Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên

Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 240



Dương Bách Xuyên suy nghĩ chốc lát rồi chạy vào phòng tránh cho em gái nhìn thấy, sau đó lấy ra hơn hai mươi quả hồng thơm trong không gian bình Càn Khôn ra. Đây là loại trái cây con chồn thích nhất, ngon vô cùng, Dương Bách Xuyên cũng để dành cho em gái, có điều sau khi về quê anh bận quá nên quên béng.

Nếu không phải hôm nay em gái tìm anh đòi chồn, thì anh không nhớ ra chuyện cho em gái quả hồng thơm.

Anh đặt quả hồng thơm vào đ ĩa rồi bưng ra ngoài: "Đây là loại quả Hương Hương thích nhất, nếu hôm nay nó về thì em cho nó ăn quả này, nó sẽ không đi nữa."

"Wow, quả ở đâu mà thơm thế anh!" Trong lúc nói chuyện, cô bé không kìm được lấy một quả bỏ vào miệng, khen ngon không ngớt.

"Tối qua anh Trần mang đến. Em ăn từ từ thôi, anh có việc phải làm." Bây giờ Dương Bách Xuyên bịa chuyện như thần, tất nhiên anh không thể nói cho em gái biết chuyện mình có không gian bình Càn Khôn.

"Vâng, anh đi đi!" Dương San San bị quả hồng thơm hấp dẫn, xua tay giục anh đi.

Dương Bách Xuyên lắc đầu đi ra ngoài.

Khi anh đến nhà Viên Kim Phượng, từ xa đã thấy cô ấy đứng trước cổng nhìn đông ngó tây như đang chờ ai đó.

Khi trông thấy bóng dáng Dương Bách Xuyên, cô ấy lập tức nở nụ cười, đồng thời vội vàng chạy tới: "Nhóc Xuyên đến rồi, chị chờ cậu đã lâu, cậu còn không tới thì chị sang nhà tìm cậu luôn đó."

"Chị Kim Phượng cố ý đợi em, khiến em vừa mừng vừa lo." Anh đã đoán được nguyên nhân Viên Kim Phượng chờ mình, chắc là ngày hôm qua dùng đan Tạo Hóa Sinh Cơ đã có hiệu quả.

Anh có thể nhìn ra điều này từ làn da trắng bóng hồng hào của Viên Kim Phượng. Nhìn là da mịn màng căng bóng của đối phương, Dương Bách Xuyên không nhịn được nuốt nước miếng.

Xem ra tình trạng của Viên Kim Phượng giống tình trạng của em gái anh, làn da đã phục hồi.

Dương Bách Xuyên nhìn chằm chằm như vậy làm Viên Kim Phượng càng thêm ngượng ngùng. Cô ấy trợn mắt nói: "Nói chuyện đàng hoàng xem nào! Chị sốt ruột là bởi vì hôm qua mẹ chị đã uống thuốc và súp cá Rồng cậu mang tới, sáng nay bà ấy nói rằng hình như cảm thấy chân hơi ngứa, điều này chứng tỏ thuốc có hiệu quả.

Nhóc Xuyên à, bây giờ chị đã tin cậu có thể chữa khỏi chân cho mẹ chị. Nếu mẹ chị thật sự có thể đứng lên một lần nữa, thì chị... chị có làm trâu làm ngựa cho cậu cả đời cũng không báo đáp hết."

Viên Kim Phượng nói đến câu cuối thì mặt đã đỏ đến tận cổ, giọng nói cũng nhỏ như muỗi kêu.

Nhưng Dương Bách Xuyên thính tai, nghe không sót một chữ. Anh mỉm cười đáp: "Chị Kim Phượng, nếu em chữa khỏi chân cho dì, em không cần chị làm trâu làm ngựa, chị làm hầu gái ủ ấm chăn cho em thì có thể suy xét, ha ha!"

Toàn thân Viên Kim Phượng chợt run lên, cô ấy càng thêm ngượng ngùng, lắc đầu nguầy nguậy: "Không... không được, chị không thể hại cậu. Ý chị là nhà chị còn ít tài sản, chỉ cần có thể chữa khỏi chân cho mẹ chị, giúp mẹ chị đứng lên một lần nữa, thì chị chia cho cậu một nửa gia sản cũng được."

Thật ra Dương Bách Xuyên chỉ đùa thôi. Nhìn dáng vẻ thẹn thùng như thiếu nữ của Viên Kim Phượng, anh nuốt nước miếng cười ha ha: "Em không thiếu tiền, nhưng thiếu một hầu gái bưng trà rót nước!"

"Cậu... Chị... Nếu cậu không sợ chị khắc cậu, thì chị làm hầu gái cho cậu cũng được." Viên Kim Phượng nói lí nhí.

"Ha ha ha, tự chị nói đấy nhé! Em nhận hầu gái bưng trà rót nước là chị rồi, trên đời này người có thể khắc em vẫn chưa xuất hiện đâu, ha ha ha!" Dương Bách Xuyên mừng thầm, cười như nắc nẻ.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 241



Hai người vừa nói chuyện vừa đi vào nhà. Viên Kim Phượng không dám nhìn Dương Bách Xuyên, cúi đầu đi bên cạnh anh, nhủ thầm trong bụng: "Cậu ấy chỉ là một thằng nhóc, sao mình lại sợ bị cậu ấy nhìn chứ? Không được sợ! Chỉ cần cậu ấy không sợ mình khắc cậu ấy, thì bưng trà rót nước cho cậu ấy cũng có sao đâu? Cũng đâu phải làm chuyện kia..."

Nghĩ đến đây, Viên Kim Phượng cảm thấy lòng rối như tơ vò.

Dương Bách Xuyên liếc nhìn Viên Kim Phượng thì thấy mặt cô ấy đỏ bừng. Anh không kìm được vui vẻ, thuận miệng hỏi: "Chị Kim Phượng, chị uống canh cá Rồng có hiệu quả gì không?"

"Hả?" Bị câu hỏi Dương Bách Xuyên kéo về thực tại, Viên Kim Phượng "hả" một tiếng rồi mới trả lời: "Chị đang định nói với cậu chuyện này đây. Sáng nay chị thấy toàn thân bị tróc da, ban đầu chị sợ hết hồn, sau đó mới phát hiện đã mọc da mới thay thế. Sau khi tắm, da toàn thân đều..."

Khi nói đến đây, Viên Kim Phượng bỗng thấy Dương Bách Xuyên nhìn mình bằng ánh mắt kỳ lạ, lúc này cô ấy mới nhận ra hình như mình đã nói nhiều.

Cô ấy thầm phỉ nhổ bản thân: "Sao mình lại nhắc đến tắm rửa với cậu ấy làm gì? Ngại chết mất!"

Cô ấy ho khan vài tiếng để giảm bớt lúng túng rồi vội vàng đánh trống lảng: "Nói chung là da chị đã tốt hơn nhiều, chị cảm thấy mình giống như thiếu nữ mười tám vậy. Còn nữa, ba chị cũng uống một bát canh cá, sáng nay không bị ho, ông ấy còn nói là bệnh hen suyễn không phát tác."

Khi nhắc đến mấy chuyện vui này, vẻ mặt Viên Kim Phượng tràn đầy chân thành, cô ấy nghiêm túc nhìn Dương Bách Xuyên và nói: "Nhóc Xuyên, cảm ơn cậu."

"Ha ha, chị Kim Phượng khách sáo quá, em cũng rất vui vì có thể giúp chị. Hồi em và em gái em đi học, nếu không có một nghìn tệ chị đưa cho thì chưa biết chừng bà nội sẽ không cho em gái em đi học, tính kỹ ra thì em phải cảm ơn chị mới phải. Sau này chúng ta là người một nhà, chị đừng khách sáo."

"Người một nhà?" Viên Kim Phượng sửng sốt hỏi.

"Khụ khụ!" Dương Bách Xuyên nói sai, vội vàng chữa cháy: "Ý em là chúng ta giống như người một nhà, ha ha!"

Không hiểu sao Viên Kim Phượng lại cảm thấy ngọt ngào.

"Nhóc Xuyên đến đấy à?" Lúc này Miêu Thúy Hoa ở trong phòng khách trông thấy Dương Bách Xuyên tới, bèn tiến đến tươi cười chào hỏi.

"Dì ơi, hôm nay cháu sẽ châm cứu chữa trị chân cho dì." Dương Bách Xuyên đi tới, mỉm cười lên tiếng.

"Vất vả cho nhóc Xuyên rồi, hôm nay dì cảm thấy chân tê tê ngứa ngứa, chân đã có cảm giác rồi. Cảm ơn cháu!" Miêu Thúy Hoa cảm ơn.

"Thưa dì, đây là việc cháu nên làm. Chúng ta bắt đầu thôi."

"Được!"

...

Dương Bách Xuyên mở hộp châm cứu ra, lục tìm trong đầu truyền thừa liên quan đến châm cứu mà sư phụ truyền dạy.

Hễ là truyền thừa y thuật được vị Tản Tiên đỉnh cấp đã vượt qua mười hai kiếp nạn như sư phụ anh sưu tầm, thì đều là y thuật có giá trị.

Trước đây anh đã ôn tập truyền thừa y thuật liên quan đến châm cứu nên tìm thấy rất nhanh, có một bộ phương pháp châm cứu thích hợp cho Luyện Khí kỳ tầng hai sử dụng tên là "Châm Âm Dương Ngũ Hành".

Trong phần giới thiệu của "Châm Âm Dương Ngũ Hành" có ghi cơ thể con người là tổ hợp được cấu tạo từ âm dương hòa hợp và năm nguyên tố kim, mộc, thủy, hỏa, thổ.

Mỗi huyệt vị đều có âm và dương, phân biệt thuộc tính ngũ hành.

Có châm âm, châm dương, âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh tương khắc.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 242



Chỉ khi âm dương cân bằng, ngũ hành tương sinh tương khắc tuần hoàn thì cơ thể con người mới có thể không mắc bệnh, nhờ đó mà sống lâu.

"Châm Âm Dương Ngũ Hành" ghi rất chi tiết về thuộc tính của mỗi huyệt vị trên cơ thể con người, châm cứu bằng chân khí thì mới có hiệu quả. Đây là một bộ phương pháp châm cứu dùng cho người tu chân, thật sự là có hiệu quả vô cùng kỳ diệu.

Dương Bách Xuyên cảm thấy mình chỉ cần luyện tập và nghiên cứu tường tận Châm Âm Dương Ngũ Hành là có thể chữa bệnh cho người bình thường, nói là có thể chữa khỏi tám mươi phần trăm cũng không quá chút nào.

Đối với chứng bệnh tắc nghẽn mạch máu và xơ cứng cơ bắp ở chân của mẹ Viên Kim Phượng, có Châm m Dương Ngũ Hành là đủ rồi.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Dương Bách Xuyên lấy ra một cây châm bạc, bắt đầu đâm vào chân Miêu Thúy Hoa.

Dưới tác động của chân khí, đuôi châm bạc rung lên phát ra tiếng ong ong.

Theo ghi chép trong "Châm m Dương Ngũ Hành", châm dương có thuộc tính khá mạnh, không được đâm quá nhanh, bởi vì là châm chậm nên phải nhẹ nhàng.

Trong nửa tiếng Dương Bách Xuyên đã đâm ba mươi sáu cây châm dương.

Tiếp theo là châm âm. Châm âm là châm nhanh, yêu cầu phải đâm liền mười hai cây một mạch.

Trong thời gian ba nhịp thở anh đâm xong ba mươi sáu châm dương. Bảy mươi hai châm cả âm lẫn dương đã đủ để chữa khỏi chân cho Miêu Thúy Hoa.

Viên Kim Phượng ở bên cạnh ngây ngốc nhìn Dương Bách Xuyên nghiêm túc chăm chú chữa trị chân cho mẹ mình, trong đầu vang lên một câu: đàn ông hấp dẫn nhất là lúc nghiêm túc làm việc.

Nhưng ngay sau đó Viên Kim Phượng trợn tròn mắt, bởi vì trong tầm mắt của cô ấy, tay Dương Bách Xuyên biến thành bóng mờ, đâm châm bạc vào các vị trí trên cơ thể mẹ mình với tốc độ khó mà nhìn thấy bằng mắt thường.

Mà trán anh thì đổ mồ hôi ròng ròng.

Lúc này, hai mắt Viên Kim Phượng sáng lấp lánh.

Trong thời gian ba nhịp thở, Dương Bách Xuyên đã hoàn thành ba mươi sáu châm nhanh, mỗi châm đều dùng đến chân khí. Sau khi hoàn thành anh mệt lả, chỉ cảm thấy đầu choáng mắt hoa, cơ thể lảo đảo ngã về phía sau.

Tức thì một mùi hương phả vào mũi anh, anh nhận ra mình ngã vào lòng Viên Kim Phượng.

Có câu người đẹp trong lòng và trong lòng người đẹp, hai vế này nghe na ná nhau nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng cảm giác hoàn toàn khác nhau.

Ví dụ như lúc này, bởi vì kiệt sức mà anh ngã vào lòng Viên Kim Phượng.

Anh cảm thấy hạnh phúc đong đầy, còn hạnh phúc như thế nào thì chỉ có người trong cuộc mới cảm nhận được.

"Nhóc Xuyên, cậu sao thế?" Viên Kim Phượng vô cùng lo lắng.

"Kim Phượng mau dìu nhóc Xuyên lên sofa nghỉ ngơi đi. Thằng bé này vì mẹ mà mệt lả rồi này." Giọng nói của Miêu Thúy Hoa tràn đầy đau lòng.

"Đừng lo, cháu nghỉ ngơi một lát là ổn." Dương Bách Xuyên yếu ớt cất lời. Thật ra anh muốn dựa vào lòng người đẹp thêm một lát nữa.

Nhưng thực tế là anh được Viên Kim Phượng dìu lên sofa nằm.

Mặc dù hơi lưu luyến, nhưng quả thật bây giờ anh cần nghỉ ngơi. Bảy mươi hai châm, châm nào cũng chứa chân khí, thật sự không phải chuyện đùa. Nhất là ba mươi sáu châm nhanh gần như đã tiêu hao hết chân khí và tinh lực trong người anh.

Châm Âm Dương Ngũ Hành có tổng cộng một trăm linh tám châm, hiện tại anh có thể thực hiện nhiều nhất bảy mươi hai châm.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 243



Nếu không vì chữa khỏi chân cho Miêu Thúy Hoa trong một lần, thì anh sẽ không liều mạng như vậy, có thể bắt đầu từ mười hai châm rồi cách mấy ngày lại tăng thêm số lượng châm cũng được.

Nhưng tính tình Dương Bách Xuyên hơi nóng vội, hơn nữa anh biết mẹ con Viên Kim Phượng rất mong hồi phục, vì vậy anh dứt khoát khiêu chiến cực hạn của bản thân, thực hiện bảy mươi hai châm. Kết quả là bản thân mệt lử.

Châm pháp Châm Âm Dương Ngũ Hành bắt đầu từ mười hai châm lên đến hai mươi tư châm, ba mươi sáu châm, bảy mươi châm, cuối cùng là một trăm linh tám châm. Mỗi giai đoạn có tác dụng khác nhau, càng về sau càng khó thực hiện, nhưng kết quả đạt được cũng tốt hơn.

Dương Bách Xuyên cũng biết bảy mươi hai châm hôm nay là quá sức mình. Nếu tu vi của anh tiến thêm một bước lên đến Luyện Khí kỳ tầng ba, thì việc châm cứu sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.

Anh thầm nhủ mình phải cố gắng tu luyện mới được. Trong truyền thừa của sư phụ, cái gì cũng chiếu theo tiêu chuẩn của người tu chân, không có nền tảng tu vi thì có rất nhiều công pháp anh không thể thực hiện.

Dương Bách Xuyên nằm trên sofa, Viên Kim Phượng rót cho anh một cốc nước.

Anh vươn tay nhận thì phát hiện ra tay mình run bần bật.

Lúc này Viên Kim Phượng giống như một người chị gái chăm sóc em trai bị ốm: "Cậu nằm yên đó, để chị đút cho cậu uống."

Cô ấy vừa nói vừa dùng một tay đỡ sau lưng Dương Bách Xuyên, tay còn lại đưa cốc nước đến bên miệng anh.

Tên họ Dương nào đó thích ý uống một hớp, cảm thấy cốc nước này thật ngọt.

Anh nhìn Viên Kim Phượng, thầm nghĩ trong lòng: "Bây giờ chị thành hầu gái bưng trà rót nước cho em thật rồi này. Cảm giác rất tuyệt vời, ha ha!"

Nhưng tiếc là những điều tốt đẹp luôn ngắn ngủi. Dương Bách Xuyên hãy còn lưu luyến mà Viên Kim Phượng đã buông anh ra.

Lúc này anh cảm thấy buồn ngủ, mí mắt nặng trịch, bất tri bất giác ngủ thiếp đi.

...

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, anh bị Viên Kim Phượng lay dậy.

"Nhóc Xuyên mau dậy đi! Dậy nào!"

Dương Bách Xuyên mở mắt ra hỏi: "Sao vậy chị?"

"Mẹ chị nói là chân hơi đau, có phải là cần rút châm rồi không?" Viên Kim Phượng không hề lo lắng, trái lại còn hết sức vui vẻ.

Chân của mẹ cô ấy đã mất cảm giác hơn mười năm, bây giờ mẹ lại nói là cảm thấy đau.

Việc này nói lên điều gì?

Nói lên Dương Bách Xuyên châm cứu có hiệu quả nhanh chóng.

Thấy đau chứng tỏ có cảm giác, có hi vọng bình phục. Vì vậy Viên Kim Phượng kích động đánh thức Dương Bách Xuyên đang ngủ say.

Dương Bách Xuyên sửng sốt, khẽ nở nụ cười: "Chị đừng lo, đây là chuyện tốt. Để em dậy kiểm tra. À phải rồi, em đã ngủ bao lâu vậy chị?"

"Khoảng hơn một tiếng. Cậu cảm thấy thế nào?" Viên Kim Phượng ân cần hỏi han.

"Vẫn ổn ạ, ngủ một giấc xong em đỡ hơn nhiều rồi." Dương Bách Xuyên vừa nói vừa đứng dậy đi tới bên cạnh Miêu Thúy Hoa, sau đó đặt tay lên chân bà ấy, dùng chân khí kiểm tra.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 244



Sau đó, anh mỉm cười nói: "Chúc mừng dì, kinh mạch bị tổn thương đã thông hoàn toàn, mạch máu trên đùi cũng khôi phục sự tuần hoàn. Lát nữa cháu sẽ rút châm. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra thì bây giờ dì có thể đứng dậy. Có lẽ tạm thời đi bộ hơi khó khăn, nhưng hàng ngày dì tập đi bộ nhiều một chút thì chưa đầy một tháng có thể khôi phục như bình thường."

"Nhóc Xuyên... Thật ư?" Miêu Thúy Hoa run rẩy hỏi. Bà ấy đã bị liệt mười năm, chỉ mình bà ấy mới biết những đau khổ trong đó.

Không một giây phút nào bà ấy ngừng mong muốn ngủ một giấc dậy là chân có thể đứng lên được.

Mấy năm qua bà ấy và con gái Viên Kim Phượng đã đến hầu hết các bệnh viện trên cả nước, thuốc đã uống hơn trăm cân mà chẳng thấy tình hình khởi sắc.

Dương Bách Xuyên mang đến hi vọng cho bà ấy một lần nữa, hơn nữa hôm nay niềm hi vọng đã trở thành hiện thực, sao Miêu Thúy Hoa có thể không kích động cho được.

Đột nhiên Dương Bách Xuyên cấp tốc rút châm trên chân Miêu Thúy Hoa ra, sau đó đi đến bên cạnh bà ấy và chìa tay ra: "Để cháu đỡ dì, dì thử từ từ đứng lên xem có thật không."

"Con đỡ mẹ." Thật ra Viên Kim Phượng căng thẳng hơn ai hết. Có thể nói chân của Miêu Thúy Hoa bị liệt hơn mười năm là vì cô ấy. Mỗi đêm Viên Kim Phượng nghĩ đến chân của mẹ đều khóc thầm, không ai mong mỏi Miêu Thúy Hoa có thể đứng lên một lần nữa hơn cô ấy.

Lúc này Viên Kim Phượng và Dương Bách Xuyên mỗi người một bên dìu Miêu Thúy Hoa, mong chờ bà ấy đứng dậy.

Ngoài mặt Viên Kim Phượng tỏ ra bình tĩnh, nhưng thật ra trong lòng đã nổi sóng to gió lớn. Cô ấy kìm nén không dám lên tiếng vì sợ mình vừa cất lời, mọi hi vọng sẽ tan biến.

Miêu Thúy Hoa từ từ đứng dậy trong sự cổ vũ của Dương Bách Xuyên và con gái.

Bà ấy bắt đầu đứng lên từng chút một.

"Dì thử xem có đi được không?"

Dương Bách Xuyên cũng hơi căng thẳng, không biết rốt cuộc hiệu quả của Châm Âm Dương Ngũ Hành ra sao. Lúc anh dùng chân khí kiểm tra, chân của Miêu Thúy Hoa đã hồi phục.

Trước đó anh nói với hai mẹ con họ là nắm chắc bảy phần, thật ra là lời khiêm tốn.

Để tăng tỉ lệ thành công, anh đã liều mạng thực hiện bảy mươi hai châm với hi vọng chữa khỏi chân của Miêu Thúy Hoa trong một lần duy nhất.

"Được... Dì thử nha?" Miêu Thúy Hoa rưng rưng nước mắt. Thật ra khoảnh khắc mình có thể đứng dậy, bà ấy đã biết là chân mình khỏi rồi, được Dương Bách Xuyên chữa khỏi.

Trước cái nhìn chăm chú của Dương Bách Xuyên và Viên Kim Phượng, Miêu Thúy Hoa run rẩy nhấc chân trái lên giống như người mới tập đi.

Sau đó, bà ấy bước đi bước đầu tiên.

Giây phút này bà ấy nghẹn ngào trong nước mắt: "Nhóc Xuyên... Dì đứng được rồi này, chân dì khỏi rồi cháu ơi!"

Một câu nói đơn giản nhưng chất chứa bao niềm kích động và chua xót.

Dương Bách Xuyên cũng vui thay Miêu Thúy Hoa: "Chúc mừng dì!"

20230228111500-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 245



Hai mẹ con vỗ về nhau một lúc rồi buông ra. Viên Kim Phượng đi tới cạnh Dương Bách Xuyên, trên mặt nở nụ cười mà nước mắt cứ tuôn rơi. Đột nhiên cô ấy ôm Dương Bách Xuyên, nói nhỏ bên tai anh: "Cảm ơn cậu, nếu cậu muốn thì chị sẽ bưng trà rót nước cho cậu, làm hầu gái của cậu."

Nghe thấy lời nói thì thầm của Viên Kim Phượng, Dương Bách Xuyên rất vui, anh biết rằng kể từ lúc này mình đã dùng y thuật giành được trái tim mỹ nhân.

Đương nhiên anh gần gũi với Viên Kim Phượng phần lớn là vì đồng cảm và thương xót cô ấy. Anh giúp đỡ Viên Kim Phượng cũng là để báo đáp ân tình năm xưa cô ấy đã hỗ trợ anh và em gái một nghìn tệ đi học.

Mặt khác, mẹ của Viên Kim Phượng là một người giàu tình thương. Thật ra quan hệ của người dân thôn Thượng Dương rất hài hòa, nếp sống giản dị. Hồi anh còn nhỏ, ba bà cháu anh đã nhận không ít ân huệ của người trong thôn, Dương Bách Xuyên rất cảm kích mỗi người họ.

Bây giờ anh đã có khả năng giúp đỡ thì tất nhiên sẽ giúp đỡ.

Đương nhiên kỳ thật anh cũng thích chị gái Viên Kim Phượng nhà bên, nói không thích là nói dối. Nhưng từ trước đến giờ Dương Bách Xuyên chưa từng nghĩ đến việc lợi dụng người ta, anh muốn giúp đỡ cô ấy hơn cả.

Dương Bách Xuyên cười ha ha: "Chị Kim Phượng mau buông ra, dì đang nhìn kìa, chị ôm em thế này em ngại lắm."

Viên Kim Phượng đỏ mặt lườm anh rồi buông ra.

Lúc này Miêu Thúy Hoa làm như không nhìn thấy gì hết, nở nụ cười dịu dàng: "Kim Phượng, mẹ đi chầm chậm trong sân đây, con mau nấu cơm cho nhóc Xuyên đi."

Dứt lời bà ấy lại nhìn Dương Bách Xuyên dặn dò: "Nhóc Xuyên à, hôm nay cháu không được đi, nhất định phải ở lại ăn bữa cơm để dì cảm ơn cháu đàng hoàng."

"Vâng ạ. Để cháu dìu dì ra ngoài."

"Không cần đâu. Hôm nay cháu mệt rồi, cứ ngồi xuống nghỉ ngơi thoải mái, để Kim Phượng nấu cơm cho cháu. Hiện tại dì cảm thấy chân có sức rồi, không ngã được." Trong khi nói chuyện bà ấy đã ra khỏi phòng khách.

Trong phòng khách chỉ còn lại hai người Viên Kim Phượng và Dương Bách Xuyên.

Dương Bách Xuyên nhìn Viên Kim Phượng đang ngượng ngùng, hắng giọng nói: "À ờm... hầu gái đi nấu cơm cho cậu đi!"

"Hì hì!" Viên Kim Phượng bật cười thành tiếng: "Cậu chủ chờ thiếp, thiếp đi ngay đây."

Từ khi tu chân, Dương Bách Xuyên chưa từng ăn no căng tròn.

Vậy mà hôm nay, lần đầu tiên anh ăn no căng bụng.

Bởi vì anh chữa khỏi chân cho mẹ của Viên Kim Phượng, cho nên trên bàn cơm hai mẹ con biến lòng cảm ơn thành từng đũa thức ăn. Nhất là Miêu Thúy Hoa gần như không ăn gì, cứ liên tục gắp thức ăn vào bát cho Dương Bách Xuyên.

Nhà họ Viên có Viên Kim Phượng nên điều kiện sống miễn bàn, cô ấy tốn ba tiếng đồng hồ làm mười lăm mười sáu món ăn để cảm ơn Dương Bách Xuyên.

Cô ấy và mẹ mình thay phiên nhau xới cơm và gắp thức ăn cho Dương Bách Xuyên.

Ban đầu Dương Bách Xuyên không từ chối, dù sao anh cũng ăn nhiều.

Kết quả là bất tri bất giác anh đã ăn quá no.

Giữa chừng Viên Đại Thành về nhà trong tình trạng say bí tỉ, sau đó nâng ly chạm cốc với Dương Bách Xuyên, hai người uống hết nửa thùng rượu trắng Lê Hoa Xuân thượng hạng.

Đương nhiên kết quả là Viên Đại Thành say khướt.

Bữa cơm kéo dài đến hai giờ chiều mới kết thúc, Dương Bách Xuyên ưỡn bụng rời khỏi nhà họ Viên.

Viên Kim Phượng ra ngoài tiễn anh. Hai người đi trên đường, Dương Bách Xuyên hỏi cô ấy: "Chị Kim Phượng có đi đó đi đây nữa không?"
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 246



Viên Kim Phượng ngây ra một lúc rồi nói: "Chị xem cậu là em trai nên nói thật với cậu vậy. Đúng như người trong thôn đồn đãi, chị thừa kế một khối tài sản lớn của một thương nhân Hồng Kông, hiện đang sở hữu một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu. Nhưng mà chị không am hiểu kinh doanh nên thuê người quản lý.

Bây giờ chị chẳng muốn làm gì hết, chị hơi chán ghét cuộc sống bên ngoài, rất muốn tìm một nơi yên tĩnh nghỉ ngơi một thời gian. Chị sẽ ở nhà bầu bạn với ba mẹ một thời gian ngắn.

Nhóc Xuyên à, cậu được đi học, có học thức, chị có thể cho cậu công ty kia. Thật đấy, chị có đủ tiền tiêu là được, dù sao chị cũng không hiểu gì về công ty. Cậu chữa khỏi chân cho mẹ chị, thỏa mãn nguyện vọng hơn chục năm ròng của chị, chị không biết phải cảm ơn cậu thế nào. Chị thật sự muốn trao công ty cho cậu, miễn là cậu không chê."

Dứt lời cô ấy thở dài nói: "Có lẽ cậu sẽ chê cười chị, cho rằng chị bám lấy một lão già, chiếm được tài sản... Đúng vậy, sự thật đúng là như thế!

Năm ấy chị đến phía nam làm thuê, từng rửa bát, từng làm nhân viên phục vụ, từng phát tờ rơi... Thậm chí chị suýt bị tổ chức bán hàng đa cấp lừa tiền lừa tình. May mà trời thương, cái đêm chị gia nhập tổ chức bán hàng đa cấp, tổ chức đó bị cảnh sát triệt tiêu nên chị thoát nạn.

Lúc đó trên người chị chẳng còn đồng nào, có một chú cảnh sát tốt bụng cho chị năm mươi tệ ăn cơm. Đêm hôm ấy chị ngủ dưới gầm cầu...

Sáng hôm sau thức dậy, chị nhặt được một chiếc ví tiền ở ven đường, bên trong không có tiền nhưng có một thẻ chứng minh thư, một tấm danh thiếp và một bức ảnh cũ trông khá giống chị. Trên danh thiếp viết dòng chữ Tổng giám đốc Công ty X.

Lúc ấy chị biết mình rất cần tiền, cần phải làm một kẻ có tiền. Chị không muốn bị đói, không muốn ngủ dưới gầm cầu, không muốn ngâm tay trong nước lạnh rửa bát mười mấy tiếng một ngày, không muốn...

Trong khi đó, có lẽ tấm danh thiếp và chứng minh thư viết bằng chữ Singapore kia có thể cho chị một miếng cơm ăn. Vì vậy chị đến bốt điện thoại công cộng gọi vào số điện thoại trên danh thiếp.

Khoảng một tiếng sau, một chiếc xe hơi màu đen trông rất cao cấp xuất hiện. Khi ấy chị không biết là xe gì, về sau mới biết đó là xe Bentley thương vụ có giá hơn tám triệu.

Xe dừng trước mặt chị, một ông già khoảng bảy tám mươi tuổi ngồi trong xe. Ông ấy bảo chị lên xe. Lúc đó chị chỉ có hai bàn tay trắng, chẳng cần nghĩ ngợi mà lên xe luôn.

Trên xe, chị kiểm tra đối chiếu với chứng minh thư thì thấy đúng là chủ thẻ, bèn trả lại cho người ta. Sau khi trò chuyện chị mới biết hôm trước ví tiền của ông ấy bị lấy cắp, tiền bên trong chỉ là chuyện nhỏ, còn chứng minh thư và ảnh thì cực kỳ quan trọng.

Ông ấy hỏi chị muốn gì, chị trả lời là muốn tiền. Ông ấy mỉm cười nhìn chị, khen chị rất thành thật. Sau đó ông ấy nói rằng muốn tiền cũng được, ông ấy không thiếu tiền, nhưng có một điều kiện là chị phải lấy ông ấy.

Chị xem tuổi tác thì ông ấy có thể làm ông nội chị luôn. Nếu là lúc bình thường thì e là chị sẽ cắn ông ấy một phát, nhưng lúc đó chị không làm vậy, bởi vì chị biết mình chỉ là một cô gái tứ cố vô thân giữa thành phố lớn, một đứa sao chổi bị nhà chồng đuổi đi, một con nhỏ miền núi.

Thế là chị đồng ý lấy ông ấy, làm vợ ông ấy. Chị cứ tưởng ông ấy bảo chị lấy ông ấy là làm kẻ thứ ba gì đó cơ, nhưng ai dè ông ấy đã hơn bảy mươi mà chưa vợ chưa con. Sau đó, chị theo ông ấy đến Singapore.

Sau khi kết hôn chị mới biết nguyên nhân thật sự khiến ông ấy cưới chị là bởi vì chị rất giống mối tình đầu hồi trẻ của ông ấy. Chị đã xem ảnh chụp, quả thật rất giống, giống đến tám chín phần.

Bọn chị đã kết hôn nhưng ông ấy không chạm vào chị. Ông ấy nói rằng bản thân có tài sản hơn trăm triệu nhưng không thể làm cho người yêu sống lại, không mua được thời gian. Ông ấy cưới chị chỉ vì tưởng nhớ mối tình đầu mà thôi.

Ông ấy đến Singapore trong thời kỳ cải cách văn hóa. Hồi trẻ ông ấy thích mối tình đầu của mình, nhưng bị ba mẹ đằng gái phản đối, chê ông ấy nghèo, vì vậy ông ấy sang Singapore liều mạng kiếm sống. Bốn mươi năm sau ông ấy trở về thì bạn gái đã qua đời vì bệnh tật...
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 247



Ông ấy nói rằng đó là niềm nuối tiếc nhất trong đời mình, sự xuất hiện của chị chính là một kiểu ký thác nỗi niềm. Tiếc là chưa đầy nửa năm thì ông ấy phát bệnh trong lúc đang dùng bữa, nghẹt thở qua đời. Sau đó chị thừa kế tài sản của ông ấy - một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu."

Viên Kim Phượng bình tĩnh kể lại câu chuyện về bản thân mình với vẻ mặt tự giễu.

Nhưng Dương Bách Xuyên không cười nhạo cô ấy, ngược lại càng cảm thấy Viên Kim Phượng rất đáng thương.

Về chuyện cô ấy lựa chọn kết hôn với một ông già hơn bảy mươi tuổi, anh có thể thấu hiểu. Khi con người rơi vào cảnh khốn cùng, nếu bế tắc thì ngay cả chuyện giết người phóng hỏa cũng làm được, huống chi chỉ cần lấy một ông già bảy mươi là có thể thay đổi vận mệnh của mình.

Vả lại sau khi kết hôn, ông lão kia không chạm vào Viên Kim Phượng, nếu nói hai người kết hôn thì chẳng thà nói là thương nhân Hồng Kông kia tìm một nơi gửi gắm nỗi niềm về mối tình đầu.

Có lẽ trong mắt người ngoài, Viên Kim Phượng là một kẻ vì tiền mà không từ thủ đoạn, lấy một lão già. Nhưng Dương Bách Xuyên cho rằng cô ấy làm vậy là vì sinh tồn.

Đừng thấy xã hội ngày nay phồn hoa như gấm mà lầm, có ai biết được vẫn có người lận đận long đong?

Vẫn có người giống như con kiến vùng vẫy giữa dòng đời.

Có người vì lý tưởng mà gánh áp lực lớn bò lê bò lết như ốc sên.

Ai cũng là người bình thường, không có ai cao quý hơn ai. Có lẽ cũng có người cao quý đấy, nhưng chắc chắn chỉ là số ít.

Ngay cả bản thân Dương Bách Xuyên, nếu không có truyền thừa tu chân của sư phụ thì khi nghe Viên Kim Phượng nói muốn tặng một công ty có giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu, anh nhất định sẽ động lòng, bởi vì anh chỉ là hạt bụi nhỏ bé chốn hồng trần.

Không ai tránh được chữ tục, câu chuyện của Viên Kim Phượng chỉ là một bức tranh thu nhỏ giữa hàng ngàn hàng vạn sinh linh. Dương Bách Xuyên tin rằng có rất nhiều người giống cô ấy.

Về việc Viên Kim Phượng muốn tặng công ty, Dương Bách Xuyên nhìn ra cô ấy tuyệt đối không giả vờ thăm dò, mà là thật lòng muốn tặng anh.

Nhưng Dương Bách Xuyên sẽ nhận ư?

Đáp án là không.

Vẫn là câu nói kia, anh là người tu chân, là một người đàn ông, người đàn ông tu chân đầu đội trời chân đạp đất.

Đừng nói là giá trị vốn hóa thị trường hơn trăm triệu, cho dù hơn tỉ anh cũng không cần.

Nhìn gương mặt đẫm nước mắt của Viên Kim Phượng sau khi kể chuyện xong, Dương Bách Xuyên mỉm cười vươn tay dịu dàng lau nước mắt cho cô ấy: "Chị Kim Phượng, chị là nha hoàn bưng trà rót nước của em, em là chủ nhân của chị, sau này em sẽ có nhiều tiền hơn chị, vì vậy chị cứ giữ lại công ty cho mình đi. Nếu một ngày nào đó em biến thành kẻ nghèo rớt mồng tơi thì em mới quay về tìm chị, rồi chị bao nuôi em có được không?"

"Phụt! Cậu đó, chẳng đứng đắn gì cả. Chị nghiêm túc đấy, không đùa với cậu đâu." Viên Kim Phượng bị từ "bao nuôi" của Dương Bách Xuyên chọc cười.

"Em cũng nghiêm túc mà. Còn nữa, chị đừng để bản thân sống mệt mỏi quá, sau này hãy vui vẻ lên, tuyệt đối đừng nghĩ mình là sao chổi. Chị là nữ thần trong mắt em. Tốt xấu gì chị cũng là phú bà, sao lại mê tín lạc hậu như thế. Chị coi mấy ngày nay em ở cạnh chị suốt, chẳng phải em vẫn khỏe re đấy sao?

Được rồi, chị đừng suy nghĩ lung tung nữa. Em hiểu hành vi của chị, chị cũng đâu làm gì sai. Người sống vì mình chứ không phải sống cho người khác nhìn. Từ giờ trở đi chị chính là nha hoàn của em. Em là chủ nhân, không cho phép chị buồn bã. Hì hì, ngày mai chị nhớ đến hồ Tiên Nữ, em đợi chị cùng tắm chung, ha ha ha!"

20230228111549-tamlinh247.jpg

 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 248



Lúc Dương Bách Xuyên về đến nhà, phát hiện Trần Bảy Roi đã trở lại, nhìn thấy Dương Bách Xuyên vội chạy đến, nói: “Tiên sinh, tôi đã điều động đội công trình nhà họ Trần đến, họ đang ở sườn núi phía Nam, ngài xem xem khi nào có thể khởi công?”

Dương Bách Xuyên rất thưởng thức thái độ làm việc của Trần Bảy Roi, nhưng khi nghe được lời nói của hắn, anh cũng có chút ngây người.

Khởi công càng nhanh càng tốt, nhưng quy hoạch như thế nào còn phải cần suy nghĩ, cần tìm Lưu Chấn Quốc thương lượng.

Nở nụ cười khổ, nói: “Anh Bảy, khởi công càng nhanh càng tốt, nhưng còn chưa có quy hoạch, trong đội công trình anh thuê đến có ai là nhà thiết kế kiến trúc không?”

“Có. Tôi đã đặc biệt điều động hai nhà thiết kế kiến trúc đến, một người nghiên cứu kiến trúc phương Tây, một người nghiên cứu kiến trúc Hoa Hạ. Trong tay bọn họ đều có bản vẽ mẫu xây dựng nông thôn kiểu mới, tôi gọi bọn họ đến cho tiên sinh xem thử?”

“Anh làm việc quá chu đáo, được, anh gọi bọn họ đến đây. Nếu có bản vẽ thiết kế nông thôn, vậy hôm nay có thể khởi công.” Dương Bách Xuyên rất vừa lòng với cách làm việc của Trần Bảy Roi.

Trần Bảy Roi gật đầu đi gọi điện thoại, Dương Bách Xuyên cũng gọi điện cho Lưu Chấn Quốc, bảo ông ta đến nhà anh cùng nghiên cứu kiến trúc xây dựng nông thôn mới.

Đội kiến trúc Trần Bảy Roi mang đến đang cắm trại ở chỗ đất hoang phía Nam sườn núi đối diện thôn.

Sau khi gọi điện thoại, rất nhanh hai nhà thiết kế kiến trúc đã mang theo bản thiết kế đến. Không bao lâu Lưu Chấn Quốc cũng đã đến nhà của Dương Bách Xuyên.

Mấy người ngồi ở trong phòng, bà nội và em gái bắt đầu nấu cơm chiều đãi khách.

Ở nông thôn, khác đến nhà nấu cơm là lễ nghĩa, cho dù điều kiện gia đình như thế nào cũng phải có một bữa cơm, nên đạo đãi khách ở nông thôn thường có tiếng nhiệt tình.

Mấy người cùng nhau thương lượng, quan sát bản vẽ do hai nhà thiết kế kiến trúc mang đến, cuối cùng lựa chọn bản vẽ xác nhập của Trung - Tây.

Bên ngoài dùng kiến trúc Hoa Hạ, bên trong xây theo thiết kế phương Tây, bao gồm cả trang trí. Theo ý kiến của Dương Bách Xuyên, cái nào tốt thì dùng cái đó. Cả thôn có tổng cộng 32 hộ gia đình, anh tu sửa dựa theo tiêu chuẩn 50 hộ gia đình.

Mỗi nhà gồm hai tầng một sân, chi phí dự đoán tầm 30 vạn một hộ, 50 hộ là 1500 vạn. Hơn nữa Dương Bách Xuyên yêu cầu nông thôn mới cần phải có một trung tâm hoạt động cho người già, thư viện… Hoàn thành kiến tạo toàn bộ thôn cần tiêu tốn khoảng hai ngàn vạn.

Một chuyện khác là cải tạo thôn cũ, phải sửa chữa một vài phòng ở cũ kỹ, còn phải ghép nhà tổ ba đời liên tiếp lại với nhau, sửa chữa cải tạo trang trí thôn, chi phí dự đoán vượt qua 2500 vạn.

Cải tiến cũ mới tổng hết 4500 vạn.

Dự chi này nằm ngoài dự đoán của Dương Bách Xuyên, ban đầu anh còn dự đoán trong lòng ít nhất cũng chỉ hết mấy trăm vạn, nhiều nhất là hơn ngàn vạn, không nghĩ đến phải tiêu tốn gần 4500 vạn.

Trước mắt anh không có nhiều tiền như vậy, trên người chỉ có khoảng 4-500 vạn tiền đan Trú Nhan.

Do anh yêu cầu quá cao, nếu không cũng không đến bằng đấy tiền. Nhưng nếu đã làm phải làm được tốt nhất, không có tiền thì nghĩ cách kiếm là được.
 
Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên
Chương 249



Anh không lo lắng chuyện này, cùng lắm thì luyện chế hai lò đan dược cầm đi bán đấu giá. Bây giờ trên người anh có linh dược Long Huyết, có thể luyện chế một vài đan dược có cấp bậc giống như đan Tạo Hóa Sinh Cơ.

Vì vậy anh chuẩn bị đi kiếm thêm tiền, không thể hạ thấp tiêu chuẩn cải tạo thôn cũ và xây dựng thôn mới.

Đây là chuyện đầu tiên anh làm cho người dân trong làng, cấp bậc chỉ có thể cao không thể thấp.

Lập tức nói với Trần Bảy Roi: “Anh Bảy, vậy quyết định như vậy. Trong thẻ của tôi có khoảng 500 vạn, anh cầm đi khởi công trước, tôi sẽ gom đủ số tiền dự chi trong vòng một tháng.”

Trần Bảy Roi liên tục xua tay, nói: “Chuyện của tiên sinh chính là chuyện của tôi, chuyện tiền nong tiên sinh không cần phải lo. Nhà họ Trần tôi vẫn có chút của cải, để tôi bỏ ra số tiền này cho, coi như là tâm ý của tôi dành cho tiên sinh.”

Dương Bách Xuyên cười, dừng tay nói: “Tâm ý của anh Bảy tôi nhận, nhưng anh đừng động tiền đó, tôi không thiếu số tiền đó. Hơn nữa đây là chuyện tôi muốn làm cho quê nhà và nhà của mình, để anh ra tiền sẽ thay đổi tâm ý của tôi, anh chỉ cần giúp tôi phụ trách cải tạo tốt thôn cũ mới là được.”

“Vậy tôi nghe theo tiên sinh, chúng tôi cũng đi chuẩn bị cho chuyện khởi công đây.” Nói xong, Trần Bảy Roi và hai nhà thiết kế định rời đi.

Lại bị Dương Bách Xuyên giữ lại, nói: “Đừng vội, dù sao hôm nay là ngày dựng trại đóng quân, ngày mai mới chính thức khởi công. Bà nội của tôi đã chuẩn bị xong cơm rồi, các anh ở lại ăn rồi đi cũng không muộn, đừng bỏ phí tâm ý của bà tôi.”

Trong lòng của Trần Bảy Roi rất cảm động, liên tục gật đầu ngồi xuống.

Ăn cơm xong, mấy người lại nói chuyện thêm một lúc, đến tận khi sắc trời sắp tối mới tan cuộc.

Sáng sớm ngày hôm sau, Lưu Chấn Quốc tổ chức tất cả người dân trong thôn tiến hành nghi thức khởi công. Tất nhiên, Dương Bách Xuyên làm người bỏ vốn phải có mặt ở hiện trường.

Trong tiếng pháo nổ xúc miếng đất đầu tiên, toàn thể người dân trong thôn rất vui vẻ với việc xây dựng thôn mới, tỏ vẻ mạnh mẽ duy trì Dương Bách Xuyên. Nhà nào rảnh, không vận việc nhà nông sẽ có nghĩa vụ đi đến công trường hỗ trợ.

Sau khi kết thúc, trên người của Dương Bách Xuyên đã bị tro bụi bao phủ, rời khỏi công trường, dạo tới dạo lui, cuối cùng đi đến hồ Tiên Nữ.

Anh muốn rửa sạch tro bụi trên người.

Muốn đến hồ, phải đi xuyên qua một rừng cây nhỏ, đột nhiên Dương Bách Xuyên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển vang lên từ phía sau lưng anh.

Trong lòng anh vô cùng vui vẻ, nhớ rõ hôm qua tắm rửa, Viên Kim Phượng có nói sẽ đến hồ Tiên Nữ tắm rửa cùng anh.

Lần này anh không quay đầu lại, trong lòng vui sướng, tiếp tục đi lên phía trước. Tiếng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển không nhanh không chậm đi theo anh.

Sau khi đến hồ Tiên Nữ, Dương Bách Xuyên muốn cố ý dọa Viên Kim Phượng, đứng ở bên hồ, cười áo trên người xuống. Lúc này mới đưa lưng về phía sau cười hì hì, nói: “Chị Kim Phượng, chị còn không lên tiếng, em sẽ c ởi quần ra đó, ha ha ha!”

Vừa dứt lời, phía sau vang lên một tiếng cười, nhưng lại không phải của Viên Kim Phượng.

Dương Bách Xuyên quay người lại, thấy được ở trên tảng đá lớn cao gần 3 mét, cách anh tám chín mét, có một người phụ nữ trung niên đứng ở đó. Người này tầm ba mươi mấy tuổi, ăn mặc có chút quái dị, quần áo trên người toàn màu đen, trang điểm giống như dân tộc thiểu số.
 
Back
Top Bottom