Trong Tàng Kim Cốc, Ứng Vô Sầu say giấc đã nhiều năm chậm rãi mở mắt.
Y không đứng dậy ngay mà dành chút thời gian nhớ lại khung cảnh vừa quen thuộc vừa lạ lẫm trước mắt.
Ở dưới là chiếc sập mây mà y không thích nhất.
Trên sập trải một tấm chiếu trúc dù đông hay hè cũng lạnh như băng.
Y vẫn nhớ chiếc chiếu trúc này làm từ trúc Huyền Ngọc mà tam đệ tử Lạc Kình Vũ của y quậy một trận huyết chiến từ lãnh thổ của dị thú Rồng mới cướp được.
Tộc Rồng có thiên phú cực cao, sinh ra đã có tu vi ngang với tu sĩ Nguyên Anh mà cơ thể lại vô cùng cường hãn, tu sĩ bình thường khó có thể sánh bằng.
May mà tộc Rồng thiên tính lười biếng nên hiếm khi giao tiếp với thế giới bên ngoài.
Cả tộc chiếm cứ một nơi, tu luyện, ngủ nghỉ ngay trong lãnh địa, cả tộc chỉ phấn đấu hóa rồng.
Mặc dù được thiên nhiên ưu ái bậc nhất, nhưng vì thực lực quá mạnh mà khó sinh con nối dõi, mấy trăm năm mới sinh được một lứa.
Giao long con rất thích ăn măng Huyền Ngọc, sức ăn cũng vô cùng lớn, vì vậy toàn lãnh địa Rồng được trồng đầy trúc Huyền Ngọc chỉ để cung cấp thức ăn một cách đầy đủ nhất cho giao long con.
Năm đó Ứng Vô Sầu kể cho đám đệ tử nghe chuyện xưa của tộc Rồng cũng chỉ bày tỏ chút tình cảm với đời sống cùng nơi ở của bọn chúng.
Ai ngờ tam đệ tử của y lại kích động, nghĩ rằng sư phụ thích trúc Huyền Ngọc mà xông tới tộc Rồng cướp bảo vật, làm loạn ở lãnh địa của người ta.
Nghe nói còn có một con Rồng cái vì đuổi theo Lạc Kình Vũ mà rời khỏi lãnh địa, sau đó rồi đuổi xa quá nên không tìm thấy đường về, cuối cùng ở lại quậy phá tu chân giới.
Mà tất cả những chuyện này chỉ để đan cho y một tấm chiếu trúc.
Thằng nghịch đồ không đánh không được...
Ứng Vô Sầu nâng tay, chán nản day ấn đường.
Vừa nâng tay đã thấy một miếng ngọc giản trượt xuống rơi ra khỏi ống tay áo rộng mở, rơi trên tấm chiếu trúc lạnh lẽo đủ để bảo quản thân xác của y.Đây là gì?
Ứng Vô Sầu nhớ rằng, trước khi dùng đại pháp Quy Tức để ngủ say, bao nhiêu pháp bảo, linh thạch, thư từ sách vở trên người y đã bỏ ra hết.
Lúc đó y đã biết mệnh mình sắp tận, còn để những vật phàm tục ấy bên người làm gì?
Thứ có thể truyền lại cho đồ đệ đều đã truyền hết, thứ không thể truyền cũng đã cất trong bí cảnh nào đó ở tu chân giới đợi người có duyên đến lấy, sao giờ lại thừa ra một miếng ngọc giản?
Y chưa kịp cầm ngọc giản lên xem thì đã thấy nó phóng ra một tia sáng xanh lục chói mắt, tạo thành một hàng chữ trên không trung. [Đang nhận diện chữ viết của thế giới này, nhận diện thành công....
Đang chuyển đổi ngôn ngữ, chuyển đổi ngôn ngữ thành công] Nhìn thấy hàng chữ đó, Ứng Vô Sầu liền hiểu rõ lai lịch của miếng ngọc giản này.
Mấy năm y ngủ say, nhìn giống như đang dùng phép Quy Tức để điều trị trọng thương trên người, nhưng thực ra thần hồn đã bị một sức mạnh vô thanh vô tức kéo vào hết thế giới này đến thế giới khác.
Y bị ràng buộc với một hệ thống.
Mỗi khi đến thế giới nào đó, hệ thống sẽ giao nhiệm vụ cho y, bảo y hoàn thành nhiệm vụ để tích lũy điểm.
Khi điểm đạt đến một giá trị nhất định, y có thể về lại thân thể ban đầu của mình, và còn có thể được chữa trị thương thế vốn có.
Ứng Vô Sầu xem thường việc hoàn thành mấy nhiệm vụ đó.
Y đã biết thiên mệnh từ sớm, sinh tử chẳng qua cũng chỉ là một nụ cười.
Dùng phép Quy Tức ngủ say không phải là để kéo dài sinh mệnh, mà là để cho đám đệ tử hư hỏng kia hiểu rằng "Sư phụ này vẫn đang sống", "Vẫn đang quản các ngươi đấy", tránh cho chúng lợi dụng chuyện y vĩnh biệt cõi đời mà làm trời làm đất.
Nào ai biết được mấy vai chính trong nhiệm vụ đó, người nào người nấy đều làm Ứng Vô Sầu khó mà chịu nổi.
Ứng Vô Sầu vốn có tính tận tụy dạy dỗ người khác, nếu không thì không thể nào nhận đến bảy thằng nhóc con hết thuốc chữa làm đồ đệ. (Truyện được edit duy nhất tại tài khoản wattpad ngu_so1_the_gioi )Nhìn thấy bộ dạng oán trời trách đất, hận người hận đời của đám nhân vật chính trong các "thế giới xuyên nhanh", Ứng Vô Sầu không nhịn nổi, ra tay dạy dỗ một phen.
Sau khi cần mẫn dạy dỗ qua mười mấy thế giới, hệ thống bất ngờ thông báo:
[Vận mệnh vai chính bị rối loạn, Chủ Thần không gian hết gánh nổi rồi, xin ký chủ lập tức trở về thế giới cũ.] Sao lại "hết gánh nổi rồi" vậy?
Rõ ràng y vẫn luôn chăm chỉ hoàn thành nhiệm vụ mà.
Ứng Vô Sầu là người dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu muốn y về, thì y về rồi đây.
Vừa hay điểm số góp nhặt cũng đủ để chữa trị thương tích.
Y chữa bệnh rồi quay về thế giới cũ.
Nhưng không ngờ cái "hệ thống" này lại biến thành ngọc giản theo y về luôn.
Trong tia sáng xanh lục mà ngọc giản phát ra lại hiện lên vài dòng chữ. 【 Đang rà quét vật phẩm 】
【 Tên: Chiếu trúc Huyền Ngọc 】
【 Nguồn gốc: Lãnh địa Rồng 】
【 Người chế tác: Tam đệ tử Lạc Kình Vũ 】
【 Người sở hữu: Ký chủ Ứng Vô Sầu 】
【 Ghi chú: Ứng Vô Sầu cũng chẳng thích cái chiếu trúc có thể hỗ trợ tu giả ngưng khí nâng cao tinh thần, xua tan tâm ma này, vốn dĩ năm đó y giảng cho các đệ tử về chuyện xưa của trúc Huyền Ngọc chỉ vì cái y thích là loại vảy lành lạnh như băng của tộc Rồng, nghĩ đến bộ dáng giao long nhỏ vui vẻ ăn măng trúc lại thấy sướng hết cả người, muốn ôm một trứng đằng giao về nuôi, Ứng Vô Sầu là một tên biến.........】 "Hửm?" – Nhìn từng chữ đang dần dần hiện ra, Ứng Vô Sầu khẽ nhíu mày, bật ra một từ nghi vấn rồi đặt tay lên ngọc giản.
Ngọc giản rung lên dữ dội một chút.
Câu chữ màu xanh lục trên không trung ngày càng mờ đi, những chữ phía sau "ghi chú" như thể biến thành nước chậm rãi trôi đi rồi biến mất.
Giữa không trung xuất hiện một dòng ghi chú mới. 【 Ghi chú: Ứng Vô Sầu cũng cảm động tam đệ tử Lạc Kình Vũ hiếu thảo, nhưng lại thấy như vậy là hành động vi phạm lẽ trời, nghiêm khắc dạy dỗ lại Lạc Kình Vũ, cho cậu cảm nhận được tấm lòng người thầy này. 】"Thế này thì được." – Ứng Vô Sầu nở nụ cười hài lòng, vươn tay đè ngọc giản xuống.
Miếng ngọc giản vừa run rẩy lúc nãy thoáng chốc đã bình tĩnh lại, yên lặng như một hòn đá không có sinh mệnh.
Ứng Vô Sầu ngồi dậy, cầm ngọc giản lên.
Miếng ngọc phỉ thúy ở cạnh y bao năm không thấy ánh mặt trời nên đã nhạt màu, nằm trong lòng bàn tay y.
Dưới ánh nhìn của Ứng Vô Sầu, nó sợ hãi khẽ nhích về phía sau một chút.
"Thôi, giữ ngươi lại vậy." – Ngón tay thon dài của y cuộn lại, nắm ngọc giản trong lòng bàn tay.
Y trải qua mười mấy thế giới ở ngoài kia, không biết thế giới cũ đã trôi qua bao năm, không chừng lại ngủ một giấc mộng ngàn năm, bãi bể đã hoá nương dâu mất rồi.
Hệ thống tốt xấu gì cũng có cái công năng kiểm tra với miêu tả, giữ nó lại cũng tiện để Ứng Vô Sầu thích nghi nhanh hơn.
Y thuận tay ném ngọc giản vào ống tay áo rộng rồi thi triển thuật càn khôn, trong ống tay áo hình thành một không gian trữ đồ nho nhỏ, ngọc giản rơi vào bên trong thì biến mất không thấy đâu.
Vừa thi triển thuật pháp, Ứng Vô Sầu phát hiện cơ thể mình thật sự khỏi hẳn.
Chân nguyên trong người vận chuyển thông suốt, kinh mạch đứt gãy được phục hồi như cũ, đan điền bị tổn hại cũng đã trở lại như ban đầu.
Tuy rằng từ lâu y đã không màng đến chuyện sinh tử, nhưng nếu vẫn còn tồn tại trên cõi đời này, thì một cuộc sống dễ chịu, thoải mái vẫn tốt hơn so với một cuộc sống thống khổ, đau đớn.
Ứng Vô Sầu đứng dậy xuống giường, động tác uyển chuyển lưu loát, nhẹ nhàng linh hoạt.
Không giống với lúc trước, cử động nhẹ một chút là thở không ra hơi, chỉ hai hành động rời giường và đứng dậy thôi, nếu mà làm nhanh thì y sẽ không kiềm chế được mà ho khù khụ, những lúc nghiêm trọng y còn ho ra cả máu.
Cơ thể dễ chịu, Ứng Vô Sầu liền cảm thấy tinh thần minh mẫn, sảng khoái, cũng có tâm trạng dạo quanh Tàng Kim Cốc, dù sao y đã rời Tàng Kim Cốc rất nhiều năm rồi, đâu biết trong cốc có thay đổi gì hay không.
Người xa quê hồi hương, kể cả có là một người xưa nay vốn bình thản như Ứng Vô Sầu cũng khó nén nổi xúc động.
Y nhớ lại bài trí trong cốc, hứng thú mở cửa phòng, nhất thời quên mất bản thân đang đi chân trần.
Cũng may là khi tu sĩ đạt đến một cảnh giới nhất định thì chân nguyên quanh người vẫn tự vận chuyển để làm sạch, cho dù chân giẫm lên bùn đất thì vẫn sẽ không dính bụi trần.
Mở cửa ra, ánh nắng chói lọi len vào tầm mắt.
Tàng Kim Cốc là nơi Ứng Vô Sầu đã chọn lựa tỉ mỉ để ngủ say, tuy là sơn cốc nhưng nơi đây lại không thiếu ánh mặt trời, cây cỏ hoa lá đều sinh trưởng tươi tốt.
Nơi đây an tĩnh tường bình, là thế ngoại đào nguyên.
Ứng Vô Sầu vốn định đặt cho vùng sơn cốc này cái tên là Biệt Ly Cốc, ám chỉ rằng y muốn tạ thế ở nơi đây.
Ai ngờ rằng mấy đệ tử tìm đến trước, bài trí sơn cốc, xây xong nhà tranh, còn đề tên hai chữ "Tàng Kim", ngụ ý rằng "cất giấu hiện tại" và "lưu lại quãng thời gian đẹp".
Bọn họ hi vọng sức khỏe của Ứng Vô Sầu có thể tốt hơn khi ở đây, chứ không phải là an nghỉ.
"Có nhiều đồ đệ phiền thật." – Ứng Vô Sầu ngẩng đầu lên thấy vách đá trong sơn cốc khắc hai chữ "Tàng Kim", thở dài.
Ai bảo y ngứa tay, nhìn mấy đứa nghịch ngợm lại muốn lấy thân phận trưởng bối ra để dạy bảo một cách quang minh chính đại.
"Ta vốn là người sắp lìa trần, lần này trở về được là thật sự may mắn.
Nhưng cũng không nên gieo nhiều nhân quả ở đây, từ nay về sau không nhận đồ đệ nữa." – Ứng Vô Sầu ngầm phát lời thề.
Y không nhìn vách đá nữa, hướng mắt về phía cây cỏ trong cốc.
Nơi đây mọc nhiều cây lan và cây trúc tươi tốt, cây lan cây trúc, cây lan cây trúc...
Trước khi ngủ say, rõ ràng y đã trồng vô số giống hoa y lấy từ khắp nơi, muốn trong cốc có trăm hoa khoe sắc ngát hương.
Nào tỉnh giấc thì mọi nơi đều xanh ngắt, không thấy nổi một điểm trắng đỏ vàng cam tím nào.
Xem ra sau khi y ngủ say, các đồ đệ đã bỏ ra kha khá công sức nhổ sạch hoa của y, đổi thành phong lan và cây trúc.
Ứng Vô Sầu vô thức siết tay thành nắm đấm, nghiến răng nghiến lợi, không đánh chúng nó thì cục tức này khó mà nuốt trôi.
Cơn giận trong lòng dần dần bùng phát, Ứng Vô Sầu chầm chậm đi về phía trước, qua con đường lát đá phủ rêu xanh, đến một cái đầm nước trong veo.
Trong đầm nuôi hàng trăm con cá chép hoàng kim, chúng tung tăng bơi lội trong làn nước, đang hạnh phúc đong đưa chiếc đuôi rực rỡ sắc màu.
Nhìn thấy khung cảnh như vậy, cơn giận của Ứng Vô Sầu vơi đi một chút.
Cuối cùng vẫn giữ lại cho y chiếc hồ cá chép này.
Ứng Vô Sầu khẽ nhấc tay, một quả bóng nước bao lấy con cá chép béo nhất, có chiếc đuôi to nhất, màu sắc đẹp nhất rồi bay lên, lơ lửng trên tay y.
Y duỗi ngón tay đưa vào bên trong quả cầu nước, nhẹ nhàng chạm vào bộ vảy của cá chép.
Cảm giác lạnh buốt và cứng cáp truyền đến, khuôn mặt trắng bệch của Ứng Vô Sầu hồng hào hơn một chút, khóe môi y cũng khẽ cong lên.
Ngọc giản trong tay áo đúng lúc tỏa ra ánh sáng xanh, vài dòng chữ hiện ra trên không trung. 【 Đang rà quét sinh vật 】
【 Tên: Cá chép ngũ sắc 】
【Nguồn gốc: Ứng Vô Sầu chi số tiền lớn ra mua giống cá, ở sơn cốc linh khí dồi dào từ đó nhân giống ra rất nhiều cá】
【 Ghi chú: Có loại vảy Ứng Vô Sầu thích nhất, chỉ là vẫn quá nhỏ, Ứng Vô Sầu thích loại vảy một tay không thể nắm hết.
Đã từng ở một thế giới fantasy phương Tây nào đó, Ứng Vô Sầu đã giải cứu một nhóm nô lệ người thằn lằn chỉ vì để bảo vệ lớp vảy cứng cáp long lanh của bọn họ.
Đáng tiếc y chưa kịp trộm vuốt vuốt cái vảy lớn nhất trên đỉnh đầu người thằn lằn kia thì nhiệm vụ đã hoàn thành rồi.
Ứng Vô Sầu bị bắt đưa đến thế giới tiếp, từ đó không thể sờ được cái vảy nào nữa, đến giờ vẫn tiếc hùi hụi. 】 Ứng Vô Sầu chưa kịp phản ứng, dòng chữ phía sau "ghi chú" đã biến thành một chất lỏng màu xanh, chầm chậm biến mất.
Cái ghi chú nói xong lại thu hồi này, là sự quật cường cuối cùng của ngọc giản.
Nếu ngọc giản đã biết thu hồi lại, thì Ứng Vô Sầu cũng không thèm so đo với nó nữa.
Y đưa tay vào trong quả cầu nước, kiểm tra tình trạng sinh trưởng của vảy cá chép, rồi rút ra kết luận rằng cá chép trong Tàng Kim Cốc này sống rất hạnh phúc.
Tiếc là cá chép cũng chỉ là cá chép, được nuôi dưỡng nơi dồi dào linh khí này, vảy cũng chỉ to bằng móng tay cái.
Ứng Vô Sầu sờ một lúc, hơi thất vọng thả cá chép về.
Con cá chép to nhất kia vừa được tự do thì nổi hết cả da cá, sợ đến mức run rẩy đuôi cá trong đầm, bơi nhanh lẩn khuất vào trong khe đá.
Loài cá chép rất có linh tính, dường như có thể truyền tin tức cho nhau.
Cá chép ngũ sắc vừa được thả về, đống cá chép trong đầm nước đều lập né tránh Ứng Vô Sầu, trong chớp mắt, chỉ một mảnh vảy cá trong đầm nước cũng không thấy.
Ứng Vô Sầu hừ lạnh, vung tay áo, không so đo với mấy con cá còn chưa khai linh trí.
Y xoay người đi về nơi hiếm khi ánh sáng chiếu tới trong sơn cốc.
Nơi đây có nuôi một ổ rắn lục, không biết mấy năm này được hấp thụ linh khí có tu luyện đắc đạo thành yêu xà hay chưa.
Vì để cho rắn lục có linh khí, thậm chí y còn nhổ một phần trúc Huyền Ngọc qua đây, chắc phải có con đắc đạo rồi chứ nhỉ?
Cõi lòng Ứng Vô Sầu đầy mong chờ đi đến bên rừng trúc, chân trần đạp lên thảm cỏ, một con rắn lục to bằng ngón tay cái từ bên chân y vui vẻ trườn qua.
Y khẽ cong ngón tay, đưa rắn lục bay lên nằm trong lòng bàn tay.
Nó hoảng sợ dựng thẳng người, cuộn chặt đuôi vào cổ tay y, khè lưỡi với Ứng Vô Sầu, lộ ra răng nanh sắc nhọn.
Song một con rắn lục nhỏ làm sao có thể trốn khỏi lòng bàn tay của Ứng Vô Sầu, y tỉ mỉ kiểm tra lớp vảy rắn, thất vọng lắc đầu.
"Quá bé, quá gầy, quá yếu."
Ứng Vô Sầu buông tay, rắn lục nhỏ trốn nhanh thoăn thoắt, lẩn vào trong bụi cỏ khó mà tìm lại được.
Dường như toàn bộ rắn lục trong rừng trúc đều biết tin ngay lập tức, trốn được là trốn, núp được là núp, hoàn toàn không còn một con rắn nào xuất hiện trước mặt y.
Ứng Vô Sầu cũng lười tìm.
Trong khoảng rừng trúc này, cây cao nhất không cao quá ba tấc, cây to nhất cũng chẳng to hơn một nắm tay.
Có thể lẩn trốn trong cái nơi này, có nghĩa là bề ngang của con rắn to nhất trong ổ rắn lục không bằng một thân cây.
Con rắn nhỏ như vậy, làm sao có thể mọc ra vảy mà y thích.
Lại đi quanh kiểm tra từ trên xuống dưới, chỗ nào trong cốc cũng làm y thất vọng.
Chỉ còn duy nhất một thứ đáng để mong chờ, chính là quả trứng y ôm về nuôi trước khi ngủ say ấy.
Vì để tránh bọn đệ tử coi quả trứng đó như dị vật mà diệt trừ, Ứng Vô Sầu lê thân thể đầy bệnh bố trí một trận pháp ngụy trang, giấu quả trứng ở nơi rừng trúc dồi dào linh khí.
Y còn để lại trong trận pháp không ít măng tươi, hy vọng sau khi linh thú phá vỏ chui ra có thể lớn lên khỏe mạnh.
Trận pháp được đặt ở sâu trong rừng trúc, Ứng Vô Sầu đến chỗ trận pháp giữa thanh âm sột soạt mà lũ rắn phát ra khi lẩn trốn.
Nhưng không biết từ lúc nào mà trận pháp đã biến mất.
Y chỉ nhìn thấy một đống vỏ trứng vỡ nát đen thui đã hóa đá.
Ứng Vô Sầu cúi người nhặt vỏ trứng lên, cảm thấy lòng đau như cắt.
Tất cả những vật yêu thích y lưu lại trước khi ngủ say đều không trưởng thành như ý muốn, một thứ cũng không.
Cũng may Ứng Vô Sầu vốn là người lạc quan, y chỉ đau lòng trong phút chốc, rồi phát hiện măng trong trận pháp đã bị ăn sạch, nơi gốc măng còn có vết gặm cắn, giống như đã có sinh vật nào đó ăn sạch đám măng này rồi mới rời đi.
Ứng Vô Sầu lập tức lấy ngọc giản ra, hướng về phía đống trứng vỡ kia, nói: "Kiểm tra."
Ngọc giản run run, hiển thị thông tin về vỏ trứng vỡ. 【 Tên: Vỏ trứng vỡ 】
【Nguồn gốc: Rồng phá vỏ chui ra 】
【 Bối cảnh: Một con Rồng cái vì đuổi theo Lạc Kình Vũ mà rời khỏi lãnh địa, bị lạc đường về, gặp phải chút phiền phức ở Tu chân giới.Ứng Vô Sầu (vì thích vảy Rồng) vì giúp đồ đệ giải quyết hậu họa, tự mình xuất sơn đi tìm, đưa nó về lãnh địa.
Trong lúc bị lạc, Rồng cái đã cùng con người nào đó sinh ra một quả trứng, không phải là Rồng thuần huyết.
Quả trứng bị Rồng cái vứt bỏ này đã được Ứng Vô Sầu (hưng phấn) thương hại mà đem về sơn cốc, gánh vác trách nhiệm nuôi nấng nó. 】 Ứng Vô Sầu khẽ cau mày, dòng chữ lại nhanh chóng biến mất không để lại dấu vết.
Ngọc giản tiếp tục nói:
【 Nơi đi: Vì hòa trộn huyết mạch không thuần chủng, giao long nhỏ mới sinh vẫn yếu ớt, tự xuất sơn, với thể lực của nó chắc vẫn chưa đi được xa.】 "Có lẽ vẫn ở gần đây."
Ứng Vô Sầu nói, "Nhưng nếu không có phương pháp thì rất khó tìm."
Trong lúc suy nghĩ, mặt trời đã lên cao, ánh nắng len lỏi vào nơi sâu thẳm trong rừng trúc.
Bên trong quả trứng vỡ có thứ gì đó phản xạ lại ánh nắng chói chang của mặt trời, phát ra một tia sáng yếu ớt.
Ứng Vô Sầu không lỡ mất tia sáng đó.
Y khom người nhặt thứ ấy lên, đó là một chiếc vảy chỉ lớn chừng vỏ sò gần như trong suốt.
Chiếc vảy rất mỏng, dường như chỉ cần dùng chút lực nhỏ sẽ nát tan.
Nhưng Ứng Vô Sầu thử ấn nhẹ lên thì thấy chiếc vảy đó cứng rắn hơn vẻ bề ngoài, cũng không hề bị vỡ vì lực ấn của y.
Rồng non màu lục lam, trải qua ba lần lột xác thì mới trưởng thành.
Sau mỗi lần lột vỏ, màu sắc của vảy sẽ dần đậm lên, khi trưởng thành thì sẽ hóa thành màu đen tuyền.
Chiếc vảy của con non bên trong vỏ trứng màu trong suốt, đủ thấy huyết thống của nó không thuần, khó trách con rồng kia năm ấy vứt nó đi.
"Đi tìm nó thôi."
Ứng Vô Sầu khẽ thở dài.
Chung quy là bởi vì câu chuyện cũ y kể nên mới dẫn đến sự cố, cũng là y đem quả trứng ấy về sơn cốc, lại vì mệnh mình sắp tận nên không thể chăm sóc tốt cho nó.
Y phải có trách nhiệm.
Phải đem con non về sơn cốc, nuôi nó trắng trẻo mập mạp, lớp vảy rắn chắc kiên cố mới được.
Ứng Vô Sầu rút một sợi dây mảnh ra từ thắt lưng, khoét một lỗ trên chiếc vảy rồi buộc sợi dây ấy vào, đeo ở bên hông.
Y nhẹ thi pháp, hóa thành một cơn gió mát rời khỏi sơn cốc.
Ứng Vô Sầu vừa rời đi không lâu, một vệt kiếm quang bay vào trong Tàng Kim Cốc.
Ánh kiếm vừa chạm đất đã hóa thành một nam tử tuấn tú.
Đôi mắt thâm thúy đen như mực, trên người phảng phất mùi vị máu tanh, là tam đệ tử của Ứng Vô Sầu – Lạc Kình Vũ.
"Sư tôn lương thiện, không thể để người phát hiện ra mùi máu trên người mình." – Hắn thi triển pháp quyết, một luồng thủy quang chợt hiện ra, mùi máu đã tiêu tán hết.
Lạc Kình Vũ cởi bộ đồ đen dính máu, mặc vào một bộ áo bào màu xám tro giản dị rồi chải lại mái đầu lộn xộn cho gọn gàng, búi tóc kiểu đạo gia trên đỉnh đầu, dùng khăn vải quấn lên
*Tóc búi kiểu đạo gia
Điều này khiến hắn từ một sát thần biến thành một thư sinh nho nhã.
Giả dạng xong, Lạc Kình Vũ mới lấy tiên thảo điều trị kinh mạch mà hắn mới cướp được ra, kính cẩn đi vào ngôi nhà tranh nơi Ứng Vô Sầu say ngủ.
Một lát sau, vô số đạo kiếm khí bay ra, trong chớp mắt ngôi nhà tranh đổ vỡ tan tành.
Đôi mắt Lạc Kình Vũ màu đỏ sậm, khăn quấn búi tóc giữa biển kiếm khí hóa thành cát bụi.
"Sư, Tôn, Đâu?!" – Hắn nghiến răng nghiến lợi, gằn từng chữ một.
Người nào xông vào Tàng Kim Cốc của ta, người nào đả thương sư tôn ta, ta quyết không tha!
Lạc Kình Vũ hóa thành một đạo kiếm quang, lượn quanh sơn cốc một vòng, không tìm được tung tích của sư tôn và kẻ xâm nhập, hắn nổi giận đùng đùng rời đi.Hắn không biết thuật tìm người, phải đi hỏi ngũ sư đệ chuyên xem quẻ mới biết được sư tôn đã bị người nào bắt đi.
Mặc dù Lạc Kình Vũ cực kì ghét những sư huynh đệ khác, nhưng để tìm được sư tôn, hắn không thể không liên thủ với ngũ sư đệ.
Đợi đến khi tìm được sư tôn rồi...
Giết không tha!