Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMkqHk5Wlwg_qHvLDdIaHcXVWjiNtImD20a-EjLPbLUkJRzO1mJDhdKAJR7xHLQuDFIudZbytuGMHLWO553Oc3lym4pJt5Zki0iwf8g7AWpoI6ZOPJoXYATxn49Zc_JkDR-24D8Yw67K2sp8v6mS0Dd=w215-h322-s-no-gm

Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Tác giả: Khương Khương
Thể loại: Ngôn Tình, Khác, Sủng
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Vận mệnh của Lý Xán rất tốt, tám tuổi đã nhặt được hạt giống nam thần tên Giang Nhất Linh. Mọi người đều nói Giang Nhất Linh tính cách kỳ quái, từ nhỏ đến lớn đối với ai cũng khách khí, nhưng chẳng ai lọt được vào mắt cậu ấy. Vậy mà chỉ có Lý Xán trị được cậu, nam thần gặp nữ thần kinh, tất cả sự kiêu ngạo lạnh lùng đều sụp đổ tan tành. Cô cẩn thận giấu đi chút tình cảm dành cho cậu, nghi thần nghi quỷ cho rằng cả thế giới đều biết tâm tư của mình. Nhưng thực tế, cả thế giới đều biết Giang Nhất Linh thích Lý Xán. Chỉ có cô ngốc ấy vẫn tự cho là mình lợi hại, cho rằng chính mình đã theo đuổi được Giang Nhất Linh. Cậu ấy đã dùng cả tuổi thanh xuân chỉ để chờ khoảnh khắc cô kiễng chân hôn lên môi mình. Chữa lành, Ngọt sủng, Thanh mai trúc mã, Hot boy học đường, Thanh xuân, Yêu thầm lẫn nhau, Nhẹ nhàng, Vườn trường​
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 1: Chương 1



“Bà Vương! Dì Lưu! Lý Thạch Cường lại say rượu nữa rồi!” Cô bé thắt hai bím tóc nhỏ quen đường quen nẻo chạy vội đến ủy ban khu phố, từ xa đã nhìn thấy tấm biển treo ngoài cửa căn nhà cấp bốn chữ “Ủy ban khu phố Hồng Tinh số 2”, liền lập tức mở miệng hét lớn: “Con với mẹ con lại bị ông ta đánh rồi!”

Nói xong, cô bé chui tọt vào trong nhà. Văn phòng ủy ban đang bật lò sưởi, các bà, các dì trong phòng đồng loạt quay lại nhìn vị khách nhỏ không mời mà tới. Lập tức, người thì ngừng nhổ vỏ hạt dưa, người thì ngừng bóc quýt, một đám phụ nữ nhanh chóng vây quanh cô bé, nhao nhao lên tiếng:

“Trời ơi! Cái mặt xinh đẹp thế này cũng bị đánh sưng mất rồi! Lý Thạch Cường cái đồ khốn nạn, mới viết giấy cam kết chưa được hai tháng mà lại ngựa quen đường cũ rồi!”

“Ly hôn! Lần này thế nào cũng phải ly hôn! Nếu nhà họ Lý còn dám tới lằng nhằng, chúng ta kiện thẳng lên tòa luôn!”

“Xán Xán, mẹ con đâu? Sao chỉ có mình con tới vậy?”

Xán Xán thở hổn hển, đưa tay áo lau mồ hôi trên trán, lớp vải thô cọ qua má đau rát như bị giấy ráp quẹt qua.

“Lý Thạch Cường tát con một cái, mẹ con chặn lại cho con. Mẹ bảo con chạy đi!” Xán Xán giọng lớn, rõ ràng từng chữ: “Mẹ vì cứu con nên bị kẻ địch Lý Thạch Cường đá một cú!”

“Đúng là đồ khốn nạn!” Bà Vương, người đứng đầu ủy ban, lập tức nghiêm mặt, phất tay ra hiệu cho đám phụ nữ bên cạnh: “Đi, chúng ta tới nhà họ Lý xem sao!”

Chuyện lùm xùm nhà họ Lý, trong vòng ba dặm ai cũng biết. Trước khi chưa có Xán Xán, Lý Thạch Cường và Thái Hồng Anh là yêu đương tự do rồi kết hôn, đều là công nhân cũ của Nhà máy cơ khí Hồng Tinh số 2, cuộc sống coi như thuộc hạng khá trong nhà máy. Nhưng đầu những năm 90 nhà máy phá sản, hai vợ chồng đồng loạt thất nghiệp, trợ cấp chỉ đủ để họ mua được căn nhà cấp bốn hiện tại.

Lúc ấy Xán Xán mới 4 tuổi, nhà ba miệng ăn, không còn cách nào khác, Thái Hồng Anh gom góp mượn mấy đồng, bày quầy bán đồ ăn sáng, dần dần cũng nuôi nổi cả nhà. Ngược lại, Lý Thạch Cường vốn là công nhân kỹ thuật, thất nghiệp rồi không chịu nổi cú sốc tâm lý nên bắt đầu sa đà vào rượu chè.

Cả nhà chỉ có mình vợ kiếm tiền trong khi chồng lại thích nhậu nhẹt, Thái Hồng Anh ngày càng càm ràm.

Lý Thạch Cường ngoài phố nghe người ta xì xào, về nhà lại bị vợ cằn nhằn, tức quá giơ tay đánh vợ một cái.

Đó chính là khởi đầu của bạo lực gia đình.

Nhưng Thái Hồng Anh đâu phải dạng dễ bắt nạt, Lý Thạch Cường say rượu đánh cô, cô cũng không ngần ngại đánh trả, hai người đánh qua đánh lại, đôi khi còn bị Thái Hồng Anh đánh cho tơi tả. Nhưng người chịu khổ nhiều nhất vẫn là đứa trẻ. Khi nhận ra mình đánh không lại vợ, Lý Thạch Cường quay ra đánh con gái.

Con gái mới 7, 8 tuổi, thân thể nhỏ nhắn, đánh vào cảm giác rất “đã tay”.

Chính vì thế Thái Hồng Anh hoàn toàn bùng nổ, đòi ly hôn, làm ầm lên khắp khu. Nhưng Lý Thạch Cường không chịu, mỗi lần tỉnh rượu lại khúm núm xin lỗi, quỳ lạy viết cam kết, khi ủy ban đến hòa giải, lời thề thốt nghe còn thành khẩn hơn ai hết.

Nhưng chó không bỏ được tật ăn phân. Giấy cam kết có dấu vân tay kia chưa ráo mực, còn chưa đầy hai tháng Lý Thạch Cường lại tái phạm.

Một nhóm phụ nữ ở ủy ban hùng hổ kéo tới nhà họ Lý. Lúc này, Thái Hồng Anh đang một tay cầm cái ghế gỗ dùng để bán hàng, một tay chỉ vào Lý Thạch Cường chửi bới trong sân, không biết đã đến hiệp thứ mấy. Không biết có phải Lý Thạch Cường mệt rồi hay không, ngồi xổm trong sân, cãi qua cãi lại với Thái Hồng Anh một cách yếu ớt.

“Chuyện gì đây, lại ầm ĩ nữa rồi!” Bà Vương khí thế lẫm liệt, vừa tới đã như cây đinh trấn biển. Các dì trong ủy ban lập tức bắt tay vào việc, giải đám đông hiếu kỳ tản đi, trong vòng năm phút kiểm soát được hiện trường.

Có người chống lưng, mắt Thái Hồng Anh đỏ hoe, nước mắt ròng ròng kể khổ: “Còn sống thế này sao nổi! Cái đồ khốn nạn Lý Thạch Cường này, hắn trọng nam khinh nữ, đánh vợ đánh con!” Thái Hồng Anh kéo Xán Xán từ trong đám đông ra, ngồi xổm ôm lấy cô bé đang cúi đầu khóc.

Lý Thạch Cường lúc này rượu cũng tỉnh được hơn nửa, mở miệng nói giọng yếu ớt: “Tôi không bạo hành, chỉ là con bé không nghe lời, chẳng lẽ tôi không được dạy dỗ nó sao?”

“Anh nói láo!” Thái Hồng Anh lập tức khôi phục sức chiến đấu, quay ngoắt lại trừng mắt Lý Thạch Cường: “Con nít 7, 8 tuổi đứa nào mà chẳng nghịch? Nhà nào có con nít tuổi này không nghịch ngợm? Với lại hôm nay con bé có làm gì sai? Ngoan như mèo con vậy!” Vừa nói vừa nhìn bà Vương, không quên khoe: “Xán Xán nhà cháu học giỏi lắm, họp phụ huynh cô giáo còn đặc biệt khen đấy!”

“Xán Xán là đứa trẻ ngoan.” Bà Vương chốt hạ: “Dù con bé có nghịch ngợm thế nào, cũng không được động tay!”

“Anh ta dạy dỗ cái khỉ gì!” Mắt Thái Hồng Anh đỏ hoe, quát: “Con bé chỉ thích nhặt mấy thứ đồ linh tinh về chơi thôi, có phải đi ăn trộm nhà ai đâu! Anh ta chỉ mượn rượu làm càn! Nhìn xem anh ta đánh con bé thế nào! Nhà nào có con gái mà ngày nào cũng bầm tím mặt mũi đi học chứ!”

Lý Thạch Cường vẫn cứng miệng: “Vậy cô xem có nhà nào con gái ngày nào cũng ra ngoài nhặt rác không? Làm mất mặt!”

“Mất mặt cũng không bằng anh! Ăn bám vợ mà còn đánh vợ, đồ khốn nạn!”

“Con đàn bà thối tha, mày dám nói lại lần nữa thử xem……” Lời Thái Hồng Anh lại chọc trúng điểm yếu của Lý Thạch Cường. Hắn nổi điên nhảy dựng lên, giơ tay định xông về phía Thái Hồng Anh.

Bà Vương lập tức bước lên chắn trước mặt, băng tay đỏ trên cánh tay chắn ngay trước người, trợn mắt nhìn Lý Thạch Cường: “Còn muốn tạo phản nữa hả? Cán bộ tổ dân phố chúng tôi còn đang ở đây mà anh dám động tay à!?”

“Mọi người xem đi! Xem đi!” Thái Hồng Anh gào to: “Ly hôn! Nhất định phải ly hôn!”

====

Lúc người lớn nói chuyện, thường không cho trẻ con ở gần nghe. Khi câu chuyện bước sang giai đoạn tiếp theo, dì Lưu dúi vào tay Xán Xán năm đồng, giục cô bé ra ngoài chơi.

Xán Xán cầm năm đồng ra khỏi nhà, tâm trạng không tốt, muốn uống nước ngọt.

Cô bé mím môi đi đến tiệm tạp hóa, mua một chai Sprite thủy tinh rồi ngồi lên cái ghế nhỏ trước cửa tiệm uống. Bà chủ tiệm tạp hóa vừa rồi cũng nghe hết màn kịch lúc nãy, vừa đan len vừa trêu Xán Xán:

“Nếu bố mẹ cháu ly hôn, cháu sẽ theo ai?”

Xán Xán cụp mắt, thở dài như người lớn: “Theo mẹ cháu thôi, bố cháu có kiếm ra tiền đâu.”

“Chà, nhỏ mà khôn đấy.” Người phụ nữ cười nhìn Xán Xán, thấy nửa bên má trắng nõn của cô bé sưng đỏ thì lại xót xa: “Cũng đúng, bố cháu đúng là chẳng ra gì. …Muốn ăn kẹo không?”

Xán Xán sờ túi, còn lại bốn đồng xu, do dự một chút rồi lắc đầu.

Người phụ nữ mở lọ kẹo thủy tinh trên quầy lấy ra hai viên kẹo cao su hình quả dưa hấu đưa cho Xán Xán: “Dì cho cháu ăn.”

Xán Xán vẫn lắc đầu, đứng dậy, cầm chai Sprite bước ra ngoài: “Dì ơi, cái chai lát nữa cháu mang về trả nhé.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 2: Chương 2



Cô bé hơi buồn, nhưng lại không muốn người khác nhìn thấy mà cười nhạo, nên đi đến bờ sông nhỏ vắng vẻ, ngồi trên ghế đá, từng ngụm nhỏ nhấm nháp chai nước ngọt. Cách đó không xa là một đoạn bờ sông không có lan can xi măng bao quanh, trước đây là một nhánh của con sông, mùa đông năm nay đã cạn khô hoàn toàn, chỉ còn lại lòng sông trơ trụi, trên lòng sông mềm mại rải rác vài thứ đồ vật nhỏ kỳ diệu, ánh nắng chiếu vào, lấp lánh khắp nơi.

Giống như những vì sao đang ngủ say trên lòng sông.

Xán Xán nhìn lòng sông do dự, muốn đi qua đó chơi nhưng lại sợ làm bẩn bộ quần áo mới trên người. Đang ngẩn ngơ như vậy, cô bé nghe thấy tiếng động nhỏ trong bụi cây bên cạnh.

Xán Xán quay đầu nhìn lại, phát hiện một đôi mắt giữa những chiếc lá.

Nhiều năm sau, khi Xán Xán nhớ lại cảnh này, cô vẫn thừa nhận – đó là đôi mắt đẹp nhất mà cô từng thấy trong đời.

Mà giờ phút này, đôi mắt đẹp đẽ ấy, đang nhìn chằm chằm vào nửa chai nước ngọt trong tay Xán Xán.

Gần nửa phút trôi qua, không ai nói gì.

“Cậu muốn uống không?” Nửa phút sau, Xán Xán lịch sự hỏi, và đưa chai nước ngọt trong tay ra.

Chủ nhân của đôi mắt dường như bị giật mình, lập tức thụt vào trong bụi cây.

Xán Xán lại ngẩn người.

Mình đáng sợ đến thế sao?

“Cậu làm gì trong đó vậy?” Xán Xán đi đến bên bụi cây ngồi xuống, nghiêng đầu nhìn vào trong. Giữa những chiếc lá, một đứa trẻ gầy gò co rúm lại, cậu bé quấn một chiếc chăn bẩn thỉu, cảnh giác nhìn Xán Xán như một con thú nhỏ.

Mắt cậu ấy đẹp quá! Giống như Đát Kỷ trong phim truyền hình vậy!

Vậy cậu ấy là hồ ly tinh sao?

Xán Xán lại đưa nửa chai nước ngọt trong tay vào sâu hơn: “Vẫn còn ga đấy, uống không?”

Đứa trẻ bên trong không động đậy, Xán Xán giơ tay cũng không nhúc nhích, lại nửa phút nữa trôi qua, đứa trẻ cuối cùng cũng chìa bàn tay bẩn thỉu ra, giật lấy chai nước ngọt.

“Cậu không lạnh à?” Xán Xán kinh ngạc, cô bé nhìn thấy cánh tay đứa trẻ chìa ra, quần áo mỏng manh, cánh tay gầy gò như cành cây khô.

Đứa trẻ uống hết chai nước ngọt trong vài ngụm rồi ném vỏ chai thủy tinh ra ngoài. Xán Xán nhặt vỏ chai lên, rút ống hút ra vẩy vẩy, rồi cúi đầu dùng ngón tay vuốt ống hút cho dẹp: “Cậu tên gì? Sao lại ở đây?”

Đứa trẻ không đáp lại nhưng Xán Xán lại rất tự nhiên: “Không phải bố mẹ cậu ly hôn, không ai cần cậu đấy chứ?”

“…”

“Thế có phải là không cần đi học, cũng không cần làm bài tập nghỉ đông không?” Xán Xán tiếp tục tự nói chuyện một mình.

Trời dần tối, cách đó không xa có tiếng động, nghe giống như tiếng Anh trai nhà hàng xóm lớn hơn cô năm tuổi.

“Lý – Xán –”

“Mẹ – em – gọi –”

“Về – ăn – cơm –”

Xán Xán ném ngôi sao gấp bằng ống hút xuống đất, cô bé bật dậy phủi bụi trên mông, vẫy tay với bụi cây: “Tớ về ăn cơm đây, tạm biệt!”

Nói xong cô bé nhảy chân sáo chạy về nhà.

Một lát sau, một bàn tay nhỏ gầy gò từ trong bụi cây chìa ra, nhặt lại ngôi sao ống hút bị bỏ rơi dưới đất.

Chưa đầy 6 giờ, trời đã tối hẳn. Đã qua giờ tan làm, trong ủy ban khu phố chỉ còn lại bà Vương chưa kịp về. Đúng lúc này, Thái Hồng Anh lại dẫn con gái đến.

“Lại sao thế?” Bà Vương đứng dậy hỏi: “Không phải Lý Thạch Cường đã về nhà bố mẹ hắn rồi sao? Lại hối hận à?”

Thái Hồng Anh dắt Xán Xán được quấn kín mít, vừa vào nhà đã lập tức nói: “Không phải chuyện nhà cháu! Ở bãi sông có một đứa trẻ lang thang trốn trong bụi cây kia kìa.”

Bà Vương kinh ngạc: “Trẻ lang thang?”

Thái Hồng Anh gật đầu: “Vâng ạ. Con gái cháu nói với cháu, bảo là buổi chiều thấy một đứa trẻ lạ mặt, mặc quần áo mỏng quấn chăn bông, thích uống Sprite, chỉ trốn không chịu nói gì. Cháu nghĩ con gái mình cũng không nói dối, nếu thật sự có một đứa trẻ lang thang ở ngoài, tháng Chạp này, không phải sẽ chết cóng sao.” Thái Hồng Anh nói: “Chưa ăn cơm cháu đã kéo con gái đi tìm, kết quả đúng là thấy đứa trẻ đó thật!”

Bà Vương vừa nghe, vội vàng cùng Thái Hồng Anh ra bờ sông. Đứa trẻ quả thật không phải người ở khu này, ba người phụ nữ ngồi xổm quanh bụi cây, khuyên nhủ mãi cũng không dụ được đứa bé ra. Đứa trẻ giống như một con thú nhỏ cảnh giác, thậm chí không nói một lời nào với ba người họ.

Hết cách, đành phải báo cảnh sát, may mắn là đứa trẻ dường như hiểu rằng chú cảnh sát là người tốt, đợi các đồng chí cảnh sát đến cậu bé liền ngoan ngoãn từ trong bụi cây ra, lên xe cảnh sát đi mất.

===

Chẳng mấy chốc là đến tết, Thái Hồng Anh tuy đang đòi ly hôn với chồng nhưng việc bán hàng lại không hề bỏ bê. Mỗi sáng sớm tinh mơ Thái Hồng Anh đã đẩy chiếc xe bán đồ ăn sáng của mình ra đường, mãi đến gần trưa mới dọn hàng về nhà.

Đến ngày 30 tết, Xán Xán đang bật TV làm bài tập, hơn 10 giờ, điện thoại trong nhà reo lên, Xán Xán nhảy khỏi ghế sofa nhấc máy.

“Xán Xán à, mẹ đây.” Trong điện thoại vang lên giọng Thái Hồng Anh: “Mẹ đang ở ủy ban khu phố, sẽ về muộn một chút, trưa nay con muốn ăn gì?”

“KFC!” Xán Xán không nghĩ ngợi trả lời.

“…Được, lát nữa mẹ về mang KFC cho con.” Thái Hồng Anh do dự một chút, lại nói: “Xán Xán à, lát nữa mẹ sẽ đưa bạn nhỏ lần trước con gặp về nhà, con đừng sợ nhé.”

Xán Xán nhất thời không phản ứng kịp: “Bạn nhỏ nào ạ?”

“Là đứa trẻ lang thang lần trước gặp ở bờ sông ấy, nó đáng thương lắm, bây giờ vẫn chưa tìm được bố mẹ, không thể để nó ở đồn cảnh sát đón tết được.”

Xán Xán cúp máy, bóc một viên kẹo cho vào miệng, kẹo còn chưa tan hết thì Thái Hồng Anh đã dẫn đứa trẻ đó về nhà. Cậu bé ở đồn cảnh sát hai ngày, được cảnh sát đưa đi tắm, cắt tóc, lại góp tiền mua cho cậu một bộ quần áo mới, giờ cậu sạch sẽ đứng sau lưng Thái Hồng Anh, Xán Xán cũng có chút không nhận ra.

“Vào đi, đừng khách sáo.”

Cậu bé dường như chỉ trong vài ngày đã từ một con thú nhỏ tiến hóa thành một đứa trẻ bình thường, cậu ngoan ngoãn thay giày, vừa ngẩng đầu lên đã thấy đôi mắt tò mò của Xán Xán đang nhìn mình chằm chằm.

“Cậu ăn kẹo không?” Xán Xán đối diện với cậu, lập tức nở một nụ cười, cô bé chìa bàn tay mũm mĩm ra, trong lòng bàn tay đặt một viên kẹo cứng vị dâu.

====

Cậu bé bị bắt cóc bán đi.

Cậu nói với cảnh sát, mình bị người ta cướp đi vào mùa hè khi đang đi chơi với bà. Cậu mê man trên một chiếc xe tải không biết bao lâu, tỉnh dậy đã ở thành phố này.

Vì cố gắng trốn thoát nên cậu đã bị đánh đập không ít trong tay bọn buôn người. Sau một lần bị đánh cậu đột nhiên không nói nữa, bọn buôn người tưởng đầu óc đứa trẻ bị đánh hỏng, liền bán rẻ cho một băng nhóm ăn xin, bị đánh gãy chân mang đi ăn xin.

Nhưng băng nhóm ăn xin không ngờ, đứa trẻ này lại thông minh đến vậy, cậu im lặng đi ăn xin hai tháng, rồi trong một lần ra ngoài ăn xin, nhân lúc không ai để ý, lại trốn thoát lần nữa.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 3: Chương 3



Lần này cậu đã thành công nhưng chân bị què, lại không biết đường nên không chạy được xa, đến gần khu Nhà máy Hồng Tinh thì trốn đi.

“Em trai ở nhà mình vài ngày, đợi qua tết bà Vương sẽ đưa em đi bệnh viện chữa chân.”

KFC là mua cho hai đứa trẻ, Thái Hồng Anh tự nấu một bát mì, cùng hai đứa trẻ ăn trưa. Cậu bé ăn rất lịch sự, còn biết bóp tương cà ra đĩa để chấm.

Thái Hồng Anh nhìn động tác dè dặt của cậu bé, không khỏi xót xa, giọng nói cũng dịu dàng hơn nhiều: “Cháu còn nhỏ, chữa chân cho tốt, sau này không ảnh hưởng gì đâu.”

Cậu bé ăn xong hamburger, đứng dậy nghiêm túc cúi chào Thái Hồng Anh: “Cháu cảm ơn dì ạ.”

Thái Hồng Anh thở dài, đưa tay xoa đầu cậu bé: “Thật lễ phép, gia giáo chắc chắn rất tốt.”

Hai đứa trẻ nhanh chóng thân thiết với nhau.

Nói chính xác hơn, là Xán Xán đơn phương thân thiết với đối phương.

Qua mùng 3 tết, Thái Hồng Anh ra ngoài làm thuê, trong nhà chỉ còn lại hai đứa trẻ, một đứa quá hiếu động, một đứa quá trầm lặng.

Xán Xán kéo ga trải giường xuống khoác lên đầu cậu bé, bắt cậu đóng vai Đát Kỷ. Cô bé thì dán hai mẩu giấy nhỏ lên môi làm ria mép tám chữ, đóng vai Trụ Vương.

“Đát Kỷ, ái phi của ta~” Trụ Vương rung rung ria mép, giọng khàn khàn: “Trái tim của Tỷ Can ta đã moi về cho nàng rồi~”

Nói rồi, cô bé dâng trái tim của Tỷ Can – chiếc bánh bao tối qua Thái Hồng Anh mua về – lên trước mặt “Đát Kỷ”.

Đát Kỷ vô cùng ngoan ngoãn, phối hợp nhận lấy bánh bao, cúi đầu bắt đầu gặm.

“Ngon không?” Trụ Vương ân cần hỏi: “Có muốn nướng trên bếp cho nàng không?”

Đát Kỷ lắc đầu, chiếc ga trải giường trên đầu cũng rung rinh theo.

Xán Xán nhìn mà đói, giật ria mép ra: “Cho ta một nửa, ta cũng muốn ăn.”

Hai đứa trẻ đang ăn ngon lành thì ngoài cửa lớn vang lên tiếng chìa khóa tra vào ổ.

Lý Thạch Cường đã về.

Không biết hắn lấy tin từ đâu, nghe nói Thái Hồng Anh hôm nay ra ngoài nên liền lén lút về nhà, định trộm giấy đăng ký kết hôn và sổ hộ khẩu trong nhà.

Thái Hồng Anh đã quyết tâm ly hôn nhưng Lý Thạch Cường lại không có ý định đó. Bây giờ hắn không có việc làm, nếu lại ly hôn, mất vợ mất con, còn phải muối mặt về nhà bố mẹ ở, không biết sẽ bị người ta cười chê thế nào.

Xán Xán giật mình, cô bé nhảy xuống giường, kéo ái phi vào phòng trong, khóa trái cửa, người nhỏ bé còn dựa vào sau cửa.

Giấy đăng ký kết hôn, sổ hộ khẩu các thứ trước nay đều để trong tủ quần áo của Thái Hồng Anh. Lý Thạch Cường đẩy cửa phòng trong, nhất thời không đẩy được nên trong lòng hơi bực.

“Xán Xán, mở cửa ra.” Lý Thạch Cường không dám nói to, hắn về lén lút, nếu để hàng xóm láng giềng phát hiện thì không hay.

Xán Xán mím chặt môi không nói, dùng sức dựa vào cửa.

Lý Thạch Cường lại đẩy cửa hai lần, biết là con gái mình đã khóa trái cửa, miệng làu bàu vài câu chửi bậy rồi dùng chân đạp cửa.

Khóa cửa phòng trong là loại cài then, vốn không chắc chắn lắm, Lý Thạch Cường đạp hai cái, cái đinh trên then cài đã rơi ra. Xán Xán loạng choạng ngã về phía trước, Đát Kỷ thấy Đại vương bị tấn công vội vàng lao lên hộ giá.

“Ai cho mày khóa cửa, láo toét rồi à?” Lý Thạch Cường vào phòng trong, vừa định dạy dỗ đứa con gái không nghe lời thì đột nhiên có một quả đạn nhỏ lao tới đâm vào mình. Không kịp đề phòng nên hắn bị đâm trúng, người lùi lại mấy bước, bụng dưới bị đâm đau điếng.

“Mẹ mày…” Lúc Lý Thạch Cường đứng vững mới phát hiện con gái mình được một đứa nhỏ che chở, trên người cậu bé khoác chiếc ga trải giường hoa văn buồn cười, nhưng ánh mắt nhìn hắn lại giống như một con sư tử con: “Thằng nhóc ở đâu ra, tránh ra!” Hắn đưa tay đẩy thằng nhóc lạ mặt này sang một bên rồi đi về phía tủ quần áo của Thái Hồng Anh.

“Ông lại đánh người!” Xán Xán hét lên, lao tới cắn vào bàn tay gây tội của bố mình, nhưng không ngờ bàn tay này lại da dày thịt béo đến thế, Xán Xán còn chưa cảm thấy mình dùng bao nhiêu sức thì “cạch” một tiếng, cô bé dường như cắn phải thứ gì đó.

Ngay sau đó, một dòng máu ấm chảy ra từ miệng cô bé.

Lý Thạch Cường cũng ngây người – tay hắn không sao, nhưng răng cửa của con gái lại bị gãy mất một chiếc.

“Á!!!!”

Buổi chiều mùng 3 tết nhàn nhã, trong căn nhà cấp bốn của Thái Hồng Anh vang lên tiếng hét như heo bị chọc tiết của cô bé…

Hàng xóm láng giềng nghe thấy tiếng hét của Xán Xán, tưởng xảy ra chuyện gì lớn. Họ bỏ việc đang làm, cầm theo gậy thông lò, cán bột các thứ lao tới, hành vi trộm giấy đăng ký kết hôn của Lý Thạch Cường bị bại lộ, bị đám đông hàng xóm phun nước bọt đuổi đi.

Đuổi người đi xong mọi người mới phát hiện Xán Xán miệng đầy máu đang ngồi dưới đất ôm cậu bé không đứng dậy nổi, khóc lóc thảm thiết.

Chết rồi chết rồi! Ái phi bị đánh ngã rồi, Đại vương cũng thổ huyết rồi!

Chiếc răng cửa bị gãy của Xán Xán, thực ra cũng chỉ là răng sữa đến lúc phải thay. Nhưng người bị thương lại là Đát Kỷ có công hộ giá, cái chân què của cậu lại bị ngã lần nữa.

Lúc Thái Hồng Anh biết chuyện này, đứa trẻ đã được đưa đến bệnh viện. Bà vội vã từ thị trấn bên cạnh trở về, nước mắt lưng tròng, lao vào bệnh viện với khuôn mặt trắng bệch. Đến cửa phòng bệnh, mấy người hàng xóm quen thuộc đều ở đó, thấy sắc mặt của Thái Hồng Anh liền vội vàng an ủi bà.

“Xán Xán không sao, chỉ bị rụng răng cửa thôi.” Dì Lưu ở ủy ban khu phố khuyên Thái Hồng Anh.

“Có thằng bé Xán Xán nhặt về che chở cho rồi, ngoài răng cửa ra chẳng thiếu gì cả. Chỉ là cái chân của thằng bé lại bị ngã, trước đó đã chưa lành hẳn, lần này chắc đau lắm.” Bà chủ tiệm tạp hóa cũng ở đó, bà xuýt xoa: “Nhưng nó cứng rắn không kêu một tiếng, đúng là một cậu bé kiên cường.”

Thái Hồng Anh đẩy cửa phòng bệnh, thấy Xán Xán đang nằm sấp bên cạnh giường bệnh, líu ríu nói chuyện với cậu bé kia, lúc này mới yên tâm.

“Thế… đứa bé đó bây giờ thế nào rồi?”

“Chân không cử động được nữa, y tá bảo ở lại bệnh viện hai ngày.” Dì Lưu nói: “Bác sĩ về quê ăn tết rồi, phải mùng 5 mới về. Nghe nói cái chân này của nó hơi phiền phức, trước đây bị gãy xong chưa lành hẳn, phải đánh gãy ra nối lại, nếu không xương này lành lại cũng bị lệch.”

Bà chủ tiệm tạp hóa vừa nói vừa xuýt xoa hàm răng như thể người đau là bà vậy.

Lúc này Xán Xán đã quyết định chọn ngày lành tháng tốt cùng ái phi của mình kết nghĩa huynh đệ.

“Đây đều là bảo bối của tớ, cậu xem muốn cái gì, đều cho cậu hết.” Ngón tay nhỏ xinh non nớt của Xán Xán đang cạy nắp một chiếc hộp sữa bột cũ: “Sau này hai chúng ta là bạn tốt nhất thiên hạ!”

Thấy Xán Xán trịnh trọng như vậy, Đát Kỷ pháp lực cao cường cũng không khỏi mở to mắt nhìn chằm chằm vào chiếc hộp bảo bối trong tay Xán Xán. Xán Xán cạy nắp hộp ra, đưa tay vào trong, vơ ra rất nhiều thứ đặt lên tấm ga trải giường màu trắng.

Que kem có vân gỗ rõ ràng, chiếc lá có hình dạng và vân đẹp đẽ nguyên vẹn, viên đá nhỏ tròn trịa trong suốt…

“Đều là nhặt ở bờ sông về đấy, đẹp không.” Xán Xán cười đắc ý, để lộ hai hàm răng trắng nhỏ có một lỗ hổng: “Chính là bờ sông lần trước ấy. Lý Thạch Cường nói đây đều là rác, ông ấy nói bậy.”

Lòng sông cạn khô đó thật là một nơi kỳ diệu, dường như bất cứ thứ gì nhặt về từ đó, rửa sạch đi đều là những vật nhỏ xinh đẹp.

Viên đá nhỏ cũng vậy, ái phi của cô bé cũng vậy.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 4: Chương 4



Những thứ không đáng một xu trong mắt người lớn, lại là bảo vật vô giá trong mắt trẻ con. Xán Xán thật lòng muốn kết bạn tốt cả đời với ái phi của mình, sau này có phúc cùng hưởng có họa cùng chia. Chỉ là, thế sự vô thường, hai người còn chưa kịp bái lạy trời đất thì bố mẹ của người huynh đệ tốt đã tìm đến.

Mất con, đối với bất kỳ gia đình nào mà nói đều là tai họa khủng khiếp. Trong nửa năm mất con này, vợ chồng Giang Viễn Đạt và Tống Uyển Đình gần như phát điên. Họ bỏ bê sự nghiệp, đi khắp nơi tìm con, ông bà hai bên ngày nào cũng đến đồn cảnh sát trình diện, hy vọng có được dù chỉ một chút thông tin mập mờ.

Họ lần lượt mang hy vọng đi, lại lần lượt thất vọng trở về. Mãi cho đến mùng 3 tết lần này, họ nhận được điện thoại từ đồn cảnh sát.

Bác sĩ nối xương ở bệnh viện huyện còn chưa về, vợ chồng Giang Viễn Đạt đã theo tin tức tìm đến bệnh viện.

Tống Uyển Đình nhìn thấy con trai, lao tới vừa khóc vừa cười, ngay cả Giang Viễn Đạt trước nay luôn vững vàng, cũng không kìm được đứng sau lưng mẹ con họ lau nước mắt. Xán Xán ngơ ngác đứng một bên, tay còn đang cầm củ khoai lang nướng to đùng định chia cho huynh đệ tốt đã bị mẹ kéo ra khỏi phòng bệnh.

“Đó là bố mẹ cậu ấy à?” Xán Xán hỏi Thái Hồng Anh.

“Ừ, em trai sắp về nhà rồi, con có vui không?” Thái Hồng Anh gật đầu, mắt bà còn hơi ngấn lệ, đó là do cảm động trước cảnh tượng gia đình đoàn tụ vừa rồi.

Xán Xán lắc đầu, rồi lại gật đầu lia lịa: “Thế cậu ấy bao giờ đi?”

“Không biết,” Thái Hồng Anh lau khóe mắt: “Chắc là đợi đứa bé chữa xong chân nhỉ?”

Vợ chồng Giang Viễn Đạt không định đợi bác sĩ về, trình độ y tế ở thị trấn nhỏ dù sao cũng có hạn, họ chuẩn bị đưa con về thành phố tỉnh, tìm chuyên gia chữa trị cẩn thận. Tống Uyển Đình mặc áo khoác len cashmere, trông người gầy gò nhưng lại đặc biệt khỏe mạnh, ôm con trai ra khỏi bệnh viện.

“Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết,” Giang Viễn Đạt lấy hai cục gạch nhỏ bọc báo từ trên xe xuống: “Đây là chút lòng thành…”

Thái Hồng Anh đầu tiên là ngẩn người, sau đó vội vàng xua tay: “Đừng mà! Đều là bố mẹ cả, ai lại nỡ nhìn đứa trẻ nhỏ thế này chịu khổ ở ngoài trời lạnh chứ.”

Giang Viễn Đạt lắc đầu, kiên quyết nói: “Xin nhất định nhận lấy, nếu không vợ chồng chúng tôi chỉ còn cách quỳ xuống cảm ơn chị thôi.”

Thái Hồng Anh mặt đỏ bừng, không biết nên nói gì. Tống Uyển Đình ôm con trai vào xe, cũng đi tới: “Chị là mẹ tái sinh của con trai chúng tôi, tôi thật không dám nghĩ, nếu không gặp được người tốt, Mao Mao còn phải chịu bao nhiêu khổ cực, nói không chừng mấy hôm trước đã chết cóng rồi…”

Người lớn đang đẩy qua đẩy lại, Xán Xán lại cứ đứng ở cửa bệnh viện nhìn chiếc xe đen sì, củ khoai lang trong tay dần nguội lạnh. Cô bé lờ mờ biết rằng, đây là lúc huynh đệ tốt sắp đi, trong lòng có chút trống rỗng.

Lần trước Lý Thạch Cường vứt hết bảo bối của cô đi cô cũng không buồn như thế này.

Khi người lớn lục tục quay về bên xe chuẩn bị lên đường, vừa định lên xe lại thấy con trai nhảy lò cò xuống. Xán Xán chớp mắt, tầm nhìn vốn mờ đi đã rõ ràng hơn một chút. Đát Kỷ nhỏ bé của cô bé nhảy lò cò về trước mặt mình, rất nghiêm túc hỏi.

“Số điện thoại nhà cậu là bao nhiêu?”

Xán Xán nhanh chóng đọc ra một dãy số.

Ái phi của cô lặp lại một lần, gật đầu: “Tớ nhớ rồi, đợi tớ về nhà sẽ gọi điện cho cậu.” Cậu bé dừng lại một chút, đưa tay lau nước mắt trên mặt Xán Xán: “Tớ tên là Giang Nhất Linh, chúng ta là bạn tốt nhất thiên hạ.”

===

Kỳ nghỉ đông dài đằng đẵng, trong những ngày Thái Hồng Anh và Lý Thạch Cường tranh cãi ly hôn, Xán Xán đã hình thành thói quen gọi điện thoại cho Giang Nhất Linh mỗi ngày. Cũng không biết cô bé lấy đâu ra nhiều chuyện để nói với cậu như vậy, ngày nào cũng ôm điện thoại nói liền nửa tiếng đồng hồ cũng không thấy khát nước.

Thái Hồng Anh vốn nghĩ, đợi đến lúc đi học, bạn bè xung quanh lại tụ tập với nhau, thói quen này của cô bé sẽ dần thay đổi. Nhưng không ngờ vừa vào học Xán Xán lại có nhiều chuyện hơn để nói với Giang Nhất Linh.

Bạn cùng bàn đáng ghét, vạch ngăn bàn cậu ta vẽ không công bằng; bạn nam ngồi sau lấy cục tẩy của cô không trả, còn khăng khăng nói là của mình; bạn mập ngồi cuối lớp ngày nào cũng mang coca đến uống, đang học bài, đã nghe thấy tiếng mở coca xì xì ở cuối lớp…

Thái Hồng Anh tức giận, nghiêm cấm Xán Xán làm phiền Giang Nhất Linh như vậy nữa, chưa nói đến việc có làm lỡ việc học của người ta hay không, chỉ riêng tiền điện thoại mấy tháng này đã tăng gấp mấy lần so với trước đây.

Xán Xán cảm thấy tủi thân, mắt long lanh nhìn Thái Hồng Anh: “Không gọi điện thoại, lỡ Mao Mao nhớ con thì sao ạ?”

Thái Hồng Anh vừa tức vừa buồn cười, hôm sau tan làm mang về một tập tem cho Xán Xán: “Sau này viết thư cho Mao Mao, muốn nói bao nhiêu chuyện thì viết bấy nhiêu chữ! Chữ nào không biết thì viết phiên âm!”

Thời ấy, gửi thư trong cùng tỉnh dán tem 6 hào. Xán Xán “tham” lắm, mỗi lần viết thư đều nhét đầy ắp, đến mức thư bị quá cân.
May mà nhân viên bưu điện cũng rộng lượng, không chấp trẻ con, nên thư của cô bé dù có dày cộp cũng chưa từng bị trả lại.

Trong phong bì thư đôi khi không chỉ có thư.

Cuối xuân, hoa pansy trong bồn hoa trường nở, cô bé liền lén lút hái một bông kẹp vào trong thư; cuối thu, lá ngân hạnh trong sân rụng, cô bé cũng nhặt hai chiếc lá gửi đi.

Sau này Giang Nhất Linh cũng học được cách kẹp đồ vật vào trong thư. Ví dụ như hai tập tem mới tinh, hoặc là những bức ảnh cậu tự chụp rồi nhờ bố mang đi rửa.

Xán Xán luôn rất tiếc không dám dùng những con tem Giang Nhất Linh gửi cho cô, tem ở thành phố tỉnh dường như đẹp hơn, mà tem cậu gửi cho cô lại là loại 8 hào. Cô bé đặc biệt tìm một chiếc hộp bánh trung thu dùng để đựng những thứ Giang Nhất Linh gửi cho cô. Trên hộp bánh trung thu, cô dùng chìa khóa khắc ba chữ lớn “Giang Nhất Linh”.

Chữ “Linh” đặc biệt khó viết nên cô cũng viết đặc biệt to. Ba chữ to nhỏ không đều, xiêu vẹo, giống như chiếc hộp bánh trung thu bị hủy dung, trên mặt để lại vết sẹo xấu xí.

Một ngày đầu đông, trường phát cho học sinh tờ “Báo Văn của học sinh Tiểu học”. Xán Xán bỗng phát hiện trên đó có một bài viết nho nhỏ của Giang Nhất Linh.
Chỉ vài trăm chữ, vốn chẳng mấy nổi bật, nhưng trong mắt Xán Xán, góc nhỏ đó như tỏa sáng lấp lánh.

Cô bé đi khắp nơi khoe khoang như thể bài văn của chính mình được chọn đăng vậy. Ngày hôm đó trôi qua đặc biệt dài, chuông tan học vừa reo Xán Xán liền như một quả pháo nhỏ đeo cặp sách lao ra khỏi trường, tay cầm tờ báo lao về nhà.

“Mẹ! Mẹ! Bài văn của Giang Nhất Linh được đăng báo rồi!”

Trong phòng bừa bộn như thể bị trộm vào. Thái Hồng Anh miệng lẩm bẩm chửi bới, cùng dì Trương ở ủy ban khu phố dọn dẹp nhà cửa. Xán Xán đứng ở cửa, liếc mắt đã thấy chiếc hộp bánh trung thu bảo bối của mình cũng nằm trên đất, lúc này đã bị rơi móp méo.

“Em đúng là mắt mù, năm đó sao lại nhìn trúng cái thứ vô lại này!”

“Hắn bị công an bắt đi một lần, lần sau chắc chắn không dám đến gây sự nữa đâu.”

“Để hắn đến gây sự nữa xem! Lần sau không cần gọi điện thoại cho đồn cảnh sát, em trực tiếp đánh gãy chân hắn! Nhà này tòa đã xử cho mẹ con em rồi, hắn có quậy cũng vô ích!”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 5: Năm mới



Dì Trương nhìn thấy cô bé đang đứng ngây người ở cửa, dừng tay lại: “Xán Xán tan học rồi à? Đến nhà chị Đình Đình làm bài tập trước đi, tối nay ăn cơm ở nhà dì nhé.”

Xán Xán liếc nhìn Thái Hồng Anh, thấy sắc mặt mẹ khó coi, muốn vào nhà nhặt đồ nhưng lại không dám. Cô bé rụt cổ ra khỏi cửa, cúi đầu ủ rũ đến nhà dì Trương.

Hơn 8 giờ tối Xán Xán vẫn chưa đợi được Thái Hồng Anh đến đón về nhà. Bài tập đã làm xong từ lâu, cô bé nghĩ ngợi, xé một tờ giấy từ vở bài tập, bắt đầu viết thư cho Giang Nhất Linh.

“Giang Nhất Linh:

Khi nhận được thư này, cậu phải cười tít mắt nhé, ngày nào cũng phải vui vẻ đấy!

Hôm nay tớ đọc được bài văn cậu viết trên ‘Báo Văn của học sinh Tiểu học’, cậu giỏi quá!

Tớ phải cất tờ báo này đi, lỡ sau này cậu thành nhà văn lớn thì tớ sẽ mang cái này ra bán!

Chỉ là, tờ báo của cậu phải cuộn lại cất vào hộp báu vật số 1 trước đã, vì hộp báu vật số 2 bị bố tớ làm rơi hỏng rồi.

Nhưng cậu yên tâm, tớ sẽ tìm một hộp báu vật số 2 mới!”

Viết đến đây thì Thái Hồng Anh tới đón. Xán Xán vội nhét thư vào vở bài tập, đeo cặp, vẫy tay chào tạm biệt nhà dì Trương.

Xuống lầu, cô bé nhảy lên ngồi ở giá sau xe đạp của mẹ. Thái Hồng Anh chào từ biệt hàng xóm rồi quay lại buộc khăn quàng cho con.

Đêm đông dài thăm thẳm, Thái Hồng Anh là nguồn ấm áp gần nhất, thân hình nhỏ bé của Xán Xán áp sát vào, gió lạnh cũng không còn buốt giá như vậy nữa.

Con phố cổ dài hun hút, đêm yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng dòng điện rè rè phát ra từ ngọn đèn đường vàng vọt. Thái Hồng Anh đạp chiếc xe đạp cũ kỹ, xích xe phát ra tiếng kêu ken két đều đặn khiến người ta ê răng, làm Xán Xán nghe mà buồn ngủ.

“Mẹ, bài văn Giang Nhất Linh viết được đăng báo rồi, về nhà con đưa mẹ xem.”

“Thật à, giỏi thật. Con xem người ta kìa, lớp một đã biết viết văn rồi. Lần sau con cũng viết một bài gửi đi.” Giọng Thái Hồng Anh hơi hổn hển.

“Con không biết viết đâu, cô giáo chúng con chưa dạy làm văn.”

“Sao lại không biết, con với Giang Nhất Linh đã viết bao nhiêu thư rồi còn gì.”

“Viết thư với viết văn giống nhau à?” Mi mắt Xán Xán nặng trĩu, giọng nói cũng hơi mơ hồ.

“Cũng gần giống nhau,” Thái Hồng Anh nghiêng người về phía trước, dùng sức đạp xe lên dốc: “Xán Xán, năm nay về nhà bà ngoại ăn tết với mẹ.”

Mắt Xán Xán mở to hơn một chút: “Về nhà bà ngoại? Thế thì không nhận được thư của Giang Nhất Linh nữa à? Nhà bà ngoại lại không lắp điện thoại!”

“Con nói với Giang Nhất Linh, bảo cậu ấy gửi về làng là được rồi.”

“Ồ.” Mắt Xán Xán lại rũ xuống, hai tay đút vào túi áo khoác của mẹ, lơ mơ như sắp ngủ gật.

Kỳ nghỉ đông năm 1998, tháng Chạp năm Sửu, ngày 27, Lý Xán theo mẹ lên tàu về nhà bà ngoại.

Lý Thạch Cường và Thái Hồng Anh không cùng làng, Xán Xán từ khi sinh ra rất ít khi về nhà bà ngoại cùng Thái Hồng Anh. Cô bé chỉ nhớ trong làng nhà bà ngoại chỉ có hai tiệm tạp hóa, cả hai đều lắp điện thoại nhưng đều không bán Oishi.

Cô bé đã viết thư báo trước cho Giang Nhất Linh, ghi rõ địa chỉ xã nào, làng nào, nhà ai, dặn đi dặn lại thư hồi âm phải gửi đến đây.

Thái Hồng Anh coi trọng cái tết này hơn những năm trước, bà đi làm tóc, mua quần áo mới cho cả Xán Xán và mình. Dịp tết Nguyên đán, ga tàu đông đúc hơn bình thường, Thái Hồng Anh một tay xách hành lý lớn nhỏ, một tay nắm chặt cánh tay Xán Xán, giữa dòng người đông đúc, bà vẫn che chở cho con gái chen lên được tàu.

Chặng đường không dài, chỉ ngồi hai trạm, nhưng hai mẹ con chỉ có một chỗ ngồi, Xán Xán ngồi trên đùi Thái Hồng Anh, trong lòng còn phải ôm hai con ngỗng muối không mấy thơm tho và chiếc cặp sách của mình.

Xuống tàu lại lên xe buýt, xuống xe buýt lại đi xe ba gác. Đợi đến khi hai mẹ con đến đầu làng nhà bà ngoại đã phong trần mệt mỏi, có chút tả tơi.

Xa xa nhìn thấy mảnh ruộng rau nhỏ được khai hoang bên ngoài nhà mẹ đẻ, Thái Hồng Anh liền dừng bước, ngồi xuống sửa sang quần áo cho con gái.

“Lát nữa gặp người miệng phải ngọt,” Thái Hồng Anh nhổ nước bọt vào tay, cẩn thận chà vết bẩn trên bộ quần áo mới của Xán Xán: “Họ hàng nhà ông ngoại con còn nhớ không?”

Xán Xán gật đầu.

“Được rồi, đi thôi, về ăn bánh chẻo.” Thái Hồng Anh đứng dậy dắt con gái về nhà mẹ đẻ.

***

Thấy Thái Hồng Anh dẫn con gái về ăn tết, ông bà ngoại ban đầu rất vui mừng. Thịt muối, lạp xưởng chuẩn bị cho tết đều được mang ra bàn trước, bà ngoại còn lấy cả bánh mật mới rán ra cho Xán Xán ăn.

Cả nhà vui vẻ ăn cơm, cuối cùng chủ đề cũng chuyển sang Lý Thạch Cường. Đối mặt với sự truy hỏi của mẹ già, Thái Hồng Anh nhẹ nhàng mở lời: “Chúng con ly hôn rồi, đừng nói năm nay, sau này Lý Thạch Cường cũng sẽ không đến nhà ăn cơm nữa.”

Một tiếng sét giữa trời quang, một câu nói của Thái Hồng Anh đã phá tan bầu không khí vui vẻ.

Nhiệt độ trong phòng đột ngột giảm xuống, Xán Xán vẫn vô tư ôm chiếc bát to gần bằng mặt mình, vươn tay định gắp một đũa cải thảo.

Ông ngoại đặt mạnh bát xuống bàn, Xán Xán sợ đến mức tay run lên, đũa cải thảo rơi lại vào đĩa, cô bé ngẩng đầu nhìn Thái Hồng Anh rồi im lặng ngồi lại chỗ cũ.

Bà ngoại chỉ vào Thái Hồng Anh định nói gì đó nhưng ánh mắt lại rơi xuống người Xán Xán. Bà đứng dậy, tay nhanh chóng gắp thịt vào bát Xán Xán.

“Con ngoan, ra xem TV ăn đi.” Bà ngoại đẩy Xán Xán vào phòng trong, quay người đóng sầm cửa lại. Xán Xán ôm bát cơm đầy ụ ngồi xuống ghế sofa, nhìn chằm chằm vào chiếc TV chưa bật mà ngẩn người.

Tiếng tranh cãi ở phòng ngoài ngày càng lớn, làm tấm kính trên cánh cửa phòng trong rung lên bần bật.

Ngày hôm sau hai người cậu của Xán Xán cũng về nhà, ngọn lửa chiến tranh không những không lắng xuống mà còn vì sự tham gia của hai gia đình này mà ngày càng dữ dội hơn. Cuối cùng, hai mẹ con cũng không ở lại làng ăn tết, sáng sớm ngày 30 tết, Thái Hồng Anh thu dọn hành lý dẫn Xán Xán rời khỏi làng.

Xe ba gác xuống lại lên xe buýt, xe buýt xuống lại không có tàu hỏa để đi. Thái Hồng Anh vốn định qua tết Nguyên Đán mới đi, vé tàu đương nhiên không phải mua cho ngày hôm nay.

Thái Hồng Anh nắm chặt tay Xán Xán đứng bên ngoài sảnh bán vé của ga tàu nhìn đám người đông nghịt bên trong.

Có lẽ vì đây là ngày cuối cùng trước tết, để không phải đón tết ở ga tàu, những người về quê chưa mua được vé trong lòng đều sốt ruột, trên không trung sảnh bán vé dường như lơ lửng một tầng hơi nóng có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Xán Xán đột nhiên kéo áo Thái Hồng Anh: “Mẹ, con gọi điện thoại được không ạ?”

Thái Hồng Anh theo hướng tay Xán Xán chỉ nhìn qua, thấy trạm dịch vụ tiện ích của ga tàu – trước cửa dùng sơn đỏ viết hai dòng chữ, dòng thứ nhất: Ký gửi hành lý cồng kềnh; dòng thứ hai: Điện thoại đường dài.

Thái Hồng Anh lập tức kéo Xán Xán đi qua.

Nghe nói có người muốn gửi con gái ở đây, nhân viên mặc đồng phục vốn không đồng ý, dù sao đứa trẻ cũng là vật sống, lỡ xảy ra chuyện gì họ cũng không chịu trách nhiệm được.

Thái Hồng Anh cúi người, vừa kể khổ vừa nói tốt, gần như mòn cả lưỡi mới khiến người ta miễn cưỡng coi Xán Xán như một kiện hành lý lớn, ký gửi ở đây.

“Không được đi đâu cả, cứ ở cùng dì này, người khác gọi con đừng để ý, có người muốn ôm con đi con phải hét to lên, biết chưa?” Thái Hồng Anh nhét mười đồng vào túi Xán Xán, dặn dò cẩn thận xong liền đứng dậy buộc lại tóc, quay đầu lao vào sảnh bán vé đông đúc.

Xán Xán nhìn Thái Hồng Anh, cảm thấy mẹ giống như con cá ngược dòng vẫn đang liều mạng vùng vẫy.

Nơi gần cửa của trạm dịch vụ được ngăn ra vài mét vuông làm tiệm tạp hóa nhỏ bán vài thứ xúc xích, mì ăn liền. Một dãy mấy cái điện thoại đặt trên quầy kính, trên kính còn dán bảng giá cước. Xán Xán lấy tiền từ trong túi ra đưa cho bà cụ bên cạnh điện thoại công cộng: “Cháu muốn gọi điện thoại ạ.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 6: Giao thừa



Xán Xán bấm số điện thoại nhà Giang Nhất Linh, cô bé đã thuộc lòng mấy con số đó từ lâu.

Người nghe điện thoại là Tống Uyển Đình, giọng nói mang nét mềm mại đặc trưng của phụ nữ Giang Nam: “Alo, xin hỏi tìm ai ạ?”

“Dì Tống, cháu là Lý Xán ạ.” Xán Xán hơi căng thẳng, cô bé chợt nhớ ra lời mẹ dặn, lập tức nói ngọt: “Chúc dì năm mới vui vẻ, năm Hổ đại cát!”

“Là Xán Xán à? Năm mới vui vẻ!” Giọng Tống Uyển Đình trở nên thân thiết hơn, mang theo ý cười: “Mẹ cháu bảo gọi điện thoại chúc tết à? Xán Xán ngoan hơn Mao Mao nhiều.”

Xán Xán yên tâm hơn, cô bé cúi đầu nghịch cuộn dây điện thoại bị thắt nút: “Giang Nhất Linh giỏi hơn cháu, cậu ấy nhỏ hơn cháu mà bài văn đã được đăng báo rồi. Dì ơi, Giang Nhất Linh có ở nhà không ạ? Cháu có chuyện quan trọng muốn nói với cậu ấy.”

“Nó ở nhà, cháu đợi chút nhé.” Tống Uyển Đình đặt điện thoại sang một bên, một lúc sau, trong điện thoại đã đổi thành giọng Giang Nhất Linh.

“Xán Xán, năm mới tốt lành.”

“Mao Mao năm mới tốt lành!” Xán Xán lập tức cười cong mắt: “Cậu nhận được thư của tớ chưa? Là lá thư báo tớ về quê ăn tết ấy?”

“Hôm nay vừa nhận được,” Giang Nhất Linh dừng lại một chút: “Cậu đang ở nhà bà ngoại à? Không phải nói nhà bà ngoại cậu không có điện thoại sao?”

“Tớ chính là muốn báo cho cậu chuyện này, tớ không ở nhà bà ngoại ăn tết nữa, thư hồi âm của cậu có thể gửi về khu Hồng Tinh.” Xán Xán nói xong câu này tảng đá trong lòng rơi xuống, nét mặt cũng thoải mái hơn.

Giọng Giang Nhất Linh lại hơi cao lên: “Tại sao? Cậu đang ở đâu? Đây không phải số điện thoại nhà cậu.”

Xán Xán lưỡng lự một lát, nghĩ bụng Giang Nhất Linh không phải người ngoài, là anh em tốt, nên nói cho cậu biết chắc không sao.

“Mẹ tớ cãi nhau với ông bà ngoại, tớ đang ở ga tàu đây này, mẹ đi mua vé tàu, lát nữa bọn tớ về khu phố Hồng Tinh số 2.” Cô bé liền dặn dò: “Cậu đừng nói cho người khác biết nhé, nếu người khác biết, mẹ tớ sẽ buồn đấy.”

Giang Nhất Linh im lặng một lát, đột nhiên nói: “Cậu đợi tớ một lát, đừng cúp máy!”

Cậu đặt điện thoại lên bàn trà, đứng dậy nhanh chóng đi vào bếp. Trong bếp, Tống Uyển Đình đang cùng bà nội gói bánh chẻo.

“Mẹ, năm nay chúng ta mời Xán Xán và dì Thái đến nhà mình ăn tết được không ạ?”

Từ thành phố tỉnh lái xe đến ga tàu nơi mẹ con Thái Hồng Anh đang ở, đi về cần hơn năm tiếng đồng hồ. Đợi đến khi Thái Hồng Anh xếp hàng gần hai tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng mua được vé tàu về thì Giang Viễn Đạt đã sắp đến ga tàu.

Mặc dù nhìn trên bản đồ, huyện nơi mẹ con Thái Hồng Anh ở cách tỉnh lỵ không xa, nhưng đây lại là lần đầu tiên Xán Xán đến tỉnh lỵ. Xe ra khỏi trạm thu phí cao tốc thì trời đã tối.

Trong xe điều hòa bật đủ ấm, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé bị hong đến đỏ bừng, cô bé áp sát vào cửa kính xe nhìn ra ngoài, thà để mũi bị ép biến dạng, cũng muốn đến gần hơn với phong cảnh bên ngoài cửa sổ.

Khi sắc trời từ tối chuyển sang đen, vào một thời điểm giới hạn nào đó, đèn đường trên cao tốc từ gần đến xa lần lượt sáng lên. Xán Xán im lặng há to miệng, theo sự chỉ dẫn của đèn đường, nhìn thấy ánh đèn thành phố xa xa như biển sao.

“Mẹ, màu cam kìa!” Xán Xán chỉ vào bầu trời đêm phía trên thành phố, nhỏ giọng phấn khích.

Thái Hồng Anh gạt ngón tay con gái đang kéo lại, ngầm lườm cô bé một cái. Suốt đường đi tâm trạng bà phức tạp, vốn định đợi xuống xe tìm lúc không ai chú ý dạy dỗ con gái một trận.

Sao lại có thể tự ý để người khác lái xe đến đón họ? Tết nhất đến nơi, sao lại có thể mặt dày làm phiền người ta như vậy!

“Chú Giang, tại sao buổi tối ở thành phố các chú bầu trời lại màu cam ạ?” Cô bé hoàn toàn không để ý đến ánh mắt lườm của Thái Hồng Anh, còn vui vẻ hỏi Giang Viễn Đạt đang lái xe.

“Câu hỏi này à, chú đã giải thích cho Giang Nhất Linh rồi. Đợi về nhà cháu đi hỏi Giang Nhất Linh nhé.” Giọng Giang Viễn Đạt không hề có chút thiếu kiên nhẫn nào.

Thái Hồng Anh lườm mãi không có tác dụng, trong lòng cũng đành thở dài.

“Đã làm phiền các anh chị quá rồi, tết nhất đến nơi lại để anh chạy xa như vậy. Đợi vào thành phố cứ để mẹ con tôi ở nhà nghỉ nào đó là được rồi.”

“Nào có ai đón tết ở nhà nghỉ chứ.” Giang Viễn Đạt cười nói.

Đến nhà họ Tống, chương trình Gala Chào Xuân còn chưa bắt đầu. Cửa vừa mở, cả nhà đã đứng đợi ở cửa. Ông bà nội của Giang Nhất Linh cũng ở đó, bà nội đặc biệt nhiệt tình, gọi Xán Xán thay dép lê, còn kéo cô bé lại ôm lấy, âu yếm vô cùng.

Xán Xán thì vui vẻ, chắp tay miệng ngọt, vào cửa liền chúc tết một vòng. Giang Nhất Linh đứng sau cùng, thấy cô bé nhào tới cũng không nhịn được mà mím môi cười. Thái Hồng Anh lại lúng túng bất an, mặt bà đỏ bừng, vừa xin lỗi vừa cảm ơn Tống Uyển Đình, cuối cùng chỉ biết nắm tay Tống Uyển Đình mà rơm rớm nước mắt.

Hai người phụ nữ này tuy không liên lạc thường xuyên như hai đứa trẻ nhưng cũng biết đại khái tình hình của nhau. Thái Hồng Anh gây sự đến mức tết nhất mang con rời khỏi nhà mẹ đẻ, chắc chắn là đã cãi nhau rất gay gắt với gia đình.

“Nếu không có chị, gia đình chúng tôi sau này cũng đâu còn cái tết nào tốt đẹp nữa.” Tống Uyển Đình xách hành lý của Thái Hồng Anh mang vào phòng khách đã dọn dẹp xong vào buổi chiều: “Đây là duyên phận của hai nhà chúng ta, đã đến thì cứ yên tâm ở lại, đừng nghĩ nhiều, cùng con đón một cái tết vui vẻ.”

Thái Hồng Anh nghẹn lời, quay đầu nhìn ra phòng khách, con gái đang kéo Giang Nhất Linh líu ríu, mắt còn sáng hơn bình thường, lòng vừa chua xót vừa ngập tràn yêu thương.

Xán Xán thì thật sự vui vẻ, cô bé đứng trong phòng khách rộng rãi xinh đẹp nhìn chằm chằm vào chiếc TV màu lớn, mỏng, lại đặc biệt rõ nét mà cô chưa từng thấy: “Giang Nhất Linh, sao cậu không nói cho tớ biết nhà cậu to thế này!”

Giang Nhất Linh nhận lấy chiếc áo bông nhỏ Xán Xán cởi ra mang đi treo lên móc áo. Cậu không trả lời Xán Xán, đi tới kéo bím tóc nhỏ của cô: “Chúng ta đi rửa tay, lát nữa ăn cơm xong tớ cho cậu xem đồ chơi của tớ.”

Xán Xán gật đầu, theo Giang Nhất Linh như một cái đuôi nhỏ.

“Xà phòng đâu?”

“Không có xà phòng, nước rửa tay được không?”

“Thơm quá, cái này đắt lắm nhỉ?”

“…Không biết.”

Những năm trước đêm giao thừa Xán Xán chưa bao giờ xem trọn vẹn chương trình Gala nào, đợi được đến tiết mục hài của Triệu Bản Sơn đã là thắng lợi. Mà chương trình Gala năm 1998 cô bé vẫn tỉnh táo xem đến lúc đếm ngược đón giao thừa.

“Bốn, ba, hai, một!” Xán Xán nhỏ giọng đếm ngược cùng TV, đợi đến khi chuông giao thừa vang lên, cô bé lập tức quay đầu ôm lấy Thái Hồng Anh bên cạnh: “Mẹ năm mới vui vẻ!” Chưa đợi Thái Hồng Anh phản ứng, cô bé đã nhanh chóng buông tay, quay người sang phía khác, ôm lấy Giang Nhất Linh: “Mao Mao năm mới vui vẻ!”

Giang Nhất Linh có chút ngượng ngùng nhưng vẫn ôm lại Xán Xán: “Năm mới vui vẻ!”

“Tớ là người đầu tiên nói chuyện với cậu trong năm nay.” Xán Xán hơi đắc ý.

Giang Nhất Linh gật đầu, nghĩ ngợi một la1 lại nói: “Cậu đừng gọi tớ là Mao Mao.”

“Nhưng dì Tống gọi cậu là Mao Mao mà.”

“Đó là tên ở nhà của tớ, là người lớn gọi.”

“Cậu cũng không phải người lớn, chẳng phải vẫn gọi tớ là Xán Xán sao.” Xán Xán không phục: “Xán Xán cũng là tên ở nhà của tớ.”

“Không giống, tên ở nhà của cậu hay.”

“Mao Mao cũng hay, tớ không quan tâm, cậu gọi tớ tên ở nhà thì tớ cũng gọi cậu tên ở nhà.”

Hai đứa trẻ đang cãi nhau, ngoài cửa sổ đột nhiên vang lên tiếng “bùm”, ngay sau đó bầu trời đêm đen kịt bên ngoài liền được thắp sáng. Giang Nhất Linh dừng lại rồi lập tức đứng dậy, kéo Xán Xán ra ban công. Rèm cửa vén lên, Xán Xán ngẩng đầu nhìn bầu trời, đôi mắt được thắp sáng bởi đủ loại pháo hoa rực rỡ.
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 7: Chuyển nhà



Pháo hoa rực rỡ đến mức như không tiếc sinh mạng, bùng nổ ánh sáng chói lòa giữa bầu trời đêm thành phố. Hình ảnh con gái chăm chú nhìn pháo hoa cùng với ánh sáng lộng lẫy bung nở trong đêm đen sâu thẳm đã khắc sâu vào lòng Thái Hồng Anh.

Chiếc ghế sofa trong phòng khách rộng rãi thoải mái, điều hòa bật cực ấm, chiếc áo khoác mới của Xán Xán lúc này đang treo trên móc áo, trên người chỉ mặc chiếc áo len pha tạp, đứng bên cạnh Giang Nhất Linh như cây giá đỗ. Hai đứa trẻ cao gần bằng nhau nhưng Thái Hồng Anh luôn cảm thấy con gái trông nhỏ hơn Giang Nhất Linh.

Giây phút này, Thái Hồng Anh thầm nghĩ, mình phải cho con gái một cuộc sống tốt đẹp hơn.

***

Mùa hè năm 1998, lũ lụt nhấn chìm nửa Nhà máy Hồng Tinh số 2, khu nhà cấp bốn là nơi chịu thiệt hại đầu tiên, nước lũ tràn vào, lúc nghiêm trọng nhất có thể ngập cả giường của Xán Xán.

Đồ đạc biến dạng hư hỏng, đồ điện tử hỏng hoàn toàn, dù nước lũ đã rút đi nhưng trong nhà vẫn ẩm mốc nặng nề, không thể ở được. Thái Hồng Anh nhìn căn nhà cấp bốn tan hoang, lòng lại bất ngờ cảm thấy bình tĩnh, thậm chí âm thầm thấy nhẹ nhõm.

Đầu tháng 8, Xán Xán một mình bê chiếc ghế nhỏ ngồi trong sân làm bài tập hè. Hôm đó trời hiếm khi nắng đẹp, cô bé ngồi dưới bóng cây, viết vài chữ lại phải đưa tay ra sau gãi ngứa. Trên người cô bé nổi mẩn đỏ thành từng mảng lớn, bị nắng chiếu vào, bong tróc khá nghiêm trọng.

Không chỉ mình cô bé, những đứa trẻ khác cũng bị phát ban diện rộng, thuốc mỡ xanh ở trạm y tế gần như cháy hàng, nhà Xán Xán cũng dự trữ khá nhiều.

Thái Hồng Anh không có nhà, Xán Xán lười tự bôi thuốc, đành phải ngồi trên ghế nhỏ vặn vẹo qua lại như một con sâu nhỏ không yên phận.

Từ khi nước lũ rút đi Thái Hồng Anh thường xuyên chạy lên thành phố tỉnh. Xán Xán không biết mẹ đang làm gì, hỏi thì mẹ chỉ nói chưa đến lúc, thỉnh thoảng Thái Hồng Anh tối không về, cô bé liền đến ở nhờ nhà dì Trương mấy hôm.

Bài tập hè còn quá nửa, Xán Xán vừa viết vừa thở dài.

Ông trời sao không cuốn trôi luôn đống bài tập này đi cho rồi?

Đúng lúc ấy Thái Hồng Anh trở về.

Bà vừa vào cửa, Xán Xán đã ngẩng đầu nhìn lên, thấy mắt mẹ sáng rực.

Thái Hồng Anh nhìn con gái một lúc, nhanh chóng đi tới ngồi xuống ngang tầm mắt Xán Xán.

“Lý Xán, chúng ta sắp chuyển nhà rồi, lên thành phố tỉnh.”

Xán Xán lập tức cúi đầu nhìn quyển vở bài tập nhàu nhĩ của mình: “Thế bài tập hè của con có phải không cần làm nữa không ạ?”

Phần lớn đồ đạc trong nhà đã bị ngập nước, đồ còn dùng được không nhiều. Nhưng Thái Hồng Anh vẫn bỏ ra ba trăm đồng thuê một chiếc xe tải nhỏ mang theo số đồ đạc ít ỏi và con gái đến “nhà mới” ở thành phố tỉnh.

Nhà mới ở trong khu ổ chuột thành phố, tầng một của một tòa nhà dân cư hai tầng, diện tích trong nhà sáu mươi bảy mét vuông, có hai sân nhỏ xây trái phép trước sau. Căn nhà cũng từng bị ngập nước, tình trạng trong nhà còn tệ hơn căn nhà cấp bốn ở khu phố Hồng Tinh số 2, tường bị ngấm nước hư hỏng, chân tường gần như lộ ra gạch đỏ; cửa sổ quay về hướng khuất nắng, trần nhà nổi mốc thành từng mảng lớn.

Nhưng căn nhà này lại là do Thái Hồng Anh thực sự mua được dù bà còn phải gánh khoản nợ năm vạn đồng. Tiền là vay của nhà họ Trương, giấy nợ ghi rõ trả hết trong vòng ba năm, thế chấp bằng căn nhà cấp bốn ở khu phố Hồng Tinh số 2.

Vì chắc chắn phải chuyển trường nên Thái Hồng Anh cho phép Xán Xán không làm bài tập hè, nhưng nửa kỳ nghỉ hè còn lại Xán Xán lại bắt đầu nhớ nhung sự nhàn rỗi khi ngồi trong sân nhỏ làm bài tập.

Dù không có tiền nhưng nhà cửa vẫn phải sửa sang. Tường tự cạo, cửa sổ hỏng tự thay, Thái Hồng Anh thậm chí vì tiết kiệm tiền, giường trong nhà cũng là chọn mua từ trạm thu hồi phế liệu về. Trong nhà chỉ có hai mẹ con, Xán Xán bắt buộc phải cùng làm việc.

Thái Hồng Anh mở một cánh cửa ra ngoài ở khoảng sân đối diện đường phố. Trát bếp lò, bắc nồi, dự định tiếp tục bán đồ ăn sáng. Bà tự nhận món bánh trứng cuốn của mình độc đáo, hương vị tuyệt hảo, dự định cho người dân thành phố tỉnh mở mang tầm mắt.

Cuối tháng 8 hộ khẩu của hai mẹ con đã đăng ký thành công tại đây. Đầu tháng 9, học bạ của Xán Xán được chuyển đến trường tiểu học gần đó.

Mọi chuyện đã ổn định, Xán Xán cuối cùng cũng có thể viết thư cho Giang Nhất Linh trở lại. Cô bé bị mẹ dọa nên trong thời gian chuyển nhà không dám hé nửa lời với Giang Nhất Linh, giờ Thái Hồng Anh đã đồng ý, cô bé gần như không thể chờ đợi muốn báo tin này cho Giang Nhất Linh.

Một lá thư dày cộp được gửi đi, hôm sau nhà có khách. Tống Uyển Đình dẫn Giang Nhất Linh vượt đường xa đến, mang theo quà mừng tân gia hậu hĩnh.

Trong căn nhà nhỏ rách nát chỉ có một chiếc ghế, tiếp khách còn không đủ. Hai đứa trẻ bị đuổi ra sân chơi, Tống Uyển Đình ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong nhà.

Thái Hồng Anh không hề che giấu sự nghèo khó của mình nhưng vẫn luôn cảm thấy có chút xấu hổ. Bà rót một cốc nước lọc miễn cưỡng tiếp khách, ngay cả chiếc cốc thủy tinh đựng nước cũng chỉ là một chiếc lọ tương ớt đã được rửa sạch.

“Thật để chị cười chê, mẹ con tôi vội vàng chuyển đến, trong nhà còn chưa chuẩn bị gì cả.” Thái Hồng Anh ngồi bên mép giường, ngại ngùng đẩy chiếc lọ tương ớt về phía trước: “Tôi đã dùng nước rửa chén rửa kỹ rồi, không có mùi đâu.”

Tống Uyển Đình gia giáo cực tốt, bà uống một ngụm nước, thở dài một hơi: “Trời nóng thế này, vẫn là nước lọc giải nhiệt nhất.” Bà quay đầu nhìn hai đứa trẻ đang ngồi xổm chơi bên cạnh bếp lò mới ngoài sân, giọng nói hơi nhỏ lại: “Sao chuyển đến mà không nói một tiếng.”

Lúc này Thái Hồng Anh mới cười tự nhiên hơn một chút: “Cũng không có gì, phần lớn đồ đạc đều bị nước ngâm hỏng rồi, bán được ít tiền thuê xe chuyển đến, cũng không phiền phức lắm.”

“Sao lại không phiền phức,” Tống Uyển Đình dừng lại một chút, thở dài chuyển chủ đề: “Chuyện đi học của con bé thế nào rồi? Nếu chưa chọn được trường tốt, hay là để nó học cùng trường tiểu học với Mao Mao. Trường rất tốt, chỉ là hơi xa chỗ chị một chút, nếu đi lại phiền phức, để Xán Xán ở nhà chúng tôi, thứ sáu tan học đưa về cho chị.”

Thái Hồng Anh xua tay: “Đã làm xong rồi, chính là trường tiểu học gần đây, nó đã đi học được một tuần rồi, thích nghi rất tốt.” Nụ cười của bà có chút đắc ý: “Con bé nhà tôi tính cách không tệ, từ nhỏ đã hoạt bát, hôm qua còn có bạn học đến tìm nó chơi.”

Tống Uyển Đình khẽ lắc đầu: “Chuyện khác tôi không nói chị, nhưng chuyện học hành của con cái không thể qua loa được. Giáo dục là việc quan trọng hàng đầu, chị đừng khách sáo với tôi, làm lỡ dở con bé là không được đâu.”

Thái Hồng Anh mím môi không nói.

“Tôi biết chị là người mạnh mẽ, cũng biết chị bỏ ra bao công sức chuyển đến đây là vì con…” Tống Uyển Đình còn muốn khuyên nữa nhưng Thái Hồng Anh lại lắc đầu.

“Chính vì con bé tôi mới không thể nhận ân huệ của anh chị nữa.” Bà nhìn căn nhà rách nát của mình, thở dài một hơi: “Nếu không có số tiền anh chị cho năm kia, căn nhà này tôi còn chưa mua được đâu.”

Số tiền mà Thái Hồng Anh nói là ba vạn đồng Giang Viễn Đạt năm đó nhất quyết đưa cho Thái Hồng Anh để cảm ơn mẹ con bà đã tìm thấy con trai mình.

Vẻ mặt Tống Uyển Đình có chút không đồng tình nhưng vẫn không nói gì, tiếp tục lắng nghe.

“Xán Xán còn nhỏ, phải để nó biết, đồ tốt đều phải tự mình kiếm ra.” Thái Hồng Anh quay đầu lại nhìn Tống Uyển Đình: “Đây mới là tiểu học, nếu nó muốn học cùng trường với Mao Mao thì nó phải tự thi vào.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 8: Sinh nhật



Xán Xán trông có vẻ ngây thơ nhưng lại có sự sớm hiểu chuyện đặc trưng của con nhà nghèo. Thái Hồng Anh chưa bao giờ nói những câu như “học hành chăm chỉ sau này có cuộc sống tốt ” nhưng thành tích của Xán Xán vẫn luôn đứng đầu.

Trường tiểu học Xán Xán học rất bình thường, học sinh về cơ bản cũng đều là con em trong khu ổ chuột gần đó nên việc Xán Xán liên tục ba năm đứng đầu khối khiến cô bé khá nổi tiếng trong khu vực.

Sự nổi tiếng này phần lớn là do Thái Hồng Anh thổi phồng lên, bà thích nhất là vừa bán đồ ăn sáng vừa khoe con với mọi người – bà chẳng quan tâm những người hàng xóm đến mua bánh cuốn có muốn nghe hay không.

Thái Hồng Anh mỗi sáng bốn giờ đã phải dậy chuẩn bị, năm giờ khoảng sân nhỏ đối diện đường đã căng ô mở cửa. Ngoài món bánh trứng cuốn Thái Hồng Anh tự hào còn có bánh quẩy, bánh nếp chiên, bánh hẹ và bánh củ cải.

Bánh quẩy bà làm bình thường, bánh nếp chiên cũng hay bị chiên cứng, nhưng bánh củ cải và bánh hẹ lại bán rất chạy. Đặc biệt là bánh củ cải, doanh số thỉnh thoảng còn vượt qua cả bánh trứng cuốn.

Xán Xán cũng phải phụ giúp, khoảng bảy giờ là cao điểm, lần nào cô bé cũng mặc sẵn đồng phục, thắt khăn quàng đỏ rồi phụ chiên bánh củ cải.

Lên lớp ba trường học đặt lại đồng phục cho học sinh. Đây là truyền thống của trường, đồng phục toàn trường có hai màu, khối lớn và khối nhỏ không giống nhau. Một là vì trẻ con lớn nhanh, lên lớp ba đồng phục cũ thường không còn vừa nữa, hai là để dễ phân biệt.

Từ khi Xán Xán thay đồng phục mới liền không muốn mặc đồng phục chiên bánh nữa. Thái Hồng Anh cũng không để ý, chỉ nghĩ con bé không muốn đồng phục mới bị bắn dầu mỡ liền may cho cô bé một chiếc tạp dề nhỏ và hai ống tay áo.

Tạp dề và ống tay áo là do Thái Hồng Anh tự may, bà có một chiếc máy may làm của hồi môn, năm đó bị ngập nước, bà bỏ tiền ra tìm người sửa lại rồi mang đến nhà mới.

Nhưng bà không phải người khéo tay, chiếc máy may này bình thường được dùng làm bàn học cho Xán Xán, Xán Xán thích nhất là lúc làm bài tập chân đạp vào bàn máy may. Sau này Thái Hồng Anh lấy lại, nói là nếu cô bé đạp quen sau này sẽ thành thói quen rung đùi.

“Con trai rung đùi thì nghèo, con gái rung đùi thì rẻ mạt!” Thái Hồng Anh hung dữ dọa con gái.

Chữ “rẻ mạt” trong lòng Xán Xán đã được coi là lời mắng nhiếc rất nặng nề, cô bé kinh ngạc trước lý thuyết này của Thái Hồng Anh, liền lập tức bỏ thói quen đạp bàn máy may. Sao cô bé có thể làm một đứa con gái rẻ mạt được!

Nhưng từ khi chiếc tạp dề nhỏ gỡ bỏ phong ấn của máy may Xán Xán liền nảy sinh sự tò mò vô hạn đối với vật lợi hại này. Thái Hồng Anh cũng không cản cô bé, dù sao đồ vật cũng chắc chắn, bền bỉ.

Thế là đến năm lớp năm Xán Xán đã tự học thành tài, thành thạo nhiều kỹ thuật may vá, biết may cả áo khoác ngoài cho Thái Hồng Anh.

Mùa hè năm 2001, Xán Xán tròn 12 tuổi, gặp phải năm tuổi đầu tiên trong đời.

Năm nay Thái Hồng Anh đã trả hết nợ cho nhà họ Trương, thậm chí còn dư ra khá nhiều, bà mua một cái tủ đông đặt cạnh tủ lạnh trong bếp. Bà muốn bù đắp cho Xán Xán, quyết định bỏ ra năm trăm đồng tổ chức sinh nhật thật hoành tráng cho cô bé.

“Con gọi mấy bạn thân đến nhà chơi, mẹ làm một bàn toàn món ngon, rồi mua cho con một cái bánh sinh nhật, mua thêm bộ quần áo mới.” Thái Hồng Anh vừa nói vừa lôi chiếc máy giặt hai lồng ra sân, chuyển quần áo đã giặt từ một lồng sang lồng kia để vắt khô.

Xán Xán xoa xoa mũi: “Đang nghỉ hè mà, bạn bè thì thôi, chỉ cần gọi Giang Nhất Linh đến là được rồi.” Cô vừa nói vừa nghển cổ nhìn ra ngoài, rồi đặt bút xuống, đứng dậy ra ngoài giúp Thái Hồng Anh bê ga trải giường ướt sũng.

“Chỉ gọi mỗi Giang Nhất Linh? Không được, thế thì buồn lắm.” Thái Hồng Anh bĩu môi tỏ vẻ không hài lòng: “Hay là mình ra nhà hàng ăn đi, gọi cả chú Giang và dì Tống tới nữa.”

“Điên à? Con không muốn đâu.” Xán Xán lắc đầu: “Ban ngày gọi Giang Nhất Linh đi mua quần áo cùng con, tối đến ăn cơm cùng là được rồi. Nhà mình cũng không chật lắm, chú dì đến cùng cũng ngồi được mà.”

Thái Hồng Anh chống nạnh nhìn nhà mình: “Cũng được,” nhưng rồi lại lập tức lắc đầu phản đối: “Không được, chú Giang bận lắm, không ra nhà hàng chắc chú ấy không chịu tới đâu.”

Xán Xán cười rộ lên: “Cũng đúng, con là đứa trẻ con, mặt mũi đâu mà mời được chú Giang. Giang Nhất Linh nói cả tuần cậu ấy chưa chắc đã được ăn cơm tối cùng chú Giang một bữa nào đâu.”

“Nói bậy, chú Giang thương con nhất, sinh nhật con chú ấy chắc chắn phải nể mặt chứ.”

“Ồ.”

“Chậc, vẫn không được, lỡ vợ chồng họ tặng con quà đắt tiền thì sao, thôi thôi, chỉ mời Giang Nhất Linh thôi.”

Xán Xán cười càng dữ dội hơn, cũng không nói gì, ngồi xuống phụ chải chiếu.

***

Ngày sinh nhật Giang Nhất Linh sáng sớm đã ngồi ô tô đến. Xe không vào được ngõ, cậu cảm ơn chú tài xế rồi tự mình xách quà và bánh kem thong thả đi về phía nhà Xán Xán.

Xán Xán đang tự tết tóc, từ xa đã nghe thấy tiếng ô tô, lập tức nhảy ra sân, nghển cổ nhìn thấy Giang Nhất Linh ở đầu ngõ liền cười tươi: “Cậu đến rồi!”

Giang Nhất Linh ngẩng đầu thấy Xán Xán đang vẫy tay với mình. Cô bé mặc váy đồng phục, tóc một nửa tết gọn gàng, một nửa xõa ra, hơi xù, ngược sáng nhìn có chút hơi vàng.

Cậu cười với cô bé, giơ chiếc bánh kem trong tay lên: “Bánh kem sô cô la, ở trên có quả anh đào to.”

Xán Xán lập tức kêu lên, quay đầu vào nhà gọi: “Mẹ! Giang Nhất Linh mua bánh kem rồi!”

“À? Ôi chao đứa bé này, mẹ đã đặt rồi tối mới đi lấy!” Thái Hồng Anh đang nhào bột, nghe vậy xoa xoa tay cũng đi ra.

“Chào mẹ nuôi ạ,” Giang Nhất Linh sớm đã nhận Thái Hồng Anh làm mẹ nuôi, lễ tết đều đến chào hỏi và tặng quà, coi như họ hàng thân thiết: “Không sao đâu ạ, mẹ con cũng nói hai cái bánh kem sợ ăn không hết nên chỉ mua cái nhỏ thôi.”

Cậu vào nhà, cẩn thận đặt bánh kem lên bàn, lại đưa quà cho Xán Xán: “Chúc mừng sinh nhật!”

Hộp quà to khoảng bằng đầu người, Xán Xán cầm lên lắc nhẹ, cảm thấy bên trong mềm mềm, tưởng là búp bê.

“Tớ mở ra được không?”

“Tặng cậu rồi, đương nhiên là cậu phải tự mở rồi.”

Hộp quà vừa mở ra, bên trong là một chiếc mũ len dạ rất tinh xảo, màu nâu sẫm, trên có hoa văn chìm, sờ vào rất cao cấp.

Xán Xán chớp chớp mắt, lập tức đội mũ lên đầu, chạy ù ra ngoài nhà vệ sinh soi gương, lát sau phát ra tiếng kêu như chuột chũi: “Đẹp quá đi!”

Giang Nhất Linh mím môi cười, vẻ mặt hơi ngượng ngùng: “Tháng trước tớ đi Melbourne chơi cùng ông bà ngoại, lúc đó nhìn thấy cái này đã thấy cậu chắc chắn thích. Nhưng mua rồi mới nhớ ra bây giờ đang là mùa hè.”

Xán Xán hí hửng buộc lại bím tóc còn lại, đội mũ rồi bước ra ngoài, khuôn mặt đỏ bừng vì phấn khích: “Để dành tới mùa đông đội cũng được, đẹp lắm, tớ thích lắm luôn!” Cô nhào tới ôm chầm lấy Giang Nhất Linh: “Cảm ơn Mao Mao! Lại đây để chị thơm cái nào!”

Giang Nhất Linh vội vàng né tránh: “Cậu tránh ra!”

“Lớn rồi còn nghịch!” Thái Hồng Anh đúng lúc giải cứu Giang Nhất Linh, còn Xán Xán chỉ cười hì hì đưa mắt nhìn chiếc bánh kem sô cô la, vẻ mặt háo hức.

“Có quả anh đào to à?”

“Ừ.” Giang Nhất Linh quay người lại, vội vàng mở hộp bánh kem: “Tươi lắm, ở nước ngoài gọi là cherry.”

Xán Xán vừa đưa tay Thái Hồng Anh đã nhanh chóng gạt tay cô bé ra: “Bánh ngon như vậy, tối mới được ăn!” Bà lục túi lấy tiền, đếm ra bốn tờ, nghĩ ngợi rồi nhét thêm tờ cuối cùng vào tay Xán Xán: “Hai đứa ra ngoài chơi đi, nhờ Mao Mao chọn giúp mua bộ quần áo tử tế.”
 
Sư Tử Của Chim Sẻ - Khương Khương
Chương 9: Váy



Thái Hồng Anh dặn dò xong, đưa tiền cho Xán Xán, lại không yên tâm, nói thêm: “Nhất định phải đến trung tâm thương mại lớn ở Tân Nhai Khẩu nhé, còn nhớ đi xe buýt số mấy không?”

Xán Xán nhận tiền, cười hì hì gật đầu, kéo Giang Nhất Linh chạy ra ngoài: “Biết rồi ạ, chỉ có ba trạm thôi, bọn con đi bộ cũng đến được!”

Đây là lần đầu tiên Xán Xán được phép tự đi mua quần áo, trước đây từ trong ra ngoài cô bé đều do Thái Hồng Anh toàn quyền phụ trách. Vì vậy cô bé đặc biệt phấn khích, cùng Giang Nhất Linh đứng ở trạm xe buýt, nhón chân nhìn về hướng xe buýt đến.

Giang Nhất Linh bên cạnh đột nhiên giơ tay ra đưa thứ gì đó cho Xán Xán, cô bé nhận lấy, đó là một quả anh đào đỏ mọng.

Xán Xán cầm cuống anh đào, nhấc vật nhỏ đỏ mọng này lên, soi dưới ánh nắng: “Cậu trộm lúc nào thế?”

“Tớ đường hoàng lấy từ trên bánh kem xuống,” Giang Nhất Linh nghiêm mặt nhưng khóe mắt lại ẩn chứa chút đắc ý: “Chỉ là cậu không nhìn thấy thôi.”

Xán Xán liên tục gật đầu, ánh mắt lại luôn dán vào quả anh đào: “Đẹp thật, tớ muốn tìm sợi dây buộc nó lại, treo lên cổ đeo.”

“Sẽ hỏng đấy.”

“Tiếc thật.” Xán Xán giả vờ thở dài, cắn một miếng, nước chua ngọt bắn tung tóe trên lưỡi, nhuộm đỏ đôi môi cô bé: “Ngon. Hạt này trồng được không?”

Giang Nhất Linh lắc đầu: “Không biết, hay cậu thử xem.”

Cậu nói chưa xong, Xán Xán đã túm lấy cậu, kéo cậu lên chiếc xe buýt vừa dừng ổn định ở trạm. Giang Nhất Linh nhíu mày kéo lại: “Đến Tân Nhai Khẩu không phải xe này!”

“Ai nói đi Tân Nhai Khẩu.”

Trên xe rất vắng, Xán Xán bỏ hai đồng xu vào hộp tiền, hai người ngồi ở hàng ghế cuối cùng của xe, Giang Nhất Linh hỏi dồn Xán Xán mới trả lời: “Chúng ta đến chợ lớn chứ, chợ lớn cũng có quần áo đẹp. Nếu nói với mẹ tớ là đi chợ lớn chắc chắn mẹ sẽ không đồng ý, nên mua xong rồi cứ nói là mua ở trung tâm thương mại, đang giảm giá lớn.”

Vẻ mặt Giang Nhất Linh hơi không đồng tình: “Đồ lừa đảo.”

Xán Xán quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: “Có bản lĩnh thì cậu mách lẻo đi.”

Giang Nhất Linh có cảm giác mình bị chơi xỏ, cậu khó chịu ngồi sang ghế trống bên cạnh, không muốn ngồi cạnh Xán Xán. Xán Xán cảm thấy bên cạnh trống không, quay đầu nhìn cậu: “Cậu thật sự muốn vạch rõ giới hạn với tớ à?”

“Tớ sợ ngồi lên váy cậu.” Cậu tùy tiện tìm một lý do rồi lại tò mò hỏi: “Nhưng mà, đang nghỉ hè sao cậu còn mặc váy đồng phục?”

Xán Xán lại nhanh chóng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không để ý đến Giang Nhất Linh: “Tớ thích, cậu quản được à.”

Đến chợ lớn tổng cộng đi qua mười một trạm, xe buýt đi qua trạm thứ ba, cuộc cãi vã của hai đứa trẻ đã kết thúc.

Vào chợ lớn, hai người đi vòng quanh khu quần áo trẻ em gần nửa tiếng đồng hồ, Giang Nhất Linh mới đột nhiên nhận ra – Xán Xán bây giờ cao gần một mét sáu, chắc có thể đến khu quần áo nữ xem rồi.

Khu quần áo trẻ em lên thêm một tầng chính là khu quần áo nữ. Tuy chỉ lên thêm một tầng nhưng đối với Xán Xán mà nói như là mở ra một chân trời mới. Cô bé đi khắp nơi mặc cả, Giang Nhất Linh lại có chút dè dặt hơn, sau này mặt dày dần, cũng theo Xán Xán cò kè với chủ cửa hàng. Hai đứa trẻ sàn sàn tuổi nhau, một đứa lịch sự một đứa đáng yêu, cũng giúp họ tiết kiệm được không ít tiền.

Số tiền vốn chỉ đủ mua áo khoác ở trung tâm thương mại, ở chợ lớn lại đủ cho Xán Xán mua cả bộ đồ mùa thu. Cô bé tự nhận mình thắng lớn, cất năm mươi chín đồng năm hào còn lại rồi kéo Giang Nhất Linh – người đã mệt đến rã rời – rời chợ quay về nhà.

Trong đó có một chiếc váy yếm liền thân bằng vải len, loại có thể mặc áo len lót bên trong, có họa tiết kẻ caro, Xán Xán yêu thích không thôi. Chỉ riêng chiếc váy này đã tốn của cô bé gần ba trăm đồng, bà chủ thổi phồng trên trời dưới đất, khăng khăng nói là hàng xuất khẩu, ở nước ngoài bán hơn ba trăm đô la Mỹ, nhất quyết không chịu giảm giá thêm. Nhưng Xán Xán thực sự thích, cuối cùng vẫn cắn răng mua nó.

Cô bé vui vẻ suốt đường đi, luôn không nhịn được đưa tay vào túi ni lông sờ chiếc váy. Giang Nhất Linh nhìn mà buồn cười: “Thích thế à?”

Xán Xán nheo mắt, sờ cúc áo trên váy đang say sưa: “Siêu thích, chiếc váy nhỏ đầu tiên của tớ đó!” Nói rồi cô bỗng im bặt, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, cũng rút tay khỏi túi ni lông.

Giang Nhất Linh vô thức liếc nhìn chiếc váy đồng phục của Xán Xán rồi lại lập tức dời mắt đi.

***

Giang Nhất Linh nhỏ hơn Xán Xán hai tháng mấy ngày, sinh nhật vào đầu tháng 11.

Thời tiết chuyển lạnh, Xán Xán cuối cùng cũng có thể mặc quần áo mới. Ngày sinh nhật Giang Nhất Linh, cô bé đặc biệt đến nhà vệ sinh thay quần áo mới sau khi tan học – áo len là Thái Hồng Anh đan, tất trắng là Thái Hồng Anh mua cho, đôi giày da nhỏ tuy cũ nhưng cũng được đánh xi bóng loáng. Cô bé trịnh trọng đội chiếc mũ Giang Nhất Linh tặng, ôm bộ đồng phục trong tay chạy đến gương ở cầu thang soi nửa ngày.

Thời trang hết sảy!

Giang Nhất Linh đợi cô ở cổng trường, Xán Xán tung tăng chạy tới. Đúng lúc tan học nên cổng trường người qua lại tấp nập, một nhóm nữ sinh cười nói đi qua, một người trong số đó đưa tay vỗ nhẹ Xán Xán.

“Bảo sao hôm nay cậu xinh thế, hóa ra là bạn trai đến đón à.”

Mấy người bên cạnh cô gái vừa nói chuyện đều cười rộ lên, Xán Xán xua tay: “Nói bậy gì thế, đây là em trai tớ.”

“Ồ…” Cô gái kia khoa trương kêu lên một tiếng, quay đầu liền nháy mắt với bạn học.

Xán Xán không để ý đến họ nữa, cùng Giang Nhất Linh đi. Xe nhà họ Giang đỗ ở chỗ hơi xa, lên xe, tốc độ xe chậm như ốc sên. Hai người bán hàng rong đẩy xe ba gác ở cổng trường chặn mất nửa đường, cộng thêm xung quanh đều là học sinh tan học và phụ huynh đón con nên đường tắc nghẽn không chịu nổi.

Không chỉ ô tô không ra được, ngay cả người đi xe đạp cũng chỉ có thể dắt xe từ từ ra ngoài. Cô gái lúc nãy ở cổng trường nói chuyện với Xán Xán tình cờ bị kẹt xe bên cạnh xe nhà họ Giang, đang nói chuyện với bạn gái đi cùng.

“Lý Xán lớp các cậu xinh thật đấy, mặc đồ giống như người mẫu nữ trên tạp chí vậy.”

“Xinh cái gì chứ, nhà nó bán bánh quẩy đấy.”

“À?”

“Hồi trước học lớp ba, đồng phục nó toàn mùi dầu mỡ, hôi chết đi được. Cả lớp không ai muốn ngồi cùng bàn với nó.”

Tiếng nói chuyện của hai cô gái không nhỏ, lẫn trong tiếng ồn ào trên đường phố, xuyên qua cửa kính xe chui vào tai Giang Nhất Linh. Cậu lập tức mở cửa sổ xe, ngẩng đầu nói bâng quơ ra ngoài: “Các cậu đang nói xấu chị gái tớ à?”

Hai cô gái bị giật mình, nhìn Giang Nhất Linh như gặp ma.

Giang Nhất Linh cười mà như không cười, chậm rãi nói tiếp: “Đồ nhiều chuyện.”

Cậu còn định nói thêm gì đó nhưng Xán Xán ngồi bên cạnh véo cậu một cái rồi trợn mắt lườm ra ngoài, đưa tay ấn nút nâng cửa kính đóng cửa sổ lại.

Cửa sổ vừa đóng, nụ cười trên mặt Giang Nhất Linh lập tức biến mất: “Tớ còn chưa nói xong.”

Xán Xán lại cười rộ lên, đưa tay xoa đầu Giang Nhất Linh: “Mẹ tớ đúng là bán bánh quẩy mà.”

Giang Nhất Linh lắc đầu, qua lớp kính tiếp tục trừng mắt nhìn hai cô gái kia.
 
Back
Top Bottom