Siêu Nhiên Skybound Legacy - Di Sản Vươn Tới Bầu Trời

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
389994647-256-k771812.jpg

Skybound Legacy - Di Sản Vươn Tới Bầu Trời
Tác giả: kiyoshii9292
Thể loại: Siêu nhiên
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Ba cõi Thiên Giới, Trần Gian và Địa Ngục từng duy trì sự cân bằng nhờ những kết giới cổ xưa.

Nhưng khi kết giới bị phá vỡ, Trần Gian trở thành chiến trường giữa các thế lực hùng mạnh.

Thiên Giới đóng lại cánh cổng của mình, bỏ mặc con người tự sinh tồn.

Địa Ngục tràn ngập những kẻ khát máu, gieo rắc bóng tối khắp nhân gian.

Để chống lại hiểm họa này, các chiến binh được lựa chọn sẽ nhận được pha lê ma thuật, thứ mang lại sức mạnh phi thường nhưng cũng tiềm ẩn nguy cơ khôn lường.

Nguyệt Huy, một chàng trai trầm lặng và bí ẩn, vô tình bị cuốn vào vòng xoáy hỗn loạn.

Cậu mang trong mình một viên đá quý đặc biệt, thứ có sức mạnh mạnh mẽ.

Khi đối mặt với những thế lực tà ác, cậu dần khám phá ra sức mạnh tiềm ẩn bên trong và sự thật về thân thế của mình.

Đồng hành cùng cậu là những chiến Tags: actionfantasyhanhdonghocduongmagicteen​
 
Skybound Legacy - Di Sản Vươn Tới Bầu Trời
Chương 1: Kẻ Lạc Lõng Trong Cơn Ác Mộng


Giới thiệu sơ về thế giới trong câu chuyện:

Từ thời khởi nguyên, có 3 thế giới là thiên đường, trần gian và địa ngục.

Do một thế lực bí ẩn nào đó đã làm ba kết giới của 3 thế giới này bị phá vỡ.

Nhưng trên thiên giới họ đã hợp sức khâu được kết giới của họ lần nữa ngăn cách với 2 thế giới còn lại.

Tuy nhiên dù có giúp nhân loại khâu lại kết giới thế nào cũng không có cách nào làm được, vì vậy, họ đã lấy những viên pha lê ma thuật từ vũ trụ để truyền sức mạnh vào đó, ban phát cho những người đủ tiêu chuẩn vượt qua vài thi của họ.

Đó là những con người được ví như bán thần, sau đó những con người ấy sẽ tiếp tục sáng tạo thêm nhiều ma thuật nữa, truyền dạy cho các thế hệ sau, thể hiện sự tôn kính với các thiên thần và cuối cùng là dùng để tiêu diệt lũ quỷ đang nhởn nhơ ra vào kết giới.

Ngoài ra các thiên sứ còn giúp nhân loại xây dựng một tháp năng lượng làm cân bằng ma pháp, để ma pháp không bị quá tải hoặc thiếu hụt.

Và những viên đá năng lượng ấy là kết tinh của vũ trụ, vốn dĩ nó đã có sẵn năng lượng của mình rồi.

Nó giống như một cầu nối định mệnh giữa người "được chọn" và viên đá.

Người được chọn là người đã có sẵn mầm sức mạnh tiềm năng trong người và chỉ khi các cá nhân vượt trội ấy được loại đá đó biểu hiện sự tương thích thì vật chủ sẽ biết đến sức mạnh của mình, và viên đá đó sẽ cung cấp sức mạnh cho vật chủ.

Tuy quý giá như vậy. nhưng số lượng người sở hữu là khá ít, và còn nhiều mục đích sử dụng khác nhau hoàn toàn không thể biết được.Nhân vật chính của chúng ta - Tô Ảnh Nguyệt Huy, 17 tuổi, sống tại trung tâm thành phố Bắc Kinh, có đời sống khá yên bình với bố mẹ và một em gái.

Cậu có mái tóc tím đen và đôi mắt tím trong veo, đeo khuyên tai nạc và thích ăn mặc kiểu badboy, cool ngầu.

Là một học sinh trung học phổ thông với học lực ổn, cậu luôn được tán dương, tuy nhiên cậu thấy điều này quá tẻ nhạt và nhàm chán cho nên thường thích ở một mình trong phòng để ngủ hoặc học bài.

Cuộc sống tưởng chừng là phẳng lặng như mặt hồ thì ai ngờ rằng có một biến cố bất ngờ xảy ra làm thay đổi cả cuộc đời cậu.TẬP 1: KẺ LẠC LÕNG GIỮA CƠN ÁC MỘNGMàn đêm buông xuống, ánh trăng trải dài trên con phố yên tĩnh, chỉ có những ánh đèn đường chiếu sáng ánh cam khắp phố.

Trong căn phòng nhỏ mà ấm cúng có những kệ sách và nhiều bình hoa, ánh đèn bàn hắt xuống một khuôn mặt trầm ngâm đang ngẫm nghĩ.Nguyệt Huy nằm trên giường, cố đi ngủ sớm nhưng chẳng tài nào chợp mắt, tay vắt trên trán và mắt nhìn chằm chằm trần nhà, nhìn vào khoảng không vô định.

Cậu không biết mình đang nghĩ gì, vì đầu óc hoàn toàn trống rỗng.Cậu thở dài, với lấy điện thoại và đột nhiên có một thông báo tin nhắn hiện lên ở màn hình cậu.

Cậu mở ra xem đó là ai đã nhắn tin cho mình, thì bất ngờ đó là người đã hẹn gặp cậu ấy chiều nay.-"Là cô ấy?"

Đó là cô bạn cùng lớp đã hẹn gặp cậu đằng sau trường và ngỏ lời rủ cậu đi hẹn hò, nhưng cậu đã từ chối cô ấy.

Cô ấy đã tiếp tục nài nỉ và bày tỏ rằng cô ấy thích cậu thế nào, dù vậy cậu vẫn nhất quyết từ chối, chắc chắn là không có hứng thú với tình yêu.Cô ấy gửi cho cậu một tin nhắn-"Cậu thực sự không hối hận đó chứ?"

-"Không, tôi không hối hận"Nguyệt Huy trả lời, chờ đợi hồi âm, cậu khẽ chuyển mình, mắt khóa chặt vào dấu ba chấm đang chuyển động dưới màn hình*Ting* Tin nhắn đã tới, Nguyệt Huy lập tức lướt mắt qua dòng tin nhắn-"Rồi tôi sẽ khiến cậu phải trả giá thôi, tình yêu ạ.

Tôi không nói đùa đâu, đây là hậu quả cho việc từ chối tôi"Hả?Nguyệt Huy sững người, cậu hơi nhíu mày, trong lòng dấy lên cảm giác kì quái và khó hiểu, cậu nhanh chóng soạn tin-"Sao cơ?

Ý cậu là sao?

Cậu muốn làm gì tôi?"

Nhưng đợi mãi chả có hồi âm nào.Nguyệt Huy với cảm xúc mơ hồ đã không chờ đợi tin nhắn nữa, cậu đặt điện thoại xuống, ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, trong đầu vẫn đang cố gắng phân tích tại sao cô ấy lại nói vậy.Ngoài cửa sổ, tiếng gió thổi nhẹ.

Nhìn đồng hồ, cậu thấy vẫn còn sớm.Đúng lúc đó, một cái mõm ướt chạm nhẹ vào tay cậu.

Cảm thấy nhột nhột, cậu liền quay sang-"Pica?"

Đó là chú chó Shiba lông vàng của cậu đang ngước đôi mắt nâu hạt dẻ nhìn lên, cái đuôi vẫy vẫy như chờ đợi., ánh mắt nó có vẻ háo hức.

Nó khẽ rên rỉ một tiếng, rồi đặt chân lên đùi cậu, tỏ ra đáng yêu.Ánh mắt cậu dịu đi đôi chút, xoa xoa đầu nó-"Muốn đi dạo sao?"

Không cần trả lời, Pica đã nhảy xuống, chạy vòng vòng quanh cửa như một cơn lốc nhỏ, nó vẫn vẫy đuôi liên tục, thi thoảng còn đứng thẳng bằng hai chân lên.Cậu bật cười, đứng dậy, khoác áo, rồi lấy dây xích dắt nó ra ngoài.Trên con phố vắng, ánh đèn đường hắt xuống những vệt sáng lờ mờ.

Cơn gió đêm lành lạnh lướt qua làn da, mang theo hương thơm nhàn nhạt của cây cỏ.

Xa xa, Nguyệt Huy có thể nhìn thấy những dãy nhà cao tầng hiện đại, những tiếng nhạc sôi động, đèn neon rực rỡ và tiếng xe cộ qua lại tấp nập.Pica bước cạnh cậu, cái lưỡi thè ra đầy thích thú.

Cậu thả lỏng dây xích một chút, để nó chạy trước một đoạn, nó chạy qua chạy lại xung quanh cậu, rồi lại chạy đi khám phá những thứ khác.Chó Shiba vốn nghịch ngợm, nhưng Pica lại rất nghe lời.

Cậu nuôi nó từ nhỏ, và nó luôn là người bạn trung thành nhất, và cậu rất yêu thương nó, từ khi có nó, cậu thấy rằng cuộc sống của mình đỡ buồn chán hơn, vì ở trường cậu không có bạn, có lẽ vì tính cách xa cách và kín đáo của cậu.Đến một khu đất trống gần công viên, cậu tháo dây xích ra, để nó tự do chạy nhảy.

Nguyệt Huy ngồi trên xích đu, đưa qua đưa lại, cảm nhận làn gió mát mê man làn da.Pica phấn khích nhảy qua nhảy lại, chạy thành vòng tròn trông rất dễ thương.

Nguyệt Huy sau đó lấy ra một cây xúc xích, bóc vỏ, bẻ một miếng và tung nhẹ lên không trung-"Này, bắt đi!”

Chú chó nhỏ nhảy lên theo hướng miếng xúc xích, nó mở rộng cái miệng ra và đớp lấy miếng xúc xích nhanh chóng.Rồi Pica lao nhanh như một tia chớp, bỗng cướp lấy cây xúc xích từ Nguyệt Huy.

Nhưng thay vì chạy lại đưa cho cậu, nó quay đầu bỏ chạy, vẫy đuôi trêu ngươi.-"Á à..Ham ăn quá đấy"Cậu khẽ lắc đầu rồi chạy đuổi theo nó.Hai chủ tớ cứ thế chơi đùa dưới ánh đèn đường, chỉ có tiếng bước chân và tiếng thở phì phò của Pica vang lên trong màn đêm yên tĩnh.

Nó vừa ngoạm cây xúc xích vừa chạy, còn Nguyệt Huy cũng chơi theo, cậu ấy vừa giả bộ bảo nó dừng lại vừa cười khúc khíchNhưng rồi—Pica đột nhiên khựng lại.Cậu cũng dừng bước, nhìn theo hướng ánh mắt nó.-"Sao thế?"

Cậu gặng hỏi, nhưng chú chó có vẻ...căng thẳng?Nơi phía cuối con đườngMột bóng đen đang lặng lẽ tiến tới.Cậu nheo mắt.

Là một người sao?

Không, chuyển động đó… quá bất thường.Rồi cậu nhận ra—Không chỉ một.Đằng sau nó, còn nhiều cái bóng khác nữaChúng có cặp mắt đỏ rực trong đêm, nhìn rất đáng sợ và khiếp đản.

Như những con sói đang săn mồi vậy, hừng hực sát khí.Nguyệt Huy cảm thấy rùng mình, cậu sợ tới mức co thể cứng đờ tại chỗ, nhưng bản năng mách bảo cậu phải trốn đi.Nguyệt Huy lập tức bế Pica lên, ôm vào lòng, cậu ra hiệu cho nó im lặng, rồi nhanh chóng trốn sau một bức tường kín đáo.

Cậu thở dốc, tim đập mạnh như hồi trống, cậu toát mồ hôi lạnh, run rẩy, nhưng cậu phải cố gắng bình tĩnh, quan sát xem chúng là gì.

Pica biết rõ chủ nhân của nó đang lo lắng, nó cũng nghe lời mà không nghịch ngợm nữaCòn những bóng đen kia, thật sự không biết, nó có thể là gì?

Nguyệt Huy vẫn chưa thế giải thích, cậu chỉ chăm chú quan sát mà trong thầm lặng...
 
Skybound Legacy - Di Sản Vươn Tới Bầu Trời
Chương 2: Thiên Quang Giáng Lâm


*ẦM*Bọn quái vật bắt đầu tràn vào thành phố nhộn nhịp, nơi mọi người vẫn đang vui chơi buổi đêm.

Chúng đuổi bắt mọi người, đập phá đồ đạc, phả hủy các vật cản trước mắt, chúng như những con thú hoang đói khát tìm mồi.

Chúng sẽ vồ lấy bất kì con mồi nào trước mặt.Con phố ấy trở nên náo loạn và hỗn loạn hơn, tiếng xe va chạm vào nhau, tiếng người hò hét, tiếng xe cảnh sát rồi tiếng kính vỡ, đổ nát, tiếng kêu cứu,...Nguyệt Huy lẩn sau bức tường, hơi thở nhẹ đến mức gần như không tồn tại.

Cậu ép mình sát vào bức tường lớn, đôi mắt tím đậm quan sát lũ quái vật đang lảng vảng phía trước.

Chúng gầm gừ, những thân hình méo mó chuyển động không mục đích giữa con phố đổ nát.

Cậu không có vũ khí, cũng chẳng có sức mạnh ma thuật nào để chống lại chúng lúc này.

Thứ duy nhất cậu có là sự nhanh nhạy và bóng tối làm đồng minh.Cậu nhìn xuốn pica, thấy nó cũng đang căng thẳng giống cậu, cậu xoa đầu nó và thì thầm-"Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Rồi cậu di chuyển chậm rãi, từng bước nhẹ nhàng như một cơn gió lướt qua.

Chỉ cần chúng không để ý, cậu có thể rời khỏi đây mà không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Tim cậu đập nhanh không hề chậm lại, adrealine tiết ra từng chút một...Nhưng rồi, một tiếng thét vang lên.Nguyệt Huy khựng lại, mắt cậu mở to đầy sững sờ.

Cậu quay đầu nhìn về phía con hẻm nhỏ bên kia đường.

Một cô gái đang ngã quỵ, một chân bị đè bởi đống đổ nát, ánh mắt cô kinh hãi run rẩy ngước lên nhìn một con quái vật to lớn chầm chậm tiến đến.

Cô cố gắng thoát ra nhưng đống đổ nát quá nặng để cô có thể nhấc chân ra.

Ánh mắt hoảng sợ của cô phản chiếu dưới ánh trăng đầy tuyệt vọng.Nguyệt Huy siết chặt bàn tay.

Lý trí bảo cậu cứ tiếp tục ẩn nấp, đừng để bản thân gặp nguy hiểm.

Nhưng trái tim lại thôi thúc cậu hành động, cứu người..PHẢI CỨU NGƯỜI!!!

Cậu đếm trong đầu..Một giây.

Hai giây.-"Pica, tao xin lỗi"Cậu lao ra không một chút chần chừ, một cú chạy dứt khoát, quyết đoán, cậu ôm chặt Pica trong lòng, quyết sẽ bảo vệ cô gái kia và cả chú chó của mình.Bóng tối bị xé toạc khi cậu bật khỏi nơi ẩn nấp, để lại một làn gió phất mạnh phía sau, vạt áo cậu tung bay, cậu lao nhanh về phía con quái vật rối gỗ với tốc độ đáng kinh ngạc.

Nó gầm lên, chưa kịp phản ứng thì cậu xoay người tung một cú đá xoáy mạnh mẽ vào đầu nó đã khiến nó loạng choạng.

Không dừng lại, Nguyệt Huy lập tức nắm lấy tay cô gái, kéo cô đứng dậy khỏi đống đổ nát“Chạy đi.”

Giọng cậu trầm thấp nhưng dứt khoát, ánh mắt kiên định.Cô gái nhìn cậu, đôi mắt mở to kinh ngạc, nhưng không có thời gian để chần chừ, cô ấy xúc động cảm ơn và chạy đi, không muốn là gánh nặng cho Nguyệt Huy.

Nguyệt Huy quay người, đối mặt với lũ quái vật đang nhận ra sự hiện diện của mình, cậu siết chặt Pica hơn chút.

Ánh trăng đèn bạc lên người cậu, phản chiếu đôi mắt sắc lạnh.

Không còn đường lui nữa, cậu phải đối mặt.Con quái vật rối gỗ phi tới, mỗi cú vồ của nó như máy nghiền thủy lực, có thể làm nát xương cậu bất cứ lúc nào.

Nguyệt Huy với thân thể nhanh nhạy đã né tránh được các đòn tấn công của nó, cậu liên tục né.

Mỗi cú đấm của nó mạnh đến mức làm nứt tường, đổ rạp cây cối.

Nguyệt Huy đã cố gắng tấn công nó nhưng không hiệu quả, vì vậy cậu quyết định suy nghĩ một chút.

Và trong suốt quá trình tránh né, Nguyệt Huy nhận ra nó chỉ tấn công theo bản năng, không hề có trí óc, vì vậy, cậu ấy sẽ 'gian lận' một chút.-"Tới đây nào"Cậu ấy cố gắng đứng im lâu hơn, để con quái vật tưởng cơ hội mà phi nhanh như tên bắn, nhưng ai có mà ngờ, chính sự hồ đồ của nó đã khiến nó tự hại chính mình.

Nó tự bay vào đống lửa địa ngục trước mặt, ngay khi nó kịp nhận ra, thân thể đã bị thiêu cháy, như con thiêu thân lao vào bếp lửa.

Nó đau đớn gào lên vang trời, rồi tan biến thành tro cát.Nguyệt Huy thở hổn hển, đang bình tĩnh lại sau trận chiến vừa rồi.

Đó là trận chiến hệt "ăn chay" vì cậu không có bất kì kinh nghiệm và sức mạnh nào để đối phó với nó.Đột nhiên Nguyệt Huy cảm thấy một cơn ớn lạnh sống lưng, cậu rùng mình, xoa xoa vai mình.

Cậu nhìn xuống Pica, nhìn nó đầy thương xót.-"Tao xin lỗi vì đã kéo mày vào trận chiến, nhưng tao cảm thấy rằng...giờ đây sẽ có thứ gì đó thực sự nguy hiểm đang tới"Nhưng chú chó nhỏ vẫn ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Nguyệt Huy, nó có vẻ vâng lời, điều này là trái tim Nguyệt Huy đau nhói.Tuy nhiên quan trọng hơn, Nguyệt Huy có thể cảm thấy sát khí đang tới gần, cậu ấy cảnh giác nhìn xung quanh, xem thứ gì có thể tới.Không khí đặc quánh mùi cháy khét của gỗ và nhựa tỏa lên, làm cay sống mũi cậu.

Thành phố ngập trong ánh sáng từ những ngọn lửa, phản chiếu trên những bức tường loang lổ vết máu và tàn tích đổ nát, cùng tiếng còi xe cấp cứu và cứu thương, mọi ngưòu đã được sơ tán nhanh chóng.

Nguyệt Huy đứng giữa chiến trường, hơi thở nặng nhọc.

Một con quái vật đã bị cậu hạ gục, nhưng ngay khi cậu tưởng chừng có thể tạm nghỉ ngơi vì một thứ gì đó đáng sợ hơn đã xuất hiện...Một bóng đen khổng lồ trồi lên từ mặt đất, nó chui ra từ từ khoảng hư vô.

Không phải bước ra từ bóng tối—mà là từ bóng tối tự nó sinh ra.

Những đường nét của nó mơ hồ trong màn đêm, như thể chính ánh sáng cũng bị hút vào hình dạng méo mó này, không rõ là gì, nó có hình thù kì quặc, với những ngọn lửa đen kịt vây quanh.Rồi từ từ hình dạng nó dần hoàn thiện hơn.

Nó cao hơn ba mét, thân hình dị dạng như một con rối bị phá hủy và lắp ráp lại bằng những mảnh vụn của những con búp bê ma quái trước đó.

Cánh tay dài ngoằng, những khớp nối không theo quy tắc, cứ như thể chúng có thể vặn xoắn theo bất kỳ hướng nào.

Khuôn mặt của nó trống rỗng, chỉ có một nụ cười rộng ngoác kéo dài đến tận mang tai, miệng đầy răng cưa sắc bén như lưỡi dao.Đôi mắt của nó là hai hốc sâu thẳm, phát ra ánh sáng đỏ rực như hai viên than đang cháy âm ỉ.

Mỗi bước chân của nó đều để lại những dấu cháy đen trên mặt đất, và không khí xung quanh dường như rung lên bởi luồng sát khí ngột ngạt.Từ cơ thể nó, từng con búp bê nhỏ hơn bò ra, như những kí sinh trùng bám trên một con thú khổng lồ.

Chúng rít lên, những tiếng cười trẻ con méo mó vang vọng trong đêm, đầy ám ảnh.

Trên mặt còn có những vết khâu và đinh đóng kì dị, nó bước đi chậm rãi đến Nguyệt HuyMột con quái vật không thể bị hạ bằng sức mạnh đơn thuần.Nguyệt Huy lùi lại, tim đập loạn nhịp.

Cậu có thể đánh tay không với mấy con quái vật cấp thấp, nhưng con này thì khác hẳn.

Một cảm giác nguy hiểm tột độ xâm chiếm cơ thể, từng dây thần kinh của cậu đều căng lên như thể bản năng đang cảnh báo: Chạy ngay đi!Nhưng đôi chân cậu như đông cứng lại.

Vì sao vậy???Con boss ngửa đầu lên, miệng mở rộng đến mức không tưởng, nó để lộ những chiếc răng nhọn hoắt dài gần 50 xăng và dính máu.

Một luồng khí đen kịt tuôn trào từ trong cơ thể nó, bao trùm lấy không gian xung quanh.

Những con búp bê nhỏ bỗng dưng nổ tung, tạo ra làn khói độc cuồn cuộn.

Và rồi, nó lao tới.

Nguyệt Huy bịt mũi, cậu cũng che chắn cho chú chó nhỏ, và cố gắng chạy xa nhất có thể, nhưng có vẻ con quái vật rất tự mãn.Ngay khoảnh khắc quái vật vươn cánh tay khổng lồ về phía Nguyệt Huy, một tia sáng chói lòa xé tan màn đêm, như sao băng lao lướt qua bầu trời đêm lao xuống.Một vệt sáng trắng cắt ngang không trung—nó không chỉ là ánh sáng, mà là vòng sáng với sức công phá diện rộng rực rỡ.RẦM!!!Bàn tay của con quái vật bị cắt đứt trong nháy mắt.

Nó gào lên một tiếng chói tai, lùi lại theo bản năng.

Bóng tối bao trùm xung quanh bị đẩy lùi, như thể mặt trời bất ngờ ló dạng giữa đêm đen.Một giọng nói vang lên, đầy năng lượng:"Thứ lỗi cho anh chàng đẹp trai này vì đã tới muộn nhé~"Anh ta nháy mắt tinh nghịch.

Từ trên cao, một chàng trai trẻ có mái tóc trắng muốt và đôi mắt vàng kim như soi sáng cả bầu trời.

Anh ta có hàng mi trắng cong vút và đeo khuyên tai dây dài gắn quả cầu mỗi bên.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng, quần tây đen, đeo và vạt đen và một mặc một chiếc áo khoác dài màu đen.Cơ thể anh ta tỏa sáng rực rỡ trong bóng đêm, xung quanh anh là hàng trăm mảnh vỡ ánh sáng lơ lửng như những mảnh pha lê đang chờ phát nổ.

Đôi mắt anh sắc bén, mái tóc trắng khẽ bay theo làn gió.

Trên tay, thanh katana ánh sáng đang rực sáng lấp lánh tuyệt đẹp, từng đốm lửa ánh sáng nhỏ tách ra khỏi lưỡi kiếm rồi tan biến vào không khí.Anh không đáp xuống mặt đất ngay lập tức—mà lao xuống như một ngôi sao chổu, thanh kiếm kéo theo một vệt sáng dài với hiệu ứng đẹp mắt.-"Chơi với ta một chút nào, đồ quái thai!"

Trong một nhịp thở, anh ấy biến mất khỏi tầm mắt.

Nguyệt Huy vẫn còn dư âm của sự bất ngờ, cậu thực sự không biết vị cao nhân trước mắt là ai.Anh chàng bay lên không trung, giơ ngóm trỏ và ngón giữa kí hiệu khẩu súng, một quả cầu ánh sáng dần sinh ra.-"Bằng!"

Quả cầu ánh sáng đá bị anh ấy bắn ra với côg lực rất lớn, nhắm tới con quái vậtVà ngay khoảnh khắc tiếp theo—BÙM!Một vụ nổ ánh sáng bùng lên ngay giữa lưng con quái vật kì quái đó.

Cơ thể khổng lồ của nó giật mạnh về phía trước.

Nó chưa kịp phản ứng, những đường chém khác như đường vẽ sao năm cánh đã giáng xuống từ trên cao, xé toạc bầu không khí như sấm sét.

Một vệt sáng hình lưỡi liềm lướt qua cơ thể nó, để lại một vết cắt sâu đến tận lõi cơ thể, và kèm theo âm thanh đặc trưng của ánh sáng, đầy tuyệt mĩ mà cũng đầy nguy hiểmQuái vật gào thét điên loạn.

Nó vung tay vung chân tứ tung, lảo đảo như sắp ngã.Thiên Phong tiếp đất, nhẹ như một chiếc lông vũ, nhưng sát khí trên người anh lại nặng đến mức ép bầu không khí xung quanh chìm vào tĩnh lặng.

Anh nhấc kiếm lên, lưỡi kiếm tỏa ra ánh sáng ngày càng mạnh mẽ hơn.

Anh ấy cứ như vị thần giáng thế vậy, tỏa sáng lung linh đầy hoành tráng.Rồi, anh nhìn sang Nguyệt Huy, nhếch mép cười:-"Tôi tên Thiên Phong, sẽ là tiền bối của cậu"Và trận chiến thực sự mới chỉ bắt đầu…
 
Back
Top Bottom