Siêu Nhiên Sứ Giả Thần Chết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
400365192-256-k844941.jpg

Sứ Giả Thần Chết
Tác giả: hoithovanchuong
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Sứ Giả Thần Chết Ji Hoon, một sứ giả thần chết lạnh lùng, mang trong mình sứ mệnh dẫn lối những linh hồn về cõi chết.

Trái tim anh vốn đã hóa đá sau hàng trăm năm nhìn sinh ly tử biệt.

Eun Ji, một cô gái bình thường nhưng lại sở hữu năng lực kỳ lạ: có thể dự báo trước cái chết của người khác.

Định mệnh trớ trêu đã kéo cô và anh lại gần, khi ranh giới giữa sự sống và cái chết ngày càng mong manh.

Tình yêu nảy nở trong bóng tối, giữa những bí mật bị che giấu và những kẻ đang khao khát quyền năng của thần chết.

Nhưng tình yêu với sứ giả vốn là một tội lỗi...

Một khi đã trao trái tim, anh sẽ phải trả giá.

Trong vòng xoáy của tình yêu tội lỗi sự chuộc tội, liệu Ji Hoon có thể thoát khỏi số phận được an bài?

Hay cả hai sẽ bị nhấn chìm trong bóng tối của tử thần?

Một câu chuyện ngôn tình huyền bí bi thương, đưa bạn đi từ những rung động dịu dàng đến những trận chiến khốc liệt giữa ánh sáng và bóng tối.​
 
Sứ Giả Thần Chết
Mảnh Vỡ Đầu Tiên


Seoul mùa thu.

Trời vẫn chưa lạnh hẳn, nhưng những cơn gió len lỏi qua hàng cây ngân hạnh đã mang theo mùi ngai ngái của lá úa.

Con đường dẫn đến trường đại học tràn ngập ánh nắng vàng, vương trên vai áo đồng phục của sinh viên, phản chiếu lên mặt kính xe buýt.Eun Ji ngồi ở hàng ghế sát cửa sổ, đôi mắt lơ đãng dõi theo dòng người qua lại.

Cô áp má vào mặt kính mát lạnh, hít một hơi thật sâu.

Mọi thứ trông có vẻ bình yên.

Nhưng Eun Ji biết rõ, sự bình yên ấy chỉ là một lớp vỏ mỏng manh.Vì cô có thể nhìn thấy thứ mà không ai khác nhìn thấy.Lần đầu tiên Eun Ji biết đến năng lực này là năm mười hai tuổi.

Khi đó, trong một buổi dã ngoại của lớp, cô nhìn thấy một “hình ảnh” thoáng qua – một chiếc xe đạp nằm chỏng chơ bên vệ đường, cùng một đứa trẻ nằm bất động, máu chảy ra từ trán.

Hình ảnh biến mất nhanh đến mức khiến cô rùng mình.

Chỉ mười phút sau, một cậu bé trong nhóm thật sự ngã xe đạp y hệt như thế.Kể từ ngày ấy, năng lực này cứ đeo bám lấy cô, như một chiếc bóng không thể rũ bỏ.

Mỗi khi ai đó sắp chết, Eun Ji sẽ thấy một đoạn “ảnh chụp tương lai” – có khi chỉ là bàn tay buông thõng, có khi là bông hoa tang đặt trước di ảnh.

Mơ hồ, lạnh lẽo, nhưng lại chính xác đến đáng sợ.Cô đã từng thử phớt lờ.

Đã từng nghĩ đó chỉ là ảo giác.

Nhưng cái chết luôn đến, bất kể cô có tin hay không.Chiếc xe buýt dừng lại trước đèn đỏ.

Một ông lão tầm bảy mươi bước lên, lưng hơi còng, tay xách giỏ rau.

Eun Ji thoáng nhìn ông và… thế giới trước mắt chợt nhòe đi.Trong một giây ngắn ngủi, hình ảnh ập đến: chiếc giỏ rau văng xuống mặt đường, những cọng rau vương vãi, bánh xe tải lăn qua một cơ thể bất động.

Âm thanh va chạm chát chúa vang vọng trong tai cô.Eun Ji giật mình, tim đập dồn dập.

Cảnh tượng biến mất, trả lại cho cô không gian bình thường với ánh nắng xuyên qua cửa kính và ông lão hiền từ mỉm cười khi có người nhường chỗ.“Không… không thể nào.” – Eun Ji thì thầm.

Cô siết chặt dây quai cặp.Kinh nghiệm cho cô biết, chỉ trong vài phút nữa, cái chết sẽ đến.Đèn xanh bật.

Xe buýt tiếp tục lăn bánh.

Ông lão đứng dậy, bấm chuông xuống trạm kế tiếp.

Eun Ji bối rối nhìn quanh, tim cô như muốn nhảy khỏi lồng ngực.Cô có nên làm gì đó không?

Cảnh báo ông lão ư?

Nói thế nào đây – “Ông ơi, đừng qua đường, ông sắp bị xe tông chết”?

Ai sẽ tin lời một sinh viên xa lạ?Eun Ji cắn môi, đấu tranh trong lòng.

Nhưng rồi bản năng mạnh hơn sự sợ hãi.

Khi ông lão chuẩn bị bước xuống xe, cô chồm người lên:“Ông ơi!

Đợi chút…!”

Ông lão quay lại, ánh mắt ngạc nhiên.

Eun Ji lắp bắp: “Ông…

ông đừng đi vội.

Đường đông lắm, nguy hiểm.”

Ông lão bật cười hiền hậu.

“Cháu gái à, ông sống ở khu này mấy chục năm rồi.

Yên tâm đi.”

Nói rồi, ông vẫn xuống xe.

Eun Ji áp tay lên ngực, tim đập hỗn loạn.

Cô nhìn qua cửa kính, thấy ông lão chậm rãi bước ra vạch qua đường.Đúng khoảnh khắc ấy, từ phía xa, một chiếc xe tải phóng tới.

Eun Ji thét lên trong vô thức:“Cẩn thận!”

Người đi đường cũng hét lớn.

Ông lão sững người, chiếc giỏ rơi xuống, nhưng may mắn thay, một thanh niên gần đó đã lao tới kéo ông lại.

Chiếc xe tải rít lên, lướt qua chỉ cách vài centimet.Cả trạm xe náo loạn.

Ông lão ngồi bệt xuống, mặt cắt không còn giọt máu.Eun Ji thở dốc, mồ hôi rịn ướt trán.

Lần đầu tiên… cô đã thay đổi được “một mảnh vỡ cái chết”.Đêm hôm đó, Eun Ji trằn trọc mãi không ngủ được.

Hình ảnh ban ngày cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.Có lẽ năng lực này không chỉ để chứng kiến.

Có lẽ cô có thể… cứu người.Nhưng nếu vậy, đồng nghĩa với việc cô sẽ phải đối mặt với hàng loạt cái chết, hàng loạt cảnh tượng đáng sợ.

Liệu cô có đủ mạnh mẽ không?Eun Ji nhắm mắt.

Trong khoảnh khắc, cô nghe như có tiếng bước chân vọng đến, chậm rãi và lạnh lùng.

Cô mở choàng mắt, nhưng căn phòng chỉ có ánh trăng lấp loáng qua cửa sổ.Cô không hề biết, từ trong bóng tối của thế giới bên kia, **một đôi mắt đang dõi theo mình – đôi mắt lạnh lẽo của sứ giả thần chết Ji Hoon.
 
Back
Top Bottom