Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi

Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 10: Chương 10



27

Hai người lao vào đánh nhau túi bụi.

Trên mặt ta giả vờ lo lắng, nhưng trong lòng thì không ngừng vỗ tay tán thưởng.

Mẹ ta thật lợi hại! Đánh cho Trương Quế Phương không kịp trở tay.

Dân làng đứng xem náo nhiệt một lúc lâu, cuối cùng cũng có mấy thẩm thẩm thân với mẹ ta bước ra can ngăn.

Nói cho cùng, cũng tại bình thường Trương Quế Phương quá tệ trong cách đối nhân xử thế.

Lúc nào cũng nghĩ nhi tử mình sau này sẽ đỗ trạng nguyên, nên coi thường người trong làng.

“Nhi tử ta sau này sẽ làm quan lớn, đứa tiện nhân kia được hầu hạ nó là phúc ba đời!”

“Lũ chân đất các người, không biết nhìn người! Đợi con ta làm quan, ta sẽ tống hết lũ các người vào ngục!”

“Tịch thu hết nhà cửa ruộng vườn, để đời đời làm nô lệ cho nhà ta!”

Lúc này, dân làng không chịu nổi nữa.

Cuộc đánh nhau biến thành một trận đánh hội đồng.

Đến khi Chu Văn Uyên nghe tin chạy tới, thì Trương Quế Phương đã bị đánh đến mặt mũi bầm dập, tóc tai cũng bị giật mất gần nửa.

Chu Văn Uyên mặt lạnh như tiền, không nói một lời, ôm Trương Quế Phương quay người bỏ đi.

Trước khi đi, hắn nhìn Giang Nghiễn Chu một cái thật sâu:

“Nhục mẹ, mối thù này không đội trời chung.”

“Ngày khác, ta nhất định sẽ trả lại gấp trăm gấp ngàn lần.”

“Đến lúc đó, mong huynh Giang đừng trách ta không nể tình đồng hương.”

Giang Nghiễn Chu: ???

Ta nhìn Chu Văn Uyên rời đi với dáng vẻ cao ngạo, trong lòng cảm xúc thật khó diễn tả.

Nếu hắn biết mình được vào Bạch Lộc Thư Viện hoàn toàn là nhờ Giang Nghiễn Chu, không biết hắn có còn mạnh miệng như vậy không?

Ta nhớ chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh của Bạch Lộc Thư Viện.

Chu Văn Uyên mang theo ký ức của kiếp trước, không biết liệu hắn có thi đỗ được không…

28

Quả nhiên, Chu Văn Uyên không đỗ.

Nghĩ cũng phải thôi, sau khi làm huyện lệnh, mỗi ngày hắn đều bận rộn, căn bản chẳng có thời gian đọc sách.

Xử lý xong hàng đống công việc thì lại dẫn các tiểu thiếp đi phong hoa tuyết nguyệt.

Những bộ Tứ Thư Ngũ Kinh trong thư phòng, e rằng đã vài năm rồi không được lật qua.

“Văn chương của hắn, u ám nặng nề, không giống người trẻ tuổi viết, mà như một trung niên.”

“Hơn nữa trong lời nói có một loại tự tin kỳ lạ, xem thường dân sinh và bá tánh như cỏ rác.”

“Các tiên sinh cực kỳ ghét hắn, nói hắn tục tằng đến cực điểm, quên cả nguồn cội tổ tông.”

“Chừng nào các tiên sinh còn ở đó, đời này hắn đừng mơ thi đỗ tú tài.”

Giang Nghiễn Chu nhấc chén trà, nhẹ nhàng thổi một hơi.

Trong chiếc bát sứ trắng, những lá trà xanh lấp lánh nhẹ nhàng chìm xuống đáy chén.

Trong lòng ta bỗng dâng lên vài phần mong chờ.

Lúc này ta mới nhận ra, tình cảm ta dành cho Chu Văn Uyên, thật ra hận nhiều hơn yêu.

Mà chút yêu thương yếu ớt còn sót lại kia, cũng đã sớm tiêu tan từ khi ta gả cho Giang Nghiễn Chu.

Dù chưa thực sự là phu thê, nhưng Giang Nghiễn Chu luôn tôn trọng ta, quan tâm ta, che chở cho ta.

Những điều này, Chu Văn Uyên chưa từng cho ta.

Còn cả bà bà nữa.

Thì ra, không phải bà bà nào cũng sẽ bắt nạt con dâu như vậy.

Chỉ là ta lấy nhầm người, bị lễ giáo và định kiến trói buộc suốt một đời.

Lần này, ta sẽ tận mắt nhìn Chu Văn Uyên và Trương Quế Phương giãy giụa trong khốn khó dưới đáy xã hội.

Bọn họ mang theo ký ức kiếp trước, thì nỗi đau này sẽ càng thêm gấp bội.

Thật là… khiến người ta mong chờ.

29

Chu Văn Uyên không thi đỗ vào Bạch Lộc Thư Viện, nhưng lại chẳng hề hoảng loạn.

Dựa theo ký ức kiếp trước, hắn là sau khi Bạch Lộc Thư Viện dán bảng vài ngày, mới được phá lệ tuyển thẳng vào.

Lúc ta xách hai miếng thịt về nhà mẹ đẻ, thì đúng lúc gặp hắn đang chờ ở đầu làng.

Ta mắt không liếc ngang, thẳng bước đi qua hắn, vậy mà lại bị hắn gọi giật lại.

“Ta không thích Giang Nghiễn Chu, ngươi hòa ly với hắn đi.”

Ta: ???

Kiếp trước, sao ta lại không nhận ra đầu óc hắn có vấn đề chứ?

Thấy ta không để ý, Chu Văn Uyên còn định bước tới nắm lấy tay ta.

Ta hoảng hốt lùi liên tục, đến khi kịp phản ứng thì đã tức đến đỏ cả mắt.

Thiên hạ luôn nghiêm khắc với nữ tử.

Nếu bị người làng nhìn thấy cảnh đó, không biết lại có bao nhiêu lời đồn thổi ác ý.

“Cút!”

“Chó tốt không cản đường!”

Chu Văn Uyên sững người, sau đó sắc mặt đen kịt đến đáng sợ.

“Thẩm Thanh Hòa!”

“Ta là nể tình trước đây ngươi hầu hạ ta tận tụy, mới cho ngươi một con đường sống, ngươi có thái độ gì thế hả?!”

Ta dừng bước, ngẩng đầu lên, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào Chu Văn Uyên.

Khuôn mặt tuấn tú này, từng ngày đêm khiến lòng ta khuấy động, yêu chẳng được, hận cũng không xong.

Nhưng giờ nhìn lại, chỉ thấy ghê tởm.

“Chu Văn Uyên, kiếp này ta chỉ muốn làm người xa lạ với ngươi.”

“Nếu ngươi còn dám quấy rầy ta, ta sẽ đến tìm tộc trưởng tố cáo ngươi sàm sỡ!”

Ánh mắt căm ghét của ta như kim đ.â.m khiến Chu Văn Uyên đau nhói, tà khí bốc lên, hắn nghiến răng gằn giọng:

“Được, được lắm! Đã như vậy, thì đừng trách ta ra tay tàn nhẫn!”

“Nói cho ngươi biết, từ nay về sau ta sẽ không buông tha Giang Nghiễn Chu!”

“Ngươi không chịu hòa ly? Vậy thì cứ theo hắn xuống địa ngục đi!”
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 11: Chương 11



30

Thứ đáp lại hắn, là một cục đá lớn lẫn đầy bùn đất.

Ta cúi người nhặt bùn và đá vụn dưới đất, vừa ném về phía hắn vừa lớn tiếng hét lên:

“Có người không! Cứu mạng với! Có kẻ sàm sỡ!”

Nếu là ta của trước kia, tuyệt đối không dám làm như vậy.

Một khi lời đồn lan ra, người chịu thiệt luôn là nữ tử.

Dù chúng ta là nạn nhân, cũng sẽ bị gán cho cái tội “lẳng lơ ong bướm”.

Thiên hạ luôn thích hỏi một câu: “Có bao nhiêu người, sao hắn lại chỉ sàm sỡ mình ngươi?”

Như thể bị sàm sỡ, bị xâm phạm tổn thương… lại là lỗi của chúng ta vậy.

Ta từng hỏi bà bà, gặp phải chuyện như thế thì phải làm sao?

Bà bà ta nói: Mặc kệ lễ giáo với định kiến đời!

Chỉ cần bản thân không tự trói mình, thì chẳng ai có thể trói buộc được mình cả.

Đừng để bốn chữ “hiền thê lương mẫu” trở thành gông xiềng cả đời của chính mình.

Ta thấy bà bà mình thật lợi hại.

Lúc bà nói những lời đó, cứ như toàn thân bà đang phát sáng.

Bảo sao Giang Nghiễn Chu lại khác hẳn những người nam nhân khác.

Bởi vì… hắn có một người mẹ phi thường.

Chu Văn Uyên luống cuống né tránh, suýt nữa thì ngã sấp mặt xuống đất.

“Thẩm Thanh Hòa, ngươi điên rồi sao?!”

“Ngươi không cần danh tiếng, nhưng ta còn cần đấy!”

“Ngươi im miệng cho ta!”

“Á… đau quá!”

Bà bà nói không sai.

Khi chúng ta không còn sợ hãi, thì chính bọn họ mới là những kẻ phải sợ.

Ta hai tay cùng lúc ném mạnh hơn, càng lúc càng hăng hái.

Hôm nay trời u ám, gió Bắc gào rít, trên đường không có lấy một bóng người.

Chu Văn Uyên vừa chạy vừa la, chợt nhìn thấy một chiếc xe ngựa từ xa tiến lại.

Hắn đứng khựng lại, vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ:

“Đó là xe ngựa của Bạch Lộc Thư Viện!”

31

Chu Văn Uyên vừa chỉnh lại y phục, vừa tức giận mắng ta:

“Thẩm Thanh Hòa, đúng là ta mù mắt mới không ngờ trong xương cốt ngươi lại là loại đàn bà đanh đá như thế!”

“May mà đã hủy hôn, loại nữ tử thô lỗ như ngươi sao xứng làm thê tử ta chứ?”

“Đợi sau này ta đỗ tiến sĩ, ngươi đừng có khóc lóc đến cầu xin ta!”

Vừa dứt lời, từ trên xe ngựa đã bước xuống một ông lão tóc hoa râm.

Ông lão mặc một chiếc trường bào màu xanh đậm, y phục giản dị, nhưng đôi mắt lại sáng rực kinh người.

Chu Văn Uyên mừng rỡ vô cùng, cung kính cúi người hành lễ, vì quá kích động mà toàn thân run nhẹ.

“Học trò, bái kiến sơn trưởng!”

Sơn trưởng chỉ khẽ nâng mí mắt, ánh nhìn đảo qua mặt hắn một vòng rồi dừng lại trên người ta.

“Xin hỏi cô nương, có biết Giang Nghiễn Chu sống ở đâu không?”

Đây chính là sơn trưởng của Bạch Lộc Thư Viện, một vị đại nho nổi tiếng trong triều đình!

Ta đỏ mặt hành lễ, trong lòng có chút xúc động:

“Kính chào tiên sinh.”

“Giang Nghiễn Chu là phu quân của tiểu nữ.”

Sơn trưởng sững người, sau đó nở nụ cười rạng rỡ hiếm thấy:

“Tốt! Cô nương chính là thê tử của cái thằng nhóc đáng ghét kia sao?!”

“Nó thành thân mà dám không mời ta uống rượu cưới, hôm nay ta đến tận cửa là để đánh nó một trận!”

Tiểu đồng đứng bên cạnh lau mồ hôi:

“Thưa tiên sinh, khi đó người đang ở tận kinh thành, Giang ca ca đã gửi thư ngàn dặm báo tin cho ngài rồi mà!”

Sơn trưởng trợn mắt:

“Một đám các ngươi, ai cũng che chở cái thằng nhóc thối tha đó!”

Giọng điệu đầy thân thiết khiến Chu Văn Uyên tức đến nghiến răng ken két.

Hắn giận dữ chắn đường chúng ta:

“Sơn trưởng, cho dù Giang Nghiễn Chu có tài, thì cũng chỉ là một tên què mà thôi!”

“Học trò khổ học nhiều năm, tài năng tuyệt đối không thua kém hắn!”

Sơn trưởng đột nhiên có một hành động khiến ta hoàn toàn bất ngờ.

Ông ấy tung một cú đá làm Chu Văn Uyên ngã lăn ra đất, nắm đ.ấ.m to như cái bát cứ thế giáng xuống người hắn như mưa bão.

“Ngươi mới là tên què!”

“Có tin lão tử đánh cho ngươi què thật luôn không?!”

Tiểu đồng ôm cánh tay, mặt đầy vẻ hả hê:

“Đáng đời, ai chẳng biết tiên sinh thích Giang ca ca nhất.”

32

Khi đưa sơn trưởng về đến nhà, ta vẫn còn hơi ngỡ ngàng.

Vị đại nho nổi tiếng trong truyền thuyết, đức cao vọng trọng, ôn hòa nhã nhặn… vậy mà lại biết đánh người sao?

“Nghiễn Chu, ta đã tìm được Trương thái y – vị cựu y phán của Thái y viện đã lui về ẩn cư.”

“Con rồng ẩn mình quá lâu rồi, giờ là lúc nên bay lên trời xanh rồi đấy.”

Giang Nghiễn Chu chẳng giữ hình tượng gì, nằm nghiêng người trên giường nhỏ, còn sơn trưởng thì ngồi bên rót trà cho hắn.

Nhìn hai người như vậy, cứ như hắn mới là thầy, còn sơn trưởng là học trò.

Ta chợt nhớ lại, kiếp trước Chu Văn Uyên từng nhắc qua, nói bên cạnh Cửu vương gia có một mưu sĩ ngồi xe lăn.

Nghe nói Cửu vương gia vô cùng tin tưởng người ấy, là tâm phúc số một bên cạnh ngài.

Sau này khi Hoàng thượng lâm bệnh nặng, Cửu vương gia thay vua nhiếp chính.

Vị mưu sĩ kia, lập tức trở thành người mà tất cả đại thần trong triều đều tranh nhau nịnh bợ.

Loại quan cỏn con cửu phẩm như Chu Văn Uyên, đến gặp người gác cổng của vị đó cũng không đủ tư cách.

Vị mưu sĩ kia… chẳng lẽ chính là Giang Nghiễn Chu?!

Nhưng sao hắn lại ngồi xe lăn chứ?

Chẳng lẽ sau này chân hắn bị nặng thêm?

Lúc đó, ta nằm mơ cũng không ngờ…

Kiếp trước Giang Nghiễn Chu ngồi xe lăn, chỉ là vì… lười đi bộ mà thôi.

Sau khi sơn trưởng rời đi, Giang Nghiễn Chu đứng một mình trong sân rất lâu.

Mãi đến khi trời dần tối, một vầng trăng sáng từ chân trời chậm rãi mọc lên.

Lúc này, Giang Nghiễn Chu mới bẻ một nhành cây khô trên cây quế, mỉm cười đưa cho ta:

“Nương tử, đợi đến năm sau khi hoa quế lại tỏa hương, nàng sẽ là mệnh phụ được phong cáo rồi.”

Ta ngẩn người nhìn gương mặt trắng trẻo tuấn tú của hắn dưới ánh trăng, nghe rõ tiếng tim mình đập thình thịch như sấm dội.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 12: Chương 12 (Hết)



33

Năm đó, thôn Đào Hoa xảy ra rất nhiều chuyện lớn.

Chân của Giang Nghiễn Chu đã khỏi.

Sau khi thi đỗ cử nhân, hắn lại một mạch thi đỗ tiến sĩ, hơn nữa còn đỗ trạng nguyên.

Đây chính là vị trạng nguyên đầu tiên của huyện chúng ta.

Còn Chu Văn Uyên thì sao?

Vẫn chỉ là một đồng sinh mà thôi.

Khi nha dịch đến làng báo tin mừng, tộc trưởng xúc động đến suýt nữa ngất xỉu.

Trương Quế Phương mặt đơ kéo tay nha dịch lại:

“Các người nhầm rồi, nhi tử ta Văn Uyên mới là trạng nguyên!”

“Nó chính là Văn Khúc tinh trên trời hạ phàm!”

“Nhất định là nhầm lẫn rồi!”

Tên nha dịch nghe vậy, không chút do dự tát cho bà ta một cái bạt tai:

“Lớn mật! Dám khinh nhờn triều đình!”

Tộc trưởng lúc này mới phản ứng kịp, mặt mày tái mét.

“Bẩm, bẩm đại nhân, bà ấy là người điên trong làng chúng ta!”

“Nhi tử bà ta thi không đỗ tú tài nên bà ta phát điên rồi, mong đại nhân đừng chấp nhặt.”

“Nhi tử bà ta cũng điên… đúng rồi, nhà họ là bị điên di truyền đấy ạ!”

Chu Văn Uyên, cứ như vậy mà bị đóng mác là kẻ điên.

Một người, thì không thể chống lại cả tộc.

Cả làng đều nói hắn điên, thì hắn chính là kẻ điên.

Mà kẻ điên… thì không còn tư cách tham gia khoa cử nữa.

34

Vì chuẩn bị dọn đến kinh thành sinh sống, ta trở nên vô cùng bận rộn, nhưng vẫn thường nghe được tin tức về Chu Văn Uyên.

Hắn bị tộc trưởng sai người nhốt trong nhà, không cho rời khỏi làng.

Trương Quế Phương không cam tâm, nửa đêm lén lút trốn đến huyện thành, ngồi chầu chực cả đêm ngoài cổng thành.

Sáng hôm sau vừa mở cổng, bà ta lập tức chạy đến nha môn tố cáo oan khuất.

Nói rằng Giang Nghiễn Chu đã cướp lấy chức trạng nguyên vốn thuộc về nhi tử bà.

Trương Quế Phương bị người ta khiêng về làng.

Bị đánh đủ ba mươi trượng, gần như mất nửa cái mạng.

Nghe nói đêm hôm đó phát sốt cao, sốt liền ba ngày ba đêm.

Sau khi hạ sốt… giả điên thành điên thật.

“Thẩm Thanh Hòa, con tiện nhân kia, còn không mau đến hầu hạ ta rửa mặt chải đầu!”

Hôm đó ta đang giặt quần áo bên sông, thì bất ngờ bị Trương Quế Phương từ đâu lao ra làm cho giật mình.

Bà ta toàn thân bốc mùi hôi thối kinh khủng, tóc rối như tổ quạ, đôi mắt trợn trừng nhìn chằm chằm ta, trông vừa điên dại vừa rợn người.

Trương Quế Phương quả thật đã phát điên, nhưng Chu Văn Uyên thì vẫn khỏe mạnh.

Xem ra, hắn chẳng hề chăm sóc người mẹ ruột của mình chút nào.

Ta không thèm so đo với một mụ điên, bê thau đồ lên định rời đi.

Nhưng Trương Quế Phương vẫn không chịu buông tha, còn muốn lao lên đánh ta.

Ta liền cầm chày giặt quần áo, quật mấy phát thật mạnh vào người bà ta, khiến bà vừa khóc vừa gào thét bỏ chạy.

Vừa chạy vừa khóc, vừa mắng mỏ om sòm, còn nói phải bảo Chu Văn Uyên bỏ ta.

Từ sau hôm đó, cổng nhà họ Chu liền bị khóa lại.

Nghe dân làng nói, ban ngày Chu Văn Uyên cứ nằm bẹp trên giường ngủ mê man.

Nhưng đến đêm thì lại có thể nghe thấy hắn khóc lớn trong sân.

Khóc vì số phận bất công, khóc vì bị mẹ hại, càng khóc vì bản thân không nên được sống lại thêm một đời.

Lần này, đừng nói là con cái hay quan vị — ngay cả tôn nghiêm và tự do, hắn cũng đã đánh mất sạch.

Đúng là đáng đời!

35

Ngày rời khỏi kinh thành, trời đang rơi những bông tuyết to như lông ngỗng.

Ta khoác áo bông dày, cố ý ghé qua nhà họ Chu nhìn một chút.

“Chu Văn Uyên, ta sắp lên kinh thành rồi.”

“Phu quân ta đã thay ta xin được sắc phong An nhân lục phẩm, ta nhớ trước đây ngươi làm huyện lệnh, hình như chỉ là thất phẩm thôi thì phải?”

Từ khe cửa có xích khóa, bất chợt thò ra một bàn tay đầy bùn đất.

“Thẩm Thanh Hòa, ta cầu xin ngươi, bảo Giang Nghiễn Chu tha cho ta đi!”

“Ta không muốn làm quan nữa, cũng chẳng cần thi đỗ tú tài, ta chỉ muốn sống yên ổn thôi.”

“Cầu xin ngươi, bảo hắn tha cho ta, đừng để dân làng nhốt ta lại nữa…”

Ta mỉm cười nhè nhẹ, lắc đầu:

“Không phải phu quân ta không chịu tha cho ngươi, mà là ta không muốn tha cho ngươi.”

“Bà bà ta nói rồi, làm người ấy à, phải có thù thì trả mới sướng.”

“Ta là người con dâu hiền thục, tất nhiên phải nghe lời bà bà rồi.”

Gió Bắc gào thét đã cuốn hết tiếng khóc lóc van xin của Chu Văn Uyên.

Lờ mờ còn nghe thấy mấy tiếng như “hối hận không kịp”, “sống không bằng chết”…

Xe ngựa mới đi được một đoạn, từ xa đã thấy trong làng bốc lên làn khói đen cuồn cuộn.

Chu Văn Uyên đã tự phóng hỏa trong sân nhà mình, thiêu c.h.ế.t cả hắn và người mẹ điên của hắn.

Khi dân làng chạy tới dập lửa, hắn đứng giữa biển lửa mà cười điên dại.

“Ta phải quay về! Chết rồi thì mới có thể quay lại được!”

“Lần này ta sẽ đỗ trạng nguyên, ha ha ha ha!”

“Ta sẽ rạng danh tổ tông, sinh mười đứa nhi tử!”

Dân làng nhìn mà ai nấy đều lắc đầu tiếc nuối:

“Ôi chao, chắc là đọc sách đến hóa dại rồi.”

“Loại sách đó đâu phải ai cũng đọc được? Không có đầu óc, cố ép học, chẳng phải là tự đẩy mình vào điên dại sao.”

“Than ôi, thật đáng tiếc.”

Tộc trưởng mặt mày u ám, tay chắp sau lưng đứng yên lặng:

“Tìm một mảnh đất hoang mà chôn đi.”

“Dòng tộc ta không thể có người điên, hãy xóa tên mẹ con bọn họ khỏi gia phả.”

Tuyết rơi mỗi lúc một dày.

Phủ trắng cả mặt đất — thật sạch sẽ làm sao.

Phiên ngoại 1

Thanh Hòa mang thai rồi.

Thai khí rất ổn, không có phản ứng gì mấy.

Người có phản ứng lại là thằng con ngốc của ta.

Ăn gì nôn nấy, không biết còn tưởng nó mới là người đang mang bầu.

Ngự y Thái y viện thay phiên đến khám, cũng chẳng tìm ra nguyên nhân.

Chỉ có ta là biết rõ, thằng bé là do quá thương thê tử thôi.

Tính đến giờ, ta xuyên tới đây cũng đã hơn hai mươi năm rồi.

Lúc mới xuyên qua, đầy chí khí, cứ tưởng mình là nữ chính điền văn, sắp sửa tung hoành thiên hạ.

Chỉ tiếc rằng, ta lại quên mất mình vốn là một sinh viên đại học vô dụng.

Còn là dân khối C, chuyên ngành học là tiếng Anh.

Không biết nấu cơm, không biết phát minh, thơ cổ thì chỉ nhớ được một hai câu.

A!

Thật đúng là, trăm việc chẳng dùng được, chỉ giỏi đọc sách suông!

May mắn thay, nguyên chủ để lại cho ta một đứa nhi tử.

Hơn nữa còn là một đứa nhi tử thông minh tuyệt đỉnh.

Nó học hành, biết chữ, dần dần trưởng thành, việc gì cũng không cần ta phải lo.

Chỉ có một chuyện duy nhất…

Nó thích cô nương xinh đẹp trong làng – Thẩm Thanh Hòa.

Phiên ngoại 2

Thẩm Thanh Hòa tuy là cô nương thôn dã, nhưng lại cực kỳ xinh đẹp.

Đôi mắt to tròn, mặt trái xoan, làn da trắng trẻo — hoàn toàn khác biệt với những người dân trong làng.

Cũng tại ta, sống ở đây bao lâu mà vẫn chưa có nhận thức của người cổ đại.

Vẫn nghĩ tụi nhỏ mới mười mấy tuổi chỉ là mấy đứa con nít.

Hoàn toàn không nhận ra, mười bốn mười lăm tuổi… đã là tuổi có thể đính hôn rồi.

Sau khi Thẩm Thanh Hòa đính hôn, nhi tử ta buồn bã một thời gian dài.

Nó nói Chu Văn Uyên kia tính tình lạnh nhạt, không phải người đáng để gửi gắm cả đời.

Muốn cho Thẩm Thanh Hòa có một cuộc sống yên ổn, nó phải nỗ lực vươn lên, leo lên vị trí cao hơn.

Như vậy, Chu Văn Uyên mới có thể nể mặt nó mà đối xử tốt với Thẩm Thanh Hòa.

Ta trợn tròn mắt nhìn nhi tử, cuối cùng cũng xác nhận được một chuyện.

Nhi tử thiên tài của ta… là một thằng dở hơi trong chuyện yêu đương.

Thằng con si tình vì muốn nhìn Thẩm Thanh Hòa thêm vài lần, bèn nói với người ngoài rằng ta sức khỏe yếu, mỗi ngày đều phải vào núi hái thuốc.

Chỉ vì… Thẩm Thanh Hòa thích vào núi hái rau dại.

Xì.

Người ta đính hôn rồi thì mới sốt sắng.

Sớm đâu mất rồi?

Phiên ngoại 3

Ta chưa từng thấy nhi tử mình vui đến như vậy.

Nó khập khiễng chạy về nhà, đến cả giày cũng rơi mất một chiếc.

Đôi mắt đẹp đẽ ấy, còn sáng hơn cả mặt trời trên trời cao.

“Mẹ ơi!”

“Nhà họ Chu đến nhà họ Thẩm hủy hôn rồi!”

“Mau, mẹ mau đi hỏi cưới đi!”

Nó chạy đến, kéo ta từ ghế nằm bật dậy.

Mấy lát dưa leo đắp mặt trên mặt ta rơi lả tả đầy đất.

“Mau mau mau, mang hết số bạc của mẹ ra đây!”

“Mấy món quà mà tiên sinh và các sư huynh tặng con, cũng phải mang ra hết, mau lên mẹ ơi!”

Ta tát l*n đ*nh đầu nó một cái rõ kêu:

“Gấp cái gì mà gấp!”

“Có mẹ đây, thê tử con có chạy cũng không thoát được đâu!”

Đi thôi, đi cưới thê tử cho nhi tử nào!

(Hết)
 
Back
Top Bottom