Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực

Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 20: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 7



“Vì sao ư?”

Âu Dương Hạo thật thà suy nghĩ, vẻ mặt trịnh trọng như đang cân nhắc điều gì rất quan trọng: “Ừm... Có lẽ, mấu chốt là cảm giác thì phải?”

Nói xong, anh quay sang cười với Trâu Miểu, đôi mắt nheo lại đầy vẻ thích thú: “Em cũng biết mà, anh thích ai là dựa vào cảm giác. Chỉ cần người đó có thể làm anh rung động — tâm tình rung động, thân thể cũng rung động. Khi nghĩ đến đối phương, anh sẽ muốn tặng cho họ thật nhiều, làm thật nhiều điều tốt cho họ. Đại khái là vậy.”

Anh ngừng lại một chút, như thể hồi tưởng, rồi nói tiếp: “Nhưng hình như từ sau khi tốt nghiệp đại học, anh chưa từng rung động với ai khác nữa...”

Sau đó, không biết nghĩ đến điều gì, anh chuyển chủ đề, bật cười: “Ấy? Nếu nghĩ kỹ lại, có phải vì sau khi tốt nghiệp, anh và em sống với nhau như tình nhân không? Ha ha ha. Hai ta thật sự hợp nhau quá mà. Dù là bạn bè hay người yêu, anh đều cảm thấy chúng ta có thể sống với nhau cả đời. Hơn nữa, anh chưa bao giờ thấy khó chịu khi chạm vào em. Sau khi tốt nghiệp, sống cùng em, trong đầu anh mới bắt đầu xuất hiện nhiều ảo tưởng hơn. Có lẽ chính trong khoảng thời gian đó, anh dần dần nhận ra cảm xúc của mình. Chỉ là trước đây anh không nghĩ đến khía cạnh này mà thôi.”

Anh ngừng lại, rồi nhìn Trâu Miểu, nắm lấy tay cậu, khẽ hôn một cái, giọng kiên định: “Cũng may, anh đã nhận ra rằng anh thích em.”

Trâu Miểu thoáng giật mình, còn chưa kịp phản ứng, Âu Dương Hạo lại bật cười, nói một câu "Anh yêu em" rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt: “Nhưng nếu em muốn anh kể cụ thể vì sao thích em, anh cũng có thể kể. Em rất dịu dàng, biết quan tâm người khác. Đó chắc chắn là lý do đầu tiên. Còn nữa, em trông rất thanh tú, sạch sẽ. Anh thích thế. Tất nhiên, dù sao anh vẫn đẹp trai hơn rồi, ha ha ha!”

Trâu Miểu: …

Đầu óc Âu Dương Hạo luôn bay bổng không điểm dừng, hết chủ đề này đến chủ đề khác, không hề ngừng lại. Có những lúc Trâu Miểu cũng không biết phải đáp thế nào. Ngay cả một chủ đề vốn làm cậu trầm tư, tự ti, cũng bị Âu Dương Hạo bẻ lái thành không khí nhẹ nhàng đến buồn cười.

Thôi vậy, thích nói thì cứ nói. Dù sao cậu cũng quen rồi. Cuối cùng, dù có muốn cản, Âu Dương Hạo vẫn sẽ tiếp tục nói.

Quả nhiên, Âu Dương Hạo không phụ kỳ vọng, nắm tay Trâu Miểu x** n*n, rồi tự ý kết luận: “Nhưng em giỏi hơn anh nhiều lắm. Em biết kiếm tiền, sống có trách nhiệm, tích cực, lại trưởng thành, đáng tin cậy. Còn không hút thuốc, không uống rượu, sạch sẽ...”

“Ơ?”

Không ngờ, khi nói đến đây, Âu Dương Hạo đột ngột dừng lại, sắc mặt thay đổi. Anh nhìn chằm chằm vào Trâu Miểu, rồi bất ngờ thốt lên: “Trời ơi, Trâu Miểu, em đúng là một người đàn ông tốt, cực kỳ tốt!”

Trâu Miểu còn chưa kịp đáp lời đã bị Âu Dương Hạo nhào tới hôn thêm một cái. Sau đó, anh ôm cậu chặt cứng, vừa dụi đầu vào người cậu, vừa lẩm bẩm như vừa trải qua một chuyện khủng khiếp: “May quá, may mà em chỉ thích anh thôi.”

Một nụ hôn nữa rơi xuống môi cậu, rồi thêm vài cái nữa trên má. Âu Dương Hạo vừa hôn vừa nói: “Anh yêu em, yêu em thật nhiều, thật nhiều. Em có biết không?”

Trâu Miểu: …

Bị người yêu ôm lấy, cảm giác vừa mềm mại vừa ngứa ngáy, vốn dĩ hẳn là phải vui sướng, nhưng Trâu Miểu lại có chút hóa đá, không biết nên nói gì.

Cậu không ngờ trên đời lại có người như thế này. Yêu đương như không cần trả giá gì, chỉ trong một buổi tối ngắn ngủi, Trâu Miểu đã không thể đếm nổi Âu Dương Hạo nói bao nhiêu lần "thích" và "yêu". Không những thế, hễ có cơ hội là lại thân thiết động chạm. Đối với một người vừa mới thử tiếp nhận việc yêu đương, chưa quen với sự tiếp xúc thân thể, Trâu Miểu cảm thấy như đang bị lửa nóng thiêu đốt, đến mức không rõ nên sợ hãi vì "chưa quen thân mật" hay xấu hổ vì "bị dồn ép quá mức".

Hơn nữa, nếu cậu không phản kháng, Âu Dương Hạo lại càng tiến tới. Trâu Miểu biết rõ điều này, bởi trước khi ăn cơm, Âu Dương Hạo đã làm một màn như thế. Ban đầu dù có đẩy thế nào cũng không thoát, Âu Dương Hạo cứ nhất quyết phải ôm đủ, hôn đủ mới chịu dừng. Trâu Miểu lại vốn là người hay ngại ngùng, lúc bị hôn liền ngơ ngác, không biết phản kháng thế nào, bằng không đã không để Âu Dương Hạo "chọc ghẹo" lâu như vậy trước bữa ăn.

Không muốn bản thân vì xấu hổ mà lúng túng đến mức ngất xỉu, Trâu Miểu liền duỗi tay đẩy nhẹ Âu Dương Hạo ra, tranh thủ tạo một chút khoảng cách, đưa tay che miệng người kia lại.

Âu Dương Hạo hơi khựng lại, có vẻ như khó hiểu.

Khoảng cách quá gần khiến Trâu Miểu có chút ngượng ngùng khi nhìn thẳng vào đối phương. Cậu chỉ cúi đầu, lắp bắp nói: “Được rồi... Đừng hôn nữa...”

Âu Dương Hạo nắm lấy tay cậu, môi khẽ lướt qua lòng bàn tay, giọng mang theo chút quan tâm: “Em ghét à?”

Bị Âu Dương Hạo ôm ấp như vậy, cảm giác vừa ngọt ngào vừa khó chịu, Trâu Miểu cảm nhận rõ sự nóng bừng trên mặt mình. Cậu lí nhí đáp: “Thật ra... cũng không phải là ghét...”

Sợ bản thân trông quá nhút nhát, Trâu Miểu vội vàng chuyển chủ đề: “Anh... Anh cảm thấy mỗi ngày bị em mắng, thực sự thoải mái vậy sao?”

Cậu thực sự có chút tò mò.

"Tất nhiên là thoải mái." Âu Dương Hạo trả lời dứt khoát, không chút do dự: “Thật ra, trước đây anh thấy em nói chuyện khó nghe thật. Nhưng từ khi biết em thích anh, còn sẵn sàng vì anh mà cố gắng nhiều như vậy, thì những khuyết điểm đó tự nhiên không còn nữa.”

"A," Âu Dương Hạo thở dài, ôm chặt lấy Trâu Miểu, không ngừng cọ vào người cậu. Giọng nói tràn đầy cảm xúc: “Trâu Miểu, em thật sự rất tốt, anh thật sự thích em. Giá mà anh sớm nhận ra em thích anh thì tốt biết mấy...”

Nói xong, như không thể kìm lại, Âu Dương Hạo cúi xuống hôn tiếp. Từng nụ hôn nối liền trên môi, trên má Trâu Miểu, lần này dừng lại ở cổ. Sau đó, anh tựa cằm lên vai cậu, thì thầm bên tai: “Anh yêu em, nên anh rất vui khi em quản anh. Về sau, nếu anh có làm sai mà không tự nhận ra, em cứ nói thẳng. Anh sẽ sửa, anh đều sẽ sửa mà.”

Giọng nói trầm thấp lướt qua tai khiến Trâu Miểu không khỏi run rẩy. Âu Dương Hạo như dính chặt vào người cậu, thân thiết đến mức khó chịu. Nhưng kỳ lạ là trong lòng Trâu Miểu lại nảy sinh một cảm giác khác lạ, như thể cậu không ghét việc bị anh kiểm soát và dẫn dắt. Thậm chí, cảm giác ấy còn khiến cậu hơi hoảng sợ.

“Nhưng mà...”

Bất ngờ, Âu Dương Hạo đổi giọng, chuyển chủ đề: "Nhưng mà, ở bên ngoài em đừng mắng anh, được không?" Giọng anh bỗng trở nên mềm mại, gần như nũng nịu. Vừa nói, anh vừa rúc đầu vào ngực Trâu Miểu, ôm chặt cánh tay cậu, giọng điệu đầy uất ức: “Cho anh giữ chút thể diện... Ít nhất đừng mắng anh trực tiếp trước mặt người khác mà.”

Trâu Miểu cúi xuống nhìn đầu Âu Dương Hạo đang vùi trong ngực mình.

Âu Dương Hạo vốn đã hay làm nũng, nhưng lần này dường như đặc biệt hơn, như thể anh thật sự đang tủi thân.

Trâu Miểu thừa nhận, trong chuyện này, cậu thực sự có phần sai. Không thể phản bác, cậu nhẹ nhàng đưa tay ôm lấy Âu Dương Hạo, khẽ vuốt tóc anh, giọng dịu xuống: “Được rồi, em không nên mắng anh trước mặt người khác. Em xin lỗi, em sẽ chú ý.”

Nhưng cậu cũng hiểu rõ tính cách của Âu Dương Hạo. Không thể để anh được đà lấn tới, Trâu Miểu liền nghiêm giọng cảnh cáo: “Nhưng điều kiện là anh đừng làm loạn nữa, nghe chưa? Em đã nhắc bao nhiêu lần rồi, tự nghĩ lại xem có đếm nổi không?”

"Thật xin lỗi, anh biết rồi." Âu Dương Hạo siết chặt cánh tay ôm cậu, giọng đầy thành khẩn: “Anh sợ, anh không dám nữa đâu.”

Ngẩng đầu lên, anh liền hôn lên môi Trâu Miểu, rồi đến má, đến tai, không ngừng lặp lại: “Anh hứa, anh không làm bậy nữa. Anh thề đấy.”

Dáng vẻ làm nũng của Âu Dương Hạo khiến Trâu Miểu thật sự không chịu nổi. Cậu không kiên nhẫn đẩy nhẹ anh ra, nhưng lực không quá mạnh, như không thực sự từ chối: “Đủ rồi, anh đúng là không để yên được mà.”

Dù đọc bao nhiêu truyện tranh, Trâu Miểu cũng chưa từng thấy nhân vật nào thích làm nũng và thân mật đến mức này.

Âu Dương Hạo dường như không để ý đến lời cậu, vẫn ôm chặt lấy Trâu Miểu, tự nhiên hỏi tiếp: “Nhưng anh vẫn chưa hỏi em, tại sao em lại thích anh nhỉ?”

Nói rồi, anh nghiêng đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc: “Tại sao chứ? Chẳng lẽ vì dáng người và gương mặt của anh sao?”

Trâu Miểu lập tức đỏ mặt: …

Cậu không ngờ Âu Dương Hạo lại tự nhận thức rõ ràng như vậy. Nhưng cậu cũng không biết phải trả lời thế nào, vì nếu nói ra, Âu Dương Hạo sẽ biết cậu thích anh nhiều đến mức nào, và điều đó thật quá xấu hổ.

Đáng tiếc, sau sáu năm ở chung, họ hiểu nhau quá rõ. Chỉ cần một ánh mắt, Âu Dương Hạo đã đoán được tâm tư của Trâu Miểu. Đôi mắt anh dần mở lớn, kinh ngạc kêu lên: “Trời ơi... Trâu Miểu, chẳng lẽ em chỉ nhìn ngoại hình của anh liền thích anh sao?”

Trâu Miểu: …

Cậu im lặng. Không nói thì coi như không có chuyện gì.

"Trời ơi..." Âu Dương Hạo lại cảm thán, mặt mày lập tức rạng rỡ, ôm chặt lấy Trâu Miểu hơn, gần như dính hẳn vào người cậu: “Trâu Miểu, anh yêu em nhiều lắm. Thật sự hối hận chết đi được, tại sao trước đây anh không sớm nhận ra em thích anh như vậy chứ?”

Âu Dương Hạo khẽ mím môi, ánh mắt tràn ngập ý cười pha chút tinh nghịch, hỏi: “Em thực sự thích anh đến mức này sao?”

Khi nói, hơi thở của anh rất gần, gần đến mức Trâu Miểu không chịu nổi mà quay mặt đi, tránh ánh mắt sáng rực của anh. Cậu cố giữ bình tĩnh, mạnh miệng đáp: “… Vô nghĩa.”

"Tuy nhiên..." Trâu Miểu hơi ngừng lại, giọng nhỏ dần: “Đương nhiên không thể hoàn toàn chỉ vì thế. Nhưng nếu đổi lại là anh, thử nghĩ mà xem. Có một mỹ nữ với dáng người hoàn hảo mỗi ngày kề cận, dính lấy anh, không phải rất dễ khiến người ta dao động, tâm viên ý mã, hồn xiêu phách lạc sao?”

Âu Dương Hạo ngẩn ra, ánh mắt lóe lên như vừa nhận ra điều gì: “À... Có lý thật...”

“Ừm?”

Anh vừa nói nửa chừng thì đột nhiên dừng lại, như nhớ ra điều gì, hít vào một hơi lạnh: “Tê... Không đúng! Trâu Miểu!”

Âu Dương Hạo lập tức ngồi thẳng dậy, buông Trâu Miểu ra, ánh mắt đầy nghi hoặc: “Anh càng nghĩ càng thấy không đúng. Em nói thế này là có ý gì? Mỹ nữ đúng là có sức hút thật, nhưng đó chỉ là ví dụ áp dụng cho trai thẳng thôi. Còn anh thì sao? Anh là kiểu người nếu đã thích ai thì chỉ rung động trước người đó. Nam hay nữ, anh đều không để ý. Anh chỉ thích mỗi em. Bây giờ rõ ràng anh yêu em, vậy làm gì có chuyện bị hấp dẫn bởi người khác? Đối với anh, em mới là duy nhất khiến anh rung động!”

Trâu Miểu ngây người, nhất thời á khẩu, không biết trả lời thế nào.

Bị Âu Dương Hạo nói như vậy, cậu mới nhận ra... Thật ra, trong tiềm thức, cậu vẫn luôn cảm thấy Âu Dương Hạo vốn thích phụ nữ. Chính vì thế, câu trả lời vừa rồi là buột miệng mà nói.
 
Sổ Tay Thức Tỉnh Tình Yêu Đích Thực
Chương 21: Ngoại truyện Hương hoa sơn chi, tình yêu lặng thầm 8 (END)



Mặc dù biết Âu Dương Hạo không phải người dễ giận mà bỏ mặc mình, nhưng câu nói đó chẳng khác nào phủ nhận tình cảm chân thành của đối phương. Điều này khiến Trâu Miểu cảm thấy áy náy và chột dạ.

Trớ trêu thay, trực giác của Âu Dương Hạo lại rất nhạy bén. Trâu Miểu còn chưa kịp mở lời thì anh đã lên tiếng trước, thở dài như vừa hiểu ra điều gì: “À... Anh biết rồi. Hóa ra, em vẫn chưa tin anh, đúng không?”

Trâu Miểu: …

Cậu không nói gì, nhưng cũng không phủ nhận.

Thấy phản ứng của cậu, biểu cảm của Âu Dương Hạo lập tức thay đổi. Gương mặt anh nhăn lại, giọng nói đầy ấm ức: “Được rồi... Được rồi...”

“Em không tin anh. Em vẫn không tin anh!”

Âu Dương Hạo hít sâu, như cố nén cơn giận, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào, tức tối: “Không sao cả! Anh biết đây không phải chuyện một sớm một chiều. Dù sao cả đời cũng rất dài, chỉ cần em cho anh cơ hội, anh sẽ chứng minh tất cả! Nhưng phải có điều kiện, em phải vô điều kiện chấp nhận anh!”

Nói đến đây, giọng anh trở nên nghẹn ngào, cả người run rẩy. Có lẽ cảm xúc từ lần cãi nhau trước vẫn chưa nguôi, giờ lại bị tổn thương lần nữa. Ngực anh phập phồng mạnh, cằm run lên, giọng nói khàn đi: “Em tuyệt đối không được bỏ rơi anh nữa... Tuyệt đối không!”

Vừa dứt lời, Âu Dương Hạo dường như không thể kìm nén cảm xúc, bật khóc thành tiếng, nước mắt rơi lã chã. Vừa lau nước mắt, anh vừa nức nở nói: “Em không ở bên cạnh anh, làm sao em biết anh nói được là làm được? Em phải luôn ở bên cạnh anh mới thấy anh thật lòng muốn thay đổi, muốn cùng em sống hết đời! Anh sẽ chứng minh cho em thấy, chỉ cần em cho anh cơ hội...”

Nhìn Âu Dương Hạo khóc đến mức này, Trâu Miểu bất lực thở dài: “Ha, em thật sự hết cách với anh...”

Cậu mềm lòng, đưa tay nâng mặt Âu Dương Hạo lên, dùng ngón tay lau đi nước mắt đang ướt đẫm trên gương mặt anh. Thấy anh vẫn còn nghẹn ngào, Trâu Miểu nhẹ giọng nói: “Đừng khóc nữa. Không phải đã bảo phải trưởng thành hơn sao? Sao lại thay đổi sắc mặt nhanh hơn cả lật sách thế này?”

Không ngờ một câu của Trâu Miểu lại như ngọn lửa đổ thêm dầu, khiến Âu Dương Hạo lập tức kích động. Anh vừa khóc vừa tức giận, nức nở nói: “Anh đã nói rồi, anh sợ em bỏ rơi anh! Anh không chịu nổi việc không có em bên cạnh! Đương nhiên chỉ một chút... chỉ một chút thôi là đủ khiến anh phát điên! Thế mà em còn nói... nói mấy lời như vậy! Bảo anh làm sao không sốt ruột... làm sao không đau lòng được chứ?!”

Giọng nói ngắt quãng, từng câu đều bị nghẹn lại bởi tiếng khóc, nước mắt không ngừng chảy xuống, thân thể Âu Dương Hạo còn run lên từng hồi. Nhìn anh đau khổ như vậy, Trâu Miểu hoàn toàn không còn cách nào đấu khẩu với anh nữa. Bất đắc dĩ, cậu nhẹ nhàng vuốt mặt anh, vỗ vai trấn an: “Được rồi… Được rồi, là em nói sai. Em chỉ là chưa quen và chưa nghĩ thông suốt ngay. Được chưa? Những gì anh nói, em đều đồng ý. Được không nào?”

Âu Dương Hạo ngước đôi mắt đỏ hoe, chiếc mũi sưng đỏ lên nhìn Trâu Miểu. Anh nắm lấy tay cậu, giọng run rẩy, nghẹn ngào: “Nhưng... đây là... chuyện cả đời...”

Trâu Miểu với tay lấy một tờ giấy trên bàn trà, lau nước mắt cho Âu Dương Hạo, dịu giọng đáp: “Đúng, đúng. Em biết mà. Là chuyện cả đời.”

Âu Dương Hạo giữ chặt tay Trâu Miểu, áp lên mặt mình, dụi dụi như tìm chút an ủi. Anh khóc thêm một lúc, tuy vẫn còn nghẹn ngào nhưng cảm xúc đã bình tĩnh hơn nhiều: “Anh thật sự thích em, Trâu Miểu. Tin anh đi, tin anh đi mà...”

Trâu Miểu nhìn anh, không khỏi mềm lòng, nhẹ nhàng nói: “Em tin anh. Em cũng thích anh. Em sẽ không đi đâu cả, sẽ đợi anh chứng minh cho em thấy, khiến em an tâm. Được không?”

Âu Dương Hạo gật đầu lia lịa, cuối cùng cũng bình tĩnh hơn: “Được... Được...”

Nhưng trước khi Trâu Miểu kịp thở phào nhẹ nhõm, Âu Dương Hạo bất ngờ ôm chặt lấy cậu, vùi đầu vào ngực cậu, giọng nức nở nhưng vẫn mang chút hờn dỗi: “Nhưng... nhưng em làm anh đau lòng, Trâu Miểu. Em phải ôm anh, an ủi anh đi...”

Âu Dương Hạo giống như một miếng kẹo cao su dính chặt, lại còn hay làm nũng. Nhưng Trâu Miểu không thể phủ nhận lỗi sai của mình, chỉ có thể giơ tay ôm lại anh, nhẹ nhàng vỗ lưng và gáy. Thấy anh vẫn còn sụt sịt, Trâu Miểu không nhịn được châm chọc: “Gấp cái gì mà làm loạn thế này, ngu ngốc.”

“Vậy thì sao? Em chính là bị một tên ngu ngốc thích, thích đến mức không buông được...” Âu Dương Hạo cứng đầu đáp, càng ôm chặt Trâu Miểu hơn: “Thích em... rất thích em...”

Trâu Miểu bất đắc dĩ cười: “Cả đêm nay anh tính nói bao nhiêu lần? Nói mãi không thấy phí lời à?”

Có lẽ Trâu Miểu không nhận ra, nhưng lúc này cậu đang đặc biệt dịu dàng. Từ lâu, ngoài bản thân mình, cậu chưa từng đối xử với ai như thế. Đây mới là con người thật của cậu.

Âu Dương Hạo cọ cọ vào ngực Trâu Miểu, giọng vẫn còn nghẹn ngào nhưng đầy kiên quyết: “Anh không quan tâm đâu. Anh yêu em, nên muốn nói mãi. Cả đêm nay... anh muốn ngủ với em.”

Nghe xong câu đó, Trâu Miểu vươn tay chọc nhẹ vào cằm Âu Dương Hạo, đáp: “Đồ đạc của anh em gửi hết rồi.”

“Vậy anh mặc áo ngủ của em cũng được... không thì để anh ra cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua mới.” Âu Dương Hạo nói, ngẩng đầu lên, cằm chống vào ngực Trâu Miểu, đôi mắt đỏ hoe nhìn cậu, giọng nhỏ nhẹ nhưng rành rọt: “Hoặc... hoặc là em qua chỗ anh ngủ. Nếu không, để anh về lấy đồ rồi quay lại đây nhé?”

“Mua đi, mấy cách kia đều phiền phức.” Trâu Miểu cúi đầu nhìn Âu Dương Hạo: “Bàn chải đánh răng, khăn mặt của anh cũng nên thay rồi. Khăn mặt em vừa mua mới, anh lấy mà dùng.”

Âu Dương Hạo bỗng nhiên bật cười: “Ha, ha ha…” Đôi mắt anh híp lại thành một đường cong nhỏ, vừa cười vừa đáp lời: “Được.”

Nụ cười ấy, dù đôi mắt vẫn còn vương chút nước mắt, lại sáng rực dưới ánh đèn, tựa như chứa đựng cả ngàn vì sao. Trâu Miểu nhìn đến sững người. Dáng vẻ Âu Dương Hạo thì đàn ông, nhưng cảm xúc lại chưa hoàn toàn ổn định. Thỉnh thoảng, anh vẫn thở dồn dập, dáng vẻ trưởng thành xen lẫn chút hỗn loạn. Cảnh tượng này, kỳ lạ thay, lại khiến Trâu Miểu phải thừa nhận rằng…

Anh thật đáng yêu.

Thậm chí còn khiến người khác muốn... hôn một cái.

Ý nghĩ bất chợt ấy khiến Trâu Miểu khựng lại. Cậu không ngờ bản thân lại có phản ứng vượt khỏi kiểm soát như vậy. Nhưng thói quen kiềm chế cảm xúc đã nhanh chóng giúp cậu đè nén được, kéo theo đó là cảm giác ngượng ngùng không nói thành lời.

Nhanh như vậy đã muốn sa ngã. Điên thật rồi.

“Trâu... Trâu Miểu...”

Âu Dương Hạo bất ngờ gọi tên cậu. Ánh mắt anh dừng lại trên gương mặt Trâu Miểu, như đang suy nghĩ điều gì, rồi nhỏ giọng nói: “Em biết không... Anh nghe nói, nếu đã rơi vào lưới tình... thì dừng lại rất khó. Nhưng... có thể thử bằng cách hôn môi.”

Trâu Miểu sững người, mặt thoáng chốc nóng lên. Cậu né ánh mắt của Âu Dương Hạo, cố gắng đáp qua loa: “Ừ... Thật sao.”

Cậu không trả lời thẳng, nhưng thực ra, cậu hiểu rõ ý tứ của Âu Dương Hạo.

Không khí đột nhiên trở nên căng thẳng. Trâu Miểu im lặng, còn Âu Dương Hạo cũng không nói thêm lời nào, chỉ tiến thẳng bằng hành động.

Anh chống tay lên sofa, áp sát Trâu Miểu.

Trâu Miểu bị đẩy ngã xuống sofa, trong lòng không khỏi hoảng hốt.

Thật đáng sợ, Trâu Miểu nghĩ.

Khi lưng chạm sofa, bản năng tự vệ chưa hoàn toàn được gỡ bỏ đột ngột bùng lên. Cả người cậu cứng đờ. Nhận ra điều đó, Âu Dương Hạo lập tức dừng lại, giọng dịu dàng: “Trâu Miểu, chịu được không? Nếu không chịu được, cứ nói với anh. Anh sẽ dừng lại.”

Trâu Miểu ngẩng lên nhìn Âu Dương Hạo.

Từ góc độ này, ánh đèn trên trần soi xuống, bóng lưng rộng lớn của Âu Dương Hạo gần như che khuất ánh sáng, tạo thành một màn bóng tối phủ lên cậu. Dáng vẻ của anh lúc này hoàn toàn khác ngày thường. Cảnh tượng ấy giống như một chất xúc tác, làm cảm giác mơ hồ nhưng đầy ái muội trong lòng Trâu Miểu trỗi dậy mạnh mẽ.

Cậu mím môi, không biết phải trả lời thế nào.

Thật ra, cơ thể cậu không hoàn toàn phản kháng. Chỉ là…

“Được... có thể thử xem.” Cuối cùng, cậu lên tiếng, giọng không khỏi ngượng ngùng.

Âu Dương Hạo cười nhẹ, đáp ngắn gọn: “Được.”

Rồi anh cúi xuống.

Dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khoảnh khắc đó, sự bùng nổ cảm xúc vẫn khiến Trâu Miểu gần như không chịu nổi. Âu Dương Hạo hỏi “chịu được không” đúng là không thừa. Những tưởng tượng và khát vọng hóa thành hiện thực, cảm giác ấy mãnh liệt đến mức Trâu Miểu không thể không thừa nhận mình đang dần bị cuốn trôi.

Trong phút chốc, những nỗi sợ và rào cản trong lòng Trâu Miểu bị phá vỡ từng chút một, tan biến mà cậu không hay biết.

Thật đáng chết, như một kẻ bị tình yêu làm mờ mắt, chẳng còn chút kiên cường nào.

Trâu Miểu không nhịn được tự mắng bản thân.

Phòng tuyến tâm lý của cậu sụp đổ quá nhanh, nực cười đến mức… có lẽ cũng không khá hơn chuyện Âu Dương Hạo trong một đêm “đạp đổ cửa tủ” là bao.

Có lẽ, Âu Dương Hạo chính là "khắc tinh" mà trời cao cố tình phái đến để đối phó cậu. Người này cứ nhắm thẳng vào sự bối rối và yếu điểm của cậu mà tấn công, khiến cậu không còn cơ hội củng cố lại rào chắn của mình.

Nhưng dù vậy, “trận đấu” này vẫn chưa đi đến hồi kết. Bầu không khí vẫn tiếp tục nóng bỏng, như chưa muốn hạ màn.

Âu Dương Hạo – kẻ cuồng gym – nửa đùa nửa thật lên tiếng: “Em cũng nên tập thể hình cùng anh đi.”

Trâu Miểu xấu hổ đến mức không nói nên lời. Nhưng khi nhìn vẻ mặt mong chờ của Âu Dương Hạo, cậu lại không nỡ từ chối.

Hỏng thật rồi.

Trong đầu, cậu đã có thể mường tượng ra cảnh ngày sau bị Âu Dương Hạo quấn lấy, khó đối phó đến mức nào. Và điều đáng sợ nhất là... cậu chẳng có chút biện pháp nào với anh cả.
 
Back
Top Bottom