Siêu Nhiên Soul Searching

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
356903888-256-k560099.jpg

Soul Searching
Tác giả: thotrn751853
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Bentley- một học sinh cấp 3 bình thường với chiếc mỏ hỗn, chửi đíu chừa một ai.

Trong một lần trốn học do bất cần đời, cô bị một sinh vật quái thai rượt đuổi.

Khi đến đường cùng, bản năng sinh tồn trỗi dậy, cô đã đâm chết nó với một nhát vào tim trước sự chứng kiến của một thợ săn bóng đêm.
___________________
Tôi lấy ý tưởng từ seri "Thợ săn bóng đêm" của một youtuber.

Nên sẽ lấy ý tưởng khá nhiều, mong mọi người không ném đá.

Tôi sẽ chỉnh sửa lại văn bản khá nhiều.​
 
Soul Searching
Chap 1


Hôm nay chả phải là một ngày vui vẻ mấy với Bentley khi mới sáng nay bố mẹ cô đã lên tòa kí đơn ly hôn.

Khoảnh khắc ấy cô thấy tim thắt lại, cũng không nỡ, nhưng cô cũng không có ý định can thiệp hay gì hết.

Bởi, bố cô lấy tiền đi với gái, khiến mẹ cô ngày hôm nào cũng bất lực ngồi khóc, không làm được gì.

Cô chỉ biết vừa hận vừa thương, cô cũng dần chả muốn về nhà mà đa phần là thích ở trường hơn.

Vì dù cho đám bạn có mất nết, khốn nạn đến mức nào thì cũng làm cho cô cười lớn, thoát khỏi cơn đau thắt trong lòng.

Mẹ của Bentley trở cô đến trường, khi đang lái xe, cô có thấy những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt bà, cô cố lản tránh nó đi.

Xuống xe, bà nhắc cô vài câu.

- Cố học hành cho tốt, mai sau có công ăn việc làm không cần phụ thuộc vào đàn ông, nha con. _Bà nói khi nước mắt rưng rưng, Bentley chỉ ừ một cái cho nhanh, mẹ cô cũng chỉ lặng lẽ quay xe đi về.

- "Phiền, nhìn mặt hai người làm tôi phát ngán." _Bentley nghĩ, cô nhìn ngôi trường trước mặt.

Không hiểu sao trong đầu cô nảy ra suy nghĩ.

- " Hay...

Trốn học nhể!

" _Cô đi lên trên lớp, gặp đám bạn đang cười đùa vui vẻ, đặt cặp sách xuống và nói với thằng bên cạnh trong khi đang vứt hết sách vở vào bên trong, chỉ để lại hộp bút, quyển sổ vẽ, một quyển sách và lấy thêm con dao rọc giấy ra.

- Trông cặp hộ tao nhớ, tao đi có việc tí! _ Nhận được sự đồng ý, cô vác cặp chạy ra khỏi cổng trường, đợi cho trống đánh vào học rồi thì cười khẩy chạy vụt đi.

Cảm giác chạy dù mệt nhưng cô lại thấy mình thoải mái và được thả lỏng hơn.

- Hmm...

Đi đâu bây giờ nhỉ? _Cô chạy loanh quanh mấy nơi cô từng nhìn qua, từ chợ, siêu thị, đến cả quán tạp hóa bên cạnh trường.

Cô lại đi qua nhà hàng xóm sờ con chó to lớn kia qua cửa sắt.

- Nay tao trốn học đấy!

Mọi thứ đối với tao thật quá tệ rồi, tao sẽ trốn học! _Bentley cười với chú chó, con chó cũng đáp lại bằng việc liếm tay cô.

- Tao muốn có một con chó như mày á!

Nhưng tại lão già kia lúc đéo nào xin cũng chửi tao, còn bày đặt liếc nữa. _Bentley tạm biệt con chó nhà hàng xóm rồi tiếp tục công cuộc chốn học của mình.

Cô biết nơi cô muốn đi đến, mới vài hôm trước cô tìm thấy một cái đường cống bỏ hoang.

Bentley bắt đầu vừa nhảy chân sáo, vừa nhìn ngắm, hít hà mùi hương xung quanh.

- Ủa?

Chết mẹ lạc rồi! _Bentley hốt hoảng khi cái cống này éo phải cái cống bỏ hoang hôm trước cô thấy, giờ chỉ có nước đi kiếm đường quay trở lại thôi.

Cô ngậm ngùi quay đầu rời đi, nhưng chợt có tiếng gầm gừ trước mặt, cô ngước mắt lên nhìn.

Điếng người, ngay trước mắt là một con sinh vật thân hình nhầy nhụa, trắng bóc từ đầu đến trên chân, đặc biệt là phần quai hàm dài ra bất thường và hàm răng máu me, nhìn kĩ trong đó thậm chí có cả xác chuột cống.

- Hả-? _Bentley giật mình, cố tìm đường trốn thoát.

Éo le là chỉ còn mỗi đường cống là cô có thể chạy vào, cô ngay lập tức quay đầu chạy thật nhanh vào trong cống ngầm.

Đường cống tối om, hôi rình với mùi xác chuột đang phân hủy và mùi nước tiểu.

Dù có vậy thì việc dữ mạng vẫn tốt hơn.

Cô chạy bán sống bán chết, đến khúc quẹo thì cô lại chọn ngay chỗ có đường cụt.

- Thôi rồi... _Bentley thở dài quay mặt đối diện với con quái vật đang ngày càng đến gần.

Tay rút ra con dao rọc giấy để hộ thân.

- Trước khi chết thì tao cũng phải đâm mày một nhát đã! _Cô đanh mặt nhìn vào con quái vật trước mắt, nó lao đến phía cô.

Cô cũng không vừa mà chuẩn bị tư thế.

Khoảnh khắc mà máu tươi trào ra cô cũng đã ngã xuống nền bê tông lạnh lẽo, nhưng lạ là cô không thấy đau, chỉ thấy mùi máu tanh bốc lên.

- Ơ? _Bentley từ từ mở mắt, đứng trước mặt cô là một thiếu niên đang cầm cây lưỡi hái.

Anh ta đang đá xác con quái vật đi chỗ khác.

- Ái chà!

Không cần anh cứu em cũng đã đâm chết nó rồi!

Làm tốt lắm. _Anh ta quay mặt lại để lộ mái tóc màu đỏ máu dài được buộc gọn và đôi đồng tử màu màu xanh xám, vận trên mình một chiếc áo choàng thắt lại ngang hông khiến anh chàng càng thêm cao lớn.

- Hả? _ cô ngơ ngác đứng dậy.

- À tí thì quên, anh là Hiruka thuộc hội thợ săn bóng đêm!

Còn em... _Hiruka nghiêng đầu.

- .... _Bentley còn đang bận há hốc với những gì đang xảy ra.

- À thui, để anh nhìn bảng tên học sinh của em cũng được!

Um...

Ben Bent...? _Hiruka cố định hình tên của cô.

- Bentley... _Cô giờ mới trả lời lại.

- À, đúng rồi!

Bentley!

Rất vui được gặp em!

Sorry nha anh người Nhật nên cũng không rành khoảng đánh vần này lắm! _Hiruka bắt tay với Bentley y như người thân lâu năm không gặp.

- ... * thằng chả này bị qq jz? * _Bentley nghĩ khi anh ta cười thân thiện.

- Ủa mà...

Nay là thứ 4...

Ơ!

Em là học sinh ít nhất phải ở trường lúc này chứ nhỉ!? _Hiruka.

- Em trốn học. _Bentley lấy lại bình tĩnh.

- Nòooo~ vậy là không tốt đâu cô bé~ nào!

Anh đưa em về trường!

Ơ kìa em đi đâu đấy!?_Bentley đi vượt qua người của Hiruka.

- Em không về, kệ anh. _Bentley bước ra khỏi cống.

- Em không sợ bị bố mẹ mắng sao? _Hiruka chạy theo.

- Đừng lo, họ không quan tâm lắm đâu. _Bentley.

- Ò~~. _Hiruka.

- Mà hội săn gì gì đó anh nói là hội gì vậy? _Bentley.

- À~.

Để anh nói cho em nghe nha.

- Ừa, anh nói đi. _Bentley.

- Hội thợ săn bóng cũng có từ khá lâu rồi.

- Không bằng The Knight của chính phủ phải không anh? _Bentley.

- À ừm....

Thì...

Đúng, thôi nghe tiếp đi và cấm ngắt lời. _Hikaru.

- Hội thợ săn bóng đêm được thành lặp vào cuối thế kỉ 19, khi đó bọn quái vật đột nhiên sinh sôi nảy nở, những hiện tượng siêu nhiên, những thứ bí ẩn mà quân đội không thể nhúng tay, bọn anh đều sẽ tiếp nhận nó. _Hiruka.

- Tại sao The Knight lại không can thiệp vậy? _Bentley.

- Ôi trời, họ không rãnh đến nỗi phải động tay động chân vào những thứ như này đâu.

Toàn bọn anh làm ấy chứ. _Hiruka.

- Tại họ xịn xò hơn ạ? _Bentley.

- Ôi em ơi, chính phủ thì phải xịn chứ, bọn anh chả khác gì mấy con ghẻ cả. _Hiruka.

- Anh có thích The Knight của chính phủ không? _Bentley.

- Có chứ, một đàn anh của anh trong đấy, anh ta cũng không bình thường lắm đâu.

Hình như thuộc The Chaos. _Hiruka.

- Ui!

The Chaos toàn hảo hán thôi, em đã một lần chứng kiến rồi, ngài í xịn xò lắm luôn.

- Anh không biết tên thật của ảnh là gì, anh ta chỉ cho anh gọi bằng biệt danh thôi. _Hiruka.

- Là? _Bentley.

- The Death Scythe.

- Anh ấy bao nhiêu tuổi rồi?

- ....

Nói ra hơi nhục nhưng anh ta 16 tuổi.

- Hả!?

Nói chuyện thì một hồi thì hai người cũng ra khỏi đường ống cống.

- Giờ em muốn đi đâu? _Hiruka.

- em hỏi anh mới đúng, anh đi LẠC phải không? _Bentley.

- Á hự...

Sao -sao biết? _Hiruka bị nói trúng tim đen.

- Nãy giờ anh toàn dắt em đi vòng vòng thôi, em định để yên xem anh thế nào. _Bentley.

- À...

Thì, anh muốn tìm một chỗ, em dắt anh đi được không? _Hiruka cầu xin cô bé dẫn đường.

- Đổi lại cấm mang em đến trường. _Bentley.

- Oke oke~ anh muốn đến đồn cảnh sát số 327. _Bentley dắt Hiruka đi đến trước đồn cảnh sát.

- Nó gần lắm í, anh cứ đi thẳng rồi quẹo phải là được.

- À, Cảm ơn em-

- HIRUKA!!!

ANH ĐÃ ĐI ĐÂU TỪ NÃY ĐẾN GIỜ VẬY!!! _Một cô gái xinh xắn với mái tóc màu anh đào, đôi mắt màu xanh dương xinh đẹp, thân hình có chút nhỏ nhắn nhưng lại có vòng hai và vòng ba hoàn hảo.

- Ah...

Chào Kyoka... _Hiruka chốn sau Bentley.

- Anh!

Đồ mù đường!

Tôi đã bảo anh đứng im ở đây, vậy mà anh dám chạy đi lung tung!

ĐÃ BIẾT TÍNH MÌNH NHƯ THẾ RỒI MÀ CÒN KHÔNG CHỊU NGHE LỜI!!! _Cô nàng nóng nảy chỉ vào mặt Hiruka mắng mỏ.

- Anh còn vác thêm ai về nữa đây? _Kyoka.

- À!

Cô gái này bị lạc trong ống cống tôi chỉ là đi cứu cô ấy thôi! _Hiruka.

- Ah...

Em chào chị. _Bentley cúi đầu.

- ...

Chào cô nhé! _Kyoka từ gương mặt tức tôi chuyển sang nở một nụ cười tươi tắn.

- Chồi ôi cô xinh quá!

Cô tên gì? _Kyoka bắt tay cô chào hỏi.

- Dạ...

Bentley.

- * Phù!

Đánh lạc hướng được rồi! *_Hiruka lén chuồn đi nhưng bị Kyoka nắm cổ lôi lại.

- Từ từ nào, tôi có chuyện muốn nói với anh. _Kyoka.

- À, vâng ạ! _Hiruka chảy mồ hôi hột.

- Tại sao người của cô ấy lại có máu vậy? _Kyoka.

- À, tôi cũng khá bất ngờ với cô bé đấy.

Cô bé đã đâm chết con quái vật đó trong một nhát đấy. _Hiruka.

- Ồ... _Cả hai cùng nhìn về phía Bentley và thì thầm gì đó, khiến cô hơi lo lắng.

- Eh, sao vậy?

- À!

Không có gì đâu, cô có muốn vào văn phòng ngồi và uống một chút trà không? _Kyoka.

- Dạ. _Bentley đi theo hai người bọn họ.

Cô cũng chuẩn bị tinh thần, có gì thì xiên chết.

Bước tới trước cửa một văn phòng, bên trên ghi là phòng họp.

Khoan đã nào, cô có nên tin tưởng bọn này không, cô không ngại liều chết đâu.

Cốc cốc.

- Xin phép~. _Hiruka mở cửa, bên trong có thêm một vài người nữa với một mớ giấy tờ ở trên bàn.

Họ có vẻ đang bận rộn làm việc.

- Hừ!

Hiruka, cậu lại trốn đi đâu vậy! _Một anh chàng mặc quần áo phong cách thể thao, anh zai này lông đầu màu xanh khói và đôi đồng tử màu đen.

Anh ta tức tối đập bàn.

- Hihi, tôi đi dạo ấy mà, Diego. _Hiruka.

- Và lạc đường?

Anh phải để một cô gái dẫn đường cho? _Giọng nói thanh thoát của một người phụ nữ vang lên nơi góc phòng, cô ấy có mái tóc dài được búi gọn và một đôi mắt màu vàng kim.

- Haha...

Cô đừng nói vậy chứ cô Charlotte... _Hiruka.

- Tôi chỉ là xem ký ức của anh mà thôi. _Charlotte nhàn nhã uống trà.

- * Ok bố mày muốn phắn con cụ nó đi rồi đấy! * _Bentley hét trong lòng.

- Cô Charlotte nói phải, hắn ta thật vô trách nhiệm. _Một anh zai nữa, nhìn qua thì mặt hơi non ( trẩu như Hiruka) được cái đẹp zai hơn Hiruka.

Anh sở hữu mái tóc xám nhạt, với đồng tử xám.

Nhìn anh ta và Charlotte thân thiết như vậy thì chắc hẳn họ là một cặp.

- Hừ!

Cậu cũng chỉ là cái đồ đào hoa phong nhã đi tán gái cấp 2 thôi, Fumihito! _Hiruka.

- Hehe...

Mày nói cái đéo gì cơ?! _Fumihito.

- Tao nói mày á đồ ấu dâm! _Hiruka.

Nói rồi cả hai lao vào vồ vập, nắm đầu nắm cổ nhau.

- Ít nhất tao không phải cái đồ ế lòi *BEEP* 20 năm như mày!

- À thế à!

Đồ ấu dâm!

- Các anh không tính dữ thể diện với cô gái này à? _Một người thanh niên khác, anh ta ngăn cuộc hỗn chiến diễn ra.

Hiruka với Fumihito mới từ từ đứng dậy và bắt gặp ánh mắt nửa khinh nửa khó hiểu của Bentley khi cô ngước nhìn lên.

- Ah...

Đừng nhìn anh như vậy chứ. _Hiruka.

- È hèm...Vậy...

Cô gái này là sao? _Fumihito.

- Được Hiruka giải cứu.

Tên....

Bentley? _Charlotte nghiêng đầu.

- Ừm...

Đúng vậy đấy cô Charlotte, anh ta nói rằng con ấy đã tự đâm chết con quái vật trước khi anh ta kịp đến. _Kyoka.

- Con nhóc này á!? _Diego bất ngờ đứng bật dậy.

- Xịn mà ha? _Hiruka.

- Nhưng cô gái này là học sinh mà!

Với lại cô ấy đang trốn học đấy! _Cậu thanh niên vừa nãy nói.

- Ok Bentley à, để anh giới thiệu cho em sương sương những người trong đây nha! _Hiruka.

- Cậu chàng nãy đập bàn đập ghế kia là Diego, cậu ta thích bóng đá lắm đó!

Như em cũng đã biết bà trằn kia là Kyoka.

Thằng ấu dâm kia là Fumihito, cô gái đằng kia là Charlotte và người tóc trắng mắt tím đó là Hunter!

Đội trưởng của tụi này đó. _Hiruka.

- Ây đồ khốn nạn/ mù đường tôi là ấu dâm/ bà trằn hồi nào! _Fumihito và Kyoka muốn nhảy tới cấu xé Hiruka.

- Heh...

Nhóc không cần quan tâm tới họ đâu. _Hiruka nói thầm với Bentley.

- Sao em nghe họ miêu tả anh giống kiểu hay đi bịp người khác vậy? _Bentley.

- Đã bảo là không cần quan tâm mà!

Mà này Hunter, tôi muốn nói chuyện với cậu một chút. _Hiruka vẫy tay với Hunter, cả hai ra khỏi phòng như có chuyện gì đó bí mật lắm.

Kyoka đã mời cô bé một tách trà và nói chuyện cho đỡ ngại ngùng.

- Vậy, em học lớp mấy rồi? _Kyoka.

- 11 ạ.

- Hả!?

11 á?

Bảo sao vòng 1 lại..._Kyoka cúi xuống nhìn ngực mình.

- Nhóc là học sinh hả, giờ này phải đi học chứ tại sao lại ngồi đây? _Diego gặn hỏi.

- Nhà em ở đâu? _Charlotte.

- Trốn học hả nhóc? _Fumihito.

- Ừ em trốn đấy. _Bentley.

- Haizzz, học sinh thời nay thật là... _Fumihito.

- * Có cái qq nhà anh ấy, ông nội!* _Bentley.

RẦM!!

- Oke!

Anh em! _Hiruka đạp cửa xông vào.

- Hiruka!

Đừng đạp cửa nữa! _Cả ba đồng thanh.

- Tôi quen rồi!

Không bỏ được! _Hiruka.

- Cái đồ không biết ý tứ! _Diego.

- Được rồi mọi người, đừng cãi nhau nữa.

Tôi có một thông báo nho nhỏ, tôi sẽ thông báo nó vào tối nay.

Còn Cô bé kia có thể ở lại đây một đêm nếu không muốn về nhà. _Hunter.

- Ok đội trưởng!

- ...

Yeah* Ý gì đây? * _Bentley.

____________

Đến tối muộn khi lúc này đã là 12 giờ đêm nhưng Bentley vẫn chưa đi ngủ.

Cô bé còn đang bận ngồi vẽ tranh, trời mùa đông buổi tối cũng rất lạnh như cô được Charlotte và Kyoka đem cho bộ váy lông nhung cùng với một cái áo choàng lông...

Màu hường.

Bentley cũng từ chối nhưng bị hai má mẹ bức ép quá nên phải mặc vào rồi xoay đi xoay lại mấy vòng cho họ ngắm, họ còn có ý định lôi thêm vài bộ váy nữa ra cho cô mặc nhưng may có Hiruka can ngăn.

- Oáp....

12 giờ rồi, mình có nên đi ngủ không nhỉ? * nghi bọn nó làm trò con bò lắm. * _Nói thế chứ cô vẫn nằm bẹp xuống nệm ghế sofa.

- * Mà mấy khứa kia còn chưa về nữa, thấy điềm ghê*

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

.

- * Sao mặt nệm cứng thế?

Khoan, có gì đó sai sai. * _Cô từ từ mở mắt và trước mắt cô không phải là phòng tiếp khách của sở cảnh sát mà là một ngã tư vắng tanh không bóng người.

- *...

Lịt mẹ cuộc đời* _Bentley đứng dậy phủi phủi bộ váy rồi đi tìm đường trở về.

Tìm muốn lòi chu bin thì cuối cùng cô cũng thấy một quán ăn còn mở cửa.

Bentley liền té lẹ vào đó hỏi đường.

- Bác ơi, cho cháu hỏi.... _Bentley bước vào quán ăn nhưng nó lạ lắm, sao ông chủ lại thả rông xong quay mặt vào tường thế kia.

Biết là không ổn rồi nên cô quay đầu chạy đi.

Không ngờ là cơ thể hắn ta bắt đầu rung lắc dữ dội rồi quay mặt lại về phía cô, mặt nó tái mét, tím bầm và kinh tởm với từng ngấn mỡ trên cổ.

Nó cứ hét, lật tung bàn ghế lên rồi lao vào cô.

Cô chạy bán sống bán chết, nhưng cái nết tò mò vẫn phải quay đầu lại nhìn nó.

Bà mẹ nó chạy bằng bốn chân nữa, cái đéo gì đấy!!!

- * Đm cái thứ quái thai dị hợm, kinh tởm, kinh dị, mập địch,... * _Nhìn mặt bình thản vậy thôi chứ trong tâm đang gào thét 7749 câu chửi thân thương.

Coi nó chạy không biết mệt kìa, cái đống mỡ trên người chắc phải đem đi xào tóp mỡ 1 năm chưa hết.

Còn cô thì phải chạy xồng xộc như ngộ ngoài đường.

- * Chết cụ nó ngõ cụt! * _Cô quẹo phải vào ngõ cụt, tường thì cao éo leo lên được.

Con quái ngấn mỡ đó cũng sắp chạy đến rồi.

- Nhắm mắt chờ chết à...

Ơ nhưng không được thằng mặt lozn đó còn chưa trả tiền mình! _Bentley.

Đột ngột một thứ sáng bóng màu kim loại bay ngang qua mắt cô.

- * Súng...

Súng trường!? * _Cô nhanh chóng nhặt nó lên.

- Ơ mà địt mịa mình làm đéo gì biết dùng súng!!! _Bentley loay hoay cầm khẩu súng trong tay.

Kiểm tra băng đạn thì.

- Hêh...

ĐÉO CÓ ĐẠN LÀ SAO!!!! _Bentley biết là kiếp này coi như xong rồi.

Cầm khẩu súng ( đéo có đạn) mà lòng nóng như lửa đốt.

Bentley nghĩ rằng liệu mình sẽ chết ở đây sao?

Còn chưa kịp đi đú đởn với bọn bạn kia mà, vẫn chưa vào đại học mà giờ phải bỏ mạng ở đây?

Đặc biệt là chưa đấm được vào mặt con đĩ làm tan vỡ gia đình cô.....

- BỐ ĐÉO CAN TÂM!!! _Bentley điên máu khi nhìn vào con quái vật béo ú kia, giương cao khẩu súng lên.

- Nay tao khô máu với mày! _Khoảnh khắc Bentley bóp cò, đôi mắt vốn là màu xám đục lại sáng rực lên như đôi mắt của một con thú hoang dại chờ đợi con mồi.

Một ma trận xám to lớn xuất hiện trước mũi giáo, nó thổi bay tất cả những gì nó chạm vào con ngõ nhỏ bị khoét đại đủ để để 4 chiếc ôtô.

Con quái vật phút chốc bị thổi bay đến cả xác cũng không có.

Lực giật của súng khiến cả người Bentley bị đập mạnh vào bức tường phía sau.

Bentley lồm cồm bò dậy, đầu óc vẫn còn quay mòng mòng do cú va đập vừa nãy.

- Ớ?

Xác con kia đâu...? _Bentley cảm thấy một chất lỏng đặc quánh đang chảy ra từ mũi và đầu.

Lấy tay quệt thì mới biết nó là máu của mình.

Tay cũng bắt đầu lấy lại cảm giác, nó đau nhói lên và chảy máu.

- Eh... _Bentley bước ra khỏi con ngõ giờ đã thành đường lớn.

Dù máu đang chảy thành dòng nhưng cô vẫn đủ sức để được một đoạn trước khi ngã khụy.

Hiruka đã kịp thời đỡ lấy Bentley trước khi mặt cô hôn đất.

- Ok...

Ok...

Nay cố thế là đủ rồi. _Hiruka bế Bentley trên tay, đem lại cho Charlotte.

- Nhờ cô chữa cho cô ấy.

- Sức công phá khủng khiếp thật. _Charlotte cảm thán.

- Vẫn không bằng anh ta được, xem đoạn clip năm đó mà tôi nổi cả da gà. _Diego.

- Gì chứ, nó giết chết linh hồn dục vọng đó chỉ bằng 1 lần bóp cò. _Fumihito.

- Đáng sợ... _Kyoka.

- Cô ấy được nhận rồi.

Đây cũng sẽ là thông báo về thành viên mới! _Hunter.

- Hể!?

Cậu không sợ bị tiền bối khiển trách sao?

Cô ấy chưa đủ 18!_Kyoka.

- Chúng ta sẽ giữ bí mật. _Hiruka.

- Nhưng tiền bối sẽ... _Kyoka.

- Chỉ cần giữ cho cái miệng bé xinh của cô không hé nửa lời là được, nhỉ? _Hiruka đặt ngón tay lên miệng Kyoka.

- Lại bắt đầu rồi đấy! _Những thành viên còn lại.

- Hehhe.

- Chào mừng thành viên mới, Bentley Thomson.

_______________________

Cái tên "Thợ săn bóng đêm " là tôi lấy từ một youtuber trên YouTube đấy.

Tại thích seri của ổng quá.

Nhân tiện đây cũng là thiết kế của mẻ Bentley.

Nó bị ngược nên hơi khó nhìn.

Hình của Hiruka.

Mắt kia lé nên tôi không vẽ nữa =)))

Lưỡi hái của Hiruka.
 
Soul Searching
Chap 2


Tỉnh dậy giữa đêm khuya bởi tiếng động lạ, Bentley rón rén ngồi dậy, hôm nay cô chỉ có một mình ở nhà chưa kể ở đây còn là khu vực vắng người, nhỡ đâu có kẻ nào lẻn vào nhà ăn cắp.

Bentley bước một chân xuống sàn nhà gỗ, kêu lên những tiếng cót két rợn người, bước từng bước một về phía cửa sổ.

Ánh trăng vàng óng lấp ló qua tấm rèm cửa chiếu thằng vào trong khi cô mở cửa sổ ra.

Bentley bước từng bước xuống cầu thang, cô giật mình khi thấy cửa sổ mở toang, trên bàn là một con mèo đen ngồi chễm chệ trên bàn phòng khách.- Hửm?

Một con mèo đen sao? _Bentley bước tới gần nhưng nó không hề sợ hãi nhe răng khè mà chỉ nhìn cô chằm chằm.

- Lạ nhỉ?

Nhà nào nuôi mèo mà thả mèo đi vậy? _Bentley bế con mèo lên, vuốt ve, nó cũng ngoan ngoãn nằm im cho cô bế.

Cô ôm nó chạy lên phòng, đóng sầm cửa lại.

Leo tót lên giường, cô con mèo vào lòng mà ngủ khò khò ngon lành.

Không để ý thấy bên ngoài cánh cửa phòng là một đôi mắt đen sâu hoắm, vô hồn nhìn Bentley chằm chằm.

- ...

Rồi nó cũng sẽ giống ta thôi...

Không có gì ngoài sự trống rỗng đến đau lòng. _______________________Sáng hôm sau, Bentley tỉnh dậy trên giường, con mèo đen hôm qua đã đứng trước mặt cô từ khi nào.

Tỉnh dậy thì trời lạnh quá đâm ra lười, cô ôm con mèo vào lòng chuẩn bị sập nguồn tiếp thì có tiếng gõ cạch cạch ở cửa sổ.

Cô nhổm dậy, cửa đang đóng nhưng cô không dám mở.

- Ma- là ma sao?

- Không!

Là anh nè, Hiruka nè! _Nhận thấy đại ca đang gọi, cô liền bước xuống giường mở cửa sổ.

Trước mắt là hình ảnh Hiruka đang đu vào cành cây như thằng ăn trộm, cùng với nụ cười "tỏa nắng" anh nhảy xổ vào trong phòng với không một động tác thừa.

- What the- anh làm gì bên ngoài mà đu cây như ăn trộm ăn cắp zậy!? _Bentley.- Hihi, anh có tin này cho em nè! _Hiruka đứng lên phủi phủi người.- Tin rì?

- Em được nhận vào hội thợ săn bóng đêm rồi! _Hiruka giơ ra tấm thiệp được trang trí cầu kì.

Anh dúi vào tay cô.

Bentley mở bức thư ra đọc, trong lúc đó Hiruka đi vòng quanh phòng nhìn ngắm các kiểu.

Khi nhìn đến đống sách vở trên bàn thì Hiruka mới chợt nhận ra.

- Ụa?

Em học lớp 11 rồi hả?

- Vâng.

- Bảo sao trông lùn mà ngực nở thía- Bentley nhìn anh với vẻ mặt "WTF?

Anh nói cái đell gì đếy?

" - Đâu...

Anh đùa.

- Anh chửi Fumihito ấu dâm...

Bây giờ anh muốn chung tù mọt gông với ảnh hả?

Mà em cao 1m64, lùn cái mả mẹ nhà anh.

- Hì hì.

- Hì con c*c- chết mịa em lỡ mồm. _Bentley bịt miệng.

- Tầm bậy~ Mỏ hỗn quá bé.

- Thấy gớm.

- Khoan...

Con mèo kia...

- À, hôm qua nó chui vào nhà em bằng đường cửa sổ. _Bentley bế con mèo lên.

- Dễ thương không?

- Yeh...

Chắc vậy...

Ding dong!

- Oát?

- Có khi anh zai em về, ổng đi học đại học nay nghỉ lễ nên về nhà.- Ơ khoan...

Đừng bỏ anh một mình với con mèo-Mặc kệ những gì anh nói, Bentley đưa con mèo cho Hiruka rồi đi xuống dưới nhà.

Hiruka trên phòng cùng với hoàng thượng, khi này con mèo chợt cất giọng.

- Hiruka Takahashi.

- Dạ- dạ sếp tôi nghe! _Hiruka đặt con mèo lên trên bàn học của Bentley.

- Sao anh lại...

Không phải tôi bảo anh là không nhận những ai dưới 18 tuổi sao?

- Nhưng mà cô ấy- - Nín!

Đừng để tôi đến gõ cửa văn phòng anh, anh zai.

Một là anh để cho cô gái quay lại cuộc sống thường ngày, hai là...

- Là- là gì ạ?

- Trừ lương!

- Ơ sếp!

- Đã bảo là im mồm.

- Ơ?

Bentley!

Sao trên phòng nghe có tiếng người à?

Hay anh nghe nhầm?

- Từ từ!

Anh khoan đừng open the door! _Cùng lúc đó, tiếng tay nắm cửa nhẹ nhàng xoay chuyển.

- "Chết!" _Hiruka chộp lấy con mèo chui tót vào tủ quần áo trước khi cánh cửa mở ra.

Tủ quần áo thì chật mà anh còn ngồi trúng đống đồ lót của con gái nhà người ta.

- "Vãi chưởng!

Tận cup F cơ á?!

" _Hiruka bịt mũi khi cảm thấy có thứ chất lỏng gì đó chảy xuống.

Mèo nhìn anh mà ngán ngẩm.

- Con mẹ mày....

- Lạ nhể?

Rõ vừa nghe thấy? _Anh của Bentley nhìn quanh phòng.

- Chắc do em quên đóng cửa sổ nên gió lùa.

- Sợ ma nha, lần sau nhớ đóng đấy, lá cây bay hết vào phòng rồi. _Sau đó thì anh trai Bentley cũng rời đi.

Thở phào nhẹ nhõm khi tí thì bị phát hiện.

Bentley mở cửa tủ quần áo ra.

- Haiz...

Em quên bảo anh trốn-...

Anh làm cái mẹ gì đếy? _Bentley nhìn Hiruka đang lấy tay bịt mũi.

- Máu mũi đấy à?

Anh chảy máu mũi vì đống đó sao?

- Không có!

- Hừ! _Bentley lôi đầu Hiruka ra khỏi tủ, vớ đại bộ quần áo rồi đi vscn.

- À, mà anh đi đi chứ ông anh em mà biết ổng gọi mẹ em về đấy.

- Mẹ em á?

Sao không phải cảnh sát.

- Vì mẹ em là trung tá quân đội.

- ...

Omg.

- Mang cả con mèo đi nữa, ơ mà nó đâu rồi?

- Anh không biết.

- Được rồi đi đi, tí em ra sở cảnh sát sau.

Hiruka nhảy ra ngoài cửa sổ, phút chốc đã biến đi mất.

Bentley nhìn theo một hồi mới ngáp ngắn ngáp dài đi xuống dưới nhà.

Bắt gặp cảnh thằng anh đang ốp trứng rán bóng đêm, với ngọn lửa dũng mãnh bập bùng trên bếp, thằng anh đứng cái tướng như chuẩn bị đấm nhau.

- Ét ô ét!

Cíu.

- Hết cíu.

Sau một hồi chật vật thì hai ông cháu cũng làm xong bữa ăn sáng.

- Lần sau nấu mì cho lành!

- Ừa!

- Ủa mà mẹ đâu rồi?- Mẹ với dì đi du lịch xả stress rồi, tháng sau mới về, tha hồ quẩy nhể?- Em nghe có vụ án gần nhà, không biết như thế nào.

- Mới thấy xác vào tối ngày hôm qua thôi phải không?

Bọn nhà báo đưa tin nhanh thật!

- Ừa, em muốn ra nhìn.

Hốc xong rồi em đi đêy.- Ơ!

Anh mày rửa bát à, mới về mà?

- Hề, kệ mịa anh chớ!

Bentley chạy đến đồn cảnh sát, lúc đi còn gặp mấy thằng con trai trong lớp đá bóng dưới cái thời tiết lạnh lẽo của Canada, vặt vờ bá cổ bá vai nhau.

- Làm cái gì mà khó coi hết sức. ___________________________Đến đồn thì mọi thứ cũng rất là bình thường, ít nhất là vẻ bề ngoài.

Khi bước vào trong, cô thấy cảnh Hiruka đang cầm trên tay chiếc chìa khóa của cửa tù, Fumihito đang bị nhốt bên trong với gương mặt nhăn như khỉ gió.

Hiruka lắc qua lắc lại chiếc chìa trước mặt Fumihito trêu đùa.

- A hi hi, đố cậu bắt được tôi, bắt không được làm cờ hó.

- Hi cái đầu b**i, thả bố mày ra! _Fumihito vươn tay ra muốn đấm cho Hiruka mấy cái.

- Hai anh làm cái quần gì vậy? _Bentley đứng ngoài cửa nhìn cảnh lạ trước mắt.

- Ômg!

Bọn anh trêu nhau tí thôi. _Hiruka giật mình quay lại.

- Trêu cái chóa gì mà đi nhốt bạn vào tù thế? _Bentley.- Hốc có cái bánh mà chơi ác zậy đó! _Fumihito.- Đó là bánh yêu thích của tôi!

Mà có là bánh thì cũng là 1 đô la nhá! _Hiruka.- Hai người... _Hunter đứng ở quầy trực nhìn mà mệt mỏi.

Đã phải soạn các văn bản, deadline dí rồi mà còn xem hai ông già này đấm nhau nữa, đời con trai tuổi 20 bất hạnh.

- Hai anh bao nhiêu tuổi rồi mà trẩu thía? _Bentley.- Cả hai đều 24 tuổi rồi. _Charlotte.- Hai người mà còn chửi nhau nữa là tôi cho nhốt chung vào một lồng đấy! _Kyoka nổi đóa, cô xách cổ Hiruka ra chỗ khác, lấy chìa khóa mở cửa cho Fumihito.

- Cảm ơn, Kyoka. _Hunter mừng rỡ khi không phải nghe hai ông đồng nghiệp chửi nhau nữa.

- À quên, Bentley, chắc em cũng biết về bức thư mà Hiruka đưa rồi phải không? _Hunter.- Vâng.- Đồng ý chứ? _Hunter.- Cóa.

- Vậy từ giờ em sẽ là thành viên của hội thợ săn bóng đêm, bắt đầu từ hôm nay! _Hunter tuyên bố, mọi người cũng vỗ tay chúc mừng cô.

Sau đó, Hunter lôi ra ở quầy một khẩu súng trường to đùng đưa cho Bentley.

- Đây sẽ là vũ khí của em, nhớ giữ cẩn thận đấy, và đừng làm mất.

- Khẩu súng to ngang người của cô ấy rồi. _Kyoka.- Nặng quá zậy!

Sao anh cầm nhẹ nhàng zậy!? _Bentley vác súng lên vai mà muốn gẫy mẹ xương.

- Nó nặng hơn súng bình thường một chút, khoảng 10kg-- Có cây nào nhẹ hơn không? _Bentley sắp đột quỵ.

- ...

Cũng có nhưng khẩu này là mạnh với xịn nhất rồi. _Hunter.- Hàng đắt tiền đó bé~. _Fumihito.- Nhiu?

- 5000 đô . _Cả phòng đồng thanh.

- Chưa tính tiền hộp đựng. _Hiruka.- ...

À thôi em không dám chê nữa đâu.

- Vậy nên mới bảo giữ cho cẩn thận đó, nhóc. _Diego.- Còn hộp đựng nữa á?

- Có chứ, đây. _Hunter lôi tiếp bên dưới là một chiếc hộp đựng đàn guitar màu đen bóng, mở ra bên trong là lớp vải nhung xám được lót bên trong tạo ra khoảng trống cho khẩu súng.

- Đẹp quá!

- Tổng là 7000 đô. _Hunter.- Cái hộp này mà 2000 á? _Bentley.- Vì được làm từ chất liệu đặc biệt, không dễ để phá vỡ và điều đặc biệt ở nó là có thể tự sửa chữa cho khẩu súng nếu nó bị hỏng hóc. _Hunter.- Xịn xò quá!

- Chưa tính tiền ship đó!

Nếu không là phải 7400 đô. _Hiruka.- Free ship hả anh?

Gì nghe đa cấp zậy?

- Không, tại người quen nên được miễn phí. _Hunter.- Bây giờ đến giờ làm việc rồi!

Hiruka và Fumihito, hai anh ra xem xét lại hiện trường vụ án đi.

Và mang theo Bentley nữa, coi như thử việc. _Hunter tiếp tục vùi đầu vào đống giấy tờ trên bàn.

- Tại sao lại là nó!? _Hiruka bất mãn.

- Thằng điên này á!? _Fumihito.

Dù không đồng ý nhưng hai người vẫn phải ngậm ngùi đi lấy xe.

- Anh ấy không sợ họ đánh nhau sao? _Bentley.- Có chứ...

Nhưng hai người là người dày dặn kinh nghiệm nhất ở đây, vả lại họ còn là tử thần... _Kyoka thở dài.

- Tử gì cơ? _Bentley nhíu mày.

- À!

Không có gì!

Dù gì thì chúc cô làm việc thật năng suất nhé!

Tôi phải đi pha cà phê cho đội trưởng đây. _Kyoka cười tươi, cô vỗ vai Bentley rồi đi vào phòng nghỉ.

- À, vâng...

Chiếc xe cảnh sát băng băng trên con đường phủ đầy tuyết trắng, tưởng như thơ mộng nếu không phải vì tiếng chửi nhau trong xe của hai thằng cha.

- Con mẹ mày bật bài này! _Hiruka vừa điều khiển vô lăng, vừa chỉnh radio.

- Có cái cứk!

Bật "Die Young" lên cho bố! _Fumihito chỉnh lại.

Sau một hồi cãi vã thì quyền quyết định nhường lại cho Bentley.

- Em muốn bật bài gì? _Hiruka.- Có bài tiếng Nhật em thấy hay lắm! _Bentley.- Tên gì để anh bật? _Fumihito.- Gomene gomene ạ!

- ....

Em- em chắc không? _Fumihito và Hiruka nuốt nước bọt.

- Dạ, vấn đề gì sao? _Bentley.- ....

Tiếng nhạc vang lên với giai điệu xập xình bắt tai, Bentley vui vẻ ngắm khung cảnh ngoài cửa sổ.

Còn mặt hai người kia đang tối sầm lại với từng lời nhạc được phát ra.Đến hiện trường vụ án, vẫn có một vài cảnh sát bao quanh chỗ này cùng nột vài người dân hiếu kì đến xem.

Hiruka và Fumihito sau một hồi định thần lại quyết định xuống xe.

- Chắc họ không cho em vào đâu, em ngồi trên xe nhá. _Bentley.- Đi xung quanh hóng cũng được mà, xuống thôi. _Hiruka kéo theo Bentley đi cùng.

- Để em ấy ngồi trên xe, trời lạnh vậy mà bắt con gái nhà người ta xuống làm gì? _Fumihito.- Mày thì biết cái chóa gì?

- Tao biết hết!

- Thôi cho em đứng ngoài, nhá? _Bentley thấy không ổn.

- Thấy ẻm nói gì chưa! _Hiruka.- Thì mày bắt người ta xuống trước còn gì? _Fumihito.- Cho em đứng ngoài, NHÁ!? _Bentley.Hai người chen chúc qua đám người hiếu kì, tiến vào bên trong hiện trường vụ án.

Cái xác hiện ra trước mắt, nằm giữa những bụi gai với cơ thể khô héo tưởng trừng chỉ cần động nhẹ cũng đủ để gẫy vụn.

- Cái...

Tại sao vậy nhỉ? _Hiruka tiến lại gần.

- Tôi cảm thấy gì đó...

Này, các anh điều tra được gì rồi? _Fumihito hỏi thăm người cảnh sát bên cạnh, anh ta đang chăm chú ghi chép gì đó.

- À...

Thật ra thì ngoài chứng minh thư trên người nạn nhân ra thì chả có gì đáng giá cả, dấu vết của kẻ thủ ác cũng không có.

- Hừm...

Có lẽ do linh hồn chăng? _Fumihito đùa cợt.

- Linh- linh hồn?

Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ?

Anh cứ đùa tôi. _Anh cảnh sát có vẻ rén rén.

- Nếu không có thì hội thợ săn lập ra cũng chả để làm gì. _Fumihito nhún vai.- Hay là...

A N H S Ợ M A?? _Fumihito.- Nói- nói cái gì đấy! _Anh cảnh sát.

- Ây cái thằng kia, mau ra xem xét xác chết đi ở đó mà trêu ngươi. _Hiruka xách cổ Fumihito lại gần cái xác.

- Biết rồi!

Từ từ coi nào! _Fumihito gạt tay Hiruka ra.- Theo như những gì từ nãy đến giờ tôi cảm thấy thì đây không thể do linh hồn làm được. _Fumihito.- Tôi cũng vậy, có gì đó lạ lắm, tôi không thấy linh hồn của ông ta đâu cả, nếu như bình thường thì phải xuất hiện xung quanh xác hoặc gần đây. _Hiruka.- Hay là một tử thần khác đã thu lấy linh hồn rồi? _Fumihito.- Thần chết nào ai đời cho một người khỏe mạnh đi bán muối với không một vết thương nào chứ?

Trừ khi là vấn đề sức khỏe, tác động bên ngoài hay trong sách tử thì tử thần không được làm vậy. _Hiruka.- Nếu nói về tình trạng như bị vắt kiệt nước trong cơ thể vậy, ai có thể làm được điều đó?

Chắc chắn không phải linh hồn, chỉ có...

Quỷ? _Fumihito.- ...

Làm mẹ gì có vụ đó! _Hiruka.- Hai anh nên ngừng việc dí mặt sát vào cái xác và thì thầm to nhỏ đi, người dân đang nhìn kìa. _viên sĩ quan già bước đến và lôi cổ hai con người kia ra một bên.

Bentley đứng bên ngoài không nhìn được chuyện gì đang xảy ra đành ngồi xuống bậc thềm đối diện hiện trường để chờ đợi.

- Ui...

Chill thế nhở, tuyết rơi bậc thềm, vạn vật trông đ**m-- Bentley!

Hết việc rồi, chúng ta về thôi! _Hai người chen qua đám đông vẫy vẫy Bentley ở bên kia đường.

- À, ok!

Ba người lên xe, tiếp tục bàn về vụ án, bàn hăng đến nỗi Hiruka và Fumihito phải tấp xe vào lề đường để rap battle.

- Đã bảo là bỏ ngay cái giả thuyết "ông ta bị quỷ giết" đi, làm sao mà chết nhanh thế được, phải ám dài dài chứ!

Chưa kể người nhà ông ta bảo mới hôm trước còn thấy ông ta đi nhậu với bạn bè nữa mà!

Làm gì có dấu hiệu quỷ ám! _Hiruka.- Ơ thế không tin cái đấy thì tin gì!?

Không quỷ thì tử thần phản động à!?

Mày là tử thần đấy! _Fumihito.- Hai anh ơi, mình về chưa?

12h trưa rồi... _Bentley ngồi trong xe hóng ra ngoài, nãy họ chửi nhau cũng được 10 phút rồi.

- Đợi một tí nữa-/ Đợi chút-Ọc...

Ọc...

Ọc.

Tiếng đói bụng vang lên, cả ba người xịt keo nhìn nhau.

- Gì zậy? _Bentley.- Mày à? _Fumihito.- Có cái l*n, mày thì có! _Hiruka.- Chắc không phải em vì em ăn sáng muộn. _Bentley nhìn hai người.

Họ im lặng một lúc mới ngoan ngoãn vào xe lái đến một quán ăn ven đường để lót dạ.

Trên đường đi họ cũng không yên mà khịa nhau vài câu, cho đến khi dừng xe mới thôi.

Ba người bước xuống xe, đi vào quán ăn, Bentley ngồi ở bàn ăn trước đợi hai người gọi món, tiếng xì xầm bàn tán của những cô gái trong quán ăn lọt vào tai cô.

- Anh tóc trắng kia đẹp trai quá!

Điển trai thật đó.

- Tớ thích anh tóc đỏ hơn, anh bảnh!

- "Hai ổng có vẻ đắc í.

" _Bentley.- Cậu nghe mấy cô gái nói gì về tôi chưa? _Fumihito.- Đi thích ấu dâm ư...

Haizz, tội nghiệp... _Hiruka.- ...

Con mẹ mày thằng nghiện. _Fumihito.- Nói cái chó gì-- Hai- hai anh chọn món xong chưa ạ? _Cô nhân viên má phớt hồng hỏi han.

- Ồ...

Xin lỗi để cô chờ lâu, cô gái.

Cho tôi...

Một phần bít tết, tái nhé, cảm ơn. _Fumihito mỉm cười đưa menu cho cô nhân viên khiến cô ngại ngùng.- Dạ- dạ!

Còn anh!- Ức gà nướng mật ong.

Bentley này!

Ăn gì không? _Hiruka.- Gì cũng được. _Bentley.- Hamburger?

- ...

- Salad?

- ...

- Thôi được rồi...

Mỳ ý?

- ...

Chắc được.

Hai người trở lại bàn để chờ món, Hiruka ngồi bên cạnh Bentley, xài chiêu "bành trướng lãnh địa" với tư thế ngồi duỗi chân banh háng ra khiến Fumihito khó chịu mà đạp vào chân Hiruka vài cái.

- Khép khép vào bạn ơi.

- Đếu.

- Ơ kia, cái tướng có khác gì thằng đầu đường xó chợ thiếu học không?

- Tao ngồi vì mày chứ không ảnh hưởng đến Bentley là được rồi. _Khi này Bentley đang quay mặt ra ngoài cửa sổ bỗng ghé vào tai anh nói nhỏ.

- Quên kéo khóa quần kìa anh.

Đợi một lúc thì đồ ăn cũng lên, vừa ăn vừa truyền lại những gì khi ở hiện trường vụ án lại cho Bentley.

- Nghe nhá, xác chết bị chết khô mà không rõ nguyên nhân, ngoài danh tính nạn nhân được xác định ra thì tất cả đều tịt mù.

Không có dấu vết của hung thủ. _Fumihito.- Dạ, ok.

- Không phải do linh hồn vì linh hồn bình thường không thể mạnh như vậy, tinh thần của nạn nhân trước khi chết cũng rất tỉnh táo, không có dấu hiệu bị quỷ ám. _Hiruka.- Gì nữa ạ?

- Thế thôi, còn lại bọn anh tịt rồi. _Hiruka nhún vai.

- Ớ?

Thế thôi á? _Bentley.- Đúng rồi, thôi ăn đi, đồ ngủ ội mất. _Fumihito cắt miếng thịt còn đỏ bên trong bỏ vào miệng.

- Anh ăn thịt sống à? _Bentley có chút kinh kinh.

- Tại cậu ta hay "ăn" gái trẻ mà. _Hiruka bỏ miếng thịt gà vào miệng, không quên khịa đểu Fumihito.

- ...

Tin chuẩn không anh?

- Xằng bậy. _Fumihito liếc xéo Hiruka.

- À, Bentley nè, anh có cái này kể cho em nghe. _Fumihito bỗng cười gian làm cho Hiruka thấy không ổn.

- Dạ?

- Đừng tiêm nhiễm vào đầu con bé những cái không đúng đắn. _Hiruka.- Em nhớ hôm em từ sở cảnh sát về nhà không, lúc đó Hiruka đã nói với anh rằng em là "người tốt" và rằng thật sự hắn muốn chạm vào "tâm hồn" của em đấy. _Fumihito.- ...

What the f*ck? _Bentley nhìn Hiruka với ánh mắt khinh bỉ.

- Đừng tin nó!

Nó xạo chóa đó! _Hiruka.- Lúc đấy chắc cậu nungws lắm ha?

Hiruka?

Vì khi đó cậu vào nhà vệ sinh tận 30 phút. _Fumihito cười toét đến mang tai trong khi Hiruka đang cố minh oan cho bản thân.

- Hiruka...

Em nghĩ anh trẩu là quá lắm rồi không ngờ...

- Xin đấy Bentley, tin anh đi mà... _Hiruka.- Còn nữa- - Thằng kia im mõm! _Hiruka chộp lấy dĩa thức ăn của Fumihito, dí nó vào mồm anh ta.

- Con mịa mài bỏ ra! _Fumihito giãy giụa.

- "Nhục!

" _Bentley che mặt lại khi mọi người lần lượt nhìn ba người bọn họ chửi nhau.

Không để í dưới những tán cây thông to lớn phủ đầy tuyết là một cặp mắt đen sâu hoắm nhìn chằm chằm ba người, người đó đứng im như vậy trong 5 phút rồi bỏ đi vào sâu trong rừng thông tối tăm.
 
Back
Top Bottom