Siêu Nhiên [ Soukoku ] Double Troublemakers.

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
131796634-256-k229823.jpg

[ Soukoku ] Double Troublemakers.
Tác giả: lullaby-_
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Tưởng là đã thành công rực rỡ, ngờ đâu thất bại ngoài sức tưởng tượng.

Tưởng là đã hạnh phúc, ngờ đâu mỗi ngày đều bị stress nặng.

Tưởng là đã quên được người, ngờ đâu ngày càng thương.

Title: Double Troublemakers.

Author: Lullaby aka Tiên Vương Mộng.

Summary:Tưởng trốn được rồi, ngờ đâu chạy trời không khỏi nắng.

Category: School-life, genderbender, supernatural, fluff.

Rating: R13
Status: On-going.

Đừng trông mong gì hết.​
 
[ Soukoku ] Double Troublemakers.
1. Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau.


Có những người được số phận sắp đặt để gặp nhau.

Dù họ có ở đâu chăng nữa.

Dù họ có đi đâu chăng nữa.

Một ngày nào đó họ sẽ gặp nhau.

-Claudie Gallay-

Nhà Nakahara.

Sáng, 6:30'.Đồng hồ réo như điên.Nakahara Chuuya mở mắt.Nó bò dậy, uể oải dụi mắt, rồi làu bàu.

Nhà mới, quả thực ngủ không quen chút nào.

Nhắm mắt đi vào nhà tắm, rồi lại nhắm mắt đi xuống nhà bếp.

Nhét đại bữa sáng vào mồm, rồi uống đại cốc sữa trên bàn.

Cốc sữa nguội ngắt.

Nó mở mắt nhìn cốc sữa.

A, có lẽ sắp muộn giờ đi học rồi.

Trường học cách nhà chỉ mười phút đi bộ, nhưng nó luôn đi sớm hơn hai mươi phút.

Nó tự coi đó là quy tắc bản thân, "Không bao giờ đi trễ".

Nó đeo ba lô, khóa cửa lại và rảo bước.Nữ sinh Nakahara Chuuya chậm bước.

Nhắm mắt, cảm nhận làn gió mùa xuân mơn man làn tóc.

Chuuya trước đây chưa từng biết đến cảm giác này.

Tokyo ư, khói này, bụi này, hương hoa là gì cơ?

Chỉ có ở đây, ở Yokohama này, nó mới hiểu được thế nào là hương thơm của gió.

Gió cũng có mùi hương.

Tưởng như có ai đã mang hết hương thơm của nắng, của hoa, của biển khơi mà bỏ vào những con nhộng nhỏ xíu, rồi thả theo làn gió.

Chúng vỡ tung khi chạm má người, để hương thơm dịu dàng mang bình yên lan tỏa.Đến trường rồi.

Đứng trước cửa lớp, nó dừng lại một thoáng.

Hít một hơi thật sâu, rồi thở ra chầm chậm.

Nó tự vỗ má lấy tinh thần.

Được rồi, hôm nay phải làm thật tốt mới được.Mở cửa bước vào lớp.

Lũ bạn đang cười nói vui vẻ chợt quay lại nhìn nó.

Im lặng một thoáng.- Đến rồi sao, Nakahara?- Chào buổi sáng, Nakahara!- Nakahara-san, ngày mới tốt lành!- Nakahara, chào buổi sáng!Nó ngạc nhiên một thoáng.

Rồi, rất tự nhiên thôi, nó mỉm cười thật tươi đáp lại.- Chào buổi sáng!Kiểm tra sơ qua sách vở xong, Chuuya chống cằm, nhìn ra cửa sổ.Ồ, hoa.Ngàn vạn cánh hoa đào khiêu vũ giữa sân trường rực nắng.Chuông reo.

Tất cả lục tục về chỗ ngồi, chỉnh lại tư thế.Hirotsu-sensei bước vào.

Sau khi ra hiệu cho cả lớp ngồi xuống, thầy húng hắng lên giọng, rồi nói:- Chào các em.

Hôm nay chúng ta có bạn mới.Có tiếng xì xào.- Nào, vào đi em.Chuuya bật cười.

Mấy đoạn này hay thấy trong mấy cuốn teenfic nè, đoạn này sẽ là đoạn nam chính bước vào, đẹp trai lai láng, rồi từ chối tất cả gái xinh trong lớp mà chọn ngồi cùng nữ chính, rồi thì đập nhau cả ngày.

Rồi thì ôi thôi lê thê dông dài mấy trăm chương, nước mắt nước mũi tùm lum, rồi chúng nó yêu nhau và hạnh phúc mãi mãi về sau.

Thật không thể tin nổi, sao bọn con gái cùng lớp có thể nhai được mấy thể loại này nhỉ?- Xin chào.Ơ khoan.- Tôi vừa mới chuyển đến đây.Cái giọng này...- Rất vui được làm quen với mọi người.Khoan đã, không lẽ lại là...?- Tôi là Dazai Osamu.Thôi đúng rồi.

Chuuya ôm mặt.

Lạy Chúa, xin đừng đùa con nữa.

Chắc chỉ là trùng tên thôi phải không?

Xin người lắng nghe lời thỉnh cầu của con, hãy nói rằng không phải là hắn đi mà...Dường như không chú ý đến một nữ sinh của mình đang lo lắng đến cùng cực, Hirotsu vẫn tiếp tục, giọng đều đều:- Vậy Dazai-kun, em muốn ngồi ở đâu?

Có tiếng mấy đứa con gái trong lớp hú hét " Ngồi cùng tớ đi Dazai!!!!"

- Thôi ạ, em muốn ngồi bên cạnh Chibi ạ.Hirotsu-sensei ngơ ngác:- Chibi nào cơ?Dazai mỉm cười thâm độc.- Nakahara Chuuya-chan ạ.Vĩnh biệt cuộc đời.

Vĩnh biệt. (Một thanh niên đáng thương nào đó said.)- À, Nakahara-kun sao?

Cũng được thôi, nếu em muốn.

Nakahara cũng vừa chuyển đến thôi, như vậy chắc cũng dễ giúp đỡ nhau hơn.

- Vâng ạ.

Mấy đứa con gái buồn thúi ruột.

Còn Chuuya, nó vẫn đang cầu nguyện.

Tiếng bước chân gần hơn, và tiến đến sát nó, thì dừng hẳn.Nakahara Chuuya hé mắt nhìn (và phải hơi ngước lên mới nhìn được mặt hắn).Mái tóc nâu xoăn, nụ cười đểu cáng.

Ôi lạy Chúa, đúng là hắn rồi.

Ừ thì đẹp trai thật...Ơ nhưng mà như thể không có nghĩa là hắn tốt đâu nhé.Chuuya không nói gì, lẳng lặng đứng lên...và hét lớn.- POUR LE CHARGIN CONTAMINÉ!Hirotsu-sensei hốt hoảng:- Không được sử dụng năng lực trong lớp, Nakahara-kun!- NHÂN GIAN THẤT CÁCH!Ánh sáng đỏ biến mất.Dazai cười khúc khích.Chuuya thở dài.- Vẫn là cá thu nhỉ?Dazai mỉm cười.- Vẫn là con sên, phải không?

Từ nay, mong em giúp đỡ.Năm tháng hạnh phúc, quả nhiên chưa nở đã tàn.Ôi, mi muốn ta sống sao đây, hả thanh-mai-trúc-mã?
 
[ Soukoku ] Double Troublemakers.
2. Bệnh tuyệt vọng chỉ có thể chữa bằng thuốc tuyệt vọng.


Bệnh tuyệt vọng chỉ có thể chữa bằng thuốc tuyệt vọng.

- Ngạn ngữ Anh -

Chuuya thích những khoảnh khắc bình yên trong lớp học.

Tiếng sensei đều đều trên bục giảng, bạn bè chăm chú lắng nghe, hoặc cắm cúi ghi chép.

Hay những lúc nắng nhuộm vàng ô cửa, và cánh hoa vương lại nơi góc thềm.

Chuuya lên tiếng:- Này Dazai.

- Hả?

- Dòng thứ ba, trang 15.

- À rồi.

Bắt đầu nhé...

"Ahhhh~ Đừng...

Đừng mà...

Ahhh, đúng chỗ đó rồi...

Ahhh~ Tới đi anh, ahhh~"Chuuya giật bắn, đứng bật dậy, đập bàn gào lên:- Cái quái gì vậy Dazai?

Mi đọc cái quái gì thế?

Dazai vội vã kéo Chuuya ngồi xuống, bịt miệng nó:- Suỵt!

Ê, sao hét to thế Chibi!

Cả lớp nhìn kìa!Chuuya vùng vẫy:- Ùng úng ung úng!

Ủng ung ung!

(Sub: Đừng có bịt mồm bố!

Thả bố ra!)

- Cả lớp nhìn kìa!

Dazai nói vậy, Chuuya mới giật mình đưa mắt nhìn quanh.

Cả lớp đang nhìn nó chằm chằm.

Katou, cô bạn mới quen của nó, cũng đang che miệng, mắt mở to.

Có người còn ôm ngực nữa.

Mọi người đừng nhìn tớ với ánh mắt như vậy huhu...

Đừng nhìn như thể chúng ta không cùng hành tinh vậy mà...

Hirotsu-sensei lắc đầu.- Tôi hơi thất vọng đó Nakahara-kun...

Đầu tiên là sử dụng năng lực trong lớp, tiếp đến là làm ồn trong giờ học...

Cả Dazai-kun nữa, em trêu bạn phải không?

Cả hai em, ra ngoài hành lang đứng cho đến khi chuông reo cho tôi!Chuuya kêu lên: - Nhưng thưa thầy...- Không nhưng nhị gì hết.

Hai em ra ngoài ngay!.

Chuuya đá vào chân Dazai, bực bội:- Tại mi hết đó!

Báo hại ta phải đứng suốt sáng rồi!

Mà hồi nãy mi đọc cái quỷ gì thế?Dazai ôm chân rên rỉ:- Đau lắm đó Chibi...

Tôi thấy dưới ngăn bàn, nên tôi đọc thôi...

À nhé, Chuuya tàng trữ văn hóa phẩm đồi trụy nhé~Chuuya gào lên:- Mi biết rõ là ta bảo mi đọc cuốn văn trên bàn mà...!

Báo hại ta đứng đây hai tiếng, mỏi chân lắm rồi!Nó khoanh tay, phồng má.Dazai ngẩn ngơ nhìn Chuuya không chớp mắt.Bóng hình xưa, dường như chẳng hề đổi khác.Vẫn là mái tóc màu hoàng hôn nổi bật, vóc dáng nhỏ bé đến buồn cười, và vẫn là khuôn mặt ấy.Khuôn mặt vô cùng dễ thương, nhất là khi tức giận.

Giống như chú cún nhỏ vậy.Và cả đôi mắt nữa.

Đôi mắt xanh biếc một màu, phản chiếu cả đại dương.Dazai, suốt ba năm qua, đã nhớ chúng vô cùng.A, nhưng giờ em đã ở đây rồi.Bất giác, anh mỉm cười dịu dàng.Chuuya thấy tên kia cứ nhìn mình mãi, thì đỏ bừng mặt.

Đôi mắt nâu ấy, trong veo.

Thấy cả bóng hình bản thân nơi đáy mắt.Tựa như mặt hồ phẳng lặng, dịu êm.Bỗng chốc thấy anh, đẹp lạ.- Mi...

Mi nhìn gì thế tên kia?Dazai giật mình bừng tỉnh:- A, không có gì.

À mà em mỏi chân hả?- Chứ còn sao nữa!- Dân học võ mà sao sức chịu đựng kém vậy?- Im ngay!Dazai ngồi xuống, quay lưng về phía Chuuya.- Nè, mỏi chân thì lên lưng tôi đi.

Tôi cõng em.Cậu có biết thế nào là màu của cà chua chín không?

Ấy đấy, nhìn mặt nữ chính bây giờ đi.Chuuya lắp bắp: - Ai...

Ai thèm chứ!

Đừng có bắt chước mấy soái ca ngôn lù nhé, ta không lên đâu!

Hắn cười khúc khích:- Thế rốt cuộc là em có lên không?

Không để tôi cõng thì em sẽ bị chuột rút luôn đó~ Mà chuột rút thì không đá tôi được đâu đó~ Mà không đá là tôi hôn em đó~Con bé giật thót.

Ừ nhỉ, tên này có gì mà không dám làm chứ.

Biết đâu đấy.

Thôi đành, vì một tương lai tươi sáng, chịu nhục một lần vậy.

Chuuya che mặt, rồi ngồi lên lưng hắn thật.

Ax, con gái à, đừng tin người dễ vậy...Dazai vui vẻ:- Đấy, thế có phải ngoan không?Chuuya ngượng quá hóa giận, kêu lên:- Ai...

Ai ngoan hả?Tiếng sensei vọng ra:- Tôi phạt hai em ra ngoài để trêu nhau tiếp à?- TỤI EM XIN LỖI!.Chuuya rảo bước.

Nó dừng lại trước một con hẻm nhỏ.- Được rồi đó, ra đi.

Bám theo mãi.Chỉ chờ có vậy, có bàn tay từ trong hẻm kéo tuột con bé vào trong.

Chẳng buồn miêu tả nữa, nói nôm na là trong đó có mấy thằng mặt mũi bặm trợn đi.

Tên nào tên nấy mặt gian hết sức.

Một tên tiến đến, nâng cằm Chuuya lên:- Coi nào cô em, nhận ra cả tụi anh cơ à...

Cũng được đấy, nhưng mà ở đây vắng lắm, không ai tìm được đâu...

Chịu khó một tí--- Hả?Chuuya nhăn mặt.

Ở đây có cả mấy loại này nữa à?

Nó cầm tay tên kia, đặt lên má mình, rồi mỉm cười dịu dàng.- Cũng được thôi.

Nhưng tìm chỗ nào khác nhé, chứ ở đây...

- Nó liếc mắt nhìn ra ngoài phố.Hiểu ý, mấy tên đó kéo tay nó vào sâu hơn nơi con hẻm tối.

Đến ngõ cụt, chúng nhìn Chuuya với ánh mắt mong chờ.

Chuuya liếc mắt xung quanh, và mỉm cười.

- Ta là ai chứ hả...

Phải bám theo thế à?

- Tụi anh không có--Chuuya ngắt lời.

- Tao không nói bọn mày, đồ rẻ rách.

Tao đang nói với thứ đằng sau bọn mày...- Hự!Tên cầm đầu ngã gục.

Hai tên còn lại quay phắt ra sau, kêu lên:- Là ai?Chuuya vuốt mặt, thở dài.- Đã nói bao nhiêu lần về việc không được chen ngang khi ta đang nói chuyện rồi?Có tiếng cười khúc khích.- Oi oi Chibi à, tôi cứu em đó chứ...

Sao lạnh nhạt với ân nhân vậy?- Chứ mi tưởng ta không thấy con dao đó à?Dazai tỏ vẻ ngạc nhiên giả tạo.

- Oa oa, tầm quan sát của Chibi tăng lên hẳn rồi nha~Hai tên côn đồ còn lại ngay lập tức nhận ra tầm nguy hiểm của vấn đề.

Chúng rút điện thoại ra, gọi cứu viện trước khi Chuuya đá văng cái điện thoại.

Chuuya mắng:- Tại mi đó!

Giờ lại thêm phiền phức rồi!

Dazai cãi:- Tại em đó chứ!

Nếu em xử lý chúng ở ngoài đó luôn thì có phải nhanh không?

- Ai lại làm thế ngoài đường hả?

Thể diện vất đâu?

- Chứ em bảo tại tôi chắc?

- Không phải tại mi thì tại ai?

- Danh dự của em có ăn được không?

Giờ về muộn rồi, đói bụng lắm đó!

- Chứ ai bảo mi trốn đi theo làm gì?

- Chứ em cho tôi đi bên cạnh chắc?...Hai tên côn đồ ngu mặt.

" Cái mẹ gì đang xảy ra vậy " là tâm trạng của cả hai lúc này.

Ngay lúc đó, thêm khoảng 20 tên mặt mũi bặm trợn lao đến.

Dazai và Chuuya ngưng đấu võ mồm.

Chuuya nhìn liếc qua cả đám.

Rồi nó thở dài.

- Mặc váy làm sao đá.Dazai cười dâm.

- Hí hí, có ai đâu mà lo.

Chỉ có tôi...

- Chính mi mới là người ta lo ngại đấy!Dazai bước đến sau lưng Chuuya, thủ thế.

- Năm phút?

- Chuuya khẽ quay đầu hỏi.

Dazai mỉm cười.

Nụ cười lâu rồi mới thấy xuất hiện trên gương mặt gã.

- Ít hơn.

Chuuya hét lớn.

- POUR LE CHARGIN CONTAMINÉ!
 
[ Soukoku ] Double Troublemakers.
3. Hãy yêu sự thật, nhưng hãy tha thứ cho lầm lỗi.


Hãy yêu sự thật, nhưng hãy tha thứ cho lầm lỗi.

-Voltaire-

Hai người bỏ lơ mấy tiếng rên rỉ của đám người vừa-bị-đập-sml-hay-đúng-hơn-là-nát-xác ở trong, nhanh nhẹn bước ra khỏi hẻm.

Chuuya khó chịu phủi bụi trên áo.- Mẹ nó chứ, phiền phức hết biết.

Tại mi đó.- Ờ thì tại tôi, được chưa!

Im lặng một thoáng.

- À mà nè.

- Hmm?

- Chuuya mạnh hơn hẳn rồi đấy, mặc dù chẳng cao hơn tẹo nào.

- Mày chết với bố! .Họ rảo bước trên con đường vắng vẻ, dẫn về nhà Chuuya.

Hoàng hôn nhẹ buông xuống mái tóc màu rạng đông.

Dazai nhẹ nhàng bước đi cạnh nó, vừa than thở:- Chuuya như thế là không được đâu nhé!

Em có biết tôi phải khó khăn lắm mới về đây được không, mà sao em nỡ lạnh lùng thế chứ!

Lại còn giả bộ không quen tôi nữa!

Lúc nãy còn đánh tôi...

Chuuya càu nhàu:- Tự dưng mò về, làm người ta chết khiếp...

Mà khoan!

Sao mi lại đi đường này?

Nhà mi ở đâu?

Dazai định mở miệng, nhưng Chuuya lại lập tức ngắt lời anh.

- Khoan, để ta đoán.

Với khả năng của mi, không gì là không thể.

Chắc mi là người vừa thuê căn nhà đối diện nhà ta?

Dazai bật ngón cái:- Đúng rồi!

Chuuya thông minh hơn rồi đó!

Hồi trước cậu toàn để bị tôi lừa...

Đến đây Dazai ngưng bặt, và Chuuya nhìn anh vẻ nghiêm trọng ngay tức thì.

Nó hỏi, với một chất giọng cũng nghiêm trọng không kém.

- Mi đến đây tìm ta làm gì?Dazai nhìn chằm chằm xuống đất.

Rồi anh nói, giọng cay đắng.

- Mice còn sống.

Hắn đến Yokohama rồi.

Mặt Chuuya trắng bệch.

Nó lắp bắp:- Không...

Không thể nào.

Hai năm trước chính ta đã giết hắn cơ mà!

Ngay trong văn phòng của hắn!

- Thông tin của tôi không bao giờ sai.

Chỉ có thể chắc chắn rằng, em chưa thực sự giết chết hắn.

Em hiểu điều đó nghĩa là gì chứ?

Mission failed.

- Chắc là mi nhầm lẫn gì thôi...

Dazai gầm lên:- Tôi không nhầm!

Em có biết tôi đã bị trách móc như thế nào về sai sót to tướng này không?

M cực kì thất vọng!

Ông ta nói nếu còn sai lầm một lần nữa, thì không chỉ có án tử chờ chúng ta đâu!

Nhưng đó không phải vấn đề!

Mice đã nhắm đến em, em là mục tiêu tiếp theo của hắn!

Không - phải - chuyện - đùa - đâu!

Chuuya cứng họng.

Ngay lúc này đây, trước mặt nó là một Dazai hoàn toàn khác.

Không phải người vừa trêu nó lùn.

Đây mới chính là chiến lược gia thiên tài của AM, là kẻ đã làm nên chiến thắng huyền thoại của tổ chức chỉ trong một đêm.

Ngay lúc này đây, Dazai là một kẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và vô cùng hiểm độc.

Chuuya biết.

Nó không nói gì hết, chỉ cúi đầu một góc chuẩn.- Xin lỗi.Nhìn người đang cúi đầu trước mình, Dazai hít một hơi sâu.

Anh chưa bao giờ giận ai đến mức này.

Đây là lần đầu tiên anh lớn tiếng với ai đến như vậy.

Lần đầu tiên anh lớn tiếng với Chuuya như vậy.

Dazai thở dài.- Thôi được rồi.

Điều quan trọng bây giờ là phải bảo vệ em.

Ông ta yêu cầu phải ngụy trang khéo léo, tuyệt đối không được để lộ thân phận.

Hiểu chứ?- Hiểu.- Khá là khó khăn mới thuê được căn nhà đối diện nhà em đấy.

Nhưng không sao, ở đó mới tiện bảo vệ em.

Anee-san cấm tôi sang nhà em mỗi tối, nhưng chắc chẳng có tác dụng gì đâu ha, phải bảo vệ mọi lúc mọi nơi chứ--Chuuya đỏ bừng mặt:- Im ngay!Dazai nín cười, cố giữ vẻ nghiêm nghị.

Không dễ cho lắm, vì trông cái mặt Chuuya bây giờ đi, lạy chúa.

Giết người không dao là đây sao?- Được rồi, từ này, tôi là vệ sĩ riêng của em.

Tôi có trách nhiệm bảo vệ em mọi lúc mọi nơi, bất kể hoàn cảnh nào, được phép tiêu diệt nếu cảm thấy nguy hiểm.

Ý kiến?- ...Không.- Tốt.

Giờ mình về nhà nhé?- Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!.Chuuya bước vào lớp với đôi mắt thâm quầng.

Lẽo đẽo phía sau là Dazai.- Đừng giận tôi nữa mà, Chuuya...

- Im.Chuông reo.Hirotsu-sensei bước vào với vẻ điềm tĩnh như mọi ngày.

Thầy cho cả lớp ngồi, và như vừa sực nhớ ra, thấy vui vẻ thông báo:- Trường mình có hội thi diễn xuất đấy.

Các em tự thảo luận với nhau mà chuẩn bị đi nhé.

Kunikida-kun, thầy giao cho em vụ này.

- Vâng ạ.Chuuya làm rơi cây bút.- Bỏ mẹ rồi.

*Chuyện mấy bà hàng xóm- Tối qua tôi mất ngủ luôn mấy chị ạ!

Nhà mới chuyển đến ồn ào quá, không sao ngủ được!- Nhà Nakahara sao?

Nhưng chỉ có một đứa con gái sống ở đó thôi mà?- Làm sao tôi biết được!

Nhưng mà nghe như tiếng đánh nhau ấy!- ...
 
Back
Top Bottom