Tâm Linh Sinh Trùng Huyết

[BOT] Wattpad

Quản Trị Viên
25/9/25
169,564
0
36
296948989-256-k172408.jpg

Sinh Trùng Huyết
Tác giả: nocodon2006
Thể loại: Tâm linh
Trạng thái: Đang cập nhật


Giới thiệu truyện:

Khám phá có một chút ngôn tình.

Tác giả: Tô Tô Trần.

Đồng edip : @DRL (Darling).

VĂN ÁN:
Hạ Lan một cô gái 17, do biến cô gia đình nên cô cùng mẹ đi về quê ngoại.

Cùng với những người bạn bóc trần những sự việc liên quan đến một tộc cổ,...

CHƯƠNG 1: Cỏ Mễ hương.

Số Lượng chap : 17 chap.

CHƯƠNG 2: Dưỡng Huyết Trùng
Số Lượng chap : ?? chap.

Truyện này là do mình nghĩ ra nên chắc chắn sẽ không chuyện đạo nhái hoặc giống một ai đó.

Lưu ý : MỌI NGƯỜI KHÔNG CHUYỂN VER, ĐĂNG LẠI, COPY DƯỚI MỌI HÌNH THỨC
Đây là công sức của mình và con edip mọi người tôn trọng.

CẢM ƠN 🥰🥰 Tags: maquyngontinh​
 
Sinh Trùng Huyết
chap 1 ( con đường đi đến làng )


Truyện đã được làm lại với Tên Mê Trùng Huyết được đăng trên gg.

Nếu ai muốn đọc thì trên truyenhd xem ở đâu có rất nhiều lỗi mình vẫn chưa sửa lại

Hạ Lan mau dọn đồ đi con !"

Giọng điệu buồn rầu của mẹ tôi vang lên, bà ấy vừa mới li hôn với bố tôi xong nên giờ bà ấy muốn dọn về quê ở , còn tôi vì thấy thương mẹ nên đã quyết định đi theo bà ấy ,dù sao,tôi cũng đã 17 tuổi rồi,cũng nên có những suy nghĩ riêng cho mình .Đúng 8 giờ, một chiếc xe ô tô chạy tới trước cửa , tôi cùng bà ấy xách đồ ra xe .

Đồ cũng không nhiều lắm, chỉ có 2 cái vali, bên trong có một vài bộ đồ , tập vở và một ít đồ dùng cá nhân.Đi được vài tiếng thì chiếc xe dừng lại ở sân bay, tôi và mẹ lên máy bay, sắp xếp xong đồ đạc thì thấy trời cũng đã tối.

Do tôi một có chút say xe nên tôi đã làm 1 giấc đến sáng ."

Chúng ta sẽ hạ cánh trong 5 phút nữa, quý khách vui lòng thắt chặt đai an toàn."

Tiếng cô nhân viên cất lên làm tôi tỉnh giấc, máy bay cũng vừa chợt đến nơi .Sau khi xuống máy bay, tôi đi vào nhà vệ sinh để giải quyết 1 số chuyện cá nhân, khi ra thì đã thấy 1 chiếc taxi đứng đợi , tôi chạy ngay ra đó , mẹ đưa cho tôi 1 ổ bánh mì, nhìn thấy ổ bánh mì, tôi mới chợt nhớ đến là mình chưa ăn sáng .

Tuy rằng, bánh mì ăn hơi ngán,nhưng mà thôi vậy... sợ mẹ buồn nên tôi không nói với mẹ mà ngậm ngụi ăn hết ổ bánh mì đó.Trưa hôm đó, chúng tôi đến nơi, tôi và mẹ dọn đồ ra khỏi xe thì tôi mới phát hiện nơi mình đang đứng là một cái bìa rừng ,đang định hỏi mẹ thì bà ấy cất tiếng nói:- xách đồ đi , rồi đi vào cái lối nhỏ đó.Lúc bấy giờ ,tôi mới phát hiện ra bên trong khu rừng có 1 lối nhỏ ,nhưng mà, cỏ ở đó mọc um tùm nên nếu không để ý kĩ thì chắc cũng không biết là nó có tồn tại.Tôi đi cùng bà ấy vào trong, đường đã khó đi rồi mà còn phải khoác cái vali đồ ,thêm bụi cỏ cứ cà vào chân ngứa chết đi thôi ...!Chúng tôi cứ đi mãi, đi mãi đến khi trời đã sập tối, đến nơi có hai lối rẽ thì cũng dùng lại.

Tôi hỏi mẹ tôi là chừng nào mới tới thì bà ấy bảo “còn lâu lắm!” quê của bà ấy nằm ở sâu trong rừng cơ, có thể nói, đó là một “bộ tộc”.Dừng chân ở ngã rẽ đó, mẹ và tôi đã có chuẩn bị túi ngủ , chúng tôi tìm ăn mấy thứ qua loa cho no bụng và rồi cả hai liền chợp mắt .Thế nhưng, đêm ở đây rất khó ngủ, không ếch kêu thì thì chim hú làm tôi trằn trọc cả một đêm mà chẳng thể ngủ được, đến khi vừa chợp mắt được 1 chút thì trời cũng đã hừng sáng.Tiếng gà gáy làm tôi thấy khó chịu!

Đến khi mở mắt thì tôi mới phát hiện là chỗ này mà cũng có gà sao?

Tôi lật đật ngồi dậy, đi hỏi mẹ,thì bà ấy nói đó là ‘Gà rừng’.

Lúc này, tôi mới ngỡ ra mình thật sự đã vào rừng thật và đã vào rất sâu !

Bà ấy còn nói có thể gặp được sói làm tôi có hơi chút sợ sệt...Lại 1 ngày nữa, chúng tôi vẫn cứ đi, cứ đi, đi đến nỗi chân tôi mỏi nhừ thì cũng tới nơi.

Ở đó có hai con cóc bằng đá đã mọc đầy rêu xanh, phía dưới còn có mấy lọ thủy tinh- hình như nó đã ở đó rất lâu rồi nên đã dơ đến mức tôi không nhìn được vào bên trong xem có gì , đi vào sâu cánh rừng gần đó, tôi cũng chẳng thấy nổi 1 ngồi nhà.Hình như tôi đã lầm, chúng tôi vẫn chưa tới...Tô Tôi thật sự không muốn đi nữa , bỗng nhiên tôi lại có một chút nghi ngờ về lựa chọn này rồi thì phải...

“Nếu tôi ở với bố có phải đã tốt hơn không?”.

Đang suy nghĩ thì mẹ tôi bảo" dừng chân ở đây đi."

Tôi có chút thắc mắc “trời vẫn chưa tối sao mình lại không đi tiếp?” thì mẹ tôi nói “không cần hỏi nhiều làm gì”.

Sau đó bà ấy đi gôm củi , bà ấy còn dặn khi thấy muỗi thì hãy đập nó rồi bỏ vô cái bịch nilo nhỏ.Tôi cũng không dám thắc mắc về một số hành động lạ đó nữa mà đi xung quanh để xem xét tình hình.

Tôi phát hiện nơi này có cấu trúc hình tròn, hóa ra, khi trước không chỉ có ai bức tượng con cóc mà là bốn, chúng được bày ở bốn hướng bao gồm Đông, Tây, Nam, Bắc.

Riêng chỉ có lọ ở hai bức tượng ở phía Tây và Bắc hình như cũ quá nên đã bể hết rồi.

Đang định đi sâu vào trong nữa thì bị mẹ tôi cản lại và rồi tôi đành phải quay về chỗ đống củi.Đến tối, chúng tôi lại ăn mấy cái món linh tinh trong vali mang theo, muỗi thì bắt đầu bay từ đâu đó, chích tôi một cái, làm cho tôi cảm thấy ngứa ngáy và khó chịu...Nhớ đến lời mẹ nói, tôi bắt đầu đập ,tôi đập rất nhiệt tình nhưng mà hình như cũng chẳng được bao nhiêu mà còn đỏ tía cả tay.

Được một lúc thì mẹ tôi về, vì khi nãy, sau khi ăn xong bà ấy cầm trên tay cái lọ gì rồi đi đâu mất tiêu.

Do biết bà ấy đã buồn vì chuyện li hôn nên tôi cũng không dám mở lời, ở lại 1 mình mà tính tôi thì cũng đanh đá mà nói thẳng ra thì giống như 1 thằng con trai vậy đó nên ở 1 mình cũng không sợ lắm...! ( cũng có sợ đó mà tại thích viết dị , dù sao cũng là con gái ), trên tay bà ấy còn cầm 1 lọ đầy muỗi ,trông hơi ghê xong rồi bà ấy kêu tôi đi ngủ .

Đang ngủ thì có một ánh sáng lóe lên chỗ con cóc đá...( hết chap 1)
 
Sinh Trùng Huyết
chap 2 ( làng Mỏm)


,chỗ tôi ngủ thì cũng cách hơi xa chỗ con cóc đá đó nên thôi cũng mặc kệ.Đang ngủ ngon, tôi được mẹ gọi dậy thu dọn và bắt đầu đi tiếp.

Khi đi ngang qua con cóc đá, tôi thấy có thêm 2 chiếc lọ thủy tinh mới, cái đó chắc là của mẹ tôi.

Trên miệng của con cóc, hình như, có ai đã trét mấy con bọ , muỗi ,... bấy nhầy lên đó.Cả hai đi được thêm 1 quãng dài nữa thì mẹ tôi bảo:" cũng gần đến rồi đó "Rồi đeo vào cổ tôi 1 sợ dây làm bằng chỉ đỏ.

Mặt dây chuyền trông giống như hình giọt nước, bên trong chứa thứ nước màu đỏ giống như máu.Mẹ tôi cứ bắt tôi đeo vào ,mà cũng chẳng nói lí do cho tôi biết.Vào bên trong làng, nhìn nơi này rất lạc hậu.

Tôi đã từng được nhìn thấy các làng quê nhưng không nghĩ nó lại còn tệ hơn thế.Những người dân ở đây không sử dụng đến xe máy , có lẽ họ cũng chẳng muốn đi đâu xa nên đến nước còn phải lấy từ cái giếng ở giữa làng.

Chỉ mới nhìn thôi tôi thật sự đã không thích ứng được với nơi này .Ở đây, những ngôi nhà nhìn đơn sơ quá mức, tường nhà thì bị rêu xanh mọc bám cả vào.Cái làng mà tôi và mẹ ở có tên là Mỏm.

Nghe thấy cái tên này hơi lạ, sao ai lại có thể nghĩ ra cái tên này?

đúng là dở hơi hết sức...!Hỏi mẹ một lát thì tôi mới biết, mảnh đất này “hình bụng thằng lằn”, nhưng riêng tôi thấy nó giống con đĩa hơn.Làng của tôi nằm ở phần đầu nên được gọi là Mỏm.

Phía sau làng tôi, là “làng Bụng”, đó là do tôi nghĩ thôi chứ không phải, mà là làng Mễ.Tôi cũng có hỏi mẹ là tại sao mà người ta lại đặt tên như thế, thì bà chỉ ngập ngừng một chút rồi chả lời là ‘người ta thích ‘.Và cuối cùng là làng Trùng.Nói một hồi thì cũng đến nhà, ngôi nhà rộng hơn những ngôi nhà bình thường khác.

Cánh cửa gỗ dần được mở ra ,một bà lão với khuôn mặt không được thân thiện cho lắm hiện ra, tôi không nghĩ đến đây là bà ngoại tôi.

Tôi nghĩ người mẹ nào khi gặp lại con gái mình cũng phải hạnh phúc vỡ òa nhưng bà chỉ ném một câu cộc lốc: " vào đi ".Bên trong cũng không phải tồi tàn lắm, nhưng lại không có tivi , kể cả một cây quạt máy cũng không luôn.

Nên tôi đành phải ngậm ngùi đi tắm, vì cũng gần ba ngày chưa được tắm rồi.

Hiện tại trên người cũng phát mùi, mấy bữa trước nhờ có dầu thơm nên cũng không hôi lắm.Rời phòng đi tắm thì mới nhớ là không biết phòng tắm chỗ nào, đang định đi hỏi mẹ thì bà nói vọng vào :"ở cuối góc bên trái "Tôi đi theo lời chỉ thì thấy 1 cái phòng nhỏ có che tấm màn hơi sơ sài , bên trong có 1 cái lu to .Không lẽ không có máy nóng lạnh sao , còn bồn ngâm nữa.

Nghe tiếng lộp cộp bên ngoài tưởng là mẹ nên tôi lên tiếng hỏi về chuyện cái máy nóng lạnh và cái bồn ngâm ,thì giọng của bà ngoại tôi lại vang lên:" Ở đây không có “máy nóng lạnh” gì đó đâu ,còn muốn bồn ngâm thì có cái lu đó nhảy vô mà ngâm."cái giọng nói trầm của người già và thanh âm như đang khịa tôi là cho tôi tức đến tím người.

Vì tức quá nên tôi không tắm nữa mà mặc lại đồ, sau đó, đi ra nhà ăn với dáng vẻ vẻ bức bối.Đồ ăn cũng được dọn lên mà cũng chỉ có vài con cá nướng.Bướng bỉnh, tôi định bỏ đi, cũng không muốn ăn nữa.

Mẹ tôi thấy vậy cũng nói với tôi vài câu và vì chuyện đang đói nên tôi cũng ráng ngồi xuống ăn .Đang ăn thì bà ngoại tôi lên tiếng phá vỡ sự im lặng:" Cũng nghĩ đến chuyện đi học của cái Lan "mẹ tôi đáp:"dạ, con đã có dự định, ngày mai sẽ đưa nó đi học "tiếp lời mẹ tôi, bà nhắc tôi:" Vào ban đêm nếu có tiếng kêu con thì đừng ra mở cửa, con mới về, chắc sẽ có nhiều người nhìn ngó"Tôi cũng chẳng hiểu lời bà nói cho mấy, chỉ biết là KHÔNG mở cửa khi có người gọi.Ăn xong, mẹ tôi dẫn tôi đến căn phòng dành riêng cho tôi, nó không được to như phòng ngủ trước kia nhưng cũng đầy đủ mọi thứ cần thiết.Mẹ tôi vừa ra khỏi phòng thì tôi bắt đầu để đồ lên kệ.Cái vali của tôi chỉ có khoảng vài chục bộ đồ lung linh mà trước khi đi tôi đã cất công lựa.

Ngăn nhỏ của vali chứa 7749 món đồ dùng skincare đủ để mở 1 cái shop nhỏ, 1 đống đồ linh tinh cùng sách,vở, viết và thước .Ở đây, chắc cũng chả có khái niệm về wifi.

May thay, bố tôi là 1 giám đốc nên mỗi tháng ông ấy nói sẽ chuyển tiền qua cho tôi nên vẫn đề về mạng cũng được giải quyết.Đến chiều, tôi cùng mẹ đi xách nước.

Mẹ dẫn tôi ra giữa làng, ở đây có một cái giếng rất to, mọi người đều tập trung ở đây, vui vẻ nói chuyện và còn có mấy đám nhóc chạy đuổi bắt vòng quay, trông rất vui nhộn .

Vì vừa tới làng và cũng chẳng quen biết ai nên tôi và mẹ múc nước rồi đi về.

Có nhiều người cũng chỉ trỏ về mẹ con tôi nhiều, nhưng hình như chủ yếu là nói về tôi.Tôi cùng mẹ đi nhanh về nhà.Đến tối, tôi liền về phòng nằm lướt FB , lướt lên lướt xuống thì cũng đã muộn.

Nhìn đồ hồ thì cũng gần mười giờ, đang định tắt đèn, đi ngủ thì ngoài của sổ có tiếng gõ cửa.À quên nói là phòng tôi ở cuối nhà, mở cửa sổ thì có 1 cái sân vườn, nó là cái mà tôi thích nhất ở căn nhà này.Quay lại với tiếng gõ cửa đó, sau khi gõ vào cửa thì phát ra tiếng nói "Hạ lan...Hạ..Lan"( hết chap 2).
 
Sinh Trùng Huyết
chap 3 (tiếng gọi vào ban đêm)


Tôi nhớ mình chỉ mới vào trong làng,ngoài mẹ và bà ngoại thì chẳng còn ai biết tên mình nữa nên đang định mở cửa xem sao.

Nhưng rồi tôi khưng lại, chợt nhớ đến lời bà nói lúc trước thì đột nhiên có cảm giác lạnh cả sống lưng.

Tôi sợ quá bèn chạy thật nhanh đi tắt đèn rồi phóng lên giường nằm, trùm chăn kín mít.

Tiếng gọi kéo dài rất lâu, lâu đến nổi tưởng chừng như cả một thập kỉ rồi.

Sau 1 thời gian vật lộn với sự sợ hãi, tôi bắt đầu chìm vào giấc ngủ mà không hề hay biết.

Chớp mắt, tôi thấy mình đang ở trong một hang động.

Ở góc hang, có 1 cái bàn, trên đó có 4 ly trà nhưng kích thước thì to hơn nhiều so với mấy ly trà cổ mà tôi biết.

Tôi tiến tới mở nắp, bên trong bật ra là 1 con bò cạp, cái đuôi của nó cong lên, nhanh chóng chít vào tay tôi một cái đau điếng.

Tôi kinh hoàng bừng tỉnh,thì ra đó chỉ là một giấc mơ, thế nhưng,từ bé đến nay đây là lần đầu tiên tôi gặp một giấc mơ kì lạ như vậy,nghĩ đến thôi mà tay tôi như vẫn còm châm chít, vẫn còn sợ....Đang mơ hồ suy nghĩ thì tiếng mẹ gọi vang lên hối thúc tôi đi học.

Tôi vệ sinh cá nhân, ăn uống, đã đến 6h30.

Vì không biết phải đem gì đi học nên tôi chỉ đem vài quyển sách bỏ vào cặp rồi chạy ra.

Hình như ngôi trường mà tôi học nằm ở làng Mễ, nhà tôi gần cũng gần cuối làng Mỏm nên đi cũng nhanh, khoảng chừng 30 phút gì đó.( tôi đoán)

Ngôi trường này cũng khá to, nó còn tiện nghi hơn tôi tưởng, ít ra nó còn có quạt, quan trọng hơn là còn có WiFi nữa! mà mấy cái làng này làm gì có ai sài điện thoại đâu?.

Vào trường, có rất nhiều ánh mắt nhìn tôi , “nói trắng ra”( mặc dù sự thật là vậy) thì tôi cũng xinh phết! chỉ là tính tình của tôi hơi trẻ con... mà cũng có thể nói là “trẻ trâu,” ương bướng, nên mới không có người yêu.

Tôi quyết định sẽ làm lại cuộc đời đời từ đây , trở thành 1 thiếu nữ yêu kiều để được nhiều chàng trai theo đuổi!!

Khung viền trường khá rộng, đi được một lúc thì gặp được thầy chủ nhiệm của tôi.

Sau khi trò chuyện cùng thầy, tôi đi theo thầy lên lớp.

Bước vào lớp, tôi có chút ái ngại, vì mới vào lớp không quen ai, cảm giác này chắc ai cũng giống như tôi thôi. .!

Giới thiệu bản thân cùng các bạn mới xong, tôi được xếp ngồi cũng với 1 người hết sức là ĐẸP TRAI.(Dù không quan tâm đến vẫn đề đó lắm nhưng mà tôi thật sự phải công nhận là cậu ta đẹp thật).

Trong giờ học,tôi không dám nói chuyện với cậu ta mà hình như cậu ta cũng chẳng quan tâm gì đến tôi.

Đến giờ nghỉ, đám bạn chạy lại chỗ tôi hỏi chuyện, tôi hơi bất ngờ vì người dân ở đây thân thiện quá mức như vậy à ?

Lũ bạn hỏi tôi 7749 câu chuyện tôi trả lời lời đến cổ muốn khàng luôn, đang nói chuyện thì tiếng chuông vang lên, tụi bạn chạy nhanh về chỗ chuẩn bị vào tiết mới.

May là chuông còn reo sớm chứ nếu không tôi chết khát mất.

Tan trường, Mẹ gọi bảo “đường ở đây dễ nhớ lắm” nên cho tôi lội bộ về.

Đang đi thì có người kêu tên tôi, tôi quay lại, thì ra đó là Thanh Trúc- người bạn ngồi trên tôi.

-" Này Hạ Lan, nhà cậu ở làng Mỏm phải không? nhà tớ ở gần nhà chỗ cậu , chúng ta về chung đi !"

Giọng Trúc hào hứng cất lên, vì chỉ có 1 mình, đi về cũng buồn, với lại thêm phần nhiệt tình của Trúc nên tôi cũng đồng ý.

Chúng tôi vừa đi vừa nói chuyện, bỗng nhiên Trúc nói:

-“Cậu sướng rồi,được ngồi kế người đẹp trai nhất trường.”

Tôi liền hỏi 1 chút về cậu ta thì cậu ấy kể: Gia đình Thành Long ban đầu có bốn người.

Nhưng, mẹ cậu ta mất sớm vì lúc sinh cậu ta, bà mẹ bị khó sinh mà chết trong phòng đẻ.

Sau biến cố đó, bố cậu ta suốt ngày rượu chè còn chả quan tâm gì đến gia đình.

Còn chị gái vào năm 17 tuổi thì bỗng dưng bị mất trí nhớ, lúc nào cũng nghĩ mình là một đứa trẻ con.

“Bây giờ, Long đang là nguồn thu nhập chính của gia đình, nên bình thường khi không học cậu ấy sẽ chạy đi tìm việc làm.

Có lẽ cậu ấy vẫn còn ám ảnh về những nỗi đau trong quá khứ nên lúc nào cũng chỉ ở 1 mình, chả nói chuyện với ai, còn không có lấy 1 người bạn...”

Qua lời Trúc nói , tôi cũng có những suy nghĩ khác về Long.

Tôi còn tưởng Long là một người trầm tính và chảnh chọe nhưng mà sau khi nghe xong câu chuyện đó, trong lòng tôi cảm thấy có chút cảm thông cho một đứa trẻ bất hạnh như thế.( một đứa bất cần đời như tôi mà còn biết cảm thông cho người khác đúng là thật sự có kì lạ à nhaa)
 
Sinh Trùng Huyết
chap 4 (Nỗi sợ của những thiếu nữ )


Từ chap này các ngôi kể sẽ thay đổi nha, để mọi người có thể biết hết tình tiết.)

Lan và Trúc cuối cùng cũng về đến nhà.

Đúng như lời Trúc nói, nhà Trúc chỉ cách nhà Lan có ba căn.

Được biết, Trúc là con cả, sinh sau Trúc là Đại,nhỏ hơn Trúc một tuổi, cha mẹ họ yêu thương nhau hết mực, đến mức ai cũng phải ganh tỵ.

Trưa hôm đó, bỗng dưng,truyền đến là tiếng la hét thất thanh của một cô gái trẻ.

Thấy bà và mẹ chạy ra, Lan cũng chạy ra hóng.

Khi ấy, chị Ánh, con bà Hạnh( hàng xóm kế bên nhà Lan), đang bị co giật mạnh, nhìn cứ như bị vong nhập.

Đang hù hì,nháo nhiết thì 1 bàn tay đặt lên vai Lan, giật mình, quay lại thì thấy Trúc, vẻ mặt Trúc không mấy hốt hoảng như Lan nghĩ.

Trúc thì thầm :

-" Hình như cứ vào mỗi khi cuối tháng thì sẽ có một người bị như vậy, mấy người này cứ giật xong rồi thì sẽ bị ngơ đi, giống như trẻ con vậy đó,khù khờ.

Mà những người bị toàn là con gái khoảng tuổi tụi mình, tớ cũng sợ lắm, nhưng cũng chả biết làm gì".

Lúc sau, chị Ánh cũng đã hết cơn co giật, không biết bà ngoại đã cho cô ấy uống gì nữa mà đã thấy ngất đi rồi.

Giải quyết xong chuyện, bà của Lan nói với dì Hạnh một số chuyện gì đó rồi đi về, mọi người cũng bắt đầu giải tán.

Lúc đi về Lan tò mò hỏi bà về chuyện khi nãy thì bà chỉ cảnh báo " không phải người làng này thì không nên biết nhiều".

Lan thầm nghĩ: “Nếu người ta không cho tôi biết thì tôi sẽ tự tìm” Lan tra Google, Lan thăm ngàn mà cũng chả tìm được gì, nên Lan chuyển qua tìm thông tin về mấy cái làng xung quanh.

Được một lúc lâu thì chán quá Lan lại lăn ra ngủ.

Tỉnh giấc thì đã gần chiều( trường mà Hạ Lan học chỉ dạy học vào buổi sáng, nên chiều được nghĩ) đang ngồi chơi điện thoại thì có người gõ vào cửa sổ, Lan mở ra xem thì lại là Thanh Trúc.

-" Nè Hạ Lan, có muốn đi chơi với tớ không?"

Giọng dè dè của Trúc phát lên.

Vì ham vui nên Lan đi cùng Trúc, ở bên ngoài còn có thêm 1 người nữa , đó là Dũng- bạn của Trúc.

Dũng là một chàng trai tuấn tú, là bạn thân của Thanh Trúc.

Từ nhỏ, Dũng là trẻ mồ côi nên đã được những người ở trại trẻ nhận nuôi ( nói là trại trẻ nhưng thật ra chỉ là 1 cái nhà to mà vợ của trưởng làng mở và thu nhận có 5, 6 đứa bé) vì lớn lên không có cha mẹ nên Dũng bỏ học từ sớm, người dân thương Dũng nên cất cho cậu một căn nhà nhỏ ở gần sát làng Mễ.

Nhờ sự giúp đỡ của Trúc mà Hạ Lan với Dũng rất nhanh đã quen nhau, ba người định đi vòng quanh làng chơi.

Đang vui chơi thì điện thoại của Dũng vang lên, " tối nay làng có mở lễ nên là nhờ tôi qua đó giúp" nói xong thì Dũng cũng tạm biệt, rồi chạy nhanh đi.

Lan hỏi Trúc thì cậu ấy nói: ở làng Mễ cứ đến cuối tháng thì làng sẽ mở lễ tế huyết.

Nghe tế huyết có vẻ hơi ghê nhưng thật ra là mỗi người trong làng Mễ sẽ lấy vài giọt máu của mình để góp vào một chiếc bát sứ to của làng.

Trúc rủ Lan đi lễ, Lan sợ đau nên đã từ chối.

Trúc lại nói: “chỉ có làng Mễ mới tế huyết thôi mình đi xem cho vui không cần tế cũng được”.

Vì là con người ham chơi, với lại không cần tế múa gì đó nên tôi cũng hào hứng tham gia.

Sau khi về nhà, Lan tắm rửa sạch sẽ, chắc cũng có nhiều người nên Lan sửa soạn một chút (sương sương cũng gần 1tiếng).

Ra khỏi phòng, bà Lan nhìn Lan hồi lâu rồi đưa cho Lan một sợi dây chuyền, vẫn là sợi chỉ đỏ giống mẹ hay đeo nhưng là mặt dây chuyền bằng đồng có khắc nổi chữ Cải sư và nói :

-"Lúc nào cũng phải đeo nó, với lại đi chơi thì về sớm tí".

Lan gật gật đầu.

Ngoài cửa sau, Thanh Trúc và Dũng cũng đang đi tới.

Thấy tụi bạn đến, Hạ Lan dọn dẹp nhanh chóng rồi chạy ra.

Đi ra ngoài, Hoàng Dũng thấy Hạ Lan mặc đồ khoét hai bên eo nên đỏ mặt tía tai quay ra chỗ khác.

Còn Thanh Trúc thì chọc ghẹo nói :

-"Thì ra con gái thành phố thường ăn mặc như vậy-"

Cả hai cười nói vui vẻ rồi cùng nhau đi qua làng Mễ.
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 5 ( lễ tế huyết)


Vừa đi vừa nói chuyện một lúc thì cũng đến đến làng Mễ, hai làng cách nhau một cái hành rào gỗ đã gần mục.

Đi qua làng Mễ thì thấy trưởng làng Mỏm đang đứng gần gốc đa ( tên : Niên Hạo), Trúc và Dũng chạy lại chào hỏi.

Vì Là lần đầu tiên gặp trưởng làng nên Hạ Lan có chút bối rối chỉ thấy Trúc vào Dũng chào nên cũng chào theo.

" Ừa Lan đấy à, dạo này bận nhiều công chuyện nên chưa qua hỏi tham nhà con được, khi nào rảnh thì ta sẽ qua thăm"

thấy bác trưởng làng nói vậy Lan cũng lễ phép đáp lại

"dạ không cần phiền đâu"

Niên Hạo gật đầu cười rồi hỏi lũ bạn

" Mà mấy cháu đang đi hội đấy à ?

"

Hai người kia gật đầu rồi tạm biệt bác ta đi đến nơi tổ chức hội.

Ở đây rất náo nhiệt do là một trong ba làng có diện tích đất lớn nhất hầu như mọi hoạt động ở đây toàn là diễn ra ở làng Mễ.

* diện tích đất Mễ;Mỏm;Trùng theo thứ tự lớn đến bé*

Nơi tổ chức lễ này ở bên phải dưới một ngọn núi nhỏ, ở đó có một cái đền, trước đền là một cái sàn hình chữ nhật ở bốn góc thì có bốn cây cột lớn sơn màu nâu đỏ, có cầu thang dẫn lên.

Ngoài mái là bằng gạch ngói ra thì toàn bộ làm bằng gỗ, xung quanh thì có đốt lửa và bày ghế ra cho người ta ngồi.

Vì sợ đông nên Hạ Lan cũng với lũ bạn vào ngồi trước.

Ở xa xa thì Thành Long đang nhìn Lan mà mặt ửng đỏ( phần lớn người dân ở đây chỉ toàn mặc đồ kính cổng cao tường nên với phong cách ăn mặc của Hạ Lan bình thường cũng đã khiến người ta nhìn có chút ái ngại, thêm người dân ơi đây nữa).

Đang ngồi thì có một đám con trai đến chỗ của Hạ Lan nói chuyện ( nói thẳng ra cua đó ).

Mà thấy sắc mặt của Lan cũng chẳng quan tâm lắm.

Nói được một hồi thì tụi nó đâm ra giành nhau chỗ ngồi kế Hạ Lan.

Thấy chúng nó chuẩn bị đánh nhau thì Trúc can thì bị Hạ Lan giữ lại nói nhỏ vào tai.

"dù sao thì cũng chưa tới lễ vậy thì ngồi đây coi kịch đi"

Thấy Lan nói thế Trúc không ra can nữa, được một hồi thì Long đến điềm tỉnh ngồi vào chiếc ghê đó, thấy vậy tụi con trai định lao vào đánh Long thì Trúc nói chỗ này là của Long từ trước rồi.

"Vậy sao nảy không nói với tụi tao ?"

Trúc trả lời

" thì nảy tụi mày có hỏi đâu"

Ngồi được một lát thì Lan đâm ra buồn chán quay qua bắt truyện với Long

" Cậu ở làng Mễ hả ?"

Vì lần đầu Lan mở lời nên Long nên cậu bất ngờ mà nhất thời không mở được miệng trả lời, đang định nói quay lại thì Lan đã quay nói chuyện với Trúc cậu cũng chẳng biết làm gì.

Lan Cảm thấy bị quê nên là chỉ có thể bẻ chuyện nói với Trúc .

Đến khi Dũng quay về thì tôi đổi chỗ với ( với tính tình cũng Hạ Lan thì là ghét ra mặt luôn),

Nghi lễ bắt đầu, hai dòng người mặc áo trắng thêu họa tiết của người bản xứ đi lên, trên đầu có đội một cái khăn được quấn rất đẹp mắt, họ nhảy một điệu múa trông rất lạ nhưng cũng rất thú vị coi được khoảng 20 phút thì kết thúc, mọi người xếp hàng đi đến lên giữa sàn đền,

ở đó cái để một bát sứ to bên trong trong có bỏ trước một chút nước, tác dụng là để cho máu khỏi đông.

Thấy không còn gì vui Hạ Lan cùng với Trúc đi vòng vòng làng còn Dũng thì đi giúp mấy người dân dọn dẹp.

Ở đây không có quá nhiều mấy quán ăn vặt giống như trên thành phố.

Nên chỉ có thể đi qua đi lại xung quanh làng Mễ.

Đang đi thì gặp Long, vì lí do còn quê dụ vừa nảy nên muốn bỏ đi thì Long lên tiếng

"Hạ Lan....Hạ Lan...."

Thanh Trúc cũng nếu lại.

" cậu có thế nói chuyện với tôi một lát không"

Giọng vụn vặt của Long vang lên, bình thường câu ta đâu có bao giờ nói chuyện với ai, còn rất cứng rắn nữa, nhưng sao hôm nay lại chủ đông bắt chuyện với người khác còn với giọng ái ngại nữa Thanh Trúc thì thầm vào tai của Hạ Lan.

Nói rồi cô đẩy Hạ Lan qua phía của Thành Long.

Hai người dẫn nhau đến phía sau cái đền,

"Chuyện hồi nãy cho tớ xin lỗi"

Ngắc của Long rồi quay đầu đi chỗ khác, Hạ Lan thấy vậy bị ngơ ra luôn, đó giờ chưa có ai xin lỗi mà nói như vậy cả, mà dù sao Hạ Lan cũng không phải giận dai

" Ừm, mà cậu quay ra đó chi vậy"

Nghe vậy Thành Long vui mừng quay lại rồi hai người nhìn nhau cũng chẳng nói gì, vài giây ngơ ra thì Long lên tiếng nói

" Bộ người thành phố ai cũng tính nóng giống như vậy hết hả"

nghe vậy Hạ Lan tức lên không nói lời nào bỏ đi kệ Thành Long ở đó.

Thấy Hạ Lan đi Thành Long không biết mình đã nói gì sai nữa, hình là không nỡ những mà Hạ Lan đã bỏ đi rồi cậu ngồi đó vò đầu bứt tai.

Bên này Thanh Trúc và Hạ Lan núp sau bờ tường cười khúc khích.

Trên đường về Hạ Lan và Thanh Trúc vẫn còn cười chuyện vừa nảy.

" Này Hạ Lan cậu cao tay thật làm cho cậu ta tơi bời luôn, đó giờ tôi chưa từng thấy vẻ mặt cậu ta như vậy"

Thanh Trúc vừa cười vừa nói với Hạ Lan.

Thì bất giác cảm thấy có ai đó đang theo dõi mình, cảm thấy nghi hoặc Hạ Lan nắm tay nói nhỏ với Trúc.

Hai người cùng quay lại thì đường chính để đi thì hóa ra là Dũng,

"này cậu làm tụi tớ chết khiếp đấy"

Trúc tức giận đấm vào ngực của Dũng.

" Thôi mà thấy hai câu đi một mình muốn trêu chút thôi"

rồi ba người cùng nhau đi về nhà.(con đường Lan và Trúc đi là con đường tắc vì đường chính nhiều người quá nên Trúc dẫn đi đường này ).
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 6 ( đêm hôm đó )


Sau khi tạm biệt Thanh Trúc với Dũng Thì Hạ Lan đi về nhà, tẩy trang, sức kem, đắp nạ,....sau khi hoàn thành thành tỉ tỉ bước skincare thì Lan mới đi ngủ.

Do khác mệt nên chỉ một chút là Lan đã chìm vào giấc ngủ.

Một hồi sau tiếng lộc cộc từ của sổ phát ra, bổng nhiên hai cánh cửa sổ từ từ mở ra một người áo mặc áo đen đi vào trên tay cầm cái bình nhỏ.

Rón rén bước đến chỗ của Lan, hắn dùng một cái khăn tre mắt Lan lại rồi từ từ mở nắp của bình nhỏ mà hắn mang theo đang định hạ độc thì bỗng nhiên Lan quay qua, theo phản xạ hắn núp xuống dưới giường, vài giây sau thì thấy không có động tỉnh gì hắn ngồi dậy một lần nữa mở nắp bình ra thì chợt đưa mắt thấy mặt dây chuyền hình đồng xu mà bà của Lan đưa thì bị khựng lại, một lúc sau thì hắn bỏ đi không biết vì lý do gì.

Hay là do mặt dây chuyền đó có thứ gì làm hắn phải e ngại.

Nhưng hình như hắn đã bỏ quên chiếc khăn trên mắt của Hạ Lan.

- Vào buổi sáng Lan thức dậy mở mắt nhưng không thấy ánh sáng lấy tay sờ xem thì thì có một miếng vải đen còn có mùi thơm nữa, đưa lên mũi hửi thì có một mùi thơm rất lạ chưa từng thấy bao bình thường Lan cũng thích dầu thơm lắm nhưng mà cũng chứa thấy mùi nào lại như mùi này, nằm một hồi thì mẹ kêu Lan quăn cái khăn ra một chỗ khác rồi chạy đi đánh răng.

Ăn cơn xong thì tôi đi học vì hôm nay mẹ tôi đi làm sớm nên tôi phải lộ bộ đến trường, ra ngoài cửa thì thấy Trúc đang đứng ở đó, thấy vậy Hạ Lan chạy ra hỏi sao cậu lại đứng đây thì Trúc đáp "hồi nảy mình qua nhà cậu để rủ đi học thì thấy bà cậu đi ra mà trên mặt rất căng thẳng, mình hỏi thì bà không nói gì rồi đi qua luôn, tưởng nhà cậu có truyện gì nên không giám vào" " mà bộ có truyện gì hả " Hạ Lan suy nghĩ rồi trả lời không mà sáng giờ cũng đâu có truyện gì đâu, vì sợ trễ nên hai người cũng không suy nữa mà đi đến lớp.

Vào lớp thấy mọi người đang bàn luận sôi nổi thì máu nhiều chuyện của Hạ Lan và Thanh Trúc nổi lên, hai người vào hỏi có chuyện thì mới biết là sáng nay thức dậy mới có thêm một người bị mất trí nhớ nữa ( giống như Ánh vậy), nhưng đặc biệt là không phải cuối gần cuối tháng mới có người bị như vậy sao, mà cái này mới đầu tháng.

Hạ Lan nghĩ mấy cái làng này kì lạ, không biết người tiếp theo có phải mình không.

Mà Hạ Lan không biết mình đã bị chọn làm múc tiêu rồi nhưng may mắn thoát được một lần.

Đang bàn luận xôn sao thì cô vào mọi người quay về chỗ bắt đầu học, sau khi ra về Lan và Trúc không về mà đi lên trên núi sau trường, "có thế người tiếp theo là mình không" Lan nói với giọng sợ sệt " thì bây giờ tụi mình mới đi điều tra nè " " hai mình thôi hả "Lan nhỏ giọng nói.

" Umk" " cậu điên à hai đứa con gái tụi mình thì làm được gì ?"

Chứ không phải cậu sợ chết sao Hạ Lan "giọng của Trúc khịa Hạ Lan.

Nói qua nói lại thì bụi cây bên đường run run, sau đó thì từ trong bụi phóng ra" Thành Long cậu là gì trong đó vậy", " thì thấy hai cậu tan học về mà không về làng nên đi theo", " vậy nảy giờ câu theo dõi tụi tui" giọng nghi ngờ của Hạ Lan.

Thấy Lan hỏi vậy Long bẻ qua chuyện khác nói "các cậu đang định điều tra dụ hồi sáng đúng không, cho mình tham gia được không", " khô...ng" chưa kíp nói hết câu thì bị Thanh Trúc kéo ra một bên nói " không phải nảy cậu than là chỉ có hai người thôi sao, giờ lại từ chối".

" chứ không phải người ta đẹp trai sao" " không phải cậu cũng sợ chết sao Hạ Lan" Thanh Trúc nhấn mạnh từ chữ như muốn có người kia nghe vậy, Long nghe được thì cười khúc khích .

Lan liền nhanh tay che miệng của Trúc lại rồi quay qua Long nói " được ".

" Ò " ngoài mặt thì tỏ ra bình thường nhưng trong lòng hạnh phúc không tả nổi (biểu hiện này là Long đã thích Lan, mà thích từ lúc đi hội ).

" đi theo tôi có chỗ này đẹp lắm " rồi dẫn đi một hồi thì đến một nơi có một con suối xung quanh thì được bao phủ bởi đá với cậy có, ven con suối thì có cỏ mọc mà lại cỏ này Lan và Trúc chưa từng thấy bào giờ, ở xa còn có bộ ghê đá nữa, "chỗ này là chỗ biết mật đó chỉ có tôi mới biết thôi" ở chỗ này là một khu đất nhỏ trong rừng, con suối cắt ngang hai bên bờ do giữa suối khác sâu nên tụi bạn có thể ở bên bờ bên này.

Bên này thì con mọc rất thưa do có Long thường xuyên cắt tỉa còn bên kia thì mọc um tùm.

" nè các cậu đều tra được gì chưa" Long hỏi " chưa " Trúc còn nói thêm "nảy giờ toàn chơi không chứ có làm gì đâu, nhìn kìa" nhìn ra kia thì Hạ Lan đang dọc nước gần con suối " nói là sợ chết mà giờ yêu đời phết nhỉ mong cho người tiếp theo là cậu" Trúc nó lớn lên cho người kia nghe.

Lan Lan nghe thấy liền lấy nước hất qua chỗ của Trúc " cậu !" thế là Thanh Trúc cũng chạy ra dỡn với Hạ Lan luôn.

Còn Long thì cứ chăm trú nhìn Hạ Lan.

Một lúc sâu thì Lan với Trúc ước như con chuột cống, hai người ngồi đó đợi quần áo khô, còn Long thì đi mua đồ ăn trưa.

Đến khi Long mua về thì Trúc với Lan cũng khô ( sao đồ khô nhanh dị😥).

Rồi ba người ngồi ăn với nói chuyện, " hình như tên đó chỉ nhắm vào những cô gái xinh đẹp, tuổi khoảng 16 đến 23 thì phải" giọng Thanh Trúc nghi ngờ nói " dị thì hắn là một kẻ biến thái rồi " Lan tiếp lời.

" ai biết được lỡ là con gài ganh tị với nhan sắc của người ta rồi sao" " cậu có ý kiến gì không Thành Long " Lan hỏi, "thất ra chị mình cũng bị đó ", "HẢ" giọng của Trúc và Lan đồng thanh.

MỖI NGÀY RA MỘT CHƯƠNG NHA MN
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 7( bí mật về tộc nhân)


" thật ra đêm đó mình cũng không biết gì cả, đến tối nghe tiếng lộc cộc trong phòng chị, nên mình đi vào thử thì thấy có mùi gì đó rất thơm mà còn quen thuộc nữa, chị mình thì nằm ngủ trên trán đầy mồ hôi nữa cửa sổ thì mở toang hoang, kêu hoài mà chị ấy không thức, nên mình đóng cửa sổ lạ rồi về phòng, sáng sớm thì chị ấy lên cơn giật, được nửa tiếng thì như bây giờ vậy cứ như là một đứa bé vậy".

Nghe xong Lan liền nói " dị là mục đích của hắn là làm trò đồi bại, rồi cho người ta uống thuốc".

" không phải, sáng mình vào thì thấy đồ đạc rất bình thường mà trên giường cũng không có dấu hiệu gì là làm việc đó cả ".

" dị thì chúng ta biết tìm manh mối làm sao"(giọng Lan), cả ba người như đi vào đường cùng thì Trúc lên tiếng "không phải là bà của cậu rất hay đi giúp những người đó sao", Hạ Lan nghe Trúc nói vậy thì mới nhớ ra là bà mình cũng có biết đến mấy cái vụ này.

Lúc này, ở trong ngồi nhà cửa Trưởng làng Mễ, có ba người đang ngồi nói chuyện với nhau lần lượt là ông Hạo( trưởng làng Hạo), Đường Nam( trưởng làng Mễ) và cuối cùng là Thụy Đông ( trưởng làng Trùng) là người lớn tuổi nhất trong ba trưởng làng (79 tuổi).

" Lão Mỏm hình như là người đó đã về rồi sao ?" lão Trùng hỏi ( biết danh của các người bạn già )."

ừm, còn dẫn theo một cải sư nữa" " ồ sinh con rồi à, trai hay gái " lão Mễ tiếp lời.

" ừm, đứa con gái mặc đồ khác biệt nhất trong lễ của ông đó, một mùi hương rất kì diệu như tiết là" nói đến đây Lão Mỏm đứng lên đi về.

Niên Hạo thì không thân với hai người kia nên cũng về trước chỉ còn hai người.

Lão Mễ nhìn Niên Hạo đi ra ngoài rồi hỏi lão Trùng " sao rồi ?" lão Trùng lật đật nói "mỗi tháng một ít thì sắp không đủ ".

Về đến nhà Hạ Lan mệt mỏi nằm trên giường trời cũng đã gần chiều, thì bà với mẹ Hạ Lan mới đi làm về.

Thấy bà về Hạ Lan chạy ra ngoài, lúc thấy bà thì Hạ Lan có chút cảm giác bị gượng lại, thấy Hạ Lan kêu mà chẳng nói gì thì bà lên tiếng " có chuyện gì thì đi theo bà ra ngoài vườn sau nói chuyện" nghe thế thì Lan chạy ra ngoài sân sau theo bà." có chuyện gì sao?

" bà trầm giọng hỏi.

Hạ Lan thấy bà hỏi thì cũng lật đổ nói " bà có biết về dụ mà mấy người trong làng mình bị giật không?

" nghe được lời bà suy nghĩ trong đầu dù sao cũng gần 18 cũng nên cho nó biết.

"Từ xưa ở đây là một tộc cổ cũng đã lâu rồi, vì không giao lưu với bên ngoài nên tộc nhân càng ngày càng ít, đến bây giờ thì chỉ còn mười mấy người già thôi, tộc nhân thì phân ra làm bốn cấp bậc theo thứ tự cải sư ; túy sư ; trùng sư ; huyền sư.

Trong đó Huyền sư là cấp bậc cao nhất sức mạnh của huyền sư thì không ai đo lường được.

Thấp nhất là cải sư sinh ra là đã được phong giống như là kế thừa, bà tu luyện gần như cả một đời nhưng cũng chỉ là cấp bậc túy sư" Lan chăm chú nghe bà nói nảy giờ hỏi vậy "con là với mẹ là cải sư hả?", bà ngoại gật đầu" thật ra cải sư chỉ có con trai mới được phong còn con gái thì phải học hỏi mới phong lên được, nhưng do tộc nhân ngày càng ít nên về sau người ta cũng cho con gái lên cải sư" .

" còn về truyện của mấy cô gái bị mất thần trí đó thì ta không rõ lắm chỉ biết là thời xưa có một loại phấn hoa Mễ hương, người ta dùng phấn đó nung nóng cũng với thuốc cho người bị độc hít, người hít phải sẽ bị hôn mê, trong thời gian đó độc sẽ bị đẩy ra ngoài bằng đường mồ hôi, chứ ta chưa nghe thấy có thể dùng để hạ độc người khác mà cỏ Mễ Hương đã không còn ai có thể tìm thấy nữa nhưng sao giờ nó lại xuất hiện, với lại chỉ có túy sứ mới có thể luyện được loại cỏ đó" nói đến đây Hạ Lan liền động não nói vậy thì hung thủ chính là người trong tộc, vậy bà có biết số người còn lại trong tộc ở đâu không?"

đang nói thì có giọng của một người đàn ông nói" ở làng Mễ ngoài nhà cháu, nhà ta nữa thì không còn, ở làng Mễ thì có Lão Nam, còn lại thì ở làng Trùng hết " là giọng của Niên Hạo " Ông tới rồi à " giọng bà tôi tiếp lời.

"Xem ra bà đã nói hết với nó rồi, cũng tốt chỉ có hai người chúng ta tìm ra hung thủ thì cũng khó" .
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 8 (Thuốc mê )


-" mai con đi theo, trưởng làng học cách luyện chế độc đi ".

Nghe thấy chế độc Lan hoảng hốt hỏi để làm gì ạ bà cầm ra một mặt đồng xu có ghi chữ túy sư rồi nói : -" luyện tập siêng năng vào để phong lên lên túy sư ".

Nói đến đây thì Niên Hạo chào bà rồi đi về, trời cũng chiều Hạ Lan đi tắm rồi vào ăn cơm, đang năm coi Facebook thì Trúc gọi.

-" Alô có chuyện gì không sao không gọi màn hình với mình ".

-" Màn hình gì ?".

À quên mất điện thoại thoại của Trúc là điện thoại cục gạch, lý do mà Trúc gọi là buồn chán muốn nói chuyện, vậy nên hai cô gái ngồi tâm sự đến hai tiếng sau thì Lan mới nhớ ra vụ hồi chiều định kể cho Trúc thì điện thoại Trúc hết pin, đành để ngày mai kể luôn cho Long vậy.

Sáng sớm chủ nhật Lan thức dậy thì, sau khi ăn sáng xong thì bà dặm Lan đi qua nhà của lão Mỏm, còn nói với cô : -" lúc học thì nên nhớ túy sư chế độc thì phải sử dụng nhưng thứ tinh túy mới tạo ra được thứ trên cả tinh túy ".

Nói tới đây bà cùng với mẹ Lan đi làm, để lại cho Lan với một đống từ ngữ không thể dung nạp vào đầu cái gì tinh túy với lại trên cả tinh túy, suy nghĩ một hồi thì lắc đầu mà đi dọn chén.

Tới 6giờ 30 thì Lan đi qua nhà của trưởng làng, đang định đi qua đó thì nhớ là nhà bác Hạo đâu, Lan đành phải qua nhà Dũng để hỏi, dùng thì cũng không xa nhà Lan lắm.

-" Nè Dũng ra đây đi tui hỏi cái này ".

Giọng Lan vang lên từ ngoài của vang vô, Dũng nghe thấy tiếng Lan thì cũng chạy ra hỏi chuyện.

- " Cậu ở nhà một mình hả có sợ ma không?".

- " Không, mà có chuyện gì vậy?".

-" Cậu dẫn mình đi qua nhà bạc Niên Hạo đi bà mình kêu mình học cái gì đó á ".

- " umk mình cũng đã rảnh" Thế là hai người đẫn nhau đi đang đi thì gặp Long.

-" Lan cậu đi đâu dị " Long chạy lại hỏi rồi qua Dũng chào.

- " Đây là Dũng bạn của mình với Trúc, tụi mình đang đi lại nhà bác trưởng làng ".

Thấy Lan với Dũng vui cười Long cảm thấy khó chịu nói - " Chiều nay đi với mình mình có chuyện này muốn nói " - " Ò mình cũng có chuyện muốn nói ".

Thật ra là Long chả có chuyện gì để nói cả nói vậy chỉ để có gì đó trước mặt của Dũng thôi, rồi tạm biệt Lan đi về.

Thấy Long đi Dũng với Lan đi tiếp, một lúc sau thì cũng đến.

Căn nhà mất rộng, Lan đi tới gõ cửa kêu : - " Có ai không!".

Đợi một lúc sau thì có người chạy ra mở cửa.

- "ai vậy " giọng cô Bích vang lên ( vợ ông Hạo).

-" có bác, bác Hạo có ở nhà không.

Lan có chuyện cần tìm bác ấy " Dũng lễ phép đáp lại.

- " Lan hả nảy ông ấy có nói với bác, còn bảo là dẫn cháu vào phòng luyện thuốc của ông ấy nữa ".

Rồi Lan và Dũng đi theo bác gái đi vào nhà, căn nhà này rất rộng đi một hồi thì mới đến, một căn phòng làm từ gỗ, còn có một cái bảng không phân sự cấm vào.

Bác gái rõ của vài cái thì tiếng của Hạo Niên Hạo vang lên: - " Vào đi, Dũng cũng vào luôn".

Sau đó Hạ Lan với Dũng bước vào bên trong được trang trí rất kì lạ, trên bàn thì tùm lum nhưng chai lọ, còn có cả mấy cái tủ nuôi cóc, rắn,.....Bác Niên Hạo thì đang chăm chú làm gì đó.

Hạ Lan với Dũng cũng không dám lên tiếng mà chỉ nhìn theo những động tác của Niên Hạo.

- "Chú ý nhìn vào, đây là cách làm thuốc mê" Thế là xong một buổi sáng ở trong phòng của Niên Hạo, Hạ Lan và Dũng chào rồi đi về, có vẻ là hai người này rất hứng thú với môn học này.

Đang đi thì gặp Trúc.

- " Này sáng giờ hai cậu đi đâu mà tớ tìm hoài không thấy vậy ?"

Trúc hớt hả chạy lại nói.

- " Ờ sáng giờ mình với Dũng đi ...."

Đang định nói thì bị Dũng bịt miệng lại.

- " không sao đâu bọn tới một bọn mà" rồi kể cho Trúc nghe chuyện từ sáng đến giờ với cả tại bác trưởng làng nói phải giữ bí mật nên Dũng mới không co nói.

-" À thì ra là bạn của tôi bây giờ cũng không thèm chơi với tôi nữa rồi, uổng công làm bạn thân suốt 4 năm, haz....."

Trúc nói với vẽ giận dỗi rồi rồi đi.

Thấy vậy Lan kêu Dũng chạy đi nói chuyện với Trúc đi không là mất cái tình bạn 4 nắm đó.

Rồi Dũng chạy theo Trúc đi một khoảng đường dài, Dũng cứ đi theo Trúc, còn Trúc thì chả quan tâm hờn dỗi mà đi tiếp.

Cuối cùng thì Dũng lên tiếng kêu(Thuốc mê )
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 9 (Thanh Trúc vs Dũng)


-" Nè tới không đi nổi nữa rồi !".

Dũng nói với giọng mệt mỏi.

-" Kệ cậu chứ đi theo tôi làm chi rồi than!"

Trúc buồn bực nói.

Vừa đi vừa nói thì Trúc bị dấp cục đá té ra bị chảy máu ở hai bên đầu gối, thấy vậy Dũng chạy lại đỡ Trúc ngồi lên ghế bên đường rồi dặn: -" Ngồi đâu tớ đi mua băng cá nhân!".

Một lúc sau thì Dũng chạy lại, tay vừa dán vừa nói: -" Cho chừa cái tật giận hờn, nữa đi thì chú ý có hai con mắt để nhìn mà !"

-" kệ tui chớ, ai cần cậu lo !"

Trúc bùng má nói.

-" Còn cứng miệng !" rồi ngồi xuống, quay lưng về phía Trúc.

-" Nè cậu làm gì vậy ?".

- " Nếu mà để cậu lội bộ đi về thì chừng nào mới về đến" -" Không cần cậu lo, tui tự đi về cũng được ".

Trúc tức giận nói.

-" Thôi mà cho tớ xin lỗi, tại vì bác ấy nói là phải giữ bí mật nên là..."

--" mà cậu lên đi".

Rồi Trúc leo lên lưng của Dũng, hai người cứ đi về đến nhà.

-" Nhà cậu không có ai hả ?, mà sao mặt cậu đỏ dị" ( Ngại đó 😳).

- " À không có gì chỉ là hơi nắng thôi".

Dũng sũy nghĩ *bộ có nắng hả 🤔* -" Tại cậu mà tui phải đi về nhà, ba mẹ với thằng Đại đi làm hết rồi , rõ ràng mà tìm Hạn Lan đi chơi xong rồi tự nhiên lại về nhà, chán ghê".

-"Vậy qua nhà tui đi chừng nào ba mẹ cậu về thì hãy về, cái chân đang bị đau nữa không đi theo Hạ Lan được đâu, tui thấy Hạ Lan qua làm Mễ rồi ".

- " Thôi vậy đàng phải qua nhà cậu vậy ".

Thế là hai người dẫn nhau đi về nhà Dũng.

" Ô, nhìn bên ngoài nhỏ mà bên trong rộng nhỉ hai phòng luôn " Trúc trầm trồ nói.

-" ừm hai phòng mà chỉ có điều là chỉ ở một phòng, phòng còn lại để trống cũng chả biết làm gì ".

-" Một mình một nhà ở kiểu này khỏi phải khổ sở bị cha mẹ trách móc đã thiết ".

-" Nữa có rảng hay buồn chán gì đó thì cứ qua đây chơi đi, tớ cho cậu cái phòng trống đó, dù sao thì tớ ít khi về nhà lắm làm việc đến tối mới về " vừa nói Dũng vừa đưa chìa khóa nhà cho Trúc.

Trúc không từ chối mà nhận liền luôn.

-" Wow, thiệt hả " Hai mắt Trúc sáng rực nói.

-"Ừm, nhưng mà có điều đừng qua phòng mình ".

-"Ai mà thèm, có cái gì bí ẩn hả" vừa nói Trúc chạy ào vào trong phòng Dũng.

Dũng cũng chạy theo.

-" Có cái gì đâu dị mà cũng không cho người ta vô coi" -" cậu làm gì mà cứ đứng che cái tủ đó vậy, có phải là có gì đó ở trỏng không?" .

Dũng hớt hả nói:-"đây là phòng con trai cậu lục lọi gì chứ".

-" Tớ thích cậu cản được tớ không" Rồi Trúc lao tới thì bị Dũng cản lại.

-" A.....a..., cái chân mới vừa hết đau giờ lại đau lại rồi" Dũng hốt hoảng chạy lại coi thì ngay lúc đó Trúc xoay người lên trước chụp vào cái tủ mở ra.

-" Trời ơi đồ lót mà.

Có gì đâu mà che dấu" Trúc đang định lục cái đống đó lên thì bị Dũng đá ra ngoài.

Trong đây Dũng đang gào khóc 😢.

Bên đây thì Lan đang đi qua chỗ làm gốm sứ ( chỗ mẹ với bà ngoại làm việc).

Bước đến của thì thấy mẹ cô đang làm bình, cô kêu : -" mẹ ơi con nè".

- "Sao mẹ nghe nói con đi học luyện chế mà".

-" còn làm xong rồi, bác ấy còn khen con nữa " đang nói chuyện thì Long đi lại kêu.

-"cô ơi vô ăn cơm đi, Hạ Lan cậu có vào ăn chung luôn không?"

--"Ò được, nảy giờ đi cũng đói, có thì mình ăn thôi mà có tốn tiền không ?"

đang nói thì thị mẹ gõ vào chán một cái nói: - " Ăn nói cho đàng hoàng !"

-" Mẹ...., đau chết rồi nè" Lan giãy đành đạch ôm chán nói.

Long cười rồi mời mọi người vô ăn.

Đang định ăn thì mẹ đuổi Lan đi rửa tay.

-"Mẹ con có biết chỗ rửa tay ở đâu đâu!" thì Long đứng lên nói: "để con đi với cậu ấy".

Rồi Long dẫn Hạ Lan đi, mẹ của Hạ Lan cười cuối cười suy nghĩ * con rể này đẹp trai đó, mà không biết con Lan có ưng không*.

-" Thôi đi thằng Long đó giờ có quan tâm đến con gái hả, mấy nó chỉ là bạn thôi, con không nhớ bữa trước có đứa bị từ chối trước mặt mọi người sao".

-" không lẻ mẹ không muốn thằng Long làm cháu rể chứ" --" có chứ một người vừa đẹp trai vừa học giỏi như nói thì ai mà chả thích".

Sau khi ăn cơm xong thì Long với Lan dẫn nhau đi lên sau núi chỗ con Suối .

Lên đến đó thì thấy Dũng với Trúc ở đó trước rồi.

-" Nè sao cậu lên đây sớm vậy?

".

-" Nảy ăn cơm xong buồn nên đi lên đây cho mát, còn dẫn theo Dũng nữa".

Xong rồi bốn người cũng nhau nói chuyện, Lan kể ra hết truyện mà bà nói cho mọi người nghe.

-" Vậy thì là do loại cỏ Mễ hương gì đó hả, nhưng mà nếu nó đã không còn nữa thì lấy đâu ra mà làm?"

Trúc thắt mắt hỏi.

- " Chắc là nó vẫn còn mà người ta không biết tới, nhưng mà mục đích người này là làm gì, rõ ràng là phấn làm ra để đẩy độc ra ngoài mà lại có thể làm ra để hại người" Long nói với vẽ mặt khó hiểu.
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 10 ( kéo duyên )


--" Thôi vậy để thêm nhiều manh mối nữa đi rồi tìm " Lan buồn chán nói.

-" Ê, mai là lễ kéo duyên đó hai mình đi đi Hạ Lan!".--" Lễ đó là lễ gì ?".

Thế là hai người bàn qua bàn lại ( kéo duyên là lễ truyền thống của người dân vùng này dành cho những người trẻ tuổi mà FA ).

-" Cậu có đi không Long " Trúc hỏi Long."

Chắc không đâu, mình còn nhiều việc lắm.

- " Dù sao từ trước đến giờ mình chưa yêu ai hay là ngày mai kiếm một anh xem cảm giác như thế nào🤤" Lan hào hứng nói.

-" À, hình như mình không có việc gì làm, dù sao cũng đi thử một lần cho biết" Long nói với giọng e dè.

Lan quay qua Dũng hỏi kệ Long đang nói: -" Nè cậu có đi không Dũng ".

-" chắc là có mai cũng không bận gì".

Thế là mọi người đi về nhà, * Không biết nên chọn đồ gì bây giờ *Long vò đầu bức tai suy nghĩ.

" Nè em làm gì mà rối nùi đồ lên vậy" chỉ Long cười khúc khích nói, - " chị đi ra ngoài đi rồi chút em mua kẹo cho chị, được không?".

-" kẹo hả, chỉ Thích ăn kẹo chị thích ăn kẹo" vừa cười vừa nói như đứa trẻ rồi chạy ra khỏi phòng Long./// -" Chết rồi không đem theo máy uốn tóc rồi sao uốn trời" Lan tuyệt vọng nói.

Rồi chạy ra ngoài sân sau chỗ mẹ đang chặt tre hỏi " mẹ có cái máy uố.....n..."

đang nói thì Lan nhìn vào mấy cái ống tre rỗng suy nghĩ * hai lấy mấy cái đó quấn tóc xung quanh* nghĩ là làm Lan đã lấy hết mấy cái đống tre đó quấn hết lên tóc.// -"lên ăn cơm Lan ơi " tiếng bà ngoại kêu.

Ngồi vào bàn Lan tới làm cho bà ngoại hết hồn nói " mày làm gì vậy ?".

Mẹ Lam thấy vậy liền nói "kệ nó đi mẹ ".

Rồi cả nhà ngồi ăn cơm, đến lúc ngủ thì Lan định gỡ ra mà sợ tới sáng nó lại thẳng ra nên để như vậy ngủ luôn đến sáng.* chút nữa phải là đi qua nhà bác trưởng làng luyện tập không biết nó có thể cong tới chiều không ta ?*.Sau khi làm xong hết việc của buổi sáng.

Hạ Lan qua nhà cửa Thanh Trúc.

-" cậu mặc đồ gì vậy hả Trúc?

" Lan hỏi.

-"Nè đẹp không, bộ này là đẹp nhất của mình rồi đó!".

-" Thôi không được đâu xấu lắm, qua nhà mình đi hai mình chắc cũng cùng kích thước " .--" được không".

" trời ơi, có gì mà không được đồ của mình mà, đi thôi".

Rồi hai người dẫn nhau qua nhà Hạ Lan."

Cậu mặc cái đầm đên đó đi" " Mình không thích mặc đầm".

" vậy cái quần này với cái áo croptop đó đi " -" dì có hỡ quá không".

"Bình thường mà " thế là Lan mặc đầm ( cái vali của Lan chỉ có 10 bộ, còn cái vali của mẹ Lan nữa nó chỉ có đồ ăn, với một bộ đồ bộ của mẹ Lan, còn nhiêu là đồ của Lan hết) , sau đó hai người đi trang điểm.-" này là gì vậy " Trúc cầm cây đánh mắt lên hỏi.

" nảy giờ cậu hỏi mình cả trục lần rồi đó, bộ ngoài cây son thì cậu không biết gì nữa hả?".

Thế là hai người lay hoay một lúc lâu mới xong.

Hai người chào bà rồi đi.

Trên đường rất nhiều người nhìn vào Lan với Trúc lâu có vài đứa con trai chạy lại hỏi nhưng mà hai người cũng chã quan tâm mà đi đến trường.

Đến cổng tường thì cả một đống con gái bu xung quanh Long với Dũng.

Lan với Trúc đi tới.

Long với Dũng nhìn thấy hai người thì đứng hình.

-" Nè, đi thôi " Trúc lên tiếng làm hai con người hoàng hồn.

Thế là mọi người giao lưu với ăn đồ ăn để ở cái bàn dài giữa sân trường.

Đến tối thì đến lúc mọi người đi tìm hiểu nhau.

-" Hạ Lan cậu có thể đi cùng mình không?

" Long nói với giọng e de.--" ừm, đi thôi", "HẢ" thấy Lan đi lên trên núi Long chạy theo.

-" Mọi người ở đây về sớm vậy ? , chưa chơi gì hết " Lan buồn giọng nói.

-" thì ở đây người dân bình thường cũng như vậy mà, chỗ cậu nào mới ngủ".

-" bình thường ở chỗ tớ cỡ 12 giờ đêm vẫn còn ngồi ở quán bar".--" quán bar là quán rượu á hả, mình cũng có nghe qua".

" Nè Hạ Lan mình thí.....ch...."

đang định nói thì giọng Trúc chen vào nói " Hạ Lan ở chỗ kia có người chết ".

"HẢ" giọng Lan và Long đồng thanh.

"Chỗ kia có người chết kìa". #30 phút trước# - "Thanh Trúc nay cậu đẹp thật" Dũng ấp úng nói.

Thanh nghe vậy liền đỏ mặt nói " đồ sến sẩm" hai người vừa đi vừa nói chuyện.

Đến ngã ba ngay lúc Dũng đang định tỏ tình thì Trúc kêu " Dũng có ai đang nằm kìa" Trúc đưa tay chỉ cho Dũng thấy.

Sau đó hai người lại thì thấy người kia cổ máu không, hốt hoảng hai người chạy đến chỗ của Lan và Long.

Lỗi mn kéo xuống phía dưới coi chương 11, do là không có chèn chương đc
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 12 ( Tuyệt tình tán)


-" Nè đi theo tôi có chỗ này đẹp hơn ở chỗ suối nữa" Rồi Long dẫn Lan lên đỉnh núi, ở đây cây cối xanh mát bao vây một khoảng không, đứng ở đây thể nhìn thấy gần hết làng Mễ .

-" Wow, đẹp quá.

Sao cậu tìm được mấy chỗ này vậy". _" thất ra chỗ này nhiều người biết lắm, mà tại nó hơi xa với lại người ta đi cũng chán rồi, mỗi khi trăng rằm thì mọi người ở trong làng sẽ tụi họp ở đây đốt lứa trại".

-" Mà nè tôi muốn nói là TÔI THÍCH CẬU."

--"HẢ?".

-" TUI NÓI LÀ TÔI THÍCH CẬU, LÀM NGƯỜI YÊU TÔI NHA".

Long dùng hết cản đảm nói ra.

-" ừm dù sao thì đó giờ tôi chưa yêu ai, cũng nên thử một lần".

-" thiệt hả ?"

Long hạnh phúc ôm Lan, móc trong túi ra một cái lắc đeo vào tay lan.

Rồi hai người nắm tay nhau đi về.......................................... ~~ Giống như đang viết ngôn tình quá ~~ Bên này Dũng với Trúc dọn lại căn phòng trống.

Rồi Trúc đi về nhà.

Tối nay là cuối Tháng.

Vì dụ giết người mà tháng này lễ Huyết tế không diễn ra.

Mọi người chìm vào giấc ngủ.

Một cái tay thò sao cậy cửa sổ phòng Trúc, hắn tao thành công bước vào để tấm vải lên trên mắt, rồi từ từ mở bình phấn độc ra, ngay lúc hắn định hạ thủ thì Trúc ngồi dậy dùng bột của Tuyệt tình tán chọi vào mắt hơn.

Vì độc của Lan chỉ làm cho hắn bị cay mắt thôi nên hắn đã bỏ chạy được.

Nghe thấy tiếng Trúc kêu, ba mẹ Trúc chạy vào thì thấy chút đang đứng ngoài cửa sổ nhìn theo tên đó.

- " Có chuyện gì vậy Trúc " ba mẹ Lan hốt hoảng hỏi.

- "là người mà thường xuyên đi hạ độc mấy cô gái đó nhưng con đuổi hắn đi rồi ".

Không còn chuyên gì nữa Rồi cả nhà lại đi ngủ.

Sáng sớm sau khi ăn cơm xong Trúc chạy qua nhà Lan rồi rủ thêm Long với Dũng.

Long, Lan, Trúc đi trước Dũng thì còn đang làm việc.

-" nè cậu thấy mặt được hắn không ?".

- " hắn bịch mặt mình không nhìn thấy, nè hắn còn để lại miếng vải có mùi thơm này nữa".

-" cái này quen lắm hình như ở nhà mình cũng có một cái, vậy không lẻ mình bị hắn đột nhập vào phòng mình rồi sao, mà mình có bị gì đâu".

Long nói: " hay là do cậu cũng một tộc với hắn ta nên mới không hại cậu".

-" cũng có thể".

Đang nói thì Dũng chạy vào.

- " Nè Trúc cậu có bị gì không, hắn có làm gì cậu không, có bị thương không, bị thương chỗ nào,...".

Dũng hỏi dồn dập Trúc.

- " Tớ không có bị gì hết, nhờ có cái bình mà Lan đưa đó".

--" cái đó là Tuyệt tình tán, tên nó hay vậy mà cậu cứ quên hoài vậy".

- " Bỏ qua cái vụ đó đi mà nó chỉ làm cay mắt thôi, chứ có làm mù mắt tạm thời như cậu nói đâu".-- "thì nó chỉ mới thử nghiệm thôi mà".

-" Nè đi ăn bún đậu mắm tôm không?"

Long rủ.

-" Ở đây cũng có bún đậu mắm tôm nữa hả".

-" Ừm có đi không?"

--"đương nhiên là đi rồi".

Thế là bốn người rủ nhau đi ăn bún.

Đang ăn thì có một cái xe tải chạy qua.-" ủa có xe tải nè sao mình trước đây không thấy".

" thì lâu lâu người ta mới lại đây nó là bán nguyên liệu, vật dụng" vừa nói Trúc lấy tay chỉ ra cái của đá to nằm trong góc hẻm.

-" Ủa có đường to vầy mà mẹ với mình đến đây bằng đường rừng".

Ăn xong rồi Dũng nói: -" Tớ đi đây ".

-"Cậu đi đâu vậy "(Trúc hỏi).

-" đi luyện tập đó, cậu ấy vẫn chưa bằng mình nên phải đi luyện tập tiếp"......................

-" Mình thấy Thủy tràm của cậu xịn hơn có của Lan mà sao cậu vẫn thua Lan hả" nghe được Trúc nó Lan lao lên chọt lét Trúc.

-" Tuyệt tình tán của mình cứu cậu một mạng mà cậu không nhơ tên mà đi nhớ tên cái bình Thủy Tràm đó".

-" Tại của cậu khó nhớ quá chi".

--" nè cậu đem này đi cho bác ấy đi nói là cảm ơn bác ấy là đã giúp Hạ Lan" Long cầm bịch bún nói với Dũng.

-" Nè có gì đó không đúng, cậu có liên quan gì đến Hạ Lan nhà chúng tôi" Nói đến đây ai cũng im lặng.

" À thì ra hai cậu...., nè cậu dám giấu mình Hạ Lan" Trúc nhảy qua Hạ Lan chọt lét.

-" Đừng nhột lắm, tại vì chưa có thời gian nói mà " rồi Lan đi qua nắm lấy tay Long " thật ra mình với Long đã hẹn hò ".

Thế là Trúc ngồi bắt đầu trọc Lan.

-" Thôi bác ấy không thích đồ có mùi hôi đâu".

Dũng nói với Long, rồi chạy đi.~( mình cách dòng quá trời luôn là lên đây nói cứ bị đôn dòng ấy lạ lắm)~
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 13 ( Vui chơi)


-" Sao đó giờ mình không biết bác ấy không thích đồ có mùi" Lan nói.

-" Chắc vì Dũng cũng sống ở nhà bác ấy râu rồi mới biết".

-" Nè mình đi qua đây chút" nói rồi Lan chạy lại chỗ chiếc xe tải hồi nãy.

Một lúc sau thì chạy về nói "bên có mở cửa hàng đồ dùng kìa hiện đại kìa"--"đâu chỗ nào ?" thế là Trúc kéo Lan chạy lại xem, thấy hai người đó đi Long cũng chạy lại.

-" Chú ơi sao tự nhiên ở đây lại mở cửa đồ điện vậy ?"

Lan hỏi --" Thì ở đây còn quê qua nên là ông chủ kêu lại đây làm ăn, cũng giúp cải thiện chất lượng cuộc sống mấy người ở đây.

-" Nè Lan này là điện thoại giống của cậu nè, cái này là cái máy làm bánh bữa hổm hai mình coi trên điện thoại nè" Trúc háo hức chạy qua chạy lại.

Long thì cứ đi sau Lan.

-" Nè anh có điện thoại không ?".

-" không, mọi lần thì có nhưng mà nó cũ quá nên hư rồi".

-" Ồ " nói xong Lan chạy lại lấy cái máy làm bánh bông lan rồi đi ra thanh toán.

-" Nè Trúc cậu có về không vậy".

Lan nói lớn kêu Trúc.

-" mình chưa coi xong mà cậu kêu gì chứ".--" nè mình có cái này tặng cậu nè".

-" có gì tặng mình hả " Trúc háo hức nhìn Lan.

-" tặng cậu cái máy làm bánh đó" Lan đưa cái hộp cho Trúc.

-" Thiệt hả, trời ơi yêu cậu quá trời" đang định hun Lan thì bị Long lấy tay đẩy ra.

-" Nè cậu làm gì vậy ai mà thèm giành với cậu, mà nè cái này chắc mắc lắm tớ không dám nhận đâu" Trúc đưa cho Lan thì Lan cản lại.

-" có một cái máy làm bánh thôi mà, 10 cái mình cũng cho cậu được".

-" Sao nay cậu giàu vậy, bình thường cậu có mang tiền đâu ?".--" có xoài là được rồi hỏi nhiều chi" rồi kéo tay Trúc đi.

May là mấy người đó nhận thanh toán qua điện thoại thoại đó chứ không là quê trước mặt của Long rồi Lan nghĩ mà rùng mình. ~~~~~~ Đêm hôm đó lại có thêm một người bị giết lấy máu vào một thiếu nữ bị dại.

Sáng sớm cả làng chấn động, ai cũng lo sợ.

-" Nè các cậu bây giờ ngoài chuyện chuyện tên biến thái ra, giờ còn chuyện giết người nữa" Trúc lo lắng nó.

-" Cái chuyện giết người thì tụi mình không lo, mình nghe nói phạm vi giết người chỉ trong làng Mễ, tụi làng Mõm thì sợ gì ".

-" Em nói nghe hay quá, lỡ hắn chưa giết tới làng em thôi".

-" Thôi đi hai người đừng có ở đây mà tình cảm, mình không có ai bảo vệ nè" Trúc trề môi nói.

-" Có mình bè mình sẽ bảo vệ cậu" Dũng chen vô nói.

--" Cậu mà đoi bảo vệ mình, bình thường cậu 24/24 đi làm việc lâu lâu mới đi chơi với tụi mình, làm sao mà bảo vệ được" -" Cậu không sợ tên đó quay lại nữa hả ?"

Lan hỏi Trúc.--" không phải có Tuyệt tình tán của cậu sao".--" Ủa sao nay nhớ được tên của nó rồi hả, mà nè mình đã nâng cấp lên rồi nè" Lan móc trong túi ra một cái bình khác rồi đổ với cái của Trúc."

Nè đi thôi lên trên đó trên không" Trúc chạy kéo Lan lên lên trên đỉnh núi.

" Nè từ từ thôi mình mới sức kém trống nắng chạy nhanh qua nó chảy đi hết mất".

-" nè tớ mỏi chân quá rồi nè " Trúc lệt lã nói.

-" Lên đi mình cõng cậu" Dũng ngồi xuống cho Trúc leo lên.

-" Thôi đi dù sao cũng sắp lên tới rồi" Trúc đỏ mặt nói.

-" Có sao đâu bữa trước tớ cũng cõng cậu đi rồi còn ghì, ngại sao".--" ai ngại chứ" thế là Trúc leo lên lưng Dũng.

-" Đã rồi nha, có người cõng luôn" Lan trêu Trúc.

-" Đỡ hơn cậu không có ai cõng" Trúc lêu lêu Lan kêu Dũng chạy lê trước, bỏ lại Long với Lan.

-" Nè em có mỏi chân không hay là..." chưa kịp nói hết câu thì Lan bỏ Long mà chạy lên trước, thấy vậy Long cũng đuổi theo.

-" Lâu lắm rồi mình không lên đây, kể từ năm 13 tuổi rồi" Trúc nói.

-" Bác Hạo kìa" Long nói.

-" Hình như bác ấy đang đi về hướng con suối, không phải chỉ có Long mới biết chỗ đó thôi hay sao" Lan nói.

-"Bác ấy định làm gì vậy ?"

Trúc hỏi.

-" Thôi kệ bác ấy đi, mình đi ăn cơm trưa cái đã" vừa nói Lan vừa mở hộp cơm ra.

-" Nè nãy kêu cậu xách lên thì không xách, đẩy qua cho Long, bây giờ thì giành ăn trước đúng là heo mà" Trúc nói.

-" Có người yêu để làm gì chứ đúng không " Lan nói rồi nhìn qua Long, thấy vậy Long gật gật.

-" Đồ bè lũ" .--" hay za, ai biểu cậu không có người yêu chi, bữa hổm có đứa chạy lại tặng cậu món quà cậu liền trả lại rồi từ chối người ta đúng là có phước mà không biết hưởng" Lan nói.

-" Thôi đi mình không thích kiểu người đó đâu ít ra thì cũng phải bằng được một góc của Long chứ".

--" mình cậu thấy được không" Dũng chen vào nói.

Nghe được Lan lấy miếng thịt đút vào miệng của Dũng nói:--"ăn đi" Lan với Long thấy vậy thì nhìn nhau cười.
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 14 ( Mấu chốt)


-" Nè cái khăn đây mình lục từ tối hôm qua mới thấy đó" Lan lấy cái khăn tìm được sau đêm hôm đó.

-" Cái này là cái khắn của tên biến thái mà các cậu giữ làm gì" Dũng khó hiểu hỏi.

-" trời ạ miếng vải này có mùi thơm lắm" Trúc đưa cho Dũng ngửi thì Dũng né ra.

-" Manh môi mà chúng ta có duy nhất là hai miếng vải này."

Long nói.

-" vậy chúng ta đi hỏi thử mấy gia đình bí hắn hạ thuốc đi" Lan nói.

Rồi mọi người cũng đồng tình rồi bắt đầu xuất phát.

-" Tấm của cậu có mùi gì vậy" Trúc hỏi Lan.

-" mùi này lạ lắm, đó giờ tớ dùng rất nhiều dầu thơm mà chưa thấy loại nào có mùi này" Lan nói rồi đưa khăn này cho Trúc ngửi.( phần lớn dầu thơm thường được làm từ aldehyde, ester… nên Lan ngửi thấy nó khác với loại dầu thơm trên miếng vải làm từ cỏ Mễ hương).

Trúc ngửi một lúc thì nói: - " Hai mùi có mùi hơi giống nhau, nè cậu ngửi thử xem" Trúc đưa cho Lan hai miếng vải để ngửi.

-" ừm đúng là mùi tựa tựa nhau".

-" chuyện bình thường mà, em nghĩ xem từ một người làm ra mà" Long nói.

Đi một chút thì cũng đến.-" nè đây là nhà của chị Thảo chị ấy bị trước khi cậu đến đó Lan" Dũng nói.

Rồi mọi người đi vào căn nhà hơi tồi tàn, giữa nhà một cô gái khoảng độ 20 đã chơi món đồ chơi của trẻ con.

Vừa chơi vừa cười khúc khích.

-" Sao mình thấy sợ sợ " Trúc kéo tay Lan nói.

-" không sao đâu vào thôi" rồi tụi bạn đi vào trong.

Cô gái thấy vậy chạy ra cười nói : -" Nè lại đây chơi đi , chúng ta sẽ chơi đồ hàng được không ha...ha " Chị Thảo nắm tay Dũng kéo kéo, thấy Dũng không phản ứng gì chị Thảo buồn nói: -" không vui gì hết " Rồi chạy xuống sau nhà.

Được một lúc thì mẹ của chị Thảo đi lên.

-" Dũng hả tìm cô có chuyện gì không ".

-" Dạ, con có chuyện này muốn nhờ cô giúp" Dũng nói rồi Trúc đem hại miếng vải đưa cho cô.

-" Cô ngửi xem có gì quen không?".

Mẹ Thảo ngửi qua ngửi lại rồi cầm miếng vải của Lan nói.

-" cái này cô ngửi mùi rất quen thuộc, ngửi nó cô liền đến nghĩ con Thảo, mà cô không biết là mùi này có ở đâu trên người nó nói chung là rất quen thuộc" Hỏi thêm một chút nữa thì cũng chẵn được gì.

Tụi bạn tạm biệt mẹ chị Thảo rồi đi về.

Từ lúc Thảo bị như vậy vì thương con mà chỉ có một mình cô bỏ việc ở nhà canh Thảo, không có tiền nhà của Thảo càng ngày càng khốn khổ, may là có trưởng làng mỗi tuần cấp lương thực.

Vừa đi Long vừa suy nghĩ tiết ra mùi mồi hôi, mùi hương quen thuộc.

" Nè các cậu mình nghĩ ra gì đó rồi" Long nói, mọi người đều quay lại hỏi.

-" nghĩ ra cái gì?

".

-" Mục địch của người này là lấy dầu từ những cô gái này bằng cách chế lại cách trị độc của cỏ Mễ hương, nên mục tiêu nhắm đến là những cô gái trẻ".

-" đúng vậy anh rất có cơ sở, vậy thầy người này chắc chắn là người rất thích dầu thơm" Lan nói." vậy suy ra người này là con gái, vì chỉ có con gái mới thích sài dầu thơm, mà hình như đêm hôm đó mình nhìn thấy hắn là con trai mà" Trúc ngơ ra nói.

-" rồi cậu nói chi vậy?".

-" thì..., người này chắc chắn sẽ ghét mùi hôi vì thích mùi thơm" Trúc suy luận nói ra.

-" chưa chắc lỡ người ta thích dầu thơm mà cũng không ghét mùi hôi luôn thì sao" Lan nói.

-" mà cái miếng vải này thơm thiệt " Trúc cầm đưa lên mũi hửi rồi lấy bị mắt của Dũng hỏi: -" thơm không" Dũng nhanh tay gạt miếng vải ra nói.

-" mùi này mình không thích".

-" Thơm như vậy mà không thích".

Lan chen vô nói :-- " Đường nhiên là không thích rồi nảy mình đưa cho người yêu mình ngửi, bây giờ ảnh chạy đi mua chai dầu rồi kìa, còn nói là nó không phải mùi của em, khó chịu lắm" Lan khó hiểu .

" Vậy là ngoài con gái con trai ngửi sẽ cảm thấy khó chịu sao" Trúc nói.

-" thì chắc là vậy rồi nhìn Dũng cậu quơ cái khăn chúng bây giờ Dũng cởi áo khoát ra luôn rồi, hông chừng về nhà quăn luôn bây giờ".

-"Cậu nói quá, đúng là nó thơm lâu nhưng mà giặt thì nó cũng đi chứ bộ."

-" Cậu ấy ghét mùi này như vậy mà sao mà tự giặt được" một hồi thì Long cũng chạy lại trên người đầy mùi dầu gió.

-" Nè cậu còn không cho tớ xin miếng" Dũng nói, rồi Long đưa cho Dũng chai dầu.

-" Cái gì vậy trời, có cái mùi thôi mà làm quá vậy trời" Trúc khó hiểu nói ( thật ra Dũng với Long đã chắc chắn thích Trúc với Lan rồi nên hai người này bị thái hóa với những đứa con gái khác)
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 15 ( Quá Khứ Dũng)


-".

Thôi tạm biệt các cậu mình đi luyện tập đây" Dũng nói rồi chạy đi.

-" Ủa Lan, Dũng vẫn chưa thăng lên nữa hả, lâu vậy ?"

Trúc bùn nói.

-" Sao vậy lo cho người ta hả" Lan chọc Trúc.

Trúc đỏ mặt chạy đi trước. ~~~~~~~~~~~.

-" có ai ở nhà không ?"

Dũng kêu cửa nhà bác Hạo.

-" Ra đây đợi chút" bác gái chạy ra mở cửa.

-" Dũng đó hả con".

Dũng chào bác rồi đi vào.

-"áo con có mùi gì vậy".

-" Dạ không có gì đâu, mùi này là dầu thơm của Trúc bạn con, nãy vớ nhầm nên hơi có mùi".

-" Bạn con sài dầu thơm giống với của ông nhà".

-" Dạ, bác nói là dầu thơm của bác trai giống với của bạn con hả ?"

Dũng hốt hoảng hỏi.

-" mùi này bác có thấy ổng sài rồi, không sai được đâu" nghe đến đâu Dũng không tin nổi nữa, rồi nói với bác gái: -" Bác nói với bác trai là nay con có việc đi trước.

Rồi Dũng chạy thục mạng đến chỗ của tụi bạn.

-" Nè có chuyện gì mà cậu chạy dữ vậy ?".

Thanh Trúc thấy Dũng lao lại thì hỏi.

-" Mình biết ai là hung thủ rồi!"

Dũng vừa thở vừa nói.

-" Hả" cả ba người đều hoảng hốt.

Rồi Dũng kể lại chuyện mới vừa nảy cho mọi người nghe.

-" Chuyện này chắc là có hiểu lầm, chứ không thể nào đâu bác ấy là người dạy cho hai chúng ta mà" Lan lắc đầu nói.

-" Sao em biết là không phải bác ấy" Đang bàn thì có một bà lão núp trong bờ tường cười lớn như điên dại.

-" Ha...ha...ha...ha ta chờ đợi cũng đã 19 năm này rồi cuối cùng thì cũng đã ta đã biết hết tất cả" Rồi chạy đi.

-" Nè, có phải bà ấy đã nghe hết nhưng gì chúng ta nói rồi không" Trúc nhìn về hướng bà lão nói.

-" không sao đâu bà ấy bị điên" Dũng nói làm mọi người nhẹ nhỏm.

-" Bầy giờ chúng ta phan hay vạc trần Bác ấy, cần thêm nhiều thêm thông tin đi rồi hãy phán, còn em đứng nói cho bà ngoại của em nghe" Long nói.

-" Bây giờ Dũng đi đến chỗ của Bác ấy học tiếp đi, để khỏi bị nghi ngờ" Rồi mọi người tan nhau về.

-" Về rồi đó hả Lan?

" Mẹ của Lan nói vọng ra sau nhà.

-"Dạ, con mới đi về".

-- " con đi với bà ra giếng lấy nước đi" mẹ Lan nói với Lan.

Ra ngoài trước thì thấy bà tay cầm hai xô nước, Rồi hai bà cháu đi ra giếng làng" Đang đi xáp nước thì thấy bà lão hồi nay, thấy Lan cứ nhìn lão thì bà ngoại hỏi: -" cháu gặp bà ta rồi sao?".

-" Dạ, mới vừa nảy bá ấy cười cười rồi chạy đi mất".

-" Bà là Mẹ của Dũng".

-"Hả đó giờ, Dũng chưa từng nói với con".

Lan ngơ ngác.

-" Đương nhiên là nó không biết rồi nhớ vào 19 năm trước.

Mẹ của Dũng ổm qua nhà bác Hạo, lúc đó Dũng mới 1 tuổi.

Không biết chuyện gì mà hai nhà xảy ra ẩu đả, không may bà ta té vào vợ của ông Hạo, làm cho vợ ông ta bị xảy thai, không biết vì lí do gì mà bà ta bị điên, muốn giết luôn con trai của mình, vì lý do đó vợ của ông Hạo mới mở trại nuôi những đứa bé mồ côi, về sau vì mẹ của Dũng bị khùng nên các người lúc đó đã quy định không đem chuyện này nói cho Dũng vì muốn nó tốt hơn".

-" Vậy thì xem ra vợ của Bác Hạo là một người rất nhân từ nhận nuôi con của người đã giết con của mình".

-" Mà con cũng đừng nói chuyện này cho thằng Dũng biết, hiện tại có phải nó sống rất tốt sao" -" Vậy bà nói mẹ của Dũng bị điên sao bả có thể ở một mình vậy?".

-" Chuyện đó thì ta cũng không quan tâm, bà ta chỉ là đầu óc không bình thường thôi cũng không tới nổi làn gì cũng không được".

Rồi Lan với bà cũng đi về, định nói cho Trúc nghe mà sợ bể chuyện nên là Lan cũng không nói cho ai nghe hết.

Đang nằm coi Facebook thì Trúc nhắn tin cho Lan ghi : | nè chuẩn bị qua cho Long chưa|~|Quà gì?|~| Ủa cậu không biết mai sinh nhật Long hả|~| Ủa, ảnh có nói với mình đâu|~ | hai người yêu nhau kiểu gì vậy|.

Nghe đến đây Lan cấp tốc chạy đi mua đồ xinh nhật.

" Nè mẹ không cho con đi đâu cấp này con có biết là đã có hai người bị chết rồi không, con ở lại cho mẹ" Mẹ la Lan.

" Không sao đâu tên đó chỉ giết nhưng người trong làng Mễ thôi!"

Rồi chạy một mạch đi.

Mẹ Lan cũng bất lực đó giờ nến mà là đền mà nó thích thì đâu ai cản được, cũng do trước ba Lan cũng chiều qua nên hình thành lên cái tính như vậy. * tối như vậy rồi không biết còn ở đâu còn bán đồ không, à cửa hàng mới khai trương" Lan nghĩ rồi chạy qua chỗ đó.

Cái tiệm cách nhà Lan cũng hơi xa nên chạy cỡ gần 10 phút mới đến
 
Sinh Trùng Huyết
Chap 16 ( tìm thấy)


Vừa thở Lan vừa nói: -" Nè phan hãy đóng của, em còn muốn mua đồ".

Anh nhân viên thây vậy liền bảo: "mai đi cô bé.

Giờ này đóng cửa rồi".

Thế là Lan bay lại kéo chân anh viên, vòng vo vài phút thì cuối cùng thì anh nhân viên cũng phải thua Lan.

" Điện thoại này mắc lắm đủ tiền mua không?".

-" không có tiền thì vào đây mua làm gì " sau khi thanh toán xong tất cả Lan mới đi về.

Lết về đến nhà cũng gần 9 giờ, thấy mẹ ngồi trước cửa nhà Lan biết là mình chuẩn bị nghe chửi rồi.

Sau vài phút thăng hoa cũng mẹ thì giờ Lan mới đi ngủ.~~~~~~~~~~~.

-"Nè chút mừng sinh nhật Long" Dũng với Trúc đem bánh kem lên.

-" Nè Long quà của em " Lan đưa cái bọc đen cho Long.

-"Nè, cậu tặng cài gì vậy, không gói, bọc quà gì hết".

-" Làm mấy cái đó phiền dữ lắm".

Long mới ra coi thì là một cái điện thoại hoảng hốt nói : -" cái mày mắc qua anh không dám nhận".

Trúc thấy phản ứng của Long của ngó vô xem.

-" trời ơi là điện thoại luôn hả".

-" Trời có cái điện thoại mà mấy người làm gì dữ vậy".

-" đúng là người giàu nói chuyện có khác".

" Nhưng mà cái này mắc quá anh không thể lấy".

Long đưa chả lại cho Lan.

-" Nếu anh không lấy là hai mình chia tay đó, có cái này tối anh với em nói chuyện dễ hơn, với lại có thể nhìn mặt nhau hơn" Lan nói như vậy Long buộc phải nhận.

Rồi hai người ngồi chỉ cho Long cách sài.

Sau khi sinh nhật xong, mọi người dọn dẹp rồi chạy ra táng đá to ven con suối.

Tháng 9 trời dịu mát tiếng suối róc rách bên tai.

Bốn người nằm trên tảng đá trò chuyện.

Cơn gió mạnh nhưng cây cỏ bên bờ bên kia xào xạch, những túi phấn nằm giấu sâu bên trong những chiếc lá xanh mơ mởn nó trổ phấn cộng thêm gió nó đưa nó qua bờ bên kia.

-" Thơm quá giống như là..." nói đến đây Trúc bừng mình ngồi dậy, phản ứng của Lan cũng giống Trúc cả ai bậc dậy động thanh nói: " Miếng vải đó !".

Thấy hai người kia nói vậy Dũng với Long cũng ngồi dậy.

" Có chuyện gì" Dũng hỏi.

-" Cỏ bên bờ bên kia là cỏ Mễ hương, mùi của nó với miếng vải giống nhau" Lan nói.

-" Vậy thì bên kia chắc chắn có đường vô" Thế là mọi người bắt đầu tản ra đi tìm.

Một lúc sau thì Long cũng tìm ra, một lói nhỏ trong ke đá, có bụi lau che mất.

Đang định vào thì bỗng nhiên có tiếng bước chân của ai đó lên đám bạn chạy vào sau bị lau gần đó trốn.

-" vậy là chúng ta đoán đúng rồi" Trúc nói.

-" vậy giờ phải làm gì đây?"

Lan hỏi.

-" đợi khi nào bác ấy đi ra chúng ta bám theo" Long nói.

Một lúc sau Niên Hạo cầm một cái túi vải đi ra.

Bọn người cũng bám theo, từ Làng Mễ về làng Mỏm.

-" Bác ấy vô rồi giờ sao nữa".

-" mình có cách nè, bình thường bác ấy sẽ không cho ai vào phòng luyện chế, những mà mình đã học có thể lấy lí do để vào" nói đến đây Dũng đi vào trước.

-" Bác, Bác Hạo đâu rồi ?"

Dũng hỏi Bác gái.

-" À ổng mới đi vào phòng xong, mà hôm nay nghe nói đâu có học đâu".

-" Dạ, tại cháu có chuyện gấp muốn tìm bác ấy, thôi bác cứ đi làm đi cháu vô một mình cũng được" nghe Dũng nói bác ấy cũng đi dọn dẹp tiếp.

Rồi tụi bạn đằng sau cởi dép dấu đi, rồi rón rén đi vào mà không biết phía sau có người theo dõi.

-" Ủa trong phòng này có ai đâu" Trúc nói.

-" Vậy là có mật thất rồi" Long nói, rồi mọi chia nhau ra đi tìm.

Đang tìm Trúc vớ vào cái hộp đựng cóc, nó nhanh đi.

-" Nè cậu biết nó quý lắm không, bắt nó lại đi" rồi Trúc với Lan chạy theo vồ nó, con cóc chạy vào gầm bàn bàn Trúc lao lại chụp được nó.

-" Chạy nữa đi cưng, ha...ha.."

Trúc cầm nó lên nói vào mặt con cóc, nhìn lên thì thấy cái nút mày đen dưới gầm bàn, tò mò Trú nhấn vào.

Bên kia kệ tủ mở ra có một lối đi xấu xuống, Trúc giật mình đập đầu vào bàn.

-" Đau quá !"

Trúc la lên, Dũng chạy lại coi sao.

Rồi mọi người mon men đi xuống dưới.

-" Cận thận " Long dặn dò rồi từ từ đi xuống.

Đang đi thì bỗng nhiêu Lan trượt chân té xuống.

-" Ai !"

Niêm Hạo qua lại.

-" không ngờ tụi mày tự tìm cái chết" vừa nói ông ta vừa lấy bình phấn độc mở nắp thì ở xa có hai cây kim bay đến, trúng vào hai đầu gối của Niên Hạo, ông ta la lên.

Vào lúc đó móc dao kề vào Dũng nói: -" tránh xa tao ra !"

Bên đây tụi bạn bị hù lùi về sau.

Ngay lúc này vợ của Niên Hạo và Bà của Hạ Lan cũng đến.

Lúc nãy do thấy dép của người lạ vợ của Niên Hạo nên bà cũng đi vào.

Lúc này bà của Lan đến thế là hai người cũng đi vào phong, thấy lối xuống sâu hai người họ cũng đi xuống.

-" Bà Lão, Dũng là con của bà mà bà nỡ lòng nào giết con" nghe được câu này ai cũng kinh ngạc.
 
Back
Top Bottom