- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #111
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 510: QUÁ ƯU TÚ, ĐƯƠNG NHIÊN PHẢI GIÁM SÁT THẬT CHẶT
Chương 510: QUÁ ƯU TÚ, ĐƯƠNG NHIÊN PHẢI GIÁM SÁT THẬT CHẶT
Hai người cứ nhìn nhau như thế.
Ba giây sau, họ dời mắt.Lê Tiếu cẩm ly cocktail nhấp một hớp.
Tuy sắc mặt cô vẫn như thường, nhưng đuôi mày khỏe mắt đều có nét cười.Đâu đó có một ánh mắt nhìn cô thật chăm chú.Lê Tiếu vô thức nhìn sang, thấy anh Ba Lê Thừa đang nhìn mình với vẻ ghét bỏ còn bĩu môi nói: "Vui đến mức vậy sao?"
Cô cắn ống hút, nhìn anh bằng đôi mắt nai con, để ly cocktail xuống bàn, trả lời một câu: "Anh ghen tị hả?"
Lê Tam: "..."
Từ "ghen tị" này không ăn nhập với anh.Lê Tam không muốn thừa nhận, nhưng lại không thể không nghĩ đến ai đó.Tâm trạng buồn bực lập tức bao trùm anh.
Anh nghiến răng, bưng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.Nam Hân đến Nam Dương dự hôn lễ của Lê Quân xong liền trở về biên giới.Anh đã hỏi cấp dưới, rằng sau khi về, cô có biểu hiện gì lạ không, thì nhận được câu trả lời là: "Không có gì lạ, mấy hôm nay chị Hân luôn bận rộn, tinh thần rất hăng hái, như bị high vậy."
Nghe vậy, Lê Tam suýt đập điện thoại.Như thế mà không lạ?Cô dùng công việc để khiến mình bận rộn, không phải là không muốn liên lạc với anh sao?Lê Tam buồn bã, nhưng không tìm ra ngọn nguồn của vấn đề.Thế là anh uống hết ly này đến ly khác, dường như chỉ có như thế mới có thể tê liệt thần kinh anh, để anh không suy nghĩ nhiều về Nam Hân, không còn rầu rĩ về những chuyện lộn xộn kia nữa....Hôn lễ diễn ra hơn nửa, điện thoại của Lê Tiếu chợt rung lên.
Cô cúi đầu xem tin nhắn, ánh sáng trên đỉnh đầu đột nhiên tối sầm lại.Ngay sau đó, giọng nói của Bạc Đình Kiêu vang lên bên tai cô: "Anh có việc phải làm, về trước nhé.
Nếu em sắp xếp được thời gian ở lại Thủ đô thì gọi điện sớm cho anh."
Anh ta vừa dứt lời, Lê Tiếu liền ngẩng đầu lên.Cảnh này đã lọt vào mắt Thương Úc và Tông Trạm.Anh ta vịn một tay vào thành ghế của cô, tư thế cúi người nói chuyện có thể khiến người ta dễ dàng nhìn ra vẻ dịu dàng và cưng chiều trong mắt anh ta.Lê Tiếu hơi ngửa đầu ra sau: "Anh đi ngay bây giờ à?"
"Ừ."
Bạc Đình Kiêu nhìn vào mắt cô, mỉm cười xoa đầu cô: "Em ở lại Thủ đô một mình nhớ chú ý an toàn nhé."
Dáng vẻ như anh lớn dặn dò em út của anh ta giống hệt ba năm trước.Lê Tiếu cẩm điện thoại đứng dậy, ra hiệu về phía cửa: "Để em tiễn anh."
Nụ cười trên môi Bạc Đình Kiêu càng sâu hơn.
Lúc đi ra ngoài, anh ta không khỏi khiến các khách khứa khác bàn tán."
Người thừa kế của nhà họ Bạc và thiên kim nhà họ Lê hình như khá thân thiết.
Hai người họ không phải sắp cưới chứ?"
"Không đâu, tôi nghe nói năm đó, vì từ chối việc kết thông gia giữa hai gia tộc nên Bạc Đình Kiêu mới bỏ nhà ra đi mà."
"Năm đó từ chối, không có nghĩa bây giờ cũng từ chối.
Hơn nữa, nếu cậu ấy liên hôn với nhà họ Lê, chẳng phải cũng tương đương liên hôn với nhà họ Tông sao?
Với nhà họ Bạc mà nói, việc này chỉ có lợi chứ không có hại."
"Không đâu, chẳng phải Lê Tiếu đã có bạn trai rồi sao?
Nhân vật chính trong màn tỏ tình khắp thành hai ngày trước chính là Lê Tiếu và Thương Thiếu Diễn đấy."
"Ai mà biết, không có ảnh chụp của người trong cuộc, không chừng là trùng tên trùng họ cũng nên."
Những lời bàn này đều được phỏng đoán từ các vị khách nhiều chuyện.Tông Trạm nghe thấy, bèn vô thức nhìn sang người đàn ông bên cạnh, nghiền ngẫm nhíu mày: "Cậu đã sớm biết mối quan hệ giữa cô ấy và Bạc Đình Kiêu à?"
Thương Úc biếng nhác dựa người vào ghế bành, chống khuỷu tay lên tay vịn ghế, lắc nhẹ ly rượu, ánh mắt lạnh và sâu: "Hai người bọn họ có quan hệ thế nào?"
Tông Trạm nhìn vẻ mặt thâm sâu khó dò của anh, bật cười: "Bớt giả ngu với anh đi, nếu không phải đã biết từ trước, cậu còn bảo anh canh chừng Lê Tiếu sao?"
Thương Úc nhấp một hớp Champagne, nở nụ cười nhạt, liếc nhìn anh ta, cất giọng thâm trầm: "Bảo anh canh chừng cô ấy là để đề phòng có người cố ý tiếp cận cô ấy."
"Người cố ý?
Là họ Bạc kia sao?"
Tông Trạm cười, càng lúc càng cảm thấy tên Thương Thiếu Diễn này vừa xấu bụng lại vừa keo kiệt.Nếu phụ nữ thật sự muốn bắt cá hai tay, ai có thể phát hiện ra chứ?Thương Úc nhìn Tông Trạm với ánh mắt u ám: "Bất kể là ai, anh cũng phải coi chừng."
Bạc Đình Kiêu và những người ở bên cạnh Lê Tiếu không giống nhau.Trông anh ta như ở bên cô với tư cách một người anh trưởng thành và chững chạc, nhưng đàn ông như vậy, tâm tư rất tinh tế và dịu dàng, nhiều năm không ra tay, chỉ luôn lặng lẽ bảo vệ cô, khó đảm bảo sẽ không khiến người ta có cảm giác yên tâm mà dựa dẫm.Anh sẽ không cho phép Lê Tiếu có tâm lý dựa dẫm vào bất cứ người đàn ông nào khác ngoài anh.Đặc biệt là người đàn ông bị tình nghi có tình cảm với cô.Thấy vẻ mặt Thương Úc như có điều suy tư, Tông Trạm mấp máy môi, bật cười nói: "Trước đây anh thật sự không biết là cậu độ lượng như vậy.
Rốt cuộc là Lê Tiếu không cho cậu đủ cảm giác an toàn, hay là cậu không có lòng tin với bản thân mình?"
Đường đường là Thương Thiếu Diễn của Nam Dương, vậy mà lại lo lắng hết lòng vì một cô gái.Những lời đồn trước kia quả là chuyện tiếu lâm.Thương Úc đẩy ly rượu lên bàn, mí mắt rũ xuống, giọng có phần tự hào: "Cô ấy quá ưu tú, đương nhiên tôi phải giám sát thật chặt."
Không liên quan đến lòng tin và cảm giác an toàn, đơn giản là không thể nhìn người đàn ông khác thích cô, tiếp cận cô.Giống như thứ thuộc về mình bị người ta ngấp nghé vậy, bất luận đối phương có lấy đi hay không, trong lòng cũng sẽ không vui....Ở bên ngoài hành lang, Lê Tiếu và Bạc Đình Kiêu đang tạm biệt nhau ở bãi đỗ xe.Bạc Đình Kiêu cúi nhìn gương mặt không hề xao động của cô, đút một tay vào túi quần Tây, nuốt nước bọt, chưa kịp nói gì đã nhìn thấy hai người đàn ông đi tới từ sau lưng cô.Lê Tiếu lập tức quay đầu lại, nhìn thấy Thương Úc, bèn đi về phía anh một cách tự nhiên.Nhìn hành động vô thức đó của cô, sắc mặt Bạc Đình Kiêu bỗng tối đi.Tông Trạm nhìn Lê Tiếu đi tới, sau đó đi thẳng về phía trước: "Anh Bạc phải về sao?"
Anh ta là chủ bữa tiệc, ra tiễn khách quý là chuyện hợp tình hợp lý.Bạc Đình Kiêu gật đầu: "Xin lỗi, nhà tôi có việc, nên cần phải về một chuyến."
Thật ra bọn họ cũng không thân nhau lắm, cùng lắm là từng chạm mặt trong giới thượng lưu ở Thủ đô.Tông Trạm liếm răng, như vô tình mà nói: "Anh Bạc khó khăn lắm mới về đây một chuyến, vậy mà tôi cũng không kịp tiếp đãi tử tế.
Hay là thế này đi, chờ sau khi hôn lễ kết thúc, tôi lại đãi tiệc mời anh.
Không biết anh sẽ ở lại Thủ đô bao lâu, có tiện hay không?"
Tất cả bọn họ đều là người thông minh, sao Bạc Đình Kiêu lại không hiểu được ẩn ý trong lời nói của Tông Trạm.Anh ta ngước mắt nhìn phía trước, kéo cà vạt xuống, tránh nặng tìm nhẹ trả lời: "Đãi tiệc thì không cần đâu, huống hồ hôn lễ của nhà họ Tông vừa mới kết thúc, chắc hẳn có rất nhiều việc phải làm.
Nếu vì tôi mà làm lỡ việc của các anh, tôi cũng áy náy."
Tông Trạm nhìn anh ta, thẩm đánh giá không mấy khách quan: Thằng nhóc này không hề đơn giản...Lúc này, Lê Tiếu đã nắm tay Thương Úc đi đến bên cạnh Tông Trạm: "Anh Kiêu, đây là bạn trai em, Thương Thiếu Diễn."
Nói xong, không đợi Bạc Đình Kiêu phản ứng, cô bấm tay Thương Úc, nhìn anh, giọng mềm hơn: "Bạc Đình Kiêu."