Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Truyện Tranh Sủng Phi Cự Liêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
409,292
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczO7jfQNqGzKdvDMTXGy1N_8jK3a56oaha7xUxAyONdIO-i0Y0wgZg-pK2iE5bdjC5w0EzVgOV1WBM6YdIDtcOcJ_Pdo3rlalRxGDZmRIwK4Y4FlUSsR87Wxpwg5e40Q-owKgcMAewh0RNAa4O_MYWat=w215-h322-s-no-gm

Sủng Phi Cự Liêu
Tác giả: Liễm Chu
Thể loại: Bách Hợp, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Tác phẩm: Sủng Phi Cự Liêu (Giới Giải Trí)

Tác giả: Liễm Chu

Thể loại: Hiện đại, Giới giải trí, 1x1, HE

Số chương: 171 Chương

Nhân vật chính: Thẩm Thu Hoa x Dương Quỳnh

Văn án

Giới giải trí từ trước đến nay không thiếu mỹ nữ. Thẩm Thu Hoa vừa bước vào giới giải trí liền nhờ vẻ đẹp mà nổi tiếng, hơn nữa còn hớp hồn cả nam lẫn nữ.

Đối mặt với ý tốt của người khác, Thẩm Thu Hoa đều chỉ mỉm cười mà xua tay.

Thẩm Thu Hoa: Không thấy người phía sau tôi đang nghiến răng sao?

Kiếp trước, nàng xuất thân Giang Nam vọng tộc, nữ nhi của đế sư, sủng phi trong hậu cung.

Khi xuyên qua, dưới ánh đèn flash phồn hoa vẫn khó có thể loạn mắt nàng.

Một kiếp này, nàng vì chính mình mà sống.

Nương nương rời núi, tái chiến giang hồ.

Tác giả: Đây là phần ba của hệ liệt Mạc Đạo Vô Tâm. Nương nương gia nhập vào giới giải trí, sẽ có sự xuất hiện của Nguyên Hương và Như Quyên. Phần này sẽ tập trung vào sự nghiệp của nương nương và ít thể hiện tuyến tình cảm.​
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 6



Thành phố B.

Lôi Nguyệt nhìn thấy Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh, cũng đi tới xin lỗi. "Tôi không ngờ rằng chúng ta tuyên truyền sẽ mang tới phiền toái như vậy cho hai vị." Lúc trước vẫn luôn dùng minh tinh để tuyên truyền, do sợ độ phổ biến không đủ mạnh, sợ người khác không thấy Thẩm Thu Hoa. Bị làm phiền tới độ phải chuyển nhà cũng là lần đầu tiên Lôi Nguyệt nhìn thấy.

Thẩm Thu Hoa cầm khối bút trên tay chơi, đây là Dương Quỳnh vừa mới mua cho nàng, để cho nàng tùy ý vẽ chơi. "Lôi tổng, tôi muốn một nơi ở yên tinh. Không muốn mỗi khi ra ngoài đều bị mọi người xung quanh vây lại xem."

Lôi Nguyệt suy xét một lúc, ngước mắt nhìn thẳng Thẩm Thu Hoa, ánh sáng mặt trời chiếu vào phòng làm việc rộng rãi, làm cho nữ nhân đối diện càng xinh đẹp hơn. Vừa xinh đẹp lại trầm tĩnh ưu nhã làm cho người ta nhìn thấy thoải mái. Mặc dù hiện tại nàng cầm chơi cây bút trong tay trông có chút ngây thơ nhưng lại không hề ảnh hưởng tới khí chất của nàng.

"Thẩm tiểu thư, mặc dù thời gian chúng ta quen nhau chưa bao lâu, nhưng thời gian hợp tác thì xác thực không ngắn. Tôi đã xem em là bằng hữu. Là bằng hữu với nhau, tôi muốn hỏi em một vấn đề, tại sao lại nhất định không chịu bước giới giải trí? Bao nhiêu người sứt đầu mẻ trán muốn gia nhập vòng luẩn quẩn này. Nơi này là một cái sân khấu danh lợi to lớn. Cơ hồ có thể cho em tất cả những gì em muốn."

"Tôi muốn chính là một trăm triệu. Nơi này có thể cho tôi sao?" Thẩm Thu Hoa lập tức nói.

Lôi Nguyệt không hề nghĩ tới Thẩm Thu Hoa trực tiếp nói ra mục tiêu của bản thân là tiền, hơn nữa còn nói ra số lượng cụ thể. Không phải hẳn là nên nói chuyện lý tưởng và vân vân trước sao? Đây là không giấu bài để ra bài luôn hả!

"Thẩm tiểu thư hẳn là cần tiền gấp đi? Ký hợp đồng trước của chúng ta cũng không thấy em có tính toán như vậy, nếu không tôi tin tưởng em cũng sẽ khoogn cùng tôi ký." Lôi nguyệt cũng là tay thương trường già đời, rất nhanh nhìn ra Thẩm Thu Hoa cách đây không lâu mới cần tới một trăm triệu.

Thẩm Thu Hoa cũng không ngoài ý muốn việc bị nhìn thấu. Ngược lại, nàng thật thưởng thức Lôi Nguyệt. Có việc nói trực tiếp trước mặt hơn là ở sau lưng tính kế. Nàng thích cùng người thông minh nói chuyện, cho dù là người xấu. Người quá ngu ngốc làm nàng hoàn toàn không đoán được tiếp theo đối phương sẽ làm gì, điều này làm cho nàng cảm thấy thống khổ.

"Không sai. Nếu Lôi tổng coi tôi là bằng hữu, tôi cũng nguyện ý xem Lôi tổng làm bằng hữu. Nói thật, tôi muốn tự mình kiếm được một trăm triệu, thời gian càng ngắn càng tốt." Thẩm Thu Hoa định đem cái vấn đề khó khăn này ném cho Lôi tổng. Là một thương nhân, nàng tin tưởng Lôi Nguyệt sẽ có biện pháp. Về phần bản thân có thể tiếp nhận hay không, nàng muốn nhìn xem cái biện pháp kia là gì rồi lại nói.

Lôi Nguyệt lại cười đánh giá Thẩm Thu Hoa, "Giống Thẩm tiểu thư xinh đẹp lại nội liễm, đương nhiên là có rất nhiều biện pháp có thể kiếm được số tiền kia. Bất quá Thẩm tiểu thư nếu nói là do bản thân kiếm được, như vậy ta cảm thấy làm minh tinh là biện pháp không tệ. Quan trọng nhất là, Thẩm tiểu thư là người có đầy đủ yếu tố của một minh tinh, chỉ cần em nguyện ý bước vào vòng luẩn quẩn này."

"Cái vòng này rất phức tạp, tôi một khi tiến vào sẽ gặp nhiều phiền toái, đúng không?" Đây là lý do Thẩm Thu Hoa không muốn gia nhập giới giải trí. Nàng thầm nghĩ muốn đơn giản một chút.

"Nhưng lại kiếm được rất nhiều tiền, không phải sao?" Lôi Nguyệt thấy được Thẩm Thu Hoa đã động tâm, tự nhiên càng phải ra sức mà khuyên."Làm ngôi sao vạn người chú ý không tốt sao?"

Thẩm Thu Hoa không trả lời câu hỏi này. Nàng cần tiền, đây là nhu cầu lớn nhất của nàng trước mắt. Tuy rằng Nguyên Hương và Như Quyên không nhất định phải hủy hợp đồng, nhưng nàng hiểu hai người này, một khi trong lòng có người, tất nhiên sẽ không cố gắng như trước nữa. Lão bản công ty không phải kẻ ngốc, người không trung thực xử lý thế nào cũng không lường được. Đến lúc đó hai người có thể sẽ rơi vào cảnh tượng tương đối bi thảm. Trong tay nếu có đủ tiền để hủy hợp đồng, một khi có chuyện gì xảy ra, các nàng cũng sẽ không rơi vào thế bị động. Không đánh không chuẩn bị gậy, đây là thói quen từ kiếp trước dưỡng thành của nàng.

"Lôi tổng, ngài cũng không phải người trong giới giải trí, nếu tôi đồng ý, ngài có biện pháp nào giúp tôi tiến vào vòng luẩn quẩn này?" Nàng sẽ không tham gia những chương trình tuyển chọn thí sinh như thế kia. Một người bình thường xuất thân không chính quy, muốn làm minh tinh, nói dễ vậy sao? Thẩm Thu Hoa sẽ không cho rằng bằng khuôn mặt của mình có thể dễ dàng tiến vào giới giải trí.

"Thẩm tiểu thư, em đợi một lát nữa, tự nhiên sẽ có người liên hệ với em." Lôi Nguyệt phát hiện Thẩm Thu Hoa đến bây giờ vẫn chưa phát hiện điểm mị lực của mình ở đâu. Nàng đẹp, nhưng giới giải trí chưa bao giờ thiếu mỹ nữ. Nét độc đáo nhất của nàng là khí chất. Cái khí chất cổ điển này, nếu ở giới giải trí bây giờ sẽ được xem là người duy nhất. Bao nhiêu người quảng cáo tang bốc bản thân là "Cổ phong mỹ nhân", đem ảnh chụp Thẩm Thu Hoa lấy ra là hoàn toàn không đủ xem. Càng không nói đến sau khi xuất hiện.

"Bất quá trước đó, tôi có một cơ hội xuất hiện trên TV. Công ty chúng ta tài trợ cho một gameshow du lịch. Tôi muốn em thử tham gia một tập, làm khách mời của chương trình." Lôi Nguyệt cuối cùng cũng nói ra mục đích làm nàng phí sức thuyết phục, nàng muốn Thẩm Thu Hoa tham gia gameshow một lần. Nàng biết rõ nếu Thẩm Thu Hoa xuất hiện sẽ thu được lượng lớn người xem. Những cái ảnh chụp kia cũng không thể so được.

Thẩm Thu Hoa hơi trầm ngâm, "Ta suy nghĩ một chút."

Lôi Nguyệt gật đầu. Từ bàn làm việc của mình lấy ra một chuỗi chìa khóa. "Đây là biệt thự của tôi ở ngoại thành. Tôi đã sắp xếp tất cả nhưng cũng không ở đó. Bên trong mọi thứ đều đủ cả. Vốn lần trước tôi muốn mời hai người đi nghỉ ở đó một chút, còn cố ý tìm người quét dọn, kết quả hai người đã đi rồi. Lần này các ngươi hẳn là còn chưa có nơi ở đi, tạm thời ở chỗ của tôi đi, nơi đó rất thanh tịnh. Ở đây còn có một cái chìa khóa xe, xe đang ở dưới tầng hầm. Trợ lý Dương chắc hẳn là biết lái xe đi?"

Người vẫn ngồi tưởng như ẩn hình Dương Quỳnh lúc này cuối cùng cũng có cơ hội xuất hiện. Nàng vẫn duy trì tố chất cơ bản của một vệ sĩ, thói quen đứng, không có ngồi. Cho dù cùng Thẩm Thu Hoa ẩn cư ở một tiểu thôn, hàng ngày nàng vẫn rèn luyện thân thể, giữ vững trạng thái cơ thể. Nàng đứng dậy tiếp nhận cái chìa khóa, nói cảm ơn, quay đầu lại nhìn Thẩm Thu Hoa.

Trầm thu hoa cũng đã đứng dậy, nhận lấy địa chỉ biệt thự Lôi Nguyệt vừa đưa cho, hướng Lôi Nguyệt gật đầu tạ ơn, đi theo dương quỳnh ra ngoài.

Lôi nguyệt ngồi về bàn làm việc của mình, gọi cho người phụ trách của bộ phận tuyên truyền, nói hắn lập tức liên hệ tổ tiết mục của gameshow, an bài Thẩm Thu Hoa làm khách mời.

"Nhất định phải nhanh." Lôi Nguyệt cường điệu lời nói.

"Tại sao phải gấp như vậy?" Người phụ trách không rõ.

"Chúng ta đào được một khối bảo. Nàng rất nhanh liền bận rộn không có thời gian ." Ở thương trường dốc sức nhiều năm, Lôi Nguyệt tin tưởng ánh mắt của mình. Trầm thu hoa chỉ cần chịu tiến vào giới giải trí, tiền đồ nhất định không thể đong đếm. Nghĩ nghĩ, nàng gửi cho Đoạn Vị Bình một cái WeChat.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh đi xuống hầm tìm được xe, Dương Quỳnh hỏi hỏi: "Quyết định của em là gì?"

Thẩm Thu Hoa cười vỗ vỗ bả vai của nàng, "Chị ngay cả chìa khóa đều đã nhận rồi, hiện tại tới hỏi quyết định của em, không phải quá muộn rồi ư?"

Dương quỳnh chọn mi, "Chị có thể trả lại cho nàng mà?" Tuy là nói như vậy, nàng cũng không có tính toán trả lại. Những cái khác chưa nói, chỉ riêng biệt thự là đã hấp dẫn nàng. Nàng cùng Thẩm Thu Hoa giống nhau, không quen bị người khác chú ý. Thậm chí bởi vì thói quen nghề nghiệp, nàng so với Thẩm Thu Hoa càng thêm không muốn bị người khác nhìn chằm chằm. Có một cái biệt thự, hoặc là một gian nhà trọ, nàng cũng không để ý. Nàng cần là không gian riêng tư, không bị người khác quấy rầy.

Hai người theo địa chỉ lái xe tìm tới biệt thự. Cái tiểu khu này đều là biệt thự liền kề. Bốn phía quả nhiên rất yên tĩnh. Người đến ở lại biệt thự không nhiều, trang thiết bị mặc dù tốt, nhân viên phục vụ rất nhiệt tình, nhưng tổng thể lại mang tới cảm giác có chút hoang vu. Dương Quỳnh giờ đây đã hiểu Lôi Nguyệt tại sao mua biệt thự tại đây mà lại không tới ở. Đầu tiên khoảng cách ở đây tới nội thành khá xa, thứ hai nơi này muốn tìm người cùng trò chuyện rất khó khăn. Bất quá trước mắt những điều này đối với hai người đều không thành vấn đề.

Hai người mở cửa, đem hành lý chất thành đống trước cửa. Dương Quỳnh lôi kéo Thẩm Thu Hoa đi tham quan lầu trên lầu dưới. Đây là một căn biệt thự ba tầng. Tầng một là phòng khách, phòng ăn, thư phòng, phòng bếp. Tầng hai là bốn gian phòng ngủ. Tầng ba có một rạp chiếu phim mini, còn có một phòng làm việc. Thoạt nhìn Lôi Nguyệt tính toán sẽ ở trong phòng làm việc thiết kế quần áo.

Dương Quỳnh nhân dịp kiểm tra tiện thể kiểm tra xem ở đâu lắp camera. Dù sao đề phòng vẫn hơn. Đi một vòng từ trên xuống dưới, trừ cửa, ngoài cửa sổ, những nơi cần thiết lắp đặt camera, trong nhà cũng chỉ có phòng làm việc tầng ba lắp camera. Những nơi khác Dương Quỳnh đều không tìm được.

Lúc này đã là buổi trưa, hai người đều cảm thấy bụng đói cồn cào. Đến phòng bếp nhìn, quả nhiên tất cả đều mới. Nồi chén muôi bồn rửa bát đều đầy đủ hết, chỉ là rất nhiều còn chưa xé mác. Về phần nguyên liệu nấu ăn, một chút cũng không có, trong tủ lạnh cũng là trống không. Hai người hai mặt nhìn nhau một lát, cùng nhau nở nụ cười. Vốn là cũng không tính toán sẽ ở nơi này, các nàng cư nhiên đồ ăn không mua đã tới đây rồi. Dương Quỳnh mở điện thoại tìm những điểm bán đồ ăn quanh đây. Kết quả đều không thấy một nơi nào xuất hiện.

"Thật đói." Thẩm Thu Hoa nằm trên đùi Dương Quỳnh, tội nghiệp mà ngẩng đầu nhìn nàng.

Dương Quỳnh vừa cúi đầu nhìn, trái tim lập tức đập nhanh vài nhịp. Nương nương của ta ơi, nàng không thể làm cái trò bán manh đáng xấu hổ này a! Trái tim của ta cũng không chịu nổi đâu!

Dương Quỳnh khó khăn nuốt nước miếng. Bây giờ nàng chỉ muốn ăn người trước mắt, rốt cuộc phải làm sao?

"Ra ngoài một chút, chúng ta về nội thành ăn cơm." Dương Quỳnh không nói hai lời, kéo Thẩm Thu Hoa ra ngoài lên xe. Chờ them một chút nữa nàng không dám cam đoan sẽ phát sinh chuyện gì.

Bận việc cho tới trưa Đoạn Vị Bình thừa dịp ăn cơm trưa rảnh rỗi liếc mắt nhìn điện thoại một cái. Thấy Lôi Nguyệt có nhắn, nói nàng đã làm Thẩm Thu Hoa tiến vào giới giải trí phát triển. Hắn lập tức nhắn tin cho người bạn kia, đem sự kiện này nói cho hắn biết. Rất nhanh, bằng hữu của hắn gọi điện tới hỏi chuyện. Hắn đem tình huống cơ bản nói ra, còn về cụ thể hắn không biết. Dù sao thì cũng cường điệu, muốn mời người thì nhanh chóng hạ thủ, chậm thì không có cơ hội.

Ngồi trong một khách sạn, Thẩm Thu Hoa ưu nhã mà ăn cháo. Dương Quỳnh chống tay lên cằm nhìn người trước mắt. "Em la hét đói bụng, kết quả tới đây cũng chỉ uống cháo. Không ăn cho no, em cẩn thận một lát lại đói bụng."

Thẩm Thu Hoa khó được mà không có mở miệng. Gắp một cái sủi cảo tôm từ từ ăn. Dương Quỳnh cảm thấy kỳ quái, hôm nay làm sao nàng ngoan như vậy? "Thu Hoa, em có tâm sự?"

"Dương Quỳnh, nếu em gia nhập giới giải trí, chị sẽ không trách em chứ?" Thẩm Thu Hoa do dự một chút cuối cùng cũng hỏi ra miệng.

"Tại sao lại trách em? Chị nói rồi, cho dù em muốn làm gì, chị sẽ đều theo em, giúp đỡ em." Dương Quỳnh không nghĩ rằng nàng lại đang phiền não điều này.

Thẩm Thu Hoa hơi nhíu mày. "Chị xem những người trên TV kia, bọn họ dường như không có bất kỳ chuyện riêng tư gì để nói. Một khi em bước vào nơi này, tất nhiên cũng sẽ như vậy. Em có việc muốn làm, bất kỳ giá nào cũng cam tâm tình nguyện mà làm tới cùng. Nhưng là chị....." Nàng nâng tay lên, phác họa dung mạo Dương Quỳnh.

"Chị sẽ ở bên cạnh em." Dương Quỳnh không cảm thấy bản thân phải chịu tổn thất, nàng chỉ đau lòng việc Thẩm Thu Hoa sắp phải đối mặt với áp lực cùng khổ cực.

"Em biết chị sẽ ở bên cạnh em. Nhưng mà... Như vậy chị cũng chỉ có thể bồi em ở dưới ánh đèn. Nếu như đưa quan hệ của chúng ta ra ánh sáng, chị và em đều sẽ phải nhận hàng ngàn lời chỉ trích. Điều này là không công bằng với với chị." Thẩm Thu Hoa không muốn liên lụy Dương Quỳnh. Nhưng nàng cũng không thể rời khỏi Dương Quỳnh.

Dương Quỳnh cầm lấy tay Thẩm Thu Hoa đặt trước ngực "Họa phúc cùng hưởng, cùng sinh cùng tử. Thu Hoa, những việc chúng ta đã từng trải qua người thường đều khó có thể tưởng tượng được. Bao nhiêu gian nan khó khăn chúng ta cũng đã vượt qua, những thứ này có tính là gì đâu? Nhiều người chỉ trích cũng tốt, vạn người kính ngưỡng cũng được, đều có chị ở bên cạnh em, che chở em, phụng bồi em. Dương Quỳnh chị cả đời, chỉ vì Thẩm Thu Hoa mà sống. Chết cũng không rời."

Thẩm Thu Hoa nở nụ cười ấm áp, giống như nắng ấm mùa đông, sưởi ấm lòng của hai người "Em không muốn nói tới sống chết gì hết, em còn muốn cả đời thật dài thật lâu sống ở bên chị."

Dương Quỳnh thấy không khí vừa vặn, dĩ nhiên không thể bỏ qua. Nàng ở trên mặt Thẩm Thu Hoa hôn nhẹ một cái. Sau đó chỉ vào gò má mình và nói: "Chị cũng muốn."

Thẩm Thu Hoa cười bất đắc dĩ, vừa nghiêng mặt qua hôn một cái.

Editor mới thất tình cho nên xuất hiện trở lại hơi lâu. Mong nương nương cùng toàn thể các bạn thứ lỗi! Chương này sẽ beta sau, up trước cho mọi người đọc.
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 8



F thị. Nổi tiếng nhờ một tòa ảnh thị to lớn. Thành phố không lớn, dường như đều phát triển dựa trên điện ảnh.

Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh vừa đi ra sân bay, liền nhìn thấy người nhận điện thoại. Người tới tên là Thi Vị Bình. Bởi vì cùng tên với Đoạn Vị Bình cho nên trở thành bạn thân. Lần trước hắn ở phòng làm việc của Đoạn Vị Bình nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Thu Hoa, kinh vi thiên nhân [1]. Hắn là một chỉ huy tổ tuyển người, đang vì một cái vai phụ mà hao tâm tổn trí. Nhìn Thẩm Thu Hoa hắn giống như thấy được ánh rạng đông.

[1]: vô cùng kinh ngạc

"Thẩm tiểu thư, chúng ta sẽ quay một bộ phim cổ trang, tên là "Hương thơm tháng tư tại nhân gian" (nguyên văn: "Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn". Hiện tại chúng tôi thiếu vai Quý phi." Thi Vị Bình thật sự rất sốt ruột, ở trên xe liền cùng Thẩm Thu Hoa giới thiệu.
Thẩm Thu Hoa rũ mi mỉm cười. "Thi tiên sinh, hiện tại đâu còn nơi nào thiếu diễn viên?" Nhân vật Quý phi, nàng không tin không ai có thể diễn.

Thi Vị Bình gật đầu, "Thẩm tiểu thư thật thông minh. Ta cùng ngươi nói thật. Diễn viên đương nhiên không thiếu. Nhưng mà yêu cầu của đạo diễn tương đối nghiêm khắc, bộ phim này là để kiếm ra tiền lời cho đài truyền hình. Những người được nhét vào kia một người đạo diễn đều không vừa mắt. Chỉ có những người được tuyển chính thức đạo diễn mới coi trọng, nhưng những người này họ đều không tới! Nhân vật này, suất diễn không nhiều lắm, nhưng tương đối quan trọng, đây chính là điểm mâu thuẫn. Thử vài diễn viên, đạo diễn đều nói khí tràng không đủ, áp không được tràng."

Đạo diễn "Nhân gian tứ nguyệt phương phỉ tẫn" là một người có dã tâm. Trước đó có đạo diễn vài bộ web drama, muốn tạo ra một bộ phim nổi tiếng. Cho nên các mặt yêu cầu tương đối nghiêm khắc. Nhân vật Quý Phi này suất diễn không nhiều lắm, chỉ có hơn mười cảnh, nhưng là nhân vật mấu chốt. Chẳng những phải có nhan sắc, còn phải có khí tràng. Diễn viên tuyển chính thức thì mời không tới, một số diễn viên trẻ tuổi, thậm chí không phải tốt nghiệp chính quy, không tính nhan sắc, chỉ suy xét khí tràng, cũng không hợp. Những người này cách đi dáng đứng không giống bộ dạng của một Quý phi.

"Anh dựa vào đâu xác định tôi có thể diễn? Tôi cho tới bây chưa từng diễn qua." Thẩm Thu Hoa không rõ, đôi mắt của đạo diễn tinh tường đến nhường nào mới có thể tin tưởng nàng sẽ diễn được vai này?

Thi Vị Bình cười nói: "Tôi đưa video cô chụp ảnh cho đạo diễn, đạo diễn nói, phong phạm của người đứng đó chính là Quý phi."

Dương Quỳnh ngồi một bên nén cười. Không chỉ là có phong phạm của Quý phi, người này chính là một Quý phi thật sự nha.

Tới đoàn phim, đạo diễn vẫn còn đang quay. Thi Vị Bình đầu tiên đưa Thẩm Thu Hoa đến khách sạn. "Khách sạn này có chút bé, do đoàn phim của chúng ta còn khó khăn, dù sao chúng ta cũng không phải đoàn phim lớn, kinh phí không hề dư dả. Bây giờ còn thừa một phòng, hơn nữa là phòng có giường lớn. Thẩm tiểu thư, cô xem......"

Thẩm Thu Hoa không nói gì, quay đầu nhìn Dương Quỳnh. Dương Quỳnh tất nhiên nguyện ý, nếu thật sự cho nàng ở cái phòng khác nàng cũng thấy phiền toái. Dù sao cái loại giường nhỏ cũng không đủ ngủ. Thấy Dương Quỳnh gật đầu, Thẩm Thu Hoa cười nói: "Thi tiên sinh, tôi tới là để làm việc. Chuyện nhỏ này không đáng kể."

"Thật tốt quá, cảm ơn Thẩm tiểu thư đã thông cảm. Tề tỷ, chị mang Thẩm tiểu thư đi nghỉ ngơi trước đã." Thi Vị Bình nhờ một nữ nhân trung niên đưa hai người về phòng. "Chờ đạo diễn quay xong tôi sẽ dẫn hắn tới đây."
"Xin cứ tự nhiên."

Hai người vào ở tầng năm. Điều kiện không bằng khách sạn cao cấp, bất quá cũng coi như vệ sinh sạch sẽ.

"Đoàn phim này rất nghèo. Nhìn qua cũng hiểu thù lao của em sẽ không có bao nhiêu." Dương Quỳnh vừa sửa soạn hành lý vừa nói.

"Em muốn nhanh chóng kiếm tiền. Bất quá có một số việc không thể quá nhanh. Em trước kia chưa từng đóng phim, họ nhìn đến em đã là không tồi. Làm sao dám vọng tưởng điều gì khác?" Thẩm Thu Hoa ngồi ở mép giường, dựa vào đầu giường nhìn Dương Quỳnh bận rộn.

Hành lý của các nàng không nhiều lắm, ban đầu cũng chỉ nghĩ tới nhìn xem. Còn chưa biết có thể ký hợp đồng hay không. Thẩm Thu Hoa chưa từng bởi vì kiếp trước là cung phi mà đánh giá cao chính mình. Nàng rõ ràng, để làm một diễn viên, nàng còn chưa đủ tư cách.

"Vậy là em định tới đây học tập một chút." Dương Quỳnh hiểu rõ tâm tư Thẩm Thu Hoa.
"Nhìn một chút. Tóm lại con đường này rất không dễ đi. Nếu không làm sao có nhiều quy tắc ngầm như vậy?"
"Em sẽ sao?" Dương Quỳnh thò qua tới hỏi.
"Sẽ cái gì? Quy tắc ngầm?" Thẩm Thu Hoa buồn cười hỏi lại. Nhìn Dương Quỳnh gật đầu, nàng chớp mắt một cái, "Chị để cho người khác quy tắc ngầm với em sao?"
Dương Quỳnh cũng cười. Nàng đặc biệt thích bộ dáng tin tưởng nàng tuyệt đối của Thẩm Thu Hoa. "Đương nhiên sẽ không. Ai dám động tâm tư với em, chị xử đẹp hắn!"
"Bạo lực!" Thẩm Thu Hoa oán giận một câu, khóe miệng lại cong lên. Tươi cười cũng lộ ra ngọt ngào.

Buổi tối đoàn phim kết thúc công việc. Thi Vị Bình cùng đạo diễn lại đây gặp mặt.

"Thẩm tiểu thư, đây là đạo diễn của chúng tôi Trịnh Diên Đông. Trịnh đạo, vị này chính là Thẩm Thu Hoa Thẩm tiểu thư. Còn vị này là trợ lý Thẩm tiểu thư, Dương Quỳnh Dương tiểu thư." Thi Vị Bình giới thiệu hai bên.
"Trịnh đạo khỏe." Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh đều chào hỏi.
"Các cô khỏe." Hai bên bắt tay, lẫn nhau ngồi xuống.

Trịnh Diên Đông ngồi xuống, nghiêm túc đánh giá Thẩm Thu Hoa. "Thẩm tiểu thư, tôi là người thẳng thắn, có cái gì liền nói thẳng. Tình trạng đoàn phim bây giờ tôi nghĩ Thi Vị Bình đã nói cho các vị rồi. Trước mắt là như thế này, nhân vật này suất diễn không nhiều lắm, nhưng rất quan trọng kỹ thuật. Chúng ta thử mấy diễn viên đều không thích hợp. Chủ yếu là diễn viên tuổi quá nhỏ không đủ khí tràng, cho người ta cảm giác quá nhu nhược. Tôi xem qua video chụp hình của Thẩm tiểu thư, cảm thấy hình tượng của cô rất chuẩn, khí tràng cũng đủ. Hiện giờ xem ra, xác thật cùng ảnh chụp không sai biệt lắm. Cho nên tôi muốn cô thử trang điểm, có thể chứ?"
Thẩm Thu Hoa gật gật đầu. "Trịnh đạo, nói thật, trước đây tôi chưa từng đóng phim, cho nên trong lòng chưa chuẩn bị tốt."

"Trang điểm xong trong lòng cô tất sẽ chuẩn bị tốt, tin tưởng tôi." Trịnh Diên Đông không phải người thích nói nhảm. Ngay sau đó bọn họ đi đến phòng trang điểm. Đoàn phim đã tan việc, chuyên viên trang điểm đáng lẽ nên trở về nghỉ ngơi, lúc này còn có người chờ ở đây, hiển nhiên là Trịnh đạo đã nói trước.

Chuyên viên trang điểm nhìn Thẩm Thu Hoa sửng sốt, nữ nhân này không trang điểm mà vẫn quá xinh đẹp. "Người đẹp ở cốt không ở da." Chuyên viên trang điểm ở trong giới cũng ba bốn năm, từng trang điểm cho không ít người. Tuy rằng không phải minh tinh hạng nhất, nhưng hạng hai hạng ba cũng gặp qua, thật sự không có ai để mặt mộc đẹp như vậy.

Trịnh đạo phân phó trang điểm cho Thẩm Thu Hoa theo phong cách Quý phi. Chuyên viên trang điểm tay chân lanh lẹ bắt đầu hoá trang. Bên kia người phụ trách trang phục cũng sửa soạn trang phục Quý phi treo lên một bên.

Thẩm Thu Hoa nhìn dung nhan bản thân biến hóa trong gương, ngũ quan ban đầu bị phấn nền che kín, lại được chuyên viên trang điểm một lần nữa vẽ lại. Kỳ thật trong mắt nàng, hoá trang xong trừ việc mặt mình càng thêm trắng bệch, còn lại cũng không có gì thay đổi. Ngược lại làm khuôn mặt có vẻ tử khí trầm trầm. Bất quá mới đến, nàng cũng không nhiều lời. Thay đổi trang phục, một lần nữa ngồi xuống búi tóc lên, tóc giả cùng trang sức chồng chất, làm nàng một cái đầu nặng thêm hai lần, đi lại cũng khó khăn.

Nhưng khi Dương Quỳnh đỡ nàng quay về phía Trịnh đạo, Trịnh đạo cùng nhân viên công tác đều ngây ngẩn cả người. Nháy mắt quay người này, hiện ra trước mắt một Quý phi chuyển thế. Ung dung quý khí cứ thế ập đến trước mắt.

"Thẩm tiểu thư, cô chính là vì bộ phim này mà sinh ra. Nhất định phải gia nhập đoàn phim của chúng tôi." Trịnh đạo đã gấp không chờ nổi.

Thẩm Thu Hoa nhìn chính mình trong gương, chỉ lắc đầu. Bộ trang phục này còn được, nhưng đồ vật trên đầu không khỏi quá khoa rương đi? Còn có trang dung này, mấy ngàn năm sau lại giống như không bằng ngày xưa?

Chụp vài tấm hình, Trịnh đạo cùng Thẩm Thu Hoa ký hợp đồng.
Ký hợp đồng xong, Thẩm Thu Hoa liền nhận được kịch bản cho nhân vật này. Hơn mười trang giấy, Thẩm Thu Hoa xem một chút đã xong.
"Em có vẻ không hài lòng với cách trang điểm này." Dương Quỳnh nhìn nàng buông kịch bản, lúc này mới mò ra.
"Chị không cảm thấy có vấn đề sao?" Thẩm Thu Hoa dựa vào trong ngực Dương Quỳnh.
"Có vẻ trang điểm dày hơn một chút, khoa trương hơn một chút. Còn cả màu son này, có phải quá đỏ rồi không?" Dương Quỳnh cũng không cảm thấy son môi nên hồng hơn một chút.

"Chờ cho đến khi ta quay lại nói tiếp. Có lẽ đến khi đó sẽ thay đổi." Thẩm Thu Hoa không muốn vừa vào đoàn phim lại chỉ trỏ này nọ. Mặc dù nàng cảm thấy đề nghị của bản thân rõ ràng tốt hơn. Nhưng còn chưa thăm dò rõ ràng mọi việc xung quanh, nàng không muốn để lộ bản thân khác với người xung quanh.

Chờ một lần này chính là sáu ngày. Sáu ngày này, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh cũng không vì không có cảnh diễn mà ở trong khách sạn, mà là cả ngày ở đoàn phim nhìn các diễn viên khác đóng phim. Nàng cùng Dương Quỳnh suốt ngày ở đoàn phim lắc lư, mấy ngày xuống dưới, người cũng nhận biết được gần hết.

"Hương thơm tháng tư tại nhân gian" nói về trạch đấu trong những ngôi nhà cao cửa rộng. Nữ chủ tiểu thư nhà quan, sau khi phụ thân qua đời, gia đạo sa sút, nàng cùng mẫu thân sống nương tựa lẫn nhau. Sau gặp được nam chủ. Người nhà nam chủ muốn thay nam chủ từ hôn. Nam chủ không đồng ý, dưới tình huống ngẫu nhiên gặp được nữ chủ. Hai người từ quen biết đến hiểu nhau, cuối cùng dập tan gia đình quấy nhiễu, kết thành đôi. Cưới xong nữ chủ dung trí tuệ của bản thân, không chỉ được nhà chồng tán thành, còn đem chuyện xưa của nhà chồng xử lý gọn gang.

Nữ chủ là một diễn viên quá thời, tên Hà Văn. Ba bốn năm trước vẫn là một diễn viên hạng nhất, phim truyền hình diễn đến rất tốt, danh tiếng không tồi. Nhưng là nàng cảm thấy màn hình TV quá nhỏ bé, một hai đòi nhảy sang màn ảnh lớn. Kết quả hai năm tấn công điện ảnh, quay ba bộ phim doanh thu đều thấp, chỉ có thể một lần nữa trở lại làm diễn viên truyền hình. Nhưng lúc này vòng phim truyền hình cũng đã sớm đổi người mới, đã không biết Hà Văn là ai. Đây là bộ phim truyền hình thứ ba Hà Văn trở lại diễn, hai bộ phim trước rating đều có vẻ kém, có thể trở về một thời huy hoàng hay không chỉ còn biết dựa vào bộ phim này. Cho nên nàng rất coi trọng nó. Thẩm Thu Hoa nhìn nàng quay vài lần liền đã có cảm giác, diễn viên kinh nghiệm mở đầu cảm giác rất thoải mái.

Nam chủ là một cái minh tinh hạng hai mới nổi, gọi Chu Khê Nghiễm. Người này lớn lên cao lớn anh tuấn, xác thật có thể làm người mê muội. Hắn diễn kịch tuy nhìn không thoải mái như Hà Văn, nhưng ít ra thái độ rất nghiêm túc.

Ngoài ra còn vài diễn viên khách mời kỳ cựu. Nhìn ra được, Trịnh đạo đối với bộ phim này kỳ vọng rất lớn.

Cuối cùng cũng tới lượt Thẩm Thu Hoa. Hôm nay nàng rời giường sớm chờ hoá trang. Mấy ngày nay nàng ngoài việc theo đoàn phim lon ton ở phim trường, còn lại là cùng người trang điểm cho nàng ngày đó Lý tỷ nói chuyện phiếm. Đương nhiên, kỹ thuật nói chuyện phiếm của Thẩm Thu Hoa rất cao. Cho dù nàng có ngồi cả ngày trước mặt ngươi, ngươi đều sẽ không cảm thấy nàng phiền.

Lý tỷ thành công bị Thẩm Thu Hoa tẩy não, trang dung lần này so với ban đầu tự nhiên hơn rất nhiều. Ít nhất có thể nổi bật ngũ quan của nàng. Về phần búi tóc, Lý tỷ cũng hỏi qua Trịnh đạo, nghe góp ý của Thẩm Thu Hoa, cũng không chồng lên nhiều tóc giả. Bản thân Thẩm Thu Hoa tóc rất nhiều, cũng rất dài. Nàng ở trong thôn không có việc gì làm liền cùng Dương Quỳnh làm ra dầu gội hoa quế. Đem một đầu tóc đen của mình dưỡng ra đen nhánh. Tay nghề Lý tỷ rất tinh xảo, làm một búi tóc hoa mẫu đơn, gài thêm vài cái trâm rồi điểm thêm chút châu hoa là được.
Đổi xong trang phục, Thẩm Thu Hoa đỡ tay Dương Quỳnh đi tới trường quay. Trịnh đạo bảo nàng ngồi sang một bên. Cảnh đầu hôm nay không phải nàng diễn. Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh vừa ngồi xuống ghế dài, liền thấy Hà Văn theo sau cũng ngồi xuống nơi này.

Editor có lời muốn nói: Dạo này wattpad ngáo quá, ngán không muốn đăng truyện các bạn ah. Từ mai sẽ mỗi ngày một chương nha, cảm ơn các bạn ủng hộ.
 
Sủng Phi Cự Liêu
Chương 9



Nhìn thấy Hà Văn ngồi lại đây, Thẩm Thu Hoa gật đầu hô: "Văn tỷ tỷ, cảnh đầu không phải chị diễn sao?" Mấy ngày nay ở chung, lấy Thẩm Thu Hoa EQ, làm sao có người bất mãn?

Hà Văn lắc đầu. "Là Khê Nghiễm diễn. Chị là cảnh sau. Em tới cũng mấy ngày rồi, hôm nay lần đầu tiên đóng phim, khẩn trương sao?"

"Đương nhiên khẩn trương. Em đến bây giờ còn chưa biết diễn như thế nào đây." Thẩm Thu Hoa lời này có chút khiêm tốn. Trịnh đạo đã chỉ qua cho nàng, mấy ngày nay nàng xem người khác đóng phim đã tự ở trong lòng sửa chữa ấn tượng về Quý phi. Ít nhất đến bây giờ, nàng đối với nhân vật này tương đối hiểu rõ.

"Cảnh kia của em là diễn chung với Lý lão sư. Em nhớ kỹ, đừng khẩn trương, cũng đừng quên thoại. Lý lão sư đã diễn vài chục năm, hắn sẽ dẫn dắt em diễn. Em đến lúc đó, dựa vào phản ứng của hắn mà diễn là được. Đừng chỉ chăm chăm phần diễn của mình mà quên phối hợp với hắn."
Ấn tượng của Hà Văn đối với Thẩm Thu Hoa rất tốt. Mới đầu nhìn Thẩm Thu Hoa được dẫn tới, còn tưởng rằng là người mà kim chủ nào nhét vào. Đặc biệt sau khi nhìn khuôn mặt này của Thẩm Thu Hoa, Hà Văn càng khẳng định chính mình suy đoán. Bất quá mấy ngày nay nhìn Thẩm Thu Hoa sáng sớm mỗi ngày đi tới phim trường, nghiêm túc xem từng cảnh diễn, lại cảm thấy không đúng. Nếu có kim chủ bao nuôi, nàng làm sao lại vất vả như vậy.

"Em nhớ kỹ, cảm ơn Văn tỷ tỷ." Thẩm Thu Hoa nhoẻn miệng cười. Nàng bây giờ vẫn trong trang dung của Quý phi, vậy nhưng lại không có chút khí phách nào, ngược lại đầy sự trẻ con tinh nghịch. Hà Văn nhìn có chút hoảng thần.

"Em đã gọi chị là Văn tỷ tỷ nha..... Muốn không chỉ cho em cũng không được. Một chút nữa đến giờ diễn, em diễn cùng Lý lão sư nhất định phải chú ý nhìn vào mắt hắn, hắn sẽ từ đôi mắt em nhìn ra phản ứng của em, như vậy hắn mới có thể dẫn dắt em diễn kịch một cách tốt nhất. Chị nghe nói trước đó có vài diễn viên trẻ tuổi không dám nhìn vào mắt hắn, khiến cho hắn ngay ở trường quay phát hỏa. Hắn là tiền bối, tính tình khả năng có hơi lớn, đó là bởi vì hắn nhìn trúng cách diễn của mình. Chỉ cần em diễn nghiêm túc, em mà thiếu sót ở đâu hắn sẽ giúp em bù đắp, nhưng nhất định phải phối hợp với hắn." Hà Văn đem tất cả những gì mình biết về diễn viên Lý nói cho Thẩm Thu Hoa.

Thẩm Thu Hoa khiêm tốn thụ giáo. "Em sẽ cố gắng."

Hà Văn mở miệng định nói chuyện, nghĩ nghĩ lại dừng lại. Lúc này có nhân viên công tác mời nàng đi, có việc muốn nói.

"Nàng sao lại đối với em tốt như vậy?" Dương Quỳnh không cảm thấy trong vòng giải trí này lại có ai muốn làm Lôi Phong [1].

[1]: Lôi Phong là một chiến sĩ của quân Giải phóng Nhân dân Trung Quốc. Sau cái chết của mình, Lôi Phong đã được hình tượng hóa thành một nhân vật vị tha và khiêm tốn, một người hết lòng với Đảng Cộng sản, chủ tịch Mao Trạch Đông và nhân dân Trung Quốc.

"Không phải nói bộ phim này đối với nàng rất quan trọng sao? Chỉ mình nàng cố gắng thì chưa đủ. Chị xem nàng chủ động lại đây tìm em, còn không phải là sợ em diễn không tốt? Nàng là người thông minh, hiểu rõ nếu bộ phim này hot, nàng mới có thể hot." Cặp mắt Thẩm Thu Hoa dữ dội sắc bén. Hà Văn đến bên người nàng ngồi xuống, nàng liền biết Hà Văn có chuyện muốn nói. Kêu một tiếng "tỷ tỷ" mà được chỉ dạy biết bao nhiêu, nào có chuyện tốt như vậy?

Hà Văn vừa nói xong, đã bị đạo diễn kêu đi, chuẩn bị quay cảnh thứ hai. Đến khi nàng quay xong cảnh của mình, Thẩm Thu Hoa đã sớm không ở vị trí ban đầu. Nhiệt độ bên ngoài bắt đầu cao lên, Thẩm Thu Hoa mặc vài tầng quần áo đương nhiên chịu không nổi, lúc này đã trốn ra hành lang hưởng gió điều hòa với Dương Quỳnh.

Không bao lâu, Thi Vị Bình mang theo một đám diễn viên đã trang điểm xong, cùng với Thẩm Thu Hoa tiến vào bên trong tòa cung điện. Nhân viên công tác bên trong đã sắp đặt xong máy quay phim, đang điều chỉnh thử.

Thi Vị Bình mang các diễn viên kia đi an bài. Yêu cầu Thẩm Thu Hoa đứng ở trong chủ điện đừng cử động. "Thu Hoa, chút nữa Lý lão sư tiến vào, bẩm báo với em việc nam chủ đi ra ngoài. Em nói thoại của em, cùng Lý lão sư đối diễn. Lúc này có tiểu thái giám tới báo hoàng thượng hạ chỉ, sau đó em cảm thán gia tộc hưng suy, trình bày em ở trong cung không dễ dàng, nói xong là kết thúc phân cảnh này."

Thẩm Thu Hoa gật đầu tỏ vẻ minh bạch. Thi Vị Bình kêu tất cả diễn viên tập trung tinh thần, diễn thử một lần.

Theo như Thi Vị Bình từng nói, các diễn viên ở đây tập qua một lần không có máy quay. Thẩm Thu Hoa vẫn hay quên vị trí máy quay.

"Thu Hoa, em đừng có gấp, chúng ta có thời gian, từ từ diễn." Thi Vị Bình an ủi nói.

Dương Quỳnh đi tới trao cho Thẩm Thu Hoa một ánh mắt, hai người không nói chuyện, nhưng đều đã hiểu được tình cảm của nhau.

"Em không sao, đừng lo lắng." Thẩm Thu Hoa hít sâu một hơi, một lần nữa xốc lại tinh thần, tiếp tục luyện tập. Nàng trước mắt tương đối thua thiệt so với Lý Thạc vì căn bản họ không ở chung một chỗ. Tổ của nàng là tổ B, Lý Thạc lại diễn chung với nam chính ở tổ A. Phải đợi bên kia kết thúc mới có thể đến đây. Cho nên nàng muốn khi chưa có ai đối diễn mà tự mình luyện tập.
Lần thứ hai, lần thứ ba, lần thứ tư...... Thẩm Thu Hoa tiến bộ một cách cực kỳ rõ ràng. Nàng chuẩn xác nhớ kỹ vị trí máy quay phim, vị trí bản thân, thậm chí là vị trí ánh đèn. Đầu óc nàng trước sau đều thanh tỉnh. Bản thân không có kinh nghiệm, chỉ có thể đem tất cả đồ vật nhớ kỹ, dựa vào trí nhớ tinh chuẩn bù vào phần kinh nghiệm thiếu hụt.

Thêm vài lần nữa, Thi Vị Bình cho mọi người nghỉ ngơi, hắn đi xem tổ A đã hoàn thành công việc chưa.

Dương Quỳnh mang ly nước tới, Thẩm Thu Hoa uống một chút. "Chị cảm thấy thế nào?"

"Về tổng thể vẫn còn thiếu một chút ý tứ." Dương Quỳnh rõ ràng bây giờ không phải lúc để nịnh hót.
"Em cũng cảm thấy vậy." Thẩm Thu Hoa cảm nhận được nơi nào thiếu sót, nhưng kinh nghiệm của nàng thật sự khuyết thiếu, cau mày suy nghĩ trong chốc lát cũng không nghĩ ra mấu chốt ở nơi nào.

Khoảng một giờ sau, Lý Thạc cuối cùng cũng quay chụp xong phần công việc của tổ A, lập tức bị Thi Vị Bình mời vào trong điện, bắt đầu việc quay chụp của tổ B. Thẩm Thu Hoa lúc này mới biết được trạng thái hàng ngày của những diễn viên không có tên tuổi. Diễn viên quan trọng mà chưa tới, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi. Hơn nữa hiển nhiên những diễn viên này đã chờ đợi thành thói quen. Bọn họ từng người tìm vị trí mát mẻ ngồi xuống, lấy điện thoại ra chơi. Lúc này thấy Lý Thạc tới, các diễn viên đều tự giác thu hồi điện thoại, chờ đợi quay chụp.

Thẩm Thu Hoa lúc trước đã gặp qua Lý Thạc ở đoàn phim. Hai người đã nhận thức nhau, gặp lại lần này cả hai đều gật đầu chào hỏi. Thi Vị Bình dặn dò vài câu, sau đó lui về đằng sau máy quay. Thư ký trường quay hô action, cảnh quay chính thức bắt đầu.

Nhân vật Lý Thạc đóng là phụ thân nam chủ, cũng là ca ca Quý phi. Nói cách khác, nam chủ là cháu ngoại của Quý phi. Lần này tiến cung chính là vì định kỳ hội báo trong gia tộc sự.

Lý Thạc quả nhiên là diễn viên thâm niên, vừa tiến vào khí tràng đã có sự khác biệt. Hắn tiến vào, thi lễ nói: "Vi thần tham kiến Quý phi nương nương!"
"Huynh trưởng xin đứng lên." Thẩm Thu Hoa đứng dậy mềm mại đỡ lấy. Ánh mắt ôn nhu, vừa có sự quan tâm đối với người nhà, lại mang theo sự rụt rè của Quý phi.
Ở đằng sau ống kính, Thi Vị Bình nhịn không được ở trong lòng kêu một tiếng "Tốt!". Một ánh mắt này, một tư thế này, liền đem Quý phi diễn đến mười phân vẹn mười. Cái cảm giác đẹp đẽ quý giá này, thật sự quá khó có được.

Lý Thạc đứng dậy, "Nương nương, khuyển tử đã rời nhà trốn đi, đến nay tung tích không rõ. Vi thần lo lắng......" Thân là thần tử, không thể nhìn thẳng cung phi. Lý Thạc đầu hơi hơi rũ, liền thấy một đoạn làn váy, theo bước chân chủ nhân hơi hơi đong đưa.
"Huynh trưởng, Phong nhi đã lớn, có dự định riêng của bản thân. Trong nhà một số việc cũng nên để hắn học một chút." Thẩm Thu Hoa dựa theo kịch bản chậm rãi nói.
"Nhưng là......" Lý Thạc ngẩng đầu. Trước mắt hắn là một khuôn mặt tuyệt mỹ. Nhưng hắn đã gặp qua Thẩm Thu Hoa, đây cũng không phải điều hắn kinh ngạc. Hắn kinh ngạc là do Thẩm Thu Hoa lúc này toàn thân khí chất đều thay đổi. Trước đó, lúc trước khi quay, Thẩm Thu Hoa nhìn thấy hắn vẫn là khiêm tốn khách khí. Lúc này, Quý phi ở trên cao nhìn xuống, là đối thần tử nói một không hai.

"Vi thần...... Tuân nương nương ý chỉ." Lý Thạc lần thứ hai cúi đầu.
"Huynh trưởng......" Quý Phi vừa muốn nói chuyện, bên ngoài có tiểu thái giám giọng the thé nói: "Thánh thượng có chỉ, tuyên Quý phi nương nương đi đến Ngự Thư Phòng."

Thẩm Thu Hoa tiến vài bước, đi đến ánh đèn học thầy trước giả thiết điểm thượng. Ánh đèn lúc này nhu hòa chiếu trên mặt nàng. Máy quay vội vã kéo tới đặc tả. "Huynh trưởng, đế vương ân sủng, chung quy không bằng mẫu gia bình an. Bổn cung tại hậu cung chìm nổi nhiều năm, mới có địa vị hôm nay. Bổn cung sẽ che chở trong nhà, cũng hy vọng trong nhà có thể che chở bổn cung."

Lời nói như thế này, kiếp trước Thẩm Thu Hoa tuyệt đối sẽ không nói ra. Kiếp trước nàng vào cung vì vị tam triều lịch sĩ phụ thân kia. Thẩm gia có phụ thân, không cần nàng phải nhọc lòng. Điều nàng cần làm là bảo vệ tốt chính mình, tự chiếu cố bản thân, không làm cha mẹ, gia tộc lo lắng.

Nhân vật Quý phi này còn chưa hiểu rõ, bên trong hậu cung nếu muốn sống lâu dài, không nên cùng mẫu gia có quá nhiều liên lụy. Bất quá thoạt nhìn nàng cũng không có biện pháp gì, rốt cuộc nàng có thể bò đến vị trí Quý phi, vẫn là dựa vào mẫu gia duy trì.

"Cắt!" Thi Vị Bình hô.

Tất cả mọi người nhẹ nhàng thở ra. Lần này không gặp vấn đề, hẳn là có thể thông qua.
"Không tồi không tồi. Bất quá Thu Hoa, vừa lúc nói đến người nhà che chở, trong mắt em nên bi thương thêm một chút." Thi Vị Bình vỗ tay nói: "Chúng ta thử lại lần nữa!"

Thẩm Thu Hoa không nói thêm gì. Uống một hớp nước, lại quay một lần. Một lần này càng thêm thuận lợi, Thi Vị Bình thập phần hài lòng.

Cảnh tiếp theo, hai người không ai phải xuất hiện, Lý Thạc làm diễn viên chính trở về tổ A tiếp tục đóng phim. Nàng lật xem kế hoạch quay chụp hôm nay, nàng chỉ có một cảnh này. Cho nên hôm nay vai diễn của nàng đã hoàn thành rồi.

Tẩy trang rồi thay quần áo, Thẩm Thu Hoa cùng Dương Quỳnh trở lại khách sạn nghỉ ngơi. Hôm nay các nàng thức dậy rất sớm, lúc này đều cảm thấy cần ngủ bù.

Kéo rèm cửa sổ, căn phòng lập tức tối đi.

Dương Quỳnh xoay người, Thẩm Thu Hoa đã nằm ở trên giường, đang nghịch điện thoại.
"Mất cả nửa ngày, kết quả chỉ quay có như vậy." Dương Quỳnh nhịn không được oán giận.
"Nhân vật của em không nhiều đất diễn, tất cả phân cảnh có lẽ chỉ quay một ngày là xong. Bất quá đó là đãi ngộ của nhân vật chính." Thẩm Thu Hoa hoàn toàn không thèm để ý những việc này. Những việc này chính là nhờ nàng quan sát tình huống mấy ngày nay.

Dương Quỳnh thò qua, "Em đang xem cái gì?"
"Nói với Nguyên Hương và Như Quyên là em vừa quay xong cảnh đầu." Thẩm Thu Hoa đánh chữ chậm, còn không dùng ngữ âm. Cùng Dương Quỳnh nói vài câu, nàng mới phát tin tức đi.

Group Wechat Lung Hoa Cung.

Nguyên Hương và Như Quyên cơ hồ tìm tất cả icon tung hoa gửi tới, màn hình bây giờ nhìn thật loạn a!
"Hai nhà đầu này hiện tại cũng yêu thích hồ nháo." Thẩm Thu Hoa ném di động, xoa ấn đường lẩm bẩm.
Dương Quỳnh cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại: "Nương nương của các ngươi bị icon làm cho hoa mắt, hiện tại đang nhắm mắt dưỡng thần."

Bên kia Nguyên Hương và Như Quyên nghe xong lời này hai mặt nhìn nhau, sau đó che miệng cười trộm.
"Thật muốn nhìn bộ dáng bất đắc dĩ của nương nương." Như Quyên nhỏ giọng nói.
"Để làm chi? Nương nương lại không nghe thấy, nhỏ giọng như vậy làm gì?" Nguyên Hương khó hiểu.
"Hừ!" Như Quyên dựng thẳng ngón trỏ tay phải đặt ở bên môi. "Ngẩng đầu ba thước có thần minh[2]. Dù sao cũng cảm thấy nói xấu nương nương, nương nương nhất định biết đến."

[2]: mọi việc làm của con người đều có Thần, Phật chứng giám, là câu nói mang hàm ý về 'thiện ác hữu báo' trong văn hóa truyền thống.

Thẩm Thu Hoa nhắm mắt dưỡng thần mà hắt xì ba cái, thật sự tổn hại hình tượng.
"Bị cảm?" Dương Quỳnh đem nàng ôm vào ngực ủ ấm.
Thẩm Thu Hoa hít hít mũi, "Nhất định là hai cái nha đầu kia đang nói xấu em!" Nàng đem bản thân dính sát vào ở Dương Quỳnh, quả nhiên có người làm ấm giường vẫn rất cần thiết.
"Uy uy!" Dương Quỳnh bắt lấy cái tay lộn xộn của nàng đè lại, "Em như vậy có nghĩ tới cảm thụ của chị hay không?"
"Cái gì?" Khó được Thẩm Thu Hoa lúc này bị mấy cái hắt xì phân tán lực chú ý, thế nhưng lộ ra vẻ mặt ngây thơ.

Editor lại nhiều lời nè: Ding ding ding! Nương nương đã quay trở lại! Mong các bạn đừng chê nàng xuất hiện nhiều a~
 
Back
Top Bottom