Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
sau-khi-xuyen-tro-ve-han-vuot-troc-hao-mon-ba-mieu.jpg

Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Tác giả: Thả Phất
Thể loại: Đô Thị, Linh Dị, Đam Mỹ, Trọng Sinh, Đông Phương
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bạn đang đọc truyện Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu của tác giả Thả Phất. Quý Phong từng cứu một người tên Phong Hạo Vũ, nhưng mà Phong gia lại tin lời em gái song sinh của hắn, cho rằng ân nhân của họ là cô, thế nên Phong gia đem em gái hắn đi, xem như là nuôi dưỡng con dâu tương lai từ nhỏ, báo đáp ân tình

Mà Phong gia cũng nhờ chú năm làm giàu mà phất lên, thành công tiến vào giới hào môn.

Quý Phong trải qua mười năm nỗ lực, không ngừng cố gắng, mà trở thành sinh viên của trường đại học C

Không ngờ tái ngộ lại em gái sinh đôi của mình, nay đã thành một tiểu thư bạch phú mỹ, lại là cảnh người sống ta chết, đối đầu gay gắt chỉ vì sợ mọi chuyện bị đổ vỡ, không thể hưởng thụ cuộc sống sung sướng hiện tại, nên không màng máu mủ tình thân mà hãm hại Quý Phong mất mặt.Quý Phong sau khi chết xuyên đến cổ đại, trở thành quý công tử, còn được một lão đạo thu làm đệ tử quan môn. Sau khi cậu chết đi tỉnh lại, lại xuyên về thế giới ban đầu, ngày đầu tiên vừa đến thành phố C.​
 
Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 1: Trở Về



(17/8/2022)
Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
“Thụy Tuyết, hay là thôi bỏ đi? Nhiều người đang nhìn như vậy……”
“Đúng vậy Thụy Tuyết, cũng không dính tới trên người cậu, anh trai này cũng không phải cố ý, cũng đã xin lỗi rồi, bớt giận đi, không chấp nhặt với anh ta nữa.


“Đúng vậy, đừng tức giận, đừng tức giận……”
……
Khi ý thức của Quý Phong từ trong hỗn loạn khôi phục lại tỉnh táo, thanh âm ồn ào kia một mạch truyền đến, cậu bình tĩnh đứng ở nơi đó, nhìn tình cảnh trước mặt chỉ cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Cậu đứng đấy nghe những người này há miệng phát ra tiếng, lại như đang đứng ngoài cuộc, trong lúc nhất thời có chút không hiểu gì.

Ánh mắt cậu lướt từ cửa sổ lớn sát đất trong suốt sạch sẽ đến một đống bàn ghế ngăn cách trước mặt, cuối cùng rũ mắt, dừng trên người bốn thiếu nữ ngồi ở bàn trước mặt cậu.

Trong đó có ba người đang tận tình khuyên nhủ một thiếu nữ sắc mặt âm trầm, dáng dấp mười tám mười chín tuổi, thanh xuân xinh đẹp, có một gương mặt bé bằng lòng bàn tay, da thịt trắng như tuyết, chỉ là giờ phút này đôi mắt đẹp kia đang phẫn nộ, gắt gao nhìn chằm chằm vào cậu, nhưng nhìn kỹ lại mang theo hoảng loạn.

Quý Phong đối diện với hai mắt tức giận của thiếu nữ kia, cậu nhìn khuôn mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ, đầu óc hỗn loạn như bị nghẹt khí đột nhiên vỡ ra, nháy mắt tỉnh táo lại.

Cậu không phải đã chết rồi sao? Phản quân tấn công thành, cậu vì bảo vệ tòa thành trì này đã lấy tu vi cả đời của bản thân để xoay chuyển thế cục, cũng lấy thân hi sinh cho tổ quốc.

Nhưng tình cảnh trước mặt lại quá mức quen thuộc, đây là ngày đầu tiên ở thế giới ban đầu, cậu vừa tới thành phố C để làm việc, ngày đó cậu gặp em gái song bào thai đã tách ra mười năm, Quý Tuyết.

Chỉ là cô ta hiện giờ không gọi là Quý Tuyết, mà là Phong Thụy Tuyết.

Mười năm trước, cô ta được Phong gia nhận nuôi, hiện giờ đã là hòn ngọc quý trên tay Phong gia.

Đôi mắt đen của cậu giật giật, động tác cúi đầu cứng đờ nhìn vệt nước trên người mình, rốt cuộc cũng nhớ lại tình cảnh giờ phút này, hết thảy quá khứ như mây mù bị đẩy ra, dần dần rõ ràng.

Thế giới ban đầu, 18 tuổi năm ấy cậu thi đỗ đại học C.

Mà hôm nay là ngày đầu tiên cậu tới thành phố C, đi gặp Lưu tiên sinh, người hảo tâm giúp đỡ cậu mấy năm nay, khi rời đi, con trai Lưu Doãn của Lưu tiên sinh vốn dĩ muốn tới quán cà phê này làm việc nhưng bạn gái hắn tạm thời có việc tìm hắn, Lưu Doãn chỉ có thể xin cậu tạm thay một ngày.

Năm đó cậu mới đi thi từ trong núi ra, trời xa đất lạ, hơn nữa lòng mang cảm kích với Lưu gia, tất nhiên đã đồng ý.

Cậu học rất nhanh, tuy rằng vụng về nhưng một buổi sáng cũng học ra dáng ra hình.

Chỉ là buổi chiều lại xảy ra việc ngoài ý muốn.

Lúc ấy cậu bưng bốn ly cà phê đưa tới, nhưng chờ tới khi nhìn thấy thiếu nữ trước bàn dựa lối đi nhỏ thì bất ngờ vô cùng, cậu không ngờ ngày đầu tiên tới thành phố C lại tình cờ gặp được em gái ruột của mình.

Tuy rằng xa cách mười năm, mấy năm trước Quý Phong không yên tâm về em gái, trộm tích cóp tiền đã lâu rồi đi bộ một chuyến hơn nửa tháng tới thành phố C, lúc ấy Phong gia còn chưa phát tài, cậu theo địa chỉ cũ tìm được nhà cũ Phong gia, nhưng nhìn thấy em gái sống ở Phong gia khá tốt, cậu liền yên tâm lại lén lút rời đi.

Hiện giờ tuy rằng đã qua mấy năm, nhưng khuôn mặt của Phong Thụy Tuyết không thay đổi bao nhiêu so với hồi mười hai mười ba tuổi, hơn nữa hai người là long phượng thai, tuy rằng lớn lên không phải rất giống nhau nhưng cẩn thận xem mặt mày thì vẫn giống, lúc này mới khiến cậu ánh mắt đầu tiên đã nhận ra.

Chỉ là lúc ấy cậu quá mức kích động, tay run lên, khay nghiêng một chút, khiến cà phê b*n r* một hai giọt trên túi xách tay của Phong Thụy Tuyết đặt ở một bên.

Cậu lập tức xin lỗi, vội vàng lau chùi sạch sẽ, bởi vì là da thật, lau một cái là rớt, cậu ngay từ đầu cũng không biết là của Phong Thụy Tuyết, vừa muốn dò hỏi muốn bồi thường như thế nào, mà khi cậu mới vừa mở miệng, Phong Thụy Tuyết khó có thể tin lại gặp cậu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, trực tiếp cầm cà phê hắt cậu một thân.

Lúc ấy cậu đã bị một giội này giội cho choáng váng, nhiệt tình khi nhìn thấy em gái ruột lúc này cũng hoàn toàn bị giội sạch.

Quý Phong bình tĩnh lại nhìn một màn trước mặt này, hiện giờ hẳn là cậu trọng sinh về tới một khắc mới vừa bị giội cà phê tới quá mức khiếp sợ mà choáng váng kia, chỉ là tiếp theo Phong Thụy Tuyết hắt cậu một thân cà phê còn ngại không đủ, hơn nữa vừa tức giận lại vừa sợ hãi, sợ cậu xuất hiện sẽ thay đổi thân phận, địa vị hiện giờ của cô ta, chửi ầm lên muốn cậu bồi thường.

Một cái túi xách tay giá mấy vạn, lúc ấy dọa cậu phát ngốc.

Ba bạn học đi cùng Phong Thụy Tuyết cũng bị choáng váng, sự việc nhìn có vẻ không nghiêm trọng lắm lại bị người trong quán cà phê chỉ chỉ trỏ trỏ liền khuyên cô ta, nhưng Phong Thụy Tuyết đâu phải là bởi vì túi xách tay, cô ta đang giận chó đánh mèo, giả vờ đồng ý lời xin lỗi, nhưng nháy mắt khi cậu xoay người bưng cà phê đi lại vươn chân vướng ngã cậu, khi cà phê rơi xuống đất bắn đến váy và giày của Phong Thụy Tuyết.

Phong Thụy Tuyết lại lần nữa mở miệng bắt cậu bồi thường, mười mấy vạn, làm cậu lúc ấy mới vừa tới thành phố C khó lòng giãi bày, mở mồm muốn gọi em gái nhưng thấy ánh mắt chán ghét mà lại ghét bỏ của Phong Thụy Tuyết thì hiểu ra, yên lặng ngậm miệng lại, cho dù cậu gọi thì cô ta cũng sẽ không nhận, đã sớm không coi cậu là anh trai.

Cuối cùng khi cậu cắn răng nhận, may mắn có Lưu tiên sinh giúp cậu tạm thời bồi thường trước, vốn dĩ chỉ cần phí phụ giặt là được nhưng cậu lại cắn răng bồi thường tất cả cho Phong Thụy Tuyết.

Lúc ấy cậu cái gì cũng không hiểu, mơ màng hồ đồ đồng ý.

Sau này cậu vừa học vừa làm thêm bốn công việc khác, nhưng ngay cả như vậy Phong Thụy Tuyết cũng không định buông tha cho cậu, cô ta sợ bí mật người thật sự cứu thiếu gia của Phong gia năm đó là cậu bị bại lộ, không chỉ lén lút tung tin đồn oan uổng ở đại học C rằng tay cậu không sạch sẽ, còn chửi bới cậu nói là vừa đi học vừa đi làm nhưng thực tế lại tới *hội sở bồi rượu bán mình, cuối cùng náo loạn lớn khiến cậu không thể ở lại đại học C nữa.

(*Câu lạc bộ)
Thậm chí bởi vì Lưu tiên sinh giúp cậu mà Lưu gia cũng bị đối phó, nghĩ đến những việc ác cô ta làm ra, đôi mắt Quý Phong dần dần lạnh xuống.

Chỉ là biến hoá cảm xúc này đều bị cậu che giấu, không bị bất cứ ai phát hiện.

Nhưng bộ dáng này của cậu càng làm cho bạn học của Phong Thụy Tuyết cảm thấy áy náy, anh trai này lớn lên đẹp như vậy, Phong Thụy Tuyết sao có thể mắng khó nghe như thế? Trước kia cũng không phát hiện ra mồm miệng Phong Thụy Tuyết không buông tha người khác như vậy đấy? Lời này quá khó nghe, quả thực giống như người đàn bà đanh đá chửi đổng.

Anh trai này đã xin lỗi rồi, thậm chí còn trả đơn thay bọn họ, cũng có thể bồi thường tất cả phí giặt sạch túi xách, nhưng kỳ quái chính là Phong Thụy Tuyết không định bỏ qua.

Vì người nhìn qua càng ngày càng nhiều, thậm chí có người còn lấy điện thoại ra, cơn tức giận của Phong Thụy Tuyết rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, nghĩ đến Phong gia ở thành phố C có uy tín danh dự, nếu truyền ra không tránh được sẽ nói cô ta ỷ thế h**p người.

Cô ta rất nhanh nghĩ ra một kế hay.

Nếu chỉ bắn vài giọt thì thật sự không tiện làm to chuyện, nhưng nếu là……
Ánh mắt của cô ta chợt ngoan độc, đột nhiên mở to mắt lộ ra ánh mắt nhu nhược đáng thương: “Nếu các cậu cũng giúp hắn nói chuyện, vậy thì quên đi…… Bởi vì đây là quà trưởng thành Hạo ca ca tặng cho tớ sinh nhật 18 tuổi, có ý nghĩa đặc thù, tớ nhất thời sốt ruột nên lúc này mới……”
Ba người sửng sốt, bất chợt hiểu ra, trách không được, thì ra là *Phong thiếu đưa, bảo sao Thụy Tuyết tức giận như vậy.

(*Phong thiếu gia aka Phong Hạo)
Bọn họ vội vàng an ủi, làm cô ta nguôi giận.

Phong Thụy Tuyết thoáng nhìn người cầm di động sắc mặt buông lỏng mới thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới nhìn về phía Quý Phong: “Bồi thường cũng không cần, anh đi trước đi.



Quý Phong vẫn luôn rũ đầu nhìn chân như bị dọa rồi, cửa hàng trưởng ở một bên đã sớm chạy nhanh gật đầu tỏ vẻ biết ơn, miễn phí một đơn này cho bọn họ, nhanh chóng muốn kéo Quý Phong đi.

Nhưng nháy mắt khi Quý Phong ôm khay xoay người đi, Phong Thụy Tuyết dựa vào che đậy, chậm rãi vươn chân.

Quý Phong thấy động tác nhỏ của cô ta, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, cậu vốn đang đợi câu không so đo này của cô ta, cậu vừa mới tới không có bất cứ *bối cảnh gì nên cũng không có cách nào, món nợ giữa bọn họ để về sau chậm rãi tính đi.

(*Chỗ dựa, chỗ đứng vững chắc)
Phong Thụy Tuyết vẫn luôn nhìn chằm chằm dưới chân, mong đợi một màn đặc sắc tiếp theo.

Kết quả, khi nhìn thấy Quý Phong sắp bị vướng ngã, cậu lại nâng chân dài lên, bước cao một bước, lập tức lướt qua, đi xa.

Phong Thụy Tuyết: “???”
Phong Thụy Tuyết khó thở, cắn răng ám hại đối phương thế mà cậu ta lại tránh được, định chờ một lần nữa cậu ta đưa tới cà phê tới lại cho cậu ta đẹp mặt.

Kết quả lần sau lại là người khác đến, nói Quý Phong vốn dĩ chỉ là nhân viên tạm tuyển, đã bị sa thải.

Phong Thụy Tuyết định bí mật tính nợ: “???”
Sau bếp.

Quý Phong lẳng lặng nghe cửa hàng trưởng răn dạy, chờ cuối cùng mới thở dài một tiếng: “Tôi đã bảo Tiểu Trương thay cậu qua đấy, cũng nói cậu là người tạm thời làm công bị sa thải, chờ ngày mai Tiểu Lưu tới đây, chỉ coi như cậu chưa từng tới.

Tôi cũng không có cách, cô gái kia nhìn có vẻ sẽ không dễ dàng bỏ qua, như vậy đối với cậu và tiệm đều tốt.


Cửa hàng trưởng hạ mềm giọng, tuy mới ở chung nửa ngày nhưng cậu nhóc cần cù giản dị lại chịu thương chịu khó kia, hắn thật ra rất thích, hơn nữa lớn lên lại đẹp, một buổi sáng giúp bọn họ mời chào không ít lợi nhuận.

Nếu không phải xảy ra việc này, hắn còn muốn giữ người ở lại, chỉ bằng gương mặt này, việc làm ăn của quán cà phê có thể tốt hơn rất nhiều.

Quý Phong nghiêm túc cảm ơn: “Lần này gây thêm phiền phức cho cửa hàng trưởng rồi, cháu ở sau bếp hỗ trợ, đợi đến tối không tiếp tục kinh doanh nữa thì rời đi, xem như tiền bồi thường cà phê.


Cửa hàng trưởng không nghĩ rằng cậu biết điều như vậy, liên tục xua tay, thấy đối phương kiên trì cũng không từ chối nữa.

Quý Phong đi thay bộ đồng phục nhân viên trên người bị hắt cà phê trước, mặc quần áo của mình vào lần nữa, một thân áo sơmi và quần jean giặt đến trắng bệch, hàng vỉa hè ở nông thôn 30 đồng hai cái, mặc trên người cậu lại ra dáng người mẫu.

Cửa hàng trưởng nhìn mà đấm ngực dậm chân, người này nếu ở trong tiệm bọn họ, có thể thay bọn họ mời chào nhiều lợi nhuận đó.

Nhưng cô gái kia một thân hàng hiệu, đắc tội không nổi.

Quý Phong ở sau bếp vẫn luôn bận đến trời tối, đến khi một vị khách cuối cùng cũng rời đi, cậu hỗ trợ thu thập, rửa sạch sẽ cốc ở sau bếp, lúc này mới rời đi.

Chỉ là trước khi rời đi, Quý Phong nhìn cửa hàng trưởng trông tiệm đêm nay, cậu nhìn giữa mày cửa hàng trưởng, giống như vô tình nói: “Cửa hàng trưởng, lúc trước cháu nghe người ta nói bệnh viện hàng đầu ở trung tâm thành phố C có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, hai ngày này bác có muốn đưa bác trai đi kiểm tra một chút không?”
“Hả? Thật ư?” Cửa hàng trưởng ngẩng đầu, mắt lộ ra vui mừng, chờ thấy Quý Phong xác định gật đầu, nghĩ tới bố của Lưu Doãn hình như là bác sĩ khoa ngoại của trung tâm thành phố, cũng không hoài nghi, khi đưa Quý Phong rời đi còn đưa một hộp *điểm tâm mà quán cà phê bán còn dư lại chờ xử lý, đưa cho Quý Phong vừa làm không được nửa ngày.

(*Đồ ăn nhẹ, lót dạ)
Quý Phong suy nghĩ, cũng coi như thu tiền xem tướng, thoải mái nhận lấy.

Bệnh viện trung tâm thành phố tất nhiên không có kiểm tra sức khỏe miễn phí cho người già, nhưng cửa hàng trưởng nếu nghe xong cũng sẽ mang người đi, hắn là đứa con có hiếu, tới nơi đó cho dù biết không miễn phí nhưng cũng không muốn cha già mất công một chuyến, tất nhiên sẽ kiểm tra sức khoẻ.

Đến lúc đó cũng sớm kiểm tra ra, cũng sẽ không trung niên mất cha.

Bởi vì việc lần này giải quyết thuận lợi, cửa hàng trưởng không thông báo cho Lưu Doãn, tất nhiên Lưu tiên sinh cũng không biết, khi cậu ra khỏi quán cà phê rất xa, lúc này mới xoa xoa cánh tay nhức mỏi.

Cả ngày hôm nay cuối cùng cũng làm cậu có loại cảm giác làm đến nơi đến chốn, cậu thật sự…… đã trọng sinh trở lại.

Trọng sinh về kiếp đầu, ngày đầu tiên cậu vừa tới thành phố C.

Ở cổ đại làm quý công tử hơn hai mươi năm, đột nhiên lại trở về thế giới ban đầu đối mặt với khốn cùng và thất vọng, Quý Phong đã thản nhiên tiếp thu.

Chỉ là cậu ở cổ đại lấy thân hi sinh cho tổ quốc, không biết sư phụ và các sư huynh, sư đệ đã biết sẽ khổ sở thế nào?
Quý Phong nhắm mắt lại, lúc ấy đưa ra lựa chọn cậu đã chuẩn bị tốt, hiện giờ còn có thể nhặt nhiều thêm một cái mạng, cậu đã rất cảm kích trời xanh rồi.

Quý Phong dựa theo phương hướng trong trí nhớ đi tới Lưu gia, cách hai con phố cũng không xa.

Khi Lưu Doãn đưa cậu tới quán cà phê đã từng nói đêm nay hắn muốn ở cùng bạn gái, còn đưa chìa khóa trong nhà cho cậu.

Lưu tiên sinh buổi sáng vội vã đi công tác, lúc ấy phó thác cậu cho Lưu Doãn.

Cậu vốn định tìm nhà khách ở lại trước, đợi khi tìm được việc làm hoặc là ở ký túc xá của nhân viên, Lưu tiên sinh một hai phải giữ cậu lại chờ ngài ấy trở về giúp cậu tìm công việc, lúc ấy Lưu tiên sinh đi vội vã, ngàn dặn dò, vạn dặn dò, cậu chỉ có thể tạm thời ở lại.

Nhưng cậu không ngờ ngay kiếp đầu cậu xui xẻo như vậy, ngày làm việc đầu tiên lại gặp Phong Thụy Tuyết.

Sau đó……
Nghĩ đến những việc ngày sau Phong Thụy Tuyết làm với cậu và Lưu gia, ánh mắt Quý Phong lạnh xuống, nếu đã trở lại thì mối thù kiếp đầu kia, cũng nên cho Phong Thụy Tuyết cẩn thận nếm thử.

Mười năm trước cô ta cầm đồ của mình đi, cậu vốn dĩ cũng không để ý nhưng nếu cầm đồ của cậu mà còn muốn lấy mạng cậu, thậm chí còn liên lụy người vô tội, vậy thì không thể tha thứ.

Khi Quý Phong ra khỏi quán cà phê đã hơn 10 giờ tối, lúc này sắp 11 giờ, người trên đường phố không ít nhưng xuyên qua một cái ngõ nhỏ đi vào trong, gần như không có người.

Bốn phía đen như mực, chỉ có đèn đường cách một đoạn phát ra ánh sáng yếu ớt.

Khi Quý Phong đi qua ngõ nhỏ này, lại đi mấy chục mét nữa đến một đường lớn khác, phía trước cách đó không xa có một cái thùng rác, cậu đi về phía trước vài bước, bước chân đột nhiên dừng lại, rồi ngay lập tức bất động thanh sắc tiếp tục đi về phía trước.

Nhưng càng đi về phía trước, hơi thở quanh quẩn mùi máu tươi càng thêm nồng đậm.

Cùng lúc đó, một người đàn ông mặc quần áo da màu đen đi từ đầu ngõ tới phía cậu, khi nhìn thấy cậu, hắn hơi dừng một chút, tay phải nhanh chóng giấu vào trong ngực, sau đó cũng không lấy ra.

Tuy rằng hắn rất nhanh nhưng Quý Phong đã thấy rõ thứ mà hắn vừa mới để vào trong ngực —— Một khẩu súng.

Quý Phong rất muốn bội phục vận khí này của chính mình, nhưng trong kiếp đầu chưa từng xảy ra việc này.

Ngẫm lại cũng đúng, lúc này ở thế giới đầu, cậu bị Phong Thụy Tuyết bắt đền, bởi vì liên quan quá lớn đến Lưu Doãn và Lưu tiên sinh, Lưu tiên sinh phải bỏ công việc lại, ngồi chuyến bay nhanh nhất trở về giúp cậu xử lý tiếp mới không để cậu bị Phong Thụy Tuyết nhục nhã, chèn ép đến thảm hại hơn.

Khi ấy cậu ra khỏi quán cà phê đã là sau nửa đêm, sau đó lập tức đi theo Lưu tiên sinh về Lưu gia trước.

Quý Phong giả vờ như không thấy, tiếp tục đi về phía trước.

Mà càng tới gần cái thùng rác ở chính giữa kia, mùi máu tươi nồng đậm càng không thể che giấu được.

Người đàn ông đối diện đi tới gần hiển nhiên cũng ngửi thấy.

Chỉ là bởi vì hắn kiêng kỵ người qua đường Quý Phong này nên không ra tay trước, khi hai người đi thoáng qua nhau, Quý Phong mắt nhìn thẳng tiếp tục đi về phía trước.

Người nọ yên tâm, một đôi mắt thẳng băng nhìn chằm chằm vào thùng rác.

Mười bước…… Chín bước…… Tám bước…….
 
Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 2: Thu Lưu



Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong mặt vô cảm đi về phía trước, động tĩnh phía sau lại như phóng đại bên tai, cậu thậm chí có thể nghe được tiếng hít thở dồn dập trong thùng rác cùng với tiếng vang máu nhỏ giọt xuống dưới, tí tách, tí tách, và tiếng bước chân người đàn ông giao hòa bên nhau, trong bóng đêm yên tĩnh này, đặc biệt k*ch th*ch lỗ tai.

Quý Phong thở dài, sao cậu lại bị cuốn vào án bắn chết người như vậy?
Khi người đàn ông kia sắp tới gần thùng rác, hắn đã móc súng từ trong ngực ra, tiếng quần áo cọ xát truyền đến, Quý Phong nhắm mắt lại, vẫn không thể thấy chết mà không cứu.

Cậu hít sâu một hơi, đột nhiên xoay người gọi: “Người anh em này.


Người đàn ông kia hiển nhiên không ngờ rằng cậu đi rồi mà còn quay lại, thần kinh căng thẳng, tay vừa mới thả ra lại nắm trở về, cười xoay người: “Cậu gọi tôi? Chúng ta quen biết sao?”
Quý Phong cười, đến gần hai bước gãi gãi đầu, nụ cười dưới ánh đèn đường có chút chân thành: “Hôm nay là ngày đầu tôi tới đây, vốn muốn đi tìm họ hàng, kết quả lại bị lạc đường, tôi thấy người anh em đây tới nơi này trước, anh là hộ gia đình phụ cận ở đây sao? Có thể chỉ đường giúp tôi không? Tiểu khu Hướng Vinh, nhà họ hàng kia của tôi ở tiểu khu đó.


Người đàn ông kia nào biết tiểu khu Hướng Vinh gì, hắn nắm súng trong tay thật chặt, nếu đã gặp thì giết một thể luôn, cậu ta không trở về được thì đừng trách hắn: “Tiểu khu Hướng Vinh sao? Tôi biết, cậu lại đây tôi chỉ cho cậu xem.


Quý Phong cười cười: “Thật ư? Vậy thì tốt quá!”
Nói rồi, thật sự như không nhận ra nguy hiểm đi đến phía hắn.

Tay người đàn ông ở trong ngực giật giật.

Khi Quý Phong cách người đàn ông kia còn ba bước xa, đột nhiên người ở thùng rác như biết hắn muốn giết hại người vô tội, đột nhiên xốc thùng rác lên đập ra, từ sau lưng làm người đàn ông kia ngã gục trên mặt đất, dùng hết sức lực phóng dao vào sau cổ hắn, chỉ là anh ta bị trọng thương, thân thủ có hạn, người đàn ông kia phản ứng lại móc súng ra muốn cho anh ta một phát.

Quý Phong duỗi chân đá một cái bay ra ngoài.

Cùng lúc đó, người đàn ông kia cũng bị người trọng thương cho một dao xuyên cổ, co giật vài cái ngay lập tức không còn hơi thở.

Quý Phong: “…………”
Chỉ là cậu còn chưa trầm mặc được bao lâu, người bị thương máu me đầy người ngẩng đầu miễn cưỡng nhìn cậu, mở miệng muốn nói gì đó, máu tuôn ra càng nhiều.

Quý Phong nhìn mặt hắn rồi sửng sốt, trí nhớ của cậu luôn không tồi, huống chi ở đời trước, trước khi chết anh ta là người có ơn tặng ô cho cậu, tuy rằng chiếc ô đó có thể là ông chủ của anh ta nhường cho nhưng Quý Phong vẫn nhớ kỹ gương mặt này.

Nhưng đến khi để sát vào nhìn kỹ, phát hiện cũng không phải, nhìn mệnh cách ngũ quan của đối phương thì vận số đã hết, chỉ là trong mệnh anh ta còn một huynh đệ song bào thai.

Xem ra người kia hẳn là anh trai của anh ta.

“Anh là…… tài xế của ông chủ Phong tập đoàn Phong thị? Tôi từng thấy anh ở trên TV, anh muốn đến bệnh viện không?”
Tài xế hiển nhiên không ngờ tới đối phương lại biết hắn, chắc là biết mình sắp chết, một đạp vừa rồi của Quý Phong đã giúp hắn, hắn muốn duỗi tay túm chặt tay Quý Phong, nghĩ đến cái gì lại thu tay về.

Anh ta run rẩy hạ tay, dùng hết sức lực móc từ trong ngực ra một con mèo nhỏ cả người vô lực, chật vật bất kham, dính đầy máu đen thùi lùi đưa tới trước mặt cậu: “Xin…… Tiên sinh…… Giúp…… Hỗ trợ……”
Quý Phong sửng sốt: Dùng mạng bảo vệ một con mèo?
Tài xế thấy cậu không nhúc nhích, càng thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít: “Mang, mang đi…… Đừng cho người khác biết…… Hiện trường bắn chết…… Đừng quan tâm…… Đứng ngoài cuộc…… Đưa, đưa về…… Đây, đây là…… là…… Ngũ…… Ngũ gia……”
Thanh âm tài xế đứt quãng, có chút nghe không rõ, nhưng ý tứ vẫn biểu đạt được, bảo Quý Phong đừng để lại bất cứ dấu vết gì, mang mèo đi ngay lập tức, đừng liên lụy vào.

Quý Phong nhìn hành động bảo vệ mèo ở trung tâm của tài xế, yên lặng tưởng tượng.

Có thể khiến tài xế của vị thần long thấy đầu không thấy đuôi kia che chở, con mèo này khẳng định không phải mèo tầm thường, hẳn là mèo của vị Ngũ gia kia.

Quý Phong nhìn tài xế cho dù sắp tắt thở vẫn gắt gao đưa mèo qua như cũ, bộ dạng nếu cậu không chịu nhận thì trợn tròn mắt, chỉ có thể duỗi tay nhận lấy, nhìn anh ta đã nói không nên lời, nói thêm để anh ta an tâm: “Mèo của Ngũ gia, tôi hiểu tôi hiểu, anh yên tâm, tôi nhất định đưa mèo của Ngũ gia trở về.


Cậu mới nói được một nửa, mắt nhìn vị tài xế rốt cuộc cũng không chịu đựng được nữa, mở to mắt hấp hối một chút, rồi cứ mở to mắt như vậy tắt thở mà chết.

Quý Phong nhìn hai cỗ thi thể trước mặt, tình cảnh này nếu là cậu ở kiếp đầu thì có thể sẽ bị dọa chết.

Nhưng ở cổ đại theo sư phụ phò tá quân chủ, Quý Phong cũng từng lên chiến trường, thấy nhiều loại trường hợp huyết tinh này rồi, thật ra cậu cũng hiểu rõ ý vừa rồi của tài xế.

Không cho cậu quản, cũng đừng tham dự vào trong đó, miễn bị người ta trả thù sau lưng.

Quý Phong thở dài một tiếng, vốn dĩ muốn thay tài xế vuốt mắt nhắm lại, nhưng nghĩ đến việc có thể lưu lại vân tay, chỉ có thể ôm mèo con hơi thở rất yếu, ôm vào trong lòng ngực kiểm tra một chút, cuối cùng nhìn tài xế một cái, nghĩ ngợi, vẫn chưa ra khỏi ngõ nhỏ mà trở lại đầu ngõ một lần nữa, tránh né mấy cái cameras, đi đường vòng trở về tiểu khu Hướng Vinh.

Trên đường tìm một buồng điện thoại bỏ trống, gọi một cuộc cho cảnh sát rồi mới trở về.

Khi Quý Phong ôm mèo trở lại Lưu gia, bên trong không có một bóng người.

Lưu phu nhân tham gia một đoàn lữ hành phải mất một tuần mới trở về, Lưu tiên sinh đi công tác, Lưu Doãn ở cùng bạn gái còn chưa biết khi nào trở về.

Bởi vì là nhà của người khác, Quý Phong không dám động tới đồ vật trong phòng, cậu trở lại phòng cho khách, lấy hành lý của mình ra tìm khăn lông sạch sẽ, vào phòng tắm giúp mèo rửa sạch máu bẩn trên người trước.

Trong khoảng thời gian cậu mang mèo trở về, nó đã hoàn toàn lâm vào hôn mê.

Chỉ là khi Quý Phong quay về kiểm tra, trên người cũng không có bất cứ miệng vết thương nào, trên người cậu không có tiền, chỉ có 200 đồng thôn trưởng cho cậu trước khi đi, ngồi xe đến thành phố C tiêu mất 100, tới Lưu gia mang theo chút trái cây là 50 đồng, lúc về đi ngang qua cửa hàng tiện lợi 24h tiêu 20 đồng mua một bọc thức ăn nhỏ tiện lợi cho mèo, cậu cũng muốn lấy lòng một chút, nhưng khi cậu mua thức ăn cho mèo xong thì chỉ còn 30 đồng trên người, cho dù gọi xe đưa mèo về Phong gia cũng không đủ, chỉ có thể ngày mai ngồi phương tiện công cộng đưa về.

30 đồng cho mèo xem bệnh, thật sự không đủ.

Cậu xác định trên người mèo nhỏ không có miệng vết thương, dưới tình huống nó không bị nóng mới chà lau sạch sẽ, lại tìm máy sấy làm khô rồi đặt trong ổ chăn.

Giữa chừng mèo con vẫn không tỉnh, lớn hơn so với bàn tay không được bao nhiêu, cũng không biết bao lớn.

Quý Phong cũng tắm rửa cho mình một trận, rửa sạch vết máu trong phòng tắm cho sạch sẽ, lại thông gió xác định không còn mùi máu tươi mới quay trở lại phòng.

Cậu đứng trước giường, nhìn mèo con cuộn người ở trên giường ngủ thành một đoàn, đôi mắt nhìn chằm chằm, ngón tay ở bên người nhịn rồi lại nhịn, vẫn không nhịn được lấy tay nhẹ nhàng s* s**ng một phen, tức khắc xúc cảm lông nhung thoải mái kia làm cậu thở dài một hơi.

Nhưng lần thứ hai lại cố nhịn xuống.

Không phải mèo của cậu, không thể vuốt.

Vạn nhất vuốt nghiện rồi, về sau cậu không được sờ nữa thì đau khổ biết bao nhiêu?
Quý Phong gian nan chuyển tầm mắt tới trên hộp điểm tâm đặt một bên, bởi vì buổi trưa và buổi tối chưa ăn cái gì, cậu ăn xong điểm tâm, rửa mặt một lần nữa nằm ở đó.

Rốt cuộc cũng không nhịn được, nhẹ nhàng dịch mèo đến trên ngực.

Cậu không sờ, cậu để mèo dựa gần cậu là được rồi nhỉ?
Hôm nay Quý Phong mệt cực kỳ, nhanh chóng ngủ thiếp đi, cậu mơ một giấc mơ, trong mơ cậu về tới thư phòng trong thế giới thứ hai của mình, ở đó có một cái kho bí mật, bên trong cất giấu bảo bối mấy năm nay cậu cất chứa, kỳ trân dị bảo, mỗi một thứ đặt ở hiện đại đều có *giá trị liên thành.

(*Giá trị rất lớn)
Cậu không nhịn được sờ tới sờ lui, cuối cùng quen tay thành nghiện.

Khi Quý Phong tỉnh lại, đầu ngón tay phảng phất còn sót lại cảm giác trơn mượt như ngọc thạch kia.

Cậu quay đầu nhìn ngoài tấm rèm chỉ có ánh sáng mỏng manh, xem ra ngày mới sắp tới, cậu đứng dậy, mèo cũng không tỉnh, đi ra ngoài nhìn, phòng Lưu Doãn mở rộng, bên trong không có một bóng người.

Lưu Doãn đêm qua không về.

Cậu đi rửa mặt trước, nấu nước nóng, đổ ra để lạnh một ít, lại đổ ra nửa bát thức ăn cho mèo mang vào phòng, cậu vừa mới đi vào, rõ ràng cảm thấy có gì đó không giống nhau.

Cậu nhìn về phía giường, trên chăn là một con mèo nhỏ nằm bò, cả người bởi vì cảnh giác mà lông đều xù lên, chờ thấy mặt Quý Phong, nghĩ đến đêm qua trước khi hôn mê là đối phương cứu nó từ trong tay tài xế, mới thu lông xù cả người lại, nhưng vẫn cảnh giác như cũ.

Quý Phong nhìn đống lông xù tung kia lại ngứa tay, nhưng mèo con ở đây nên mặt cậu không có biểu cảm gì, bưng thức ăn cho mèo và nước ấm lên trên bàn, cũng không lập tức đi bắt mèo mà ngồi xổm ở đó: “Nhóc hẳn là không biết anh, anh đây là người mà tài xế của chủ nhóc phó thác cho, à, đây là thức ăn cho mèo, nhóc ăn một ít đi, chờ lát nữa anh đưa nhóc trở về Phong gia.


Quý Phong cũng không biết người cầm quyền kia ở đâu, nhưng Phong Thụy Tuyết hiện giờ được Phong gia nuôi dưỡng cậu vẫn biết.

Vị Phong ngũ gia này là em trai của bố nuôi Phong Thụy Tuyết, Phong ngũ gia coi trọng mèo của mình như vậy, chắc chắn Phong gia cũng biết.

Đến lúc đó đưa mèo về cho Phong ngũ gia cũng được.

Tuy nói Phong Thụy Tuyết chán ghét cậu, muốn đuổi cậu khỏi thành phố C, nhưng ở bên ngoài quan hệ anh em giữa Phong ngũ gia và bố nuôi của cô ta rất tốt, cô ta có bố nuôi ông chủ Phong này có thể hỗn tới bây giờ, thân phận và địa vị đều dựa vào Phong ngũ gia.

Mèo không biết nghe, nghe cũng không nghe hiểu, Quý Phong nói rất nhiều, chờ lần nữa cậu duỗi tay qua, mèo con không né tránh nữa.

Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi muốn đút thức ăn cho mèo, hiển nhiên mèo con ghét bỏ, xoay đầu đi khinh thường nhìn lại.

Quý Phong nghĩ có ăn đã là tốt lắm rồi, nhưng ngẫm lại một con mèo quen ăn thức ăn cao cấp, đột nhiên phải ăn đồ cấp bậc thấp như vậy, chắc chắn không chấp nhận được.

Cậu nghĩ mình nên sớm đưa qua một chút, có lẽ mèo con còn có thể ăn thức ăn nóng hổi.

Quý Phong dứt khoát thay đổi quần áo, chỉ là khi cậu thay quần áo không thấy được, mèo của Phong gia ở phía sau cậu vốn dĩ đang nằm đó lẳng lặng chờ được đưa về, nhìn thấy tấm lưng tr*n tr** của cậu, yên lặng xoay đầu sang một bên.

Cuối cùng lại yên lặng chôn đầu vào móng vuốt, phi lễ chớ nhìn.

(Awww, dễ thương thế.
 
Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 3: Người Bán



Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Quý Phong đáy mắt lóe sáng, chẳng lẽ…… Cậu mang theo tư khố bảo bối của mình ở cổ đại đến đây?
Cậu đi vào, đến cuối đột nhiên đẩy cửa đá ra, đập vào mắt là ánh vàng lấp lánh, đều là bảo bối trân quý của cậu.
Trừ kỳ trân dị bảo ở bên ngoài ra, ngọc thạch thư họa, các loại đồ cổ cái gì cần có đều có, có vài thứ đã sớm thất truyền độc bản.
Quý Phong mừng rỡ không thôi, đi đến trước một cái giá, cầm một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, sắc ngọc xanh biếc lấp lánh trong suốt, mỹ ngọc không tì vết, khéo léo tinh xảo, trên nhẫn có khắc hoa văn giống đồ đằng, tinh điêu ngọc trác, thủ công nhất tuyệt.

xsau-khi-xuyen-tro-ve-han-vuot-troc-hao-mon-ba-mieu-3-0.jpg.pagespeed.ic.BdHJZRqmeR.jpg


(Chắc là nhẫn kiểu này)
Khi Quý Phong nhìn nhẫn ngọc ban chỉ đến ngây ngẩn, đột nhiên nghe được tiếng đập cửa, cậu sửng sốt, trong đầu nghĩ chắc Lưu gia trở về, ngay sau đó lại quay về căn phòng kia ở Lưu gia một lần nữa.
Cậu còn chưa kịp hoàn hồn, thanh âm Lưu Doãn truyền đến từ ngoài cửa phòng: “Tiểu Phong em có ở trong đấy không? Em làm sao vậy? Đừng làm anh sợ đấy, hay anh tìm chìa khóa xông vào nhé?”
Quý Phong nhanh chóng đáp lại: “Em không có việc gì, chỉ là ngủ đến ngốc thôi, anh Doãn, anh chờ em một lát.”
Lưu Doãn nhanh nhanh xua tay: “Không có việc gì là được rồi, anh chỉ hỏi em muốn ăn cái gì, anh gọi cơm hộp.”
Quý Phong bảo hắn tùy tiện gọi là được.
Lưu Doãn ở bên ngoài đáp lại, tiếng bước chân rất nhanh đã đi xa.
Quý Phong thở phào nhẹ nhõm, lòng bàn tay không tự giác nắm chặt, lại cảm thấy khác thường, cậu cúi đầu phát hiện lòng bàn tay đang nắm một khối ngọc ban chỉ, đúng là cái ở trong tư khố kia của cậu.

Quý Phong nhìn chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này, đáy mắt càng lúc càng sáng.
Cậu thế mà có thể trực tiếp mang kỳ trân dị bảo từ trong tư khố ra? Việc này đã giải quyết vấn đề lớn nhất hiện tại của cậu.
Kiếp đầu, trước khi cậu tới thành phố C đã sống mười tám năm ở trong núi, là sinh viên duy nhất trong đám bọn họ thi từ núi ra, có thể thấy được có bao nhiêu khó, trừ thiên phú cao của cậu ra còn có thầy giáo của cậu vất vả.
Thế giới đầu khi đó có thể thi ra ngoài cậu rất biết ơn, chỉ muốn sau khi tốt nghiệp quay về báo đáp các hương thân.
Chỉ tiếc, cuối cùng cậu cũng không thể sống để trở về.
Một lần nữa cậu trở lại thế giới đầu, lúc này cậu mới từ trong núi đi ra, gặp phải vấn đề lớn nhất chính là trong tay không có tiền.

Lúc trước còn thừa 30 đồng, sau khi ngồi phương tiện giao thông công cộng đưa mèo về Phong gia mất thêm 4 đồng, hiện giờ dư lại 26 đồng.
Nhưng một đời này cậu có tư khố ở cổ đại, còn có thể lấy ra, bên trong tùy tiện cầm một thứ đi bán đấu giá đã đủ để cậu lập tức trở thành trăm vạn nhất tộc.
Quý Phong vuốt nhẫn ngọc sáng mịn, trong lòng đã có tính toán, cậu ở trong đầu nhớ lại một lần làm việc ở kiếp đầu biết được một vài việc, bắt đầu tính toán bán chiếc nhẫn ngọc này ra như thế nào.
Cơm hộp rất nhanh đã đưa tới, Lưu Doãn ở bên ngoài gọi Quý Phong đi ra ngoài cùng nhau ăn.

Nếu là cậu vừa tới đã nhút nhát của kiếp đầu thì sẽ không dám ăn, nhưng nếu sau này có thể báo đáp Lưu gia thì cậu cũng không hề rối rắm nữa.
Chờ dùng xong cơm hộp, Quý Phong chủ động dọn dẹp ổn thỏa, còn ngâm một ấm trà, đưa cho Lưu Doãn một chén, chờ Lưu Doãn ra phòng khách mở TV, cậu ôm trà đi vào, ngồi xuống bên cạnh Lưu Doãn: “Anh Doãn, đêm qua anh không trở về, trong tiệm đã xảy ra vài chuyện.”
Lưu Doãn ăn no mệt rã rời, nghe vậy hỏi: “Làm sao vậy?”
Hôm nay hắn nghỉ ngơi, ngày hôm qua là Quý Phong giúp hắn chỉ huy trực ban, cho nên còn chưa ghé vào trong tiệm, hắn vốn dĩ nghĩ nếu xảy ra chuyện thì cửa hàng trưởng chắc chắn sẽ gọi điện thoại cho hắn, bởi vì không gọi nên hắn cũng rất thản nhiên nghỉ ngơi.
Nhưng kết quả là đã xảy ra chuyện?
Quý Phong kể chuyện xảy ra ngày hôm qua, che giấu quan hệ giữa Phong Thụy Tuyết và cậu.
Lưu Doãn vừa nghe không phải việc lớn, xua xua tay: “Cái này thì tính là chuyện gì, những công tử tiểu thư nhà giàu kia có đôi khi gặp được việc không thoải mái sẽ nổi nóng với chúng ta, quen rồi cũng không phải bồi tiền, không đáng ngại.” Hắn luôn luôn rộng rãi, hơn nữa cậu nhóc Quý Phong vẻ mặt thuần phác lớn lên lại đẹp trai, hôm qua hắn mang cậu qua hiếm khi có mặt mũi, chỉ là không thể đưa tới trước mặt bạn gái, nếu không chắc chắn sẽ bị mang ra so sánh.
Quý Phong thấy hắn thật sự không thèm để ý, mới mở miệng nói mục đích: “Anh Doãn, em còn có chuyện muốn nói với anh, cách thời gian em đi học còn có hơn một tháng, muốn nhân cơ hội này tìm một công việc để làm, em thấy mọi người đều có điện thoại di động, đến lúc đó sợ không có cách liên lạc, muốn mượn anh 1000 đồng.”
Quý Phong lần đầu tiên vay tiền, sờ sờ mũi, kiếp đầu cậu da mặt mỏng, một đồng tiền bẻ thành mấy phần để tiêu, sau khi đi qua thế giới cổ đại, vừa ra đời đã được sư phụ nhặt được thu làm đệ tử quan môn, tất nhiên không thiếu mấy vật ngoài thân kia.
Lưu Doãn còn tưởng việc gì, ôm lấy vai của cậu kề vai sát cánh: “1000 đồng có thể mua được cái gì tốt chứ, đi, anh mang em đi mua, mua loại mới! Em đến trường học cũng có mặt mũi!”
Quý Phong nhanh chóng từ chối: “Đừng đừng đừng, tùy tiện mua một cái là được, thuận tiện đi làm một chiếc thẻ di động, em tự mình đi là được.

Anh Doãn đêm qua không về, nên đi ngủ thêm đi.”
Quý Phong sao có thể để Lưu Doãn đi cùng cậu chứ, cậu còn có rất nhiều việc muốn làm.

Lưu Doãn nghĩ nhóc con Quý Phong này là người thành thật, chắc chắn đến lúc đó mua còn thừa, mua một chiếc mới ít hơn 10 ngàn, thật sự là hố người ta, ngẫm lại cũng đồng ý, hắn vừa vặn có tiền mặt trong tay, lập tức vào phòng lấy 1000 ra cho cậu.
Lưu Doãn đi ra giao tiền vào tay cậu: “Nếu em đã gọi anh một tiếng anh rồi, về sau chính là anh em trong nhà, không có tiền thì phải nói, cùng lắm thì về sau em tốt nghiệp rồi trả lại, đừng ngại mở miệng, anh Doãn của em tuy rằng trong tay có chút tiền, hôm qua tổ chức sinh nhật cho chị Du Văn của em tiêu 10, 20 ngàn, đây là tiền còn dư lại, chỉ là số tiền nhỏ, cứ việc cầm đi tiêu.”
Lưu Doãn sợ cậu vay tiền có áp lực trong lòng, mang bạn gái Mạnh Du Văn của hắn ra để nói.

Hôm qua hắn tổ chức sinh nhật cho bạn gái, bao một *ghế lô, mời một đám bạn bè đi hát karaoke, làm ầm ĩ một đêm, lúc này vẫn thấy buồn ngủ.
(*Phòng riêng)
Quý Phong đều đáp lại, chỉ là chờ Lưu Doãn ngáp một cái muốn đi ngủ tiếp, tầm mắt cậu nhìn hoa văn hoa đào nát giữa hai đầu mày của Lưu Doãn, tạm thời chưa nói ra.
Nghĩ đến kết cục thê thảm đời trước của Lưu Doãn, trừ việc Lưu gia xảy ra chuyện ra, còn có đả kích trí mạng nhất chính là cô bạn gái Mạnh Du Văn đang hẹn hò kia của hắn, Quý Phong tất nhiên rất muốn giúp hắn tránh thoát, chỉ là tạm thời còn chưa đến lúc.
Quý Phong cầm chìa khóa ra cửa, đi mua một chiếc smartphone không chính hiệu trước, 500 đồng, còn mua một tấm thẻ điện thoại di động.
Cậu thêm liên hệ mới, lưu số của Lưu Doãn vào.
Lúc này mới đi ngân hàng làm một tấm thẻ mới, cậu muốn tìm nơi bán đấu giá nhẫn ngọc, cần phải có tài khoản thu tiền, tuy rằng dùng tên của mình có chút nguy hiểm, nhưng chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này xem như đồ vật khiêm tốn nhất trong tư khố của cậu.
Giá cả ở hiện đại cũng đã hai, ba triệu, thuộc về giá người giàu chướng mắt, người nghèo mua không nổi, không phải loại xa xỉ gì.
Quý Phong lại đi thuê một bộ âu phục, chờ hết thảy ổn thỏa, cậu tới một gian hội sở xa hoa.
Cậu phất phất nếp uốn trên quần áo, lập tức thong thả đi qua, hơi nâng cằm, đầu mày cuối mắt đều lạnh nhạt, trong mắt không chứa nổi nửa hạt cát, cậu cứ như vậy đi qua, bởi vì lớn lên đẹp, lại một thân hàng hiệu, đứa bé giữ cửa không dám cản, cung kính nghênh đón: “Tiên sinh lạ mặt, không biết muốn đi tầng mấy?”
Quý Phong một lời chuẩn bản địa thành phố C: “Tầng 7.”
Đứa bé giữ cửa nghe vậy thần sắc càng thêm cung kính, giúp cậu ấn thang máy, chờ cậu đi vào còn cười theo.
Có thể đi tầng 7 không giàu thì cũng quý, mặc kệ là người bán hay là người mua thì bọn họ cũng không đắc tội nổi.
Cửa thang máy đóng lại, Quý Phong trên mặt không biểu hiện ra nhưng đã âm thầm thở ra một hơi.
Quý Phong từng làm việc ở hội sở xa hoa này trong kiếp đầu, tầng 7 chuyên phụ trách một ít giao dịch ngầm tranh sơn dầu, đồ cổ cùng với một ít ngọc thạch châu báu.
Có vài người thiếu nợ bên ngoài cần tiền khẩn cấp, đều sẽ lén lút đến đây bán một ít châu báu đi, hội sở này thu phí thủ tục hơi cao một chút nhưng rất nhiều người nguyện ý tới, tính tư mật tốt, tuyệt đối không tiết lộ việc riêng tư của người bán.
Quý Phong ra khỏi thang máy tầng 7, một vị giám đốc mặc âu phục nam đang đứng ngoài cửa, nhìn thấy cậu lập tức lộ ra nụ cười tiêu chuẩn: “Tiên sinh, là A hay là B?”
A là người bán, B là người mua.
Quý Phong: “A.” Lời ít mà ý nhiều, hiển nhiên không muốn nói chuyện nhiều.
Giám đốc đã hiểu, xem ra là tiểu công tử nhà ai lén lút lấy đồ tới bán, bọn họ chỉ phụ trách bán đấu giá nhưng cũng không tiện hỏi nhiều, lập tức đưa cho Quý Phong một tấm bảng, tự mình đưa cậu đi tới bên phải một gian văn phòng.
Cửa văn phòng mở ra, giám đốc lại không đi vào, bên trong là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi ngồi sau bàn ông chủ.
Hắn đứng lên, vươn tay với Quý Phong: “Hoan nghênh, quý tính của tiên sinh là?”
Quý Phong bắt tay một chút, rất nhanh đã buông ra, ngồi xuống đối diện hắn: “Quý.”
Người đàn ông cười cười: “Tiên sinh muốn bán cái gì?”
Quý Phong tùy ý lấy từ trong ngực ra một chiếc nhẫn ngọc ban chỉ, đẩy qua: “Cái này.”
Người đàn ông ở chỗ này gặp qua không ít thứ tốt nhưng khi nhìn thấy chiếc nhẫn ngọc ban chỉ này cũng rất sửng sốt, lần đầu tiên hắn thấy được ngọc thạch có thế nước tốt như vậy, nhưng chờ mang bao tay lấy kính lúp và dụng cụ kiểm tra đo lường thật giả ra soi một cái, hắn tức khắc líu lưỡi.
Trên nhẫn ngọc ban chỉ này lại khắc đại bàng sinh động như thật, ngọc thạch dễ kiếm nhưng cửa này lão thủ nghệ đã sớm thất truyền.
“Cái này……” Người đàn ông cũng không nhịn được, kinh ngạc cảm thán không thôi.
Chờ nửa giờ sau xác định đây là đồ chính phẩm, thái độ của người đàn ông đối với Quý Phong lại cung kính thêm mấy phần: “Không biết tiên sinh muốn mở đầu bao nhiêu?”
Quý Phong nhìn qua: “2 triệu.”

Người đàn ông tính giá trị của vật này, trên thị trường ít nhất phải 5 triệu.
Người đàn ông cũng không nhiều lời, lấy hợp đồng ra đưa qua: “Tiên sinh chỉ cần điền tài khoản chuyển tiền đến, chờ bán đấu giá kết thúc, lấy giá bán được cao nhất, sau khi hội sở chúng tôi thu tiền hoa hồng và khấu trừ thuế sẽ gửi tới tài khoản này.

Cuối cùng, có hiệp nghị riêng tư hạng nhất, nếu tiên sinh muốn che giấu thân phận, chúng tôi bảo đảm sẽ không tiết lộ nửa chữ về tiên sinh.”
Quý Phong lấy hiệp nghị tới, nhanh chóng nhìn một lần, xác định không thành vấn đề, ký tên.
Câu cuối cùng không được tiết lộ riêng tư.
Giao dịch hoàn thành, người đàn ông cho cậu một người làm chứng, cùng với một phần hợp đồng đưa trả cho cậu, tự mình tiễn Quý Phong đi ra ngoài.
Quý Phong rời khỏi hội sở không quay đầu lại, lần bán đấu giá gần nhất phải ba ngày sau mới có thể diễn ra.
Cậu chỉ cần chờ mấy ngày, đến lúc đó đã có tiền trong tay, những việc khác cũng dễ làm.
Quý Phong mua một ít thức ăn mang về Lưu gia, quả nhiên Lưu Doãn vừa mới tỉnh, trời đã tối hẳn, Lưu Doãn cũng không hỏi cậu đi đâu, hai người ăn đồ ăn, Lưu Doãn bởi vì ngày mai phải đi làm, đi nghỉ ngơi sớm.
Quý Phong trở về phòng, ngủ không được lại bắt đầu đả tọa tu luyện, mau chóng khôi phục thân thể của mình đạt đến thời điểm ở cổ đại, muốn ở thời kỳ đỉnh cao là không có khả năng nhưng có thể tu luyện đến loại trình độ nào thì cứ tu luyện đến khi đó.
Mà bên kia lưng chừng núi biệt thự Phong gia, đám chủ nhân cũng vừa mới lục tục trở về.
Phong phu nhân Đổng Bảo Vân từ sáng ra cửa đã đi mua sắm với chị em, Phong Đại Hải đi tới công ty tự mình dựa vào tập đoàn Phong thị mà mở ra, còn Phong Hạo Vũ đi học ở đại học C, năm nay là năm ba, làm phó hội trưởng hội học sinh, ngày thường rất bận, tạm thời còn chưa về.
Đổng Bảo Vân kêu quản gia đưa đồ hôm nay bà ta liều mạng mua về để vào phòng quần áo, lúc này mới nằm trên sô pha ở phòng khách, bảo mẫu đi tới hỏi bà ta muốn bày cơm không, bà ta xua tay: “Chờ tiên sinh nói chuyện điện thoại trong thư phòng xong rồi nói, Thụy Tuyết đâu?”
Bảo mẫu lắc đầu: “Tuyết tiểu thư còn chưa trở về.”
Đổng Bảo Vân cũng không thèm để ý, năm đó nếu không phải con trai mình một hai phải mang về, hơn nữa Thụy Tuyết kia còn thật sự cứu con bà ta một mạng, nếu không một thân quê mùa và thân phận của cô ta sẽ không được vào cửa Phong gia, nhưng đã mười năm qua, thật ra cũng khá ngoan ngoãn, ăn mặc trang điểm cũng được, bà ta cũng tán thành con dâu nuôi từ nhỏ này.
Nhưng một khi có thể gặp được người tốt hơn, hoặc là cần liên hôn, vậy thì cô ta cũng chỉ có thể làm con gái nuôi như cũ.
Hoặc là, cũng có thể làm nhân vật nhỏ, Phong gia bọn họ nuôi thêm một cái miệng cũng không phải không được.
Bảo mẫu thấy phu nhân không nói chuyện nữa, vừa muốn xoay người tới phòng bếp, lại nhớ tới cái gì, quay đầu lại: “Phu nhân, buổi sáng tôi gọi điện thoại qua nói chuyện mèo của Phong ngũ gia, ngài có cần xem không?”
Đổng Bảo Vân nhăn mày lại: “Mèo của…… Lão Ngũ? Sao lại đưa đến đây?” Buổi sáng bà ta thực sự nhận được điện thoại, lúc ấy đang ở cùng chị em, thuận miệng đáp vài câu, lúc này bảo mẫu nhắc tới, bà ta cũng có ấn tượng.
Ngày lễ ngày Tết, người em trai kia cũng đã tới vài lần, bọn họ ngẫu nhiên cũng đến nhà của người em trai kia, cũng chỉ gặp con mèo kia hai ba lần, nhưng chưa từng đưa đến nơi này.
Bảo mẫu cũng không rõ ràng lắm, đi vào phòng cho khách ôm mèo ra, còn lấy tờ giấy kia ra.
Mèo nhỏ nằm trong hộp giấy đệm mềm, không biết vì sao tinh thần không phấn chấn, rũ mắt nằm ở đó vẫn không nhúc nhích.
Đổng Bảo Vân nhìn con mèo cả người đen như mực này, trong ánh mắt mang theo ghét bỏ không thoải mái: “Mang cái thứ dơ loạn gì vào trong nhà thế, không biết mèo đen là vật mang điềm xấu sao? Ai dính vào người đó xui xẻo! Ai nói cho cô đây là mèo của lão Ngũ?”.
 
Sau Khi Xuyên Trở Về Hắn Vuốt Trọc Hào Môn Bá Miêu
Chương 4: Giết Tâm



Edit + Beta: Lạc Hoa Tự Vũ
Bảo mẫu cũng bị phu nhân đột nhiên nổi cáu mà hoảng sợ: “Là…… Là tờ giấy này……”
Đổng Bảo Vân nhìn lướt qua, cười lạnh: “Người khác thuận miệng nói cô tin ngay? Vạn nhất nuôi không được, cố ý thả tới cửa của chúng ta thì sao? Cô thật sự coi nơi này là nhà của mình à? Cô đến để làm việc, không phải đến làm chủ!”
Sắc mặt bà ta khó coi, bảo mẫu sợ tới mức mặt trắng bệch, cô ta không muốn mất đi công việc này, ở Phong gia tuy rằng tính tình nữ chủ nhân không tốt, nhưng cho tiền lương khá cao, đãi ngộ cũng tốt: “Tôi ngay lập tức…… Ném ra ngoài!”
Chỉ là trong lòng thắc mắc, nơi này đều là khu người giàu, sao có thể có người không nuôi nổi một con mèo, còn đặc biệt đưa đến bên bọn họ?
Chỉ đi tới đã đủ mệt gãy chân.
Nhưng phu nhân nói như vậy, cô ta chỉ có thể căng da đầu định ôm mèo đi.
Mà lúc này mèo con vô thanh vô tức mở mắt ra, một đôi mắt mèo xanh biếc mặt vô cảm nhìn chằm chằm Đổng Bảo Vân, nhìn bà ta tới mức run lập cập một cách khó hiểu, sắc mặt càng thêm không kiên nhẫn.
Vừa muốn nói gì đó, cửa thang trên tầng truyền đến thanh âm của Phong Đại Hải: “Chuyện gì thế này?”
Đổng Bảo Vân lập tức thay đổi sắc mặt, mang theo ý cười dịu dàng đi tới: “Chồng à, anh xuống rồi? Có phải công ty bên kia xảy ra chuyện gì không? Anh đã tan làm rồi sao còn có người tìm anh?” Tròng mắt bà ta dừng ở trên cánh tay buông xuống của hắn, mang theo ý thăm dò.

Phong Đại Hải không nghĩ nhiều, thấy bảo mẫu ở một bên, xua xua tay: “Cô đi xuống trước đi.”
Chờ bảo mẫu rời đi, hắn ngồi ở một bên xoa giữa mày, sắc mặt khó coi: “Lão Ngũ đã xảy ra chuyện, nói là đêm qua tài xế của nó lái xe đưa nó trở về, nửa đường lại bị tập kích, tài xế kia đã chết, hiện trường phát hiện một vết máu khác nhưng thi thể lại không cánh mà bay.

Cảnh sát bên kia tạm thời dựa theo yêu cầu của cổ đông phong tỏa tin tức, chỉ là lão Ngũ đến bây giờ cũng chưa xuất hiện, cũng không tìm được, không biết có phải đã xảy ra chuyện hay không.”
Mèo con vốn ghé vào hộp giấy nghe ra ngữ khí lo lắng của Phong Đại Hải, cảm xúc lành lạnh trong con ngươi u lục kia dần an ổn lại.
Chỉ là ngay sau đó, lại nghe được thanh âm của Đổng Bảo Vân: “Cái gì? Lão Ngũ đã xảy ra chuyện? Thật hay giả? Không phải…… đã chết chứ?”
“Em nói linh tinh cái gì đấy? Lão Ngũ sao có thể chết được?!” Phong Đại Hải sắc mặt khó coi.
Đổng Bảo Vân hoảng sợ, ê a một tiếng: “Anh hung dữ với em làm cái gì? Em không phải cũng lo lắng cho lão Ngũ sao? Lão Ngũ nếu vẫn không trở lại, vậy khoản tiền công ty đang cần kia có phải cũng không lấy được? Anh trai em bên kia vẫn chờ để dùng đấy?”
Phong Đại Hải không kiên nhẫn: “Em cho rằng anh không gấp chắc? Nhưng cố tình lão Ngũ lại xảy ra việc này, anh có thể nói như thế nào được?”
Đổng Bảo Vân thấy Phong Đại Hải cũng sốt ruột, dí sát vào một chút, nhìn cửa phòng bếp đóng kín mít, hạ giọng: “Kỳ thật nói có chút không dễ nghe, chồng à, em cảm thấy lão Ngũ xảy ra chuyện cũng không nhất định là chuyện xấu……”
Phong Đại Hải sắc mặt trầm xuống: “Em!”
Đổng Bảo Vân thấy Phong Đại Hải cũng không thật sự tức giận, biết hắn kỳ thật cũng không lo lắng như vẻ bề ngoài, rốt cuộc thì bọn họ cùng chung chăn gối đã hơn hai mươi năm, bà ta còn không rõ tâm tư của hắn sao: “Anh ngẫm lại xem, lão Ngũ gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, anh là anh trai cả của nó, mấy năm trước chúng ta tới thành phố C, anh muốn vào tập đoàn Phong thị làm việc, kết quả thì sao, lão Ngũ căn bản không muốn.

Nó đây là đề phòng anh, căn bản không coi anh như anh em ruột.

Tuy rằng mấy năm nay chúng ta cũng dựa vào lão Ngũ đứng vững gót chân ở thành phố C, nhưng người khác hỏi tới cũng chỉ biết anh là đại ca của lão tổng tập đoàn Phong thị, đều âm thầm khinh thường anh.

Hiện giờ lão Ngũ xảy ra chuyện, các anh em của anh, người ở nơi khác, người ở nước ngoài, thành phố C cũng chỉ dư lại một người anh trai là anh, anh làm người thân nhất, nhân cơ hội này chưởng quản tập đoàn Phong thị…… Với bản lĩnh của anh, sao có thể kém hơn lão Ngũ chứ? Anh chỉ thiếu một cơ hội mà thôi.”
Phong Đại Hải không biết từ khi nào đã cầm một điếu thuốc châm lửa ngậm trong miệng, lại quên hút: “Nhưng lão Ngũ……”
Đổng Bảo Vân: “Lão Ngũ cứ tiếp tục tìm, chúng ta cũng chưa nói mặc kệ, nhưng nếu vạn nhất lão Ngũ thật sự đã chết, lão Nhị lão Tam lão Tứ, bọn họ có thể không thèm gia nghiệp to như vậy chắc? Nhưng nếu chúng ta tới chiếm trước, đến lúc đó……”
Phong Đại Hải sao lại không hiểu, hắn đã sớm không cam lòng quản lý một công ty nhỏ như vậy, cố tình lão Ngũ chỉ chịu chi ngân sách mặc hắn lăn lộn nhưng không cho hắn nhúng tay vào việc của tập đoàn, hắn nhìn chưa đầy mười năm, lão Ngũ có thể gánh vác gia nghiệp lớn như vậy, có thể không khó chịu trong lòng sao?
Huống chi lão Ngũ còn chưa thành hôn, không có con cái, song thân của bọn họ đã sớm không còn, hắn làm đại ca, chính là người thừa kế thuận lợi nhất, tuy rằng còn có bọn lão Nhị nhưng nếu vạn nhất lão Ngũ thật sự xảy ra chuyện, hắn đến chiếm nhiều di sản một chút.

Đổng Bảo Vân nhìn hắn lên tinh thần, cũng không lắm miệng nữa, nhẹ nhàng vỗ vỗ mu bàn tay của hắn.
Phong Đại Hải hút mạnh một hơi thuốc lá, chậm rãi phun ra, sương khói làm khuôn mặt trung hậu hiền lành ngày thường của hắn mơ hồ không rõ, khói thuốc lượn lờ như đột nhiên hóa thành một con ác quỷ, khiến người nhìn cảm thấy rất xa lạ.
Hai người mang tâm tư khác nhau, ai cũng không chú ý tới con mèo đang nằm ở đó khó có thể tin ngẩng đầu lên, một đôi mắt mèo xanh biếc khiếp sợ không tin, cuối cùng dần dần ảm đạm, phảng phất như chưa bao giờ nhìn rõ hai người này.
Hiển nhiên mèo con đã xem nhẹ lòng tham của con người.
Phong Đại Hải hút mấy hơi xong điếu thuốc, dập tắt: “Ngày mai tôi đi một chuyến đến tập đoàn Phong thị, lão Ngũ đã xảy ra chuyện, tôi làm đại ca…… Đến giúp nó bảo vệ gia nghiệp này.”
Đổng Bảo Vân vẻ mặt vui mừng: “Đúng đúng đúng, mang theo Hạo Vũ đi cùng đi, nó cũng đã năm ba, sớm nên được học thêm kiến thức, chỉ là lão Ngũ người này, không được, ngày thường nhìn tình cảm anh em tốt với anh nhưng kết quả thì sao, cháu trai ruột cũng không cho đến tập đoàn Phong thị, điều này quả thực là…… Chẹp chẹp.”
Nhắc tới con trai duy nhất, sắc mặt Phong Đại Hải cũng trầm xuống: “Không cần em nhắc nhở, lão Ngũ mấy năm nay không cho em nhiều chỗ tốt?”
Đổng Bảo Vân: “Sao có thể đủ chín trâu mất sợi lông được?”
Phong Đại Hải không nói nữa, hiển nhiên cảm thấy hắn ta sở hữu đống biệt thự lớn, sản nghiệp, tiền vốn tài chính mở công ty từ trong tay lão Ngũ mà ra đều chẳng là gì, thậm chí hắn cảm thấy những thứ này vẫn quá ít so với tập đoàn Phong thị.
Sau khi Phong Đại Hải nghĩ thông suốt, khóe mắt thoáng nhìn, thấy một con mèo nhỏ cuộn tròn ở đó cúi đầu, cảm thấy có chút quen mắt, cau mày: “Trong nhà nuôi mèo?”
Đổng Bảo Vân bĩu môi: “Đâu ra, của lão Ngũ kia, cũng không biết ai đưa đến cửa nhà chúng ta, *phi, một con súc sinh mà thôi, ngày thường lão Ngũ nuôi nó như bảo bối dường như không cho ai thấy, nghe nói hầu hạ súc sinh này cũng không ít người, so với người còn thoải mái hơn!”
(*Nhổ nước miếng)
Mèo không biết ngẩng đầu từ khi nào, bà không phải đang tự nói chính mình sao?
Đổng Bảo Vân hiển nhiên đã sớm đã nhìn ra, chỉ là ở trước mặt bảo mẫu căn bản không muốn cho ở lại mà thôi.
Nhưng Phong Đại Hải lại sợ vạn nhất lão Ngũ trở về: “Nếu đến lúc đó lão Ngũ……”
Đổng Bảo Vân bĩu môi đi tới phòng bếp: “Đến lúc đó đổ cho bảo mẫu chưa nói rõ ràng đã vứt đi không phải là được rồi sao, anh có thể tưởng tượng rõ ràng đấy, lão Ngũ ngày thường coi con mèo này như con trai ruột, em nghe nói nước ngoài còn có người để lại tất cả di sản cho một con mèo, vạn nhất lão Ngũ cũng làm như vậy…… Anh xem, cậu ta gặp chuyện không may cũng không quên tìm nhà nuôi tiếp theo cho con mèo này……”
Phong Đại Hải vẫn cảm thấy không yên tâm.
Đổng Bảo Vân: “Được rồi được rồi, chờ lát nữa bảo tài xế mang theo bảo mẫu ném nó ra khỏi khu biệt thự, con mèo nhỏ như vậy lưu lạc một hai ngày phỏng chừng không sống nổi, đến lúc đó ai còn biết?”
Phong Đại Hải đối diện với một đôi mắt xanh lục lạnh lẽo của mèo nhỏ, không biết vì sao run lập cập: “Sao anh cảm thấy con mèo này nhìn tà môn như vậy?”
Đổng Bảo Vân: “Nhanh chóng thừa dịp trước khi trời tối ném đi, anh chờ Hạo Vũ trở về rồi nói chuyện với nó, đừng để nó lại hồ đồ như vậy.” Nói xong lập tức muốn tự ném mèo ra ngoài, lại bị một bộ móng vuốt của mèo nhỏ đang xù lông vung tới, để lại trên mu bàn tay bà ta ba vết thương dài, Đổng Bảo Vân tức giận đến mức trực tiếp ném văng mèo con đi, hung hăng muốn dẫm xuống, mèo nhỏ hung ác meo một tiếng về phía bà ta.
Bảo mẫu nghe được động tĩnh chạy nhanh tới: “Phu nhân, làm sao vậy, làm sao vậy?”

Đổng Bảo Vân bạo nộ: “Ném súc sinh không biết ở đâu tới này đi! Ném nhanh lên, nó thế mà dám cào tôi bị thương! Kêu tài xế chở theo cô ném nó ra khỏi khu biệt thự ngay, tôi không bao giờ muốn nhìn thấy nó nữa!”
Bảo mẫu cũng bị dọa rồi, không dám lề mề, ngồi xổm xuống rướn cả người về phía mèo con đang lù xông cảnh giác nhìn cô, khẩn cầu nhìn nó: “Meo meo mày ngoan một chút, tao đưa mày ra ngoài được không?”
Mèo nhỏ cũng không hiểu sao lại phẫn nộ, cảnh giác tới cực điểm, đột nhiên nhảy một cái chạy tới cửa, bảo mẫu chạy nhanh đi mở cửa, mèo nhỏ nhanh chóng nhảy ra thật xa, rất nhanh biến mất vô tung vô ảnh.
~~~
Quý Phong ở trong phòng tu luyện một đêm, sáng sớm cậu đã dậy, đi rửa mặt trước, xuống tiểu khu bắt đầu chạy bộ, chờ chạy xong một giờ, mua đồ ăn trở về sớm một chút, mở cửa đi vào thấy Lưu Doãn vừa mới mơ mơ màng màng tỉnh lại, nhìn thấy cậu thì sửng sốt: “Ôi đệt, sao em dậy sớm như vậy?”
Quý Phong nâng đồ ăn trong tay lên một chút, quơ quơ: “Thói quen ngày thường, mua sớm một chút, rửa mặt tới ăn.”
Lưu Doãn lập tức vọt vào toilet, nhanh chóng rửa mặt xong đi ra, cắn một miếng bánh quẩy, lại uống một ngụm sữa đậu nành, thoải mái!
Chờ Lưu Doãn ăn xong cách thời gian đi làm cũng không bao lâu, vội vã chạy, nói giữa trưa ở quán cà phê không về, bảo Quý Phong tự mình ăn, buổi tối đừng ăn, có tụ hội, dẫn cậu ra ngoài mở mang thêm kiến thức.
Quý Phong nhìn hắn hấp tấp ra cửa, thậm chí còn chưa kịp nói câu từ chối ra khỏi mồm, thôi vậy, chờ buổi tối hắn trở về lại nói sau.
Cậu không thích những chuyện xã giao đó, còn không bằng ở nhà tu luyện cho rồi.
Quý Phong thu dọn sạch sẽ đồ ăn xong, một lần nữa tắm rửa thay quần áo, xách rác ra cửa, chỉ là khi cửa mở ra, cậu mới vừa nâng lên chân lại ngừng lại.

Cậu chần chờ một chút, cúi đầu, xác định dư quang không phải giả, thật sự xuất hiện một thứ.
Quý Phong chậm rãi buông chân, kinh ngạc nhìn con mèo nhỏ cả người đen thùi lùi, đuôi còn dính vết máu, trên đầu cũng bị vỡ một cái lỗ: “Nhóc…… Sao lại quay trở lại?”
Quý Phong ngồi xổm xuống, rõ ràng cảm thấy nó là con mèo lúc trước cậu cứu đưa về Phong gia, đây chính là mèo của vị đại lão Phong gia kia đó, hai vợ chồng Phong Đại Hải còn không mau cung phụng?
Nhưng mèo nhỏ quá thảm, cũng không biết trở về như thế nào, nhìn cả người còn có không ít vết thương, hơi thở thậm chí có thể ngửi được mùi máu tanh, cậu cũng không rảnh lo nghĩ gì khác, mở cửa để mèo con vào trước.
Chờ Quý Phong tắm rửa cho mèo con xong, rõ ràng cảm giác nó đau đến co giật kéo tới lui, nhưng một tiếng cũng không kêu to, ủ rũ héo úa, mềm mụp nằm nhoài ra đó, hình như có chút không vui..
 
Back
Top Bottom