- Tham gia
- 7/9/25
- Bài viết
- 442,990
- Điểm cảm xúc
- 0
- Điểm thành tích
- 36
- Chủ đề Tác giả
- #21
Siêu Cấp Cưng Chiều (400-600)
Chương 420: Hành vi phạm pháp
Chương 420: Hành vi phạm pháp
Những lời nói khiêm nhường này của Viện sĩ Giang có vẻ như đang lấy lòng Thương Quỳnh Anh.Nét mặt bà ta càng tươi hơn, kín đáo liếc nhanh sang Lê Tiếu.
Thấy cô đang trò chuyện với Liên Trinh, bà ta liền nói với Viện sĩ Giang: "Viện sĩ Giang khiêm tốn quá.
Chúng tôi đều biết dạo này phòng thí nghiệm của thây đang tiến hành nghiên cứu về các bệnh do biến đổi gen trên cơ thể người.
Nếu thật sự có tiến triển, đó chắc chắn sẽ là cống hiến to lớn đối với giới y học."
"Không đâu, không đâu..."
Viện sĩ Giang cười xua tay, không tiếp tục để tài này nữa.
Nói đúng hơn là ông không quen nói về công việc theo kiểu xã giao như thế này.Thương Quỳnh Anh khôn khéo lọc lõi, đương nhiên nhìn thấu thái độ qua loa của ông.
Bà ta thấy vậy cũng không tiếp tục câu chuyện, mà chìa tay ra phía trước: "Vậy chúng ta vào thôi."...Tám giờ sáng, chỗ ngồi trong phòng hội thảo đã chật kín.Kết quả nghiên cứu của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa được xếp thứ tự trình bày số ba trong buổi sáng nay.Lê Tiếu nở nụ cười mỉm ngồi dưới bục nghe các phòng thí nghiệm khác báo cáo chứ không trễ nải hời hợt như hôm qua.Nhưng nếu nhìn kỹ, người ta sẽ nhận ra đâu đó trong đôi mất thờ ơ kia có chút gì đó nhạo báng.
Chốc chốc cô lại nhìn điện thoại, rồi đánh mất về dãy ghế của hội đồng giám khảo, nét chế nhạo càng hiện rõ.Hai tiếng sau, mười giờ sáng, MC câm báo cáo lên, mời Phòng thí nghiệm Nhân Hòa lên chia sẻ kết quả nghiên cứu.Lê Tiếu và Liên Trinh sắp xếp tài liệu trong tay.
Khi đứng dậy, Liên Trinh cúi đầu nói nhỏ: "Tiểu Lê, có cần anh trình bày chính không?"
Mặc dù Lê Tiếu tham gia vào toàn bộ quá trình nghiên cứu, nhưng có quá nhiều chi tiết, Liên Trinh lo cô không nắm chắc hết.Không phải anh muốn cướp công, mà vì Lê Tiếu còn trẻ, khó tránh sẽ mất bình tĩnh trước một hội trường đông đúc thế này.Lê Tiếu chỉnh lại tài liệu trong tay, rời khỏi ghế, cô lắc đầu nói: "Không cần đâu."
Xoay người lên bục, cô thì thẩm đủ cho hai người nghe thấy, dặn dò Liên Trinh: "Sư huynh, nhớ những gì em nói với anh sáng nay."
Hôm nay cô phải là người chủ trì báo cáo kết quả nghiên cứu.Đề tài của Phòng thí nghiệm Nhân Hòa là bệnh lý biến đổi gen ở cơ thể người.
Hai người lần lượt lên bục thuyết trình, Lê Tiếu trình bày chính, Liên Trinh hỗ trợ.Nội dung chiếu trên màn hình là các báo cáo nghiên cứu và tập san tài liệu.Giọng Lê Tiếu không mấy sôi nổi trầm bổng, cũng không quá bình thản."
Lần này Phòng thí nghiệm Nhân Hòa đã tiến hành thí nghiệm lâm sàng và chứng minh được thuốc Rh49 do Phòng thí nghiệm Nhân Hòa điều chế và thuốc ức chế Dz13 của nước Úc có hiệu quả trị liệu rõ rệt đối với các bệnh do biến đổi gen và nhiễm sắc thể ở người.
Trong tương lai, chúng tôi sẽ tiếp tục nghiên cứu sâu hơn về gen cơ thể người, xin cảm ơn."
Sau khi kết thúc báo cáo, tiếng vỗ tay tượng trưng vang lên trong phòng hội nghị.Lê Tiếu đứng trước bục, cầm bút laser, nhìn quanh khán đài bên dưới.
Ba giây sau, cô nhướng mày định đi xuống, thì bất chợt..."
Nghiên cứu viên Lê, tôi có một câu hỏi cân chỉ giáo cho."
Lê Tiếu dừng bước.
Nghe thấy Thương Quỳnh Anh đặt câu hỏi, cô chẳng mấy bất ngờ, nhìn ghế giám khảo bên phải khán đài, khẽ gật đầu: "Xin mời quý vị."
Thương Quỳnh Anh lật báo cáo nghiên cứu trong tay, ngước mắt nhìn Lê Tiếu: "Tôi muốn hỏi, tại sao bỗng dưng Phòng thí nghiệm Nhân Hòa lại quyết định nghiên cứu biến đổi gen ở người?
Hay nói cách khác, có bước ngoặt gì dẫn đến sự hình thành nghiên cứu này không?"
Câu hỏi sau mang ẩn ý rất rõ ràng.Lê Tiếu đứng trước màn hình, nhìn Thương Quỳnh Anh không chớp mất, trả lời đúng mực: "Nguyên nhân là do chúng tôi nhận thấy tiến độ nghiên cứu biến đổi gen ở người khá lạc hậu.
Dù Nhân Hòa thành lập chưa lâu, nhưng chúng tôi cũng hy vọng có thể cống hiến phần nào cho sự phát triển của y học."
"Còn về bước ngoặt, có thể xem như thiên thời địa lợi nhân hòa.
Phương hướng và lĩnh vực nghiên cứu của mỗi phòng thí nghiệm đều khác nhau, không cứ phải vì bước ngoặt đặc biệt nào đó mới có thể bắt đầu một đề tài nghiên cứu."
Thương Quỳnh Anh nhìn Lê Tiếu trên khán đài, nụ cười thoáng nhạt dân: "Nghe có vẻ khá thuyết phục, nhưng hình như tôi có nghe thấy một số lời đồn thổi không hay lắm về Nhân Hòa, không biết cô có ý kiến gì không?"
Lê Tiếu nghiêng đầu, chậm rãi nói: "Phó Chủ tịch cũng đã nói là lời đồn.
Nếu lời đồn mà đáng tin, vậy chúng ta cần gì phải nghiên cứu, chẳng phải cứ dựa vào tin đồn là đủ rồi sao?"
Có tiếng đại biểu ngồi bên dưới bật cười, còn kèm theo mấy câu chế giễu.Thương Quỳnh Anh đã biết trước Lê Tiếu ăn nói rất sắc sảo, nhưng không ngờ cô lại vỗ mặt bà ta giữa Hội thảo y học thế này.Thù mới hận cũ chất chồng, Thương Quỳnh Anh cười sâu cay: "Lập luận của Nghiên cứu viên Lê quả thật không tổi.
Trong một dịp như thế này, với tư cách là người đứng ra tổ chức, tôi vốn không nên nói nhiều.
Nhưng... tôi nhận được tin tố cáo Phòng thí nghiệm Nhân Hòa các người vi phạm nhân quyền và đạo đức y khoa, tự ý tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người.
Cho hỏi đây cũng là lời đồn sao?"
Bà ta vừa dứt lời, phòng hội thảo lớn như vậy lại yên ắng đến nỗi có thể nghe được tiếng kim rơi.Nhưng chỉ ba giây sau, tiếng xôn xao bắt đầu vang lên.Thí nghiệm trên cơ thể người?
Đây không phải trò đùa đâu."
Thật hay giả thế?
Dám ngấm ngầm thí nghiệm trên cơ thể người?"
"Ai biết thật hay giả, nhưng Viện sĩ Giang là Viện sĩ cấp quốc gia mà lại phạm sai lầm hạ đẳng này hay sao?"
"Cũng chưa biết chừng.
Có những người vì danh lợi, việc gì không dám làm?"
Tiếng thảo luận và tiếng chỉ trích tràn ngập mỗi một góc hội trường.Vị trí của nhóm nghiên cứu Nhân Hòa lập tức trở thành đối tượng chỉ trỏ của mọi người.Gương mặt già nua của Viện sĩ Giang đỏ bừng, ông vỗ bàn, đứng dậy nói với Thương Quỳnh Anh: "Phó Chủ tịch, cô nói vậy là có ý gì?
Tất cả nghiên cứu của Nhân Hòa chúng tôi đều được thực hiện trong khuôn khổ pháp luật, sao có thể tiến hành thí nghiệm trên cơ thể người được?"
Thương Quỳnh Anh ngồi ở ghế giám khảo nhìn Viện sĩ Giang ở hàng sau, nhếch môi nói: "Viện sĩ Giang, tôi dám khẳng định như vậy thì chắc chắn đã có đầy đủ chứng cứ.
Ông cũng biết đấy, đây là lần đầu tiên chúng tôi tổ chức đại hội giao lưu, Nhân Hòa vô cùng may mắn có được tư cách tham dự.
Nếu các người triển khai nghiên cứu với cách thực hành phi pháp thì Hội đồng nghiên cứu y học không thể làm ngơ cho qua.
Ông thấy thế có đúng không?"
Viện sĩ Giang cống hiến cả đời vì y học, chưa từng bị chất vấn về phương thức nghiên cứu ngay trước mặt bao người.Ông chống hai tay xuống mặt bàn, gân xanh trên trán giật giật: "Vậy lấy chứng cứ của cô ra đây đi."
Lê Tiếu kín đáo nháy mắt với Liên Trinh.
Dù mặt mày cũng đang nặng trình trịch nhưng anh vẫn quay xuống hàng ghế bên dưới, hạ giọng trấn an Viện sĩ Giang mấy câu.Lúc này, Thương Quỳnh Anh trao đổi với mấy giám khảo bên cạnh, sau đó một vị học giả hơn sáu mươi liếc nhìn tài liệu của Nhân Hòa như có điều suy nghĩ: "Cô Lê, theo tôi được biết, năm nay cô chỉ vừa tốt nghiệp đại học, mà nghiên cứu biến đổi gen của Nhân Hòa là do cô để xuất, đúng không?"
"Phải, là tôi."
Lê Tiếu nghịch bút chỉ laser trong tay, điểm tĩnh đáp lại câu hỏi của đối phương.Thấy vậy, vị học giả mím môi lắc đầu, nghiêng đầu nhỏ giọng mấy câu bên tai Thương Quỳnh Anh, vẻ mặt thất vọng và bất đắc dĩ: "Cô gái à, còn trẻ thì chân nên đạp đất.
Dù muốn cống hiến cho sự nghiệp y học cũng không thể đâu cơ trục lợi được.
Cô có biết thí nghiệm trên cơ thể người ở Trung Quốc là hành vi phạm pháp không?"