Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Song Trùng

Song Trùng
Chương 482: Bồi thường tổn thất tinh thần



Nhìn quyển sổ nhỏ giá 9 đồng trên tay, cả Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương đều cảm thấy có chút không chân thật, còn quay sang hỏi nhân viên thủ tục:“Như vậy…là xong rồi sao?”

Nhân viên thủ tục niềm nở gật đầu:“Vâng, xin chúc hai vị bách niên giai lão, trăm năm hoà hợp, sớm sinh quý tử.”

Một câu chúc đại trà nhưng vào lúc này lại có thể khiến gương mặt của Kỷ Thần Hi ửng đỏ.

Cô bỗng cảm thấy bản thân cần phải sống thật tốt, khi đó mọi người bên cạnh cô đều sẽ vui vẻ. Con người trầm mặc của trước kia, chính cô không muốn nhìn lại nữa. Ngày hôm nay, cô đã có thể hoàn toàn buông bỏ quá khứ, sống hết mình cho tương lai.

Nhân viên cục dân chính nhìn nhau cười hạnh phúc, bọn họ cuối cùng cũng có thể tan ca rồi, đêm nay nhất định họ sẽ ngủ rất ngon đây.

Kỷ Thần Hi và Tịch Cảnh Dương tay nắm tay ngây ngốc rời khỏi cục dân chính, bầu không khí giữa hai người vô hình chung đã có sự thay đổi.

“Tịch Cảnh Dương…”

“Hửm?”

“…Ông…ông xã…”

“…”

Cả hai bỗng rơi vào im lặng. Trước đây không phải chưa từng xưng hô kiểu này, nhưng cảm giác bây giờ hoàn toàn khác biệt.

Kỷ Thần Hi hít một hơi thật sâu, giữ cho bản thân bình tĩnh lên tiếng nói tiếp:“Về hôn lễ…đợi đến khi em tốt nghiệp nhé.”

Tịch Cảnh Dương trước đó còn đang nghĩ đến chín chín tám mốt lễ cưới ở các quốc gia khác nhau, mỗi nơi đặt chân đến sẽ tổ chức một lần, biểu cảm trên mặt thoáng chốc cứng đờ vì câu nói này của cô.

Vậy ý của bà xã đại nhân có nghĩa là, dù cho anh danh phận chính thức, nhưng anh phải đợi thêm bốn năm nữa mới có thể tuyên bố với tất cả mọi người sao?

Nhìn vẻ mặt thất vọng của ai kia, Kỷ Thần Hi khẽ nhón chân hôn nhẹ lên má anh, mỉm cười nói:“Hai năm thôi, em sẽ không để anh đợi lâu đâu.”

Cô vẫn còn những dự định quan trọng, vì thế hôn lễ cần phải dời lại một thời gian, lí do đợi tốt nghiệp kia chính là cái cớ hoàn hảo nhất.

Sau cái hôn má bất ngờ, Tịch Cảnh Dương bĩu môi nói:“Vậy nên đây là bồi thường?”

Kỷ Thần Hi gật gật đầu:“Đúng vậy.”

Tịch Cảnh Dương lại nhếch môi lắc đầu nói:“Chưa đủ.”

Chưa kịp Kỷ Thần Hi kịp phản ứng, thì anh đã áp sát lấy cô, một tay vòng qua eo nhỏ, một tay giữ lấy gáy cô gái, cúi đầu xuống hôn sâu.

Qua một lúc lâu, Kỷ Thần Hi cảm thấy khó chịu vì thiếu dưỡng khí, vội đấm nhẹ vào ngực anh thì anh mới chịu bỏ qua cho cô.

Tịch Cảnh Dương nhẹ nhàng lau đi vết ẩm ướt còn động lại trên khoé môi cô gái, cười nói:“Đã hôn nhiều lần vậy rồi, em vẫn chưa tập được cách thở sao?”

Kỷ Thần Hi thẹn quá hoá giận giẫm chân anh, tiếc là giẫm hụt, phồng má đáp:“Em mệt rồi, em muốn ngủ, mai em còn phải đến trường báo danh!”

Tịch Cảnh Dương liếc nhìn đồng hồ trên tay, nếu giờ trở về căn nhà gần nhất của anh thì cũng là bốn giờ sáng, tính toán một lúc rồi cúi người bế cô lên.

Đột nhiên chân rời khỏi mặt đất khiến Kỷ Thần Hi thoáng sững sốt hỏi:“Anh định làm gì nữa vậy?”

Tịch Cảnh Dương hôn nhẹ lên trán cô rồi nói:“Cứ ngủ đi, gần đây có một khách sạn dưới trướng Tịch Thị, chúng ta đến đó nghỉ ngơi tạm một đêm.”

Kỷ Thần Hi biết sau lần đầu tiên không mấy tốt đẹp kia, đều lại những di chứng không vui cho hai người, nên anh sẽ không tùy tiện làm việc gì quá mức một cách tùy tiện. Nên việc anh nói đến khách sạn nghỉ ngơi, thì chỉ đơn giản là đến đó để ngủ tạm mà thôi. Cô hoàn toàn tin tưởng anh, thế là ngáp ngáp một cái, khẽ dựa vào lòng anh rồi thiếp đi.

***

Sáng hôm sau Kỷ Thần Hi bị tiếng chuông điện thoại liên hoàn làm tỉnh giấc, đành dụi dụi mắt bấm nút nghe, còn ngái ngủ ngơ ngác hỏi:“Ai đó?”

“Ha ha! Ai hả? Một người dưng mà thôi!”

Kỷ Thần Hi còn chưa tỉnh ngủ, hoàn toàn không nghe ra sự tức giận của đối phương, thản nhiên trả lời:“Vậy à, vậy cúp máy đây, tạm biệt.”

Kỷ Hàn Phi chưa kịp lên tiếng thì từ trong điện thoại truyền đến ba tiếng tút tút tút.

Kỷ Hàn Phi:"…"

Nhìn mà xem, cô em gái vô lương tâm kia thật sự xem anh là người dưng nước lã luôn rồi kìa!

Vì đêm qua ngủ khá trễ nên Kỷ Thần Hi lúc này không thể nào dậy nổi, thế nhưng tiếng chuông điện thoại liên tục vang lên như đòi mạng.

Kỷ Thần Hi nghiến răng tức giận nhấc nghe một lần nữa, nhưng lần này còn chưa kịp xả giận thì bên kia đã làm điều đó trước:“Con mẹ nó! Em thử cúp máy lần nữa thử xem, thử coi lão tử có lôi em về R Quốc rồi vĩnh viễn nhốt em ở đó hay không!”

Tiếng hét chói tai góp phần giúp cho Kỷ Thần Hi lấy lại sự tỉnh táo, thế nhưng thái độ của cô vẫn rất ngứa đòn đáp:“Ồ, nếu anh có khả năng đó.”

Kỷ Hàn Phi tức tới muốn hộc máu nói:“Kỷ Thần Hi, em thật sự hay lắm! Đợi anh giải quyết chuyện bên đây xong, thằng cẩu nam nhân kia tới số với anh mày!”

Lần này đến lượt Kỷ Thần Hi trải nghiệm âm thanh ba tút. Tuy nhiên, vẻ mặt cô lại có chút đăm chiêu. Kỷ Hàn Phi vậy mà không trực tiếp đi tìm cô, xem ra lần nhiệm vụ này có liên quan đến…người của Zero.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 483: Kỷ niệm nhiệt huyết về thời thanh xuân vườn trường



Cốc cốc cốc!

Nghe tiếng gõ cửa, Kỷ Thần Hi xỏ vội dép lê vào rồi tiến đến mở cửa. Vừa nhìn thấy thân ảnh quen thuộc, gương mặt cô liền hiện lên vẻ ôn hòa:“Đêm qua anh không ngủ sao? Dậy sớm thế?” Còn mua luôn cả đồ ăn sáng rồi.

Tịch Cảnh Dương hai tay sách hai túi lớn nhỏ, khẽ nhìn đồng hồ rồi cười nói:“Mới bảy rưỡi, ăn sáng trước, anh đưa em đến trường.”

Kỷ Thần Hi đẩy cửa ra, vô cùng thuận miệng mở lời:“Ông xã, mời vào.”

Có lẽ qua một đêm trằn trọc không ngủ vì cảm giác không chân thực, thì đến sáng hôm nay anh đã cảm thấy quen thuộc với cách gọi này, mặt không hề đổi sắc mà tự nhiên đi vào.

“Phải rồi, nghe nói sinh viên đại học A đều phải ở ký túc.” Kỷ Thần Hi vừa ngậm lấy một cái bánh bao vừa nói.

Tịch Cảnh Dương gật gật đầu đáp:“Ừ, quy tắc tạo ra là để phá vỡ, chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ.”

Kỷ Thần Hi bĩu môi trước thái độ vô sĩ của ai kia, vậy mà lại muốn cô đi cửa sau để không phải ở ký túc xá của trường. Cô thẳng lưng nghiêm túc nói:“Tịch tiên sinh, em muốn trải nghiệm cảm giác làm một sinh viên chân chính. Kỷ niệm nhiệt huyết về thời thanh xuân vườn trường, em cũng muốn được trải nghiệm!”

Tịch Cảnh Dương bỗng làm một nét buồn bã, dùng đũa chọc chọc vào chiếc bánh bao, tủi thân than thở:“Đúng là ai kia vừa trở thành phú bà, liền muốn bỏ rơi anh chồng nghèo tay trắng đáng thương này rồi.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Cho hỏi, người trước mặt cô là ai vậy?

Dù Tịch Cảnh Dương đã tốn hết tâm tư để dụ dỗ, thế nhưng cũng không ngăn được quyết định của cô, đành đồng ý để cô đến ở ký túc xá của trường. Tuy nhiên cũng có điều kiện, đó là phải dành ra ít nhất ba ngày trong tuần cho anh.

Ăn sáng xong, Kỷ Thần Hi mới bắt đầu tắm rửa thay đồ, sau đó được Tịch Cảnh Dương đưa đến Đại Học A.

“Em có đem theo giấy báo nhập học không?” Tịch Cảnh Dương dừng xe ở cổng chính của trường, xuống xe đi vòng qua mở cửa cho cô rồi hỏi.

Kỷ Thần Hi ngơ ngác:“Cần thứ đó nữa sao?”

Lúc trước khi vào học ở học viện MIT, đích thân hiệu trưởng của trường đã liên hệ nhiều lần cho cô và Kỷ Hàn Phi, sau đó còn chuẩn bị chuyên cơ riêng để đến đón hai người nhập học.

Tuy những kiến thức trên trường vừa mới mẻ và vừa phức tạp, nhưng tốc độ tiếp thu của hai anh em cô lại quá nhanh, vì thế trong thời gian ngắn đã lập nên nhiều thành tích mà không một học viên nào của trường sau này có thể vượt qua nổi.

Trước khi ra trường tầm hai tháng, hiệu trưởng đã chi số tiền học bổng lớn để khuyên cô và Kỷ Hàn Phi, có thể ở lại vài tháng và truyền đạt kinh nghiệm học thuật cho các khoá học sau. Dù số tiền ấy so với hai anh em cô chẳng đáng là bao, nhưng nể tình thầy hiệu trưởng là một thầy giáo tốt, nên cả hai đã quyết định ở lại và giảng dạy tại trường trong gần hai năm.

Rất nhiều đại lão của giới khoa học công nghệ sau này tốt nghiệp từ MIT, đều có thể đã từng là sinh viên của cô hoặc Kỷ Hàn Phi.

Còn về Giáo Viện, cô chưa từng đến đó học ngày nào, dù được mời rất nhiều lần, vậy nên việc có giấy báo mới có thể nhập học là điều khá xa lạ với cô.

Ngay lúc này phía sau hai người vang lên tiếng gọi:“Thần Hi! Là cháu phải không?”

Kỷ Thần Hi nghe thấy giọng nói này liền quay đầu, vội vẫy tay chào lại:“Bác cả, cháu ở đây.”

Kỷ Nhất một tay kéo hành lý một tay đang nắm cổ áo của một người quen khác của cô, hào hứng đi đến:“Trùng hợp thật đấy, đêm qua cháu không sao chứ? Nghe nói cháu bị bắt đi, còn bị ám sát trong lúc ở bệnh viện, rồi cuối cùng còn bị…” Kỷ Nhất còn muốn nói là còn bị cẩu nam nhân nhà họ Tịch bắt đi, vì đó là toàn bộ lời ông cụ Kỷ nói với ông, nhưng ông chợt nhận ra bên cạnh cháu gái ông vẫn còn một người, lời nói đến miệng vẫn phải nuốt vào trong.

Kỷ Thần Hi liếc nhìn sang Kỷ Dược Phàm đang khoanh tay lại chịu trận, hoàn toàn không có ý định phản kháng, chắc cậu nhóc này là bị bác cả cô cưỡng chế đưa đến trường rồi.

Cô kéo tay Tịch Cảnh Dương lại rồi khoát lấy tay anh, vui vẻ giới thiệu:“Bác cả, người này chắc bác cũng biết rồi đúng không? Anh ấy là cháu trai của ông cụ Tịch tên là Tịch Cảnh Dương, bác cũng có thể gọi anh ấy là cháu rể.”

Kỷ Thần Hi lại giới thiệu Kỷ Nhất với Tịch Cảnh Dương:“Còn đây là bác cả của em, hiện tại bác cả và bác gái là người giám hộ chính thức của em ở Nước Z.”

Tịch Cảnh Dương lễ phép gật đầu với Kỷ Nhất, lên tiếng chào:“Chào bác cả, chào em họ Dược Phàm.”

Kỷ Nhất:"…"

Kỷ Dược Phàm:"…"

Từ từ, họ vừa mới nghe cái gì vậy?

Kỷ Nhất sắc mặt cứng ngắt hỏi lại:“Cháu nói…tiểu tử nhà họ Tịch…là gì cơ?”

Ngay cả người đang mặc kệ sự đời như Kỷ Dược Phàm cũng trợn mắt ngạc nhiên hỏi:“Phải đấy, có phải cô nói nhầm gì không?”

Không đợi Kỷ Thần Hi kịp trả lời, Tịch Cảnh Dương thuần thục lấy ra hai quyển sổ nhỏ màu đỏ đưa lên:“Bác cả, em họ, hai người không nghe nhầm đâu ạ, cháu và Tiểu Hi vừa đăng ký kết hôn, vào tối hôm qua.”

Kỷ Thần Hi dở khóc dở cười đỡ trán, từ chối tham gia vào cuộc trò chuyện.
 
Song Trùng
Chương 484: Phòng giáo vụ



Chì vì tránh né sự truy hỏi của cha con Kỷ Nhất, Kỷ Thần Hi chỉ đành kéo lấy Tịch Cảnh Dương còn đang khoe khoang giấy chứng nhận kết hôn, chạy một mạch vào thẳng trong trường.

Cũng may hai cha con họ còn chưa kịp thích ứng với thông tin động trời vừa nghe được, nên đã không đuổi theo.

Đến khi nhìn ngó xung quanh không thấy bóng người nào nữa, Kỷ Thần Hi tức giận quát Tịch Cảnh Dương:“Anh có cần đem nó bên người vậy không!”

Từ sau khi có danh phận chính thức, Tịch Cảnh Dương ngày càng thích diễn vai anh chồng yếu đuối hay bị vợ bắt nạt, vẻ mặt buồn tủi chủ động nhận lỗi:“Ừm, anh sai rồi.”

Kỷ Thần Hi:"…"

Hít một hơi thật sâu, cô cố nén cảm xúc muốn đánh người lại, đúng thật là khi nhớ lại toàn bộ, xu hương bạo lực của cô cũng muốn trở lại rồi.

“Được rồi, đến phòng giáo vụ, em sẽ hỏi về chuyện giấy báo bị mất, đi thôi.”

Đoán chừng giấy báo đã được gửi về Đế Cung Sơn Trang, việc quay về đó lấy cũng không phải là không thể, nhưng nếu có cách khác tốt hơn vậy thì sao lại không thử.

Đang trong khuôn viên trường học, nên dù không muốn thì hai người cũng phải tém tém lại, không thể show ân ái một cách lộ liễu. Vì vậy tuy đi cùng nhau nhưng nhìn cả hai vô cùng xa cách.

Lúc này sinh viên trong trường xuất hiện càng lúc càng đông, trong đó có những sinh viên đến để báo danh giống Kỷ Thần Hi, cũng có những sinh viên là anh chị ở khoá trên.

Trang phục Kỷ Thần Hi mặc đến trường hôm nay vô cùng đơn giản. Cô khoác lên mình một chiếc váy dài, thoáng nhẹ và mềm mại. Váy có thiết kế đơn giản nhưng tinh tế, với chất liệu chiffon tạo ra những đường nét mềm mại và bay bổng khi cô di chuyển.

Tuy nhiên, Kỷ Thần Hi đã quên mất một chuyện. Từ sau sự cố sập phòng của Farmer Life, tên tuổi của cô đã nổi đình nổi đám trong giới giải trí, dù cô chẳng cần làm gì thì hot search mang tên cô vẫn nhiều lần chiếm giữ bảng xếp hạng. Chưa kể, nhóm fan của thần tiên tỷ tỷ R Quốc đã vượt ngưỡng sáu mươi hai triệu fan, trở thành một trong những cộng đồng fan lớn nhất giới ZBiz.

Cũng chính vì thế, việc Kỷ Thần Hi không hề hoá trang hay đeo bất kỳ phụ kiện gì để che chắn gương mặt, đã khiến cho một số người chú ý đến cô.

Một thiếu niên trong có vẻ khá trưởng thành và ưa nhìn, dè dặt đi đến trước mặt Kỷ Thần Hi, khiến cô hơi bất ngờ mà dừng bước, rồi hỏi:“Bạn học, cần giúp gì à?”

Gương mặt chàng thiếu niên bỗng ửng đỏ, căng thẳng mở lời:“Học muội…muội…muội có phải…có phải là tiểu tỷ tỷ Nước R không?”

Kỷ Thần Hi đột nhiên cảm thấy sống lưng lành lạnh, khẽ rùng mình một cái, vẻ mặt gượng gạo đáp lời:“Không phải.”

Chàng thiếu niên biết cô đang nói dối nhưng không có cách nào vạch trần, ngượng ngùng xin lỗi nói nhận nhầm người rồi lập tức chạy đi.

Kỷ Thần Hi:"…"

Đùa nhau đấy à? Gây hoạ xong rồi chạy! Quả bom sắp nổ bên cạnh cô thì tính sau đây hả!

“Học muội.”

“…”

“Tiểu tỷ tỷ.”

“…”

Không đúng, vì sao cô phải chột dạ? Kỷ Thần Hi quay sang chống nạnh chấp vấn người nào đó:“Đêm qua anh tự ý rời khỏi buổi tiệc, hôm nay không cần đi giải quyết hệ lụy sao? Chỉ là báo danh và đăng ký chuyên ngành thôi, anh không cần đi cùng em đâu, mau về đi!”

Kỷ Thần Hi còn nghĩ Tịch Cảnh Dương lại tiếp tục diễn vai nam trà xanh của anh, nào ngờ Tịch Cảnh Dương lại rất vui vẻ đồng ý, căn dặn cô một vài điều rồi rời đi.

Kỷ Thần Hi đứng hình:"???"

Thôi được rồi, đừng ai làm phiền cô học tập!

Do bị nhận ra trước đó, nên Kỷ Thần Hi đã biết rút kinh nghiệm, để tránh phiền phức, cô mang thêm một chiếc khẩu trang đen và một cặp kính gọng bạc không tròng, thành công hoá trang thành một sinh viên có vẻ ngoài bình thường.

Khuôn viên của Đại Học A tổng thể vô cùng rộng, phải mất hơn ba mươi phút thì Kỷ Thần Hi mới tìm phòng giáo vụ. Tuy nhiên, chỉ vừa mới đi đến cửa phòng, còn chưa kịp gõ cửa thì bên trong đã vang lên tiếng cãi nhau vô cùng căng thẳng.

“Tân trạng nguyên toàn quốc là học sinh ban tự nhiên, vậy mà khoa văn các người cũng muốn tới tranh người, có biết xấu hổ không hả?”

“Tại sao không thể? Tân trạng nguyên đạt điểm tuyệt đối, đồng nghĩa với việc em ấy không chỉ giỏi mấy môn tự nhiên cứng ngắc như mấy người rồi! Người ta là một tiểu mỹ như xinh đẹp như hoa, đương nhiên là phải chọn những ngành học nhẹ nhàng thơ mộng, chẳng lẻ lại chọn khoa vật lý rồi lại hói đầu như lão Nguỵ sao?”

Ngụy Thư Hãn ngồi không dính đạn lập tức phản bác:“Ê nè, ai đụng gì tới bạn vậy bạn ơi? Ai trêu gì bạn? Khoa vật lý chính là khoa được đầu tư nhiều nhất trường đâu phải là tự nhiên? Những nghiên cứu của chúng tôi đều sẽ ảnh hưởng nhất định đến sự phát triển của xã hội sau này, một thiên tài như tân trạng nguyên nên là một thành viên trong đó!”

Trịnh Hằng nhàn nhã nhấp nháp hóp trà, dùng một câu nói khiến cả phòng đang ồn ào liền trở nên im lặng.

“Các người cứ mãi tranh nhau việc tân trạng nguyên về khoa ai, nhưng cái người có nghĩ đến việc…cô bé ấy có chọn trường chúng ta không?”

Toàn bộ giảng viên vừa rồi còn sôi máu cãi nhau, giờ như bị dội một gáo nước lạnh.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 485: Lòng người thật sự chính là thứ lạnh lẽo nhất



Trước tình huống vô cùng ngượng ngùng kiểu này, Kỷ Thần Hi không biết có nên gõ cửa không nữa. Dự định của cô sau nhiều lần suy nghĩ chính là chọn khoa hoá sinh, cô muốn thử nghiệm công nghệ cao vào trong nghiên cứu các chất hoá học.

Khi còn học ở MIT, cô đã có bằng kép về chuyên ngành vật lý và máy tính, còn là giáo sư danh dự của trường, không có lý nào cô lại chọn hai chuyên ngành đó một lần nữa.

Kỷ Thần Hi hít sâu một hơi, kiểu gì cũng phải đối mặt, sớm hay muộn gì cũng thế mà thôi, cô bình tĩnh gõ nhẹ lên cửa hai tiếng.

Vài giây sau cách cửa được mở ra, một người đàn ông trung niên xuất hiện trước mắt Kỷ Thần Hi. Ông có mái tóc đen bóng, tạo nên một đường nét sắc sảo trên khuôn mặt trắng như ngọc. Ánh mắt của ông rất sắc bén và trí tuệ, tỏa ra sự tự tin và sự hiểu biết sâu sắc.

Kỷ Thần Hi âm thầm đưa mắt quan sát, không riêng gì vị giáo sư trước mặt cô, mà hầu như người nào trong phòng đều ăn mặc một vô cùng trang nhã với áo sơ mi trắng quần tay đen, giáo sư nữ thì là chân váy đen dài, tạo nên một sự hài hòa giữa sự lịch lãm và chuyên nghiệp. Có lẽ đây là yêu cầu dành cho giảng viên của trường vào những dịp như hôm nay.

Vị giáo sư ra mở cửa hoàn toàn không nhận ra Kỷ Thần Hi là ai, cất giọng hỏi:“Bạn học này, em cần giúp gì sao?”

Kỷ Thần Hi tháo khẩu trang và kính ra, nhoẻn miệng hỏi lại:“Em có thể vào trong không ạ?”

Trịnh Hằng chớp chớp mắt, đứng hình vài giây, sau đó kích động đến mức có thể nhào tới ôm lấy Kỷ Thần Hi bất cứ lúc nào. Thế nhưng ông vẫn cố giữ cho bản thân bình tĩnh, không thể doạ thiên tài bảo bối hoảng sợ được, vừa cười vừa nhiệt tình nói với Kỷ Thần Hi:“Được chứ, em mau vào đi! Trường học là ngôi nhà thứ hai không phải sao? Khách sáo làm gì chứ.”

Kỷ Thần Hi gật đầu với ông một cái rồi đi vào trong. Ban đầu không ai chú ý đến thái độ quái gở của Trịnh Hằng, nhưng đến khi cô gái nhỏ đi vào trong, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô. Phải nói tính nhận dạng của Kỷ Thần Hi vô cùng cao, dù sao thì một thiên tài có thể thi được điểm tuyệt đối lại còn là một mỹ nữ triệu người công nhận, có thể không dễ nhận ra hay sao.

Vào lúc ấy, cả căn phòng rộng gần trăm mét vuông đột nhiên rơi vào bầu không khí yên tĩnh đến lạ thường.

Ngụy Thư Hãn là người đầu tiên lên tiếng và phá vỡ sự tĩnh lặng đó, ông nhào đến chỗ Kỷ Thần Hi như cách một fan trung thành trông thấy thần tượng, hai tay nắm lấy tay cô, hai mắt phát sáng kích động nói:“Tiểu Thần Hi! Em đến đây tìm thầy đúng không? Có phải em đã quyết định chọn khoa vật lý rồi đúng chứ?”

Sắc mặt các giáo sư khác đều đen đi, không ngờ được mặt của đối phương lại dày đến thế, trắng trợn cướp người trước mặt họ.

Giáo sư Mẫn Kỳ của khoa văn tức giận đứng dậy, đi đến chỗ của Nguỵ Thư Hãn rồi kéo ông ta ra xa sinh viên thân yêu của bà, cau có mắng:“Ông giữ chút mặt mũi cho mình đi! Ông không xem lại đầu ông còn được nhiêu sợi tóc hả? Lại muốn hại đời cô gái xinh đẹp nhà người ta?”

Các giáo sư khác nhanh chóng đồng tình với lời của giáo sư Mẫn, vì hiện tại ngoại trừ bản thân họ ra thì không thể để cho bất kỳ người nào, gây thiện cảm tốt với trạng nguyên điểm tuyệt đối được. Nếu có cơ hội bôi đen đối thủ, sao lại không làm?

Bị các giáo sư khác hợp sức lại chèn ép, giáo sư Nguỵ ôm ngực tỏ ra yếu đuối than thở:“Lòng người thật sự chính là thứ lạnh lẽo nhất. Một đám hắc lang hùa vào ăn h**p một con thỏ trắng vô hại như tui, tui khổ quá mà.”

Mọi người:"…"

Thứ yêu quái này có thể vô liêm sỉ hơn được nữa không?

Kỷ Thần Hi giờ phút này chẳng biết phải nói gì, bỗng có người vỗ nhẹ lên vai cô nói thầm:“Bọn họ là vậy đó nhưng lại luôn rất tôn trọng lẫn nhau, chỉ hơn thua khi tranh sinh viên về khoa mình mà thôi. Em không cần cảm thấy khó xử khi chỉ phải chọn một người, hãy cứ chọn ngành học sau này có thể giúp em phát triển nhất là được.”

Người vừa nói đó chính là Trịnh Hằng, hơn ai hết ông là người muốn cướp Kỷ Thần Hi về tay nhất, nhưng ông không muốn một cô bé ngoan ngoãn như thế này cảm thấy khó xử. Dù sao người không bị trường khác bắt cóc đã là điều may mắn lắm rồi.

Ngay lúc này bên ngoài cửa truyền đến một giọng nói chán chường:“Suốt ngày chỉ biết cãi nhau, sao mấy người còn không tìm cách liên hệ với trạng nguyên bảo bối đi! Tôi đứng đợi ở bộ phận tuyển sinh từ sáng đến giờ, hoàn toàn không nhìn thấy em ấy đến báo danh…” Lời nói phía sau hoàn toàn không thốt ra được nữa, khi người đó vừa bước vào phòng và trông thấy bóng người mảnh khảnh quen thuộc, mà ông đã theo dõi suốt mấy tuần qua.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 486: Điểm tuyệt đối nhờ gian lận



Thân hình có chút mũm mĩm đáng yêu cùng với chiều cao có hạn, tạo nên một người thầy phúc hậu và hoà nhã. Điểm nổi bật của ông có lẻ là mái tóc dày có chút không chân thật kia, tuy nhìn khá hài hoà về mặt tổng quan, nhưng nếu tinh ý liền nhận ra đó chính là tóc giả.

“Thầy hiệu trưởng, thầy bực mình gì chứ? Tóc giả cũng sắp rơi đến nơi rồi kìa!” Các giáo sư trong phòng không nhịn được mà cùng trêu thầy hiệu trưởng phúc hậu.

Kỷ Thần Hi cũng quay mặt đi lén cười khúc khích, khiến cho vị hiệu trưởng già suýt nữa tủi thân mà bật khóc. Nhưng ông chợt nhớ ra, người đã được đưa đến cửa rồi, ông có gì phải sầu não với đau lòng nữa chứ?

Thầy hiệu trưởng ho nhẹ một tiếng rồi nghiêm mặt lại, ông muốn níu kéo chút ít hình tượng cuối cùng còn sót lại trước mặt Kỷ Thần Hi. Tiếc là với ngoại hình của ông thật sự không khiến người ta cảm nhận được sự đe doạ, mà hơn hết là sự gần gũi và hoà nhã thì đúng hơn.

“Khụ khụ, bạn học Kỷ, chào em.”

Kỷ Thần Hi cảm thấy bản thân có chút thất lễ, dù sao cô cũng là bậc tiểu bối, vậy mà lại để thầy hiệu trưởng lên tiếng chào trước, cô ngượng ngùng gật đầu đáp lại:“Chào thầy.”

“Em đã chọn được chuyên ngành chưa?” Thầy hiệu trưởng trực tiếp đi thẳng vào vấn đề, đi bằng đầu ông cũng biết ban nãy mấy người trong phòng cãi nhau um trời chính là để tranh giành cô bé trước mặt này.

Thật ra thầy hiệu trưởng cũng có tâm tư riêng, ông muốn cô có thể chọn khoa vật lý, bởi vì các cuộc thi lớn phạm vi quốc tế hầu như đều thuộc khoa vậy lý. Chỉ cần Nguỵ Thư Hãn thành công cướp người về khoa, chuyên tâm bồi dưỡng cho cô nhóc, với tư chất thiên tài hiếm có của cô, các cuộc thi kia sẽ chẳng phải chỉ là sân chơi của cô thôi sao? Đến khi đó, giải thưởng bảo bối lại chẳng về tay Đại học A của bọn họ sao?

Kỷ Thần Hi nhìn trạng thái căng thẳng và ánh mắt chờ đợi của các giáo sư, khẽ cười gượng nói thật:“Em…làm mất giấy báo nhập học rồi, nên không đến bộ phận tuyển sinh báo danh được.”

Mọi người đều nghĩ cô sẽ nói ra ngành học mà cô muốn học, nào ngờ lại là vì chuyện nhỏ này, khiến mọi người suýt nữa thì ngã ngửa.

“Tân trạng nguyên à, sao em không nói sớm hả?” Nguỵ Thư Hãn không cười nổi nữa mà phàn nàn, tuy rất muốn cướp người, nhưng ông vẫn là một người thẳng tính.

Kỷ Thần Hi:"???"

Bọn họ từ nãy giờ có để cô lên tiếng sao? Từ lúc bước vào phòng cô cũng muốn nói lắm rồi chứ!

Thầy hiệu trưởng nhanh chóng giải vây cho cô:“Bạn học Kỷ, về chuyện giấy báo em không cần lo, hiện tại em cứ việc chọn chuyên ngành em muốn học nhất trước đi, giáo sư của khoa đó sẽ trực tiếp sắp xếp cho em.”

Lời hiệu trưởng vừa dứt, các thầy cô trong phòng nhanh chóng mỗi người một câu nhằm đưa được người về khoa mình, chỉ duy nhất có một người từ đầu đến cuối đều không lên tiếng, lại còn tỏ ra vô cùng khinh thường Kỷ Thần Hi.

“Điểm tuyệt đối nhờ gian lận, có cần tung hô đến thế không?” Giọng nói của Vạn Kỳ Ngọc tuy không lớn nhưng đủ để mọi người nghe rõ, nhất là Kỷ Thần Hi.

Từ đầu đến cuối Kỷ Thần Hi chưa từng có ý định chứng tỏ bản thân là người tài giỏi hay là người đặc biệt gì đó. Đi thi chẳng phải là cần làm hết câu hỏi trong đề hay sao? Cứ mỗi lần có điểm, đều sẽ có người bám vào việc cô được điểm tuyệt đối để mỉa mai và vu không cô gian lận để có được thành tích tốt. Nếu là Mộ Nhược Vi của trước đây thì thật sự thành tích không được tốt, nhưng cô không phải là Mộ Nhược Vi.

Không cần đợi các giáo sư các lên tiếng bảo vệ, Kỷ Thần Hi vẫn giữ nguyên thái độ nhàn nhạt không vui cũng không giận đi đến trước mặt vị giáo sư vừa nói cô gian lận kia, nhếch môi nói:“Chuyện giáo sư không làm được, không có nghĩa người khác cũng thế.”

Đại học A không chỉ là đại học hàng đầu trong nước, lại còn là trường có lịch sử lâu đời nhất, hầu như gần trăm năm qua là lựa chọn hàng đầu cho tất cả các trạng nguyên đại học. Vì vậy, phàm là các giáo sư và phó giáo sư từng làm việc ở trường, đều sẽ biết một chuyện, chưa từng có bất kỳ trạng nguyên nào vượt qua mức 747 điểm. Thế nhưng, trong năm nay, cùng lúc xuất hiện một thủ khoa điểm tuyệt đối và á khoa chỉ lệch hai điểm so với người đứng nhất.

Không chỉ Kỷ Thần Hi, Kỷ Dược Phàm cũng là tân sinh được hầu hết các giáo sư kịch liệt tranh giành. Nhưng sau khi biết được thân thế của chàng á khoa này, ý định đó của họ đều bị vụt tắt.

Kỷ Gia nhiều đời làm việc cho quốc gia, đều xuất thân chính quy từ quân đội, nên ngay từ khi Kỷ Dược Phàm chưa tham gia kỳ thi tuyển sinh, đã được phía bên quân đội quốc gia chọn trúng.

Trong thời gian tới Đại học A có hợp tác cùng với phía chính phủ, tổ chức một đợt quân sự đặc biệt, Kỷ Dược Phàm là tân sinh duy nhất không thuộc Đại học A nhưng được cử đến để tham gia vào khoá quân sự này.
 
Song Trùng
Chương 487: Giáo sư trưởng khoa hoá sinh



Chung quy lại thì chẳng một ai lại dám đi tranh người của quân đội, cho dù rất không cam tâm. Vậy nên, thủ khoa năm nay cũng chính là Kỷ Thần Hi là bất kỳ giáo sư đại học nào cũng muốn tranh cho bằng được.

Từ khi có kết quả sớm, không một ai trong vòng học thuật này không tò mò với bài thi điểm tuyệt đối của cô, dù sao cấp độ khó của kỳ thi tuyển sinh Nước Z cũng có tiếng trong trường quốc tế. Vì thế làm gì có chuyện bọn họ dễ dàng cho qua bài thi của cô, ngược lại còn săm soi rất nhiều, nhằm tìm ra một chút khuyết điểm dù là nhỏ nhất mà thôi.

Nhưng bài thi của Kỷ Thần Hi lại quá mức hoàn hảo, chữ viết đẹp, bài làm sạch sẽ không vết tẩy xoá. Đặc biệt nhất chính là cách giải đề của cô, phương pháp dùng cho việc giải các bài toán và các câu hỏi trong đề khoa học tự nhiên, cô đều dùng kiến thức chuyên ngành đại học để làm.

Tuy đều này không phải là chưa từng xảy ra, một số học bá học trước chương trình, hoàn thành toàn bộ chương trình học phổ thông ở lớp mười, rồi bắt đầu luyện đề và nghiên cứu tới cả các đề chuyên ngành ở đại học. Dù vậy vẫn có những hạn chế nhất định, khi các em ấy không thể hoàn toàn hiểu hết được những kiến thức chuyên sâu này, nếu không được đào tạo bài bản.

Cũng vì lí do này, dù vẫn sẽ có một số học sinh đủ tự tin để áp dụng những cách giải bậc cao vào đề thi phổ thông, nhưng để nói có thể áp dụng một cách hoàn hảo thì chưa có bất kỳ một ai làm được.

Kỷ Thần Hi chính là một ngoại lệ.

Phương pháp làm bài mạch lạc, lập luận logic vô cùng chặt chẽ, đến mức đủ để cho các giáo sư tiến sĩ bậc cao học như bọn họ nhận thức được, không bao giờ được đánh giá thấp tầm hiểu biết của cô học sinh này. Nếu chưa từng trải qua việc đào tạo chuyên sâu trong thời gian đủ dài, hoàn toàn không có khả năng đạt được trình độ như vậy.

Do đó ở thời gian đầu khi chỉ biết được kết quả thi, bọn họ còn nghĩ học sinh họ Kỷ này chính là một thí sinh tự do tuổi tác không nhỏ, đã có nhiều năm nghiên cứu trong ngành học thuật, nhưng vì lí do gì đó nên mới phải tham gia kỳ thi tuyển sinh lần nữa hoặc thi trễ đến như thế.

Nhưng khi tra được thông tin của Kỷ Thần Hi, không ai trong số họ không ngỡ ngàng đến ngơ ngác. Nằm trong dự đoán rằng Kỷ Thần Hi không ở trong độ tuổi mười bảy mười tám, nhưng con số vừa tròn 24 kia quả thật vẫn rất khó tin. Làm sao một cô gái trẻ như thế, lại có sự am hiểu sâu sắc như thế? Cho nên, dù là lí do gì đi nữa, bọn họ buộc phải tranh cô cho bằng được!

Đại học A do có quan hệ mạnh, nên đã đi trước một bước, liên lạc đầu tiên cho Kỷ Thần Hi, thậm chí còn cử một số giáo sư của trường đến thẳng Trường Số 1 và Đế Cung Sơn Trang, nhưng kết quả là vẫn không gặp được cô.

Hiệu trưởng Đại học A cũng vì chuyện này mà mất ăn mất ngủ một khoảng thời gian. Á khoa 748 đã bị quân đội cướp đi, lỡ như thủ khoa thiên tài cũng không giữ được, chắc ông sẽ phát bệnh mất.

Tuy nhiên, trước sự tranh giành khốc liệt ấy, lại có một người đi ngược lại với đám đông, khi luôn chê bai và hạ thấp Kỷ Thần Hi trong những buổi họp nhóm kiểu này. Lần đầu bà còn bị rất nhiều người phản bác, mà cứ nhiều lần như thế, chẳng một ai để ý đến nữa.

Nhưng lần này thì khác, chính chủ hiện đang có mặt và vẫn chưa đưa ra quyết định chắc chắn sẽ chọn Đại học A hay không, vậy mà Vạn Kỳ Ngọc lại lần nữa muốn bôi đen Kỷ Thần Hi, việc làm của bà khiến cho các giáo sư còn lại vô cùng bức xúc.

Về lí do khiến Vạn Kỳ Ngọc căm ghét Kỷ Thần Hi như thế, chính là vì cô mà suýt phá hủy một sinh viên mà bà ta tự hào nhất, khiến cho sinh viên đó sa sút và giảm phong độ trong suốt một thời gian, mà người đó không ai khác chính là Mộ Nguyệt Vũ.

Vạn Kỳ Ngọc đã nghe được từ sớm chuyện của Kỷ Thần Hi qua lời của Mộ Nguyệt Vũ. Từ việc gian lận ở trường đến việc leo lên giường một ông lão có tiền để buộc hiệu trưởng phải chuyển công tác, hay việc giả danh thân phận để lừa đảo, còn muốn hại chết Mộ Lão để cướp đoạt tài sản. Hết thảy mọi chuyện đều cho thấy Kỷ Thần Hi là một người nhân phẩm có vấn đề nghiêm trọng, là mối hoạ ngầm cần phải diệt trừ càng sớm càng tốt.

Thời gian trước Mộ Nguyệt Vũ khóc lóc đến tìm bà, nói cho bà biết kẻ thâm độc đó đã đeo bám được một người có quyền thế, lợi dụng chuyện đó để vu khống những tội ác tày trời mà cô ta gây ra lên đầu Mộ Nguyệt Vũ. Cô cũng đã nhắc nhở bà tuyệt đối không được để Kỷ Thần Hi vào khoa hoá sinh của bọn họ, nếu không chuyện gian lận của Kỷ Thần Hi chẳng may đổ bể, sẽ trực tiếp liên lụy đến bà.

Giữa một kẻ đạo đức bại hoại và một sinh viên ưu tú tiền đồ rộng mở, đương nhiên Vạn Kỳ Ngọc đã chọn tin tưởng tuyệt đối vào Mộ Nguyệt Vũ, trực tiếp gán hết mọi tội lỗi xấu xa nhất lên người Kỷ Thần Hi.

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 488: Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả



Ngay từ đầu Vạn Kỳ Ngọc đã có thành kiến với Kỷ Thần Hi, trông thấy thái độ kiêu ngạo vừa rồi của cô càng khiến bà thêm căm ghét người trước mặt.

Điểm tuyệt đối thì đã sao? Chẳng phải cũng chỉ là gian lận mới có được, còn dám hóng hách như thế, cũng chẳng biết đã leo lên giường của bao nhiêu người để có được điểm số đáng nhục nhã này. Vừa nhìn vẻ ngoài mặt hoa da phấn đó, cũng đủ biết chẳng phải người đứng đắn gì.

“Phải, cô lợi hại lắm, có thể gian lận một cách trắng trợn như thế mà. Nhưng cứ để xem đi, lưới trời lồng lộng, cây kim trong bọc lâu ngày cũng sẽ lòi ra mà thôi.”

Hiệu trưởng từ đầu đến cuối luôn là vẻ mặt thân thiện gần gũi, lần này lại đột nhiên lạnh mặt gắt gao nhắc nhở:“Giáo sư Vạn, cô dù sao cũng là người lớn, không có chứng ký gì thì đừng tự ý vu khống người khác. Chỉ có những kẻ tiểu nhân nhỏ nhen hay ghen tỵ mới làm điều đáng khinh đó mà thôi.”

Kỷ Thần Hi thoáng có chút ngạc nhiên, cảm giác được bảo vệ thật sự vô cùng tốt. Từ trước đến nay Kỷ Thần Hi chưa từng muốn nợ ai bao giờ, vì câu nói này của thầy hiệu trưởng, tương lai cô nhất định sẽ không để thầy hối hận vì hôm nay đã đứng ra bảo vệ cô.

Ngược lại với Kỷ Thần Hi, Vạn Kỳ Ngọc bị mắng nhưng không thể phản bác, gương mặt giận tới đỏ lên, các nếp nhăn trên mặt cũng xuất hiện nhiều hơn. Trong lòng bà ta hiện tại đã mặc định Kỷ Thần Hi có quan hệ không chính đáng với thầy hiệu trưởng, nên ông mới bảo vệ cô như vậy, thầm chửi cô là hồ ly tinh cả nghìn lần.

Kỷ Thần Hi hơi nheo mắt nhìn thẻ công tác phía sau lưng của Vạn Kỳ Ngọc, rồi khẽ nhướn mày vì ngạc nhiên, không nghĩ đến lại trùng hợp như vậy, cô cảm thấy thú vị mà bật cười.

Các vị giáo sư không hiểu vì sao cô lại cười, mọi người nhìn nhau ngơ ngác, đến khi giọng nói của cô lần nữa vang lên, ngay lập tức phá vỡ bầu không khí ấy.

“Thầy hiệu trưởng, em có thể chọn chuyên ngành về máy tính không?”

Có thể nói ngoại trừ Trịnh Hằng niềm vui đến một cách bất chợt ra, thì toàn bộ giáo sư còn lại đều như sụp đổ đến nơi, mỗi người một câu khuyên nhủ, mong cô sẽ thay đổi lựa chọn.

Trịnh Hằng lúc này đã lấy lại được bình tĩnh sau cơn kích động, vội chạy đến bảo vệ sinh viên yêu quý của mình, hùng hổ chắn trước mặt cô, hoàn toàn không còn dáng vẻ ôn nhu không tranh với đời như ban nãy nữa.

“Lũ yêu quái các người dạt ra hết đi! Tiểu Thần Hi đã chọn khoa máy tính rồi, các người đừng có hòng dụ dỗ em ấy thay đổi nguyện vọng! Người hiện tại chính là người của khoa máy tính chúng tôi!”

“Bạn học Kỷ…em xác định là khoa máy tính sao?” Đến cả thầy hiệu trưởng cũng vô cùng tò mò lên tiếng hỏi.

Trịnh Hằng bỗng có cảm giác bị cha già phản bội:"…"

Kỷ Thần Hi vỗ nhẹ vai Trịnh Hằng nhằm trấn an ông, mỉm cười nhìn thầy hiệu trưởng rồi đáp:“Em xác định.”

Các giáo sư khác nhận ra được ánh mắt trong veo đầy kiên định của cô, ai nấy đều ỉu xìu vì thất vọng, tự hỏi vì sao một cô bé mà lại thích máy tính cứng ngắc khô khan cơ chứ.

Có nhiều người vì cô mà buồn bã, Kỷ Thần Hi cảm thấy có chút áy náy, cô chợt giật mình vì không ngờ bản thân lại có những cảm xúc này. Năm đó đã khiến cô trở thành một người vô cảm, chẳng nảy sinh cảm xúc với bất kỳ thứ gì. Nhưng bây giờ đã khác, cô của năm đó sẽ vĩnh viễn không bao giờ xuất hiện lần nữa.

Thời gian rồi sẽ chứng minh tất cả.

Sau khi chọn chuyên ngành xong, Trịnh Hằng lập tức muốn đưa người đi, nhưng lại bị Kỷ Thần Hi từ chối, cô muốn nói chuyện riêng với thầy hiệu trưởng. Dù rất không cam lòng, cộng thêm lo lắng sợ người bị cướp đi, thế nhưng Trịnh Hằng cùng phải về khoa trước rồi đợi tin tức từ cô.

Đến khi chỉ còn lại Kỷ Thần Hi và thầy hiệu trưởng, ông thật sự đã đào góc tường nhà Trịnh Hằng, khi lần nữa đưa ra câu hỏi:“Bạn học Kỷ, tuy em rất giỏi, nhưng ngành máy tính này…có vẻ không hợp với em lắm, em thật sự không suy nghĩ lại sao?”

Kỷ Thần Hi nhoẻn miệng bình thản đáp:“Vâng em biết, nên em có thể đăng ký chuyên ngành thứ hai được không ạ?”

Thầy hiệu trưởng không giấu được sự ngạc nhiên:“Em…em nói gì cơ?” Ông cảm thấy rất hoang mang, liệu mình có nghe nhầm hay không? Tuy Kỷ Thần Hi là thiên tài hiếm có khó gặp, nhưng suy cho cùng cô vẫn chỉ là sinh viên năm nhất, sao có thể chuyện đăng ký hai chuyên ngành cùng lúc được?

Kỷ Thần Hi vẫn vô cùng bình tĩnh, không có chút lưu tâm nào đáp:“Thật ra em có thể học cùng lúc nhiều chuyên ngành hơn, nhưng làm thế thì sợ sẽ nổi bật quá, nên mong thầy hãy giúp em giữ kín chuyện này.”

Cằm của thầy hiệu trưởng như sắp rớt xuống đất tới nơi, không tin được nhưng lời vừa nghe thấy, căng thẳng hỏi:“Vậy…vậy chuyên ngành thứ hai…em sẽ chọn…?”

Kỷ Thần Hi nhếch môi nở nụ cười đầy giảo hoạt đáp:“Vật lý ạ.”

…----------------…
 
Song Trùng
Chương 489: Phải chiếu cố tiểu sư muội



“Thần Hi, ban nãy thầy hiệu trưởng không nói điều gì kỳ lạ với em chứ?” Trịnh Hằng vừa đưa Kỷ Thần Hi đi tham quan một lượt cơ sở vật chất của khoa, vừa lo lắng hỏi. Có trời mới biết trước lúc Kỷ Thần Hi đến, ông đã thấp thỏm và bất an tới nhường nào.

Kỷ Thần Hi từ đầu đến cuối luôn tập trung quan sát và học hỏi mọi thứ, dù sao nơi đây cũng là một môi trường mới đối với cô, nghe thấy Trịnh Hằng lên tiếng hỏi, cô chỉ thản nhiên đáp:“Không có gì đâu ạ, chút vấn đề cá nhân thôi.”

Trịnh Hằng tuy chưa trút được nỗi lo trong lòng, vẫn đành bấm bụng cho qua chuyện.

Tham quan xong một vòng, Trịnh Hằng đưa Kỷ Thần Hi đến toà thực nghiệm số 6, khu vực nghiên cứu và phòng máy dành riêng cho sinh viên khoa máy tính. Vừa đến đã có hai sinh viên nam nhận ra thầy, liền chạy đến chào hỏi.

“Lão sư, hôm nay thầy không đi cướp người với mấy thầy cô khác sao? Đến sớm thế?”

“Phải đó lão sư, năm nay thầy nhất định phải cướp một bé gái về khoa đấy, cái khoa này của chúng ta dương thịnh âm suy, tụi kia sắp biến thành gay yêu nhau hết rồi kìa!”

Do Kỷ Thần Hi đứng ở phía sau, khá khuất tầm nhìn, nên khi cả hai đi đến gần mới nhìn thấy cô, bỗng chóc cả hai đứng hình vì xấu hổ, chỉ hận không thể tìm cái hố để chui xuống vì những lời đùa vừa nói ra. ngôn tình hài

Kỷ Thần Hi tuy không thích giao lưu cùng người lạ, nhưng vẫn mỉm cười khẽ gật đầu chào một tiếng:“Hai vị sư huynh, xin chào.”

“Sư…sư huynh?” Lâm Thạc trợn mắt khó tin nhìn Trịnh Hằng, Mộng Quyết cũng vô cùng ngạc nhiên hỏi ông:“Lão sư, sinh viên mới sao?”

Trịnh Hằng hận không thể lấy dép chọi chết hai đứa sinh viên ngốc nghếch ngờ nghệch của mình, tụi nó không sợ doạ tiểu cô nương nhà người ta chạy mất hay sao? Ông hừ một tiếng chỉ tay vào Kỷ Thần Hi giới thiệu:“Đây là bạn học Kỷ, cũng là thủ khoa điểm tuyệt đối của năm nay, từ bây giờ em ấy sẽ là sinh viên của khoa chúng ta. Các em dù sao cũng là đàn anh năm ba năm tư hết rồi, nhớ giúp đỡ cho tiểu sư muội mới đấy.”

Lâm Thạc - sinh viên năm ba, cũng là thủ khoa đầu vào của ban tự nhiên ba năm trước, vừa nghe đến tiểu sư muội họ Kỷ, liền tháo kính ra dụi dụi mắt, sau đó hét lớn:“Nữ thần! Thật sự là nữ thần sao!”

Mộng Quyết - sinh viên năm tư, là sinh viên có thành tích xuất sắc nhất nhì của khoa máy tính, cũng không kiềm chế được mà kích động như fan boy gặp được thần tượng:“Là cô ấy, chính là cô ấy!”

Bỗng một ngày bạn phát hiện, người mà bạn luôn gọi là vợ yêu ở trên mạng, lại là tiểu sư muội cùng khoa, thì sẽ thế nào đây?

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều lúng túng, vội tìm điện thoại trên người, rồi kích động hỏi Kỷ Thần Hi:“Nữ…à không tiểu sư muội, có thể cùng các sư huynh chụp một tấm ảnh không?”

Bọn họ phải đăng ảnh chụp cùng nữ thần lên diễn đàn trường, để đám nam sinh khoa khác không thể nào dè bỉu khoa họ không có nữ sinh nữa. Phải cho họ biết không chỉ khoa máy tính của họ có nữ sinh, mà còn là nữ sinh có nhan sắc thần tiên thuộc dạng cực phẩm, được sáu mươi triệu người công nhận.

Trịnh Hằng đen mặt, cố nén giận nhắc nhở:“Đứng đắn một chút, doạ em ấy chạy mất…các em cũng đừng mong tốt nghiệp nữa.”

Kỷ Thần Hi hơi nhoẻn miệng, cô không khỏi cảm thấy các sư huynh này rất thú vị, ích ra không thích dựng chuyện bôi đen người khác như số nữ sinh nào đó.

“Giáo sư Trịnh không sao đâu ạ.”

Lâm Thạc liền bám víu vào cô nói của cô bật lại Trịnh Hằng:“Đó đó thầy thấy chưa, tiểu sư muội rộng lượng dễ mến dễ yêu thế này, đâu có giống thầy…” nhỏ nhen như thế. Mấy chữ cuối Lâm Thạc không thể nói ra, dù sao anh cũng muốn được tốt nghiệp đúng hạn.

Kỷ Thần Hi nhìn sắc mặt càng lúc càng đen của Trịnh Hằng, cười nhẹ nói:“Chụp mấy tấm ảnh thôi không vấn đề gì đâu ạ. Có điều…các sư huynh đừng đăng lên mạng nhé.”

Lâm Thạc và Mộng Quyết đều thất vọng hỏi:“Tại sao?”

Kỷ Thần Hi từ tốn giải thích:“Danh tiếng của em không tốt, hầu như đều là tai tiếng, sẽ ảnh hưởng đến hai người đấy.”

Tuy dạo gần đây cô không thường lên mạng, nhưng cô cũng thừa biết bản thân đã bị người ta hất nước bẩn và bôi đen một cách ác ý. Cô thật sự không muốn có người vì cô mà chịu liên luỵ, bị những anh hùng bàn phím đó chỉ trích soi mói.

Mộng Quyết còn nghĩ là Kỷ Thần Hi không thích lộ ảnh bản thân, vì trước đó chưa từng thấy tự cô đăng bất kỳ ảnh nào lên Zbo. Nhưng cô không muốn họ đang ảnh hoá ra là lo cho họ cũng bị đám thủy quân giẻ rách kia mắng chửi.

“Tưởng là chuyện gì chứ chuyện đó tiểu sư muội không cần phải lo, bọn anh đều là đàn ông, chẳng lẻ lại sợ mấy lời bịa đặt vô căn cứ đó chứ?”

Lâm Thạc cũng đồng tình:“Phải đó, bọn anh không hiền lành như em đâu, nếu bọn họ dám mắng bọn anh một câu, anh liền gửi thư luật sư kiện họ liền!”

Lâm Thạc chính là con trai của một luật sư có tiếng trong giới, cha anh chưa từng cãi thua bất kỳ vụ kiện nào, phàm là động đến pháp luật nhất định sẽ khiến kẻ bị kiện có kết quả thảm hại nhất.
 
Song Trùng
Chương 490: Một cách giải quyết vô cùng đơn giản



Khoé môi Trịnh Hằng khẽ giựt, hai tên nhóc này có biết tiểu sư muội của tụi nó lớn hơn tụi nó mấy tuổi không nhỉ? Xưng anh gọi em cũng thuận mồm thật đấy.

Dù vậy cũng không trách được, đánh giá tổng quan về vẻ bề ngoài của Kỷ Thần Hi, thật sự trông cô không giống một thiếu nữ đôi mươi chút nào, nói gì đến đã 24.

“Các em hơn hai mươi hết rồi, bớt trẻ trâu lại đi, chụp gì mà chụp chứ? Đã viết luận văn xong hết chưa đó?”

Lâm Thạc cười nham hiểm nhìn Mộng Quyết hỏi lại:“Đàn anh, lão sư hỏi anh kìa, đã viết xong chưa đó.” Luận văn đó chỉ có sinh viên năm tư mới phải viết, he he anh chỉ mới năm ba thôi, thứ yêu quái đó không liên quan gì đến anh hết.

Khoé môi Mộng Quyết cứng lại không nói nên lời, cũng may Kỷ Thần Hi đã lên tiếng giải vây giúp:“Một vài tấm ảnh thôi không có vấn đề gì cả, các sư huynh chụp bằng điện thoại các anh đúng không?”

Lâm Thạc và Mộng Quyết hứng khởi gật đầu đi vòng ra sau lưng cô, vừa giơ điện thoại lên còn chưa kịp nhấn chụp thì Trịnh Hằng ho khụ khụ mấy tiếng rồi nói:“Khoan đã!”

Mộng Quyết nhăn mặt:“Lão sư, tiểu sư muội không có ý kiến, thầy đừng có khó khăn vậy mà!”

Lâm Thạc cũng đồng tình theo.

Trịnh Hằng hơi chỉnh lại cổ áo sơ mi, nghiêm chỉnh nói:“Nể tình các em muốn chụp ảnh đến thế…thầy cho phép các em chụp cùng thầy.”

Mộng Quyết:"???"

Lâm Thạc:"???"

Bầu không khi đột nhiên ngưng động mấy giây, sau cùng vẫn là tiếng cười thanh thanh của Kỷ Thần Hi phá vỡ sự gượng gạo ấy.

“Cùng nhau chụp đi ạ.”

Sau cùng Lâm Thạc và Mộng Quyết mãn nguyện nhìn mấy bức ảnh trong điện thoại mà cười ngốc, nhưng khi dời mắt qua người thầy đáng kính của họ thì lại không giấu được ánh mắt ghét bỏ.

Trịnh Hằng chẳng buồn để ý đến hai tên học trò ngốc của mình, quay sang hỏi Kỷ Thần Hi:“Phải rồi chúng ta thêm Zchat nhé? Nếu có vấn đề gì em có thể trực tiếp nhắn cho thầy, thầy cũng cần gửi cho em tài khoản đăng nhập hệ thống trường.”

“Đúng đúng thêm cả bọn anh nữa! Sau này chúng ta có thể thuận tiện trao đổi trong việc học tập.” Hai người nào đấy cũng tranh thủ cơ hội add Zchat của Kỷ Thần Hi.

Kỷ Thần Hi không hề khó chịu mà đồng ý thêm bạn với mọi người, sau đó cô xin phép có việc nên đi trước.

Đối với sinh viên năm nhất mới vào trường, việc đăng ký học phần sẽ được trường đăng ký cho học kỳ đầu tiên, nên chỉ cần xác nhận đăng ký là có thể bắt đầu các buổi học. Vì tuần sau mới chính thức vào tiết, nên hiện tại Kỷ Thần Hi chỉ cần đợi hệ thống của trường đưa ra thời khoá biểu nữa mà thôi. Đương nhiên trước đó hai ngày cô có thể thay đổi lịch học cho phù hợp với thời gian biểu của bản thân.

Chào tạm biệt Trịnh Hành, Kỷ Thần Hi mở bản đồ trên điện thoại ra xem, sau đó tìm đến văn phòng khoa vật lý, tuy nhiên chỉ vừa đi đến cửa thì đã trông thấy một người đang đi qua đi lại trông có vẻ vô cùng sốt ruột.

“Giáo sư Nguỵ, chào thầy.” Kỷ Thần Hi chào hỏi một cách lịch sự khi nhìn thấy Nguỵ Thư Hãn.

Giáo sư Nguỵ nghe thấy giọng nói liền quay lại nhìn Kỷ Thần Hi với một nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt:“Ah, em thật sự đến rồi! Ban nãy lão hiệu trưởng gọi đến, thầy còn nghĩ là ông ấy trêu thầy nữa đấy!”

Kỷ Thần Hi hơi mỉm cười đáp:“Vào trong trước rồi nói tiếp ạ.”

Ngụy Thư Hãn từ khi trong thấy Kỷ Thần Hi, miệng của ông đã không thể nào khép lại được nữa, lúc nào cũng cười vô cùng vui vẻ.

“Phải phải, mau vào trong, em không cần phải ngại.”

Hai thầy trò một trước một sau đi vào văn phòng, tuy nhiên vừa bước đến ngạch cửa Kỷ Thần Hi lại nheo mắt nhìn về phía góc tường, thoáng nhoẻn miệng nở một nụ cười đầy ý tứ.

“Tiểu Thần Hi, em có thể uống trà chứ?” Nguỵ Thư Hãn đã châm sẵn một bình trà hoa cúc từ trước, cũng may hiện tại trà vẫn còn ấm. Chap 𝑚ới l𝑢ôn có 𝑡ại { 𝙏 R Ù 𝑴 𝙏 R U Y Ệ 𝙽.Vn }

Kỷ Thần Hi không kiêng trà chỉ kiêng rượu, gật đầu đáp:“Vâng.”

Nhìn bề ngoài Nguỵ Thư Hãn có vẻ là một người có tính cách cởi mở vui vẻ và vô hại, nhưng trò chuyện một lúc Kỷ Thần Hi mới biết, ông thầy này chính là một con cáo già chính hiệu.

“Ây da Tiểu Thần Hi, em nói xem dù sao em mới vào năm nhất, lại học cùng lúc hai chuyên ngành như thế thật sự sẽ rất mệt đấy, em có suy nghĩ lại việc…”

Không cần ông nói hết thì Kỷ Thần Hi cũng thừa biết ý của ông là gì, hơi lắc đầu nói:“Không phải vấn đề lớn, em có thể sắp xếp được.”

Giáo sư Nguỵ khẽ thở dài:“Nhưng nhất định em sẽ không thể tham gia được hết các buổi học của khoa, kiểu gì chẳng bị trùng lịch chứ.”

“Thầy có cách giải quyết đúng không ạ?” Kỷ Thần Hi vừa nhìn đã nhìn ra dáng vẻ giả vờ của đối phương nên hỏi thẳng.

Nguỵ Thư Hãn khẽ nhếch mép cười nói:“IQ của em đúng là không khiến thầy thất vọng tý nào, chuyện các buổi học đúng là có một cách giải quyết vô cùng đơn giản.”
 
Song Trùng
Chương 491: Không đợi drama, tự mình tạo ra drama



Vòng vo kiểu này Kỷ Thần Hi thừa biết đối phương nhất định có ý bẫy cô, nhưng cô cũng thuận theo:“Giáo sư, cách của thầy là gì?”

Nguỵ Thư Hãn ra vẻ suy tư rồi lại trầm ngâm một lúc chống cằm nhìn ra cửa sổ nói:“Nếu em có thể đạt giải trong các cuộc thi của sắp tới, có lẻ thầy hiệu trưởng sẽ đồng ý đặc cách cho em không cần phải đến lớp mà cũng có thể thi kết thúc học phần đấy.”

Đúng là chuyện này không quá khó với cô, nhưng hình như các thầy cô trong trường vẫn chưa rõ thực lực của cô lắm, chỉ thông qua một bài thi tốt nghiệp liền đánh giá cô cao như thế, Kỷ Thần Hi có chút thụ sủng nhược kinh.

Chỉ có điều nếu tham gia hết các kỳ thi, sợ rằng sẽ lại gây chú ý, lúc đó lại có thêm rắc rối tự tìm đến. Nhưng biết sao được bây giờ, ban đầu cô cũng chỉ dự định an phận làm một sinh viên bình thường, trải nghiệm cuộc sống vườn trường đầy hoài bão, tiếc là còn chưa bắt đầu thì đã gặp kiếp nạn mới.

Giáo sư trưởng của khoa hoá sinh là người có thành kiến với cô, đương nhiên cũng sẽ chẳng có việc bà ta đồng ý nhận thêm một sinh viên muốn làm một con cá mặn mòi như cô rồi. Chưa kể đến cái danh gian lận hình như theo cô cũng lâu rồi, đến lúc phải lấy lại trong sạch cho bản thân thôi.

Lần này không cần đợi drama tìm đến cô nữa, mà chính cô sẽ là người tạo nên drama. Đôi khi khuấy động cuộc sống một chút cũng vui, thời gian trước cô sống trầm mặc đã quá đủ rồi, hiện tại được chơi nhất định phải chơi cho hết mình.

“Được, em đồng ý, các cuộc thi nếu không cần phải thi tuyển thì thầy hãy giúp em đăng ký một suất. Còn nếu phải thi tuyển thì cứ việc nhắn thời gian địa điểm cho em trước một ngày, em sẽ sắp xếp tham gia.”

Trong lòng Nguỵ Thư Hãn lúc này như đốt pháo ăn mừng ở trong lòng, nhưng bề ngoài vẫn tỏ ra vô cùng do dự:“Thật sự ổn chứ? Báo trước một ngày có gấp quá không?”

Kỷ Thần Hi nhanh chóng nhận ra có gì đó không ổn, khẽ mỉm cười đầy hiền hoà hỏi:“Giáo sư à, thầy đừng có nói là…ngày mai là bắt đầu thi luôn đấy nhé?”

Nguỵ Thư Hãn bị nói trúng tim đen:"…"

Mấy lão đồng nghiệp gọi ông là cáo già vì chuyên đào hố bẫy người khác, vậy mà giờ ông lại bị một cô bé bắt bài phản kích lại, thật sự có chút khó xử.

Nhìn biểu hiện này, Kỷ Thần Hi cũng có chút ba chấm, thầm sắp xếp lại lịch trình sắp tới rồi nói:“Nếu thi vào buổi sáng trước em sẽ tham gia.”

Trưa mai cô sẽ cùng Tịch Cảnh Dương bay đến địa điểm tổ chức đấu giá Black, vì vậy không thể ở lại trường quá lâu được.

Nguỵ Thư Hãn ho nhẹ:“Khụ khụ…em yên tâm, hiện tại em có thể về nghỉ ngơi trước, ngày mai bảy giờ đến văn phòng tìm thầy, thầy sẽ đưa em đến địa điểm thi vòng loại.” Còn việc báo danh ấy à, ông đã làm từ sau khi lão hiệu trưởng gọi điện đến rồi.

“Được em biết rồi, vậy em xin phép đi trước.”

Nhìn bóng lưng mảnh khảnh của cô gái khuất dần, Nguỵ Thư Hãn liền bung lụa quẩy hết mình, không ngờ được đến cuối cùng lại có một kinh hỷ lớn như thế.

Kỷ Thần Hi cảm thấy khó hiểu khi chỉ vì một bài thi mà cô được mọi người xem trọng đến như thế, nhưng cô lại không biết phương pháp mà cô dùng để làm đủ để chứng minh cô có kiến thức chuyên sâu của một sinh viên năm ba năm tư, mà bất kỳ đại lão nào của giới học thuật, nhất là mấy lão già của Đại Học A như bọn họ vừa nhìn là liền có thể nhận ra ngay.

Dựa theo tuổi và thân thế của cô, rất có thể đã từng là sinh viên của một trường đại học nào đó ở ngoại quốc, nên việc cô có thể dễ dàng out trình các đối thủ trong kỳ thi sắp tới là một điều không quá khó khăn. Không riêng gì Nguỵ Thư Hãn mà còn rất nhiều người đặt niềm tin vào nhân tố bí ẩn mang tên Kỷ Thần Hi này.

Kỷ Thần Hi chưa đi được bao xa bỗng cảm thấy lành lạnh sống lưng, thầm than thở. Hết bị người ta theo dõi lại bị nói xấu, giác quan thứ sáu nhạy quá cũng thật sự không tốt mà.

Đi một lúc cuối cùng cô cũng tìm thấy được ký túc xá của trường. Ngước nhìn toà ký túc siêu to với lối thiết kế hiện đại và sang trọng, Kỷ Thần Hi không khỏi ngạc nhiên. Ký túc xá được xây dựng trên một khuôn viên rộng lớn, với một tòa nhà chính cao tầng và các tòa nhà phụ xung quanh. Cả khuôn viên được trang trí bằng cây xanh và hoa tươi, tạo nên một không gian xanh mát và tươi mới.

Khi Kỷ Thần Hi bước vào tòa nhà chính của ký túc xá, ánh sáng lung linh và một không gian rộng lớn mở ra trước mắt cô. Hành lang lát đá mịn và cửa kính trong suốt tạo cảm giác thoáng đãng, cùng với những bức tranh nghệ thuật hiện đại trang trí trên tường. Tiếng nhạc nhẹ nhàng từ một căn phòng gần đó lan tỏa, tạo nên một không khí thư giãn và thoải mái.
 
Back
Top Bottom