Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 250



Diện mạo quyến rũ, hai quầng thâm mắt đen nhánh, trên môi bôi một lớp son dày, nhìn qua giống như vừa uống máu, cho anh một loại cảm giác u ám.

“Cô là ai?” Dương Bách Xuyên nheo mắt lại, hỏi một câu.

“Ha ha ha, không ngờ còn là một tên phong lưu, cơ bắp không tồi, em trai có thể gọi chị là chị La Sát.” Nói xong, cô ta vươn lưỡi li3m môi, đột nhiên thả người nhảy xuống từ trên tảng đá cao 3 mét, vững vàng đứng trước mặt Dương Bách Xuyên.

“Cô là võ cổ giả?” Dương Bách Xuyên cảm nhận được khí huyết dày đặc từ trên người cô ta. Cầm quần áo lên mặc vào, anh không hy vọng dáng người mạnh mẽ của mình bị bà cô già này nhìn.

Người phụ nữ tự xưng là La Sát, nở nụ cười thẹn thùng nói: “Em trai nhỏ, cậu chính là Dương Bách Xuyên đúng không? Thật không dễ tìm được cậu!”

“Muốn gì?” Trong lòng Dương Bách Xuyên cũng đoán được mục đích cô ta đến đây, trong lòng càng thêm lạnh lẽo. Đây là quê nhà, không ngờ nữ võ cổ này có thể tìm được quê quán của anh, điều này làm cho đáy lòng của Dương Bách Xuyên dâng lên một cảm giác nguy hiểm.

Từ khí huyết có thể thấy được có lẽ công lực của người phụ nữ này còn cao hơn cả Minh Kình, Ám Kình.

Theo lời của Trần Thất Tiên, võ cổ giả cảnh giới Ám Kình rất ít, có lẽ trong một ngàn võ cổ giả Minh Kình mới ra được một Ám Kình, bước vào Ám Kình mới được coi là võ cổ giả chân chính, thực lực vô cùng to lớn kh ủng bố.

Từ khí huyết của người phụ nữ trước mắt, Dương Bách Xuyên cũng cảm nhận được, cô ta rất mạnh, nói về thực lực có lẽ tương đương với anh, hoặc mạnh hơn anh một chút.

Chỉ nghe thấy người phụ nữ này cười ha ha: “Em trai nhỏ, nếu cậu biết chị đây là võ cổ giả, cũng hiểu mục đích tôi tìm cậu đúng không?”

“Cô muốn phương pháp luyện đan trên người tôi? Nói thật cho cô biết, trên người tôi không có phương thuốc đan Tiểu Bồi Nguyên. Có người cố ý tung ra tin tức trên người tôi có đan Tiểu Bồi Nguyên.” Dương Bách Xuyên nhìn cô ta, nói.

“Mày cảm thấy tao sẽ tin lời mày nói? Bớt nói nhảm, giao phương pháp luyện đan ra đây, tao sẽ cho mày chết toàn thây. Nếu không đừng trách tao tàn nhẫn, tao biết nhà mày còn có bà có nội và cô em gái như hoa như ngọc.” Người phụ nữ La Sát cười ha ha, uy h**p Dương Bách Xuyên.

“Tìm chết ~” Dương Bách Xuyên giận dữ, bà nội và em gái chính là vảy ngược của anh. Người phụ nữ không biết sống chết này dám dùng bà nội và em gái uy h**p anh, điều này đã xúc phạm đến vảy ngược của anh.

Lập tức giận dữ hét lên, tung ra một quyền lao thẳng về phía người phụ nữ, vận chuyển chân khí toàn thân, dưới tay không chút lưu tình.

“Hừ ~ Rác rưởi không biết sống chết.” Người phụ nữ La Sát nhìn thấy Dương Bách Xuyên tấn công, hừ lạnh, hai tay bên hông vung lên. Ngay sau đó trong tay xuất hiện hai thanh loan đao dài một thước, chém về phía tay của Dương Bách Xuyên, tốc độ cực nhanh, giống như tia chớp.

Dương Bách Xuyên không ngờ người phụ nữ kia lại mang theo đao trên người, trong lòng vô cùng hoảng sợ, muốn thu tay lại nhưng đã muộn.

Lúc này, hy vọng duy nhất của vũ khí đối phương là mượn nhờ chân khí.

Dương Bách Xuyên biết chân khí của Tu Chân giả và nội lực của cổ võ giả tuy đều là lực lượng nhưng về chất lượng lại khác biệt một trời một vực.

Nếu như so sánh nội lực của cổ võ giả là hạng đồng hoặc bạc thì chân khí của Tu Chân giả chính là hạng kim cương, chênh lệch giữa hai bên không phải chỉ có chút xíu.

Vì vậy Dương Bách Xuyên dám bọc kín cánh tay mình bằng chân khí, cứng rắn va chạm với song đao của nữ La Sát.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 251



Nếu như lần va chạm này thành công, chắc chắn Dương Bách Xuyên sẽ làm cô ta trọng thương.

Đương nhiên, xét trên mức độ sức mạnh hai bên, Dương Bách Xuyên đoán cổ võ giả nữ La Sát này đang ở Ám Kình tầng một đỉnh phong.

Mà bản thân Dương Bách Xuyên lại ở Luyện Khí kỳ tầng hai.

Lực lượng trong cơ thể hai người giống như thùng nước đầy ắp, không thua kéo bao nhiêu, khác biệt duy nhất chính là chất lượng.

Một người là quý tộc, một kẻ là bình dân.

Nhìn thấy Dương Bách Xuyên không né tránh mà trực tiếp liều mạng, nữ La Sát cười gằn, song đao nắm chặt trong tay bốc lên cuồng phong hung hăng chém xuống cánh tay của Dương Bách Xuyên.

Có lẽ cô ta đã mơ đến cảnh tượng hai tay Dương Bách Xuyên bị chém đứt, không nhịn được thè lưỡi li3m môi.

“Keng!!”

Một giây sau, sắc mặt nữ La Sát thay đổi, bởi vì ở trong mắt cô ta, hình ảnh song đao chém đứt cánh tay của Dương Bách Xuyên như trong tưởng tượng không xuất hiện, ngược lại vang lên âm thanh kim loại va chạm, còn phụt ra tia lửa nhỏ.

Cảnh tượng này làm nữ La Sát sợ hãi, trong lòng thầm kêu không ổn, muốn rút lui về phía sau.

Thế nhưng sao Dương Bách Xuyên có thể cho cô ta cơ hội đó.

Mặc kệ nguy hiểm có thể bị cô ta chém đứt tay, Dương Bách Xuyên cứng rắn chặn lại song đao của nữ La Sát.

Quả nhiên, chân khí không làm anh thất vọng, thậm chí hiệu quả còn tốt hơn cả tưởng tượng, thành công phòng ngự, hóa giải nhát chém của nữ La Sát.

Cánh tay chỉ hơi tê tê mà thôi.

So ra, một chút chết lặng không ảnh hưởng đến anh.

Mắt thấy nữ La Sát muốn lùi về sau, Dương Bách Xuyên lạnh lùng hừ một tiếng, không cho cô ta cơ hội, tung một quyền đánh vào ngực cô ta, không hề có chút thương hương tiếc ngọc nào.

Đối với người phụ nữ ác độc dám dùng bà nội và em gái uy h**p mình, lòng anh đã nổi lên sát khí.

Anh cảm nhận sát khí dày đặc ẩn giấu trong máu người phụ nữ là biết rõ tay cô ta từng dính không ít máu, không phải người tốt lành gì.

Giết cô ta, trong lòng Dương Bách Xuyên không hề có áp lực.

Đối với quy tắc trong giới cổ võ giả, anh từng nghe Trần Bảy Roi nói qua một chút.

Vẫn là nguyên tắc kẻ mạnh làm vua, mạnh được yếu thua như cũ, có đôi khi giết người là chuyện thường xảy ra.

Từ khi bắt đầu tu chân đến nay, Dương Bách Xuyên chưa từng giết người hay nói cách khác là chưa có suy nghĩ giết ai.

Nhưng hôm nay, tại vùng dã ngoại hoang vu này, anh muốn giết người.

“Rầm!”

“A…”

Một quyền đánh vào ngực nữ La Sát, phát ra một tiếng vang nặng nề, cô ta phun máu kêu thảm thiết bay ra ngoài.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 252



Nữ La Sát rơi xuống đất cách năm mắt, miệng hộc máu tươi, trong lòng cuồn cuộn như sấm sét nổ vang, không thể bình tĩnh nổi. Cô ta lấy được tin tức, Dương Bách Xuyên có đan phương điều chế Bồi Nguyên Đan chỉ là võ giả Minh Kình mà thôi.

Không nghĩ tới anh lại mạnh như thế này!

Đao kiếm không chém được cơ thể anh, chuyện này không kỳ lạ à?

Chẳng lẽ đối phương tu luyện mấy loại võ công như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam?

Nghĩ đến Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam, nữ La Sát liền nghĩ đến thế lực cổ võ giả to lớn nào đó, trong lòng càng thêm sợ hãi.

Chẳng qua nữ La Sát cô ta có thể đi ngang Tây Vực, tên tuổi nữ La Sát vang danh khắp nơi, tự nhiên có tâm tư mưu mô, độc ác gian xảo.

Lúc này Dương Bách Xuyên đã lại gần, trên mặt nữ La Sát hiện lên vẻ kinh hoảng, chậm rãi lùi về phía sau, miệng thì nói: “Em trai nhỏ, hôm nay chị gái nhận thua, có thể tha cho chị gái này một mạng không, sau này nữ La Sát tôi nợ cậu một ân tình?”

Dương Bách Xuyên cười khẩy: “Hiện tại mới cầu xin tha thứ có phải đã quá muộn rồi không, hay là cô đang sỉ nhục trí thông minh của tôi. Nếu lúc trước đã tới tìm tôi thì nên chuẩn bị thừa nhận hậu quả nếu thất bại từ trước, dám uy h**p người thân của tôi, hôm nay tôi phải giết cô, chịu chết đi.”

Dứt lời, Dương Bách Xuyên tung người nhảy lên, vỗ xuống đỉnh đầu nữ La Sát.

Lúc này anh vẫn chưa phát hiện, tuy trên mặt nữ La Sát đầy hoảng sợ nhưng hai tròng mắt lại lộ ra vẻ âm tàn xảo trá, giấu một tay sau lưng.

Giây phút Dương Bách Xuyên ra tay, tay giấu sau lưng của nữ La Sát bỗng vung về phía anh, sương mù dày đặc màu đỏ ngay lập tức che kín tầm mắt.

Dương Bách Xuyên rên khẽ, dừng tay, nước mắt chảy xuống ào ào, tầm nhìn mơ hồ, trong chốc lát không thể nhìn rõ.

Bên tai vang lên tiếng cười lớn điên cuồng của nữ La Sát.

“Ha ha ha, em trai nhỏ, không thể không nói võ công của mày không tệ, đã luyện thành công phu Thiết Bố Sam đúng không, mày có quan hệ gì với nhà nông Thiểm Bắc? Nói thử xem nào, nếu mày có quan hệ với đối phương, vẫn câu nói kia, tao có thể cho mày toàn thây.

Khặc khặc, chỉ là gà mờ chưa đủ lông đủ cánh, trong nhà không ai dạy mày giang hồ hiểm ác hả? Trúng Hồng Vụ Tán của tao, hiện tại mày đã mù lòa, trở thành thịt cá trên tay tao rồi. Mau giao cách luyện chế Bồi Nguyên Đan ra đây, nếu không tao sẽ không nhẹ tay với mày nữa đâu!”

Nữ La Sát vô cùng đắc ý, cô ta không ngờ Dương Bách Xuyên chỉ là tay mơ không có kinh nghiệm, một kích Hồng Vụ Tán đã khiến đối phương biến thành mù lòa.

Nghe nữ La Sát nói xong, trong lòng Dương Bách Xuyên vừa sợ vừa giận, đúng là anh không có kinh nghiệm giang hồ, tuy vừa nãy thấy nữ La Sát giấu một tay sau lưng nhưng không suy nghĩ nhiều, lần này ăn thiệt thòi rồi.

Hẳn Hồng Vụ Tán trong miệng nữ La Sát là phấn độc chuyên dùng để đối phó với mắt, anh thử dùng chân khí đi hóa giải, có tác dụng nhưng tốc độ rất chậm. Đoán chừng muốn giải độc hoàn toàn cần ba, bốn tiếng mới có thể hoàn thành.

Dương Bách Xuyên biết bản thân đã xem thường anh hùng trong thiên hạ, một nữ La Sát đã làm anh mù lòa, đúng là mất mặt.

20230301093240-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 253



“Ha ha ha, nữ La Sát tao có thể ngang dọc Tây Vực, nếu nói đạo lý đã bị người ta chém thành muôn mảnh từ lâu rồi, có thể sống đến bây giờ ư? Em trai nhỏ, chỉ có thể nói mày quá gà, nếu không nghe lời thì đừng trách chị đây vô tình.” Nói xong, nữ La Sát thu lại hơi thở, nhẹ nhàng tiến lại gần Dương Bách Xuyên.

Cô ta ỷ vào Dương Bách Xuyên bị mù tạm thời không nhìn thấy gì, chuẩn bị đánh Dương Bách Xuyên một kích trọng thương, sau đó lục soát cách điều chế Bồi Nguyên Đan từ trên người anh.

Nữ La Sát thuận lợi vòng ra sau Dương Bách Xuyên, giơ dao găm trong tay lên, chuẩn bị đâm vào tim anh.

Mà hiện tại Dương Bách Xuyên cũng đang cười khẩy trong lòng, trong cảm nhận của anh, tất cả hành động của nữ La Sát đều nằm trong lòng bàn tay, tuy ánh mắt không nhìn thấy nhưng cũng không có bao nhiêu khác biệt.

Đường đường là Tu Chân giả, nếu như bị một người thường hơi mạnh một chút ám toán, vậy anh có thể đâm đầu vào đậu hũ tự sát.

Tình hình hiện tại là ưu thế đặc biệt của Tu Chân giả, khả năng nhận biết bằng tai, cảm giác nhạy bén của cơ thể, vân vân… Dương Bách Xuyên đều tu luyện đến mức cao nhất, nhắm mắt lại càng khiến mạch suy nghĩ của anh rõ nét.

Anh giả vờ như không thấy, quay lưng về phía nữ La Sát, nhưng thật ra hai tay anh rót đầu chân khí, chờ đợi cho cô ta một kích trí mạng.

Hơn nữa lúc này Dương Bách Xuyên không định chỉ dùng chân khí đối phó nữ La Sát, anh lén chuẩn bị dùng Chân Nguyên Ly Hỏa đốt cô ta.

Chân Nguyên Ly Hỏa cường đại, dính vào người cô ta thôi cũng đừng nghĩ tiếp tục sống sót.

Ngay lúc nữ La Sát giơ dao chuẩn bị xuống ta, Dương Bách Xuyên đột nhiên xoay người, duỗi hai tay thét lên: “Chân Nguyên Ly Hỏa!”

Hai ngọn lửa màu đỏ xen lẫn màu xanh nhạt lập tức nổi lên trong lòng bàn tay anh, vứt lên người nữ La Sát, đồng thời anh cũng lùi về phía sau, tránh thoát một dao đâm tới của cô ta.

“A a a a a a…”

Trong tai truyền đến tiếng gào thét thảm thiết của nữ La Sát.

Tuy Dương Bách Xuyên không nhìn thấy nhưng có thể tưởng tượng được cô ta bị Chân Nguyên Ly Hỏa đốt cháy thê thảm.

Không đến nửa phút, bên tai không còn tiếng la hét của nữ La Sát nữa, trong không khí chỉ còn lại mùi thịt cháy khét.

Đến tận đây, Dương Bách Xuyên lợi dụng ưu thế Tu Chân giả, chém giết cổ võ giả thứ nhất, còn là một người phụ nữ.

Anh thở dài một tiếng, lẩm bẩm: “Đừng trách tôi, cô không nên dùng bà nội và em gái tới uy h**p tôi, bọn họ là mạng sống của tôi.”

Dứt lời, anh ngồi xếp bằng, bắt đầu vận dụng chân khí hóa giải độc của Hồng Vụ Tán trong hai mắt.

Sau một lúc lâu, Dương Bách Xuyên mở hai mắt ra, cuối cùng cũng lại được nhìn thấy ánh sáng.

Lúc này sắc trời đã chiều tà, anh tính toán thời gian, mất hơn

ba giờ mới có thể hóa giải hoàn toàn sương đỏ của nữ La Sát.

Trong lòng càng nghĩ càng sợ, may mắn khói độc chỉ nhằm vào đôi mắt, nếu là khí độc có hại cho cơ thể, có lẽ hôm nay anh sẽ chết.

m thầm cảnh cáo bản thân, ngã một lần khôn một lần, về sau khi đối mặt với võ cổ giả, tuyệt đối không thể thiếu cảnh giác, nếu không sẽ bị lật thuyền trong mương.

Nếu lần giết nữ La Sát này, anh không phải là người tu chân, thật sự sẽ gặp phải mối nguy hiểm lớn.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 254



Sau khi đứng dậy, nhìn thấy đống tro tàn trên mặt đất, Dương Bách Xuyên biết nữ La Sát đã bị đốt thành tro.

Minh chứng duy nhất chứng minh nữ La Sát từng xuất hiện chỉ có hai thanh đao dài một thước.

Suy nghĩ một lúc, Dương Bách Xuyên giơ chân đá hai thanh đao xuống hồ Tiên Nữ, nếu muốn hủy thi diệt tích, vậy phải làm hoàn toàn triệt để.

Anh cũng không ham hai thanh đao của nữ La Sát để rước họa vào thân.

“Rầm ~” Sau hai tiếng vang, hai thanh đao đã chìm xuống đáy hồ Tiên Nữ.

Nếu không phải trong không khí còn tản ra mùi thịt nướng, thật sự không thể tưởng được, từng có một nữ La Sát võ cổ giả bị Dương Bách Xuyên dùng Chân Nguyên Ly Hỏa đốt sạch không còn dấu vết.

Sau khi tu luyện được Chân Nguyên Ly Hỏa, Dương Bách Xuyên đã biết nó là một vũ khí sắc bén để hủy thi diệt tích. Hôm nay thật sự đã thể hiện công dụng của nó, hơn nữa hiệu quả cực kỳ tốt.

Ngửi mùi thịt nướng trong không khí, bụng của Dương Bách Xuyên bắt đầu quặn đau.

Sau đó, anh ngồi xổm xuống mặt đất nôn mửa.

Dù sao cũng là con người, còn là một nữ võ cổ giả, không phải tùy tiện giết một con vật.

Trong lòng anh vẫn còn có một chút không thích ứng.

Mặc dù nữ La Sát muốn giết anh trước, còn lấy bà nội và em gái ra uy h**p anh.

Nhưng sau khi Dương Bách Xuyên giế t chết cô ta, trong lòng vẫn còn một chút chướng ngại, đặc biệt sau khi ngửi thấy mùi thịt nướng lan tràn trong không khí, vừa suy nghĩ đã không nhịn được nôn ra.

Đúng lúc này, phía xa lại truyền đến tiếng bước chân uyển chuyển nhẹ nhàng, là bước chân của phụ nữ.

Dương Bách Xuyên căng thẳng trong lòng, vội vàng ngẩng đầu nhìn lại.

Anh cho rằng lại có một võ cổ tìm đến.

Nhưng tiếp theo lại thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Bởi vì người xuất hiện trong tầm mắt không phải người khác, chính là Viên Kim Phượng.

Sau đó Dương Bách Xuyên ngồi xổm xuống đất tiếp tục nôn.

Từ đằng xa Viên Kim Phượng cũng thấy được Dương Bách Xuyên đang ngồi xổm cạnh hồ nước nôn mửa, còn tưởng rằng anh bị bệnh hoặc xảy ra chuyện gì đó, bước nhanh đi đến.

Hôm qua sau khi Dương Bách Xuyên hẹn cô đi đến hồ Tiên Nữ cùng tắm rửa, trong lòng Viên Kim Phượng vô cùng hoảng loạn.

Cả ngày hôm nay cô đã thuyết phục bản thân không cần để ý đi đến đó, Dương Bách Xuyên chỉ đang nói đùa trêu chọc cô.

Nhưng càng nghĩ như vậy, trong lòng cô càng thêm hoảng loạn.

Dù ở nhà nhưng trong người lại vô cùng bức bối, nên cô quyết định đi ra ngoài giải tỏa.

Đi trên đường, ma xui quỷ khiến đi đến nhà của Dương Bách Xuyên, nhưng Dương San San nói Dương Bách Xuyên đã đi đến công trường ở phía Nam sườn núi từ sáng sớm, tham gia nghi thức khởi công chưa về.

Nói vài câu với Dương San San, sau đó Viên Kim Phượng lại đi đến công trường.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 255



Cũng không nhìn thấy bóng hình của Dương Bách Xuyên.

Càng không nhìn thấy anh, trong lòng càng bực bội.

Cô quyết định đi đến hồ Tiên Nữ, trong lòng nghĩ: “Mình chỉ đi xem, nếu cậu ấy đang tắm rửa ở hồ Tiên Nữ mình không xuống tắm là được, nếu không ở thì mình xuống tắm luôn.”

Sau đó Viên Kim Phượng mang theo mâu thuẫn đi đến hồ Tiên Nữ.

Sau khi nhìn thấy Dương Bách Xuyên từ phía xa, trong lòng cô đột nhiên bình tĩnh lại, một loại cảm giác an toàn trào dâng lên.

Nói thầm ở trong lòng: “Không lẽ mình thật sự đã thích người em trai này?”

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Viên Kim Phượng đỏ bừng giống như phát sốt.

Khi cô nhìn thấy Dương Bách Xuyên đang ngồi xổm trên mặt đất nôn mửa, trong lòng kinh sợ, vội vàng chạy đến.

“Nhóc Xuyên, cậu không sao chứ?” Đi đến bên cạnh Dương Bách Xuyên, Viên Kim Phượng quan tâm hỏi.

Tất nhiên Dương Bách Xuyên sẽ không nói anh vừa đánh một trận với một võ cổ giả, đốt đối phương thành tro, sau khi ngửi thấy mùi thịt nướng trong không khí, không nhịn được nôn ra.

Hơi mỉm cười, nói: “Vừa rồi em liếc mắt nhìn mặt nước, phát hiện mình lớn lên quá đẹp trai, bị vẻ đẹp trai của chính mình làm cho nôn ra.”

“Ha ha.” Viên Kim Phượng bị anh chọc cười, dùng bàn tay trắng như phấn đánh anh một cái, nói: “Nói vớ vẩn, nói chuyện đàng hoàng chút.”

“Được rồi, chị Kim Phượng, lần này em sẽ nói thật với chị. Em mắc bệnh lạ hay nôn mửa, có lẽ ngày mai phải trở về Cố Đô một chuyến.” Dương Bách Xuyên lau miệng, nói.

Viên Kim Phượng nghe anh nói vậy, đầu tiên là kinh sợ, sau đó là mất mát.

Mất mát là do sau khi nghe Dương Bách Xuyên nói ngày mai anh sẽ rời đi trở về Cố Đô, cảm xúc đột nhiên trầm xuống.

Sau đó ngẩng đầu nhìn Dương Bách Xuyên, nói: “Cậu… Thật sự phải đi?”

Dương Bách Xuyên cười ha ha, nói: “Sao vậy? Chị luyến tiếc em đi? Nếu không đi cùng em đi, em dẫn chị đi đến Cố Đô chơi mấy ngày?” Dương Bách Xuyên sắp phải chuẩn bị rời đi, bởi vì sự xuất hiện đột ngột của nữ La Sát ngày hôm nay, làm cho anh cảm thấy cực kỳ nguy hiểm.

Nguy hiểm này không phải là lo lắng cho bản thân, anh lo lắng cho bà nội và em gái. Anh biết mục tiêu của võ cổ giả là anh, anh ở lại trong thôn sẽ tai họa đến người vô tội.

Còn không bằng rời đi, kéo mục tiêu của võ cổ giả lên người mình, còn bà nội và em gái, có Trần Bảy Roi ở bên cạnh, có lẽ không nguy hiểm mất. Hoặc khi rời đi anh sẽ dân theo cả em gái.

Chỉ cần anh rời khỏi, những võ cổ giả đó cũng sẽ đi theo. Bởi vì thứ bọn họ muốn chính là phương pháp luyện đan của đan Tiểu Bối Nguyên, đó mới là trọng điểm.

Hôm nay có một nữ La Sát đến, ngày mai sẽ có bao nhiêu người đến?

Vì vậy Dương Bách Xuyên không dám tiếp tục ở lại.

Quyết định ngày mai sẽ rời đi, nửa thật nửa giả nói cho Viên Kim Phượng.

“Cậu… Tôi… Tạm thời tôi muốn ở bên cạnh mẹ tôi, đợi sau khi bà ấy hoàn toàn phục hồi tôi sẽ đến Cố Đô thăm cậu.” Viên Kim Phượng mỉm cười nói.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 256



“Được, chị không thể lừa dối em, đừng quên chị đã đồng ý phải làm hầu gái ấm chăn cho em ~ ha ha!” Cũng không biết vì sao mỗi lần ở bên cạnh nói chuyện với Viên Kim Phượng, anh sẽ không kìm được lòng nói đùa, trêu ghẹo cô.

“Hừ ~ ai đồng ý làm ấm chăn cho cậu, tôi chỉ đồng ý bưng trà rót nước cho cậu thôi.” Viên Kim Phượng đỏ mặt liếc nhìn Dương Bách Xuyên.

“Ha ha, chị Kim Phượng, ở cổ đại hầu gái thường dùng để làm ấm chăn.”

“Lại nói vớ vẩn có tin tôi đánh cậu không?”

“Không tin, chị luyến tiếc đánh em thì có.”

“Cậu còn nói, coi đây ~” Vừa nói chuyện Viên Kim Phượng vừa giơ bàn tay trắng như phấn đánh về phía Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên cười ha ha dùng một tay nắm lấy tay cô.

Lần này dưới chân của Viên Kim Phượng không đứng vững, thân thể mất đà, ngã xuống.

Vị trí của hai người ở bên cạnh hồ nước, có một ít bùn ẩm ướt ở ven hồ.

Dương Bách Xuyên nhìn thấy Viên Kim Phượng không đứng vững, vội vàng duỗi tay đỡ cô.

Sau đó dưới chân của anh cũng dẫm phải bùn, mất đà trượt ngã.

Lần này cả hai người cùng mất cân bằng, ôm nhau rơi vào hồ nước.

“A ~”

Viên Kim Phượng sợ hãi kêu lên, lại bị Dương Bách Xuyên đỡ đứng trên mặt nước.

Cả hai người quấn quýt dán sát vào nhau, động tác vô cùng mờ ám.

Dương Bách Xuyên nhìn thân thể ướt đẫm của Viên Kim Phượng, giọt nước phác họa ra đường cong mềm mại của cô, làm cho cổ họng của Dương Bách Xuyên khô khốc.

Hai người nhìn nhau, gần sát trong gang tấc.

Dương Bách Xuyên xúc động, hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

Khuôn mặt đỏ bừng của Viên Kim Phượng bị lửa nóng của Dương Bách Xuyên đánh bại phòng tuyến, nhỏ giọng ừ một tiếng, đầu óc trống rỗng.

Cô cùng đáp lại sự điên cuồng của Dương Bách Xuyên.

Trong vô thức, cả hai người quấn quýt nhau trong hồ Tiên Nữ xanh biếc trong ngần, hòa thành đôi uyên ương nước.

Từ xa nhìn lại, có thể nhìn thấy hai thân thể tuyết trắng đang dán sát vuốt v e nhau.

Hồ Tiên Nữ yên tĩnh thỉnh thoảng vang lên tiếng th ở dốc, gào rống và tiếng kêu r3n thẹn thùng.

…...

Sau khi màn đêm buông xuống, trên bờ của hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên đốt một đống lửa, Viên Kim Phượng dựa vào vai anh, sắc mặt ửng đỏ nhẹ giọng nói: “Không biết chị có làm hại đến em hay không?”

“Đừng suy nghĩ lung tung, trên đời này sát tinh có thể khắc chết em còn chưa ra đời, cho dù chị là khắc tinh thật sự thì sao chứ? Em vẫn cứ thích chị, xem ông trời làm gì được em?” Dương Bách Xuyên hôn lên mặt cô một cái.

20230301093342-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 257



Hôm đó Dương Bách Xuyên về đến nhà đã hơn nửa đêm, anh sấy quần áo, lúc nãy dây dưa với Viên Kim Phượng quá lâu.

Anh nhẹ chân nhẹ tay về phòng, ngồi trên giường bắt đầu tu luyện Càn Khôn Tạo Hóa Quyết, hôm nay va chạm với cổ võ giả nữ La Sát khiến anh cảm nhận được tầm quan trọng của việc tăng tu vi.

Chỉ có thực lực cường đại mới có thể đứng thẳng, mới có thể bảo vệ người nhà tốt hơn.

Ngày hôm sau, trời vừa hửng sáng, sau khi ăn sáng xong, Dương Bách Xuyên đi tìm Trần Bảy Roi, trước khi đi, anh nhất định phải dặn dò xong mọi chuyện với đối phương.

Từ xa, Trần Bảy Roi đã thấy Dương Bách Xuyên vội vàng chạy tới.

“Anh Bảy, anh đi theo tôi, tôi có mấy lời muốn nói.”

“Được.”

Hai người đi một đoạn, tới một góc hẻo lánh nơi bờ sông, Dương Bách Xuyên đột nhiên đánh một chưởng về phía Trần Bảy Roi.

Trần Bảy Roi không ngờ Dương Bách Xuyên lại bất ngờ ra tay với mình, hắn sợ hãi kêu lên, theo bản năng giơ tay cứng rắn đỡ một quyền của Dương Bách Xuyên.

“Rầm!”

Sau một chưởng, Dương Bách Xuyên đứng nguyên tại chỗ không chút sứt mẻ, thu tay lại, chắp ra sau lưng.

Mà Trần Bảy Roi lại lùi về sau ba bước.

“Tiên sinh…?” Trần Bảy Roi khó hiểu, không nghĩ ra tại sao Dương Bách Xuyên lại ra tay với mình.

Dương Bách Xuyên cười nói: “Anh Bảy đừng căng thẳng, tôi chỉ muốn xem thử võ nghệ của anh thế nào rồi thôi. Hiện tại xem ra đã bước vào Ám Kình rồi nhỉ, không tệ, thực lực gần bằng cổ võ giả tôi đụng phải tối hôm qua, cộng thêm tiên pháp của nhà họ Trần đủ để chống lại võ giả Ám Kình rồi.”

Trong lòng Trần Bảy Roi hơi thả lỏng, sau đó lại căng thẳng.

Hắn yên tâm là vì Dương Bách Xuyên nói chỉ muốn thử xem võ nghệ của mình đến đâu, lo lắng vì cổ võ giả đối phương nhắc tới.

Chỉ trong nháy mắt, Trần Bảy Roi đã đoán ra giới cổ võ nhắm vào Dương Bách Xuyên vì tin đồn cách điều chế Bồi Nguyên Đan, có lẽ đã có người tìm tới tiên sinh.

“Tiên sinh, ngài đụng phải cổ võ giả à?" Trần Bảy Roi hỏi.

Dương Bách Xuyên gật đầu, hắn lập tức kể lại chuyện gặp phải nữ La Sát tối hôm qua cho Trần Bảy Roi.

“Tiên sinh, có phải đối phương sử dụng một cặp song đao dài một mét không?” Trần Bảy Roi hỏi tiếp.

“Không sai, đúng là cô ta dùng song đao.” Dương Bách Xuyên nói.

Trần Bảy Roi nhìn Dương Bách Xuyên: “Vậy thì không sai, nữ La Sát Tây Vực nổi danh là người tiếng xấu đồn xa trong giới cổ võ, cô ta còn có một người anh trai tự xưng là Tu La, sử dụng song kiếm. Hai người bọn họ đều không có tiếng tăm tốt ở giới cổ võ, vẫn luôn hành động một mình, giết người như ngóe, không phải thứ tốt lành gì, cặp anh em này cũng không phải người Hán mà là người Cổ Hồi.”

“Không biết tiên sinh đã xử lý nữ La Sát thế nào?”

“Giết rồi.” Dương Bách Xuyên không giấu giếm, từ tốn nói với Trần Bảy Roi.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 258



“A, giết rất tốt, trừ hại vì dân, tiên sinh có chỗ không biết, nghe đồn nữ La Sát kia tu luyện tà công, uống máu tươi của trẻ con, đúng là tà ma.” Trần Bảy Roi không hề để ý chuyện Dương Bách Xuyên giết người, còn khen giết rất tốt.

Nói xong, hắn còn dặn Dương Bách Xuyên: “Có điều sau này tiên sinh phải cẩn thận Tu La, anh trai nữ La Sát, nghe nói thực lực của đối phương mạnh hơn nữ La Sát rất nhiều, tiên sinh giết em gái của hắn ta, hắn ta sẽ tìm tới ngài đấy.”

Dương Bách Xuyên không cho là đúng, đối với cổ võ giả, chỉ cần tìm hắn, tới một tên thì giết một tên, đến một cặp thì giết cả cặp.

“Anh Bảy, chiều nay tôi sẽ rời đi, gian hàng trong nhà nhờ cậy anh, tôi ở lại thôn sẽ mang lại tai họa cho bà con nên không tiện ở lâu. Bà nội sẽ không đi theo tôi, kể từ bây giờ anh cứ ở lại nhà tôi, thuận tiện chăm sóc bà nội tôi, anh thấy thế nào?”

“Tiên sinh cứ yên tâm, có tôi ở đây, ai cũng đừng hòng tổn thương bà cụ, tiên sinh rời đi là lựa chọn rất đúng đắn. Giới cổ võ đang nhắm vào cách luyện chế Bồi Nguyên Đan trong tay ngài, cổ võ giả không biết rõ thật hư sẽ không ngừng kiếm chuyện với tiên sinh.”

Ngoài ra, tôi đề nghị tiên sinh thế này, sau này cứ gặp phật giết phật, gặp ma giết ma. Có như thế, tiếng tăm của tiên sinh mới vang xa, đám trộm cắp ngoài kia mới không dám trêu chọc tiên sinh, nếu không sẽ liên tục xảy ra rắc rối như trước.

Mức độ thu hút của Bồi Nguyên Đan đối với cổ võ giả quá lớn, bọn họ tình nguyện bất chấp nguy hiểm cũng muốn tìm tiên sinh. Về phần trong nhà, chỉ cần không phải những hạng người không từ thủ đoạn, dưới tình huống bình thường, cổ võ giả vẫn xem trọng đạo nghĩa giang hồ, bọn họ sẽ không gây họa vô tội, chỉ biết khiêu chiến tiên sinh thôi.”

Trần Bảy Roi chân thành nói một chút quy tắc của giới cổ võ cho Dương Bách Xuyên.

Hai người nói chuyện một hồi Dương Bách Xuyên mới đi, anh về nhà bàn bạc chuyện rời đi với bà nội.

Tất nhiên lý do là công việc bận rộn.

Lần này bà nội rất thấu tình đạt lý, kêu Dương Bách Xuyên không cần lo lắng cho mình, còn bảo anh dẫn Dương San San đi cùng.

Thế nhưng Dương San San lại không chịu, cô bé nói còn khoảng một tháng nữa là tựu trường, cô bé muốn ở nhà với bà nội, đến lúc đó lên thành phố vào đại học.

Dương Bách Xuyên cảm thấy như vậy cũng tốt, nếu hai người bọn họ đều đi hết, bà nội sẽ không quen, cuối cùng anh nói tới khai giảng sẽ về đón cô bé.

Sắp đi rồi mà vẫn không thấy tăm hơi con chồn đâu, đã ba ngày trôi qua, nó vẫn chưa hề quay về.

Dương Bách Xuyên chuẩn bị lên núi đi tìm, sư phụ từng nói huyết mạch của con chồn này rất cao, rất có thể ngày sau sẽ tiến hóa thành linh thú rất cường đại, đúng là không thể từ bỏ nó.

Nơi con chồn có thể đi chỉ có ngọn núi phía sau thôn. Sau khi lên núi, đập vào mắt là rừng rậm nguyên thủy mênh mông bát ngát, mùa này đúng là thời điểm các loại quả dại sinh trưởng phong phú. Đối với con chồn Hương Hương tham ăn, ngọn núi sau thôn chính là thiên đường.

Có người dân nói từng nhìn thấy bóng dáng của nó mấy hôm trước, Dương Bách Xuyên đã biết phương hướng, đến lúc đó hắn chỉ cần huýt sáo, con chồn nghe thấy sẽ trở về.

Ngọn núi phía sau thôn tên là Thông Lâm, đi dọc theo sườn núi lên phía trên sẽ gặp được rừng rậm nguyên thủy lớn nhất vùng này, thế nên nơi này mới có tên gọi đó.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Dương Bách Xuyên leo lên núi Thông Lâm, đi tới biên giới rừng rậm nguyên thủy.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 259



Theo lời nói của người dân từng nhìn thấy con chồn, Dương Bách Xuyên bước vào trong rừng rậm nguyên thủy.

Trên đường đi, hắn dùng chân khí huýt sáo, tiếng huýt có thể truyền đi rất xa.

Nếu như con chồn nghe thấy sẽ đáp lại hoặc trực tiếp chạy tới.

Đi hơn nửa giờ, huýt sáo cũng hơn nửa tiếng, vẫn không nghe thấy con chồn Hương Hương đáp lại, trong lòng Dương Bách Xuyên hơi bực bội.

Nếu không phải thấy con chồn là linh thú được sư phụ khen ngợi, anh mới không có ý định đi tìm.

Dương Bách Xuyên thở dài, tiếp tục tiến lên phía trước, đi thêm nửa tiếng, anh lại huýt sáo.

Lúc này trong tai bỗng nhiên nhận được tiếng đáp lại.

“Chi chi….”

Tuy âm thanh cách xa chừng bốn năm trăm mét nhưng Dương Bách Xuyên vẫn nghe rõ là tiếng của con chồn Hương Hương.

Ngay lập tức, anh vừa huýt sáo vừa đi qua.

Mà con chồn cũng đáp lại anh, âm thanh từ từ đến gần.

Mấy phút đồng hồ sau, một bóng mờ vàng kim óng ánh bay xuống từ trên ngọn cây, rớt thẳng lên người Dương Bách Xuyên.

“Chi chi~”

Đúng là con chồn Hương Hương, nó đang nhảy nhót trong lòng Dương Bách Xuyên.

“Quỷ nhỏ, đi chơi không biết đường về luôn đúng không?” Dương Bách Xuyên mắng.

Anh cúi đầu xuống, phát hiện lông trên người con chồn bị cái gì cưỡng ép nhổ ra, hiện tại bộ lông màu vàng óng rất khó coi.

Dương Bách Xuyên hướng mày: “Nói, có phải mày lại đánh nhau với dã thú không?” Nhìn vết thương trên người nó, anh vừa trách mắng vừa thấy đau lòng, lông vàng trên người nó rụng rất nhiều.

“Chi chi chi~”

Nghe thấy Dương Bách Xuyên mắng mình, con chồn kêu lên đầy tủi thân, dường như muốn nói nó bị người ức h**p.

Ở chung với con chồn này đã lâu, Dương Bách Xuyên có thể hiểu được nó muốn biểu đạt ý gì: “Vết thương trên người mày là do dã thú gây ra?”

“Chi chi~” Con chồn nhảy xuống khỏi người Dương Bách Xuyên, vung vẩy hai cái móng vuốt nhỏ, miêu tả một phen, thế nhưng anh hoàn toàn không hiểu, lắc đầu nói: “Được rồi, tao biết ngay mà, mày muốn tao báo thù cho mày đúng không?”

“Chi chi~” Con chồn liên tục gật đầu, sau đó bày ra dáng vẻ ch ảy nước miếng với Dương Bách Xuyên.

Anh bị hành động của nó chọc cười, mắng: “Ý mày là tao báo thù cho mày rồi ăn ngon?”

“Chi chi~” Con chồn tiếp tục gật đầu, lôi kéo quần Dương Bách Xuyên, tỏ ý đi theo nó.

20230302102858-tamlinh247.jpg

 
Back
Top Bottom