Tâm Linh | soojun | - ĐÔI MẮT ÂM DƯƠNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
366197053-256-k403222.jpg

| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Tác giả: ppatt_choichoichoi
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Cậu là đứa trẻ không may bước vào đời với đôi mắt có thể nhìn thấy được cả linh hồn người chết.​
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 1


*rầm*Tiếng động lớn vang lên làm cho chàng thanh niên trẻ tỉnh giấc, cậu đang gật gù ngủ ngon lành trên xe thì một lực thắng ga mạnh của xe buýt khiến đầu cậu đập mạnh về ghế trước.

Vì cú va chạm mạnh mà cơ đau truyền đến não, Yeonjun thức dậy đưa mắt nhìn xung quanh, toàn bộ học sinh có mặt trên xe đều đứng chòm người dậy hóng chuyện đang xảy ra.Ra là chú lái xe đã bất cẩn lao vào một người sinh viên trên đoạn đường đến trường.

Nhiều học sinh đi ra tới cửa chỉ để xem chuyện nghiêm trọng kia.

Cậu khác với mọi người, chuyện không liên quan đến mình việc gì phải bận tâm ?

Cậu lẳng lơ ngã đầu về phía ghế dựa nhắm mắt lại và từ từ rơi vào cơn mê." này cậu bé thức dậy đi, sao cháu lại ở đây ?

".

Giọng nói một người đàn ông vang lên lay nhẹ người kêu cậu dậy.Yeonjun giật mình tỉnh dậy, trời đã ở giấc trưa, lúc cậu chìm sâu vào giấc ngủ chẳng có học sinh nào gọi cậu dậy để chuyển sang chiếc xe khác, họ cứ thế mà rời đi bỏ mặc cậu !Cậu thanh niên cúi đầu chào chú cảnh sát rồi bước vội xuống xe.

Yeonjun bắt gặp một tấm vải trắng đã phủ trùm lấy thân ảnh đang nằm yên bất động trên mặt đất.

Cơn gió bất ngờ thổi qua, thổi tung một phần mảnh vải khiến người con trai kia lộ ra khuôn mặt tuấn tú nhưng đã nhuốm máu đỏ tươi.

Anh ta chết còn chưa kịp nhắm mắt, đôi mắt vô hồn vẫn mở ra nhìn thế giới nhưng dây thần kinh sớm đã không hoạt động nữa rồi.

Yeonjun thoáng rùng mình nhưng cũng quay đầu sang một bên mà bỏ chạy.Bước chân thoang thoắt của cậu học sinh chạy đều trên đoạn đường dài, cậu không đến trường mà là về thẳng nhà.

Yeonjun chẳng bao giờ muốn đến trường cả vì cậu vốn luôn là là kẻ bị xa lánh và cô lập bởi bạn bè và cả thầy cô.Từ nhỏ cậu đã được trời ban tặng một món quà không phải ai cũng có đó chính là đôi mắt âm dương - nghĩa là có thể thấy được linh hồn người đã chết.

Cậu ghét món quà đặt biệt mà chúa trời ban tặng này, vì nó mà lũ ma quỷ, những linh hồn chưa đưa siêu thoát luôn bám lấy và vây quanh cậu.

Cũng vì nó khiến cậu đã luôn sống trong thế giới tối đen từ nhỏ, sự sợ hãi trước hình dáng của những bóng ma đã khiến không ít lần ba mẹ cậu phiền lòng.

Họ bỏ rơi cậu rồi rời đi và chỉ mong cậu tha thứ cho họ bằng lời xin lỗi qua loa.

Kể từ hôm ấy, Yeonjun không có cha mẹ và chỉ là một đứa trẻ lớn lên trong nỗi ám ảnh về ma quỷ.Không có gia đình lại còn luôn bị đám linh hồn theo sau khiến cơ thể cậu có đầy ám khi tạo cho người khác có cảm giác không muốn lại gần....Mười bảy năm trôi qua, Yeonjun đã quen dần với cảm giác cô đơn hiu quạnh, không một người ở cạnh.

Đêm đến còn phải chịu tiếng ồn do ma quỷ gây ra.

Cậu chẳng biết mình đang cố gắng vì điều gì nữa, tiếp tục sống trong thế giới này chi bằng chết đi thì hơn nhưng chẳng hiểu sao mỗi lần đối diện trước cái chết cậu vẫn luôn cảm thấy sợ hãi và lùi bước tiếp tục chịu đựng sống trọn vẹn kiếp đời này...———————————————————Yeonjun mở mắt thức dậy sau một giấc ngủ dài, cậu đã ngủ liên tục từ trưa đến nửa đêm.

Cậu vươn vai hít vào khoang phổi một luồng khí thoải mái, lâu lắm rồi mới có một giấc ngủ ngon như vậy.Cậu thanh niên luyến tiếc rời khỏi chiếc nệm ngủ của mình bước vào nhà vệ sinh, bóp một ít kem lên bàn chải, Yeonjun dụi mắt đưa nó vào trong miệng đôi mắt lờ đờ như muốn nhắm lại, cậu vẫn còn muốn ngủ tiếp.Yeonjun ngước mắt lên nhìn vào chiếc gương được treo trên tường nhà vệ sinh thì liền giật thót mình quay đầu nhìn phía sau.Chẳng có bóng dáng của ai cả....Tay cậu lại tiếp tục đều đặn chà rửa sạch hàm răng của mình, bóng dáng ấy lại thêm một lần nữa xuất hiện, lần này không như lần trước cậu không còn sợ hãi nữa mà còn trở nên bình thản đến lạ." tôi quá quen với việc nhìn thấy ma quỷ rồi, không cần phải ẩn hiện hù dọa tôi "Lúc bấy giờ bóng dáng ấy không còn lấp ló nữa mà hiện lên thành một cái bóng màu trắng." cậu nhìn thấy được tôi sao ?

".

Bóng ma ấy cất tiếng hỏi.Cậu chẳng màng đến lời linh hồn cất tiếng hỏi mà cứ ung dung tiếp tục rửa khuôn mặt mình.

Tiếng nước chảy róc rách chen vào giữa khoảng không yên lặng của cả hai, cả linh hồn và cậu chẳng ai cất tiếng nói cả.

Yeonjun dùng khăn lau nhẹ khuôn mặt mình ung dung bước xuyên qua cơ thể như làn khói của bóng dáng không rõ kia.

Cậu ngồi trên giường lấy điện thoại ra lướt những bản tin nhàm chán trên mạng xã hội."

ở cạnh tôi không có gì vui đâu, ngươi nên tìm đến nơi khác đi "" trước khi tim ngừng đập, cậu là người cuối cùng lọt vào tầm mắt tôi ".

Hồn ma ấy bắt đầu trở nên rõ ràng hơn dần dần trở thành một hình dáng con người hoàn hảo." ............

"" tôi đã luôn thắc mắc rằng vì sao xung quanh cậu lại có nhiều ma quỷ bám theo đến thế...bây giờ thì tôi đã hiểu lí do rồi "Cậu cười khổ trên môi, bất lực trước số phận bất hạnh của mình.

Thế giới luôn bất công như thế, khi cậu ra đời chẳng gây nên tội lỗi gì với ai thì cũng đã phải hứng chịu thứ kinh khủng mà không ai ngờ đến, nó đã cướp đi tất cả những điều tuyệt vời mà cậu xứng đáng nhận được.

Đời mà....sống cho hết kiếp để tan biến rồi thôi." tôi quen rồi..."
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 2


Anh đứng trơ mắt ra nhìn cậu, vì sao con người này lại mạnh mẽ đến thế.

Suốt ngần ấy năm sống trong thế giới u ám, đen tối của ma quỷ mà vẫn có thể bình thản như vậy." cậu không sợ sao ?

"" sao lại không sợ ?

Nhiều lúc tôi chỉ muốn kết thúc cuộc đời đau khổ này !

""..............".

Anh im lặng trầm ngâm nhìn cậu." ......nhưng chẳng phải cái chết còn đáng sợ hơn như thế nhiều sao ?

"" gia đình cậu đâu ?

"" đã từng có, nhưng họ bỏ rơi tôi rồi ".

Cậu thở dài.Anh không hỏi lí do vì sao cậu bị bỏ rơi bởi gia đình mình vì một phần không muốn ngoáy sâu vào nỗi đau mất mát của cậu, phần còn lại là do cũng đã đoán ra được nguyên nhân - đôi mắt kia đã gây nên tất cả." sao anh cứ đứng đơ ra đấy vậy ?

Ở cùng tôi chán lắm mau rời đi đi ".

Cậu xua tay đuổi anh ra khỏi nhà mình." ......liệu tôi có thể ở lại đây không ?

"" ai đời nào lại chấp nhận việc cho một hồn ma ở cạnh mình ".

Cậu lắc đầu cười khẽ." cậu yên tâm, tôi sẽ không quấy rối cậu mà ngược lại sẽ nhiệt tình giúp đỡ cậu xua đuổi linh hồn xấu xung quanh "" ma quỷ đu bám tôi đã nhiều rồi, thêm anh nữa thì...."

" tôi không phải ma quỷ !!!

".

Anh cắt ngang lời cậu nói với vẻ mặt nghiêm túc.Linh hồn anh bước đến chỗ cậu, nhẹ nhàng ngồi xuống nghiên đầu đưa mắt nhìn cậu học sinh trẻ đang ngồi trên giường.

Thể xác đã mất đi chỉ còn linh hồn là tồn tại nhưng ánh mắt anh dường như vẫn còn có sự sống, nó long lanh và dễ dàng thu hút sự chú ý của người khác." giấc ngủ ban nãy tuyệt lắm đúng không ?

".

Anh cất tiếng hỏi.Yeonjun đưa mắt nhìn anh, cả hai chạm mắt nhau.

Cậu nhìn chằm chằm vào anh một lúc lâu nhưng lại chẳng nói gì cả, đã từ rất lâu rồi cậu chưa tiếp xúc và nói chuyện với ai gần như thế này.

Khuôn mặt tuấn tú của anh làm cậu ấn tượng, cậu chẳng dám chớp mắt vì sợ vô tình bỏ lỡ mất vài giây để được ngắm nhìn vẻ đẹp hiện hữu trên khuôn mặt người nam nhân kia." tôi đã đuổi những hồn mà làm phiến giấc ngủ của cậu ".

Anh lại cất tiếng nói tiếp."

đúng là tôi chưa từng có giấc ngủ nào tuyệt như vậy cả....nhưng thay vì giúp cho một kẻ vô dụng như tôi thì tại sao anh lại không dành thời gian giúp đỡ gia đình của mình ?

".

Yeonjun tắt điện thoại, tay ôm lấy hai đùi đang khép chặt của mình, hướng cả cơ thể về phía anh." ......tôi không có gia đình "Yeonjun tròn xoe mắt nhìn anh, trái đất này quả là tròn thật, giữa một rừng người vẫn đang sống trong cảnh gia đình yên vui đầm ấm, thì vẫn còn hai đứa con còn sót lại của Chúa trời bị rơi vãi ra khỏi bức tranh hạnh phúc ấy, anh và cậu vô tình tìm được nhau là điều chẳng hiển nhiên tí nào.

Trùng hợp rằng cả hai chẳng ai có được hơi ấm từ gia đình có lẽ phải nương tựa nhau, bồi đắp cho nhau những tình cảm vốn đã không dành cho họ." trùng hợp thật nhỉ ?

".

Cậu dựa mặt lên đầu gối." chẳng hiểu sao lúc ấy linh hồn tôi lại bám theo cậu và chẳng muốn rời đi "" .....nói trước với anh, cuộc sống của tôi tệ lắm đến cả tôi còn chán ghét nó "" không sao cả, ít nhất tôi vẫn còn có nơi để trở về trước khi linh hồn tôi tan biến khỏi thế gian này "" tôi tên là Choi Yeonjun ".

Cậu ngước mặt lên nhìn anh." còn tôi là Choi Soobin, rất vui vì có thể được ở cạnh cậu trong thời gian sắp tới ".

Anh chìa tay ra như một lời chào.Nhưng anh là linh hồn mà, làm sao có thể bắt tay với cậu được, chợt nhân ra điều vô lí đó anh vội rụt tay mình về, đưa tay gãi đầu bối rồi." xin lỗi, đó là thói quen của tôi khi còn sống "Yeonjun cười nhẹ nhìn anh.

Hồn ma này chẳng đáng sợ như những hồn ma tương tự trước đây cậu gặp phải.

Dù đã chết nhưng khuôn mặt anh vẫn rất sáng sủa và tổng quát vẫn ra hình dáng của một con người thực thụ." ngày mai cậu có đi học không?

"" có chứ, có chuyện gì à ?

"" cậu không làm bài tập sao ?

"" tôi không biết làm, trên lớp tôi chẳng có tâm trí nào để học cả "" tôi sẽ chỉ cậu làm "" anh học giỏi lắm sao ?

".

Yeonjun nghiên đầu hỏi." tôi đang là sinh viên của đại học sư phạm "Yeonjun ngồi bật dậy, lười biếng lấy tập sách từ cặp ra.

Dù gì kì thi cũng sắp đến, cậu phải vượt qua bài kiểm tra này thì may ra có thể được tốt nghiệp."

đây, tôi chẳng hiểu gì cả ".

Cậu gãi đầu ngượng ngùng nhìn anh."

được rồi, trong đêm nay tôi sẽ truyền đạt hết kiến thức cho cậu, nhớ học hành nghiêm túc đấy nhé "Soobin dạy cho cậu kiến thức cơ bản của ba môn toán lí hoá suốt cả hai tiếng, những loại lí thuyết nhàm chán chạy vào đầu cậu chẳng ăn thua gì ngược lại còn khiến cậu thêm chán nản.

Cơn buồn ngủ nhanh chóng ập đến dù cậu vừa mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài.Nhìn thấy Yeonjun có dấu hiệu gật gù bên cạnh mình, anh dừng giọng nói lại nhìn cảnh tượng học trò đầu tiên của mình chán nản với cách mình dạy học.

Anh cười nhẹ nhìn cậu, muốn ôm cậu lên giường để tiếp tục ngủ nhưng lại chẳng thể chạm vào.Yeonjun cúi đầu xuống bàn mà chìm vào giấc ngủ một lần nữa.

Lúc bấy giờ những hồn ma kia lại tiếp tục xuất hiện vây quanh cậu, miệng luôn kêu lên những âm thanh đến rợn gai óc " giúp tôi với " , " tôi muốn được đầu thai ", " tôi muốn được giải thoát ".

Bọn chúng tìm đến Yeonjun vì biết rằng cậu sở hữu đôi mắt âm dương nên đã luôn tìm mọi cách kêu gọi cậu giúp đỡ bọn chúng giải quyết ân oán lúc còn sống.Soobin ngồi yên lặng, tay đặt nhẹ lên vai cậu tuy không chạm vào được nhưng đó của là cách anh đang ám chỉ với lũ quỷ kia rằng người này đang được anh bảo vệ...
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 3


" cậu không thức dậy là sẽ bị muộn học đấy "Yeonjun mệt mỏi mở đôi mắt mình ra, liếc nhẹ sang đồng hồ thì lại bật người dậy.

Đã hơn bảy giờ sáng, xe đưa rước chắc cũng đã bỏ cậu luôn rồi.

Yeonjun nhanh chóng sửa soạn, quần áo tóc tai xộc xệch, trên bàn vẫn còn y mớ tập sách tối hôm qua chưa được dọn dẹp." sao anh không kêu tôi dậy sớm hơn ?

".

Tay cậu vẫn đang vội vã gom hết sách vở vào cặp." tôi kêu mà cậu có nghe đâu "Chẳng nhiều lời đo co với anh, cậu mở cửa bước ra ngoài rồi chạy nhanh đến trường.

Cậu chưa bao giờ ngủ quên trễ đến vậy, chỉ trách rằng hôm qua đã trải nghiệm một giấc ngủ yên bình không một lời quấy rối nên làm cậu chẳng muốn tỉnh dậy.

Ngủ ngon nên tinh thần cậu cũng phấn chấn hẳn lên, ánh mắt không còn vẻ lờ đờ như mọi hôm nữa." thưa thầy em mới đến ".

Cậu thở dốc sau khi chạy một đoạn đường dài từ nhà mình đến trường.Thầy giáo chẳng thèm trách mắng cậu mà chỉ nhẹ nhàng gật đầu cho cậu bước vào lớp.

Cả lớp thấy cậu đôi mắt cũng trở nên mất sức sống hẳn ra, họ ước gì hôm nay cậu lại nghỉ học như hôm qua.

Yeonjun cũng đã quen rồi, thế giới này vốn đã không chấp nhận sự tồn tại của cậu, ngay từ khi sinh ra đôi mắt kì lạ mà cậu có được đã chứng minh điều đó.Yeonjun bước xuống cuối lớp, ngồi vào chỗ của mình.

Cậu đã ý kiến rất nhiều về việc đổi chỗ nhưng giáo viên chủ nhiệm cũng làm ngơ, vị trí cậu ngồi là một chỗ khó có thể nhìn thấy bảng nhưng cũng chẳng ai thèm để tâm cả." các em nghe đây, dạng bài này chắc chắn sẽ có trong bài thi nên hãy hết sức chú ý ".

Thầy giáo đứng trên bục chỉ tay về phía bài giải ông vừa mới ghi ra mà lên tiếng nhắc nhở.Dạng bài cơ bản cậu còn chưa nắm bắt được thì thứ này là quá sức rồi, Yeonjun loay hoay chẳng hiểu trên đấy viết cái gì, cậu muốn giơ tay hỏi nhưng chắc hẳn chỉ gây phiền phức cho lớp thôi." không hiểu bài à ?

"Cậu giật thót mình quay đầu sang bên trái, cái bàn cạnh cậu chẳng có ai ngồi thì nay lại có bóng dáng của con người xuất hiện.

Soobin ngồi kế cậu, ngã đầu lên bàn nhìn vẻ mặt bối rối vì chẳng thể hiểu bài kia." a-anh sao lại đến đây ?

".

Cậu thì thầm nhỏ " có ai thấy tôi ngoài cậu đâu mà lo "" nhưng anh ở đây...thì làm sao tôi học ?

"" bình thường cậu cũng có học đâu ?

"Yeonjun đơ người khi bị linh hồn kia nói trúng tim đen, cậu phất lờ anh mà quay lên phía bảng, chép vội mấy dòng chữ phức tạp kia vào vở." phải vậy chứ, chép vào đi tối nay tôi giảng lại cho "" anh hứa rồi đấy nhé !

".

Cậu tươi cười nhìn anh." hứa mà !!

".

Anh gật đầu lia lịa.Tự nhiên đâu ra có hẳn một gia sư dạy kèm riêng mà không phải tính phí chỉ cần cho nơi ở là được, nhưng anh ta cũng chẳng cần ăn uống hay tiêu xài bất cứ thứ gì nên cậu thấy lời chấp thuận tối qua là sự lựa chọn đúng đắn.

Chàng trai kia vẫn mãi mê nhìn cậu chẳng hề chớp mắt, anh xem cách cậu làm bài, nhìn cậu ấn máy tính rồi thỉnh thoảng lén xem điện thoại trong giờ học, lại còn có lúc ngủ gục nữa cơ.

" câu này...thầy mời Yeonjun lên bảng làm nào "Đang gật gù chuẩn bị chìm vào giấc ngủ thì cậu lại bị đánh thức bởi tiếng gọi của thầy giáo.

Cậu chẳng biết làm nên định đứng dậy như mọi lần và thú nhận rằng không có kiến thức nào trong đầu cả.

Nhưng lần này lại khác, linh hồn kế bên cứ thúc giục cậu lên làm nên cậu cũng đành nghe theo lời anh.Yeonjun cầm phấn viết đề lên bảng rồi lại chẳng biết làm gì tiếp theo.

Bỗng nhiên cảm thấy lạnh sống lưng thì ra hồn ma kia đang ở đằng sau cậu, Soobin đưa tay chỉ vào từng con số hướng dẫn từng bước cho cậu một cách tận tình.

Cả bài toán về nguyên hàm của hàm số lượng giác được cậu trình bày một cách đầy đủ trong sự ngạc nhiên của tất cả mọi người trong lớp, đến cả thầy giáo còn bất ngờ vì ông cứ tưởng rằng lại phải lắc đầu ngao ngán khi cậu chỉ đứng đờ ra đấy như mọi khi.Soobin nháy mắt với cậu, tươi cười vì cậu có thể giải quyết bài toán thuận lợi dưới sự chỉ dẫn của anh." này này, đó là cách cậu cảm ơn người mới giúp mình à ?

".

Thấy Yeonjun bày ra vẻ mặt đầy khinh bỉ trước cái nháy mắt của mình, anh liền cảm thấy bị ức chế." rồi rồi, tôi cảm ơn "" chẳng thật lòng gì cả, đêm nay tôi sẽ trả thù cậu bằng cách dạy xuyên đêm "" anh cứ dạy đi, đến khi tôi buồn ngủ thì sẽ ngủ, mặc kệ anh dạy "Anh bĩu môi nhìn cậu, cảm thấy như lòng tốt của mình bị chà đạp một cách không thương tiếc, có chút giận dỗi cậu mà quay ngoắc đầu sang phía cửa sổ không thèm nói chuyện với cậu nữa." haha, anh giận à.

Mắc cười thật đấy ".

Cậu cười tủm tỉm."

ừ, tôi giận rồi đấy, dỗ tôi đi không là tôi sẽ rời khỏi nhà cậu trong đêm nay "" ơ ??

Nhà tôi đâu phải là nơi anh muốn đến là đến muốn đi là đi "" không biết đâu, cậu không dỗ thì tôi sẽ đi thiệt đó "Yeonjun bối rối chẳng biết dỗ anh như thế nào, hồn ma thì thích gì nhỉ ?

Cậu còn chẳng thể chạm vào anh thì làm sao để an ủi đây ?" dỗ bằng cách nào ?

"" hmmm....cậu phải lắng nghe tôi giảng bài và phải học tiến bộ "" cái gì mà khó vậy ?

Bộ anh yêu nghề lắm sao ?

"" tất nhiên rồi, nếu tôi còn sống thì chắc có lẽ sẽ trở thành một người thầy giáo ưu tú cho cậu xem "Yeonjun mỉm cười, chưa bao giờ cậu cười tươi đến thế.

Lần đầu tiên có ai đó chịu nói chuyện với cậu một cách thân thiết như vậy, anh như đang cứu rỗi lấy trái tim chết chìm trong đống suy nghĩ tiêu cực của cậu - một ánh dương rực rỡ chiếu rọi vào tâm hồn mang nhiều sự mất mát.

Một linh hồn đang kéo một cái xác không hồn vực dậy.

Ánh nắng nhẹ của buổi sáng khẽ chiếu qua từng ô cửa sổ lớp học.

Tiếng sách và tiếng giảng bài của thầy cứ vang lên, vẻ ửng hồng do nụ cười tươi ban nãy vẫn còn hiện trên gò má cậu.

Anh nhìn chằm chằm vào chàng thanh niên khoác lên mình bộ đồ học sinh, tia nắng sớm chiếu lên khuôn mặt rạng rỡ của cậu làm cậu trông nổi bật hơn, một vẻ hồn nhiên trong sáng mà trước giờ anh chưa được nhìn thấy.

Tim anh có chút run lên, chắc có lẽ là do anh tưởng tượng vì bản thân đã chết rồi làm sao có thể rung động trước người khác ?
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 4


Ngày 10" aaaa nhức đầu quá đi ".

Yeonjun ngồi trên bàn học vò đầu bứt tóc trước những bài toán mà cậu phải đối mặt." gì chứ ??

Mới nhiêu đây đã không chịu nổi thì làm sao học tiến bộ đây ?

".

Soobin lắc đầu chán nản nói." thú thật với anh là tôi chưa bao giờ dùng não nhiều như thế kể từ lúc gặp anh ".

Cậu nằm phịch xuống bàn.Bây giờ đã hơn một giờ sáng nhưng cậu vẫn phải thức đêm để học đống toán ngớ ngẩn này.

Chẳng qua ngày mai có bài kiểm tra định kì toán và tiếng anh nên Yeonjun đã hứa với lòng mình đêm nay sẽ cố gắng hết sức để ngày mai có được con điểm vừa ý, anh cũng hứa rằng sẽ giúp cậu đến khi nắm chắc kiến thức nhưng mà chưa gì cậu đã nằm ườn người ra vì lười biếng." cậu đúng là...chẳng biết tận dụng tôi gì cả "" hở ??

Tận dụng gì ?

".

Cậu ngẩn khuôn mặt khó hiểu lên nhìn anh." thì...tôi có thể dạy toán cho cậu trong thời gian này vậy mà không biết tận dụng để học tốt hơn lại còn nằm ịch ra đấy ".

Anh trách móc." tôi biết mà...nhưng việc này khó quá "" haizzz con mèo lười này, ngồi dậy đi, học đến hai giờ rồi ngủ "" anh đúng là biết cách tra tấn người khác mà "——————————*tích tắc tích tắc.....renggggg renggg *" ưm "Yeonjun mơ màng tỉnh dậy, tay nhanh chóng tắt vội tiếng báo thức ồn ào kia rồi lại nằm lăn ra ngủ tiếp.

Tên Choi Soobin kia bảo rằng học đến hai giờ rồi cho cậu đi ngủ, ấy vậy mà gần tận ba giờ sáng mới buông tha cho cậu." dậy đi !!!

".

Soobin bước vào trong phòng cậu.Yeonjun vẫn ngủ ngon lành trên chiếc giường ấm, mới ngủ được chỉ có ba tiếng thôi nên cậu còn lưu luyến lắm.

" THỨC DẬY ĐIII !!!

".

Anh ta cúi người xuống hét vào tai cậu.Cậu giật thót mình trước tiếng la to kia, vội vàng ngồi dậy tay che lấy tai mình bảo vệ, rồi lại nhìn sang phía con người hành hạ cậu cả đêm kia.

Linh hồn ấy vẫn bình thản nhìn cậu với đôi mắt thâm quầng.

Nhiều lúc Yeonjun cũng cảm thấy bản thân mình mình ngốc nghếch khi cho linh hồn phiền phức kia vào đây ở nhưng thỉnh thoảng lại thấy anh ta có ích vì từ ngày có anh dạy kèm cậu học lên hẳn."

đồ đáng ghét nhà anh ".

Cậu chửi thầm trong miệng rồi chậm chạp bước vào nhà vệ sinh.———————————Tờ giấy viết đề bài kiểm tra đặt trên bàn cậu, cậu cười khẽ vì cậu có thể làm được kha khá nên nhanh chóng cầm bút và bắt đầu làm.

Soobin tuy nói với cậu rằng sẽ không đến đề phòng chuyện cậu dựa dẫm vào anh mà không tự làm bài nhưng thật ra anh vẫn đến và dõi theo cách cậu làm bài." này, sai rồi kìa tính kĩ lại câu 18 đi ".

Anh thì thầm vào tai cậu.Cậu nhìn thấy anh rồi nhưng cũng không đáp lại vì đang trong giờ kiểm tra, cậu chỉ cần mở miệng thì ngay lập tức sẽ bị thu bài.

Yeonjun nghe lời anh xem lại câu anh nhắc nhở tìm mãi vẫn chẳng thấy sai ở đâu, anh cũng đành bất lực chỉ cho cậu đáp án B.

Cậu hí hửng gạch đi đáp án mình chọn sai ban nãy và sửa lại thành đáp án anh chỉ.Cậu gõ móng tay lên những câu mà mình chẳng biết đáp án, cầu mong sự giúp đỡ từ anh nhưng linh hồn đáng ghét kia lại làm ngơ đi sự cầu cứu từ cậu.

Anh ta chỉ giúp đỡ cậu một câu thôi còn lại là cậu phải tự sức làm.Hết giờ làm bài kiểm tra toán, bài kiểm tra anh tiếp tục được phát ra.

Cậu nhìn vào đống chữ trước mắt mà trở nên nhức đầu, cậu ngước mắt lên nhìn anh, linh hồn kia lại nhún vai tỏ vẻ mình chẳng biết gì hết." tôi chỉ giúp cậu mấy môn tự nhiên thôi, còn tiếng anh thì tôi chịu thua "Nói rồi Soobin rời đi, anh ta vòng quanh lớp để nhìn đáp án rồi lại quay về thông báo với cậu.

" B C C D A B D B A .....

"Cậu vui vẻ làm bài theo đáp án mà anh đã đọc nghĩ rằng điểm tiếng anh lần này của mình ở mức khá rồi.

Anh vẫn đi vòng quanh lớp nhiệt tình giúp đỡ cậu, như vầy có phải đáng yêu hơn không ?*reng reng*Giờ làm bài đã hết, cậu nhanh chóng nộp bài rồi nằm xuống bàn, lần đầu tiên trong giờ kiểm tra mà cậu lại không ngủ chắc là do lần này cậu học sinh làm bài được nên vẻ mặt rạng ngời hẳn ra.

Kiểm tra định kì xong là cậu được nhẹ nhõm vài ngày, anh sẽ không bắt cậu làm bài vào mỗi đêm nữa." mấy cái đáp án đó là do tôi đi nhìn tùm lum người nên cậu không phải sợ là bị bắt bài giống nhau đâu ".

Anh bước lại ngồi cạnh cậu." tôi biết mà, thấy anh cứ đi lòng vòng mãi..."

" mà lớp của cậu chia rẽ thật đấy, mỗi người một đáp án, thỉnh thoảng mới có vài câu giống "Yeonjun nghe đến đây thì liền bật người dậy, mặt cậu tái mét đầy lo sợ, cậu nhìn thẳng vào mắt anh lắp bắp nói." a-anh có coi mã đề không vậy ?

"" ủa tôi tưởng có một mã đề thôi "" thôi xong rồi ....".

Cậu bất lực nằm ì trên bàn, cậu quên mất chuyện này vậy là điểm tiếng anh bây giờ lại tiếp tục dưới trung bình nữa rồi.
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 5


Ngày 21" anh đang nhìn cái gì vậy ?

".

Yeonjun nghiêng nhẹ đầu qua trước mặt anh.Linh hồn vẫn đang nhìn chằm chằm vào tấm poster khổ lớn được treo trước cột điện.

Cậu thấy anh cứ ngớ người ra đành quay đầu sang hướng anh nhìn.

Ra là một tấm poster quảng bá cho ngày khai trương công viên giải trí vào ngày mai.

Thị trấn này trước đây chưa bao giờ có những thứ nhộn nhịp đến thế, nó vốn là không gian yên tĩnh từ rất lâu rồi, sự xuất hiện của công viên giải trí này chắc có lẽ sẽ thu hút được nhiều người đến xem hoặc họ đã quen với bình yên mà trở nên ghét ồn ào rồi lại không quan tâm đến nó.Soobin vẫn đứng đấy nhìn như chưa từng được thấy công viên giải trí bao giờ.

Cậu quơ tay nhẹ trước mặt anh mang anh về thực tại.

Soobin cũng bị tiếng gọi của cậu làm cho giật mình, mà quay sang trả lời cậu." có chuyện gì sao ?

"" bộ lần đầu anh thấy công viên giải trí à ?

"" không có...chỉ là nó gắn liền với tôi một kỉ niệm chẳng vui chút nào..."

" là chuyện gì ?

"" lúc trước khi còn là sinh viên năm nhất, tôi có quen một cô gái, tôi yêu cô ấy rất nhiều...nhưng cũng vào một lần đi đến công viên giải trí cô ấy đã tự nhiên biến mất mãi mãi, làm tôi miệt mài tìm đến tối..."

" vậy cô ấy đi đâu ?

"" cô gái ấy ra nước ngoài lấy chồng mất rồi...chẳng một lời từ biệt với tôi, làm tôi cứ nghĩ rằng cô ấy gặp nguy hiểm "" tại sao lại không nói với anh thế ?

"" do cô ấy không đủ can đảm để nói, rồi lại ung dung biết mất khỏi cuộc đời tôi bỏ mặc cho tôi đau đớn khốn khổ ngày này qua ngày khác...từ ngày hôm ấy, tôi chẳng muốn yêu ai nữa...".

Nét buồn bã thắp thoáng trên gương mặt anh.Yeonjun lòng có chút chùn xuống, cảm giác bị người mình yêu bỏ rơi quả thật rất đáng sợ.

Hơn nữa, cậu còn là kẻ đã từng bị chính gia đình mình bỏ lại trong cô nhi viện.

Thế giới của anh và cậu khác nhau nhưng lại giống nhau đến lạ, một người vẫn còn nguyên vẹn còn người kia vốn đã bị trời tước oan đi mạng sống giờ chỉ còn là linh hồn mờ ảo giữa chốn nhân thế này." tôi cứ nghĩ cuộc sống mình là tệ nhất rồi, không ngờ lại có người trải qua tháng ngày đáng sợ hơn thế ".

Cậu đưa tay vỗ nhẹ vai anh mặc dù không chạm vào được." cuộc sống tôi thì làm sao so với cậu được, luôn sống trong sự bao bọc của ma quỷ thì còn gì có thể đáng sợ hơn thế ".

Anh nhẹ nhàng phủ nhận lời nói của cậu.Yeonjun ôm linh hồn kia vào lòng, tay cậu lững lờ giữa không trung chẳng thể nào chạm vào được cơ thể anh nhưng trái tim cậu lại cảm thấy ấm áp như là đang ôm một con người thực thụ.

Cậu chưa từng ôm ai và cũng chẳng ai ôm vỗ về cậu bao giờ cả." tôi biết nói ra điều này sẽ làm anh thấy bối rồi nhưng mà...ngày mai có thể đến công viên kia cùng tôi không ".

Cậu ngước mặt lên nhìn anh." cậu sẽ không biến mất chứ...?

".

Anh nhẹ nhàng đặt tay lên đầu cậu." tôi sẽ không đi đâu cả..."

Kí ức đáng sợ kia đã ghim vào đầu anh trong một khoảng thời gian dài, chính xác hơn đã hai năm kể từ ngày hạ đầy nắng ấy.

Mùa hạ của anh và cô, thế giới như được nhuộm màu vàng óng, cô đã luôn che giấu anh việc mình sẽ ra nước ngoài lấy chồng trong tương lai rồi lại gieo rắc cho anh nhiều hi vọng về một viễn cảnh hạnh phúc của cả hai.

Cuộc đời vốn luôn đối xử tệ với anh, vẫn luôn cướp đi tất cả món quà tốt đẹp mà ông trời đã ban trước đó, rồi lại đưa anh vào không gian vắng tanh, lạnh lẽo của sự cô độc."

được, ngày mai tôi sẽ đi ".

Anh gật đầu, nở ra nụ cười khẽ nhìn cậu.Cậu chỉ muốn anh giải toả tâm trạng thôi, đừng nên cứa mãi vết dao của nỗi buồn vào trong tim để rồi nó sẽ hình thành vết sẹo chẳng bao giờ phai mờ theo thời gian.

Cậu và anh vẫn chỉ vốn là hai con người xa lạ nhưng chẳng hiểu sao nhìn vào ánh mắt nhau họ cũng tự biết được nỗi buồn nằm sâu thẳm trong lòng ngực chưa bao giờ được bọc ra, và có lẽ họ tìm được nhau chỉ để chữa lành những vết hằn chưa một lần được xoá bỏ.——————————" ồn ào thật đó !!

".

Yeonjun đưa tay lên ngoáy nhẹ tai mình." nơi vui chơi mà, phải ồn mới vui chứ "" anh có vẻ hào hứng nhỉ ?

"" lâu rồi không đi nên bây giờ cảm giác có chút lạ lẫm "" chơi cái đó đi ".

Yeonjun chỉ tay về hướng tàu lượn siêu tốc." hồn tôi đã đăng xuất khỏi xác rồi, cậu còn muốn nó bay đi luôn sao ?

".

Anh cười nhẹ trêu cậu."

đi với tôi đi mà, tôi thấy cái đó trên tivi vui lắm nay mới có dịp được thử ".

Yeonjun kéo tay anh đi lại phía tàu lượn siêu tốc.Dù anh chẳng cảm nhận được bàn tay nhỏ bé của cậu đang kéo mình đi, nhưng chân anh vẫn mực chạy theo chẳng hiểu vì lí do gì cả.

Môi anh khẽ nở nụ cười, đã một khoảng thời gian dài trôi qua, anh mới có lại được những giây phút vui vẻ như thế.

Đối với cậu cũng vậy, cậu chưa bao giờ chủ động mời gọi một ai như thế, kể từ khi gặp anh, anh cũng cho cậu cảm giác như bản thân mình vẫn còn đang tồn tại.Chuyến tàu trượt nhanh trên đường ray uốn lượn, chỉ có mình anh và cậu ngồi trên khoang tàu ấy.

Cả hai đều la hét trong sợ hãi nhưng chỉ có họ là nghe được tiếng của anh, người ngoài nhìn vào chỉ thấy một mình cậu chơi thôi.

Soobin nhìn cậu mà cười toe toét, thế giới thỉnh thoảng cũng cho anh thở, thở một cách đều đặn không lo không nghĩ và không một chút nỗi buồn trong người.

Bên cậu, anh mới thấy được thì ra bình yên là thế." qua bên kia chơi nhà ma đi ".

Cậu kéo anh lại." ma đi chơi nhà ma à ?

"" thì sao chứ, ai cấm đâu.

Tôi với anh đã quen nhìn thấy ma quỷ rồi nên những thứ đấy chẳng là gì đâu "Đúng là chẳng có gì thật, cả hai bước vào ngôi nhà ma rùng rợn nhưng lại chẳng có tiếng hét nào phát lên, đến cả những nhân viên bảo hộ ở đấy cũng bất ngờ vì thay vì sợ cậu lại cười khúc khích vì tạo hình chẳng giống thật tẹo nào.

" nhìn anh còn đáng sợ hơn mấy thứ đấy nữa ".

Cậu bật cười." sao lại so sánh tôi với những thứ làm bằng nhựa, dù là ma rồi nhưng trông tôi vẫn đẹp trai mà "Cậu lại đưa đôi mắt khinh bỉ nhìn anh, không phải một lần mà đã rất nhiều lần linh hồn này tự luyến vẻ ngoài của mình rồi.

Đồng ý rằng anh ta đẹp trai thật nhưng đã là ma rồi thì cũng nên tiết chế lại đôi chút." này, đi chơi cái kia đi ".

Anh đặt tay lên vai cậu.Cậu nhìn theo hướng tay anh chỉ, là một phòng chụp ảnh.

Chỉ cần bỏ tiền vào, máy sẽ tự cho ra bốn tấm hình khác nhau.

Ngoài ra còn rất nhiều phụ kiện đi kèm khác để cho mỗi bức ảnh thêm sinh động và đáng yêu." nhưng anh là linh hồn mà ?

Làm sao máy ảnh chụp anh được ?

"" nhưng tôi vẫn muốn lưu lại những phút giây hạnh phúc này khi được ở cạnh cậu "Anh không có trong bức ảnh cũng được, chỉ có một mình cậu đứng trong ảnh cũng chẳng sao.

Soobin chỉ muốn cả anh lẫn cậu đều biết rằng trong tấm ảnh đó hiện hữu khuôn mặt của cả hai và cậu sẽ nhớ được rằng vào giây phút này anh đã ở cạnh cậu.Họ bước vào phòng chụp ảnh, nó có cả một tấm rèm che tách biệt với thế giới ồn ào ngoài kia để có không gian riêng tư cho người chụp hình.

Anh chọn cho cậu một cái bờm có nơ, trông nó rất hợp với sự đáng yêu của cậu.

Yeonjun chiều ý anh mà cài nó lên, cậu chỉ cười oà lên vì bộ dạng buồn cười của mình, chưa bao giờ cậu thấy bản thân mình ngớ ngẩn đến thế.*tách*Đèn flash chiếu sáng lên, một bức ảnh đã ra đời với tư thế cười nghiên ngã của cả hai nhưng trên hình chỉ có mỗi mình cậu xuất hiện thôi.

Anh chỉ cậu tạo dáng thứ hai sao cho thật đặc biệt, rồi lại đến tấm thứ ba lại là một kiểu dáng khác." còn một tấm nữa, anh muốn làm gì nào ".

Cậu cười tươi nhìn anh.Anh chẳng nói gì mà đưa tay bấm cho máy ảnh đếm ngược thời gian chụp.

Cậu ngơ ngác vì nếu ảnh xấu thì sẽ tốn tiền mất, nhưng trong anh chẳng giống vô ý tí nào cả.

Anh đưa tay mình choàng qua đầu cậu, rồi đặt môi mình lên đôi môi đang mấp máy kia.*chụt**tít tít tách*" a-anh ?

".

Cậu đỏ mặt, tuy không chạm vào được môi anh nhưng cậu thật sự cảm giác đó như là một nụ hôn thật sự.Dãy hình nảy giờ cả hai chụp cũng được xuất ra bên ngoài.

Tấm ảnh thứ tư thấy rõ được sự ngượng ngùng và khuôn mặt đỏ ửng của cậu, chẳng ai biết được lúc đó anh đang hôn cậu đâu, chỉ nghĩ rằng do cậu lúng túng nên vô tình chụp phải thôi." hình như tôi yêu em mất rồi..."
 
| Soojun | - Đôi Mắt Âm Dương
Chương 6


* rầm *Tiếng đổ vỡ bên ngoài làm nhiễu loạn đi âm thanh trong phòng chụp ảnh.

Yeonjun nhanh chóng chạy ra ngoài xem thì bắt gặp cảnh một người đàn ông trung niên đang nằm dưới đất bị chiếc xe chở những cây kẹo bông sắc màu đè lên chân.

Cậu bước đến đỡ bác dậy rồi cùng mọi người xung quanh dọn dẹp mớ hỗn độn mà bác vô tình gây ra.

Soobin đứng trước phòng chụp ảnh nhìn cảnh người mình yêu giúp đỡ người khác một cách nhiệt tình.

Anh cười thầm, tuy không giúp được nhưng cậu bé kia đã thay anh làm rồi."

Soobin...".

Cậu bước lại phía anh." tôi nghe "" ban nãy anh nói gì vậy, bên ngoài ồn quá tôi không nghe rõ "" h-hả ??

À không có gì đâu chỉ là tôi định chọc ghẹo cậu thôi mà ".

Soobin gãi đầu cúi mặt xuống ngại ngùng không dám nhìn cậu."

à mà này...lần sau anh đừng đùa thế nữa tôi không thích đâu "

( chú thích: ý Yeonjun là việc Soobin hôn mình lúc chụp ảnh )" à...tôi xin lỗi ".

Lòng anh bỗng chóc chùn xuống, cảm giác đột nhiên như bị đau thắt ở tim.

Lời nói đó như một tiếng từ chối của cậu dành cho anh.

Nụ hôn đấy không phải là trò đùa quá trớn của anh, mà nó là sự thật là toàn bộ tình yêu anh dành cho cậu suốt hai mươi mốt ngày kể từ lúc họ gặp nhau.

Soobin không nghĩ mọi chuyện sẽ trở nên tệ đến thế, anh đã vô tình làm bầu không khí giữa cả hai có chút căng thẳng không còn vui tươi như ban đầu nữa...Trên cả đoạn đường, một trong hai chẳng ai dám mở lời trước.

Người thì ngại ngùng người thì khó xử, Yeonjun đưa mắt nhìn sang những bụi cây ven đường rồi vô tình bắt gặp một tấm kính thuỷ tinh lớn phản chiếu lại hình ảnh của cậu.Nhìn cô đơn thật...chỉ có một mình thôi.Yeonjun khẽ đưa mắt nhìn sang chàng trai bên cạnh, đầu anh ta vẫn hướng quay đi chỗ khác hình như không muốn đối diện với cậu chút nào.

Cậu hành xử như thế là quá nghiêm túc rồi sao ?

Bầu không khí lặng thinh giữa hai người họ vẫn cứ kéo dài trong suốt đoạn đường về nhà.

Đến nhà cũng chẳng ai thèm mở lời trước.

Hình như Soobin giận cậu rồi, cư xử lại trở nên xa lạ hệt như cái ngày đầu cả hai gặp nhau, không khí nặng nề được phả ra trong từng đợt thở khiến Yeonjun khó chịu, cậu ghét bầu không khí này.

" tầm hai mươi ngày nữa là tôi thi tốt nghiệp rồi, đêm nay học nhé ?

"

" ừm...được "

" anh giận à ?

"

" không có, tôi chỉ hơi buồn thôi "

" buồn ?

Sao lại phải buồn ?

"

" vì tôi làm cậu khó chịu "

" haha, có gì đâu chứ "

* cốc cốc *

Yeonjun chạy đến phía cửa, vội đưa tay mở xem người đó là ai.

" m-mẹ ?

".

Người phụ nữ ấy bước thẳng vào trong nhà, đưa đôi mắt mệt mỏi nhìn đồ đạc cũ rích, nhà cửa mục nát khắp nơi rồi, căn nhà bừa bộn khiến bà khó chịu.

" đây, tiền để cậu sống trong hai tháng nữa ".

Bà đưa cho cậu một phong bì màu trắng.

Như thường lệ cứ cách hai tháng mẹ sẽ đưa tiền cho cậu để chi tiêu sinh hoạt, tiền nhà và tiền học trong hai tháng sắp tới.

Bình thường là người làm của bà sẽ đến đưa tiền cho cậu nhưng hôm nay đích thân bà lại đến đây khiến cậu lấy làm lạ.

" s-sao hôm nay mẹ lại đến đây ?

"

" mà này, tôi nói với cậu rồi nếu không học được thì nghỉ đi, ráng học để làm gì ?

"

" con đang cố gắng để thay đổi...".

Cậu cúi mặt xuống.

" tôi chán cái cảnh phải làm phụ huynh của cậu lắm rồi đấy, nếu cảm thấy bản thân mình không học được thì coi như tôi xin cậu đấy ra ngoài làm việc tự nuôi bản thân đi, tôi không có rảnh tiền để nuôi một đứa như cậu đâu !

".

Bà xoay lưng đi bước ra khỏi nhà.

* rầm *.

Tiếng cửa đóng lại, cậu vẫn run run đứng phía trong.

Thà rằng bà đừng đến đây còn hơn, Yeonjun chỉ mới vừa niềm nở vì tưởng mẹ cậu vẫn còn chút lòng thương dàng cho đứa con trai này nhưng cậu đã lầm rồi, bà đến đây chỉ để nói ra những câu cay nghiệt khứa vào tim gan cậu.

Bị chính người mình gọi bằng mẹ nói ra những lời dã man như thế khiến cậu không kiềm được lòng mà rơi nước mắt.

Yeonjun lấy tay gạt nhanh giọt nước mắt lăn dài trên má kia để cho Soobin không nhìn thấy nhưng làm sao cậu giấu được bản thân yếu đuối trước mặt anh đây ?

Soobin chạy đến thật nhanh, vòng tay người cậu.

Hai cánh tay ấm áp của anh đang bao trọn lấy cơ thể đang run lên xen lẫn bởi những tiếng nấc.

" hức...Soobin à...gi-giá như tôi chưa từng được sinh ra...hức ".

Yeonjun dụi con mắt đỏ hoe của mình, lòng vừa ấm ức lại vừa đau.

Ông trời ban cho cậu sự sống như lại không cho cậu lí do nào để duy trì sự sống cả.

Soobin im lặng, vỗ về cậu một cách nhẹ nhàng, anh chắc chắn sẽ không thể hiểu nổi cảm giác cay đắng mà cậu đang phải gánh chịu vì anh cũng chưa có gia đình, chưa một lần bị mắng chửi thậm tệ đến như thế.

Anh chỉ biết đứng yên chờ cho cơn khóc của cậu dần phai đi, lại càng không nên nói mấy câu như " không sao đâu mà ".

Làm sao mà không sao được, người xa lạ ác với cậu đã đành, ngay cả mẹ là người thân ruột thịt cũng đối xử với cậu như thế thì lại càng đau đớn.

Giá như tôi chết ngay khi còn ở trong bụng mẹ...

Cậu đã luôn đặt câu hỏi rằng bản thân đã làm gì sai để bị người đời đối đãi như thế, cậu không phải đứa trẻ bình thường thế nên cũng chẳng được yêu thương như bao đứa trẻ khác.

Nhiều lúc cậu tự hỏi mình rằng...

Liệu ma quỷ quanh quẩn xung quanh mình có phải là những oan hồn đã chết ?

Hay chính là loài người tàn độc kia....?

Yeonjun cứ thút thít trong lòng anh mãi, tại sao cậu phải chịu đựng những thứ này, cậu đã làm gì sai ?

Cậu luồn tay qua cả linh hồn Soobin, ước gì anh ta là người thật thì tốt biết mấy nhỉ ?

Nhưng nếu là người thật thì có tránh xa cậu không ?

" nín đi Yeonjunie, anh không lau nước mắt cho em được..."
 
Back
Top Bottom