Dịch Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
AP1GczOf0pJPIeP_RW43lKudV3H93_oc1L0o11VIAhcJvfWdc85pIFqDWKperpU1YlITYId7Cz5oBxM89d_xBEG86FuAkqEBjDflYXXd1ZD2v_J5Ctc9nLU-_5s7ZQjietIWmDCsYnllAd1KCNJbZ2rtbvPv=w215-h322-s-no-gm

Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Tác giả: Anh Đào Tiểu Tử
Thể loại: Ngôn Tình, Trọng Sinh, Gia Đấu, Cổ Đại
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Bà bà ghét ta cả một đời.



Bà chê ta xuất thân bùn lầy, vậy mà lại có thể theo nhi tử bà làm phu nhân quan gia.



Bà hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, nhưng lại không chịu nghe lời bà hưu thê tái giá.



Bà càng căm ghét việc ta cả đời không sinh con, khiến nhà họ Chu không có trưởng tử trưởng tôn.



Sau khi trọng sinh, bà lập tức vội vàng hủy bỏ hôn sự với nhà ta.



Để dập tắt ý định của nhi tử, bà bày mưu khiến ta phải gả cho một tú tài què chân trong thôn.



Bà chờ xem ta sa sút thảm hại, sống cuộc đời khốn khổ.



Không ngờ, thứ bà chờ được lại là ta được phong mệnh phụ, con cháu đầy đàn.



Còn nhi tử bà, cả đời cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng nhỏ kia.​
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 1: Chương 1



Bà bà ghét ta cả một đời.

Bà chê ta xuất thân bùn lầy, vậy mà lại có thể theo nhi tử bà làm phu nhân quan gia.

Bà hận trượng phu ta tuy hiếu thuận, nhưng lại không chịu nghe lời bà hưu thê tái giá.

Bà càng căm ghét việc ta cả đời không sinh con, khiến nhà họ Chu không có trưởng tử trưởng tôn.

Sau khi trọng sinh, bà lập tức vội vàng hủy bỏ hôn sự với nhà ta.

Để dập tắt ý định của nhi tử, bà bày mưu khiến ta phải gả cho một tú tài què chân trong thôn.

Bà chờ xem ta sa sút thảm hại, sống cuộc đời khốn khổ.

Không ngờ, thứ bà chờ được lại là ta được phong mệnh phụ, con cháu đầy đàn.

Còn nhi tử bà, cả đời cũng không thể bước ra khỏi ngôi làng nhỏ kia.

01

Nhà họ Chu tới dạm hỏi rồi.

Ta ngồi yên tĩnh trên giường đất, sắc mặt bình thản, nhưng trong lòng ngổn ngang trăm mối.

Lẽ ra, ta đã phải c.h.ế.t rồi, c.h.ế.t vào năm ba mươi bảy tuổi.

Ở huyện mưa lớn kéo dài suốt bảy ngày, trượng phu là tri huyện, cả ngày bận rộn đến mức chân không chạm đất.

Bà bà xót nhi tử mình vất vả, nhất quyết bắt ta phải đi lên núi bái Phật cầu phúc giữa trời mưa lớn.

Không ngờ, xe ngựa đi được nửa đường thì gặp phải lũ quét.

Dòng nước lũ đục ngầu cuốn theo cành cây gãy và đá vụn, gào thét lao xuống từ sườn núi, như mãnh thú nuốt chửng lấy chúng ta.

Tiếng hét kinh hoàng của bà bà, không hiểu sao lại biến thành tiếng gọi dịu dàng của mẹ ta.

“Thanh Hòa, tỉnh dậy đi, đừng ngủ nữa.”

Ta mơ hồ như trong mộng, chẳng phân rõ mình là c.h.ế.t rồi hay còn sống.

Hàng mi ta khẽ run, thử mở mắt ra.

Một gương mặt vừa quen thuộc lại vừa xa lạ đập vào tầm mắt ta — mẹ ta khi còn trẻ đang nắm lấy tay ta không nỡ buông.

“Chớp mắt một cái, Thanh Hòa của mẹ đã lớn thế này rồi, đến tuổi gả trượng phu rồi.”

“Hôm nay nhà họ Chu đến dạm hỏi, đừng ngủ nữa, mau dậy rửa mặt chải đầu đi.”

Nhà họ Chu… dạm hỏi?

Chiếc khăn ấm đắp lên mặt, cuối cùng cũng khiến ta hoàn toàn tỉnh táo.

Không biết đó là may mắn… hay bất hạnh.

Ta trọng sinh trở về năm mười bảy tuổi.

Hồi tưởng lại kiếp trước của mình, ta không kìm được mà siết chặt chiếc khăn tay trong tay.

Một cuộc đời dài đằng đẵng và nhàm chán như thế, chẳng lẽ lại phải sống lại một lần nữa sao?

02

Mọi người đều nói, ta là cô gái có số mệnh tốt nhất trong mười dặm tám làng.

Sau khi ta gả cho Chu Văn Uyên, hắn như bỗng nhiên khai sáng.

Ba năm đỗ tú tài, sáu năm đỗ cử nhân.

Năm hắn hai mươi bảy tuổi, được phân đến một vùng giàu có ở Giang Nam làm tri huyện.

Ta cũng nhờ đó mà một bước lên mây, từ cô gái nông thôn trở thành phu nhân của huyện lệnh.

Nhưng mười mấy năm khiến người khác ghen tỵ ấy, ta lại không hề sống vui vẻ.

Bà bà không ưa ta.

Bà góa trượng phu, một mình nuôi lớn Chu Văn Uyên, coi hắn như tròng mắt mà nâng niu.

Trong lòng bà, nhi tử mình là sao Văn Khúc trên trời hạ phàm, đáng lẽ nên cưới một nàng công chúa.

“Văn Uyên nhà ta thật là xui xẻo.”

“Đường đường là huyện lệnh đại nhân, chính thất lại là một con nha đầu thôn dã không biết chữ.”

“Đến mặt mũi ta cũng không còn để ra ngoài thăm hỏi nữa, mấy phu nhân quan gia kia, ai mà không xuất thân tiểu thư khuê các?”

Thế nên bà tìm đủ mọi cách để hành hạ ta.

Thành thân mười tám năm, ta thậm chí chưa từng ngồi ăn cùng bàn với Chu Văn Uyên.

Khi còn ở trong làng, mỗi lần cơm nước xong, bà bà lại sai ta đi làm việc khác.

Cắt cỏ cho heo, cho gà ăn, quét sân, chẻ củi, gánh nước.

Trong nhà lúc nào cũng có việc không bao giờ làm hết.

Thường thì, đợi đến khi ta mồ hôi nhễ nhại quay lại bếp, chỉ còn lại một cái bánh ngô nguội lạnh và nửa đĩa dưa muối.

Đến khi trượng phu ta làm quan, bà bà lại nói nhà giàu có quy củ, con dâu phải đứng hầu bà bà ăn cơm.

Ta vẫn là người ăn đồ thừa nguội lạnh, chỉ là món ăn có phần khá hơn lúc còn ở quê.

Khi còn nghèo, trượng phu ăn xong thì vùi đầu vào phòng học hành.

Chuyện trong nhà, hắn chưa bao giờ quan tâm, một lòng chỉ đọc sách thánh hiền.

Nhà chỉ có ba gian phòng.

Một gian làm phòng khách, một gian cho bà bà, còn lại là phòng của trượng phu.

Nhưng bà bà không cho ta ở cùng trượng phu, nói sợ ta làm phiền việc đọc sách của hắn.

Bà ta thậm chí còn quy định rõ ràng thời gian hai phu thê ta được nằm chung giường.

Mỗi tháng hai lần, không được nhiều hơn, cũng không được ít hơn.

Bà dùng một tấm ván cửa cùng hai thanh gỗ dài, làm thành một chiếc giường đơn sơ trong phòng mình.

Trên chiếc giường cửa cọt kẹt chỉ cần trở mình là kêu, ta đã ngủ suốt chín năm.

Chín năm qua, ta không nhớ nổi mình đã bao nhiêu lần phải dậy giữa đêm khuya.

Mang nước, đổ bô, xoa bóp chân, day vai cho bà.

Mùa đông, bà nói lạnh bắt ta đốt giường sưởi, nhưng nửa đêm lại than nóng, bắt ta dập đi.

Mùa hè, bà bắt ta ngồi bên cạnh, cầm quạt tre đuổi muỗi cho bà.

Một quạt, là cả một đêm.

Dù sau này ta theo trượng phu tới Giang Nam, ta vẫn ngủ trong phòng của bà bà.

Bà không cho nha hoàn hay người hầu hạ, nói bọn họ tay chân vụng về, không tỉ mỉ như ta.

Từ khi gả cho Chu Văn Uyên, ta chưa từng được ngủ một giấc trọn vẹn.

Sau khi Chu Văn Uyên làm quan, hắn nạp hai tiểu thiếp, ba thông phòng.

Tiểu thiếp tranh sủng, ghen tuông lẫn nhau, hắn phân thân không xuể, càng không có thời gian ở chung phòng với ta.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 2: Chương 2



3

“Ai ya, thím Thẩm à, đại hỷ, đại hỷ đấy!”

Trong tiếng chúc mừng của hàng xóm láng giềng, thúc công nhà họ Chu dẫn người khiêng hai gánh sính lễ bước vào sân nhà ta.

Ta ủ rũ buông tay xuống, cam chịu mà nhắm mắt lại.

Thôi vậy.

Không gả cho Chu Văn Uyên, thì ta còn có thể sống được ngày lành nào nữa?

Đối với một cô gái nông thôn mà nói, có được một người trượng phu không đánh chửi thê tử đã là vận may lớn nhất rồi.

Còn chuyện làm việc, ai mà không phải làm việc sau khi gả vào nhà người ta?

Ai mà chẳng phải chịu đựng bà bà?

Mãi đến khi ta làm phu nhân huyện lệnh, ta mới biết, con gái nhà giàu cũng không hẳn sống vinh hiển như vẻ bề ngoài.

Khi còn trẻ, phải đấu với các tỷ muội thứ xuất, giúp mẹ ruột tranh thủ sủng ái của cha.

Có được sủng ái, mới có nhiều của hồi môn hơn, mới có được nơi gả tốt hơn.

Sau khi thành thân, phải đấu với thiếp thất, đấu với bà bà.

Đấu thắng rồi, mới có thể tranh thêm chút lợi ích cho con mình.

Ai cũng có nỗi khổ riêng của mình.

Thời buổi này, nữ tử muốn sống cho ra hồn thật chẳng dễ dàng gì.

Huống hồ, nếu tùy tiện từ hôn, e rằng cha mẹ ta sẽ bị lời ra tiếng vào của dân làng dìm c.h.ế.t trong nước bọt.

Cứ như vậy đi.

Dù sao ta cũng đã quen thuộc với tình hình nhà họ Chu, chung quy vẫn có thể nghĩ cách để bản thân sống dễ chịu hơn một chút.

“Cuộc hôn sự này ta không đồng ý!”

Tiếng hét the thé mang theo hơi thở gấp gáp, như tiếng sét nổ vang giữa sân.

Đây là… giọng của bà bà ta?!

Ta kinh ngạc đứng bật dậy, ba bước gộp thành hai lao ra mở cửa phòng.

Ngoài sân, quả nhiên là bà bà ta đang đứng đó.

04

Bà mặc một chiếc áo dài màu xanh lam sẫm, dáng người gầy gò, sắc mặt tái nhợt.

Trời thì lạnh, vậy mà trán vẫn bốc hơi nóng.

Xem ra là đã chạy một mạch tới đây.

“Cuộc... cuộc hôn sự này... ta... ta không đồng ý!”

Bà bà ta một tay chống vào cánh cửa, một tay đè lên ngực.

Chưa kịp thở đều, bà đã vội vã muốn tuyên bố từ hôn trước mặt mọi người.

“Ta không đồng ý cho Thẩm Thanh Hòa gả cho nhi tử ta, cuộc hôn sự này chấm dứt tại đây.”

Mẹ ta xưa nay nổi tiếng là người hiền lành trong làng, lúc này cũng không nhịn được mà sa sầm mặt lại.

“Trương Quế Phương, bà có ý gì đây?”

Thúc công Chu gia cũng nhíu mày.

“Cháu dâu à, từ hôn không phải chuyện đùa.”

“Chuyện này, phải nói cho rõ ràng.”

“Chớ để không thành hôn lại thành thù.”

Nhà ta ở đầu làng, nhà bà bà ở cuối làng.

Cả làng đều biết hôm nay nhà họ Chu tới dạm hỏi.

Bà ta cứ thế chạy một mạch đến nhà ta, sớm đã khiến người khác chú ý.

Lúc này, đám người kéo đến xem náo nhiệt đứng chen chúc trước cửa, chặn kín cả cổng sân nhà ta.

Bà mối bước lên phía trước, nắm lấy tay bà bà ta, ra sức nháy mắt ra hiệu.

“Thím Chu, bà đang làm loạn cái gì vậy?”

“Nạp thái, vấn danh, nạp cát chúng ta đều đã làm xong cả rồi.”

“Bát tự của hai đứa cũng đã so qua, ông thầy bói Vương ở thành Tây còn nói, Thanh Hòa là cô gái có mệnh vượng phu tốt bậc nhất.”

“Cô nương tốt thế này, xinh đẹp lại siêng năng, bà còn không vừa lòng chỗ nào nữa?”

“Theo quy củ của làng mình, nếu nhà trai từ hôn, nhà gái không cần trả lại sính lễ đâu.”

Bà ta quay đầu, liếc nhanh về phía hai gánh sính lễ đặt trong sân.

“Sính lễ này là bà tốn những mười lăm lượng bạc đó!”

05

Nghe đến đây, ánh mắt bà bà ta bỗng tối sầm lại.

Bà đảo tròng mắt, ánh nhìn lướt qua cha mẹ ta, rồi dừng lại trên mặt ta.

Khi nhìn thấy ta, trong mắt bà lập tức lóe lên vài phần chán ghét.

Ánh mắt ấy, ta đã nhìn suốt cả đời, quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Bà bà… cũng trọng sinh rồi.

Bà ta từ từ đứng thẳng lưng, ánh mắt đầy ác ý nhìn chằm chằm ta, cười lạnh liên tục.

“Sính lễ, đương nhiên phải trả lại cho nhà họ Chu chúng ta.”

“Nhà họ Thẩm không chỉ phải trả sính lễ, mà còn phải bồi thường cho chúng ta hai mươi lượng bạc!”

“Bởi vì con tiện nhân Thẩm Thanh Hòa này, căn bản không còn là gái trinh nữa!”

Lời này vừa thốt ra, chấn động như sét đánh giữa trời quang.

Mắt mẹ ta đỏ ngầu vì tức giận, như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương.

“Mẹ nó chứ! Trương Quế Phương, xem ta có xé nát miệng bà ra hay không!”

Em trai mười lăm tuổi của ta như con báo nhảy bật dậy, giơ nắm đ.ấ.m lao về phía bà bà.

“Bà dám bôi nhọ sự trong sạch của tỷ tỷ ta, ta đánh c.h.ế.t bà, mụ già thối tha!”

Cha ta ôm chặt lấy nó, gân xanh nổi đầy trán.

Sau một hơi thở sâu, ông quay đầu nhìn về phía thúc công Chu gia.

“Thúc công, chuyện này, phải nói cho rõ ràng.”

“Nếu không, nhà họ Thẩm chúng ta cũng không phải loại dễ bắt nạt.”

Lời này vừa dứt, lập tức khiến mọi người xung quanh đồng loạt hùa theo.

Chúng ta sống ở thôn Đào Hoa, một thôn lớn.

Trong thôn có ba bốn trăm hộ dân, một nửa họ Trần, một nửa họ Thẩm.

Các nhà đều có quan hệ họ hàng thân thích với nhau.

Mấy bà thím bên nội của ta chống nạnh, nước miếng tung bay, hận không thể cùng mẹ ta xông lên xé nát miệng bà bà ta.

“Trương Quế Phương, bà vểnh đ.í.t lên là phun ra toàn cứt đấy à!”

“Thanh Hòa nhà chúng ta là cô nương nổi tiếng ngoan hiền trong mười dặm tám làng, từ trước đến giờ chưa từng nói nhiều với thanh niên trong làng!”

“Đúng vậy, bà tưởng nhà họ Thẩm chúng ta không có ai chắc? Dám phá hoại danh tiếng con gái nhà ta!”
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 3: Chương 3



06

Bà bà chẳng hề sợ hãi, ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c nhìn quanh đám đông.

“Trương Quế Phương ta nói một là một, hai là hai, chưa từng nói láo!”

“Thẩm Thanh Hòa sớm đã tư thông với người ta rồi, người đó chính là Giang tú tài trong làng chúng ta!”

Lúc này, Chu Văn Uyên vẫn chỉ là một đồng sinh.

Trong làng chúng ta chỉ có một tú tài đó là Giang Nghiễn Chu.

Nhắc đến Giang Nghiễn Chu, ai nấy đều không khỏi thở dài cảm thán, tiếc thay cho số phận trớ trêu.

Hắn và Chu Văn Uyên có hoàn cảnh giống nhau, trong nhà đều chỉ còn một người mẹ góa.

Chỉ khác là, Giang Nghiễn Chu là thần đồng nổi danh khắp mười dặm tám làng.

Ba tuổi bắt đầu học, bốn tuổi đã biết đọc ngàn chữ.

Thư viện Bạch Lộc ở huyện đặc biệt miễn phí học phí cho hắn.

Viện trưởng còn đích thân thu nhận hắn làm đệ tử, ai ai cũng nói thôn Đào Hoa sắp sửa có một con phượng hoàng vàng bay ra ngoài.

Đáng tiếc thay, phượng hoàng vừa mới giương cánh, còn chưa kịp bay lên đã gãy cánh.

Năm mười ba tuổi, Giang Nghiễn Chu thi đỗ tú tài, lại còn đứng đầu bảng.

Cùng năm đó, mẹ hắn lâm bệnh, hắn vào núi hái thuốc.

Không may bị rắn độc cắn, lại cắn trúng ngay gân chân.

Huyện lệnh mời đại phu giỏi nhất trong thành đến xem bệnh cho hắn.

Đại phu nói, gân mạch đã tổn thương, không thể cứu chữa.

Thiếu niên tài hoa hơn người, cứ thế mà trở thành một kẻ què.

Mà triều đại này lại có quy định, người bị khuyết tật cơ thể không được tham gia khoa cử.

Con đường công danh của Giang Nghiễn Chu, chấm dứt từ đó.

Sau khi chân lành lại, dân làng kinh ngạc phát hiện Giang tú tài bắt đầu xuống ruộng.

Giống như bao người nông dân thất học khác, hắn cày ruộng, nhổ cỏ, chăm sóc hoa màu.

Vì chân không thuận tiện, hắn làm việc vừa chậm vừa vụng, đến cả đám trẻ con trong làng cũng làm giỏi hơn hắn.

Giang Nghiễn Chu tựa như một ngôi sao băng lướt qua bầu trời thôn Đào Hoa.

Chói lòa rực rỡ, nhưng lại ngắn ngủi đến vậy.

Đến cuối cùng, chỉ để lại vài tiếng thở dài.

07

Nghe nói là Giang tú tài, mẹ ta cuối cùng cũng nhẹ nhõm trong lòng.

Lúc nãy thấy bà bà ta vẻ mặt đầy chắc chắn, bên ngoài thì tức giận, nhưng trong lòng bà cũng hơi lo lắng.

“Trương Quế Phương, bà điên rồi chắc!”

“Cái tính Giang tú tài đó thì như hũ nút, xưa nay chẳng bao giờ nói chuyện với người làng.”

“Thanh Hòa nhà ta với hắn ta, xưa nay chưa từng qua lại!”

Vừa nói, mẹ vừa quay đầu nhìn ta.

Khi thấy sắc mặt tái nhợt của ta, bà lảo đảo lùi hai bước, giọng bắt đầu run rẩy.

“Con ngoan, con… con mau nói đi, con không quen Giang tú tài đúng không?”

Ta chưa từng nghĩ tới, bà bà lại dùng chuyện này để bôi nhọ sự trong sạch của ta.

Ta và Giang Nghiễn Chu… có quen biết.

Nhà hắn chỉ có người mẹ góa yếu ớt bệnh tật, để tiết kiệm bạc, Giang Nghiễn Chu thường xuyên lên núi hái thuốc.

Tính theo thời gian, có lẽ là vào tháng trước.

Hôm đó vừa mưa xong, ta vào núi hái nấm, tình cờ gặp Giang Nghiễn Chu bị ngã xuống hồ.

Lúc nhỏ ta ham chơi, từng theo cha học bơi.

Đều là người trong làng, làm sao có thể thấy c.h.ế.t mà không cứu?

Lúc đó trời mới vừa hửng sáng, ta nhảy xuống hồ cứu Giang Nghiễn Chu, rồi cõng hắn về tận nhà.

Khi đó, Giang Nghiễn Chu cũng không nói gì nhiều.

Chỉ là sau này, khi hắn nghe tin Chu Văn Uyên lên kinh dự thi thiếu bạc, liền lén đến nhà họ Chu đưa cho ta năm mươi lượng bạc.

Bà bà phát hiện ra số bạc ấy, lúc đó ta còn trẻ, đã kể thẳng chuyện đó ra.

Không ngờ vì vậy mà bị bà bà mắng nhiếc một trận thậm tệ.

Mắng ta không giữ đạo làm thê tử, mắng ta lẳng lơ, rồi phạt ta quỳ trong nhà suốt ba ngày.

Ngay cả Chu Văn Uyên cũng lạnh nhạt với ta suốt một thời gian dài.

Số bạc đó, bà bà không chịu trả lại Giang Nghiễn Chu.

Bà nói ta đã cõng Giang Nghiễn Chu, nhất định là bị hắn sờ mó rồi.

Đã sờ vào người tức phụ nhà họ Chu, thì tất nhiên phải bồi thường tiền cho nhà họ Chu.

08

“Con tiện nhân Thẩm Thanh Hòa kia, cõng Giang Nghiễn Chu vào nhà hắn, ở trong đó suốt nửa canh giờ mới đi ra!”

“Ta tận mắt nhìn thấy đấy, lúc Thẩm Thanh Hòa ra ngoài, toàn thân ướt sũng, quần áo dính sát vào người, ôi chao, đúng là không dám nhìn luôn!”

“Nó đã bị Giang Nghiễn Chu sờ mó, ôm ấp rồi, thì còn đâu là gái trinh nữa.”

“Nhà họ Chu chúng ta, không thèm nhặt lại đôi giày rách mà thằng què Giang đã mang qua rồi!”

Cả sân yên lặng như tờ.

Mẹ ta há miệng, giọng khô khốc, khàn đặc.

“Bà nói bậy! Thanh Hòa nhà ta không phải hạng người đó!”

Thấy mẹ ta yếu thế, bà bà càng thêm đắc ý.

“Chậc!”

Bà ta nhổ một bãi nước bọt, nhìn ta bằng ánh mắt đầy ghét bỏ.

“Nam chưa thú, nữ chưa gả, lại còn dính sát vào nhau cõng suốt đường, nói thế nào thì con gái nhà bà cũng không còn trong sạch!”

“Ta còn nghe người ta nói, cứu người c.h.ế.t đuối là phải truyền khí miệng đối miệng đó!”

“Thẩm Thanh Hòa không biết đã làm gì với thằng què nhà họ Giang, ta không cần loại đàn bà không sạch sẽ như vậy làm dâu!”

Mẹ ta suy sụp, lao lên định đánh nhau với bà bà ta.

“Câm miệng! Bà câm miệng cho ta!”

“Ta không cho phép bà nói con gái ta như vậy!”

Ta mặt trắng bệch, bước lên kéo mẹ lại.

“A nương, chúng ta từ hôn đi.”

Thời buổi này, nữ tử chịu đủ mọi bất công.

Danh tiếng và trinh tiết là xiềng xích trói buộc cả đời lên người chúng ta.

Rõ ràng, ta chỉ đơn giản là cứu một mạng người.

Nhưng người khác sẽ không nghĩ như vậy.

Họ sẽ lần theo lời bà ta, suy diễn đầy ác ý.

Từ hôm nay trở đi, mười dặm tám làng sẽ tràn ngập những lời đồn nhảm giữa ta và Giang Nghiễn Chu.

Mà cách duy nhất để dập tắt những lời đồn đó, chính là ta phải gả cho Giang Nghiễn Chu.

Nếu không, cha mẹ ta sẽ vì ta mà chịu nhục, tỷ muội trong dòng họ cũng sẽ bị người ta chỉ trỏ.

Ta không thể trở thành kẻ mang tội với nhà họ Thẩm.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 4: Chương 4



09

“Cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp Phật.”

“Con bé Thanh Hòa cũng chỉ là có lòng tốt mà thôi, Chu Trương thị, từ hôn rồi thì không được ăn nói bậy bạ nữa!”

“Nếu để ta biết bà đi khắp nơi bôi nhọ danh tiếng nhà họ Thẩm, ta sẽ không tha cho bà.”

Trưởng thôn cũng họ Thẩm, đương nhiên thiên về phía nhà ta.

Dưới sự kiên quyết của ông ấy, bà ta không nhận được đồng bồi thường nào.

Nhà ta trả lại sính lễ y như cũ, Chu Văn Uyên và ta cũng lần lượt trao trả lại tín vật đính ước.

Ta nhìn đôi môi mím chặt của Chu Văn Uyên, tim đau nhói từng cơn.

Người nam nhân trước mắt này, đã từng là trượng phu của ta suốt một đời.

Từ khi định thận năm mười lăm tuổi, ta chưa từng nghĩ sẽ gả cho người khác.

Ta đã tận tụy chăm sóc hắn cả đời.

Từng yêu hắn, từng oán hắn, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến chuyện rời xa.

Từ hôm nay trở đi, chúng ta sẽ trở thành người xa lạ.

Ta lại phải sống cả đời với một người nam nhân chỉ mới gặp vài lần.

Con gái ở nhà theo cha, gả vào nhà người ta thì phải theo trượng phu.

Cha mẹ đặt đâu, mai mối nói sao thì nghe vậy.

Là nữ tử, ta chưa từng có quyền lựa chọn.

“Thẩm Thanh Hòa.”

Chu Văn Uyên gọi ta lại, vẻ mặt phức tạp, nhưng trong đó lại có một chút quen thuộc.

“Xét tình xưa… khụ, xét vì quá khứ, sau này nếu cô nương gặp khó khăn, có thể đến tìm ta.”

“Ta sẽ giúp cô nương một lần, nhưng chỉ một lần mà thôi.”

“Về sau… hãy tự lo lấy thân.”

Ta đột ngột ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào hắn, trong mắt là sóng gió cuồn cuộn.

Thì ra, không chỉ ta và bà bà trọng sinh.

Thì ra, là Chu Văn Uyên… đã không còn muốn ta nữa.

10

Ta không hiểu.

Kiếp trước, sau khi ta gả cho Chu Văn Uyên vẫn mãi không có thai.

Bà bà thì khóc lóc, làm ầm lên, thậm chí còn dọa thắt cổ, ép Chu Văn Uyên phải bỏ thê tử cưới người khác.

Nhưng mặc bà ấy làm loạn thế nào, hắn cũng không đồng ý.

“Thê tử cưới rồi mà đuổi xuống nhà dưới, lại tái hôn, người ta sẽ nhìn ta bằng ánh mắt nào?”

“Thanh Hòa theo ta hơn mười năm, không có công thì cũng có khổ.”

“Không có con cũng không sao, ta nạp mấy tiểu thiếp, sinh nhi tử rồi nuôi dưới danh nghĩa của nàng ấy cũng được.”

Sau đó, Chu Văn Uyên thật sự nạp hai tiểu thiếp.

Nhưng hai người đó, chỉ sinh toàn con gái.

Bà bà đi tìm đại sư xem mệnh, đại sư nói, Chu Văn Uyên nạp thiếp quá muộn.

Vận sinh nhi tử của hắn nằm trước tuổi hai mươi, sau đó thì chỉ có thể sinh con gái.

Cho đến khi ta chết, Chu Văn Uyên vẫn không có nhi tử.

Vì chuyện này, bà bà lại càng hận ta đến tận xương tủy.

“Chu Văn Uyên, tại sao?”

Phu thê hai mươi năm, Chu Văn Uyên gần như ngay lập tức đã hiểu được ánh mắt ta.

Tại sao?

Tại sao kiếp này, hắn lại không còn kiên trì nữa?

Chu Văn Uyên sững người, hàng mi khẽ run, cúi đầu tránh ánh mắt ta.

“Ta muốn có một đứa nhi tử.”

“Đó là tiếc nuối lớn nhất đời ta.”

“Bây giờ, tất cả… vẫn còn kịp.”

Bàn tay đang nắm chặt bỗng buông lơi một cách tuyệt vọng.

Ta không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình.

Tựa như rất thất vọng, nhưng khi nỗi đau đã tê dại, lại thấy nhẹ nhõm hơn một chút.

Có lẽ, tận sâu trong nội tâm, ta cũng không còn muốn sống với Chu Văn Uyên cả đời nữa.

Đã như vậy… thì mong mỗi người đều bình yên vậy thôi.

11

Ngày thứ hai sau khi từ hôn, mẹ của Giang Nghiễn Chu dẫn theo hắn đích thân đến nhà ta dạm hỏi.

Theo quy củ ở vùng chúng ta, việc dạm hỏi đều do bà mối đứng ra.

Thấy hai mẹ con ngồi ngay ngắn, nghiêm chỉnh trong nhà, cha mẹ ta lại có chút u sầu.

Chu Văn Uyên tuy trong nhà cũng chỉ còn mẹ góa, nhưng điều kiện vẫn tốt hơn nhà họ Giang rất nhiều.

Khi cha hắn còn sống, làm chưởng quầy tại một tửu lâu ở trấn trên, mỗi năm thu nhập mấy chục lượng bạc.

Nếu không, cũng chẳng đủ tiền cho hắn đi học.

Chu Văn Uyên không có thiên phú xuất chúng như Giang Nghiễn Chu, tiền học phí, bút mực, giấy nghiên… mỗi năm đều là một khoản không nhỏ.

Sau này, cha hắn trong một lần theo chủ ra ngoài thu mua nguyên liệu, không may gặp sơn tặc.

Ông ấy vì cứu chủ mà thiệt mạng.

Nghe nói sau khi ông chết, nhà chủ đã bồi thường cho thê nhi ông tới hai trăm lượng bạc.

Tuy mấy năm nay tiêu tốn nhiều vì chuyện học hành của Chu Văn Uyên, nhưng ở làng chúng ta, gia đình họ vẫn được xem là khá giả.

Không giống như nhà họ Giang.

Mẹ của Giang Nghiễn Chu bệnh tật triền miên, còn cha hắn trước kia chỉ là một thợ săn.

Trong nhà ngoài hai mẫu ruộng cằn cỗi ra thì chẳng còn gì cả.

Huống hồ, Giang Nghiễn Chu còn bị què một chân.

“Thông gia, sính lễ…”

“Sính lễ ít một chút cũng không sao đâu.”

Mẹ ta ngắt lời mẹ của Giang Nghiễn Chu, vẻ mặt u sầu.

“Ta chỉ có một đứa con gái, chỉ mong nó sống tốt.”

“Tình hình nhà họ Giang, ta đều biết cả.”

“Nhà ta không để ý sính lễ nhiều hay ít, chỉ cần sau này hai người đối xử tốt với Thanh Hòa là được.”

Giang Nghiễn Chu lập tức đứng dậy, gương mặt tuấn tú mang theo vẻ nghiêm nghị.

“Thẩm cô nương có ân cứu mạng với ta.”

“Nghiễn Chu nhất định sẽ kết thảo hoàn ân, báo đáp trọn đời.”

“Cái gì cơ?”

“Tỷ tỷ ta gả cho huynh, huynh chỉ cho tỷ ấy ăn cỏ thôi á?”

Đệ đệ ta từ ngoài cửa lao vào, giận dữ trừng mắt nhìn Giang Nghiễn Chu.

“Ta biết nhà huynh nghèo, nhưng có nghèo cũng không thể bắt người ta ăn cỏ được đâu đó!”
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 5: Chương 5



12

Việc đính hôn với nhà họ Giang, cứ như một trò hề kết thúc vội vàng.

Nhà họ Giang đưa năm lượng bạc làm sính lễ.

Ngoài ra còn tặng thêm một củ nhân sâm rừng hai trăm năm tuổi.

Lúc nhìn thấy củ sâm đó, mắt cha ta gần như sáng rực.

Ta từng làm huyện lệnh phu nhân chín năm khi theo Chu Văn Uyên, cũng từng có người tặng cho hắn một củ sâm rừng trăm năm.

Củ sâm đó, cả hình dáng lẫn chất lượng đều kém xa củ này.

Chu Văn Uyên coi như báu vật, bảo ta cẩn thận cất giữ.

Hắn ta nói, thứ này có thể cứu mạng vào lúc nguy cấp, nghìn vàng cũng không đổi.

Củ sâm mà nhà họ Giang đưa, nếu mang đi bán, e rằng có thể bán được tới ngàn lượng bạc.

Cha ta run run tiếp lấy hộp, vừa định từ chối, lại không nỡ.

“Thông gia, cái này… cái này thật sự quá quý giá rồi.”

Mẹ của Giang Nghiễn Chu là một người nữ tử trung niên xinh đẹp.

Gương mặt dịu dàng, dáng người gầy mảnh, trông hệt như nữ tử Giang Nam thùy mị.

Nhưng khi mở miệng nói chuyện, lại mang theo sự thẳng thắn đặc trưng của nữ tử phương Bắc.

“Người ta nói sính lễ thể hiện tấm lòng của nhà trai.”

“Đây… chính là thành ý của nhà họ Giang.”

Lúc nhà Chu Văn Uyên đến dạm hỏi, họ mời bà mối mà cứ như đi chợ mua rau.

Kéo mẹ ta kì kèo trả giá từng chút một.

Một bên thì không nhượng một xu, một bên thì tính toán từng hào lẻ.

Chỉ vì muốn nhiều - ít sính lễ hơn, hai người cãi nhau như gà mổ nhau.

Mẹ ta từng nói, tiền sính lễ sẽ không giữ lại một xu trong nhà, mà sẽ mang hết theo ta làm của hồi môn.

Của hồi môn là tài sản riêng của nhà gái.

Dù có hòa ly, cũng có thể mang theo rời đi.

Chính vì đã đòi thêm sính lễ, nên sau khi thành hôn, bà bà không ít lần cho ta sắc mặt khó coi.

À đúng rồi, bà ta bây giờ không còn là bà bà ta nữa.

Trương Quế Phương sau đó vin vào đủ loại lý do, chỉ trong nửa năm đã lừa hết toàn bộ bạc hồi môn trong tay ta.

Trong đó không chỉ có mười lăm lượng bạc sính lễ, mà còn có cả mười lăm lượng bạc hồi môn cha mẹ cho thêm.

Đó là một nửa số tiền tích góp cả đời của gia đình ta.

13

Cha mẹ rất thương ta.

Thế nhưng, kể từ sau khi lấy trượng phu, ta lại rất hiếm khi được gặp họ.

Trương Quế Phương không cho ta về thăm nhà mẹ đẻ.

Đợi đến khi Chu Văn Uyên thi đậu tú tài, bà ta tự cho mình là đã khác xưa, không muốn qua lại với nhà ta nữa.

Mỗi năm, ta chỉ được phép về nhà một lần.

Hơn nữa, thời gian ở lại không được quá hai canh giờ.

Sau khi thành hôn, Chu Văn Uyên cần thời gian học hành, Trương Quế Phương lại nói bà ta sức khỏe yếu.

Mười mẫu ruộng của nhà họ Chu, đều do một mình ta canh tác.

Cha mẹ và đệ đệ xót xa cho ta, hễ vào mùa vụ lại đến giúp đỡ làm ruộng.

Sau này đệ đệ cưới thê tử, đệ muội ta it nhiều cũng có ý kiến về việc này.

Vì chuyện đó, mối quan hệ giữa đệ muội và mẹ ta không được tốt.

Ta từng nghe thấy nàng ấy lén phàn nàn với người khác.

“Thê tử tú tài cái gì chứ, phì, chỉ biết tới nhà ta ăn chực!”

“Mỗi lần về nhà mẹ đẻ mang theo quà, ta còn thấy xấu hổ khi nhận.”

“Không phải một bao khoai thối thì cũng là nửa túi rau héo, coi thường ai vậy?!”

“Cả năm cho nhà ta được hai lá rau, mà cũng dám đến ăn gà ăn vịt, còn sai trượng phu ta với công công bà bà ta sang nhà nàng ta làm việc.”

“Có người tỷ tỷ trượng phu như vậy, đúng là xui tám đời!”

Ta nghe xong, xấu hổ đến mức không ngẩng đầu lên nổi.

Từ đó về sau, đến một lần mỗi năm ta cũng không dám về nữa.

Về, chỉ sợ khiến cha mẹ ta khó xử.

Đệ muội ta nói không sai, sai là ở ta.

Là ta vô dụng, ở nhà trượng phu địa vị thấp kém, liên lụy cả cha mẹ phải chịu uất ức.

Sau này theo Chu Văn Uyên đến Giang Nam, càng nhiều năm không được gặp cha mẹ.

Trương Quế Phương quản ta rất chặt, ngay cả đi nhà xí cũng phải đứng ngoài hầu bà.

Ta dốc hết sức gom góp được mấy đồng bạc vụn, nhờ người mang về cho cha mẹ.

Cũng không biết cha mẹ… về sau có nhận được không.

14

“Bốp!”

Tiếng nổ lép bép của tim đèn kéo ta khỏi mớ ký ức quá khứ.

Giang Nghiễn Chu đẩy cửa bước vào, trên tay là bát mì bốc khói nghi ngút.

Phía trên, nằm chễm chệ hai quả trứng gà rán cháy đen sì.

“Cả ngày nay chưa ăn gì rồi đúng không?”

Ta ngạc nhiên nhìn bát mì, trong lòng vừa buồn cười vừa cảm động.

Đêm thành thân với Chu Văn Uyên, hắn đâu có quan tâm ta đói hay no.

Chỉ là… hai quả trứng này, sao lại cháy thành ra thế?

Thấy ta nhìn chằm chằm vào trứng gà, khóe miệng Giang Nghiễn Chu giật giật, khuôn mặt lạnh lùng hiện lên vài phần áy náy.

“Là ta làm đấy, tay nghề không được tốt cho lắm.”

“Nhưng cũng đã giỏi hơn mẹ ta nhiều rồi.”

Lúc này, ta thực sự kinh ngạc.

Giang Nghiễn Chu… còn biết nấu ăn?

Chu Văn Uyên, cả đời này chưa từng đặt chân vào bếp một bước.

Ta còn nhớ có một lần, ta và bà bà ăn phải đồ ôi thiu, đau bụng cả đêm.

Dù vậy, ta vẫn phải nghiến răng bò dậy khỏi giường để nấu cơm cho Chu Văn Uyên.

Ở thôn Đào Hoa chúng ta, chưa từng có người nam nhân nào vào bếp.

Giang Nghiễn Chu, thật là một người kỳ lạ.

Không hiểu sao, nhìn Giang Nghiễn Chu lúc này, trong lòng ta bỗng dâng lên một chút mong chờ về cuộc sống sau khi thành thân.

Có lẽ, gả cho Giang Nghiễn Chu sẽ sống dễ chịu hơn là gả cho Chu Văn Uyên.

Ta ôm hy vọng, cúi đầu húp một miếng mì thật to.

“Khụ… khụ khụ khụ khụ!”

Giang Nghiễn Chu… có lẽ định đầu độc ta.

Ta chưa từng nghĩ, mì trắng và trứng gà – những nguyên liệu quý thế này – lại có thể bị nấu thành món khó ăn đến thế.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 6: Chương 6



15

Tiếng ta ho sặc sụa làm kinh động đến bà bà.

Bà lao vào trong chỉ với vài bước, vừa thấy bát mì ta ói ra trên bàn, sắc mặt lập tức trầm xuống.

Hỏng rồi.

Nhà họ Giang vốn chẳng dư dả gì, vậy mà ta lại nôn cả món ăn quý như thế này ra.

Ta bất an đứng dậy, nắm chặt khăn tay, trong lòng bị cảm giác lo sợ mạnh mẽ bao trùm.

Bà ấy… có phải cũng sẽ giống Trương Quế Phương, bắt đầu ghét bỏ ta không?

“Đồ ngốc!”

“Ta đã nói rồi mà, để ta nấu bát mì đó, con lại cứ đòi tự tay làm!”

“Thứ đồ ăn cho lợn con nấu ra, đến chó cũng chẳng thèm ăn, còn mang ra đầu độc con dâu ta!”

“Nếu con dâu ta có mệnh hệ gì vì món con nấu, xem ta có đánh c.h.ế.t con không!”

Giang Nghiễn Chu cà nhắc một chân, ôm đầu, lảo đảo bỏ chạy.

“Mẹ, mẹ nói bậy bạ gì thế, món mẹ nấu mới là thứ chó còn không buồn l**m!”

“Hôm trước mẹ đem cho heo ăn, mà ngay cả heo cũng không buồn hít hà, mẹ quên rồi à?”

“Mẹ lấy đâu ra tự tin nghĩ rằng nấu ăn ngon hơn con?”

Bà bà ta giơ hai tay lên, làm ra một tư thế vô cùng kỳ quặc.

“Được lắm! Dám cãi mẹ! Thằng nghịch tử này, hôm nay mẹ phải thay trời hành đạo!”

“Bài sơn đảo hải! Mẹ bài bài bài! Bài c.h.ế.t cái đồ con nghé khô của nhà ngươi!”

Ta trố mắt nhìn cảnh tượng trước mắt, gần như không dám tin vào mắt mình.

Đây… là người góa phụ xinh đẹp, yếu đuối bệnh tật trong lời đồn của thôn làng ư?

Còn Giang Nghiễn Chu nữa, ai ai cũng bảo hắn tính tình lạnh lùng cao ngạo, là một thiên tài tuyệt thế coi trời bằng vung.

Cái… cái này?

Ta là ai? Ta đang ở đâu thế này?

16

Những chuyện càng khó tin hơn nữa… vẫn còn ở phía sau.

Sau khi cùng ta uống rượu hợp cẩn, Giang Nghiễn Chu ôm chăn gối nói sẽ sang phòng Đông nghỉ.

Hắn vậy mà… ngay cả động phòng cũng không muốn?

Thấy sắc mặt ta tái nhợt, Giang Nghiễn Chu vội vàng xua tay giải thích:

“Mẹ ta nói, nếu lúc nàng không bằng lòng mà ta vẫn ép cùng phòng, thì là không tôn trọng nàng.”

“Chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm, đợi đến khi nào nàng đồng ý, thì… khụ khụ… thì hãy động phòng.”

Từng từ hắn nói, ta đều hiểu.

Nhưng ghép lại với nhau, lại khiến ta vô cùng bối rối.

Tôn trọng?

Chuyện cùng phòng, người trượng phu phải tôn trọng ý nguyện của thê tử sao?

Thật là… xưa nay chưa từng nghe đến chuyện này…

Bà bà hình như nãy giờ nghe lén ngoài cửa, thấy ta như bị nói đến ngu người, bà vội vàng bước vào giải thích.

“Thanh Hòa, con đừng sợ.”

“Con cứ yên tâm, con là con dâu nhà họ Giang được tám người khiêng kiệu rước vào cửa.”

“Hơn nữa còn là ân nhân cứu mạng của cái thằng nhóc c.h.ế.t tiệt kia, chúng ta tuyệt đối không có ý chối bỏ con.”

“Nữ tử mà mang thai quá sớm, thân thể chưa phát triển hoàn toàn, lúc sinh sẽ khổ lắm đấy.”

“Năm nay con mới mười bảy tuổi âm lịch, mà sinh vào tháng Chạp, tính theo cách của quê mẹ thì mới chỉ mười lăm tuổi thôi.”

“Nhi tử ta không thể bắt nạt một đứa trẻ chưa thành niên được!”

Chưa thành niên?

Có vài từ ta vẫn chưa hiểu rõ, nhưng đại khái đã hiểu được ý bà bà.

Bà sợ cùng phòng quá sớm sẽ làm tổn hại đến thân thể ta.

Trên đời… lại có người bà bà như thế sao?

17

Bà bà sau một hồi kiên nhẫn giải thích, thấy ta cuối cùng cũng hiểu ra, liền thở phào nhẹ nhõm.

Bà nắm lấy tay ta, giọng nói chân thành:

“Thanh Hòa, con là thê tử của Nghiễn Chu, lại còn là ân nhân của nhà họ Giang chúng ta.”

“Có điều gì muốn, con cứ việc nói ra.”

Thái độ của bà bà không giống giả vờ chút nào.

Ta nhớ lại cuộc sống khổ cực ở nhà họ Chu, liền mở lời thăm dò:

“Vậy… con có thể đưa ra hai yêu cầu không ạ?”

“Mỗi ngày, dậy vào giờ Mão.”

“Mỗi bữa, được ăn ba cái bánh ngô.”

Ở nhà họ Chu, ta phải dậy từ giờ Dần mỗi ngày.

Lớn tuổi rồi còn đỡ, lúc còn trẻ chính là độ tuổi cần ngủ nhiều.

Ngày nào cũng mệt đến mở không nổi mắt, có lần đang giặt đồ bên sông, vì buồn ngủ quá mà ngã nhào xuống nước.

Làng trên xóm dưới còn đồn đại rằng ta không chịu nổi sự ngược đãi của Trương Quế Phương nên định tự tử.

Giờ Mão so với giờ Dần trễ hơn hai canh giờ, đủ để ta có thể nghỉ ngơi một giấc thật trọn vẹn.

Một ngày làm bao nhiêu việc, lại còn phải thắt lưng buộc bụng để nuôi Chu Văn Uyên ăn học.

Trương Quế Phương quy định, mỗi bữa ta chỉ được ăn một cái bánh ngô.

Sáng một cái, tối một cái.

Còn lại chỉ là vài đũa dưa muối.

Thịt và trứng thì đừng mong chạm vào.

Mãi đến khi Chu Văn Uyên làm quan, ta mới được ăn chút đồ ăn còn thừa của Trương Quế Phương trên mâm cơm.

Bây giờ bà bà hiện tại nói, ta có thể đưa ra yêu cầu với nhà họ Giang, thì hai yêu cầu này… chắc là không quá đáng chứ?

Khi ta nói xong, sắc mặt bà bà lập tức thay đổi.

Bà trừng lớn mắt, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta:

“Giờ Mão dậy, một bữa chỉ được ăn ba cái bánh ngô?”

Ta nắm chặt vạt áo, hồi lâu, mới mạnh mẽ gật đầu.

Cả đời ta đã nhẫn nhịn và lùi bước, sống lại một lần nữa, ta không thể tiếp tục yếu đuối như vậy được nữa.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 7: Chương 7



18

Bà bà tỏ vẻ không cam lòng, còn Giang Nghiễn Chu thì nhìn ta với ánh mắt nửa cười nửa không.

Hắn kéo tay áo bà bà, thay bà ấy đưa ra lời hứa:

“Những điều đó đều không thành vấn đề.”

Bà bà còn định nói gì đó, nhưng bị Giang Nghiễn Chu đẩy ra khỏi phòng.

“Trễ rồi, mẹ đi ngủ sớm một chút đi.”

“Con cũng phải ngủ đây, mai còn phải dậy sớm nữa.”

Sau khi hai người rời đi, ta nằm trong chiếc chăn ấm áp mà mãi không thể ngủ được.

Chăn là loại chăn bông dày, trên đó còn phảng phất mùi nắng, ngửi thấy đã thấy yên lòng.

Loại chăn tốt thế này, chỉ đến khi Chu Văn Uyên làm quan, ta mới từng có cơ hội đắp qua.

Giang Nghiễn Chu… lại chủ động lên tiếng bênh vực ta.

Chỉ riêng điểm đó, đã hơn Chu Văn Uyên gấp trăm lần.

Còn cả củ nhân sâm rừng quý báu mà nhà họ Giang đưa nữa...

Trong bóng tối, ta mở to mắt, mượn ánh trăng mà quan sát kỹ căn phòng khách rộng rãi, ấm áp này.

Nhà họ Giang đã để dành căn phòng tốt nhất cho ta ở.

Nỗi không cam lòng và oán giận vì bị Chu Văn Uyên ruồng bỏ dần dần tan biến, ngược lại còn dâng lên vài phần may mắn.

Xem ra, nhà họ Giang cũng không nghèo khổ như lời đồn bên ngoài.

Chỉ cần ta cố gắng thật lòng, chịu khó làm việc, thì chẳng lo không sống được tốt.

Mang theo đầy ắp kỳ vọng cho tương lai, ta cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ sâu.

Ta bị tiếng gà gáy ở sân bên làm cho tỉnh giấc.

Nhìn sắc trời, chắc giờ này là khoảng một khắc sau giờ Mão.

Chết rồi, ngủ quên mất.

Ta vội thay đồ rồi bật dậy, quả nhiên vừa bước ra đã thấy bà bà đứng sẵn ngoài sân.

Bà tựa người vào tường, không giữ hình tượng chút nào, nét mặt đầy vẻ oán trách khi thấy ta bước ra.

Chắc là đang trách ta dậy muộn.

Ta bước tới cầm lấy chổi, không nói một lời liền bắt đầu quét dọn.

Tất cả đều là kinh nghiệm từ trước.

Chỉ cần Trương Quế Phương mắng ta, ta lập tức phải làm việc, như vậy bà ta mới nguôi giận nhanh hơn chút.

19

Nhưng bà bà hiện tại lại không mắng ta, chỉ là ta đi đến đâu, bà liền theo đến đó.

Ta quét sân, bà cũng cầm chổi, quét lại chỗ ta vừa quét sạch thành bẩn.

Ta lau bàn, bà theo sát phía sau, ôm một chậu nước suýt nữa đổ cả lên người ta.

Trong lòng ta chợt trầm xuống.

Bà bà chắc đang cố ý bày trò gây rối với ta đây.

Nhà họ Giang không khá giả, ba cái bánh ngô… vẫn là quá nhiều.

Đợi lát nữa ăn sáng, ta chỉ ăn hai cái bánh ngô thôi vậy.

Ta quét xong sân rồi vào bếp chuẩn bị nấu cơm, khi mở tủ ra thì tìm mãi vẫn không thấy bột ngô đâu.

“Mẹ ơi, bột ngô đâu rồi ạ?”

Bà bà vẻ mặt mơ hồ chỉ vào bao bột mì trong tủ:

“Đó chẳng phải là bột sao?”

Nhà họ Giang… vậy mà lại ăn bột mì trắng!

Bảo sao bà bà không muốn ta ăn ba cái bánh ngô — đây đâu phải bánh ngô, là bánh bao làm từ bột mì trắng đấy chứ!

Một bữa ăn ba cái bánh bao trắng, e rằng cả thôn Đào Hoa này chẳng ai ăn kiểu đó cả.

Ta cảm thấy vô cùng áy náy, thấy mình đưa ra yêu cầu như thế thật sự có phần quá đáng.

Để thử tay nghề nấu nướng của ta, bà bà còn mang ra rất nhiều nguyên liệu ngon.

Trứng gà, thịt xông khói, bột mì, một cây cải bẹ xanh còn tươi rói, thậm chí còn có nửa con gà.

Bữa ăn này khiến ta vừa làm vừa nơm nớp lo sợ.

Ăn kiểu này… nhà họ Giang chẳng định tính sống tiết kiệm gì sao?

Đợi đến khi bày hết thức ăn lên bàn, Giang Nghiễn Chu mới từ trong phòng đi ra.

Vừa nhìn thấy mâm cơm, ánh mắt hắn sáng lên.

Bà bà cũng vô cùng phấn khích.

“Tốt! Tốt lắm! Món trứng xào hành này màu vàng ươm, hương hành thơm ngào ngạt, ngửi thôi đã thấy muốn ăn rồi!”

“Còn bánh bao trắng này, vừa mềm vừa xốp, vừa mịn — ôi trời, bóp vào cứ như chạm vào mây ấy, hahaha cuối cùng cũng được ăn bữa cơm tử tế rồi!”

20

Ta có chút đắc ý.

Từ nhỏ ta đã rất có năng khiếu trong chuyện nấu nướng.

Ngay cả Trương Quế Phương, người soi mói đến mức nào, cũng không thể bắt bẻ ta trong căn bếp.

Giang Nghiễn Chu là người đầu tiên gắp một đũa trứng cho vào miệng, đôi mắt đen láy lập tức sáng bừng lên.

Bà bà giơ đũa lên, vừa định gắp đồ ăn thì thấy ta lấy ba cái bánh bao, bà liền thở dài, buông thõng vai, rồi cũng lấy ba cái bánh bao theo.

Bà cắn một miếng thật to với vẻ tức tối, sau đó nắm chặt vạt áo mình bắt đầu phát điên.

“Á!!!”

“Ngay cả bánh bao cũng ngon thế này sao?!”

“Ta chịu không nổi nữa rồi!”

“Con dâu ơi, làm ơn, cho mẹ ăn một miếng đồ ăn đi hu hu hu hu hu!”

Giang Nghiễn Chu rốt cuộc không nhịn được nữa, ôm bụng cười đến chảy cả nước mắt.

Còn ta thì vừa hoảng hốt vừa hoang mang, thực sự không hiểu bà bà đang nổi điên cái gì.

Bà ấy… hình như đầu óc có vấn đề?

Sau khi được Giang Nghiễn Chu giải thích, ta mới biết mình đã gây ra một hiểu lầm to lớn.

Thì ra hai yêu cầu mà ta đưa ra ban đầu, bà bà lại tưởng là yêu cầu dành cho bà.

Yêu cầu bà mỗi ngày phải dậy vào giờ Mão, mỗi bữa chỉ được ăn ba cái bánh ngô.

Ta xấu hổ xoắn tay lại:

“Vậy… vậy mẹ, chuyện mẹ đi theo con làm việc là…”

“Ta tưởng là con đang làm mẫu cho ta xem, dậy vào giờ Mão thì mỗi ngày phải làm mấy việc đó…”

Càng nói bà bà càng tức, cởi giày đuổi theo đánh Giang Nghiễn Chu.

“Thằng ranh thối, con đã biết từ sớm đây là hiểu lầm rồi đúng không?”

“Mẹ đã thấy lạ sao cả sáng không thấy con bước ra khỏi phòng, hóa ra là trốn sau cửa sổ cười trộm mẹ hả?”

“Bà đây đánh c.h.ế.t cái đồ chó con nhà ngươi bây giờ!!”
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 8: Chương 8



21

Những ngày tháng sau khi gả vào nhà họ Giang, chẳng khác gì nằm mơ.

Khác với các gia đình khác, nhà họ Giang mỗi ngày ăn ba bữa.

Bữa nào cũng có thịt có trứng, lại còn cơm trắng thơm phức.

Đến nhà địa chủ giàu có cũng chưa chắc ăn được như vậy.

Bà bà lại thích sạch sẽ, trong nhà không nuôi gà vịt heo gì cả, cho nên cũng chẳng có việc gì để làm.

Đáng sợ hơn nữa là, áo quần giày vớ của Giang Nghiễn Chu đều là hắn tự giặt.

Việc nặng trong nhà, cũng đều là hắn đảm đương.

Ta theo lệ dậy từ giờ Mão, mất nửa canh giờ dọn dẹp nhà cửa sạch bóng, rồi ngỡ ngàng phát hiện… mình không còn việc gì để làm.

Giang Nghiễn Chu đang ngồi dưới mái hiên luyện chữ.

Thấy ta ngơ ngác đứng đó, hắn mỉm cười dịu dàng nhìn ta:

“Nàng mệt rồi sao?”

“Nếu thấy mệt thì đi ngủ thêm một giấc, hôm nay ta có thể ăn trưa muộn một chút.”

“Giờ Thìn còn hai khắc nữa mới đến, nàng ngủ thêm một canh giờ đi.”

Ngủ thêm… một giấc nữa?

Còn hỏi ta có mệt không?

Làm chút việc thế này, sao có thể mệt được?

Ở nhà họ Chu, mỗi ngày ta làm còn nhiều hơn cả một tháng ở nhà họ Giang.

Bà bà trong lời đồn là buồn bực ủ ê, đi ba bước đã thở hổn hển thì nay lại sinh long hoạt hổ.

Còn Giang Nghiễn Chu, người bị què chân, ngày nào cũng lạnh lùng như muốn chết, giờ lại cười như vừa nhặt được tiền.

Phải rồi… tiền.

Nhà họ Giang… dường như có tiêu mãi cũng không hết tiền!

Hôm qua Giang Nghiễn Chu còn đưa ta mười lượng bạc, nói đó là tiền tiêu vặt hàng tháng của ta, tiêu hết thì cứ đến xin thêm.

Đó là mười lượng đấy!!!

Một nhà nông bình thường, năm bốn năm miệng ăn, cả năm cũng chưa chắc tiêu hết mười lượng bạc.

22

Về tất cả mọi chuyện trong nhà họ Giang, Giang Nghiễn Chu yêu cầu ta phải giữ bí mật.

Hắn nói khi xưa bị rắn độc cắn, thực chất là có người cố tình ra tay.

Người đó… muốn lấy mạng hắn.

Vì vậy hắn mới cố tình che giấu tài năng, diễn ra dáng vẻ “bi thương đến cực điểm, lòng đã nguội lạnh”.

Bệnh tình của bà bà, thực ra cũng đã sớm khỏi hẳn.

Ngay cả chân của hắn, cũng sẽ dần dần hồi phục.

Ta không được tiết lộ tình hình thật sự của nhà họ Giang, kể cả với cha mẹ mình cũng không được nói.

“Ta có chút việc làm tại nha phủ huyện, không thiếu tiền tiêu.”

“Chân có tật một chút, cũng không cản nổi con đường tiền đồ của ta.”

Tường trắng mái ngói đen, dưới ánh nắng vàng óng ánh, những đóa quế trong sân nở rộ rực rỡ.

Giang Nghiễn Chu thư thả ngồi trên ghế đá, khẽ mỉm cười với ta.

“Thanh Hòa, nàng có biết thế nào là thiên tài thực sự không?”

“Với người thông minh như ta mà nói, dù là thiếu tay hay què chân, thì đời này… cũng chỉ như trở bàn tay.”

Bà bà nằm trên ghế trúc phơi nắng, nghe vậy liền nghiến răng ngồi bật dậy, lẩm bẩm mắng vài câu rồi lại nằm xuống.

“Giỏi cỡ nào cũng phải gọi ta một tiếng mẹ, không ghen tị, không ghen tị, ta chẳng ghen tị chút nào.”

Ta thì ngưỡng mộ vô cùng.

“Làm sao mới trở nên thông minh được?”

“Đọc sách chứ sao.”

Giang Nghiễn Chu ngồi thẳng dậy, nghiêm túc nhìn ta.

“Giống như Chu Văn Uyên, người trước đây đã đính hôn với nàng, tuy tư chất kém cỏi, nhưng bù lại là chăm chỉ.”

“Nếu có danh sư dẫn dắt, thi đỗ cử nhân cũng không phải không thể.”

“Trước đây nể mặt nàng, ta còn định tiến cử hắn vào Bạch Lộc Thư Viện.”

“Bây giờ thì thôi, đừng mơ nữa.”

“Với năng lực của hắn, có cố gắng thêm mười mấy năm nữa, cùng lắm cũng chỉ đỗ nổi tú tài thôi.”

23

Lời của Giang Nghiễn Chu như một tia sét đánh thẳng xuống đầu ta.

Bạch Lộc Thư Viện là học viện tốt nhất trong huyện chúng ta, nổi danh khắp cả phủ thành.

Viện trưởng là một vị đại nho, nghe nói từng là danh thần triều trước.

Những người được học tại thư viện đều là con nhà giàu có hoặc quyền quý.

Còn con cháu nhà nghèo thì phải vượt qua rất nhiều kỳ khảo hạch nghiêm khắc mới có thể vào được.

Kiếp trước, Chu Văn Uyên không vượt qua được kỳ khảo thí của Bạch Lộc Thư Viện.

Sau khi thi xong trở về nhà, hắn còn khóc một trận lớn.

Vậy mà chẳng bao lâu sau lại có tin hắn được trúng tuyển.

Lúc đó Trương Quế Phương còn đắc ý vô cùng, nói rằng các phu tử trong thư viện cuối cùng cũng không còn mù mắt, vừa nhìn đã nhận ra Chu Văn Uyên chính là Văn Khúc tinh hạ phàm.

Cũng từ khi đó, Chu Văn Uyên thuận lợi thi đỗ tú tài rồi đến cử nhân.

Không phải cử nhân nào cũng được làm quan, còn phải chờ có vị trí trống.

Chức quan mà Chu Văn Uyên nhận được, không biết khiến bao nhiêu người đỏ mắt ganh tị.

Tuy hắn chỉ là một huyện lệnh, nhưng ngay cả tri phủ đại nhân cũng phải khách khí với hắn.

Chu Văn Uyên từng kể với ta, rằng tri phủ đại nhân nhờ hắn nói tốt vài câu trước mặt Cửu vương gia.

Hắn thì biết gì về Cửu vương gia chứ.

Lẽ nào, tất cả mọi chuyện… đều là do Giang Nghiễn Chu sắp xếp?

Phải rồi!

Ta nhớ viện trưởng của Bạch Lộc Thư Viện, trước khi cáo lão hồi hương, hình như từng là thầy dạy của Cửu vương gia.

Vậy thì kiếp trước, người được hưởng phúc không phải ta mà là Chu Văn Uyên?

Tất cả những nhẫn nhịn và lùi bước của ta suốt cả đời… tính là gì?

Là ta xui xẻo ư?

“Con gà mái không biết đẻ, ai cưới phải ngươi thì xui tận mạng.”

“Nếu không phải gả vào nhà chúng ta, chắc giờ ngươi vẫn đang tưới phân ngoài ruộng đấy!”

“Ông trời thật không có mắt, thứ thôn dã như ngươi mà cũng được làm phu nhân quan gia! Phì!”

Những lời chửi rát mặt của Trương Quế Phương như vẫn còn văng vẳng bên tai ta.

“Thẩm Thanh Hòa, Thẩm Thanh Hòa!”

Ta giật mình ngẩng đầu, mới phát hiện tiếng gọi vừa rồi không phải là ảo giác.

Trương Quế Phương… thực sự đang đứng ngoài cổng gọi ta.
 
Sau Khi Từ Hôn, Bà Bà Hối Hận Rồi
Chương 9: Chương 9



24

Bà ta đến tìm ta làm gì?

Trương Quế Phương vẫn giữ nguyên bộ mặt u ám như thường lệ, cứ như thể ta nợ bà ta mấy chục lượng bạc.

Tóc không còn được chải chuốt gọn gàng như trước, tay áo còn dính cả phân gà, trông vô cùng nhếch nhác.

Dưới chân bà ta, đặt một cái thau gỗ lớn.

Trong thau chất đầy quần áo bẩn, cao đến mức muốn trào ra ngoài.

“Thẩm Thanh Hòa, ngươi mang chậu quần áo này đi giặt đi.”

Trương Quế Phương ngẩng cằm, vẻ mặt đầy kiêu căng.

Ta hơi ngơ ngác:

“Hả?”

Trương Quế Phương trừng mắt nhìn ta, trong đôi mắt dài hẹp tràn đầy vẻ thiếu kiên nhẫn.

“Ngươi không nghe ta nói à?”

“Ra bờ sông giặt hết đống đồ này đi.”

“Nhớ dùng nhiều bồ kết một chút, giặt cho sạch vào.”

“Giặt đồ xong thì sang nhà ta cho heo ăn, quét sân, tiện thể nấu luôn bữa cơm.”

Ta nhìn bà ta thật kỹ, rồi chợt bừng tỉnh.

Từ sang trở lại hèn thật khó mà chịu nổi.

Sau khi ta gả cho Chu Văn Uyên, Trương Quế Phương gần như chưa từng động tay làm việc nhà nữa.

Tính ra thì cũng đã gần hai mươi năm rồi.

Trương Quế Phương đã quen sống như một bà phú hộ, tuyệt đối không đời nào chịu dùng nước sông lạnh buốt để giặt quần áo giữa trời giá rét.

E rằng sau khi bà ta sống lại tới nay, chưa từng giặt qua một cái áo.

Khó trách trên người lại có mùi hôi nhè nhẹ.

“Vị đại nương này đến xin ăn sao?”

Ta còn chưa kịp mở miệng, Giang Nghiễn Chu đã cầm một cái bát đất nung bước ra.

Trong bát là nửa cái bánh bao còn thừa.

Hắn mỉm cười nhàn nhạt với Trương Quế Phương:

“Cái bánh bao này vốn định để lại cho chó ăn, nhưng gặp được bà cũng là duyên, thôi thì tặng cho đại nương vậy, không cần cảm ơn.”

25

“Phụt~”

Ta lấy tay che miệng, không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Sắc mặt Trương Quế Phương lập tức thay đổi, chỉ tay vào Giang Nghiễn Chu, môi run rẩy hồi lâu mà không thốt nên lời.

Ta đã làm thê tử Chu Văn Uyên nhiều năm, vậy mà chưa từng thấy ai có thể chọc giận Trương Quế Phương đến mức này.

Giang Nghiễn Chu đúng là lợi hại thật!

“Vớ vẩn!”

Bà bà ta tức tối chạy tới, vỗ mạnh hai cái vào lưng Giang Nghiễn Chu.

“Thằng nhóc thối này, đọc sách đến mờ cả mắt rồi à?”

“Ngay cả đại nương nhà họ Chu mà cũng không nhận ra?”

“Nghe nói từ khi Thanh Hòa đính hôn với nhà họ Chu, đã thường xuyên sang giúp nhà họ làm việc.”

“Đại nương nhà họ Chu nói đi nói lại rằng coi Thanh Hòa như con gái ruột, chắc hôm nay là tới để đưa thêm của hồi môn cho con gái đây mà?”

Bà bước mấy bước đến gần, nhanh tay giật luôn cây trâm bạc duy nhất trên đầu Trương Quế Phương, rồi khinh khỉnh bĩu môi:

“Chậc, cái trâm này mà cũng đeo, bạc bọc sắt, nghèo mạt thế này sao?”

Trương Quế Phương rốt cuộc cũng không nhịn nổi nữa, hít mấy hơi thật sâu rồi bước lên giật lại cây trâm từ tay bà bà ta.

“Phì!”

“Ngươi là sao chổi, cưới phải đôi giày rách mà nhà ta không cần, còn dám giành đồ từ tay ta!”

Giọng bà ta cao vút, the thé, nhanh chóng thu hút sự chú ý của hàng xóm xung quanh.

Ai nấy đều mở cửa bước ra xem náo nhiệt.

Bà bà ta đỏ hoe mắt, gục đầu lên vai Giang Nghiễn Chu nức nở:

“Hu hu hu, đại nương nhà họ Chu, không lý do gì lại mắng ta như vậy…”

Giang Nghiễn Chu ôm lấy mẹ mình, giọng nghẹn ngào:

“Mẹ, là con có lỗi với mẹ.”

“Là con vô dụng, què mất một chân, khiến mẹ bị người ta coi thường.”

“Giờ đây… còn bị người ta mắng thẳng vào mặt…”

26

Danh tiếng của hai mẹ con nhà họ Giang trong làng vốn rất tốt.

Đối với sự sa sút của một thiên tài, ngoài những lời tiếc nuối, mọi người không khỏi thêm phần cảm thông, lập tức túa lên bênh vực.

“Trương Quế Phương, bà đang nói nhăng nói cuội gì thế hả?”

“Đúng đấy, nhà họ Giang đâu có đắc tội gì với bà, bà làm ra vẻ oai phong cái nỗi gì?”

Bàn tay rủ dưới ống tay áo ta, bỗng bị ai đó khẽ nắm lấy.

Ta kinh ngạc ngẩng đầu, thấy Giang Nghiễn Chu nháy mắt thật nhanh với ta.

Ta lập tức hiểu được ánh mắt của hắn.

“Là con liên lụy đến mẹ và phu quân.”

“Đại nương nhà họ Chu bất ngờ tới nhà con, mang theo một thau đầy quần áo bẩn bắt con giặt.”

“Bà ấy còn nói, nói là từ nay con phải đến nhà bà ấy làm việc, cho heo ăn, quét sân nấu cơm…”

“Bà bà và phu quân con không đồng ý, bà ấy liền mắng chúng con…”

Mọi người nhìn cái thau gỗ to đùng trên đất, ai nấy đều kinh ngạc vì sự trơ trẽn của Trương Quế Phương.

“Trời đất ơi, Trương Quế Phương, da mặt bà làm từ nghìn lớp da à?”

“Ta bảo sao cứ thấy mùi hôi nồng nặc, thì ra không chỉ quần áo bẩn, mà lương tâm bà cũng bốc mùi, phì!”

Gương mặt trắng như sứ của Trương Quế Phương đỏ bừng như gan heo, cả người run lên vì tức giận.

“Phì! Đồ giày rách thối tha, ngươi dám vu khống ta! Ta đánh c.h.ế.t cái thứ tiện nhân như ngươi!”

Bà ta quen thói ra vẻ quyền thế, tưởng mình vẫn còn là mệnh phụ quan gia cao cao tại thượng.

Chưa nói được mấy câu, đã giơ tay định tát ta.

Mẹ ta chen ra từ trong đám đông, xắn tay áo, túm lấy tóc bà ta rồi vung tay tát liên tiếp hai cái như trời giáng.

“Phì! Đồ mặt dày vô sỉ, bà đây nhịn bà lâu rồi đấy!”

“Trước kia vì bà là bà bà tương lai của Thanh Hòa, ta mới nhịn bà vài phần, ai ngờ đã hủy hôn rồi mà bà còn dám sai bảo con gái ta!”

“Bà thật nghĩ nhà ta dễ bắt nạt lắm à?!”
 
Back
Top