Sau đó, Thương Úc cũng lên trực thăng, lấy đồng hồ đeo tay trong túi ra, kéo tay trái Lê Tiếu, đeo lên lại cho cô, vuốt ve khớp xươn xương đấy vết thương nhỏ, cong môi: "Thứ nên cẩm đã cấm đi hết rồi."
Lê Tiếu sờ mặt đồng hồ, bình thản gật đầu: "Vậy được."...Quân đảo Văn Khê là vùng biển nằm giáp ranh giữa biên giới và Myanmar.
Nếu nói chính xác thì vị trí địa lý của quần đảo này thuộc về Myanmar.Quần đảo có trên trăm hòn đảo lớn nhỏ nằm rải rác trên mặt biển xanh, phong cảnh như tranh, khí hậu trong lành.Quần đảo này phải thông qua đồng ý của chính phủ Myanmar mới có thể bán lại hoặc cho thuê.Ba mươi hòn đảo trong đó đã được bán đi, nghe nói do một tay buôn đồ cổ mua lại.Chưa đến ba giờ chiều, trực thăng đáp xuống bãi đỗ máy bay một hòn đảo nhỏ.Tiếng cánh quay rất lớn cũng không đánh thức Lê Tiếu.Có lẽ vì quá mệt, trải qua bao nhiêu sóng gió tối qua, dù cửa trực thăng mở, gió biển ấm nóng và ẩm ướt phả vào mặt, cô cũng chỉ nhíu mày không tỉnh lại.Thấy thế, Thương Úc ôm cô xuống trực thăng, vừa đứng lại đã cau mày ho khan hai tiếng.Vọng Nguyệt và Truy Phong lập tức một trái một phải tiến lên, lo lắng nhỏ giọng để nghị: "Lão đại, không thì để Lạc Vũ ôm đi?"
Tối qua, họ quay lại võ quán ngẩm, lúc đó lão đại như Tu La vậy, đập hết quản lý và đám tay chân võ quán.Cả Đan Mẫn bị thương nằm bất tỉnh cũng bị lão đại xách cổ ném xuống đường xe giữa chợ.Trong hai giờ ngắn ngủi, võ quán đổi chủ, chắc giờ đã được ghi dưới danh dưới tên cô Lê.Thế nên, lão đại cũng bị thương.Sau mấy phen đánh đấm, anh cũng chẳng phải mình đồng da sắt, không bị thương mới lạ.Yết hâu Thương Úc chuyển động, nén cơn ho khan, ôm Lê Tiếu xuống bãi đỗ máy bay, đi nhanh đến một căn nhà trên đảo.Đây là một tòa nhà ngắm cảnh, mặt hướng ra biển, trước cửa còn có ghế xích đu.Thương Úc đặt Lê Tiếu trên giường lớn màu đen trong phòng ngủ chính, đưa tay sờ trán cô, xác nhận cô không phát sốt, nhìn cô thêm mấy lần rồi xoay người ra cửa....Lê Tiếu đang nửa mê nửa tỉnh, bỗng nghe được tiếng sóng biển xô bờ.Cô mở mắt, nhìn trần nhà xa lạ trên đỉnh đầu, lại nhìn bày trí căn phòng, biếng nhác không muốn nhúc nhích.Đây là nơi dưỡng thương mà Thương Úc đã nói sao?Cô nằm ườn trên giường một lúc, sau đó đứng dậy đẩy cửa ra, cảnh biển và gió biển phả vào khiến tâm trạng người ta sảng khoái.Trên ghế xích đu trước cửa, Lạc Vũ đang làm ổ, gác tréo chân hút thuốc.Bỗng dưng thấy Lê Tiếu, Lạc Vũ dùng cả tay chân bò ra khỏi ghế: "Cô Lê, cô tỉnh rồi."
Lê Tiếu quay đầu nhìn cô ta đang cố gắng đứng dậy, cong môi: "Đây là đâu?"
"Quần đảo Văn Khê."
Lê Tiếu ngạc nhiên nhướng mày, hai hôm trước cô có đến đây.Khí hậu của quần đảo Văn Khê rất dễ chịu, mùa này có gió biển thổi hiu hiu, không quá nóng, đúng là một nơi thích hợp dưỡng thương.Lê Tiếu nhìn quanh: "Anh ấy đâu?"
"Lão đại đang ở biệt thự trên đảo, tôi đưa cô qua đó."
Lạc Vũ dụi tàn thuốc, dẫn Lê Tiếu đi trên con đường mòn phía sau tòa nhà ngắm cảnh.Phong cảnh của hải đảo này rất độc đáo, xung quanh mới trồng thêm cây, nắng bên bờ biển bị lá cây ngăn lại loang lổ trên mặt đất.Lê Tiếu thờ ơ đạp trên đá đi về phía trước, nhìn quanh, có cảm giác quen thuộc với kết cấu kiến trúc nơi này....Biệt thự trên đảo.Cuối hành lang dài bằng gỗ có ô che nắng trên đỉnh đầu, trên bàn có bày bia và đĩa trái cây.Dưới tán ô có hai bóng người, một đen một trắng.Người đàn ông mặc áo sơ mi trắng và quân thường khoảng hơn ba mươi, gương mặt tuấn tú, dịu dàng thanh lịch.Nếu hình dung theo thẩm mỹ hiện nay, đây đúng chuẩn là một thư sinh mặt mày bóng bẩy.Lúc này, cổ chân phải anh ta gác lên đầu gối chân trái, mang đôi dép tông, bưng ly bia uống một ngụm, đuôi mắt hoa đào cong lên trêu chọc: "Nói vậy thì, Đan Ưng chọc phải cậu đúng là xui xẻo tám đời."
Thương Úc họ khẽ hai tiếng, tay kẹp điếu thuốc, dựa lưng ghế lạnh lùng nói: "Chuẩn bị phòng y tế xong chưa?"
"Yên tâm, trên đảo này cái gì cần có đều có, cậu đừng đòi vũ khí hạt nhân với anh là được."
Giọng trêu ghẹo của anh ta rất quen thuộc, khi nói còn đung đưa cổ chân, hành vi ngả ngớn rất giống Hạ Sâm.Người này là Cận Nhung, anh em kết nghĩa với Thương Úc, xếp hàng lão đại.Anh ta lớn hơn Phong Nghị một tuổi, nhưng vì gương mặt thư sinh bóng bẩy mà trông không hề già, rất dễ quyến rũ người khác.Họ đang trò chuyện thì ngay lối vào hành lang dài truyền đến một loạt tiếng bước chân.Cận Nhung thích thú nhíu mày với Thương Úc: "Có phải người phụ nữ của cậu tỉnh rồi không?
Lúc trước không ít lần nghe Hạ Sâm lải nhải về cô ấy, lần đầu gặp mặt, làm anh Cả như anh dù gì cũng phải tạo ấn tượng..."
Còn chưa nói xong, Cận Nhung nhìn hành lang dài phía trước mà lâm vào trầm ngâm.Bên kia, Lê Tiếu đứng cách năm mét, nhìn Cận Nhung, lại quét mắt nhìn ly bia trong tay anh ta: "Anh không phải nói mình bận rộn nhiều việc sao?"
Lạc Vũ đi cạnh cô: "???"
Lão đại đâu nói mình bận rộn nhiều việc đâu?Thương Úc híp mắt nhìn Lê Tiếu, sau đó liếc Cận Nhung, ánh mắt nghiền ngẫm: "Quen nhau sao?"
Ngay lúc này, Cận Nhung cầm ly bia ngạc nhiên nhìn Lê Tiếu, sau đó lại cứng đờ nhìn Thương Úc, mãi mới nói thành lời: "Người phụ nữ của cậu là cô ấy?"
Thương Úc gẩy tàn thuốc, nhướng mắt liếc anh ta: "Không thể sao?"
Cận Nhung đặt ly bia lên bàn, vỗ đùi đứng dậy: "Không phải người phụ nữ của cậu tên Lê Tiếu sao?"
Vừa nói, anh ta vừa ngoắc ngón tay với Lê Tiếu: "Nào, nhóc con, đến đây."
Nhóc con?Xưng hô này nghe không thích chút nào.Thương Úc dụi điếu thuốc vào gạt tàn, thấy Lê Tiếu đi đến, thuận tiện kéo cô đến cạnh mình, nắm ngón tay cô, hơi ngửa đầu: "Quen nhau lúc nào?"
Lê Tiếu ngó lơ vẻ mặt hốt hoảng của Cận Nhung, khuỷu tay gác lên vai Thương Úc, hời hợt đáp: "Quên rồi."
Cận Nhung vỗ bàn: "Năm năm trước!"
Thương Úc đen mặt liếc anh ta, động tác êm ái vòng qua eo Lê Tiếu, để cô ngồi lên đùi mình: "Em dâu của anh, Lê Tiếu."
Cận Nhung nhìn cử chỉ thân mật vô cùng của họ, đỡ trán trừng mắt nhìn: "Đợi đã Thiếu Diễn, cậu để anh bình tĩnh lại."
Thương Úc ngó lơ bộ dạng ngạc nhiên của anh ta, cẩm nĩa bắt đầu ghim trái cây đút cho Lê Tiếu.Cam, dưa bở, ổi...Cận Nhung vẫn đang trầm tư, thấy thế liền chỉ tay: "Nhóc con này thích ăn ổi, cậu đút nhiều vào."
Lạc Vũ đứng cách đó mấy mét nhìn Cận Nhung bằng ánh mắt thương cảm.Chắc hải đảo này sắp đổi chủ rồi.Nhưng cô Lê lại quen Nhung gia, thật khiến người ta bất ngờ.Thương Úc vòng tay qua eo Lê Tiếu, nghe vậy thì nặng nề nhìn Cận Nhung.