đổi thay, chỉ độc chiếc ghế của Lief là gần hơn và vuông góc với cái giường.Bệnh nhân đang ngồi thẫn thờ, hoàn toàn không có ý định chú tâm vào cô gái tóc đỏ cực kì nổi bật trên nền trắng của lớp sơn tường đang đứng trước giường.Cô huơ huơ tay trước mặt ông anh, nổi bất an dâng lên như con quái vật biển dậy sóng đại dương giữa cơn bão bùng, khuôn miệng xinh đẹp không ngừng mở rồi đóng liên tục.'' Anh?

Anh ơi ?

Anh à ?

Anh có em nói không?

Thằng khốn kia đã làm gì anh thế?

Này ?

Anh làm sao vậy ?

Có nghe em nói không?

Bộ hắn cho anh uống thứ gì lạ lạ à?

Anh cảm thấy thế nào?

Có đau đầu hay đau bụng gì không?

Anh ơi ?''Đáp lại cô vẫn là sự im lặng bất thường ấy, ngực anh ta vẫn phập phồng chứa đầy sự sống, đôi mắt vẫn mở nhìn vào cõi thinh không, vô định ở một điểm nào đó cô chẳng biết, thậm chí rèm mi còn không chớp lấy một cái.Cô bắt đầu thấy sờ sợ rồi đấy.

Ảnh đã bị làm gì thế này ?

'' Anh ơi?'' - cô lo lắng hỏi, thông thường, bệnh nhân chọc phải gã chỉ bị bắt làm mấy trò điên điên khùng khùng cỡ nửa tiếng là tự tỉnh, triệu chứng mỗi người đều khác nhau nhưng chắc chắn là chẳng có ai ngồi im lìm một chỗ ngậm chặt mồm như ông anh cô bao giờ.Hay là ảnh bị một liều Tỉnh Rụi Ngàn Thu nữa ?

Không, không phải, nếu vậy thì ảnh phải bất tỉnh nhân sự mới phải, có ai bất tỉnh mà ngồi mở mắt trừng trừng đâu ha ?'' Anh ơi ?''- cô chọc chọc vô má ông anh, mặt ổng vẫn đơ như tượng.

Mà nếu ổng không thở và da mặt ổng không mềm,( dù thứ mà ngón tay Hera đang chạm vào là lớp băng gạc trắng phau sần sùi), thì cô sẽ tin chắc rằng mình đang nói chuyện với một bức tượng thật, hay là một xác ướp biết thở nhỉ ?Nhíu mày khẽ lắc vai người bệnh, cô cất tiếng gọi tên kẻ đang thơ thẩn: '' Ein à ?''Cùng lúc đó.Loxias thong thả cước bộ trên một hành lang u tối, ngâm nga một bài hát nho nhỏ trong họng, tròng mắt đỏ ngầu chú mục vào chiếc nhẫn rướm máu trên tay.

Màu trắng đục , làm từ một thứ kim loại không tên, kích thước vừa đủ chẳng to chẳng nhỏ, chiếc nhẫn sậm đầy máu tươi như vừa moi ra từ một miếng thịt sống.

Nheo nheo mắt, gã miết nhẹ vết khắc trên chiếc nhẫn, một con mắt, con mắt hình thoi cân bị chẻ làm đôi thành hai mảnh tam giác.

Gã ngắm nhìn chiếc nhẫn tựa bảo vật vô giá, nếu Hera hay bất kì người phụ nữ nào gã từng tán tỉnh ở đây, thì họ hẳn sẽ bất ngờ lắm, vì đôi mắt của kẻ đã chết như gã lại dành cho một chiếc nhẫn cái nhìn da diết nồng nàn của những gã trai trẻ dành cho tình nhân .

Hôn nhẹ lên chiếc nhẫn bất kể nó đang đẫm đầy máu tanh, gã cẩn thận lau đi từng giọt máu long lanh, gã ngắm nghía chiếc nhẫn lần cuối trước khi đeo đôi găng trắng vào, che đi vật trắng đục ngự trên ngón áp út của kẻ vong hồn.Một xô nước đá lạnh ngắt, đổ rào xuống người tên dược sĩ.

Gã ngây như phỗng, mọi lỗ chân lông đều kêu gào khi cơn lạnh thấu xương xâm nhập vào cơ thể, tham lam nuốt trọn từng hơi ấm sót lại trên người gã.

''Kẽo cà...kẽo kẹt..''Một bóng ''người'', một kẻ nào đó, đung đưa đôi chân trần trên xà ngang, với thòng lọng xiết quanh cổ.

Một kẻ tóc trắng xác xơ, trừng trừng quan sát tên dược sĩ, bờ môi khô ráp mấp máy.

Chẳng thanh âm nào phát ra.Gã mở to mắt, tim gã như bị ai đó bóp chặt bằng bàn tay buốt giá, vắt kiệt nó từ từ, buồng phổi ngập nước mặn chát, gã khó khăn hớp từng hơi thở, nước cứ dâng lên, dâng lên... cướp đi khí oxi khỏi gã....nhấn chìm gã trong làn nước đen đặc...gã thở ngày một khó nhọc...nhưng..''Tôi chết rồi.''- tức thì, cảm giác nằng nặng nghẹt thở nơi lồng ngực vụt tắt, không khí ấm áp của buổi sớm ngày thu quay lại, gã run rẩy, nở nụ cười khó nhọc, ho sằng sặc như đang cố khạc nước ra khỏi cổ.'' Khó chịu thật.''- gã thều thào, chết rồi mà cũng không hết được.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, bờ vai gầy khẽ rung, lạnh quá, không, gã bước tiếp, cơn lạnh cóng người kia là ảo giác..vậy, kẻ treo cổ kia cũng là ảo giác..

Nhưng cũng không phải, nói chung là, gã lạnh tanh nhìn cái xà nhà trống không sau lưng, tốt nhất là cứ tránh lảng vảng tới thì hơn, cậu ta gần khỏi rồi, cứ giao cho lũ người hầu là được.Giờ thì, đi đòi tiền cái đã, làm việc vất vả lại phải hi sinh đồ đạc cho thân chủ, nhất định phải moi vàng cho bằng được, à, còn đòi bồi thường nữa.

Nội trong hôm nay phải moi năm trăm đồng vàng từ lão chủ ki bo kẹt sỉ kia, ăn vạ lão cho bằng được, áo choàng của gã không rẻ đâu à nha.-------------------------------------------------------Einzel nằm vật ra giường, sau khi doạ cho Hera một trận vì nó bất thình lình đuổi cổ ra ngoài, miệng cứ bảo không sao không sao dù nó chả ổn tí nào.'' Haizzzz....z''.

Đấu mắt với cái trần nhà đầy mạng nhện, nó tự hỏi: nó có ổn không?

Không.Cực kì không ổn là đằng khác !

Thánh thần ơi...Thiên địa ơi...Ba má ơi.....Ông bà ơi........Làng xóm ơi.....Con sắp tèo rồi....Con tèo rồi..nhưng con lại được chuyển sinh...và con lại sắp tèo nữa rồi..huhu..Tại sao con biết?

Thằng chả mặt đẹp nết hỏng đẹp kia nói cho con biết chứ chi ?

Tự nhiên cái vác thuốc độc ra hù con, đòi bắt con uống đồ rồi còn bắt con tâm sự ''tuổi hồng ''với ổng nữa, người gì đâu mà kì ghê á.

À mà..thằng chả có phải người đâu, chết queo xanh cỏ rồi còn gì...''Haiz~'' nhớ lại cuộc nói chuyện ''hường phấn'' lúc trước, nó không khỏi cảm thấy suy sụp.''Vậy là, cậu không nhớ mọi thứ về bản thân, cũng như gia đình và bạn bè cậu thật à ?''- gã hỏi, sau khi hù nó một phen bằng chai thuốc lởm chẳng có công hiệu.''Ừ, tôi không nhớ''- nó đáp, cố nặn ra một nét mặt hoang mang không có vẻ gì là chột dạ.'' Hừm...cậu không nhớ cũng phải thôi.''- gã lẩm bẩm.Ơn giời, thế thì mau mau nói cho tôi biết sơ yếu lí lịch của nguyên chủ đi chứ.Như đọc được suy nghĩ của đứa bệnh nhân đang ''mất trí nhớ''- gã lôi ra một cuốn sổ chẳng biết lấy từ đâu, cắn ngón tay ngẫm nghĩ đôi chút rồi đưa cho nó coi.'' Nè, coi đi, đây là mọi thông tin về cậu.''Nhìn cuốn sổ chi chít những chữ là chữ, nó ngây như phỗng, thưa anh, em không biết đọc chữ của thế giới này.

Thông dịch hộ em cái.'' Ừ nhỉ, để tôi đọc cho cậu.''Cảm giác như dejà vu ấy nhờ ?

Reina cũng nói chuyện theo cái kiểu tôi-biết-cậu-đang-nghĩ-gì giống y như gã, hay là do hai ''người'' này được thừa hưởng cùng một nền giáo dục nên nết ăn nói cũng giống như nhau?'' Tên cậu là Einzel Violence, con trai thứ của Bá tước Violence hiện đã từ trần.

Anh trai cậu là Liefde Violence, Bá Tước Violence đương nhiệm, đồng thời cũng là ông chủ của tôi, người đã thuê tôi chăm sóc và điều trị cho cậu.

Em gái cậu là Hera Violence, người đã tự tước bỏ quyền tham dự vào giới quý tộc Meztli, hiện tại đang làm việc cùng đám thợ săn bên Hội.''Giọng gã đều đều nghe chán phèo như giọng mấy ông thầy dạy văn trong tiếng ve kêu trưa hè, nhưng nó nghe lọt không sót một lời.Khoan, stop, được rồi.

Tôi cần anh im lặng để tiêu hoá thông tin.

Nhưng gã nào nghe tiếng vọng từ tâm hồn bệnh nhân, gã chỉ muốn làm nhanh nghỉ khoẻ thôi.Giọng gã vẫn buồn tẻ :'' Cậu 22 tuổi, cao 1m66, nặng 55kg, sinh ngày 07/08, nhóm máu AB.

Nhan sắc thuộc dạng tầm trung, vô năng, ngoài việc làm quý tộc ra thì cậu cũng chẳng có gì đặc biệt.

Hiện cậu đang là trai tân chưa vợ, đồng thời cũng chẳng có ai nào thèm đính hôn hay hò hẹn với cậu, chính xác thì cậu đang độc thân với giai thoại nửa đêm phóng hoả một toà lâu đài rồi bị bỏng toàn thân quấn băng như xác ướp.

Tổng thể thì là vậy.'' Khoan, khoan đã, từ từ.

Tại sao khúc đầu nghe có vẻ nghiêm túc còn khúc sau lại đầy tính móc mỉa thế.

Sao anh lại nói như thể tôi chỉ là một thằng vô dụng chẳng ai thèm rước thế.

Còn nữa, trai tân là sao ?

Ủa, mà tôi là trai á?

Ủa, cái quái gì đang diễn ra dậy?Kết thúc hồi tưởng.

Đương nhiên, vẫn còn đoạn sau, nhưng nó không muốn nghĩ tới.

Thử nghĩ đến việc bị dí dao mổ vô cổ bắt bồi thường tội ói mửa bậy bạ vô áo khoác người ta là nó lại muốn suy sụp rồi.

Nó sờ cổ, mới đây, nó vẫn còn bị một thứ lành lạnh bằng kim loại bén ngọt kề vô, lại thêm chất giọng sởn tóc gáy cùng vẻ mặt nguy hiểm của tên khốn kia.

Nó không khỏi rùng mình, nhưng viễn cảnh hiện tại mới là điều tàn khốc nhất.Nó, một đứa con gái , xinh đẹp,mẫu mực, tốt bụng, chăm ngoan, học giỏi, thương yêu gia đình, kính bạn ,yêu thầy, đầy đủ tiêu chuẩn tốt đẹp về hình mẫu con gái hiện đại, lại chết yểu ở cái tuổi mười sáu xuân xanh, để lại bao tiếc nuối trước ngưỡng trung học phổ thông để rồi chuyển sinh vào cái thằng phản diện tôm tép có quả Death flag to đùng.Tại sao tên phản diện ấy phải chết ?

Hỏi tác giả ấy.

Mà tác giả là nó đây, muốn sầu mà sầu cũng không xong, ai biểu nó biết hết toàn bộ lý do chi ?

Giờ thì hay rồi hen, tính nhẩm thôi cũng biết là ba năm sau nó lại đăng xuất nữa rồi, nhưng thay vì đổi server thì log out hẳn hoi luôn, không chuyển sinh không gì hết, chết là hết luôn.Nhưng mà, hình như ngoại trừ gia đình, giới tính, tuổi tác và chức vị ra thì mọi thứ như ngày tháng năm sinh đồ đều khớp với thế giới cũ nhỉ.

Bảo trùng hợp thì nó chẳng tin đâu, vì nó là tác giả của thế giới này mà, phải không nhỉ ?------------------------------------------------------Chương này ngắn quá....chủ yếu đọc để giải trí thôi chứ tôi thấy nó cũng bình bình.

Chắc do dạo này tôi bỏ bê nhiều quá nên đâm ra nó thế.

Sinh nhật con trai tôi ( Einzel) mà làm qua loa dễ sợ, dù tôi là đứa làm.

Tôi có vẽ chibi ra giấy rồi tự chúc mừng thằng con luôn mà không có điện thoại chụp đăng lên đây được.

Và thật ra thì tôi cũng tính vẽ bias mặc đồ hầu gái rồi đăng nhưng bằng một thế lực nào đó mà tôi không vẽ được ( 1 phần là cảm thấy vậy hơi thất đức vì bias tôi ảnh chết rồi còn đâu)Thôi thì xài tạm cái bìa vậy, nào chụp được thì tôi đăng.P/s : nhìn thằng con tôi cũng đẹp gái chứ bộ, vả lại lúc vẽ nó tận ba bốn tiếng sau tôi mới nhớ ra là trông nó y xì đúc mấy tên xác ướp chứ đâu có lộ da thịt đồ như vầy đâu.

Thôi kệ, coi như đây là nhan sắc lúc tháo băng gạc ra hết của thằng nhỏ đi, vậy ha.
 
Back
Top Bottom