Amelia ngồi bên bệ cửa sổ, thả hồn theo hương thơm của những đóa hoa nở rộ đầu tiên của mùa xuân.
Nàng đưa mắt nhìn theo cây liễu gần đó, liễu thường ra hoa vào mùa xuân, mỗi hoa đều có vòi khá dài, màu đỏ tươi.
Mỗi khi gió đến, từng chiếc lá như quấn lấy nhau, thì thầm câu chuyện nhỏ, đung đưa, ngân nga theo chiều gió tạo nên một khung cảnh hết sức bình yên.
Nhưng tiếc rằng chỉ trong chốc lát nữa, sắc màu đỏ rực của máu sẽ tô điểm cho khung tranh thanh bình ấy.
---------------------------------------------------------------Diana nhận được thư mời tham gia tiệc sinh nhật của một vị Phu nhân có tên Mary đến từ gia tộc Lawrence, một gia tộc đã trung thành với Hoàng tộc từ thuở đế chế mới khai sinh, lập nghiệp đến khi trở nên hùng cứ như ngày nay.
Họ vẫn một lòng phục tùng không đổi thay.
Hoàng gia đã nhiều lần ngỏ ý ban cho họ hàm tước như một phần thưởng nhưng tiếc thay đã bị từ chối.
Từ chủ nhân tiền nhiệm đến đương nhiệm đều đưa ra một lý do chung là: "Mong muốn sự giản đơn, không tạo khoảng cách với thường dân" .
Ngụ ý muốn nói, họ muốn đặt dân chúng lên hàng đầu.
Hơn hết, cũng vì lý do này mà đồng thời họ cũng được vô số người dân ủng hộ.Vốn dĩ, Diana không thích tiệc tùng chè chén, chốn đông người và hơn hết là những lời đàm tiếu của người ngoài cuộc.
Vì gia tộc Lawrence rất có tiếng nói trong giới thượng lưu nên khách mời đến tham dự tất nhiên đều sẽ không phải là người tầm thường.
Dù buồn phiền nhưng nàng không có lý do nào từ chối lời mời của vị Phu nhân này.Vợ chồng Phu nhân Mary rất nổi tiếng vì sự giàu có, trí thông minh của như sự khôn khéo trong các mối quan hệ làm ăn.
Họ còn có trái tim lương thiện, thường lập quỹ hỗ trợ và tích cực tham gia các sự kiện từ thiện cho trẻ em nghèo có hoàn cảnh éo le.
Mỗi một sự kiện có mặt họ cũng đồng thời lôi kéo thêm nhiều người giàu có khác.
Khổ nỗi, họ lại không có con cái mà hơn nữa là chồng bà đã qua đời được vài chục năm.
Phu nhân Mary cũng nhất quyết không tái hôn nên ai ai cũng thắc mắc rốt cuộc số tài sản kết xù đó sẽ đi đâu về đâu.
Có lẽ sẽ được Phu nhân tiết lộ trong dịp quan trọng này.Diana ngắm nhìn phong thư mời ghi rõ tên mình bằng màu vàng kim rực rỡ rồi cười mỉm, nàng hơ nó trên cây nến thơm đang cháy.
Ngay lập tức, phía sau tên nàng chợt hiện lên thêm một cái tên khác, bằng màu đỏ tươi."
Silvia Lawrence" ---------------------------------------------------------------Annie nhẹ nhàng xuống xe ngựa, các vị khách có mặt tại cổng vào để chờ soát vé liền đổ dồn sự chú ý vào cô.- Ồ?
Đó là vị Tiểu thư nào vậy?
Trông nàng ta thật kiều diễm- Một quý bà lớn tuổi, nhìn cô ngạc nhiên.
Đôi mắt đã nheo vì tuổi già nhưng cũng mở to thích thú.Tiểu thư đi cùng cũng hào hứng tiếp lời:- Bà à, cô ấy là hầu nữ thân cận của Hoàng hậu đấy!
Thú thật cháu cũng gặp nhiều Tiểu thư xinh đẹp cùng tuổi với cô ấy rồi nhưng họ đều thua xa.Annie liếc mắt sang hai bà cháu, họ cũng lịch sự chuyển chủ đề.Cô thở dài rồi đưa tay đỡ Diana xuống xe ngựa:- Nương nương, người cẩn thận.Diana đỡ lấy tay Annie, từ từ bước xuống.- Ừm, ta đi thôi.Vài tiếng trước...- H-hả!?
Thần phải đi cùng ngươi á!?- Annie há hốc mồm.- Tất nhiên rồi- Diana thản nhiên- Phu nhân chỉ đích danh người rồi mà?- Nh-nhưng lỡ như thần bị phát hiện thì mọi công sức sẽ đổ sông đổ bể mất...- Annie cúi gầm mặt- Thần vốn vụng về, đi theo nương nương chỉ tổ gây phiền phức cho người.Diana thở dài, nàng vứt phăng tờ giấy trên tay, tiến tới gần Annie.- Annie, nghe này, bà ấy thực sự rất muốn gặp ngươi- Đoạn, nàng nâng cằm Annie lên, trấn an- Ngươi là người hầu thân cận của ta, hãy hành động thật tự nhiên.
Sẽ không ai nghi ngờ ngươi hết.
Nói xong nàng cưởi mỉm:- Những việc qua trọng đều đã nói, chúng ta đi chuẩn bị nào.Diana dắt tay Annie đến phòng thay đồ riêng của mình, chọn cho cô những bộ váy phù hợp.- Ngươi còn trẻ, nhất định sẽ hợp với những thiết kế điệu đàng.
May mà ta vẫn còn giữ những bộ hồi còn là thiếu nữ.
Ngươi mặc vào nhất định sẽ rất hợp.
Tuy đã lỗi thời, không còn được nhiều Tiểu thư ưa chuộng nữa nhưng ta tin chắc ngươi sẽ trở thành tâm điểm chú ý.- Nương nương à, thần nghĩ là không cần đâu.
Thần chỉ là người hầu đi theo để phục vụ người thôi, không nhất thiết phải chăm chút làm gì.Động tác lựa đồ của Diana đột nhiên khựng lại, nàng nói:- Annie à, dù thân phận có là gì đi chăng nữa thì ngươi vẫn là con gái, còn trẻ thì nên diện một chút kẻo sau này hối hận.- Vâng...Diana lôi ra một chiếc váy hồng kiều diễm được đính pha lê lấp lánh.
- Đây rồi!Annie hoảng hồn:- Nương nương, trông nó thật quý giá, thần không dám nhận.
Thần còn không phải nhân vật chính của bữa tiệc nữa!- Ta đã nói ngươi rồi mà?
Cứ mặc vào đi!
Phu nhân Mary là người rất cao quý, ăn mặc xuề xòa đồng nghĩa với việc xúc phạm bà ấy đấy!- Diana khăng khăng rằng Annie phải nhận bằng bất cứ giá nào.Annie hồi tưởng lại mà ngán ngẩm, Diana thi thoảng cũng cố chấp như trẻ con vậy.Cô lủi thủi theo sau Diana, đồng thời né tránh ánh mắt soi mói từ xung quanh.- Annie, thẳng lưng lên, tự tin coi nào.- Diana đi trước nói vọng ra sau nhắc nhở.Vừa vào bên trong, Annie nhanh chóng bị choáng ngợp.
Nơi này sang trọng không thua kém gì ở Cung điện Hoàng gia.Cả hai vừa bước vào thì đã thu hút sự chú ý của một người phụ nữ, bà ấy cúi đầu tạm biệt các Tiểu thư đang nói chuyện cùng rồi bước đến.- Ôi Hoàng hậu nương nương, thần rất vui khi thấy người đến.Tất thảy người đang có mặt hoảng hồn, đồng loạt cúi người hành lễ với Diana.- Vâng, ta cũng rất vui khi nhận được lời mời của Phu nhân.Dù bà ấy không có hàm tước nhưng ai ai cũng kính trọng và gọi bà là Phu nhân.
Gồm cả Diana cũng vậy.Phu nhân Mary liếc nhìn sang Annie, tò mò hỏi:- Nương nương, cho hỏi vị Tiểu thư này là...Diana niềm nở nói:- Đây là Annie, nữ hầu thân cận của ta, nhân dịp này ta cũng muốn cho cô ấy ra mắt giới thượng lưu, Phu nhân không phiền chứ?- Ôi trời ạ, làm sao mà phiền được, người nói đúng, còn trẻ thì nên giao lưu, va chạm với bên ngoài chút mới có kinh nghiệm chứ!- Mary cười nho nhã.Annie bị khí chất của bà làm cho mê người.
Từ bà toát ra vẻ dịu dàng, đằm thắm lại rất lễ độ, không một chút phô trương như các Phu nhân của gia tộc khác mà cô từng biết.Một người hầu xen vào cuộc trò chuyện của hai người.- Phu nhân, bên này có một Bá tước muốn gặp người.- Ta biết rồi.- Bà quay sang nói với Diana- Nương nương, tiếc là chúng ta không có nhiều thời gian để trò chuyện rồi, hẹn người lần sau uống trà nhé.
Phu nhân Mary rời đi, Diana liền thở phào nhẹ nhõm.- Thật may là không vấn đề gì...- Vâng...- Annie tiếp lời nhạt nhẽo.Từ sau lưng họ, vô số lời thì thào vang lên:"Ồ?
Kia là Hoàng hậu nương nương của chúng ta sao?
Ăn mặc trông tầm thường thật!"
"Đúng, ngay cả bộ váy mà hầu nữ kia mặc cũng là loại lỗi mốt rồi."
"Chắc là cô ta nghe Hoàng hậu nói ngon nói ngọt nên mới tin tưởng mà mặc đó, ngây thơ thật."
"Tội nghiệp, chắc Hoàng hậu cố tình ra mắt cô ta để dễ bề lợi dụng ấy mà."
Annie giận dữ, họ cố tình nói to cho Diana biết nhưng vẫn ra vẻ xì xào.
Mất kiên nhẫn, Annie bực bội định tiến đến gần các Tiểu thư kia để dạy cho họ một bài học.Bất ngờ có ai đó kéo tay Annie lại, ngăn không cho cô hành động.- Nương nương..?- Đừng hành xử lỗ mãng Annie, có rất nhiều anh mắt đang đổ dồn vào ngươi đấy.Annie giật mình, quan sát xung quanh, có rất nhiều, à không, là tất cả mọi người đang nhìn cô.
Như thể để bắt trọn khoảnh khắc thô lỗ của cô vậy.- Không có cách nào để ngăn cản miệng đời đâu, ngươi cứ xem như là tiếng chó sủa bên tai là được.- Vâng...Đèn trong hội trường đột nhiên tắt phụt, mái vòm đột nhiên tách ra, để lộ cả một bầu trời sao tuyệt mĩ.
Dưới ánh trăng, Phu nhân Mary lại xuất hiện, lần này, bà không còn ăn mặc đơn giản như ban nãy.
Khoác lên mình chiếc váy màu bạc được làm từ nhung dệt cao cấp, thân váy đính vô số đá quý lấp lánh.
Nhờ sự mờ ảo từ ánh trăng, trông bà hệt như thần linh hạ phàm, vừa thoát tục lại toát lên vẻ quý phái vốn có.
Để không quá đơn điệu, bà còn mang theo một chiếc áo lông vũ trắng muốt.
Tuy không đeo trang sức nhưng khí chất của bà có thể miêu tả bằng chữ "Sang".- Cảm ơn mọi người đã dành chút thời gian quý báu của mình để đến đây chia sẻ niềm vui với tôi.
Nếu như hôm nay tôi có cư xử thất thố thì xin mọi người bỏ qua.Vừa dứt lời, một hầu nữ bưng đến một chai rượu quý.Mọi người thì thầm to nhỏ, tuy không biết chút kiến thức gì về rượu nhưng nhìn thái độ của các khách mời xung quanh, Annie liền đoán ngay giá trị của nó không hề nhỏ.
Nhưng phải quý giá thế nào mà đến cả Diana cũng phải cau mày?Nữ hầu cẩn thận rót rượu ra ly, chỉ cần một giọt sánh ra cũng đủ khiến cho cô ta bay mất mấy năm lương, có khi làm hầu nữ cả đời cũng không đủ để trả.
Rượu vừa được rót ra dưới ánh trăng trông vô cùng tinh khiết.
Mary giơ ly lên trước mặt quan khách, trước cái nhìn hào hứng của mọi người, bà uống một hơi cạn sạch đồng nghĩa với bữa tiệc chính thức bắt đầu.Không biết vì lý do gì, sau màn chào hỏi kia Phu nhân đã vào phòng nghỉ.
Có lẽ là do bà ấy không khỏe, Annie nghĩ vậy.Một người hầu đến gần Diana, thì thầm điều gì đó.
Chỉ thấy Diana gật đầu rồi quay sang nói với Annie:- Annie, chúng ta đi thôi.- Dạ?
Đi đâu cơ ạ?Không màng giải đáp thắc mắc của Annie, Diana đã kéo tay cô đi.- Nương nương, đây không phải là lối vào phòng nghỉ của Phu nhân sao?
Người có chuyện gì quan trọng cần nói với Phu nhân sao?
Nếu vậy thì không cần đem thần đi cùng đâu.- Không phải ta cần nói, là ngươi cần.- Dạ!?Diana dừng bước ở một căn phòng, thản nhiên nói:- Ngươi vất vả rồi Annie, ở đây không có ai nghe thấy đâu.
Ngươi không cần phải diễn nữa đâu.- Dạ, cảm ơn người.Diana đẩy cửa vào trước còn Annie dè chừng đi phía sau.- Phu nhân, chúng tôi đã tới.Phu nhân Mary đang ngồi trên ghế nhìn bọn họ, đúng hơn là nhìn Annie chăm chú.
Vừa thấy cô, mắt bà đột nhiên sáng rỡ.- Silvia...Annie lúc này đột nhiên ngã nhào vào người bà, bật khóc.- Mẹ à!Năm Annie 13 tuổi cũng là thời điểm mà nội bộ gia tộc Lawrence lục đục, phe ôn hòa vẫn giữ quan niệm kiên quyết không nhận hàm tước còn phe phản đối thì ngược lại.
Họ không muốn ngang hàng với đám dân đen nữa.
Lo sợ tính mạng con gái bị đe dọa, Phu nhân Mary quyết định gửi gắm cô cho Diana, nhờ nàng nuôi dưỡng với thân phận là nữ hầu thân cận tên Annie.
Đây là cuộc hội ngộ của hai mẹ con họ sau 6 năm xa cách.Diana vốn dĩ cứng rắn cũng đưa tay quẹt nước mắt, Annie đã chịu khổ nhiều rồi.
Sau đó, Phu nhân Mary thều thào nói một tin dữ:- Sil, cái mạng già này của ta sắp không xong rồi, khi đó, người sẽ thừa kế, gánh vác cả gia tộc sẽ là con.
Hãy luôn nhớ rằng không được phép nhận hàm tước.
Đó là lời dặn dò bao đời nay của gia tộc ta.
Con hãy nhớ kĩ!- Mẹ à, người đang nói gì đấy!?
Không được nói điềm gở như vậy chứ!
6 năm không gặp, chỉ tiếc rằng vì để tránh mọi chuyện bị bại lộ, họ đành từ biệt nhau.Rạng sáng, Phu nhân Mary kêu đau bụng, nôn thốc nôn tháo làm các người hầu nháo nhào một phen.- Pháp sư, ngài xem Phu nhân có bị gì không?
Từ sáng sớm đã nôn mửa rất nhiều rồi, bây giờ vẫn còn nôn.
Như vậy có đáng lo không?Vị Pháp sư nhìn hầu gái đầy e ngại.
Đúng là từ tối hôm qua bà ấy đã có nhiều biểu hiện bất thường.
Tuy vậy thì theo kinh nghiệm lâu năm của ông thì vẫn không có vấn đề gì, đã làm kiểm tra bằng ma lực rồi, các kết quả đều rất bình thường, chỉ cần ăn uống, nghỉ ngơi đầy đủ thì sẽ khỏe ngay.Nói là không đáng lo nhưng chuyện Phu nhân bị ốm nhất định không được truyền ra ngoài, có vô số người đang dòm ngó khối tài sản.
Ông cẩn thận dặn dò tất cả mọi người kín miệng, không để ai biết.
Tất cả đều là người biết điều, nghe lời dặn thì liền ra khỏi phòng để ông tiện thăm khám cho Phu nhân.
Hơn nữa, càng ít người trong phòng thì càng tránh được nhiều tai mắt.- Pháp sư, nói cho ta biết đi, có phải là ta sắp được gặp ông ấy rồi không?
Ta cảm thấy mình như sắp không trụ nổi nữa...Bà Mary thều thào không ra hơi, sắc mặt nhợt nhạt, tiều tụy rõ thấy, so với vị Phu nhân kiều diễm trong bữa tiệc thì giờ đây rõ ràng là một phiên bản khác trông kém sắc, khó nhìn hơn.- Bà nghĩ nhiều rồi Phu nhân.Pháp sư cười hiền từ, ông tỏ vẻ bình thản, không đáng e ngại.- Không...ta thấy mệt lắm, rõ ràng hôm qua còn nói cười đùa vui vẻ được.
Vậy mà hôm nay đến thở ta còn thấy khó khăn.Pháp sư nghe bà nói thì không đáp, thong thả ngồi xuống chiếc ghế gần đó, vắt chéo chân, tháo đôi găng tay trắng.Hành động nhàn nhã như thể từ chối lời thỉnh cầu của bà Mary.Đoạn, ông cầm lấy tách trà nóng nghi ngút được chuẩn bị sẵn trên bàn.
Hương vị chan chát vương ngay đầu lưỡi, lát sau đọng lại vị ngọt thanh.
Đúng là thức uống của giới thượng lưu có khác.Phu nhân Mary ra vẻ khó hiểu, nhìn ông như một người xa lạ.
Hay nói đúng hơn, ông ta không phải là vị Pháp sư lâu năm mà bà quen biết.Dưới ánh mắt dò xét, ông vẫn ung dung châm điếu thuốc.- Có vẻ sắp đến giờ rồi Phu nhân à.Phu nhân Mary ho sù sụ, bà lấy tay che miệng.
Trên gương mặt méo mó bày tỏ sự khó chịu.- Ông nói vậy nghĩa là sao?- Bà nhìn cho kĩ xem gương mặt này có quen thuộc không?Nói rồi ông ta đến gần chiếc giường nơi phu nhân đang ngơ ngác, không chút do dự phẩy tay một cái, cả gương mặt đột nhiên thay đổi.- Elena!?Phu nhân hoảng hốt, đôi mắt màu hổ phách ấy, có chết bà cũng không bao giờ quên.Gương mặt phụ nữ trẻ trung xinh đẹp, đôi mắt màu hổ phách ánh lên niềm phấn khích càng khiến cho thân phận của người này thêm phần tà mị.- Khá khen cho bà khi còn có thể nhận ra tôi.- Ng-ngươi muốn gì?
Nói cho ngươi biết, cái chết của con gái ngươi không liên quan gì đến ta!Chưa kịp nói xong, bà đã bị ghìm chặt xuống giường, không tài nào nhúc nhích được.
Ả ta dùng tay bịt miệng bà lại, các ngón tay với những chiếc móng sắc nhọn nghiếng chặt vào xương quai hàm khiến Mary đau đớn tột cùng, bà không ngừng giãy giụa, khua tay cố cào người phụ nữ kia, chỉ tiếc rằng ả đã né được một cách dễ dàng.- Thật xinh đẹp!Tay còn lại của ả nắm lấy đôi tay trắng trẻo, không một tì vết của Phu nhân rồi cảm thán khen ngợi.Rắc!Tiếng xương gãy vang lên dứt khoát giữa không gian tĩnh lặng, nhưng ả ta nào có tha, đôi tay đẹp đẽ ấy phải được bẻ cong thành một hình thù ở mọi góc độ nhất định mới tạo thành một tác phẩm nghệ thuật hoàn hảo.- Còn nhớ những gì tôi đã nói chứ?Phu nhân kinh hãi, nỗi đau tột cùng khiến bà muốn hét lên nhưng lại bị kìm kẹp.Bà đành thẳng vào đôi mắt hổ phách ấy như thể cầu xin, bà chưa muốn chết, lại càng không muốn chết thảm như con bé đó.- Tôi đã nói rồi mà?
"Tôi sẽ mang bà xuống tạ tội với con bé".Nhìn bộ dạng chật vật dưới thân mình, ả lại càng thêm kích động, không kiềm được mà cong miệng thành một nụ cười thích thú.
Ả ta là vậy, với những con mồi đặc biệt thì luôn cho chúng thời gian để chuẩn bị đón nhận cái chết còn mình thì vui vẻ tận hưởng biểu cảm đau đớn, khổ sở tột cùng kia.Đã đụng tới người của ả mà vẫn còn mong được sự yên ổn ư?
Mơ giữa ban ngày sao?
Nợ máu thì phải trả bằng máu, còn lấy mạng thì đền mạng.Tay còn lại mân mê chiếc cổ thon dài, quả thật từng chi tiết nhỏ nhặt nhất trên cơ thể vị Phu nhân này thật sự rất hoàn hảo đến khó tin.
So với những con mồi tầm thường không đếm xỉa ngoài kia, ả lại càng thích những con mồi đẹp tuyệt tựa như một kiệt tác, thông thường loại này sẽ có những biểu cảm rất đa dạng.
Giết chúng chính là khoái cảm được hủy hoại một nghệ thuật sống.
Sự sung sướng này không phải kẻ phàm nhân nào cũng lĩnh hội được.Nhân lúc ánh mắt van xin kia còn khẩn khoản, ả nhắm chuẩn vị trí của động mạch cảnh, hạ gục con mồi trong một nốt nhạc.
Đôi mắt hổ phách phát sáng trong đêm đen tựa như một ngọn lửa bùng cháy rực rỡ.Sau khi rút cạn hơi thở cuối cùng của nạn nhân, ả cười một cách điên dại.
Bao năm qua, ả chờ cái khoảnh khắc, cái cảm giác này nhất.
- Phu nhân, chúng tôi nghe thấy âm thanh lạ, người có ổn không?Tiếng đập cửa vang lên.- Phu nhân!- Xin người hãy trả lời.Một giọng nói khác vang lên, kéo theo sau đó là vô số tiếng đập cửa khác.
Có vẻ đám người hầu đã đánh hơi ra sự bất thường.- Hừm- Ả hừ lạnh một tiếng rồi luyến tiếc ngắm nhìn tuyệt tác của mình lần cuối, hệt như một khán giả vừa thưởng thức xong một vở kịch vậy.Ả mở tung cửa sổ ban công, linh hoạt đứng lên lan can, dang tay đón những cơn gió trong lành của mùa xuân.
Fiona đã từng nói rằng mình ao ước được xem một vở kịch, vừa hay hôm nay là sinh nhật của con bé, liệu nó có thích món quà này không nhỉ?
Gió ngoài trời lồng lộng, ngay khi đám người hầu kia vừa kịp phá cửa vào, ả thả mình, hòa làm một với làn gió, biến mất giữa không trung.
From Liz:Nhân dịp 200 view, tôi lên ngay chương 11 đây.
Lẽ ra đã xong từ mấy ngày trước rồi nhưng do một vài lý do cản trở, phải đến hôm nay tôi mới đăng được.
Hứa là khoảng 4 5h chiều đăng mà do nhiều ý tưởng quá, viết không kịp=)) Đúng là tùy tâm mà, lúc thì lặn cả tháng không thấy mặt, lúc thì đăng chương dài thượt.
Tôi cũng nể mình quá đi UnU.
À mà tôi khá tâm đắc chương này nhé, bao nhiêu ý tưởng dồn hết vào đây.
Mà mai tôi đi học lại cmnr, sầu thật chứ ;-; Thôi, hên thì hẹn gặp lại anh em vào tuần sau, xu thì tháng sau mà còn xu hơn nữa thì là năm sau luôn😀Ở đây có anh em nào còn đi học thì tôi xin chúc bạn một năm học mới dui dẻ với đống lịch kiểm tra, deadline.
Còn đi làm thì tăng ca thấy mom nhé=))