Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
420,166
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczNytd2YwwaXnVPxlenQKyT0v1cZM103Pn3yOAuk5-abZ-cWu_bcQdqLW4pVdmF_4GCe2jRKvmrSwymYEBksQr-ameiThKkxXMWWf_1ORU-OJHqnzAr-zIr4FYAX5W5ZRBm61WmBuhc6SfrJ4K73c-K5=w215-h322-s-no-gm

Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Điền Văn, Cổ Đại, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Đích nữ Cù Cẩm của Tây Bình hầu phủ, từ nhỏ được nuông chiều, từng được nuông chiều quá mức. Nàng bất chấp người nhà phản đối, cố ý muốn gả cho một vị tiến sĩ xuất thân hàn môn, vốn tưởng rằng hai người từ nay về sau sẽ được như sen nở rễ, cánh cùng bay. Ai ngờ nàng chỉ là một quân cờ để hắn ta leo lên quyền quý, từ đó về sau hắn ta một đường thăng chức, nạp quý thiếp, hãm hại phụ huynh nàng vào tù, mà nàng cuối cùng ôm hận mà chết.

Cù Cẩm sống lại một đời chỉ muốn báo thù rửa hận, sau đó nhàn nhã sống qua ngày tháng, lại bị hoàng đế ban một tờ hôn thư, tứ hôn cho đương kim thái tử Tiêu Trình. Tiêu Trình này chẳng phải là bạo quân sát phạt quả quyết, kiệt ngạo bất kham kiếp trước sao? Cù Cẩm kinh ngạc? Kiếp trước cũng không có việc tứ hôn này?

Kiếp trước, Tiêu Trình nghe tin nàng chết, tim của hắn như bị móc rỗng, sau đó hắn đích thân hạ chỉ xử tử tên phụ lòng kia, lại đặc xá người nhà của nàng, chỉ là nữ tử này đã trở thành tiếc nuối vĩnh viễn trong lòng hắn. Đời này Tiêu Trình quyết định sẽ tiên hạ thủ vi cường, hắn nhìn qua hai mắt trong suốt của nàng, đè nén cảm xúc bốc lên đáy lòng, nói: "Bất kể sau này địa vị của nàng ở trên đời này là như thế nào, thì địa vị của nàng trong lòng ta vĩnh viễn sẽ không thay đổi."​
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 1: Chương 1



Tuyết lớn như lông ngỗng lặng lẽ rơi suốt đêm, đè thấp cành cây xuống, Cù Cẩm sáng sớm đã dựa vào mép cửa sổ, mắt không chớp nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ. Nha hoàn Trúc Thanh đã đi suốt một canh giờ, Cù Cẩm nhìn quanh không đợi được Trúc Thanh, cũng không đợi được phu quân Dương Hạo của mình.

Trúc Thanh là nha đầu từ nhỏ hầu hạ nàng, người từ hầu phủ mang tới chỉ còn lại mỗi một mình nàng ta. Những người còn lại có người bị đuổi về thôn trang, có người được đưa về nhà mẹ đẻ, lúc này nàng một mình đứng trong gian phòng to như vậy, đột nhiên cảm thấy có chút cô quạnh.

Đêm qua, mẫu thân sai người hầu đưa tới một bức thư, nội dung trong thư là: Có người mật báo phụ thân và huynh trưởng tự ý luyện binh, có ý đồ mưu phản, hiện tại đã bị Hoàng Thượng hạ chỉ bắt giam vào đại lao. Nay phu quân của con một bước lên mây, là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, mẫu thân thỉnh cầu phu quân con có thể nói giúp vài câu trước mặt Hoàng Thượng, phụ thân và huynh trưởng con cả đời trung thành tận tâm, tuyệt đối sẽ không làm ra loại chuyện này, mong Hoàng Thượng minh xét.

Trong trí nhớ của Cù Cẩm, mẫu thân chưa bao giờ dùng qua hai chữ "thỉnh cầu". Khoảnh khắc nàng nhận được bức thư, cả người như bị sét đánh ngang tai, ngây người một lúc lâu mới phản ứng lại, sau đó liền vội vàng bảo Trúc Thanh đi tìm Dương Hạo, cứ như vậy đợi trọn vẹn một canh giờ, nàng cuối cùng cũng không thể đứng yên được nữa.

Cù Cẩm lấy chiếc áo choàng màu trắng trên giá khoác lên người, sau đó cầm dù, men theo lớp tuyết dày đặc đi về phía thư phòng của Dương Hạo. Hai người đã chiến tranh lạnh hơn một tháng, nguyên nhân là do song thân của biểu muội Dương Hạo đều đã qua đời, muốn tới nương tựa người biểu ca này, Dương Hạo thương lượng với nàng muốn nạp biểu muội hắn ta làm quý thiếp.

Nàng không đồng ý, Dương Hạo lại lấy lý do nàng không có xuất thân cao quý để nạp biểu muội hắn ta làm quý thiếp. Lúc này phải đi cầu xin hắn ta, trong lòng nàng dâng lên một cảm giác khó tả, giống như nuốt không trôi cục tức này, lại giống như cảm thán sự bất đắc dĩ của một nữ nhân.

Không bao lâu, Cù Cẩm đi qua cửa hoa, đặt ô dầu cây trẩu ở một góc, dọc theo hành lang đi về phía thư phòng. Nhưng khi còn cách hành lang không xa, nàng nghe thấy tiếng nha hoàn, bèn dừng bước.

"Ngươi tối hôm qua có nghe thấy không? âm thanh kia, chậc chậc, thật sự là xấu hổ c.h.ế.t người."

"Ai nói không phải chứ? Lão gia và phu nhân chưa bao giờ truyền ra âm thanh như vậy!"

"Chuyện này thì ngươi không hiểu rồi! Phu nhân là quý nữ hầu môn, từ nhỏ học không phải lễ nghi thì là lễ giáo, sao có thể phóng khoáng như vậy, sợ người trong viện lớn này không biết hay sao?"

"Nhưng nam nhân không phải thích nữ tử như vậy sao? Ngươi xem phu nhân xinh đẹp như vậy, còn không phải bị lão gia gạt sang một bên, từ khi lão gia cưới Mã di nương kia, lão gia liền thay đổi. Nha hoàn của phu nhân bây giờ còn quỳ gối bên ngoài thư phòng lão gia, đây không phải là đang đánh vào mặt phu nhân sao?"

"Cũng không thể trách lão gia, nhà mẹ đẻ phu nhân hiện giờ phạm tội, còn không biết sẽ như thế nào? Hiện giờ lão gia chúng ta là đại hồng nhân bên cạnh Hoàng Thượng, phu nhân luôn luôn cao ngạo, có lẽ lão gia muốn mượn cơ hội này để áp chế nhuệ khí của phu nhân, bất quá lão gia đối nhân xử thế luôn luôn khôn khéo, có lẽ là muốn vứt bỏ phu nhân để bo bo giữ mình cũng không chừng."

"Nhưng mà... không phải..." Nha hoàn đang nói, bỗng nhiên nhìn thấy Cù Cẩm đứng cách đó ba bước, lắp bắp mấy chữ vẫn không nói ra lời.

Cù Cẩm thản nhiên, không để lộ cảm xúc.

Nhưng hai nha hoàn vẫn vội vàng quỳ xuống, ở sau lưng chủ tử mà dám khua môi múa mép, nhất là lúc tâm tình chủ tử không tốt, nhẹ thì bị đánh một trận rồi bị đuổi đến thôn trang, nặng thì trực tiếp bị bán đi. Hai người này nói năng như vậy, trong lòng bất an, run rẩy.

Nhưng Cù Cẩm không nhìn các nàng, mặt không chút thay đổi lướt qua các nàng. Thật ra đêm qua nàng đã phái Trúc Thanh tới, nhưng Trúc Thanh ngay cả người cũng không gặp được, chỉ nghe nói là hắn ta ra ngoài chưa trở về, thì ra không phải chưa trở về, mà là cùng biểu muội hắn ta đang vui vẻ, không muốn để ý tới nàng mà thôi.

Tim nàng sao có thể không đau, chỉ là từ một tháng trước đã được lĩnh giáo sự trở mặt vô tình của nam nhân, lúc này ngược lại c.h.ế.t lặng.

Trong nửa tháng này nàng đã mơ rất nhiều lần, trong mơ hắn ta cứ lặp đi lặp lại câu nói kia: Cũng vĩnh viễn không nạp thiếp, xem đây là chứng.

Thế nhưng, mộng đẹp tỉnh rồi, chung quy cũng chỉ là hy vọng xa vời của nàng. Năm đó nàng, thân là đích nữ hầu phủ, gả cho hắn ta, một kẻ xuất thân hàn môn, ít nhiều gì cũng bởi vì câu thề này. Câu thề này khiến nàng cho rằng nam tử này yêu nàng biết bao nhiêu, mới có thể chắc chắn như thế, hôm nay xem ra giống như một trò cười.

Nhưng vì người nhà, nàng phải đi cầu xin hắn ta, đây là do hắn ta nợ gia đình nàng. Phụ thân và huynh trưởng đã từng hết lần này đến lần khác giúp hắn ta chuẩn bị mọi thứ, mới có được địa vị của hắn ta như ngày hôm nay, chắc hẳn hắn ta nghĩ tới điều này cũng sẽ ra tay giúp đỡ.

Cù Cẩm không tin những gì nàng cho đi, sẽ khiến hắn ta lựa chọn bo bo giữ mình, nàng không tin người mà nàng đã từng một lòng một dạ gả cho, sẽ vong ân phụ nghĩa như thế, cũng coi như là đang đánh cược lương tri cuối cùng của hắn ta. Chỉ là nghĩ đến hai nha hoàn kia nói Trúc Thanh vẫn còn quỳ gối trong tuyết lạnh, mi tâm nàng giật giật vài cái, khiến nàng rối bời.

Chẳng mấy chốc, từ xa Cù Cẩm đã nhìn thấy một bóng người mảnh khảnh trong tuyết bên ngoài thư phòng, đây không phải là nha hoàn Trúc Thanh của nàng thì là ai?

Cù Cẩm vội vàng chạy tới, đỡ Trúc Thanh dậy, trong mắt tràn đầy đau lòng xen lẫn châm chọc, đau lòng là vì Trúc Thanh, còn châm chọc chính là bản thân mình.

Tay chân Trúc Thanh đã đông cứng từ lâu, nhìn thấy Cù Cẩm, hai cánh môi run rẩy nói: "Phu nhân, sao phu nhân lại tới đây, thời tiết lạnh như vậy, đông lạnh đến hỏng mất thì phải làm sao."

Cù Cẩm không nói gì, chỉ khoác áo choàng lên người Trúc Thanh, dắt nàng ta đi vào trong thư phòng.

Trong thư phòng, địa long được đốt ấm áp, Cù Cẩm vừa bước vào cửa thư phòng, đã nghe thấy giọng nói của Dương Hạo từ sau tấm bình phong:

"Phu nhân không cần phải nhiều lời với ta nữa, Hoàng Thượng đã hạ lệnh, vị thần tử nào dám nhiều lời, liền cùng tội."
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 2: Chương 2



Cù Cẩm từ trong bức tranh lụa nhìn thấy bóng dáng đã lâu không gặp, chỉ cảm thấy như đã cách mấy đời, khóe miệng nàng hơi nhếch lên, mang theo vẻ châm chọc, nói: "Nếu đã như thế, tại sao chàng lại để nha hoàn của ta quỳ gối trong tuyết lạnh như vậy, chàng đây là tức giận nàng ấy hay là tức giận ta? Chàng đừng quên, dù sao chàng cũng là con rể của Tây Bình hầu phủ, là phụ thân và huynh trưởng đã dùng hết nhân mạch, mới có được địa vị của chàng như ngày hôm nay, một người vinh hiển thì tất cả đều vinh hiển, một người chịu tai ương thì tất cả đều chịu tai ương, lẽ nào chàng không nên ra chút sức lực sao?"

"Phu nhân, nàng tới đây là để hưng sư vấn tội sao? Hay là đến đòi nợ nhân tình? Hôm nay nàng có thể đứng ở đây, chính là ta đang bận tâm đến chút tình nghĩa này, chẳng lẽ nàng còn muốn ta liều mạng vào đó sao?"

Cù Cẩm đột nhiên cười lạnh một tiếng, nói: "Sao chàng biết phụ thân và huynh trưởng không phải bị oan uổng, mà là bị người khác hãm hại?"

"Ồ! Thì ra phu nhân lại nghĩ như vậy, cũng được, nhưng phu nhân trời sinh tính tình cao ngạo, ngay cả cầu xin người khác cũng chỉ phái một nha hoàn tới, người nhà của phu nhân cũng như thế, đối với ta luôn có thái độ bố thí, chưa từng để ta vào mắt."

Nói xong, Dương Hạo bỗng nhiên chuyển đề tài: "Nếu như phu nhân thật sự muốn cứu phụ thân và huynh trưởng, vậy nàng hãy quỳ ở bên ngoài trong tuyết mấy canh giờ, có lẽ ta có thể liều mạng này đi cầu xin."

Cù Cẩm cười nhạo một tiếng, không nói một lời đi ra ngoài, quỳ xuống ngay chỗ Trúc Thanh vừa quỳ, khoảnh khắc này, nàng có cảm giác như có gì đó trong lòng sụp đổ, rơi thẳng xuống.

Trúc Thanh vội vàng khoác áo choàng lên người Cù Cẩm, nói: "Phu nhân, thân thể người luôn yếu ớt, cô gia đây là muốn mạng của người đó! Người cần gì phải như thế."

Đây là nàng nợ người nhà, năm đó không nghe lời khuyên bảo, cố ý muốn gả cho hắn ta, hôm nay quỳ ở đây cũng là muốn đi hết con đường này: "Trúc Thanh, muội đi đi, đừng trở về nơi này nữa." Nói xong, Cù Cẩm ngẩng đầu lên, tuyết trắng rơi lả tả vào người nàng, trái tim nàng càng lúc càng lạnh.

Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, mãi cho đến khi màn đêm buông xuống, Cù Cẩm đã không còn cảm giác. Đột nhiên, nàng cảm thấy một cỗ ấm áp dưới thân, sau đó là một cơn đau truyền đến, nàng chỉ cảm thấy có thứ gì đó từ trong cơ thể chảy ra, không thể gắng gượng được nữa, ngã xuống.

Không biết là ai đã kêu lên một tiếng thất thanh: "Phu nhân chảy máu, thật nhiều máu!"

Cù Cẩm khép hờ hai mắt, không biết từ khi nào tuyết đã ngừng rơi, bên tai truyền đến tiếng bước chân, Dương Hạo rốt cục cũng xuất hiện. Hắn ta vẫn mang một bộ dáng lạnh lùng và thản nhiên như vậy, đ.â.m thẳng vào trái tim lạnh lẽo của nàng, nàng mấp máy môi, khẩn cầu nói: "Đứa nhỏ, con của chúng ta, chàng hãy cứu lấy con của chúng ta."

Dương Hạo ghé vào tai nàng, nói nhỏ: "Con cái sao? Ta đã có từ lâu rồi, mà hài tử của phu nhân lại quá mức cao quý, ta không nuôi nổi."

Lúc này Cù Cẩm hận chính mình đến nhường nào, nàng cười đến đau đớn, sớm biết mình mang thai, nàng đã không quỳ gối trong tuyết lâu như vậy, nàng thở d.ốc nói: "Chàng không có trái tim sao? Dù sao đây cũng là cốt nhục của chàng."

"Phu nhân, nàng hồ đồ rồi, với thân phận và địa vị của ta hôm nay, muốn một đứa bé, có rất nhiều người nguyện ý sinh cho ta."

Toàn thân Cù Cẩm run rẩy, một cỗ lạnh lẽo truyền khắp tứ chi: "Vì sao là ta?"

"Bởi vì phu nhân thân phận cao quý, bởi vì phu nhân thuần khiết không rành thế sự."

"Ta tự hỏi, đã một lòng chân thành đối đãi với chàng, suy nghĩ cho chàng, mặt dày mày dạn cầu xin người nhà hết lần này đến lần khác, mắt thấy chàng một đường thăng quan tiến chức, chúng ta cũng vẫn â.n á.i như lúc ban đầu, chẳng lẽ những thứ này đều là giả sao?" Cù Cẩm mở to hai mắt, muốn nhìn cho rõ người trước mắt.

Chỉ thấy hắn ta nhếch mép nói: "Phu nhân, ta nói gì nàng cũng đều tin là thật, nếu nàng thật sự tốt với ta, thì đã sẽ không ngay cả việc ta nạp thiếp cũng ngang bướng như vậy, nàng nghĩ xem có vị quan nào không phải tam thê tứ thiếp, có ai mà không phải lấy phu làm đầu, nàng xem người ngoài nói ta thế nào, nói ta sợ vợ, nhìn sắc mặt nữ nhân mà sống."

Cuối cùng Cù Cẩm thở dài một hơi: "Vậy bây giờ chàng đã hài lòng chưa? Lần cuối cùng chàng đáp ứng ta, hi vọng chàng đừng hối tiếc ."

Dương Hạo bỗng nhiên cười to: "Phu nhân ngốc, thật sự là quá ngốc, ta quên nói cho nàng biết, bức thư tố cáo phụ thân và huynh trưởng mưu phản kia, là do ta tự tay viết."

Cù Cẩm cắn c.h.ặ.t đ.ầ.u ngón tay vào trong da thịt, nàng chớp chớp mắt, hai hàng nước mắt lăn xuống, nàng yếu ớt nói: "Chàng lại đây, ta có một câu cuối cùng muốn nói với chàng."

Dương Hạo cười lạnh một tiếng, tiến lại gần, Cù Cẩm dồn hết sức lực cắn mạnh vào tai hắn ta, m.á.u tươi theo khóe môi nàng chảy vào trong cổ họng, vừa đắng vừa chát.

Bên tai là tiếng kêu đau đớn của Dương Hạo, thì ra hắn ta cũng biết đau! Nàng không biết trên người bị thứ gì đó đánh vào, đau đến mức c.h.ế.t lặng, chỉ có thể cắn chặt lấy vành tai này, cho đến khi không còn chút sức lực nào.

"Người đâu, phu nhân đột tử , mau chuẩn bị hậu sự cho phu nhân."

Nghe được câu này, Cù Cẩm cười, nàng muốn mở mắt ra nhìn bộ dáng chật vật của tên nam nhân buồn nôn này, nhưng làm thế nào cũng không mở mắt ra được, trước mắt là một màu đen vô tận. Nếu như có kiếp sau, nàng tuyệt đối sẽ không lặp lại sai lầm, nhất định phải tự tay xé xuống lớp mặt nạ của hắn ta, nếu như thật sự có ngưu quỷ xà thần, nàng nguyện vĩnh viễn không siêu sinh, hóa thành lệ quỷ cũng muốn tìm hắn ta báo thù rửa hận.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 3: Chương 3



Vĩnh Hi năm thứ tám, ngày hai mươi tám tháng năm.

Trong phủ viện Tây Bình hầu, một đám nha hoàn bà tử tụ tập một chỗ, nói: "Nói cho các ngươi biết một chuyện động trời, buổi tối hôm qua, tiểu thư của Hầu phủ chúng ta tự sát."

"Thật sao?"

"Còn hơn cả ngọc trai thật, ngay cả lão thái thái ăn chay niệm phật ngoài thành cũng kinh động, hôm qua đã vội vàng trở về phủ."

"Ngươi nghe được từ đâu vậy?"

"Nha đầu nhà ta ở chỗ tiểu thư vừa được thăng lên làm nha hoàn nhị đẳng, chạng vạng hôm qua, nghe thấy một tiếng thét chói tai, các ngươi đoán xem thế nào, thì ra là tiểu thư đã dùng kéo cắt đứt cổ tay."

"Ai ui! Tiểu thư tuổi còn nhỏ như vậy mà đã dám hạ thủ với chính mình, tiểu thư làm vậy là vì sao chứ!"

"Nói cho các ngươi hay, tiểu thư từ sau khi xem cuộc đua thuyền rồng vào tiết Đoan Ngọ, liền một lòng một dạ muốn gả cho vị tiến sĩ tài hoa hơn người kia, nghe nói là vị tiến sĩ này đã làm một bài thơ, nhưng phu nhân nhà ta không đồng ý, bởi vì vị tiến sĩ này xuất thân hàn môn."

"Vậy thì thật đáng tiếc, cho dù văn tài của vị tiến sĩ kia có tốt đến đâu, một kẻ hàn môn làm sao có thể xứng với tiểu thư khuê các nhà ta, phu nhân sao có thể cam tâm để tiểu thư gả đến nhà nghèo khổ chịu khổ."

Một đám người liên tục thở dài lắc đầu, bởi vì mải mê bàn tán, đến nỗi người đứng phía sau cũng không hay biết.

Cây gậy trong tay lão phu nhân gõ mạnh hai cái xuống nền gạch xanh, quay sang Lưu thị bên cạnh nói: "Ta mới ra ngoài có mấy ngày, nhà này đã không còn gia quy nữa rồi, lũ hạ nhân cũng dám ở sau lưng chủ tử mà buôn chuyện."

Ma ma bên cạnh Lưu thị liếc mắt một cái, đám nha hoàn bà tử lập tức biến mất tại chỗ, ai nấy đều vội vàng làm việc, Lưu thị run giọng nói: "Là lỗi của con dâu, không quản lý tốt phủ đệ, xin mẫu thân trách phạt."

Lão phu nhân thở dài, nói: "Ta không muốn nói ngươi, chỉ là ngươi làm chủ mẫu của một nhà, phải có uy nghiêm của chủ mẫu, bằng không làm sao quản lý được một Hầu phủ rộng lớn như vậy. Còn có chuyện của Cẩm Nhi, nếu ngươi quản lý nghiêm khắc một chút, cũng sẽ không xảy ra chuyện như vậy. Một cô nương chưa cập kê đã làm ra chuyện như thế, nếu thật sự truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa. Hơn nữa Cẩm Nhi hành động dứt khoát như vậy, có phải là có kẻ đứng sau xúi giục hay không, nếu là vị tiến sĩ kia, ngươi thử nghĩ xem sẽ có hậu quả như thế nào."

Lưu thị càng nghe càng cảm thấy sống lưng lạnh toát, bà ta lau mồ hôi lạnh trên trán, cung kính nói: "Là lỗi của con dâu, rất nhiều chuyện con dâu không nghĩ đến, mẫu thân lần này trở về ở lại luôn đi, con dâu có gì không hiểu cũng có thể học hỏi thêm từ mẫu thân."

Lão phu nhân vốn là người thích yên tĩnh, so với cuộc sống phồn hoa ở kinh thành, bà càng yêu thích sự yên tĩnh ở ngoại ô hơn, bởi vậy giao Hầu phủ cho con dâu quản lý, chỉ muốn an hưởng tuổi già.

Nhưng hiện giờ xem ra bà không thể nào yên tâm được nữa, bà khẽ “ừ” một tiếng coi như đồng ý, sau đó lại nói: "Chờ chuyện này qua đi, đám nha hoàn bên cạnh Cẩm Nhi, còn có những kẻ thích buôn chuyện trong phủ này, hãy dọn dẹp cho sạch sẽ, ngay cả cái miệng cũng không quản được, giữ lại chẳng phải là tự rước họa vào thân sao."

Lưu thị vội vàng đáp ứng, mấy người chậm rãi đi về phía khuê phòng của Cù Cẩm.

Cù Cẩm nhìn chằm chằm vào những bông hoa mai được thêu trên màn trướng, nàng nhớ rõ đó là cảnh vật nàng nhìn thấy mỗi sớm mai khi chưa rời khỏi Hầu phủ, bức tranh thêu hoa mai kia là do chính tay nàng thêu, còn được Trúc Thanh khen ngợi hết lời, nhưng tại sao bây giờ nàng lại nhìn thấy nó, chẳng lẽ là mơ?

Cho đến khi cổ tay truyền đến một trận đau đớn, nàng mới nhìn băng gạc được băng bó trên cổ tay, vết thương này cùng với bức tranh thêu hoa mai kia đều nhắc nhở nàng rằng nàng đã được sống lại, nhưng ngay lập tức một nỗi hận thù dâng lên trong lòng nàng.

Trong đầu nàng bất chợt hiện lên câu nói đó: Chỉ cần muội gả cho ta, ta sẽ một lòng một dạ với muội, quyết không nạp thiếp, xem đó như là lời thề nguyện.

Chính vì câu nói đó, đã khiến nàng quyết tâm làm ra hành động dại dột đó, cũng khiến mẫu thân mềm lòng, sợ nàng nghĩ quẩn, nên đã đồng ý hôn sự này.

Lúc này, cơn đau nhói ở cổ tay như đang cào xé tim nàng, nhắc nhở nàng đã từng ngu ngốc như thế nào, chỉ vì một bài thơ của tên tiểu nhân đó, đã khiến gia đình nàng tan nát, nàng đã mù quáng đến nhường nào.

Bây giờ ông trời đã cho nàng cơ hội để làm lại, nàng nhất định phải bảo vệ gia đình mình, tuyệt đối sẽ không làm ra chuyện gì trái với ý muốn của người nhà nữa.

Bên tai truyền đến tiếng bước chân của mấy người, tiếng đẩy cửa “ken két” vang lên, một nhóm người bước vào, dẫn đầu là lão phu nhân mà nàng đã lâu rồi không gặp.

Nàng nhớ rõ ở kiếp trước, lão phu nhân vì lo lắng cho nàng mà vội vàng trở về suốt đêm, nhưng lại vì câu nói của nàng: “Tổ mẫu sao lại cổ hủ giống như mẫu thân vậy?”, mà lên cơn đau tim tại chỗ, nửa đời còn lại chỉ có thể nằm liệt giường.

Bây giờ gặp lại, nàng cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nước mắt không tự chủ được mà rơi xuống.

Lão phu nhân tuổi đã cao, tuy có chút hoa mắt, nhưng vẫn nhìn thấy nước mắt trên mặt nàng, bà được ma ma bên cạnh dìu đến.

Lão phu nhân ngồi xuống mép giường, nhìn đứa cháu gái đáng thương đang khóc nức nở, cơn tức giận trong lòng bà liền tan biến, lời đến bên miệng cũng trở thành: “Tổ mẫu mới có bao lâu không gặp con, sao con lại gầy đi nhiều như vậy?”

Cù Cẩm nghe vậy càng khóc lớn hơn, chính vì người nhà quá đỗi yêu thương nàng, chính vì từ nhỏ nàng đã được nâng niu trong lòng bàn tay, nên nàng mới không biết thế sự hiểm ác, lòng người khó đoán.

Nàng cố gắng dùng mu bàn tay lau nước mắt, lúc này mới nhìn rõ lão phu nhân, chỉ thấy hai bên tóc mai của bà đã bạc trắng, trên mặt đầy nếp nhăn.

Nàng nhẹ nhàng gọi: “Tổ mẫu, là Cẩm Nhi không tốt, khiến tổ mẫu phải vất vả vì con.”
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 4: Chương 4



Lão phu nhân nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cù Cẩm, nói: “Tổ mẫu chỉ có một đứa cháu trai, một đứa cháu gái, nghe tin con xảy ra chuyện, sao tổ mẫu có thể không lo lắng cho được?”

Cù Cẩm xấu hổ cúi đầu.

Lão phu nhân nhẹ nhàng nâng cổ tay bị thương của Cù Cẩm, bất chợt thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Tổ mẫu muốn hỏi con vài vấn đề, Cẩm Nhi có thể thành thật trả lời tổ mẫu không?”

Cù Cẩm gật đầu.

“Vì sao con lại thích vị tiến sĩ kia?” Lão phu nhân hỏi.

Trong lòng Cù Cẩm lúc này làm gì còn chút tình cảm nào, nhưng tối qua nàng tự tử vì hắn là sự thật, bây giờ đột nhiên thay đổi, e là không ổn, nên đành nói: “Bởi vì con chưa từng được nghe bài thơ nào hay như vậy, con nghĩ người có thể làm ra bài thơ như vậy nhất định là người tài hoa xuất chúng, cho nên…”

“Chỉ là bởi vì như vậy?” Lão phu nhân nghi ngờ cắt ngang lời nàng, hỏi lại.

Đương nhiên là không phải, từ sau tết Đoan Ngọ, hai người đã trao đổi thư từ, lén lút gặp mặt, Cù Cẩm cảm thấy Dương Hạo quả thật là người tài giỏi, cuối cùng bởi vì lời hứa hẹn đó, Cù Cẩm mới hạ quyết tâm, đời này nhất định phải gả cho hắn, nhưng bây giờ nàng chỉ đành gật đầu.

Lão phu nhân nhìn thấu tâm tư của nàng, nói tiếp: “Vậy Cẩm Nhi có biết gia cảnh của hắn như thế nào không? Đã đính hôn hay chưa? Có bao nhiêu thϊếp thất? Cẩm Nhi có biết những điều này không?”

Cơ thể Cù Cẩm run lên, sắc mặt trắng bệch, nàng bỗng nhớ tới câu nói đó: Nàng đã có thai với ta, nhưng đứa bé của phu nhân quá mức cao quý, ta không dám nhận.

Kiếp trước nàng chỉ biết hắn xuất thân hàn môn, liền mơ mơ hồ hồ gả cho hắn, chưa từng tìm hiểu kỹ càng.

Lão phu nhân nhìn thấy dáng vẻ của nàng, liền nói: “Cho nên chuyện này không thể nóng vội, con cái gì cũng không biết về hắn, đã vì hắn mà tìm chết, chuyện này nếu như truyền ra ngoài, mà vị tiến sĩ kia lại đã có vợ con, vậy con sẽ như thế nào? Chẳng lẽ đường đường là đích nữ của Tây Bình Hầu phủ, lại đi làm thiếp cho người khác hay sao?”

Cù Cẩm ấp úng nói: “Là con hồ đồ, con đã không suy nghĩ chu toàn, khiến tổ mẫu và mọi người phải lo lắng.”

“Đứa nhỏ ngốc này, không trách con, chỉ trách chúng ta bình thường quá mức nuông chiều con, mới khiến con có tính cách này, sau này… sau này hãy nói. Chuyện của con, đợi tổ mẫu điều tra rõ ràng, chúng ta lại bàn bạc, được không?”

Nếu như kiếp trước nàng có thể bình tĩnh nghe lão phu nhân phân tích, có lẽ đã không xảy ra những chuyện sau này, cũng sẽ không khiến lão phu nhân tức giận đến mức nửa đời còn lại phải nằm liệt giường. Nghĩ đến đây, Cù Cẩm cảm thấy vô cùng hổ thẹn, nàng nói: “Con nghe lời tổ mẫu, đợi khi nào con khỏe lại, con sẽ đến hầu hạ người, mỗi ngày sẽ xoa bóp cho người.”

Lão phu nhân lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà mỉm cười nói: “Chờ con khỏe lại rồi hãy nói.”

Lúc này, Cù Cẩm mới nhìn sang Lưu thị: “Mẫu thân, là con gái không phải, con gái sau này sẽ không làm ra chuyện dại dột như vậy nữa, xin người đừng lo lắng cho con.”

Lưu thị rưng rưng nước mắt, bà cảm thấy sau chuyện này, Cù Cẩm đã hiểu chuyện hơn rất nhiều, bà nói: “Không sao, sau này có chuyện gì thì nói với chúng ta, không có chuyện gì là không thể giải quyết, con nhớ chưa?”

Cù Cẩm gật đầu, ba người lại nói chuyện một lúc, sợ ảnh hưởng đến Cù Cẩm nghỉ ngơi, lão phu nhân bèn dẫn theo đám người hầu lui ra ngoài.

Mọi người đang đi, Lưu thị bỗng nhiên quỳ xuống trước mặt lão phu nhân: “Mẫu thân, may mà có người, nếu không con thật sự không biết nên làm như thế nào.”

Lão phu nhân vội vàng đỡ lấy cánh tay Lưu thị, nói: “Mau đứng lên, Cẩm Nhi cũng là cháu gái của ta, ta sao có thể không lo lắng cho nó, không lo lắng cho Hầu phủ cho được?”

Lão phu nhân tuổi đã cao, tay run rẩy không đỡ nổi Lưu thị, hai ma ma bên cạnh vội vàng bước tới giúp đỡ, Lưu thị lau nước mắt nước mũi, đứng dậy.

Lão phu nhân nói tiếp: “Thật ra ta biết ngươi là người thật thà, sao có thể nghĩ đến những chuyện phức tạp như vậy? Con trai ta cũng vì vậy mà xem trọng ngươi, nên mới không nạp thiếp. Ngươi cũng một lòng vì gia đình này, ta đều nhìn thấy, ta không trách ngươi, chuyện vừa rồi ở hậu viện chỉ là muốn mượn cơ hội đó để dạy dỗ đám hạ nhân một chút, Hầu phủ lớn như vậy, không có quy củ thì sẽ loạn, nhưng sau này ngươi nên cẩn thận một chút.”

Lưu thị nhẹ nhàng đáp ứng.

Lão phu nhân lại nói: “Tên tiến sĩ kia không phải là người đơn giản, nếu như hắn thật sự trở thành con rể của nhà chúng ta, hắn mà có ý đồ gì, Cẩm Nhi sẽ lại vì hắn mà làm ra chuyện dại dột. Hơn nữa, trên đời này thiếu gì tiến sĩ, có người cả đời chỉ làm một chức quan nhỏ, hơn nữa còn không biết hắn có phải là kẻ đạo đức giả hay không, nếu hắn là kẻ xấu xa, thì thật sự là phiền phức.”

“Mẫu thân nói đúng, con dâu cũng lo lắng hắn có mưu đồ khác, cho nên mới kiên quyết phản đối, chỉ là con dâu không nghĩ ra được cách nào hay, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

Lão phu nhân chống gậy, nói: “Trước tiên, ngươi phái người đi điều tra lai lịch của hắn, là người hay là quỷ, cuối cùng cũng sẽ lộ ra sơ hở, nếu như hắn không có sơ hở, vậy thì chúng ta tạo ra sơ hở cho hắn, hôn sự này vốn không môn đăng hộ đối, không có gì để bàn cãi.”

“Vâng, con dâu sẽ cho người đi làm ngay.”

Từ khi tỉnh lại, Cù Cẩm không tài nào ngủ được, trong lòng nàng luôn có một nỗi bất an, sợ nhắm mắt lại, tất cả sẽ lại trở thành giấc mơ.

May mà cơn đau ở cổ tay vẫn luôn nhắc nhở nàng, nàng mới dần dần bình tĩnh lại, nàng nhớ đến lời lão phu nhân vừa nói, Dương Hạo nói hắn đã có con, vậy đứa bé đó là con của ai? Có phải là con của hắn và người biểu muội kia không?

Nghĩ đến đây, nàng bèn gọi Trúc Thanh đến, dặn dò: “Ngươi hãy chuẩn bị một ít lễ vật, chọn hai người lanh lợi trong phủ, thay ta đi làm một việc.”

Trúc Thanh lo lắng nhìn nàng, do dự không nói, nàng ta cho rằng Cù Cẩm lại muốn đi tìm Dương Hạo.

Cù Cẩm biết Trúc Thanh vẫn luôn không thích Dương Hạo, còn từng khuyên bảo nàng, chỉ là lúc đó nàng đâu có nghe lọt tai, bây giờ nghĩ lại, nàng thấy cảm động vì tấm lòng của Trúc Thanh, kiếp trước, Trúc Thanh luôn ở bên cạnh nàng đến giây phút cuối cùng, tình nghĩa đó khiến nàng cảm thấy hổ thẹn, nàng là chủ tử, nhưng lại không làm tròn trách nhiệm của một người chủ tử.

Kiếp này, nàng nhất định sẽ không để những người bên cạnh phải chịu khổ nữa, nàng nhẹ giọng nói: “Trúc Thanh, tối qua ta mơ một giấc mơ, mơ thấy Dương công tử có một người biểu muội, hai người là thanh mai trúc mã, còn sinh con cho hắn. Cả ngày hôm nay tâm trạng ta bất an, cộng thêm những lời tổ mẫu vừa nói, ta càng thêm lo lắng, cho nên ngươi hãy thay ta đi điều tra, xem nhà Dương công tử ở đâu, sau khi đã biết rõ ràng, ngươi hãy tìm người…”
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 5: Chương 5



Cù Cẩm bắt đầu cuộc sống khuê các, lúc rảnh rỗi thì vẽ tranh, viết chữ, hoặc là xem sách, thêu thùa, bức tranh “Bách thọ” đã thêu được một tháng, là để mừng thọ lão phu nhân.

Lão phu nhân xuất thân hiển hách, là đích nữ của Quốc Công phủ, khi chưa xuất giá là bạn thân của Trinh Ninh công chúa, gả vào phủ tướng quân cũng được xem là hạ giá. Hiện giờ, con trai bà là Đại tướng quân, trong triều, những người quyền quý đều nể mặt lão phu nhân vài phần.

Vì vậy, còn nửa tháng nữa mới đến đại thọ của lão phu nhân, nhưng hạ nhân trong phủ đã bắt đầu tất bật chuẩn bị, đến khi mọi việc đã đâu vào đấy, một ngày trước đại thọ, phủ Tây Bình Hầu lại nghênh đón một đạo thánh chỉ tứ hôn.

“Nghe nói, nữ nhi Cù Cẩm của Tây Bình Hầu Vân Bá Hãn, dung mạo xinh đẹp, tính tình hiền dịu, phẩm hạnh đoan trang, Thái hậu và Hoàng thượng nghe nói đều rất hài lòng. Nay Thái tử đã đến tuổi trưởng thành, nên lập Thái tử phi, đặc biệt ban hôn cho Cù Cẩm làm Thái tử phi. Mọi nghi lễ, đợi khi Cù Cẩm cập kê sẽ do Lễ bộ và Khâm Thiên giám chọn ngày lành tháng tốt cử hành hôn lễ.”

Cù Cẩm ở trong phòng suy nghĩ nát óc cũng không hiểu, người nàng phái đi điều tra vẫn chưa có tin tức, tại sao lại có thánh chỉ ban hôn, kiếp trước rõ ràng không có chuyện này, chẳng lẽ sau khi nàng trọng sinh, mọi chuyện cũng theo đó mà thay đổi? Nhưng nàng chưa từng gặp vị Thái tử này, tại sao lại có thánh chỉ ban hôn? Cù Cẩm cứ như vậy, ở lì trong phòng suốt một buổi chiều, Lưu thị nghe được chuyện này, liền cho người đến khuê phòng của nàng.

Sau đó, khuê phòng của Cù Cẩm bị đám nha hoàn bà tử mà Lưu thị phái tới bao vây nghiêm ngặt, đến con ruồi cũng không lọt vào được.

Cù Cẩm biết Lưu thị lo lắng nàng sẽ nghĩ quẩn, nên mới dùng cách này để đề phòng nàng.

Cũng đêm đó, tổ mẫu, mẫu thân, huynh trưởng cùng nhau đến khuyên giải nàng, nói Thái tử tốt đẹp biết bao, bảo nàng đừng nên nghĩ đến vị tiến sĩ kia nữa, vả lại mệnh lệnh của Hoàng gia không thể cãi lời. Người nhà từ trên xuống dưới, trong ngoài đều cân nhắc thiệt hơn, phân tích cho nàng, cuối cùng nói cho nàng biết Thái tử ngày mai sẽ đến chúc thọ tổ mẫu, để nàng sớm nghỉ ngơi.

Cù Cẩm thì ngồi trên ghế mây, ngẩn người mãi. Trúc Thanh bưng bát cháo tổ yến tai bạc vào, vừa thấy nàng như vậy, liền khuyên nhủ: "Tiểu thư, Trúc Thanh biết trong lòng người nhớ thương Dương công tử, nhưng hôm nay Trúc Thanh cố ý hỏi thăm, vị Thái tử này ngoại trừ tính tình có chút lạnh nhạt, khó gần gũi, thì có danh xưng là đệ nhất mỹ nam thiên hạ, nói về tài văn chương, càng là xuất sư nổi danh, sư phụ của Thái tử chính là Mục Thái phó danh chấn thiên hạ, môn sinh khắp thiên hạ, thật sự không phải Dương công tử có thể sánh bằng."

Cù Cẩm nhớ tới kiếp trước, Thái tử sau khi đăng cơ sát phạt quả quyết, kiệt ngạo bất kham, gần như không ai dám nói một chữ "không". Dương Hạo sau này được vị Hoàng thượng này thưởng thức, trở thành đại hồng nhân bên cạnh Hoàng thượng, người trong triều ai ai cũng đều kính sợ vị đại hồng nhân này vài phần.

Kiếp này nàng và Dương Hạo tuy không có bất kỳ giao thoa nào, nhưng khó tránh khỏi Dương Hạo sẽ không một bước lên mây, mà phụ huynh lại đang ở chốn quan trường, nếu như bị kẻ sau lưng như vậy dâng tấu chương, hậu quả thật khó mà lường được. Tuy rằng nàng đây là lo lắng vô cớ, nhưng một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng...

"Tiểu thư, người nhân lúc còn nóng ăn một chút đi."

Cù Cẩm bị cắt ngang dòng suy nghĩ, nhìn về phía Trúc Thanh với vẻ mặt lo lắng, nói: "Trúc Thanh, ngươi không cần lo lắng cho ta, ta chỉ đang nghĩ vị Thái tử kia tính tình lạnh nhạt, ta nên ở chung với hắn như thế nào đây?"

Trúc Thanh liền mỉm cười: "Tiểu thư đã hiểu thì tốt rồi, ta nghe các bà tử trong phủ thường nói, những người có tính cách lạnh nhạt, khó gần, kỳ thực là vì thiếu thốn tình yêu. Mẫu thân của Thái tử là Hoàng hậu, khó sinh mà chết, mà Hoàng thượng và Hoàng hậu vốn rất mực yêu nhau, nghe nói sau khi Hoàng hậu qua đời, Hoàng thượng cũng không mấy khi thân cận Thái tử, nên Thái tử mới có tính tình như vậy, tiểu thư gần gũi Thái tử nhiều hơn là được rồi."

Cù Cẩm gật đầu, suy nghĩ lại bắt đầu bay xa.

Mười hai tháng bảy, hôm nay là đại thọ sáu mươi tuổi của lão phu nhân, trong phủ tấp nập khách khứa ra vào không ngớt, thêm vào đó chuyện ban hôn vừa truyền ra, lại nghe nói đương kim Thái tử sẽ đến, Tây Bình hầu phủ càng thêm náo nhiệt, đông như trẩy hội.

Sáng sớm Cù Cẩm đã làm lễ mừng thọ, sau đó được Lưu thị sắp xếp ở trong một gian phòng, Lưu thị dặn dò vài câu rồi rời đi.

Hiện giờ nàng và Thái tử đã có hôn ước, Thái tử muốn gặp mặt vị Thái tử phi tương lai có dung mạo thế nào, đó là chuyện đương nhiên.

Cù Cẩm ngoan ngoãn ở trong phòng chờ Thái tử, nhưng vì tối qua suy nghĩ miên man nên ngủ muộn, sáng sớm lại dậy sớm, lúc này trong phòng hương đàn thoang thoảng, nàng chống tay lên bàn, mí mắt cứ díp lại như chuồn chuồn lướt nước, gần như sắp ngủ thiếp đi.

Chốc lát, rèm châu lay động, Cù Cẩm rốt cuộc cũng tỉnh táo lại, ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một nam tử cao lớn vén rèm châu bước vào.

Hắn mặc một thân cẩm bào màu đen, cổ tay áo thêu viền hoa văn mây cuộn, bên hông thắt đai lưng vân mây, đầu đội ngọc quan. Bạch ngọc thượng hạng cùng với màn che bằng thủy tinh phía sau lưng hắn phản chiếu lẫn nhau, càng khiến dung mạo hắn tuấn lãng, toát lên vẻ quý khí bức người.

Thân hình cao lớn của hắn vừa đến gần, Cù Cẩm liền cảm thấy không khí xung quanh như hạ xuống vài phần, tim nàng đập thình thịch, vội vàng đứng dậy hành lễ.

Tiêu Trình bước lên trước nàng một bước, nói: "Không cần." Sau đó ngồi xuống vị trí bên cạnh nàng.

Cù Cẩm vội vàng rót cho hắn một chén trà, động tác có chút lóng ngóng, xen lẫn vài phần dè dặt, cẩn trọng.

Tiêu Trình ngước mắt nhìn, thiếu nữ trước mặt sắc mặt rụt rè, hàng lông mày lá liễu thanh tú càng tôn lên chiếc mũi nhỏ xinh, còn gương mặt thì trắng hồng như quả đào mật. Trên búi tóc chỉ cài một cây trâm hoa, lại toát lên vẻ đẹp thanh tao thoát tục, chỉ là không biết dưới hàng mi rung động kia là đôi mắt như thế nào.

"Nàng sợ ta?" Tiêu Trình hỏi.

Cù Cẩm chỉ cảm thấy bản thân hắn còn lạnh lùng hơn ba phần so với lời đồn, cho dù không nhìn vào đôi mắt kia, cũng có thể cảm nhận được sự sắc bén trong đó, thậm chí còn sắc bén hơn ba phần so với phụ thân nàng - người mang binh đánh giặc.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 6: Chương 6



Lại nghĩ đến kiếp trước, sau khi hắn đăng cơ, có vị đại thần nào không sợ hắn ba phần, huống chi nàng chỉ là nữ nhi thường dân, sao có thể không sợ hãi.

Nghe hắn hỏi, nàng ngước mắt nhìn, đáp: "Bởi vì thần nữ và Thái tử chưa từng quen biết, nên có chút sợ hãi."

Đó là một đôi mắt trong veo, không chút tạp chất, đẹp như hoa đào nở rộ, Tiêu Trình kiếp trước đã vô số lần tưởng tượng ra đôi mắt này sẽ như thế nào, hôm nay rốt cuộc đã được như ý nguyện, trong lòng bỗng chốc như có một dòng nước ấm chảy qua, trái tim băng giá kia cũng trở nên ấm áp hơn.

Hắn kìm nén cảm xúc, ôn hòa nói: "Cứ xem ta là người thường là được, nàng về sau là Thái tử phi của ta, không cần quá câu nệ."

Cù Cẩm nghe vậy, quả thật trấn định hơn không ít, suy nghĩ một chút rồi nói: "Thần nữ có một chuyện không hiểu, thần nữ và Thái tử vốn không quen biết, trong kinh thành có nhiều tiểu thư khuê các như vậy, tại sao Hoàng thượng không tuyển tú cho Thái tử, mà lại đột nhiên ban hôn cho thần nữ?"

"Nàng ngồi xuống trước đi." Giọng nói của Tiêu Trình mang theo vài phần uy nghiêm.

Cù Cẩm ngoan ngoãn ngồi xuống, chờ Tiêu Trình giải thích nghi hoặc cho nàng.

Tiêu Trình lấy ra một chiếc túi thơm tinh xảo, đưa cho Cù Cẩm. Cù Cẩm vừa nhìn thấy chiếc túi này, liền nhớ đến một chuyện. Khoảng hơn một năm trước, mẫu thân bị nhiễm phong hàn, cả tháng trời không khỏi, Cù Cẩm bèn đến Vân Lai tự dâng hương cầu phúc cho mẫu thân.

Trên đường về phủ, nhìn thấy đường phố đông đúc nhộn nhịp, nàng bỗng nhìn thấy một tiểu khất cái gầy yếu, quần áo rách rưới, trông thật đáng thương.

Không biết vì sao, nhìn thấy cảnh tượng ấy, Cù Cẩm không chút do dự bảo phu xe dừng lại. Vốn định bảo Trúc Thanh lấy ít bạc cho tiểu khất cái, nhưng lúc ở Vân Lai tự, nàng đã cúng dường hết số bạc lẻ mang theo.

Cù Cẩm bèn tháo đôi hoa tai mình yêu thích nhất cùng với chiếc túi thơm đưa cho tiểu khất cái, đồng thời bảo Trúc Thanh chuyển lời, bảo hắn bán đôi hoa tai này lấy tiền mà buôn bán nhỏ.

Lúc này Cù Cẩm ngạc nhiên nhìn Tiêu Trình, lắp bắp hỏi: "Tiểu khất cái kia..."

Tiêu Trình gật đầu. Tiểu khất cái kia chính là hắn. Giữa dòng người tấp nập, hắn nhìn thấy chữ "Vân" trên xe ngựa, nhìn thấy gió thổi tung tấm rèm trên xe, nhìn thấy khuôn mặt của nàng, hàng mi dài cụp xuống, vẻ mặt trầm tĩnh, lần đầu tiên hắn cảm nhận được một loại ấm áp thuần khiết.

Cù Cẩm thấy hắn gật đầu, cúi đầu nhìn chiếc túi thơm, im lặng không nói. Nàng không ngờ hành động vô tình của mình lại khiến tiểu khất cái kia, à không, là Thái tử bây giờ nhớ mãi như vậy, còn giữ gìn chiếc túi thơm cẩn thận. Nàng bỗng nhớ đến lời Trúc Thanh nói, những người tính cách lạnh nhạt, khó gần, kỳ thực là vì thiếu thốn tình yêu, nghĩ đến đây, nàng bỗng nhiên hiểu ra mọi chuyện.

"Vậy tại sao Thái tử lại ở đó?" Tuy đã hiểu, nhưng Cù Cẩm vẫn thấy nghi hoặc, tại sao đường đường là Thái tử lại cải trang thành tiểu khất cái?

Tiêu Trình đáp: "Ta cải trang thành tiểu khất cái là vì muốn trải nghiệm cuộc sống của dân chúng."

Cù Cẩm bèn gật đầu, mím môi nói: "Thái tử, chuyện năm đó, Cù Cẩm chỉ là tiện tay giúp đỡ, hôm nay Thái tử lại ban cho Cù Cẩm một hôn ước lớn như vậy, Cù Cẩm thật sự không dám nhận."

Sắc mặt Tiêu Trình sa sầm. Hắn nhớ kiếp trước, sau khi từ Linh Châu trở về, nàng đã gả cho người khác. Nghe tin nàng qua đời, tim hắn như bị ai khoét đi một mảng, trống rỗng. Sau này, hắn đích thân hạ chỉ xử tử kẻ lãnh tâm bạc tình kia, đại xá cho người nhà nàng, nhưng nàng đã trở thành nuối tiếc cả đời hắn.

Trùng sinh một đời, việc đầu tiên hắn làm sau khi từ Linh Châu trở về chính là cầu xin phụ hoàng ban hôn. Lúc này nghe nàng nói vậy, hắn mới nhớ ra nàng vốn có người trong lòng, mà người đó không phải hắn, nhưng hắn tuyệt đối sẽ không để nàng trở thành thê tử của kẻ khác.

"Nàng không muốn?" Tiêu Trình hỏi.

Cù Cẩm nhìn thấy sắc mặt hắn trở nên âm trầm, nàng biết rõ vị Hoàng đế tương lai này muốn làm gì, đều tùy theo ý mình, nếu như chọc giận hắn, liên lụy đến người nhà, đó là điều nàng không muốn nhìn thấy nhất. Nàng vội vàng lắc đầu: "Không phải, thần nữ không có ý đó, thần nữ chỉ là sợ Thái tử vì muốn báo ân mà ban hôn cho thần nữ, thần nữ chỉ hy vọng Thái tử đừng vì thần nữ mà làm khó chính mình, như vậy thần nữ sẽ áy náy cả đời."

Kiếp trước, Dương Hạo đến với nàng chẳng qua chỉ vì quyền thế của Hầu phủ, còn Thái tử hiện giờ cũng chỉ vì muốn báo đáp một chút ân huệ năm xưa của nàng. Nàng thật sự rất sợ hãi một cuộc hôn nhân không có tình yêu là nền tảng.

Tiêu Trình hiểu ý nàng, nhìn nàng bằng đôi mắt sâu thẳm: "Ta đã chọn nàng, ta sẽ không để nàng chịu ủy khuất, dù sau này ta có địa vị gì trên đời này, thì vị trí của nàng trong lòng ta mãi mãi không thay đổi. Ta đã nói là làm, tuyệt đối không phải chỉ nói suông."

Cù Cẩm ngẩn người, trong lòng bỗng chốc dâng lên một cảm giác khó tả, không hiểu sao, nàng lại có thể dễ dàng tin tưởng vào những lời hắn nói.

Đột nhiên, một bàn tay thon dài đưa đến trước mặt nàng. Cù Cẩm không biết hắn muốn làm gì.

Tiêu Trình nhìn chiếc túi thơm trong tay Cù Cẩm, sau đó nhìn lên gương mặt trái xoan nhỏ nhắn của nàng, ánh mắt chuyên chú và sâu thẳm: "Đưa túi thơm cho ta."

Lúc này, Cù Cẩm mới hoàn hồn, nàng cảm thấy ánh mắt của hắn có lực sát thương rất lớn. Nàng im lặng đưa túi thơm cho hắn.

Tiêu Trình nhận lấy túi thơm, cất cẩn thận, sau đó mở chiếc hộp đặt trên bàn, nói với Cù Cẩm: "Lễ thượng vãng lai, đây là quà ta tặng nàng."

Cù Cẩm nhìn vào trong hộp, là một viên trân châu màu xanh biếc, to bằng cả bàn tay nàng. Nàng tò mò hỏi: "Đây là..."

"Dạ minh châu." Giọng nói của Tiêu Trình vẫn lạnh nhạt, hờ hững như thể đó chỉ là một viên trân châu bình thường.

Cù Cẩm há hốc mồm, nàng không ngờ hành động vô tình của mình năm xưa lại có thể đổi lại một viên dạ minh châu, lại còn có được hôn ước với người quyền cao chức trọng như vậy. Nàng bỗng cảm thấy như đang nằm mơ, nhưng lại biết rõ ràng tất cả những điều này đều là sự thật.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 7: Chương 7



Sáng hôm sau, Cù Cẩm tỉnh giấc, nhìn những bông hoa mai màu hồng phấn được thêu trên màn, uể oải duỗi người một cái, sau đó vươn tay vén màn. Nàng nhìn thấy viên dạ minh châu đặt trên giá gỗ đàn hương bạch ngọc tỏa ra ánh sáng lấp lánh, tuy không sáng bằng ban đêm, nhưng vẫn rất đẹp mắt.

Trúc Thanh vừa bước vào phòng, đã cười trêu chọc: "Tiểu thư, người thấy dạ minh châu đẹp, hay là Thái tử đẹp hơn?"

Trong đầu Cù Cẩm bất giác hiện lên hình bóng của hắn, nàng liếc xéo Trúc Thanh, mắng yêu: "Nha đầu này, càng ngày càng không đứng đắn."

Trúc Thanh cười khanh khách, sau đó hầu hạ Cù Cẩm thay y phục. Hôm nay, Cù Cẩm mặc một bộ váy áo màu trắng ngọc trai thêu hoa văn tinh xảo, bên ngoài khoác áo choàng dài màu xanh lá cây thêu hoa bách hợp, hai bên búi tóc cài trâm hoa mẫu đơn. Người ta thường nói: "Người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân", nhưng Cù Cẩm vốn đã xinh đẹp, nay lại càng thêm phần yêu kiều, động lòng người.

Trúc Thanh không khỏi khen ngợi: "Tiểu thư, nô tỳ dám khẳng định trong kinh thành này không ai có thể sánh bằng dung mạo của tiểu thư."

Cù Cẩm mỉm cười, cụp mắt xuống. Nàng nhớ kiếp trước, dung mạo hơn người lại trở thành công cụ lợi dụng của người khác. Nghĩ đến đây, nàng bỗng nhớ đến hai tên gia đinh được phái đi điều tra, bèn hỏi: "Đúng rồi, hai tên gia đinh kia đã có tin tức gì chưa?"

"Bẩm tiểu thư, bọn họ vừa về đã đến bẩm báo với nô tỳ, nhưng lúc đó người vẫn đang nghỉ trưa, nô tỳ đã hỏi han cẩn thận, sau đó bảo bọn họ lui xuống, đợi người nghỉ ngơi đủ rồi, nô tỳ sẽ cho bọn họ đến bẩm báo sau." Nói xong, trên mặt Trúc Thanh hiện lên vẻ lo lắng, nhưng đồng thời cũng như trút được gánh nặng.

Cù Cẩm nhìn biểu hiện của Trúc Thanh, trong lòng đã hiểu được vài phần, nàng nói: "Nếu ngươi đã hỏi rõ ràng rồi, vậy thì không cần gọi bọn họ đến nữa, cứ nói cho ta biết là được."

Trúc Thanh trầm ngâm một lát, đáp: "Dương công tử kia thật sự có một người biểu muội, hai người là thanh mai trúc mã, đã thành thân từ lâu, nghe nói tình cảm rất tốt. Biểu muội của hắn cũng đã sinh cho hắn một đứa con trai ba tuổi."

Cù Cẩm im lặng gật đầu, trong lòng không một gợn sóng. Từ lúc ở trong tuyết, trái tim nàng đã c.h.ế.t lặng rồi, hiện giờ nàng chỉ muốn nhìn thấy hắn tự mình nếm trải trái đắng.

"Tiểu thư, người đã có hôn ước với Thái tử, mặc kệ hắn là biểu muội của Dương công tử hay là ai, cũng không liên quan gì đến người nữa, người đừng nên bận tâm đến hắn nữa."

Cù Cẩm mỉm cười, nhìn Trúc Thanh bằng đôi mắt sáng ngời, ôn hòa nói: "Yên tâm, ta không yếu đuối như vậy, nhưng mà chuyện ta dặn dò, ngươi đã làm xong chưa?"

Trúc Thanh gật đầu: "Đã làm xong rồi ạ. Lúc tên gia đinh kia quay về, trong trấn đã đồn ầm lên rồi. Mọi người đều nói Dương công tử là kẻ vong ân bội nghĩa, lên kinh thành quyến rũ tiểu thư nhà giàu, vứt bỏ thê tử ở quê. Lại có người nói tiểu thư nhà giàu kia không dung được kẻ thứ ba, nghe nói còn có kẻ ác ý phao tin vị công tử kia vì muốn lấy lòng tiểu thư nhà giàu, mà ra tay sát hại thê tử."

“Tiểu thư, tin là nữ tử nào nghe được lời đồn đại như vậy cũng không thể ngồi yên, huống hồ nữ tử kia lại là kẻ ngốc nghếch, đến kinh thành làm ầm ĩ một phen, vậy mới có trò hay để xem.”

Dừng một chút, nàng ta lại nói: “Dương công tử vốn dĩ đã không xứng với tiểu thư, nay lại còn lừa gạt tình cảm của người, sau này tiểu thư hãy quên hắn ta đi!”

Cù Cẩm gật gật đầu, một nha hoàn mặc váy dài màu hồng nhạt bưng khay đi vào. Tiểu nha hoàn này là người hầu hạ bên cạnh lão phu nhân, lúc này nàng ta khẽ khom người nói: “Tiểu thư, lão phu nhân nói bức Bách Thọ đồ người thêu rất hợp ý người, nên muốn tặng lại Ô Ngọc thạch mà người đã mang theo bên mình nhiều năm cho tiểu thư.”

Cù Cẩm đứng dậy, từ trong hộp gỗ trên khay lấy khối Ô Ngọc thạch ra. Khối Ô Ngọc thạch này đen bóng, hình tròn dẹt như chiếc bánh, cầm trong tay nhỏ nhắn ấm áp, sẽ thay đổi theo nhiệt độ cơ thể. Trên người chỉ cần mang theo khối Ô Ngọc thạch này, sẽ không dễ dàng bị nhiễm lạnh. Tổ mẫu nhiều năm qua thân thể vẫn luôn khỏe mạnh, có liên quan rất lớn đến khối Ô Ngọc thạch này.

Cù Cẩm đặt Ô Ngọc thạch vào lại hộp gỗ đàn hương, nói với nha hoàn: “Ngươi về thưa với tổ mẫu, Bách Thọ đồ là việc Cẩm Nhi nên làm, cũng là một chút tâm ý của Cẩm Nhi. Còn khối Ô Ngọc thạch này, trên đời chỉ có một, tổ mẫu lại lớn tuổi, càng cần nó hơn Cẩm Nhi. Nếu Cẩm Nhi nhận lấy, chính là bất hiếu, ngay cả một chút tâm ý kia cũng giảm đi vài phần.”

Nha hoàn ngẩng đầu, mỉm cười nói: “Tiểu thư, lão phu nhân biết tiểu thư sẽ nói vậy, nên người đã dặn dò, nếu tiểu thư không nhận, chính là không thuận theo ý người. Lão phu nhân nói, hiếu kính trưởng bối quan trọng nhất là phải thuận theo ý của người.”

Cù Cẩm không nhịn được bật cười, cầm lấy hộp gỗ, nói: “Ừm, ta biết rồi.”

Nha hoàn lại nói: “Tiểu thư, hôm qua Thái tử có tặng lão phu nhân một pho tượng Phật Quan m bằng bạch ngọc cao chừng một thước, lão phu nhân rất thích. Hiện giờ Thái tử đang ở chỗ lão phu nhân, lão phu nhân muốn mời tiểu thư qua đó.”

Cù Cẩm ừ một tiếng coi như đồng ý, nha hoàn lĩnh mệnh lui ra.

Phù Vân cư là nơi lão phu nhân ở, trước sân có một hồ sen, trên hồ có một cây cầu nhỏ lát đá xanh, hai bên thành cầu là lan can gỗ tròn cao ngang người, ba người đi song song trên cầu cũng không thấy chật. Đầu cầu nối với một gian đình, đình rất rộng rãi, bên trong đặt một chiếc bàn tròn rộng một thước.
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 8: Chương 8



Lúc này, trong đình rất náo nhiệt, thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười nói vui vẻ.

Cù Cẩm đứng bên này cầu đã thấy tổ mẫu đang cười đến không khép miệng được, mẫu thân nàng cũng đang lấy khăn che miệng cười, bên cạnh còn có ca ca và vị Thái tử kia, chắc hẳn đang kể chuyện gì thú vị. Một màn này thật hài hòa và đẹp đẽ, Cù Cẩm không nhịn được cong môi cười. Ca ca vừa nhìn thấy nàng đã vội vàng vẫy tay gọi.

Cù Cẩm vừa đáp lời vừa bước tới, hỏi: “Tổ mẫu, chuyện gì mà khiến người vui như vậy? Cẩm Nhi còn chưa vào đến sân đã nghe thấy tiếng cười của người rồi.”

Lão phu nhân mặt mày hồng hào, cười đến mức thở không ra hơi. Cù Minh ở bên cạnh lên tiếng: “Muội muội, Thái tử đang kể chuyện thú vị ở Linh Châu. Tổ mẫu ít khi được nghe, nên cảm thấy rất thú vị.”

Cù Cẩm theo bản năng nhìn về phía Tiêu Trình, vừa vặn chạm phải đôi đồng tử đen láy như mực kia. Cù Cẩm sững người, vội vàng dời mắt đi.

Lúc này, lão phu nhân mới lấy lại hơi thở, hiền từ nói: “Ta còn chưa ngủ trưa đâu, các con cứ tự nhiên trò chuyện đi.” Nói xong, bà lão được nha hoàn bên cạnh dìu vào phòng.

Chỉ trong chốc lát, Lưu thị và Cù Minh cũng không biết đã đi đâu, trong đình chỉ còn lại Cù Cẩm và Tiêu Trình. Cù Cẩm nhất thời cảm thấy ngượng ngùng, cách làm của người nhà nàng cũng quá lộ liễu.

“Nghe nói thêu thùa của muội rất xuất chúng, có thể thêu cho ta một bộ y phục được không?” Tiêu Trình lên tiếng phá vỡ sự im lặng.

Cù Cẩm vội vàng đáp: “Thái tử quá khen, Cẩm Nhi chỉ là lúc nhàn rỗi thêu chơi thôi, chỉ mong Thái tử đừng chê Cẩm Nhi vụng tay.”

“Sau này gọi ta là A Trình là được, cũng đừng tự xưng là ‘Cẩm Nhi’ nữa, thoải mái một chút đi.”

Cù Cẩm gật đầu, đột nhiên cảm thấy vị Thái tử này cũng không khó gần như lời đồn, chỉ là đối với nàng mà nói, hiện tại hắn cũng chỉ là một người xa lạ, đột nhiên muốn nàng gọi thẳng tên hắn, thật sự có chút khó khăn. Nhưng nàng vẫn cố gắng hỏi: “A… A… A Trình thích y phục kiểu gì?”

Khóe môi Tiêu Trình hiện lên ý cười, nói: “A Cẩm cứ tự mình quyết định là được, ta đều thích.”

Hình như chưa từng có ai gọi nàng là “A Cẩm”, Cù Cẩm ngẩn người, sau đó ừ một tiếng, lại không biết nên nói gì nữa.

“Vậy A Cẩm thêu cho ta một bộ vào tháng sau nhé!” Tiêu Trình đột nhiên nói.

Cù Cẩm nghi ngờ nhìn hắn, còn chưa kịp hỏi, Tiêu Trình đã nói tiếp: “Tháng sau là sinh thần của Hoàng tổ mẫu, A Cẩm thêu tặng Hoàng tổ mẫu một bức tranh mẫu đơn phượng hoàng làm quà mừng thọ được không?”

Cù Cẩm âm thầm than thở, xem ra mấy tháng tới nàng sẽ rất bận rộn, số sách mới mua kia chỉ có thể gác lại một bên. Hơn nữa còn phải vào cung nữa, haiz, sao đầu nàng lại đau thế này?

“Có chỗ nào không ổn sao? Hay là muội có việc bận, hay là quá mệt? Nếu vậy thì đổi sang thứ khác.” Tiêu Trình nói.

“Ồ, không có gì, mẫu đơn phượng hoàng rất tốt, rất tốt. Ta chỉ đang nghĩ xem nên dùng loại chỉ thêu nào để thể hiện được vẻ đẹp phú quý, đoan trang, cao quý của hoa mẫu đơn.”

“Trong vườn của Hoàng tổ mẫu trồng rất nhiều loại mẫu đơn, mỗi khi hoa nở rộ, cả khu vườn đều tràn ngập sắc màu, bông nào cũng muốn khoe sắc. Muội cứ từ từ nghĩ, chúng ta đi dạo bên kia một lát nhé!” Tiêu Trình nói xong liền đứng dậy, đi về phía con đường lát đá cuội bên hồ sen.

Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn theo, nam tử mặc bạch y như tuyết, cử chỉ nho nhã, bóng lưng thẳng tắp, quả thật rất đẹp mắt.

Cù Cẩm thầm nghĩ, nếu không phải là chiếc túi thơm kia, có lẽ bọn họ sẽ chẳng bao giờ gặp nhau, và nàng cũng sẽ không biết vị Thái tử cao ngạo này lại chu đáo như vậy. Không chỉ tặng Phật Quan âm cho tổ mẫu, mà còn nói cho nàng biết Hoàng thái hậu thích hoa mẫu đơn, thật ra là một người ngoài lạnh trong nóng. Nghĩ đến Dương Hạo, ngoài việc nhờ vả người nhà nàng, hắn ta có bao giờ tặng quà gì cho họ đâu?

“Đi thôi.” Giọng nói của Tiêu Trình thật êm tai.

Cù Cẩm hoàn hồn, bước nhanh theo hắn. Hai người sóng bước bên nhau, trong sân thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chim hót. Cù Cẩm lên tiếng: “Nghe nói Linh Châu sơn thủy hữu tình, địa linh nhân kiệt, sản sinh ra rất nhiều tài tử giai nhân. A Trình đến Linh Châu là vì công việc sao?”

“Không phải, ngoại tổ phụ ta là người Linh Châu, có dịp ta sẽ dẫn muội đến đó.”

Cù Cẩm ừ một tiếng, nhìn sang bên cạnh. Sống mũi của hắn cao thẳng, đuôi mắt hơi xếch, ngũ quan sắc nét, e rằng cả vườn mẫu đơn kia cũng không sánh bằng dung mạo của hắn!

Tiêu Trình quay đầu lại, khóe môi nhếch lên nụ cười: “Bình thường A Cẩm cũng nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?”

Cù Cẩm ngượng ngùng đỏ mặt.

“Hay là ta đặc biệt được muội để mắt tới?” Ánh mắt Tiêu Trình nhìn Cù Cẩm chằm chằm.

Cù Cẩm càng thêm lúng túng, ấp úng nói: “Ta…”

Tiêu Trình hỏi thẳng: “A Cẩm thích tướng mạo như ta sao?”

Cù Cẩm ngây người, nửa ngày sau mới ấp úng nói: “Lang quân tuấn tú, ai mà chẳng thích.”

Nụ cười trên môi Tiêu Trình càng thêm rạng rỡ. Hắn ghé sát vào tai Cù Cẩm, thấp giọng nói…
 
Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh
Chương 9: Chương 9



Trên chiếc bàn trà, bức tranh mẫu đơn phượng hoàng do Cù Cẩm thêu đã được đặt trang trọng.

Trúc Thanh đứng bên cạnh, tấm tắc khen: “Tiểu thư, mỗi bông mẫu đơn đều có thần thái khác nhau, như thể được tiểu thư thêu sống vậy. Còn chim phượng hoàng bảy màu kia như sắp sửa bay ra khỏi tranh.”

Cù Cẩm xoa xoa vai, nói: “Hoa mẫu đơn thì thêu xong rồi, nhưng vai ta thì mỏi nhừ, muội giúp ta xoa bóp một chút.” Nói rồi, nàng đứng dậy, đi đến chiếc ghế mây cách đó không xa nằm xuống, thở dài một hơi.

“Tiểu thư vất vả rồi. Đáng tiếc tay nghề của ta không bằng tiểu thư, nếu không đã có thể giúp người rồi. Đầu ngón tay của tiểu thư đều bị chai sạn cả rồi, lát nữa nên ngâm nước ấm một chút.”

“Không sao, ta chỉ là hơi mệt thôi.” Cù Cẩm nói xong liền khép hờ hai mắt.

Trúc Thanh sợ Cù Cẩm bị lạnh, bèn lấy chăn gấm đắp lên cho nàng, sau đó nhẹ nhàng xoa bóp vai cho nàng. Chẳng mấy chốc, Cù Cẩm đã ngủ thiếp đi.

Khi Cù Cẩm tỉnh lại, trời đã tối, làn khói trong lư đồng lượn lờ bay lên. Cù Cẩm nhìn ngọn lửa bập bùng, trong đầu bất chợt hiện lên cảnh tượng hôm đó.

Giọng nói của hắn như vẫn còn văng vẳng bên tai: “Vậy A Cẩm có thể chỉ thích một mình ta thôi được không?”

Giọng nói dịu dàng như vậy, ánh mắt câu hồn đoạt phách như vậy, nhưng Cù Cẩm lại sợ hãi những lời đường mật đó, sợ hắn chỉ là nhất thời cao hứng.

Có lẽ là do bóng ma quá khứ, khiến nàng vô thức bài xích những lời hứa hẹn đó. Nàng nghĩ, quên đi một người cần có thời gian, tiếp nhận một người lại càng cần thời gian hơn.

Kiếp trước, Dương Hạo nói nàng cao ngạo, nhưng hắn nào biết nàng vì hắn mà từ bỏ thân phận đích nữ Hầu phủ, vì hắn mà học cách khép mình cầu xin.

Mà hiện tại, có lẽ chỉ có không yêu thì mới không bị tổn thương. Lời hứa hẹn của nam nhân quá mức rẻ mạt, tình yêu của nam nhân quá rộng lớn, quá xa xỉ, nên nàng đã không trả lời hắn. Nàng không muốn đặt hết hy vọng vào một người khác, nhất là khi người đó là Thái tử, là vị vua tương lai.

.

Tiền sảnh Nguyệt Mai uyển, phủ Tây Bình Hầu, Tiêu Trình xoay xoay chiếc nhẫn hắc ngọc trên tay, tùy ý đánh giá bày trí trong phòng, thỉnh thoảng lại nhìn ra cửa.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, Tiêu Trình nhìn ra, một nữ tử mặc váy dài màu hồng phấn, thắt lưng cùng màu, trên đầu cài trâm ngọc bích hình chim công, tai đeo hoa tai ngọc trai, trang điểm nhạt, lông mày thanh tú, mắt sáng như sao, môi son đỏ mọng, hai gò má ửng hồng.

Tiêu Trình như nhìn thấy một đóa sen hồng e ấp, bước đi uyển chuyển, đoan trang, thanh nhã.

Cù Cẩm nhìn về phía Tiêu Trình, ánh mắt hai người chạm nhau. Nàng khẽ nói: “Xin lỗi, để A Trình đợi lâu.”

Tiêu Trình thản nhiên nói: “Không sao, đi thôi!”

Hôm nay là sinh thần của Thái hậu, Tiêu Trình đích thân đến phủ đón nàng vào cung. Tổ mẫu và mẫu thân đã dặn dò nàng rất nhiều, bảo nàng phải cẩn thận, đừng để xảy ra sai sót. Mẫu thân vốn cũng muốn đi cùng, nhưng lại bị cảm lạnh đột xuất nên đành ở nhà.

Bên ngoài phủ, một chiếc xe ngựa sang trọng đang đậu sắn. Tiêu Trình bước lên trước. Cù Cẩm vừa nhấc váy định bước lên xe, một bàn tay thon dài đã đưa ra. Nàng ngẩng đầu nhìn, chỉ thấy một đôi mắt lạnh lùng. Nàng đưa tay nắm lấy tay hắn, cảm nhận được những vết chai sạn và hơi ấm từ bàn tay ấy.

Vừa bước vào trong xe, một mùi hương thoang thoảng xộc vào mũi. Bên trong xe có một chiếc bàn trà nhỏ, trên bàn bày vài đĩa điểm tâm và một bình trà.

Cù Cẩm vừa ngồi xuống, xe ngựa liền lăn bánh. Nàng nhìn Tiêu Trình đang ngồi đối diện, hắn không nói gì, cả người toát ra vẻ lạnh lùng.

Từ sau hôm đó, hắn chưa từng đến phủ tìm nàng, có lẽ thái độ của nàng đã khiến vị Thái tử điện hạ này phật ý.

Nàng cụp mắt xuống, nhìn chằm chằm vạt áo, trong lòng rối như tơ vò. Trong xe rất yên tĩnh, mãi cho đến khi vào đến hoàng cung, hai người xuống xe vẫn không ai nói với nhau câu nào. Tiêu Trình nói còn có việc phải xử lý, để lại một cung nữ rồi rời đi.

Cù Cẩm nhìn bóng lưng hắn khuất dần, trong lòng không khỏi dâng lên chút tủi thân. Có phải hắn cảm thấy nàng không biết điều? Nhưng hiện tại nàng thật sự không biết nên trả lời hắn thế nào, nàng cũng không muốn lừa dối hắn, chuyện tương lai, ai có thể nói trước được điều gì?

“Tiểu thư, chúng ta đi thôi.” Trúc Thanh ôm hộp quà, lên tiếng nhắc nhở.

Cù Cẩm hoàn hồn, Trúc Thanh nói với cung nữ bên cạnh: “Phiền tỷ tỷ dẫn đường.”

Sau khi đi qua mấy con đường quanh co, một giọng nói trong trẻo vang lên: “Mặc Trúc, sao ngươi lại ở đây? Thái tử điện hạ đâu?”

“Bẩm Dư cô nương, Thái tử điện hạ có việc bận, nên sai nô tỳ đưa Cù tiểu thư đến Từ Ninh cung trước.”

Dư Thao sải bước đến gần, đánh giá Cù Cẩm từ trên xuống dưới, nói: “A, thì ra ngươi chính là vị Thái tử phi chưa qua cửa của Thái tử ca ca! Đúng là rất xinh đẹp, nhưng mà cổ nhân có câu ‘hồng nhan bạc mệnh’, hy vọng Thái tử phi không phải là người mệnh mỏng.”

Cù Cẩm ngẩng đầu nhìn, nữ tử trước mặt trang điểm lòe loẹt, trang sức lấp lánh, nhưng dung nhan lại hết sức bình thường. Vừa rồi cung nữ gọi nàng ta là Dư cô nương, chắc hẳn là Dư Thao, nữ nhi của Thừa tướng Dư đại nhân, cũng là cháu gái của Thái hậu. Cù Cẩm nhớ rất rõ, ở kiếp trước, trong tiệc sinh thần của Thái hậu, Dư Thao đã cả gan xin Thái hậu ban hôn, mà đối tượng ban hôn chính là Tiêu Trình. Nhưng Tiêu Trình đã thẳng thừng từ chối, khiến Dư Thao mất mặt. Từ đó về sau, Dư Thao trở thành chủ đề bàn tán của rất nhiều người.
 
Back
Top Bottom