Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
407,065
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMjXcDDhLTtrrOCjqmCDoV0gUAtEmHYL3Z2tPygMcs3K3l-fq_E7isipgOWDH8hDzPcJHpwtqa15EghjHa6niSOuxZWo02RteSvzLi1XCQKMg4Wc8Yn0h75jbu48n3_BVJLQR8iY2sgE42cxcLFsx0J=w215-h322-s-no-gm

Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Tác giả: Hắc Miêu Bạch Bạch
Thể loại: Ngôn Tình, Huyền Huyễn, Nữ Cường, Mạt Thế, Xuyên Nhanh
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Diệp Như Hề xuyên vào một quyển tiểu thuyết mạt thế, trở thành nữ phụ si tình, không sống qua nổi mười chương.

Sự tồn tại của cô chỉ để đưa ngọc bội không gian cho nữ chính.

May mắn thay, còn ba tháng nữa, trận mưa axit khổng lồ khiến hơn một nửa dân số toàn cầu biến thành zombie mới xảy ra.

Việc đầu tiên Diệp Như Hề làm khi xuyên qua là lập tức nhỏ máu nhận chủ ngọc bội không gian! Đùa à! Có bàn tay vàng không dùng lại đi dâng cho nữ chính, cô đâu có ngu ngốc đến thế!

Cô đem toàn bộ tài sản khổng lồ của mình đổi thành tiền mặt... rồi bắt đầu hành trình tích trữ! Tích trữ! Tích trữ!

Sau khi mạt thế đến, người khác thức tỉnh dị năng – điều khiển tinh thần, tăng cường thể chất, hay các dị năng thuộc tính như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng...

Còn dị năng của Diệp Như Hề là [Ngự Linh Đồ Giám], cô có thể ký khế ước với biến dị thú và thực vật biến dị.

Mỗi khi thú cưng thăng cấp, cô nhận được phản hồi, tăng cường sức mạnh tinh thần và thể chất cho chính mình!

Kể từ đây, hành trình truy tìm sức mạnh của cô chính thức bắt đầu.

Cô mở đầu bằng việc ký khế ước với một chú mèo Ragdoll hệ không gian, rồi đến một chú chó Husky hệ Phong Hỏa. Tiếp theo là một chú hổ nhỏ hệ Kim, thỏ tia chớp hệ Lôi, rùa hệ Thủy Thổ, ong chúa hệ Độc, dây leo hút máu hệ Độc Mộc, cây liễu hệ Mộc và Trị Liệu, còn có cả cá chép hệ May Mắn...

Zombie: "Con người này thật yếu đuối. Đồ ăn ngon đang ở trước mặt, anh em xông lên!"

Diệp Như Hề từ không gian tùy thân triệu hồi ra hàng chục con linh thú mạnh mẽ, còn có cả một bầy ong độc khổng lồ.

Zombie: "..."

Cứ tưởng là sói con lạc đàn, ai ngờ một mình cô lại bằng sức chiến đấu của một đội quân hung thần?

Thế này thì còn đánh đấm gì nữa!!!

Dẹp, nghỉ khỏe! Giơ tay đầu hàng còn kịp không?

Mục tiêu của Diệp Như Hề – từ một kẻ sống sót yếu ớt, trở thành bất khả chiến bại!​
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 1: XUYÊN KHÔNG



A Đại, 7 giờ tối ngày 20 tháng 5.

Dưới tòa nhà ký túc xá nữ số 2, những ngọn nến đủ màu được sắp xếp thành hình trái tim, lấp lánh ánh sáng. Ở giữa là một giỏ hoa chứa 99 đóa hồng đỏ rực rỡ.

Một chàng trai trẻ cao ráo, vẻ ngoài điển trai, cầm loa hướng lên lầu hét lớn:

"Diệp Như Hề ở phòng 302, anh là Đoạn Minh Hiên! Anh thích em! Hãy làm bạn gái anh nhé!"

"Như Hề, từ lần đầu gặp em ở bữa tiệc Giao thừa năm ngoái, anh đã yêu em ngay từ cái nhìn đầu tiên..."

"Như Hề, anh biết em đang ở trong ký túc, anh sẽ chờ cho đến khi em đồng ý!"

Trong phòng 302.

Mấy cô gái ríu rít bàn tán.

"Wow, Hề Hề, đàn anh Đoạn tỏ tình với cậu ngay ngày 520 luôn kìa, thật là lãng mạn quá đi!" (520 tiếng trung nghĩa là Anh yêu em)

"Đàn anh Đoạn không chỉ đẹp trai, lại là hot boy của A Đại, hơn nữa còn là sinh viên xuất sắc của khoa tài chính."

"Gia thế thuộc hàng khủng, "nhà mặt phố, bố làm to". Nghe nói, mỗi tháng anh ấy được bố mẹ cho tận ba trăm nghìn tệ (hơn 1 tỷ) tiền tiêu vặt, đúng chuẩn công tử nhà giàu luôn!"

"Hề Hề, cậu còn đứng ngây ra đấy làm gì? Mau xuống đồng ý với đàn anh Đoạn đi!"

"Khoan đã, mặt Hề Hề còn đang đắp mặt nạ đây này, sao mà có thể ra ngoài trong bộ dạng như thế này được? Mau mau dắt cậu ấy vào phòng vệ sinh rửa mặt nạ đi đã."

Người được tỏ tình - Diệp Như Hề, đang ngơ ngác nhìn quanh, trên mặt vẫn còn đang đắp mặt nạ tảo biển đen sì.

Cô đã tốt nghiệp được một năm, là lập trình viên ở một công ty lớn. Cuộc sống hàng ngày 996, thỉnh thoảng còn phải làm thêm 007. (996: Làm từ 9 giờ sáng đến 9 giờ tối, 6 ngày một tuần, 007: Làm từ 12 giờ đêm đến 12 giờ trưa, 7 ngày một tuần.)

Cô đã liên tục thức khuya tăng ca đến 2-3 giờ sáng trong suốt một tuần.

Thậm chí còn tự nguyện ép bản thân làm nhiều hơn. Nhiều hôm phải ngủ tại công ty trên chiếc giường gấp, chỉ ngủ được 4-5 tiếng một ngày.

Cô biết nếu cứ tiếp tục thế này thì có thể sẽ kiệt sức mà c.h.ế.t mất thôi!

Vừa thấy dự án kết thúc, cô lập tức xin nghỉ phép.

Không ngờ rằng, khi cô đang nằm ngủ bù trong căn phòng thuê thì nhà hàng xóm bị nổ khí gas!!!

Vậy là... cô đã chết, nhưng không hoàn toàn chết? Này là xuyên không trong truyền thuyết đây ư?

Không làm gì cũng chết, đúng là đen thôi đỏ quên đi!

Diệp Như Hề nhìn xung quanh, thấy mình đang ở trong một phòng ký túc xá bốn người, có bốn giường tầng, trên dưới đều có bàn học, cùng ba gương mặt xa lạ nhưng lại có chút quen thuộc.

Đầu cô bỗng dưng đau nhói, rất nhiều mảnh ký ức ùa về...

Kèm theo đó, còn là những tình tiết của một cuốn tiểu thuyết mạt thế mà cô đã đọc gần đây.

Hóa ra, cô không chỉ xuyên không, mà còn xuyên vào một cuốn tiểu thuyết đang hot nhất hiện nay.

Trong cuốn tiểu thuyết cô đọc, Diệp Như Hề là hoa khôi của A Đại, sinh viên năm nhất khoa múa. Là một mỹ nữ sở hữu vẻ đẹp quyến rũ, gương mặt đậm nét cuốn hút, vóc dáng chuẩn, khí chất nổi bật, có vô số người theo đuổi.

Tuy nhiên, cô lại là một nữ phụ si tình ngu ngốc, trong đầu chỉ biết yêu đương. Xuất hiện chưa đầy mười chương đã bị loại khỏi câu chuyện.

Và người đang đứng cầm loa tỏ tình với cô ở dưới lầu, chính là Đoạn Minh Hiên – kẻ đã khiến cô trở thành yêu đương não!

Ai mà ngờ được, người theo đuổi Diệp Như Hề suốt mấy tháng trời, còn công khai tỏ tình trước đám đông như Đoạn Minh Hiên, thực ra đã có hôn ước từ một năm trước?

Chính ông nội anh ta là người đã sắp xếp sẵn vị hôn thê cho anh!

Vị hôn thê đó, không ai khác chính là nữ chính trong truyện - Khương Niệm Vi!

Khương Niệm Vi cũng học tại A Đại, là sinh viên năm hai khoa kế toán.

Một tháng sau, Khương Niệm Vi có giấc mơ tiên tri, mơ thấy ngày tận thế sắp đến. Hơn nữa, cô ta còn có khả năng cảm nhận được những bảo vật có năng lượng đặc biệt.

Khương Niệm Vi chủ động tìm đến Diệp Như Hề, yêu cầu cô phải bồi thường cho việc đã giành mất vị hôn phu của mình!

Trong truyện, lúc đó Diệp Như Hề đã chính thức hẹn hò với Đoạn Minh Hiên được một tháng. Toàn bộ tâm trí của cô lúc này đều đặt vào anh ta.

Nhà Đoạn Minh Hiên có quyền có thế, anh ta vừa đẹp trai vừa dịu dàng chu đáo, quan tâm đến cô hết mực. Là một đối tượng kết hôn hoàn hảo.

Dù rất tức giận khi biết anh ta đã giấu chuyện có hôn ước, nhưng cô vẫn không nỡ chia tay.

Hôn ước giữa hai nhà Đoạn và Khương bắt nguồn từ một sự kiện như thế này—

Nhiều năm trước, ông nội của Khương Niệm Vi đã cứu mạng ông nội của Đoạn Minh Hiên, nhưng ông Khương là người tự trọng.

Dù sống rất kham khổ, một mình nuôi nấng cháu gái, nhưng ông vẫn không muốn nhận tiền từ nhà họ Đoạn.

Năm ngoái, ông Khương mắc bệnh nan y, chỉ còn vài tháng để sống.

Trước khi qua đời, ông đã đến gặp nhà họ Đoạn, hy vọng ông Đoạn thực hiện lời hứa năm xưa — đồng ý một yêu cầu của ông trong khả năng của mình.

Và yêu cầu đó là muốn kết thông gia với nhà họ Đoạn.

Ông Khương muốn tìm cho cháu gái một chỗ dựa vững chắc. Giờ đây, cháu gái đã lớn, lại có vẻ ngoài thanh tú và nổi bật. Mà cha mẹ ruột tồi tệ, trước giờ không nuôi nấng nay lại bắt đầu để ý tới cô, âm mưu định bán cô với giá cao.

Chỉ có kết thông gia với nhà họ Đoạn thì cặp cha mẹ tệ bạc kia mới không dám động đến Khương Niệm Vi.

Ông Đoạn là người trọng chữ tín. Trong ba đứa cháu, cháu cả đã lập gia đình, đứa cháu thứ hai cũng đã có người mình thương, nên hôn ước này chỉ có thể rơi vào cháu út Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên không thích tính cách cứng đầu và kiêu ngạo của Khương Niệm Vi.

Dù hai người có hôn ước, nhưng ngoài việc nhà họ Đoạn mỗi tháng chuyển cho Khương Niệm Vi một vạn tệ (khoảng 35tr) tiền sinh hoạt, và giúp cô tránh khỏi sự quấy rối của bố mẹ ruột, thì hai bên gần như chẳng có liên lạc gì.

Để Khương Niệm Vi đồng ý từ hôn, Diệp Như Hề đã chuyển cho cô ta ba trăm nghìn tệ (khoảng 1 tỷ) làm phí chia tay.

Thậm chí còn đưa luôn món quà sinh nhật 18 tuổi mà anh trai mình - Thẩm Thanh Húc đã tặng— một mặt dây chuyền ngọc bội màu trắng, làm quà đền bù.

Đổi lại, Khương Niệm Vi đồng ý từ hôn và hứa sẽ không công khai chuyện từng có hôn ước với Đoạn Minh Hiên.

Nếu không, hoa khôi Diệp Như Hề sẽ trở thành tiểu tam - chuyên đi cướp chồng người khác, danh tiếng sẽ bị bôi nhọ.

Tất nhiên, Khương Niệm Vi từ hôn không chỉ lấy được lợi ích từ Diệp Như Hề.

Cô ta còn tới nhà họ Đoạn, khóc lóc ỉ ôi một hồi. Cuối cùng cũng lấy được thêm ba triệu tệ (khoảng 10 tỷ) tiền bồi thường từ ông Đoạn.

Đây chính là vốn liếng để cô ta - một người có gia cảnh nghèo khó, tích trữ hàng hóa trước khi mạt thế ập đến.

Mặt dây chuyền ngọc mà Khương Niệm Vi lấy từ tay Diệp Như Hề, nhìn qua thì chẳng có gì đặc biệt. Nhưng thực chất lại là một không gian chứa linh tuyền, có thể trồng trọt, chăn nuôi, và còn có phòng bảo quản thực phẩm lâu không sợ hỏng.

Đây chính là "bàn tay vàng" được ưa chuộng nhất trong truyện mạt thế!

Về phần Đoạn Minh Hiên và Diệp Như Hề - những kẻ đã phản bội Khương Niệm Vi, tự nhiên cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

Trước khi mạt thế bắt đầu, chuyện Diệp Như Hề cướp đi vị hôn phu của người khác đã bị bạn bè của Khương Niệm Vi rêu rao khắp nơi.

Từ nữ thần trong mắt mọi người, thoáng chốc cô biến thành tiểu tam bị người người khinh bỉ!
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 2: XÚI GIỤC



Không lâu sau khi mạt thế bắt đầu, Diệp Như Hề đã bị Đoạn Minh Hiên đẩy ra làm lá chắn để cản zombie, chỉ để tranh thủ thêm vài giây cho anh ta chạy trốn!

Trước khi chết, trên gương mặt Diệp Như Hề tràn đầy vẻ không thể tin nổi. Người đàn ông vừa mới nói yêu cô không lâu, vậy mà lại có thể làm ra chuyện kinh khủng như thế này!

Còn Đoạn Minh Hiên, chẳng bao lâu sau cũng bị đám zombie đuổi kịp...

Từ góc nhìn của Khương Niệm Vi, cô cố tình dẫn một đám Zombie lớn tới, sau đó nhanh chóng lách vào góc khuất và trốn trong không gian của mình.

Sau đó đứng một bên, chứng kiến cảnh tra nam và tiểu tam trở mặt thành thù, lần lượt c.h.ế.t thảm. Cảnh tượng này thật sự khiến cô cảm thấy thật sảng khoái!

Nhưng giờ đây, Diệp Như Hề đã xuyên vào chính nhân vật Diệp Như Hề trong truyện, tâm trạng của cô vô cùng phức tạp.

Từ góc nhìn của Diệp Như Hề, chỉ vì cô chấp nhận lời tỏ tình của vị hôn phu tra nam của nữ chính và hẹn hò một thời gian.

Khi biết mình trở thành "tiểu tam" thì cô đã bồi thường cho nữ chính. Nhưng chỉ vì không chịu nổi việc bị gọi là tiểu tam mà đối xử khó chịu với nữ chính vài lần, để rồi cuối cùng phải mất luôn cả mạng!

Thế này cũng thảm quá rồi! Đúng chuẩn kiểu nhân vật nữ phụ chịu thiệt thòi oan uổng!

Sau đó, Thẩm Thanh Húc - anh trai của Diệp Như Hề, phát hiện ra cái c.h.ế.t của em gái mình có liên quan đến Khương Niệm Vi. Hơn nữa, chiếc dây chuyền ngọc bội mà anh tặng cho em gái cũng rơi vào tay cô ta.

Để trả thù cho em gái, Thẩm Thanh Húc đã hắc hóa, trở thành phản diện đại BOSS, đối đầu với nhóm nhân vật chính ở khắp mọi nơi. Cuối cùng, anh cũng không có kết cục tốt đẹp gì.

May mắn thay, Diệp Như Hề xuyên đến thời điểm vẫn còn sớm, mạt thế còn ba tháng nữa mới bắt đầu.

Hiện tại, cô vẫn chưa có quan hệ gì với tra nam Đoạn Minh Hiên, nữ chính Khương Niệm Vi cũng chưa nhìn thấy tương lai...

Quan trọng nhất là, chiếc dây chuyền ngọc bội mà anh cô tặng vẫn còn đây!

Diệp Như Hề đứng trước bồn rửa mặt, nhìn chính mình trong gương, ánh mắt dừng lại ở miếng ngọc bội màu trắng bên dưới xương quai xanh.

Dưới ánh đèn đỏ rực, mặt dây chuyền hình giọt nước sáng rực, nhìn cực kỳ đẹp mắt.

Diệp Như Hề chỉ muốn ngay lập tức nhỏ m.á.u nhận chủ, nhưng cô cố gắng kiềm lại. Cô biết, bây giờ không phải lúc thích hợp, đành phải tạm hoãn lại.

Cùng lúc đó, cô bạn cùng phòng Phùng Đình Đình bước vào phòng vệ sinh, giục:

"Như Hề, sao cậu vẫn còn chưa rửa mặt nữa? Đàn anh Đoạn vẫn đang đợi cậu ở dưới kia đấy! Để người ta chờ lâu quá thì không hay đâu."

Chương Đồng cũng lên tiếng:

"Hề Hề, chẳng lẽ cậu thật sự nghe theo lời anh trai, không yêu đương trước năm 20 tuổi đấy chứ?

Cậu trưởng thành rồi mà, sao còn suốt ngày anh trai thế này, anh trai thế kia vậy? Anh trai cậu ngoài việc thỉnh thoảng gọi cho cậu một cuộc ra, cả năm gặp còn chưa tới hai lần, anh ta có tư cách gì mà quản cậu chứ?"

Ngũ Mộng Lan cũng hùa theo khuyên nhủ:

“Đúng đó, đàn anh Đoạn là một lựa chọn quá tuyệt vời! Nếu bỏ lỡ lần này, có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa đâu!

Cậu hoàn toàn có thể hẹn hò trước, đợi tình cảm ổn định rồi mới dẫn về ra mắt anh trai. Cũng đại học cả rồi, ai yêu đương mà phải xin phép gia đình trước nữa!”

Phùng Đình Đình nói thêm: “Đúng vậy. Hề Hề à! Cậu cứ đồng ý đi. Đàn anh Đoạn vừa có nhan sắc vừa có gia thế, hẹn hò với anh ta cậu cũng chẳng thiệt thòi gì! Nếu sau này không hợp thì chia tay cũng không muộn mà!”

Diệp Như Hề thầm cười lạnh trong lòng. Nếu không phải cô xuyên không đến đây, bị bao quanh bởi những lời khuyên ngon ngọt thế này, chắc cô cũng khó lòng từ chối nổi Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên theo đuổi nguyên chủ đã mấy tháng trời, nhưng những món quà anh ta tặng, Diệp Như Hề chưa bao giờ nhận.

Diệp Như Hề đã hứa với anh trai Thẩm Thanh Húc rằng, trước 20 tuổi sẽ không yêu đương. Nếu muốn yêu, cô phải đưa người đó về để anh trai kiểm tra, chỉ khi được anh đồng ý thì mới có thể tiếp tục.

Vì vậy, cô không bao giờ nhận quà từ những người theo đuổi mình.

Gia đình Diệp Như Hề tuy không quá giàu có gì, nhưng cũng thuộc dạng khá giả. Bố mẹ cô ngày trước mở xưởng may, kiếm được kha khá, sau đó lại thích mua nhà mua đất.

Mười mấy năm qua, giá nhà đất tăng vọt, thậm chí còn được đền bù vì giải tỏa hai căn nhà. Tài sản của hai anh em cô gộp lại cũng gần cả trăm tỷ.

Nói đơn giản, tiền trong tài khoản của Diệp Như Hề có khi còn nhiều hơn Đoạn Minh Hiên, đương nhiên cô sẽ không vì vài món quà mà động lòng.

Đoạn Minh Hiên không tặng được quà cho Diệp Như Hề, nên chuyển sang tặng quà cho ba người bạn cùng phòng của cô. Nào là trà sữa, đồ ăn vặt, mỹ phẩm, thiết bị điện tử... đủ loại.

Bạn cùng phòng của cô ăn của người ta, lấy của người ta, đương nhiên sẽ ra sức giúp đỡ anh ta. Họ luôn tìm cách nói tốt cho Đoạn Minh Hiên trước mặt Diệp Như Hề.

Hơn nữa, điều kiện của Đoạn Minh Hiên quả thực rất xuất sắc, việc Diệp Như Hề không thể cưỡng lại sự hấp dẫn của anh ta cũng là điều dễ hiểu.

Diệp Như Hề và Thẩm Thanh Húc là anh em ruột cùng cha cùng mẹ. Anh trai theo họ bố, còn cô theo họ mẹ.

Mười ba năm trước, bố mẹ cô qua đời trong một vụ tai nạn máy bay. Khi đó, Diệp Như Hề mới sáu tuổi, còn Thẩm Thanh Húc chỉ mười bốn tuổi. Là anh trai đã chăm sóc và nuôi cô lớn.

Chỉ là từ ba năm trước, sau khi anh cô tốt nghiệp tiến sĩ sinh học và trở thành nhà nghiên cứu, hai anh em ít gặp nhau hơn. Một năm chỉ gặp nhau hai ba lần, đặc biệt là từ khi cô lên đại học, cả năm chỉ gặp anh đúng hai ngày vào dịp Tết.

Chuyện này làm nguyên chủ rất oán trách.

Ngũ Mộng Lan tiếp tục dụ dỗ:

“Cậu chẳng phải đã lâu không gặp anh trai rồi sao? Biết đâu khi biết cậu yêu đương, anh cậu sẽ trở về thăm cậu ngay ấy chứ?”

Diệp Như Hề đang lột mặt nạ tảo biển, nghe thấy câu này liền quay đầu nhìn Ngũ Mộng Lan một cái.

Người phụ nữ này thật biết cách chạm đúng điểm yếu của người khác!

Nếu như cô vẫn là Diệp Như Hề của trước kia, chắc chắn cô đã ngay lập tức đồng ý hẹn hò với Đoạn Minh Hiên.

Khi phát hiện ra mình đang lén lút yêu đương, mà người anh trai cô luôn dựa dẫm lại không có thời gian về thăm cô.

Công việc của anh lúc nào cũng quan trọng hơn đứa em gái này, khiến cho trái tim thiếu thốn tình yêu thương của cô dễ dàng bị Đoạn Minh Hiên dụ dỗ. Rồi biến thành kiểu con gái chỉ biết yêu đương mù quáng.

Đáng tiếc, Diệp Như Hề hiện tại không phải là nguyên chủ. Ở kiếp trước, cha mẹ cô mặc dù có chút trọng nam khinh nữ, thiên vị em trai nhiều hơn, nhưng vẫn quan tâm đến cô.

Hai người già thắt lưng buộc bụng, ăn uống tiết kiệm, gom góp tất cả tiền bạc để lo cho cô và em trai đi học.

Sau khi cô đi làm, mặc dù biết cô có thu nhập không tồi, nhưng cha mẹ vẫn thường xuyên hỏi xem cô có đủ tiền tiêu không, còn nói nếu không đủ thì cứ nói với họ.

Công việc quá vất vả ư? Không sao! Nếu chịu hết nổi thì cứ về quê tiếp quản quán lẩu cay nhỏ của họ.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 3: PHỈ NHỔ TRA NAM LÀ NGHĨA VỤ CỦA MỖI NGƯỜI



Lý do mà trước đó cô đã liều mạng tăng ca là vì ngôi nhà của gia đình đã quá cũ kỹ, không có thang máy, lại nằm tít ở tầng 8 cao nhất. Mùa hè thì nóng bức, mùa đông thì lạnh lẽo, mái nhà còn bị dột.

Cô muốn kiếm thêm tiền để tích góp mua cho cha mẹ căn nhà mới...

Không biết khi nghe tin cô qua đời, cha mẹ sẽ đau lòng đến mức nào...

Điều duy nhất khiến cô an ủi là cô đã mua bảo hiểm tai nạn. Trong thẻ ngân hàng còn có mười hai vạn (hơn 400 triệu) tiền tiết kiệm, mẹ cô biết mật khẩu.

Hơn nữa, em trai cô – đang học năm cuối chuyên ngành xây dựng. Giờ đây đã đi thực tập ở công trường, cũng đã chín chắn và hiểu chuyện hơn nhiều. Em ấy chắc chắn sẽ chăm sóc tốt cho cha mẹ.

Trở lại hiện tại.

Diệp Như Hề không hề thiếu thốn tình cảm, cô biết rất rõ, mặc dù Thẩm Thanh Húc luôn bận rộn với công việc, nhưng trong lòng anh ấy vẫn rất quan tâm đến cô em gái này.

Nếu không, sau này anh cũng sẽ không hắc hóa để trả thù cho cô. Chính vì vậy, Diệp Như Hề sẽ không dễ dàng bị Ngũ Mộng Lan dụ dỗ.

Cô tháo lớp mặt nạ tảo biển trên mặt xuống, lấy một chiếc khăn mềm, bắt đầu rửa mặt.

Tiếng nước chảy róc rách, khiến ba cô bạn cùng phòng cũng không tiện tiếp tục thuyết phục.

Ngũ Mộng Lan cứ ngỡ rằng khi mình tung ra câu "át chủ bài" đó, Diệp Như Hề chắc chắn sẽ đồng ý thử hẹn hò với Đoạn Minh Hiên.

Ai ngờ, cô nàng này lại chẳng có phản ứng gì.

Đợi Diệp Như Hề rửa mặt xong, Ngũ Mộng Lan có chút khó chịu nói: “Hề Hề, cậu có định đồng ý không đấy, nói một câu rõ ràng đi!”

Phùng Đình Đình cũng tỏ vẻ không vui: “Đúng thế, đàn anh Đoạn đã đứng dưới lầu gọi đến khàn cả cổ rồi!”

Chương Đồng cô gắng xoa dịu:

“Các cậu đừng giục nữa, mình nghĩ Hề Hề chắc là đang chuẩn bị đồng ý thử xem sao rồi, chỉ là nhất thời ngại ngùng chưa nói ra được. Dù sao trước đây cậu ấy cũng từng nói là không yêu đương trước khi 20 tuổi.

Ai ya~ Có gì mà phải ngại chứ, chúng ta là chị em tốt, sẽ không ai cười nhạo cậu đâu. Nhìn cậu bỏ lỡ một người tốt như vậy, chúng mình còn thấy tiếc thay nữa là!”

Diệp Như Hề lạnh nhạt nói: “Các cậu đừng khuyên nữa, mình có việc cần đi thay đồ ra ngoài một lát.”

Ba người bạn cùng phòng đều nghĩ cô đã nghĩ thông suốt, chuẩn bị đồng ý với Đoạn Minh Hiên, vội vàng thúc giục cô nhanh thay đồ!

Phùng Đình Đình còn chạy ra hành lang, hét xuống lầu: “Đàn anh Đoạn, Hề Hề đang thay đồ rồi! Cô ấy sẽ xuống ngay thôi!”

Đoạn Minh Hiên vẻ mặt mừng rỡ như điên, như thể sắp ôm được mỹ nhân vào lòng, vui vẻ đáp lại:

“Được, bảo Hề Hề cứ từ từ thay đồ, anh không vội đâu!”

...

Vài phút sau, một cô gái mặc bộ đồ thể thao xám trắng, buộc tóc đuôi ngựa, chậm rãi từ nhà vệ sinh bước ra.

Ngũ Mộng Lan tỏ vẻ không hài lòng: “Hề Hề, cậu đùa gì đấy? Sao lại mặc đồ thể thao thế này? Cậu là hoa khôi của A Đại, sắp đi nhận lời tỏ tình của phú nhị đại mà!”

Phùng Đình Đình: “Đúng vậy, đáng lẽ cậu nên mặc váy trắng, trông sẽ thanh thuần hơn...”

Chương Đồng góp ý: “Mặc váy ngắn phối với tất đen cũng được, gợi cảm!”

Ngũ Mộng Lan: “Còn tóc nữa, cứ xõa ra đi, con trai ai mà không thích tóc dài thướt tha? Không kịp trang điểm toàn bộ thì ít nhất cũng phải tô son chứ!”

Diệp Như Hề không bận tâm đến những gì họ nói, quay lại bàn học của mình lấy điện thoại. Sau đó mở ngăn kéo lấy chứng minh nhân dân, rồi lại lấy chiếc khẩu trang màu đen từ trong tủ, nhét vào túi quần thể thao, dứt khoát đi ra ngoài.

Chương Đồng ở phía sau hét lên: “Hề Hề, cậu còn đi dép lê nữa! Như thế này cũng quá tùy tiện rồi đó!”

Diệp Như Hề như không nghe thấy, rất nhanh đã đi vào thang máy.

Ba người trố mắt nhìn nhau, sau một lúc lâu, Phùng Đình Đình mới mở miệng trước: “Sao mình cảm thấy cậu ấy không phải đi nhận lời, mà giống đi từ chối thì đúng hơn?”

Chương Đồng tỏ vẻ không vui: “Nếu như vậy, làm sao bọn mình lấy được mỗi người năm vạn (gần 200 triệu) tiền làm mai của đàn anh Đoạn đây?”

Ngũ Mộng Lan cay nghiệt nói:

“Ai mà biết cô ta nghĩ gì chứ? Cũng chỉ là một cô gái không cha không mẹ mà thôi, chẳng qua chỉ dựa vào khuôn mặt đẹp của mình mà không xem ai ra gì.

Đến cả người như đàn anh Đoạn, tốt như vậy mà cũng không chấp nhận! Tôi thật sự muốn xem, sau này cô ta có thể tìm được ai tốt hơn nữa không.”

Ba người bọn họ phàn nàn một lúc lâu, cuối cùng cũng quyết định đi theo xem sao.

...

Tầng một của ký túc xá nữ, chỗ của quản lý ký túc xá.

Do vị trí này bị cầu thang chắn lại, từ bên ngoài không thể nhìn thấy tình hình bên trong.

Lúc này, bà quản lý đang xem phim Diên Hi Công Lược, còn về chuyện náo nhiệt bên ngoài... Khi Đoạn Minh Hiên mới bắt đầu dùng loa kêu gào, bà có ra xem vài lần. Nhưng mãi không thấy nữ chính xuất hiện, bà liền mất hứng, chẳng buồn xem tiếp, thế là quay lại tiếp tục xem phim.

Dù sao thì mấy trò mèo này, bà đã thấy nhiều lần rồi. Năm nào mà chả có vài lần như thế... Ừm, vẫn là xem phim hay hơn!

Diệp Như Hề: “Dì ơi, con muốn nhờ dì giúp một chuyện...”

Bà quản lý vẫn dán mắt vào màn hình, giọng hơi khó chịu đáp: “Chuyện gì? Nói!”

Diệp Như Hề: “Năm trăm tệ (khoảng 1tr7), nhờ dì xách một thùng nước và cầm chổi ra ngoài. Hắt nước vào người đang cầm loa gây ồn bên ngoài, đuổi người đó đi! Và nói thêm một câu...”

Bà quản lý lập tức thay đổi sắc mặt, cười tươi như hoa, "tách" một cái tắt ngay tivi:

“Được thôi! Cháu chuyển tiền cho dì qua Alipay hay WeChat? Câu thoại là gì? Dì đảm bảo sẽ làm tốt cho cháu!”

Diệp Như Hề nói: “Dì chỉ cần nói: Đoạn Minh Hiên, chẳng phải cậu đã có vị hôn thê rồi sao? Còn ở đây chơi trò tỏ tình trước mọi người làm gì, tra nam!”

Bà quản lý ký túc xá nhìn kỹ Diệp Như Hề, nhận thấy cô gái này dù để mặt mộc, nhưng vẫn chẳng hề kém sắc so với các nữ diễn viên trong phim bà vừa xem, thậm chí còn đẹp hơn vài phần.

Bà đoán rằng, cô gái này chính là người mà chàng trai cầm loa ngoài kia đang tỏ tình.

Nghe xong câu thoại mà Diệp Như Hề yêu cầu, bà quản lý lập tức phẫn nộ:

“Được lắm! Thằng ranh con ngoài kia đã có vợ sắp cưới rồi, mà còn dám đến đây quấy rối một cô gái xinh đẹp như thế này sao? Ăn trông nồi, ngồi trông hướng! Thật không biết xấu hổ, vô liêm sỉ, ta khinh!”

Bà liền cất điện thoại đang mở sẵn trang quét mã thu tiền, lòng tràn đầy cảm giác chính nghĩa: “Con gái à, dì không thể nhận tiền của cháu được. Việc như thế này, ai cũng nên giúp một tay! Phỉ nhổ tra nam là nghĩa vụ của mỗi người!”

Diệp Như Hề vội giữ tay bà quản lý, nghiêm túc nói: “Dì à, chuyện này có thể sẽ mang lại rắc rối cho dì, nếu không trả tiền, cháu sẽ không yên lòng đâu. Hơn nữa, gia cảnh cháu cũng không tệ, có nhiều tiền tiêu vặt lắm, dì đừng ngại mà không nhận.”

Nghe Diệp Như Hề nói vậy, bà quản lý cũng không cố từ chối nữa. Nếu không nhận tiền, cô gái nhỏ có lẽ sẽ mãi canh cánh trong lòng về khoản nợ này, mà nợ ân tình là thứ khó trả nhất.

Bà mở lại mã thu tiền.

Diệp Như Hề nhanh chóng chuyển khoản 500 tệ.

Vừa thấy tiền vào tài khoản, bà quản lý lập tức quay người vào nhà vệ sinh, lấy thùng đi hứng nước. Bà còn chọn một cây chổi dơ nhất trong đống chổi, rồi vào nhà vệ sinh, cọ cây chổi đó vào bồn cầu vài cái.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 4: KHƯƠNG ĂN CẮP



Trong lúc đợi ở ngoài, Diệp Như Hề thoáng nghe thấy giọng nói quen thuộc ở phía cầu thang gần đó. Cô theo phản xạ nép vào sau cánh cửa.

Chương Đồng: “Đi nhanh lên, không chừng Diệp Như Hề đã từ chối đàn anh Đoạn rồi cũng nên. Chúng ta phải mau ra giúp họ hòa giải vài câu.”

Ngũ Mộng Lan: “Hừ, nếu cô ta dám từ chối, tôi sẽ giả vờ ngã, rồi cố tình đẩy cô ta vào người đàn anh Đoạn! Đến lúc đó, họ ôm nhau trước mặt bao nhiêu người như thế, dù muốn hay không, cũng phải thành đôi thôi!”

Phùng Đình Đình: “A, chuyện này có hơi quá không? Hề Hề mà nổi giận thì sao?”

Chương Đồng: “Cứ nghĩ đến năm vạn tệ đi, vả lại cô ta ngốc lắm, chỉ cần dỗ ngọt vài câu là xong ngay.”

Ngũ Mộng Lan: “Đình Đình, chẳng lẽ cậu vẫn còn thích đàn anh Đoạn nên không muốn họ thành đôi đấy chứ?”

Phùng Đình Đình: “Mình... mình làm gì có! Mình đã hết thích đàn anh Đoạn từ lâu rồi. Năm vạn tệ vẫn tốt hơn!”

Đến đây, ba người đã rời khỏi tòa ký túc xá số hai, sau đó nói gì nữa thì Diệp Như Hề không nghe rõ nữa.

Sắc mặt Diệp Như Hề trở nên lạnh lùng.

Đây chính là lý do cô thà bỏ tiền nhờ bà quản lý ký túc xá ra mặt, cũng không muốn tự mình đối diện từ chối và vạch trần Đoạn Minh Hiên.

Đoạn Minh Hiên đã dàn trận rất lớn, còn kéo theo không ít bạn bè, bạn học đến để "hỗ trợ".

Nói trắng ra, đây chính là một trò đạo đức trói buộc, lợi dụng dư luận xung quanh và tiếng hò reo để ép Diệp Như Hề phải chấp nhận lời tỏ tình của anh ta.

Nếu Diệp Như Hề từ chối Đoạn Minh Hiên trước mặt mọi người, chắc chắn tình huống sẽ trở nên khó xử.

Đoạn Minh Hiên sẽ cảm thấy mất mặt, có thể thẹn quá hóa giận rồi giữ chặt cô, không cho đi. Dù sao, sức lực của cô cũng không thể bằng một người đàn ông.

Những người mà Đoạn Minh Hiên mang theo đều đứng về phía anh ta. Diệp Như Hề đơn độc yếu thế, dù là nói lý hay động thủ, cô đều ở trong tình huống hoàn toàn bất lợi.

Cãi nhau với tên tra nam như vậy chỉ tổ lãng phí thời gian. Nếu không may trong lúc kéo kéo đẩy đẩy còn có thể vô tình làm mình bị thương hoặc làm hỏng dây chuyền ngọc bội quý giá, vậy thì sẽ thiệt thòi lớn.

Đó là điều Diệp Như Hề tuyệt đối không muốn xảy ra.

Những suy nghĩ đã từng khiến cô lo lắng, không ngờ Ngũ Mộng Lan lại dự định đẩy cô vào lòng tên tra nam đó chỉ để đổi lấy năm vạn tệ!

Diệp Như Hề vốn nghĩ, ba người kia là kiểu bạn bè xã giao mà thôi, không quá thân thiết, sau này chỉ cần cắt đứt quan hệ là xong.

Nhưng không ngờ, họ lại chẳng khác gì những kẻ tàn nhẫn không có lương tâm, sẵn sàng bán rẻ cô chỉ vì tiền!

Ánh mắt Diệp Như Hề lóe lên một tia lạnh lẽo, nghĩ thầm: "Cứ chờ đó đi, khi tận thế đến, cô nhất định sẽ để cho mấy người này nếm thử cảm giác 'bị bán' là như thế nào!"

Lúc này, bà quản lý ký túc xá bước ra, một tay cầm chổi, tay kia xách thùng nước đầy một nửa, hỏi:

"Cháu gái, cháu có muốn đi cùng dì không, hay sao?"

Bà vừa ở trong nhà vệ sinh ra, tiếng nước chảy róc rách át đi cuộc trò chuyện của ba cô gái ngoài hành lang. Vậy nên bà chẳng nghe thấy gì ngoài tiếng nước chảy.

Không chờ Diệp Như Hề trả lời, bà nói tiếp: "Mà thôi, cháu đừng đi, bọn chúng người đông thế mạnh, cháu chỉ là một cô gái nhỏ, dễ bị thiệt thòi lắm. Để dì đi là được rồi!"

Diệp Như Hề đáp: "Dì à, cháu biết rồi, cảm ơn dì nhiều. Dì cũng phải cẩn thận đấy, đề phòng bọn họ tức giận mà ra tay với dì!"

Bà quản lý cũng sẽ phải đối mặt với nguy hiểm nhất định.

Nghe vậy, bà quản lý cười khẩy: "Hừ, dì làm sao có thể thiệt thòi được? Dì vừa nhắn tin vào nhóm WeChat gọi thêm ông Lý và ông Trương bảo vệ ở cổng ra. Còn cả mấy dì quản lý từ tòa một, ba, bốn, năm, sáu cũng đang mang theo đồ nghề đến giúp! Họ ở gần đây, chắc sẽ đến ngay thôi!"

Ký túc xá nữ nằm trong một khuôn viên, tổng cộng có sáu tòa nhà. Bảo vệ canh gác ở cổng lớn bên ngoài khuôn viên.

Trước mười giờ tối, nam sinh có thể tự do vào khu ký túc xá nữ. Nhưng để vào được bên trong tòa nhà, họ sẽ bị dì quản lý chặn lại để đăng ký.

Chỉ khi có lý do chính đáng và phải được nữ sinh mà họ muốn gặp đích thân đến tận nơi đón, thì mới có thể đi vào, và không được phép ở lại quá một tiếng.

Diệp Như Hề biết bà quản lý ký túc xá có người trợ giúp, lúc này cô mới cảm thấy yên tâm, sau đó lại chuyển thêm bảy trăm tệ (gần 2tr5) cho bà.

Bà quản lý ban đầu không chịu nhận, nhưng khi Diệp Như Hề nói rằng, đây là tiền cho các dì quản lý khác và chú bảo vệ, bà đành phải nhận lấy.

Lúc này, bà quản lý ký túc xá của tòa một đã đến, tay cũng cầm một cây chổi, bên cạnh còn có một cái thụt toilet trông có vẻ cũ kĩ nhưng rất chắc chắn!

Dì quản lý tòa một cao lớn, trông có vẻ không dễ đối phó chút nào!

Diệp Như Hề nhìn theo hai dì quản lý đang khí thế hừng hực, hướng về phía tòa nhà số hai, nơi đông đúc nhất.

Cô không ở lại xem trò hề mà lập tức đeo khẩu trang. Nhân lúc mọi người đang bị các dì quản lý thu hút sự chú ý, nhanh chóng vòng ra phía sau tòa hai, lén lút rời khỏi khu ký túc xá nữ bằng cửa sau.

Diệp Như Hề chạy giữa con đường rợp bóng cây. Không lâu sau, cô gặp được xe buýt của trường. Không chút suy nghĩ, cô liền leo lên xe.

Chỉ năm phút, cô đã tới cổng trường.

Cô lại gọi một chiếc taxi. Khoảng hai mươi phút sau, cô đến một khách sạn bốn sao.

Xung quanh trường có khá nhiều nhà nghỉ, khách sạn, nhưng cũng có rất người biết cô là hoa khôi A Đại. Nếu ai đó thấy cô vào khách sạn nào đó và nói ra, chắc chắn sẽ đến tai Đoạn Minh Hiên. Lúc ấy, không biết anh ta sẽ tìm đến cô như thế nào nữa.

Tóm lại, cô muốn ở xa trường một chút để cảm thấy an tâm hơn.

Rất nhanh, Diệp Như Hề đã làm thủ tục nhận phòng tại khách sạn.

Sau khi nhận phòng, Diệp Như Hề không vội lên phòng ngay. Việc đầu tiên là đến một hiệu thuốc bên cạnh khách sạn mua một số đồ cần thiết, rồi ghé siêu thị đồ ăn vặt mua một túi lớn đồ ăn nhẹ giàu năng lượng. Sau đó, lại đến một cửa hàng bán đồ ăn nhanh để mua bốn suất ăn mang về.

Lúc này, cô mới hài lòng trở lại khách sạn.

Trong truyện, Khương Niệm Vi đã nhận chủ không gian trong ngọc bội bằng cách nhỏ máu. Lúc đó, cô ta đang ở trong ký túc xá và ba người bạn cùng phòng đều đã ra ngoài.

Sau khi nhỏ m.á.u nhận chủ xong, cô ta còn chưa kịp xem không gian trông như thế nào, thì đột nhiên cảm thấy bụng rất đói, đói đến mức như thể có thể ăn hết một con bò.

Cô ta ăn hết đồ ăn dự trữ trong ngăn tủ của mình, thậm chí còn lục lọi cả đồ ăn dự trữ của ba người bạn cùng phòng.

Sau khi ăn sạch sẽ, cô ta mới cảm thấy phần nào giảm bớt cơn đói khủng khiếp đó.

Cũng vì việc này, Khương Niệm Vi đã xảy ra tranh chấp với các bạn cùng phòng của mình. Vốn mối quan hệ không mấy hoà thuận nay càng trở nên gay gắt hơn.

Khương Niệm Vi đã bồi thường tiền cho ba người kia, nhưng họ vẫn không buông tha, nói những lời rất khó nghe. Thậm chí không thèm gọi tên cô nữa mà đổi sang gọi cô là “Khương Ăn Cắp”.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 5: NHỎ MÁU NHẬN CHỦ



Sau này, khi mạt thế ập đến, ba cô gái kia phát hiện ra, những người xung quanh có dị năng thường cần ăn rất nhiều để bổ sung năng lượng.

Nhớ lại việc Khương Niệm Vi đã ăn hết lương thực trong phòng ký túc chỉ trong một buổi chiều, họ đoán rằng Khương Niệm Vi hẳn là đã thức tỉnh dị năng vào thời điểm đó. Chắc chắn cô ta đã chuẩn bị sẵn không ít vật tư.

Vì thế, họ tìm đến Khương Niệm Vi, cố tình gây cho cô ta không ít rắc rối.

Cuối cùng, ba người này cũng không có kết cục gì tốt đẹp, bị Khương Niệm Vi ném cho zombie ăn thịt.

Vì vậy, Diệp Như Hề không dám liều lĩnh nhỏ m.á.u nhận chủ ngay vừa lúc mới xuyên qua.

Bản chất con người đa phần không chịu được thử thách, hành động cẩn thận một chút sẽ tránh được nhiều rắc rối không cần thiết.

Cô đã chuẩn bị khá đầy đủ lương thực. Nếu vẫn không đủ, đến lúc đó, cô có thể gọi điện xuống tiệm ăn nhanh dưới tầng, trả thêm chút phí giao hàng để nhân viên đưa đồ ăn lên tận phòng khách sạn.

Diệp Như Hề ngồi trước ghế sofa, lấy ra dung dịch i-ốt, kim tiêm dùng một lần và băng cá nhân mua ở hiệu thuốc, rồi tháo chiếc ngọc bội đang đeo trên cổ xuống.

Sau khi khử trùng cẩn thận, cô dùng kim tiêm chích một giọt m.á.u từ cổ tay và nhỏ lên ngọc bội.

Quả nhiên, giọt m.á.u vừa chạm vào ngọc bội liền bị nó hấp thụ ngay lập tức!

Điều khiên Diệp Như Hề cảm thấy ngạc nhiên là cô chưa hoàn thành việc nhận chủ không gian của ngọc bội, nhưng trong đầu cô lại nảy sinh một ý nghĩ mơ hồ — muốn nhận chủ không gian, một giọt m.á.u là không đủ!

"Sao lại thế này? Quá trình nhận chủ của Khương Niệm Vi không giống như vậy!" Cô tự nhủ: "Trong truyện, Khương Niệm Vi chỉ cần nhỏ một giọt m.á.u là xong."

May mắn thay, khi không bận rộn với việc học và làm, sở thích lớn nhất của Diệp Như Hề là đọc tiểu thuyết, đặc biệt là những tiểu thuyết về thế giới tận thế.

Cô đã thấy không ít tình tiết liên quan đến việc nhận chủ không gian. Lượng m.á.u cần thiết để nhận chủ càng nhiều, chứng tỏ cấp bậc không gian đó càng cao...

Diệp Như Hề suy nghĩ một chút, cô lấy điện thoại ra, soạn một tin nhắn cầu cứu cho Thẩm Thanh Húc, thiết lập tự động gửi sau 24 giờ nếu cô không hủy.

Sau đó, cô chỉnh cho màn hình điện thoại sáng lên, mở danh bạ tìm đến số của Thẩm Thanh Húc, chỉ cần chạm vào là có thể gọi.

Xong xuôi, cô để điện thoại ở chỗ an toàn. Sau đó, lại dùng ống tiêm lấy máu, lần này nhỏ nhiều giọt hơn lên mặt ngọc bội.

Cô không dám đặt ngọc bội vào vết thương, nếu nó là một cái miệng "tham ăn", hút cạn m.á.u của cô thì sao?

Tiếp theo, cô dùng ống tiêm 5ml nhiều lần để lấy máu...

Khi lượng m.á.u mà ngọc bội hút đạt 200ml, ngọc bội đặt trên hộp khăn giấy ở bàn trà bỗng nhiên biến thành một luồng sáng trắng, lao thẳng vào giữa trán của Diệp Như Hề.

Diệp Như Hề cảm thấy trán mình hơi lạnh... Ngay sau đó, cô không tự chủ được mà nhắm mắt lại, trong đầu xuất hiện hình ảnh một hòn đảo.

Hòn đảo này khoảng bằng hòn đảo Hải Nam ở kiếp trước, trên đó có đồi, rừng, thảo nguyên, dòng sông và hồ nước...

Xung quanh hòn đảo là nước biển xanh biếc.

Cách vùng biển 100 km có một lớp sương mù màu trắng dày đặc...

Trên hòn đảo, chỉ có hai ngôi nhà. Một ngôi nằm ở trung tâm của hòn đảo, nơi có cảnh sắc tuyệt đẹp, là một biệt thự cổ điển rộng lớn, chiếm diện tích hơn trăm mẫu.

Ngôi còn lại nằm ở rìa đảo, trên một mảnh đất hoang, là một ngôi nhà gỗ hai tầng bằng tre.

Diệp Như Hề cảm nhận được rằng, mình đã trở thành chủ nhân của không gian hòn đảo này. Chỉ cần nghĩ đến là có thể ngay lập tức bước vào không gian.

Cô mở mắt ra, không chỉ không cảm thấy đói mà còn có một luồng năng lượng rất ôn hòa, thông qua sức mạnh của khế ước phản hồi lại cho cô, khiến tinh thần của cô trở nên sảng khoái hơn. Thậm chí cơ thể cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, dễ chịu!

Hai mắt Diệp Như Hề sáng rực, có lẽ đây mới chính là cách chính xác để hoàn toàn nhận chủ không gian ngọc bội?

Về không gian mà Khương Niệm Vi đã nhận chủ, dường như chỉ có mảnh đất hoang ở rìa hòn đảo, nơi có một ngôi nhà tre nhỏ!

Ban đầu, không gian này chỉ có kích thước bằng một sân bóng rổ, cao khoảng mười mét.

Sau đó, khi Khương Niệm Vi ném vào không gian một lượng lớn tinh hạch zombie, không gian này mới có thể mở rộng tới kích thước bằng một sân bóng đá, cao khoảng năm mươi mét!

Hơn nữa, sau khi Khương Niệm Vi nhận chủ không gian, ngọc bội cũng không biến mất mà vẫn tồn tại dưới hình thức ngọc bội.

Khương Niệm Vi luôn lo lắng không gian ngọc bội sẽ bị người khác phát hiện và cướp đi. Mỗi lần muốn vào không gian ngọc bội để ẩn náu, cô ta đều phải tìm một nơi an toàn và kín đáo để giấu ngọc bội.

Lúc nào cô ta cũng phải lo lắng hồi hộp, sợ rằng trong thời gian ẩn náu, ngọc bội sẽ bị người khác phát hiện và lấy đi!

Trong khi đó, sau khi Diệp Như Hề nhận chủ không gian, ngọc bội đã hóa thành một thể năng lượng vô hình, tiến vào biển tinh thần của cô. Không lo bị người khác cướp đi!

Hơn nữa, không chỉ diện tích không gian của cô tăng lên gấp nhiều lần, mà còn có nguồn tài nguyên cực kỳ phong phú.

Trên núi có lợn rừng, gà rừng, thỏ hoang; trên đồng có bò, cừu; dưới nước có cá, tôm, sò; cùng với nhiều loại trái cây, rau dại và thuốc đông y khác, vv...!

Cũng không biết vì nguyên nhân gì mà không gian giữa cô và Khương Niệm Vi nhận chủ lại khác biệt to lớn đến vậy?

Phải chăng không gian này là do tổ tiên cô truyền lại, chỉ có những người thừa kế trực hệ mới có thể mở ra không gian hoàn chỉnh?

Có lẽ, không gian này chứa đựng những câu trả lời mà cô đang tìm kiếm.

Diệp Như Hề chỉ cần nghĩ một cái, ngay lập tức, cô đã có mặt tại ngôi biệt thự cổ kính và sang trọng ở trung tâm hòn đảo...

Diệp Như Hề đứng giữa sân lớn trung tâm của trang viên.

Khi đứng gần hơn, cô mới nhận ra rằng, mặc dù bên ngoài ngôi nhà mang phong cách cổ xưa, mái ngói cong được chạm trổ tinh tế. Hành lang dài quanh co, sân vườn được trang trí bằng hòn non bộ và những loài hoa kỳ lạ được cắt tỉa rất đẹp...

Nhưng bên trong ngôi nhà lại được trang bị nhiều thứ mang phong cách hiện đại như ti vi, điều hòa, ghế sofa, gối ôm... mọi thứ đều có đủ.

Nói đơn giản, ngôi nhà này vừa thanh lịch, độc đáo, lại vừa thoải mái, tiện nghi.

Tuy nhiên, sự chú ý của Diệp Như Hề nhanh chóng bị một cảm giác gắn bó mơ hồ thu hút.

Diệp Như Hề nhanh chóng bước vào nhà chính, tiến thẳng đến căn phòng bên phải ở tầng một.

Đó là một thư phòng không quá lớn cũng không quá nhỏ, với ba kệ sách lớn sát đất.

Trên kệ trưng bày toàn là những cuốn sách chuyên ngành về trồng trọt, chăn nuôi, khí hậu, và khoa học.

Trên chiếc bàn trống rỗng, có đặt một lá thư.

Diệp Như Hề cảm nhận rõ được, sự gắn kết mơ hồ ấy xuất phát từ lá thư này mà ra.

Cô tiến đến chuẩn bị mở phong bì ra, nhưng lại nhận ra rằng, để mở phong bì này cần phải nhỏ máu...

Trên phong bì có viết: "Để đọc được lá thư này, cần nhỏ m.á.u vào vòng tròn. Cưỡng ép mở, thư sẽ tự động hủy !"

Bên trong vòng tròn là một ký hiệu kỳ lạ.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 6: GẶP ĐƯỢC CHA MẸ



Diệp Như Hề theo bản năng cảm thấy không nên nhìn kỹ, chỉ nhìn lướt qua một cái.

Trực giác cô mách bảo rằng, m.á.u cô sẽ giúp mở được bức thư. Nếu không, ngay khi bước vào không gian này, cô đã không bị lực kéo kỳ lạ dẫn đến đây.

Diệp Như Hề ấn nhẹ vào chỗ kim châm lúc nhỏ m.á.u nhận chủ không gian ngọc bội lúc nãy.

Sau khi không gian nhận chủ thành công, cô vì quá đỗi vui mừng, chỉ mãi tập trung khám phá không gian mới mà quên mất việc phải dùng bông gạc để cầm máu.

Giờ cô ấn nhẹ là m.á.u lại trào ra một ít.

Cô bôi giọt m.á.u ấy lên ký hiệu kỳ lạ trong vòng tròn trên lá thư...

Ngay lập tức, phong bì phát ra một luồng ánh sáng bảy màu, hóa thành hai bóng người hiện lên giữa không gian trống của thư phòng.

Cảnh tượng này chẳng khác gì những hình ảnh ba chiều thường thấy trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng!

Khi Diệp Như Hề nhìn rõ diện mạo của hai bóng người đó, cô kinh ngạc thốt lên: “Cha? Mẹ?”

Đứng trước mặt cô là hai bóng hình người, một nam một nữ, trông tầm khoảng ba mươi tuổi.

Người đàn ông toát lên vẻ lịch lãm, anh tuấn, còn người phụ nữ thì lạnh lùng và mạnh mẽ. Trang phục của họ mang phong cách rất hiện đại, thậm chí có chút cảm giác của tương lai.

Cả hai đều mang vẻ mặt nghiêm nghị, ánh mắt đầy cảm xúc phức tạp: có quan tâm, lo lắng, và xúc động...

Không ai khác chính là cha của cô - Thẩm Trình Dương và mẹ cô - Diệp Phi Sương.

———

Diệp Như Hề đứng lặng trước hai bóng hình, đầu óc cô rối bời.

"Họ... không phải đã mất trong vụ tai nạn máy bay mười ba năm trước rồi sao?"

Cô cảm giác như mình sắp khám phá ra được một bí mật động trời nào đó, nhưng không là tốt hay xấu đây.

Người phụ nữ lên tiếng trước: "Tiểu Hề, mẹ đây."

Người đàn ông cũng lên tiếng theo: "Tiểu Hề, cha đây."

Xem ra, Diệp Như Hề không nhận nhầm... nhưng trong lòng vẫn hoang mang.

Cô tự hỏi, liệu hai bóng hình này chỉ là một đoạn hình ảnh được lưu trữ từ trước, hay đó là một dạng "thần niệm" tự có ý thức và khả năng suy nghĩ riêng?

... Liệu họ có phát hiện ra, cô con gái của họ thực chất đã thay đổi linh hồn rồi không?

Dường như đoán được suy nghĩ của cô, Diệp Phi Sương nặng nề nói:

"Tiểu Hề, đây chỉ là một đoạn tin nhắn hình ảnh mà mẹ và cha con đã cố ý để lại. Cũng không biết con có cơ hội nhìn thấy hay không? Nhưng nếu con đã thấy, điều đó có nghĩa là tình hình đã đến lúc tồi tệ nhất."

Thẩm Trình Dương cũng trầm giọng: "Thảm họa tiến hóa của Vân Lam tinh, hay còn gọi là lần khởi động lại thế giới lần thứ chín, cũng là lần khởi động cuối cùng. Chỉ khi đến thời điểm này, con và anh trai con mới có thể thấy những bức thư mà chúng ta để lại trong thư phòng."

Lời nói của họ làm đầu óc Diệp Như Hề như bị nhấn chìm trong tiếng ù ù.

Cô đã sớm cảm nhận được điều gì đó bất thường, cha mẹ đã mất của cô bỗng nhiên tái sinh, dường như trở thành những nhân vật vĩ đại.

Rõ ràng không thể chỉ là một tai nạn ngẫu nhiên, mà có liên quan đến một thảm họa lớn nào đó. Và có lẽ, không gian này cũng là thứ mà họ để chuẩn bị cho cô.

Chẳng hạn như cô đã biết trước về sự xuất hiện của tận thế sẽ đến sau ba tháng nữa – với những trận mưa axit kéo dài nửa tháng.

Cùng với sự xuất hiện của hơn một nửa dân số bị biến thành zombie, các loài động vật biến dị và thực vật kỳ quái, hung tợn... Loài người sẽ từ đỉnh cao của chuỗi thức ăn tụt xuống, vất vả để sinh tồn.

Nhưng nếu chỉ có những mối nguy này thôi, thì không thể gọi là “kiếp nạn diệt thế” của cả Vân Lam tinh, chứ đừng nói đến việc tái khởi động thời không kỳ diệu.

Diệp Như Hề vốn cho rằng, nếu cha mẹ đã để lại những đoạn hình ảnh này, thì chắc chắn họ sẽ giải thích rõ cho cô về lý do họ "chết đi sống lại".

Tại sao họ lại biến mất suốt bao năm qua, họ đã ở đâu, làm gì trong từng ấy năm. Và cuối cùng là, ý nghĩa của kiếp nạn diệt thế là gì, tái khởi động thời không là sao, cùng nhiều điều khác nữa...

Diệp Phi Sương chỉ nói: "Tiểu Hề, con vừa mới hoàn thành việc nhận chủ không gian, thực lực vẫn chưa phát triển. Có rất nhiều việc tạm thời mẹ không thể nói cho con biết, nếu không chỉ khiến con gặp nguy hiểm hơn mà thôi.

Con chỉ cần nhớ, hãy cùng anh trai hỗ trợ lẫn nhau, nhanh chóng trưởng thành và nâng cao thực lực của bản thân! Thời gian còn lại cho các con không còn nhiều, có thể là mười năm, cũng có thể là ba đến năm năm..."

Thẩm Trình Dương cũng nói: "Tiểu Hề, khi con trở thành dị năng giả cấp bốn, hãy quay lại thư phòng. Đến lúc đó, con sẽ nhận được nhiều thông tin hơn."

Diệp Phi Sương tiếp tục căn dặn: "Tiểu Hề! Con chắc chắn sẽ thắc mắc, tại sao trong ký ức của con, người nhận được không gian lại không phải là con mà là một người khác? Đó là vì **** đã sớm dự đoán được @#%&..."

“Từ lần tái khởi động thứ hai đến thứ tám, cùng với 19 năm đầu của lần thứ chín, cơ thể con đã bị một phân thân tà niệm từ kiếp trước của con điều khiển.”

"Hiện giờ chủ hồn của con đã thuận lợi trở về, phân thân đó đã hoàn thành sứ mệnh và chuyển sinh thành một linh hồn độc lập. Chỉ để lại cho con ký ức thông tin sau lần tái khởi động thứ chín.

"Còn về gia đình cha mẹ nuôi và em trai nuôi ở thế giới khác của con, sau khi con rời đi, họ sẽ nhận được phúc lợi lớn. Gặp nhiều vận may, một đời bình an thuận lợi, khỏe mạnh trường thọ, tài lộc dồi dào... Con không cần quá lo lắng cho họ."

Thẩm Trình Dương cũng nói thêm: "Không gian này có diện tích lớn và sinh khí dồi dào như vậy, tất cả là nhờ vào năng lượng mà phân hồn của con và những người khác khác trong tám lần nhận chủ không gian trước đó thu thập được.

Trong lần tái khởi động thứ chín, không gian này chắc chắn sẽ thuộc về con khi chủ hồn của con trở về. Trang viên này cũng là lần đầu tiên được kích hoạt. Những điều khác, con tạm thời không cần suy nghĩ nhiều."

Diệp Phi Sương trên mặt hiện lên nụ cười ấm áp và kỳ vọng: "Hãy chuẩn bị cho tận thế sắp đến! Mẹ tin rằng, lần này con nhất định sẽ làm được! Mẹ và cha sẽ ở *** đợi con và anh con... Chờ đợi ngày cả nhà chúng ta đoàn tụ!"

Gương mặt căng thẳng của Thẩm Trình Dương cũng dịu đi, ông nói: "Tiểu Hề, cố lên! Hẹn gặp lại!"

Sau khi nói xong, hai bóng hình mờ dần và biến mất.

Diệp Như Hề lặng người, trong lòng sóng to gió lớn đang cuộn trào.

Trong lúc nhất thời, phải tiếp nhận một lượng thông tin quá tải, khiến cô bị choáng ngợp. Phải mất một lúc lâu, cô mới tiêu hóa hết...

Hơn nữa, những gì cha mẹ cô nói, có nhiều đoạn bị ngắt quãng, những thông tin then chốt dường như đã bị giấu đi. Điều này khiến cô cảm thấy như đã biết một số điều, nhưng lại như không biết gì cả.

Có lẽ đây chính là lý do vì sao mà bố mẹ không nói rõ toàn bộ sự thật về "tận thế" với cô. Bởi lẽ, dù có nói ra cũng sẽ bị chặn lại hoàn toàn.

Diệp Như Hề không ngốc, cô còn có kinh nghiệm phong phú từ việc đọc tiểu thuyết...

Nếu nói, zombie và thú biến dị trên Vân Lam tinh chưa đủ để diệt thế, chỉ có thể gọi là nội lo...

Thì cái có thể gây ra mối đe dọa diệt thế cho Vân Lam Tinh, chỉ có thể đến từ... ngoại lo rồi.
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 7: ANH ƠI, MAU ĐẾN CỨU EM!



Cô không quên lời của Thẩm Trình Dương, khi cha nhắc đến "Thiên kiếp tiến hóa". Điều này giống như một viên đá thô bình thường bị lột bỏ lớp vỏ xám xịt bên ngoài, để lộ ra viên ngọc quý bên trong, tất nhiên sẽ thu hút ánh mắt tham lam của kẻ khác.

Niềm vui khi nhận được không gian của Diệp Như Hề lập tức bị dập tắt đi rất nhiều.

Nhưng dù sao đi nữa, một khi thảm họa đã là điều không thể tránh khỏi, vậy việc trong tay cô có được không gian đảo như có thêm một đường lui, tỷ lệ sống sót của cô chắc chắn sẽ được nâng cao đáng kể.

Bên cạnh đó, việc cô là người xuyên không luôn mang đến cho cô cảm giác không yên lòng, như thể cô đã chiếm đoạt cơ thể của người khác...

Cô luôn lo lắng, không biết liệu Thẩm Thanh Húc có phát hiện ra, cô không phải là em gái ruột của anh không?

Nếu như vậy, rất có thể Diệp Như Hề sẽ trở thành mục tiêu để anh trả thù cho em gái của mình. Chẳng may trong lúc nóng nảy, Thẩm Thanh Húc một đao c.h.é.m xuống, tiễn cô về trời, lúc đó cô muốn thoát cũng không được.

Thật không ngờ, Diệp Phi Sương và Thẩm Trình Dương đã sớm dự đoán được mọi chuyện, còn giải thích rõ ràng cho cô hiểu.

Dù có một vài từ bị chặn lại, nhưng chỉ cần biết rằng, cô không phải là kẻ ngoại lai chiếm dụng cơ thể này, mà cô vốn là chủ nhân nguyên bản của nó.

Và không phải lo lắng về việc có một "nguyên chủ" sẽ xuất hiện, giành giật cơ thể với mình. Trong lòng cô cảm thấy an tâm hơn nhiều.

Còn có cha mẹ kiếp trước của mình nữa! Cô để ý thấy Diệp Phi Sương đã dùng từ “cha mẹ nuôi” khi nhắc đến họ...

Ở kiếp trước, Diệp Như Hề từ nhỏ đã rất xinh đẹp, diện mạo của cô gần như giống hệt với vẻ ngoài của kiếp này, là một mỹ nhân với vẻ đẹp đạt điểm 95/100.

Thế nhưng, cha mẹ và em trai cô có ngoại hình rất bình thường, nhan sắc chỉ có thể gọi là hạng trung.

Diệp Như Hề đã từng nghi ngờ, mình không phải con ruột của họ. Cô cũng từng hỏi cha mẹ về vấn đề này. Họ nói rằng, vẻ đẹp của cô là do di truyền từ thế hệ trước. Nói cô rất giống với người cô đã khuất trong gia tộc.

Còn có một hiện tượng rất kỳ lạ nữa— dù cô và gia đình đều cảm thấy cô rất đẹp. Nhưng trong mắt người khác, cô lại trông rất bình thường.

Lúc đi ra ngoài, hầu như chẳng có ai quay đầu lại nhìn cô lần hai.

Lạ lùng nhất là có lần cô đi xe buýt, mọi người xung quanh cô đều bị trộm điện thoại và ví tiền, chỉ có mình cô là không mất gì...

Như thể trên người cô bị gán cho một số nhãn như “người qua đường”, “không có gì đặc biệt”, “cảm giác tồn tại cực thấp”, rất dễ bị người khác bỏ qua.

Dần dần, Diệp Như Hề cũng quen với điều đó, ít nhất cô chưa bao giờ bị quấy rối vì đẹp, tất nhiên, cũng không được hưởng lợi từ vẻ đẹp của mình.

Bây giờ, sau khi nghe những lời của Diệp Phi Sương và Thẩm Trình Dương nói, Diệp Như Hề cảm thấy chắc chắn rằng, cặp "Song Vương phụ mẫu“ của cô đã làm gì đó trong kiếp này...

Nghĩ nhiều cũng vô ích, trong thời gian ngắn cũng sẽ không có câu trả lời.

Muốn đoàn tụ với cha mẹ, ít nhất phải chờ cho nội lo trên Yên Lam Tinh kết thúc, còn về ngoại lo... thì còn xa vời.

Đây không phải là điều mà cô cần nghĩ lúc này!

Diệp Như Hề tạm gác lại những suy nghĩ ngổn ngang trong đầu, cô bắt đầu dạo quanh khu trang viên cổ kính để xem có gì thú vị.

Mới chỉ đi thăm được vài khu vườn, Diệp Như Hề đã chán không muốn xem tiếp. Toàn bộ đều là biệt thự kiểu Trung Quốc được trang hoàng tinh tế, với đầy đủ các thiết bị điện tử cần thiết, nhưng không có dấu hiệu ai từng sống ở đây

Những vật dụng như giấy vệ sinh, bàn chải đánh răng, nồi niêu xoong chảo đều không có, giống hệt hình dáng của một căn hộ mới được bàn giao.

May mắn là, toàn bộ nước sinh hoạt trong trang viên đều là linh tuyền cấp thấp. Tuy công dụng không quá mạnh, nhưng ít nhiều cũng có chút năng lượng.

Uống lâu dài có thể cường hóa thể chất, tăng cường sức khỏe, chữa lành vết thương ngoài da nhanh hơn. Hiệu quả tương đương với khả năng cường hóa và chữa trị của một dị năng giả cấp một.

Còn về Hệ thống điện trong trang viên, nó được cung cấp bởi hệ thống chuyển đổi năng lượng của không gian. Ngoài ra, mỗi biệt thự nhỏ đều có từ 1 đến 3 tầng trên mặt đất, và 1 đến 3 tầng hầm dưới lòng đất. Tất cả đều là kho chứa.

Trước cửa kho chứa còn dán một bảng hướng dẫn, giải thích rằng kho này có thể giữ cho thực phẩm và vật phẩm tươi mới, không bị hỏng, gần như thời gian bị đóng băng.

Tuy nhiên, năng lượng hiện tại của không gian chỉ đủ để duy trì mức tiêu thụ tối thiểu trong mười năm.

Để tiết kiệm năng lượng, không gian hiện chỉ có một số lượng động thực vật có thể làm thực phẩm, tuy chủng loại phong phú nhưng số lượng không nhiều, chỉ đủ cho cô ăn trong một đến hai năm.

Tinh hạch zombie, tinh hạch của thú biến dị và thực vật biến dị đều có thể dùng để cung cấp năng lượng cho không gian.

Không gian vì để tiết kiệm năng lượng, trong số các động thực vật hiện có, một số có thể làm nguyên liệu nấu ăn. Tuy chủng loại phong phú nhưng số lượng không nhiều, chỉ đủ cho cô ăn khoảng một đến hai năm.

Từ những thông tin đã biết trước đó, Diệp Như Hề nghĩ rằng, cô nên chuẩn bị đồ ăn và đồ dùng cần thiết cho hai anh em sử dụng trong vòng mười năm.

Nói ngắn gọn, Diệp Như Hề có thể bắt đầu chuẩn bị cho việc chuyển đổi tài sản và tích trữ hàng hóa.

Diệp Như Hề rời khỏi không gian, mang theo mấy phần cơm hộp vừa mua ở dưới lầu, vẫn còn chút hơi ấm, cho vào kho chứa dưới lòng đất của trang viên. Tiện tay, cô lấy một túi lớn đồ ăn vặt đặt vào cùng.

Diệp Như Hề cầm chiếc điện thoại vẫn còn đang sáng màn hình, nhấc máy gọi cho Thẩm Thanh Húc.

Trước khi đi mua sắm... cô cần phải trò chuyện nghiêm túc với Thẩm Thanh Húc trước đã.

Liệu Thẩm Thanh Húc có không gian giống cô không? Chiếc ngọc bội chứa không gian mà anh ấy đưa cô là từ đâu mà có?

Trong truyện... hoặc nói đúng hơn là trong những đoạn ký ức “lần tái khởi động thứ tám” mà cô tiếp nhận, cũng không có những thông tin này.

Khi điện thoại sắp tự động ngắt, cuối cùng Thẩm Thanh Hựu cũng bắt máy. Giọng nói ấm áp nhưng pha chút mệt mỏi của anh truyền đến:

“Như Hề, sao thế? Có chuyện gì không? Em cần gì sao? Anh đang có một dự án thử nghiệm thuốc mới rất quan trọng. Nếu không có chuyện gì thì em cúp máy đi, nếu có thì nói ngắn gọn thôi...”

Diệp Như Hề: ... Xem ra hôm nay không thể trò chuyện rồi.

Thẩm Thanh Húc vẫn còn tâm trí để bận rộn với thử nghiệm, có lẽ anh chưa biết về việc tận thế sắp đến.

Trong nguyên tác, sau khi biết tin em gái qua đời, anh vô cùng hối hận vì bản thân đã quá mải mê với công việc mà bỏ bê cô ấy.

Nếu không, em gái cũng sẽ không mất mạng ngay khi mạt thế chỉ mới vừa bắt đầu."

Tuy nhiên, theo như nguyên tác, vì Khương Niệm Vi luôn giấu ngọc bội bên mình nên Thẩm Thanh Húc vẫn có thể cảm ứng được, ngọc bội mà anh tặng cho em gái đang ở trên người Khương Niệm Vi...

Có lẽ, vì sự đặc biệt của ngọc bội, nên Thẩm Thanh Húc cũng phần nào biết được một số điều.

Diệp Như Hề quyết định đánh mạnh vào điểm yếu của anh—

Cô giả giọng yếu ớt nói: “Anh ơi, em đã chảy rất nhiều máu. Hu hu hu, liệu em có phải sắp c.h.ế.t rồi không?

Em không muốn c.h.ế.t đâu, không biết tại sao, ngọc bội anh tặng cho em lại hút nhiều m.á.u đến vậy... Em hình như nhìn thấy ba mẹ chúng ta rồi...

Em đã gửi vị trí qua WeChat, anh mau đến đây cứu em! Nhớ kỹ, tuyệt đối không được gọi Cảnh Sát hay Cứu Thương gì hết!"
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 8: DỊ NĂNG TOÀN NĂNG



Diệp Như Hề nói được chín phần là sự thật, nhưng thực tế thì... emmm...

Nói xong, cô liền cúp máy, gửi vị trí hiện tại và số phòng khách sạn của mình cho Thẩm Thanh Húc.

Ngay lúc đó, Thẩm Thanh Húc lại gọi điện đến.

Chỉ là, trước khi cô kịp tự tay cúp máy, điện thoại đã tự động tắt nguồn do hết pin.

Diệp Như Hề: Tuyệt đấy!

Lúc này, Diệp Như Hề đến quầy lễ tân khách sạn thuê một dây sạc, tiền thuê được trừ vào tiền cọc. Cô cũng dặn dò lễ tân rằng, nếu có một vị tiên sinh họ Thẩm đến tìm, có thể giao thẻ phòng cho đối phương.

Sau khi trở về phòng, cô cắm sạc điện thoại, rồi lắc người tiến vào không gian hải đảo.

Lần này cô vào là để ăn trái cây.

Về phần linh tuyền, trước đó, trong lần đầu khám phá trang viên, cô đã uống thử một ngụm. Nước suối có vị ngọt thanh, uống xong cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng và dễ chịu hơn đôi chút, nhưng vì chỉ uống một ít nên hiệu quả không quá rõ rệt.

Trên đảo có rất nhiều loại trái cây khác nhau. Dù mỗi loại có đặc điểm sinh trưởng và mùa vụ khác nhau, nhưng nhờ năng lượng dồi dào trong không gian, tất cả đều phát triển tốt. Cây nào cây nấy cũng đều sai trĩu quả.

Diệp Như Hề thưởng thức một quả đào mật mọng nước, rồi ăn tiếp cherry, nho, kim quất, vải,...

Tất cả đều vừa to vừa ngọt, hương vị ngon gấp mấy lần so với ngoài thị trường!

Khi nhìn thấy một quả dưa hấu to tròn, cô nuốt nước miếng muốn ăn tiếp, nhưng bụng đã no đến mức không thể chứa nổi bất cứ thứ gì nữa.

Cô có thể cảm nhận được năng lượng trong cơ thể mình đang tràn đầy, dường như sắp bùng nổ, cả người cảm thấy nhẹ nhàng như bay.

Trực giác mách bảo cô rằng, có lẽ mình sắp thức tỉnh dị năng...

Điều này cũng dễ hiểu thôi, vì không gian tràn ngập năng lượng nên những trái cây cô ăn đều là quả của thực vật biến dị cấp một!

Thực vật trong không gian này cao nhất cũng chỉ đạt đến cấp một, vì Diệp Như Hề bây giờ vẫn chưa thức dịch năng, nên cô mới cảm thấy những trái cây này có năng lượng dồi dào.

Sau khi dị năng của cô đạt cấp cao hơn, những trái cây này chỉ còn tác dụng lấp đầy bụng và khôi phục một chút dị năng mà thôi

Tuy nhiên, trước khi thức tỉnh dị năng, việc ăn những trái cây do thực vật biến dị cấp một sản xuất sẽ giúp ích cho quá trình thức tỉnh.

Hơn nữa, vì hiện tại Diệp Như Hề đang ở trong không gian an toàn và đầy năng lượng.

Vậy nên, dù quá trình thức tỉnh có thất bại đi chăng nữa, cô cũng không lo bản thân vì không chịu nổi sự hỗn loạn của các nhân tố năng lượng bạo ngược trong không khí mà biến thành zombie.

Diệp Như Hề khẽ động ý niệm, liền xuất hiện trong phòng khách của trang viên chính giữa đảo.

Cô nhanh chóng bước đến máy lọc nước, rót đầy một cốc nước linh tuyền rồi uống cạn.

Vừa đặt cốc xuống, Diệp Như Hề liền ngã lăn ra ghế sofa da thật và ngất đi.

...

Khi Diệp Như Hề mở mắt ra lần nữa, đã là 8 giờ sáng ngày hôm sau.

Giấc ngủ này của cô kéo dài khoảng mười tiếng!

Diệp Như Hề ngửi thấy một mùi hôi chua khó chịu xộc lên mũi. Cô cúi đầu nhìn xuống, phát hiện trên người mình có một lớp cặn bẩn dày khoảng 2mm.

Đây là lợi ích của việc thức tỉnh dị năng nhờ trái cây biến dị cấp một và linh tuyền—tẩy tủy luyện gân, rửa sạch kinh mạch, loại bỏ độc tố và tạp chất trong cơ thể, bước đầu cải thiện thể chất.

Còn những người trong thời kì mưa axit toàn cầu, dựa vào nguồn năng lượng ít ỏi trong không khí để thức tỉnh dị năng, sẽ có tỷ lệ thất bại cao hơn nhiều.

Những ai thành công thì thời gian thức tỉnh cũng cần từ 24 đến 48 giờ.

Sau khi thức tỉnh sẽ cảm thấy rất đói và cần ăn một lượng lớn thức ăn để bổ sung năng lượng, cũng không có hiệu quả tẩy tủy luyện gân như Diệp Như Hề.

Cơ thể họ sẽ mạnh lên đôi chút, nhưng rất khó để nhận ra điều này, trừ khi họ là dị năng giả hệ sức mạnh.

Nếu không, sự tăng cường ban đầu này sẽ không rõ ràng lắm.

Diệp Như Hề vội vã đi vào phòng tắm để tắm rửa sạch sẽ.

Sau khi tắm xong, cô mới phát hiện mình không mang theo quần áo thay, đành phải mặc tạm áo choàng tắm, chờ máy giặt sấy khô quần áo.

Lúc này, Diệp Như Hề mới bắt đầu cảm nhận kỹ, mình đã thức tỉnh được dị năng gì?

Trong đầu cô, hiện ra hình ảnh mờ ảo của một chiếc ngọc bội hình giọt nước màu trắng. Bên trong ảo ảnh là một hòn đảo bị bao quanh bởi sương mù.

Ngoài ảo ảnh ngọc bội, còn có thêm một cuốn sách cổ xưa, chất liệu như vàng không phải vàng, như đá không phải đá... Ngay chính giữa bìa sách viết bốn chữ lớn— [Ngự Linh Đồ Giám]!

Dưới bốn chữ đó, là một viên tinh thạch lục giác trong suốt nhỏ xíu được khảm vào.

Cái gì thế này?!

Diệp Như Hề kinh ngạc. Trong những truyện tận thế mà cô đã đọc, dị năng thường thấy không phải là loại điều khiển tinh thần thì cũng là tăng cường thể chất, hoặc là các nguyên tố như Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, Phong, Lôi, Băng thôi sao.

Thậm chí có một số loại dị năng đặc biệt hơn, chẳng hạn như ánh sáng, bóng tối, không gian, thời gian, tiên tri, ngôn ngữ, hệ độc, ảo giác, từ tính, v.v., cũng không hiếm.

Nhưng cô chưa bao giờ nghe nói đến loại dị năng là một quyển sách cả.

Diệp Như Hề tập trung tinh thần vào cuốn sách, muốn xem dị năng của mình rốt cuộc là gì...

Rất nhanh, cô đã hiểu đại khái.

Viên tinh thạch trong suốt trên bìa sách chính là hiện thân sức mạnh tinh thần của cô.

Còn về dị năng...

Cái gọi là Ngự Linh Đồ Giám cũng có thể gọi là thuần phục thú. Chỉ là, cô không chỉ có thể thuần phục mỗi thú không thôi!

Thông qua Ngự Linh Đồ Giám, cô có thể ký kết khế ước chủ-tớ với các thú biến dị hoặc thực vật biến dị có linh trí!

Những sinh vật không có linh trí, linh trí quá thấp hoặc có ác cảm mạnh với cô thì không thể ký kết.

Nói đơn giản, đó phải là thú biến dị hoặc thực vật biến dị có linh trí cao, không có ác cảm với cô, thậm chí có chút thiện cảm, thì mới có thể ký khế ước thành công.

Sau khi khế ước thành công, mỗi lần thú cưng tiến hóa, cô sẽ nhận được một phần năng lượng phản hồi, giúp tăng cường sức mạnh tinh thần và nâng cao thể chất!

Tuy nhiên, nếu thú cưng bị giết, tinh thần của cô cũng sẽ bị tổn thương nhất định, cần phải nghỉ ngơi một thời gian mới hồi phục lại được.

Mắt Diệp Như Hề sáng lên, đây đúng là một loại dị năng toàn năng!

Về lý thuyết, cô chỉ có một dị năng, nhưng lại có thể ký khế ước với nhiều loại thú biến dị hoặc thực vật biến dị khác nhau, tạo thành một đội quân thú cưng!

Khi gặp phải kẻ thù, cô chỉ cần đứng phía sau hoặc trốn trong bóng tối để chỉ huy thú cưng chiến đấu. Nếu gặp nguy hiểm, cô có thể trốn vào không gian hải đảo bất cứ lúc nào!

Không thể không thừa nhận, loại dị năng này rất phù hợp với kiểu người thích an toàn như Diệp Như Hề... À không, phải nói là người thích ổn định và cẩn trọng.

Tuy nhiên, việc có một đội quân thú cưng như vậy, trước mắt cũng chỉ là ước mơ xa vời của cô mà thôi.

Thứ nhất, số lượng thú cưng mà cô có thể ký khế ước phụ thuộc vào cấp bậc sức mạnh tinh thần của cô.

Hiện tại, cô chỉ có sức mạnh tinh thần cấp một, chỉ có thể ký khế ước với ba con thú biến dị hoặc thực vật biến dị cấp một trở xuống. Nếu vượt quá số lượng này, cô sẽ khó mà kiềm chế được chúng và có thể bị cắn trả.

Diệp Như Hề bỗng thấy hào hứng, cô rất nóng lòng muốn tìm một con thú biến dị để ký khế ước!
 
Sổ Tay Ngự Thú Của Nữ Phụ Trong Mạt Thế
Chương 9: THÀNH THẬT VỚI NHAU



Thực vật biến dị đa phần không thể tự di chuyển, và sức chiến đấu ban đầu của chúng thường thua xa thú biến dị, tạm thời không cần xem xét.

Dị năng của cô tuy có tiềm năng lớn, nhưng giai đoạn đầu khá yếu, chỉ dựa vào bản thân thì không có nhiều sức chiến đấu. Vậy nên, thú cưng đầu tiên nhất định phải có sức chiến đấu mạnh hoặc ít nhất là có khả năng chạy trốn tốt.

Còn về động vật trong không gian đảo, chúng chỉ đạt đến cấp một, không thích hợp để làm thú cưng, chỉ có thể dùng làm thức ăn dự trữ.

Tìm từ thế giới bên ngoài... có lẽ hiện tại bên ngoài vẫn chưa xuất hiện thú biến dị thức tỉnh tự nhiên.

Còn một cách khác—tìm một thú cưng hợp mắt, sau đó cho nó ăn trái cây, thịt từ không gian kết hợp uống linh tuyền, giúp nó sớm thức tỉnh dị năng...

Nhưng việc này không thể gấp được, phải từ từ tiến hành thôi.

Cô cần tìm những người bạn đồng hành cùng mình xông pha trong thế giới tận thế, nên phải chọn lọc kỹ càng. Quá nổi loạn hoặc bướng bỉnh thì tuyệt đối không được, quá nhút nhát cũng không xong, ừm, quá xấu cũng không ổn.

Trong đầu Diệp Như Hề đã có ý tưởng sơ bộ. Nói về thú cưng mà cô thích nhất, chắc chắn là mèo rồi! Đáng yêu, xinh đẹp và lại còn rất quấn người!

Kiếp trước, cô luôn muốn nuôi một con mèo, nhưng tiếc rằng mẹ cô lại không thích. Sau này khi đã tốt nghiệp và ra ở riêng, công việc lại quá bận rộn, cô thường xuyên tăng ca. Về đến nhà chỉ muốn lên giường nằm ngủ, hoàn cảnh như vậy thật sự không phù hợp để nuôi thú cưng.

Thú cưng cũng cần sự quan tâm.

Ngoài mèo ra, Diệp Như Hề cũng thích chó nữa.

Trẻ con mới chọn, người lớn nuôi hết. Vậy thì nuôi cả hai— cả mèo lẫn chó luôn!

Thời kỳ tận thế vẫn chưa bắt đầu, cô cũng không thể hy vọng mình có thể ký khế ước với hổ hoặc sư tử ngay lúc này được, đúng không?

Quyết định xong, Diệp Như Hề đi đến kho lấy ra một phần bữa tối đã chuẩn bị từ tối qua: Trứng hấp thịt bằm + Cà tím cá mặn + Rau xào + cơm trắng, làm bữa sáng.

Đồ ăn vẫn còn ấm, hiệu quả bảo quản của kho đúng là rất tốt! Hương vị không thể nói là tuyệt vời, nhưng cũng khá ổn.

Sau khi ăn xong bữa sáng đơn giản, cô lại ăn thêm một miếng dưa hấu mà tối qua đã muốn ăn từ lâu!

Quần áo cũng đã sấy khô, Diệp Như Hề thay một đồ thể thao rồi rời khỏi không gian, xuất hiện trong phòng khách sạn.

Ban đầu, cô còn định dùng tinh thần lực để thăm dò không gian hải đảo một chút.

Lúc nãy khi đi hái dưa hấu, cô đã dùng tinh thần lực để cảm nhận. Phát hiện ra xung quanh biệt thự, phía nam là một hồ nước ngọt, ba hướng còn lại trồng các loại lương thực và trái cây phổ biến. Xung quanh khu trồng trọt còn có kho hàng rất lớn, dùng để chứa lương thực và trái cây...

Bỗng nhiên, cô nghe thấy tiếng gõ cửa!

Âm thanh đó vang lên rất mơ hồ, như thể truyền qua một lớp vật liệu nào đó, nghe như đến từ không gian bầu trời...

Trên bầu trời làm sao có thể có tiếng gõ cửa được, chắc chắn đến từ thế giới bên ngoài, tức là cửa phòng khách sạn mà cô đang ở.

Vừa mới xuất hiện trong phòng, Diệp Như Hề liền nghe thấy tiếng "bíp" ở cửa— có ai đó đang quẹt thẻ từ bên ngoài!

Diệp Như Hề nhanh chóng dùng tinh thần lực mà cô vừa học được để dò xét. Cô thả sợi dây tinh thần ra ngoài, nhìn thấy người đứng ở cửa, quả nhiên là anh trai cô, Thẩm Thanh Húc.

Cô lặng lẽ thu lại chiếc ghế nhỏ mà cô vừa mang ra từ không gian, định dùng làm vũ khí nếu cần.

Cạch—Cửa mở ra.

Thẩm Thanh Húc trông rất mệt mỏi. Khuôn mặt tuấn tú điển trai lộ rõ quầng thâm dưới mắt, còn có râu ria lún phún, khiến anh có vẻ đẹp u buồn và tiều tụy.

Nhìn thấy Diệp Như Hề bình an vô sự đứng cách đó vài mét, anh ngẩn ra một chút.

Anh cẩn thận quan sát cô từ trên xuống dưới một lượt. Lúc lâu sau, anh phát hiện em gái mình không những không có vẻ gì là bị thương mất m.á.u quá nhiều, mà ngược lại, trông như vừa uống một viên thuốc đại bổ.

Da dẻ mịn màng, cả người hồng hào rạng rỡ, đôi mắt sáng ngời, tinh thần rất tốt! Thậm chí còn xinh đẹp hơn trước!

Thẩm Thanh Húc cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm. Nhưng ngay lập tức, anh lại nhíu mày, khó chịu nói:

"Diệp Như Hề! Nếu em đã ở đây, sao không ra mở cửa cho anh? Dù có muốn gặp anh đi chăng nữa, em cũng không nên lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn như vậy!"

Diệp Như Hề nhếch miệng: "Nếu em không nói vậy, anh có đến gặp em ngay hôm nay không? Hay là phải đợi đến mấy tháng sau nữa mới gặp được!"

Đã đến đây rồi, Thẩm Thanh Húc cũng không muốn đôi co với Diệp Như Hề về những chuyện không quan trọng này.

Anh xoa xoa trán, đi tới ngồi xuống ghế sofa.

Anh đã thức trắng đêm làm thí nghiệm trong một thời gian dài. Mỗi ngày chỉ ngủ ba bốn tiếng, tối qua còn phải ngồi máy bay cả đêm, quá cảnh hai lần, mới có thể kịp tới thành phố G trong sáng nay.

Suốt cả chặng đường anh luôn đứng ngồi không yên, sợ rằng Diệp Như Hề gặp chuyện gì bất trắc.

Diệp Như Hề phải dùng cách này để gọi anh đến, chứng tỏ cô chắc chắn đã gặp phải chuyện rất quan trọng.

Anh nhìn thấy trên bàn trà có một sợi dây đỏ bị đứt, trong thùng rác có một ống kim tiêm dùng một lần và bông gạc y tế.

Lại nhìn sang Diệp Như Hề, phát chiếc ngọc bội trắng cô thường đeo trên cổ đã không còn nữa.

Thẩm Thanh Húc hỏi: "Ngọc bội đâu rồi?"

Diệp Như Hề trả lời nửa thật nửa giả, muốn thử xem phản ứng của Thẩm Thanh Húc thế nào: "À, nó hóa thành một luồng ánh sáng màu trắng, bay đi mất rồi."

Thẩm Thanh Húc lập tức đứng bật dậy: "Bay đi đâu? Không đúng, vật đó phải còn trên người em mới đúng..."

Diệp Như Hề vừa định hỏi, sao anh lại biết ngọc bội vẫn còn trên người em?

Nhưng khi cô ph*ng t*nh thần lực ra dò xét trên người Thẩm Thanh Húc lại cảm nhận được một luồng phản hồi yếu ớt nhưng rõ ràng.

Cô theo bản năng nhìn về phía sợi dây đen trên cổ Thẩm Thanh Húc, nơi đó có treo một chiếc ngọc bội phẳng màu xanh nhạt.

Trực giác mách bảo cô rằng, chiếc ngọc bội này cũng chứa một không gian.

Còn về việc tại sao cả cô và Thẩm Thanh Húc lại có thể cảm nhận được không gian của nhau, có lẽ do bố mẹ đã đặt một cấm chế nào đó.

Thẩm Thanh Húc thấy ánh mắt của em gái dừng trên ngọc bội của mình, liền biết cô đã thành công nhận chủ không gian ngọc bội.

Chiếc ngọc bội của anh bình thường vẫn được giấu trong áo. Nhưng hôm nay vì quá lo lắng Diệp Như Hề gặp chuyện bất trắc, anh đã cố ý để nó ở ngoài. Phòng trường hợp cần lấy đồ từ không gian ra ngay, ví dụ như lấy hộp y tế để cấp cứu chẳng hạn.

Thẩm Thanh Húc cực kỳ tin tưởng Diệp Như Hề, trước đây anh không nói cho cô về chuyện ngọc bội là có lý do.

Anh thở dài, nói: "Tiểu Hề, em chắc muốn hỏi về nguồn gốc của ngọc bội và chuyện của bố mẹ đúng không? Có một số việc, bây giờ cũng đến lúc thích hợp rồi, anh sẽ không giấu em nữa."

Hóa ra, vào tháng Mười năm ngoái, Thẩm Thanh Húc đã nhận được hai món đồ trang sức này.

Đây là những món đồ mà bố mẹ họ đã gửi trong két sắt ngân hàng một tháng trước khi họ gặp nạn máy bay.
 
Back
Top Bottom