Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)

Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 420: Hành vi phạm pháp


Những lời nói khiêm nhường này của Viện sĩ Giang có vẻ như đang lấy lòng Thương Quỳnh Anh.Nét mặt bà ta càng tươi hơn, kín đáo liếc nhanh sang Lê Tiếu.

Thấy cô đang trò chuyện với Liên Trinh, bà ta liền nói với Viện sĩ Giang: "Viện sĩ Giang khiêm tốn quá.

Chúng tôi đều biết dạo này phòng thí nghiệm của thây đang tiến hành nghiên cứu về các bệnh do biến đổi gen trên cơ thể người.

Nếu thật sự có tiến triển, đó chắc chắn sẽ là cống hiến to lớn đối với giới y học."

"Không đâu, không đâu..."

Viện sĩ Giang cười xua tay, không tiếp tục để tài này nữa.

Nói đúng hơn là ông không quen nói về công việc theo kiểu xã giao như thế này.Thương Quỳnh Anh khôn khéo lọc lõi, đương nhiên nhìn thấu thái độ qua loa của ông.

Bà ta thấy vậy cũng không tiếp tục câu chuyện, mà chìa tay ra phía trước: "Vậy chúng ta vào thôi."...Tám giờ sáng, chỗ ngồi trong phòng hội thảo đã chật kín.Kết quả nghiên cứu của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa được xếp thứ tự trình bày số ba trong buổi sáng nay.Lê Tiếu nở nụ cười mỉm ngồi dưới bục nghe các phòng thí nghiệm khác báo cáo chứ không trễ nải hời hợt như hôm qua.Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra đâu đó trong đôi mất thờ ơ kia có chút gì đó nhạo báng.

Chốc chốc cô lại nhìn điện thoại, rồi đánh mất về dãy ghế của hội đồng giám khảo, nét chế nhạo càng hiện rõ.Hai tiếng sau, mười giờ sáng, MC câm báo cáo lên, mời Phòng thí nghiệm Nhân Hòa lên chia sẻ kết quả nghiên cứu.Lê Tiếu và Liên Trinh sắp xếp tài liệu trong tay.

Khi đứng dậy, Liên Trinh cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Lê, có cần anh trình bày chính không?"

Mặc dù Lê Tiếu tham gia vào toàn bộ quá trình nghiên cứu, nhưng có quá nhiều chi tiết, Liên Trinh lo cô không nắm chắc hết.Không phải anh muốn cướp công, mà vì Lê Tiếu còn trẻ, khó tránh sẽ mất bình tĩnh trước một hội trường đông đúc thế này.Lê Tiếu chỉnh lại tài liệu trong tay, rời khỏi ghế, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu."

Xoay người lên bục, cô thì thẩm đủ cho hai người nghe thấy, dặn dò Liên Trinh: "Sư huynh, nhớ những gì em nói với anh sáng nay."

Hôm nay cô phải là người chủ trì báo cáo kết quả nghiên cứu.Đề tài của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa là bệnh lý biến đổi gen ở cơ thể người.

Hai người lần lượt lên bục thuyết trình, Lê Tiếu trình bày chính, Liên Trinh hỗ trợ.Nội dung chiếu trên màn hình là các báo cáo nghiên cứu và tập san tài liệu.Giọng Lê Tiếu không mấy sôi nổi trầm bổng, cũng không quá bình thản."

Lần này Phòng thí nghiệm Nhân Hòa đã tiến hành thí nghiệm lâm sàng và chứng minh được thuốc Rh49 do Phòng thí nghiệm Nhân Hòa điều chế và thuốc ức chế Dz13 của nước Úc có hiệu quả trị liệu rõ rệt đối với các bệnh do biến đổi gen và nhiễm sắc thể ở người.

Trong tương lai, chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về gen cơ thể người, xin cảm ơn."

Sau khi kết thúc báo cáo, tiếng vỗ tay tượng trưng vang lên trong phòng hội nghị.Lê Tiếu đứng trước bục, cầm bút laser, nhìn quanh khán đài bên dưới.

Ba giây sau, cô nhướng mày định đi xuống, thì bất chợt..."

Nghiên cứu viên Lê, tôi có một câu hỏi cân chỉ giáo cho."

Lê Tiếu dừng bước.

Nghe thấy Thương Quỳnh Anh đặt câu hỏi, cô chẳng mấy bất ngờ, nhìn ghế giám khảo bên phải khán đài, khẽ gật đầu: "Xin mời quý vị."

Thương Quỳnh Anh lật báo cáo nghiên cứu trong tay, ngước mắt nhìn Lê Tiếu: "Tôi muốn hỏi, tại sao bỗng dưng Phòng thí nghiệm Nhân Hòa lại quyết định nghiên cứu biến đổi gen ở người?

Hay nói cách khác, có bước ngoặt gì dẫn đến sự hình thành nghiên cứu này không?"

Câu hỏi sau mang ẩn ý rất rõ ràng.Lê Tiếu đứng trước màn hình, nhìn Thương Quỳnh Anh không chớp mất, trả lời đúng mực: "Nguyên nhân là do chúng tôi nhận thấy tiến độ nghiên cứu biến đổi gen ở người khá lạc hậu.

Dù Nhân Hòa thành lập chưa lâu, nhưng chúng tôi cũng hy vọng có thể cống hiến phần nào cho sự phát triển của y học."

"Còn về bước ngoặt, có thể xem như thiên thời địa lợi nhân hòa.

Phương hướng và lĩnh vực nghiên cứu của mỗi phòng thí nghiệm đều khác nhau, không cứ phải vì bước ngoặt đặc biệt nào đó mới có thể bắt đầu một đề tài nghiên cứu."

Thương Quỳnh Anh nhìn Lê Tiếu trên khán đài, nụ cười thoáng nhạt dân: "Nghe có vẻ khá thuyết phục, nhưng hình như tôi có nghe thấy một số lời đồn thổi không hay lắm về Nhân Hòa, không biết cô có ý kiến gì không?"

Lê Tiếu nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Phó Chủ tịch cũng đã nói là lời đồn.

Nếu lời đồn mà đáng tin, vậy chúng ta cần gì phải nghiên cứu, chẳng phải cứ dựa vào tin đồn là đủ rồi sao?"

Có tiếng đại biểu ngồi bên dưới bật cười, còn kèm theo mấy câu chế giễu.Thương Quỳnh Anh đã biết trước Lê Tiếu ăn nói rất sắc sảo, nhưng không ngờ cô lại vỗ mặt bà ta giữa Hội thảo y học thế này.Thù mới hận cũ chất chồng, Thương Quỳnh Anh cười sâu cay: "Lập luận của Nghiên cứu viên Lê quả thật không tổi.

Trong một dịp như thế này, với tư cách là người đứng ra tổ chức, tôi vốn không nên nói nhiều.

Nhưng... tôi nhận được tin tố cáo Phòng thí nghiệm Nhân Hòa các người vi phạm nhân quyền và đạo đức y khoa, tự ý tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người.

Cho hỏi đây cũng là lời đồn sao?"

Bà ta vừa dứt lời, phòng hội thảo lớn như vậy lại yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.Nhưng chỉ ba giây sau, tiếng xôn xao bắt đầu vang lên.Thí nghiệm trên cơ thể người?

Đây không phải trò đùa đâu."

Thật hay giả thế?

Dám ngấm ngầm thí nghiệm trên cơ thể người?"

"Ai biết thật hay giả, nhưng Viện sĩ Giang là Viện sĩ cấp quốc gia mà lại phạm sai lầm hạ đẳng này hay sao?"

"Cũng chưa biết chừng.

Có những người vì danh lợi, việc gì không dám làm?"

Tiếng thảo luận và tiếng chỉ trích tràn ngập mỗi một góc hội trường.Vị trí của nhóm nghiên cứu Nhân Hòa lập tức trở thành đối tượng chỉ trỏ của mọi người.Gương mặt già nua của Viện sĩ Giang đỏ bừng, ông vỗ bàn, đứng dậy nói với Thương Quỳnh Anh: "Phó Chủ tịch, cô nói vậy là có ý gì?

Tất cả nghiên cứu của Nhân Hòa chúng tôi đều được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật, sao có thể tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người được?"

Thương Quỳnh Anh ngồi ở ghế giám khảo nhìn Viện sĩ Giang ở hàng sau, nhếch môi nói: "Viện sĩ Giang, tôi dám khẳng định như vậy thì chắc chắn đã có đầy đủ chứng cứ.

Ông cũng biết đấy, đây là lần đầu tiên chúng tôi tổ chức đại hội giao lưu, Nhân Hòa vô cùng may mắn có được tư cách tham dự.

Nếu các người triển khai nghiên cứu với cách thực hành phi pháp thì Hội đồng nghiên cứu y học không thể làm ngơ cho qua.

Ông thấy thế có đúng không?"

Viện sĩ Giang cống hiến cả đời vì y học, chưa từng bị chất vấn về phương thức nghiên cứu ngay trước mặt bao người.Ông chống hai tay xuống mặt bàn, gân xanh trên trán giật giật: "Vậy lấy chứng cứ của cô ra đây đi."

Lê Tiếu kín đáo nháy mắt với Liên Trinh.

Dù mặt mày cũng đang nặng trình trịch nhưng anh vẫn quay xuống hàng ghế bên dưới, hạ giọng trấn an Viện sĩ Giang mấy câu.Lúc này, Thương Quỳnh Anh trao đổi với mấy giám khảo bên cạnh, sau đó một vị học giả hơn sáu mươi liếc nhìn tài liệu của Nhân Hòa như có điều suy nghĩ: "Cô Lê, theo tôi được biết, năm nay cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học, mà nghiên cứu biến đổi gen của Nhân Hòa là do cô để xuất, đúng không?"

"Phải, là tôi."

Lê Tiếu nghịch bút chỉ laser trong tay, điểm tĩnh đáp lại câu hỏi của đối phương.Thấy vậy, vị học giả mím môi lắc đầu, nghiêng đầu nhỏ giọng mấy câu bên tai Thương Quỳnh Anh, vẻ mặt thất vọng và bất đắc dĩ: "Cô gái à, còn trẻ thì chân nên đạp đất.

Dù muốn cống hiến cho sự nghiệp y học cũng không thể đâu cơ trục lợi được.

Cô có biết thí nghiệm trên cơ thể người ở Trung Quốc là hành vi phạm pháp không?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 421: Lê Tiếu bị bắt


Lê Tiếu nhếch môi: "Đương nhiên tôi biết."

Thương Quỳnh Anh sờ hoa tai trân châu, dáng vẻ thất vọng, thở dài: "Trước khi đại hội giao lưu hôm nay bắt đầu, chúng tôi đã nhận được tố cáo và chứng cứ người tham gia thí nghiệm cơ thể người.

Vì tình tiết nghiêm trọng, hội đồng không dám kết luận bừa.

Thế nên, xin lỗi, chúng tôi đã trình bày rõ tình hình với Cục Cảnh sát.

Nếu đã biết đó là hành động phạm pháp, còn muốn giải thích gì, mời cô đến Cục Cảnh sát trình bày đi."

Vừa nói, Thương Quỳnh Anh vừa hất cầm với MC hiện trường: "Mời đồng chí cảnh sát vào."

Lê Tiếu không hốt hoảng không nóng vội, chỉ nhìn Thương Quỳnh Anh, nhếch môi thản nhiên.Đúng là một nước cờ lớn.Ngồi trên ghế đại biểu y dược phía sau, Hạ Tư Dư vừa nghe được câu này liền nổi giận.Cô híp mắt nhìn gáy Thương Quỳnh Anh, sau đó nhìn sang Lê Tiếu, đang tính đứng dậy nói gì thì thấy cô lắc đầu tỏ ý không thể.Hiểu ý, Hạ Tư Dư nhẫn nhịn, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lê Tiếu và đoàn đội Nhân Hòa bị cảnh sát mang đi.Dù là ai cũng không ngờ đến, đại hội giao lưu y học lại phát sinh sự cố này.Chưa đến năm phút, đám người Lê Tiếu biến mất khỏi hiện trường phòng hội thảo.Đáy mắt Thương Quỳnh Anh là vẻ đắc ý dạt dào hiếm thấy, bà ta đứng dậy đi đến trước khán đài, lấy micro từ tay MC, đường đường chính chính nói: "Để mọi người chê cười rồi, tình huống Phòng thí nghiệm Nhân Hòa quả thật đặc biệt, hội đồng chỉ có thể xử lý công bằng.

Xin mọi người nhớ cho, trong tương lai, các lĩnh vực nghiên cứu y học không thể đâu cơ trục lợi được..."

Sau khi nghiên cứu viên của Nhân Hòa bị đưa đi, đại hội giao lưu tạm ngừng nửa tiếng, rồi lại nhanh chóng bắt đầu tiếp tục báo cáo thành quả lần nữa.Mấy trăm người ở hiện trường đều có thể thấy được, hội đồng đã loại bỏ Phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Thậm chí không một ai có ý ra mặt nói đỡ....Kỳ lạ hơn nữa là, bảy nghiên cứu viên của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa bị đưa đến Cục Cảnh sát Sùng Thành, chưa đến một tiếng đồng hồ, ngoại trừ Lê Tiếu, sáu người còn lại đều được thả ra.Đến trưa, Viện sĩ Giang loạng choạng ra khỏi Cục Cảnh sát, nét mặt xấu vô cùng.Ông đã hơn bảy mươi tuổi, giờ như lại già thêm mấy tuổi.Hai đồng nghiệp khác đỡ ông đi xuống bậc thang, ông chợt quát khẽ: "Liên Trinh, sao vừa rồi trò lại nói linh tinh ở Cục Cảnh sát?"

Lúc này, Liên Trinh khó mở lời, thế nên đối mặt với chỉ trích của Viện sĩ Giang, chỉ đành ngậm miệng không nói gì.Mấy người khác trố mắt nhìn nhau, sau đó bỗng có người nói: "Thây à, điều này không thể trách Liên Trinh được.

Ban đầu, người khởi xướng nghiên cứu chứng bệnh của Quan Minh Ngọc là Lê Tiếu, nên Liên Trinh đâu nói sai.

Tất cả đều do em ấy tự chủ trương, không liên quan gì đến bọn con cả."

Người nói những lời này là một đồng nghiệp nữ tên Lý Tiểu Tiểu, tuổi tâm ba mươi.Bình thường cô ta không có cảm giác tồn tại trong phòng thí nghiệm, lúc này mở miệng không khỏi có ý muốn bỏ đá xuống giếng.Liên Trình chậm rãi ngẩng đầu lên, nhìn Lý Tiểu Tiểu như có điều suy nghĩ, ánh mắt phức tạp khó dò."

Trò câm miệng!"

Viện sĩ Giang giận đến mức gương mặt già nua đỏ bừng: "Các trò không nhớ là nhờ ai cung cấp điều kiện để các trò yên tâm nghiên cứu ở Nhân Hòa sao?

Thành ngữ nói, uống nước nhớ nguồn, nhìn các trò đi, xảy ra chuyện chạy nhanh hơn bất kỳ ai, các trò không biết xấu hổ sao?"

"Thưa thấy!"

Lý Tiểu Tiểu nhìn mấy đồng nghiệp khác ăn mắng không dám hó hé, lập tức hăng hái: "Thây không thể nói thế được, dù Lê Tiếu cung cấp điều kiện cho chúng ta thì đã sao?

Giờ cảnh sát nhận định là lỗi của em ấy, lẽ nào thây trông mong chúng ta đều phải ngồi tù theo?"

Nói thế không sai, nhưng lòng người quá bạc bẽo.Viện sĩ Giang vừa khổ sở vừa bị thương nhắm mắt.

Nhớ đến từng hành vi của Lê Tiếu bao năm qua, ông quyết không tin học trò tâm đắc của mình sẽ làm ra chuyện vi phạm pháp luật.Ông hất người đang đỡ cánh tay mình, muốn về lại Cục Cảnh sát: "Muốn đi thì các trò đi đi, thấy với Tiếu Tiếu sẽ cùng gánh vác trách nhiệm chuyện này."

"Thầy..."

Người xung quanh hết mực khuyên răn, nhưng ông rất cố chấp, quyết phải ở cạnh Lê Tiếu.Liên Trinh cẩn thận quan sát mấy đồng nghiệp bên cạnh, ngoài trừ biểu hiện của Lý Tiểu Tiểu, những người kia không giống như sẽ đi ăn máng khác.Anh lắc đầu, sải bước đuổi kịp Viện sĩ Giang, ngay lúc đỡ cánh tay ông, rất cẩn thận nói nhỏ bên tai ông.Bả vai Viện sĩ Giang run lên, hơi khó tin: "Trò nói gì?"

Mí mắt Liên Trinh rủ xuống, anh ngại bên cạnh còn có đồng nghiệp, bèn nhỏ giọng khuyên giải: "Thây à, thây quay lại cũng vô dụng, chúng ta không thể xen vào chuyện phá án của Cục Cảnh sát.

Chỉ bằng chúng ta về nhà khách trước chờ tin tức."

Viện sĩ Giang hơi mất bình tĩnh, dù lớn tuổi, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo.Ông nhớ đến thường ngày trong phòng thí nghiệm thì quan hệ giữa Lê Tiếu và Liên Trình tốt nhất, có lẽ... anh không nói dối....Nửa tiếng sau, ở ngã rỡ hành lang tầng ba phòng tiếp khách, Lý Tiểu Tiểu cầm điện thoại nhìn quanh, vội vàng bắt máy: "Xin chào, là tôi, Tiểu Tiểu đây."

Không biết đối phương nói gì, Lý Tiểu Tiểu cười khẩy: "Vẫn là bà thông minh hơn người, ở ngay Cục Cảnh sát, Lê Tiếu không chịu nói gì cả.

Nhưng chứng cứ phía cảnh sát đang nắm giữ đều hướng vào cô ta, không liên quan gì đến chúng tôi.

Chưa đến một giờ chúng tôi đã được thả ra rồi."

Dường như nghĩ đến điều gì, Lý Tiểu Tiểu bổ sung: "Phải rồi, phòng thí nghiệm của chúng tôi có một người tên Liên Trinh, tôi còn tưởng quan hệ giữa anh ta với Lê Tiếu tốt cỡ nào, ngờ đâu anh ta lại là người đầu tiên cắn ngược cô ta.

Nếu không phải anh ta bỏ đá xuống giếng ở Cục Cảnh sát, hẳn chúng tôi không thể đi ra dễ dàng như thế."

Đầu điện thoại bên kia, đối phương hời hợt nói tôi biết rồi, định cúp máy.Nghe vậy, Lý Tiểu Tiểu lo lắng nói: "Phó Chủ tịch, chuyện bà đồng ý cho tôi gia nhập hội đồng trước đó..."

Nhận được câu trả lời hài lòng, cô ta lập tức vui vẻ nhướng mày: "Được được, vậy tôi không làm phiền bà nữa."

Sau khi Lý Tiểu Tiểu cúp máy, cô ta nhìn điện thoại đắc ý hừ lạnh.Thật sự cho rằng ai cũng bằng lòng làm nghiên cứu cả đời không thấy mặt trời trong phòng thí nghiệm rách nát đó sao?Dù danh tiếng của Viện sĩ Giang rất tốt thì đã sao, chẳng thể so với vinh quang gia nhập hội đồng.Hơn nữa, cô ta khó chịu với Lê Tiếu từ lâu rồi.Ngoại trừ tiền, Lê Tiếu còn có gì nữa.

Nhưng hết lần này đến lần khác, bao nhiêu người rộng lượng dung túng cô như vậy.Ai biết số tiền cô tài trợ cho phòng nghiên cứu từ đâu mà có.Cô ta giễu cợt hai tiếng, sau đó vội vã về phòng.Nửa phút sau, hai người ở thang lâu phía trên chậm rãi đi ra.Liên Trinh đỡ Viện sĩ Giang, thở dài: "Giờ thấy tin lời con nói rồi chứ."

Viện sĩ Giang im lặng nắm tay vịn thang lâu, khóe miệng run run, không thốt nên lời.Thật không ngờ, trong phòng thí nghiệm lại có người giấu tâm tư riêng.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 422: Cô ta quá tự đại


Chương 422: Cô ta quá tự đại rồiChiều hôm ấy, tại phòng tra hỏi trong Cục Cảnh sát Sùng Thành.Hai viên cảnh sát với gương mặt nghiêm túc ngồi đối diện Lê Tiếu, vách tường phía sau còn dán sáu chữ thật to: Thẳng thắn sẽ được khoan hồng.Họ nhìn ghi chép vụ án trong tay, một người trong đó ngẩng đầu lên: "Giờ cô là tình nghi trong vụ án, nếu không phối hợp điều tra với chúng tôi, tương đương với việc tự mình chịu khổ."

"Tôi không thừa nhận chuyện thí nghiệm trên cơ thể người là không phối hợp điều tra à?"

Lê Tiếu chậm rãi hỏi ngược lại, khiến cảnh sát ở đối diện ngây người.Viên cảnh sát gỗ ngón tay lên bàn: "Cô nên hiểu rõ tình hình, giờ nhân chứng vật chứng đều có ở đây, cô cho rằng mình không thừa nhận thì chúng tôi sẽ hết cách với cô sao?"

Lê Tiếu day trán, chống tay vịn, ngước mắt liếc viên cảnh sát: "Tôi có thể gặp luật sự không?"

"Không thể, án hình sự lần này của cô..."

Lê Tiếu bĩu môi: "Căn cứ vào điều ba mươi sáu của Bộ luật kiện tụng hình sự, trong thời gian điều tra, luật sư biện hộ có thể cung cấp trợ giúp luật pháp cho người bị tình nghi.

Hai vị đồng chỉ, tôi nói không sai chứ?"

Cảnh sát: "..."

Cô nói đúng, nhưng việc lẫn này khá đặc biệt, bên trên đã "cố ý dặn dò" phải nghiêm túc xử lý, họ chỉ làm việc theo yêu cầu mà thôi.Lúc này, Lê Tiếu thản nhiên nhìn họ, hất cằm về phía mặt bàn: "Mặc kệ lãnh đạo của hai người đã yêu câu gì, trừ phi ông ấy có thể lớn hơn luật pháp, nếu không, phiền đưa điện thoại cho tôi."

Sao cô ấy lại biết bên trên gây áp lực?Hai cảnh sát trố mắt nhìn nhau, lộ rõ sự nghi ngờ và kinh ngạc.Không lâu sau, một người trong đó cầm điện thoại trên bàn lên đưa cho Lê Tiếu.

Sau đó cũng không biết cô gọi điện cho ai, chỉ nói ba chữ: "Vào đi."

Chưa đến ba giây đã gọi xong.Cảnh sát trợn mắt há miệng nhìn cô, quả thật chưa từng chứng kiến qua trường hợp này.Sao họ lại có ảo giác cô đã sớm biết mình sẽ bị bắt vào đây?Chưa đến nửa phút sau, cửa phòng tra hỏi bị gõ, cảnh sát hỗ trợ đến truyền lời lại, "luật sư" của Lê Tiếu đến rồi.Lê Tiếu nhanh chóng được đưa đến phòng tiếp khách độc lập, và gặp được luật sư của mình.Hạ Tư Dư mặc vest nữ, phong thái rất tinh anh chuyên nghiệp, xách theo một cặp táp đi vào.Lê Tiếu thấy lối ăn mặc của cô mà khóe môi co giật, trông cũng giống luật sự thật.Hạ Tư Dư ngồi xuống đối diện cô, xụ mặt nói: "Đúng là Thương Quỳnh Anh đang giở trò sao?"

"Nếu không thì sao?"

Nét mặt thản nhiên như thường của Lê Tiếu khiến tâm trạng sốt ruột của Hạ Tư Dư giảm bớt: "Cân chị làm gì?"

Lê Tiếu co chân, nhếch môi cười: "Tối nay đưa em đi ăn đồ ngon."

"Tối nay?"

Hạ Tư Dư cúi đầu nhìn điện thoại, đã ba giờ chiều rồi.

Cô híp mắt nghi ngờ: "Em chắc tối nay được thả ra chứ?"

Lê Tiếu nhếch môi: "Sớm quá à?"

Hạ Tư Dư: "..."

Hai người nhỏ giọng trò chuyện thêm đôi câu rồi Hạ Tư Dư lững thững rời khỏi Cục Cảnh sát.Cô cúi đầu nhìn cặp táp mình mua ở sạp ven đường, đứng ở bậc thang quay đầu nhìn Cục Cảnh sát, thấy mình như một bà thím đi chợ lang thang trước Cục Cảnh sát vậy.Vì vụ án của Lê Tiếu liên quan đến nghiên cứu thí nghiệm cơ thể người, Cục Cảnh sát Súng Thành cố ý thành lập tổ nhỏ điều tra riêng.Gân bốn giờ chiếu, tổ trưởng dẫn theo người vào phòng họp thảo luận chi tiết vụ án, bỗng có người vội vàng gõ cửa: "Anh Lưu, anh Lưu, vừa rồi có người gửi kiện hàng đến, hình như là... chứng cứ mới vụ án thí nghiệm cơ thể người."

"Ai đưa đến?"

Anh Lưu tổ trưởng nghi ngờ.Cảnh sát ở ngoài cửa gãi đầu, ngây người: "Một người đàn ông rất cao, vẻ ngoài bình thường.

Là một bưu phẩm hỏa tốc, giao đến rồi anh ta đi ngay."

"Mang vào đây."

Không lâu sau, viên cảnh sát cầm một bưu phẩm hỏa tốc vào.Tổ trưởng lấy mấy tờ giấy bên trong ra, nhìn thoáng, nét mặt lập tức thay đổi: "Chuyện này... sao có thể thế được?

Mau lên, nhanh chóng tìm người đưa bưu phẩm trở lại."

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả, đi nhanh lên!"

Bỗng dưng cả phòng họp rối cả lên.Mấy viên cảnh sát khác không thấy nội dung chứng cứ đều rối rít hỏi: "Anh Lưu, chứng cứ gì thế?"

"Lẽ nào tính chất vụ án còn nghiêm trọng hơn những gì chúng ta tưởng tượng?"

Tổ trưởng Lưu nắm chặt tài liệu chứng cứ trong tay, nét mặt trắng bệch....Cùng lúc đó, trong phòng tạm giam.Lê Tiếu thản nhiên bắt tréo chân ngồi bên song sắt trong phòng, dựa vào góc tường nhắm mắt giả vờ ngủ, trông như chẳng hề bị ảnh hưởng gì.Bỗng dưng, cửa phòng tạm giam mở ra, một viên cảnh sát dẫn Thương Quỳnh Anh vào, khách sáo dặn đi dặn lại: "Không có nhiều thời gian, xin bà nhanh cho."

Thương Quỳnh Anh gật đầu với anh ta, sau đó xách túi ngồi xuống bàn làm việc bên ngoài song sắt.Còn anh ta lại như cố gắng hết sức để tránh hiểm nghi mà canh giữ ngoài cửa.Thương Quỳnh Anh nhìn Lê Tiếu ở trong phòng qua song sắt: "Xem ra dường như cô rất hưởng thục cuộc sống trong tù."

Lê Tiếu không ngẩng đầu, không nhìn lại, chỉ lắc lắc mũi chân: "Bà Thương trăm phương nghìn kế đưa tôi vào đây, đương nhiên tôi không nên để bà quá thất vọng."

Thương Quỳnh Anh che miệng cười, đôi mắt khôn khéo tỏ ý tán thưởng: "Lê Tiếu, nói thật thì... nếu cô không phải bạn gái của Thương Thiếu Diễn, tôi thật sự muốn kéo cô vào hội đồng làm việc dưới trướng của tôi."

"Ổ."

Lê Tiếu ngửa đầu, dựa gáy vào vách tường, nhàn nhạt nói: "Thế nên?"

Đối mặt với vẻ giễu cợt của cô, Thương Quỳnh Anh không để trong lòng.

Đã thành cá trong chậu chim trong lồng, nói mấy lời độc địa cũng dễ hiểu thôi.Bà ta ngồi ngay ngắn trên ghế, trầm ngâm mấy giây, lại chậm rãi nói nhỏ: "Lẽ nào cô không tò mò mình vào đây bằng cách nào?"

"Cần phải tò mò sao?"

Lê Tiếu hé mi mắt, biếng nhác nhìn bà ta: "Nhưng... bà Thương thật khiến tôi phải mở to mắt nhìn, vì tôi thật sự chưa từng thấy thủ đoạn nào thấp kém đến thế."

Bị châm chọc ngay trước mặt như vậy, nét mặt Thương Quỳnh Anh hơi cứng lại.Nhưng bà ta nhanh chóng khôi phục bình tĩnh, ngón tay vuốt ve sợi tóc bên tai, nói lời sâu xa: "Lê Tiếu, tôi vốn thưởng thức cô, chỉ là... cô quá tự cao."

Có lẽ cô ta còn đang trông chờ Thương Thiếu Diễn có thể cứu mình nhỉ, tiếc rằng nó còn lo không xong cho nó ở Nam Dương.Lê Tiếu vòng hai tay lên đầu gối, thờ ơ nói: "Quá khen rồi."

Thương Quỳnh Anh đứng ở cửa, quay đầu liếc Lê Tiếu thật sâu.Dù không ưa nổi thái độ ung dung không nóng vội của cô, nhưng bà ta cho rằng một cô gái hơn hai mươi thì có thể khơi dậy sóng gió gì?
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 423: CÔ LÀ THÀNH VIÊN CỦA HỘI QUỐC TẾ?


Nửa tiếng lại trôi qua, tổ nhỏ điều tra riêng ngồi trong phòng họp, ánh mắt ai nấy cũng nhìn chằm chằm vào thiết bị liên lạc trên bàn.Giọng chất vấn vang dội truyền đến từ trong thiết bị: "Tôi biết gần đây Cục trưởng Văn của các người nghỉ phép nên Cục Cảnh sát Nam Dương chúng tôi cũng không làm khó các người chuyện này.

Nhưng yêu cầu các người mau sớm chuyển giao vụ án này."

Tổ trưởng Lưu nhễ nhại mồ hôi, dùng sức vặn ly giấy: "Cục trưởng Phí, vụ án này được báo án tại Sùng Thành.

Lúc ấy chúng tôi cũng không nghĩ nhiều như vậy, hơn nữa không phải vụ án vẫn đang trong giai đoạn điều tra sao..."

"Sùng Thành nhận được tin báo thì đã sao?

Nghi phạm tiến hành thí nghiệm cơ thể người và nhân chứng ở Sùng Thành sao?

Phòng thí nghiệm Nhân Hòa trực thuộc khu vực quản lý của Nam Dương chúng tôi.

Cảnh sát Sùng Thành các ngươi không nghĩ nhiều như vậy?

Vậy các người đang nghĩ gì?

Muốn phá án xuyên tỉnh, không thèm để ý quy trình, không xem Cục Cảnh sát Nam Dương chúng tôi ra gì, cho rằng quyền lực của các người lớn đến mức có thể một tay che trời à?"

Lời chất vấn của Phí Chí Hồng khiến Tổ trưởng Lưu á khẩu không trả lời được.Khổ nỗi Cục trưởng Văn nghỉ phép hai hôm, cũng đã cố ý ra lệnh phải nghiêm túc xử lý vụ án này.

Ai cũng hiểu rõ điều này đại biểu cho gì.Chỉ là họ không ngờ, Cục Cảnh sát Nam Dương lại đòi người.Quan trọng là tài liệu chứng cứ mới được đưa đến, e rằng phải phản án rồi....Năm giờ chiều hôm ấy, Cục trưởng Văn có tiếng là nghỉ phép vội vàng chạy về Cục Cảnh sát.Ông ta giữ chức nhiều năm, quý vì cái danh cục trưởng, trước giờ rất thận trọng và kiêu ngạo.Tất cả cảnh sát đều chưa từng thấy ông ta kinh hoàng thất thố như bây giờ.Cục trưởng Văn vừa vào cửa đã đi ngay đến phòng tạm giam, đẩy cửa ra liền thấy một mình Lê Tiếu ngồi bên song sắt trong phòng.Ông ta cho gọi cảnh sát đến mở cửa, bước qua song sắt, vừa quay người lại đã phất tay ra hiệu cho viên cảnh sát đi theo lui ra.Đến khi phòng tạm giam chỉ còn hai người họ, Cục trưởng Văn mới dè dặt cười xòa: "Cô... cô Lê."

Lúc này, Lê Tiếu khép hờ mất, sâu kín liếc nhìn Cục trưởng Văn đang thận trọng, ngón tay nhỏ nhấn gồ trên đầu gối: "Không phải Cục trưởng Văn đang nghỉ phép sao?"

"Không có, không có, chỉ tạm thời nghỉ ngơi một ngày thôi, không biết cô về nước, không kịp tiếp đón từ xa."

Ánh mắt Cục trưởng Văn nhìn Lê Tiếu tràn đầy kính nể, hay nói đúng hơn là... sợ hãi.Lê Tiếu nghe ông ta nịnh nọt, cười như không cười: "Dạo này tôi luôn ở trong nước."

"Chuyện này..."

Thật ra Cục trưởng Văn vốn không biết cô, chỉ là sau khi nghe được thân phận của cô, lập tức hoảng sợ.Đối mặt với sự lạnh nhạt của Lê Tiếu, ông ta không dám xem thường: "Cô Lê, thật có lỗi, hôm nay chỉ là hiểu lầm, mong cô giơ cao đánh khẽ..."

Lê Tiếu lặp lại cách dùng từ của ông, sóng mắt linh động: "Giờ tôi bị các người bắt giữ, có phải Cục trưởng Văn nói sai rồi không?

Hẳn là ông cân... giơ cao đánh khẽ."

"Không, không, không, chắc chắn không nói sai.

Nếu vì tôi mà ảnh hưởng đến quan hệ ngoại giao hai nước, tôi không gánh nổi tội danh này."

Cục trưởng Văn đầm đìa mồ hôi, đừng nói ông ta chỉ là một cục trưởng nho nhỏ, dù có là bộ trưởng, giờ thấy cô cũng phải nhường chỗ cho khách quý.Lê Tiếu nhìn vách tường phía trước, nhếch môi: "Vậy tôi đi được rồi?"

"Được chứ, được chứ, mời cô đi bên này, chiều nay chúng tôi đã nhận được tư liệu mới, đủ để chứng minh cô vốn không tham dự bất kỳ thí nghiệm cơ thể người nào.

Đều là hiểu lâm cả, hiểu lầm mà thôi."

Cục trưởng Văn lui ra sau hai bước, khom người hướng đến cửa song sắt tỏ ý.Lê Tiếu bước lên trước hai bước, rồi chậm rãi dừng lại: "Nghe nói ông là... thành viên mảng đầu tư của Hội quốc tế?"

Cục trưởng Văn ngây ra, đồng tử đột ngột co lại, người như bị sét đánh.Lê Tiếu không hề bất ngờ với vẻ mặt như muốn nứt ra của Cục trưởng Văn, nhếch môi nói: "Vậy nên, Cục trưởng Văn chính là người giúp Thương Quỳnh Anh tiến cử Thương Phù vào mảng đầu tư của Hội quốc tế, đúng không?"

Dù đây là câu hỏi, nhưng cô dùng giọng trần thuật.Cục trưởng Văn cứng đờ nhìn Lê Tiếu.

Hơn năm mươi tuổi, lần đầu tiên ông ta thấy trí thông minh của mình không đủ dùng.Hội quốc tế tồn tại đã lâu, chia ra tám tổ lớn, thành viên vô số.Mấy năm trước ông ta may mắn gia nhập vào mảng đầu tư của một trong tám tổ lớn.

Dù chỉ là thành viên bình thường nhưng cũng vì vậy mà ông ta nhận được "quả ngọt" không nhỏ ở lĩnh vực đầu tư.Mảng đầu tư, nghĩa trên mặt chữ, lấy đầu tư kiếm tiền làm chủ.Nhưng vì sao Lê Tiếu lại biết rõ như vậy?Trừ phi... cô là thành viên nòng cốt.Thương Quỳnh Anh chỉ nói có việc muốn nhờ ông ta giúp đỡ, chứ đâu có nói chuyện này sẽ ảnh hưởng con đường làm quan của ông ta đâu.Nhưng giờ nhìn lại, mọi chuyện đã hoàn toàn mất kiểm soát.Vì trước khi đến đây, ông ta nhận được điện thoại của quân đội, mới biết Cục Cảnh sát nho nhỏ của ông lại giam giữ khách cao cấp của Myanmar.Lúc này, Cục trưởng Văn như tắt tiếng, mãi không thốt được tiếng nào.Lê Tiếu đút một tay vào túi, nghiêng đầu nhìn ông ta: "Vậy nên, kế đến tôi nhờ Cục trưởng Văn hỗ trợ làm vài việc, không khó khăn chứ?"

Cục trưởng Văn như rối gỗ bị giật dây, liên tục gật đầu: "Sao có thể khó khăn, cô cứ dặn dò, làm gì cũng được cả."

Đừng nói làm việc, phá án cũng được luôn!Năm giờ mười lăm, Lê Tiếu lặng lẽ rời đi từ cửa sau Cục Cảnh sát.Cả Cục Cảnh sát nhận thông báo tạm thời tăng ca trắng đêm, không ai được rời Cục Cảnh sát nửa bước.Không ai biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết Cục trưởng Văn của bọn họ ngây người trong phòng làm việc, ánh mắt dại ra, không còn thân thái thường ngày.Chưa đến sáu giờ, Lê Tiếu xuất hiện ở một khu dân cư ở đường phố sau trung tâm hội nghị.Một thanh niên ăn mặc bình thường nhưng ánh mắt sắc bén đứng góc tường nói nhỏ mấy câu bên tai Lê Tiếu.

Cô ngẩng đầu nhìn trời: "Giờ cô ta thế nào?"

"Vẫn ổn."

Giọng đổi phương trầm thấp, nhưng vẫn đủ sự cung kính: "Bệnh viện nói dù cô ấy bị chích LSD quá liều gây ảo giác, nhưng vì khả năng chịu đựng dược tính của cơ thể cô ấy rất mạnh, cho nên không quá nghiêm trọng."

Nét mặt Lê Tiếu nặng nề, híp mắt: "Anh trai cô ta thì sao?"

"Cũng đã được cứu ra, không có việc gì lớn, bị thương nhẹ thôi."

Lê Tiếu nuốt nước bọt, nhìn camera trên đèn đường: "Bảo vệ họ cho tốt, đừng kinh động Thương Quỳnh Anh, tiện thể trích xuất camera trên phố mấy hôm nay, mai cần dùng đến."

"Vâng, cô Bảy."

Dặn dò xong những chuyện này, Lê Tiếu và đối phương lướt qua nhau, chia ra đi theo hướng ngược lại.Đi vào một hàng quà vặt ven đường, cô mua một cái khẩu trang màu đen, đeo lên rồi rời khỏi con phố....Hai giờ sau, đêm đen.Một chiếc xe hơi màu đen chạy đến sân sau khách sạn Quốc Tân, vệ sĩ kéo cửa ghế sau, Lê Tiếu nghiêng người bước xuống.Ở cửa sau, Lạc Vũ và Hạ Sâm đã chờ sẵn.Nhìn thấy Lê Tiếu, Hạ Sâm mím môi nhả khói, chỉ tay về phía cô: "Em dâu, em đã khiến tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 424: LÊ TIẾU VÔ TỘI?


Lê Tiếu bước lên bậc cấp, thờ ơ gật đầu nói: "Đó là vinh hạnh của tôi."

Hạ Sâm ngả ngớn bật cười, đánh giá cô từ trên xuống: "Thật không có chuyện gì?"

"Có thể có chuyện gì?"

Lê Tiếu hỏi ngược lại.Ánh mắt Hạ Sâm nhìn cô không chút kiêng dè: "Em vượt ngục ra ngoài sao?"

Đương nhiên họ đều đã biết chuyện hôm nay Lê Tiếu bị bắt đến Cục Cảnh sát.Hạ Sâm nghe tin, lập tức nói cho Thiếu Diễn.Hắn vốn tính toán bảo Tông Trạm ở Thủ đô tạo áp lực lên Cục Cảnh sát Sùng Thành ép thả người, nhưng cuối cùng Thiếu Diễn chỉ nói: "Tạm thời không cần, nếu trước sáng mai cô ấy không ra được, tôi sẽ đi."

Sau đó cúp máy.Hạ Sâm cảm thấy hiếm lạ, rốt cuộc hai người này yêu thật hay chỉ giả vờ?Thiếu Diễn vì muốn dỗ dành cô mà bay đến Sùng Thành, giờ cô bị bắt, anh lại chẳng chút lo lắng.Dù Lạc Vũ có giải thích qua, Hạ Sâm vẫn thấy không đơn giản như vậy.Nếu không phải Lê Tiếu vượt ngục, vậy sao cô ra ngoài được?Lê Tiếu nhìn ánh mắt nghiền ngẫm không hề che giấu của Hạ Sâm, rõ ràng không muốn để ý.Hạ Sâm: "..."

Lê Tiếu vào sảnh chính khách sạn từ sân sau, Lạc Vũ lập tức theo sau lưng cô: "Cô Lê, Liên Trình và Viện sĩ Giang đã được đón đến đây rồi, đang ở trong phòng trên tầng."...Sáng sớm hôm sau.Dưới sự hướng dẫn của Viện sĩ Giang, đồng nghiệp Phòng thí nghiệm Nhân Hòa lại vào trung tâm hội nghị.Hai ngày nữa đại hội giao lưu mới kết thúc, nhưng hôm qua Nhân Hòa xảy ra chuyện nay không còn là bí mật gì với các phòng thí nghiệm lớn.Đến giờ, rất nhiều người đang thấm suy đoán, rốt cuộc Nhân Hòa có tiến hành thí nghiệm cơ thể người phạm pháp hay không.Đến khi Viện sĩ Giang dẫn đoàn xuất hiện trong phòng hội thảo, mọi người đều giật mình kinh ngạc.Đương nhiên nghiên cứu viên Lê báo cáo hôm qua không có mặt.Trông nét mặt Viện sĩ Giang rất tiều tụy.

Dù vẫn có người chào hỏi ông, nhưng hầu hết là muốn hóng hớt.Tám giờ mười lăm, giám khảo hội đồng lục tục đến hiện trường.Thương Quỳnh Anh bình thản bước vào, thoáng nhìn qua Viện sĩ Giang.Đợi họ ngồi xuống, bà ta rỉ tai mấy câu với giám khảo bên cạnh, mới đó đã có cô nàng lễ tân đến tìm Viện sĩ Giang, mục đích rất đơn giản, muốn mời họ rời đi.Viện sĩ Giang ngồi yên không nhúc nhích, cơ mặt vì tức giận mà giật giật, đang tính nói gì đó thì giọng nói ôn hòa của Liên Trình đã vang lên: "Nhìn qua thì, trước khi kết quả điều tra của Cục Cảnh sát còn chưa công bố, các vị giám khảo hội đồng đã đổ tội danh thí nghiệm cơ thể người lên chúng tôi rồi?"

Mọi người trong hội trường liếc nhau, nhưng không ai nói lời phản bác nào.Lúc này, Thương Quỳnh Anh bưng ly trà, cụp mắt, uống nước.

Một người đã lớn tuổi ngồi cạnh bà ta đành lên tiếng trấn an: "Vị nghiên cứu viên này hiểu lầm rồi, trước giờ hội đồng luôn công chính và nghiêm túc, sẽ không tùy tiện khép tội mọi người.

Chỉ là... thí nghiệm cơ thể người không phải chuyện đùa, nếu có thật, đó là nỗi sỉ nhục của giới y học."

"Trước khi Cục Cảnh sát đưa ra kết luận, hôm qua hội đồng đã bỏ phiếu quyết định, tạm thời hủy bỏ tư cách tham gia đại hội giao lưu của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa.

Tuy nhiên, nếu kết quả điều tra sau cùng chứng tỏ mọi người bị oan thật, chắc chắn hội đồng sẽ khôi phục danh dự cho mọi người ngay."

Rốt cuộc có thí nghiệm cơ thể người hay không, thật ra chỉ là nhận định của mỗi người.Dù gì nghiên cứu viên Lê cũng không xuất hiện ở hội trường, mà cô là người khởi xướng nghiên cứu gen, tám phần đã bị tạm giam.Liên Trình nhìn vị giám khảo cao tuổi kia, trên gương mặt dịu dàng là sự kiên trì: "Chẳng lẽ việc tất cả đồng nghiệp chúng tôi xuất hiện ở đây, vẫn không thể chứng minh kết quả điều tra của Cục Cảnh sát sao?"

Cuối cùng Thương Quỳnh Anh cũng buông ly nước xuống, khinh thường nói: "Tất cả đồng nghiệp?

Vị nghiên cứu viên này có chắc lần này Nhân Hòa chỉ có sáu thành viên tham dự không?"

Đương nhiên bà ta biết Lê Tiếu sẽ không đến, vì cả đời này cô cũng đừng hỏng ra khỏi Cục Cảnh sát.Thí nghiệm cơ thể người là hành động nghiêm cấm trong nước, cô lợi dụng Quan Minh Ngọc tiến hành nghiên cứu, đây là chuyện ván đã đóng thuyền.Dù Thương Thiếu Diễn có thể một tay che trời ở Nam Dương, cũng không đồng nghĩa thế lực của anh có thể vào được Sùng Thành.Một khi Lê Tiếu bị định tội thì... thỉnh thoảng đánh nhau trong tù gây chết người cũng là chuyện bình thường thôi.Điều bà ta muốn chính là lẳng lặng xử lý gọn Lê Tiếu trong tù.Nghĩ đến đây, Thương Quỳnh Anh vuốt ly trà, quay đầu nhìn từ ghế giám khảo hướng đến chỗ Liên Trinh và Viện sĩ Giang, bất đắc dĩ khuyên nhủ: "Viện sĩ Giang, ông là bậc tiền bối, hẳn nên biết đại hội giao lưu lần này do hội đồng và Sở nghiên cứu cùng tổ chức không phải trò đùa.

Chúng tôi tạm thời không bàn đúng sai, không thể vì các người không muốn rời đi mà chậm trễ thời gian của người khác."

"Trừ phi, bảy nghiên cứu viên của các người đều tham dự, nếu không...

ông dẫn người về đi thôi."

Viện sĩ Giang tính nói gì đó thì giám khảo của Sở nghiên cứu đã bắt đầu giải vây: "Lão Giang, không thì mọi người..."

Bỗng dưng, giọng nói trong trẻo bình thản truyền đến, cùng với đó là tiếng cửa mở: "Xin lỗi, tôi đến trễ."

Giám khảo Sở nghiên cứu chưa nói hết lời đã câm bặt.Mọi người không hẹn đều nghe tiếng nhìn sang...Cửa rộng mở, ánh nắng sớm rực rỡ rọi vào, Lê Tiếu ngược nắng đi đến, đeo thẻ người tham dự trước ngực.Bỗng chốc, toàn trường xôn xao.Sự xuất hiện của Lê Tiếu khiến mọi người khó tin.Vụ án do Cục Cảnh sát điều tra, không có chuyện thả sớm nghi phạm vụ án.Trừ phi cô vô tội.Có thể chứng cứ thí nghiệm cơ thể người chưa đủ, hoặc cũng có thể... chỉ là lời giả dối.Lúc này, người có nét mặt cứng ngắc nhất chắc chắn là Thương Quỳnh Anh.

Bà ta siết chặt ly trà, nhìn chằm chằm Lê Tiếu, hận không thể nhìn ra manh mối gì.Lê Tiếu sải bước, quen lối đến cạnh Viện sĩ Giang và Liên Trình.Trong lúc bước đi, cô không hề rời mắt khỏi Thương Quỳnh Anh, nét mặt thản nhiên không nhìn ra bất cứ gì khác thường.Cô đứng lại, nhướng mày: "Xin hỏi Phó Chủ tịch, Phòng thí nghiệm Nhân Hòa có được tiếp tục tham gia không?"

Đương nhiên là được rồi!Vì chính miệng Thương Quỳnh Anh đã nói: Trừ phi, bảy nghiên cứu viên của các người đều tham dự.Thương Quỳnh Anh mím chặt môi, gương mặt luôn ung dung khéo léo đã hơi đổi sắc.Tiếng trò chuyện trong hội trường không dứt, nhưng bà ta không nghe lọt câu nào.Bao năm nay bà ta luôn tự tin về tài mưu lược của mình, nay vì sự xuất hiện của Lê Tiếu bỗng trở nên nực cười biết bao.Bà ta đã sắp xếp thỏa đáng mọi đường đi nước bước, thậm chí địa điểm đại hội giao lưu định ở Sùng Thành cũng là kết quả do bà ta chủ trương.Tại sao kết quả cứ phải khác đi khi gặp trúng Lê Tiếu?Thương Quỳnh Anh không nói tiếng nào, có thể vì quá mức kinh hãi, hoặc có thể vì không nghĩ ra được sai lầm ở đâu.Khi Lê Tiếu ngồi xuống, toàn trường yên lặng như tờ.Sau đó, ông cụ ngồi cạnh Thương Quỳnh Anh nhỏ giọng nói gì đó, bà ta giơ tay day trán, dường như đã bình tĩnh lại.Mà Lý Tiểu Tiểu của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa thấy Lê Tiếu xuất hiện thì lập tức hoảng hốt.Tóm lại, nét mặt ai nấy đều rất khác nhau.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 425: THƯƠNG QUỲNH ANH TRỞ THÀNH NGHI PHẠM


Không lâu sau, MC nhận được nhắc nhở của giám khảo, không tiếp tục yêu cầu đám người Viện sĩ Giang rời đi nữa.Sau chút sóng gió này, đại hội giao lưu tiếp tục.Nội dung hội nghị hôm nay là đại biểu công ty y dược lên bục phát biểu, bao gồm giới thiệu ưu thế của công ty và đưa ra lời mời hợp tác với phòng thí nghiệm đã ưng ý.Hạ Tư Dư đại biểu cho Công ty dược Hoàn Hạ lên bục.Sau lời dạo đầu rườm rà, Hạ Tư Dư cầm danh sách, trầm ngâm nhìn xuống khán đài.Là lão đại dẫn đầu công ty dược trong nước, các phòng thí nghiệm lớn đều vô cùng mong đợi được sự coi trọng của Hoàn Hạ.Trước ánh mắt trông mong của các phòng thí nghiệm, Hạ Tư Dư nhìn xuống hàng thứ ba: "Viện sĩ Giang, giờ tôi lấy danh nghĩa của Công ty dược Hoàn Hạ đưa ra lời mời, không biết Phòng thí nghiệm Nhân Hòa của ông có bằng lòng thành lập mối quan hệ tốt đẹp lâu dài trong tương lai với chúng tôi không?"

Mọi người: "???"

Mười hai phòng thí nghiệm khác đều ngẩn ra nhìn Hạ Tư Dư, bao gồm cả những người ngồi ghế giám khảo.Hôm qua Nhân Hòa vừa gây ra tai tiếng thí nghiệm cơ thể người, dù bọn họ đều được thả ra, nhưng chuyện đó vẫn chưa có kết luận, thiên kim của Hoàn Hạ điên rồi sao?Viện sĩ Giang cũng khiếp sợ nhìn Hạ Tư Dư, còn chưa kịp phản ứng, cửa hội trường lại bị giám đốc trung tâm hội nghị đẩy ra.Ông đứng ngay cửa chỉ vào trong, nói với người ở ngoài: "Mời các vị vào."

MC không biết lại xảy ra tình huống bất ngờ gì, định lên tiếng hỏi, ngay sau đó lại nhìn thấy bốn viên cảnh sát dẫn theo một cô gái mũm mĩm mặt mày tái nhợt đi đến.Hạ Tư Dư ở trên đài híp mắt, Thương Quỳnh Anh ở dưới đài thấy Quan Minh Ngọc đến cùng cảnh sát thì híp mắt lại, đáy mắt ẩn giấu sự nghi ngờ.Sao Quan Minh Ngọc có thể ra ngoài?Thương Quỳnh Anh mở mắt ra, thoáng liếc Lê Tiếu.Khoảng cách hơi xa, nói cách khác, trong một thoáng bà ta khó lòng đọc hiểu được vẻ mặt khó lường kia của cô đại biểu cho điều gì.Lúc này, Quan Minh Ngọc suy yếu lên bục.

Hai cảnh sát nữ đỡ hai bên cô ta, một người trong đó nhìn quanh nói: "Cô không phải sợ, nếu nghi phạm thật sự ở hiện trường, cô chỉ cần chỉ tay xác nhận thôi."

Nghi phạm?Nhân viên tham dự phục luôn, rốt cuộc trong đại hội giao lưu này có bao nhiêu nghi phạm đang ẩn nấp.Thương Quỳnh Anh tạm không đoán ra ý đồ của Quan Minh Ngọc, nhưng nghĩ đến trong tay mình còn một át chủ bài, bà ta lấy khuỷu tay đụng giám khảo cao tuổi bên cạnh, nhỏ giọng nói gì đó.Ông cụ đó sửng sốt, thấy Thương Quỳnh Anh chậm rãi cụp mắt, bèn nhìn Quan Minh Ngọc: "Cô gái trẻ, chắc cô là người bị hại ép phải tiếp nhận thí nghiệm cơ thể người nhỉ?"

Tiếng ồn ào suýt phá nóc phòng.Quan Minh Ngọc sợ sệt, nghe tiếng thì quay đầu.

Khi cô ta bất ngờ thấy Thương Quỳnh Anh thì run rẩy, cảnh sát nữ bên cạnh cũng nhạy bén nhận ra có gì đó không ổn.Nửa tiếng trước, cô gái này tự chạy đến Cục Cảnh sát báo án, khi đó tình trạng của cô ta còn tệ hơn bây giờ, đứng còn không vững.Quan Minh Ngọc thôi nhìn Thương Quỳnh Anh, sau đó mím môi gật đầu, nhưng cảm thấy không đúng nên lại lắc đầu: "Không phải..."

Giám khảo cao tuổi hoài nghi: "Rốt cuộc phải hay không phải?"

Quan Minh Ngọc bấu vạt áo trước người, nuốt nước bọt, giọng rất trong trẻo: "Tôi không phải người bị hại thí nghiệm cơ thể người, tôi là người tình nguyện thí nghiệm thuốc."

Người tình nguyện?Nếu cô ta chỉ là một người tình nguyện thí nghiệm thuốc, vậy quá bình thường rồi.Phòng thí nghiệm nào nghiên cứu phát triển thuốc cũng chiêu mộ một số người tình nguyện nhất định, đây là quá trình thí nghiệm lâm sàng cần thiết trong giai đoạn nghiên cứu thuốc.Lúc này, Thương Quỳnh Anh cười nhạt nhìn Quan Minh Ngọc, cẩm ly trà nhuận giọng: "Cô gái trẻ, trông cô không minh mẫn lắm, thật sự là người tình nguyện sao?

Cô phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình."

Ánh mắt Quan Minh Ngọc lóe lên khi nhìn Thương Quỳnh Anh, hô hấp không ổn định, một lúc sau cô mới nói lời kinh người: "Vì tôi không chịu giúp bà hãm hại phòng thí nghiệm, nên bà bắt cóc anh tôi, còn muốn dùng thuốc độc khống chế tôi sao?"

Im lặng.Sự im lặng đến quái dị lan tràn khắp hội trường.Nhin qua Quan Minh Ngọc rất yếu ớt, rõ ràng cô đang sợ nhưng vẫn liều quyết đánh đến cùng, tố cáo Thương Quỳnh Anh: "Đương nhiên tôi là người tình nguyện, vì tôi đã ký thỏa thuận người tình nguyện rồi."

Thương Quỳnh Anh nghe thế liền đổi sắc mặt.Quan Minh Ngọc đã ký giấy thỏa thuận người tình nguyện?Nhưng dù gì cũng là một người phụ nữ sõi đời, từng trải qua bao sóng to gió lớn, bà ta ngó lơ ánh mắt chú ý của toàn trường, nghiêng đầu nhìn Quan Minh Ngọc, cười nhạt: "Cô gái trẻ, cô có biết giờ cô đã dính tội phỉ báng không?"

Quan Minh Ngọc không hoảng sợ, nói cách khác, nếu đã dám xuất hiện ở đây, cô ta đã sớm chuẩn bị đầy đủ.Cô ta nhìn cảnh sát nữ bên cạnh, ngón tay run rẩy chỉ hướng Thương Quỳnh Anh: "Là bà ta tiêm thuốc độc vào người tôi, là bà ta bắt cóc anh trai tôi, cũng là bà ta cưỡng ép đưa tôi đến Sùng Thành."

Cô có chứng cứ không?"

Thương Quỳnh Anh nhướng mày, ánh mắt u ám, nụ cười lại xán lạn.Quan Minh Ngọc cẩm chiếc điện thoại rất cũ ra, bật mục ghi âm, bên trong có bảy tám file, đưa cho cảnh sát nữ bên cạnh gần như không do dự: "Trong này là bản ghi âm mấy lần trước bà ta gọi cho tôi."

Nhân chứng vật chúng đều đã đủ.Mà tình hình lúc này còn khiến người ta chú ý hơn hôm qua lúc Lê Tiếu bị đưa đi.Thân là Phó Chủ tịch Hội đồng nghiên cứu Y học, lại bức một người tình nguyện chích thuốc độc, tỉnh chất tồi tệ hơn nhiều.Lúc này, Thương Quỳnh Anh lắc đầu bật cười: "Ghi âm có thể chỉnh sửa, thuốc độc cô có thể tự giao dịch, một cô gái nói năng còn không rõ ràng, rốt cuộc bị ai xúi giục làm thế?

Còn về chuyện bắt cóc mà cô nói, càng là chuyện hiểu lầm, tôi có lý do gì bắt cóc anh trai cô?

Thân là Phó Chủ tịch hội đồng, tôi sao phải nhắm vào một phòng thí nghiệm quèn?"

Hai cảnh sát đứng ở dưới đài tỏ thái độ giải quyết việc công tiến lên, hoàn toàn mặc kệ lời ngụy biện của bà ta: "Thưa bà, mời bà theo chúng đi một chuyến phối hợp điều tra."

Thương Quỳnh Anh ngồi vững như núi, hời hợt đặt ly trong tay lên bàn: "Tôi không phải công dân nước này, không có nghĩa vụ phối hợp với các người."

Bà ta vừa dứt lời, viên cảnh sát đã lấy văn kiện song ngữ ra: "Chúng tôi đã liên lạc Đại sứ quán Parma trong nước, Cục Cảnh sát Parma đồng ý để cảnh sát trong nước toàn quyền mở cuộc điều tra.

Hơn nữa, vì tình tiết vô cùng nghiêm trọng, không thể dùng điều ước dẫn độ, thế nên, tốt nhất bà cần phối hợp, nếu không chúng tôi không thể làm gì khác hơn cưỡng chế thi hành."
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 426: DO DỰ CHÍNH LÀ BẢN TÍNH CON NGƯỜI


Thương Quỳnh Anh xem văn kiện song ngữ, bỗng nhìn về hướng Lê Tiếu.Có thể khiến Parma phát văn kiện đồng ý trong thời gian ngắn như vậy, chắc chắn Thương Thiếu Diễn đã giúp đỡ cô.Đương nhiên, cuối cùng Thương Quỳnh Anh vẫn bị cưỡng chế đưa đi.Đại hội y học lần đầu đã lưu ấn tượng khiến người ta khó quên như vậy...Sau trưa, khách sạn Quốc Tân.Lê Tiếu và Hạ Tư Dư ngồi trong phòng thuê khách sạn, A Kiệt đứng trước họ nhỏ giọng báo cáo."

Sau khi đưa cô ấy đến Cục Cảnh sát, tôi không vào trong.

Sau đó tôi thấy xe cảnh sát xuất cảnh đến trung tâm hội nghị, đoán chừng có thể cô ấy đã báo cảnh sát.

Mọi chuyện là thế."

Nghe vậy, Hạ Tư Dư ngửa ra sau, dựa vào lưng ghế sofa, nhếch môi: "Cô gái này cũng thú vị, trông có vẻ muốn giúp em."

Cô nàng vừa nói vừa nhìn Lê Tiếu, thấy cô không nói gì, bèn lấy bả vai đụng cô: "Em đang nghĩ gì thế?"

Lê Tiếu lấy lại tinh thần, liếc Hạ Tư Dư, giọng rất nhạt: "Lấy công chuộc tội thôi."

Hạ Tư Dư và A Kiệt nhìn nhau, vẻ mặt không hiểu.

Cô nàng hỏi: "Em có ý gì?"

Lê Tiếu gác chân, dựa hờ lên tay vịn sofa: "Hẳn ban đầu Quan Minh Ngọc đã do dự, nếu không Thương Quỳnh Anh sẽ không phí nhiều thời gian với cô ta như vậy."

"Ý em là... cô ta đã có ý định phản bội em?"

Lê Tiếu nhàn nhạt nhìn Hạ Tư Dư: "Nếu cô ta từ chối dứt khoát, Thương Quỳnh Anh sẽ không bắt Quan Minh Thần uy hiếp cô ta."

Cùng lý đó, trong phòng thí nghiệm đông người như vậy, sao Thương Quỳnh Anh chỉ chọn trúng Lý Tiểu Tiểu.Hạ Tư Dư im lặng.Cô nàng vẫn cho rằng Quan Minh Ngọc rất kiên định đứng về phía Lê Tiếu, không ngờ cô ta cũng từng do dự."

Cô ta không làm sai."

Lê Tiếu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thời điểm phải lựa chọn, do dự chính là bản tính con người."

Huống hồ, giữa cô và anh em nhà họ Quan chưa từng xác lập lòng tin, nên dù họ có chọn thế nào đi nữa cũng hợp lẽ.Hôm nay, việc Thương Quỳnh Anh bị đưa đi có công lao rất lớn của Quan Minh Ngọc.Cô ta chủ động chạy đến hiện trường chỉ điểm Thương Quỳnh Anh không phải do Lê Tiếu cố tình sắp xếp mà là tự mình đưa ra lựa chọn.Quan Minh Ngọc có thể đi báo cảnh sát, cũng có thể không.

Đương nhiên kết quả vẫn không thay đổi.

Chỉ là tự cô ta đứng ra làm chứng, đúng là bớt được một chút thời gian.Lúc này, Hạ Tư Dư liếc nhìn Lê Tiếu, bỗng không biết còn có thể nói gì.Một thoáng yên lặng ngắn ngủi, Lê Tiếu đỡ trán nhìn A Kiệt: "Trước hết đưa tài liệu phạm tội của Thương Quỳnh Anh đến Cục Cảnh sát, bao gồm cả ghi chép nhập viện tối qua của Quan Minh Ngọc, cùng với camera quay Quan Minh Thần bị bắt cóc và báo cáo kiểm tra thương tích, nộp tất cả."

A Kiệt gật đầu: "Được, cô Bảy.

Phải rồi, hai anh em đó nói muốn gặp cô, vẫn đang chờ ở phòng bên canh."

Lê Tiếu nhíu mày thở dài: "Đi đi, chiều nay anh với họ cũng về Nam Dương."

Ở phòng bên, hai anh em nhà họ Quan ngồi ngay phòng khách lo lắng đợi Lê Tiếu.Vì bị tiêm thuốc LSD gây ảo giác, sức khỏe Quan Minh Ngọc còn rất yếu, nhưng vẫn cố chấp trông ngóng ra ngoài cửa phòng.Không lâu sau, cửa bị đẩy ra, Lê Tiếu vào một mình.Quan Minh Ngọc và Quan Minh Thần không hẹn cùng đứng dậy: "Cô Lê."

Lê Tiếu gật đầu, tỏ ý hai người ngồi xuống.Khi đi đến giữa phòng khách, cô nhìn quét qua Quan Minh Thần.

Mặt anh ta bị sưng, chắc do lúc giãy giụa với người Thương Quỳnh Anh phải đi bắt cóc.Lê Tiếu nuốt nước bọt, lại nhìn sang Quan Minh Ngọc: "Cô thấy sao rồi?"

Cô ta mấp máy môi, ngập ngừng nói: "Đỡ hơn nhiều rồi.

Cô Lê, tôi không phản bội cô..."

"Tôi biết."

Lê Tiếu nhàn nhạt đáp lại, hết nhìn anh lại nhìn em: "Căn nguyên chuyện lần này là do tôi, liên lụy đến hai người, tôi xin lỗi."

Hai anh em nhà họ Quan trố mắt nhìn nhau.

Quan Minh Thần vội xua tay: "Cô Lê, cô đừng nói thế, chuyện này không liên quan gì đến cô, rõ ràng do bà già đó bụng dạ xấu xa."

Quan Minh Ngọc cũng gật đầu theo.Lê Tiếu cong môi, nhìn ánh mắt hơi lóe lên của Quan Minh Ngọc: "Nếu chuyện đã qua rồi, chiều nay tôi phái người đưa cả hai về Nam Dương.

Còn về chất thuốc bị tiêm vào người cô, phòng thí nghiệm sẽ điều chế thuốc giải, đừng lo lắng quá."

Thuốc LSD gây ảo giác, nếu nói nó là chất độc cũng không quá.Lê Tiếu nói thêm đôi câu với hai anh em họ, chưa đến năm phút đã rời khỏi phòng.Phòng khách khôi phục yên ắng, Quan Minh Thần lấy ngón cái sờ vết thương, sau đó nhìn Quan Minh Ngọc, nghiêm túc hỏi: "Minh Ngọc, em nói anh nghe, có phải ban đầu em đã muốn dựa vào bà già đó không?"

Nét mặt Quan Minh Ngọc cứng đờ, cô ta phản bác một cách yếu ớt: "Anh à... em... em không có."

"Em có!"

Quan Minh Thần thật thà đơn thuẩn, nhìn ánh mắt lóe lên của cô ta, thẳng thừng chỉ rõ ngay: "Lúc bà già đó phái người bắt anh đi, có nói rằng em đã đồng ý hợp tác với bà ta, rốt cuộc em lại lật lọng.

Minh Ngọc, em có biết, nếu em thật sự đồng ý với bà ta, giờ người ngồi tù chính là anh em chúng ta không?"

Khuôn mặt Quan Minh Ngọc co rúm lại.Cô ta thở dồn dập, lắc đầu năn nỉ: "Anh, anh đừng nói thế, đúng là... em đã từng dao động, nhưng sau cùng em vẫn chọn cô Lê.

Nếu không, hôm nay em sẽ không chủ động báo cảnh sát."

Tâm trạng của Quan Minh Ngọc gần như Lê Tiếu đã nói, muốn lấy công chuộc tội.Cô ta đã từng dao động và do dự, vì điều kiện Thương Quỳnh Anh đưa ra quá cám dỗ.Sau đó, vì không qua được ải lương tâm nên cô ta nghĩ dù gì cũng phải làm chuyện gì đó để lòng thanh thản.Quan Minh Thần là một người cứng đầu, nghe thấy vậy, chân mày anh ta vẫn chau lại: "Ban đầu, người tiếp nhận sự trợ giúp của phòng thí nghiệm là em.

Dù là nguyên nhân gì, em cũng không thể mang suy nghĩ thế được.

Hơn nữa, cô Lê còn chưa đủ tốt với chúng ta sao?

Cung cấp tài trợ còn giúp chúng ta vô điều kiện.

Nếu không nhờ cô ấy, giờ anh còn đang chuyển gạch ở công trường.

Bà già kia có đưa ra điều kiện cám dỗ cỡ nào, cũng có thể vô tư được như cô Lê sao?

Em... tự em nghĩ cho kỹ đi!"

Quan Minh Thần không đành lòng nhìn dáng vẻ nước mắt lã chã hối hận không thôi của em mình, nhưng vẫn căm phẫn vì nó đã nảy sinh suy nghĩ muốn phản bội cô Lê.Sau cùng, anh ta chỉ có thể chạy ra khỏi phòng, tức giận hút thuốc....Rời khỏi khách sạn, Lê Tiếu và Hạ Tư Dư lái xe đến Cục Cảnh sát.Thương Quỳnh Anh bị đưa đi điều tra, họ nên gặp mặt lần cuối cùng.Trước cổng Cục Cảnh sát, Cục trưởng Văn đã cung kính chờ từ lâu.Thấy Lê Tiếu xuống xe, ông ta vội chạy đến nịnh nọt chắn cửa xe giúp cô: "Cô Lê, cô đến rồi."

Hạ Tư Dư làm tài xế: "?"

Có phải có gì đó sai sai không?Lê Tiếu gật đầu tỏ ý với Cục trưởng Văn, trước khi đóng cửa xe thì liếc nhìn Hạ Tư Dư, kế đến lại vào Cục Cảnh sát dưới sư hướng dẫn của Cục trưởng Văn.
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 427: KHÔNG CÓ ANH ẤY, TÔI CŨNG CÓ THỂ MUỐN GÌ LÀM NẤY


Hạ Tư Dư ngồi trong xe vuốt cằm.

Nhóc Bảy nhà họ đã làm gì mà khiến một cục trưởng Cục Cảnh sát cung kính như vậy?Hành lang Cục Cảnh sát, Lê Tiếu chậm rãi đi cạnh Cục trưởng Văn, xung quanh yên ắng lạ thường.Thỉnh thoảng có mấy cảnh sát viên tò mò ngó dáo dác từ trong phòng làm việc, nhưng không dám lộ mặt.Hôm qua Cục trưởng Văn còn bảo họ nghiêm túc xử lý người chịu trách nhiệm thí nghiệm cơ thể người, nay lại thay đổi, đứng ở cổng hơn nửa tiếng tự mình tiếp đón.Tự mình và mặt mình mà.Khi họ đến gần phòng giam, Lê Tiếu bước chậm lại: "Cục trưởng Văn, người quốc tịch nước ngoài phạm án ở trong nước có được chăm sóc đặc biệt không?"

Lời này không rõ ý, nhưng Cục trưởng Văn làm quan bao năm, khả năng nghe lời nói và quan sát nét mặt đã quá điêu luyện.Ông ta híp mắt, bước lên trước nhỏ giọng nói: "Nếu tính chất vụ án quá nghiêm trọng, có thể truất hết đặc quyền."

"Bắt cóc, uy hiếp, tiêm chất độc vào người khác... những tính chất này..."

Nói đến chữ cuối cùng, Lê Tiếu kéo dài giọng.Cục trưởng Văn lập tức hiểu ý, mím môi như thật: "Vô cùng nghiêm trọng, phải nghiêm túc xử lý."

Lê Tiếu đã lĩnh giáo thế nào gọi là "nghiêm túc xử lý" của ông, nhếch môi, gật đầu: "Vậy làm phiền Cục trưởng Văn rồi."...Phòng tạm giam, Cục trưởng Văn đấy cửa ra giúp Lê Tiếu, hai người vào trong, ngước mắt thấy ngay Thương Quỳnh Anh đứng sau song sắt.Vị gia chủ dòng thứ mười một này kiêu ngạo cả đời, dù thế nào cũng không ngờ mình thật sự bị đưa vào song sắt Cục Cảnh sát.Bà ta nhìn Lê Tiếu không chớp mắt, lại nhìn Cục trưởng Văn, khẽ cười nói: "Lão Văn, tôi đã vào đây hơn hai canh giờ rồi, sao giờ anh mới đến?"

Trong phòng tạm giam còn có hai cảnh sát viên phụ trách trông coi ngồi phía ngoài, thấy vậy bèn cúi đầu đứng dậy ra ngoài cửa.Đối mặt với câu hỏi của Thương Quỳnh Anh, Cục trưởng Văn chỉ im lặng.Ông ta kéo ghế đẩy đến cạnh Lê Tiếu, cười nịnh nọt: "Mời cô ngồi."

Lê Tiếu liếc ông, mím môi ngồi xuống.

Cục trưởng Văn thức thời đứng sau cô.Khóe miệng cười của Thương Quỳnh Anh cứng lại.Tình huống này khiến bà ta không kịp chuẩn bị.Lê Tiếu gác đùi phải, hé mắt nhìn nét mặt thất thố của Thương Quỳnh Anh: "Bà Thương kinh ngạc lắm sao?"

Thương Quỳnh Anh tự biết mình không kiếm chế được tâm trạng nhưng vẫn ung dung nói: "Lê Tiếu, đúng là tôi đã xem thường cô."

"Bả có gì muốn nói với tôi không?"

Lê Tiếu cúi đầu sờ móng tay, dáng vẻ biếng nhác, biểu đạt sự khinh thường của mình.Thương Quỳnh Anh vẫn đoan trang đứng đó, nhìn thẳng cô: "Hình như cô vẫn rất tự tin.

Lê Tiếu, có phải cô cho rằng có Thương Thiếu Diễn rồi, cô có thể muốn làm gì thì làm?"

"Đương nhiên không rồi."

Lê Tiếu hơi cúi đầu, liếc bà: "Không có anh ấy, tôi cũng có thể muốn gì làm nấy."

Thương Quỳnh Anh nghẹn họng vì thái độ phách lối của cô, cảm thấy nực cười.

Đúng là trẻ tuổi không biết trời cao đất rộng.Bà ta xoay người nhìn gian phòng chưa đến mười mấy mét vuông, đi ra sau ngồi xuống rất đoan trang: "Cô nên nhớ, hôm qua tôi đã nói mình rất tán thưởng cô.

Nhưng đúng là cô đã khiến tôi phải bất ngờ, chỉ là... thả đến xem trò hề của tôi thì chỉ bằng nhân lúc còn sớm hỏi thử Quan Minh Ngọc, cô ta có muốn anh mình sống hay không."

Ổ, đây là bà ta tưởng rằng Quan Minh Thần vẫn còn ở trong tay bà sao?Lê Tiếu lười nói linh tỉnh, cẩm điện thoại ấn hai cái, cuộc gọi được kết nối: "Cô Lê."

Tay đặt trên đầu gối của Thương Quỳnh Anh bỗng siết chặt.Bà chưa từng lộ mặt trước Quan Minh Thần, nhưng đã nghe giọng anh ta qua cuộc gọi của Quan Minh Ngọc."

Quan Minh Thần."

Lê Tiếu nhàn nhạt gọi, Quan Minh Thần lập tức đáp: "Tôi đây, tôi đây, cô Lê nói đi."

Lê Tiếu cười nhạt nhìn Thương Quỳnh Anh, nói vào trong điện thoại: "Sau khi về Nam Dương sớm trở lại huấn luyện, thời gian học tập của anh không còn nhiều đâu."

Không đợi Quan Minh Thần đáp lại, cô đã cúp máy, cẩm điện thoại hơi nghiêng người, khuỷu tay chống đầu gối: "Bà Thương, bà còn muốn tôi hỏi gì không?"

Ngón tay siết chặt của Thương Quỳnh Anh đã để lộ sự kinh ngạc của bà ta.

Đặc biệt là thái độ hời hợt của Lê Tiếu khiến người ta cảm thấy cô đang "cố gắng giải đáp nghi vấn"."

Lão Văn, hai ta quen nhau bao năm như vậy, anh trơ mắt để cô ta lên mặt với tôi sao?"

Thương Quỳnh Anh không muốn nói nhiều với Lê Tiếu, giờ bà ta cần phải nhanh chóng rời khỏi Cục Cảnh sát.Chỉ cần bà ta có thể nghĩ cách quay lại Parma, mọi chuyện sẽ có đường sống.

Dù thế nào cũng phải để bà gọi một cuộc điện thoại mới được.Cục trưởng Văn liếc Thương Quỳnh Anh, lau mồ hôi trán, khom người nói: "Cô Lê, tôi đi lấy nước cho cô vậy."

Nói xong, ông ta xoay người ra cửa.Đến lúc này, Thương Quỳnh Anh đã nhìn ra được, dường như ông ta không muốn để ý đến mình.Đáy mắt bà ta lộ rõ hốt hoảng, nếu muốn rời khỏi Cục Cảnh sát, cửa ải Cục trưởng Văn rất quan trọng.Thương Quỳnh Anh không ngồi yên nữa, đứng dậy trước song sắt, hai tay siết chặt cột sắt chất vấn: "Lê Tiếu, rốt cuộc cô đã làm gì?"

Khóe miệng Lê Tiếu nhếch lên, nở nụ cười dửng dưng châm chọc, khẽ thở dài, cũng đứng dậy, chậm rãi đi đến trước mặt Thương Quỳnh Anh.Hai người cách nhau song sắt, tầm mắt giao nhau, nhưng thần thái mỗi người lại khác.Lê Tiếu nhìn bàn tay siết chặt của bà ta, khớp xương bắt đầu trắng bệch, có thể thấy bà ta sốt ruột tức tối cỡ nào.Cô đút hai tay vào túi, dựa lên song sắt: "Bà Thương, bà cho rằng sắp xếp đại hội giao lưu ở Sùng Thành là công lao của bà thật sao?"

Cô không cho Thương Quỳnh Anh có cơ hội mở miệng, tiếp tục giễu cợt: "Thật sự cho rằng... một thành viên bình thường của Hội quốc tế, có thể giúp bà định tội tôi?"

Thương Quỳnh Anh cho rằng bà ta không ra mặt sẽ không ai biết à?Đại hội giao lưu tiến hành ở Sùng Thành chỉ là Thương Úc thuận nước đẩy thuyển mà thôi.Lúc này, đôi mắt Thương Quỳnh Anh như muốn nứt ra vì câu nói thứ hai của cô.Cô biết đến Hội quốc tế.Lê Tiếu thấy dấng vẻ bị đả kích của bà ta, lắc đầu cười khẽ: "Thật ra, thủ đoạn của bà cao minh hơn Thương Phù nhiều.

Chí ít, bà rắp tâm tính kế mọi chuyện, đổi lại là người khác, có thể sẽ bị đánh ngược không kịp ứng phó.

Vậy nên, bà Thương à, bà tuy bại mà vinh đấy."

Hàm ý rằng, tiếc thay bà không phải đối thủ của tôi.Thương Quỳnh Anh đã hơn năm mươi, gương mặt khí phái được chăm sóc rất tốt, nếu nói là vẫn còn duyên dáng cũng không quá.Nhưng vì mấy lời của Lê Tiếu, bà ta như hoa tươi lụi tàn, trơ trụi."

Lê Tiếu, cô..."

Bà ta còn rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng nghẹn ở cổ không thốt lên được.Thương Quỳnh Anh tự phụ bao nhiêu, giờ mờ mịt bấy nhiêu.Bà ta đã điều tra Lê Tiếu, đúng là cô có bản lĩnh hơn những cô gái bình thường khác.

Nhưng cô cũng chỉ có thế thôi mới đúng.Thương Quỳnh Anh trợn mắt với Lê Tiếu, ánh nhìn như hận không bằm thây cô vạn đoạn: "Tôi là gia chủ dòng thứ mười một của Thương Thị, cô dám đối xử với tôi như vậy, không sợ Hội trưởng lão gây khó dễ cho mình sao?"
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 428: KHÔNG PHẢI BẠN GÁI CŨ LÀ ĐƯỢC


"Gây khó dễ?

Cũng đâu phải các người chưa từng làm chuyện này."

Lê Tiếu dựa vào song sắt: "Chẳng phải chính các người bắt tay Tiêu Diệp Nham để đẩy anh Cả tôi vào bê bối nhận hối lộ đấy sao?"

Cô biết hết, không ngờ cô đã biết tất cả rồi.Thương Quỳnh Anh giật mình, không ngờ Lê Tiếu còn biết nhiều chuyện hơn cả bà ta.Có lẽ nghe thấy cô nhắc tới Tiêu Diệp Nham nên bà ta hơi sững lại, vẻ thù hẳn trong mắt dần biến mất, chợt nở nụ cười quái dị: "Lê Tiếu, có phải cô vẫn chưa biết Tiêu Diệp Nham là ai hay không?"

"Biết thì sao, mà không biết thì sao?"

Bà ta cảm thấy cô đang né tránh, nụ cười càng lúc càng sâu xa hơn: "Hẳn là cô chưa biết rồi, nếu không...

Thương Thiếu Diễn đã không thay đổi địa điểm của đại hội giao lưu để cô tránh mặt bà Tiêu.

Lê Tiếu, cô muốn biết bà Tiêu là ai không?

Cô thả tôi ra, tôi sẽ nói cho cô biết toàn bộ bí mật của Thương thị."

Bí mật của Thương thị.Mấy từ này như chạm nhẹ vào dây thần kinh của Lê Tiếu, nhưng chỉ chạm rất nhẹ mà thôi.Cô nghiêng đầu nhìn Thương Quỳnh Anh: "Bà Thương, thân bà còn lo chưa xong mà vẫn có thời gian kể chuyện nhà cho tôi nghe sao?"

Thương Quỳnh Anh tức nghẹn họng, mặt đỏ tới mang tai, ngực phập phồng dữ dội, đủ biết bà ta tức giận cỡ nào.Thái độ khó chơi của Lê Tiếu khiến bà ta không có cách nào tìm đường lui cho mình.Thế cờ bỗng chốc lật ngược khiến lòng bà ta rối bời.Lê Tiếu thờ dài, vịn song sắt đứng dậy, đút hai tay vào túi quần, rảo bước đi qua: "Tạm biệt."

Ngồi tù mục xương chính là kết cục của bà ta.Thấy cô sắp đi, Thương Quỳnh Anh cuống lên.Bà ta nắm lấy song sắt, hét lên chói tai: "Lê Tiếu, cô thật sự không muốn biết quan hệ giữa bà Tiêu và Thương Thiếu Diễn sao?

Chỉ cần cô thả tôi ra, chuyện gì tôi cũng sẽ nói với cô."

Lê Tiếu đứng ở cửa ra vào đúng ba giây, sau đó hơi ngoái lại nhìn Thương Quỳnh Anh: "Dù bà ta là ai, cũng không đến lượt bà nói với tôi."

Hai chữ bà Tiêu đã có thể chứng minh thân phận của bà ta rồi.Mà câu nói cuối cùng của Thương Quỳnh Anh cũng đã cảnh báo, chắc chắn bà Tiêu có quan hệ với Thương Úc.Hoặc là mẹ con, hoặc là quan hệ gần gũi với nhà họ Thương, miễn không phải bạn gái cũ là được.Nếu cô muốn biết những chuyện này thì chỉ cần hỏi Thương Úc, anh sẽ nói cho cô biết.Còn lâu cô mới cho Thương Quỳnh Anh cơ hội châm ngòi lần nữa.Cô kéo cửa ra, thong dong rời đi, chỉ để lại một bóng lưng lạnh lùng.Thương Quỳnh Anh không thể nào ngờ, bà ta trăm phương nghìn kế nhắm vào Lê Tiếu, để rồi cuối cùng tất cả quả báo đều giáng xuống đấu bà ta.Về phần Cục trưởng Văn, sau khi Lê Tiếu rời đi thì cũng không hề thấy ông ta xuất hiện.

Mọi quyền liên lạc với bên ngoài của Thương Quỳnh Anh cũng bị tước đoạt.Sau đó, vì bà ta tiêm LSD cho Quan Minh Ngọc, lại dính líu đến vụ bắt cóc và nhận hối lộ, nên phải nhận án phạt cho một loạt tội danh.Một tháng sau, bà ta bị kết án mười lăm năm tù, sau khi mãn hạn tù sẽ bị trục xuất về Parma.Kiếp nạn mười lăm năm tù đồng nghĩa với nửa quãng đời còn lại phải sống trong trại giam.Dù bà ta có thể bình yên vô sự vượt qua thời hạn thi hành án, nhưng hết hạn tù thì cũng đã sắp bảy mươi, còn có thể làm được gì?Hai ngày sau, đại hội giao lưu kết thúc.Những người đến dự đại hội đều đang chuẩn bị lên đường về nước.Có lẽ do scandal của Phó Chủ tịch ban hội đồng nên lễ bế mạc của đại hội diễn ra rất qua loa.Hạ Sâm và vệ sĩ của mình rời Sùng Thành trước.Hắn định quay về nói chuyện sòng phẳng với Thương Úc, xem anh sẽ trả hắn bao nhiêu cho chuyến công tác đến Sùng Thành bảo vệ người phụ nữ của anh lần này.Một giờ rưỡi chiều, tất cả người của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa đều ngồi trên máy bay thương vụ của Hoàn Hạ.Viện sĩ Giang cả đời liêm khiết, cũng hiếm khi tỏ ra phấn khích khi ngồi trên máy bay riêng.Ông chắp tay sau lưng đi một vòng khoang máy bay, lúc thì sờ cái bản, lúc lại sở quầy bar, cảm thấy rất lạ lẫm.Chỉ có Lý Tiểu Tiểu là thẫn thờ ngồi trong góc khuất, không nói tiếng nào.Cô ta biết, khi về đến Nam Dương, về đến phòng thí nghiệm, cô ta sẽ bị sa thải.Năm giờ chiếu, máy bay thương vụ của Hoàn Hạ đáp xuống sân bay quốc tế Nam Dương.Liên Trình đưa nhóm viện sĩ Giang rời đi trước, nhóm Lê Tiếu thì đến thẳng bệnh viện.Khoảng nửa tiếng sau, Lê Tiếu, Hạ Tư Dư và Lạc Vũ đi vào Bệnh viện quốc tế Diễn Hoàng....Nghe nói nhóc Năm về, sau khi kích động, Thẩm Thanh Dã bắt đầu suy nghĩ tối nay phải ăn hải sản ở đâu.Anh ta đứng dựa vào bức tường ở gần phòng bệnh, vừa nhìn thấy Hạ Tư Dư liền tiến đến ôm cô nàng vào lòng.Hạ Tư Dư tự nhiên bị ôm, loạng choạng lùi lại hai bước.

Cô nàng tỉnh bơ xếp ngón trỏ và ngón cái thành hình cây súng, chĩa vào hông anh ta: "Buông bà ra."

Thẩm Thanh Dã và cô nàng đã lâu không gặp, khi gặp lại khó tránh phấn khích quá mức.Hai người hàn huyên vài câu mới nhận ra Lê Tiếu không đi lên cùng.Lạc Vũ đứng bên cạnh hất cằm về khúc quanh: "Cô Lê đang nói chuyện điện thoại."

Thẩm Thanh Dã và Hạ Tư Dư không quấy rầy cô, mà sóng vai vừa cười vừa nói đi vào phòng bệnh của Bạch Lộ Hồi.Cùng lúc đó, Lê Tiếu tựa vào tường, cúi đầu xuống nghe A Xương báo cáo trong điện thoại.Nửa phút trôi qua, mắt cô dần híp lại: "Người đã đi rồi sao?"

Giọng của A Xương vang lên từ đầu dây bên kia: "Vâng, sáng nay Tiêu Diệp Nham đã rời khỏi Nam Dương, tất cả đường dây tin tức lúc trước đã bị chặn.

Nghe nói Tiêu Diệp Nham bị thương rất nặng, đội ngũ bác sĩ quốc tế đã phải hộ tống hắn ra sân bay."

"Điểm đến?"

Lê Tiếu hờ hững hỏi.Tiếng click chuột vang lên trong ống nghe, A Xương trả lời: "Nước Anh."

Cô đáp lại một tiếng rồi cúp điện thoại ngay.Thì ra Tiêu Diệp Nham bị thương nặng, vừa hay mới rời khỏi Nam Dương vào sáng nay.Trước đó Thương Úc không cho cô quay về, liệu có liên quan đến bà Tiêu này không?Lê Tiếu đứng ở chỗ rẽ mấy phút, sắp xếp lại cảm xúc rồi mới cất bước đi về phía phòng bệnh....Qua gần mười ngày điều trị, tay của Bạch Lộ Hồi đã có chuyển biến tốt rõ rệt.Giờ đây, Thất tử đã tề tựu được ba người.

Bọn họ bàn bạc một hồi thì định ra ngoài tìm chỗ nào đó để ôn chuyện.Trước khi đi, nhìn dáng vẻ thấp thỏm của Lê Tiếu, Hạ Tư Dư mỉm cười trêu chọc: "Để chị đoán nhé, có phải đang nhớ bạn trai không đấy?"

Lê Tiếu thờ ơ ngẩng đầu lên, không nhận ra nụ cười của Thẩm Thanh Dã đã dần ngưng lại, trả lời với giọng sâu xa: "Ừ, không được sao?"

Hạ Tư Dır: "...'Sau khi yêu đương, nhóc Bảy không còn là cục cưng của bọn họ nữa rồi.Lê Tiếu quay mặt đi, đứng dậy giục: "Không phải muốn đi ăn cơm sao, đi thôi."

Về đến Nam Dương, cô thật sự muốn đi gặp Thương Úc trước tiên.Có điều, Hạ Hạ ở đây, dù sao cô cũng không nên quá trọng sắc khinh bạn, tuy trước đây cô cũng làm việc này không ít...Bọn họ sóng vai đi xuống lầu.

Dù đã về Nam Dương, Lạc Vũ vẫn một mực đi theo Lê Tiếu, chứ không trở về phục lệnh.Thương Úc đã xuất viện vào hôm kia, Lê Tiếu vừa đi vừa nghĩ, ăn cơm xong cô sẽ tới biệt thự Nam Dương tìm anh, hay là gọi anh cùng đi ăn luôn nhỉ?Ra khỏi khu nội trú VIP, cô còn chưa tìm ra cách xử lý thỏa đáng thì Lạc Vũ đã đi lên trước một bước, đíứng sau lưng cô nói: "Cô Lê lão đại đang chờ cô ở bãi đỗ xe "
 
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 429: NAM THẦN CAO NGẠO LẠNH LÙNG BƯỚC XUỐNG ĐIỆN THỜ


Lê Tiếu đột nhiên dừng bước: "Anh ấy tới đây sao?"

Trên gương mặt nghiêm nghị của Lạc Vũ là nụ cười hiếm thấy: "Anh ấy đã tới từ hai mươi phút trước rồi."

Đáy mắt Lê Tiếu ánh lên vẻ vui mừng.

Dù không nói lời nào nhưng đường cong trên khóe môi cô trong mắt Thẩm Thanh Dã lại vô cùng chướng mắt.Bình thường, cô nhóc này đi rất chậm, dù núi Thái Sơn có sụp ngay trước mắt cũng vẫn thong dong bình tĩnh.Nhưng lúc này đây, vừa ra khỏi khu nội trú, cô đút tay vào túi quần cắm cúi đi về phía trước, mới hơn kém mười giây đã đi đến mười mấy mét.Có cần phải vội thế không?Thẩm Thanh Dã bĩu môi, đi cùng Hạ Tư Dư ra bãi đỗ xe.Thấy vẻ mặt vừa khinh vừa tức của anh ta, Hạ Tư Dư châm chọc: "Anh vẫn chưa quên lời thế của chúng ta năm đó chứ?"

Nét mặt Thẩm Thanh Dã lập tức đờ ra.Anh ta dừng lại, nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô nàng, muốn tìm kiếm vẻ đùa giỡn trong ánh mắt đó.Nhưng tiếc là không có.Hạ Tư Dư nhướng mày, nói với giọng như nhắc nhở, lại như khuyên nhủ: "Tốt hơn hết anh đừng quên, chúng ta là người thân, con bé sẽ không chấp nhận bất cứ tình cảm nam nữ nào đâu."

Thẩm Thanh Dã nín thở, đưa tay sờ lên vết sẹo nhỏ nơi mắt trái, ánh mắt đột nhiên trở nên xa xăm.Thật sự là suýt nữa anh ta đã quên, tình cảm giữa Thất tử là tình anh chị em sống chết có nhau.Trừ cái đó ra, không được có bất cứ tình cảm nào khác.Đây là lời thể ban đầu của bảy người họ, đi khắp thế giới bằng tình cảm gia đình, không ai được phép có suy nghĩ khác.Mà, một khi tình cảm đã trên mức tỉnh thân máu mủ thì sẽ như có thêm một lớp gông cùm, không gì có thể phá vỡ.Thất tử biên giới có thể vì nhau mà hy sinh thân mình, là nhờ sự gắn kết và ăn ý này.Thẩm Thanh Dã không khỏi tự hỏi chính mình, không biết bản chất tình cảm của anh ta dành cho Lê Tiếu đã lặng lẽ thay đổi từ khi nào?...Xuống đến bãi đỗ xe ở bệnh viện, Lê Tiếu đi vài bước đã nhận ra chiếc xe chuyên dụng màu đen quen thuộc đỗ ở vị trí rất dễ thấy.Ánh sáng tuyệt đẹp nhất, chính là khoảnh khắc ráng chiều đỏ rực lưu luyến nơi chân trời.Cánh cửa tự động từ từ mở ra, bóng dáng cao lớn của Thương Úc đập ngay vào mắt cô.Anh mặc áo sơ mi và quần tây đều màu đen, để hở hai nút cổ áo, đứng dưới trời chiếu, đẹp trai không chê vào đâu được.Lê Tiếu nhếch môi đi tới, ngẩng đầu lên, vẫn chưa nghĩ ra không biết có nên chào anh "đã lâu không gặp" không?

Thế nhưng cô chưa kịp thốt ra tiếng nào thì Thương Úc đã cúi người kéo cô vào lòng.Trán cô áp vào lồng ngực anh, hơi thở mát lạnh hỏa với mùi gỗ mun len vào chóp mũi cô.Hai tay Lê Tiếu vẫn đút trong túi quần, lúc cô rút tay ra, vòng ôm của Thương Úc càng siết chặt.

Anh cúi đầu trầm giọng thì thấm bên tai cô: "Sao không ôm anh?"

Anh vừa dứt lời, vòng eo mạnh mẽ của anh liền bị siết chặt.Cô vùi mặt vào ngực anh, hít một hơi thật sâu, cảm thấy những mệt mỏi trên đường đều tan biến hết.Cô vẫn nhớ vai của anh đang bị thương, nên chỉ ôm một lúc rồi ngẩng lên nhìn anh: "Vết thương của anh sao rồi?"

Anh nâng mặt cô bằng đôi tay ấm áp, vén lọn tóc của cô ra sau tai, nhìn cô bằng ánh mắt nóng bỏng,hôn nhẹ lên môi cô như bị mời gọi: "Tối về sẽ cho em xem."

Lê Tiếu: ".."

Thật ra cô chỉ hỏi thử mà thôi, hoàn toàn không có ý định muốn xem.Hai người ôm nhau hồi lâu, Hạ Tư Dư đang đứng cách đó không xa sững sờ.Cô nàng cố lồng ghép người đàn ông vừa bá đạo lại dịu dàng trước mặt mình với người đã từng xuất hiện trong bữa tiệc, nhưng thật sự là quá khó.Lúc trước, Thương Thiếu Diễn chính là cục nam châm hút mắt người đi đường ở Nam Dương.

Anh đẹp trai, sang trọng, lạnh lùng và cao ngạo.Hạ Tư Dư luôn cảm thấy những mỹ từ dùng để miêu tả đàn ông đẹp trên đời này đều không đủ để tả về Thương Úc.

Vì gương mặt và khí chất của anh quả thật rất thu hút.Giờ phút này, bất chợt nhìn thấy anh dịu dàng cúi đầu thì thầm vào tai Lê Tiếu, trong đầu Hạ Tư Dư liền hiện lên mấy chữ: Nam thần cao ngạo lạnh lùng bước xuống điện thờ.Thẩm Thanh Dã vốn vẫn đang suy nghĩ về mấy lời vừa rồi của Hạ Tư Dư chợt thấy cô nàng ngẩn ngơ nhìn Thương Thiếu Diễn, thế là anh ta ngẩng đầu, điềm đạm nói: "Lau nước dãi đi kìa."

Hạ Tư Dư vô thức đưa tay lên lau cằm...

Lúc hiểu ra thì lườm anh ta một cái sắc lẻm.Lúc này Lê Tiếu mới rời khỏi vòng tay của Thương Úc, ngoảnh lại nhìn Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã, giới thiêu: "Thiên kim của Công ty dược Hoàn Hạ, Hạ Tư Dư".Cô lại nói nhỏ vào tai anh một câu: "Một trong những Thất tử."

Thương Úc nghiêng đầu nhìn thẳng vào cô nàng, trong đôi mắt sâu ẩn chứa suy tính.Hạ Tư Dư bước nhanh tới, nhìn tận mắt vẻ dịu dàng đang dần biến mất trên gương mặt đẹp trai của Thương Úc.Ừ, cuối cùng bóng dáng trong trí nhớ của cô nàng cũng trùng khớp rồi.Cô nàng khách sáo cất tiếng chào: "Chào anh, Diễn gia."

Thương Úc cụp mắt, khoác tay lên vai Lê Tiếu một cách tự nhiên: "Thiên kim Hoàn Hạ?"

Hạ Tư Dư gật đầu: "Ba tôi là Hạ Trường Nghiệp."

"Ừm, cho tôi gửi lời chào ông ấy."

Hạ Tư Dư cảm thấy người đàn ông này thật sự không phải qua loa bình thường, ngược lại rất phù hợp với thân phận của anh.Chốc lát sau, đoàn người lên xe, Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dà biết ý ngồi ở ghế sau.Trên đường về Thủy Tinh Uyển, trong xe vô cùng yên tĩnh.Hạ Tư Dư nhìn Lê Tiếu được Thương Úc ôm trong lòng không chớp mắt.

Một người hiếm khi đa sầu đa cảm như cô nàng, không hiểu sao lại cảm thấy chạnh lòng.Mấy năm qua, cô nàng luôn dốc sức làm trong công ty dược phẩm của gia đình mình, lâu rồi không được nếm mùi vị hẹn hò yêu đương.Có lẽ vì mọi cảm xúc và mong đợi mỏi mòn của cô đều đã dồn hết cho một người ở biên giới, nên cô nàng không thể rung động với ai được nữa.

Trái tim cô bây giờ như một cái ao tù, khó có thể nổi sóng....Bốn người ngồi trong phòng riêng mang phong cách cổ xưa trong Thủy Tinh Uyển.

Hạ Tư Dư và Thẩm Thanh Dã châu đầu lại xem thực đơn, thỉnh thoảng bàn nhau xem chọn món gì.Thương Úc đang đứng ở cửa sổ hút thuốc, Lê Tiếu thì dựa vào bệ cửa sổ mân mê hộp thuốc lá của anh."

Em có phải chịu thiệt thòi gì vì Thương Quỳnh Anh không?"

Anh đút một tay vào túi quần, ánh chiềutà rọi vào bóng dáng rắn rỏi của anh.Lê Tiếu bóp hộp thuốc lá, khẽ lắc đầu: "Không, anh cố tình giao bà ta cho em, sao em có thể để anh thất vọng được."

Ngay từ ban đầu, cô đã không có ý định để anh ra tay đối phó với Thương Quỳnh Anh.

Trong chuyện anh Cả Lê Quân của cô bị hãm hại, bà ta đóng một vai trò rất lớn.

Về tình về lý, không có lý nào cô lại có thể nương tay cho bà ta.Thương Úc khẽ nhếch môi, ánh mắt càng tối đi khi nhìn dáng vẻ thờ ơ lạnh lùng của cô.Nhờ đến cả quân đội ra mặt để gây áp lực cho Cục Cảnh sát Sùng Thành, lấy thân phận là khách cấp cao ở Myanmar để đối phó với trường hợp khẩn cấp.

Hôm qua Tông Trạm đã gọi điện kể hết những chuyện này với anh.Anh đoán, đây có lẽ không phải "tác phẩm" của Bạc Đình Kiêu mà là chính cô tự mình sắp xếp.Rất có khả năng, cô gái của anh còn có một thân phận khác ở Myanmar.
 
Back
Top Bottom