Đô Thị  Server Này Bà Mày Là Top 1

[BOT] Dịch

Ban Quản Trị
24/9/25
108,409
0
36
AP1GczMMgKyUS2UiUIkk6Gt3-GH8fEymQBecy8CzbHy-nW03qrkDkxQ51V1vWR2Td1QN5spe6ygp8VbSIl-jYWt_D0wjvPiPbamO6ywAFZWEpapDq-YZfDI4OsHfTJOQ44-oCmq0xe7F90hdNu0sVa129dlh=w215-h322-s-no-gm

Server Này Bà Mày Là Top 1
Tác giả: Khuyết Danh
Thể loại: Đô Thị, Nữ Cường, Khác
Trạng thái: Full


Giới thiệu truyện:

Lúc tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, một người phụ nữ trung niên bất ngờ lao đến tát tôi một cái thật mạnh, đồng thời hét lên:

“Tao đánh chec mày, con đàn bà phá hoại gia đình tao, tao đánh chec mày!"

Tôi bị đánh cho choáng váng, ôm mặt nhìn người phụ nữ ăn mặc quý phái mà không thể tin nổi.

"Bà nói ai là đàn bà đi phá hoại gia đình bà vậy hả? Bà nhầm người rồi!"

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, nhưng người phụ nữ kia lại càng điên cuồng hơn, túm tóc tôi, véo tay tôi, liên tục chửi mắng tôi là kẻ thứ 3 chen chân phá hoại gia đình bà ta, còn la hét gọi mọi người đến xem.

Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không một ai dám đứng ra can thiệp.

Tôi há mồm muốn giải thích, lại đột nhiên nhớ đến 1 bài viết tôi từng đọc trên Zhihu, những kẻ b.u.ô.n người thường sử dụng những thủ đoạn tương tự như thế này.

Chẳng lẽ tôi gặp phải bọn bắt cóc rồi sao?​
 
Server Này Bà Mày Là Top 1
Chương 1


Lúc tôi đang đi dạo trong trung tâm thương mại, một người phụ nữ trung niên bất ngờ lao đến tát tôi một cái thật mạnh, đồng thời hét lên:

“Tao đánh chec mày, con đàn bà phá hoại gia đình tao, tao đánh chec mày!"

Tôi bị đánh cho choáng váng, ôm mặt nhìn người phụ nữ ăn mặc quý phái mà không thể tin nổi.

1.

"Bà nói ai là đàn bà đi phá hoại gia đình bà vậy hả? Bà nhầm người rồi!"

Cuối cùng tôi cũng phản ứng lại, nhưng người phụ nữ kia lại càng điên cuồng hơn, túm tóc tôi, véo tay tôi, liên tục chửi mắng tôi là kẻ thứ 3 chen chân phá hoại gia đình bà ta, còn la hét gọi mọi người đến xem.

Những người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ, nhưng không một ai dám đứng ra can thiệp.

Tôi há mồm muốn giải thích, lại đột nhiên nhớ đến 1 bài viết tôi từng đọc trên Zhihu, những kẻ b.u.ô.n người thường sử dụng những thủ đoạn tương tự như thế này.

Chẳng lẽ tôi gặp phải bọn bắt cóc rồi sao?

Mọe nó! Nếu bị chúng bắt cóc, tôi sẽ sống không bằng chec. Thà chec cùng với người đàn bà này còn hơn, ít nhất cũng tiêu diệt được một kẻ bắt cóc.

Người phụ nữ này ăn mặc quý phái nhưng đôi bàn tay lại rất to và thô kệch, rõ ràng là thường xuyên lao động nặng nhọc.

Sự nghi ngờ của tôi càng được củng cố.

Vì vậy, tôi không giải thích gì thêm, tranh thủ lúc bà ta đang kêu gào, tôi trở tay túm lấy tóc bà ta!

Tôi dùng hết sức lực, quyết tâm đánh trả không thương tiếc.

"Á á á!"

Người phụ nữ trung niên không ngờ tôi lại dám phản kháng.

Bởi vì trong suy nghĩ của bà ta, những cô gái trẻ như tôi thường có da mặt mỏng, gặp phải tình huống này chắc chắn sẽ hoảng sợ, chỉ biết khóc lóc và giải thích.

Nhưng không ngờ, tôi lại trực tiếp phản công.

Bà ta bị tôi túm tóc, bàn tay đang véo tôi đau đớn buông lỏng, đầu gối khuỵu xuống, suýt nữa thì quỳ ra sàn nhà.

Tôi nắm bắt cơ hội, khóa cổ bà ta, dùng khuỷu tay siết chặt cổ họng.

Người phụ nữ trung niên hoảng sợ, mặt đỏ bừng bừng nhưng vẫn cố hét lên:

"Mày làm gì, con đàn bà đê tiện, dám quyến rũ chồng tao, còn dám đánh tao! Ối mọi người ơi, mau, mau tới mà xem này! Mau tới đánh tiểu tam đi!”

"Cô gái à, làm gì không làm lại đi làm kẻ thứ ba, còn không thả người ta ra!"

"Đúng vậy! Sao con bé này vênh váo thế?"

"Ăn mặc lòe loẹt như hồ ly tinh, mặc áo dân tộc lại còn để lộ bụng, chắc chắn không phải là người tốt!"

Đám đông xôn xao bàn tán, đa số chỉ xem náo nhiệt, nhưng cũng có vài người tốt bụng đứng ra định giúp người phụ nữ kia.

Tôi không chắc những người này có phải đồng bọn của người phụ nữ trung niên hay không, nhưng tôi biết nếu để họ tiến lại gần, tôi sẽ gặp nguy hiểm.

Vì vậy, tôi không do dự mà rút chiếc trâm cài tóc trên đầu xuống.

Lúc này, tôi thật sự cảm thấy may mắn, vì hôm nay đã cài thêm 1 chiếc trâm bằng sắt để phối hợp với bộ trang phục này.

Tôi đâm chiếc trâm vào đùi của người phụ nữ kia, bà ta lập tức hét lên một tiếng như heo bị giec thịt.

"Đừng tới đây, lại gần nữa tôi sẽ giec chec bà ta!"

Máu chảy xuống từ ống quần của người phụ nữ, mọi người đều sợ đến mức nhảy dựng, không ngờ câu chuyện đánh ghen lại trở thành một cuộc tấn công kh*ng b*.

Ai nấy đều sợ hãi lùi lại mấy bước.

"Á, á, cứu mạng, cứu mạng, cứu tôi, con điên!" Người phụ nữ trung niên sợ hãi hét lên.

Nhưng tôi lại nhếch mép cười, nụ cười vô cùng quỷ dị, trông như một người điên mới thoát ra khỏi bệnh viện tâm thần.

"Chỉ biết kêu cứu thôi à, sao không đòi gọi cảnh sát? Hay là để tôi giúp bà nhé!"

Tôi ghé lại gần tai người phụ nữ trung niên, giọng nói không to không nhỏ, vừa đủ để mọi người xung quanh nghe rõ từng chữ.

"Có phải có chuyện gì không thể nói với cảnh sát không?"

Nghe vậy, mặt người phụ nữ đỏ bừng bừng, chột dạ quay mặt đi, nói:

"Mày, mày nói bậy, tiểu tam bây giờ thật kiêu ngạo! Ông trời ơi, công bằng ở đâu, tao cùng chồng ăn dưa muối bán hàng rong, thật vất vả mới có cuộc sống tốt đẹp thì hắn lại chỉ nghĩ đến mày, cái túi xách giá 50.000 tệ mà nói mua là mua luôn cho mày."

Người phụ nữ trung niên rất nhanh trí, biết mọi người muốn nghe chuyện gì nhất, rõ ràng là rất có kinh nghiệm.

Quả nhiên, bà ta vừa nói xong, lập tức lôi kéo được một số người đồng tình.

Một bác gái đang đứng mua đồ ăn có vẻ cực kỳ tức giận, hai tay chống nạnh mắng chửi, cố gắng lợi dụng dư luận để ép buộc tôi.

"Làm kẻ thứ ba mà còn ngang ngược như vậy, mọi người đừng sợ, cùng nhau tiến lên đè nó lại, lột đồ nó ra... cái ngữ này..."

2.

Nhưng bác gái còn chưa kịp nói hết câu, tôi đã ấn đầu người phụ nữ trung niên, đập mạnh vào lan can kính trong suốt của hành lang trung tâm thương mại.

Bị tôi đập bất ngờ như vậy, người phụ nữ trung niên như bị rút hết sức lực, ngã vật ra đất.

Nhưng tôi không định bỏ qua cho bà ta, tôi siết chặt cổ bà ta, mắt nhìn về phía bác gái đang ra sức bênh vực bà ta giữa đám đông.

Mỗi khi bác gái nói một câu, tôi lại ấn đầu người phụ nữ đập vào lan can một cái.

"Á... gọi cảnh sát, mau gọi cảnh sát..."

Trán của người phụ nữ trung niên bị đập ra một vết rách, m.á.u chảy xuống má, thoạt nhìn có chút đáng sợ.

Người phụ nữ trung niên yếu ớt cầu cứu đám đông.

Mọi người giật mình khiếp sợ, dần nhận ra có gì đó không ổn, vội lấy điện thoại ra gọi cảnh sát.

Tôi còn đang ước gì họ báo cảnh sát nhanh lên.

Để cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, tôi lại ấn đầu người phụ nữ trung niên thêm một cái, hai cái, ba cái, cho đến khi trán bà ta không ngừng chảy m.á.u, tôi mới dừng lại.

"Đừng, đừng, cứu mạng!" Người phụ nữ trung niên bị đập choáng váng, hai mắt tối sầm lại, cảm giác như sắp chec đến nơi.

"Tôi là kẻ thứ ba à? Lột đồ tôi à? Bà tưởng tôi không biết thủ đoạn của bọn b.u.ô.n người sao? Đầu tiên vu oan cho tôi, sau đó lại b.ắ.t c.ó.c tôi, đồ vô dụng!" Đánh cho hả giận xong, tôi thì thầm bên tai bà ta.

Giọng nói cũng vừa đủ lớn để những người xung quanh có thể nghe rõ.

B.ắ.t c.ó.c?

Nghe tôi nói vậy, mọi người sững sờ nhìn nhau.

Lúc này, bảo vệ của trung tâm thương mại đã chạy đến, họ đứng cách tôi hơn mười bước, yêu cầu tôi bình tĩnh lại.

"Đừng lại gần, tôi không tin các người, ai biết các người có phải đồng bọn với lũ khốn này hay không, định b.ắ.t c.ó.c tôi à! Tôi đã đọc truyện rồi, đám b.ắ.t c.ó.c còn dám giả làm cảnh sát cơ mà."

"Cô gái, bình tĩnh một chút, chúng tôi là bảo vệ của trung tâm thương mại, không phải kẻ b.ắ.t c.ó.c, cũng không phải đồng bọn với họ, cô bình tĩnh lại trước đã."

"Bình tĩnh cái gì, không được lại gần, lại gần nữa tôi sẽ ôm bà ta cùng nhảy xuống. Bà đây thà chec chứ không muốn bị bán vào núi sâu rừng già làm máy đẻ đâu! Cô, chính là cô, tôi không tin bọn họ, cô gọi 119 giúp tôi."

Tôi đột nhiên chỉ vào một cô gái xinh đẹp, nhìn chằm chằm vào cô ấy, nhờ cô ấy gọi cảnh sát.

"À, được." Cô gái không ngờ tôi lại gọi cô ấy, ngẩn người ra một lúc mới gật đầu, chắc trong lòng cũng đang nghi ngờ.

"Anh, gọi 110, trước khi cảnh sát đến, ai cũng không được rời khỏi đây!" Tôi gầm lên, cố gắng đóng vai một người tâm thần không ổn định.

Tôi tưởng chuyện đến đó là kết thúc, nhưng không ngờ, đám người này vẫn chưa định bỏ qua cho tôi.

Một người đàn ông trung niên đứng lẫn trong đám đông đột nhiên trầm giọng nói:

"Cô gái, láu cá thật đấy, cô cứ nhảy đi, làm kẻ thứ ba mà lại dám vu oan cho người vợ cả là kẻ bắt cóc, thật ghê tởm, mọi người mau đến cứu người đi."

Những người xung quanh nghe lời ông ta nói, lại nhìn tôi, trên mặt hiện lên vẻ nghi ngờ.

Còn tôi, tôi nhếch môi cười, sau đó bất ngờ ấn đầu người phụ nữ, đập mạnh vào cửa kính lần nữa.

"Á, á, đừng, đừng… cứu mạng."

Chân tôi đạp lên mu bàn chân của người phụ nữ, hét vào mặt người đàn ông trung niên:

"Ông cứ nói tiếp đi, xem đồng bọn của ông chec trước hay tôi chec trước."

"Mày... nói bậy, ai là đồng bọn của cô ta." Người đàn ông trung niên không ngờ tôi lại nhắm đến ông ta, ánh mắt lấp lóe, vội vàng xua tay biện hộ.

Tôi tức giận, định lấy đạo đức ra đấu với bà à, bà đây cũng biết dùng đạo đức đấy.
 
Server Này Bà Mày Là Top 1
Chương 2


Vì vậy, tôi hít một hơi thật sâu, hướng mặt về phía người đàn ông, bắt đầu gào lên mất kiểm soát:

"Tôi dám nhảy lầu để chứng minh tôi không phải là kẻ thứ ba, ông có dám nhảy không? Nào, nhảy một cái để chứng minh ông không phải đồng bọn của bà ta đi!!!"

3.

Người đàn ông trung niên giật mình, liên tục lắc đầu:

"Mày, mày, mày bị điên à, ai muốn nhảy lầu chứ?"

"Không phải ông cứ liên tục khẳng định tôi là kẻ thứ ba bắt nạt vợ chính hay sao? Nghe như thể ông đã tận mắt chứng kiến vậy, tự tin thế, nào, nhảy lầu để chứng minh đi, chúng ta cùng nhau nhảy, đừng sợ!"

Tôi cười, nụ cười càng thêm quái dị, quái dị đến mức người khác nhìn vào sẽ cảm thấy người này có đầu óc không bình thường.

"Đúng vậy, cô gái kia còn sẵn sàng nhảy lầu, bác cũng nhảy đi." Một thanh niên cầm điện thoại quay phim, còn không quên đổ thêm dầu vào lửa.

Người đàn ông trung niên không ngờ tôi lại mạnh mẽ như vậy, hoảng sợ lùi lại, miệng lẩm bẩm chửi rủa, cuối cùng quay lưng bỏ chạy tức thì.

Thấy ông ta đã rời đi, tôi thở phào nhẹ nhõm, đúng lúc đó, cảnh sát và đội cứu hỏa cũng đã đến hiện trường.

Theo yêu cầu của tôi, một anh chàng trong đội cứu hỏa đã đi cùng tôi đến đồn cảnh sát.

Trước khi đi, tôi còn nói với quần chúng đang đứng xem:

"Mọi người đăng video thì nhớ làm mờ mặt tôi, nếu không thì cũng phải chỉnh ảnh thật đẹp cho tôi."

Tối hôm đó, cảnh sát đưa ra thông báo xác nhận người phụ nữ trung niên chính là kẻ b.ắ.t c.ó.c, còn tôi thì lên hot search ngồi chơi.

Mọi người đều nói tôi là "Nữ thần điên loạn”, cư dân mạng gọi tôi là "Chị gái điên cuồng".

Tôi không quan tâm đến điều đó, cũng chưa bao giờ nghĩ rằng tai nạn lần này lại là bước ngoặt trong cuộc đời tôi.

Sáng thứ hai đi làm, ông chủ Chu Húc bất ngờ gọi tôi lên gặp mặt.

Tôi tưởng năng lực của mình đã được ông chủ nhìn thấu nên muốn tăng lương thăng chức cho tôi, ai ngờ ông chủ lại đưa ra hai bản báo cáo.

Một bản là giấy chứng nhận tôi bị rối loạn cảm xúc, một bản là giấy chứng nhận tôi có khuynh hướng bạo lực.

Đúng vậy, tôi vẫn luôn bị rối loạn cảm xúc.

Nhìn qua thì không khác gì người bình thường, nhưng một khi bị bắt nạt, bị k*ch th*ch, tôi sẽ trở nên cực kỳ kích động, mỗi lần phát bệnh đều phải đánh người, không đánh người thì không chịu nổi.

Những năm qua, tôi luôn uống thuốc để kiểm soát bệnh tật, đến công ty cũng không bị phát bệnh.

Tuy nhiên, việc giấu giếm cũng có chút không đúng thật.

"Chuyện này, ông chủ, tôi… tôi không cố ý giấu... "

"Cô không cần phải giải thích, tôi có một công việc tốt hơn dành cho cô, lương 5 triệu, cô muốn không?"

Năm triệu!

Nghe xong, mắt tôi tròn xoe như hai quả chuông đồng, không suy nghĩ gì liền gật đầu đồng ý.

Hóa ra, ông chủ còn có một cô em gái, tính tình hiền lành, thời đại học yêu một người đàn ông. Vì gia đình không đồng ý, nên hai người lén lút bỏ trốn.

Bỏ trốn cũng được, nếu sống hạnh phúc thì gia đình cũng chấp nhận.

Ai ngờ người đàn ông đó lại có khuynh hướng bạo lực nghiêm trọng, sau khi kết hôn, ngày nào cũng hành hạ đánh đập em gái ông chủ.

Em gái ông chủ vì bỏ nhà đi nên không dám cầu cứu gia đình, cuối cùng không còn cách nào khác đành phải nhảy lầu 44 để giải thoát khỏi đau khổ.

Do cô ấy 44 nên cảnh sát cũng không thể kết tội gã đàn ông tồi tệ đó.

Ông chủ nuốt không trôi cục tức này, luật pháp không trị được thì hắn đành dùng cách khác.

"Vậy, năm triệu là để tôi..."

"Tôi muốn cô tiếp cận Lâm Nghiệp, trở thành bạn gái của anh ta, chăm sóc anh ta thật tốt, dù sao bạo lực gia đình cũng không tính là phạm pháp."

Ồ, hiểu rồi.

Yêu cầu của ông chủ, tôi đồng ý, dù sao tôi cũng là một người tốt bụng, không thể dung túng cho mấy gã trai đểu.

Vì vậy, theo sự sắp xếp của Chu Húc, tôi trở thành con gái của một đại gia, thành công "câu dẫn" được Lâm Nghiệp, chồng cũ của em gái Chu Húc.

Nhưng Lâm Nghiệp không hổ danh là kẻ tồi tệ nhất trong số những kẻ tồi tệ.

Hắn lừa tôi đi gặp mặt gia đình, còn lấy cớ là để tôi có cơ hội thể hiện.

Có lẽ vì tôi biểu hiện quá giống l**m cẩu, khiến anh ta cảm thấy đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay.

"Bé cưng, cơ hội thể hiện của em đến rồi."

"Hả, cơ hội gì cơ?" Tôi nhướng mày, thờ ơ nhìn Lâm Nghiệp.

Gã này còn tưởng tôi yêu anh ta đến phát rồ, vui vẻ nói:

"Sắp đến sinh nhật mẹ anh rồi, em mua cho mẹ một sợi dây chuyền vàng, đó chính là cơ hội thể hiện còn gì?"

"Đúng rồi, lúc đó em gái anh cũng sẽ về, em mua cho em gái anh một món quà, mua túi Gucci đi, cháu trai anh cũng sẽ đến, trẻ con thì thích Lego, em cũng mua một bộ, còn bố tôi…”

“... Ông ấy thích thuốc lá và rượu, em cứ mua một ít đi, không cần mua quá tốt đâu, cứ mua rượu Mao Đài 58 độ, thuốc lá Trung Hoa khoảng ba bốn bao, bố tôi chắc chắn sẽ rất vui."

Lâm Nghiệp mồm mép liên hồi, sắp xếp kế hoạch cho tôi một cách rõ ràng.

4.

Nghe vậy, tôi biết đây đâu phải là đi chúc mừng sinh nhật mẹ anh ta, đây là đi dâng lễ vật cho cả nhà họ.

Nếu không phải vì nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ phun một ngụm nước muối có ga vào mặt anh ta, túm đầu chửi 18 đời nhà Lâm Nghiệp.

"Được rồi, anh yên tâm, em đảm bảo bố mẹ anh sẽ rất hài lòng." Tôi cười nói.

Ông chủ cấp kinh phí rất đầy đủ, nhưng nghĩ đến việc phải mua nhiều thứ cho nhà họ Lâm như vậy, tôi lại tức giận.

Trai đểu không đáng để tôi bỏ tiền, vì vậy tôi bàn bạc với cô bạn thân, định "treo đầu dê bán thịt chó”.

Túi xách thì mua hàng nhái, đồ chơi thì mua trên Pinduoduo, còn rượu và thuốc lá thì mua đồ thật, nhưng về nhà đánh tráo, rồi hàng kém chất lượng vào.

Chuẩn bị xong xuôi, tôi xách một đống hàng giả đến cửa nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm dường như thật sự tin rằng Lâm Nghiệp đã nắm chắc tôi trong lòng bàn tay, thái độ với tôi rất lạnh nhạt, trên bàn ăn còn châm chọc tôi.

"Giai Giai phải không? Bố cháu có ý kiến gì về việc cháu tìm được một người bạn trai có hộ khẩu ở Thượng Hải?"

Mẹ Lâm Nghiệp ngồi trên bàn ăn, nói một cách mỉa mai.

Hộ khẩu Thượng Hải? Thứ đó có thể ăn được à?

Tôi lén trợn mắt trắng trong lòng, vừa định há mồm nói thì bị mẹ Lâm cắt ngang.

"Chắc chắn là bố cháu rất vui, loại người nhà quê như cháu, bỗng nhiên giàu lên, nói cho cùng vẫn không bằng người thành phố như chúng tôi" Mẹ Lâm tự hào.

Moẹ kiếp, người thành phố sống trong khu ổ chuột hả, bà ta lấy cái gì để tự hào vậy!

Tôi tức đến bật cười, nhưng để đảm bảo nhiệm vụ diễn ra suôn sẻ, tôi vẫn mỉm cười công nghiệp.

"Đúng đúng, bố cháu vui lắm, cả đời bố chỉ mong cháu lấy chồng có hộ khẩu thành phố thôi."

"Bố mẹ cháu chỉ có mỗi mình cháu, sau này cả gia sản đều là của cháu. Mà của cháu đương nhiên cũng là của Lâm Nghiệp."

"Cô à, cô nói rất đúng!"

"Tiền ăn tối hôm nay? Làm sao cháu có thể để mọi người trả được, để cháu trả."

Tôi cúi đầu khom lưng, hầu hạ nhà họ Lâm chu đáo, đặc biệt là mẹ Lâm rất hài lòng với tôi.

"Giai Giai à, nhà chúng tôi là gia đình có gia phong, vào cửa nhà chúng tôi phải ký trước hợp đồng hôn nhân, trong đó có một điều khoản là phải đăng ký kết hôn trước khi tổ chức đám cưới. Còn chuyện tiền sính lễ, thời đại mới rồi, chúng tôi không câu nệ mấy thứ tiểu tiết đó."

Ha ha, trong lòng tôi cười lạnh, nhưng vẫn gật đầu đồng ý.

Vì vậy, tôi dọn vào nhà Lâm Nghiệp và bắt đầu sống chung trước hôn nhân với anh ta.

Ngày thứ hai ở chung với Lâm Nghiệp, tôi phát huy sở trường của mình, bắt đầu lân la làm quen với những người hàng xóm xung quanh.

Họ biết tôi là bạn gái Lâm Nghiệp, liền nói bóng nói gió khuyên tôi mau chia tay với Lâm Nghiệp đi.
 
Server Này Bà Mày Là Top 1
Chương 3


Đặc biệt là bà cụ sống ở nhà đối diện, trực tiếp nắm tay tôi nói:

"Con gái à, nhà này không tốt đâu, con mau chạy đi, nghe lời bà."

Tôi cười bảo bà cụ cứ yên tâm.

Trong lòng thầm bổ sung thêm một câu, bà đây cũng không phải là người tốt đâu.

Sau khi sống chung, Lâm Nghiệp rất nhiều lần muốn quan hệ với tôi, nhưng mỗi ngày tôi đều cho anh ta uống thuốc ngủ, anh ta không có cơ hội ra tay.

Lâm Nghiệp thì dễ đối phó, nhưng gia đình anh ta lại phiền phức hơn nhiều.

Cả nhà đều hống hách, coi tôi như người giúp việc, đặc biệt là em gái anh ta. Cô ta dẫn bạn trai là Trương Lực đến ở, còn bảo tôi giặt q**n l*t cho bạn trai cô ta.

Hừ!

Tôi cười lạnh nhìn đống quần áo chất đầy giỏ, nhớ đến gói bột ngứa đang để ở trong túi.

Tối hôm đó, Trương Lực vừa thay q**n l*t mới thì nhảy dựng lên, chạy loạn khắp nhà, la hét suốt nửa đêm.

Nghe nói chỗ đó của anh ta bị sưng tấy nghiêm trọng, cả em gái Lâm Nghiệp là Lâm Song cũng phải nhập viện chữa trị.

Bệnh viện không tìm ra nguyên nhân, cuối cùng hai người truyền nước cả một ngày rồi ủ rũ về nhà dưỡng bệnh.

Chuyện này tưởng chừng như đã qua, nhưng nhờ có tôi cố ý lan truyền, hàng xóm xung quanh rất nhanh đã biết Lâm Song và bạn trai đi khám bệnh vì chuyện phòng the.

Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Song bằng ánh mắt khác thường.

Lâm Song tức giận đến nỗi không dám ra khỏi nhà.

"Anh, chắc chắn là con đàn bà này, là cô ta đi nói lung tung, khiến bây giờ em không dám ra đường gặp ai nữa."

Nghe vậy, Lâm Nghiệp lập tức trừng mắt nhìn tôi.

Tên chó này lại định đổ tội cho tôi.

Tôi âm thầm trợn mắt trắng trong lòng, trên mặt vẫn giả vờ vô tội, nói:

"Không phải em, em không hề làm như vậy."

Mẹ Lâm đứng bên cạnh đổ thêm dầu vào lửa.

"Chắc chắn là cô ta, nhà chúng ta ai nấy đều kín miệng, con trai, con đàn bà này không đánh thì không nghe lời."

Dưới sự xúi giục của mẹ Lâm, cuối cùng Lâm Nghiệp cũng không nhịn được, bắt đầu động thủ đánh tôi.

"Tiện nhân, giữ mồm giữ miệng cho tao!"

Moẹ nó, tôi suýt nữa vung tay đánh trả, may mà cố nhịn được.

Lâm Nghiệp khỏe hơn tôi, cả nhà họ lại đồng tâm hợp lực.

Một mình tôi đối đầu với bọn họ, rất là bất lợi.

Vì vậy, tôi nuốt cục tức này vào trong bụng, sớm muộn gì tôi cũng trả lại cho bọn họ hết.

Đương nhiên, trong thời gian chờ đợi cơ hội, tôi vẫn không quên mang theo vết thương đi dạo một vòng quanh chung cư, mục đích là để củng cố ấn tượng của mọi người về việc Lâm Nghiệp ra tay bạo hành gia đình.

Quả nhiên, hàng xóm láng giềng đều khinh thường nhà họ Lâm.

Ngay cả bảo vệ khu phố nhìn thấy Lâm Nghiệp lái xe tiến vào cũng không nhịn được mà mắng một câu “xui xẻo”.

Điều này khiến Lâm Nghiệp vô cùng tức giận, về đến nhà lập tức muốn đóng cửa đánh tôi.

"Con khốn, có phải mày đi nói bậy khắp nơi không?" Lâm Nghiệp rút dây lưng định đánh tôi, tôi giả vờ sợ hãi hét lên.

Lâm Nghiệp đuổi theo sau, tôi vừa chạy vừa đẩy đổ đồ đạc.

Tivi không cần nữa, điều hòa, bàn ăn cũng không cần nữa, tóm lại bất cứ thứ gì tôi nhìn thấy, đều bị tôi đẩy ngã.

Thỉnh thoảng tôi cũng tránh không kịp, bị dây lưng của Lâm Nghiệp quất vào người vài cái.

Moẹ kiếp, tôi tức đến nỗi bắt đầu chạy vòng ra sau lưng mẹ Lâm.

Dùng mẹ Lâm làm lá chắn, đánh không lại Lâm Nghiệp, thì dùng mẹ Lâm làm lá chắn cũng được.

Mẹ Lâm bị Lâm Nghiệp quất một roi, rú lên như heo bị mổ thịt.

Lâm Song không đi làm, nghe thấy tiếng kêu của mẹ thì vội vàng chạy ra.

Cô ta thấy tôi hớn hở dùng mẹ Lâm làm lá chắn, tức giận định bắt lấy tôi.

"Ối giời ôi, cứu mạng, đánh chec người rồi, cụ ơi, bà Hoàng, bà Lý, chị Ngô, cứu tôi, gọi cảnh sát giúp tôi với!!"

Tôi ngáng chân gạt ngã mẹ Lâm, nhân cơ hội túm lấy tóc Lâm Song, kéo cô ta đến trước mặt chắn roi của Lâm Nghiệp.

Thực sự hết cách rồi, Lâm Song đang muốn giảm cân, thường xuyên ăn rất ít nên nhẹ hơn mẹ Lâm nhiều, dùng cô ta làm lá chắn thì dễ dàng hơn dùng mẹ Lâm.

"Con khốn, mày buông em gái tao ra." Lâm Nghiệp tức giận định bắt lấy tôi.

Tôi không dám để anh ta đến gần, liền kéo Lâm Song gầy gò làm bia đỡ đạn.

"Con khốn, con khốn, mày buông ra ngay… anh… anh cứu em."

"Á á á á á…"

Phòng khách không lớn, bốn người chúng tôi chơi trò trốn tìm trong phòng khách, không tránh khỏi việc giẫm đạp lên mẹ Lâm, tôi còn nhân cơ hội giẫm lên mu bàn tay của bà ta, thành công nghe được một tiếng "Rắc" rõ to.

5.

Bầu không khí hỗn loạn cực độ, cuối cùng khi bố Lâm Nghiệp về nhà, cảnh sát cũng đã đến.

Nếu cảnh sát không đến, tôi đoán là khi bố Lâm Nghiệp về, tôi cũng chec chắc.

May mắn thay, hàng xóm xung quanh rất nhiệt tình.

Không uổng công tôi mách lẻo với bà cụ về chỗ mua trứng rẻ, quả nhiên bà cụ đã giúp tôi gọi cảnh sát.

Cảnh sát nhắc nhở giáo dục Lâm Nghiệp, vụ việc được xác định là bạo hành gia đình, đúng như dự đoán của tôi.

Tuy nhiên, mẹ Lâm phải nhập viện, hai ngón tay của bà ta bị giẫm gãy.

Bà ta muốn kiện tôi, nhưng cảnh sát nói con trai bà ta đánh người trước, nếu cố ý bắt tôi chịu trách nhiệm, con trai bà ta sẽ phải chịu trách nhiệm chính.

Mẹ Lâm nghe xong miễn cưỡng đồng ý hòa giải với tôi, vì vậy tôi cũng đồng ý hòa giải với Lâm Nghiệp.

Hai lần liên tiếp, nhà họ Lâm không chiếm được lợi lộc gì từ tôi.

Trong lòng họ rất bức bối, trước đây họ đối phó với vợ cũ của Lâm Nghiệp cũng không hề bức bối như vậy.

Vì vậy, cả nhà họ thường xuyên lén lút bàn bạc sau lưng tôi, không biết là đang âm mưu cái gì.

Tôi không có hứng thú đi nghe trộm kế hoạch của bọn họ, bởi vì cơ hội của tôi đã đến.

Do mẹ Lâm phải nhập viện, Lâm Song và bố Lâm phải thay phiên nhau chăm sóc bà ta.

Lâm Nghiệp muốn tôi đi hầu hạ, nhưng mẹ Lâm không muốn.

Bà lão này nghe được chuyện cô con dâu ở giường kế bên nhổ nước bọt vào thức ăn của mẹ chồng, lo lắng tôi sẽ làm như vậy nên nhất quyết không cho tôi đến gần.

Tôi bắt đầu sống trong sung sướng nhàn hạ, cuối cùng cũng bắt được cơ hội Lâm Nghiệp một mình.

Hôm đó, Lâm Nghiệp tan làm, mang theo điện thoại vào nhà vệ sinh.

Tôi cầm một cây gậy bóng chày, canh chừng ở ngoài cửa nhà vệ sinh.

Nghe tiếng anh ta đi lại trong nhà vệ sinh, chờ đến khi anh ta c** q**n xong hết rồi, tôi đá văng cửa xông vào, xách gậy đánh cho một trận.

"Á, con điên này, mày làm gì vậy?" Lâm Nghiệp bị dọa sợ, cả p.h.â.n cũng rút vào trong bụng.

Nhưng tôi không quan tâm, những ngày qua anh ta đánh tôi như thế nào, tôi sẽ đánh trả lại y như vậy.

"Không phải lúc trước mày đánh phụ nữ rất oai hùng sao? Sao bây giờ lại như con chó chec thế này?"

"Mày chính là một gã đàn ông hèn nhát, đồ hèn hạ!"

Lâm Nghiệp bị tôi đánh đến nỗi kêu la thảm thiết, nhưng tôi vẫn chưa hả giận, gậy bóng chày bị gãy một cây, tôi còn một cây nữa.

Lâm Nghiệp tranh thủ lúc tôi đi lấy vũ khí, cuối cùng cũng kéo kịp quần lên, tiếc là anh ta còn chưa kịp chạy đến cửa nhà vệ sinh thì tôi đã quay lại!

"Vợ, vợ ơi anh sai rồi, em tha cho anh, sau này anh sẽ không đánh em nữa!"

Lâm Nghiệp bị đánh sợ, anh ta cảm thấy chắc chắn xương sườn mình đã gãy, thân trên đau đến nỗi co giật, chỉ có thể cầu xin sự khoan hồng của tôi.

"Cút mọe mày đi, hứa lằm hứa lốn, hứa gì hứa lắm, hồi đó tao cầu xin mày, mày có tha cho tao không?"

Đòi tôi tha cho à, một câu tôi cũng không tin!

Hôm đó, tôi đập gãy chân Lâm Nghiệp, tiếng kêu quá thảm thiết, hàng xóm lại tốt bụng báo cảnh sát hộ tôi.

Chưa đầy một tuần mà đã gọi cảnh sát hai lần liên tiếp, cảnh sát cũng rất bất lực.

"Chú cảnh sát, cháu cũng không muốn vậy đâu, chồng cháu cứ trách mắng cháu vì chuyện của mẹ anh ấy, gần đây anh ấy còn uống rượu, động một tí là đánh cháu, cháu nhất thời không kiềm chế được nên mới đánh trả."
 
Server Này Bà Mày Là Top 1
Chương 4


Tôi rất thành thạo đưa ra giấy chứng nhận bị rối loạn cảm xúc của tôi.

Lâm Nghiệp tức giận mắng chửi, anh ta mơ hồ đoán ra được điều gì đó, nhưng anh ta bất lực, vì tôi thực sự bị anh ta k*ch th*ch, điều này hàng xóm có thể làm chứng cho tôi. Hơn nữa, anh ta cũng có tiền án bạo hành gia đình.

Trước mặt mọi người, tôi là vợ của Lâm Nghiệp, dịu dàng ân cần, thậm chí còn không thù không oán mà đưa Lâm Nghiệp đi bệnh viện băng bó.

Sau lưng mọi người, tôi nhốt Lâm Nghiệp ở nhà, dùng roi quất vào cái xương sườn bị thương của anh ta, không cho anh ta ăn, chỉ trong vài ngày, anh ta gầy đi một vòng.

"Xin lỗi, anh sai rồi, vợ ơi, anh sai thật rồi, em tha cho anh đi."

Lâm Nghiệp bắt đầu cầu xin, tôi cười lạnh nhìn anh ta:

"Sai rồi? Sai ở chỗ nào?"

Tôi tốt bụng giúp Lâm Nghiệp soạn tin nhắn xin nghỉ việc, trong thời gian này, anh ta đừng hòng quay lại công ty!

"Anh không nên đánh em, anh sai rồi, em tha cho anh đi." Lâm Nghiệp thảm hại cầu xin tôi.

Tôi dịu dàng v**t v* mặt anh ta, sau đó nở một nụ cười nham hiểm:

"Lúc đó, Tiết Ngưng cũng cầu xin mày như vậy, nhưng mày có tha cho cô ấy không?"

Tiết Ngưng chính là em gái của ông chủ, vợ cũ của Lâm Nghiệp.

Lâm Nghiệp chưa bao giờ nói với tôi về cô ấy, nhưng lúc này anh ta lại nghe thấy tôi nhắc đến cô ấy.

Lâm Nghiệp bị dọa sợ, ngồi trên xe lăn, nhìn tôi với ánh mắt khó tin.

"Mày, mày, sao mày lại biết cô ấy?"

Tôi cười gian tà, hỏi lại anh ta:

"Mày đoán xem?"

"Mày cố ý trả thù tao, mày đến đây để báo thù cho Tiết Ngưng phải không?"

Cuối cùng đầu óc Lâm Nghiệp cũng sáng sủa hơn một chút.

Chắc chắn anh ta đã nhớ ra chuyện Tiết Ngưng còn có một người anh trai.

Tôi vỗ vỗ vào mặt Lâm Nghiệp, cười nói:

"Đoán đúng rồi, nào, lại đây nhận phần thưởng của mày đi."

Tôi bê một chậu thức ăn cho heo đến trước mặt Lâm Nghiệp, đó là món thập cẩm làm từ nước rửa chân của tôi trộn với cơm thừa từ hôm kia, nhìn qua thì lợn cũng không thèm ăn.

Lâm Nghiệp nhìn thấy chậu đồ ăn, mặt mày đen sì, gân xanh nổi lên, nhưng vừa định há mồm mắng tôi thì bị tôi tát cho một cái.

"Nghĩ kỹ rồi hẵng nói chuyện."

Lâm Nghiệp ôm mặt, sợ hãi nhìn tôi.

6.

"Nhìn cái gì nhìn, nhìn nữa tao móc mắt mày ra."

"Con điên, tao muốn gọi cảnh sát, tao phải báo cảnh sát bắt mày, mày làm như vậy là phạm pháp."

"Phạm pháp, mọe nó, mày nhìn cho kỹ đây, bạo hành gia đình không tính là phạm pháp." Tôi ném giấy chứng nhận kết hôn vào mặt Lâm Nghiệp, hét lên.

Ban đầu Lâm Nghiệp tính toán rất kỹ, trực tiếp đăng ký kết hôn, không tổ chức đám cưới, vừa tiết kiệm được tiền, vừa có thể tìm được lá chắn cho việc đánh người của anh ta.

Không ngờ hôm nay lại tạo điều kiện cho tôi đánh hắn.

Tôi tát Lâm Nghiệp mười mấy cái, lại ép anh ta ăn hết cơm heo.

Suốt quá trình đó, Lâm Nghiệp liên tục chửi bới, nhưng anh ta vừa chửi một câu, tôi lại đánh anh ta một lần.

Sau đó, mặt Lâm Nghiệp bị tát đến nỗi biến thành đầu lợn, đau đến mức không nói nên lời, cũng không dám chửi nữa.

Cứ như vậy, trong vòng một tuần, tôi đã "tận tâm" dạy dỗ Lâm Nghiệp.

Bây giờ, anh ta chỉ cần nhìn thấy tôi trợn mắt là run rẩy không tự chủ được, điện thoại của anh ta bị tôi tịch thu, anh ta thậm chí không có cơ hội để cầu cứu.

Một tuần sau, mẹ Lâm, bố Lâm và Lâm Song trở về, nhìn thấy Lâm Nghiệp ngồi trên xe lăn gầy đi một vòng, tất cả đều giật mình.

Lâm Nghiệp bị tôi hành hạ đến mức hai mắt đờ đẫn, cuối cùng cũng nhìn thấy người thân, đôi mắt đục ngầu ấy cuối cùng cũng lóe lên một tia sáng.

"Đại Nghiệp, con sao vậy?"

"Anh, sao anh lại thành ra thế này?"

"Con trai, con không sao chứ?"

Người nhà họ Lâm định lao đến ôm lấy Lâm Nghiệp, nhưng mùi cơ thể của anh ta thật sự quá nồng, khiến họ phải dừng lại đột ngột.

"Bố mẹ, em gái, tất cả là do con đàn bà đê tiện kia, nó là do người nhà Tiết Ngưng tìm đến để trả thù chúng ta."

Lâm Nghiệp khóc lóc nói ra sự thật.

Còn tôi vô tư đứng trước cửa phòng, hai tay khoanh ở trước ngực nhìn cả nhà bọn họ.

Mẹ Lâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của tôi, giận sôi m.á.u định lao vào đánh tôi.

Tôi lùi lại một bước, mẹ Lâm ngã vào phòng tôi, tôi lập tức khóa cửa phòng lại.

"Mẹ..."

"Nhanh, gọi điện thoại báo cảnh sát đi!"

Bên ngoài loạn như cào cào, bên trong cũng gà bay chó sủa.

Khi cảnh sát phá cửa xông vào, mẹ Lâm đang chạy hộc mặt trên máy chạy bộ.

Đôi môi bà ta tái nhợt, hai chân run lẩy bẩy, còn tôi thì ngồi trên giường lớn thoải mái chơi điện thoại.

"Chú cảnh sát, chính là cô ta, chính là con đàn bà độc ác này, cô ta ngược đãi người già, bắt nạt mẹ tôi." Lâm Song đau lòng chạy đến đỡ tay mẹ Lâm.

Cảnh sát nhìn tôi, còn tôi vô tội giơ hai tay lên.

Tôi thành thật khai báo với cảnh sát, vì lo lắng cho sức khỏe của mẹ chồng, nên tôi đã lấy vàng của mình ra khuyến khích bà ấy tập thể dục.

Mẹ Lâm sợ tôi phá hỏng số vàng mà bà ấy vất vả dành dụm, nước mắt lưng tròng gật đầu.

Đúng vậy, thừa dịp mẹ Lâm phải nhập viện, tôi đã bới tung cả căn nhà lên, tìm ra đống vàng, trong đó tất nhiên bao gồm cả tiền riêng của em gái ông chủ.

Nói đúng hơn là, số vàng này cũng không phải của mẹ Lâm.

Tôi bảo mẹ Lâm, trong vòng 3 phút phải chạy đủ 800m, không đủ tôi sẽ vứt vàng vào nhà vệ sinh.

Sợ bà ta không tin, tôi còn trực tiếp vứt một đôi khuyên tai vào trong bồn cầu.

Mẹ Lâm yêu tiền như mạng, hành động này như móc tim bà ta. Bà ta sợ hãi liên tục lắc đầu, lớp mỡ trên người rung rinh nhưng vẫn làm theo lời tôi.

Lúc đầu mẹ Lâm chạy quá chậm, tôi trực tiếp vứt một cái vòng cổ đi, bà ta mới khóc lóc, nghiến răng nghiến lợi cố chạy hết sức, tất cả đều vì số vàng kia.

Lúc sau, khi cảnh sát đến, bà ta đương nhiên không dám nói lung tung.

Bà ta sợ tôi lại ném vàng, cũng sợ cảnh sát điều tra ra nguồn gốc của vàng, nên không dám thừa nhận.

"Mẹ, sao mẹ không nói thật với cảnh sát?"

Tiễn cảnh sát đi, Lâm Song tức giận đến mức muốn đánh tôi.

Tôi không chiều theo ý cô ta, trực tiếp túm lấy tóc cô ta, kéo cô ta vào phòng tắm, khóa cửa lại.

"A a a, bố mẹ, cứu con, cứu mạng..."

Dù nhà họ Lâm đang ở trong một khu chung cư cũ, nhưng chất lượng cách âm vẫn khá tốt, tôi trực tiếp lột hết quần áo của Lâm Song trong phòng tắm, cầm điện thoại chụp ảnh n.u.d.e cô ta.

Cô ta gào thét giận dữ, nhưng không địch nổi sức của tôi.

Người nhà họ Lâm lo lắng gõ cửa ở bên ngoài, tôi liền mặc kệ cho họ gõ.

Cuối cùng khi họ phá cửa xông vào, tôi đã chụp xong ảnh, thành công để họ nhìn thấy dáng vẻ Lâm Song t.r.ầ..n tr.u.ồ..n..g.

Bố Lâm định đánh tôi, tôi chỉ vào con trai ông ta, cười khẩy:

"Biết tôi khống chế con trai ông như thế nào không? Tôi đợi hắn đi vệ sinh, quần cởi đến mông rồi, sau đó tôi cầm gậy bóng chày..."

Tôi không nói hết câu, để lại một chút không gian cho ông ta tưởng tượng, thích thú nhìn bố Lâm:

"Nếu ông muốn mỗi lần đi vệ sinh đều đứng ngồi không yên, thì có thể thử động tay xem…"

Cứ như vậy, tôi áp chế cả lò nhà họ Lâm, chỉ cần bố Lâm bước chân vào nhà vệ sinh, tôi liền dọa ông ta, khiến ông ta không dám trốn ở nhà.

Ngày nào tôi cũng dùng vàng để uy h**p mẹ Lâm, bà ta không ngoan, tôi liền vứt vàng vào bồn cầu trước mặt bà ta, ấn nút xả nước, thành công khiến bà ta ngất lên ngất xuống.

Tôi cũng không khách khí với Lâm Song, động một tí là tát cô ta, còn là loại tát không để lại dấu vết, cô ta có báo cảnh sát cũng vô dụng.

Chỉ trong vòng một tuần, cả nhà họ Lâm đều khóc lóc cầu xin tôi hãy mau chóng rời đi.

Nhưng tôi không muốn, tôi chỉ muốn hành hạ bọn họ.
 
Server Này Bà Mày Là Top 1
Chương 5: Hoàn


Ông chủ bảo để họ càng đau khổ càng tốt, nhưng tôi không ngờ, họ lại mang đến cho tôi một bất ngờ.

Lâm Song bị hành hạ không chịu nổi, lén lút cầu cứu bạn trai Trương Lực.

Hôm sau, tôi vừa đi chợ về đã gặp được Trương Lực ở nhà, cả nhà họ Lâm ngồi trên ghế sofa, đặc biệt là Lâm Song, ánh mắt cô ta nhìn tôi như rắn độc.

7.

"Không thấy nhà có khách à? Còn không mau đi nấu cơm, ra ngoài mua đồ ăn mà la cà nửa ngày."

Dường như mẹ Lâm nghĩ có Trương Lực ở đây là có người chống lưng, giọng điệu bà ta tự tin hơn hẳn, nói chuyện cũng lớn tiếng hơn nhiều.

Tôi cũng không phản bác, vội cúi đầu dạ vâng nói:

"Vâng, vâng, con đi ngay đây."

"Đúng là tiện nhân, đúng rồi Trương Lực, bạn của con có đáng tin không?"

"Đáng tin, cô yên tâm đi, đến lúc đó bán cô ta vào núi sâu rừng già, sẽ chẳng có ai biết đâu." Trương Lực cười nói.

"Vậy nếu người nhà cô ta tìm đến thì sao?"

"Chúng ta cứ nói cô ta bỏ trốn với người tình, không liên quan đến chúng ta."

"Vậy chúng ta phải lên kế hoạch thật kỹ, con đàn bà này rất quỷ quyệt."

Nhà họ Lâm vẫn hơi lo lắng, nhưng sau khi được Trương Lực dỗ dành, họ cũng cảm thấy hợp lý, gật đầu đồng ý.

Tôi trốn ở trong bếp, mở camera trên điện thoại, khóe miệng nhếch lên cười lạnh.

"Nấu xong hết rồi đây."

Tôi bưng thức ăn ra ngoài, lẩu bò cay nhìn thôi đã muốn ăn.

Nhà họ Lâm ngẩng đầu nhìn lẩu bò, thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng không phải ăn cơm heo nữa.

Mẹ Lâm cầm muôi múc một ít nước dùng, phát hiện không có vấn đề gì mới gật đầu với bố Lâm.

Để giảm bớt sự nghi ngờ của họ, tôi là người đầu tiên múc một chén cơm, ngồi xuống, vừa mới gắp một miếng thịt bò thì Lâm Song đã giành lấy.

Con khốn này còn dám ném cả bát đũa của tôi đi.

"Nhà bọn tao ăn cơm, liên quan gì đến mày, cút đi!"

Có bạn trai ở đây, Lâm Song lập tức trở nên kiêu ngạo, trừng mắt nhìn tôi.

Tôi híp mắt nhìn cô ta, lộ ra vẻ mặt muốn đánh người nhưng lại kiêng dè Trương Lực.

"Con gái, để nó ăn trước đi, nhỡ may con bé này bỏ gì vào đấy thì sao?" Mẹ Lâm suy nghĩ rồi nói.

Gia đình này vừa lười vừa sợ phiền phức.

Tôi cười lạnh, dang hai tay ra, nói với Lâm Song:

"Mẹ mày bảo tao ăn, mày có ý kiến gì à?"

Lâm Song còn định nói nữa thì bị mẹ Lâm ngăn lại, tôi không khách khí ăn hết một chén thịt bò, khiến cả nhà họ Lâm tiếc hùi hụi.

Nhưng bọn họ vẫn lo lắng tôi gây chuyện, chỉ dám yên lặng nuốt nước bọt, nhìn tôi ăn xong mới yên tâm động đũa.

Bắt đầu từ ngày đó, Trương Lực ở lại đây, cuộc sống như trở về thời điểm chưa xảy ra chuyện gì.

Tôi phụ trách việc nấu cơm, nhà họ Lâm người thì dưỡng thương, người thì nói cười, người thì yêu đương, dường như tất cả mọi chuyện đều ổn.

Đương nhiên, tôi biết hết thảy chỉ là sự bình yên trước cơn bão.

Một hôm, từ sáng sớm mẹ Lâm đã nói muốn ra ngoài gặp bạn bè, bố Lâm cũng chợt có hứng đi dạo.

Lâm Nghiệp lấy cớ đến công ty, Lâm Song lại nói muốn đi dạo phố với Trương Lực.

Vì vậy, hiện tại trong cả nhà họ Lâm chỉ còn mỗi mình tôi.

Trùng hợp thật.

Tôi ngẩng đầu nhìn lướt qua camera mà Lâm Nghiệp mới lắp ở phòng khách cách đây vài ngày, ngoan ngoãn làm theo yêu cầu của họ, ở nhà chăm chỉ dọn dẹp.

Lúc ba giờ chiều, tôi nằm trên giường bật camera trên điện thoại, nhìn thấy Trương Lực dẫn theo một người đàn ông trung niên lén lút quay về.

Người đàn ông trung niên này trông khá quen mặt, không phải chính là ông chú tốt bụng ngày đó ở trung tâm thương mại, người đã lên tiếng bênh vực kẻ b.ắ.t c.ó.c sao?

Ồ, lại thu hoạch thêm được bất ngờ mới.

Tôi âm thầm liên lạc với ông chủ, đặt điện thoại ở tủ quần áo để livestream.

Vừa làm xong mọi thứ, Trương Lực và gã đàn ông kia đã phá khóa đi vào.

Nhìn thấy tôi đang ngủ say, hai người đàn ông xoa xoa tay, không giấu nổi sự vui mừng.

Người đàn ông trung niên ngoác mồm cười khả ố:

"Chính là cô ta à, để tao vui vẻ trước đã!"

8.

Trương Lực vội vàng ngăn cản:

"Ông đừng có nhiều chuyện, lần trước con đ.i.ế.m kia nhảy lầu, làm hại chúng ta không lấy được tiền, còn suýt bị cảnh sát nghi ngờ nữa."

Nghe vậy, tim tôi đập thình thịch.

"Không phải là do mày không kiểm soát được bạn gái à? Đã nói không được quay phim, nó lại nhất định đòi quay, nếu nó không gây chuyện thì sao tao có thể để con khốn Tiết Ngưng kia chạy thoát rồi nhảy lầu ngay lúc đó được chứ?!"

Thì ra Tiết Ngưng đã chec tức tưởi như vậy.

"Được rồi, anh trai con đi.ế.m kia không biết chuyện này đâu, đến giờ hắn vẫn tưởng là Tiết Ngưng bị đánh sợ, không chịu nổi nên nhảy lầu 44, ai ngờ là nó bị tao chơi đến kiệt sức đâu!"

"Ha ha, lần này mang con này về xử lý, đảm bảo sẽ..."

Ông ta còn chưa nói hết câu, tôi đã ngồi bật dậy nhìn thẳng vào mắt họ.

"Cho nên, các người thực sự đã giec Tiết Ngưng à?"

"Cái quỷ gì vậy, không phải mày nói mày bỏ thuốc nó rồi à?" Người đàn ông trung niên hét lên.

"Không phải, rõ ràng tôi đã thấy cô ta uống nước trong máy lọc nước qua camera rồi?"

Tôi cười lạnh, nói:

"Uống rồi, nhưng nước đã sớm bị tôi đánh tráo."

Trương Lực và người đàn ông trung niên mặt mày tái mét, thấy chuyện bị bại lộ, cũng không thèm quan tâm, định lao vào bắt tôi.

Tôi lập tức lấy bình xịt ớt đã chuẩn bị sẵn ra, chờ họ đến gần thì phun thẳng vào mặt.

"A a a a..."

Người đàn ông trung niên không phòng bị, bị phun nước ớt thẳng vào mặt, đau đớn kêu la.

Trương Lực thấy tình hình không ổn, quay người định chạy, lại bị cảnh sát mà ông chủ dẫn đến chặn đường ở cửa.

"Tiết Ngưng không hề 44." Tôi đuổi theo đến cửa, nhìn ông chủ mà nói.

Khuôn mặt ông chủ tối sầm, gật đầu.

Trương Lực và người đàn ông trung niên bị cảnh sát còng tay.

Hóa ra, dù bị Lâm Nghiệp bạo hành gia đình, nhưng Tiết Ngưng chưa bao giờ nghĩ đến việc từ bỏ cuộc sống.

Tất cả là do Lâm Song.

Trương Lực từng lợi dụng lúc cả nhà họ Lâm vắng nhà, xâm phạm Tiết Ngưng, chuyện này không biết sao lại bị Lâm Song biết được.

Lâm Song không trách móc Trương Lực, ngược lại còn cho rằng là Tiết Ngưng dụ dỗ bạn trai mình.

Lâm Song xúi giục anh trai mình bạo hành Tiết Ngưng.

Sau đó còn ghen ghét Tiết Ngưng, định bắt cóc Tiết Ngưng bán vào núi sâu, nhưng cô ta vẫn cảm thấy không hả giận, nhất định phải để người ta xâm phạm Tiết Ngưng trước mặt cô ta rồi quay video lại, muốn gửi cho gia đình Tiết Ngưng.

Tiết Ngưng chịu không nổi, trực tiếp nhảy từ tầng 9 xuống, kết thúc cuộc đời mình.

Bởi vì tôi mở livestream, nên cuộc trò chuyện giữa Trương Lực và người đàn ông trung niên đã bị quay lại.

Người đàn ông trung niên và Trương Lực là đồng hương, cùng là thành viên của một băng nhóm b.u.ô.n n.g.ư.ờ.i, những năm qua họ luôn theo dõi và tìm kiếm những cô gái đi một mình, b.ắ.t c.ó.c rồi bán vào vùng sâu vùng xa.

Vụ án được đưa ra ngoài ánh sáng, cả hai người đều bị kết án.

Lâm Song là đồng phạm, cũng bị kết án mười năm tù, nhà họ Lâm trở thành chuột chạy qua đường, bị ép đến mức phải cuốn gói rời khỏi thành phố này.

Ông chủ của tôi là người tốt bụng, cuối cùng vẫn tặng cho Lâm Nghiệp một món quà. Đó là đôi chân của anh ta, cả đời này đừng hòng lành lặn, chỉ có thể ngồi trên xe lăn sống lay lắt qua ngày.

9.

Trước mộ Tiết Ngưng.

"Cảm ơn em, nếu không có em, tôi thậm chí còn không biết em gái tôi đã trải qua những chuyện tồi tệ như vậy."

Tôi lắc đầu, nói:

"Ông chủ đã trả tiền rồi, lần sau có việc tương tự cũng có thể đến tìm tôi."

Ông chủ Tiết bất lực nhìn tôi:

"Còn có một công việc, em có hứng thú không?"

"Thật sao?" Tôi kích động nhìn ông chủ.

"Lương mỗi năm là 1 triệu, nội dung công việc bao gồm ăn uống tán gẫu, bảo hiểm đầy đủ, nghỉ lễ tết vẫn theo chế độ bình thường, còn được nhận quà, tâm trạng không tốt có thể đuổi ông chủ cút đi."

"Trên đời này có công việc tốt như vậy sao?"

"Em đoán xem?"

Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không đoán được...
 
Back
Top Bottom