Tâm Linh SỐNG SÓT HOẶC BỎ MẠNG

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
298949753-256-k663187.jpg

Sống Sót Hoặc Bỏ Mạng
Tác giả: edanbrown
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Đây là chuỗi các câu truyện kinh dị mình nghĩ ra, lưu ý các câu chuyện đều không có thực.​
 
Sống Sót Hoặc Bỏ Mạng
Câu chuyện 1 : Cái đầu.


-Ahhhhhhhhhhhhhhhhhh!

Tiếng hét lớn ở căn nhà của ông bà phú hộ ở trong làng.

Người dân nháo nhào đến xem, bà bán cá ở chợ nhìn theo bóng nhỏ tên người ở chạy vội đi, nói lớn kêu: -Cái Mén chạy đâu mà vội thế!

Bà bán rau vỗ vai bà bán cá nói xì xầm gì đó, rồi cả hai cùng với mấy người khác chạy đến căn nhà khang trang đang bu chật kín người.

-Tất cả đi hết đi!

Đám gia nhân nhà phú hộ cầm nước tát ra khiến mọi người ướt cả.

-Trời ơi không cho coi thì thôi.

-Quá đáng!

Tiếng than phiền rồi lần lượt rời đi.

Một khoảng thời gian sau, lời đồn rộ lên việc con gái ông phú hộ đẻ ra cái đầu người.

-Cô Mận nhà ông Bá nghe nói đẻ ra cái đầu to như trái dừa tóc mắt trợn hết cả lên nhau thai dính đầy.

Tiếng bà Hoa, người bán nước chè (trà) ngay cây đa đầu làng nói với mấy người ngồi nghỉ mát.

-Bà đừng có mà nói năng xằng bậy.

Ông Bá nghe được vặt đầu bà ra.

Giọng cậu Hào thợ mộc trả lời.

-Đó là cậu chưa biết, bà mụ Hai đỡ đẻ nổi danh trong làng.

Vừa bước ra khỏi nhà ông bà Bá mặt xanh như tàu lá chuối, người đỡ không hết.

Bả ru rú trong nhà 2 tháng nay chưa ra khỏi cửa nửa bước.

----------------------------------- -Má ơi, má má cái đầu đó không phải con của con.

Tay cô Mận bấu chặt vào vạt áo bà ba của bà Bá, mắt trợn to môi nhợt nhạt nói.

-Con ngủ nghỉ đi.

Vụ này gia nhân một câu cũng không hé, không ai biết đâu.

Tay bà Bá với cái nhẫn màu xanh ngọc xoa đầu cô Mận ôn tồn nói.

Bà rời đi để lại cái Mén ở với cô, tiếng lạch cạnh của đôi guốc gỗ trên nền đất được lót gạch Tàu.

Bà bước vào nhìn tới người đàn ông với bộ đồ trắng ngọc trai tay cầm tẩu thuốc.

-Bà làm cái gì với con gái tôi. (ông kích động nói) -Ông cứ từ từ mai ông thầy pháp bên kia sông tới.

Nếu năm đó, ông không gian díu với con hầu bần hèn như thế thì...

-NẾU THẾ THÌ BÀ CŨNG KHÔNG CẦN LÀM NHƯ VẬY VỚI CON CÁI CỦA TÔI.

Ông kích động hét to.

Bà cười nhạt sau đó xòe cây quạt được chạm khắc bằng khúc ngà voi cười nhẹ rồi rời đi.

Ông Bá bị liệt hai năm nay rồi, ông chỉ nằm và ngồi, ăn uống tiểu tiện đều cần có người giúp.

------------------------------------- Ngày cô Mận hạ sinh, tiếng rặn đẻ cùng với giọt mồ hôi của đám gia nhân.

Mây kéo đen kịt, gió mạnh bật cả cửa sổ.

Cô rặn mạnh, tay bà mụ kéo ra.

Đầu của một cô gái với mái tóc xõa dài, răng nanh nhọn hoắc mặt trắng toát.

Đi ra từ phía hạ bộ của cô, chiếc đầu sau đó đã được xử lí bằng cách đem thiêu.

------------------------------------- Tiếng bước chân của ông thầy luyện phép đen đã giúp cho bà Bá đi vào gian nhà chính.

Ông lập bàn thờ, tay bà Bá dúi vào ông một túi bạc thỏi.

-Ông giúp tôi giết cả hết đi rồi tiền bạc tính sau.

Bị liệt ông cũng làm được, bị điên ông cũng làm được, còn việc gì mà ông không làm được đúng không?

-Được.

Tôi giúp bà.

Ông thầy ngồi lẩm bẩm gì đó, khói nhang nghi ngút.

Mùi máu tanh nồng từ đâu đó cứ thoang thoảng trong không khí.

Xong chuyện, tối đó bà vào buồng ngủ như thường.

Đêm tối tiếng cú kêu vang lên ở ngoài sau hè, bà Bá ngồi dậy đi đóng cửa sổ để gió đêm lạnh tràn vào nhiều cũng không tốt.

Bà khựng lại khi thấy một cái xác không đầu đang đứng sừng sững trước mắt bà.

Sáng hôm sau, người ta phát hiện bà chết với máu chảy ra từ hốc mắt, miệng chảy đầy chất nhầy nhụa của nhau thai.

Nhà ông phú hộ từ đó tuột dốc không phanh, cô con gái điên điên dại dại rồi cũng thắt cổ tự tử, ông Bá bị liệt lại còn thêm bệnh tim không chạy thuốc kịp nên cũng qua đời.

Sau này mới nghe người làm trong nhà kể lại, cô Mận không phải con bà Bá mà là con của ông chủ với cô gái người làm, cô người làm bị ông phú hộ hiếp, bà Bá thì bị vô sinh nên vẫn để người hầu xấu số sinh con rồi hứa sẽ cho cô đi sau khi đẻ xong, nhưng bà với lòng oán hận đã giết cô gái đó rời mời ông thầy pháp về trấn yểm trên nắm hòm.

------------------------------------ Căn nhà ông bà phú hộ bị bỏ hoang, người dân cũng chẳng dám bén mảng tới.

Chỉ riêng một hôm trời không sao, trăng to tròn, một cái bóng người đàn ông ôm yếu khô mòn cầm trong tay cái hũ to bằng hũ mắm.

-Cha trả thù cho con rồi đây, nhưng cái nghiệp ba nặng quá, xin lỗi con......

Sáng hôm sau, người ta bắt gặp xác ông thầy pháp với vết dao ghim vào cổ chết trước cổng nhà phú hộ.

Mắt trợn ngược, miệng hộc máu tay làm rơi vãi cái thứ bột màu trắng xám khắp trên đất.

-END-
 
Sống Sót Hoặc Bỏ Mạng
Câu chuyện 2: Hương nhang. (1)


Lưu ý: Có xài nhiều từ ngữ địa phương-Ê, biết gì chưa?

Bà tám Rau huých tay bà năm Chè.

-Gì? (bà năm quay qua hỏi) -Con út Phượng nhà ông tư Nhang nghe nói gả cho công tử nhà nào giàu lắm nghe nói nay mơi bên nhà trai lấy xe hơi xuống rước dìa trên xì gòn.

Kìa này nhà ông tư đám to nhất vùng, trăm bó nhang ổng bán chắc không bằng cái xe nữa. (bà tám xuýt xoa nói) -Chà~ Ghê thiệt, bởi ta nói con gái gả đi khổ sướng nhờ kiếm được tấm chồng tốt.

Mà á he chắc gì nhỏ nó sướng, trời ơi ta nói đó giờ dân mình ở đây chân không bùn thì cũng là đất phèn lên trên đó đất khách quê người xe đi đầy đường đâu có lác đác vài cái như mình ở đây, ham hố gì bà ưi. (bà tư chề môi) -Uiishhh!

Cái bà nói như không, nè he nó lên đó tháng gửi mấy chục mấy trăm đồng Đông Dương cho ông tư ở đây cất nhà, mua đất, rồi lúc đó ngồi trố mắt mà nhìn.

------------------------------------ Bên nhà ông tư, mùi khói nhang trên bàn thờ gia tiên nghi ngút.

Ông tư ngồi đối diện với hai vợ chồng nhìn toát lên một khí chất cực kỳ sang trọng.

Trên tay người chồng đeo ba bốn cái nhẫn cẩm thạch xanh ngọc, cổ y sợi dây chuyền răng hổ, người vợ cổ đeo hai ba cái kiềng vàng, tay nhẫn hột xoàn sáng chói.

-Không giấu gì, ông tư đây.

Tôi tên Thanh họ Thượng, người đời gọi là ông Thượng, người trên Sài Gòn nhưng ông bà cố lại ở đây, nay về thăm thì được bà mối giới thiệu cho cô con gái nhà ông, nổi danh đoan trang thục nữ.

Tôi và bà đây nhìn là ưng cái bụng, đến đây để hỏi cưới cho thằng con trai nhà tôi.

-À, cái Phượng nhà tôi.

Không giấu gì ông đây, con gái tôi cũng bình thường tại mẹ nó mất sớm nên nó giỏi cái quán xuyến việc nhà.

Tôi thì cũng không thích đụng vào chuyện tình cảm con trẻ, nó ưng thì tôi gã chứ không khó khăn gì. (ông tư cười cười rót trà) -Được được tôi nghe ông cũng có lý thôi thì cho hai đứa cứ tìm hiểu cái đã.

Tôi cũng định bụng ở đây 1 tuần nữa mới về trển.

-Dạ, quý hóa quá.

Nhà tôi làm nhang xin gửi ông ít bó về đốt cho ấm cúng ạ.

Cả hai bên nói chuyện rôm rả mà không để ý hai người trai tài gái sắc ngượng ngùng nhìn nhau.

Cô Phượng vừa thấy cậu Thành tim như đã trúng tiếng sét ái tình, cậu Thành vừa nhìn cô đã trót mê mẩn cái vẻ đẹp của cô.

Duyên số đã định, ngày cô Phượng lên xe hoa về nhà chồng hoa giấy bay ngập trời, áo cưới cô khoác lên người được may từ xấp vải đẹp nhất của nhà ông Thượng, nhà chồng vốn là dân buông lụa nên việc con dâu mặc trên mình bộ đồ đẹp nhất cũng không phải việc gì quá đỗi xa lạ.

Ngày cưới linh đình rộn ràng khắp cái làng nhỏ, người người đứng xem có nhiều người chúc phúc cho đôi trẻ cũng có nhiều người nói xì xầm bàn tán tỏ vẻ ganh ghét.

--------------------------------------- Đêm động phòng, tay cậu Thành chạm lên tấm lưng trắng nõn nà của cô Phượng.

Mặt cô Phượng đỏ bừng vì ngượng, còn cậu thì chỉ tỏ vẻ thích thú không có chút gì gọi là e ngại.

-Mình mình ơi, em không quen lắm. (cô Phượng ấp úng) Cậu Thành hôn vào xương quai xanh của cô nói giọng trầm.

-Em đừng việc gì phải lo, tôi hứa sẽ không làm đau em.

Chuyện gì tới cũng tới, tiếng thở dốc hòa với tiếng rên làm cho đám gia nhân đi gác trong đêm ai cũng phải đỏ mặt tía tai.

----------------------------------------- Không nằm ngoài dự đoán, cô Phượng đậu thai.

Nhà ông bà Thượng giết heo ăn mừng, gia nhân trong nhà vui mừng đợi đứa nhóc hóm hỉnh ra đời.

Nhưng cỡ độ thai đã được 4 5 tháng, cô Phượng bắt đầu thấy tính tình chồng mình đã thay đổi ít nhiều.

Anh đi sớm về khuya, gặp mặt cũng chỉ nói dăm ba câu rồi chung vào buồng đi ngủ.

Một hôm, cô Phượng đang ngủ, khuya 12h cô trở mình khó, bụng đã to cũng gây không ít phiền toái.

Cô chống tay định lay chồng dậy đỡ mình đi vệ sinh, cô kinh hồn bạt vía khi nhìn thấy cái bóng trắng ngồi gục đầu dưới chân của chồng mình.

Cô run run người nằm từ từ xuống quyết định tỏ ra như chưa từng thấy gì để mai tính tiếp.

-END(1)-
 
Sống Sót Hoặc Bỏ Mạng
Hương nhang. (2)


Với cái bụng bầu mỗi lúc một lớn, sau sự việc ngày hôm đó cũng đã tầm 2 tháng.

Lòng cô ngày một sinh nghi, cái thứ quỷ dị ấy chắc chắn là được cố ý đến để theo chồng cô.

Cô chẳng phải thầy bà gì, chỉ là cha cô có quen ông bạn là thầy pháp nên cô cũng nghe ngóng được chút ít thứ gọi là bùa ngải.

Đang mê man trong dòng suy nghĩ, ổ bụng cô quặn lại cơn đau khiến cô say sẫm mặt mày.

-Mén!

Con út Mén đâu!

Giọng cô gắng gượng kêu to nhỏ gia nhân trong nhà.

-Dạ Mợ!

Mợ Phượng sắp đẻ!

Kêu bà mụ lại mau lên!

Mặt con Mén hớt hãi chạy la khắp gian nhà, ông bà chủ nghe vậy bèn chạy lên phòng xem sự tình.

Trộm vía đứa bé thuận lợi sinh ra, là bé gái da dẻ hồng hào thân hình bụ bẫm khóc thé lên.

Bà Thượng tay bồng cháu dỗ dành nét mặt bà vui mừng lộ rõ, trước đây sau thằng con cả bà cũng đậu thai thêm một đứa bé gái nhưng lại sinh non thêm cái ốm yếu nên qua đời khi vừa đầy 2 tháng tuổi.

-Đi đi báo điện tín cho cậu mày nhanh, mợ mày sinh cháu vàng cháu bạc cho tao mà nó còn đi làm gì kêu nó bỏ bỏ hết việc về nhanh!

Cô Phượng vừa hạ sinh nên cũng đã mệt, gia nhân người làm tất bật chuẩn bị đồ quý để chăm cho sức khỏe cô.

-------------------------------- Điện tín vừa gửi đến, cậu Thành miệng ngậm điếu xì gà hít một hơi.

Bờ vai rộng choàng qua một cô gái thân không mảnh vải tay liên tục xoa phần cơ ngực cậu.

-Sao thế?

Có việc gì sao?

Giọng cô gái kia thánh thót hỏi.

-Vợ anh vừa sinh.

-Ả ta đẻ rồi á?

Cô gái bật dậy nói lớn, mặt cậu vẫn ung dung hút xì gà.

Không trả lời, cậu từ từ đứng dậy mặt quần áo vào, trước khi đi cậu đi lại vuốt nhẹ mặt ả ta.

-Em muốn danh chính ngôn thuận bước vào nhà họ Thượng anh lắm sao?

Kỳ Linh, xem ra em có chút gọi là mạnh bạo đấy.

Nhưng dùng bùa ngải mê hoặc anh thì gan em cũng xem là lớn.

Ả ta mở to mắt nghe hắn nói đến đơ người, sao anh ta biết được một dòng suy nghĩ hiện lên trong đầu ả.

-Em đang bất ngờ?

Đừng quên gia đình anh là dân buông lái làm ăn vì ba cái chiêu con nít của em mà gia đình anh gặp vận xui thì đừng trách anh vô tình.

Nể cái thân em mua vui lúc vợ anh mang bầu coi như bao đây cũng đủ cho em.

Tay cậu nhét vào khe đùi cô vài ba tờ đô la, tay cô níu anh lại.

-Em yêu anh là thật, không cần danh phận em nguyện yêu anh nguyện bên anh nhưng đừng bỏ em.

Xin anh!

Tay cậu vung ra chỉ thẳng mặt cô.

-Cô đừng giả vờ nữa, mắt tôi lại nhìn không ra cái bộ mặt cáo già cô sao.

Ngoan thì tôi sẽ giới thiệu cho vài mối ngon.

Nói rồi cậu chỉnh lại áo bỏ đi.

--------------------------- Về nhà, cậu ôm cô Phượng vào lòng.

Cô tay níu lấy bờ vai săn chắc của cậu mà òa khóc.

-Anh anh hết yêu em rồi có đúng không?

-Không, anh một lòng với em.

Anh biết là khoảng thời gian mang thai anh lạnh nhạt với em vì lúc đó anh thật sự rất muốn quan hệ vợ chồng nhưng anh cố kiềm lại nên mới phải như thế.

Cô bị lời dỗ ngọt của anh làm cho tim gan như muốn đảo lộn.

Chồng cô miệng lưỡi quả là rất khôn khéo.

Từ khi cô sinh, cậu bỏ hết việc buôn bán giao lại hết cho trợ lý một lòng một dạ lo cho vợ con.

Khi bé đến tháng thứ 2 bắt đầu quấy khóc, lấy làm lạ từ khi con hết tháng thứ nhất bé rất ngoan tự nhiên bây giờ cứ 3 giờ đêm lại gào khóc.

Đỉnh điểm vào một buổi tối như thường lệ cô và con nằm trong vòng tay của chồng đến độ 3 giờ con quấy khóc cô lại bật dậy lại không thấy chồng đâu.

Tiếng hét chói tai của đám người làm ở gian nhà chính khiến cho cả khu đất nhà họ Thượng sáng rực đèn.

-Cậu cậu thắt cổ tự tử!

Nghe tin chồng mình tự tử chết, lòng cô quặn lại khóc không thành tiếng quỳ thụp dưới cái xác lơ lửng trên không trung mà cấu lấy ngực mình.

Con Mén thấy thế cứ ôm chầm lấy cô, bà Thượng thì gào lên ông Thượng chỉ biết ôm lấy vợ mà đau lòng.

Tối đó, tiếng khóc tiếng hét của trẻ con, người già, phụ nữ cứ hòa vào nhau tạo nên khung cảnh vô cùng thảm thương.

Tang lễ diễn ra, cô cứ ngồi mãi bên quan tài chồng mà thẫn thờ ru con.

Đến khi hạ huyệt cô xin ba mẹ chồng đưa con về quê báo tin cho cha, biết tâm tình con dâu cũng không dễ dàng bày tỏ nên cũng gật đầu phái người chở cô về.

-------------------------------------- Ôm con trong lòng bước vào nhà quen thuộc hai bên lối vào toàn những bó nhang to đang phơi khắp sân.

Cô như bỏ hết tôn nghiêm bà cả nhà họ Thượng hét lên gọi cha, khóc như đứa trẻ lên ba.

Kể rõ sự tình cho cha, cha cô coi như cũng biết chút về tướng số vận mệnh.

-Chồng con bị người ta hại mà chết.

-Người người ta hả cha?

-Xem chừng đụng đến chuyện giường chiếu không kiềm lòng bèn bày mưu hãm hại.

Âm khí trong nhà chồng con ngày một nặng phải kiếm được chỗ dán bùa không thì tán gia bại sản.

Nghe thế để con lại quê cho ông ngoại chăm, cô nén đau thương mất chồng đi kiếm ông thầy pháp bạn cha mình.

-Con định đi tìm ông Vũ sao?

Ông ấy qua đời rồi.

Ông vì trả thù cho con gái mà bỏ mạng.

Nghe đến đây cô như khựng lại, người duy nhất nhờ được lại như biến mất cơ hội tiêu tan.

-Ta bày con cách này xem như cũng giúp được chút ít.

---------------------------------------- Nghe cách cha chỉ, cô vội đi lên lại Sài Gòn.

Ông bà Thượng ngạc nhiên khi thấy con dâu mình với cái túi to mặt mày hùng hổ đi vào.

Làm dâu bao lâu ông bà vẫn chỉ biết cô với dáng vẻ đoan trang hiền thục, bộ dạng này quả thực là chưa từng thấy.

-Mén đâu!

Đi chuẩn bị cho mợ ít giấy tiền vàng bạc một cái lư hương bằng đồng cùng với một con gà trống luộc nhanh!

Mén nghe thế cũng chỉ răm rắp làm theo, ông bà Thượng hỏi thì cô chỉ ra hiệu im lặng rằng để cô lo liệu hai người chỉ việc đứng xem.

----------------------------------------- Mâm lễ bày ra xong xuôi, cô lấy từ giỏ ra bó nhang cha cô làm đốt ba nén rồi khấn vái.

Cắm ba nén nhang xuống cái lư hương cô lợi dụng ánh mặt trời đi theo làn khói trắng mờ, khói nhang nghi ngút dài ngoằn tạo thành một đường đi ra nhà kho nơi chuyên để lụa là gấm vốc.

-Ở đây, mau kiếm xung quanh xem có tấm bùa nào được dán không!

Gia nhân răm rắp nghe theo lần mò cả nửa ngày bèn có người hô to lên.

-Ở đây!

Mọi người chạy theo tiếng hô một tấm bùa đỏ thẩm dán lên một xấp lụa màu xanh đậm.

-Là xấp lụa mà đã may đồ ngủ cho cậu chủ đây mà!

Con mén thốt lên, cô cũng nhớ như in chính màu vải này chồng cô khoác lên người đêm định mệnh ấy.

-Ai ai ai là người đi may bộ đồ cho cậu chủ!

Cô lây vai con Mén, tay nó chỉ vào một đứa trong đám người làm đi theo.

-Là cái Linh, nó nói màu này là màu cậu chủ thích nên kêu con mang đi may.

Nghe nói tên cô ta liền bỏ chạy nhưng sao mà đọ sức được thanh niên trong nhà.

Chuyện vỡ ra, sự dan díu của nó và cậu chủ, nó bị đuổi đi, khi xách giỏ đồ trên tay đi ngang qua cô Phượng nó lặng lẽ gật đầu nói lí nhí câu xin lỗi.

Cô tuy tức giận nhưng cũng xót thương cho số phận của kẻ thấp hèn vì cô cũng đã từng là cô gái nhỏ bé như nó.

Tay cô giữ vai nó.

-Mợ cho mày ít đồng đi đường lót dạ, đi lẹ không ông bà chủ thấy.

Xua tay đẩy nó đi, nước mắt nó dàn giụa chạy đi.

Tối đó, hồn cậu Thành hiện về xin lỗi cô hết lời.

---------------------------------- Bốn năm sau, cô bé nhỏ với tóc bím dài xinh xinh khoe bộ đồ bằng lụa thượng hạng với mẹ.

-Mẹ mẹ bộ đồ ông bà nội may cho con.

Cô bế nhẹ đứa bé lên đưa bé nó một nén nhang cấm vào cái lư hương đồng.

-Nào thấp nhang giao thừa cho cha.

-Cha sẽ thấy con hả mẹ?

Cô bé ngơ ngác hỏi.

-Ừ, cha sẽ luôn thấy con.

-

Sau này con muốn về với ông ngoại làm nhang, nhang nhiều màu trông thích mắt lắm, ngoại còn làm cái to thật to lấp lánh cơ.

-Được.

Tay cô xoa nhẹ đầu đứa bé, làn khói trắng bay nghi ngút bóng một chàng trai đứng ở cửa chính khoanh tay ra sau lưng với cười nhẹ nhìn hai người ấy, mắt hiện lên một chút tội lỗi rồi dần tan biến.

-END-
 
Back
Top Bottom