Siêu Nhiên Sức Mạnh Oán Trách

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
397255837-256-k524485.jpg

Sức Mạnh Oán Trách
Tác giả: Phudo2310
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

💥 SỨC MẠNH MANG TÊN KÝ ỨC 💥

Tác giả: Phú Đỗ
🌌 Một thế giới tu tiên phân tầng nghiêm ngặt, nơi thực lực quyết định sinh tử.
🔥 Một kẻ phế vật không thể tu luyện - Hàn Duyệt - bị vứt bỏ khỏi gia tộc, truy sát tận cùng.
🌲 Trong tay chỉ còn một cây gậy gỗ mẹ tặng, tưởng chừng vô dụng... nhưng lại ẩn chứa một hệ thống nghịch thiên mà chính anh cũng không biết đến.

🩸 Khi máu đổ, khi sinh tử cận kề... anh giết sạch trong vô thức.
💫 Không ai còn nhớ mặt anh.

Không ai biết ai là kẻ đã ra tay.
🤯 Anh nghĩ mình được ai đó cứu mạng, nhưng... chính cây gậy ấy, chính ký ức bị đánh cắp ấy, đã mang đến sức mạnh không ai địch nổi.

👑 Nữ chính - một thiên tài tu luyện, thiên mệnh chi nữ - chỉ rung động trước kẻ từng bị cả thế giới xem là phế vật.
⚔️ Từ những bước chân trốn chạy, đến con đường chinh phục mọi tông môn, đạp lên cường giả...

Hàn Duyệt từng bước bước vào một định mệnh mà không ai dám tin là thật.

🔮 Thế giới tu tiên có 12 cảnh giới: Tụ Linh, Trúc Cơ, Kim Đan... và tận cùng là Phá Hư Cảnh - một tồn tại mà người đời cho là không có thật.
💀 Hàn Duyệt - người không ai nhớ mặt, nhưng lại là kẻ cuối cùng được khắc ghi vào lịch sử.

📌

Thể loại: Tu tiên - Hệ thống - Bí ẩn - Tình cảm sâu sắc - Hồi hộp nghẹt thở
📌

Tình trạng: Đang cập nhật
📌 Tần suất: 3-5 chap/tuần
📌 Đọc và lưu ngay - Đừng để ký ức bị lãng quên.​
 
Sức Mạnh Oán Trách
📖 CHƯƠNG 1: HUYẾT LỘ KHAI MẠC


Mưa rơi như trút.

Trên con đường núi trơn trượt, máu chảy hòa cùng nước, nhuộm đỏ từng phiến đá rêu xanh.Một thiếu niên áo rách nát, tóc dính bết bởi máu và bùn đất, đang cố chạy như điên trong màn mưa dày đặc.

Bước chân loạng choạng, mỗi bước như dẫm lên lưỡi dao, nhưng hắn vẫn cắn răng, không dừng lại."

Không được dừng...

Không thể chết ở đây..."

Hàn Duyệt, cái tên từng bị cả tông môn chê cười là phế vật không thể tu luyện, giờ phút này đang bị truy sát không thương tiếc.

Không phải vì hắn làm điều gì sai... mà chỉ vì hắn có mặt sai thời điểm, chứng kiến điều không nên thấy.Tiếng bước chân đuổi theo phía sau vang lên rõ mồn một."

Ở đằng kia!

Hắn chạy lên sườn núi rồi!"

"Tên đó còn sống sao?

Không thể để nó chạy thoát!"

Hàn Duyệt không ngoảnh đầu.

Hắn biết, chỉ cần dừng lại một khắc... là máu sẽ không còn chảy nữa — bởi hắn sẽ không còn tim để đập.Tay trái hắn nắm chặt một vật duy nhất mang theo bên mình — một cây gậy gỗ nhỏ, mòn vẹt vì năm tháng, đầu gậy có khắc ba chữ mờ nhòe: "Tín – Duyệt – Tử".

Là vật mẹ hắn để lại trước khi mất tích — cũng là thứ duy nhất hắn không bao giờ vứt bỏ.⸻Cơn mưa đột ngột ngừng lại.

Hàn Duyệt đạp vào một mỏm đá, ngã lăn xuống một thung lũng hoang vu, thân thể va đập tứ phía, máu chảy thêm không ngừng.Hắn nằm thở dốc, mắt mờ dần.

Bên tai chỉ còn tiếng tim đập và tiếng thở đứt quãng.

Cái chết...

đến gần lắm rồi."

Ta... thật sự phải chết ở đây sao...?"

"Không, không thể...

Mình chưa từng làm hại ai... chỉ muốn sống mà thôi..."

Khi ý thức mờ đi, hắn cảm giác cây gậy trong tay... trở nên nóng rực.Một vết sáng mơ hồ, không rõ từ đâu, xẹt qua tầm mắt.

Rồi làn sương đen dâng lên, bao trùm cả tầm nhìn.Mọi cảm giác... mờ đi.

Tay hắn siết chặt gậy.

Đôi chân mềm oặt... bỗng bật lên.

Không phải hắn điều khiển — mà là bản năng.Trong cơn mê loạn...

Hàn Duyệt nhắm mắt lại... vung gậy về phía trước.ẦM!!!Tiếng hét xé họng vang lên."

Không...

Khôngggg...!!!"

Rồi tất cả im lặng.⸻Khi Hàn Duyệt tỉnh dậy...Thứ đầu tiên hắn thấy là — máu.

Máu ở khắp nơi.Mười mấy thi thể nằm rải rác.

Mắt mở trợn trừng, cổ bị vặn gãy, một số không còn nguyên vẹn.

Xung quanh bốc mùi tanh đến nôn mửa.

Không có ai sống sót.

Chỉ hắn — và cây gậy dính đầy máu trong tay.Hắn lùi lại, tay run rẩy."

Mình... làm sao có thể...?"

Không một lời giải thích.

Không bảng hệ thống.

Không giọng nói nào vang lên.

Nhưng hắn biết rõ:

Chính mình...

đã làm.⸻"Không... mình không thể làm chuyện này được..."

Hắn bật dậy, ném cây gậy đi — nhưng khi vừa quay lưng bỏ chạy...

Cây gậy đã trở lại trong tay hắn.Không một dấu hiệu di chuyển.Không một âm thanh.Chỉ có... một sự thật lạnh lẽo như lưỡi đao:Có điều gì đó...

đã thức tỉnh trong hắn.⸻Đêm ấy, Hàn Duyệt chạy mãi không dừng.

Không vì trốn kẻ địch... mà vì sợ bản thân mình.⸻KẾT CHAP 1
 
Back
Top Bottom