Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Siêu Thần Yêu Nghiệt

Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1090: Buồn cười!


- Hắn chết chắc!

- Một đao của Lão đại dù Luyện Tâm Kỳ tầng chín đón đỡ cũng phải trọng thương!

Mọi người cười rộ lên.

Bọn người Trương Lực Duẫn bình tĩnh.

Bọn họ tận mắt nhìn thấy Vân Phi Dương ngạnh kháng công kích của Bích Ngọc Thiềm Thừ, đao pháp của Tôn Hữu Ưng mặc dù mãnh liệt nhưng có thể qua Tinh Thú à?

"Oanh!"

Vào lúc này, tầng sóng thứ nhất ẩn chứa ba ngàn đánh vào người Vân Phi Dương.

"Oanh!"

Tầng hai Điệp Lãng theo sát phía sau, bởi vì cường độ đạt tới bốn ngàn trọng, khiến cho cây cỏ bốn phía bị chém vỡ!

"Ha ha ha!"

Thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cười ha hả.

Tiểu tử kia khẳng định bị chém thành thịt nát!

Nhưng.

Định nhãn nhìn lại, nụ cười trên mặt họ đột nhiên ngưng kết.

Vân Phi Dương đứng yên tại chỗ, bốn phía trên mặt đất phủ đầy ánh đao lại không lui lại một bước!

- Làm sao có thể?

Tôn Hữu Ưng trừng to hai mắt.

Một đao của hắn được tụ lực mà phát, chính là trạng thái đỉnh cao nhất, đừng nói Tố Thể Kỳ tầng năm, coi như Luyện Tâm Kỳ tầng chín thì hắn cũng có tự tin chém giết!

- Không có khả năng!

Tôn Hữu Ưng không thể tiếp nhận sự thật này.

Thợ săn nào đó đang chấn kinh hoảng sợ hô:

- Chẳng lẽ thân thể tên này đã đạt tới Thánh Thể?

Thánh Thể?

Bọn họ đoán sai.

Cường độ nhục thân của Vân Phi Dương dù đến gần vô hạn Thánh Thể, nhưng vẫn còn cấp bậc Linh thể, chống được đao pháp bảy ngàn trọng đều nhờ Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.

Tôn Hữu Ưng đương nhiên sẽ không nghĩ đến.

Hắn thất kinh nói:

- Kẻ này tuổi còn trẻ vậy mà có thể luyện thân thể đến Thánh Thể, nhất định là đệ tử của một đại tông môn nào đó!

Cuối cùng.

Tôn Hữu Ưng cảnh giác hỏi:

- Ngươi là ai?

Vân Phi Dương vỗ bụi đất trên thân, lạnh lùng nói:

- Ta là ai không quan trọng, bởi vì các ngươi sẽ chết.

- Chúng ta lập tức sẽ chết?

Tôn Hữu Ưng cười lạnh không thôi.

- Tiểu tử.

Hắn thản nhiên nói:

- Thân thể ngươi rất mạnh, ta khó thương tổn ngươi, nhưng muốn giết chúng ta, có phải ngươi quá ảo tưởng về mình?

Phòng ngự mạnh đạt tới Thánh Thể thì như thế nào?

Không có lực chiến đấu cường đại, chỉ là bia ngắm để bị đánh!

- Ta từ trước tới giờ đều không mạnh miệng.

Vân Phi Dương ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng mở tay, chỉ thấy Bích Ngọc Thiềm Thừ kiểu mini nhảy ra từ trong lòng bàn tay hắn.

"Ách?"

Bọn người Tôn Hữu Ưng mờ mịt.

Tự dưng lấy ra một con cóc nhỏ là có ý gì? Chẳng lẽ, hắn cho rằng có thể dựa vào đồ chơi này giết mình?

Buồn cười!

Nhìn Bích Ngọc Thiềm Thừ, Trương Lực Duẫn lẩm bẩm:

- Bộ dáng của con cóc rất giống với Bích Ngọc Thiềm Thừ trong sơn động.

- Đúng vậy.

Bốn huynh đệ của hắn cũng thấy thế.

Đương nhiên.

Bọn họ sẽ không nghĩ tới đây chính là Bích Ngọc Thiềm Thừ đang thu nhỏ hình thái, thu liễm khí thế, nhìn qua như vật vô hại.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1091: Độ tức giận của hắn đã lên đỉnh điểm!


- Bích Thạch.

Vân Phi Dương vỗ vỗ đầu Bích Ngọc Thiềm Thừ, nói:

- Những người này giao cho ngươi.

"Oa!"

Bích Ngọc Thiềm Thừ nhảy lên, phóng tới đám thợ săn Ngốc Ưng Đoàn.

- Ngọa tào.

Tôn Hữu Ưng sụp đổ nói:

- Thật ra lênh cho con cóc ghẻ tý ty này tới giết mình.

Cóc ghẻ tý ty?

Bích Ngọc Thiềm Thừ nghe vậy, tròng mắt trừng lớn, lửa giận phun ra.

- Phốc haha!

- Cười chết mất!

Đám thợ săn Ngốc Ưng Đoàn cười ha hả.

Một con cóc không lớn cỡ bàn tay vậy mà hung thần ác sát giết tới, muốn làm người ta cười chết hay sao!

Nhóm người Trương Lực Duẫn bất đắc dĩ lắc đầu.

Đại ca của ta.

Con cóc này của ngươi tuy cực giống Bích Ngọc Thiềm Thừ, nhưng cũng không phải Tinh Thú, sao có thể lấy ra làm tay chân.

Có thể nói.

Thời khắc Bích Ngọc Thiềm Thừ mini đánh tới, mọi người hoặc bị chọc cười hoặc bất đắc dĩ.

Tôn Hữu Ưng thì tức đỏ cả mặt.

Hắn cho rằng tiểu tử này gọi ra con cóc nhỏ này là đang cố ý đùa giỡn mình!

Con bà ngươi.

Lão tử chẳng cần biết ngươi là ai, dám đùa bỡn ta, ta nhất định phải cho ngươi trả giá đắt.

"Xoát!"

Tôn Hữu Ưng giơ đại đao, tùy ý vung lên bổ về phía con cóc đang nhảy tới.

"Ba!"

Bích Ngọc Thiềm Thừ hé miệng, cắn chặt lưỡi đao.

Tôn Hữu Ưng khẽ giật mình.

Mình tùy ý vung đao cũng phải có mấy chục trọng thuần nguyên lực, vậy mà không thể chặt con cóc thành hai nửa.

- Cút ngay cho ta!

Hắn giơ đao lên, hung hăng vung vẩy, nhưng Bích Ngọc Thiềm Thừ cắn mặt đao rất chặt, không có thoát ly.

- Mẹ nó.

Tôn Hữu Ưng nhất thời giận dữ.

Hắn giơ đại đao lên, hung hăng bổ về phía hòn đá, có tính toán một đao cắt đứt con cóc.

"Oanh!"

Đại đao đánh nát hòn đá.

Tôn Hữu Ưng cười lạnh một tiếng, nhưng khi giơ đao lên thì vẫn thấy con cóc còn đang cắn lưỡi đao.

- Cái này. . .

Hắn nhất thời ngây người.

Bọn người Trương Lực Duẫn cũng hết hồn.

Một con cóc con bị chặt như thế vẫn bình yên vô sự, phòng ngự quá mạnh rồi!

Nhưng vào lúc này.

Vân Phi Dương ngáp, nói:

- Bích Thạch, ta nhìn trúng cây đao này, đừng có phá hư.

Tôn Hữu Ưng nghe vậy, kém chút ngã quỵ.

Mẹ mày.

Đao của lão tử là Hoàng giai cao phẩm, chính là binh khí sư tôn đã từng đeo, chỉ bằng một con cóc mà có thể hư hao?

Độ tức giận của hắn đã l*n đ*nh điểm!

Mà để hắn càng sụp đổ là.

Vân Phi Dương tiếp tục nói:

- Thời gian không còn nhiều, đừng đùa nữa, nhanh giải quyết bọn hắn.

"Oa!"

Bích Ngọc Thiềm Thừ thả ra miệng, bỗng nhiên nhảy dựng lên, chân trước vỗ tới Tôn Hữu Ưng.

- Mẹ bà!

Tôn Hữu Ưng phẫn nộ giơ chưởng, tựa như đập con ruồi hung hăng vung qua.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1092: Tử vong truyền âm!?


Nhưng lúc này, hắn cảm giác trước mắt tối sầm, phảng phất như thái dương bị mây đen che khuất, đại địa mất đi hào quang.

Không phải mây đen.

Cóc ghẻ đang bay tới đột nhiên hóa cao mười trượng, chân trước vung đến giống như một cây cổ thụ tráng kiện!

Tận mắt nhìn thấy con cóc nho nhỏ hóa thành quái vật khổng lồ, tròng mắt Tôn Hữu Ưng xém chút từ trong hốc mắt trừng rớt ra ngoài.

Thời khắc đó.

Hắn trở thành một con ruồi nhỏ yếu trước mặt Bích Ngọc Thiềm Thừ.

Đám thợ săn sau lưng bị dọa hai chân run rẩy, hồn phi phách tán.

Mấy người Trương Lực Duẫn cũng trợn tròn.

Bọn họ run rẩy bờ môi, hoảng sợ nói:

- Bích... Bích... Bích Ngọc Thiềm Thừ!

"Vù vù!"

Chân trước tráng kiện mạnh mẽ mang theo vạn trọng thuần nguyên lực hung hăng đập Tôn Hữu Ưng đang kinh hãi quá độ xuống mặt đất.

"Ầm ầm!"

Mặt đất rung chuyển, cây cối sụp đổ.

"Oa!"

Bích Ngọc Thiềm Thừ quát to một tiếng, chợt nhảy lên, đè xuống bảy tên thợ săn khác.

- Má ơi!

- Nhanh... Chạy mau!

Bảy tên thợ săn không để ý tới lão đại mình chết hay sống, nhao nhao chạy trối chết, làm thợ săn, bọn họ đã ý thức được, con cóc này là một đầu Tinh Thú!

Không chạy, chỉ có chết!

"Ầm ầm!"

Năm tên thợ săn chạy chậm bị thân thể to lớn đè trên mặt đất.

"Hô!"

Bích Ngọc Thiềm Thừ mở miệng rộng hít một hơi. Hai tên thợ săn đào thoát được bị hút vào trong miệng thành thức ăn cho con cóc.

Ngốc Ưng Đoàn hung danh hiển hách trong khoảng thời gian ngắn bị Bích Ngọc Thiềm Thừ hủy diệt.

Đoàn trưởng Tôn Hữu Ưng bị một chưởng vỗ trọng thương, bảy tên thủ hạ khác, ba chết bốn bị thương!

Nói thật.

Đám Ngốc Ưng Đoàn rất oan.

Dưới tình huống bình thường, tám tên thợ săn Luyện Tâm Kỳ kinh nghiệm lão luyện, đối mặt với Tinh Thú cấp một, mặc dù không địch lại cũng không thể tổn thất nặng nề.

Nhưng.

Người nào sẽ nghĩ tới một con cóc không đáng chú ý vậy lại đột nhiên biến lớn!

Thói quen.

Thói quen của Vân Phi Dương!

Lão tử muốn để các ngươi xem thường khế ước thú của ta, sau đó trong thời khắc mấu chốt tung ra một kích trí mệnh cho các ngươi.

Tinh Thú không đáng sợ.

Chỉ sợ tên chủ nhân hư hỏng của nó!

"Uy."

Vân Phi Dương ngồi xổm trước mặt Tôn Hữu Ưng đang trọng thương, cười nói:

- Khế ước thú của ta lợi hại không?

Khế ước thú của hắn?

Bọn người Trương Lực Duẫn mộng.

Đến cùng đã phát sinh chuyện gì, tên này lại có thể hàng phục một đầu Tinh Thú làm khế ước thú!

- Ngươi... Ngươi đến cùng là ai?

Tôn Hữu Ưng chịu đựng đau nhức, yếu ớt hỏi.

Nắm giữ Thánh Thể, thao túng Tinh Thú có thể so với Hư Không cảnh, người này tuyệt đối có lai lịch lớn, mình hôm nay xem như đá trúng thiết bản!

Vân Phi Dương nói:

- Trước khi chết thỏa mãn nguyện vọng của ngươi.

Hắn nhẹ nhàng giơ tay, nói:

- Nhớ kỹ, ta gọi Vân Phi Dương.

"Xoát!"

Một chưởng vỗ l*n đ*nh đầu Tôn Hữu Ưng, mà hắn trước khi chết cũng rốt cuộc minh bạch, nguyên lai mình chết tay trong tên thiên tài đến từ hạ đẳng vị diện.

Tên Vân Phi Dương,

Tôn Hữu Ưng từng nghe nói qua nhưng chưa thấy qua, bởi vì lúc Long Môn khảo nghiệm, hắn vẫn còn đang chém giết hung thú.

Vì cái gì!!

Phàm nhân mới đi vào Tiểu Thần Giới hai năm lại mạnh mẽ như thế, còn nắm giữ khế ước thú có thể so với cường giả Hư Không cảnh!

- Sư... Sư tôn!

Thời khắc tư duy Tôn Hữu Ưng phai mờ, không cam lòng quát ầm lên:

- Hắn gọi Vân Phi Dương... Nhất định phải... báo thù cho đồ nhi!

"Hưu!"

Một đạo lưu quang yếu ớt từ trong thức hải hắn xông ra hướng về bầu trời rộng lớn.

- Ừm.

Vân Phi Dương phát giác được đạo lưu quang yếu ớt kia, cau mày nói:

- Tử vong truyền âm!?

Bên ngoài mấy vạn dặm.

Trong mật thất phong bế, một đạo nguyên niệm chạy vào trong thức hải của một lão giả đang nhắm mắt, hắn đột nhiên mở mắt, lạnh lùng quát lớn:

- Vân Phi Dương, ngươi dám giết đồ đệ của ta!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1093: Các ngươi không có Liệu Thương Đan?


Tôn Hữu Ưng vẫn lạc, mấy tên đệ của hắn đang bị thương cũng đi theo xuống Hoàng Tuyền.

Vân Phi Dương còn thu hết không gian giới chỉ của bọn hắn.

Kiểm kê một hồi, thu được một trăm khỏa tinh hạch, vạn khỏa linh thạch.

Làm Vân Phi Dương động tâm nhất là Điệp Lãng Đao Pháp của Tôn Hữu Ưng.

Tên này hiện tại rất thiếu vũ kỹ, Huyền Giai cao phẩm đao pháp càng có giá trị hơn vạn khỏa linh thạch.

Huống hồ.

Còn có một thanh đao!

"Xoát!"

Vân Phi Dương cầm cây đao lên, tiện tay phất phất, nói.

- Bàn về phẩm giai, khẳng định mạnh hơn Hàn Thiên Kiếm.

Nói nhảm.

Đây chính là Hoàng giai cao phẩm vũ khí.

Tuy Hàn Thiên Kiếm có kiếm hồn, có nắp quan tài thần bí làm tài liệu, nhưng pha tạp Hàn Thiết của Phàm Giới, chỉ vừa bước vào Hoàng giai sơ phẩm.

- Về sau dùng đao.

Vân Phi Dương nói.

- Hàn Thiên Kiếm đưa lại cho Chỉ Khê dùng.

Tên này còn không biết xấu hổ mà nói thế.

Trong mảnh đất thí luyện giao Hàn Thiên Kiếm cho Lâm Chỉ Khê, sau đó mượn rồi một mực không trả lại.

- Các ngươi không sao chứ?

Vân Phi Dương nhìn qua hỏi bọn người Trương Lực Duẫn.

- Không có…không có việc gì.

Bọn họ đã đứng lên được, nhưng biểu hiện trên mặt của năm người rất nghiêm túc.

- Vân thiếu hiệp!

Trương Lực Duẫn nhìn thi thể Tôn Hữu Ưng một chút, nói.

- Sư tôn tên này chính là cường giả Hóa Thần đại viên mãn, ngươi chọc ra phiền toái rồi.

- Hóa Thần đại viên mãn?

Vân Phi Dương từ một đạo lưu quang bay ra từ thân thể Tôn Hữu Ưng đã đoán ra, hẳn đang truyền âm cho người nào đó.

Không nghĩ tới gia hỏa này lại có sư tôn mạnh như thế làm hậu trường.

Trương Lực Duẫn ngưng trọng nói.

- Hắn sư tôn lấy Đao Thần chứng đạo.

- Đao Thần?

Vân Phi Dương càng ngoài ý muốn.

Đao Thần, Kiếm Thần.

Lấy hai cảnh giới này chứng đạo, khi đột phá đến Hư Không cảnh thì thực lực sẽ mạnh hơn Vũ Thần chứng đạo.

Đương nhiên.

Vân Phi Dương cũng không yếu.

Hắn lấy Kiếm Thần, Vũ Thần, và Ma tu chứng đạo, bước vào Phá Toái cảnh.

Nhưng.

Hiện tại vẫn là một mầm non đang dần trưởng thành.

Đừng nói Đao Thần chứng đạo Hóa Thần đại viên mãn, coi như Phá Toái đại viên mãn, hắn có thể giải quyết hay không cũng là vấn đề.

Ba canh giờ sau.

Vân Phi Dương mang theo năm người Trương Lực Duẫn bị thương đi vào một sơn động.

- Các ngươi không có Liệu Thương Đan?

- Không có.

Trương Lực Duẫn đắng chát lắc đầu.

Đan dược của Đan Tông rất đắt, bọn họ chỉ chuẩn bị một khỏa, cho nên bây giờ bị thương, chỉ có chậm rãi điều dưỡng.

- Cho nè.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1094: Theo ta lăn lộn sẽ gặp nguy hiểm.


Vân Phi Dương quăng ra một bình đan dược, nói.

- Thử một chút xem.

Những đan dược này do Liễu Nhu luyện chế dưới Phàm Giới, còn về hiệu quả chữa thương như thế nào thì không biết.

Bọn người Trương Lực Duẫn lấy đan dược ra, một người ăn vào một khỏa, sắc mặt đột nhiên biến đổi.

Hiệu quả của đan dược tuy không bằng Đan Tông, nhưng còn ưu tú hơn đám đang bán trên thị trường nhiều.

- Vân thiếu hiệp.

Trương Lực Duẫn kinh ngạc hỏi.

- Ngươi biết luyện đan?

- Ừm a.

Vân Phi Dương vô liêm sỉ đáp.

Trong ánh mắt Trương Lực Duẫn lóe ra bội phục, nói.

- Hiệu quả của đan dược Vân thiếu hiệp luyện còn mạnh hơn thuốc chữa thương trên thị trường, tạo nghệ đan thuật thật phi phàm a.

- Bình thường, bình thường.

Vân Phi Dương cười nói.

Tâm lý còn thầm nghĩ.

- Xem ra, người Tiểu Thần Giới cũng ăn được đan thuật của Liễu sư tỷ, nên cân nhắc thời điểm mở Đan Phường đoạt mối làm ăn với Đan Tông rồi.

Trương Lực Duẫn không nói nữa, tĩnh tâm điều tức.

Hắn và các huynh đệ đang nghi vấn đầy mình, tỉ như đối phương làm thế nào sống sót, lại làm thế nào hàng phục Bích Ngọc Thiềm Thừ.

- Há, đúng rồi.

Vân Phi Dương nói.

- Linh thạch trong sơn động đã bị ta khai thác xong, các ngươi không cần đi nữa.

Bọn người Trương Lực Duẫn ngạc nhiên.

Sau khi hắn bị nuốt, dù cùng ngày đó hàng phục Bích Ngọc Thiềm Thừ nhưng mới qua hơn một tháng thôi, nhanh như vậy đã khai thác xong?

Hay trong mỏ quặng thiên nhiên chỉ có mấy trăm hay mấy ngàn khỏa linh thạch?

- Các ngươi chạy, ta đào được linh thạch cũng không chia cho các ngươi đâu.

Vân Phi Dương nói tiếp.

Năm người hổ thẹn cúi đầu xuống.

- Vân thiếu hiệp, thực xin lỗi, lúc ấy chúng ta cho rằng ngươi…

Trương Lực Duẫn khổ sở nói.

- Cho nên mới chạy.

- Không có việc gì.

Vân Phi Dương cũng không thèm để ý.

Mình và bọn hắn không quen, không có giao tình, gặp nguy hiểm chạy trốn cũng là việc thường tình.

"Xoát."

Vân Phi Dương đứng lên, lười biếng duỗi cái lưng mệt mỏi nói.

- Núi xanh còn đó, nước biếc chảy dài, sau này còn gặp lại.

Nói xong muốn rời khỏi.

Đại mộ đã tìm được cũng thu hoạch được không ít đồ tốt, nên trở về Cuồng Nhân Cốc chậm rãi tiêu hóa rồi.

- Chậm!

Nhưng vào lúc này, Trương Lực Duẫn hô.

- Còn có việc?

Vân Phi Dương quay người.

"Phù phù."

Trương Lực Duẫn quỳ trên mặt đất, ngưng trọng nói.

- Vân thiếu hiệp cứu năm người huynh đệ ta hai lần, chúng không biết làm gì để báo đáp đại ân đại đức như thế, nguyện thề sống chết đi theo, ra sức trâu ngựa!

"Ách?"

Vân Phi Dương giật mình.

Hắn cười nói.

- Theo ta lăn lộn sẽ gặp nguy hiểm.

Trương Lực Duẫn chân thành nói.

- Nếu không có Vân thiếu hiệp hai lần xuất thủ cứu giúp, chúng ta đã chết hai lần còn sợ gì nguy hiểm?

Vân Phi Dương nói.

- Tốt.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1095: Người so với người, tức chết người a.


Năm cường giả Luyện Tâm Kỳ muốn theo mình lăn lộn, không thu thì không có đạo lý a.

Huống hồ.

Tại Tiểu Thần Giới, một cá nhân đơn đả độc đấu sẽ có nguy hiểm, nếu có nhiều trợ thủ, đánh hội đồng sẽ không lỗ.

Đây là hắn nghĩ.

Mấy người Trương Lực Duẫn cũng có suy nghĩ của mình.

Một là xuất phát từ cảm ân, cam tâm tình nguyện đầu nhập vào Vân Phi Dương, thứ hai là thấy Phàm Giới thiên tài trước mặt quá kinh diễm, cùng hắn lăn lộn là lựa chọn sáng suốt!

Năm người Trương Lực Duẫn lúc này bái lạy, đồng thanh nói.

- Từ hôm nay trở đi, năm huynh đệ ta làm thiên lôi sai đâu đánh đó cho Vân thiếu hiệp, dù lên núi đao, xuống biển lửa cũng không chối từ!

Vân Phi Dương nói.

- Đừng gọi ta Vân thiếu hiệp.

- Ân nhân?

- Tầm thường.

- Chủ nhân?

- Không có ý tưởng mới.

" "

Trương Lực Duẫn hỏi.

- Chúng ta nên gọi ngài như thế nào?

Vân Phi Dương đáp.

- Thì kêu công tử đi.

Năm người sụp đổ, xưng công tử không phải cũng rất tầm thường, rất không có ý tưởng mới à.

- Đi thôi.

Vân Phi Dương nói.

- Theo ta về Cuồng Nhân Cốc.

- Vâng.

Năm người cung kính đáp.

- Công tử.

Vân Phi Dương mang theo bọn người Trương Lực Duẫn trở về Cuồng Nhân Cốc, mà khi hắn rời đi hai ngày, một lão giả xuất hiện tại hiện trường Tôn Hữu Ưng bị giết.

Sau lưng người này cõng một thanh đại đao, ánh mắt hiện ra sát cơ khiến người ta không rét mà run, đồng thời, quanh thân bao phủ khí tức cẩn trọng.

Hắn gọi Đạo Mạo Nhiên.

Một tên tán tu của Tiểu Thần Giới, thực lực đã đạt tới Hóa Thần đại viên mãn, sư tôn Tôn Hữu Ưng.

Đạo Mạo Nhiên thấy vết máu xung quanh và dấu vết Điệp Lãng đao pháp lưu lại, nói.

- Nơi này hẳn là địa phương đồ nhi ta ngộ hại.

Hắn nhắm mắt lại, mũi nhẹ nhàng ngửi, mở mắt ra, cười lạnh nói.

- Đại Mạc Đao đang di động, khẳng định là bị Vân Phi Dương lấy đi.

Đại đao của Tôn Hữu Ưng tên là Đại Mạc Đao, do Đạo Mạo Nhiên tự tay chế tạo, bên trong có một tia nguyên niệm còn sót lại.

"Hừ."

Hắn lạnh lùng nói.

- Tiểu tử, ngươi trốn không thoát!

"Xoát!"

Đạo Mạo Nhiên lăng không bay lên, cực tốc tiến về hướng Vân Phi Dương đang rời đi.

Đêm khuya đến.

Trong động một ngọn núi, Vân Phi Dương một mình ngồi xếp bằng bên trong, thức hải lần lượt thôi diễn chiêu thức Điệp Lãng đao pháp.

Bọn người Trương Lực Duẫn đi trước một bước tiến về Cuồng Nhân Cốc, ước định hợp mặt trước Mê Vụ Sơn Lâm.

- Đao pháp rất không tệ, có thể Điệp Lãng, số lượng càng nhiều, uy lực càng mạnh.

Vân Phi Dương nói thầm.

Không hổ là Huyền Giai cao phẩm, hắn trọn vẹn dùng một đêm đã nắm giữ sơ sơ mà lĩnh ngộ được một hai.

Tôn Hữu Ưng đã chết biết thế chắc chắn sẽ thổ huyết, bởi vì khi hắn lĩnh ngộ được vũ kỹ thì phải dùng hơn một tháng thời gian.

Người so với người, tức chết người a.

- Thử uy lực một chút xem thế nào.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1096: Sư tôn Tôn Hữu Ưng à?


Vân Phi Dương đi ra khỏi sơn động, đứng trước cự thạch, phải tay nắm chặt Đại Mạc Đao của Tôn Hữu Ưng.

Chuôi đao này nặng trăm cân, thân đao lộ ra cảm giác dày nặng, rất bất phàm.

"Xoát!"

Vân Phi Dương nhẹ nhàng giơ lên đao, khẩu quyết cực tốc vận chuyển, thuần nguyên lực ngưng tụ trong đao.

"Uống!"

Bỗng nhiên vung đao chém tới cự thạch.

Thuần nguyên lực bạo phát hình thành đao khí lạnh lùng, cường độ tới hai ngàn năm trăm trọng.

"Oanh!"

Cự thạch bị chém vỡ.

Vân Phi Dương thu đao, lắc lắc đầu.

- Lĩnh ngộ quá thấp, chỉ tăng phúc 500 trọng thuần nguyên lực.

Không tệ.

Tôn Hữu Ưng lĩnh hội mấy chục năm, tầng một cũng chỉ đề bạt một ngàn trọng thôi.

- Tiêu hao hơi lớn.

Vân Phi Dương chém một đao, thuần nguyên lực trong thân thể bay hơi không ít.

Huyền Giai vũ kỹ như Điệp Lãng đao pháp, uy lực càng mạnh, tiêu hao càng lớn, Tôn Hữu Ưng triển hai tầng Điệp Lãng, gần như hao phí một nửa thuần nguyên lực.

Tiêu hao không phải vấn đề đối với Vân Phi Dương, thuần nguyên lực bên trong Thuần Nguyên Hạch của hắn cao hơn người bình thường rất nhiều.

- Phải siêng năng tu luyện mới được.

Vân Phi Dương thu đao, trở về sơn động.

Bất kể nói thế nào.

Điệp Lãng đao pháp rất thích hợp cho hắn, một khi hiểu rõ thì có thể trở thành viễn trình vũ kỹ, đối địch có chỗ tốt.

Tu luyện lát nữa trong động lại, Vân Phi Dương tính rời đi tìm kiếm hung thú để thực chiến diễn luyện.

Nhưng.

Mới vừa đi ra, tâm thần run lên bần bật, cảm giác nguy hiểm mãnh liệt hiện ra trong Thức Hải.

- Không tốt!

Sắc mặt Vân Phi Dương đại biến, lúc này giẫm Cuồng Tông Phi Bộ hướng sơn lâm chạy trốn.

Thần Cách văn tuyến giác tỉnh nhiều để hắn có cảm ứng yếu ớt đối với nguy cơ sắp đến.

Rời đi không bao lâu, Đạo Mạo Nhiên từ giữa không trung bay xuống, rơi vào trước sơn động.

Khoảng cách hai người chưa đến mấy chục dặm.

Đạo Mạo Nhiên hơi nhắm mắt, cảm ứng Đại Mạc Đao đang cực tốc di động ở hai mươi dặm phía trước, kinh ngạc nói.

- Rõ ràng ở phụ cận, sao nguyên niệm khó dò xét thế ta?

Vân Phi Dương thủy chung vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, triệt để ẩn tàng khí tức, trừ phi mắt thường bắt được hắn.

"Hừ."

Đạo Mạo Nhiên cười lạnh nói.

- Trên người tên này có chí bảo ngăn cách khí tức.

- Nhưng chỉ cần cầm Đại Mạc Đao, dù trốn đến chân trời góc biển, lão phu cũng có thể bắt được!

Vân Phi Dương dựa vào Nghịch Thiên Quyết có thể che giấu mình, nhưng Đại Mạc Đao sau lưng lại bại lộ vị trí của hắn.

Tên này cũng không ngờ đến điểm này.

Chỉ cảm thấy vác một thanh đao rất suất nên không thu vào Phi Dương đại lục, nếu không, dù tu vi Đạo Mạo Nhiên thông thiên cũng không thể phát giác.

"Xoát!"

Trong núi rừng rậm rạp, Vân Phi Dương lóe lên một cái rồi biến mất, trên mặt lộ vẻ ngưng trọng.

Vừa rồi tâm thần run lên, cảm giác nguy hiểm phát sinh để hắn phán đoán có người đang đuổi giết chính mình.

Mà.

Thực lực rất mạnh, nếu không sẽ không dâng lên cảm giác không ổn mãnh liệt như vậy.

- Sư tôn Tôn Hữu Ưng à?
Vân Phi Dương âm thầm suy đoán, nói.
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1097: Vân Phi Dương, chết cho lão phu!


- Không nghĩ tới nhanh như thế.

Vân Phi Dương tăng thêm tốc độ.

Hắn sẽ không cuồng đến nổi nghĩ mình có thể đối mặt với một tên Hóa Thần đại viên mãn không kém gì Tông Chủ.

"Xoát xoát!"

Thi triển Cuồng Tông Phi Bộ, tốc độ Vân Phi Dương tăng lên tới cực hạn.

Nhưng chạy lát nữa, sắc mặt hắn đột nhiên biến đổi, bởi vì nguyên niệm bắt được một lão giả ngay sát phía sau.

Cả người hắn thấu phát sự lạnh lùng, theo khí thế mà xem, chính là Hóa Thần đại viên mãn!

- Không tốt.

Tốc độ Vân Phi Dương cực nhanh.

"Xoát!"

Lần nữa đề bạt tốc độ, nhưng khoảng cách hai người lại đang từng bước rút ngắn, bị đuổi kịp là việc sớm muộn.

- Kỳ quái, lão đầu kia như đang khóa chặt ta, dù chuyển đổi phương vị nào cũng có thể đuổi theo?

Vân Phi Dương ngạc nhiên.

Theo cảnh giới đề cao, hắn có tự tin khi mình vận chuyển Nghịch Thiên Quyết, dù Hóa Thần đại viên mãn cũng khó bắt được.

- Không đúng.

- Nhất định là có đồ vật gì đó làm bại lộ vị trí của mình.

Đại não Vân Phi Dương cấp tốc vận chuyển.

- Chẳng lẽ, Tôn Hữu Ưng trước khi chết lưu một loại khí tức nào đó trên người mình để lão đầu đuổi theo?

Vân Phi Dương hồi tưởng đến chiến đấu trước đó, trừ một chưởng vỗ chết hắn ra cũng chỉ có ngạnh kháng một chiêu Điệp Lãng đao pháp.

- Có phải trên Thái Hư Bạch Kim chiến giáp lưu lại khí tức Tôn Hữu Ưng?

Hắn lúc này thu chiến giáp vào Phi Dương đại lục.

Nhưng.

Lại trốn lát nữa.

Dù chạy như thế nào, đổi phương vị làm sao, Hóa Thần đại viên mãn sau lưng vẫn đuổi theo không bỏ.

Không đúng.

Tuyệt không phải Thái Hư Bạch Kim chiến giáp.

Vân Phi Dương một đường trốn, một đường tiếp tục suy nghĩ.

Đạo Mạo Nhiên cũng khai hỏa toàn bộ tốc độ hóa thành một đạo lưu quang, giữa không trung cực tốc bay đến, khoảng cách cả hai chỉ còn có ba năm dặm.

Khoảng cách này đủ để cho Hóa Thần đại viên mãn tiến hành viễn trình tấn công.

"Xoát!"

Đạo Mạo Nhiên vung tay lên, đại đao phía sau xuất hiện, bàng bạc Chân Long Lực cấp tốc ngưng tụ, cường độ đã đạt tới 1000!

Một Chân Long Lực tương đương 10 ngàn thuần nguyên lực, 1000 Chân Long lực đổi thành thuần nguyên lực là một con số trên trời!

Dù Vân Phi Dương hoàn toàn nắm giữ chiến giáp, phát huy phòng ngự lực đến trăm phần trăm cũng khó chống lại!

"Vù vù!"

Chân Long Lực ngưng tụ tại thân đao, cuồng phong gào thét sinh ra lực lượng làm núi đá xung quanh vỡ nát, cây cối hóa thành bột mịn.

Chỉ mới ngưng tụ thôi.

Mà phương viên vài dặm đã bị nghiền ép!

Đây chính là uy lực của ngàn trọng Chân Long Lực, chính là sự cường hãn của Hóa Thần đại viên mãn!

Nhưng.

Ngay thời khắc Đạo Mạo Nhiên sắp phất tay đánh tới thì nhíu mày, bởi vì khí tức do Đại Mạc Đao truyền ra dẫn dắt hắn đã gián đoạn.

Không có nguyên niệm dẫn dắt, hắn nhất thời mất đi phương hướng của Vân Phi Dương.

Đạo Mạo Nhiên giận dữ quát.

- Vân Phi Dương, chết cho lão phu!

"Xoát!"

Hắn bỗng nhiên vung đao, ngàn trọng Chân Long lực nhất thời b*n r* hóa thành một đạo đao khí chói mắt!

Đao khí giống như Giao Long xuất hải mang theo khí thế bàng bạc cực tốc xông tới trước, những nơi đi qua, mặt đất lưu lại một vết đao vừa sâu vừa rộng!

"Vù vù!"

Phương viên vài trăm dặm đều bị chấn động, hung thú bên trong kinh hãi chạy trốn tứ phía.

Uy lực của đao khí ngàn trọng Chân Long Lực đủ để rung động hết thảy.

Trước loại sức mạnh này, dù vừa vừa bước vào Hóa Thần cảnh hay Hư Không cảnh đại viên mãn đều chỉ có thể hoảng sợ nghênh đón tử vong.

Nhưng.

Một đao kia cũng không phải toàn bộ thực lực của Đạo Mạo Nhiên, nếu như thi triển toàn bộ, một đao hạ xuống, tuyệt đối có thể dùng từ chấn động trời đất để hình dung!

Hóa Thần cảnh đã mạnh như thế, Chí Tôn Cảnh và Thiên Tôn Cảnh sợ rằng sẽ mạnh đến mức quá đáng hơn.

"Oanh!"

Đao khí chí cường đánh vào vị trí bốn dặm phía trước ngay phương vị khí tức Vân Phi Dương biến mất!

Một vết đao vừa sâu vừa rộng vừa dài xuất hiện trên mặt đất, tựa như một rãnh sâu!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1098: Tâm thần Vân Phi Dương chấn động.


Từ trên không nhìn xuống có thể nhìn thấy một vết đao lan đến vài dặm, điểm cuối bày ra một hố sâu hình quạt.

Một đao của Đạo Mạo Nhiên có uy thế vắt ngang sông lớn, cũng không thẹn với tu vi Hóa Thần đại viên mãn!

"Xoát!"

Hắn thu đao, khóe miệng hiện ra một tia cười lạnh.

Tuy không biết tiểu tử kia làm sao che đậy khí tức Đại Mạc Đao, nhưng không quan trọng.

Một đao của mình, hết thảy trong mười dặm trước mặt đều hóa thành hư vô, khẳng định kẻ này chạy không thoát, hẳn phải chết không nghi ngờ!

- Đồ nhi.

Đạo Mạo Nhiên nói:

- Vi sư đã giúp ngươi báo thù, hi vọng ngươi có thể mỉm cười dưới cửu tuyền.

Chỉ là.

Đại Mạc Đao do hắn chế tạo cũng bởi vậy mất tích, thực có chút đáng tiếc.

Đạo Mạo Nhiên lắc đầu, quay người rời đi, rất có phong phạm của một cường giả.

Sau khi hắn rời đi không bao lâu.

Ở ngay mép hố sâu do Đao khí tạo ra, bùn đất run run, Vân Phi Dương chật vật leo ra từ bên trong.

"Oa!"

Hắn phun ra một ngụm máu, suy yếu ngã trên mặt đất, nói:

- Mẹ kiếp, xém chút chết!

Thời điểm Đạo Mạo Nhiên ngưng tụ một đao, Vân Phi Dương rốt cục ý thức được có thể do Đại Mạc Đao bại lộ vị trí.

Hắn lúc này không do dự thu nó vào Phi Dương đại lục, cùng lúc đó, xuất sử ra sức bú sữa mẹ tới giờ chạy qua một bên.

Tại trong khoảng thời gian ngắn, Vân Phi Dương đã làm ra phản ứng cực hạn, nhưng vẫn hơi chậm khi đối mặt với Hóa Thần đại viên mãn.

Tuy tránh được khu vực trung tâm do đao khí oanh tạc nhưng cũng bị dư uy động đến, bạo bay trăm trượng, bị bùn đất vùi lấp.

Thái Hư Bạch Kim chiến giáp khoác lên người không còn ánh sáng, mất đi tất cả năng lực phòng ngự.

Kinh mạch và ngũ tạng lục phủ bị hao tổn nghiêm trọng, linh hồn cũng bị trọng thương.

Nói thật.

Có thể sống sót dưới một đao mạnh như vậy đã là kỳ tích.

- Mẹ.

Hai tay Vân Phi Dương suy yếu nắm chặt bùn đất, trong lòng phẫn nộ nói:

- Lão thất phu, chờ đó cho ta!

Hắn nhớ kỹ tướng mạo Đạo Mạo Nhiên, về sau khẳng định phải báo thù.

Bất quá.

Bây giờ còn có một vấn đề càng nghiêm trọng hơn phải đối mặt, hắn làm sao bây giờ?

Vân Phi Dương trọng thương bất lực đứng lên, linh hồn suy yếu không thể câu thông Phi Dương đại lục.

Chẳng lẽ một mực nằm ở chỗ này? Vạn nhất có hung thú tới, há không thành thức ăn trong miệng chúng?

Hắn không có thời gian cân nhắc, bởi vì thương thế quá nặng, một cỗ cảm giác mệt mỏi xông lên đầu, sau cùng bất tỉnh.

Vân Đại Tiện Thần đi vào Tiểu Thần Giới hơn hai năm cuối cùng quang vinh bị thương, quang vinh hôn mê.

Mà sau khi hắn hôn mê không lâu.

Một bóng người xinh đẹp xuất hiện, ngừng bên cạnh hắn, nỉ non:

- Không nghĩ tới có thể gặp được ngươi ở chỗ này.

Ngực Vân Phi Dương truyền đến thống khổ tê tâm liệt phế, tiếp theo chậm rãi từ trong hôn mê tỉnh lại.

Sau khi mở mắt, trong tầm mắt hắn xuất hiện một nữ nhân, nàng đang cười với mình, cười rất ôn nhu.

Tâm thần Vân Phi Dương chấn động.

Thời khắc đó.

Trong lòng hắn nổi lên một cảm giác kỳ quái chưa bao giờ có.

Nàng là ai?

Chưa từng thấy nhưng lại quen thuộc như vậy?!
 
Siêu Thần Yêu Nghiệt
Chương 1099: Tên ta có chữ Vân!


Đột nhiên, Vâ Phi Dương tựa như bị nữ tử ôm lên, đột nhiên cảnh tượng trước mắt hắn như ảnh như ảo, sau đó là từng đám mây hùng vĩ xuất hiện.

"Đám mây vô biên vô hạn, sóng lên gió cuốn, theo gió mà bay…”

Nữ tử nhẹ nhàng nỉ non, thanh âm trong trẻo đi vào sâu trong tâm linh có tác dụng để người ta bình tâm tĩnh thần.

Thống khổ của Vân Phi Dương dần biến mất.

- Nữ nhân này thật lợi hại, chỉ một câu hát đã để cho ta có cảm giác tắm rửa trong sự vui sướng!

Nàng đến cùng là thần thánh phương nào?

Vân Phi Dương không hiểu.

Nhưng vào lúc này, nữ tử nhẹ nhàng cúi đầu xuống, hiền lành nói:

- Hài tử của ta, từ hôm nay trở đi, gọi con là Vân Phi Dương đi.

Hài tử của ta?

Từ hôm nay trở đi, gọi ta là Vân Phi Dương?

Hắn muốn mở miệng nói chuyện, nhưng khi phát ra âm thanh lại tiếng khóc của trẻ sơ sinh!

"Ông!"

Vân Phi Dương như bị sét đánh, đầu óc trống rỗng.

Ta là trẻ sơ sinh?

Đến cùng là chuyện gì xảy ra?

Chẳng lẽ, nữ nhân này…

"A!"

Đột nhiên, Vân Phi Dương thống khổ hét thảm, tiếp theo từ trong hôn mê tỉnh táo lại, nhìn thấy vách núi xám đen mới hiểu nguyên lai vừa rồi chỉ là mộng.

- Ngươi tỉnh rồi?

Bên tai vang lên âm thanh thanh thúy.

Vân Phi Dương gian nan quay đầu, chỉ thấy một nữ tử thân mặc trường bào xanh biếc đang mỉm cười về phía mình.

Hắn ngạc nhiên.

- Là cô?

Nữ tử không phải ai khác, chính là người thành lập Quỷ Các ở Vạn Thế Đại Lục - Yến Sơn Tuyết.

- Kỳ quái lắm sao?

Yến Sơn Tuyết nở nụ cười xinh đẹp.

Vân Phi Dương trầm mặc.

Hắn hiện tại chỉ suy nghĩ đến nữ nhân vừa rồi gặp trong mộng cho mình cảm giác thân thiết vô hạn kia.

- Cũng không phải mộng!

- Nhất định là chân thực phát sinh qua, mà cảnh kia có lẽ chính là trí nhớ trong tiềm thức lúc mình mới đẻ!

Vân Phi Dương khẳng định.

Như vậy.

Nữ nhân Vân Phi Dương nhìn thấy cũng là mẫu thân của hắn!

Hô hấp Vân Phi Dương trở nên dồn dập.

Một người lẻ loi hiu quạnh chưa bao giờ thể nghiệm qua thân tình, đột nhiên nhìn thấy người chí thân trong mộng, điều này khiến hắn kích động không thôi.

Chỉ là.

Mẫu thân của ta là ai?

Người ở phương nào, phải chăng còn khoẻ mạnh, nếu như còn sống thì vì sao vứt bỏ ta?

Còn có.

Phụ thân ta là ai?

Vân Phi Dương suy nghĩ rất nhiều.

Nhưng tất cả đều mê, mê này vĩnh viễn không cách nào cởi bỏ, bởi vì không có bất kỳ manh mối gì để đi tìm bọn họ.

Không đúng!

Tên ta có chữ Vân!

Mà kỳ quan trong mơ xuất hiện trên núi cao, nói đúng hơn là, mẫu thân năm đó ôm ta đứng trên một ngọn núi cao, chỉ cần tìm được nơi đó, có lẽ sẽ tìm ra nhiều đầu mối hơn.

- Không đúng.

Vân Phi Dương thầm nghĩ:

- Ta sinh ra ở Thần Giới, mây kia khẳng định cũng ở Thần Giới, mà Thần Giới sớm đã vỡ nát vạn năm, làm sao có thể tìm ra.

Manh mối lại đoạn.

"Ai."

Hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi.
 
Back
Top Bottom